- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 586,139
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Người phụ nữ sắt đá
Người phụ nữ sắt đá
Hình bóng bé nhỏ nhuốm ánh trăng màu máu.Đôi con ngươi như nước thu trong vắt chỉ chú tâm vào những bông hoa sắp nở.Rui ngồi trên chiếc ghế tựa bập bênh nhỏ làm từ gỗ diệp hương, .Bàn tay bé nhỏ đung đưa cây kéo bạc, hoa văn kì dị."
Cạch!"
Tiếng ghế gỗ va vào một hòn sỏi nhỏ, dừng lại.Thân hình nhỏ bé không động, ánh huyết dụ soi rọi nửa khuôn mặt.Không gian im lặng, lạ lẫm, quỷ dị.Mọi thứ, kể cả Rui, đang dừng lại để chờ đợi.Đoá hoa sinh mệnh mới của khu vườn Nhà Grace Field.Đôi môi thiếu nữ nhỏ mấp máy.Dưới màn đêm phủ màu sậm đỏ của trăng máu, từng cánh hoa nhè nhẹ chuyển động."
Bop!!"
- Oa!
Nở rồi!Rui bật người khỏi ghế, một bước tới chỗ lồng hoa.Đoá hoa nhè nhẹ nở, trong chiếc lồng bằng lông vũ, dưới ánh nguyệt màu huyết dụ, nó vẫn mạnh mẽ toả ra sắc màu đặc biệt của riêng mình.Màu bánh mật lộng lẫy.Sở hữu bởi Carol.Đứa trẻ thay thế cho Conny.Mang tên "thảo hoa Glory".Lại là một cây thảo dược.Yếu ớt, mong manh.Rui thở dài, cầm kéo, cắt._________________
[Sâu thẳm trong thâm tâm,
tôi tin rằng Mama cũng giống chúng tôi.
Một con người,
và luôn yêu thương trẻ em... ]
_________________
"Mama chưa bao giờ tốt bụng."
"Tất cả chỉ là màn kịch dâng ta lên miệng bọn quỷ dữ."
| Không thể làm một đứa trẻ mãi mãi!
Hãy vực dậy vì chính mình!
Phải sống sót! |.[Chỉ còn hai tháng để tìm cách cùng mọi người trốn thoát.]- Tớ dường như biết nó là gì rồi!
Bộ truyền tính hiệu..- Ừ!- Tớ chưa hề nghĩ mẹ lại tính xa đến thế!"
Thịt người từ cái nông trại này..."
- Hàng thượng phẩm ư?Hồi ức về những con quỷ ở Cổng luôn quẩn quanh hai đứa trẻ.Lo sợ cùng ám ảnh.Đau đớn cùng bi thương."
Tụi mình là hàng thượng phẩm?!
Đủ để chúng quan tâm đên cỡ đó sao?"
Và cả hai đều nhận thấy, chìa khóa cho giá trị của chúng, chính là tuổi tác và điểm số.- Lại một đứa 6 tuổi, chỉ là hàng bình thường!
Suy ra từ những gì chúng nói, ta có thể cho rằng tuổi tác gần như quyết định thứ hạng của thức ăn!Norman đã nghĩ rất nhanh đến chuyện này.- Nếu tớ nhớ không nhầm, tất cả những người chuyển đi đều từ 6 đến 12 tuổi!- Và nếu 6 tuổi là "hàng thường", thì thượng phẩm phỉ là..- 12 tuổi!!!
- Emma đột ngột nói lớn khiến cậu phải quay lại bịt miệng cô bé.Trong một tíc tắc, trong mắt Emma hiện lên hình ảnh của một người.Norman có vẻ tinh ý, cậu thả tay ra và nói nhỏ: "Emma, tớ biết cậu đang nghĩ tới ai!
Nhưng hãy cẩn thận vì chúng ta đang ở gần Nhà!"
Hai đứa trẻ quả thật đã được phân việc quét sân chỗ sào phơi quần áo, lại cực kì gần với ngôi nhà rộng lớn kia.- Chúng ta sẽ hỏi câu hỏi này sau!
