Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh

[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Người phụ nữ sắt đá


Hình bóng bé nhỏ nhuốm ánh trăng màu máu.Đôi con ngươi như nước thu trong vắt chỉ chú tâm vào những bông hoa sắp nở.Rui ngồi trên chiếc ghế tựa bập bênh nhỏ làm từ gỗ diệp hương, .Bàn tay bé nhỏ đung đưa cây kéo bạc, hoa văn kì dị."

Cạch!"

Tiếng ghế gỗ va vào một hòn sỏi nhỏ, dừng lại.Thân hình nhỏ bé không động, ánh huyết dụ soi rọi nửa khuôn mặt.Không gian im lặng, lạ lẫm, quỷ dị.Mọi thứ, kể cả Rui, đang dừng lại để chờ đợi.Đoá hoa sinh mệnh mới của khu vườn Nhà Grace Field.Đôi môi thiếu nữ nhỏ mấp máy.Dưới màn đêm phủ màu sậm đỏ của trăng máu, từng cánh hoa nhè nhẹ chuyển động."

Bop!!"

- Oa!

Nở rồi!Rui bật người khỏi ghế, một bước tới chỗ lồng hoa.Đoá hoa nhè nhẹ nở, trong chiếc lồng bằng lông vũ, dưới ánh nguyệt màu huyết dụ, nó vẫn mạnh mẽ toả ra sắc màu đặc biệt của riêng mình.Màu bánh mật lộng lẫy.Sở hữu bởi Carol.Đứa trẻ thay thế cho Conny.Mang tên "thảo hoa Glory".Lại là một cây thảo dược.Yếu ớt, mong manh.Rui thở dài, cầm kéo, cắt._________________

[Sâu thẳm trong thâm tâm,

tôi tin rằng Mama cũng giống chúng tôi.

Một con người,

và luôn yêu thương trẻ em... ]

_________________

"Mama chưa bao giờ tốt bụng."

"Tất cả chỉ là màn kịch dâng ta lên miệng bọn quỷ dữ."

| Không thể làm một đứa trẻ mãi mãi!

Hãy vực dậy vì chính mình!

Phải sống sót! |.[Chỉ còn hai tháng để tìm cách cùng mọi người trốn thoát.]- Tớ dường như biết nó là gì rồi!

Bộ truyền tính hiệu..- Ừ!- Tớ chưa hề nghĩ mẹ lại tính xa đến thế!"

Thịt người từ cái nông trại này..."

- Hàng thượng phẩm ư?Hồi ức về những con quỷ ở Cổng luôn quẩn quanh hai đứa trẻ.Lo sợ cùng ám ảnh.Đau đớn cùng bi thương."

Tụi mình là hàng thượng phẩm?!

Đủ để chúng quan tâm đên cỡ đó sao?"

Và cả hai đều nhận thấy, chìa khóa cho giá trị của chúng, chính là tuổi tác và điểm số.- Lại một đứa 6 tuổi, chỉ là hàng bình thường!

Suy ra từ những gì chúng nói, ta có thể cho rằng tuổi tác gần như quyết định thứ hạng của thức ăn!Norman đã nghĩ rất nhanh đến chuyện này.- Nếu tớ nhớ không nhầm, tất cả những người chuyển đi đều từ 6 đến 12 tuổi!- Và nếu 6 tuổi là "hàng thường", thì thượng phẩm phỉ là..- 12 tuổi!!!

- Emma đột ngột nói lớn khiến cậu phải quay lại bịt miệng cô bé.Trong một tíc tắc, trong mắt Emma hiện lên hình ảnh của một người.Norman có vẻ tinh ý, cậu thả tay ra và nói nhỏ: "Emma, tớ biết cậu đang nghĩ tới ai!

Nhưng hãy cẩn thận vì chúng ta đang ở gần Nhà!"

Hai đứa trẻ quả thật đã được phân việc quét sân chỗ sào phơi quần áo, lại cực kì gần với ngôi nhà rộng lớn kia.- Chúng ta sẽ hỏi câu hỏi này sau!

Được chứ?Emma mau chóng gật đầu nghe theo.- Còn về điểm số..

Hình như là đơn đặt hàng!!- Ta không được thông báo kết quả cho tới khi đạt điểm số tuyệt đối!

- Norman gật gù - Đó là tại sao bọn mình không hề để tâm!

Có lẽ.."

Nhớ chuẩn bị 3 đứa có điểm số tuyệt đối vào đợt lấy hàng tới!"

Một khi lên 6, chúng ta sẽ bị thu hoạch theo thứ tự điểm số tăng dần.Và khi chạm mức 12 tuổi, ta sẽ bị chuyển đi dù điểm có thế nào đi nữa.- Vậy cơ bản việc chuyển chúng ta bị hoãn lại là bởi đạt điểm số tuyệt đối ư?Nhưng mà...- Tớ vẫn chưa hiểu, tại sao lại xếp hạng theo điểm cơ chứ?- Và khung tuổi từ 6 đến 12 có ý nghĩa gì?Hai đứa trẻ ngẩn ngơ với những câu hỏi xoay quanh chúng.- Vóc dáng cơ thể chăng?

- Emma nhíu mày."

Không thể nào!

Nếu thế thì chúng phải để ý cân nặng hơn chứ?!"

- Kích cỡ não bộ!- Hả?- Là bộ não!Emma hoảng hốt nhìn cậu bạn trừng lớn mắt.- Người ta nói rằng bộ não con người phát triển tới 90% khi đủ 6 tuổi!- Còn đề cập rằng việc phát triển sẽ hoàn tất ở tuổi 12!Emma nhìn cậu.- Thế có nghĩa là...- Phải!

Chúng đang nhắm vào bộ não của chúng ta!Bộ não hẳn là phần ngon nhất.

Thậm chí một bộ não tốt còn đáng giá hơn gấp bội.Vì mục tiêu đó, chúng đã mạo hiểm và đầu tư rất nhiều.Từ nông trại, mama, đồ chơi và sách vở.- Để chuyện đó sau đi!

Ưu tiên việc kiếm dây thừng đã!- Được rồi!Emma và cậu đã quyết định dùng dây thừng trốn thoát qua bức tường.Ngày hôm đó cậu nhận thấy ý định này có gì đó không được ổn.Nhưng chị Cả chẳng nói gì thêm, và cậu cũng không có cách nào khác.Thôi cứ thử xem sao!- Khoan đã!Emma đột ngột níu cánh tay cậu bạn.- Đã có máy tín hiệu trên người ta, chỉ sợ sẽ còn..- Không có đâu!

- Norman cười hiền lành - Tớ đã kiểm tra khắp nhà rồi!"

Gì!?!?!"

Cái quái?!

Kiểm tra khắp nhà luôn cơ á!Emma nhìn cậu ta cười khẩy một cái."

Cậu ta trả lời không do dự luôn!

Cái mặt chắc mắm thấy ghét!

Đúng là Norman!"

- Tớ thật bất cẩn!- Hử?- Ai lại nghĩ chúng ta bị gắn "bọ" cơ chứ!- ...!Cô bé nhỏ thoáng nhìn bóng lưng gầy nhom của người bạn thân.- Mama có lẽ..

