Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám

[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 10: Chó ba đầu


Khi nghe Harry và Ron kể về sự trùng hợp vào ngày 31 tháng 7 và sự nghi ngờ của Harry cho Belinda nghe lúc ở Đại Sảnh Đường, Belinda đã biết tỏng trong cái bọc của lão Hagrid là cái gì từ lâu rồi, nhưng nó vẫn vờ suy đoán:"Có khi cái mà bác Hagrid lấy vào ngày 31 tháng 7 là cái mà bọn phù thuỷ phe Hắc ám nhắm tới...

À mà hôm nay học cái gì vậy nhỉ?"

Ron trả lời:"Môn Bay.

Học chung với đám Slytherin."

Harry rên rỉ:
"Sao mà khéo sắp đặt!

Mình sẽ lại biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho coi!"

Ron an ủi nó:"Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ!

Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch.

Nhưng mình biết nó chỉ giỏi nói thôi."

Ron vừa nói vừa liếc chừng biểu cảm của Belinda xem nó có giận không, nhưng Belinda chỉ bảo:
"Đừng lo!

Bồ nhất định sẽ bay siêu siêu giỏi, y như ba của bồ vậy!"

Belinda và Hermione cứ ngồi nói chuyện về cuốn Quidditch qua các thời đại khiến bọn xung quanh phát ngấy và bọn chúng cực kỳ khoái chí khi lời nói của hai con nhỏ người ngoài hành tinh này bị cắt ngang vì có thư đến.

Belinda nhận được một tấm áo khoác bông dày của mẹ nó gửi.

Neville đã nhận được một kết quả cầu thủy tinh bằng hòn bi ve lớn, bên trong sương mù.

Cậu bé giải thích:"Đây là trái cầu Gợi Nhớ.

Bà biết mình hay quên nên bà gởi cho mình.

Trái cầu này sẽ nhắc mình những chuyện mình quên làm.

Coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, Nếu mà nó chuyển sang màu đỏ...

Ối!

"Mặt Neville bí xị vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía:
"... chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi ..."

Khi Neville đang cố gắng nhớ lại xem mình đã quên làm gì thì Draco đi ngang qua, chộp lấy lại trái cầu trên tay Nevlle.Harry và Ron đứng phắt dậy.

Căn cứ vào cái vẻ mặt của hai đứa nó, thì Belinda dám cá rằng cả hai đang chờ cơ hội để "dần" cho Draco một trận.

Nhưng còn chưa kịp ra tay thì giáo sư McGonagall đã phát hiện rắc rối:
" Chuyện gì đó?"

" Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con."

Draco đành cau có bỏ trái cầu xuống: " Con chỉ coi thôi mà." rồi nhanh chóng chuồn đi.

Belinda rất ngạc nhiên khi không thấy Andrew đâu cả.Trưa hôm đó khoảng ba giờ (nắng gần chết) , học sinh nhà Gryffindor vội chạy xuống sân để học bài đầu tiên của môn Bay.Khi Belinda đến, đám học sinh nhà Slytherin có mặt đủ đông và hai mươi cây chổi được chúng sắp xếp rất ngay ngắn.Giáo viên môn bay không ai khác là bà Hooch.

Bà có mái tóc xám ngắn và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát:
"Nào, còn chờ gì nữa?

Mỗi trò chơi tới bên một cây chổi, nhanh lên nào!"

Dưới chân Belinda là một cây chổi cực kì cụ kĩ và lởm chởm, nhưng nó thích.

Nó vẫn luôn ao ước được bay.Bà Hooch ra lệnh:
"Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN".Mọi người gào lên:
"LÊN"
Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay nó.

Cây chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ.

Chổi Ron thì đập vô mặt nó một cái đau điếng.

Belinda thì thảm rồi, Cây chổi phản chủ của nó ngoe nguẩy bay lên rồi rơi trúng vô đầu nó.

Cứ phải gọi là phê chữ ê kéo dài.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống.

Ron và Harry dường như cực kì khoái chí khi khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật."

Bây giờ, tôi thổi còi, các trò chơi đạp mạnh chân xuống đất.

Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút.

Chú ý tiếng còi.

Ba... hai..."

Neville, phần là do quá lo lắng, phần là do sợ bị tụt lại phía sau, nên hấp tấp đạp chân lấy đà mà phóng lên trước cả tiếng còi của bà Hooch.

Belinda đứng cạnh Neville thấy vậy (méo hiểu nghĩ gì) nắm lấy chân Neville.

Neville cứ thế kéo theo Belinda bay lên, chỉ còn lại nghe cô Hooch gào thét theo cái gì đó ở dưới.

Úi mọe ơi, cứu con!

Con sợ độ cao lắm!

Từ độ cao này mà rơi xuống thì đúng là xin vĩnh biệt cụ luôn chứ chẳng chơi.

Trời xanh mây trắng nắng vàng là một thời tiết tốt cho môn Bay, nhưng không phải bay kiểu này.

Người lạ ơi! dừng lại điiiiiiiiii...

Huhuhu ...Thế mà tụi nó rơi xuống thật.

Belinda bị đập đầu xuống đất.

Nó cảm thấy đầu óc quay cuồng, nghe loáng thoáng mấy tiếng thét kinh hoàng của bọn con gái và tiếng gọi lo lắng của anh trai nó, rồi ngất lịm đi.Belinda tỉnh lại trong bệnh thất.

Nó lờ mờ nhận ra Harry và Ron đang cãi nhau gì đó với Andrew và Draco.

Thấy Belinda cựa người, Harry và Ron vội chạy đến bên cái giường bệnh hỏi han nó.

Lập tức Draco và Andrew cũng chạy lại.

Andrew vênh mặt:
" Tránh xa em gái tao ra đồ dơ bẩn!"

" Mày nói ai đó."

Ron tức giận" Tao nói mày đó, mày cũng không khác gì con Máu Bùn vừa nãy."

" Tại sao bà Pomfrey chưa đuổi mấy người ra ngoài nhỉ?"

Belinda dịu dàng hỏi.Ron cười gượng:"Thôi nào Belinda.

Tụi này muốn báo cho bồ một tin vui đó là..."

Không để cho Ron kịp nói gì bà Pomfrey đã vào và tống khứ hết mấy nhóc lộn xộn ra ngoài.

Bà nói với Belinda là nếu nó nghỉ ngơi tốt thì tối nay có thể về ký túc xa.

Giờ ăn tối, Belinda ngồi ăn cực kì vui vẻ với Harry và Ron.

Đột nhiên nó nhớ ra:"Chúc mùng nhé Harry-Tầm thủ trẻ tuổi nhất trong vòng một trăm năm nay."

"Ơ tụi này chưa nói với bồ mà."

Belinda cười cười, không nói gì mà tiếp tục ăn."

À mà vừa nãy Andrew với Draco có gây khó dễ gì cho bồ không, Harry?"

Ron đáp thay:"Tụi nó cứ ngỡ là Harry bị đuổi học.

Tụi nó còn thách đấu với Harry nữa."

Belinda gật gù.

Harry hỏi:
"Bồ không ngạc nhiên, cũng không ngăn cản?"

"Mình đã biết trước điều này sẽ xảy ra, và rõ ràng là không thể tránh khỏi.

Và nếu được thì cho mình đi với nhé""Được chứ.

Vậy tối nay mười một giờ gặp ở phòng sinh hoạt chung nhé" Harry và Ron đồng thanh.

Hai đứa nó dường như rất vui vì Belinda không lải nhải hay ngăn cấm tụi nó làm một cái điều có thể cho là ngu ngốc như vầy, thậm chí việc con bé xin đi cùng càng khiến tụi nó thêm khoái chí.Mười một giờ.

Khi Harry, Ron và Belinda gặp nhau ở phòng sinh hoạt chung thì bất chợt một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất:
"Tôi không ngờ các bạn dám làm vậy đó, Harry.

Trời!

Belinda?

Cả bồ nữa ư?"

"Ơ, Hermione hả.

Mình xin lỗi nhưng..."

Ron tức giận bảo:"mày hả!

ĐI ngủ đi!"

Hermione cũng chẳng chịu thua:"Tôi tính nói cho anh của bạn biết rồi rồi đó chớ!

Anh Percy, ảnh là huynh trưởng, thể nào ảnh cũng ngăn vụ này lại."

Harry cũng có vẻ hơi quạo:"Đi thôi!"

Tụi nó chui qua bức chân dung Bà Béo.

Vậy mà Hermione vẫn đi theo."

Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Gryffindor hết...."

Được rồi Hermione"Belinda cắt ngang"Chúng ta đi nhanh thôi, nếu không muốn để bị thầy Filch phát hiện."

Hermione định quay lại phòng ngủ thì Belnda kéo lại:"Bồn cũng đi nữa.

Bà Béo đi đâu mất rồi, bồ không thể vào trong Hermione à."

Hermione đành chấp nhận đi theo.

Trên đường đi vẫn không quên cãi nhau với Ron.Một lúc sau thì có thêm cả Neville đi nữa vì thằng bé về đúng nửa đêm.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 10: Chó ba đầu (Tiếp)


Tụi nó men theo những bức tường, len lén đi dọc hành lang.

Vừa đi vừa nơm nớp lo sợ nhìn quanh xem con mèo Bà Norris hay giám thị Filch có lảng vảng quanh đây không .Khi tụi nó đến được phòng truyền thông thì Draco và Crabbe chưa có ở đó.

Harry cầm sẵn đũa phép trên tay vẻ đề phòng.

Nhưng chờ một lúc lâu vẫn chẳng thấy bọn kia đâu cả, Ron bắt đầu lo lắng:"Nó tới trễ.

Hay coi chứng nó chuồn rồi?"

"Bọn họ sẽ không đến đâu Harry à, mình đoán chắc là họ muốn lừa bồ..."

Nhưng không để Belinda nói hết câu thì một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến tụi nó giật thót.

Harry vội giơ cây đũa lên phòng nguy hiểm.

Một giọng nói vang lên khiến bọn trẻ sợ điếng người, đó không phải giọng của Draco:
"Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!"

Đó là cái giọng khàn khàn của ông Filch và con mèo của ổng.

Harry vẫy tay như điên ra hiệu cho mấy đứa kia phóng chạy thật nhanh.

Chúng chuồn về cánh cửa không có giọng nói của ông Filch."

Chắc chắn tụi nó trốn ở đâu đây thôi."

Harry thì thào: "Lối này!".

Cả bọn nối đuôi nhau bò dọc một phòng triển lãm dài chất đầy những bộ áo giáp.

Tiếng của ông giám thị Filch vang lên càng lúc càng gần.

Đột nhiên Neville ré lên rồi ù té chạy.

Thằng bé bị trượt, hai tay vội túm lấy eo Ron.

Thế là ca hai đứa ngã nhào vào một bộ áo giáp gần đó.

Tiếng kim loại va loảng xoảng vào nhau tưởng chừng như có thể làm kinh động đến cả lâu đài đang say ngủ, đánh thức con quái vật đang gào thét trong lòng bọn trẻ.

"CHẠY" Harry gào lên.

Cả năm đứa nhắm mắt chạy thục mạng, tuôn ra khỏi phòng triển lãm.

Chúng cứ chạy, Harry dẫn đầu và dường như bọn chúng chẳng cần biết chúng đang chạy đi đâu, nỗi sợ hãi bị phát hiện đã lấn át tâm trí chúng.

Khi bọn chúng chạy đến phòng bùa mê, cách phòng truyền thống cả trăm dặm thì mới dừng lại.

