Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4210: Lấy kiếm Thiên Lôi



Bên trong tế đàn như một vực sâu không đáy, không thể hình dung độ sâu đến đâu, xương cốt dày đặc phủ kín, nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy. Phần lớn là xương người, cũng có xương thú. Chỉ cần liếc mắt đã có cảm giác vô vàn hung sát hòa trộn lại, hóa thành những con quái vật cực kỳ xấu xí và đáng sợ ập đến.

Ầm

Trong đầu Lâm Nhất như nổ tung, tâm kiếm đạo của hắn ngay lúc này lại xuất hiện những vết nứt.

Bán Bộ Thần Tiêu Kiếm Ý không thể nào phát ra được, toàn thân trên dưới run rẩy không ngừng, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bộp!

Một bàn tay đặt lên vai Lâm Nhất, hàng nghìn hàng vạn hung sát như muốn nuốt chửng Lâm Nhất kia lập tức tan biến, bị một kiếm thế vô hình chém thành hư vô

Trời ơi!

Lâm Nhất kinh hãi thất sắc, trong phút chốc chỉ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

"Thế nào?"

Giọng nói của Kiếm Kinh Thiên chậm rãi vang lên.

Mặt mày của Lâm Nhất tái nhợt, hắn nói với giọng run rẩy: "Không thể hiểu nổi."

Quả thực không thể hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng nổi, một tế đàn đơn giản thế mà lại có hung sát kinh khủng như vậy.

Kiếm Kinh Thiên liếc nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: "Vậy nên ngươi phải nhớ kỹ, hiện giờ ngươi chỉ là một tên nhóc thôi. Đừng tưởng vượt qua Thần Long Quỷ Tam Trận, giành quán quân Thương Huyền Phủ là đã đặc biệt hơn người. Kẻ mạnh hơn ngươi đầy rẫy, bây giờ ngươi mới chân ướt chân ráo, chọn đại một người trong bảng xếp hạng 100 Tinh Bảng cũng dư sức đánh bại ngươi. Còn với bảng xếp hạng 10, một chiêu là đủ g**t ch*t ngươi."

Lâm Nhất nhíu mày, lời này nghe có hơi chói tai. Hắn đến Côn Luân còn chưa đầy một năm.

Kiếm Kinh Thiên cười khẩy: "Không phục u? Cảm thấy thời gian mình tu luyện ở Côn Luân quá ngắn hả? Bớt giỡn đi, chẳng ai quan tâm ngươi từ đâu đến. Thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi thì nói gì cũng chỉ là cái cớ, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả."

Có vẻ không sai nhỉ?

Chẳng ai để ý đến lời của kẻ bại trận. Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, không tranh cãi vấn đề này nữa, trầm ngâm nói: "Trong này là xương cốt của ai?"

“Đều là hạng người đại hung đại ác, gây ra vô số tội ác tày trời. Kiếm chủ yếu để giết chóc, kiếm khách chưa bao giờ là kẻ hay do dự lưỡng lự. Tuy nhiên, kiếm khách không được ham giết chóc, tay cầm kiếm không được ức h**p kẻ yếu. Bọn ta tu luyện kiếm đạo, kiếm đức luôn phải đặt lên hàng đầu. Có ý chí cầu tiến, có thể tìm được thông suốt trong tâm, có thể quả quyết sát phạt, có thể tranh mệnh với trời, không sợ sống chết, nhưng không được giết chóc bừa bãi. Nếu không, chẳng khác gì những kẻ hung ác trong tế đàn này."

Lời nói của Kiếm Kinh Thiên tuy bình thản, nhưng khiến người nghe không khỏi cảm thấy tĩnh lặng trong lòng.

Có thể tranh mệnh với trời, có thể cầu sát phạt quả quyết, có thể tìm được thông suốt trong tâm, nhưng không được giết chóc bừa bãi, không được ức h**p kẻ yếu.

“Lấy kiếm Thiên Lôi ra."

Kiếm Kinh Thiên dẫn Lâm Nhất đi dọc theo mép tế đàn, đến một vị trí có khe lõm thì dừng lại.