đã phát hiện tụi mình tới chỗ bức tường!Hai đứa trẻ xoay người vào nhà.- Chưa chắc đâu!Ví dụ như đêm qua mẹ không phát hiện chúng ở đó.Có nghĩa là không phải lúc nào mẹ cũng biết những chú cừu mình chăn nằm ở đâu.- Bà ta chỉ biết sau khi kiểm tra đồng hồ thôi!"

Nếu bộ truyền tín hiệu có thể định dạng chúng, thì mama sẽ biết lúc bà ấy trên đường về tối hôm qua, hoặc vào giờ nghỉ trưa.."[Chúng ta sẽ bị tóm ngay.Nơi ta đã tới, thứ ta đã biết.Và cả kế hoạch bỏ trốn.]- Nhưng đó không phải là vấn đề!Norman quay sang Emma nói nhỏ.- Ừm..

ít ra tớ cũng không nghĩ vậy!- Tớ không tin mẹ biết cụ thể hai đứa trẻ đó là ai!"

Không thì bà ấy cũng chẳng cần bày vẽ một màn trình diễn cảnh cáo!"

- Cho nên..- Ê Norman!!

Phụ tớ một tay được không?Giọng Don văng vẳng, cậu ta ló cái đầu ra hành lang nhìn hai đứa bạn.- Được!

Tới ngay!Norman nhìn qua cô gái nhỏ, mỉm cười như lá màn lay.- Tớ đi nhé!Emma ngẩn người, rồi gật gật cái đầu nhỏ xoăn tít.Bên kia căn phòng cuối hành lang, giọng Don cứ thoăn thoắt.- Cái đồng hồ trong phòng tụi mình bị sao rồi ấy!- Hể?!- Ài..

Tra dầu vào chỗ này này!- Oi!

Sao còn chút xíu dầu thế!!- ...Còn một mình Emma đứng ở chỗ cũ.Em ngắm nhìn những bức vẽ nguệch ngoạc trên tấm bảng bên cạnh, sặc sỡ màu sắc của sáp chì, nhưng lại sinh động đến lạ thường."

Vậy là giờ ta phải cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra..!"

Còn lại một góc, bức tranh của Conny bé nhỏ.Trong tờ giấy trắng em vẽ, có Mama dịu hiền nắm tay em, em hạnh phúc ôm Bernie đáng yêu.Còn chị Rui, cài lên mái tóc màu hạnh của em, một bằng cài tóc bằng hoa đẹp mắt.Mọi người hạnh phúc, em hạnh phúc.Giây phút trôi qua thật êm đềm.Em như cô công chúa nhỏ, mãi vui vẻ với giấc mộng.Giấc mộng vĩnh hằng...Những điều ước nhỏ chưa bao giờ thực hiện.Chẳng lẽ nào nó quá viển vông?Hành trình ngắn ngủi, em ngã em rơi.Em hạnh phúc.Em vẫn là cô bé thuở nào ríu rít bên cạnh, đôi mắt bừng nắng hạ, bím tóc màu hạnh xinh xắn, tâm tư vẫn ngát cái sắc dã quỳ êm dịu.Emma lặng lẽ, trong mơ hồ của những dòng suy nghĩ, bắt lên cái tên quen thuộc ngày ấy."

Conny!"

Sẽ ổn thôi!

Mình sẽ làm được mà!- Emma..

Norman ló đầu ra cửa phòng, nhìn cô bạn bên kia hành lang, tính gọi một tiếng nhưng...Người phụ nữ đôn hậu dịu dàng.Bà ta nhìn chằm chặp vào Emma.Đôi mắt mở to, con ngươi sâu thăm thẳm, trừng trừng như muốn khóa chặt cô bé nhỏ.Emma lúc này đã quay lại.Lòng em bắn lên, tim gần như muốn ngừng đập.Isabella vẫn nhẹ nhàng, âm thanh ôn tồn hỏi.- Sao thế Emma?

Trông con xanh xao quá!

- Mama áp sát cô con gái.- Giờ mới nhớ!

Sáng nay mẹ không thấy con năng động như mọi khi!- Không... con..Thần kinh cô căng lên như dây chão, giọng cũng bắt đầu run lên.Bà ấy phát hiện ra rồi sao?Đây là lời đe dọa?Mẹ đã thấy tụi mình rồi?Không!!Lý trí Emma quật cường, trong tíc tắc em nhận ra."

BÀ TA ĐANG THĂM DÒ PHẢN ỨNG CỦA MÌNH!!"

Vậy ra..

đây mới thật sự là mama...Những lời ngọt ngào ôn nhu khi xưa..Từng có một mama, dịu dàng nói câu "Mẹ yêu con!".Từng có một mama, cạnh bên an ủi dỗ dành và bảo rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.Và từng có một mama, hiền hậu kiên cường vỗ về cô và tươi cười xoa đầu "Mẹ tin ở con!".A..

Hóa ra mình đã thực sự nghĩ mama yêu thương mình!Ngay từ đầu, bọn mình chỉ là món hàng hóa đối với bà ấy!"

Sợ quá!"

"Mình muốn khóc!"

"Thật nhục nhã và đau khổ!"

"Tại sao chứ?!?"

Mình chỉ muốn hét lên thôi..- Không có gì ạ!!Em nở một nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào.Điều này khiến Isabella có chút ngoài ý muốn.- Con chỉ là đang nghĩ rằng mình cũng sắp rời đi, và con cũng nhớ mẹ lắm!Mama có chút ngạc nhiên.Norman ở sau cánh cửa cũng đang sợ đến tái xanh.Chợt, Mama mỉm cười, cúi xuống vén tóc cô bé nhỏ, thì thào:- Con có thích ngôi nhà này không?Emma chớp đôi lục bảo, nắm lấy cơ hội nhào vào ôm bà ấy.- Tất nhiên rồi!

- Em cười vui vẻ - Con yêu nó lắm, và cả mama nữa!- Con tự hỏi giờ Conny thế nào rồi!"

Emma!

Cậu đang nói cái quái gì vậy chứ?!!"

Norman toát hết cả mồ hôi.Nhưng cậu cũng tò mò liệu người phụ nữ danh xưng mama ấy sẽ trả lời ra sao.Isabella híp mắt.Bà đang nghi ngờ mọi thứ, mọi thứ có thể xảy ra, xung quanh những đứa trẻ.Bà dao động, rồi lại kiên định, rồi lại dao động.Nhưng rồi, trong bộ não từng thuộc về một thiên tài, xoẹt qua hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn mà lãnh đạm kia."

Liệu có phải.."

- Ừ mẹ biết mà!Mama đứng thẳng người, trên gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt.- Mẹ mong chờ lắm!

Chắc chắn con bé sẽ trưởng thành và khôn lớn!- Và.. trở thành một người mẹ giỏi giang!Không khí như bất chợt ngưng đọng.Câu đáp lại khiến hai đứa trẻ hoảng hốt."

Bà ta biết hết nhưng lại cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra!"

Quá quả quyết và không hề nao núng![Isabella, người mẹ đỡ đầu ấy, cứ như một bức tường sắt, không hề lay chuyển.]Đôi chân Emma cứng đờ, mặt em sớm đã trắng bệch.Em như nghe cả tiếng đập thình thịch trong lồng ngực.Bình tĩnh lại nào!Cười lên đi!Phải làm mặt bình thường!Nói gì đó xem!Giống như mọi khi!Mau đi!