Được chứ?Emma mau chóng gật đầu nghe theo.- Còn về điểm số..
Hình như là đơn đặt hàng!!- Ta không được thông báo kết quả cho tới khi đạt điểm số tuyệt đối!
- Norman gật gù - Đó là tại sao bọn mình không hề để tâm!
Có lẽ.."
Nhớ chuẩn bị 3 đứa có điểm số tuyệt đối vào đợt lấy hàng tới!"
Một khi lên 6, chúng ta sẽ bị thu hoạch theo thứ tự điểm số tăng dần.Và khi chạm mức 12 tuổi, ta sẽ bị chuyển đi dù điểm có thế nào đi nữa.- Vậy cơ bản việc chuyển chúng ta bị hoãn lại là bởi đạt điểm số tuyệt đối ư?Nhưng mà...- Tớ vẫn chưa hiểu, tại sao lại xếp hạng theo điểm cơ chứ?- Và khung tuổi từ 6 đến 12 có ý nghĩa gì?Hai đứa trẻ ngẩn ngơ với những câu hỏi xoay quanh chúng.- Vóc dáng cơ thể chăng?
- Emma nhíu mày."
Không thể nào!
Nếu thế thì chúng phải để ý cân nặng hơn chứ?!"
- Kích cỡ não bộ!- Hả?- Là bộ não!Emma hoảng hốt nhìn cậu bạn trừng lớn mắt.- Người ta nói rằng bộ não con người phát triển tới 90% khi đủ 6 tuổi!- Còn đề cập rằng việc phát triển sẽ hoàn tất ở tuổi 12!Emma nhìn cậu.- Thế có nghĩa là...- Phải!
Chúng đang nhắm vào bộ não của chúng ta!Bộ não hẳn là phần ngon nhất.
Thậm chí một bộ não tốt còn đáng giá hơn gấp bội.Vì mục tiêu đó, chúng đã mạo hiểm và đầu tư rất nhiều.Từ nông trại, mama, đồ chơi và sách vở.- Để chuyện đó sau đi!
Ưu tiên việc kiếm dây thừng đã!- Được rồi!Emma và cậu đã quyết định dùng dây thừng trốn thoát qua bức tường.Ngày hôm đó cậu nhận thấy ý định này có gì đó không được ổn.Nhưng chị Cả chẳng nói gì thêm, và cậu cũng không có cách nào khác.Thôi cứ thử xem sao!- Khoan đã!Emma đột ngột níu cánh tay cậu bạn.- Đã có máy tín hiệu trên người ta, chỉ sợ sẽ còn..- Không có đâu!
- Norman cười hiền lành - Tớ đã kiểm tra khắp nhà rồi!"
Gì!?!?!"
Cái quái?!
Kiểm tra khắp nhà luôn cơ á!Emma nhìn cậu ta cười khẩy một cái."
Cậu ta trả lời không do dự luôn!
Cái mặt chắc mắm thấy ghét!
Đúng là Norman!"
- Tớ thật bất cẩn!- Hử?- Ai lại nghĩ chúng ta bị gắn "bọ" cơ chứ!- ...!Cô bé nhỏ thoáng nhìn bóng lưng gầy nhom của người bạn thân.- Mama có lẽ..
đã phát hiện tụi mình tới chỗ bức tường!Hai đứa trẻ xoay người vào nhà.- Chưa chắc đâu!Ví dụ như đêm qua mẹ không phát hiện chúng ở đó.Có nghĩa là không phải lúc nào mẹ cũng biết những chú cừu mình chăn nằm ở đâu.- Bà ta chỉ biết sau khi kiểm tra đồng hồ thôi!"
Nếu bộ truyền tín hiệu có thể định dạng chúng, thì mama sẽ biết lúc bà ấy trên đường về tối hôm qua, hoặc vào giờ nghỉ trưa.."[Chúng ta sẽ bị tóm ngay.Nơi ta đã tới, thứ ta đã biết.Và cả kế hoạch bỏ trốn.]- Nhưng đó không phải là vấn đề!Norman quay sang Emma nói nhỏ.- Ừm..