Lâm Nhất làm theo, rút kiếm Thiên Lôi ra, để mũi kiếm đút vào khe lõm. Xoẹt, khi mũi kiếm cắm sâu khoảng ba tấc, tế đàn bắt đầu rung chuyển rõ rệt, từng luồng huyết sát như ẩn như hiện từ thân kiếm Thiên Lôi lan tỏa ra.

Gào gào gào!

Xương cốt trong tế đàn lập tức trở nên kích động, phát ra những tiếng rít gào đủ loại khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Ánh mắt Lâm Nhất loe lên một màu kỳ lạ, huyết sát trong thanh kiếm Thiên Lôi này dường như vượt xa dự đoán của hắn. Chắc chắn nó đã chém giết không dưới vạn người.

Lâm Nhất suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý.

Chỉ là, đợi đến khi Kiếm Kinh Thiên rời đi, hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng hắn đến đây để mượn đan Tinh Thần.

Kết quả, không những không mượn được đan Tinh Thần, mà dường như lại còn sa vào bẫy. Một vạn viên đan Tinh Thần chỉ để kích hoạt tế đàn trong hai canh giờ?

Gừng càng già càng cay, thật thâm hiểm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4211: Sao ngươi lại tới đây?



Trên tầng mây bên ngoài trống trận Cửu Lê.

Kiếm Kinh Thiên đứng sóng vai với một người, hai người đứng trên mây bay, ánh mắt đặt lên người Lâm Nhất ở trong tế đàn xa xa.

Nếu Lâm Nhất ở đay, nhất định se biết người đang đứng bên cạnh Kiếm Kinh Thiên chính là Phong Giác - người đã dẫn hắn tới Côn Luân.

Giờ phút này trên khuôn mặt Phong Giác đang mang nụ cười, cười sắp không khép nổi miệng, nhỏ giọng nói: "Ta biết mà, để Lâm Nhất ở chỗ huynh là hoàn toàn đúng đắn. Ha ha ha, còn chưa tới nửa năm mà đã sở hữu được Kiếm Ý Bán Bộ Thần Tiêu rồi. Con mẹ nó, sắp đuổi kịp cả ta rồi."

"Nghe nói không lâu trước đó, Thần Long Quỷ Tam Trận cũng bị phá, còn khiến cho Thiên Tuyệt Thành mất mặt. Ha ha ha, thật lợi hại!"

Sắc mặt Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt, trên khuôn mặt già nua không có biểu cảm gì, không hề vì lời nói của Phong Giác mà thay đổi sắc mặt.

Không được đáp lời, Phong Giác cũng không để tâm.

Chuyện này hắn ta đã sớm quen rồi, Kiếm Kinh Thiên này ngoại trừ Lâm Nhất ra, rất hiếm khi mỉm cười với người khác, trước nay toàn trưng vẻ mặt thúi đó.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt hỏi.

Phong Giác cười nói: "Truyền thuyết liên quan đến Khô Huyền Đại Thánh đã có từ lâu. Nay đảo Khô Huyền xuất hiện dị biến, các tông môn siêu cấp của Hoang Cổ Vực đều bị kinh động. Kiếm Tông tất nhiên cũng phải phái người tới tọa trấn rồi, do vậy ... ta bèn tới đây!"

Kiếm Kinh Thiên nhận ra ý khác trong lời nói của đối phương, không khỏi nhìn thêm một cái, sau đó nhanh chóng liếc qua, lạnh nhạt nói: "Hóa ra đã trở thành vương giả cảnh giới Sinh Tử rồi, chẳng trách lại đắc ý như vậy."

“Không dám không dám, sao ta có thể dám đắc ý trước mặt sư huynh chứ."

Phong Giác cực kỳ đắc ý cười nói.

Kiếm Kinh Thiên lười để ý đến hắn ta, không tiếp lời.

Trong lòng Phong Giác sảng khoái, hắn ta biết Kiếm Kinh Thiên vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Long Mạch, thời gian rất dài sau này cũng đều sẽ dừng lại ở cảnh giới Long Mạch.

“Hì hì, nhưng nói gì thì nói, sư huynh đối xử với tiểu sư đệ nghiêm khắc quá. Nó mới tới Côn Luân có nửa năm, huynh đã muốn cho nó đấu với những tên trong top một trăm bảng Tinh Quân, nó có thể đấu được sao?" Phong Giác có phần bất mãn nói, quá đả kích sự tự tin của một người cũng không phải là chuyện gì tốt.

