Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4215: Sát khí khoáng đạt



Giết chóc máu tanh, mở ra vô tình.

Đến khi Lâm Nhất nhìn thấy tướng kỳ của quân đen, tướng quân giáp đen cưỡi trên lưng yêu thú, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người hắn.

Ong!

Sát khí khoáng đạt, tựa như núi cao rơi xuống.

Lâm Nhất không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ánh mắt đó, đột nhiên, hắn không hề báo trước, đưa tay phải ra.

Một thanh kiếm, bị hắn bắt trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn. Đau, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng sắc mặt của Lâm Nhất vẫn không hề thay đổi, hắn mặt không cảm xúc nhìn sang bên cạnh.

Lại là người đàn ông mặt sẹo hình chữ thập đó, trong mắt gã lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng, Lâm Nhất sẽ trực tiếp bắt lấy kiếm của gã.

Phụt!

Nhưng hắn không hề có bất kỳ suy tính nào, vào khoảnh khắc gần như bắt lấy kiếm, tay phải Lâm Nhất đã vung kiếm quang ra rồi.

Đầu của người đàn ông mặt sẹo, cùng với máu tươi tung tóe, bay thắng ra ngoài.

"Sai lầm tương tự, sao ta có thể tái phạm lần nữa." Lâm Nhất mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói.

Chém giết liên tục, Lâm Nhất rất nhanh đã quên đi hết tất cả, một trận ác chiến này, rất nhanh đã giết từ trời sáng đến khi trời tối.

Quân trắng đại bại!

Đưa mắt nhìn ra, chiến trường bao la này đã không còn nhìn thấy bắt kỳ chiến lực cùng màu áo nào nữa. Trong xương cốt vô tận, chỉ còn lại một mình Lâm Nhất, áo trắng trên người dính máu, cô độc đứng ở đó.

Đối diện hắn hàng nghìn mét, đại quân tập kết, binh lính áo đen giống như hổ sói, hung tợn nhìn chằm chẳm hắn.

Tướng quân giáp đen, cưỡi trên lưng yêu thú đứng đầu, từ trên cao nhìn xuống.

“Giết!"

"Giết!"

“Giết!"

Hàng vạn người ở đối diện cùng gào thét, đôi mắt bọn họ phiếm đỏ, bọn họ giống như là ác quỷ trong địa ngục, không, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Nếu thực sự có ma quỷ ở đây, thì dưới tiếng gào thét đầy khí sát phạt này, chỉ vừa đương đầu thôi đã bị đánh cho hồn phi phách tán.

Đây là một đội quân hung tợn, đến cả ma quỷ cũng phải khiếp sợ!

Tùng! Tùng! Tùng!

Trống trận đúng lúc vang lên, khiến cho lực xung kích những tiếng gào thét đó càng trở lên đáng sợ.

Khí sát phạt ác liệt, gần như ngưng tụ thành thực thể, cuồn cuộn ập tới, trào dâng mãnh liệt.

Lão già kia nói sẽ chết người, chắc là trong tình huống này nhỉ?

Mất đi sự che chở của đại quân, đơn độc một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, nếu không thể thành công ngưng tụ được kiếm thế, thì vừa đối mặt sẽ bị giết cho hồn phi phách tán.

Đến lúc đó, có lẽ sẽ thực sự không tỉnh lại được nữa.

Lâm Nhất nghĩ đến đây, tay phải cầm kiếm càng nắm chặt hơn.

Táng Hoa không có ở đây, thực sự không quen tay.

“Nhưng, ngươi cũng xem như là một người bạn cùng nhau chiến đấu với ta rồi, nửa cái mạng này của ta, giao lại cho ngươi cả đấy!"

Lâm Nhất nhìn lưỡi kiếm trong tay, khóe miệng cong lên, sau nụ cười này, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại.

Sau lưng hắn, có kiếm thế Thương Long hiện ra, có thể rõ ràng nhìn thấy.

