Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh

Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 10: Chương 10



Sau khi tiễn Lưu Chính đi, tôi tạm thời rảnh rỗi.

Mọi chuyện càng ngày càng khó phân biệt.

Tôi mở nhóm cư dân ra xem một chút, phát hiện mọi người đều rất để ý chuyện tôi gặp phải tai nạn, rất nhiều người đều @ tôi hỏi tình hình cụ thể.

Tôi trả lời qua loa một chút trải nghiệm của mình xong buông điện thoại di động xuống.

Tôi lo lắng đề phòng sống sót qua ngày này.

Hơn tám giờ tối, cơn buồn ngủ không hiểu sao lại mãnh liệt kéo đến.

Trong khoảng thời gian này, thời gian tỉnh táo mỗi ngày của tôi càng ngày càng ít, buồn ngủ tới càng ngày càng sớm, đầu óc cũng dần dần không nghĩ rõ chuyện gì được nữa.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, tôi lại không muốn chống chọi cơn buồn ngủ nên mỗi lần như vậy đều trực tiếp rửa mặt xong đi ngủ.

Hôm nay cũng vậy.

Rất nhanh tôi đã đi vào giấc ngủ...

Ngày hôm sau là thứ bảy nên đồng hồ báo thức của tôi không đổ chuông.

Mãi cho đến hơn mười giờ sáng, tôi mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Sau khi rời giường, tôi nhìn thoáng qua nhóm dân cư, phát hiện trong nhóm lại có 999+ thông báo.

Sau khi lật lại tin nhắn, tôi mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Người phụ nữ ở căn hộ 805 kia đã chết.

Mà dưới tầng cũng có báo trước cái c.h.ế.t của cô ta.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 11: Chương 11



Người phụ nữ kia tên là Phó Yến, sống một mình, khi ở nhà đột nhiên phát bệnh tim chết.

Sau khi mọi người nhìn thấy dự báo tử vong muốn đi nhắc nhở cô ta, nhưng gõ cửa không ai đáp lại, lo lắng xảy ra chuyện nên tìm cảnh sát phá cửa thì phát hiện cô ta đã qua đời.

Sau khi biết chuyện này, tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Lưu Chính tìm tôi, nói hung thủ thật sự có thể còn ở trong tiểu khu chúng tôi, bảo tôi phải cẩn thận gấp bội, cũng hỏi tôi có cần bảo vệ hay không.

Sau khi suy nghĩ một chút tôi đã từ chối.

Tôi vốn không muốn giao tiếp với cảnh sát, huống chi nếu muốn giải quyết rủi ro một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tôi phải tìm ra hung thủ thật sự là ai.

Cho nên, tôi dự định lấy thân làm mồi nhử, cho người nọ cơ hội động thủ.

Như vậy tôi mới có thể bắt được gã ta.

Trong ánh mắt Lưu Chính nhìn về phía tôi tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, giống như đang tò mò vì sao tôi sống c.h.ế.t không muốn được cảnh sát bảo vệ.

Sau khi Lưu Chính đi, tôi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó mở cửa, thuận tay đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên giá giày ở cửa.

Tiếp theo, tôi đi ra cửa.

Tôi phải tạo cơ hội cho gã ta g.i.ế.c mình.

Nếu không thì không thể lôi gã ta ra được.

Không ngờ lúc vừa tới lầu một, tôi lại gặp được ông ta Từ.

"Ha ha, lão Từ, đi đâu vậy?" Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta.

"Ôi, hộ gia đình 903 bị đau dạ dày, vừa hay hết thuốc nên tôi đi đưa thuốc cho anh ấy."

Lão Từ giơ hộp thuốc trong tay lên:

"Tiểu Trần, cậu.... bây giờ ra ngoài à?"

"Đúng thế, tôi đi tản bộ một lát. Sao vậy, có chuyện gì à?" Tôi cười, hỏi.

"Hung thủ kia còn chưa tìm được, cậu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm." Lão Từ lo lắng nói.