Harry dựa và tường quạt mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa nói:
"Chắc thoát ổng rồi."

Hermione ôm lấy ngực:
"Tôi...

đã... bảo..."

Ron lập tức cắt ngang lời cô bé:
"Mình phải trở về tháp Gryffindor, càng nhanh càng tốt."

Hermione không thèm nới chuyện với Ron nữa, cô nàng quay sang Harry:
"Malfoy nó lừa bạn!

Bạn thấy chưa?

Nó không hề đến chỗ hẹn.

Chắc nó là người bắn tin cho thầy Filch nên thầy mới biết được là có người ở phòng Truyền thống""Thôi, đi nào!"

Harry bảo mặc cho vẻ đồng tình với ý kiến của Hermione hiện rõ trên mặt nó.

Nhưng mọi việc lại không dễ dàng như vậy.

Cái nắm đấm cửa bắt đầu rung cành cạch rồi con yêu tinh Peeves nhảy vào với vẻ mặt khoái chí chắn trước mặt chúngBelinda thấy tình hình có vẻ không ổn, giở giọng nài nỉ:
"Làm ơn đi anh Peeves.

Tụi này sẽ bị đuổi học mất !"

Peeves cười sằng sặc:
"Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te?

Chà... chà... chà, quậy quá, quậy dữ à nghe!

Tụi bây bị bắt cho mà coi!"

Mẹ con yêu nữ.

Hôm nay có lẽ sẽ không bị bắt đâu nên chẳng cẫn tử tế với nó làm gì!

- Belinda nghĩ.Harry thấy vậy liền tiếp lời cho Belinda:
"Xin anh đó, nếu anh không bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt."

Peeves giở giọng thánh thiện, nhưng mắt lại long lanh tinh quái:
"Phải báo cho thầy Filch biết chớ.

Phải báo thôi.

Đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không?"

Belinda tức giận:Con yêu nữ!

Cút ra!"

Ron cũng quạu, cậu đẩy con yêu tinh trước mặt ra.

Điều bọn chúng không ngờ được là con yêu tinh Peeves rống lên:"HỌC SINH TRỐN NGỦ!

CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ!"

Cả năm đứa chạy bạt mạng, nhưng cuối hành lang là một cánh cửa bị khóa.

Belinda bảo:
"Mở cánh cửa đó ra!

Mau!"

"Nhưng mở kiểu gì, bọn mình..."

"Tránh ra một bên coi!"

Hermione gắt.

Nó giật cây đũa phép trên tay Harry, thì thầm:"Alohomora"Ổ khóa bung ra ngay tức thì.

Cả bọn ập vô.

Belinda còn chưa hoàn hồn.

Tuy biết trước từng chi tiết nhưng khi trải qua, nó vẫn không khỏi sợ hãi.

Rồi dường như nhớ ra cái gì đó, Belinda chầm chậm quay đầu ra sau.

Quả nhiên, một con chó đen to đùng cách mạng đang đứng đó.

Tấm thân của nó lấp hết khoảng không từ sàn tới trần.

Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại đang long lên sòng sọc, ba cái mũi nhăn nhúm, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng xuống đất trong thật gớm ghiếc.

Belinda khuỵu xuống.

Với cái đứa mà sợ chó như nó thì chỉ cần con chó một đầu thôi cũng đủ để làm nó xỉu ngang luôn rồi.

Mà bây giờ, trước mặt nó, một con chó ba đầu...Harry là người nhận ra sự khác lạ của Belinda đầu tiên.

Nó lo lắng hỏi:
"Belinda à, bồ không sao chứ?"

Belinda không thốt nên lời.

Nó kinh hãi chỉ chỉ về phía sau.

Cả bọn quay lại...

Con chó có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ.

Nhưng đáng tiếc thay, sự bất ngờ đó đi qua quá nhanh, con chó bắt đầu gầm gừ, để lộ hàm răng "trắng muốt" sắc nhọn.Harry mở tay nắm cửa.

Tụi nó thà chọn ông Filch còn hơn chọn cái chết.

Cả bọn lao ra ngoài.

May mắn thay, ông Filch không còn ở đó, chắc ổng còn đang bận lùng sục ở nơi khác.

Tụi nó chạy về hướng tháp Gryffindor.

Thấy tụi nó, Bà Béo ngạc nhiên:
"Các cháu ở đâu ra thế này?"

Harry thở hổn hển:
"Bà đừng quan tâm.

Mõm heo.

Mõm heo."

Bức tranh Bà Béo xịch qua một bên.

Bọn chúng chui qua cái lỗ vào trong, vẫn còn run rẩy mà lăn kềnh trên mấy cái ghế bành.

Ron mở lời trước tiên:
"Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường.

Nhưng nó phì nộn quá, chắc phải cho đi tập thể dục."

Belinda bật cười nhưng Hermione không thể cười nổi:
"Mấy bồ không có mắt hả?

Có thấy con chó đứng trên cái gì không?"

"Thì nó đứng trên sàn!"

Harry nói"Lúc đó ai rảnh mà ngó chân nó làm gì, tôi mải lo ngó cái đầu của nó."

"Nó không đứng trên sàn đâu, Harry à" Belinda đáp thay Hermione" Nó đứng trên cái miệng bẫy.

Có lẽ nó đang canh giữ cái gì đó."

Hermione đứng dậy nguýt cả đám:"Mấy bạn thỏa mãn chưa?

Suýt nữa thì chết toi cả lũ.

May mà chưa có ai phát hiện .

Giờ xin pháp mấy ngài, tôi đi ngủ."

"Không dám"Đoạn Hermione kéo Belinda đi
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 11: Quỷ khổng lồ


Draco có vẻ ngạc nhiên khi Harry vẫn có mặt ở bàn ăn vào sáng ngày hôm sau.

Khi ngồi ăn sáng ở Đại Sảnh Đường, Ron và Harry cứ mải đoán xem cái gói mà bác Hagrid lấy hôm 31 tháng 7 là cái gì mà lại cần được bảo vệ cẩn thận đến như.Ron nêu ý kiến:
"Hoặc nó rất quý hoặc nó rất nguy hiểm."

Harry lại suy luận:
"Có thể nó vừa quý vừa nguy hiểm"Từ sau chuyện tối hôm qua, Hermione không thèm nói chuyện với nó nữa.

Harry và Ron cũng không mấy bận tâm vì chúng chỉ mong có cách nào đó để trả đũa Draco.

Nhưng Belinda thì lại khác.

Nó cảm thấy có lỗi với Hermione quá.

Ron bảo với nó:"Bồ chẳng có lỗi gì cả, ai bảo nhỏ đó thích lo chuyện bao đồng quá làm chi!"

"Rồi cẩn thận sau tự vả đó nha Ron"Harry và Ron ngước lên nhìn Belinda:
"Bồ vừa nói gì cơ?"

Ron thốt lên.Belinda cười cười:"Mình có nói gì đâu."

Belinda cũng quên ngay câu chuyện của Hermione đi vì một tuần sau, vào ngày phát hành thư, còn có việc đáng để nó chú ý hơn.Như mọi khi, đàn cú túa vào Đại Sảnh.

Ai ai cũng để mắt tới một bưu kiện dài ngoẵng cần tới sáu con cú to mới có thể khiêng nổi."

A, Harry, nhìn kìa!"

Harry đảo mắt về phía Belinda chỉ và thốt lên:"Ôi!

Mình muốn xem bên trong quá!"

"Đó là của bồ mà."

Harry ngơ ngác:
"Cái đó ... của .... mình ... ??"

Ngay lập tức những con cú đó đã chứng minh được cái điều mà Belinda nói là thật.

Cái bưu kiện dai ngoẵng kia được thả xuống ngay trước mặt Harry.

Thằng bé háo hức muốn mở ra thì bị Belinda ngăn lại:
"Đừng có mở ở đây, Harry à!

Bồ nên đợi bức thư tiếp theo."

Bầy cú kia chưa kịp bay đi, thì một con cú khác cũng bay đến và thả xuống một phong thư, ngay trên cái bưu kiện của Harry.

Harry đọc xong thư thì cực kỳ vui vẻ, nó đưa thư cho Ron và Belinda xem.

Trong thư có viết là cái gói sự kiện đó là cây Nimbus 2000 mới toe của Harry, và thông báo với nó rằng nó tối đa, khoảng 7 giờ, anh Wood sẽ gặp nó ở sân Quidditch để bắt đầu đợt huấn luyện thứ nhất.

Ron rên lên, trong giọng nói không nổi tiếng ghen tị:
"Cán bộ Nimbus 2000!

Mình chưa từng sờ thấy nó nữa là ..."

Do quá háo hức muốn nhìn thấy cây, cả ba ngay lập tức rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Nhưng mới chỉ đi được nửa hành lang chính thì tụi nó đã bắt gặp người không chẳng ai trong chúng muốn chạm mặt, nhất là vào lúc này: Draco Malfoy và Andrew Blackwood.Nhìn Andrew bữa nay hơi xanh xao.

Cái bản mặt dương dương tự đắc không thấy đâu nữa khiến Belinda có phần hơi lo lắng.Draco giựt lấy cái gói trong tay Harry mà nắn.

Cậu nói:"Một cây chổi!"

Draco và Andrew đưa mắt ngó nhau.

Draco trả lại cho Harry và nói bằng giọng khó chịu:
"Lần này thì mày tiêu thật rồi Potter ơi, học sinh năm nhứt không được phép có cán chổi riêng."

Ron không nhịn được mà nói:
"Đây không phải là cây chổi cùn vớ vẩn nha, đây là Nimbus 2000!

Ở nhà mày có cây gì nào Malfoy?

Cùng lắm một cây Comet 260 chứ gì?

Comet coi bộ cũng bóng bẩy lắm đó, nhưng làm sao đọ được với Nimbus 2000 phải không?

"
" Được rồi "Belinda bảo "Mấy người đừng có mà cãi nhau nữa"
Draco không thèm quan tâm Belinda mà quay sang quát vào mặt Ron:
"Mày biết cái gì mà nói?

Mặt mày không mua nổi nửa cái chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia...

"
" Cãi nhau chuyện gì đó?

"Giáo sư Fitwick xuất hiện cắt ngang cuộc cãi vã của Ron và Draco

Draco nhanh nhẩu trả lời:
"Thưa giáo sư, có người gửi cho Harry cây chổi ạ!"

"À, à, phải rồi.

Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường đặc biệt này.

Thế hiệu gì đó?"

"Thưa thầy, Nimbus 2000."

Harry vừa nói vừa cố nín cười khi liếc thấy vẻ mặt thộn ra của Draco.

Nó nói thêm:
"Thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này."

Harry và Ron đi tiếp lên mấy bậc cầu thang , tha hồ cười vì biết Draco đang điên lên vì đó kỵ.

Belinda thì không thể cười nổi, anh nó nhìn xanh xao quá, chắc là ốm rồi.

Nó cứ ngơ người ra chẳng biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh.

Đến lúc Harry lay lay người nó thì nó mới hoàn hồn.

Nó nhận ra mình đang ở phòng phòng sinh hoạt trung, trước mặt là hai thằng bạn đang lo lắng:"Belinda à, mình thấy hôm nay bồ hơi lạ.

Bồ không sao chứ?"

"Ơ... không sao...

Mình có lẽ nên nghỉ ngơi một chút."

Thật may là tối đó, Belinda thấy Andrew sắc mặt đã hồng hào trở lại và còn đang đùa dỡ với Draco ở dãy bàn nhà Slytherin.

