Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3965: Mặt trời mọc thật đẹp



Thấy Lâm Nhất đồng ý, Phùng Chương không ở lại nữa. Hai người ở giữa rừng núi, đi xuống núi.

Khi sắp hạ xuống, Lâm Nhất tập trung nhìn thì thấy Diệp Tử Lăng mặc váy. dài màu tím, lộ ra đôi chân thon dài. Nàng ta vẫn như trước kia, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, vầng trán lộ ra sự sắc bén và anh khí khiếp người.

Đứng bên cạnh là Tiểu Vũ Nhược, so với nàng ta, cô bé này nhanh nhẹn tinh quái, là một thiếu nữ tuổi xuân hoạt bát.

Đôi mắt to long lanh, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất tới, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Trừ hai nàng, còn có hai vị đệ tử chân truyền ở cạnh, nếu thêm cả Lâm Nhất và Phùng Chương, thật ra trận thế này là cực lớn.

Mặt trời mọc thật đẹp, ánh mắt trời chiếu xuống.

Diệp Tử Lăng và Vũ Nhược, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, dưới ánh mắt trời có thể nói là có chút chói mắt.

Bất kể là ai thì lần đầu gặp đều sẽ bị thu hút bởi diện mạo xinh đẹp và khí chất khác nhau của hai nữ tử, rồi không kìm được nhìn thêm vài cái.

Còn về hai người bên cạnh hai nàng ấy, tu vi cũng không yếu, đều ở cảnh giới Tỉnh Hà giống Phùng Chương.

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, thân phận của cô nhóc Vũ Nhược chắc chắn không đơn giản, đệ tử chân truyền cảnh giới Tinh Hà có thể nói là quân tinh nhuệ của Phù Vân kiếm tông.

"Ta tưởng đệ sẽ không tới cơ, con bé này hồ nháo, đệ cũng chiều nó." Diệp Tử Lăng nhíu mày, người khác không rõ chứ nàng ta biết rõ Lâm Nhất đang thử đột phá Thất hoa tụ đỉnh.

Thời gian của hẳn quý giá cỡ nào chứ, không phải để lãng phí đâu. "Không sao." Lâm Nhất mỉm cười, không hề nhiều lời.

Tiểu Vũ Nhược cũng được tính là nửa đệ tử của hắn, Phù Vân thập kiếm, cơ bản toàn là Lâm Nhất dạy cho nàng ta, hơn nữa ngày thường nàng ta cũng hay. tới tìm Lâm Nhất xin dạy bảo.

Cô nhóc này tính tình cực tốt, ngây thơ hồn nhiên, Lâm Nhất cũng khá là quan tâm tới lần đầu tiên nàng ta thí luyện.

Thân là kiếm khách, không thể cứ trưởng thành trong tông môn suốt đời được, cũng không thể trốn sau lưng Diệp Tử Lăng suốt đời.

"Đi thôi!"

Diệp Tử Lăng không hỏi nhiều, nàng ta đưa tay ra vẫy, chỉ thấy ở đỉnh núi phương xa có một con ma điêu màu đen bay tới.

Mấy người lần lượt trèo lên ma điêu, sau khi ngồi vững, ma điêu tung cánh, vẽ ra hai đạo khí lãng, cơ thể to lớn điên cuồng bay lượn như tia chớp trong núi rừng.

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn trên tấm lưng rộng của ma điêu, cảm nhận được. tốc độ của ma điêu, chỉ nguyên tốc độ di chuyển thẳng thôi, con ma điêu này nhanh hơn thân pháp của hẳn nhiều.

Diệp Tử Lăng ngồi hàng đầu, dáng người cao gầy, thỉnh thoảng mấy người khác có trò chuyện với nàng ta vài câu.

Lâm Nhất lấy thân phận công tử Táng Hoa hành tẩu ở Thương Huyền phủ, thỉnh thoảng hắn gặp mấy tên tà tu chế nhạo Phù Vân kiếm tông, họ bảo mấy năm nay Phù Vân kiếm tông toàn dựa vào một nữ nhân chống đỡ cho.

Sự thực là vậy, nhưng ở nội bộ Phù Vân kiếm tông, hầu như toàn bộ đệ tử chân truyền vẫn khá là tin phục đại sư tỷ của bọn họ.

Những việc nàng ta làm cho Phù Vân kiếm tông, mọi người đều thấy, một tiếng đại sư tỷ này cũng không phải chỉ dựa vào mỗi thực lực đâu.

Theo lý giải của Lâm Nhất, với thiên phú của nàng ta, dù có vào kiếm tông thì cũng không vấn đề gì.

Ngẫm nghĩ chắc phải có điều gì đó duy trì nên nàng ta mới không đi, một mực ở Phù Vân kiếm tông.