ít ra tớ cũng không nghĩ vậy!- Tớ không tin mẹ biết cụ thể hai đứa trẻ đó là ai!"
Không thì bà ấy cũng chẳng cần bày vẽ một màn trình diễn cảnh cáo!"
- Cho nên..- Ê Norman!!
Phụ tớ một tay được không?Giọng Don văng vẳng, cậu ta ló cái đầu ra hành lang nhìn hai đứa bạn.- Được!
Tới ngay!Norman nhìn qua cô gái nhỏ, mỉm cười như lá màn lay.- Tớ đi nhé!Emma ngẩn người, rồi gật gật cái đầu nhỏ xoăn tít.Bên kia căn phòng cuối hành lang, giọng Don cứ thoăn thoắt.- Cái đồng hồ trong phòng tụi mình bị sao rồi ấy!- Hể?!- Ài..
Tra dầu vào chỗ này này!- Oi!
Sao còn chút xíu dầu thế!!- ...Còn một mình Emma đứng ở chỗ cũ.Em ngắm nhìn những bức vẽ nguệch ngoạc trên tấm bảng bên cạnh, sặc sỡ màu sắc của sáp chì, nhưng lại sinh động đến lạ thường."
Vậy là giờ ta phải cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra..!"
Còn lại một góc, bức tranh của Conny bé nhỏ.Trong tờ giấy trắng em vẽ, có Mama dịu hiền nắm tay em, em hạnh phúc ôm Bernie đáng yêu.Còn chị Rui, cài lên mái tóc màu hạnh của em, một bằng cài tóc bằng hoa đẹp mắt.Mọi người hạnh phúc, em hạnh phúc.Giây phút trôi qua thật êm đềm.Em như cô công chúa nhỏ, mãi vui vẻ với giấc mộng.Giấc mộng vĩnh hằng...Những điều ước nhỏ chưa bao giờ thực hiện.Chẳng lẽ nào nó quá viển vông?Hành trình ngắn ngủi, em ngã em rơi.Em hạnh phúc.Em vẫn là cô bé thuở nào ríu rít bên cạnh, đôi mắt bừng nắng hạ, bím tóc màu hạnh xinh xắn, tâm tư vẫn ngát cái sắc dã quỳ êm dịu.Emma lặng lẽ, trong mơ hồ của những dòng suy nghĩ, bắt lên cái tên quen thuộc ngày ấy."
Conny!"
Sẽ ổn thôi!
Mình sẽ làm được mà!- Emma..
Norman ló đầu ra cửa phòng, nhìn cô bạn bên kia hành lang, tính gọi một tiếng nhưng...Người phụ nữ đôn hậu dịu dàng.Bà ta nhìn chằm chặp vào Emma.Đôi mắt mở to, con ngươi sâu thăm thẳm, trừng trừng như muốn khóa chặt cô bé nhỏ.Emma lúc này đã quay lại.Lòng em bắn lên, tim gần như muốn ngừng đập.Isabella vẫn nhẹ nhàng, âm thanh ôn tồn hỏi.- Sao thế Emma?
Trông con xanh xao quá!
- Mama áp sát cô con gái.- Giờ mới nhớ!
Sáng nay mẹ không thấy con năng động như mọi khi!- Không... con..Thần kinh cô căng lên như dây chão, giọng cũng bắt đầu run lên.Bà ấy phát hiện ra rồi sao?Đây là lời đe dọa?Mẹ đã thấy tụi mình rồi?Không!!Lý trí Emma quật cường, trong tíc tắc em nhận ra."
BÀ TA ĐANG THĂM DÒ PHẢN ỨNG CỦA MÌNH!!"
Vậy ra..
đây mới thật sự là mama...Những lời ngọt ngào ôn nhu khi xưa..Từng có một mama, dịu dàng nói câu "Mẹ yêu con!".Từng có một mama, cạnh bên an ủi dỗ dành và bảo rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.Và từng có một mama, hiền hậu kiên cường vỗ về cô và tươi cười xoa đầu "Mẹ tin ở con!".A..