"Không còn cách nào khác, tôi cũng không thể bởi vì gã ta không bị bắt mà cả đời không đi ra ngoài chứ?" Tôi trêu chọc ông ta.

Lão Từ gật đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai, mới hạ giọng, tiếp tục nói:

"Tiểu Trần, mấy buổi tối hôm trước, tôi thấy được một tên râu cá trê, mặt chữ điền đi quanh xe của cậu, không biết muốn làm gì."

"Khi đó trời quá tối nên tôi không thấy rõ người nọ là ai."

"Nhưng bây giờ ngẫm lại, nói không chừng chính là tên kia động tay động chân với xe của cậu đấy!"

"Còn có việc này sao?" Tin tức mà lão Từ vừa nói làm tôi có chút kinh ngạc.

Lão Từ gật gật đầu, tỏ vẻ lời mình nói là thật.

Tôi cần suy nghĩ nên tạm biệt lão Từ, sau đó đi ra ngoài tiểu khu.

Tòa chúng tôi đúng là có một tên râu cá trê, mặt chữ điền...

Người nọ chính là Trịnh Đại Tài đã chết.

Người c.h.ế.t sẽ không gây án.

Nói như vậy, người hạ thủ với tôi, hẳn không phải người của toà này.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng nếu như không phải ở tòa này, làm sao đối phương biết thời gian vào thang máy mỗi ngày của Trịnh Đại Tài?

Tôi càng nghĩ càng mơ hồ.

Ngoài ra, Lưu Chính cũng có râu cá trê, mặt chữ điền, nhưng anh ta với tôi không thân không quen, việc này cũng không đến mức là anh ta làm chứ?

Tôi đi thẳng đến công viên cạnh tiểu khu.

Sau khi tìm một chòi nghỉ mát ngồi xuống, tôi lấy điện thoại di động ra, nhấn mở một ứng dụng theo dõi.

Thật ra cái đồng hồ báo thức tôi đặt ở cửa lúc nãy là một cái camera giám sát tàng hình.

Thông qua ứng dụng trên điện thoại di động, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh thời gian thực ở đó.

Ngược lại tôi muốn nhìn xem, người muốn g.i.ế.c tôi sẽ định ra tay như thế nào.

Tôi đã cho gã cơ hội động tay động chân với nhà tôi.

Phải xem gã ta có thể nắm chắc hay không.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 12: Chương 12



Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại có chút không thú vị.

Nhưng mà cũng may, tôi đợi một lúc thì hình ảnh bên trong đã thay đổi.

Có người đi tới trước cửa nhà tôi rồi đặt thứ gì đó xuống góc c.h.ế.t mà camera không quay được.

Tiếp theo, người nọ liền xoay người rời đi.

Thu Vũ Miên Miên

Khi xoay người, tôi đã thấy rõ mặt anh ta…

Quách Thanh An.

Anh ta để cái quái gì trước cửa nhà tôi vậy?

Tôi nổi lên nghi vấn, yên lặng nhớ kỹ vị trí này, định chờ lúc trở về kiểm tra một chút.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 13: Chương 13



Quách Thanh An đi rồi, tôi ở trong công viên vừa lắc lư, vừa nhìn hình ảnh theo dõi chừng nửa giờ.

Sau khi Phó Yến chết, cảnh sát chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào đầu hành lang, hung thủ còn muốn dán thông báo tử vong, chỉ sợ là không còn cơ hội nào nữa.

Cho nên, sự theo dõi này của tôi, rất có thể sẽ trở thành mấu chốt để bắt được hung thủ thật sự.

Thấy không xảy ra chuyện gì nữa, tôi quay đầu đi về phía tiểu khu.

Dù sao tôi cũng giả vờ ra ngoài tản bộ, ít nhiều phải đi tới đi lui theo thời gian tản bộ bình thường.

Nếu không sẽ bị người ta nhìn ra sơ hở.

Đến cửa nhà, tôi giả vờ vô tình nhìn về phía chỗ Quách Thanh An đã động qua.