Hình dáng Thương Long dưới đòn tấn công này, giống như đá ngầm đối mặt với sóng biển, không ngừng bị đập vào.

Mặc cho khí sát phạt khoáng đạt này có đánh như thế nào, Lâm Nhất đứng trong đống xương khô, không hề lùi bước, hắn dùng ý chí kiên cường của mình tiếp tục chống đỡ.

Vào giây phút hắn mở mắt ra lần nữa, kiếm thế sau lưng ầm ầm ngưng tụ, hóa thành một con Thương Long cuốn theo phong lôi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4216: Cả người han tỏa ra kiếm quang



Vào lúc kiếm uy Thương Long tỏa ra, đại quân màu đen hung hãn lao tới đó giống như đâm vào một bức tường thành bằng sắt thép.

Âm

Vô số người bị đánh bay thẳng ra ngoài, bị nghiền nát ở giữa không trung đến xương cốt cũng không còn, hóa thành một làn sương máu.

Chẳng mấy chốc, bầu trời đổ xuống cơn mưa máu.

"Giết!"

Cuối cùng cũng ngưng tụ được kiếm thế rồi, lửa giận Lâm Nhất kiềm chế đã lâu hoàn toàn bộc phát.

Khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, trong mắt hắn tỏa ra lệ khí, một thân thực lực của hắn bị áp chế chín phần, bị một đám lính quèn cảnh giới Thiên Phách này đè ra đánh, sự khó chịu và bực bội đã đến cực hạn từ lâu rồi.

Hiện giờ, cuối cùng có thể ở trước mặt đám người này thành công gọi ra được kiếm thế. Lửa giận vô tận hóa thành sát ý mạnh gấp trăm lần, hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Một người một kiếm, ngăn cản toàn quân!

Bịch! Bịch! Bịch!

Quân lệnh không dừng, đại quân màu đen đó cũng không ngừng xông tới, nhưng đối mặt với Lâm Nhất đang bộc phát kiếm uy Thương Long, không khác gì lấy trứng chọi đá.

Rất nhanh, tướng quân giáp đen cưỡi yêu thú lao vọt tới, gã hét lên một tiếng, đâm mạnh một thương về phía Lâm Nhất.

Tùng!

Giây phút gã đâm một thương này ra, tiếng trống trận hoàn toàn vang vọng giữa trời đất.

Màng nhĩ của Lâm Nhất gần như rách ra, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà nhìn lại tướng quân giáp đen đó, gã dưới sự hỗ trợ của trống trận, khí thế và sát ý toàn bộ đạt tới đỉnh phong.

Một thương này của gã đánh vụn thanh kiếm trong tay Lâm Nhất, đánh vụn kiếm uy Thương Long sau lưng, đâm thẳng vào ngực Lâm Nhất.

Tiếng vang lớn do kim loại cọ sát vang lên, rung động trời đất, tướng quân giáp đen gào thét, quang mang ở mũi thương nở rộ, phong mang sắc bén không ngừng.

Sự hung bạo của Lâm Nhất cũng bị ép ra, khóe miệng hắn rỉ máu, hai tay nắm chặt lấy thân ngọn thương, không để cho mũi thương của đối phương tiếp tục tiến sâu vào.

Tùng Tùng Tùng!

Trống trận đáng chết lại lần nữa vang lên, khoác lên mình tướng quân áo đen từng tầng hào quang, thanh uy của gã điên cuồng tăng vọt.

Ở trong tuyệt cảnh bậc này, giống như toàn bộ thiên địa, đều đang đối đầu với Lâm Nhất.

Nếu như cả thế giới đều coi ngươi là kẻ địch, thì kiếm trong tay ngươi, ngươi còn có dũng khí để rút ra hay không?

Có người không sợ cái chết, có người tham sống sợ chết, có người yếu đuối hèn nhát ... Còn Lâm Nhất chỉ có một chữ.

"Cút!"

Cho dù ông trời có muốn giết ta, thì cũng đừng hòng!