-------------------------------------------------------------------------------------Vậy mà đã hơn hai tháng kể từ ngày đầu tiên Belinda bắt đầu học ở Hogwarts , những bài học càng ngày càng thú vị hơn.

Hôm nay là lễ Hội Ma, cũng là ngày thầy Flitwitck thông báo trong lớp học Bùa Mê là hôm nay thầy sẽ dạy đến mục điều khiển đồ vật bay-điều mà lũ học sinh ao ước bấy lâu nay, Và đặc biệt hơn là ngày mà Ron, Harry và Hermione trở thành bạn.

Căn cứ vào đó mà Belinda cho rằng đây là một ngày hết sức trọng đại.Trong tiết Bùa Mê, Belinda bắt cặp với Harry, Ron dĩ nhiên là bắt cặp với Hermione.

Và sau khi học xong lý thuyết thì bọn trẻ bắt tay vào thực hành.

Belinda hết sức tập trung tơ tưởng vô cái sợi lông vũ và nó đã không tin được vào mắt mình là cọng lông đang bay lên.

Bên kia, cọng lông của Hermione cũng đang chầm chậm bay lên.

Giáo sư Flitwick vui sướng vỗ tay:"Giỏi lắm.

Làm đạt lắm!

Mọi người xem, trò Hermione và trò Belinda đã làm thành công rồi."

Sau khi ra khỏi phòng học, Ron bắt đầu phát tiết:
"Thiệt tình không ai chịu đựng nổi con nhỏ đó.

Nó đứng là một cơn ác mộng.

Thảo nào mà nó chẳng có đứa bạn nào!"

"Đừng nói như thế chứ Ron, Hermione chỉ là..."

Bỗng một người nào đó vượt qua mặt ba đứa, xô mạnh vào người Harry.

Belinda thấy đó là Hermione ràn rụa nước mắt.

Belinda vừa chạy vừa gọi với theo:"Hermione à, đừng nghe Ron nói nhăng nói cuội.

Cậu ấy đang bảo một con nhỏ khác..."

Hermione vẫn không dừng bước mà còn đi nhanh hơn.

Cô nàng trốn vào trong nhà vệ sinh nữ mà khóc nấc lên.

Belinda ở buồng bên cạnh không ngừng an ủi Hermione.

Nhưng rồi nói một lúc thì Belinda cũng chẳng nghĩ ra được gì để nói nữa.

Nó đành đứng im ở đó nghe tiếng khóc thút thít của cô bạn mà chẳng biết làm gì.

Thời gian cứ dần trôi đi cho đến khi Belinda bắt đầu cảm thấy một thứ mùi hôi thối như mùi cống rãnh xộc thẳng vô mũi khiến nó buồn nôn.

Đến bây giờ Belinda mới sự nhớ ra:Quỷ khổng lồTai Belinda bắt đâuf ù đi.

Đầu nó kêu ong ong.

Nó một lần nữa lại bắt gặp mình đang run lên.

Mãi một lúc lâu sau nó mới nghe loáng thoáng giọng của Ron và Harry.

Mọi sợ hãi dường như tan biến hết, Belinda xông ra và thấy Hermione đang co rúm ở trong một góc tường với vẻ mặt kinh hãi, con quỷ khổng lồ đang từng bước tiến về phía cô bé.

Harry nói trong tuyệt vọng:
" Làm cho nó rối lên đi."

Belinda cầm lấy một thanh sắt ở gần đó nhất, dùng hết sức ném vào người con quỷ.

Con quỷ dừng lại, ngúc ngoắc đầu nhìn quanh như để tìm xem ai là người vừa đánh nó.

Rồi nó đi về phía Belinda.

Ở phía này, Ron cũng gào lên:
"Ê, óc bã đậu!"

Ron lại liệng thêm một cái ống nữa vào con quỷ.

Nó nghe tiếng gào liền quay đầu nhìn Ron.

Harry lập tức chớp lấy thời cơ, chạy qua muốn kéo Hermione ra nhưng cô bé không chịu nhúc nhích, hay nói chính xác hơn thì là không nhúc nhích được nữa.

Có vẻ như tiếng hét của Harry đã làm kinh động đến con quỷ.

Nó rống lên và tiến về phía Ron.

Harry đã ngay lập tức phóng lên lưng con quỷ, dùng cánh tay nhỏ xíu của mình mà xiết chặt cổ con quỷ khổng lồ.

Con quỷ dĩ to lớn dĩ nhiên không cảm nhận được Harry nhỏ bé đang ở trên cổ của mình, nhưng nó vẫn cảm thấy nhói đau nơi mũi vì Harr đã thọc luôn cây đũa của cậu vào mũi con quỷ.Rú lên đầy đau đớn, con quỷ quằn quại vung khúc cây trong tay lên.

Harry cố gắng bám chặt vào cổ con quỷ.

Bất cứ giây nào con quỷ kia cũng có thể túm được nó và đập chết tươi nó.

Belinda gào lên trong sợ hãi:
"AI có đũa phép?

Làm cho cái khúc gỗ đó bay lên.

Mau!"

Ron lập tức chĩa đũa vào người con quỷ:"Wingardium Leviosa"Khúc gỗ tuột khỏi tay con quỷ , bay lên cao rồi rơi xuống, nện một phát vào đầu con quái vật.

Con quỷ ngất xỉu rồi.Cả bọn im lặng một hồi.

Hermione là ngời đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Nó... chết chưa?"

Harry đáp:
"Chắc là chưa.

Nó mới bị đánh xỉu thôi."

Bỗng nhiên cánh cửa nhà vệ sinh bật mở.

Chỉ trong tích tắc, các giáo sư đã ập ngay vào phòng.

Giáo sư McGonagall vẫn đang còn kinh hãi trước cảnh tưởng trước mắt còn Quirrell thì lăn đùng ra xỉu(Belinda biết thừa hắn chỉ vờ thế thôi).

Giáo sư Snape cúi xuống. xem xét con quỷ.Giây phút ngỡ ngàng qua nhanh, nhìn vào đôi mắt đầy giận giữ của giáo sư McGonagall thì Belinda dám cá rằng một cơn giông tố sắp sửa ập xuống đầu bọn nó."

Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?"

Không đứa nào dám trả lời."

May mà các con chưa bị nó giết chết.

Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?"

Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn và không lâu sau thì cái ánh mắt ấy lại di chuyển sang chỗ Belinda.

Nó sợ hãi cúi gằm mặt xuống.

Bỗng nhiên giọng nói nhỏ nhẹ của Hermione vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng sợ ấy:"Thưa cô McGonagall,làm ơn đừng phạt họ.

Họ chỉ đi tìm con mà thôi."

"Phải Hermione không đây?"

"Dạ" Hermione đáp " Con đã đi tìm quỷ khổng lồ... bởi vì... con tưởng mình có thể đương đầu với nó... con... cô cũng biết mà... con đã đọ hết các sách về quỷ..."

Harry há hốc mồm(muốn rơi cằm luôn) còn Ron thì đánh rơ cả cây đũa phép.

Trong đầu bọn trẻ lúc này chỉ có cùng một câu hỏi: Hermione mà cũng dám nói dối trắng trợn với giáo viên chủ nhiệm sao?Hermione vẫn tiếp tục:"Nếu các bạn ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi.

Mấy bạn ấy không kịp đi kêu cứu ai cả.

Lúc mấy bạn ấy chạy tới thì con quỷ sắp giết con."

"Thôi được, trong trường hợp này..."

Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn bốn đứa trẻ trước mặt "Hermione, con bé ngu ngốc. sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với con quỷ khổng lồ như trái núi hả?"

Hermione cúi gằm, bày ra vẻ mặt biết lỗi.

Tụi nó cứ tưởng giáo sư McGonagall sẽ tức giận lắm nhưng bà lại chỉ trừ điểm của Hermione và cộng thêm điểm cho ba đứa kia.

Bốn đứa tụi nó cùng nhau đi về phòng sinh hoạt chung.

Từ sau chuyện đó, bốn đứa: Harry; Ron; Hermione; và cả Belinda đã trở thành những người bạn thân thiết với nhau.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 12: Quidditch


Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh.

Tháng mười một tới rồi, cho đến bây giờ thì Belinda đã quá quen fới cái hình ảnh tuyết rơi trắng xoá.

Mùa bóng Quitdditch đã bắt đầu.

Thứ bảy này, Harry sẽ đấu trận đầu tiên, Gryffindor đấu với Slytherin.

Harry bảo rằng nếu Gryffindor mà thắng trận này thì sẽ được đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch.Hiện tại đã có thêm Hermione đã trở thành bạn của Harry.

Nếu không có Belinda và Hermione, Harry sẽ chẳng biết xoay xở thế nào với đống bài tập cao như núi.

Có vẻ như từ sau khi Ron, Harry và Belinda cứu mạng thoát khỏi tay quỷ khổng lồ, cô nàng đã phần nào bớt căng thẳng về chuyện vi phạm nội quy, cô bé dễ thương hơn nhiều.

Hôm trước ngày Harry thi đấu, cả bốn đứa chạy ra sân trường chơi.

Hermione đã phù phép ra một ngọn lửa xanh sáng rực có thể để trong hũ mứt mà mang theo bên mình.

Khi bốn đứa trẻ đang chụm đầu để kiếm chút hơi ấm từ ngọn lửa thì giáo sư Snape đi ngang qua.

Cả bốn vội đứng sát lại để che đi ngọn lửa đang bập bùng sau lưng.

Nhưng cái vẻ mặt ngây thơ vô (số)tội của bọn chúng đã làm thầy để ý.

May mà thầy không thấy ngọn lửa nhưng thầy lại nhìn thấy cuốn sách mà Harry đang cầm trên tay:" Trò cầm cái gì đó, Potter?"

"Quidditch qua các thời đại ạ."

Harry rụt rè đáp.Thầy Snape bảo:
"Ai cho trò mang sách ra khỏi thư viện!

Đưa đây cho ta.

Trừ nhà Gryffindor năm điểm về chuyện này."

Thầy Snape vừa bỏ đi, Harry đã tức tối làu bàu:
"Chắc ổng vừa mới chế ra cái qui định này đây!

Không biết cái chân ổng bị sao vậy?"

Chó cắn đó-Belinda nghĩ thầm"Hông biết.

Nhưng mình cầu cho ổng đau thiệt đau."

Ron cay độc bảo.Tối đó, Harry quyết định sẽ đi xin lại cuốn Quidditch qua các thời đại.

Nhưng dĩ nhiên là chẳng có đứa nào dám đi với Harry cả, tụi nó biết quá rõ tính khí của vị giáo sư này.

Harry đành đi một mình.

Một lúc sau, không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Harry phóng vọt lên lầu với vẻ khiếp sợ thấy rõ.

Ron vội hỏi:
"Có lấy được không?...

Chuyện gì vậy?"

Harry kể cho tụi nó nghe về cái chuyện nó thấy ở văn phòng của thầy Snape bằng cái giọng thì thào.

Harry nêu nghi ngờ của mình:
"Các bạn biết như vậy có nghĩa là sao không?

Ổng tìm cách vượt qua con chó ba đầu vào đêm Lễ Hội Ma.

Lúc tụi mình thấy ổng là ổng đi lên đó, nhớ không?

Vậy là ổng muốn đánh cắp cái gói mà con chó đang canh giữ.

Mình giám lấy cây chổi của mình ra cá với mấy bồ là chính thầy Snape đã thả con quỷ khổng lồ ra để đánh lạc hướng.(Cưng chắc chứ)Belinda bảo với Harry:"Mình cá với bồ là không phải thầy Snape đâu.