Thu Vũ Miên Miên

Vừa nhìn, trong lòng tôi nổi lên trận sóng to gió lớn.

Tôi phát hiện ra ở góc cửa nhà tôi có một cây bút máy rất thô.

Vị trí đặt rất đặc biệt, như bình thường e là tôi không để ý tới nó.

Anh ta muốn làm gì?

Mặt tôi không đổi sắc, dời ánh mắt mở cửa vào nhà.

Quách Thanh An ơi Quách Thanh An...

Xem ra, anh ta đang để mắt tới tôi.

Anh ta... chính là hung thủ g.i.ế.c người kia?
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 14: Chương 14



Tôi không biết Quách Thanh An và Phó Yến có quan hệ gì.

Chẳng lẽ Phó Yến cũng biết Quách Thanh An vi phạm quy định trong vụ án kia?

Nhưng động cơ g.i.ế.c Phó Yến không phải là điều tôi muốn để ý.

Điều tôi muốn biết bây giờ, chỉ có một điều.

Cái bút đó để làm gì?

Sau khi ăn tối xong, tôi giả vờ muốn ra ngoài tiêu cơm, sau đó "vô tình" chú ý tới cây bút máy kia.

Tôi làm ra một biểu tình nghi hoặc trên mặt, tiếp theo nhặt bút máy lên, giả vờ đánh giá một phen.

Tôi sợ Quách Thanh An trốn sau cửa nhà anh ta, thông qua mắt mèo theo dõi mọi chuyện.

Cho nên, tôi phải làm ra dáng vẻ vừa mới tìm thấy bút.

Vừa nhìn, tôi đã phát hiện ra vấn đề.

Đó là một camera tàng hình, giống như đồng hồ báo thức nhỏ của tôi.

Tôi lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho Lưu Chính, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn không gọi lại số kia.

Thu Vũ Miên Miên

Chuyện có liên quan đến Quách Thanh An không thể liên lụy đến cảnh sát.

Camera này, đến lúc đó tùy tiện tìm một chỗ xử lý là được.

Anh ta muốn g.i.ế.c tôi, chỉ có thể nói lên rằng đến bây giờ anh ta cũng không biết rõ thân phận của tôi.

Thật ra tôi biết tình huống vụ án kia của Quách Thanh An.

Bởi vì người năm đó anh ta muốn giúp trốn tội, chính là tôi.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 15: Chương 15



Tôi không phải là người tốt.

Cha tôi là người kiểm soát thực tế của công ty xây dựng tư nhân lớn nhất thành phố Lệ Hà.

Và tôi, chỉ là một đứa con hoang của ông ta.

Ở rất nhiều nơi, nếu muốn làm nên nghiệp lớn thì ít nhiều phải dính chút việc bẩn thỉu.

Quê tôi chính là như vậy, nếu như không dùng chút thủ đoạn đặc biệt thì rất khó làm ra tiền.

Việc làm ăn của cha tôi luôn có người chuyên môn thay ông ta làm việc bẩn thỉu.

Người đó, là bác cả của tôi.

Chỉ là khi tôi tốt nghiệp đại học, bác cả đã c.h.ế.t vì ung thư phổi.

Vì thế, dưới sự sắp xếp của cha, tôi thuận lợi ngồi lên vị trí trước đây của bác cả.

Tôi phải thay thế bác ấy, thay cha đi làm những việc bẩn thỉu này.

Tôi vẫn luôn biết bản thân không có cơ hội trở thành chủ nhân mới của công ty cha.

Cha tôi sẽ để lại công ty đó cho người anh cùng cha khác mẹ của tôi.

Mà tôi chỉ là đứa con riêng không lên nổi mặt bàn, chỉ có thể ở chỗ tối làm một cái bóng.

Cũng may, bác cả đã bồi dưỡng những anh em cấp dưới kia, mọi chuyện làm đều thuận buồm xuôi gió.