Lâm Nhất hiện giờ có thể nói là rất tài giỏi rồi, không hổ danh là quán quân của thiên lộ thứ chín, nếu có thời gian, nhất định sẽ trở thành thánh.

“Ta làm việc, không cần ngươi phải lo."

Kiếm Kinh Thiên thờ ơ đáp.

Cái tên này ... Phong Giác giận đến mức không nói lên lời, hắn ta nhìn Kiếm Kinh Thiên, trên khuôn mặt già nua của đối phương phát hiện ra có một chút gì đó không giống bình thường.

"Sư huynh, hình như huynh hơi thay đổi rồi." Phong Giác cực kỳ kinh ngạc nói, hắn ta cảm nhận được phong mang chưa từng thấy trên kiếm tâm tĩnh lặng như dòng nước chết của đối phương.

Điều này thực sự khiến cho người ta bất ngờ!

Người từng là đệ nhất ba bảng, kỳ tài nghìn năm có một của Kiếm Tông, người đàn ông đó sắp quay trở lại rồi sao?

Nếu sư huynh có thể thoát ra khỏi ma chứng, vậy đối với Kiếm Tông mà nói, quả thực là một chuyện vui động trời, trong lòng Phong Giác không khỏi kích động.

Kiếm Kinh Thiên hơi kinh ngạc, tên tiểu tử đó, thực sự đã đốt cháy lại tâm kiếm giả của ta rồi ư?

"Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy."

Kiếm Kinh Thiên xụ mặt, ghét bỏ nói.

Phong Giác da mặt dày, không thèm để ý tới sự khinh bỉ của đối phương, cười nói: “Sư huynh, mặc dù cách dạy dỗ của huynh chẳng giống ai cả, nhưng lại không giỏi lừa người cho lắm, trống trận Cửu Lê này hẳn sẽ không chết người đâu đúng chứ?"

"Ta không lừa người, thực sự sẽ chết người đấy." Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt đáp.

Phong Giác thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

"Cái tên b**n th** nhà huynh!"

Thân hình hắn ta lóe lên, đáp về phía trống trận Cửu Lê, nếu như Lâm Nhất chết ở bên ngoài thì không nói, đó là do kỹ của hắn không bằng người.

"Ta khuyên ngươi đối xử tốt với bản thân một chút, đừng nghĩ tới chuyện động thủ với ta."

Mặt Kiếm Kinh Thiên không cảm xúc, lạnh lùng nói.

Ông ta chỉ có tu vi cảnh giới Long Mạch, nhưng khi ông ta nhìn Phong Giác, lập tức khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, đến ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn nặng nề.

Sắc mặt Phong Giác lập tức có phần khó coi, nhưng Kiếm Kinh Thiên dường như cũng không muốn cho hắn ta đường lui.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4212: Còn thiếu chút máu



Hồi lâu, Phong Giác nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Buông tay, ta không quản nữa là được chứ gì? Cái tên này, ngay cả ta mà cũng ra tay nặng như vậy sao?"

Kiếm Kinh Thiên liếc nhìn hắn ta, trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, tự mình chuốc lấy.

Bị Kiếm Kinh Thiên một chiêu chế phục, khí thế của Phong Giác rõ ràng yếu đi rất nhiều, không còn dám đắc ý nữa.

Kiếm Kinh Thiên dùng thực lực để cảnh cáo hắn ta, cái gì gọi là đại ca của ngươi vẫn sẽ mãi là đại ca của ngươi, cho dù đã thăng cấp lên vương giả cảnh giới Sinh Tử, thì cũng phải ngoan ngoãn chút thì hơn.

Giống như cảm thấy mình cũng có phần quá đáng, Kiếm Kinh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hắn không chết dễ dàng như vậy đâu, huống hồ, không phải ta đang ở đây quan sát rồi hay sao?"

Phong Giác nghe vậy, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Câu này còn giống tiếng người này."

"Nhưng nếu thực sự phải chết, thì ta ra tay có lẽ cũng không kịp để cứu đâu!" Kiếm Kinh Thiên ngừng một lát, lại nói thêm một câu.

