Sáng sớm, sương mỏng phủ kín phủ Vương gia.
Hải Đăng khoác áo choàng xanh, cùng Thái Sơn ra cổng lớn.
Tiếng vó ngựa xa dần, để lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo.Trong phòng, Hoàng Hùng ngồi bên bàn, tay nâng chén trà.
Hơi nóng tỏa ra mờ ảo, ánh mắt cậu dõi qua song cửa như đang tính toán điều gì đó.Cánh cửa khẽ dịch chuyển.
Một bóng người lách vào, bước chân nhẹ đến mức không một hạ nhân nào phát hiện.
Dù lén lút, dáng đứng của hắn lại hiên ngang, không hề cúi mình như kẻ lẩn trốn.Pháp Kiều thong thả tiến đến bàn, ngồi xuống đối diện, ánh mắt đỏ rực hơi cong lên:“Ngươi đang dao động rồi.”
Hoàng Hùng đặt chén trà xuống, giọng bình thản:“Ngươi nghĩ quá nhiều.”
Pháp Kiều nghiêng đầu, tựa lưng vào ghế, nụ cười nhạt nhưng giọng nói như lưỡi dao:“Ta nhìn thấy rõ.
Ngươi vốn là kẻ lạnh băng… nhưng với Hải Đăng, ánh mắt ngươi khác hẳn.”
Không chờ Hoàng Hùng đáp, hắn bất chợt bật dậy, bước vòng ra phía sau, bàn tay siết mạnh cổ Hoàng Hùng.
Sức lực lạnh buốt, ma khí tràn ra như muốn nghiền nát yết hầu.Nhưng Hoàng Hùng phản ứng nhanh, xoay cổ tay gạt mạnh, rồi chớp thời cơ siết ngược cổ Pháp Kiều, ánh mắt hồ lóe vàng:“Ngươi nói ta dao động… còn ngươi thì sao?
Đăng Dương trong mắt ngươi là gì?”
Pháp Kiều nghiêng môi, ánh đỏ trong mắt chớp nhẹ, nhưng không đáp.
Hai người đồng thời buông tay, rồi gần như ngay lập tức cùng ra đòn.Hoàng Hùng vận yêu lực, thân ảnh mờ như khói, tung một cước thẳng vào hông đối thủ.
Pháp Kiều nghiêng người tránh, tay trái xoay thành trảo chụp vào vai Hoàng Hùng.
Tiếng gió rít qua, chưởng phong va nhau nổ “bốp” một tiếng, hất tung mấy quyển sách trên bàn.Pháp Kiều xoay tròn, tung cước quét ngang, Hoàng Hùng chống tay xuống bàn, bật ngược ra sau, rồi lao tới như một mũi tên.
Hai bóng người quấn lấy nhau, đổi vị trí liên tục, từng chiêu từng thức đều mang sát ý.Bàn ghế trong phòng rung lên, chân bàn nứt toác.
Một nhát chưởng của Pháp Kiều đập xuống khiến nền gạch lõm sâu một tấc, bụi bay mù mịt.Hoàng Hùng phản công bằng cú chém tay ngang, ép Pháp Kiều lùi lại nửa bước.Thở ra một hơi, Hoàng Hùng lạnh giọng:“Nếu ngươi rung động trước ta… ngươi cũng sẽ bị ta giết.
Nên đừng tưởng mình đã cao tay hơn ai.”
Pháp Kiều nhếch nhẹ khóe môi, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, rồi xoay người rời đi, để lại mùi máu thoảng trong không khí.Hoàng Hùng đứng yên, bàn tay vẫn hơi run nhẹ — không phải vì sợ, mà vì hắn biết… cuộc chơi này, không ai được phép yếu lòng.---
Tiếng bước chân của Pháp Kiều tan dần trong hành lang, để lại căn phòng lặng ngắt.
Mùi bụi, mùi gỗ gãy và thoang thoảng mùi máu hòa quyện, len vào khứu giác Hoàng Hùng.Cậu bước chậm ra giữa phòng, cúi xuống nhặt chén trà đã lăn ra sàn, vành chén nứt thành một đường mảnh.
Hoàng Hùng khẽ lắc đầu, đặt lại lên bàn, rồi sắp xếp lại những cuốn sách bị xô lệch — động tác bình thản như thể vừa rồi chưa từng có cuộc giao đấu kịch liệt.Nhưng trong lòng cậu, lời của Pháp Kiều vẫn vang vọng: "Ngươi đang dao động rồi."
Hoàng Hùng khẽ cười nhạt, tự nhủ:“Hắn đang để ý… nhưng ta sẽ không dao động.”
Chưa kịp dứt suy nghĩ, ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa trở về.
Hoàng Hùng nhanh chóng quét mắt quanh phòng, chỉnh lại bàn ghế, kéo rèm che vết nứt trên nền gạch, rồi ngồi xuống ghế, chén trà mới rót tỏa hơi nóng nhè nhẹ.Cửa mở.
Hải Đăng bước vào, dáng ung dung, áo choàng xanh vẫn còn bụi đường.
Ánh mắt hắn đảo qua căn phòng, dừng lại ở vài dấu vết bất thường, nhưng chỉ nhíu mày thoáng qua.“Ngươi ở đây từ sáng?” – Hải Đăng hỏi, giọng bình thản nhưng ánh nhìn sắc như dao.Hoàng Hùng ngẩng lên, cười nhẹ:“Ừ, sáng nay ta làm rơi đồ… nên quay lại tìm.”
Khoảnh khắc im lặng trôi qua.
Ánh mắt Hải Đăng vẫn như muốn soi thấu vào sâu trong Hoàng Hùng, nhưng rồi hắn chỉ khẽ gật đầu, bước vào trong.Hải Đăng tiến lại gần bàn, bất ngờ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ nhưng bàn tay lại rót thêm trà cho Hoàng Hùng.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức Hoàng Hùng nghe rõ nhịp thở của hắn.Bên ngoài hành lang, một bóng người thoáng hiện — Pháp Kiều.
Hắn đi ngang qua, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng đầy ẩn ý, rồi biến mất sau khúc quanh.Hoàng Hùng giữ nguyên nét mặt, nhưng trong lòng lại càng căng như dây đàn.
Cậu biết… từ giờ trở đi, mình sẽ không chỉ phải đối phó với một
người.