Bởi vậy, tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với loại chuyện đen tối như này vẫn miễn cưỡng ứng phó được với những nhiệm vụ cha giao.

Chỉ là ba năm trước xảy ra một chuyện, khiến tôi không thể không rời khỏi quê nhà, đến thành phố này tránh gió.

Lần đó, tôi cùng mấy anh em đi uy h.i.ế.p một đôi vợ chồng tố cáo chúng tôi khai thác cát phi pháp.

Nhưng lúc đến đó thì người chồng không có ở đây, chỉ có người vợ.

Tôi và anh em muốn ra tay dạy dỗ cô ta.

Nhưng lúc đánh người, tôi không khống chế được bản thân nên ra tay khá nặng, người vợ bị đánh cho ngã xuống đất không dậy nổi.

Khi đó tôi cũng không hoảng hốt, bởi vì vợ chồng này chỉ là tầng lớp dưới đáy, sẽ không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể đối phó tôi.

Chúng tôi vốn không để lại dấu vết có thể xác minh thân phận ở hiện trường.

Huống chi cho dù có thì cha cũng có ô dù của ông ta, hoàn toàn có thể đè chuyện này xuống.

Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là, vài ngày sau, sắc mặt cha âm trầm tìm tới bảo tôi đi nơi khác tránh nạn.

Thì ra bởi vì chúng tôi đánh đập mà vợ của nhà đó bị tàn tật, cả đời này cũng không đứng dậy nổi.

Người chồng đau buồn, tự trách mình, nhưng phần nhiều là giận dữ với chúng tôi, thề sẽ đưa tôi vào tù.

Mà con gái của bọn họ ở nơi xa xôi cũng chạy về, phối hợp với cha cô ta cùng nhau báo cảnh sát, tìm kiếm chứng cứ, thậm chí khi cảnh sát đang làm việc họ cũng không ngừng thăm hỏi, dùng hết thủ đoạn muốn tìm được chứng cứ có thể định tội tôi.

Nỗ lực của bọn họ cũng có thành quả, không biết sao lại khiến cảnh sát có phương hướng điều tra chính xác.

Mà lúc đó lại đang là thời kỳ then chốt quét đen trừ ác của tỉnh, tổ giám sát tỉnh cũng tham gia, ô dù của cha tôi không thể tạo áp lực cho cơ sở.

Dưới tình huống như vậy, thật sự tôi có khả năng sẽ bị phát hiện.

Vì thế, cha sắp xếp tôi sang tỉnh khác tạm lánh.

Đồng thời, ông ta phái Quách Thanh An truyền tin cho hai anh em đã bị bắt, bày mưu đặt kế bọn họ, kéo tội ác này của tôi xuống, tránh cho cảnh sát tiếp tục điều tra.

Mọi chuyện coi như thuận lợi. Cha tôi âm thầm cho người nhà của hai anh em kia một số tiền lớn, để cho hai người họ chấp nhận ôm tội ác này, dù sao bọn họ cũng sẽ bị trọng án, thêm tội ác này cũng không ảnh hưởng quá lớn với hạn thi hành án.

Mà tôi lăn lộn ở tỉnh ngoài mấy tháng, đi tới thành phố Nghiêm Châu, sống trong căn nhà bác cả từng mua ở chỗ này.

Quách Thanh An là hàng xóm của tôi, mà đây cũng không phải là một sự trùng hợp.

Thu Vũ Miên Miên

Năm đó Quách Thanh An trở thành người của cha tôi là vì sau khi bác cả mua nhà ở chỗ này, quen biết anh ta nên giới thiệu cho cha tôi.

Cha không yêu cầu tôi trở về làm chuyện bẩn thỉu nữa, ông ta để cho một thân tín tiếp nhận thế lực ngầm của mình.

Tất cả những gì ông ta yêu cầu tôi là tìm một công việc và sống như một người bình thường cho đến khi chuyện này hoàn toàn qua đi.