Mau đi!!Nhưng sự thật, Emma sợ đến không thể cười nổi nữa.Gượng gạo với khuôn miệng cứng đờ.Và rồi lúc ấy.."

Leng kenggg!!"

- Tới giờ ăn tối ạ!

Con đã chuẩn bị xong, mama!Giọng nói trẻ con mang chút âm trầm vọng vào tay Emma, làm em như vớt được sợi dây thừng giữa vực thẳm.Ở đó, trong tầm mắt em, xuất hiện bóng dáng của cậu bạn thân ấy."

Ray.."

Cậu con trai với điệu bộ lãnh đạm tùy ý, tay đút túi, tay còn lại cầm cái chuông vàng chóe.Isabella đã sớm qua lại, lườm nhẹ cậu.Cùng lúc ấy, những đứa trẻ từ trong phòng ngủ nghe tiếng chuông, như ong vỡ ùa ra.Hành lang tĩnh mịch mau chóng tràn ngập những tiếng cười và bước chân vội vã.Norman thừa dịp đó hòa vào lũ trẻ tới chỗ Emma.- Emma!

Đi thôi nào!Ôi trời..

Bọn mình an toàn rồi...- Hôm qua hai đứa có đến chỗ cánh cổng không?Emma và Norman giật thót."

C- Cái quái.."

- Không ạ!

- Norman nhẹ nhàng quay lại - Ý con là, luật đã được đưa ra mà?Cô bé nhỏ cạnh bên cũng nhanh chóng hùa theo.- Tụi con đã chơi đuổi bắt suốt hồi hôm qua mà!

Đúng không?!- Phải!

Rốt cuộc cũng chả có ai bắt nổi cậu!- Ừm hứm!Hai đứa trẻ cười khúc khích.- Sao mẹ lại hỏi thế ạ?Cậu cười hài hòa nhìn mama.Ở đấy, Isabella nhìn hai đứa nhỏ, vẫn cứ thế treo nét phúc hậu hiền lành.- Không có gì đâu!

Con đừng để ý!Rồi bà xoay người đi thẳng.Đợi bà đi khuất, Emma đã quỳ sụp xuống, tái mét thở hổn hển.- Xin lỗi!

- Em run bần bật - Đột nhiên tớ thấy kiệt sức!- Aaa..

Bây giờ như tim tớ mới chịu đập lại vậy!"

Coi bộ cậu ấy đã quá sức rồi!"

Norman lo lắng nhìn bạn mình, đỡ cô bé dậy.- Cậu còn đứng được không?- Ừm, được!- Emma!

Mẹ đang cố thăm dò chúng ta!Cậu nắm lấy bả vai bạn thân.- Bà ấy biết đối tượng là hai người!Bộ truyền tín hiệu không thể định dạng chúng ta.Nên hãy sớm tìm sợi dây thôi!- Cùng cầu nguyện nào!!Những đứa trẻ Grace Field, vẫn trong bộ đồng phục trắng tinh, vẫn những tiếng cười rộn rã, vẫn những món ăn ngon lành.."

Hôm nay không có đứa trẻ nào phản ứng đặc biệt khác lạ!"

Isabella đi dò xét từng gương mặt non nớt.Bà ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua và cả hôm nay.Khi nói chuyện về Conny, nhịp tim Emma vẫn ở mức bình thường."

A!

Kệ đi!

Thời gian sẽ trả lời thôi!"

Tiếng gót giày chậm rãi và từ tốn, hòa vào âm thanh nhộn nhịp của lũ trẻ, rồi im bặt.- Còn rất ít thời gian!Norman thấp giọng nói với cô bạn.Chúng ta không có đến hai tháng đâu.Hai đứa trẻ chia ra tìm quanh quẩn ngôi nhà của chúng.- Không cần tìm thêm nữa!

Tối qua tớ đã xem xét sơ qua cả rồi!Đôi tay nhỏ cầm hai đoạn thép, thuần thục cạy khóa cánh cửa.- Nếu có dây thừng, thì hẳn là ở trong phòng này!Căn phòng cuối cùng không thể mở.Cánh cửa được đẩy vào.Cả hai đứa trẻ, cùng mục đích, cùng suy nghĩ."

Phải lừa được mama và thoát khỏi đây trước khi bà ấy phát hiện ra kế hoạch!"

Và sống sót cùng mọi người!!.Cùng lúc ấy, ở một nơi như hoàn toàn tách biệt với căn nhà, tồn tại cố định ngưòi phụ nữ trẻ.Isabella đứng mãi trước chiếc gương.Bên cạnh là một chiếc bình hoa văn tỉ mỉ đẹp mắt cắm những bông hoa tím biếc mê người.Lộng lẫy nhưng đằm thắm.Dịu dàng mà tà mị.Hệt như đôi mắt, hệt như sinh mệnh mà nó khóa buộc.- Không thể để một ai trốn thoát được!Bà ta lầm bầm, đối diện với hình ảnh bản thân được phản chiếu.Bàn tay tinh tế vuốt cổ, lộ ra những con số.| No.73584 |- Bởi vì ta mới là người sẽ sống sót!!Đôi con ngươi trong phút lóe lên tia tàn nhẫn.---.---.---.---.---.---.---.---.---.---

Những người đến và đi

dưới ánh chiều muộn,

Phải chăng họ cũng

ấp ủ giấc mơ tự do?

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Tạo lập


# các cô đọc giả không nhận ra tình tiết chap trước trùng với chap "Lối thoát" rồi!Huhu, lỗi ta không xem lại, xin lỗi mọi người ;_;"Tạo lập" ở đây nghĩa tương tự như tạo ra và thiết lập một hạt giống.

Nghe có vẻ kì lạ nhưng bản chất của những "hạt giống sinh mệnh là như vậy nha!Cảm ơn sự đón đọc nhiệt tình của mọi người :3________________________________________

Hai đứa trẻ nhẹ nhàng mở khóa căn phòng chúng nên tới.Nhà kho!Tuy có chìa khóa cửa nhưng Mama hiếm khi vào phòng này.Với hai đứa nhỏ, nó chứa đầy những bí ấn.- Nếu trong nhà có dây thừng, thì nó hẳn phải ở đây!_____________________

Dưới gốc cây nơi ánh dương chiếu rọi qua những tán lá...

Một cậu bé ngồi đó, vẫn chưa biết được sự thật.

_____________________

Ray ngồi đó, rồi lặng lẽ gập cuốn sách đang đọc dở.

Đôi mắt đen láy tinh tường quét qua con đường rừng nơi hai người bạn thân của cậu đang chạy vào.

Cùng lúc đó, Emma và Norman đã tới chỗ trồng một cái cây to, không khác biệt mấy so với hàng cây còn lại trong khu rừng lớn này.

Emma nhanh chóng trèo lên cây, túm lấy cái bọc vải trắng Norman quẳng lên, nhét nó vào rãnh cây một cách kín đáo.

