Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
535,176
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397306158-256-k593469.jpg

Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Tác giả: hynee0506
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Ngươi đến để giết ta, nhưng sao ánh mắt lại dịu dàng đến vậy?"

"Ta không dịu dàng... chỉ là chưa tới lúc ra tay."

"Vậy hãy giết đi... trước khi ta yêu ngươi đến không thể buông."

 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 1 - Dạ Vũ Huyết Tình


Đêm đó, tuyết rơi dày phủ trắng cả Vương phủ, gió thổi vù vù mang theo hơi lạnh cắt da.

Trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn lồng, tiếng đàn cầm vang lên giữa không khí xa hoa và quyền lực.

Yến tiệc sinh thần Hải Đăng diễn ra với sự góp mặt của toàn bộ quan lại trọng yếu, nhưng chủ tọa – vị Vương gia nắm giữ cả binh quyền lẫn thiên hạ – lại chỉ im lặng nhấp rượu, ánh mắt thờ ơ nhìn dòng người qua lại.Y khoác y bào đen tuyền, từng đường kim tuyến ánh lên dưới ánh nến.

Hải Đăng từ lâu đã nổi danh là người lạnh lùng, quyền mưu khó đoán.

Cái nhếch môi nhẹ của y đủ khiến những kẻ dưới kia rợn sống lưng.“Vương gia,” một viên quan bước lên, cúi đầu, “tiết mục kết thúc đêm nay là vũ khúc ‘Trường Tương Tư’ của một vũ giả mới từ Hạ Thành.

Tên là…

Hoàng Hùng.”

“Cho vào.”

Hải Đăng nhàn nhạt nói, giọng điệu phẳng lặng không gợn sóng.Cửa sảnh mở, một thiếu niên bạch y bước vào, vóc dáng cao gầy, tóc dài buộc hờ.

Dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt đen láy lướt qua cả sảnh tiệc nhưng không ai lọt vào đôi mắt ấy quá lâu – ngoại trừ Hải Đăng.---Tiếng đàn dồn dập, Hoàng Hùng bắt đầu múa.Từng động tác của cậu mềm mại nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ và sát khí mơ hồ.

Đôi mắt vẫn lãnh đạm, không vương chút cảm xúc nào, giống hệt một con sói trong lớp da cừu, đang kiên nhẫn chờ con mồi lộ sơ hở.“Dung mạo xuất chúng… nhưng ánh mắt kia tuyệt đối không phải của một vũ giả đơn thuần.”

Hải Đăng nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hứng thú nảy sinh.Khúc vũ kết thúc.

Cả sảnh vang lên tiếng tán thưởng.“Ngươi, tên gì?”

Hải Đăng hỏi, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên.“Hoàng Hùng, bẩm Vương gia.”

“Ở lại.”

Một câu nói lạnh lùng nhưng đủ khiến cả sảnh lặng đi.

Đám quan lại liếc nhìn nhau đầy nghi ngờ.

Vương gia từ trước đến nay vốn không giữ ai bên cạnh quá một canh giờ.Hoàng Hùng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ cúi người:
“Tuân lệnh.”

---Đêm muộnKhi yến tiệc tan, Hải Đăng ra hiệu cho tất cả lui xuống, để lại một mình y và Hoàng Hùng trong chính điện.

Ánh nến vàng cam hắt bóng họ lên sàn đá lạnh.Hải Đăng chậm rãi đứng lên, từng bước tiến đến trước mặt thiếu niên bạch y.

“Ngươi múa đẹp.

Nhưng…

đôi mắt này không hợp với vũ khúc đó.”

Y nâng cằm Hoàng Hùng bằng một ngón tay, buộc cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình.Hoàng Hùng không né tránh, ánh mắt vẫn lãnh đạm, giọng nói mềm nhưng lạnh như băng:
“Vương gia quá lời.”

“Ngươi không sợ bản vương sao?

Những kẻ đối diện ta đều run rẩy, còn ngươi…”

Hoàng Hùng khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt:
“Thảo dân chỉ là một vũ giả hèn mọn.

Sợ hay không… cũng đâu thay đổi được số mệnh.”

Hải Đăng bật cười khẽ, một nụ cười khó đoán:
“Hay.

Ngươi thú vị hơn ta tưởng.

Ở lại phủ bản vương vài ngày… ta muốn thấy thêm những vũ khúc của ngươi.”

“Ngài không sợ kẻ hèn này mưu đồ bất chính sao?”

“Ngươi mưu đồ gì, bản vương đều đón nhận.”

Hải Đăng lùi lại, ánh mắt sâu như vực, nhưng giọng nói lại mang theo một tia dịu dàng hiếm hoi:
“Đừng khiến ta thất vọng.”

Hoàng Hùng cúi đầu, giấu đi tia sắc lạnh lóe lên trong mắt.

Đoản kiếm tẩm độc vẫn nằm yên trong tay áo.

Cơ hội đã tới, nhưng cậu không vội – một sát thủ giỏi luôn biết kiên nhẫn.---Khi bóng Hải Đăng khuất dần sau tấm bình phong, Hoàng Hùng siết chặt chuôi kiếm, hạ giọng:
“Hải Đăng… ta sẽ lấy mạng ngươi, chỉ là… chưa phải đêm nay.”

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, trắng xóa cả Vương phủ.

Một cuộc chơi nguy hiểm đã bắt đầu, giữa kẻ sát thủ lạnh như băng và một Vương gia cô độc với ánh mắt như muốn nuốt trọn linh hồn người khác.
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 2 - Gần Một Tấc Lòng, Xa Một Tấc Dao


Từ khi được giữ lại Vương phủ, Hoàng Hùng trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.

Một vũ giả nhỏ bé, không thế lực, lại được Vương gia để mắt tới – chuyện này trong mắt người ngoài chẳng khác nào kẻ hèn mọn trèo cao.Nhưng chỉ Hoàng Hùng biết, từng bước cậu đi đều đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước.---Đêm đầu tiênTrong thư phòng yên tĩnh, Hải Đăng ngồi giữa ánh nến, bút lông di chuyển nhẹ trên tấu chương.