Hóa ra mình đã thực sự nghĩ mama yêu thương mình!Ngay từ đầu, bọn mình chỉ là món hàng hóa đối với bà ấy!"
Sợ quá!"
"Mình muốn khóc!"
"Thật nhục nhã và đau khổ!"
"Tại sao chứ?!?"
Mình chỉ muốn hét lên thôi..- Không có gì ạ!!Em nở một nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào.Điều này khiến Isabella có chút ngoài ý muốn.- Con chỉ là đang nghĩ rằng mình cũng sắp rời đi, và con cũng nhớ mẹ lắm!Mama có chút ngạc nhiên.Norman ở sau cánh cửa cũng đang sợ đến tái xanh.Chợt, Mama mỉm cười, cúi xuống vén tóc cô bé nhỏ, thì thào:- Con có thích ngôi nhà này không?Emma chớp đôi lục bảo, nắm lấy cơ hội nhào vào ôm bà ấy.- Tất nhiên rồi!
- Em cười vui vẻ - Con yêu nó lắm, và cả mama nữa!- Con tự hỏi giờ Conny thế nào rồi!"
Emma!
Cậu đang nói cái quái gì vậy chứ?!!"
Norman toát hết cả mồ hôi.Nhưng cậu cũng tò mò liệu người phụ nữ danh xưng mama ấy sẽ trả lời ra sao.Isabella híp mắt.Bà đang nghi ngờ mọi thứ, mọi thứ có thể xảy ra, xung quanh những đứa trẻ.Bà dao động, rồi lại kiên định, rồi lại dao động.Nhưng rồi, trong bộ não từng thuộc về một thiên tài, xoẹt qua hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn mà lãnh đạm kia."
Liệu có phải.."
- Ừ mẹ biết mà!Mama đứng thẳng người, trên gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt.- Mẹ mong chờ lắm!
Chắc chắn con bé sẽ trưởng thành và khôn lớn!- Và.. trở thành một người mẹ giỏi giang!Không khí như bất chợt ngưng đọng.Câu đáp lại khiến hai đứa trẻ hoảng hốt."
Bà ta biết hết nhưng lại cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra!"
Quá quả quyết và không hề nao núng![Isabella, người mẹ đỡ đầu ấy, cứ như một bức tường sắt, không hề lay chuyển.]Đôi chân Emma cứng đờ, mặt em sớm đã trắng bệch.Em như nghe cả tiếng đập thình thịch trong lồng ngực.Bình tĩnh lại nào!Cười lên đi!Phải làm mặt bình thường!Nói gì đó xem!Giống như mọi khi!Mau đi!
Mau đi!!Nhưng sự thật, Emma sợ đến không thể cười nổi nữa.Gượng gạo với khuôn miệng cứng đờ.Và rồi lúc ấy.."
Leng kenggg!!"
- Tới giờ ăn tối ạ!
Con đã chuẩn bị xong, mama!Giọng nói trẻ con mang chút âm trầm vọng vào tay Emma, làm em như vớt được sợi dây thừng giữa vực thẳm.Ở đó, trong tầm mắt em, xuất hiện bóng dáng của cậu bạn thân ấy."
Ray.."
Cậu con trai với điệu bộ lãnh đạm tùy ý, tay đút túi, tay còn lại cầm cái chuông vàng chóe.Isabella đã sớm qua lại, lườm nhẹ cậu.Cùng lúc ấy, những đứa trẻ từ trong phòng ngủ nghe tiếng chuông, như ong vỡ ùa ra.Hành lang tĩnh mịch mau chóng tràn ngập những tiếng cười và bước chân vội vã.Norman thừa dịp đó hòa vào lũ trẻ tới chỗ Emma.- Emma!
Đi thôi nào!Ôi trời..
Bọn mình an toàn rồi...- Hôm qua hai đứa có đến chỗ cánh cổng không?Emma và Norman giật thót."
C- Cái quái.."
- Không ạ!