Tuy rằng cha tôi có nói với Quách Thanh An bảo cho anh ta ngày thường chăm sóc tôi, nhưng không nói cho Quách Thanh An thân phận của tôi.

Khi đó vì muốn loại bỏ hết nguy cơ tôi bị cuốn vào vụ án này lần nữa, lúc giải quyết hậu quả, vốn dĩ cha không đề cập với ai việc này là tôi làm.

Cho nên, lúc này anh ta muốn quét sạch dấu vết, mới có thể tính cả tôi vào.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 16: Chương 16



Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn không nên nói với anh ta rằng tôi là ai.

Quách Thanh An không có mối liên hệ sâu với cha tôi, nếu chuyện tôi và cha làm bị phát hiện, không phải tử hình thì cũng là tù chung thân.

Nhưng Quách Thanh An làm những chuyện này cũng chỉ có vài năm tù.

Tôi chỉ sợ nếu như tôi nói thật với anh ta, đến lúc đó nếu anh ta bị bắt muốn được khoan hồng có thể sẽ khai tôi ra.

Cho nên, để an toàn, tôi cảm thấy vẫn nên để cha nói bóng nói gió nhắc nhở anh ta không nên động thủ với tôi.

Vì vậy, tôi đã gọi cho cha tôi và nói ngắn gọn về chuyện này.

Sau khi ông ta nghe xong, im lặng nửa phút, cuối cùng nói rằng sẽ đi tìm Quách Thanh An hỏi rõ ràng.

Đồng thời, ông ta tỏ vẻ cảm thấy việc này không phải Quách Thanh An làm, bởi vì Quách Thanh An không phải người như thế.

Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng ngồi không yên.

Bây giờ ngẫm lại, muốn nói Quách Thanh An vì giấu diếm vụ án kia mà liên tiếp g.i.ế.c người quả thật có chút vô nghĩa, bởi vì nguy hiểm cùng lợi ích hoàn toàn không cân bằng.

Huống chi, cho dù là anh ta giết, những dự báo tử vong này cũng không có ý nghĩa.

Nhưng nếu không phải anh ta làm, vậy tại sao lại theo dõi tôi?

Tôi không biết.

Suốt hai mươi mấy phút, điện thoại bên kia của cha mới trả lời.

Ông ấy nói cho tôi biết, Quách Thanh An nói việc này không phải anh ta làm.

Đối với chuyện anh ta đặt camera tàng hình trước cửa nhà ta, Quách Thanh An cũng giải thích, nói là muốn xem ai sẽ tới cửa nhà tôi động tay động chân.

Chuyện này có chút vượt ngoài dự tính của tôi.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi không ngờ, Quách Thanh An thế mà lấy tôi làm mồi nhử.

Sau khi hàn huyên cùng cha vài câu, tôi kết thúc cuộc điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, tôi lại nhớ lại từng lời nói cử chỉ của Quách Thanh An.

Thật sự không phải anh ta sao?

Tôi không dám chắc.

Cơn buồn ngủ lại ập tới.

Đầu óc tôi hỗn loạn, không tập trung tinh thần suy nghĩ gì được nữa.

Tôi không chịu đựng nữa mà trực tiếp đi ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu.

Đến khi tôi tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang.

Vừa nhìn điện thoại không ngờ đã qua mười giờ rưỡi.

Tôi mở nhóm cư dân ra. Sau khi xem lại lịch sử trò chuyện‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍, ‍‍‍‍‍‍‍‍‍tôi phát hiện ra một tin tức rất sốc.

Trên dự báo tử vong, xuất hiện tên Quách Thanh An.

Hơn nữa Quách Thanh An... đã mất tích.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 17: Chương 17



Camera theo dõi tiểu khu cho thấy hơn chín giờ tối hôm qua Quách Thanh An đã ra khỏi tiểu khu.

Anh ta luôn luôn ra ngoài tản bộ vào buổi tối, lần này hẳn là cũng như vậy.

Chỉ là trong camera không còn xuất hiện hình ảnh anh ta trở về nữa.