Hoang Gổ vực kiếm tông, có mấy người có thể nắm được kiếm ý ở cảnh giới Thông Thiên, e là cũng chỉ như lông phượng củ ấu, sẽ không có quá nhiều.

Từ vẻ mặt của mấy đệ tử, Lâm Nhất có thể cảm nhận thấy rõ, sự kính phục và một chút ái mộ mà mấy người này dành cho Diệp Tử Lăng.

Lâm Nhất cười, hắn cũng không bất ngờ về điều này.

Nữ tử giống như nàng ta, chưa bàn đến mỹ mạo, chỉ nguyên khí chất của nàng ta thôi đã đủ để nhiều người hướng về rồi.

Chỉ có điều tính cách có hơi ngạo kiều, từ trước đến giờ nàng ta vẫn lạnh nhạt với Lâm Nhất, chẳng tỏ thái độ gì, có khi sau khi biết thiên phú và thực lực của hắn, nàng ta vẫn phê bình kín đáo ấy chứ.

Ta ấy à, chính là một người tốt.

Nghĩ đến lời đối phương nói, Lâm Nhất không kìm được cong môi cười, thực ra đại sư tỷ như thế cũng rất tuyệt.

"Lâm Nhất!"

Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng đang ngồi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, mấy người cũng nhìn sang hắn.

"À, sao thế?" Lâm Nhất tỉnh táo lại, hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn hắn rồi nói: "Ta nghĩ rồi, đệ tới Phù Vân kiếm tông, chắc đây cũng là lần đầu tiên đệ xuất tông. Đệ có thiên tư hơn người, nhưng suy cho. cùng tu vi mới chỉ ở cảnh giới Thiên Phách, đệ đừng ngông nghênh quá. Nơi lát nữa tới không như Phù Vân kiếm tông đâu, nếu ngông nghênh quá rồi gây rắc. rối, thì chưa chắc ta đã bảo vệ được đệ đâu."

Lâm Nhất ò một tiếng, mỉm cười, trong lòng thì giật mình.

Thảo nào đối phương thấy mình và Phùng Chính tới thì vẻ mặt có chút bất mãn, hóa ra nàng ta cũng coi mình thành đối tượng cần bảo vệ.

"Có sư tỷ ở đây, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.' Lâm Nhất gật đầu nói.

"Tất nhiên rồi!"

Một thanh niên ngồi bên cạnh Phùng Chính lên tiếng: "Đại sư tỷ là nhân tài kiệt xuất trên Quân Bảng, yêu nghiệt nắm chắc kiếm ý thông thiên, trong Thương Huyền phủ này, không ai bằng được thiên phú kiếm đạo của tỷ ấy. Cho dù có đi Hoang Cổ vực, thì vẫn yên ổn được, có đại sư tỷ ở đây tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Đâu có như người nào đó, dựa vào may mắn mới được làm đệ tử chân truyền phòng chữ thiên."

Lâm Nhất ngẩn ra, ít nhiều gì cũng hơi bất đắc dĩ, hắn cười gượng.

Đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, cái đó có phải hắn chủ động xin đâu, là ông già chưởng môn Phù Vân kia chủ động cho hắn mà.

"Không phải đâu? Phù Vân thập tam kiếm của Nhất sư huynh đã tu luyện đến kiếm thứ mười rồi, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn!" Tiểu Vũ Nhược không vui rồi, nàng ta không thích người khác nói xấu Nhất sư huynh.

Nàng ta vừa dứt lời, mấy người khác đều sửng sốt, ánh mắt họ hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Phù Vân thập tam kiếm là kiếm pháp nổi tiếng, tiếng tăm lừng lẫy ở khắp Hoang Cổ vực, đệ tử chân truyền bình thường, tu luyện được một hai ba kiếm ở. mức đại thành là đã ghê gớm lắm rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3966: Thật à?



Có thể tu luyện toàn bộ mười kiếm đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nói thế không khỏi khoa trương quá rồi đấy, đến đại sư tỷ còn chưa chắc đã làm được.

"Thật à?"

Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra vẻ khác thường, nhưng nàng ta không hoài nghỉ, nàng ta chỉ khó nén được kinh hãi thôi.

"May mắn." Lâm Nhất cười, từ chối cho ý kiến. Đỉnh phong viên mãn ư?

Thế thì xem nhẹ hắn quá, nửa năm tập một môn kiếm pháp, há lại chỉ luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn cơ chứ, hắn luyện thành hóa cảnh từ lâu rồi.

'Đấy là trong tình trạng hắn còn phải phân tâm tu luyện lấy tiêu ngự kiếm và Thương long thánh thiên quyết, bằng không ba kiếm cuối mạnh nhất cũng không phải chuyện quá khó khăn với Lâm Nhất.

