Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3960: Ngươi dám!



Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, gẵn từng chữ một.

lên trời, thế mà huynh ấy lại xếp thứ chín trong bảng Thiên Lộ.

Nghe nói bảng xếp hạng những con đường khác đã giáng xuống khắp Côn Luân và nổi danh khắp nơi. Ai nấy đều là yêu nghiệt siêu phàm. Họ đã bùng nổ tiềm lực khó mà tưởng tượng được trong đại thế giới này và tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy.

"Thật xin lỗi, ngày đó ta bị mù không nhìn ra được thực lực của đệ. Phù Vân Kiếm tông Diệp Tử Lăng xin lỗi đệ!"

Diệp Tử Lăng trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng khi xin lỗi nàng ta không hề tỏ ra hèn mọn, có thể nói vô cùng thành khẩn.

Nữ tử này hơi bất ngờ.

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kỳ lạ, khó có thể tưởng tượng một người kiêu ngạo như nàng ta lại cúi đầu xin lỗi mình. Chắc hẳn tính nàng ta thật sự là vậy, thẳng thắn, sai là sai, đúng là đúng.

"Chuyện này không thể trách sư tỷ. Ta có kẻ thù trên đường lên trời. Ban đầu mới đến, ta cũng cố ý che giấu thân phận của mình." Lâm Nhất không để bụng chuyện này. Diệp Tử Lăng cũng chẳng làm gì sai cả.

Diệp Tử Lăng cho rằng đối phương sẽ làm khó mình, vì vậy không khỏi khẽ cười nói: "Tuy đệ hơi vênh váo một chút, nhưng thật ra cũng không đáng ghét như vậy.

"Nhưng đệ cũng không thể nói xấu công tử Táng Hoa được. Huynh ấy có ơn với ta! Không có lần sau."

Ngay khi Lâm Nhất còn định nói mấy câu khách sáo gì đó thì đối phương lại chuyển chủ đề. Nụ cười trên mặt nhạt dần, cất giọng trịnh trọng nói.

"Mặc dù đệ rất giỏi, sau này thành tựu chắc chắn sẽ vượt ta, nhưng so với công tử Táng Hoa, đệ vẫn còn kém... kém một chút xíu đi."

Diệp Tử Lăng vốn muốn nói chênh lệch rất lớn, nhưng ngẫm lại, tốt nhất là không nên đả kích đối phương quá.

Nếu sư tỷ cứ khăng khăng nói như vậy thì hình như cũng chẳng có vấn đề gì.

Lâm Nhất nghĩ đến đây, cũng không phản bác đối phương.

"Con nhóc Tiểu Tử đâu rồi? Lần trước ta đã trách lầm đệ, làm rối tung linh khí trong nhà đệ, thật sự xin lỗi.” Diệp Tử Lăng vừa rồi nghe thấy giọng nói của

Tiểu Băng Phượng, lúc này vừa nói, ánh mắt vừa tìm kiếm.

"Việc này không có thật, nhóc con thỉnh thoảng cũng thiếu đòn. Ta thấy tỷ làm rất tốt, ngày khác nếu tỷ rảnh, ta đưa con nhóc đó qua cho tỷ dạy dỗ.”

Lâm Nhất cười tủm tỉm nói.

"Ngươi dám!"

Trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất đầy kỳ quái, rồi nghiêm nghị nói: "Nếu đã xin lỗi, vậy thì không thể đi tay không. Đây là túi trữ vật của Bôn Lôi Ma kiếm. Khi đó có mấy người đang âm thầm tranh giành nó nhưng bị ta lấy được. Ta vẫn chưa xem

nhưng chắc sẽ có thứ đệ hứng thú, nhất định phải nhận lấy.”

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc. túi trữ vật của Bôn Lôi Ma kiếm thực sự nằm trong tay sư tỷ. Điều này bất ngờ ghê.

Tuy nhiên, có vẻ như nàng ta thực sự cách Bôn Lôi Ma kiếm khá gần, ngẫm lại thì sư tỷ là người có khả năng nhặt túi trữ vật này nhất.

"Vậy ta sẽ không khách sáo nữa."

Lâm Nhất cất túi trữ vật đi, nhẹ giọng nói.

Diệp Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi kéo cô nhóc Vũ Nhược về.

Lúc nàng ta chuẩn bị rời khỏi Đinh Phong Cư, đột nhiên dừng lại, khẽ nói: "Đúng rồi, đệ đừng nghe con nhóc này nói bậy, đệ là khá tuyệt, tốt tính, nhưng... ta thật sự không có hứng thú với đệ nên đừng hiểu lầm gì."

Lâm Nhất sửng sốt vài giây rồi mới cười khổ. Hiểu lầm này thực sự cực kỳ lớn rồi.

Trong hộp kiếm Tử Diên, sau khi nghe xong, Tiểu Băng Phượng cười lớn: "Tiểu Lâm Nhất, ngươi là người tốt, ha ha ha!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3961: Thôi đi!