Đằng sau hắn, Hoàng Hùng đứng yên, hai tay chắp trước, mắt cúi thấp che đi tia sắc lạnh vừa thoáng qua.“Tiếp cận, lấy lòng, chờ thời cơ…

Đừng để nghi ngờ.” – Cậu nhắc nhở chính mình.“Trà.”

Hải Đăng đưa tay, giọng lười biếng vang lên.Hoàng Hùng bước lên, tay dâng chén trà ấm.

Ngón tay cậu “vô tình” chạm nhẹ vào tay Hải Đăng, đủ tinh tế để không bị xem là bất kính, nhưng cũng khiến Vương gia hơi sững lại.“Ngươi hầu hạ cũng không tệ.

Vũ giả bình thường không giỏi những chuyện này.”

Hải Đăng cười nhạt, ánh mắt lướt qua Hoàng Hùng.“Thảo dân từng ở phủ quan lớn một thời gian, chút quy củ nhỏ còn nhớ.”

Hoàng Hùng đáp khẽ, giọng điệu ôn tồn.Hải Đăng gật đầu, đôi mắt đen sâu như vực tạm thời không mang theo nghi ngờ nào.---Ngày tiếp theo Buổi sáng, Hoàng Hùng mang y phục mới đến.

Khi giúp Hải Đăng chỉnh lại cổ áo, bàn tay cậu lướt qua vạt áo một cách tự nhiên, giọng nói trầm ổn:
“Vương gia, y phục này hơi rộng.

Để thảo dân chỉnh lại một chút.”

Hải Đăng nghiêng đầu nhìn, nụ cười thoáng cong trên môi:
“Ngươi quen tay quá nhỉ.

Hay vốn dĩ không chỉ là vũ giả?”

“Thảo dân chỉ muốn làm tốt bổn phận để không khiến Vương gia phiền lòng.”

Hoàng Hùng đáp, đôi mắt đen láy vô tội nhưng nội tâm cứng như thép.“Diễn tiếp …

đến khi dao chạm vào tim hắn.” – Hoàng Hùng lạnh lùng tự nhắc nhở.---Hải Đăng ngủ gục trên án thư, ánh nến lay động hắt bóng hắn lên sàn đá lạnh.

Hoàng Hùng bước lại gần, bàn tay đã đặt lên chuôi dao giấu trong ống tay áo.Chỉ một nhát thôi…Nhưng cậu dừng lại, đôi mắt lạnh băng nhìn gương mặt yên tĩnh của Hải Đăng.

Không phải vì dao động, chỉ là chưa đúng thời điểm.“Đêm nay không được.

Đừng để sơ hở.

Hãy đợi.”

Cậu buông chuôi dao, thay vào đó cẩn thận kéo tấm chăn đắp lên vai Hải Đăng.

Mọi động tác trôi chảy tựa như thật lòng quan tâm.--
Sáng hôm sau, Hải Đăng mở mắt, thấy chăn trên người.

Hắn liếc sang Hoàng Hùng đang ngồi đọc sách gần cửa sổ, dáng vẻ an tĩnh như nước.“Ngươi không ngủ sao?”

Hải Đăng hỏi.“Vương gia còn bận hơn thảo dân.

Một đêm không ngủ chẳng đáng gì.”

Hoàng Hùng mỉm cười, đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng.Hải Đăng khẽ nhíu mày rồi bật cười:
“Ngươi càng lúc càng khiến bản vương thấy yên tâm.”

Hoàng Hùng cúi đầu, nụ cười ngoan ngoãn nhưng trong lòng là giọng nói lạnh như băng:
“Hãy tiếp tục tin tưởng…

đến khi ngươi không kịp nhận ra lưỡi dao ta kề cổ.”
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 3 - Dò Xét Trong Bóng Đêm


Phủ Hải Đăng – Đêm KhuyaTiếng bước chân khe khẽ vang lên trong hành lang dài phủ Vương gia.

Hoàng Hùng lặng lẽ quan sát từng ngóc ngách, ánh mắt hồ sắc vàng lóe lên khi lia qua các cánh cửa khép hờ.“Ngọc bội không mang theo… vậy hắn cất nó ở đâu?” – giọng tổ chức vang lên lạnh lẽo trong đầu cậu.Cậu thoáng dừng lại trước thư phòng, nơi Hải Đăng thường đọc sách đêm.

Tay khẽ chạm cánh cửa, nhưng lập tức rụt lại khi nghe tiếng bước chân.

Hải Đăng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên tâm can:“Giờ này chưa ngủ, ngươi làm gì ở đây?”

Hoàng Hùng cúi đầu, giọng dịu dàng:
“Thảo dân nghe tiếng gió lạ… lo sợ có trộm vào phủ, nên đến xem thử.”

“Trộm?”

Hải Đăng nhếch môi, nụ cười nhạt mang theo sát ý mơ hồ:
“Trong phủ này, chỉ có kẻ ngu mới dám trộm.

Nhưng ngươi… có vẻ quá sốt sắng nhỉ?”

“Chỉ là bổn phận.”

Hoàng Hùng đáp, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.Ở phía bên kia kinh thành, Pháp Kiều cũng đang bước chậm rãi trong vườn hoa phủ Định Quốc.

Ánh mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm về phía mật thất dưới hồ sen.“Ngọc bội… nằm ở đâu trong cái phủ chết tiệt này?”

“Pháp Kiều.”

Đăng Dương xuất hiện phía sau, giọng trầm thấp mang theo cảnh giác.

Pháp Kiều lập tức xoay người, gương mặt thoáng nụ cười lười biếng:
“Thế tử vẫn còn chưa nghỉ sao?”

“Ngươi cũng thế.”

Đăng Dương nheo mắt, ánh nhìn như muốn bóc trần hắn.“Thần nghe tiếng động lạ trong vườn, sợ có người xấu lợi dụng đêm tối.”

“Ngươi cẩn trọng thật.”

Đăng Dương cười nhạt nhưng tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông.---
Đêm khuya.

Mái ngói phủ Vương gia.

Hoàng Hùng đang quan sát thư phòng từ trên cao thì một tiếng gió lạ khiến cậu xoay người.Một bóng người xuất hiện giữa sương đêm, mái tóc dài lay động, đôi mắt đỏ rực như máu.“Tiểu hồ… ta nghĩ mãi rồi cũng gặp được ngươi.”

“Pháp Kiều.”