Khuôn mặt Phong Giác, lập tức tối sầm lại, tức giận quát: "Coi như ta chưa nói gì.”

Trên tế đàn có chín đỉnh núi bao quanh, Lâm Nhất lấy ra một nghìn viên đan Tinh Thần, lần lượt ném vào trong động không đáy của tế đàn.

Két! Két!

Âm thanh như tiếng xương cốt đang cựa quậy vang lên bên trong, giống như tiếng gỗ bị đốt cháy. Ngay sau đó, ánh lửa từ từ cháy lên từ dưới đáy tế đàn.

"Còn thiếu chút máu ... "

Lâm Nhất hít sâu một hơi, lấy ra một con dao găm, rạch vào lòng bàn tay của mình.

Khi máu tươi nhỏ giọt vào trong, bên dưới tế đàn truyền tới tiếng chuyển động, nhưng chẳng mấy chốc lại dừng lại.

“Không phản ứng nữa rồi ư?"

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm kinh ngạc.

Âm!

Đột nhiên, lửa lớn phừng phừng không hề báo trước, bùng cháy lên từ trong tế đàn.

Tùng! Tùng! Tùng!

Ngay sau đó tiếng trống vang lên, tiết tấu như chậm mà nhanh, từng tiếng đều khiến cho trái tim người ta muốn nhảy ra ngoài.

Có chuyện gì vậy?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, mấy mặt trống lớn bằng da thú trên đỉnh núi đó không hề có chút động tĩnh, nhưng tiếng trống lại không biết từ đâu vang lên. Hơn nữa còn càng lúc càng gấp, cảnh tượng trước mặt Lâm Nhất dần mờ đi, hắn mơ màng muốn ngủ, cho dù có tập trung tinh thần thế nào cũng không ngăn được cơn buồn ngủ này.

Phù

Đến khi tầm mắt khôi phục lại, Lâm Nhất phát hiện mình đang ở trong một vùng hoang dã, trong vùng hoang dã này có hai đội quân đang đối đầu nhau. Một bên mặc áo đen, một bên mặc áo trắng, phân biệt rõ ràng.

Lâm Nhất nhìn xuống quần áo của mình. Hắn đang mặc áo trắng, biến thành một tiểu binh quèn trong thiên quân vạn mã.

Ta đang nắm mơ sao?

Nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật rồi, gió lạnh thổi vào mặt, mang theo ý chí sát phạt ác liệt.

Huyết khí tinh nguyên trong cơ thể và kén kiếm ở mi tâm đều tồn tại một cách chân thực, duy chỉ có thứ cầm trong tay không phải là kiếm Táng Hoa.

Hả?

Lâm Nhất nhìn kỹ lại, xem ra quả thực hắn đang ở trong một không gian nào đó, thực lực vẫn còn, nhưng lại không thể mô phỏng được thể đoạn kiếm của ta.

Nếu là thế giới thật, thì thanh kiếm này phải gãy từ lâu rồi mới đúng.

Không kịp suy nghĩ kỹ, tiếng trống rung trời lại vang lên, Lâm Nhất đưa mắt ra nhìn, thấy trong trận doanh phe mình có một hàng trống trận đang bị gõ mạnh lên.

“Giết!"

Cùng với tiếng trống trận của hai quân đen trắng vang lên, mỗi binh sĩ đều trở lên vô cùng hung dữ, ai nấy đều bắt đầu gào thét. Nháy mắt, ý chí sát phạt ẩn chứa vô số huyết khí hội tụ lại trong khoảng trời đất này, sâu trong lòng Lâm Nhất cảm giác như hắn là một con thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông.

Trở lên vô cùng nhỏ bé, hắn thúc giục Tinh Nguyên, thả kiếm ý ra.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4213: Có ý gì?



Nhưng Kiếm Ý Bán Bộ Thần Tiêu trực tiếp bị vùi lấp vào trong luồng khí sát phạt này. Vừa dấy lên một chút sóng nhỏ đã bị cuốn đi tan tành.

Đồng thời, đủ loại tiếng kêu hò giết xông vào trong đầu, khiến cho Lâm Nhất không thể nào tập trung tinh thần được.