Hai đứa nhỏ đã tìm được thứ khác thay thế cho dây thừng, đó là chiếc khăn trải bàn được cắt thành nhỏ những đường vải dài bằng nhau và buộc lại.

Bởi chúng hiểu rõ một cuộc sống yên bình trong căn nhà này thì cần có dây thừng làm gì.

Chạy đi tìm thứ tương tự mới là cách hay hơn.

Norman nhìn Emma nhảy xuống, gật gù.

- Được!

Giờ mới đến phần khó nhằn này!

Là bộ truyền tín hiệu, và cách đưa mọi người ra khỏi đây..

- Norman!

- Hửm?

- Cậu không cho rằng đã đến lúc kể lại với Ray rồi sao?

Norman cười hiền hòa: "Ban đầu tớ cũng nghĩ thế!"

- Theo tính cách của Ray, cậu ấy sẽ không hoảng loạn!

- Lại rất thông minh và rành về máy móc, tớ chắc cậu ấy có thể giúp được!

Norman trầm ngâm.

Linh tính nhắc nhở những điều không đơn giản như thế khiến cậu lưỡng lự.

Bình tĩnh và tỉ mỉ.

Ray luôn chuẩn bị kĩ và tìm ra những cách tối ưu cho mọi vấn đề.

Sự trợ giúp của cậu ấy là vô cùng cần thiết nếu muốn mọi người đều sống sót.

Dù vậy..

Cậu nhìn sang Emma.

- ?

- Tớ sẽ nói chuyện với Ray nên giờ cậu về trước đi!

- Tại sao?

Nói bây giờ cũng được nè!

- !!!!!

Emma và Norman quay phắt lại.

Cậu bạn thân với mái tóc đen có chút dài che vội nửa khuôn mặt.

Ẩn nhẫn và lạnh lùng.

Hầu như là vô cảm.

Đôi mắt cá chết liếc hai đứa bạn ngốc đờ ra.

Nhíu nhíu có chút vui vẻ.

- Ray?!!

- Thứ lỗi!

Tớ đã bám đuôi mấy cậu suốt dọc đường!

Emma hãi hùng, vẽ hết lên trên mặt biểu cảm "không thể tin được".

- Cơn tò mò khiến tớ ngứa ngáy khắp cả người, và giờ thì tớ chán ngấy rồi!

- Ray từng bước tới gần hơn, mặt thì kiểu "ừa, tôi cần biết nên mau nói đi".

- Vậy nên chắc cũng đã đến lúc hỏi thẳng luôn!

Ray tới sát hai đứa bạn, thả bộp cuốn sách vào tay Emma.

Emma: "???"

Ray khoác cổ hai đứa lại, lườm lườm chúng mà hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra ở chỗ Cánh Cổng vậy?

Hả?

- Rõ ràng là có gì đó không đúng từ thái độ của mấy cậu tối hôm ấy!!

- Hơn hết hai người đều quay về tay không trong khi nói là không đến kịp?

Ray hai tay siết cổ hai đứa lì lợm này, trông có vẻ bạo lực nhưng thân thiết là bao.

- Đừng nói là không có chuyện gì cả!

Phun ra ngay!!!

- Vẫn nhạy bén như vậy nhỉ!

Haha!

Cậu ta vẫn luôn để ý kĩ tới những chi tiết nhỏ nhặt!

Norman quay sang nhìn Ray, ánh mắt có chút ái ngại.

- Cậu có thể giúp bọn tớ chứ?

- ?

Chắc rồi!

- Được rồi bọn tớ sẽ nói!

- Chuyện là tất cả chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!

...

[Người Mama hiền từ ấy vẫn nắm tay những đứa trẻ, chơi đùa cùng chúng.]

Nhưng có vẻ, khoảng không vắng lặng một bóng hình nơi gốc cây đã thu hút sự chú ý của bà.

...

Rui chậm chạp và nhàn nhã nhấp ngụm trà.

Loại trà thảo dược bông tơ trắng lá vàng, Hectimae dược bạch.

Rui đặt tách trà lên bàn.

Đôi tay trắng noãn lôi từ cái túi rút dưới gầm bàn gỗ ra một quyển sổ.

Quyển sổ không lớn, màu nhạt xanh đơn điệu.

Cô giở sổ, những trang giấy đã úa màu theo năm tháng, mỏng như muốn rách toạc đến nơi rồi.

Lật được một vài tờ, đôi đồng tử nhẹ lướt qua cái tên "Marie".

No.47003, Marie, đã chết.

Rui cụp mắt, đóng quyển sổ lại.

Marie, cô gái nhỏ tựa những bông thạch cốm, tươi mát êm dịu.

Người chị lớn đã ru qua Rui, hát cho cô nghe, ngày xưa ấy.

Cô đứng dậy, thở dài, móc chùm chìa khóa đôi chút gỉ sét trong cái túi của bộ đồ làm vườn sờn cũ chẳng đẹp đẽ bao nhiêu.

Rui nhấc bước, rồi lặng người trước bức tường bám những dây tầm gửi xanh mướt.Bàn tay quơ qua đôi ba dây leo có gai nhỏ xước vài chỗ, đỏ ửng.Vén ra một cánh cửa gỗ.Tay còn lại đút chiếc chìa khóa vào ổ cửa, vặn một cái, nhịp nhàng linh hoạt."

Kéttttt!!"

Cánh cửa nặng nề hé mở.Rui nhanh chân bước vào.| Xin chào người đại diện, phòng máy sẽ ngay lập tức được kích hoạt! |Giọng máy khô cứng đều đều vang lên.Trần nhà tự động sáng lên, chiếu rõ một phòng thí nghiệm không nhỏ.Đằng sau vẻ bề ngoài là bức tường lạnh băng không ngờ lại che đậy một căn phòng đầy những thiết bị hiện đại tối tân."

Phụttt!!"

Hai bên cửa đột ngột phun ra những luồng khí mạnh.Khí khử trùng này có mùi khá nặng, bao lâu rồi vẫn khiến Rui nhíu mày khó chịu.Cô rút cái chìa khóa còn ở bên ngoài cửa, rồi đóng lại.Rui tiến thẳng tới bàn thí nghiệm ở giữa căn phòng.Trên bàn vương vãi những dụng cụ máy móc thí nghiệm và vật dụng phụ trợ linh tinh.Kính hiển vị có, khúc xạ kế có, máy đo quanh phổ có...Hỗn tạp và bừa bãi.Cô gái nhỏ chẳng buồn quan tâm.Đối diện cô là một chiếc hộp gỗ nhỏ xíu.Rui mở ra, nhanh chóng lọt vào mắt là một ống chứa thủy tinh bé bằng một lóng tay.Cái ống nhỏ bóp nhẹ là vỡ, bên trong chứa một giọt máu đỏ tươi, cô biết rõ đó là giọt máu đầu của đứa trẻ mới.Cô nhấn nút nguồn của cái máy bên cạnh.| Xin hãy đặt mẫu vật vào khuôn để phân tích! |Rui cẩn thận đặt ống vào khuôn máy, đôi tay thoăn thoát chạm vào những câu lệnh quen thuộc."