Hoàng Hùng hạ giọng, ánh mắt hồ lóe sáng vàng nhạt.“Ngươi cũng đang tìm ngọc bội?”

Pháp Kiều nhếch môi cười, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo sát khí.“Chuyện của ta không liên quan đến ngươi.”

“Nhưng ta nghĩ khác.

Ngươi giết Hải Đăng, ta giết Đăng Dương, cả hai đều phải lấy được ngọc bội.

Một trong hai thất bại… tổ chức sẽ giết cả hai.”

“Ngươi đang dọa ta sao?”

Hoàng Hùng siết chặt chuôi dao giấu trong tay áo.Pháp Kiều tiến đến gần, hơi thở ma khí thoáng lan ra, giọng trầm thấp:> “Không dọa.

Ta chỉ nhắc nhở… nếu ngươi sơ hở, ta sẽ đích thân kết liễu ngươi trước khi cả hai cùng chết.”

“Vậy ta cũng nhắc nhở…

đừng cản đường ta.”

Hoàng Hùng đáp, ánh mắt hồ sáng rực một thoáng rồi vụt tắt.Hai kẻ đứng đó, bốn mắt giao nhau, như hai con thú săn mồi đề phòng nhau.

Rồi cả hai cùng quay đi, biến mất vào bóng đêm.---Tiếng gió rít qua mái ngói.

Hoàng Hùng và Pháp Kiều – hai kẻ mang nhiệm vụ máu, hai sinh mạng bị trói buộc bởi phong ấn – tiếp tục lao vào trò chơi sinh tử.Trong lòng Hoàng Hùng vang lên giọng tổ chức:
“Cơ hội không còn nhiều… lấy được ngọc bội, giết được người, hoặc chết.”

Ngày hôm sau, Hoàng Hùng khéo léo tiếp cận Hải Đăng.

Khi chỉnh lại vạt áo cho hắn, ánh mắt cậu thoáng lướt qua chiếc chìa khóa bạc treo trên giá.“Ngươi nhìn gì thế?”

Hải Đăng hỏi đột ngột.“Chỉ là thảo dân thấy chìa khóa hơi cũ, sợ mất an toàn.”

Hoàng Hùng cúi đầu đáp, che giấu nhịp tim đập dồn dập:
“Chìa khóa này… có liên quan tới nơi giấu ngọc bội không?”

Hải Đăng không đáp, chỉ cười nhạt, ánh mắt sâu như biển:
“Ngươi quả thật tỉ mỉ… nhưng đôi khi tỉ mỉ quá cũng dễ khiến người khác nghi ngờ.”

---
Đêm đó, Hoàng Hùng và Pháp Kiều đứng ở hai nơi khác nhau, nhưng cùng ngước nhìn về phủ chủ nhân của mình.“Ngọc bội… giết người… thời gian không còn nhiều.”
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 4 - Sóng Ngầm Gặp Sóng Ngầm


Phủ Hải Đăng – Buổi sángHoàng Hùng khéo léo rót trà, đôi mắt hồ vàng nhạt không rời từng động tác nhỏ.

Hải Đăng ngồi bên bàn, lật xem tấu chương, đôi mắt lạnh nhạt như băng giá đọng trên đỉnh núi.“Ngươi chăm chỉ thật.”

Hải Đăng nhàn nhạt nói.“Chỉ làm bổn phận, Vương gia.”

Hoàng Hùng cúi đầu đáp, giọng điệu ngoan ngoãn, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi.

Nhưng trong lòng cậu, giọng tổ chức lại vang lên:> “Tiếp cận hắn, lấy được ngọc bội.

Nhớ kỹ: Không được dao động.”

“Ta sẽ không thích hắn… ta chỉ đang diễn.”

Hoàng Hùng nhắc mình, tay lén đưa mắt theo tấm chìa khóa bạc bên hông Hải Đăng.---Buổi chiều, một buổi yến tiệc được tổ chức tại phủ Đại Tướng Quân.

Hải Đăng và Đăng Dương đều có mặt.Hải Đăng bước vào, phía sau là Thái Sơn – thân cận trung thành của hắn.

Thái Sơn bước đi nghiêm cẩn, ánh mắt quét qua mọi người như muốn đe dọa kẻ nào dám nhìn chủ nhân mình lâu hơn một nhịp thở.Từ cửa bên kia, Đăng Dương tiến vào cùng Quang Anh – tay kiếm cứng rắn và cũng là tâm phúc duy nhất hắn tin tưởng.

Quang Anh nở nụ cười khẩy khi thấy Thái Sơn, đôi mắt lóe lên tia đố kỵ:“Lâu rồi không gặp…

Thái Sơn.”

“Ngươi vẫn hạ tiện như xưa, Quang Anh.”

Thái Sơn lạnh giọng đáp, tay đặt trên chuôi kiếm.Không khí lập tức đặc quánh, như chỉ chờ một tia lửa để bùng nổ.Hải Đăng và Đăng Dương đối diện, ánh mắt va chạm như hai lưỡi kiếm.

Không ai chịu cúi đầu trước ai.“Định Quốc Vương.”

Hải Đăng nhàn nhạt mở lời.“Chiêu Nam Vương.”

Đăng Dương cười nhạt.---Hoàng Hùng đứng hầu sau Hải Đăng, ánh mắt hồ lạnh lẽo quét qua từng hành động của Đăng Dương.Ở phía đối diện, Pháp Kiều cũng lặng lẽ quan sát từ sau lưng Đăng Dương, khóe môi nhếch lên nụ cười tà dị.

Khi ánh mắt hai sát thủ chạm nhau qua khoảng không, cả hai đều giữ vẻ bình thản nhưng lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.“Đừng để sơ hở… nơi này không phải chỗ để chúng ta động thủ.” – Hoàng Hùng tự nhắc.---Khi rượu được rót, những lời khách sáo hóa thành những câu châm chọc:“Nghe nói phủ Chiêu Nam gần đây thu nạp không ít nhân tài… không biết có thật hay chỉ là tin đồn?”

Đăng Dương lên tiếng, mắt liếc Hoàng Hùng đang đứng sau Hải Đăng.Hải Đăng đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh băng:
“Không giống phủ Định Quốc – nhân tài nhưng lòng dạ hẹp hòi.”

