Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 310



Kết quả chắc chắn sẽ là hai bên cùng thiệt hại, không muốn rút lui cũng không được.

Keng!

Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, tản mát đi Viêm Ma Chiến Thể trên người, nhìn về phía Minh Diệp, không hiểu hỏi: "Minh công tử, tại sao lại giúp ta như vậy?"

"Cho dù ta không ra tay, với Viêm Ma Chiến Thể hoàn mỹ của ngươi cũng hoàn toàn có thể tự bảo vệ được tính mạng, đúng không?"

Minh Diệp không trực tiếp trả lời, cười hi hi hỏi ngược lại.

Nói cũng không sai, Lâm Nhất tự hỏi, trong đám đông mờ mịt này, tạo thành một đám hỗn loạn rồi từ đó rút lui thì cũng không khó.

Advertisement

"Cho nên, ta tặng ngươi một ân tình tiện tay cũng có gì đâu? Đến Thanh Dương Giới rồi nếu như Quang Minh Các có chỗ nào cần giúp đỡ thì mong Lâm huynh đệ có thể chiếu cố chiếu cố", Minh Diệp mắt sáng như đuốc, trầm giọng cười nói.

Đối phương đã nói thẳng đến mức vậy rồi, Lâm Nhất cũng không tiện từ chối, trong lòng cười khổ, chắp tay nói: "Quá lời rồi, giúp đỡ lẫn nhau".

Nói cho cùng, Minh Diệp vẫn là nhìn ra hắn có giá trị tiềm lực đáng thu hút nên mới ra tay tương trợ.

Nếu đã vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều, ít nhất tạm thời hai người không có xung đột lợi ích gì cả.

Advertisement

Một trận chiến vốn kinh thiên động địa với sự nhúng tay vào của Quang Minh Các lại kết thúc như vậy, khiến không ít người cảm thấy nuối tiếc.

Thậm chí có người còn chỉ mong trận đại chiến này tốt nhất nên đánh đến mức ngươi sống ta chết. Như vậy thì vào trong di tích viễn cổ trong Thanh Dương Giới cũng có thể giảm bớt đi vài đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

"Hai tên này lại mang theo cả huyền khí thượng phẩm tới, lẽ nào nhất định cho rằng có thể mang được bảo khí ra sao?"

Đến khi Mai Tử Họa và Huyết Đồ đi xa, nụ cười trên gương mặt Minh Diệp mới thu lại, thần sắc có chút ngưng trọng nói.

"Bảo khí?", Lâm Nhất tỏ ra ngờ vực, có hơi không hiểu.

Minh Diệp cười nói: "Bảo khí là bí bảo mạnh hơn so với huyền khí, hiện nay Tam đại tông môn ở trong quận Thanh Dương không ai có bảo khí. Bảo khí chỉ cần có thể thôi phát ra một phần mười uy lực thì đến cường giả Tiên Thiên thất khiếu cũng phải bức lui... Nhưng, dường như vẫn chưa từng có ai lấy được bảo khí ra từ trong Thanh Dương Giới".

Một vị lão giả bên cạnh lắc đầu thở dài nói: "Với thực lực của võ giả Tiên Thiên muốn đem bảo khí ra thì vẫn quá khó khăn".

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, nghe hai người nói thì trong Thanh Dương Giới chắc chắn có bảo khí tồn tại.

Chỉ là quá khó lấy ra, cũng không biết tại sao.

Ánh mắt nhìn về phương xa, khí tức trên hai pho tượng đá cổ xưa trước sơn cốc vẫn cuồn cuộn vô biên.

Vô số người cũng giống như Lâm Nhất, đều đang trông ngóng.

Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, trước khi phong ấn Thanh Dương Giới khởi động thì khí tức trên thân pho tượng sẽ không có bất cứ sự suy yếu nào.

Nhìn dị tượng trên trời cũng có thể đoán được phong ấn sắp mở ra rồi. Nhưng ruốt cuộc là sau một canh giờ hay hai canh giờ thì vẫn không thể biết được.

Xôn xao!

Đúng lúc mọi người đang vật vã chờ đợi phong ấn mở ra thì trên bầu trời cánh đồng hoang phương bắc đột nhiên truyền đến một cỗ kiếm thế kinh thiên.

Cách hàng vạn thước vẫn khiến mọi người cảm nhận được.

"Kiếm thế mạnh quá!"

Lâm Nhất thân là kiếm khách, sắc mặt chợt thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn.

Chợt thấy trên bầu trời phía bắc cách vạn thước, mây vần vũ giống như một tấm lụa vải bị một cỗ kiếm thế cương trực chém ra thành hai mảnh, không ngừng lan ra.

Phía dưới tầng mây là hơn mười con Kiếm Điêu sắc bén mạnh mẽ, chở một đám người lăng không mà đi.

Kiếm thế kh ủng bố được bạo phát ra từ chính đám người này.

"Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đến rồi!", trên mặt Minh Diệp lộ ra vẻ ngưng trọng trước đó chưa từng có, trầm giọng nói.

Lăng Tiêu Kiếm Các, một trong Tứ đại tông môn đứng đầu Đại Tần Đế Quốc, Lâm Nhất lập tức trở nên có chút kích động.

Kiếm Điêu! Được ví là yêu thú Tiên Thiên nổi danh sắc bén như kiếm, ngông nghênh khí khách.

Tuổi thọ không quá mười, nhưng một khi qua được mười tuổi thì sẽ có thể sinh trưởng thành yêu thú cấp độ Huyền Võ.

Mười năm thọ nguyên đối với yêu thú mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, thoáng cái đã trôi qua, nhưng đối với Kiếm Điêu mà nói thì lại là toàn bộ cuộc đời của nó.

Một khi trôi qua mười năm, hoặc là chết, hoặc là nhất phi trùng thiên, hóa thân thành yêu thú cảnh giới Huyền Võ kh ủng bố.

Loài yêu thú cứng cỏi như vậy trong cả Đại Tần Đế Quốc chỉ có một tông môn mới có thể điều khển được.

Nhìn thấy Kiếm Điêu thì chỉ có thể nhắc đến tên của một tông môn, Lăng Tiêu Kiếm Các - tông môn dùng kiếm lập phái duy nhất trong Tứ đại tông môn siêu việt ở Đại Tần Đế Quốc.

Trong tông môn, ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất dùng kiếm, thiên phú dị bẩm, tư chất siêu quần. Đây chính là thánh địa trong lòng của tất cả kiếm khách trên khắp Đại Tần Đế Quốc, có địa vị tột bậc.

Lâm Nhất nuôi chí nhất định phải gia nhập vào Tứ đại tông môn, đương nhiên cũng có biết về Lăng Tiêu Kiếm Các.

Nhìn thấy đàn Kiếm Điêu trên trời lập tức có chút lâng lâng cảm xúc dâng trào.

Trong Tứ đại tông môn siêu việt bao gồm Lăng Tiêu Kiếm Các, Hỗn Nguyên Môn, Huyền Thiên Tông, Ma Nguyệt Sơn Trang, nơi mà Lâm Nhất hướng tới nhất chính là Lăng Tiêu Kiếm Các.

Khi đàn Kiếm Điêu này xuất hiện ở đường chân trời, ánh mắt của mấy vạn người có mặt tại đó lập tức chuyển từ pho tượng trước cửa sơn cốc sang, cũng giống như Lâm Nhất, chăm chú nhìn nhóm người trên trời này.

Hổn hển!

Chợt thấy từng con Kiếm Điêu thẳng lắp lao xuống dưới, mang theo sự sắc bén mạnh mẽ lao vút xuống. Từ độ cao vạn thước trên trời nháy mắt đã hạ xuống, tựa như từng đạo sấm sét tia chớp.

Kiếm Điêu càng tới gần, kiếm thế càng phát ra khiến người ta cảm thấy e sợ, không khí tựa như trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Sưu sưu sưu!

Trên lưng Kiếm Điêu từng đạo thân ảnh ầm ầm nhảy xuống.

Ai ai cũng lưng đeo kiếm, cơ thể thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, tựa như thương thép đứng vững trên mặt đất.

Kiếm thế xé toạc bầu trời vừa nãy toát ra từ chính trên người đám người này, loại khí phách đó có thể nói là kinh hãi thiên nhân. Chỉ dựa vào kiếm thế đã đâm toạc mây xanh, có thể thấy thực lực của bản thân họ mạnh đến cỡ nào.

Nhưng người khiến người khác chú ý nhất vẫn là người hạ xuống trước kia.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 311



Người nọ mặc áo trắng, tóc dài xoã tung đong đưa theo gió, thoải mái tự tại, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, khác biệt rõ rệt nhất với những đệ tử Kiếm Các khác là hắn ta đeo một chiếc hộp đựng kiếm.

Diện mạo khôi ngô, tuấn tú kết hợp với vẻ sắc sảo giữa hai đầu lông mày tạo nên khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.

Điều đáng sợ nhất là hơi thở của hắn ta đã mơ hồ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.

“Tiên Thiên thất khiếu!”

Advertisement

Lâm Nhất khẽ giật mình, tuổi của người này cùng lắm chỉ hơn hắn một, hai tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Thiên thất khiếu nghịch thiên, quả thật khiến người ta khó mà tin nổi.

Thấy Lâm Nhất thốt lên kinh ngạc, Minh Diệp cười nói: “Không phải bây giờ hắn mới tới Tiên Thiên thất khiếu đâu, một năm trước hắn đã đạt đến cảnh giới này. Nếu muốn, hắn có thể đột phá Huyền Quan bất cứ lúc nào, cảnh giới Huyền Võ mà người thường khó với tới, nhưng với yêu nghiệt ở đẳng cấp như họ lại là một điều rất dễ dàng, chẳng khác nào thò tay vào túi lấy đồ cả”.