"Còn lâu mới là may mắn! Nhất sư huynh giỏi ý..." Tiểu Vũ Nhược rất là tự hào nói.

Lâm Nhất cười gượng, vội vàng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, cô nhóc này đừng có mà gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Nếu cô nhóc còn nói thêm nữa thì e là sự tích ở con đường thông thiên của hắn sẽ lộ ra mất.

"Thiên phú kiếm đạo của đệ còn mạnh hơn ta tưởng." Diệp Tử Lăng không thể không thừa nhận, đối phương thật sự đáng sợ, không hổ là người đứng đầu bảng ở Thiên lộ thứ chín.

"Cũng tạm, ta chỉ mạnh hơn các vị sư huynh một chút mà thôi." Lâm Nhất cười nhẹ một cái, sau đó hắn nhìn mấy vị đệ tử chân truyền rất khó chịu với mình đây, rồi tận tâm nói.

Hừt Mấy người quay mặt đi, không nhìn hắn.

Tuy trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng thiên phú kiếm đạo của tên này. thật sự mạnh đến mức làm người ta giận sôi.

May mà tu vi của hắn vẫn đang mắc kẹt, thiên phú khác không khoa trương như thiên phú kiếm đạo, nửa năm rồi mà vẫn ở Thiên phách thất trọng cảnh, nếu không e là đoàn người đã bị hắn dẫm nát dưới chân rồi.

Diệp Tử Lăng không có để ý đến sự tranh đấu âm thầm giữa mấy người, nàng ta thản nhiên nói: "Nơi chúng ta phải đi lần này, là biển Khô Huyền, đó là chỗ như nào chắc mọi người đều rõ cả. Chỗ đó là nơi các tông phái giao tiếp, tà tu thường lui tới và nó nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ. Những kẻ dám hiện thân ở đó toàn là kẻ độc ác, mọi người đừng lơ là, nếu không sẽ chết thật đói"

Câu này chủ yếu là nàng ta nhắm vào Lâm Nhất, những người khác kể cả Vũ Nhược, đều biết biển Khô Huyền là nơi như thế nào.

Lâm Nhất ngẩn ra, rõ ràng là ngây người rồi. Biển Khô Huyền?

Sao lại trùng hợp thế chứ, chiếc chìa khóa bí ẩn trong tay hắn, vừa khéo khắc hai chữ Khô Huyền.

Ma điêu tung cánh màu đen bay qua những tầng mây, nhanh như chớp, phong cảnh xung quanh đều vụt qua như tia chớp.

Lâm Nhất tỉnh bơ nghe đối phương giới thiệu, cuối cùng hắn đã biết được đại ïn Khô Huyền là nơi như thế nào

Biển Khô Huyền năm ở biên giới của Thương Huyền phủ, ra biển Khô Huyền, cơ bản chính là ra khỏi Đông Hoang, đi lên phía trước chính là biển Loạn Ma cực kỳ kh*ng b*.

Nơi đó không còn là phạm vi mà đế quốc Thần Long có thể quản lý, biển rộng mênh mông, đối với nhiều người thì đó là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì ở chỗ xa, rất nhiều tà tu dự tính hoàn toàn rời khỏi Đông Hoang, thì đều sẽ chọn dừng chân ở biển Khô Huyền. Cũng có một số tà tu hung cùng cực ác, cũng sẽ chọn cắm rễ ở biển Khô Huyền, bởi vì chỗ này ba không quản.

Nơi giao nhau giữa các tông phái, không ai quản lý hết được.

Nhưng một chỗ nguy hiểm như thế này, lại hội tụ tinh hoa nhật nguyệt dồi dào, trên đảo có nhiều loại mạch khoáng quý hiếm.

Cơ hồ giá trị của mỗi hòn đảo nhỏ đều không thể ước lượng, trong đó bốn hòn đảo có giá trị lớn nhất đều nằm trong tay bốn tông phái lớn.

Ngoại trừ bốn đảo chính này ra, những đảo khác trong biển Khô Huyền đều không an toàn cho lắm, thỉnh thoảng có tà tu ghé thăm.

Mục đích họ đến đây lần này, chính là đảo Thiên Thủy, do Phù Vân kiếm tông quản lý, trên đảo có mấy mạch khoáng Canh Kim lận.

Canh Kim giá trị quý hiếm, là vật liệu không thể thiếu trong chế tạo thánh khí, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện Canh Kim cực phẩm, thánh văn khắc dấu cổ xưa mà nguyên thủy.

Lâm Nhất hiểu rồi, thí luyện của Tiểu Vũ Nhược chính là tới đảo này, canh giữ một thời gian.

Nhiệm vụ này coi như tương đối nhẹ nhàng, danh tiếng của bốn tông phái lớn còn ở đây, bình thường cũng chẳng có tà tu nào không có mắt lại chạy tới đây gây sự.