Lâm Nhất gào lên, nghiến chặt răng, khuôn mặt hắn nhăn nhó, giống như bị điên mà cầm trường thương đâm vào trong ngực mình, không lùi mà tiến, hung hãn bước về phía trước.

Bịch bịch bịch!

Máu tươi thấm lên cán thương, hai tay Lâm Nhất nắm chặt lấy trường thương, từng bước từng bước chạy như điên về phía trước, ép đối phương phải lùi dần về sau

Khuôn mặt của tướng quân giáp đen ẩn giấu dưới vành mũ sắt xuất hiện một chút thay đổi, khí thế của hắn giờ khắc này hoàn toàn áp đảo lại.

Rắc!

Thế giới hiện thực, kén kiếm vùi sâu ở mi tâm Lâm Nhất đột nhiên vỡ ra, lại nứt thêm một khe hở.

Chết!

Trong ảo cảnh, Lâm Nhất vung tay chặt đứt cán thương, chớp mắt lao đến trước mặt tướng quân giáp đen, hắn khép tay lại thành kiếm, trượt qua cổ đối phương.

Rắc!

Đầu người rơi ra ngoài, rắc, kén kiếm trong hiện thực vừa nứt ra một đường, lại tiếp tục nứt ra.

Chỉ cần vỡ ra chín lần, là kiếm ý Thần Tiêu có thể phá kén ra ngoài, khi công phá ảo cảnh ở tầng đầu tiên này, vậy mà có thể một lúc vỡ ra hai lần, cộng thêm ba lần trước đó, tổng cộng đã vỡ ra được năm lần.

Trong hiện thực, Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng trên tế đàn, kiếm ý khoáng đạt từ trên người hắn vọt thẳng lên trời.

Cả người han tỏa ra kiếm quang, ấn ký hình thoi màu tím trên mi tâm ban ra quang mang yêu diễm trước nay chưa từng có. Hắn dưới sự chiếu rọi của thánh hỏa trong tế đàn sau lưng, hệt như thần tiên, tỏa ra quang mang tứ phía trong ánh mặt trời, lấp lánh chói mắt.

Trên đám mây, Phong Giác kinh ngạc há hốc mồm, mới qua được chưa bao lâu mà.

Hồi lâu, hắn ta mới run giọng nói: "Ta nói này ... Huynh luc đó mat bao lâu để qua được tầng thứ nhất vậy?"

“Bảy ngày, nhưng lúc đó ta ở cảnh giới Thần Đan."

Kiếm Kinh Thiên thản nhiên nói.

Khóe miệng Phong Giác co giật, huynh vui là được, hắn ta bây giờ không muốn nói chuyện.

Thật đúng là lừa người hết lần này đến lần khác, có lẽ tiểu sư đệ bây giờ vẫn còn cảm thấy mình rất kém cỏi, tốn nhiều sức lực như vậy mới miễn cưỡng vượt qua được cửa đầu tiên.

Tên này rõ ràng bản thân Thần Đan mới dám xông vào, khi giễu cợt mặt Lâm Nhất lại không hề đổi sắc, đến cả Phong Giác lúc đó cũng tin luôn.

Còn cho rằng ảo cảnh Cửu Lê thực sự không đáng sợ như vậy, đúng là đồ xấu xa.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4217: Mấy tầng sau



Trống trận Cửu Lê, bên trên tế đàn.

Khắp người Lâm Nhất tỏa ra kiếm quang sáng chói, hồi lâu sau những quang mang này mới từ từ tiêu tan, hắn chậm rai mở mắt ra.

Tinh quang trong con ngươi lấp lánh, kiếm ý nội liễm, có phong mang đáng sợ hội tụ lại.

Lâm Nhất mở miệng phun ra một luồng trọc khí, lập tức cảm thấy toàn thân thư thai, từng lỗ chan long đeu mo ra.

"Kén kiếm cần vỡ chín lần mới có thể sản sinh ra được Thần Tiêu Kiếm Ý, giờ chỉ còn thiếu bốn lần nữa thôi."