Cảnh sát đã kiểm tra camera trên các con đường gần đó để cố gắng xác định vị trí của anh ta.

Cuối cùng, cảnh sát tập trung vào địa điểm xuất hiện cuối cùng của Quách Thanh An.

Công viên Đông Giang.

Camera ở cửa nam công viên cho thấy Quách Thanh An đi vào công viên lúc chín giờ rưỡi tối.

Nhưng thông qua camera giám sát các cửa ra vào công viên, anh ta không rời khỏi công viên.

Cảnh sát đã tiến hành một cuộc tìm kiếm trong công viên nhưng không thể tìm thấy anh ta.

Hiện tại, bọn họ đã triệu tập thêm nhân sự triển khai tìm kiếm ven sông.

Xem xong tin tức này, tôi hít sâu một hơi khí lạnh.

Việc này có phải do Quách Thanh An tự biên tự diễn hay không, sau khi dán dự báo tử vong có tên của mình, anh ta cố ý chơi trò mất tích làm cho người ta nghĩ rằng mình đã chết, mượn chuyện này để mọi người không hoài nghi những vụ án này là anh ta làm?

Cũng có thể anh ta thật sự không phải hung thủ, mà hung thủ là người khác?

Tôi không dám chắc.

Chỉ là lúc này dự báo tử vong lại thay đổi, cho nên tra một chút xem ai dán dự báo chắc không có vấn đề gì chứ?

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chính, hỏi có giám sát được là ai đăng dự báo hay không.

Không ngờ Lưu Chính áy náy nói cho tôi biết, bởi vì buổi tối tòa nhà quá mức tối nên người bọn họ sắp xếp không nhìn thấy dự báo bị dán lên lúc nào.

Thu Vũ Miên Miên

Tin tức này làm cho tôi quá sợ hãi.

Nhưng mà cũng không kéo dài bao lâu.

Bởi vì rất nhanh, có người gõ cửa phòng tôi.

Tôi thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là lão Từ.

Mà sau khi tôi mở cửa, lão Từ lại ném ra một câu không đầu không đuôi:

"Đại ca, hay là... cậu đi tự thú đi!"
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 18: Chương 18



"Cái gì?" Tôi nhíu nhíu mày: "Lão Từ, ông có ý gì?”

Tại sao tôi phải đầu thú?

Còn nữa, tại sao lão Từ lại gọi tôi là đại ca?

Ông ta đưa sữa cho tôi và nói:

"Đại ca, cậu...Cậu thật sự không nhớ rõ gì sao?

"Tôi nhớ được cái gì?" Vẻ mặt tôi nghi hoặc.

"Đại ca, cậu uống sữa trước đi, cậu vừa uống tôi vừa nói."

Tôi ngoan ngoãn mở sữa ra, uống một ngụm rồi hỏi:

"Lão Từ, ông nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc ông có ý gì?"

"Đại ca, năm đó ở thành phố Lệ Hà, tôi vẫn đi theo bên cạnh cậu."

"Lần đó vì một dự án mà chúng ta nổi lên xung đột với người khác, trong lúc đánh nhau, bọn họ đã... đánh vào đầu cậu."

"Tôi cũng không biết cậu là đột nhiên mất trí nhớ hay là nhân cách phân liệt, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ mấy ngày nay cậu đã làm cái gì sao?"

Lão Từ là thuộc hạ cũ của tôi?

Vì sao tôi không có chút ấn tượng nào?

Chờ một chút... Không đúng, hình như lúc ấy dưới trướng tôi quả thật có một người như vậy.

Nhưng theo ý của ông ta, mấy ngày nay tôi đã làm chuyện gì ghê gớm?

"Rốt cuộc tôi đã làm gì?" Tôi hỏi.

"Cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Đại Tài, Phó Yến, còn có Quách Thanh An!" Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói.

"Không đúng, không đúng, tôi không có g.i.ế.c bọn họ, tôi không có g.i.ế.c bọn họ!"