Thỉnh thoảng có kẻ gây sự, thì cũng chỉ ăn trộm tí khoáng thạch, hiếm khi có nguy hiểm.

Lâm Nhất cười khổ không thôi, đây đâu tính là lịch luyện, có khác gì ra ngoài chơi đâu.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất thả lỏng hơn nhiều rồi.

Hắn đang nghĩ xem đến lúc đó có thể lén chuồn ra ngoài, đi nghe ngóng một phen không, xem xem rốt cuộc biển Khô Huyền và chiếc chìa khóa bí mật Khô Huyền có liên quan đến nhau không.

Năm ngày sau.

Ma điêu đã chở đoàn người tới phạm vi của biển Khô Huyền, Lâm Nhất đang ngủ gật, lập tức có cảm ứng. Hắn mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước xuất hiện một vùng biển màu đỏ tươi, trong nước biển tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cái này còn chưa là gì, điều thật sự làm Lâm Nhất ngạc nhiên đó là, trung tâm vùng biển này có một khu vực bị bao phủ bởi phong bạo(cơn gió dữ, hung

bạo) màu đen.

Cách xa quá, Lâm Nhất không nhìn rõ được, nhưng hẳn có thể mơ hồ cảm nhận được năng lượng kh*ng b* ẩn chứa trong cơn gió dữ màu đen.

Quá là lạ lùng!

'Thế mà trong lòng Lâm Nhất lờ mờ cảm thấy, với cấp phong bạo này thì dù có là chưởng môn Phù Vân, cung không thể xông vào.

"Đó là nơi nào?" Lâm Nhất chỉ tay qua, hắn không kìm được hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn rồi thản nhiên nói: "Đó là khu vực cấm ở biển Khô Huyền, vùng biển này cũng vì nó mà có tên đấy, nơi đó là đảo Khô Huyền, nơi ngã xuống của Khô Huyền đại thánh!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3967: Cửu đế Côn Luân!



Đảo Khô Huyền nơi Khô Huyền Đại Thánh qua đời.

Lâm Nhất thưởng thức ý nghĩa trong đó, Đại Thánh không phải chỉ là một danh hiệu, mà là cảnh giới nhất định của một vị thánh.

Chỉ có nhân vật đáng sợ nhất trong số các thánh giả mới được gọi là Đại Thánh, Khô Huyền Đại Thánh và chìa khóa bí mật của ông ấy.

Trong thoáng chốc, Lâm Nhất thầm nảy ra rất nhiều ý tưởng, có vẻ Bổn Lôi Ma kiếm đã để mắt tới đảo Khô Huyền.

"Đừng có ý đồ với đảo Khô Huyền. Đây là cấm địa nơi các thánh giả qua đời... Có tiên đoán rằng một ngày nào đó, đảo Khô Huyền sẽ mở ra một số hạn chế nhất định. Trước đó, ai đến sẽ chết!"

Diệp Tử Lăng liếc nhìn Lâm Nhất, biết hắn luôn vênh váo nên khẽ cảnh cáo.

Lâm Nhất cười nói: "Ta sẽ không xông bừa vào, chỉ tùy tiện hỏi một chút, Khô Huyền Đại Thánh có lai lịch gì thế? Mà sau khi chết vẫn tiếng tăm lừng lẫy như vậy, ngay cả thánh giả cũng qua đời à? "

Các thánh giả tương đương với những nhân vật trong truyền thuyết. Ở khu vực Côn Luân, dù ở đâu các thánh giả đều là những tồn tại hàng đầu ở khu vực đó.

Nhiều người cả đời còn chẳng được nhìn thấy mặt thánh giả một lần.

Các đệ tử thân truyền khác của Phù Vân Kiếm tông không quan tâm đến điều này. Đảo Khô Huyền chỉ là một cái tên đối với họ mà thôi. Họ đã nghe về nó vô số lần. Bất cứ ai ở Thương Huyền phủ hầu như đều biết đến truyền thuyết về đảo Khô Huyền.

"Ông ấy là truyền nhân của Nam Hoàng một trong Cửu đế." Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói một câu, cũng không giải thích quá nhiều.

Cửu đế Côn Luân!

Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện kinh ngạc. Phật đế, Ma đế, Yêu đế, Nữ đế, Kiếm đế, Đao đế, Lôi đế, Bạch đế, Nam đế, những cao thủ tuyệt thế này tung hoành suốt ba nghìn năm trước, giờ đã trở thành những nhân vật thần thoại.

Thật khó tin Khô Huyền Đại Thánh này thực sự là truyền nhân của Nam đế.

Phần lớn Cửu đế đều không xuất hiện, rõ ràng có một số đã qua đời, Nam đế chính là một trong số đó.