Sau khi Diệp Tử Lăng đi xa, Tiểu Băng Phượng lẻn ra khỏi hộp kiếm Tử Diên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy hiện lên chút sợ hãi. Ngày thường Đại Đế không sợ trời không sợ đất, gặp ai cũng cũng kể hồi đó mình thế này thế kia.

Hoặc là dí chết bằng một ngón tay, không thì phun Thần Viêm, cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng hễ gặp Diệp Tử Lăng, nàng ấy còn chẳng dám lộ mặt, coi như vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Cuối cùng nữ ma đầu này cũng đi rồi!” Tiểu Băng Phượng căm hặn nói.

"Nói mới nhớ, ta có thể vào hộp kiếm này được không?”

Lâm Nhất rất tò mò về hộp kiếm Tử Diên. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Băng Phượng chui tới chui lui trong đó, hắn vô cùng ngưỡng mộ.

Tiểu Băng Phượng nhìn qua rồi cười nói: "Muốn có được truyền thừa của tiểu tử thối kia hả? Chờ ngươi là Tinh Quân lại nói, bây giờ ngươi vẫn chưa thể khống chế được luyện hóa Tử Diên Thánh Hỏa. Truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh không phải của nàng. Lai lịch truyền thừa trong hộp kiếm lớn hơn trời nhiều, bây giờ ngươi còn non lắm."

"Núi Thánh Kiếm thì sao? Không phải lúc đó ngươi nói nó có bí mật, nhưng khi ta lên đến đỉnh núi, ngươi lại không nói gì, chả nhẽ ngươi nhìn nhầm.”

Lâm Nhất cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói.

"Thôi đi! Chẳng có nơi nào bổn đế nhìn lầm cả. Có điều ta cũng không rõ về bí mật của núi Thánh Kiếm lắm, chỉ có mấy suy đoán thôi. Nếu đoán đúng, hừm, vậy thì nguồn gốc lớn lắm.”

Tiểu Băng Phượng bày vẻ cao thâm khó lường, lải nhải nói.

Lâm Nhất đã đoán được đối phương sẽ thế này, có lẽ nàng ấy không biết bí mật nào cả nên chỉ đành làm bộ thần bí.

Lâm Nhất không để ý tới Tiểu Băng Phượng mà nhìn vào túi trữ vật, ánh mắt

lóe lên.

Ban đầu hắn không nghĩ đến trong túi trữ vật có thứ gì, ngược lại hắn nghĩ tới phải tăng thêm thực lực của Tiểu Tặc Miêu. Thái Cổ Long Viên Quyết của nó chắc đang gặp phải bình cảnh, nếu không nó đã đột phá Tỉnh Quân từ lâu rồi.

Đáng tiếc Lâm Nhất không hiểu về Thái Cổ Long Viên Quyết. Đây là Nguyệt Vi Vi truyền lại cho Tiểu Tặc Miêu. Lâm Nhất liếc mắt, nhìn sang Tiểu Băng Phượng.

"Đại đế, ngươi đã từng nghe nói tới Thái Cổ Long Viên Quyết chưa?'Lâm Nhất mỉm cười nói.

Tiêu Băng Phong mím môi, quay đầu nói: "Ta chưa từng nghe nói qua! Hừ, vừa rồi có người muốn giao ta cho Diệp Tử Lăng, Thái Cổ Long Viên Quyết gì chứ? Bổn đế chỉ là một con nhóc mà thôi, cần phải được dạy dỗ."

Ha ha ha!

Lâm Nhất cười rộ lên, con nhóc này thật sự thù dai, chỉ trêu chọc nàng ấy một chút là lập tức ghim thù.

Nhưng tính khí nhỏ này khá dễ thương. "Đại Đế, ngươi xem đây là cái gì?"

Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy Thiên Niên Hỏa do Lạc Hoa để lại ra rồi đặt lên bàn đá.

"Thiên Niên Hỏa!"

Hai mắt Tiểu Băng Phượng sáng bừng, liếc nhìn mấy lần, sau đó nhỏ giọng nói: "Hừ, bổn đế cũng không hiếm lạ gì. Năm đó bổn đế uống toàn là ngọc lộ quỳnh giao, đều là rượu tiên mà chỉ có Thánh Vương mới có tư cách uống, Thiên Niên Hỏa... còn, còn tạm."

Vốn dĩ Tiểu Băng Phượng định nói Thiên Niên Hỏa chẳng là gì cả, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng ấy, không biết ánh mắt đã dán chặt vào Thiên Niên Hỏa tự lúc nào. Giọng nói càng lúc càng nhỏ rồi lén lút thay đổi giọng điệu.

"Vậy ta tặng ngươi, đại đế cố nhận vậy."

Lâm Nhất đưa tay ra đẩy, vèo, vừa mới đẩy được nửa đường, Tiểu Băng Phượng đã lấy đi mất.

Động tác thực sự rất nhanh!