Lâm Nhất khe giọng lẩm bẩm, sắc mặt bình tĩnh, hắn coi như đã miễn cưỡng thích ứng được quy tắc thiên địa của ảo cảnh Cửu Lê rồi, có thể tỏa ra được kiếm thế trong khí sát phạt khủng khiếp đó.

Đây mới chỉ là tầng thứ nhất, mà đã gần như mất cả cái mạng già này rồi.

Mấy tầng sau, thực sự không dám nghĩ tới.

Thiên phú của ta so với lão đầu đó, có phải kém hơi xa rồi không?

Khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ hoài nghi, ánh mắt mà chưởng môn Phù Vân trước đó nhìn hắn có thể nói là cực kỳ khinh miệt.

Độ khó của tầng thứ nhất này còn khó hơn so với tưởng tượng của Lâm Nhất nhiều, thậm chí suýt chút nữa hắn đã không thể vượt qua được.

"Nhưng những cửa sau có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút, mặc dù ảo cảnh Cửu Lê này hung hiểm, nhưng lại có hiệu quả cực kỳ rõ ràng trong việc rèn luyện kiếm ý. Có lẽ không cần lên tới tầng thứ chín, ta đã có thể nắm giữ được Thần Tiêu Kiếm Ý rồi ... " Lâm Nhất thầm suy đoán, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Xoạt!

Rất nhiều đan Tinh Thần bị Lâm Nhất đổ vào trong tế đàn, lần này hắn trực tiếp thả vào mười nghìn viên.

Sau khi đan Tinh Thần chìm vào trong, Lâm Nhất lấy dao găm ra, lại cứa thêm một đường vào lòng bàn tay, máu tươi b*n r* ngoài.

Tiếng trống trận man hoang hùng hậu vang lên, Lâm Nhất bàng hoàng, nửa tỉnh nửa mê lại tiếp tục tiến vào trong ảo cảnh Cửu Lê.

Chỉ là lần này hắn đã tới tầng thứ hai.

So với tang thu nhat thì ao canh cua tang thu hai cang khắc nghiệt hơn. Đo là một vùng biển lửa, trong biển lửa đầy rẫy địa ngục núi đao. Bên trong địa ngục, ác quỷ xuất hiện khắp nơi. Lâm Nhất bị cuốn vào đó, cũng hóa thành một con ác quỷ, cả người tỏa ra ma quang rực rỡ, sát khí bức người, trong mắt lộ ra huyết quang, tay cầm ma kiếm được rèn từ xương quỷ.

Ở trong ảo cảnh này, không chỉ phải giết sạch toàn bộ ác quỷ khác, mà còn phải bảo đảm bản tâm không bị lạc đường.

Tâm ma không thể nhìn thấy kia, còn đáng sợ hơn những ác quỷ này rất nhiều.

Giết chóc và khát máu chỉ ở trong một ý niệm, tương tự, sa ngã thành ma, đánh mất bản tâm cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

Phụt!

Gần như vào khoảnh khắc Lâm Nhất bước vào, đã bị đánh ra khỏi ảo cảnh, vết thương cực kỳ thê thảm.

“Đây có thật là ảo cảnh mà Tinh Quân có thể vào được không vậy?"

Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, vô cùng khó hiểu.

Nhưng nhớ lại những lời mà chưởng môn Phù Vân từng nói, hắn cắn răng, đợi sau khi vết thương hồi phục, lại tiến vào trong đó lần nữa.

Bảy ngày sau, Lâm Nhất cuối cùng cũng thành công đột phá được ảo cảnh tầng thứ hai, giết sạch toàn bộ ác quỷ. Trong cuộc chém giết này, trái tim hướng kiếm của hắn được rèn luyện đến mức trong trẻo thuần khiết, không vướng bụi trần, tỏa ra thánh huy không tan biến.

Đồng thời, kén kiếm lại vỡ thêm một lần nữa.