Thái Sơn và Quang Anh đồng thời bước lên nửa bước, ánh mắt tóe lửa.

Nhưng Hải Đăng và Đăng Dương chỉ khẽ giơ tay, ra hiệu lui.---Kết thúc buổi yến Khi đoàn của Hải Đăng rời phủ, Hoàng Hùng thoáng thấy Pháp Kiều đứng giữa hành lang tối, ánh mắt đỏ rực nhìn theo cậu.“Tiểu hồ…”

Pháp Kiều thì thầm đủ để mình nghe, nụ cười ma quái thoáng hiện:“Ngươi diễn giỏi đấy.

Nhưng coi chừng… trái tim của ngươi phản bội thì phong ấn sẽ xé toạc ngươi trước.”

Hoàng Hùng không quay đầu, trong lòng thầm nhắc:
“Ta sẽ không bao giờ thích hắn… ta chỉ đang làm nhiệm vụ.”

Bầu trời đêm phủ kín mây đen.

Hoàng Hùng lặng lẽ đứng ngoài hành lang phủ Vương gia, ánh mắt hồ ánh vàng lóe lên tia kiên định:
“Ngọc bội… chắc chắn giấu trong mật thất.

Ta phải tìm ra.”

Ở phủ Định Quốc, Pháp Kiều cười khẽ, ánh mắt đỏ nhìn về phía ánh đèn xa xa:
“Đăng Dương…

đừng khiến ta quên mất mình là ai.”
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 5 - Khoảng Cách Nguy Hiểm


Phủ Hải Đăng – Buổi sángHoàng Hùng nhẹ nhàng chải mái tóc dài cho Hải Đăng.

Những ngón tay thon dài thoáng lướt qua sợi tóc đen nhánh, ánh mắt hồ vàng nhạt như nước mùa thu.“Vương gia có muốn buộc kiểu khác không?

Gần đây kiểu này rất được ưa chuộng.”

Cậu nói, giọng ôn hòa như một cơn gió thoảng.Hải Đăng nhìn vào gương đồng trước mặt, trong đôi mắt sâu ấy thoáng hiện một tia dao động.

Cảm giác khi hơi ấm từ đôi bàn tay kia chạm vào cổ mình khiến hắn có chút không quen, tim như khẽ lệch một nhịp.“Ngươi… càng ngày càng tự nhiên đấy.”

Hải Đăng nhàn nhạt nói, nhưng giọng trầm thấp hơn thường lệ.“Lâu ngày hầu hạ, dĩ nhiên phải quen thuộc, Vương gia.”

Hoàng Hùng mỉm cười, khóe môi cong lên rất nhẹ.“Đây là diễn… ta chỉ đang diễn.” – trong đầu cậu vang lên giọng nhắc nhở.

Nhưng khi ngón tay vô tình lướt nhẹ qua sau gáy Hải Đăng, cậu thoáng thấy cơ bắp hắn căng cứng một thoáng.---Đứng ngoài cửa, Thái Sơn liếc nhìn vào.

Đôi mắt u tối của hắn chăm chăm nhìn Hoàng Hùng.> “Tên hạ nhân này… không giống người bình thường.”

Khi Hải Đăng rời thư phòng, Thái Sơn tiến đến gần chủ nhân, hạ giọng:
“Vương gia, thuộc hạ thấy Hoàng Hùng… quá thân mật.”

“Ý ngươi là gì?”

Hải Đăng nhíu mày.“Người đó…

ánh mắt không giống hạ nhân.”

Thái Sơn lạnh giọng.Hải Đăng im lặng giây lát, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía hành lang nơi Hoàng Hùng vừa khuất bóng:“Ta biết.”

---Buổi chiều, khi Hải Đăng trở về sau một buổi bàn chính sự căng thẳng, Hoàng Hùng đã chờ sẵn với một chén trà ấm.“Vương gia trông mệt mỏi, uống chút trà gừng cho ấm.”

Hải Đăng nhận lấy, ngón tay khẽ chạm vào ngón tay Hoàng Hùng.

Một luồng tê dại thoáng chạy dọc sống lưng hắn.“Ngươi quan tâm ta quá mức rồi.”

“Vì Vương gia quá quan trọng với cả phủ này.”

Hoàng Hùng mỉm cười, ánh mắt hồ vàng nhạt phản chiếu gương mặt Hải Đăng.Hải Đăng nắm chặt chén trà, ánh mắt không rời gương mặt người hạ nhân kia.

Lần đầu tiên, hắn thấy tim mình… dao động.---Khi đêm buông xuống, Hoàng Hùng đứng ngoài hành lang phủ, nhìn ánh trăng treo trên cao, bàn tay siết chặt chuôi dao giấu trong tay áo.“Hắn đang dao động… tốt.

Nhưng ta thì không được phép.

Một chút cảm xúc… sẽ là án tử.”

Ở phòng bên, Hải Đăng vẫn chưa chợp mắt.

Hắn chống tay lên bàn, ánh mắt sâu hun hút nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Tên hạ nhân đó… là ai thực sự?”
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 6 - Lưỡi Kiếm Dưới Trăng


Sân luyện võ – Phủ Hải ĐăngĐêm yên tĩnh, ánh trăng treo cao soi xuống khoảng sân lát đá trắng.

Thái Sơn đứng giữa sân, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh, đôi mắt tối như vực sâu khóa chặt vào Hoàng Hùng đang dọn dẹp.“Ngươi… chỉ là hạ nhân, sao lại có thân pháp vững như thế?”

Thái Sơn hỏi, giọng như mũi kiếm rút khỏi vỏ.Hoàng Hùng đặt chổi xuống, ánh mắt hồ ánh vàng nhạt thoáng lóe sáng, rồi cúi đầu đáp:
“Chỉ là chút công phu tự vệ.”

“Để ta thử xem… công phu đó đến mức nào.”

“Đừng để nghi ngờ.

Chỉ dùng đúng mức.” – giọng tổ chức lạnh lẽo vang lên trong đầu Hoàng Hùng.“Hiểu rồi.” – Hoàng Hùng nắm lấy kiếm gỗ gần đó, ánh mắt bình thản như nước hồ thu.Thái Sơn không chần chừ, trường kiếm vung lên, đường kiếm sắc bén như ánh trăng chém ngang không khí.Hoàng Hùng lách người tránh, thân pháp linh hoạt như nước chảy, kiếm gỗ đỡ lấy, tiếng va chạm vang lên chói tai:
KENG—!“Không tệ.”