Theo mình thì giáo sư Quirrell đáng nghi hơn ấy."

Hermione giọng tán thành:"Mình biết tính thầy khó chịu nhưng chẳng có lý do gì để thầy đánh cắp cái thứ mà cụ Dumbledore đang giữ cả."

Ron cự nự:
"Thiệt tình mà nói, hai bồ tưởng thầy cô là thánh hết sao?

Mình tin Harry.

Mình không bỏ qua nhất cử nhất động nào của lão Snape đâu.Nhưng mà ổng định ăn cắp cắp cái gì vậy ta?

Còn con chó canh giữ cái gì được chứ?"

"Thôi" Belinda nói"Đi ngủ.

Harry cần đi ngủ sớm để mai bay cho thiệt là tốt.

Cứ như vậy đi."

Sáng hôm sau, một buổi sáng lạnh lẽo và có phần âm u, cả Đại Sảnh Đường ngào ngạt mùi xúc xích chiên và tiếng nói chuyện ríu rít của lũ học sinh.

Tụi nó đang háo hức chờ xem một trận Quidditch hay ra trò.

Ngược lại với không khí nhộn nhịp ấy thì Harry trông ủ rũ và lo lắng hơn bao giờ hết.

Nó không muốn bỏ vào bụng bất cứ thứ gì kể cả những món mà trước kia nó cho là ngon nhất.

Mặc cho Hermione hết lời khuyên bảo nhưng nó vẫn không chịu ăn.

Hay chính xác hơn thì là không nuốt nổi.

Chỉ còn một tiếng nữa là cuộc thi đấu đầu tiên của nó bắt đầu mà.Đúng mười một giờ, tất cả các học sinh đều đổ ra sân trường, đứng quanh sân bóng Quidditch.

Nhiều học sinh còn mang theo cả ống nhòm.

Belinda dĩ nhiên cũng sắm cho mình một cái, và cho cả Hermione và Ron nữa.

Bọn học sinh nhà Gryffindore đã tự tay tạo ra một tấm biểu ngữ cổ động thiệt là lớn, làm từ tấm khăn trải dường đã bị con chuột Scabbers cắn nát.

Trên tấm biểu ngữ, Harry Potter được gọi là thống soái, ở dưới có hình con sư tử to, và nước sơn chốc chốc lại đổi màu.Khi hai đội thay đồ xong, bà Hooch bảo:
"Lên chổi."

Sau tiếng còi chói tai của bà Hooch, mười lăm cây chổi lập tức vọt lên không trung.Belinda nghe tiếng bình luận của Jordan văng vẳng trên khán đài.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Cho qua nào, cho lên kia với!"

"Ồ, bác Hagrid"Ba đứa lập tức ngồi xích lại, lấy chỗ cho lão Hagrid nhập bọn.Belinda không thể chú tâm đến cuộc trò chuyện của mấy bác cháu được.

Nó đang phải căng mắt ra để tìm Harry mà quên luôn cái ống nhòm đang đeo trên cổ.ẦM!Marcus Flint đã cố ý ngáng chổi của Harry khiến cây chổi trật khỏi đường bay, suýt nữa thì Harry té sấp mặt.

Mất mạng như chơi đó anh trai.Cổ động viên nhà Gryffindor dĩ nhiên cũng thấy cú va chạm vừa nãy, tụi nó gào lên:
"Phạt."

Trong khi các cổ động viên nhà Gryffindor còn đang phẫn nộ thì Harry ở trên đang chới với trên cây chổi của mình, nhưng chẳng có ai chú ý cả.

Bác Hagrid là người đầu tiên nhận ra, bác lẩm bẩm:"Không biết thằng Harry đang làm cái trò gì kia?"

Lời nói của lão Hagrid khến Belinda nhớ ra.

Đúng lúc này, Hermione thốt lên:
"Biết ngay mà...

Thầy Snape...

Coi kìa."

Cô bé tiếp tục lẩm bẩm:"Ổng chắc chắn đang làm cái gì đó...

Đang phù phép cây chổi."

"Mình phải làm sao bây giờ?"

"Để mình giải quyết."

Hermione chạy vào đám đông.

Belinda cũng chạy theo, vừa chạy vừa nói:
"Không thể nào là thầy Snape được, Hermione à."

Nhưng Hermione dường như không nhe thấy, vẫn tiếp tục lao về phía thầy Snape.

Thấy Harry dường như sắp ngã khỏi chổi, mình thì không thể chen lên trước được, Belinda đành làm liều.

Nó tự nhủ:"Xin lỗi nha, Hermione."

Belinda đẩy Hermione một cái nhẹ nhưng cũng đủ để cô bé loạng choạng rồi va vào người thầy Quirrell khiến thầy ngã lăn quay xuống hàng ghế trước mặt.

Hermione không để ý đến cú ngã vừa này mà ngồi thụp xuống, rút đũa ra, lẩm nhẩm đọc câu thần chú.

Một tia sáng xanh phóng ra từ đũa và xẹt tới vạt áo chùng của thầy Snape.

Đoạn Hermione kéo Belinda chuồn khỏi đó.Harry cuối cùng cũng gượng lại được.

Nhưng khiến đám đông sửng sốt đó là Harry không tiếp tục chơi nữa mà lao nhanh xuống đất.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi ngươi, nó khạc ra một vật gì đó màu vàng choé.

Nó giơ vật đó lên và hét to:
"Tôi bắt được banh Snitch rồi."

Trận đấu kết thúc trong bối cảnh cực kì bối rối.

Đến mấy chục phút sau vẫn có mấy đứa nhà Slytherin la ó rằng Harry đâu có bắt được trái banh, nó nuốt phải mà.Sau trận đấu, Ron bắt đầu giải thích cho Harry rằng chính thầy Snape là người ếm cây chổi của nó.

Nhưng lão Hagrid ngay lập tức gạt đi.

Belinda cung bảo:
"Theo mình thấy thì lão Quirrell đáng nghi hơn."

Nhưng cái ý tưởng đó cũng bị lão Hagrid gạt phắt.

Lão Hagrid dường như cũng rất ngạc nhiên khi thấy bọn nó biết về con Fluffy-con chó ba đầu của lão.

Và khi tranh luận với bọn Harry, lão đã vô tình tiết lộ về Nicolas Flamel.

Ai cũng biết lão Hagrid là người không giỏi cho lắm trong việc giữ bí mật mà.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 13: Lễ Giáng Sinh


Sắp đến lễ giáng sinh.

Trường Hogwats đã ngập trong tuyết trắng.

Trời lạnh cắt da cắt thịt.

Thê thảm nhất chính là lớp học Độc dược của tụi nó nằm ngay dưới tầng hầm.

Hết nước chấm.Draco luôn nắm bắt cơ hội để châm chọc Harry rằng không có nhà để về.

Nhưng nói thật thì Belinda cũng hơi sợ về nhà.

Dòng họ Blackwood là một giòng họ thuần chủng cao quý, từ trước đến nay đều vô Slytherin.

Tự nhiên đùng một cái ở đâu nhảy ra một con nhỏ vô Gryffindor, nó sợ ba má nó giận.

Gần đây Belinda luôn lo lắng chuyện này.

Nghe Harry kể rằng sáng nay Ron suýt uýnh lộn với Draco, may mà có thầy Snape ngăn lại.

Khi Harry kể lại, Ron vẫn còn làu bàu:
"Rồi cũng sẽ có ngày tao sẽ đập nó.

Còn cả cái lão Snape nữa chứ..."

Hermione lập tức ngắt lời Ron:"Bồ đã nói chuyện này hàng tá lần lúc đi đến phong sinh hoạt chung rồi Ron à.

Hơn nữa chúng ta đến đây để rủ Belinda vô thư viện để tìm xem Nicolas Flamel là ai."

Belinda bảo:"Vậy thì đi thôi."

Bọn nó vô thư viện tìm cả tiếng mà vẫn chẳng thấy, lại còn bị bà Pince đuổi ra ngoài.

Khi đã yên vị trên bàn ăn ở Đại Sảnh đường rồi, Belinda mới thốt lên:

"A.

Mình nhớ ra rồi.

Mình nhớ ra rồi."

"Nhớ ra cái gì cơ?"

Harry hỏi với vẻ mặt nghi ngờ."

Mình nhớ ra Nicolas Flamel là ai rồi."

"Là ai?"

Ron, Hermione và Harry đồng thanh."

Ông ấy là một người bạn của cụ Dumbledore, và cũng là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù Thuỷ."

Hermione "A" lên một tiếng rồi chạy đi mất.

Một lúc sau, cô bé chạy lại với cuốn sách dày cộp trong tay và bảo:
"Mình mượn của thư viện mấy tuần trước, định đọc giải trí nhẹ nhàng thôi."

"Thế này mà là nhẹ nhàng?"

Hermione vừa giở sách vừa bảo:"Belinda à, bồ đọc thiệt là nhiều sách."

"Không có chi."

Belinda cười thầm.

Nhưng nó cũng không thể nói cho Hermione biết rằng thực ra nó biết trước hết tất cả rồi chứ không phải nó đọc nhiều sách gì sất.Hermione bảo:
"Nhất định là con chó ba đầu đang canh giữ Hòn đá Phù Thuỷ!

Mình chắc là cụ Flamel đã nhờ cụ Dumbledore giữ giùm, bởi vì hai người là bạn bè, vả lại cụ biết có người muốn cướp nó.

Chính vì vậy mà Hòn đá được đem ra khỏi ngân hàng Gringotts!"

Harry vỡ lẽ:
"Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử.

Hèn chi thầy Snape muốn chiếm nó.

Ai tất cũng muốn có nó."

"Harry à, không phải thầy Snape đâu, theo mình thấy thì..."

"Lão Quirrell đáng nghi hơn chứ gì?"

Harry ngắt lời" Bồ đã nói với tụi này nhiều lắm rồi.

Nhưng bồ thấy đấy, vụ con quỷ khổng lồ rồi trong trận bóng Quidditch.

Hơn nữa giáo sư Quirrell nhát gan như vậy thì..."

Harry bỏ ngang câu nói của mình mà quay qua nhét cả miếng bánh to đùng vào miệng.

Harry chợt nhớ ra trận bóng sắp tới sẽ là thầy Snape làm trọng tài.

Nó kiên quyết:
"Mình sẽ thi đấu.

Nếu mình mà không tham dự thì cả Slytherin sẽ cho là tôi chết nhát, không dám đương đầu với thầy Snape.

Tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy...

Tôi mà thắng thì họ hết cười nổi."

Ngày hôm sau, Belinda cùng Hermione lên chuyến xe lửa để về nhà đón Giáng Sinh cùng gia đình.

Belinda ngồi trên tàu mà cứ lo ngay ngáy.

Đang nói chuyện với Hermione thì cánh cửa toa lập tức mở ra.

Là Draco và Andrew.

Hai bọn chúng kéo Belinda đi sang một cái toa khác to hơn.

Vừa đi Andrew vừa càu nhàu rằng Belinda cứ chạy đi đâu, không thèm chơi với tụi nó nữa.

Belinda nghe thấy những lời nay của Andrew bất giác cảm thấy có lỗi quá.

Nó liếc Draco rồi bảo:
"Được rồi, được rồi.

Hai người đừng có như vậy mà.

Dù sao thì em cũng vô nhà Gryffindor , làm gì có thời gian chơi với mấy anh."