Cảm nhận được thực lực và kiếm ý của bản thân tăng lên một cách rõ ràng, Lâm Nhất cho dù vẫn mang chút sợ hãi đối với ảo cảnh này, hắn vẫn can răng tiếp tục xông vào chém giết.

Thời gian từng chút trôi qua trong sự chém giết khô khan này, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Hôm nay, sau khi đã trải qua vô số lần thất bại, cuối cùng Lâm Nhất cũng đã thành công phá được ảo cảnh tầng thứ tư.

Khi kiem uy mo ra đen cực hạn, ken kiem vui sâu trong mi tâm Lâm Nhất vỡ ra, vô số khí tức màu vàng tràn ra ngoài.

Chỉ chốc lát, khí tức màu vàng đó lan tỏa trong không gian, lắng đọng thành một vùng biển kiếm ý màu vàng rộng khoảng nghìn trượng.

Rắc!

Kén kiếm phát ra tiếng nứt lần thứ chín, Lâm Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay cuối cùng cũng tới rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4218: Thương Long sao?



Mặc dù đã sớm đoan được, rèn luyện trong ảo cảnh Cửu Lê có thể giúp Thần Tiêu Kiếm Ý nhanh phá kén ra hơn. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, sâu trong lòng hắn vẫn trào dâng sự vui mừng khó kìm nén, Thần Tiêu Kiếm Ý cuối cùng cũng thành công rồi.

Hắn đã đợi ngày hôm nay quá lâu!

Gào!

Khi kén kiếm hoàn toàn vỡ ra, trên biển kiếm có tiếng long ngâm vang lên, tiếp sau đó gió sấm bùng nổ, vô số tia chớp xé tan không gian.

Trong kén kiếm vỡ nát, một con Thương Long màu vàng cuốn theo phong lôi ác liệt, từ trong kén bay ra ngoài.

"Thương Long sao?"

Trong lòng Lâm Nhất hơi nghi hoặc, đây chính là Thần Tiêu Kiếm Ý của ta sao, hình như không đúng lắm ... Đây hẳn là kiếm uy Thương Long mới đúng.

Sau khi thăng cấp lên Thần Tiêu Kiếm Ý, kiếm uy Thương Long ngưng luyện thành thực thể kiếm ý thuần túy, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

ɔhù!

Thương Long sau khi bay lượn vài vòng trên không trung, đột nhiên lao vọt xuống, chìm vào trong biển kiếm màu vàng.

Nơi kén kiếm vỡ vụn, vẫn tràn ngập làn sương màu vàng, sau khi lớp sương mù tan đi. Lâm Nhất đứng trong biển kiếm, thấy một bóng người tí hon màu vàng, đang ngồi trên mảnh vỡ của kén kiếm.

Người tí hon màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lấp lánh chói mắt, giống như mặt trời bị thu nhỏ lại nhiều lần.

Đây là?

Người tí hon mau vang này gợi cho Lâm Nhất cảm giác như là một bản thân khác, có thể tùy ý di chuyển.

Ầm!

Tâm niệm Lâm Nhất khẽ động, người tí hon màu vàng một chân giẫm lên mảnh vỡ của kén nó đang ngồi thành bột mịn, hai lòng bàn tay hợp lại. Kim quang vốn đã sáng chói như ánh mặt trời trên người nó lúc này lại càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, khi quang mang rơi xuống biển kiếm vạn trượng, dương quang màu vàng trở lên rực rỡ chói sáng, toàn bộ mặt biển giống như đang bùng cháy.

Người tí hon màu vàng đột nhiên nhảy ra, rời khỏi không gian trong mi tâm.

Khi nó rời ra khỏi cơ thể, lập tức hóa thành một khoảng kiếm thế khoáng đạt màu vàng, bao trùm lên người Lâm Nhất. Tiếp đó ngưng kết lại thành cột sáng vàng, vọt lên trời như điện xẹt. Âm, cột sáng chói mắt lao vọt lên như tia chớp.

Rắc!