Thái Sơn nhíu mày, chân trái bất ngờ đá ngang.Hoàng Hùng nhún người lộn ra sau, tránh cú đá, rồi hạ người xuống đất bằng thế trụ vững vàng – động tác nhanh, gọn, hoàn toàn không giống một hạ nhân.Thái Sơn xoay cổ tay, kiếm đâm liên tục, rồi bất ngờ tung quyền vào ngực Hoàng Hùng.

Cậu bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức kéo nhẹ, buộc Thái Sơn phải lùi một bước.“Võ công…?

Ngươi học từ đâu?”

Thái Sơn nghiến răng hỏi, ánh mắt dần lạnh hơn.Hoàng Hùng đáp ngắn gọn:
“Chỉ là ta từng học được chút ít.”

---Hai người bay lượn khắp sân, kiếm chạm kiếm, quyền chạm quyền.

Mỗi lần va chạm, gạch đá dưới chân nứt ra những đường nhỏ.Hoàng Hùng giữ đúng giới hạn, chỉ dùng 40% thực lực.

Trong lòng cậu không ngừng vang lên cảnh báo:> “Đừng quá đà.

Nếu để lộ, phong ấn sẽ xé xác ngươi.”

“Ta biết.

Nhưng tên này… quá dai dẳng.” – Hoàng Hùng siết chặt kiếm gỗ, ánh mắt hồ ánh vàng nhạt thoáng lóe tia sắc lạnh.“Thái Sơn!”

Giọng Hải Đăng vang lên, trầm thấp nhưng đủ khiến cả hai người lập tức khựng lại.Hải Đăng bước vào sân, dáng đi ung dung nhưng đôi mắt sâu như biển đêm quét qua hai người.

Mũi kiếm của Thái Sơn lúc này chỉ còn cách ngực Hoàng Hùng một sải tay.“Các ngươi đang làm gì?”

Hải Đăng hỏi, giọng lạnh hơn gió đêm.Thái Sơn thu kiếm, cười nhạt:
“Chỉ là thử lòng trước dũng khí và bản lĩnh của vũ giả Hoàng Hùng đây thôi, ca ca.”

“Thử lòng?”

Hải Đăng nhíu mày.“Người hầu bên cạnh Vương gia cũng nên có chút bản lĩnh để bảo vệ chủ nhân khi cần.”

Thái Sơn nói, ánh mắt lướt qua Hoàng Hùng, ẩn chứa tia nghi ngờ sâu thẳm.Hải Đăng quay sang Hoàng Hùng, ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi… từng học võ công?”

“Chỉ là chút ít tự vệ, Vương gia.”

Hoàng Hùng cúi đầu, giọng bình thản.Hải Đăng trầm mặc giây lát rồi xoay người bước đi:
“Ngày mai theo ta đến thư phòng.”

---Đêm đó, Hoàng Hùng đứng ngoài hiên, ánh mắt hồ phản chiếu trăng sáng.

Trong đầu cậu vang lên giọng tổ chức:> “Tốt.

Ngươi đã để chúng để mắt.

Tiếp tục, nhưng nhớ – không được rung động.”

Ở phòng bên, Hải Đăng ngồi bên bàn, đôi mắt sâu hút nhìn ra đêm tối:
“Tên hạ nhân này… không giống một vũ giả bình thường.”
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 7 - Ánh Mắt Trong Thư Phòng


Thư phòng phủ Hải Đăng – Buổi tốiHương gỗ trầm thoang thoảng trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn dầu lung linh, phản chiếu bóng hai người.

Hải Đăng ngồi sau bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đống sổ sách trước mặt.“Ngươi giỏi chữ không?”

Hắn hỏi, giọng trầm thấp.“Chỉ đủ để nhận biết, Vương gia.”

Hoàng Hùng cúi đầu, giọng điệu khiêm tốn nhưng tay không ngừng sắp xếp các cuộn tấu thư.“Vậy thì sắp xếp lại toàn bộ.

Ta cần tra một số khoản thuế.”

“Tuân lệnh.”

Hoàng Hùng quỳ bên giá sách, ngón tay lướt nhẹ trên những tấm bia gỗ khắc chữ.

Đôi mắt hồ ánh vàng thoáng ánh lên tia dò xét, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước.“Phải cẩn thận.

Một sơ hở thôi cũng đủ để mất mạng.” – cậu thầm nhắc bản thân.Trong lúc xếp tấu thư, cậu chú ý đến một tủ gỗ ở góc phòng, khoá sắt cũ kỹ phủ lớp bụi mỏng.

Một nơi như vậy… có thể là chỗ giấu ngọc bội.

Nhưng ánh mắt Hoàng Hùng không dừng quá lâu để tránh bị phát hiện.Hải Đăng đứng dựa cửa sổ, ánh trăng soi lên gương mặt hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Thỉnh thoảng, ánh nhìn ấy lướt qua Hoàng Hùng, khiến cậu cảm giác như bị xé toạc lớp ngụy trang.“Ngươi học kiếm ở đâu?”

Hải Đăng đột ngột hỏi.“Chỉ là chút ít ta từng học được, Vương gia.”

Hoàng Hùng đáp, giọng điệu bình thản nhưng bàn tay cầm tấu thư khẽ siết chặt.Hải Đăng không hỏi thêm, chỉ đứng im lặng quan sát.

Ánh mắt ấy khiến Hoàng Hùng một lần nữa nhắc nhở chính mình:“Tỉnh táo.

Đây là nhiệm vụ, không được dao động.”

Một cuộn tấu thư rơi khỏi tay Hoàng Hùng.

Cậu cúi xuống nhặt, cùng lúc Hải Đăng cũng cúi theo, ngón tay hai người thoáng chạm nhau.Hoàng Hùng giật nhẹ tay về, trái tim đập một nhịp mạnh hơn.

Ánh mắt hồ thoáng lộ vẻ sắc lạnh, rồi lập tức trở lại bình thường.---Khi rời khỏi thư phòng, Hoàng Hùng bước dọc hành lang dưới ánh trăng, ánh mắt vẫn ánh vàng nhạt, sắc bén.“Ngọc bội… phải tìm ra.