Lâm Nhất mỉm cười, khẽ nói: "Tiểu Tặc Miêu đang luyện Thái Cổ Long Viên Quyết, chắc hẳn gặp phải bình cảnh, ngươi biết có cách gì không?”

Vèo!

Tiểu Tặc Miêu nhảy lên trên bàn đá, nhìn Tiểu Băng Phượng với vẻ mặt đáng thương, chắc hẳn trong khoảng thời gian này nó cũng rất khó chịu

Tiểu Băng Phượng cười nhẹ nói: "Hi hi, bổn đế đã sớm phát hiện ra, ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Sau khi tu luyện đến tầng ba, đột phá mỗi một tầng của Thái Cổ Long Viên Quyết này đều cần phải có một dị quả năm nghìn năm chứa Chân Long. Phẩm chất của dị quả này cực kỳ cao, ít nhất phải là thánh quả, điều này rất khó..."

"Ở thời kỳ hoàng kim thượng cổ, Thái Cổ Long Viên Quyết này cực kỳ thịnh hành trong Yêu tộc, cạnh tranh rất khốc liệt. Mỗi khi có dị quả Chân Long xuất hiện, lão đại của Yêu tộc nhất định sẽ tới... Dị quả Chân Long này không phải là Chân Long Thánh Dịch của ngươi, phải là máu Chân Long thuần khiết mới được.”

Lâm Nhất hiểu rõ điều này. Tên Chân Long Thánh Dịch có hai chữ Chân Long, trên thực tế đều được chiết xuất từ yêu thú có chứa máu rồng.

Mặc dù cực kỳ hiếm nhưng có thể phải mất hàng trăm yêu thú mang máu rồng mới có được một giọt Chân Long Thánh Dịch. Nhưng xét cho cùng, đó không phải là máu Chân Long thuần khiết, dù có tinh luyện thế nào đi chăng nữa thì độ thuần khiết cũng không thể hoàn hảo.

Nghe xong, Tiểu Tặc Miêu hơi buồn bã cúi đầu, khó chịu nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình.

Ở trên đường lên trời, nó oai phong khí phách, đến mức có mấy thủ đoạn ngay cả Lâm Nhất cũng không sánh được. Trong thế giới rộng lớn này, nó thực

sự không muốn làm gánh nặng cho Lâm Nhất.

"Có dị quả Long Huyết không? Cũng có thể sử dụng thần huyết...” Lâm Nhất dò hỏi.

"Quả Thần Huyết!"

Tiểu Băng Phượng vô cùng kinh ngạc, nàng ấy biết trong tay Lâm Nhất có Huyết Quả Cửu Diệp Thần.

Một khi tin tức về loại thần quả này bị rò rỉ ở thế giới Côn Luân, nó sẽ lập tức thu hút vô số thánh giả, thậm chí cả các thánh vương cũng sẽ xuất hiện.

Thần Huyết Quả cực kỳ trân quý, chưa kể Huyết Quả Cửu Diệp Thần còn quý. giá đến mức toàn bộ Phù Vân Kiếm tông buộc vào với nhau cũng không so được một chiếc thần diệp.

Dù chỉ vài giọt sương trên thần diệp cũng có giá trị vô lượng.

"Nếu là Thần Huyết Quả thì một mảnh thần diệp là đủ rồi. Nhưng ngươi có chắc không?”

Tiểu Băng Phượng nghiêm nghị nói: "Bây giờ chắc chắn không có nhiều cao thủ yêu tộc luyện công pháp này so với thời thượng cổ, có lẽ chúng ta phải nghĩ cách tìm ra dị quả Chân Long. Chín mảnh thần diệp đều cực kỳ quý hiếm, giá trị không hề thua kém thần quả."

Về mặt lý thuyết, thần quả có giá trị cao nhất. Tuy nhiên, ngay cả cao thủ cảnh giới Long Mạch cũng không thể luyện hóa ra thần quả, nhưng thần diệp lại

hoàn toàn khác.

Tỉnh Quân đủ yêu nghiệt có thể luyện hóa nó, cao thủ cảnh giới Thần Đan có thể hoàn toàn luyện hóa nó.

Một số cao thủ thế hệ cũ chắc chăn sẽ sẵn sàng trả giá cắt cổ để mua chúng nhằm huấn luyện các thế hệ sau của mình.

"Ta có gì không chắc chứ? Đây không phải là lẽ dĩ nhiên sao?"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3962: Ấn ký màu vàng



Lâm Nhất cười, hắn với tiểu Tặc Miêu không phân biệt này nọ đâu.

Lúc này, hắn lấy bình Tịnh Ngọc ra, trong bình thủy tinh trong suốt, quả Thần Huyết tỏa ra ánh sáng không thể dùng lời để diễn tả.

Lúc ẩn lúc hiện, óng ánh rực rỡ.

"Sẽ không làm người khác chú ý chứ?" Lâm Nhất nhìn tiểu Băng Phượng rồi cẩn thận nói.