Hồi lâu, tiếng bầu trời nứt vỡ, vang vọng tám phương.

Điện chính tông môn, Phong Giác đang ngồi uống rượu chơi cờ với Kiếm Kinh Thiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, rượu trong tay rơi thẳng xuống đất.

“Tiếng trời vỡ ... Đây là ... Đây là tiếng từ hướng của Lâm Nhất truyền tới."

Phong Giác run rẩy, toàn thân run lên, lắp bắp nói.

"Ngươi thua rồi!"

Kiếm Kinh Thiên hạ quân đen xuống, thờ ơ nói.

Phong Giác nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy con rồng lớn mà hắn ta vất vả bày ra trực tiếp bị đối phương chém đứt đầu, khóe miệng lập tức run rẩy, hai mắt mở lớn, chỉ vào đối phương nói: "Huynh ... có phải huynh lén động tay động chân rồi phải không?"

"Ngươi nhìn thấy không? Chắc không nhìn thấy đâu đúng không."

Mặt Kiếm Kinh Thiên không đổi sắc cười nói, nụ cười khiến cho Phong Giác toàn thân lạnh toát.

“Lấy ra đây, thua một ván mất một đan Long Nguyên, hôm nay ngươi thua tổng cộng bảy ván." Kiếm Kinh Thiên mỉm cười, chậm rãi nói.

Lão già kia!

Phong Giác trong lòng tức đến chửi thề, đây rõ ràng là vô liêm sỉ, không nhìn thấy thì không tính là thua hay sao?

“Thua không nổi à? Muốn quỵt nợ sao?"

Thấy Phong Giác lưỡng lự, Kiếm Kinh Thiên đẩy bàn cờ ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta.

Thần Tiêu Kiếm Ý!

Quả nhiên, vẻ mặt Phong Giác chấn động mạnh, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng tột độ, cười nói: "Cảnh giới Tinh Quân mà đã có thể sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý, thật lợi hại!"

"Ngươi cho rằng ai cũng ngốc như ngươi sao?"

Kiếm Kinh Thiên trừng mắt nhìn hắn ta, khinh thường cười nói.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4219: Bốn tầng



"Đi xem chút không?"

Phong Giác gãi đầu, trong số các đệ tử mà sư phụ thu nhận, chỉ có hắn ta là ngốc nhất, sau khi hắn ta thăng cấp lên cảnh giới Long Mạch mới sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý.

Không thể nào so sánh được với Kiếm Kinh Thiên, càng không thể so được với Lâm Nhất, nhất thời vô cùng ngại ngùng.

Kiếm Kinh Thiên đứng dậy, bình tĩnh đáp: "Đi xem thử."

Hộc!

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, chẳng mấy chốc, hai người đã đến khoảng thiên địa bí ẩn đặt tế đàn.

Cột sáng vàng vọt thẳng lên trời. Trong sắc trời đêm tạo thành dị tượng cực kỳ đáng sợ. Nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu vàng, trong tế đàn được những đỉnh núi bao quanh, ngưng tụ ra kiếm thế khoáng đạt vô cùng khủng khiếp.

May mà nơi này vô cùng bí mật, nếu không dị tượng động trời như vậy, sợ là toàn bộ Thương Huyền Phủ cũng có thể nhìn thấy.

"Thật sự là Thần Tiêu Kiếm Ý ... "

Phong Giác tự lẩm bẩm, nhìn thấy cột sáng vàng phá vỡ tầng thứ nhất, nhất thời trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Cho dù hắn ta to gan như thế nào cũng không dám tưởng tượng, người thiếu niên ở thiên lộ thứ chín đo, luc ở Con Luan lại sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý trong vòng chưa tới nửa năm.

Xoạt!

Đột nhiên kim quang tiêu tán, dị tượng không còn.

Kiếm thế vô tận nháy mắt tràn vào trong mi tâm Lâm Nhất, hai mắt đang nhắm chặt của Lâm Nhất, lúc này đang từ từ mở ra.