Nghe vậy, Lâm Nhất bỗng chấn động, ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao hắn không đi bước này?”

Minh Diệp giải thích: “Nghe nói là để tích luỹ, Tiên Thiên thất khiếu là nền tảng nhục thể. Nghe đâu nếu có thể luyện thất khiếu đến độ hoàn mỹ nhất, lúc đột phá Huyền Quan có thể hoá thành thần thể thượng cổ. Dù không hoá thành thần thể, những tích luỹ lớn lao này cũng là món tài sản quý giá khi đạt tới cảnh giới Huyền Võ, có thể được lợi cả đời...”

Advertisement

Ông lão tóc trắng hình như có cảnh giới Huyền Võ của Quang Minh Các khẽ thở dài: “Chuyện này người thường không cần nghĩ, nhân tài tầm thường cũng đừng nghĩ, chỉ có yêu nghiệt chân chính mới có tư cách làm như vậy. Nếu người thường học theo thì có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ, cả đời không thể đột phá Huyền Quan”.

Minh Diệp nhìn người nọ: “Nhưng với Bạch Lê Hiên, hắn hoàn toàn có tư cách này, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại do hắn dẫn đầu”.

Ở sườn núi khác, Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đều nhìn Bạch Lê Hiên bằng ánh mắt thán phục.

Ngay cả quận Thanh Dương hẻo lánh, ba chữ Bạch Lê Hiên cũng rực rỡ loá mắt, ít người không biết. Phóng tầm mắt ra khắp nước Đại Tần, người này cũng thuộc nhóm yêu nghiệt nổi bật nhất.

Trông hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề lúng túng khi đối mặt với những lời trầm trồ thán phục, cái nhìn chăm chú từ xung quanh.

Bạch Lê Hiên đưa mắt nhìn về phía hai pho tượng cổ xưa, khí thế ngạo nghễ lặng lẽ toát ra từ hắn ta.

Ánh mắt Lâm Nhất dần khôi phục như cũ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Với hắn, yêu nghiệt như Bạch Lê Hiên chỉ có thể tạm thời ngước mắt nhìn, nhưng hắn không hề khúm núm, ý chí chiến đấu lặng lẽ dâng lên trong lòng rồi biến thành một ngọn lửa, âm thầm nảy mầm.

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ có vẻ bị lu mờ khi so sánh với người này.

Thái độ kiêu ngạo của Lâm Nhất trước đó cũng thu hồi, núi cao còn có núi cao hơn.

Quận Thanh Dương mà hắn thấy chỉ là một phần nhỏ của nước Đại Tần này thôi.

Ầm!

Vào lúc này, hai luồng khí thế kinh thiên động địa xuất hiện trên bầu trời, tiếp đó có một chiếc thuyền lầu bay tới, cờ xí thêu hình mặt trăng tím đang dâng lên treo ở mũi thuyền bay phấp phới giữa không trung.

“Ma Nguyệt Sơn Trang!”

Nhìn thấy lá cờ xí, mọi người lập tức đoán được lai lịch của chiếc thuyền này, đó là Ma Nguyệt Sơn Trang, một trong tứ đại tông môn.

Nếu nhắc tới Ma Nguyệt Sơn Trang, lai lịch của họ còn đáng sợ hơn cả Lăng Tiêu Kiếm Các.

Theo lời đồn, truyền thừa của Ma Nguyệt Sơn Trang đến từ một vùng đất thánh cổ xưa ở Huyền Hoàng Giới, có thể coi như là một chi của vùng đất thánh cổ xưa này.

Ma Nguyệt Sơn Trang cũng là tông môn bí ẩn và ít xuất hiện nhất trong tứ đại siêu nhiên tông môn.

Tác phong làm việc của họ luôn kì quái, hầu hết các đệ tử đều độc lai độc vãng, ít tiếp xúc với người khác.

Chiếc thuyền nghênh ngang đáp xuống lối vào đâu đó gần pho tượng.

Vị trí có lợi đó đã bị thế lực khác giành trước, nhưng khi thấy thuyền của Ma Nguyệt Sơn Trang.

Thế lực giành trước lập tức biến sắc, rối rít rút lui, không dám ở lại nữa.

Người trên thuyền chưa xuống dưới, nhưng nam tử áo tím đứng ở mũi thuyền đã khiến người ta phải nhìn lên.

Tu vi của hắn ta cũng là Tiên Thiên thất khiếu giống Bạch Lê Hiên.

Hắn ta mặc bộ quần áo màu tím lộng lẫy, tay cầm quạt xếp, mang lại cho người ta cảm giác vừa chính vừa tà, vô cùng khó đoán.

“Tư Tuyết Y... Tên này cũng đến rồi!”

Minh Diệp biến sắc, trông hơi mất tự nhiên, trước đó nhìn thấy Bạch Lê Hiên đâu thấy ngươi có thay đổi thế này.