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dấy lên muôn vàn gợn sóng. Hiển nhiên hắn không ngờ chiếc chìa khóa bí mật trong tay mình lại có liên quan đến Nam đế, một trong Cửu đế.

Hắc Dực Ma Điêu bay vòng qua đảo Khô Huyền từ đẳng xa. Nửa canh giờ sau, hòn đảo ẩn chứa nhiều bí ẩn này đã biến mất khỏi tâm mắt của Lâm Nhất. 𝗧hách‎ thá𝑛h‎ tìm‎ được‎ [‎ 𝗧RUM𝗧RU‎ YỆN.𝙑𝑛‎ ]

Sau ba ngày bay với cường độ cao như vậy, cuối cùng họ cũng đã tới đích đến, đảo Thiên Băng!

Lâm Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy một hòn đảo. màu vàng nhạt trong tầm nhìn của mình. Toàn bộ hòn đảo bị bao phủ trong một lớp sương khói xám xịt, một luồng khí mạnh mẽ và sắc bén lan tỏa bên trong nó.

Toàn bộ hòn đảo tràn ngập ý chí kim mạnh mẽ. Ý chí kim là phong thủy bảo. địa rất tốt cho các tu sĩ kiếm đạo.

Nếu luyện tập ở đây lâu, tài năng kiếm thuật sẽ tiến bộ rất nhanh. Đảo Thiên Băng rất rộng lớn, Phù Vân Kiếm tông đã có đệ tử thân truyền

đóng quân ở đây từ lâu, đặc biệt là nơi có mạch khoáng Canh Kim, được canh phòng nghiêm ngặt và bày vô số trận pháp.

Ở những nơi khác cũng không nghiêm ngặt như vậy, thỉnh thoảng có tà tu đến mạo hiểm, Phù Vân Kiếm tông cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.

Dù sao nơi này cách xa tông môn, diện tích lại quá rộng lớn nên không thể bao quát hết được mọi thứ.

Nhất là những năm gần đây, danh tiếng của PHù Vân Kiếm tông đã giảm mạnh, thực lực tổng thể kém hơn ba tông môn còn lại rất nhiều.

Một lúc sau, Hắc Dực Ma Điêu đáp xuống một khu mỏ. Vun vút!

Họ vừa mới đứng vững, đã có hơn chục bóng người lao vút về phía họ, không ai ngoại lệ, đều là đệ tử thân truyền của tông môn.

Trong số họ cũng có một số chấp sự. Những người được gọi là chấp sự đều là những đệ tử thân truyền đã luống tuổi, tiềm lực đã bị đào rỗng, không thể tiếp tục làm đệ tử thân truyền.

Họ muốn ở lại tông môn thì chỉ có thể làm chấp sự. Phần lớn những người này đều có tu vi cảnh giới Tinh Tượng, nếu tu vi là cảnh giới Thần Đan thì sẽ được thăng cấp trưởng lão.

"Đại sư tỷ!"

Sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Tử Lăng dẫn đầu, hơn mười người bao gồm cả chấp sự cảnh giới Tinh Tượng kia đều tỏ vẻ cung kính hơn rất nhiều.

Người dẫn đầu bên kia là một thanh niên mặc áo xanh. Hắn ta có vẻ ngoài khá tuấn tú, khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng hẳn ta là một chấp sự.

"Liễu sư huynh!"

Khi Diệp Tử Lăng nhìn thấy người này, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, có lẽ trước kia từng được những người này chăm sóc nên hai bên khá thân quen.

"Đây là những đệ tử thân truyền đi cùng ta trong chuyến đi này. Hầu hết mọi người đều biết nhau. Đây là lần đầu tiên Vũ Nhược rời khỏi tông môn. Đây là Lâm Nhất, đệ tử thân truyền chữ Thiên mới thăng chức của tông môn...” Diệp Tử Lăng và thanh niên họ Liễu kia trò chuyên đôi câu rồi giới thiệu Vũ Nhược và Lâm Nhất cho hắn ta.

"Là đệ tử thân truyền chữ Thiên? Cảnh giới Thiên Phách?”

Thanh niên họ Liễu và những người khác nghe vậy,vẻ mặt hơi kỳ quái, bội phận này quá cao nên họ đành phải gọi hắn là sư huynh theo.

Diệp Tử Lăng cười nhẹ nói: "Đừng coi thường hắn, chính hắn lúc trước đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm leo l*n đ*nh núi Thánh Kiếm đấy."

Sắc mặt của mấy người hơi thay đổi, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, bấy giờ mới gọi Lâm sư huynh.

"Liễu Nguyên, bái kiến Lâm sư huynh!" Thanh niên họ Liễu chắp tay với Lâm Nhất, trên mặt mỉm cười, khẽ nói: "Có thể leo l*n đ*nh Thánh Kiếm, e rằng chúng †a không so được thiên phú về kiếm đạo với Lâm sư huynh.”