Trong tầm mắt hắn, Kiếm Kinh Thiên và Phong Giác đang chậm rãi đáp xuống, khuôn mặt Phong Giác khó giấu được sự vui mừng khôn xiết, Kiếm Kinh Thiên trước nay vẫn luôn lạnh nhạt, trên mặt cũng khẽ nở nụ cười.

“Tham kiến chưởng môn, tham kiến sư huynh."

Lâm Nhất vội vàng đứng lên hành lễ.

“Lâm Nhất, phong cảnh trên trời có đẹp không?"

Chưởng môn Phù Vân cười hỏi.

"Thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên, ta cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu này rồi ... Dưới tầng mây, tất cả đều là kiến hôi." Vẻ mặt Lâm Nhất trầm tư, vô cùng cảm khái nói, đặc biệt khi nói đến từ "kiến hôi", hắn nhìn thật sâu vào Kiếm Kinh Thiên.

Nay kiếm ý đã đạt được tới cảnh giới này, hắn có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút hư thực của Kiếm Kinh Thiên.

Nhưng càng như vậy, lại càng khiến cho người ta sợ hãi.

"Tiểu su đệ, phạm vi biển kiếm của đệ rộng bao nhiêu? Trong kén kiếm sinh ra thứ gì?" Phong Giác vội vàng hỏi.

Lâm Nhất nói đúng sự thật: " Biển kiếm rộng khoảng nghìn trượng, trong kén kiếm sinh ra một con rồng, một bóng người màu vàng."

"Song Kiếm Hồn!"

Phong Giác vô cùng kinh ngạc, sửng sốt kêu lên.

Người bình thường sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, cùng lắm chỉ có thể sinh ra được người tí hon màu vàng, người có được Song Kiếm Hồn là vô cùng quý giá.

"Có gì kỳ lạ sao?"

Kiếm Kinh Thiên thờ ơ nói: "Trình độ kiếm uy Thương Long của hắn cao như vậy, thăng cấp lên kiếm hồn, vốn là chuyện hết sức bình thường, cũng chỉ có ngươi mới ngạc nhiên chuyện này."

Phong Giac không phục, trầm giong hỏi: "Vay biển kiếm nghìn trượng thì sao!"

"Biển kiếm nghìn trượng, rất lợi hại sao? Lâm Nhất."

Kiếm Kinh Thiên mơ hồ cười nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất lắc đầu nói: "So với chưởng môn thì còn kém quá xa."

Biển kiếm của đối phương, nào chỉ có vạn trượng, một biển mênh mông hắn thấy được luc đo, vo bien vo tan, so la con hon cả mot tram trượng.

Phong Giác thầm cạn lời, Kiếm Kinh Thiên thật sự quá đáng, Lâm Nhất ở cảnh giới Tinh Quân đã có thể sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý, vậy mà ở trước mặt ông ta bị nói đến mức chẳng còn chút giá trị nào.

Kiếm Kinh Thiên lên tiếng nói: "Ngươi vượt qua được mấy tầng ảo cảnh Cửu Lê rồi.”

Lâm Nhất nghe vậy, hơi rầu rĩ đáp: "Bốn tầng."

Mặt Kiếm Kinh Thiên không đổi sắc nói: "Cũng tạm được."

Phong Giác nghe vậy cười khổ, lão già này ở cảnh giới Thần Đan mới vượt qua được ba tầng, Lâm Nhất bị lừa quá thảm.

Kiếm Kinh Thiên ha ha cười, bất ngờ nói: "Không có đan Tinh Thần, thì đan Long Nguyên cũng được, một viên đan Long Nguyên, đủ để thánh hỏa tế đàn cháy trong nửa tháng."

Lợi hại như vậy sao?

Trước mắt Lâm Nhất sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn qua.

Phong Giác bị nhìn đến nổi cả da gà, hắn ta cảm nhận được có gì đó không ổn, một lớn một nhỏ này hình như đang liên thủ lại để lừa gạt hắn ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back