Nhưng không được quá vội vàng.” – cậu tự nhắc nhở.Ở bên trong, Hải Đăng vẫn ngồi lặng sau bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt gỗ:“Tên hạ nhân này… càng nhìn càng không giống người bình thường.”

Ngón tay Hải Đăng gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn gỗ, tiếng gõ vang đều đều như nhịp trống thúc giục trong đêm vắng.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn vẫn dán vào khung cửa, nơi bóng dáng Hoàng Hùng vừa khuất hẳn ngoài hành lang.Một cơn gió đêm lùa qua khe cửa, mang theo hương gỗ trầm thoang thoảng.

Hải Đăng nheo mắt, những mảnh ký ức vụn vặt hiện lên – ánh mắt hồ ánh vàng nhạt khi Hoàng Hùng đỡ kiếm Thái Sơn, thân pháp linh hoạt không giống vũ giả thông thường, và cả sự bình tĩnh quá mức của một người hầu mới vào phủ.Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên giá sách.

Đôi tay dài thon gạt nhẹ những cuộn tấu thư, ánh mắt quét qua từng ngăn kéo, từng góc phòng – nơi mà chỉ có hắn biết được bí mật đang nằm yên.“Chỉ là chút ít tự vệ sao?”

Hải Đăng lẩm bẩm, khóe môi cong lên một đường cười nhạt.---Ngoài hành langHoàng Hùng bước đi trong ánh trăng nhàn nhạt, tà áo khẽ bay theo gió đêm.

Ánh mắt hồ ánh vàng thoáng hiện tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thản.“Hắn bắt đầu nghi ngờ… mình phải cẩn thận hơn.” – Hoàng Hùng thầm nhắc bản thân.Bàn tay giấu trong tay áo siết nhẹ, mũi dao găm lạnh lẽo như lời nhắc nhở về nhiệm vụ.

Cậu lướt mắt về phía thư phòng, nơi vẫn còn ánh đèn leo lét, cảm nhận rõ ánh mắt sâu thẳm của Hải Đăng dõi theo mình từ bên trong.---Hắn trở lại ghế, ngón tay mân mê một mảnh ngọc bội nhỏ treo trên chuỗi hạt bên hông.

Đôi mắt đen ánh lên vẻ suy tư, trầm giọng nói với chính mình:“Nếu hắn thật sự là người của thế lực khác… chỉ cần một sơ hở, hắn sẽ lộ.”

Nhưng sâu trong đáy mắt Hải Đăng, ngoài sự cảnh giác, còn thoáng qua một thứ cảm xúc khác – một thứ mềm mại, nguy hiểm hơn cả dao găm và sát khí.

Hành lang phủ Vương gia – Canh baHoàng Hùng đứng trước hành lang dài hun hút, ánh trăng đổ xuống mặt gạch lạnh buốt.

Đôi mắt hồ ánh vàng thoáng hiện tia sắc bén khi cậu nhìn về phía thư phòng – nơi ngọn đèn dầu đã tắt từ lâu.“Nếu ngọc bội thực sự giấu ở đó… thì phải tìm được sơ hở.” – Cậu tự nhắc nhở, tay khẽ siết chặt chuôi dao găm giấu trong tay áo.Nhẹ như một làn gió, Hoàng Hùng lướt dọc hành lang, tiếng bước chân gần như hòa vào gió đêm.Thư phòngCánh cửa gỗ khẽ kêu cọt kẹt khi được đẩy nhẹ.

Hoàng Hùng bước vào, mùi hương gỗ trầm nhàn nhạt vẫn còn vương trong không khí.

Đôi mắt hồ quét qua từng kệ sách, rồi dừng lại ở chiếc tủ khóa kín nơi góc phòng.“Chỉ cần mở khóa…” – ngón tay cậu vừa chạm vào ổ khóa lạnh buốt, thì…---Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng“Ngươi đang làm gì?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, không lớn nhưng đủ khiến từng tế bào trên người Hoàng Hùng căng ra.Hải Đăng.Cậu xoay người, ánh mắt hồ trở lại bình thản, hơi cúi đầu:
“Vương gia… ta…

để rơi đồ lúc dọn dẹp nên quay lại tìm.”

Ánh trăng len qua khe cửa, soi gương mặt không biểu cảm của Hải Đăng.

Hắn bước vào, từng bước chậm rãi, đôi mắt đen sâu như vực nhìn thẳng vào Hoàng Hùng:
“Rơi đồ?

Giữa đêm khuya thế này?”

“Là khăn tay của ta… vật mẹ để lại, ta không muốn mất.”

Hoàng Hùng đáp, giọng điệu không một kẽ hở.Hải Đăng im lặng, đôi mắt dừng trên gương mặt Hoàng Hùng thêm vài giây, rồi khẽ “hừ” một tiếng, quay đi:
“Cẩn thận lần sau.

Đừng để ta thấy ngươi lén lút trong thư phòng một lần nữa.”

“Tuân lệnh.”

Hoàng Hùng cúi đầu sâu hơn, nhưng lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.Khi rời khỏi thư phòng, Hải Đăng bước chậm ra hành lang, ánh mắt tối lại.“Hắn… lẽ nào thực sự chỉ là tìm đồ?” – Một ý nghĩ thoáng qua, nhưng rất nhanh hắn gạt đi, đôi môi khẽ cong lên:
“Thật thú vị… ta muốn xem ngươi còn giấu bao nhiêu bí mật.”

---Bước qua hành lang dài, Hoàng Hùng siết chặt tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.“Hắn nghi ngờ… nhưng chưa có chứng cứ.

Lần sau phải cẩn thận hơn.”

Nhưng sâu trong lòng ngực, trái tim cậu lại đập một nhịp lạ lẫm khi nhớ đến ánh mắt sâu thẳm vừa rồi – thứ ánh mắt khiến người ta không rõ là cảnh giác hay… quan tâm.
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
Chương 8 - Gần Bên


Phủ Hải Đăng – Sân chính buổi sáng“Ngươi, từ hôm nay theo ta.”