"Còn tạm."

Lâm Nhất không tỏ vẻ gì chỉ và mỉm cười hờ hững.

"Nghe nói gần đây trên đảo có động tĩnh khác thường?"

Diệp Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng chuyện chính của chuyến đi lần này.

"Ừm? Số lượng yêu thú trên đảo ngày càng tăng, một số thậm chí còn là yêu thú trong biển, vô cớ chạy lên đảo. Chúng ta hơi thiếu nhân lực nên chỉ có thể nhờ tông môn phái một số đệ tử thân truyền tới đây." Liễu Nguyên nhỏ giọng đáp.

"Đưa chúng ta đến đó."

Diệp Tử Lăng gật đầu, vẻ mặt Tiêu Vũ Nhược trở nên kích động, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Lâm Nhất không mấy hứng thú với việc này. Cái gọi là lịch luyện này chỉ là giết yêu thú và thấy máu mà thôi. Thời gian còn lại phải ở lại trên đảo Thiên Băng, mấy ngày sau là sẽ thấy chán.

Cũng chỉ có mình Vũ Nhược hào hứng, còn các đệ tử thân truyền khác không mấy hứng thú hay để bụng.

Có rất nhiều Canh Kim trên đảo Thiên Băng. Họ có càng để ý tới đống bảo. thạch này hơn. Phần thưởng cho chuyến đi này cũng liên quan đến Canh Kim.

Liễu Nguyên bảo những người khác trở về, hắn ta tự dẫn cả nhóm đi về phía khu vực yêu thú đang tăng lên rõ rệt kia.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3968: Ngay ở phía trước!



"Nơi đó cách chỗ chúng ta đóng quân có chút xa, không có mạch khoáng, nhiều lắm chỉ có chút quặng thô một ít quặng thô rải rác. Ban đầu ta còn nghi ngờ liệu có thiên tài địa bảo nào sắp ra đời không. Nhưng ta đã tìm kiếm mấy vòng mà vẫn không cảm nhận được linh lực nào cả... nên rất kỳ lạ. Ta chỉ đành đoán rằng có phải dưới đáy biển đã xảy ra chuyện gì chăng."

Liễu Nguyên vừa đi vừa nói ra suy đoán của mình.

Nếu có chuyện gì xảy ra dưới biển, thì tức là có yêu thú nào đó đã thăng cấp, và trận chiến giữa vua mới và vua cũ đã ảnh hưởng đến các yêu thú khác.

Đó chỉ là một sự cố rất đỗi bình thường, trong quá khứ cũng có rất nhiều ví dụ tương tự.

Nơi tập trung yêu thú thực sự cách trạm rất xa.

Mọi người tăng hết tốc độ, phải mất hai canh giờ mới đến nơi. Liễu Nguyên đứng trên đỉnh núi rồi chỉ xuống dưới.

"Ngay ở phía trước!"

Hắn ta không cần chỉ ra, mọi người đều đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của yêu khí. Khí tức lan tỏa của nhiều yêu thú tụ tập khiến người ta rất khó chịu.

Sau khi đáp xuống đỉnh núi, mấy người họ phát hiện phía dưới vách đá phía trước là một khu rừng đá màu máu rộng lớn vô tận.

Những tảng đá màu máu cao chót vót, đứng sừng sững trên mảnh đất hoang vụ, trải dài ngút tầm mắt, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.

Trong rừng đá, có thể nhìn thấy chỉ chít yêu thú bằng mắt thường, trong đó có một số con rõ ràng không giống yêu thú trên đất liền. Dễ nhận ra được chúng đã bò lên từ đáy biển. Điều này thực sự rất lạ.

Lâm Nhất liếc nhìn và chắc chắn nơi này quả thật đúng như những gì Liễu Nguyên đã nói. thiên tài địa bảo gì đó không thể nào xuất hiện ở đây được.

Đất khô, bề mặt cứng như đá, rừng đá sừng sững, vốn đã rất kỳ quái và đáng Sợ.

"Bên kia có người!"

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng, hắn đưa tay chỉ xuống dưới. Một võ giả mặc áo rơm, đầu đội đấu nạp che chắn kín mít đang ngồi trên một tảng đá cao chót vót.

Liễu Nguyên nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm: "Nơi này vốn có một ít tà †u tụ tập, nhưng bọn hắn không hề tới nơi đóng quân gây chuyện, hầu hết tông môn cũng không đấu giáp lá cà với chúng. "

Diệp Tử Lăng không hề ngạc nhiên về việc này. Hiển nhiên nàng ta đã biết chuyện này từ lâu, còn những người khác đa sôs đều đã từng đến đảo Thiên Thủy.