Người khác ở đây, chủ yếu là chỉ chưởng môn Phù Vân, ông chưởng môn này thực lực sâu không lường được, Lâm Nhất đoán đối phương đã nắm chắc Thần Tiêu kiếm ý từ lâu rồi.

Tiểu Băng Phượng không nói gì, nàng ta lơ lửng trên không trung, tóc dài để xõa.

Ấn ký màu vàng và đỏ ở mi tâm hòa vào nhau tỏa ra thần quang, ngũ quan của nàng ta như băng khắc ngọc mài, giờ phút này trông cực kỳ thần thánh, làm người ta không thể nhìn thẳng vào.

Đôi bàn tay làm cực nhanh, chỉ trong chốc lát hằng hà linh văn hiện lên, rồi bay nhanh đan xen vào nhau trên không trung.

Am!

Vào khoảnh khắc linh trận sắp thành hình, hai đạo thần văn ở mi tâm bung ra như xiềng xích. Toàn bộ linh trận trở nên kín không kẽ hở trong nháy mắt, hóa thành kết giới im lặng bao phủ Đinh Phong Cư.

Sau khi làm xong tất cả, mặt tiểu Băng Phượng tái nhợt, linh quang trong mắt cũng nhạt đi.

"Trận này to quá." Lâm Nhất líu lưỡi nói.

Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: "Qủa Thần Huyết trân quý cỡ nào chứ, bổn đế làm vậy không phải để đề phòng ông chưởng môn Phù Vân kia, giới Côn Luân quá nhiều lão quái vật. Một khi bị người ta biết, ngươi đang giữ kỳ vật này, thì mười cái mạng cũng không đủ cho ngươi dùng, bây giờ thì được rồi."

Lâm Nhất giải phong ấn cho bình Tịnh Ngọc, quả Thần Huyết bay ra, hắn đưa tay ra ngắt lấy một phiến lá trong đấy.

Phiến lá kia tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên phiến lá có ý chí thủy ẩn chứa trong đó, hạng ý chí đó nhắm thẳng vào đại đạo.

Nếu là võ giả tu luyện ý chí thủy, có được phiến lá này thì ý chí võ đạo sẽ xảy ra sự lột xác chưa từng có.

Giọt sương trên lá sáng lấp lánh, long lanh óng ánh, cực kỳ mê người.

Tiểu Băng Phượng l**m môi, bẹp miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại ngùng.

"Năm đó chắc Đại Đế đã từng uống không ít sương trên lá thần nhỉ!" Lâm Nhất mỉm cười nói.

"Đúng vậy, năm đó bổn đế toàn uống băng cốc, trước khi uống ta còn súc miệng ba lần mới uống, lịch sự lắm!" Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo nói.

"Bây giờ uống tạm một ít nhé, nào há miệng!"

'Vừa nãy Lâm Nhất rất thương nàng ta, thấy nàng ta ngại, bèn chủ động bảo. nàng ta há miệng.

"Hừ hừ, bổn đế sẽ uống tạm vậy."

Tiểu Băng Phượng ngọ nguậy một chút, rồi ngẩng đầu há miệng, Lâm Nhất nghiêng chiếc lá cho từng giọt sương chảy xuống.

Tách!

Theo việc giọt sương chảy vào miệng, vừa rồi mặt tiểu Băng Phượng tái nhợt, bây giờ nhoáng cái đã hồng hào lên.

Nàng ta tỉnh thần sảng khoái, hai mắt tỏa sáng, phong thái tươi tỉnh hơn. Chỉ chốc lát, sương trên lá thần đã chảy vào hết, lúc này Lâm Nhất mới dừng

tay. Sau đó trông thấy tiểu Tặc Miêu đang nhìn mình với mắt mong chờ, hắn cười cười rồi đưa lá thần đến bên miệng đối phương.

Tiểu Tặc Miêu do dự một lát, không biết phải hạ miệng như nào.

"Mèo ngốc."

Tiểu Băng Phương ôm Tặc Miêu vào lòng, lấy lá diệp khỏi tay Lâm Nhất, rồi cười nói: "Ta dạy ngươi cách luyện hóa, ngươi cất kỹ quả thần, đưa ta lệnh bài kia

của ngươi!"

Có lệnh bài, tức là có thể tùy ý đi lại ở Phù Vân kiếm tông, có thể tìm một chỗ yên lặng không người.

Sau khi hai tên nhóc đó đi, Lâm Nhất lại chuyển tầm mắt lên túi trữ vật của Bôn Lôi ma kiếm, hắn cũng không kỳ vọng cho lắm.

Hiện giờ hắn có cực kỳ nhiều đan Tinh Thần, ngay cả thánh binh cũng có một cây, nên hắn sẽ không quá để ý đồ của Bôn Lôi ma kiếm.

Dù sao cũng thì chỉ tà tu cấp bậc Tinh Quân, dù tiếng ác vang dội, bảo vật trên người cũng sẽ không quá giật gân.