Một thân thực lực, bị hạn chế chín phần.

Hai luồng trắng đen như nước lũ, trong tiếng trống trận ầm ầm, hội tụ lại vào nhau. Lâm Nhất bị cuốn vào trong đó, mấy lần muốn thoát ra đều thất bại, bị cơn lũ này lôi kéo vào trong chiến trường hỗn loạn.

Từng bóng người lần lượt ngã xuống đất, những cảnh tượng đẫm máu đánh thẳng vào đầu Lâm Nhất.

Hắn chưa từng nghĩ, chiến trường thực sự lại tàn khốc đến như vậy, những võ giả cảnh giới Thiên Phách đó từ sau khi lao vào chém giết đến giây phút thảm liệt nhất, vẫn dùng hết một tia chân nguyên cuối cùng, lao vào vật lộn như người thường, thậm chí còn dùng đến cả răng.

"Cẩn thận!”

Trong một khoảng mờ mịt, binh lính mặc áo trắng bên cạnh Lâm Nhất rơi vào trong nguy hiểm, hắn vội vàng ra tay cứu lấy đối phương.

"Cảm ơn!"

Người nọ lau máu tươi trên mặt, nói cảm ơn, rồi không để ý đến Lâm Nhất nữa, quay người tiếp tục giết địch.

Phụt!

Nhưng gã vừa xoay người, đầu đã bay ra khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Lâm Nhất. Hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen lạnh lùng, bên mặt phải có một vết sẹo hình chữ thập, trông vô cùng dữ tợn.

Lâm Nhất thoáng sững sờ, kiếm trong tay vừa định giơ lên, trên cổ đã có máu tươi b*n r*, ý thức dần trở lên mơ hồ.

Ta bị một tên lính quèn g**t ch*t sao? Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu ...

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng trống vang lên lần nữa, chấn động đến mức màng nhĩ của Lâm Nhất run rẩy, huyết dịch toàn thân nhảy lên, long văn tử kim dưới lớp da cũng xuất hiện những vết nứt.

Điều đáng sợ nhất là, âm thanh này còn xuyên qua cơ thể hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất.

Phụt!

Lâm Nhất giật mình tỉnh dậy, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, cả người đều trở lên suy yếu.

Tiếng xé gió vang lên, Kiếm Kinh Thiên và Phong Giác đáp xuống tế đàn như điện xẹt.

"Tiểu sư đệ, không sao chứ?" Sắc mặt Phong Giác cuống cuồng, đỡ lấy Lâm Nhất, vội vàng hỏi thăm.

Kiếm Kinh Thiên bên cạnh, trầm ngâm không nói.

"Tim đau quá." Lâm Nhất ôm lấy ngực mình nói.

"Bị thương nặng như vậy sao?" Phong Giác bị dọa sợ, cẩn thận xem xét, huyết khí của hắn hùng hậu, không hề bị thương bị tổn thương tới căn cơ.

Lâm Nhất thở dài nói: "Một nghìn viên đan Tinh Thần, vừa gặp mặt đã hết rồi."

Phong Giác thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta còn tưởng tim thực sự bị thương rồi cơ, không sao là tốt, chỉ là một chút đan Tinh Thần thôi mà."

Lâm Nhất nghe vậy trước mắt sáng lên, đợi sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt dần nở nụ cười, vội vàng nói: "Phong sư huynh, sao huynh lại tới đây, tới đúng lúc lắm, cho ta mượn ít đan Tinh Thần đi."

"Chuyện nhỏ, cần mượn bao nhiêu." Phong Giác không để ý cười nói.

Lâm Nhất thầm cân nhắc một phen, mượn quá nhiều, có lẽ huynh ấy cũng không có, bèn nói: "Hai trăm nghìn viên đi."

Nụ cười trên khuôn mặt Phong Giác cứng ngắc, hơi ngượng ngùng nói: "Tiểu sư đệ, sư huynh vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, tốn khá nhiều đan Tinh Thần, trong tay thực sự không có nhiều đan Tinh Thần như vậy."

“Lâm Nhất, ta thấy sư huynh này của ngươi không cần cũng được, quá keo kiêt.”

Kiếm Kinh Thiên vẫn luôn im lặng, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, đột nhiên mở miệng nói.