Điều này làm cho Lâm Nhất cảm thấy tò mò, không biết hắn ta đang có ý định gì.

Oành oành oành!

Bỗng nhiên có tiếng động lớn vang lên liên hồi dưới mặt đất, một nhóm cao thủ với hơi thở đáng sợ cưỡi dị thú khổng lồ lao tới.

Tất cả họ đều xăm hình giống nhau, ai cũng cực kỳ mạnh.

Đặc biệt là những con dị thú mà họ cưỡi, hơi thở hung thú thượng cổ của chúng nó khiến ngựa của các võ giả xung quanh bị kinh động.

“Người của Vương gia, một trong tứ đại tông tộc!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 312



Châu, Vương, Lâm, Lý là tứ đại tông tộc của nước Đại Tần, truyền thừa mấy nghìn năm, xuất hiện cùng thời gian với đế quốc. Trong nước Đại Tần, ngoài vương thất, gốc gác và thực lực của bốn gia tộc này là đáng sợ nhất, đều có thực lực phong Hầu một phương.

Bọn họ là lợi thế để hoàng thất đối kháng với bốn tông môn lớn, bá chiếm một phương ở đế quốc, hưởng thụ lợi ích vô tận, địa vị hơn người.

Sắc mặt Minh Diệp hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Chẳng lẽ bị lộ tin tức rồi? Lúc trước phong ấn Thanh Dương Giới mở ra, bốn tông bốn tộc có một nhà đến đã là đặc biệt lắm rồi. Lần này lại có tới ba nhà đến, Ma Nguyệt Sơn Trang và Lăng Tiêu Kiếm Các còn phái ra đệ tử Tiên Thiên xuất sắc nhất đến dẫn đội!”

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi…”, ông lão tóc bác của Quang Minh Các nhẹ giọng nói.

Minh Diệp cau mày, lắc đầu nói: “Ta không tin đây là trùng hợp, tính đến trường hợp tệ nhất đi”.

Chuyện hai người bàn vô cùng bí mật, Lâm Nhất không biết đầu đuôi, cũng không nghe rõ.

Lúc này, hắn tập trung nhìn vào đám võ giả cưỡi dị thú của Vương gia.

Advertisement

Khi thấy một người, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi.

Vương Ninh!

Ở giữa đám võ giả của Vương gia, Vương Ninh tựa như ánh trăng được ngôi sao vây quanh, ngồi ngay vị trí quan trọng nhất.

Vênh váo nghênh ngang, thái độ kiêu căng, khí chất trên người hoàn toàn khác lúc ở Thanh Vân Môn.

Nhưng Lâm Nhất vẫn nhận ra được khuôn mặt đó.

Advertisement

Nhớ tới cảnh trước khi Hồng lão chết trong Tẩy Kiếm Các ngày đó, Lâm Nhất hơi mất khống chế làm sát khí tản ra từ trên người.

Hắn hoàn toàn không ngờ mình lại được gặp đối phương vào ngày Thanh Dương Giới mở ra.

Bây giờ hắn ta đã trở thành dòng chính của Vương gia, một trong Tứ đại tông tộc rồi!

“Sao thế, nhìn thấy kẻ thù à?”, Minh Diệp cười hỏi nhỏ.

Lâm Nhất bình tĩnh cười đáp: “Chưa tính là kẻ thù”.

Dù trong lòng vô cùng căm hận, nhưng lúc này cũng không thể biểu hiện ra.

Tứ đại tông tộc là những thế gia có địa vị hơn người, ở nước Đại Tần, thậm chí không cần bọn họ lên tiếng, vẫn có rất nhiều người chịu bán mạng vì bọn họ.

Nếu để người khác biết hắn có thù với dòng chính của Vương gia, thì sẽ không đơn giản như đắc tội Huyết Vân Môn nữa.

Minh Diệp nhẹ giọng nói: “Ta có một giao dịch, ngươi có làm không?”

Lâm Nhất nhướng mày: “Giao dịch gì?”

Minh Diệp đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó mới nói: “Bây giờ vẫn không phải lúc, đợi vào Thanh Dương Giới rồi, nếu ngươi có thể sống sót, đến lúc đó ta sẽ nói với ngươi”.

Lâm Nhất híp mắt, dường như Minh Diệp này biết một vài bí mật của Thanh Dương Giới.

“Minh công tử thật biết cách khiến người khác tò mò”.

Minh Diệp không phủ nhận, cười khẽ: “Trong Thanh Dương Giới nguy hiểm trùng trùng, nếu chỉ mấy ngày đầu mà ngươi cũng không kiên trì được thì đương nhiên ta không cần thiết phải nói với ngươi. Nhưng xem tình huống bây giờ, ta có thể đi tới một bước kia hay không cũng khó nói lắm…”

Minh Diệp thở dài, trầm ngâm nói: “Mong là đừng có người nào của tứ tông tứ tộc đến nữa!”

Thời gian trôi qua, không biết từ bao giờ, mặt trời chói chang biến thành ánh chiều tà, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời.