Tích!"| Máy bắt đầu phân tích, xin hãy đứng lùi về sau! |Rui xoay người, đi qua hướng cái tủ đen to lớn thô kệch.Cửa tự động mở ra để lại sự hiện diện thật là một chiếc tủ lạnh, đầy ắp đồ ăn vặt dạng túi và thức uống trong lon thiếc.Đôi mắt xanh có tia long lanh.Cô có thói quen tích trữ đồ ăn như chuột nhắt vụng trộm, điều này khá xấu hổ với một thiếu nữ độ sắp trưởng thành như Rui.Rui chỉ lấy ra một túi khoai tây sấy nhỏ và một lon nước sủi ga rồi đóng tủ lại.Rui ngồi xuống một cái ghế đệm bông trắng êm ái, nhàn nhã nhâm nhi miếng ăn ngon lành.Trong phòng chỉ vỏn vẹn tiếng "măm măm" ăn vặt của cô và tiếng đồng hồ đếm giờ của cái máy, "tích tắc" cứng ngắt và rập khuôn.Khoảng một phút sau đó, chiếc máy to lớn kia "Tinh!!" lên một tiếng, rồi bên hông bật ra cánh cửa nhỏ, thả từ từ một cái lọ be bé vào cái khay bên cạnh.Từ bên trong lọ còn bốc lên làn khói trắng mờ.Rui ngừng ăn, rửa tay khử trùng sạch sẽ, sau đó với tay lên cái kệ trên, lấy những trang bị bảo hộ.Tay đã mang bao tay thí nghiệm, mắt cũng được che chắn qua lớp kính mỏng.Kín đáo cẩn thận, hoàn toàn khác với tác phong cẩu thả tùy ý khi nãy.Rui cầm gắp gỗ, lấy thứ ở bên trong lọ thủy tinh ra, bỏ vào đĩa kính chứa nước, ngay lập tức vật thể kia bốc khói xì xèo.Khói dần tan bớt để lộ hình dáng cầu cân xứng của vật lạ kia, to cỡ một quả thông, nhàn nhạt nâu, còn láng mịn đến kỳ lạ.Rui gắp nó lên đáng giá, sau đó quay sang nơi cái máy kia, ấn lên màn hình leon xanh ngắt.Ngay tức thì, trên màn hình cuộn những dòng chữ với tốc độ kinh hồn, đều là những số liệu cần thiết của "hạt giống" kia.Cô gái nhỏ lia đôi mắt đọc một loáng, rồi lôi một cuốn sổ lớn, dày cộm từ dưới hộc bàn ra.Đôi tay lại thoăn thoát giở một trang mới toanh, lúi húi ghi đầy những dòng mực đen.Báo cáo:Ngày xx tháng xx năm xxxx.• Chủ thể: Carol• Nhóm máu: A-• Đặc thể hạt giống: + Màu sắc: chưa biết + Phân loại: hạt trơn + Lõi: 3x3, cân xứng + Chủng loại: chưa biết + Đặc tính: cứng cáp + Loài: chưa biết + Mã: No.

53494 + Vỏ: loại 5Vp3, nâu nhạt + Chậu: H14_05, ấm tiên • Tiến triển: Lưu trữ hạt non• Đồng hóa nâng cấp: 3 ngày• Năng lượng: chưa biết• Tương khắc: Đất hoa huỳnh, nước giếng nông, bột bón 5 tháng ủ• Hòa hợp: Đất mộc đồi, nước mật đào, bột bón tháng đông Hết.Ghi chép hoàn tất, cô liền tới chỗ một tủ kính bên phía phải phòng.Tủ kính khá lớn, gồm tầm 30 ô, bên trong là những chiếc chậu gốm tinh xảo, không cái nào giống cái nào.Những cái chậu nhỏ xinh, vài cái mọc lên một chồi non xanh um, cái thì chỉ vẻn vẹn màu đất ẩm.Rui lấy ra một cái, hình dáng hoa lệ như cái ấm trà sang quý.Tỉ mỉ cầm cái bay gỉ, xúc một nắm đất lên và thả hạt vào và lấp nó.Chợt vành tai nhỏ của thiếu nữ có chút động, cô ngước lên trần nhà.Đôi mày có chút nhíu lại, trực giác linh tính, mách bảo cô hãy nhanh rời khỏi phòng.Cơ thể nhở nhắn tức thì cử động, cởi áo thí nghiệm, găng tay cùng kính bảo hộ, cứ thế vứt qua một bên sàn, bừa bãi đến khó tin.Rui hai tay chụp lấy cái chậu, vơ vội chiếc chìa khóa cũ, chân vội bước ra cửa.Ra khỏi phòng, cô nhanh lấy gót giày gõ gõ vào vách bên cạnh, lập tức cánh cửa đóng sầm lại.Tai nhạy bén nghe hệ thống máy móc đã khóa chốt trong, cô dùng một tay cầm cái chậu gốm, tay kia kéo mớ tầm gửi.Những cái gai nhọn chết tiệt, nó làm cô chảy máu.Thật nguy hiểm và đau đớn.Nhưng có hề gì cơ chứ...Thiếu nữ nhìn đống dây leo chằng chịt, che khuất hoàn toàn cánh cửa.Dường như hàng rào gai góc ấy tưởng chừng vô dụng, nhưng mặt khác lại hoàn toàn tách biệt căn phòng bí mật ấy với ngôi nhà rộng lớn nơi đây.Rui thở nhẹ, thời gian báo nguy không cho cô chậm chạp đứng đực ra ở chỗ này.Cô nhanh chân quay về bàn gỗ kia, đặt cái chậu lên một cái máy nhỏ cũ kĩ gần đó.Cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngồi vào ghế rồi cầm ngay một cuốn tiểu thuyết dưới gầm bàn lộn xộn, chân vắt chéo, một bộ dáng nhàn nhã lười biếng hiện lên.Vừa lúc ấy, bóng hình người phụ nữ trung niên xuất hiện trong nhà kính.Rui cất mắt khỏi cuốn sách, thoạt diễn tự nhiên không chút e ngại.Nhướng mày mỉm cười, đôi môi hồng nhuận khẽ mở.- Ồ!

Sáng an lành, mama kính yêu!Isabella mỉm cười gật đầu: "Sáng an lành, con yêu!"

Nói xong, bà liền quay đầu đi thẳng lên Nhà.Mama chẳng vội, bà chỉ như mọi ngày xuống giám sát hành vi của Rui một chút, còn lại đều tập trung vào lũ trẻ.Người đi khuất hẳn, Rui lúc này mới gập quyển tiểu thuyết, trên bìa còn ướm lên vệt máu khô.Cô lặng thinh nhìn máu chính mình lăn trên búp măng mềm mại.Nhưng rồi lại nhìn đến thẫn thờ.Cửa nhà kính đã đóng lại từ lâu, bên trong vẫn vẻn vẹn một cô gái nhỏ đơn độc.Đôi mắt vẫn trong vắt, biếc xanh như ngày nào.

*_____*_____*_____*_____*_____*

| Rui vẫn còn tồn tại và hiện hữu, cường đại độc lập và trí tuệ vô song, nhưng thiếu nữ bé nhỏ ấy vẫn vô hình bị cuốn theo một nỗi sợ hãi năm xưa, ám ảnh đến dai dẳng, mệt mỏi đến tận cùng, tận cùng của sự giả dối... |

"Một ngày nào đó,

nếu như sứ mệnh bỗng dưng thất bại

Trở về với một thân tàn

như một hạt giống khô héo

chẳng thể nào vun trồng

Liệu người có với bỏ em đi?