Quả đúng như dự đoán, trong túi trữ vật cũng chỉ có lơ thơ tí đan Tinh Thần, cùng với nhiều đồ linh tinh cướp được. Huyền thiên trọng giáp mà Lâm Nhất có hứng thú nhất, hắn đã lục vài lượt cũng không thấy, cái này cũng nằm trong dự

đoán của hắn.

Dù gì đó cũng là công pháp trấn phái của Huyền Thiên Tông, dù chỉ là bản thiếu, cũng không dễ tuồn ra ngoài.

Trên thực tế, bảo vật và tài nguyên bên trong túi trữ vật cũng có kha khá đấy, đối với bất kỳ một đệ tử chân truyền nào của Phù Vân kiếm tông thì đây cũng

được tính là một khoản của cải cực lớn.

Dù là Diệp Tử Lăng cũng không ngoại lệ, chẳng qua đối với Lâm Nhất mà nói thì nó thật sự không có sức hấp dẫn mấy.

"Đây là?"

Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia khác thường, hắn lục thấy một miếng mộc bài trong túi đồ linh tinh.

Răng rắc!

Hắn bóp nát mộc bài, một chiếc chìa khóa xinh xắn xuất hiện, chiếc chìa khóa tỏa ra khí tức cổ xưa mà huyền ảo.

"Khô huyền!" Lâm Nhất phát hiện nét chữ trên chiếc chìa khóa, hắn đọc ra.

Lai lịch của cái chìa khóa này cổ xưa lắm, trừ nét chữ khắc dấu ra, thì không nhìn ra manh mối gì nữa.

Nhưng trực giác nói với Lâm Nhất rằng, cái chìa khóa này không hề đơn giản.

"Tên này quả nhiên có bí mật..." Trước đó, Lâm Nhất đã từng nghĩ, là một đệ tử của Huyền Thiên Tông, sao hắn ta lại chạy đến Thương Huyền phủ.

"Có cơ hội phải nghe ngóng mới được!"

Tạm thời hắn không rảnh để suy nghĩ chuyện lai lịch của chiếc chìa khóa, nhưng có thời gian hắn sẽ đi nghe ngóng hai chữ Khô Huyền một phen.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3963: Lấy tiêu ngự kiếm



Lai lịch của chiếc chìa khóa bí ẩn Khô Huyền, Lâm Nhất chỉ ghi nhớ trong lòng chứ chưa gióng trống khua chiêng tìm kiếm, hiện giờ hắn không thể lãng phí thời gian.

Hắn phải nhanh chóng đột phá Thất hoa tụ đỉnh mới được, nếu không tu vi cứ kẹt ở cảnh giới Thiên Phách, thì đó chuyện khá là khó chịu với Lâm Nhất.

Lấy tiêu ngự kiếm, chung quy cũng không phải là kế lâu dài. Tu vi mãi mãi là nền móng của tất cả.

Nền móng không mạnh, tất cả đều vô nghĩa, chung quy là không thể cạnh tranh với thiên kiêu yêu nghiệt. Nếu đụng phải nhân tài ở cảnh giới Tinh Quân trở lên, thì dù có lấy tiêu ngự kiếm, cũng lâm vào tình thế bất lợi.

Khi nền tảng tu vi mạnh đến một trình độ nhất định, dùng lực phá giỏi, là chuyện cực kỳ dễ dàng.

May mà bây giờ hắn đã nắm được âm Vương Hầu, bằng không nếu mà gặp. phải nhân tài cảnh giới Tinh Quân, thì đúng chẳng có tí phần thắng nào.

Theo thời gian dần trôi, cuộc thảo luận Phù Vân kiếm tông có liên quan với công tử Táng Hoa, đã dần lắng xuống.

Lâm Nhất cứ ru rú trong nhà, ban ngày hắn dùng Thương long thánh thiên quyết luyện hóa Chân long thánh dịch, tối hắn tu luyện Phù Vân thập tam kiếm và Phù Vân kiếm pháp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn sẽ cùng Lạc Hoa thổi tiêu đánh đàn, uống rượu nói chuyện phiếm.

Những ngày này, lại trở về những ngày tháng yên bình như xưa.

Nhưng khi Chân long thánh dịch sắp dùng hết, Lâm Nhất không thể không làm tiếp nghề cũ, lấy thân phận công tử Táng Hoa đi giết tà tu cho Phù Vân kiếm tông.

Sau đó lại đổi được Chân long thánh dịch từ tay chưởng môn Phù Vân.

Không thể không nói, cuộc buôn bán rất có lời, chỉ có điều danh tiếng của công tử Táng Hoa lên cao, việc giết tà tu của hắn lại khó hơn.

Nhiều lúc, hắn vừa hiện thân thì đối phương sợ quá bỏ chạy luôn, thỉnh thoảng cũng sẽ thất thủ, dẫn tới tốn rất nhiều thời gian.