Có lẽ là lời cầu khấn của Minh Diệp thật sự có hiệu quả, nhân vật lớn của tứ tông tứ tộc không xuất hiện nữa.

Nhưng phong ấn của Thanh Dương Giới vẫn không có dấu hiệu mở ra, khiến mấy chục nghìn võ giả trên cánh đồng hoang vô cùng nôn nóng.

Vù vù!

Vào lúc mọi người sắp mất hết kiên nhẫn, một thiên địa chợt dao động một cách khác thường, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được.

Trong không khí có một lực lượng cổ xưa tang thương đang lan tràn trong vô hình.

Gợn sóng đan xen khiến người khác khó hiểu không ngừng xuất hiện trên không trung.

Ầm ầm!

Hai pho tượng cao đến nghìn trượng ngoài hang động đột nhiên chuyển động.

Mỗi pho tượng nâng lên một cánh tay, cánh tay mang theo lực lượng viễn cổ mênh mông, hai bàn tay đụng mạnh vào nhau.

“Phong ấn mở rồi!”

Oanh!

Khi hai bàn tay đá lớn chạm vào nhau, một tiếng vang động trời lập tức xuất hiện.

Linh quang chói mắt bộc phát ra từ hai bàn tay, tựa như mặt trời thiêu đốt.

Ầm ầm!

Mặt đất trong phạm vi trăm dặm không ngừng rung, đất đá tung bay làm cát bụi đầy trời, khiến người ta không thể mở mắt.

Bầu trời phủ đầy mây đen, trùng trùng điệp điệp, khiến bầu trời trở nên mờ tối.

Tầng mây cuồn cuộn vô cùng vô tận, tựa như duỗi tay một cái là có thể chạm vào.

Linh khí ẩn chứa trong không khí bắt đầu vặn vẹo, trở nên hỗn loạn, khiến người ta khó mà hấp thu linh lực.

Trước dị tượng thiên địa khí thế đáng sợ, tất cả mọi người trở nên quá nhỏ bé, tất cả đều khom người nằm xuống đất, không dám chống cự.

Lâm Nhất híp mắt nhìn, trong sự hỗn loạn này, mấy người Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn đứng thẳng như cây giáo.

Tựa như những thanh kiếm sắc bén không thể bẻ cong!

Đặc biệt là Bạch Lê Hiên dẫn đầu, hắn ta đối diện với cuồng phong và linh áp này, dường như muốn lĩnh ngộ điều gì từ hai bức tượng cổ kia.

Tư Tuyết Y trên lầu thuyền cũng đứng ngẩng đầu như thế, đưa mắt nhìn thẳng vào linh quang sáng chói kia.

Đám cao thủ của Vương gia thì trốn ở sau lưng man thú, không phải chịu áp lực to lớn như những người khác.

“Đám yêu nghiệt này…”

Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, không biết rốt cuộc những người này lấy đâu ra tự tin.

Có lẽ đây chính là tứ đại siêu nhiên tông môn, chắc hẳn sẽ có chỗ không tầm thường hơn những võ giả khác.

Cũng may sự hỗn loạn này không kéo dài quá lâu, nếu không mọi người đều không còn sức mà đi vào Thanh Dương Giới.

Khi linh quang chói mắt giữa hai bàn tay của hai pho tượng biến mất, một vòng xoáy mang theo hơi thở viễn cổ xuất hiện.

Nơi đó chính là lối vào của tiểu thế giới Thanh Dương!

Vèo vèo!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 313



Vào khoảnh khắc lối vào vừa xuất hiện, hai bóng người gần như đồng thời bay lên trời, lao vào giữa vòng xoáy kia.

Hai người đó chính là Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên, ở phía sau là đệ tử của tông môn bọn họ.

Vụt vụt!

Sau đó có vô số người bay lên trời, che phủ cả bầu trời, tất cả đều xông đến lối vào Thanh Dương Giới.

“Lâm huynh đệ, ngươi định mang con ngựa này vào luôn sao?”

Minh Diệp nhìn Huyết Long Mã đã để lộ hình dạng thật, hứng thú hỏi.

Advertisement

“Thử xem sao”.

Lâm Nhất nhìn độ cao của vòng xoáy kia, chắc khoảng gần trăm trượng, có thể dẫn Huyết Long Mã vào đương nhiên là tốt nhất.

Minh Diệp hâm mộ nói: “Yêu thú ngoại giới không thể phi hành trong di tích viễn cổ, nếu Huyết Long Mã này có thể tiến vào chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều. Chắc cũng không có bao nhiêu thú cưỡi có thể ngăn cản áp lực của vòng xoáy kia”.

Trong lúc nói chuyện, đại đội người ngựa của Quang Minh Các đã chuẩn bị xong.

Minh Diệp không nói thêm với Lâm Nhất nữa, chắp tay bảo: “Ta đi trước một bước, gặp lại sau”.