Nhưng không biết tại sao, trong lòng có một giọng nói lại đang nói cho tôi biết, là tôi g.i.ế.c bọn họ.

"Là cậu động tay động chân trong phòng kiểm soát thang máy, khống chế thời gian làm cho nó vừa hay rơi xuống lúc Trịnh Đại Tài tiến vào. Là cậu thay thuốc tim của Phó Yến, khiến cho lúc cô ta phát bệnh dù có uống thuốc cũng không thể giảm bớt. Là cậu lái xe tải vào công viên Đông Giang, cố ý đ.â.m hỏng hàng rào bảo vệ bờ sông. Sau đó để xe dừng ở một bên sườn dốc trên, lúc Quách Thanh An đi qua cố ý dùng thiết bị điều khiển từ xa để cho xe từ trên sườn dốc lao xuống, khiến anh ta rơi xuống sông. Đại ca, thật sự cậu không nhớ một chút nào sao?!"

Mấy chữ cuối cùng, lão Từ gần như cắn răng nói.

"Tôi... Tôi..."

Tôi thực sự không có bất kỳ ký ức liên quan nào.

Nhưng trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy, lời lão Từ nói, đều là sự thật...

"Đại ca, hiện tại cảnh sát đã tra được, thiết bị để động thủ với thang máy và điều khiển từ xa là tôi đi mua. Bây giờ bọn họ nghi ngờ người là do tôi giết! Lúc trước cậu đã hứa với tôi, một khi cảnh sát tra được chuyện này của tôi thì cậu sẽ đi tự thú, nhận hết thảy mọi việc, tuyệt đối không tiện liên lụy đến tôi. Đại ca, cậu nói được phải làm được!"

Lão Từ chân thành nói.

Tôi sững sờ.

Thì ra... đây mới là chân tướng sao?

"Nhưng tại sao tôi phải g.i.ế.c họ?"

Thu Vũ Miên Miên

Trong đầu tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế tôi hỏi.

"Bọn họ đều là đối thủ cũ của chúng ta, cậu nói chỉ có diệt trừ bọn họ thì giám đốc Trần mới có thể sống tốt, các anh em cũng mới có thể tiếp tục ăn miếng cơm này. Đại ca, đi tự thú đi!"

Tôi trầm tư hồi lâu, hồi đáp:

"Được...Tôi đi tự thú."
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 19: Chương 19



"Đại ca..."

Lão Từ cúi chào tôi: "Nhớ lời hứa của cậu, đừng bao giờ khai ra ngoài chuyện tôi làm!"

"Tôi sẽ không khai." Tôi gật đầu nói.

Nghe vậy lão Từ mới rời đi.

Thì ra tất cả đều là tôi làm...

Dần dần, trong đầu tôi hình như có thêm ký ức gì đó.

Không có hình ảnh cụ thể, chỉ là tôi mơ hồ nhớ lại, ba người bọn họ... đúng là do tôi giết.

Tôi đã g.i.ế.c người...

Không được, tôi phải tự thú...

Tôi lảo đảo đi ra khỏi nhà, miệng không ngừng nhắc tới "Tôi muốn tự thú".

Tôi muốn tự thú... Tôi muốn tự thú...

Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, tôi càng ngày càng không thể nhìn rõ thế giới này.

Cho đến khi ra khỏi tiểu khu, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Hình như... hình như là Lưu Chính.

"Cảnh sát Lưu, tôi muốn tự thú." Tôi ngập ngừng nói.

Thân hình người nọ bỗng dừng lại, sau đó kéo tôi vào trong một chiếc xe.

"Cậu muốn tự thú?" Người nọ hỏi, chỉ là giọng nói của anh ta hình như có chút khác với Lưu Chính.

Thu Vũ Miên Miên

"Đúng, cảnh sát Lưu, tôi muốn tự thú, tôi muốn tự thú!"

Tôi nói xong, cơn buồn ngủ kỳ lạ kia lại kéo tới.

Tôi lập tức mất đi ý thức...
 
Back
Top Bottom