Hải Đăng lạnh nhạt ra lệnh, ánh mắt lướt qua Hoàng Hùng như vô tình nhưng sâu thẳm.Hoàng Hùng hơi cúi đầu, đôi mắt hồ ánh vàng nhạt thoáng lóe sáng rồi nhanh chóng dịu lại.“Tuân lệnh, Vương gia.”

Hải Đăng không nói thêm, chỉ bước đi với dáng vẻ ung dung thường thấy.

Tấm áo dài phất nhẹ theo từng bước chân, tạo ra âm thanh khe khẽ trên nền đá lạnh.Hoàng Hùng đi theo Hải Đăng khắp nơi – từ thư phòng, luyện võ đường đến hậu viên.

Hễ Hải Đăng dừng, cậu cũng dừng.

Hễ Hải Đăng quay lại, cậu lập tức cúi đầu, vẻ mặt cung kính không tỳ vết.“Rót trà.”

“Dọn lại kệ sách.”

“Đi theo ta.”

Những mệnh lệnh đơn giản, nhưng ẩn chứa một loại áp lực vô hình.Hoàng Hùng hiểu rất rõ: Hải Đăng đang thử cậu, đồng thời cũng đang quan sát từng động tác nhỏ nhất.“Không được để lộ sơ hở… dù là một ánh mắt.” – Hoàng Hùng nhắc nhở chính mình, giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn.---Ngoài hành lang Khi cả hai rẽ qua hành lang phía tây, một bóng áo đen lướt qua.

Tóc dài lay động, đôi mắt đỏ rực như máu thoáng liếc Hoàng Hùng một cái.Pháp Kiều.Hắn chỉ nhếch nhẹ môi, nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như cảnh cáo.

Ánh mắt chạm nhau trong chớp mắt, rồi Pháp Kiều quay đi, tà áo đen phất qua gió lạnh.Hoàng Hùng giữ nguyên bước, tay siết nhẹ bên vạt áo, không để biểu cảm dao động.

Bên cạnh, Hải Đăng không nói gì, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhưng sâu thẳm, không rõ có nhận ra sát khí thoáng qua hay không.---Thư phòng Đêm xuống, Hoàng Hùng đứng sau Hải Đăng, cẩn thận giúp hắn tháo đai kiếm và áo khoác ngoài.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở Hải Đăng phả nhẹ trên cổ cậu, mang theo hương trầm ấm.“Ngươi… học qua võ công?”

Hải Đăng hỏi, giọng trầm thấp vang trong không gian yên tĩnh.“Chỉ là vài thế tự vệ để đi đường, Vương gia.”

Hoàng Hùng đáp, giọng điệu điềm tĩnh, tay vẫn thành thạo gấp áo choàng.Hải Đăng nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sâu như vực:
“Ngươi rất giỏi che giấu bản thân.”

Hoàng Hùng hơi khựng lại một nhịp, rồi cúi đầu:
“Ta không dám có tâm tư riêng trước mặt Vương gia.”

Hải Đăng khẽ cười nhạt, tiếng cười như gió thoảng:
“Vậy thì cứ ngoan ngoãn thế này…

đừng khiến ta phải ra tay.”

----Hải Đăng: “Tên hạ nhân này… càng lúc càng khiến ta tò mò.”

Hoàng Hùng: “Hắn đang để ý… nhưng ta sẽ không dao động.”

Hoàng Hùng hít một hơi thật sâu, giữ cho nét mặt bình thản khi bước theo Hải Đăng ra khỏi thư phòng.

Ánh trăng mờ nhạt tràn qua cửa sổ, phủ lên vai áo hai người, kéo dài bóng họ trên nền đá lạnh.“Ngươi đi sát ta quá.”

Hải Đăng đột nhiên nói, giọng điệu không rõ là đùa hay thật.Hoàng Hùng hơi khựng bước, ánh mắt hồ lóe sáng rồi lại vụt tắt.

“Xin thứ lỗi, Vương gia.

Ta chỉ lo ngài gặp nguy hiểm.”

Hải Đăng nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên lớp vỏ bọc của cậu.

Khóe môi hắn cong nhẹ:
“Vậy sao?

Một hạ nhân quan tâm chủ nhân đến mức ấy… thật hiếm thấy.”

“Chỉ là bổn phận.”

Hoàng Hùng đáp, giọng điệu trầm ổn.Hải Đăng không nói thêm, chỉ bước tiếp.

Nhưng trong bóng tối, ánh mắt hắn thoáng ánh lên một tia cảm xúc khó gọi tên – tò mò, nghi ngờ… và có lẽ là một chút hứng thú.

Hoàng Hùng vẫn đi sát phía sau, đôi mắt hồ ánh vàng khẽ nheo lại.

Trong lòng cậu vang lên lời nhắc nhở:“Phải giữ tỉnh táo.

Đây là nhiệm vụ… không được để hắn nhận ra bất cứ thứ gì.”

Nhưng khi gió đêm lùa qua, mang theo hương trầm ấm nhàn nhạt từ người trước mặt, trái tim cậu lại lạc nhịp một thoáng.“…Không được.

Ta sẽ không dao động.”

Hải Đăng dừng bước đột ngột, Hoàng Hùng suýt nữa va vào lưng hắn.

Đôi vai rộng trước mặt nhích nhẹ, rồi giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ngươi luôn cẩn thận… nhưng cũng quá cứng nhắc.”

Hoàng Hùng khẽ cúi đầu, đáp ngắn gọn:
“Để không làm phiền Vương gia.”

Hải Đăng xoay người, ánh mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy đôi mắt hồ kia trong một khắc dài.

Một nụ cười nhạt thoáng hiện nơi khóe môi hắn:
“Ngươi càng như thế… ta càng muốn xem ngươi có thể kiên trì đến bao giờ.”

Ngoài sân, gió đêm thổi mạnh hơn, lay động cành lá, kéo dài bóng hai người đổ xuống nền đá.

Một kẻ với tâm tư che giấu, một kẻ với ánh mắt sâu không thấy đáy – cả hai đang từng bước tiến gần ranh giới nguy hiểm.
 
Doogem | Nhật Kiếm Khuynh Tâm
chương 9 - Sát Ý Trong Sương


Sáng sớm, sương mỏng phủ kín phủ Vương gia.