Advertisement

Lâm Nhất hơi ngẩn người, phát hiện ông lão áo xám hắn vẫn luôn chú ý cũng đi theo cùng.

Thế có nghĩa là ông ta không phải cao thủ cảnh giới Huyền Võ.

Thanh Dương Giới chỉ có võ giả Tiên Thiên mới có thể tiến vào, những võ giả cảnh giới khác dám xông vào thì sẽ chết chắc.

Bán Bộ Huyền Quan sao?

Lâm Nhất thầm nói trong lòng, người như vậy tiến vào Thanh Dương Giới không an toàn lắm. Không cẩn thận sẽ chết ở lối vào vòng xoáy, rất nguy hiểm.

“Quang Minh Các mạo hiểm như vậy cũng không biết là định làm gì? Mà thôi kệ đi, mình cũng phải đi vào”.

Người mạo hiểm trên cánh đồng hoang đã đi vào được một nửa.

Còn đợi thêm nữa cũng không có ý nghĩa, chỉ sẽ lãng phí thời gian thôi.

Lâm Nhất tìm một cái đồi ở gần vòng xoáy, thúc ngựa phi nhanh về phía vòng xoáy chỗ hai pho tượng cổ, không ngừng tăng tốc.

Trong lúc chạy nước rút, bốn vó của Huyết Long Mã cũng cháy lên huyết diễm nhàn nhạt.

Sừng ở giữa trán có tia chớp xuất hiện, lúc đến gần, nó chợt nhảy lên một cái.

Huyết Long Mã xông lên từ dưới mặt đất, bay về phía vòng xoáy.

Sau khi đến gần mới phát hiện vòng xoáy lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nó hút thẳng một người một ngựa vào trong.

Khi vừa vào trong vòng xoáy, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một lực lượng cuồng bạo rơi lên người mình.

Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực lượng này ném mạnh ra ngoài.

Một người một ngựa lập tức bị tách ra, rơi xuống đất như bao cát.

Lúc sắp rơi xuống đất, Lâm Nhất vỗ một cái xuống, dưới sự dao động của lực lượng, thân thể lảo đảo một lát mới đứng vững lại được.

Ầm ầm!

Mấy võ giả bên cạnh không biết là thực lực quá thấp hay quá sơ ý, bị ngã xuống trọng thương, đau đớn như chết đi sống lại dưới đất, không ngừng kêu thảm thiết.

Một kỳ ngộ tốt còn chưa bắt đầu đã kết thúc như thế.

“Huyết Long Mã?”

Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía xa, mới nhìn thấy Tiểu Hồng trở mình đứng dậy trên đỉnh núi xa xa.

Huyết Long Mã da dày thịt béo, không bị thương gì, không cần quá lo lắng cho nó, ở nơi này, nó có ưu thế tốc độ mà các võ giả khác khó có được.

Nếu có rắc rối mà cả nó cũng không tránh được, thì chắc chắn Lâm Nhất cũng phải bó tay, chỉ là tạm thời tách nhau ra thôi.

“Còn định nhờ ngươi giúp một tay nữa mà”.

Lâm Nhất không nhìn nữa, bất đắc dĩ cười một tiếng, bắt đầu quan sát nơi này.

Đây là một vùng đất trống trải vô tận, tràn ngập hơi thở cổ kính tang thương, còn trông hơi đổ nát hoang vu. Trong tầm nhìn có không ít người đang tò mò quan sát xung quanh giống hắn.

Lâm Nhất đăm chiêu nhìn võ giả Tiên Thiên ở khắp nơi, có lẽ mọi người đều bị đưa tới những nơi khác nhau.

Có vài người xui xẻo bị ném lên trên núi đá sắc nhọn, chết ngay tại chỗ.

Còn thê thảm hơn mấy người bị thương nặng xung quanh.

“Không phải tiểu thế giới này là di tích của tông môn viễn cổ ư? Sao hoàn toàn không cảm nhận được…”

“Thật xui xẻo, chúng ta bị ném quá xa, e rằng chỗ này còn không tính là vùng rìa ấy chứ”.

“Phải tranh thủ thôi, nếu còn chậm trễ e rằng báu vật trong di tích đã bị người ta cướp sạch rồi”.

Mấy người xung quanh mắng mấy tiếng, sau đó chạy nhanh đi. Những bóng người lướt ngang qua người hắn lao nhanh về phía trước.

Lâm Nhất cau mày, tùy tiện như thế mà được à?

Soạt!

Hắn chỉ vừa thầm nghĩ vậy, mặt đất chợt rung lên, một vùng cát chảy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

Mấy người vừa chạy được hơn nghìn mét lập tức rơi vào trong cát chảy, không ngừng kêu thảm thiết.

Thân thể bọn họ không ngừng lún xuống, trong cát chảy vang lên tiếng sột soạt, tựa như có thứ gì đang nhai nuốt thịt của bọn họ.

Chẳng mấy chốc, mấy người cứ thế biến mất, chết không còn xác.