"Sư huynh, huynh sẽ không thực sự nghèo như vậy đâu đúng chứ? Vậy ta không mượn nữa ... " Lâm Nhất thấy vậy, bèn lên tiếng.

Phong Giác nhất thời khóc không ra nước mắt, hắn ta không hề nói dối, đan Tinh Thần trên người thực sự không còn nhiều, cũng chỉ có khoảng chừng hai trăm nghìn viên, vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, nghèo đến mức kêu vang rồi này.

Nhưng một già một trẻ này, rõ ràng đang nướng hắn ta trên giàn lửa.

“Đừng nghe lão già này nói bậy, chút đan Tinh Thần này sư huynh vẫn có, đệ dùng tạm trước đi, không cần trả vội!" Phong Giác nặn ra nụ cười, lấy ra một túi trữ vật, run rẩy đưa qua.

Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: "Sư huynh, vậy ta không khách khí nữa nhé."

Nói xong đưa tay ra, nhận lấy túi trữ vật.

"Ta nói không sai mà, tên này đúng là keo kiệt." Kiếm Kinh Thiên thờ ơ nói.

Phong Giác tức đến hộc máu, quả thực không thể ở Phù Vân Kiếm Tông này thêm được nữa. Lần đầu tới đã bị ép phải đưa mặt nạ Ngân Nguyệt ra làm quà gặp mặt.

Ta sẽ không bị lừa nữa chứ!

“Đi thôi, sư đệ ngươi phải bế quan, hai chúng ta không quấy rầy nữa."

Kiếm Kinh Thiên đưa tay ra, lôi thẳng Phong Giác còn chưa hiểu rõ chuyện gì ra ngoài. Tế đàn lại trở lên trống vắng.

Chín tầng ảo ảnh sao?
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4214: Ảo cảnh Cửu Lê



Ảo cảnh Cửu Lê, tầng thứ nhất!

Lâm Nhất xuất hiện lần nữa, đứng ở trong vùng hoang dã phân rõ hai màu đen trắng, chẳng bao lâu tiếng trống lại bắt đầu vang lên.

Tùng! Tùng! Tùng!

“Tới rồi."

Lâm Nhất thầm nói một câu, cùng với tiếng trống vang lên, tiếng hò giết trên chiến trường vang dội đến chói tai. Đây là cuộc chém giết ác liệt của hàng trăm nghìn con người, khi nhiều binh sĩ như vậy, đều cầm trên tay tính mạng của hàng trăm thậm chí là hàng nghìn người, huyết khí của mỗi người đều hừng hực hung mãnh như ngọn lửa mãnh liệt. Trên người họ đều tràn ngập huyết sát nồng đậm, trong ánh mắt của họ đều lắng động sát ý lạnh lẽo nhất.

Khi tiếng la hét của bọn họ hội tụ vào nhau, ngay cả trời đất cũng phải run rẩy.

Hội tụ trong biển sat ý không thể tưởng tượng đó, kiếm thế Lâm Nhất hoàn toàn không thể thành công ngưng tụ được, thậm chí đến ngay cả Tinh Nguyên cũng không thể thúc giục một cách bình thường.

Chiến lực đỉnh phong, ngay cả một phần cũng không thể phát huy được.

Dù đã từng trải qua một lần, nhưng lần nữa gặp phải tình cảnh này, vẫn khiến cho Lâm Nhất cảm thấy kinh hãi.

Sống trước đã!

Nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, trên chiến trường thế này, căn bản không cho phép bản thân có một chút phân tâm nào.

Không được có suy nghĩ gì khác, phải quên đi kiếm ý, quên đi đây là ảo giác, thậm chí phải quên đi thân phận của mình, ngoại trừ việc phải tiếp tục sống ra, tất cả đều phải quên đi.

Giết!

Lâm Nhất mặc bộ đồ trắng, hai mắt phiếm hồng quang, lao vào chém giết với đại quân áo đen.

Ngoại trừ chiến hữu cùng mặc áo trắng ra, thì trong mắt hắn những kẻ khác đều phải giết, thỉnh thoảng có ra tay cứu người, nhưng cũng sẽ không dừng lại.