Như xưa kia..?"

- Rui Boudelaire Mavolo -

.

#Tình hình nghỉ dịch nhàn rỗi, ta sẽ ra 2 chap một tháng!

Quyết tâm!!!

Ở nhà nghỉ dịch học bài vui vẻ nha mọi người ;_;
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Tối ưu


Ray đã biết mọi chuyện sau lời kể của hai người bạn thân.- Hừm, tớ hiểu rồi!- Cậu chẳng bất ngờ như tớ dự đoán!Norman cười phì, Emma thì quay tới quay lui.- Vậy, nhìn lại về kế hoạch bỏ trốn..

Ray mặt nghiền ngẫm.- Có một vài vấn đề!

Điều quan trọng nhất là số lượng người..- Đơn giản là quá đông!

Không thể bỏ trốn hết được!- Ta có thể mang theo nhiều nhất..- Khoan đã!!

- Emma hắng giọng.Đôi đồng tử lục biếc trở nên nghiêm túc.- Bọn tớ muốn đi cùng với tất cả mọi người!- Cậu cần phải giúp chúng tớ thực hiện điều này Ray!- Tất cả ư?

- Cậu con trai, mái tóc đen phủ một bên mặt có chút âm trầm - Cậu đùa chắc?!Emma sửng sốt.Em không nghĩ Ray sẽ chất vấn mình như vậy.Norman một bên cũng rũ mặt.- Tổng cộng có 39 đứa trẻ trong Grace Field này!- Hơn nữa hầu như chúng đều dưới 6 tuổi!Mama, bọn quỷ, bộ truyền tín hiệu...Nhiêu đó đã quá đủ rắc rối rồi!- Cậu muốn gây thêm khó khăn cho chúng ta sao?- Không phải là tớ không hiểu!!

- Emma cãi lại - Dù vậy, chắc chắn vẫn có ca-- Không còn cách nào khác cả..Emma đờ người, đôi con ngươi của em và cặp mắt đen của Ray trừng nhau một hồi.Ray thở nhẹ: "Emma cậu không nhận ra sao?"

- Hả?- Từ từ Ray!

- Norman bất chợt xua tay.Ray nhìn về phía cậu bạn thân.- À tớ hiểu rồi!

- Cậu nhìn Norman, khóe miệng nhếch lên - Hèn chi cậu muốn nói chuyện riêng với tớ!Norman gằm mặt.Ray mắt cá chết lại tiếp tục.- Cậu không nên giấu Emma điều này!Cô bé nhỏ được xướng tên mơ hồ ngạc nhiên.- Ừm..

Tớ cho rằng cậu không thể mở lời với cậu ấy!- Dù gì thì cậu cũng tốt bụng quá rồi!

- Ray thụi vào tay đứa bạn một cái - Với người như Emma thì phải thẳng thắn lên chớ!- Ơ?

Hả??!!

- Emma mông lung.- Emma!

- ??- Cậu biết đấy..

- Ray tiến về phía em - Ta không thể cứ nói trốn là trốn được![Ta chưa biết thế giới hiện tại bên ngoài như thế nào..]Nhưng...Bọn quỷ muốn lấy cơ thể của chúng ta bởi mệnh lệnh từ bên ngoài kia.Và sự thật về nông trại này đã chứng minh điều đấy.- Bên ngoài là cả một vương quốc quỷ đang chờ đợi!- Và viễn cảnh tệ nhất là sẽ chẳng có nới nào an toàn cho con ngưòi chúng ta!A...Cô gái nhỏ!Em đã hiểu chưa?Cái sự thực kinh hoàng hơn nữa, chính là thế giới ngoài kia cơ!Sợ hãi, ám ảnh, điên cuồng, hãi hùng, máu me, tởm lợm, chết chóc, mạt sát, rối loạn, bùng nổ, và bỏ cuộc...Emma chớm một chút hốt hoảng trong tâm."

Cậu nghĩ có khả năng..

đưa tất cả mọi người cùng theo không?"

Ồ!

Emma nhớ lại, có vẻ như bản thân cũng đã tự hỏi câu hỏi đó.Nhưng, chúng ta muốn sống sót, thì không phải chỉ có thể bỏ trốn thôi sao?- Trong trường hợp cố dẫn tất cả mọi người theo, thì rõ ràng sẽ cahwngr một ai sống nổi!"

Mình hiểu..

"- Ta phải bỏ họ lại!Ray nắm đôi vai em.- Đó là giải pháp tối ưu nhất cần hướng tới!Gương mặt nhỏ mang theo đôi đồng tử lục biếc ngập nước ngẩng lên, miệng nhỏ mở ra ba chữ.- Không đời nào!Một khắc này, Norman đã sớm cạn lời.Còn Ray thì cảm thấy đầu mình có chút đau khi bản thân nói nhiều như thế mà chẳng thông não được tí nào cho con bé ngốc trước mặt.- Nói gì cơ?!!!?

- Ray gào lên bực tức.- Có thể là bất khả thi nhưng tớ vẫn muốn đưa mọi người cùng theo!

Cứ nghĩ cách đi đã!

- Emma lấp lánh lấp lánh =))))Dừng một chút, em nghiêm túc hơn hẳn.- Tớ không muốn tất cả chúng ta phải chịu chết!- Trong mắt tớ, việc bỏ bọn trẻ ở lại là điều không thể!

- Tớ muốn mọi thứ kết thức chỉ với Conny.."

Conny..

"Đôi mắt em buồn rầu, em cứ thổn thức mỗi lần nhớ về em ấy.- Tớ chỉ là.. không thể chịu được khi nhìn thấy ai khác sẽ bị như vậy..- Nếu không có nơi nào cho con người chúng ta sinh sống, thì hãy tự mình tạo nên nơi ấy!- Hãy là những ngưòi thay đổi thế giới này!Emma, em biết rõ bản thân mình đang nghiêm túc và kiên định đến thế nào.Phải!Một thứ hòa bình, cho tất cả đều hạnh phúc.Và cũng cho em.- Ray, nhờ có cậu, tớ đã nhận ra, rằng đây chỉ là kế hoạch vượt ngục mà ta cần phải dàn xếp một cách khéo lẽo và tỉ mỉ!

Thế thôi!- Cái g-Ray tái mặt."

Cậu ta điên rồi!!"

- "Thế thôi" ư?

Cậu đang đùa chắc?!Đó toàn là suy nghĩ viển vông!- Tớ không đổi ý đâu!Và Emma đã nói như thế.- Tớ đã quyết định rồi!"

Tớ sẽ không khóc nữa!"

- Vậy nên Ray, thay vào đó cậu phải bỏ ý định ấy đi!Emma nhào tới chộp hai tay cậu.- Đừng có phàm nàn nữa mà hãy hợp tác với bọn tớ đi!!!Emma la làng lên.Ray đứng đó nhìn Emma, sấm chớp đã sớm nổi lên.Cậu tức anh ách, bắt lấy tay Norman lôi kéo.- Ê Norman, ra đây chút coi!!- Haha... (/; v ;)/ .- Nè!