Vùng cát chảy lại trở thành đất bằng, chỉ còn lại vết máu nhạt nhàn cho thấy vừa nãy mấy võ giả vẫn còn sống.

“Là yêu thú có thể khống chế cát chảy à?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 314



Thế giới bên ngoài có rất nhiều thú dữ sở hữu năng lực khống chế cát chảy, chỉ là cảnh tượng trước mắt quá đáng kinh ngạc, khiến sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi.

Không thể chủ quan!

Nếu như mấy người trước đó tháo chạy ngay khi cảm thấy có điều bất thường thì sẽ không có chuyện gì rồi.

Bảo bối có tốt đến mấy đi nữa thì cũng phải có mạng mới hưởng được.

Lâm Nhất định thần lại, bước về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh, lúc thấy mặt đất hơi mềm thì liền nhón chân, hắn bay ra ngoài.

Sau khi chạy thật xa thì hắn mới quay người lại nhìn mặt đất đang dần sụt lún.

Soạt.

Lúc cát lún thành hình thì một con thằn lằn màu xám với khí tức hung hãn và lạnh lùng bò đội cát thò đầu ra, nhìn Lâm Nhất chằm chằm bằng đôi mắt sáng choang màu đỏ máu.

Lâm Nhất vẫn bình tĩnh.

Advertisement

Chỉ cần con yêu thú này dám chạy ra khỏi phạm vi cát chảy thì hắn sẽ lập tức giết nó ngay.

Yêu thú ở đây đều có huyết mạch viễn cổ, hầu hết đều có nội đan.

Rất nhiều người của thế giới bên ngoài giành nhau mua nội đan của yêu thú Thanh Dương Giới, biến thành tình trạng cung không đủ cầu.

Đối đầu một lúc lâu, con thằn lằn cẩn trọng thụt về mà không phóng ra.

“Đáng tiếc!”

Lâm Nhất thầm nói trong bụng, quay lưng, tiếp tục đi về trước.

Advertisement

Là một thế giới nhỏ tồn tại độc lập, Thanh Dương Giới cực kỳ rộng lớn, Lâm Nhất không may bị vứt ở vùng ven, đi gần hai tiếng đồng hồ mà hắn vẫn không nhìn thấy di chỉ tông môn viễn cổ ở đâu, không gian tràn ngập không khí cổ kính, liên miên không ngớt.

Lâu dần không khí này sẽ khiến người ta có cảm giác ức chế, dường như cả không gian đều đang thì thầm một câu chuyện cũ đầy bi thương.

Suốt dọc đường đi hắn đã gặp không ít yêu thú.

Nhưng toàn bộ đều không xảy ra sóng gió gì, không gây rắc rối gì cho Lâm Nhất mà ngược lại còn giúp hắn lấy được một vài yêu đan khá tốt.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài loại quả lạ hiếm khi được ở thế giới bên ngoài khiến rất nhiều võ giả tranh nhau.

Nhưng Lâm Nhất thì không hứng thú lắm, hắn khá mong chờ có thể lấy được ít công pháp ở di chỉ viễn cổ.

Còn về kỳ hoa dị thảo thì ít nhất phải trên năm trăm năm tuổi mới có thể khiến hắn động lòng.

Hai ngày sau, Lâm Nhất dừng lại nghỉ ngơi trên một sườn núi.

Suốt dọc đường hắn phải luôn cẩn thận, cảnh giác từng phút từng giây, còn đánh nhau liên tục mấy trận.

Cộng thêm áp lực vượt quá mức bình thường của Thanh Dương Giới khiến hắn có chút mệt mỏi. Sắp đến gần di chỉ tông môn viễn cổ rồi nên Lâm Nhất định nghỉ lại đó một lúc.

Đến khi trở lại trạng thái đỉnh cao thì hắn sẽ chính thức bước vào di chỉ để tìm kiếm.

Dù đang nhắm mắt điều hòa nhịp thở thì Lâm Nhất vẫn không dám lơ là, phải luôn luôn giữ tỉnh táo.

Soạt!

Sau nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nhất đã bị đánh thức khỏi trạng thái tu luyện bởi một tiếng ồn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đàn quạ đen lớn trên bầu trời, bay ngang qua đầu hắn.

“Hắc Hỏa Nha!”

Hắc Hỏa Nha không phải là loại yêu thú quá hiếm gặp, chúng chỉ ăn thịt thối rữa, chuyên ăn xác của yêu thú, âm khí trên người rất nặng.

Thực lực của một con Hắc Hỏa Nha không vượt quá Tiên Thiên tứ khiếu, có thể thực lực của Hắc Hỏa Nha ở Thanh Dương Giới sẽ mạnh hơn một chút.

Nhưng chắc chắn nó cũng sẽ không quá mạnh, điều rắc rối là giờ có cả đàn Hắc Hỏa Nha, vừa đông lại có thể bay, gần như là không có đối thủ.