Draco mở miệng:
"Từ ngày học ở Hogwarts, em cứ chạy lung tung với đám Potter, bọn anh tìm đâu có thấy.

Có phải em ở Gryffindor lâu quá nên nhiễm bệnh thần kinh của lũ ấy không hả?"

"Anh đừng có..."

Belinda chưa kịp nói hết câu thì có tiếng chuông leng keng cắt ngang lời nó.

Tiếp đó là giọng nói nó chờ đợi từ nãy đến giờ:
"Các cháu dùng gì không?"

Belinda lập tức lôi ra mấy đồng Galleons mà má nó đưa lúc ở sân ga và đi ra ngoài.

Một lúc sau nó quay vào với đống bánh kẹo trên tay.Sau khi đã ăn hết đống bánh kẹo, Belinda ngồi dựa vào người Andrew ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi tàu bắt đầu dừng hẳn lại nó mới chịu dậy.

Hôm Giáng sinh, Belinda nhận được khá nhiều quà: Mẹ nó tặng một chiếc khăn len màu xanh da trời giống màu mắt của nó, trông rất đẹp.

Ba nó tặng một cuốn sách dày cộp về các cách pha chế Độc Dược.

Draco tặng nó mọt hộp kẹo chocolate đắng. và mấy cái bánh đã mà bác Hagrid gửi cho nó cũng được nó cẩn thận cất vô hộp( không dám ăn).---------------------------------------------Belinda trải qua một kỳ nghỉ Giáng sinh cũng khá thoải mái.

Ba má nó dường như cũng chỉ lộ ra một chút xíu ngạc nhiên khi nó vô Gryffindor.

Ngày mai nó sẽ quay trở lại trường.

Sáng hôm sau, khi đã ngồi trên chiếc xe lửa đang nhả khói trắng rồi thì Draco và Andrew lại tiếp tục lải nhải và tụi nó chốt lại bằng một câu:
"Em chơi với thằng Weasley đã đành, bây giờ lại còn thêm cả một con Máu Bùn nữa là sao?"

"Cái gì cơ?

Belinda tức giận hỏi lại" Anh đừng có mà kêu Hermione là Máu Bùn, không là em giận thật đấy."

Draco lên tiếng dỗ dành:
"Được rồi, bọn anh không kêu nữa là được chứ gì.

Đừng có giận đó nha."

"Bọn anh sẽ không kêu như vậy khi có em ở đó đâu" Mấy tiếng cuối Draco cố nói thật nhỏ để chỉ có mình Andrew nghe."

Hứ.

À mà anh biết Selena không?

Con nhỏ đó là bạn em, cũng ở Slytherin đó."

"À.

Cái con đó hả.

Anh không có thiện cảm với nó cho lắm.

Chẳng biết tại sao."

Khi đến nơi, Harry và Ron ùa ra đón Belinda và Hermione vào trong, vừa đi Harry vừa kể về chuyện tấm gương ảo ảnh.

Ron bồi thêm một câu coi như để kết thúc câu chuyện:
"Đó.

Mình đã bảo với bồ là tấm gương ấy không hề bình thường mà."

Khi tụi học sinh nhà Gryffindor đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung để bàn xem có cách nào cho Harry khỏi thi đấu Quidditch thì Neville đổ nhào vô phòng.

Hình như thằng bé bị dính lời nguyền Trói giò.

Mọi người cười ồ lên trừ Hermione.

Cô bé đứng dậy giải lời nguyền cho Neville.

Lúc này Neville mới thở hổn hển:
"Malfoy...

Nó đang kiếm người để thực hành lời nguyền..."

Belinda ngạc nhiên:
"Cái gì?

Draco á?"

Hermione khuyên:
"Đi thưa cô McGonagall đi!"

Ron bảo:
"Bồ phải biết kháng cự lại chứ, Neville.

Không thể để nó hách dịch như vậy được."

Neville nghẹn ngào:"Thôi đừng có mắng nhiếc mình là không đủ dũng cảm để vô Gryffindor là được.

Andrew Blackwood đã nói mình như vậy."

Á a.

Được lắmHarry đưa cho Neville một thỏi socola Ếch nhái và bảo:"Bạn đáng gấp mười hai thằng Malfoy, mười hai thằng Blackwood ấy chứ.

Chẳng phải chiếc nón cũng xếp bạn vào Gryffindor sao?"

"Harry nói đúng đó."

Belinda tiếp lời"Bạn sẽ làm được những điều vĩ đại, Neville à."

-----------------------------------------------------------Mấy bồ thi giữa kì chưa vậy?

Không biết các bồ sao chứ mình là mình đang đau đầu với mấy bài văn nghị luận chứng minh lắm rồi đó.(Cố nén nước mắt TT)
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 14: Sự cố trong trận bóng Quidditch


Chiều hôm sau, Hermione bắt đầu lo lắng cho Harry.

Cô nàng bắt Ron luyện tập bùa Trói giò, lấy ý tưởng của Draco, để phòng trường hợp thầy Snape lại có ý muốn hại Harry.

Khi đã yên vị trên khán đài, bên cạnh cậu bạn Neville, Hermione vẫn không thể không ngừng nhắc Ron:
"Bất ly kỳ cục.

Đừng có quên đấy."

"Mình biết mà.

Đừng nhắc nữa.

Sao bồ không nhắc Belinda kia kìa?"

"Người ta căn bản là không cần nhắc, Ron à!"

"Ờ há."

Belinda bật cười:
"Mình nghĩ bồ không cần quá lo lắng như vậy đâu, Hermione à.

Thầy Dumbledore mà ở đây thì chẳng có ai dám gây rối đâu."

Nó chỉ chỉ tay về phía khán đài phía đối diện.

Ron và Hermione lập tức nhìn theo.

Ron vừa nhìn thầy Snape vừa bảo:
"Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay.

Coi kìa...

Họ bắt đầu...

Ối!"

Có ai đó đã nện gậy vô đầu Ron.

Thì ra là Draco Malfoy."

À, xin lỗi Ron nhé.

Không thấy mày ngồi đó.

Không biết lần này thằng Potter có thể bám được cán chổi bao lâu?

Có ai dám cá không?

Mày sao hả Ron?"

"Anh cá với em không?"

Belinda vênh mặt hỏi.Draco hứ một tiếng rồi không nói gì.

Vài phút sau, khi thầy Snape thưởng cho Hufflepuff một quả phạt đền mà không cần lý do thì Draco lại lên tiếng:"Biết tao nghĩ gì về việc họ chọn cầu thủ cho đội Gryffindor không?

Ấy là họ chọn những người đáng thương hại.

Thử nghĩ coi, một thằng Potter không cha không mẹ, rồi đến hai thằng Weasley không tiền bạc...

Ê Neville Mông Vểnh.

Mày cũng xứng đáng vô đội bóng Gryffindor lắm: Mày không có não!"

Cả bọn Draco phá ra cười ầm ĩ.

Andrew mấp máy môi định nói cái gì đó nhưng bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của Belinda, nó đành tự khóa miệng lại.

Lúc này Neville quay qua nói với Draco:
"Tao đáng giá mười hai thằng như mày đó, Malfoy."

Ron mắt vẫn gián vào Harry, bải:
"Bồ giám nói thẳng vô mặt nó, giỏi lắm."

Belinda còn nghe Draco lải nhải cái gì đó nhưng ngay lập tức đã bị tiếng hú hét của học sinh nhà Gryffindor lấn át.

Harry đang lao xuống một cách ngoạn mục.

Bên kia, Ron, Neville và Draco đang mải đánh nhau nên không để ý đến trận đấu.

Hermione đứng hẳn lên.

Harry vẫn tiếp tục lao nhanh xuống đất, một lúc sau lại lao lên, giơ cao cánh tay có trái Snitch vàng chóe trong tay.

Nhà Gryffindor và cụ Dumbledore đứng dậy vỗ tay.

Nhưng mọi người vẫn còn kinh ngạc vì từ trước đến nay, họ chưa từng thấy một trận bóng Quidditch nào mà trái Snitch bị bắt nhanh đến như vậy.Hermione ôm chầm lấy Belinda, vùa khoa tay múa chân vùa gào thét inh ỏi:
"Ron!

Ron ơi!

Trận đấu đã kết thúc rồi!

Harry đã chiến thắng rồi!

Chúng ta đã chiến thắng!

Gryffindor đứng đầu bảng!"

Cả bọn đổ xuống sân bóng để chúc mừng Harry.

Thầy Dummbledore cũng xuống vỗ vai và nói với Harry cái gì đó.

Thầy Snape trông có vẻ rất tức giận.Mãi một lúc lâu sau, Harry mới có thể thoát khỏi đám đông đang kề vai bá cổ, chúc mừng nó để mà đi đến nhà cất chổi.Belinda, Hermione và Ron cùng đi về tháp Gryffindor để ăn mừng chiến thắng.

Tụi nó đợi mãi, đợi mãi mà vẫn chẳng thấy Harry đâu.

Lúc chúng đang định đi tìm thì thấy Harry hớt hải chạy vào tháp Gryffindor.

Hermione cự nự:
"Harry, bồ đi đâu từ nãy đến giờ vậy?"

Harry thở hổn hển:
"Giờ không phải lúc lo chuyện đó.

Đi kiếm một phòng trống đi, mình sẽ kể cho các bạn nghe..."

Khi đã vào trong một căn phòng trống rỗng, Harry bắt đầu kể bằng giọng thì thào:
"Tụi mình đã đoán đúng.

Chính là Hòn đá Phù Thủy.

Thầy Snape đang o ép thầy Quirrell lấy Hòn đá.

Được rồi mà Belinda...

Ổng hỏi thầy Quirrell có biết cách vượt qua con chó ba đầu chưa.

Rồi ổng nói gì đó về câu thần chú bịp bợm của thầy Quirrell.

Mình đoán là ngoài con Fluffy ra, còn có những thứ khác canh giữ Hòn đá.

Và thầy Quirrell biết một số lời nguyền Chống Nghệ thuật Hắc ám mà thầy Snape cần có để qua truông..."

"Vậy chừng nào thầy Quirrell vẫn còn cầm cự được với thầy Snape thì Hòn đá vẫn còn an toàn."

"Chắc tới thứ ba là Hòn đá tiêu thôi!"
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 15: Hắc long Na Uy


Gần đây, Ron và Harry có vẻ bênh thầy Quirrel.

Hermione thì bận lên kế hoạch cho các tập học.

Belinda thì vẫn như cũ: Không thích thầy Quirrell."

Hermione ơi, còn cả thế kỷ nữa mới tới kỳ thi mà!"

"Còn có đúng mười tuần lễ, chứ không phải là cả thế kỷ nha!

Chưa kể đối với cụ Flamel thì đó chỉ là một giây thôi đó!"

"Nói làm gì gì cụ Flamel, cụ sống tới 665 tuổi lận.

Với lại bồ học làm gì khi mà bồ biết hết ráo rồi?

"Mình học làm gì hả?

Bạn có điên không?

Bạn có hiểu được là chúng mình phải qua được các kỳ kiểm tra mới được lên năm thứ hai không?

Các kỳ thi là cực kỳ qua trọng, lẽ ra phải chuyên tâm vào ôn thi cả tháng nay rồi mới phải.

Chẳng biết tôi mắc phải cái gì mà để tới bây giờ mới..."

Nhưng câu đối thoại tương tự như vậy liên tục phát đi phát lại vào vài tuần trước khi thi.

Và lúc nào cũng được Belinda kết thúc bằng câu:
"Thôi mà Hermione, vẫn còn nhiều thời gian, cứ để hai bạn ấy chơi cho thỏa thích đi cái đã.