Cũng có lúc gặp phải nguy hiểm, có cao thủ ma đạo của ma vực Thương Huyền, biết trong tay hắn có thánh binh. Nên khi xuất hiện, hắn gặp phải rất nhiều mai phục, Lâm Nhất cậy có mặt nạ Ngân Nguyệt huyền diệu, nên đã thoát được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua ba tháng rồi.

Tính thời gian, Lâm Nhất đã ở Phù Vân kiếm tông được nửa năm rồi, Phù Vân thập tam kiếm của hắn đã tu luyện đến kiếm thứ mười. Sau khi tốn hơn hai trăm giọt Chân long thánh dịch, Thương long thánh thiên quyết cũng lên đến cảnh giới đệ ngũ trọng.

Thương long thánh thiên quyết là thần quyết luyện thể cực kỳ cổ xưa, chỉ mới tu luyện đến đệ ngũ trọng, Lâm Nhất chỉ dựa vào sức lực cơ bắp đã đủ để đối kháng với đệ tử Tinh Quân.

Còn thiếu một trọng nữa, là có thể đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.

Cái gọi là Thương long thánh thể không chỉ là một cái tên, mà là thánh thể hàng thật giá thật, nó làm căn cốt từ linh thể biến đổi thành thánh thể.

Loại thánh thể này, được xưng là hậu thiên thánh thể ở giới Côn Luân. Nếu so từ căn cốt thì chắc chắn không bì được với các quái vật là thánh thể

ngay từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng xét về mặt sức chiến đấu và sức chịu đựng của thân thể thì mỗi người một vẻ, chưa chắc đã thua.

Giới Côn Luân to như này, võ học mà có thể tu luyện ra Hậu thiên thánh thể, cũng là tồn tại như củ ấu lông phượng thôi.

Lâm Nhất có thể tự tin ở Thương long thánh thiên thiên quyết đệ lục trọng là có thể thử Thất hoa tụ đỉnh. Y trận của hắn là Thương long thánh thể, sau khi đạt đến đệ lục trọng, từ trong ra ngoài x*c th*t sẽ xảy ra biến hóa quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả huyết mạch cũng sẽ hơi biến đổi, nếu Thương long bảo cốt mà còn, hắn còn có thể có được huyết mạch long tộc.

Thậm chí hắn có thể thử Thất hoa tụ đỉnh từ sớm rồi cơ, Thương Long Chi Chủ ban cho hắn bảo cốt, vốn là để hắn đột phá vào cảnh giới cao nhất.

Nhưng bảo cốt đã được đưa cho tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất cũng chẳng hối hận.

Lâm Nhất rất thương nàng ta, nàng ta chỉ hay nói khoác, thỉnh thoảng khia mình vài câu thôi, còn lại đều rất tốt.

Nàng ta cũng chỉ là một cô bé, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say mười vạn năm, năm đó nàng ta đã trải qua những gì, Lâm Nhất cũng không thể tưởng tượng.

Tất nhiên, là thật hay giả hắn cũng không thể chắc chắn.

Rốt cuộc có ngủ say mười vạn năm hay không, với cái tính ngày thường hay nói khoác của nàng ta, Lâm Nhất thật sự không dễ khẳng định.

Nửa năm qua, tu vi của Lâm Nhất vẫn bị kẹt ở Thiên phách thất trọng cảnh, dẫn đến kha khá tiếng nghị luận ở Phù Vân kiếm tông.

Dù sao thì ban đầu lúc Lâm Nhất tới Phù Vân kiếm tông, hắn leo được l*n đ*nh núi Thánh Kiếm, đã gây chấn động khắp tông môn, bây giờ nửa năm đã qua

tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, có thể nói là rất kỳ lạ.

Lúc trước Lâm Nhất ngông nghênh cỡ nào, bây giờ tâm thường như này, khó tránh khỏi sẽ có người nói vài câu khó nghe.

Lâm Nhất chẳng quan tâm đến những cái này, tu vi đột phá, thực lực của hắn đâu có dậm chân tại chỗ đâu.

Bây giờ, dù không có lấy tiêu ngự kiếm, chỉ dựa vào riêng Phù Vân thập tam kiếm thôi. Đã đủ để Lâm Nhất thắng tuyệt đại đa số đệ tử chân truyền rồi, hơn

nữa còn thắng một cách rất nhẹ nhàng.

Nếu hắn sử dụng cả kiếm ý thông thiên đại viên mãn, thì trừ Diệp Tử Lăng ra, hắn có thể quét ngang đám đệ tử chân truyền ở Phù Vân kiếm tông.

Hôm nay, trời không mây, trời xanh.

Trong Đinh Phong Cư, Thanh Loan bay tứ tung. "Lần đầu gặp, Phù Vân tế nhật!"

"Kiếm thứ hai, phong quyển tàn vân!"

"Kiếm thứ ba, cửu tiêu vân động!"