Hải Đăng khoác áo choàng xanh, cùng Thái Sơn ra cổng lớn.

Tiếng vó ngựa xa dần, để lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo.Trong phòng, Hoàng Hùng ngồi bên bàn, tay nâng chén trà.

Hơi nóng tỏa ra mờ ảo, ánh mắt cậu dõi qua song cửa như đang tính toán điều gì đó.Cánh cửa khẽ dịch chuyển.

Một bóng người lách vào, bước chân nhẹ đến mức không một hạ nhân nào phát hiện.

Dù lén lút, dáng đứng của hắn lại hiên ngang, không hề cúi mình như kẻ lẩn trốn.Pháp Kiều thong thả tiến đến bàn, ngồi xuống đối diện, ánh mắt đỏ rực hơi cong lên:“Ngươi đang dao động rồi.”

Hoàng Hùng đặt chén trà xuống, giọng bình thản:“Ngươi nghĩ quá nhiều.”

Pháp Kiều nghiêng đầu, tựa lưng vào ghế, nụ cười nhạt nhưng giọng nói như lưỡi dao:“Ta nhìn thấy rõ.

Ngươi vốn là kẻ lạnh băng… nhưng với Hải Đăng, ánh mắt ngươi khác hẳn.”

Không chờ Hoàng Hùng đáp, hắn bất chợt bật dậy, bước vòng ra phía sau, bàn tay siết mạnh cổ Hoàng Hùng.

Sức lực lạnh buốt, ma khí tràn ra như muốn nghiền nát yết hầu.Nhưng Hoàng Hùng phản ứng nhanh, xoay cổ tay gạt mạnh, rồi chớp thời cơ siết ngược cổ Pháp Kiều, ánh mắt hồ lóe vàng:“Ngươi nói ta dao động… còn ngươi thì sao?

Đăng Dương trong mắt ngươi là gì?”

Pháp Kiều nghiêng môi, ánh đỏ trong mắt chớp nhẹ, nhưng không đáp.

Hai người đồng thời buông tay, rồi gần như ngay lập tức cùng ra đòn.Hoàng Hùng vận yêu lực, thân ảnh mờ như khói, tung một cước thẳng vào hông đối thủ.

Pháp Kiều nghiêng người tránh, tay trái xoay thành trảo chụp vào vai Hoàng Hùng.

Tiếng gió rít qua, chưởng phong va nhau nổ “bốp” một tiếng, hất tung mấy quyển sách trên bàn.Pháp Kiều xoay tròn, tung cước quét ngang, Hoàng Hùng chống tay xuống bàn, bật ngược ra sau, rồi lao tới như một mũi tên.

Hai bóng người quấn lấy nhau, đổi vị trí liên tục, từng chiêu từng thức đều mang sát ý.Bàn ghế trong phòng rung lên, chân bàn nứt toác.

Một nhát chưởng của Pháp Kiều đập xuống khiến nền gạch lõm sâu một tấc, bụi bay mù mịt.Hoàng Hùng phản công bằng cú chém tay ngang, ép Pháp Kiều lùi lại nửa bước.Thở ra một hơi, Hoàng Hùng lạnh giọng:“Nếu ngươi rung động trước ta… ngươi cũng sẽ bị ta giết.

Nên đừng tưởng mình đã cao tay hơn ai.”

Pháp Kiều nhếch nhẹ khóe môi, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, rồi xoay người rời đi, để lại mùi máu thoảng trong không khí.Hoàng Hùng đứng yên, bàn tay vẫn hơi run nhẹ — không phải vì sợ, mà vì hắn biết… cuộc chơi này, không ai được phép yếu lòng.---
Tiếng bước chân của Pháp Kiều tan dần trong hành lang, để lại căn phòng lặng ngắt.

Mùi bụi, mùi gỗ gãy và thoang thoảng mùi máu hòa quyện, len vào khứu giác Hoàng Hùng.Cậu bước chậm ra giữa phòng, cúi xuống nhặt chén trà đã lăn ra sàn, vành chén nứt thành một đường mảnh.

Hoàng Hùng khẽ lắc đầu, đặt lại lên bàn, rồi sắp xếp lại những cuốn sách bị xô lệch — động tác bình thản như thể vừa rồi chưa từng có cuộc giao đấu kịch liệt.Nhưng trong lòng cậu, lời của Pháp Kiều vẫn vang vọng: "Ngươi đang dao động rồi."

Hoàng Hùng khẽ cười nhạt, tự nhủ:“Hắn đang để ý… nhưng ta sẽ không dao động.”

Chưa kịp dứt suy nghĩ, ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa trở về.

Hoàng Hùng nhanh chóng quét mắt quanh phòng, chỉnh lại bàn ghế, kéo rèm che vết nứt trên nền gạch, rồi ngồi xuống ghế, chén trà mới rót tỏa hơi nóng nhè nhẹ.Cửa mở.

Hải Đăng bước vào, dáng ung dung, áo choàng xanh vẫn còn bụi đường.

Ánh mắt hắn đảo qua căn phòng, dừng lại ở vài dấu vết bất thường, nhưng chỉ nhíu mày thoáng qua.“Ngươi ở đây từ sáng?” – Hải Đăng hỏi, giọng bình thản nhưng ánh nhìn sắc như dao.Hoàng Hùng ngẩng lên, cười nhẹ:“Ừ, sáng nay ta làm rơi đồ… nên quay lại tìm.”

Khoảnh khắc im lặng trôi qua.

Ánh mắt Hải Đăng vẫn như muốn soi thấu vào sâu trong Hoàng Hùng, nhưng rồi hắn chỉ khẽ gật đầu, bước vào trong.Hải Đăng tiến lại gần bàn, bất ngờ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ nhưng bàn tay lại rót thêm trà cho Hoàng Hùng.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức Hoàng Hùng nghe rõ nhịp thở của hắn.Bên ngoài hành lang, một bóng người thoáng hiện — Pháp Kiều.

Hắn đi ngang qua, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng đầy ẩn ý, rồi biến mất sau khúc quanh.Hoàng Hùng giữ nguyên nét mặt, nhưng trong lòng lại càng căng như dây đàn.

Cậu biết… từ giờ trở đi, mình sẽ không chỉ phải đối phó với một
người.
 
Back
Top Bottom