Rồi đến lúc thi tự túc là hạnh phúc, nhỉ?"

Nó cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Nói thế thôi chứ thực ra Belinda lại là người làm giúp bài tập cho Ron và Harry lúc hai đứa nó lười.

Hermione thì dĩ nhiên không giúp rồi.

Cô bé luôn cho răng hai đứa Harry và Ron cần phải tự làm bài tập.Sáng sớm hôm nay, thực là một ngày đẹp trời, bốn đứa tụi nó phải đến thư viện để giải quyết đống bài tập cao như núi của các thầy các cô cho.Khi Belinda đang nghiên cứu một câu thần chú có tên là Oppugno mà nó vừa tìm thấy thì nghe tiếng Ron hỏi:
"Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?"

Lão Hagrid lù lù hiện ra, giấu giấu giếm giếm cái gì đó đằng sau lưng, lão nói:
"Chỉ tạt qua ngó chút thôi...

Ờ... mà cả lũ tụi bây làm gì ở đây?

Tụi bay còn tra cứu tìm tòi về Nicolas Flamel nữa thôi, hả?"

Ron láu táu:
"Ối, tụi cháu tìm ra cụ ấy là ai từ khuya rồi.

Mà tụi cháu còn biết con chó ba đầu của bác đang canh giữ cái gì nữa kia.

Đó là H..."

"Suỵt"Lão Hagrid dáo dác nhìn quanh."

Đừng có mà hét toáng lên về chuyện đó.

Tụi bay mắc chứng gì vậy?"

Thật ra có vài chuyện tụi cháu muốn hỏi bác, về chuyện canh giữ hòn đá ấy mà.

Ngoài con Fluffy ra..."

"SUỴT!"

Lão Hagrid nhắc bọn trẻ nói nhỏ lại bằng một cái suỵt to hơn."

Các cháu nghe đây, lát nữa các cháu hãy đến gặp ta.

Ta hứa là sẽ nói cho các cháu nghe bất cứ điều gì.

Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận.

Đừng có bép xép ở chốn này.

Học sinh không được phép biết cái đó.Kẻo người ta lại tưởng ta tiết lộ cho các con biết..."

Harry bèn nói:
"Vậy hẹn gặp bác sau vậy!"

Khi bác Hagrid vừa lên chân ra khỏi thư viện, Hermione đã thắc mắc:
"Bác ấy giấu cái gì đằng sau lưng vậy ta?"

Belinda bảo:
"Sách về rồng, Hermione à.

Vừa nãy bác ấy quay qua Harry, Mình đã để ý thấy."

Harry nói:
"Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác lần đầu tiên."

"Nhưng đó là chuyện phạm pháp" Ron kêu lên" Ai cũng biết hội nghị Warlocks vào năm 1907 đã cấm nuôi rồng.

Nếu mà chúng ta cứ nuôi rồng trong vườn nhà thì thể nào dân Muggle cũng để ý, rồi phát hiện ra chúng ta ngay.

Với lại, mình cũng đâu thể thuần hoá rồng, nguy hiểm lắm.

Mấy bồ nhìn mấy vết phỏng của anh Charlie vi để sổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa!

Kinh lắm!"

Tụi nó nói chuyện một hồi về mấy con rồng rồi ngay lập tức xuống căn chòi của lão Hagrid vì một đống thắc mắc đang tuôn ra trong đầu chúng rồi.

Bọn chúng đã đến bên căn chòi của người giữ khoá và bắt đầu gõ cửa. cửa sổ túp lều của lão Hagrid giờ đây đã bị kéo rèm che kín mít.

Từ trong nhà, lão Hagrid nói vọng ra:
"Ai đó?"

Rồi lão mở hé cửa của cho chúng vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay lập tức.Lão Hagrid mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn, một món ăn có thể nói là kinh dị.

Nhưng tụi nó đã qua s thân thiết với bác Hagrid rồi nên không kiêng nể gì mà từ chối ngay.

Lúc này, Harry mới hỏi:
"Tụi con đang thắc mắc, không biết bác có thể nói cho tụi con biết ngoài con Fluffy ra, còn có cái gì khác đang canh giữ Hòn đá không?"

"Dĩ nhiên là không nói được.

Thứ nhất bản thân ta cũn không biết.

Thứ hai..."

Belinda cắt ngang:
"Xin lỗi vì cắt ngang lời của bác nhưng mà cho cháu hỏi là có phải các giáo sư cũng góp công để bảo vệ Hòn đá không hở bác?"

"Ơ...

Sao cháu biết được?"

"Đoán thôi ạ."

Harry lại hỏi:
" Là những giáo sư nào vậy ạ?"

"Ta không thể để các con biết thêm được nữa."

Hermione bắt đầu nói, giọng cô bé dịu dàng, ấm áp, hình như còn có chút nịnh nọt:
"Chúng cháu chỉ thắc mắc là ngoài bác ra, cụ Dumbledore còn có thể tin cậy ai để nhờ canh giữ Hòn đá nữa chứ."

Ngực của lão Hagrid dường như nở phồng lên khi nghe Hermione nói.

Harry, Ron và Belinda không hẹn mà quay sang nháy mắt với Hermione."

Ờ...

Ta thấy cũng không có hại gì nếu ta nói cho các cháu biết rằng...

để coi...

à... cụ mượn con Fluffy của ta... bùa chú của một số giáo sư khác...

Giáo sư Sprout... giáo sư Flitwitch... giáo sư McGonagall... giáo sư Quirrell...

À, cả giáo sư Snape nữa..."

"Giáo sư Snape?"

"Ừ...

Coi bộ các trò vẫn chưa hiểu hả?

Thế này, thầy Snape góp sức bảo vệ Hòn đá, nên chắc chắn ông ấy không thể đánh cắp nó rồi!"

"Phải đó, mình đã bảo rồi mà.

Mấy bồ thấy chưa?

Lão Quirrell đáng nghi..."

"Coi bộ trò cũng chưa hiểu nốt, trò Belinda.

Thầy Quirrell cũng bảo vệ hòn đá nên thầy chắc chắn không thể."

Blinda xịu mặt xuống, nó lẩm bẩm:
"Rồi mấy bồ sẽ thấy hối hận vì đã tin tưởng cái lão Quirrell đó."

Harry bảo:"Bác là người dy nhất biết cách trấn áp con Fluffy, phải không bác Hagrid?

Và bác hứa đừng nói cho ai biết là đừng bao giờ nói cho ai biết cả, nhé bác.

Ngay cả các giáo sư, bác cũng đừng nói nha?"

Lão Hagrid gật đầu rồi khoe với tụi nó cái trứng rồng mà hôm trước lão thắng được.Khi đã ngắm chán chê cái trứng rồng của lão Hagrid rồi, bọn nó đành chào tạm biệt lão và đivề tháp Gryffindor.

Belinda ngay lập tức leo lên giường ngay sau khi đã nhét vào dã dày đầy đồ ăn.

Cô bé ngủ rất ngon mà không biết rằng, ở một nơi nào đó, có một cuộc trò truyện:
"Bạn ghét con nhỏ đó đến mức phải làm như vậy à?"

"Đúng đó.

Sao?"

"Nhưng tại sao?"

Bạn chỉ cần làm đúng theo những gì mình bảo thôi.

Đừng có hỏi nhiều!"

"Được thôi.

Giao kèo."
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 16: Chất nhờn ốc sên


Sáng hôm sau, ở Đại Sảnh đường, Harry nhận được một bức thư có vỏn vẹn hai từ: Đang nở.

Nhưng chỉ cần hai từ ấy đã khiến Harry và Ron háo hức không thôi.

Đến nỗi Ron còn đòi trốn tiết Thảo dược học để chạy xuống căn chòi nhưng dĩ nhiên là Hermione và Belinda không cho.

Ron và Hermione cứ cãi nhau riết, cuối cùng, nhờ Belinda khuyên bảo, thì cô nàng cũng đồng ý để tụi nó xuống xem con rồng vào giờ ra chơi.Khi con cú của bác Hagrid gởi chưa bay được bao xa thì một con cú khác bay đến.

Con cú này ngậm một chiếc hộp nho nhỏ, bay đến chỗ Belinda và thả chúng chóc đầu cô bé.

Chiếc hộp ngay lập tức bung ra, một thứ chất lỏng đặc sệt màu trong suốt từ từ chảy xuống đầu Belinda.

Nó ngay lập tức ngửa đầu ra để cái thứ đó không dính vào mặt.

Ron kêu lên:
"Chất nhờn của ốc sên!

Eo, ghê quá!"

Hermionelo lắng nói:
"Cái này khó sạch lắm á nha."

"Không sao, có bà Pomfrey lo" Belinda đưa tay lên sờ sờ đầu mình.

Cái thứ chất lỏng ấy nhớp nháp, thiệt kinh dị!

Cả Đại Sảnh đường bàn tán xôn xao về chuyện này.

Đột nhiên, một con nhỏ lạ hoắc lạ huơ, hình như là học sinh nhà Slytherin bước đến chỗ của Belinda, thì thào:
"Thích món quà tao tặng chứ?"

Rồi nó bỏ đi, ngồi ăn ở dãy bàn nhà Slytherin như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Belinda hết sức giận.

Nó đâu có quen biết gì con nhỏ này.

Belinda đứng dậy, nhưng thay vì vừa khóc vừa chạy thật nhanh ra khỏi Đại Sảnh, thì nó lại chầm chậm đi đến dãy bàn nhà Slytherin.

Các học sinh quên luôn cả ăn, cứ ngồi đó ngó theo nó.

Belinda đến bên cạnh con nhỏ "tặng" cho nó cái mớ dung dịch kinh tởm kia, nhưng con nhỏ đó vẫn tiếp tục ăn, không thèm để ý.

Belinda đứng nhìn nó một lát, rồi đưa tay vuốt tóc, để cho cái dịch ốc sên dính đầy tay, rồi cực kì dứt khoát chùi lên mặt con điên đang ngồi ăn.

Con nhỏ đó hơi hoảng trước hành động của Belinda, sau đó hét toáng lên:
"Mày làm cái quái gì vậy hả?

Điên rồi à?

Bẩn chết đi được!"

Con nhỏ đó giơ tay lên định tát Belinda nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.

Belinda nhìn qua.Harry, Ron, Hermione, Draco và Andrew đang vênh mặt thách thức con nhỏ.

Harry thì đang túm lấy cổ tay con nhỏ đó.

Nó bật khóc, giàng tay mình ra khỏi tay Harry rồi chạy ra khỏi Đại Sảnh đường.

Con nhỏ vừa chạy đi, Andrew đã lo lắng hỏi:
"Em có sao không?

Em làm kiểu gì mà nó ghét em đến mức đó cơ?"

"Em đâu có quen biết nó đâu."

Belinda đảo mắt một vòng, bất chợt nó thấy Selena đang nhìn nó với ánh mắt.... khinh bỉ, căm ghét?Draco bảo:
Bây giờ không phải lúc lo chuyện nó.

Đi.

Anh đưa em đến bệnh thất."

"Nhưng các anh còn phải đi học cơ mà."

Harry lập tức cướp lời:
"Để mình đưa bồ đi."

"Mấy bồ còn tiết Thảo dược học, Harry à."

Nhưng dường như chẳng có ai nghe lọt tai lời Belinda nói.

Tụi nó bắt đầu tranh cãi xem ai là người đem Belinda xuống bệnh thất.

Belinda bắt đầu cảm thấy hơi quạu.