Kiếm thứ mười, đẩy mây gặp trời!

Lâm Nhất mặc một bộ thanh sam, tay cầm kiếm Táng Hoa, thân hình biến ảo kim quang lập lòe. Kim ô cửu biến và Phù Vân tập tam kiếm dung hợp một cách hoàn mỹ, quanh người hắn có mây mù lượn lờ, mỗi một kiếm chém ra lại có một Thanh Loan thánh linh bay ra.

Trong khi kiếm quang lóe ra, hắn giống như Mặc Nhẫn Thần Phong, đứng trên mây.

Khi kiếm thứ mười được chém ra, mười chú Thanh Loan vờn quanh đỉnh núi, phát ra tiếng hót chói tai. Phảng phất như thập đại thánh linh đồng thời nở rộ, làm cho kiếm thế của Lâm Nhất đạt tới cảnh giới kh*ng b* trước nay chưa từng có.

Trong khoảnh khắc này, sắc trời cũng trở nên ảm đạm, kiếm trong tay hắn tựa như có thể vùng ra khỏi trói buộc của trời đất bất cứ lúc nào.

Âm ầm ầm!

Từng tia chớp cắt qua hư không, dưới sắc trời âm u, dưới sắc trời, kiếm trong tay Lâm Nhất tỏa ra hàn quang như diệt thế.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3964: Hình như cũng không tệ!



Nhất là khi kiếm thứ mười đánh ra, gẩy mây gặp trời, kiếm quang đó như thiên đạo vô tình, uy nghiêm hùng vĩ, chấn động lòng người.

Ầm!

Lâm Nhất thu kiếm vào bao, cỗ uy áp kh*ng b* như diệt thế kia thật lâu vẫn chưa tan. Mây mù lượn lờ, điện quang chớp giật đùng đùng trong làn mây.

Hắn đứng yên tại chỗ, dáng người không cao, nhưng lại cho người ta cảm giác sừng sững như Vạn Nhẫn Cô Phong.

"Ta là một ngọn núi Thánh Kiếm!" Lâm Nhất khẽ tự nói, ánh mắt lóe lên, tài năng lộ rõ.

Bây giờ nói chung là mười kiếm đầu của Phù Vân thập tam kiếm đã được luyện đến hóa cảnh, cái gọi là hóa cảnh tức là trên đỉnh phong viên mãn, xuất thần nhập hóa, hóa thành mình dùng.

Bây giờ kiếm pháp này đã có ý cảnh và dấu ấn chỉ thuộc về Lâm Nhất, ta là một ngọn núi Thánh Kiếm, hắn có thể khai triển kiếm thế của mình hóa thành một ngọn núi như núi Thánh Kiếm.

Người khác không hiểu được mây không phải là ý của ta, tu luyện đến đại thành đã là cực hạn rồi, đại đến viên mãn thì gần như là không có khả năng cho. lắm.

Cho dù một ngày nào đó tu luyện đến hóa cảnh, cũng không thể giống được Lâm Nhất, nắm chắc ý cảnh của núi Thánh Kiếm.

Cái này không chỉ cần ý cảnh nửa bước tứ phẩm, mà còn cần có cơ thể đẹp đến nỗi hơn hẳn Tỉnh Quân, nếu không căn bản là không thể dựng lên dị tượng hào hùng là ngọn núi cao vạn trượng.

"Không chỉ Kim Ô Cửu Biến... tu luyện Thương long thánh thiên quyết cũng có thể dung hợp vào trong ý cảnh kiếm đạo. Kẹt ở Thiên phách thất trọng cảnh chưa chắc đã là chuyện xấu, chí ít thì nửa năm nay, ta đã thông hiểu toàn bộ võ học rồi."

Lâm Nhất lẩm bẩm nói một mình.

Đổi sang người bình thường, tu vi một mực có tinh tiến, chắc chắn không thể có được tâm cảnh như của hẳn hiện giờ.

Hình như cũng không tệ!

Lâm Nhất cong môi, mỉm cười, mỗi cái là thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Nhoáng cái đã nửa năm, nửa năm nữa là hắn phải rời khỏi Phù Vân kiếm tông rồi.

Nửa năm chung sống, hẳn rất có tình cảm với Phù Vân kiếm tông.

Bất kể là rượu của Lạc cô nương, hay là sự tồn tại của cô nhóc Vũ Nhược kia, thậm chí còn cả Diệp Tử Lăng lúc nào cũng lạnh lùng nữa, hẳn đều thấy rất

tốt.

Mấy tháng nữa là đến trận đấu xếp hạng vị trí ở Thương Huyền phủ, không biết Diệp Tử Lăng có gánh được không.

Nghe cô nhóc Vũ Nhược bảo, dạo này nàng ta đang đột phá lên cảnh giới Tinh Tượng.

Đại cảnh cuối cùng ở cảnh giới Tinh Quân, lấy tinh nguyên trên trời ngưng tụ ra Chư Thiên Tinh Tượng, vẽ ra cảnh sắc thuộc về mình.