Lần này hắn kiên trì được rất lâu, chẳng bao lâu áo trắng trên người đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Nhưng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, sống sót càng lâu, thì kẻ địch phải đối mặt lại càng rắc rối.

Giết tới khi cả sức lực và tinh thần đều kiệt quệ, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu nào cho thấy có thể thả lỏng, giống như cuộc tàn sát này không có giây phút dừng lại vậy.

Trống trận không ngừng, chém giết không dừng.

Loại met mỏi đo không chỉ là sự vô lực trên cơ thể, mà còn có sự tê dại về tinh thần. Lâm Nhất một đường tiến về phía trước, không ngừng chém giết. Dõi mắt nhìn qua, xung quanh đều là hài cốt vô tận, máu tươi chảy dọc trên mặt đất, khiến cho mat đat trong như vừa trải qua mot cơn mưa lớn.

Cờ soái!

Bỗng nhiên, trước mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn nhìn thấy cờ soái của quân đen, dưới cờ soái, có một tướng quân giáp đen, toàn thân mặc áo giáp đen, chỉ lộ ra đôi mắt, hai tay đang cầm trường thương.

Gã cưỡi trên lưng con yêu thú hung tợn, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt quét qua nhìn về phía Lâm Nhất.

Ong!

Lam Nhat nhat thoi khong the đong đay đoc, chỉ cam thay giet choc vo tận bao phủ quanh người hắn, tay chân lạnh như băng.

Tầm mắt lạnh lẽo rơi ra từ trong mũ sắt, ẩn chứa ý chí sát phạt vô cùng khủng khiếp, nháy mắt ngấm qua lỗ chân lông của Lâm Nhất.

Gã để mắt tới ta rồi!

Phụt!

Đang suy nghĩ như vậy, một bóng đen đột nhiên chạy qua, trên cổ Lâm Nhất xuất hiện huyết quang. Tầm mắt dần trở lên mơ hồ, trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến mất, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, trên gò má có một vết sẹo hình chữ thập, hung tợn đáng sợ, lạnh lẽo vô tình.

Lại là gã!

Tiếng trống trận ầm ầm vang lên, Lâm Nhất giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi trên tế đàn phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Ngọn lửa trong tế đàn sau lưng đã dập tắt từ lâu. Lâm Nhất tùy ý nuốt xuống một viên đan dược, lau sạch vết máu ở khóe miệng, đứng lên từ trên tế đàn, tùy ý đi lại.

Hắn không hề chú ý tới, vào khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy, ý chí sát phạt vô tận mãnh liệt trào ra.

Trong lúc bước đi, huyết quang ngập tràn, phong mang ác liệt.

Sắc mặt Lâm Nhất không có quá nhiều dao động, bình tĩnh phân tích: "Muốn vượt qua ảo cảnh tầng thứ nhất, phải đánh bại được chiến tướng giáp đen đó ... Còn có tiếng trống, là sóng âm và cũng có nhịp điệu, khác biệt với tiêu âm, nhưng đại đạo cùng chảy chung một dòng."

Lại thất bại lần nữa, nhưng không khiến cho Lâm Nhất trở lên nóng nảy, cũng không vội vàng tiếp tục tiến vào ảo cảnh.

Ảo cảnh tầng thứ nhất, khí sát phạt đã nặng như vậy, vậy thì mấy tầng sau thật không dám tưởng tượng. Nói cách khác, khí sát phạt nhường này giống với liệt hỏa, kiếm ý ở trong đó giống như là sắt thép, giống như rèn binh đao mà không ngừng tôi luyện.

Lão già kia nói không sai, không chỉ kiếm ý, mà sức mạnh ý chí của ta, còn có cơ thể cũng được rèn luyện.

Ngọn lửa trong tế đàn lại bùng cháy, cùng với tiếng trống vang lên, Lâm Nhất lại tiến vào trong ảo cảnh.

Giết!

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm, mặt không đổi sắc, huyết khí và ý chí sát phạt của hắn, dung hợp hoàn mĩ vào trong biển sát ý vô tận trong đại quân trắng mênh mang.

Hắn vừa là một giọt nước biển trong đại dương này, cũng là một cá thể độc lập, cảm giác này khá huyền diệu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back