Có mấy người nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kỳ quặc, trong mắt hiện lên ý tứ thấy hiểu biết ít nên mới thấy lạ.

Lâm Nhất mỉm cười, thu lại tầm mắt rồi nói: "Cứ coi như ta chưa nói gì Nếu là người khác, sự xuất hiện bất ngờ của một tà tu ăn mặc kỳ lạ như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhưng ở biển Khô Huyền này, chuyện đó có vẻ hết sức bình thường, nên họ cũng chẳng để ý lắm.

"Có mấy yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp bá chủ đã chiếm cứ chỗ sâu..." Liễu Nguyên chỉ vào tận sâu trong rừng đá. Nơi đó bị bao phủ bởi một màn sương máu mờ nhạt nên không thể nhìn rõ.

Nhóm Diệp Tử Lăng khế cau mày, yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ à, hơi khiến người khác đau đầu rồi đây.

Nếu chúng đột nhiên nổi ý tấn công vào nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông, tổn thất sẽ vô cùng khủng khiếp.

Đây là một hiểm họa tiềm ẩn cực lớn. Thảo nào Liễu Nguyên lại truyền tin cho tông môn. May là người tới là Diệp Tử Lăng. Nếu là người khác thì rất khó đối phó nổi, thậm chí rất có thể bị yêu thú đánh bại.

"Đi vào nhìn xem, có thể trao đổi thì trao đổi. Nếu không thể... thì cứ giết luôn đị" Diệp Tử Lăng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng giữa ấn đường đã lóe lên vẻ

sắc bén khiến mọi người thầm khẽ run.

"Có quá nhiều yêu thú canh chừng nơi này, nếu như hấp tấp đi vào, sợ là sẽ lãng phí rất nhiều thời gian." Phùng Chương liếc nhìn yêu thú canh giữ bên ngoài, hơi nhíu mày.

ệc này đơn giản."

Diệp Tử Lăng đứng trên đỉnh núi, mái tóc dài bồng bềnh, nàng ta vung tay lên.

Vèo!

Một luồng kiếm quang ngưng tụ tỉnh nguyên, mang theo kiếm ý Thông Thiên vô cùng sắc bén, lan tràn trong rừng đá như sóng nước.

Grào! Grào! Grào!

Tiếng thú gầm lập tức truyền ra từ trong rừng, theo sau là bụi đất tung bay, đủ loại yêu thú thi nhau chạy ra ngoài.

Dưới áp lực của kiếm ý Thông Thiên, chúng cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Ngay sau đó tất cả yêu thú cảnh giới Tinh Tượng đều bỏ chạy hết.

Trong số đám yêu thú đang chạy trốn, cũng có rất nhiều tà tu nhân trà trộn bên trong nhân cơ hội này chạy trốn.

Phùng Chương tỏ ra xấu hổ, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Nhất hơi ngây người khi nhìn thấy đám tà tu đó, hóa ra nơi này thật sự không hiếm tà tu.

"Kiếm ý Thông Thiên quả nhiên tuyệt vời."

Trong mắt những đệ tử khác của Phù Vân Kiếm Tông đi cùng nàng ta đều toát lên vẻ khâm phục và ngưỡng mộ. Kiếm ý bậc này quả thực rất đáng sợ. Chỉ một chút phong mang đã khiến đám yêu thú này bỏ chạy.

"***"

Diệp Tử Lăng dẫn đầu đáp xuống trước, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

Mấy người họ chạy một mạch xuyên qua rừng đá để tìm kiếm khí yêu sát. Trên đường đi, họ gặp phải rất nhiều yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ.

Hầu hết chúng đều có thể nói được tiếng người.

Sau khi trao đổi một lúc, bấy giờ họ mới biết dạo này dưới đáy biển thực sự hỗn loạn và đám yêu thú này đến đây để ẩn náu.

Trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Tử Lăng, đám yêu thú này đồng ý rút lui trong vòng bảy ngày.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trước đó hắn đã nhận ra khu rừng đá này có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm được manh mối gì.

Hắn luôn cảm thấy đám yêu thú đó vẫn chưa nói ra sự thật.

"Con người, cút ra khỏi lãnh thổ của ta!"

Ngay khi họ cho rằng mình đã xong việc, một giọng nói lạnh lùng và âm trầm vang lên. Nhóm Lâm Nhất lập tức cứng người lại.

Chỉ di chuyển một chút thôi cũng tốn rất nhiều sức lực.

Đây là một yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Vương!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3969: Đó là đầu của một con mãng xà



Bụi đất bay lên trong rừng đá, kèm theo đó là một tiếng gầm lạnh băng. Một sinh vật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là đầu của một con mãng xà, chỉ riêng cái đầu đã cao hơn rất nhiều so với khu rừng đá cao chót vót ở xung quanh.