Nó cố gắng mmimr cười thật tươi:"Tôi có chân nha.

Mấy người cái nhau như vậy là đang làm phiền người bệnh đó, biết chưa hả?

Đi học!"

Belinda tự tìm đường đến bệnh thất để nhờ bà Pomfrey giúp mình làm cái thứ kinh dị kia biến mất.

Xong việc, Belinda mò xuống căn chòi của lão Hagrid.

Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm.

Những cơn gió tinh nghịch thỉnh thoảng lại thổi ào xuống bãi cỏ xanh mướt.

Belinda đứng trước căn chòi bé xíu của lão Hagrid và gõ cửa.

Lão thấy nó thì hết sức ngạc nhiên:"Sao cháu lại...

Đáng ra giờ này cháu phải ở lớp học chứ không phải ở đây.

Đừng nói với ta là cháu cú tiết đấy nhé?"

"Không phải đâu bác Hagrid."

Belinda cười khổ, rồi kể cho lão nghe về vụ sáng nay.

Nghe xong, lão làu bàu:
"Đứa nào quá đáng thế không biết."

Hai bác cháu ngồi nói chuyện phiếm được một lát thì cánh cửa của lão rung lên bần bật, kèm theo đó là tiếng gọi:"Bác Hagrid, bác Hagrid.

Mở cửa cho tụi cháu với."

Lão Hagrid ngay lập tức chạy ra mở cửa.

Harry xông vào đầu tiên:
"May quá!

Bồ cũng ở đây, Belinda à.

Tụi này chạy xuống bệnh thất tìm bồ mà chẳng thấy đâu.

Cái trứng của bác thế nào rồi, bác Hagrid?"

"Nó gần chui ra rồi."

Cái trứng đang nằm trên bàn.

Vỏ của nó có một vết nứt sâu.

Hình như có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy, phát ra tiếng lách cách nghe rất buồn cười.

Cả mấy bác cháu keo ghế ngồi quanh quả trúng, nhìn nó bằng ánh mắt hồi hộp.Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng đào bới phát ra từ trong quả trứng, và trái trứng vỡ banh ra.

Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn.

Con rồng hết sức "xinh xắn".

Những cái cánh lởm gai của nó quá to so với thân hình thuôn đẹt giơ xương.

Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to.

Lại thêm cả đôi mắt lồi màu cam và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô y như con đường dẫn tới thành công của Belinda vậy.Nó khịt mũi một cái, vài tia lửa xẹt ra từ mũi nó.

Vậy mà lão Hagrid lại xuýt xoa:Thấy nó đẹp chưa?"

"Vâng, "đẹp" lắm!"

Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng.

Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt táp vào tay lão một cái.

Lão Hagrid nói:
"Coi kìa, nó nhận má nó đó!"

Herione từ này đến giờ chỉ lo lắng một vấn đề:
"Bác Hagrid ơi, chính xác thì con Hắc long sẽ lớn nhanh tới cỡ nào?"

Lão Hagrid đang định trả lời thì mặt đột nhiên biến sắc.

Lão đứng bật dậy và chạy tới cửa sổ."

Có chuyện gì vậy bác?"

Belinda trả lời thay lão:
"Không xong rồi!

Anh Draco đã nhìn thấy con rồng."

"Bồ chắc là nó chứ?"

"Chắc chắn"Suốt tuần lễ đó, vẻ mặt Draco luôn mang một nụ cười có thể nói là nham hiểm.

Tụi nó cực kì lo lắng.

Tuy đã hết sức khuyên lão Hagrid thả con rồng đi nhưng lão đau có chịu.

Mãi đến khi Belinda giảng giải cho lão về sự nghiêm trọng của vấn đề, lão mới đồng ý.

Nhưng một vấn đề nữa lại phát sinh, đó là vứt à gởi con rồng nhí này ở đâu.

Cuối cùng, Harry cũng đưa ra được chủ ý: Gởi con rồng cho anh Charlie.Và một gày nọ, khi Ron trở về lúc nửa đêm vì phải giúp lão Hagrid cho con rồng ăn, thì cậu cũng chìa ra một vết cắn được quấn trong khăn tay đã đãm máu.

Belinda lo lắng bảo:
"Bồ nên đến bệnh thất, Ron à."

"Không sao.

Vết cắn nhỏ ấy mà."

Bỗng ngoài của vang lên tiếng gõ lạch bạch."

Hedwig đó.

Chắc là nó đem thư hồi âm của anh Charlie.

Harry vội mở cửa cho con Hedwig bay vào.

Cả bốn đứa chụm đầu vào đọc thư.May là anh Charlie nhận con rồng nhí, nhưng vận chuyển con rồng thì phải là vào nửa đêm thứ bảy.

Bọn nó chỉ việc đợi đến thứ bảy để tống khứ con rồng đi thôi.

Đứa nào cũng thở phào vì tụi nó đã quá mệt với con rồng rồi.Nhưng nằm ngoài kế hoạch là sáng hôm sau, vết rồng cắn ở trên tay của Ron sưng vù lên.

Belinda bảo:
"Mình đã bảo với bồ là nên đến bệnh thất đi rồi mà."

"Nhưng lỡ may bà Pomfrey hỏi đó là do con gì cắn thì sao.

Chẳng lẹ mình lại bảo đó là vết rồng cắn?"

Nói thế thôi chứ đến trưa là Ron không thể chịu nổi nữa. nó đành mò xuống bệnh thất vì vết cắn trở nên xanh lè.Chiều hôm đó, khi ba đứa chạy xuống bệnh thất thăm Ron, nó đã kể:
"Tay của mình như muốn rụng ra vậy.

Nhưng cái tay đau không tức bằng chuyện này: Thằng Malfoy nói xạo với bà Pomfrey là muốn mượn một cuốn sách của mình.

Thế là bà cho nó vô đây cười nhạo mình.

Nó còn dọa sẽ khai ra là con gì đã cắn mình...

Mình nói với bà Pomrey là chó đã cắn mình, nhưng chắc bà không tin đâu...

Lẽ ra mình không nên đạp thằng đó trong trận Quidditch hôm trước mới phải, bây giờ nó là vậy để trả thù mình mà!"

Hermione vỗ về Ron:
"Sau đêm thứ bảy là mọi chuyện sẽ qua thôi."

Ron ngay lập tức ngồi bật dậy:
"Nửa đêm thứ bảy?

Thôi rồi!

Chết rồi!

Mình nhớ ra rồi!

Lá thư của anh Charlie kẹp trong cuốn sách mà thằng Malfoy mượn.

Nó sẽ biết chuyện mình định tiễn con rồng nhí!"

Không để Harry, Hermione và Belinda kịp phản ứng trước cái tin động trời ấy, bà Pomfrey đã xuất hiện và tống cổ tụi nó ra ngoài với cái lý do là Ron cần được nghỉ ngơi.Sau khi ra khỏi bệnh thất, Belinda tạm biệt Harry và Hermione để vào thư viện kiếm mấy cách bịt mõm con rồng nhí lại để đảm bảo nó sẽ không gây ra bất kì vụ hỏa hoạn nào đó hay hú hét vào đem thứ bảy.

Nhưng khi Belinda đang bước xuống cầu thang thì đằng sau lưng, một cánh tay nào đó đẩy mạnh nó một cái khiến nó ngã lăn từ cầu thang xuống.

Thứ duy nhất nó nghe trước lúc ngất lim đi là tiếng gãy xương răng rắc.Belinda hiện giờ đang đi lang thang trên một thảo nguyên đầy hoa cỏ, và kì lạ là hai hàng hoa anh đào - loài hoa nó thích nhất, đang nở rộ.

Kì lạ!

Ở đây làm sao lại có hoa anh đào được?

Nó cứ đi, đi mãi, ngắm nhìn phong cảnh ở đây.

Mặt trời toả nắng ấm áp, bầu trời trong và xanh, những đám mây lững thững trôi, từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua nhưng cũng đủ làm những cánh hoa anh đào đang say giấc giật mình khi bị thổi tung lên.

Bỗng nhiên, một cơn gió lớn thổi tới, cảnh vật lập tức thay đổi, trời tối sầm lại.

Cơn gió kia ngày một lớn thành một cơn lốc xoáy và lao với tốc độ bàn thờ về phía Belinda.

Theo bản năng, nó định chạy nhưng nó phát hiện ra rằng, nó không thể nhúc nhích.

Nó sợ hãi tột độ.Cô bé Dorothy thì bị cuốn đến xứ Oz, còn tui thì trôi về phương nào...hicLina choàng tỉnh dậy.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Cô đang nằm trên giường bệnh và ở trong một căn phòng sặc mùi thuốc.

Trước mặt nó là một cô y tá xinh đẹp đang nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.Ưm, không phải bệnh thất...
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 17: Trở về?


Cô y tá trước mặt lo lắng hỏi:
"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.

Nằm im ở đây nhé, để chị đi gọi bác sĩ."

Lina sợ hãi.

Tại sao... tại sao... nó lại quay về nơi này?

Vừa nãy thực sự là một giấc mơ sao?

Nhưng nó thật quá!Một lúc sau, cô y tá kia quay lại với một ông bác sĩ trẻ và cha mẹ của Lina.

Cha mẹ nó chạy lại ôm lấy nó mà khóc nức nở.

Nó ngay lập tức gạt ra.

Rõ ràng là thấy không tự nhiên.

Bác sĩ bảo Lina nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nó hôn mê cũng gần một năm rồi.Đầu óc Lina bây giờ đang rất rối bời.

Tại sao?

Chẳng lẽ nó xuyên không vào thế giới của Harry Potter chỉ là mơ thôi sao?

Nó cứ ngồi suy nghĩ, và dột nhiên thấy cái tay ình hấp dẫn quá.

A!

Đây là... vết thương...

Cái này là ở trong tiết Thảo dược học, nó nghịch con dao mà bị đứt.

Vậy chuyện nó xuyên vào thế giới của Harry Potter là thật?Nhưng lý do gì mà Lina lại ở đây?

Đáng ra nó phải tỉnh dậy trong bệnh thất chứ.

Nó ngồi suy nghĩ cả ngày trời.

Hay là ở thế giới phù thủy, nó chết rồi nên mới quay trở về?

Thế bọn Harry thì phải làm sao?

Làm sao để có thể vào lại thế giới của Harry Potter đây?

Bao nhiêu là câu hỏi cứ túa ra trong đầu của Lina.

Trong mấy ngày nghỉ ngơi ở bệnh viện, Lina luôn tìm cách né tránh sự quan tâm của cha mẹ nó.

Nó luôn thích ở một mình.

Một tuần...

Hai tuần... rồi ba tuần...

Belinda mãi không thể trở lại.

Cô cho rằng mình hình như không thể quay lại rồi.Nhưng có vẻ như số phận của Lina dường như đã dính liền với cuốn tiểu thuyết Harry Potter, với thân phận Belinda Blackwood mất rồi.

Vào một ngày âm u như cái hôm Lina trở về hiện thực, cũng vào đúng mười hai giờ đêm, khi đó, Lina đang ngồi trầm tư suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nó có cảm giác mình đang bay lơ lửng, có một sức hút vô hình đã kéo nó vào cái lỗ đen.

Belinda từ từ mở mắt, Vẫn là cái bệnh thất nhỏ ấy.

May thiệt là may!Bỗng nhiên một giọng dịu dàng vang lên:"Belinda, con cũng tỉnh rồi hả.

Coi bộ vết thương con nghiêm trọng hơn Harry nhiều đó."