Cậu hãy làm gì đó với đồ ngốc đó đi!- Cậu ấy đơn giản là quá vô vọng rồi!Ray càu nhàu bực tức.- Cậu đi mà nói!

Tớ thì lại rất vui khi dường như cậu ấy đã lấy lại tinh thần đấy!Norman thì ôm bụng cười ha hả.- Vấn đề không phải chỗ đó!!- Ý tớ là, phải cản cậu ấy khỏi những suy nghĩ nguy hiểm kia!

Nếu không thì cả hai cậu sẽ mất mạng đấy!!Norman đã ngừng cười, chỉ khẽ mỉm im lặng.- Norman!

- Ray trừng mắt với cậu - Ta đang nói về cậu đó, cậu hiểu mà đúng không?Cậu con trai kia trầm mặc.- Tớ đã, nhìn thấy Emma khóc!- Hả?

- Ray sửng sốt.Lưỡng lự vài giây, cậu nói.- Emma rất hiếm khi rơi nước mắt!- Ban đầu tớ tưởng cậu ấy khóc là vì quá sợ hãi, bởi rốt cuộc thì chính bản thân tớ cũng hoảng loạn!- Nhưng tớ đã lầm..Nụ cười nhàn nhạt, Norman nhìn thẳng vào Ray.- Cá nhân tớ rất sợ cái chết!- Nhưng Emma... thì khóc vì lo cho gia đình mình!- Khá ấn tượng phải không?

Kể cả khi trong trường hợp đó, cậu ấy vẫn đặt tính mệnh chúng ta lên trên cả bản thân...- Dù vậy vẫn không có nghĩa là cậu ấy đúng!!

- Ray gắt lên - Nếu nghe theo, chúng ta sẽ phải bán mình cho quỷ dữ đấy!!- Thành thật mà nói, nếu chỉ có ba người chúng ta thì sẽ dễ dàng xoay sở vào trốn thoát được!

Ray nói bằng giọng hòa hoãn.- Cậu không được gạt bỏ lí trí!

Đừng để cảm xúc điều khiển mình Norman!!- Ray..

Vấn đề là.. cho dù tớ có bán mình cho quỷ dữ thì cũng không sao!

- Cái-- !!Ray trợn tròn mắt nhìn cậu bạn nét mặt rạng rỡ, đôi vai cậu ta nhún một cái như thể cậu ta bảo bản thân sẽ phó mặc sự đời vậy.- Cậu...

đang nói nhảm cái gì thế hả?Cậu ta..

Điên rồi à?!- Norman, cậu... thay đổi rồi!?!- Rõ ràng thường ngày cậu rất bình tĩnh và minh mẫn cơ mà, luôn chọn ra những giải pháp hợp lí nhất!Hơn bất kì ai!Đúng thế!

Còn hơn cả tớ!!

Cậu ta luôn là người...- Thế thì...

TẠI SAO CHỨ NORMAN?!!!?Ray điên tiết túm lấy cổ áo Norman nhấc lên, đôi mắt mở to phẫn nộ.Trái lại, Nornam vẫn nhẹ cười.- Cậu biết mà Ray!Vài từ, khiến Ray sững lại.- Ray à, tớ có thể làm tất cả, chỉ cần điều ấy khiến Emma vui vẻ!- Tsk!!

- Ray nhướng mày, buông cậu bạn ra mà gầm gừ - Cậu mất trí thật rồi!!- Vậy nghĩa là cậu nói mình không quan tâm nếu Emma bỏ mạng vì những gì cậu ấy muốn ư?!!??- Ray!Norman bỗng trở nên nghiêm túc hơn sau khi thoát khỏi cái túm của đứa bạn.- Tớ sẽ không để cậu ấy phải chết!- Nếu là vì cậu ấy, tớ sẽ tự dùng chính mình để làm mọi việc, và mọi thứ.Và rồi cậu ta lại cười tỏa nắng: "Ừm, nói cho dễ nghe thì... tớ chưa bao giờ thất bại trong việc đạt được điều tớ muốn cả!"

"Đồ cứng đầu!"

- Nội tâm Ray phun chữ.- Kệ đi!

Nếu phải trả giá cho quỷ dữ, thì ngại gì mà không lợi dụng nó, vì mục đích của chúng ta?- Tớ chắc sẽ có cách để khiến chúng trở nên hữu dụng đấy!- Thật nực cười!!

Ray giận đến nhe răng, âm trầm nhìn đứa bạn nhu hòa mỉm cười đến tự nhiên như họ chỉ đang nói chuyện phiếm.- Có thể cậu nói đúng...- ?Lại tính toán gì nữa đây hả?- Vậy, giờ thì cậu định làm gì hả Ray?- Cả Emma và tớ, đều mất trí hết cả rồi!- ...Lặng im, khu rừng xào xạc gió nhẹ.Vài ba tia nắng chen qua những tầng lá.Norman nhìn lên cao.Trên gương mặt vậy duy trì nét cười, ánh mắt xanh ẩn hiện chút xa xăm và trầm tĩnh.Và rồi, cậu lại cười rạng rỡ hơn, tiến sát đến chỗ Ray, mắt đối mắt thăm dò.- Cậu định để mặc bọn này, trong tình trạng như thế sao?Ray khựng người.A~- Chết tiệt...Cậu rít qua kẽ răng."

Quanh quẩn hồi lâu, giờ thì tính dụ mình vào tròng à!"

Nhưng rồi vẫn mở miệng...- Thế quái nào mà nghĩ tớ sẽ làm vậy hả?!Norman hì hì vài tiếng.- Được thôi!

Giờ chúng ta đến chỗ của con bé ngốc kia đi nào!Ray nhìn đứa bạn vui vẻ từng bước, nghĩ thoáng chốc và gọi cậu.- Norman!- Hửm?

- Cậu ta quay đầu.- Không phải cậu chưa thất bại bao giờ!- Về chuyện gì?- Việc cậu đạt được thứ mà cậu mong muốn!Tớ nói có đúng không?Cậu từng muốn trộm nó cơ mà!"

Quyển sổ của Chị Cả!"

Norman không trả lời, xoay người đi tiếp.Ray ở phía sau, chỉ khẽ cười xòa..Người phụ nữ ấy, giữa đám trẻ con nhốn nháo vui đùa trên bãi cỏ, âm thầm mở nắp chiếc đồng hồ bỏ túi.Trên màn hình hiện lên ba chấm đỏ ở giữa bản đồ định vị.Đôi con ngươi tím biếc nhìn về phía khu rừng, thoáng chút suy tư.Rồi bà nhanh chóng cất nó lại vào trong túi tạm dề, quay người thì vừa vặn tầm mắt của cô gái.- Mama!Thiếu nữ nhỏ ôn hòa dịu dàng đứng ở đấy.Một tiếng gọi ngữ hình thân mật mà tâm hồn lại xa cách.Vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn nhu mì như nước.Vẫn là trang phục làm vườn thân thuộc thoảng hương cỏ cây.Vẫn là một đầu lục lam xõa dài, ánh lên tia nắng mà nhẹ nhàng đung đưa xuôi chiều gió.Vẫn là đôi đồng tử ngập sắc xanh êm dịu, mà sắc bén thấu cả tâm tư.Nháy mắt 12 năm, vẫn là hình ảnh bà không thể quên mất.- Mama!Lại một tiếng gọi trong trẻo.- Mẹ quên mở cửa thư viện rồi!- A?