- Norman nhẹ nhàng quay lại - Ý con là, luật đã được đưa ra mà?Cô bé nhỏ cạnh bên cũng nhanh chóng hùa theo.- Tụi con đã chơi đuổi bắt suốt hồi hôm qua mà!
Đúng không?!- Phải!
Rốt cuộc cũng chả có ai bắt nổi cậu!- Ừm hứm!Hai đứa trẻ cười khúc khích.- Sao mẹ lại hỏi thế ạ?Cậu cười hài hòa nhìn mama.Ở đấy, Isabella nhìn hai đứa nhỏ, vẫn cứ thế treo nét phúc hậu hiền lành.- Không có gì đâu!
Con đừng để ý!Rồi bà xoay người đi thẳng.Đợi bà đi khuất, Emma đã quỳ sụp xuống, tái mét thở hổn hển.- Xin lỗi!
- Em run bần bật - Đột nhiên tớ thấy kiệt sức!- Aaa..
Bây giờ như tim tớ mới chịu đập lại vậy!"
Coi bộ cậu ấy đã quá sức rồi!"
Norman lo lắng nhìn bạn mình, đỡ cô bé dậy.- Cậu còn đứng được không?- Ừm, được!- Emma!
Mẹ đang cố thăm dò chúng ta!Cậu nắm lấy bả vai bạn thân.- Bà ấy biết đối tượng là hai người!Bộ truyền tín hiệu không thể định dạng chúng ta.Nên hãy sớm tìm sợi dây thôi!- Cùng cầu nguyện nào!!Những đứa trẻ Grace Field, vẫn trong bộ đồng phục trắng tinh, vẫn những tiếng cười rộn rã, vẫn những món ăn ngon lành.."
Hôm nay không có đứa trẻ nào phản ứng đặc biệt khác lạ!"
Isabella đi dò xét từng gương mặt non nớt.Bà ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua và cả hôm nay.Khi nói chuyện về Conny, nhịp tim Emma vẫn ở mức bình thường."
A!
Kệ đi!
Thời gian sẽ trả lời thôi!"
Tiếng gót giày chậm rãi và từ tốn, hòa vào âm thanh nhộn nhịp của lũ trẻ, rồi im bặt.- Còn rất ít thời gian!Norman thấp giọng nói với cô bạn.Chúng ta không có đến hai tháng đâu.Hai đứa trẻ chia ra tìm quanh quẩn ngôi nhà của chúng.- Không cần tìm thêm nữa!
Tối qua tớ đã xem xét sơ qua cả rồi!Đôi tay nhỏ cầm hai đoạn thép, thuần thục cạy khóa cánh cửa.- Nếu có dây thừng, thì hẳn là ở trong phòng này!Căn phòng cuối cùng không thể mở.Cánh cửa được đẩy vào.Cả hai đứa trẻ, cùng mục đích, cùng suy nghĩ."
Phải lừa được mama và thoát khỏi đây trước khi bà ấy phát hiện ra kế hoạch!"
Và sống sót cùng mọi người!!.Cùng lúc ấy, ở một nơi như hoàn toàn tách biệt với căn nhà, tồn tại cố định ngưòi phụ nữ trẻ.Isabella đứng mãi trước chiếc gương.Bên cạnh là một chiếc bình hoa văn tỉ mỉ đẹp mắt cắm những bông hoa tím biếc mê người.Lộng lẫy nhưng đằm thắm.Dịu dàng mà tà mị.Hệt như đôi mắt, hệt như sinh mệnh mà nó khóa buộc.- Không thể để một ai trốn thoát được!Bà ta lầm bầm, đối diện với hình ảnh bản thân được phản chiếu.Bàn tay tinh tế vuốt cổ, lộ ra những con số.| No.73584 |- Bởi vì ta mới là người sẽ sống sót!!Đôi con ngươi trong phút lóe lên tia tàn nhẫn.---.---.---.---.---.---.---.---.---.---
Những người đến và đi
dưới ánh chiều muộn,
Phải chăng họ cũng
ấp ủ giấc mơ tự do?
- Rui Boudelaire Mavolo -