VùI

Đột nhiên, kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất có cảm ứng gì đó, một thân ảnh gầy gò xuất hiện trong phạm vi kiếm ý bao phủ.

Có người tới, còn là một 'người quen cũ.

Người tới là Phùng Chương, lúc trước hắn ta nghỉ ngờ Lâm Nhất không có tư cách làm đệ tử chân truyền, sau đó hắn ta tự mình làm mất mặt mình.

Thằng cha này đến đây làm gì? Lâm Nhất nghĩ đến người này, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười, hắn có ấn

tượng rất sâu đậm với người này. Nếu không phải do người này nhiều lần hàng động trơ trến, thì hôm đó hắn sẽ không làm ra hành động Thất bộ thành kiếm.

"Hình như trình độ kiếm đạo của Lâm sư huynh lại tiến bộ nữa rồi..." Sau khi đi vào Định Phong Cư, Phùng Chương nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt hơi kính sợ rồi nói.

Dạo gần đây, Phù Vân kiếm tông có rất nhiều tin đồn, bảo rằng Lâm Nhất chỉ là một kẻ tài hèn sức mọn, hôm đó leo được lên núi Thánh Kiếm chẳng qua là gặp may thôi.

Nếu không thì không thể lý giải được vì sao đến tận bây giờ hắn vẫn kẹt ở Thiên Phách.

Nếu mà là ngày xưa thì chắc chắn Phùng Chương đã không phục rồi, có khi còn chủ động tới làm phiền Lâm Nhất, nhưng ngày đó hắn ta thật sự đã bị một bài học nhớ đời.

Hắn ta triệt để tin phục Lâm Nhất, không dám có ý tưởng gì nữa.

Quả nhiên, hôm nay gặp lại đối phương, hắn ta lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm thế cực kỳ đáng sợ còn sót lại trên người đối phương. Kiếm thế đó đã tản đi bảy tám phần rồi, chỉ còn lại không đến một phần, nhưng vẫn làm cho.

người ta thấy áp lực như núi.

"Ngươi đã thăng lên cảnh giới Tinh Hà rồi à?" Lâm Nhất nhìn qua, hắn ngạc. nhiên nói.

Nửa năm trước, hắn nhớ hình như đối phương vẫn đang ở cảnh giới Tinh Nguyên, xem ra nửa năm nay hắn ta đã tiến bộ rất nhiều.

"Gặp may, gặp may thôi. Hôm đó Lâm sư huynh leo l*n đ*nh núi Thánh Kiếm, tiếng chuông đại đạo, kiếm âm không dứt, ta đã thu hoạch được rất nhiều." Phùng Chương nói thật.

Còn khá khiên tốn đấy chứ.

Lâm Nhất cười, rồi hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Người này ý mà, đã ra tay là không lưu tình tí nào.

Nhưng nếu người khác lùi vài bước, không ngáng chân ngươi nữa, thì hắn vẫn biết khoan dung độ lượng.

"Vũ Nhược sư muội sắp xuống núi đi rèn luyện, chỉ đích danh muốn huynh đi cùng... Diệp sư tỷ không khuyên được muội ấy, nên nhờ ta tới hỏi ý kiến của huynh." Phùng Chương hâm mộ nói.

Tiểu Vũ Nhược được xem là tiểu mỹ nhân nổi danh ở Phù Vân kiếm tông, mặc dù tuổi không lớn, nhưng dáng người khá là duyên dáng.

Quan trọng nhất là nàng ta tính tình ngây thơ, hoạt bát vui vẻ, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.

Tự nhiên làm cho người ta có ấn tượng tốt, trong lòng rất nhiều đệ tử, tiểu Vũ Nhược còn xinh đẹp hơn Diệp Tử Lăng.

Nhưng tiểu sư muội này lại cứ thích quan tâm Lâm Nhất, ba ngày hai bữa lại đến Đinh Phong Cư.

Thế là làm cho không biết bao nhiêu người ghen tị điên lên được, Phùng Chương cũng là một trong số đó.

Khuôn mặt Lâm Nhất hiện lên ý cười, cuối cùng cô nhóc này cũng phải xuống núi rèn luyện rồi, nhưng quy cách cao thật đấy, ngay cả Diệp Tử Lăng đang bế quan cũng phải ra rồi.

"Ý của Diệp sư tỷ là, nếu huynh có việc thì không cần để ý đến tiểu sư muội..." Phùng Chương nói tiếp.

"Ta không có việc gì."

Lâm Nhất mỉm cười, đối phương còn dừng lại cả việc đột phá lên Tinh Tượng, thế thì hình như hắn chẳng có chuyện gì quan trọng hơn rồi.

Huống hồ mỗi lần Lâm Nhất xuất tông, hắn toàn dùng thân phận của công tử Táng Hoa, hình như hắn vẫn chưa chính thức đi ra ngoài với thân phận đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back