Belinda quay sang phía phát ra giọng nói.

Là một cụ già râu tóc bạc phơ, mặc áo chùng tím và đeo cặp kính nửa vầng trăng.

Cụ toát ra vẻ lãnh đạm và hiền hòa.

Còn ai ngoài cụ Dumbledore?"

Ơ...

Con chào thầy ạ...

Thưa thầy, con đã nằm đây bao lâu rồi ạ?"

"Chà, con hỏi một câu gióng y Harry.

Và câu trả lời là một tuần rồi, con à."

"Một tuần ấy ạ?"

"Ừ, con không nghe nhầm đâu."

Belinda dường như không thể tin vào tai mình.

Nhưng cụ Dumbledore có vẻ không để ý đến sự kinh ngạc của Belinda mà tiếp tục nói:"Hermione và Ron rất lo lắng cho hai con.

À nhân đây, thầy muốn hỏi con một điều Belinda à.

Con có thắc mắc điều gì không?"

Ngay lập tức câu hỏi về đôi mắt ba má nó và đôi mắt xanh da trời của nó bật ra đầu tiên.

Câu hỏi đó chuẩn bị tuôn ra khỏi cổ họng thì bị nó nuốt trở vào.

Không hiểu sao nó lại nói:
"Không ạ."

"Tốt thôi.

Các con nghỉ ngơi đi nhé."

Sau khi cụ Dumbledore đi, Harry và Belinda năn nỉ mãi thì bà Pomfrey mới cho Ron và Harry vào.

Bốn đứa trẻ cứ tíu tít nói chuyện với nhau.

Harry kể cho Belinda nghe về việc tụi nó phát hiện ra cách trấn áp con Fluffy như thế nào, rồi tụi nó vượt qua các thử thách ra sao, và rồi một mình Harry phải vào chiến đấu và phát hiện ra, người muốn lấy cắp Hòn đa là thầy Quirrell chứ không phỉ thầy Snape...v..v...

Và chốt lại bằng một câu:
"Biết thế ngay từ đầu mình đã nghe theo bồ, cảnh giác với ông Quirrell đó một chút xíu."

Thực ra Belinda đã biết tỏng mọi chuyện nhưng nó không dám nói cho Harry, sợ câu mất hứng. cuối cùng thì Hermione và Ron vẫn bị đuổi ra khỏi bệnh thất.

Hai đứa tụi nó đi chưa được bao lâu thì lão Hagrid ghé thăm và tặng cho tụi nó một ít bánh mì thịt chồn, bánh đá và cho Harry một cuốn album có hình ba má Harry.Tối hôm đó, Harry được rời bệnh thất để tham dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học.

Nhưng Belinda thì không may mắn như thế.

Nó phải ở lại đây hết đêm nay.

Nhưng Belinda còn có bạn mà.

Tối đó, Harry, Ron và Hermione ùa vào bệnh thất, vui mừng báo cho Belind: nhà Gryffindor đã dành được Cúp Nhà và điểm thi của nó cao thứ hai chỉ sau Hermione.Sáng hôm sau, Belinda cùng Harry, Ron và Hermione cùng nhau đẩy xe hành lý đến bên cái hồ, chèo thuyền, và rồi lên xe lửa.Khi đã yên vị trên toa tàu nhỏ, bọn trẻ bắt đầu nói chuyện về đủ thứ.

Ron rủ rê:
"Hay là hè này mấy bồ đến nhà mình chơi đi.

Mình sẽ gởi cú cho mấy bồ."

Belinda ra chiều tiếc nuối:
"Mình thì chắc không được đâu, Ron à."

"ò""À...

Xém chút thì quên mất.

Harry à, bồ không nhận được cái gì đặc biệt trong dịp Giáng sinh à?"

"Ôi!

Mình quên khuấy đi mất không kể cho bồ nghe.

Cụ Dumbledore gởi cho mình tấm áo khoác tàng hình mà ba mình để lại cho mình."

Đã đến sân ga Chín-ba-phần-tư.

Belinda đành tạm biệt những người bạn của mình và ra khỏi sân ga.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.-Hết quyển một-
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 1: Những lá thư không có hồi âm


Belinda đã bỏ ra cả mùa hè để suy nghĩ về việc có nên thay đổi cốt truyện một chút không.

Và thế là nó quyết định là không thay đổi gì sất.

Bởi vì dù nó có làm gì đi chăng nữa, thì kết cục vẫn chỉ có một.

Và thế là nó quyết định đi viết thư cho mấy đứa bạn.

Khi ở trên xe lửa, bốn đưa: Harry, Ron, Hermione và Belinda đã trao đổi địa chỉ và hứa sẽ viết thư cho nhau trong những ngày hè buồn chán.

Vậy mà rốt cuộc, Belinda cũng chỉ nhận được thư và quà sinh nhật của Ron và Hermione.

Còn Harry...

Nó đã viết thư và tặng quà sinh nhật cho Harry, nhưng đổi lại vẫn là sự im lặng khác thường.

Belinda cứ có cảm giác mình đã quên điều gì đó quan trọng lắm lắm nhưng nó đang bận giận nên không thèm suy nghĩ xem mình quên cái gì.

Đó cũng là lý do mà mấy ngày gần đây, nó luôn đeo cái bản mặt cau có động-xíu-là-dỗi đến lớp học thêm.Vào một hôm nọ, khi đang ngồi ở bãi cỏ đằng sau sau thái ấp Blackwood, Draco lo lắng hỏi:
"Mấy ngày gần đây em bị làm sao vậy hả?

Ai làm cho em bực?"

Sarah trả lời thay Belinda:
"Chị Belinda đang thất tình đó anh Draco.

Chị ấy gởi thư cho thằng Potter cả hè mà không có hồi âm."

"Harry lớn hơn mày một tuổi, Sarah à."

Nụ cười của Draco biến mất ngay tắp lự, cậu bắt đầu mỉa mai:
"À thì ra là đang nhớ nhung cái thằng Potter ngu ngốc đó hả?

Phải rồi, người ta đồn nhau về bộ tứ vàng của Hogwarts suốt mà!"

Andrew nói nhỏ với Sarah:"Ghen rồi kìa." mà không biết rằng câu nói của mình đã khiến con nhỏ khó chịu tới nhường nào.Tự nhiên Draco đổ quạu làm Belinda hốt hoảng quá.

Cả buổi học Độc dược, thằng này cứ trưng ra cái bộ mặt không-còn-gì-hay-hơn-tiết-Độc-dược-của-thầy-Snape.

Draco không thèm đùa giỡn với Belinda như mọi khi nữa.Belinda ngồi suy nghĩ mãi.

A, không lẽ Sarah nói như vậy khiến Draco ghen rồi?

Mình thiệt là vô ý quá đi- Belinda nghĩHôm nay, ba mẹ của Belinda cùng với chú Lucius và dì Cissy đi đâu đó, để lũ trẻ ở lại thái ấp Malfoy.

Ăn trưa xong, Belinda kéo Draco lại một góc."

Em xin lỗi nha, anh Draco" Belinda giở giọng đáng thương."

Em xin lỗi cái gì" Draco lạnh lùng" Ý anh là em biết em sai ở đâu rồi chứ."

Belinda gật gật đầu"Tại em gởi thư cho Harry."

"Em có biết tụi nó đồn ầm lên về việc Chúa cứu thế với tiểu thư nhà Blackwood có tình ý với nhau không hả?"

"Thật á.

À không ý em là tụi nó nói nhảm đó, anh đừng có tin.

Lỗi tại em hết.

Tại em mà anh ghen."

Draco đỏ bừng mặt:"G...Ghen á?

Cái đó là ghen?"

"Ừ, ghen đó.

Nhưng em thề với anh,có Merlin chúng giám, em với Harry chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Hơn nữa, em cũng sẽ không cướp tiểu bảo bối Harry của anh đâu."

"Cái gì cơ?"

Draco tức giận gào lên khiến Andrew và Sarah đang ăn cũng phải ngoái lại nhìn.Nhưng nó vẫn tiếp tục thét lên với giọng đầy giận dữ:
"Cái gì mà tiểu bảo bối Harry, em đang nghĩ cái quái gì vậy hả Belinda?"

Belinda bắt gặp con nai vàng ngơ ngác, nó hỏi lại:"Ơ...

Chứ không phải hả?"

"KHÔNG PHẢI."

Đoạn, Draco bỏ đi.

Andrew và Sarah thấy vậy cũng lắc đầu rồi chạy theo sau cậu, để mặc Belinda đứng trơ như phỗng, đầu bật ra mấy dấu chấm hỏi, chẳng biết mình đã làm sai chuyện gì mà lại khiến Draco tức giận đến như vậy.

Nó bỏ ra thảm cỏ sau thái ấp ngồi suy nghĩBelinda kiểu: Cái gì vậy?

Mình đã sai chuyện gì?

Sai sót ở đâu hả?

Mình làm đúng theo công thức mà ta?

Đúng địa điểm luôn.

Thế đ** nào lại sai được?...(Chị của em ơi, đúng công thức, đúng địa điểm nhưng sai người rồi:)))Belinda nghĩ đi nghĩ lại.

Vẫn không hiểu.

A, không lẽ là ngại vì bị người ta nói ra bí mật.

Hahaha, dễ thương quá trời.

Đang đang đắc ý với suy nghĩ "thông minh" của mình thì một con cú tuyết bay đến.

Belinda nhận ra con Hedwig ngay.

Con cú thả xuống bên cạnh Belinda một bức thư, và sà xuống thảm cỏ rỉa lông rỉa cánh.

Rút kinh nghiệm từ mấy lần bị mổ, Belinda boa cho con Hedwig mấy đồng Knuts trước rồi mới mở thư ra đọc.Belinda thân,Xin lỗi vì hồi âm muộn.

Mình bị một con gia tinh lấy mất thư.

Cụ thể thế nào hôm sau mình sẽ kể.

Dượng Vernon không cho mình ra ngoài, nhưng mà đừng lo, mình đang ở trang trại Hang Sóc rồi.

À mai bọn mình sẽ đến Hẻm Xéo mua sách vở cho niên học mới.

Tám giờ rưỡi gặp lại ở quán Cái Vạc Lủng nha.

Có cả Ron và Hermione nữa.Harry Belinda quên khoấy đi mất, con gia tinh Dobby đã lấy hết thư của Harry.

Vậy mà nó lại giận Harry cơ chứ.

Con Hedwig của Harry bay đi chưa được bao lâu, một con cú to khác đã bay đến.

Và cũng như con Hedwig, con cú thả ngay bức thư này xuống bên cạnh Belinda.

Bức thư làm từ giấy da vàng nhạt, được dán lại bằng dấu khằn sáp màu tím, còn địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc.

Hiển nhiên là thư có Hogwarts.Học sinh năm thứ hai cần có:
Sách thần chú căn bản, lớp 2, của Miranda GoshawkGiải lao với nữ thần Báo tử của Gilderoy LockhartLang thang với ma xó của Gilderoy Lockhart Nghỉ lễ với phù thủy của Gilderoy LockhartNgao du với quỷ khổng lồ của Gilderoy LockhartLang thang với Ma cà rồng của Gilderoy Lockhart Lang thang với người sói của Gilderoy LockhartMột năm với Người tuyết quạu quọ của Gilderoy LockhartMai Belinda có thể gặp lại các bạn của mình rồi.

Cơ mà nhìn cái danh sách trong tay, nó muốn xé đi ngay lập tức.

Toàn sách của cái ông Lockhart không hà.
 
Back
Top Bottom