“Nhiều Hắc Hỏa Nha như thế, lẽ nào có yêu thú to lớn nào chết rồi sao?”

Lâm Nhất giật mình, Hắc Hỏa Nha rất nhạy với mùi xác chết.

Nhiều Hắc Hỏa Nha bay đến như vậy thì chứng tỏ yêu thú đã chết đủ cho cả ngàn con ăn.

Lâm Nhất tưởng tượng ra cảnh mấy ngàn con Hắc Hỏa Nha cùng lúc xâu xé xác yêu thú trong đầu thì bỗng thấy rùng mình.

“Đi xem thử!”

Mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn phóng nhanh trên mặt đất, đuổi theo đám Hắc Hỏa Nha đó.

Không chỉ có hắn mà rất nhiều võ giả Tiên Thiên trên mặt đất cũng nhìn thấy cảnh tượng kì lạ trên bầu trời.

“Nhiều Hắc Hỏa Nha thật, lẽ nào có yêu thú cảnh giới Huyền Võ chết sao?”

“Yêu thú cảnh giới Huyền Võ cũng chết à?”

“Hehe, nói không chừng thật sự có khả năng đó đấy, nếu là thật thì phát tài lớn rồi, Huyền đan đấy”.

Nội đan của yêu thú cấp Huyền Võ được gọi là Huyền đan, giá trị rất lớn, không thể nào ước tính được. Trong Thanh Dương Giới, chỉ cần là yêu thú thì một trăm phần trăm đều có nội đan.

Nếu thật sự là xác của yêu thú cấp Huyền Võ thì giá trị của nó thật sự không thể tưởng tượng.

Càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến, cuối cùng dừng lại trước một ngọn núi hoang.

Ở một ngọn núi không cao lắm, Hắc Hỏa Nha bay thành những vòng tròn xung quanh đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, mây mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia chớp đáng sợ lóe lên.

Lâm Nhất đứng dưới chân núi, ánh mắt đột nhiên rực sáng, lẽ nào là xác yêu thú thuộc tính lôi.

Có tia chớp lóe lên trên đỉnh núi hoang.

Dưới màn mây mù có tia chớp dài như xé toạc không gian, phản chiếu trên đàn Hắc Hỏa Nha đang bay thành vòng trên đỉnh núi.

Thật sự là yêu thú thuộc tính lôi sao?

Mắt Lâm Nhất sáng rỡ lên, lòng đầy kỳ vọng.

Sau khi tu luyện Lôi Viêm Chiến Thể đến Viêm Ma chiến thể tầng thứ ba thì hắn muốn tiến thêm một bước nữa.

Muốn thật sự tu luyện Lôi Viêm Chiến Thể thì hắn bắt buộc phải gi3t chết một con yêu thú thuộc tính lôi có tu vi thấp nhất là Tiên Thiên thất khiếu và lấy yêu đan của nó làm nội hạch.

Dùng đan đó làm hạch tâm, dung hợp với Viêm Ma chiến thể, ngưng tụ thành Lôi Viêm Chiến Thể thật sự.

Một khi luyện thành công Lôi Viêm chiến thể thì thực lực của Lâm Nhất sẽ không ngừng tăng cao.

Khí lực của cơ thể ít nhất cũng đạt đến hai mươi lăm ngàn ký, khả năng phòng ngự có thể đỡ nổi đòn tấn công của đỉnh phong Tiên Thiên thất khiếu.

“Uy áp mạnh thật! Chết rồi mà còn đáng sợ đến thế!”

“Ta thấy ít nhất yêu thú đã chết đó cũng ở cấp Tiên Thiên thất khiếu, e là huyết mạch viễn cổ trên người nó sẽ rất đáng sợ”.

“Có điều đàn Hắc Hỏa Nha trên đỉnh núi cũng là một rắc rối đây!”

Các võ giả Tiên Thiên tập trung dưới chân núi càng lúc càng đông, không bao lâu thì đã có đến mấy trăm người tập trung lại.

Tiếng bàn tán lúc trầm lúc bổng.

Rõ ràng là họ rất hứng thú với cái xác yêu thú chưa biết rõ đó, không chỉ có mình Lâm Nhất là muốn có nó.

Thịch, thịch, thịch!

Liên tục có người leo lê n đỉnh núi, bóng người di chuyển liên miên không ngớt.

Lâm Nhất quan sát một vòng, xung quanh có không ít cao thủ, chỉ tính Tiên Thiên ngũ khiếu không thôi đã có cả đống rồi.

“Người phát hiện ra cũng không phải ít!”

Lâm Nhất nhìn dòng người ồ ạt thì thấy hơi khó chịu, có thể tưởng tượng được, đến lúc đó nhất định sẽ tranh nhau rất kịch liệt.

Trong Thanh Dương Giới chính là như thế, dù là báu vật tự nhiên hay báu vật ở di chỉ, hoặc Huyền đan của yêu thú thì mọi thứ đều có thể tranh giành được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back