Vút!

Cái đầu lơ lửng bay lên, cơ thể nó quấn thành từng vòng tròn trước mặt mọi người, chẳng mấy chốc đã cao tới hàng trăm mét.

Áp lực khủng khiếp đè lên người họ, máu trong cơ thể mọi người đều có xu hướng đồng lại.

Nhìn từ xa, cơ thể đối phương được bao phủ bởi những lớp vảy màu xanh lam, lấp lánh ánh sáng kim loại thãm màu như áo giáp của con người. Ánh mắt nó tràn ngập lạnh nhạt và hung dữ, miệng thốt ra tiếng người, rõ ràng có linh trí Cực cao.

Đây là loài trăn vảy xanh, trên người vẫn còn sót mùi tanh của nước biển. Nó là vua của các loài trăn vảy xanh.

Nó sinh ra đã mang dòng máu của kẻ vương giả, khiến nó không có đối thủ trong số các yêu thú cùng loại. Sở dĩ gọi là yêu thú cấp Vương đều là những tồn tại gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.

Ngoài các yêu thú cấp Vương khác loài ra thì nó không có thiên địch nào cả. Con trăn vảy xanh trước mặt này chắc chắn cũng có địa bàn dưới đáy biển.

Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trên đảo Thiên Thủy chứ nói gì đến khu rừng đá này.

Điều này rất lạ và khó hiểu.

Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng hung ác cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải nó kiêng kị sự tồn tại của Diệp Tử Lăng thì e rằng đã ra tay với họ rồi.

"Đây không phải là nơi ngươi nên đến." Diệp Tử Lăng không chút sợ hãi nhìn đối phương, rồi lạnh lùng nói.

Liễu Nguyên ở bên cạnh trầm giọng nói: "Thanh Lân Vương, trước đây Phù Vân Kiếm tông chúng ta đã từng trao đổi với ngươi. Ngươi ở vùng biển đó, Phù 'Vân Kiếm tông chưa từng vượt qua ranh giới!"

'Trong mắt con trăn vảy xanh lóe lên tia máu, lạnh lùng nói: 'Dạo này dưới đáy biển xảy ra thay đổi lớn, lãnh thổ của ta đã bị kẻ khác chiếm đóng, rừng đá này là lãnh địa mới của ta, yêu thú khác cũng theo ta đến đây. Ta chỉ muốn khu vực này, đừng ép ta quá mức, nếu không các ngươi đều phải chết, Phù Vân Kiếm tông cũng đừng hòng chiếm giữ đảo Thiên Thủy!"

"Mạnh miệng ghê? Nếu như ngươi chỉ tạm thời ở đây thì ta còn có thể trò chuyện với ngươi, nhưng xem ra khỏi bàn rồi!"

Trong mắt Diệp Tử Lăng lóe lên vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ngươi là yêu thú cấp Vương thì ta sẽ sợ ngươi. Dù sao nơi này là đất liền, chứ không phải biển!"

Lâm Nhất thầm hiểu ra, dù con trăn vảy xanh này có mạnh đến đâu, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải chiến đấu trong nước.

Cho dù là yêu thú cấp vương, cũng chưa chắc có thể phát huy hết sức mạnh, Diệp Tử Lăng thật sự không dễ chọc như vậy.

"Trong rừng đá này nhất định có điều kỳ quái. Có lẽ yêu thú khác không biết bí mật, nhưng chắc chắn nó biết."

Diệp Tử Lăng đã lén truyền cho mọi người, ám chỉ rằng khó tránh khỏi phải đánh một trận.

Lâm Nhất thầm cảm động, nghĩ đến ngay cả Diệp Tử Lăng cũng không tin lời khỉ gió của đối phương. Một yêu thú từ đáy biển lại muốn lên đất liền chiếm núi làm vua.

Trùng hợp thế nàp lại đi chiếm cứ đảo Thiên Thủy nơi Phù Vân Kiếm tông đã chọn.

Trong đó không có ẩn tình gì mới lạ!

Mấy đệ tử thân truyền lén lút truyền âm, nhanh chóng quyết định, không thể nào đáp ứng yêu cầu của con trăn vảy xanh này.

Họ chẳng những không đồng ý mà còn phải giữ nó lại và hỏi ra bí mật của rừng đá.

Cảm nhận của yêu thú về trời đất thường nhạy bén hơn con người, nên đối phương chắc chắn biết được một vài manh mối.

"Lâm Nhất, đệ ở lại chăm sóc Vũ Nhược." Diệp Tử Lăng hờ hững nói, rồi lập tức phóng ra kiếm ý Thông Thiên, trong nháy mắt đã phá vỡ uy áp vương giả của đối phương.

Bùm!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back