Ừ!Isabella chớp mắt định thần lại.- Hãy đưa chìa khóa cho con và con sẽ mở giúp!- Được thôi con yêu!Bà cười, lần nữa trong túi tạm dề lôi ra chiếc chìa khóa đã cũ, bên khóe có chút gỉ.Rui mở bao tay vải, nhận lấy và quay vào Nhà.Isabella nhìn cô khuất dạng, hàng mi dài rung xuống._____________________

"Tâm hồn trống rỗng

Quả ngọt trĩu nặng

Tâm trí quay cuồng

Hoa nở ngát hương."

3 ngàn năm,

bước chân về một lối

Vạn vết đâm,

đều ban cho một người.

- Rui Boudelaire Mavolo -

# Tháng này đăng 1 + 1

Chậm rãi chờ đợi phúc lợi cuối tháng nha~
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Việc nhà


- Đây, nhìn qua cái này đi!Emma nhìn cuốn sách Ray đưa cho Norman.Một quyển sách dày cộm và tên của nó cũng dài dòng.- Ừm..

"Kĩ Thuật Cơ Khí & Lịch Sử Loài Người"...- Tớ đã đọc qua, nhưng có gì đặc biệt chứ?

- Norman thắc mắc.- Không phải tiêu đề hay nội dung...

- Ray chỉ cho cậu mở sách - mà là năm xuất bản!| 2015 |- Đó là cuốn sách xuất bản gần đây nhất mà tớ có thể tìm được trong Nhà!- Nói theo cách đơn giản thì..

đến tận năm 2015, thế giới vẫn xuất bản những cuốn sách như thế này!| 2015 ~ 2045 |- Tận 30 năm trước ư?

- Emma trừng mắt.Vậy thì chuyện gì đã xảy ra suốt 30 năm nay?Phải biết rằng, những kiến thức trong buổi học về quá khứ trước đây hay về các lãnh thổ khác nhau, hoặc căn bản là về thế giới tự nhiên và lịch sử chiến tranh, đều rõ ràng đến vô lý.Chúng tồn tại trong những quyển sách dày cộm buồn tẻ, khó hiểu và đứt đoạn, hoặc những tấm bản đồ với sự hiểu biết chưa được xác thực, và rồi chúng vẫn học.Cho dù có tìm tòi sâu đến thế nào, những kiến thức ấy ở trong đầu lũ trẻ cũng chẳng thể nào ghép nối liền mạch thành một hệ thống tri thức, mãi vẫn chỉ là mớ hỗn độn phức tạp.Học lịch sử thế giới, nhưng chúng lại chẳng biết tên nước hay quốc kỳ.Học địa lý tự nhiên, chúng chỉ biết bản thân sống trên địa cầu mà không hề rõ nơi chúng đang sống là chốn thành thị hay miền thôn quê.- Phải!

Chuyện gì đã xảy ra suốt 30 năm nay.. trước đó tớ cũng đã đề cập đến viễn cảnh tồi tệ có thể xảy ra - Ray nói tiếp.- Dù biết rằng khó khăn và gấp rút, nhưng ta cũng không thể hành động một cách liều lĩnh được!

Ta cần phải thu thập thêm rất nhiều thông tin!- Thông tin về thế giới bên ngoài, kẻ địch của chúng ta, cách để thoát ra khỏi đây, và..

để sống ót sau này!Ray có chút đỡ trán.Hai cái đứa này, cứ cười toe toét.Đứa hô đứa hùa, cứ để như vậy thì có mà nát bét kế hoạch.- Nếu đã làm, thì phải thành công bằng mọi giá, hiểu chứ?!!?- Được luôn!!

- Emma rạng rỡ nhảy cẫng lên.Em biết mà!Thể nào thì Ray cũng sẽ chấp nhận liên minh.Chà!

Giờ chỉ đợi mọi người thôi!Nhưng còn..- Chị Cả thì sao?

- Ray bỗng dưng hỏi.- Hả?- Chị ấy đã biết, chuyện Mama và lũ quỷ chưa?Norman chỉ nhìn Ray trầm ngâm không nói, còn Emma thì nhanh nhảu hơn.- Có chứ!

Chị ấy đã biết từ trước và còn ủng hộ tụi mình nữa!- Ừ!

Thế thì tốt!Và Ray quay lưng đi tiếp."

Ừm!

Có lẽ thế.."

- Ray thầm bụng nghĩ.Chỉ cần chị ta không trở mặt, với trí thức khổng lồ trong bộ não ấy, ta có thể thoát ra nơi này nhanh đến không tưởng..Hai đứa bạn đi trước, mình thì theo sau.Norman lẳng lặng nhìn Ray."

Cậu ta hỏi như vậy, là muốn chị ấy dính vào chuyện này?"

Norman chợt nhớ lại câu chị Rui khẽ nói vào tai mình hôm trước.Rồi thoáng chốc, tầm mắt cậu bỗng nhòe đi.Norman cúi đầu, lấy tay đập đập vài cái vào trán mình."

Đỡ hơn rồi..

" - Cậu thở dài một hơi.Đôi mắt biếc màu trời khi ngẩn lên, lại mang theo sự xa xăm ẩn tối..Ba đứa trẻ về lại Nhà, rồi vào thư viện.Cửa không khóa, chúng cứ đẩy cửa mà vào.Thư viện rộng lớn với cơ mang là sách, ôm trọn trí thức vũ trụ.Ở một góc nào đó...Mấy đứa nhóc đứng trước tấm bản đồ đã ngả một màu nâu đồng cũ kĩ.- Ừm.. vậy là tấm bản đồ của chúng ta được sản xuất vào năm 2010!Chúng chưa từng nghĩ sẽ để ý tới những thứ như thế này đâu![Hiện tại, chuyện gì đang xảy ra với thế giới bên ngoài kia?]_____________________

Thế giới bên ngoài..

Tràn ngập những bí ẩn...

- The Promised Neverland -

_____________________

- Mà nhắc tới mới nhớ!

Ta thậm chí còn không biết mình ở chỗ nào trên địa cầu nữa kìa!

- Emma thở dài ảo não.

Em liếc nhìn hai cậu bạn, mỗi tên một quyển sách, trông giống đang ngấu nghiến sách hơn là dò tìm thống tin.

Ray ngẩng đầu: "Từ Nhà chúng ta có thể thấy mặt trời mọc ở hướng Nam, nên hẳn chúng ta phải nằm ở đâu đó phía Bắc Bán cầu!"

- Với lại nơi đây cũng có 4 mùa rõ rệt, nên giả thuyết mình đang ở vùng ôn đới là hợp lý rồi!"

- Aizzz, tớ hiểu, nhưng xét cho cùng chúng ta chỉ có bấy nhiêu manh mối thôi!

Emma chống tay vào tấm bản đồ.

Thế giới này, chính là bao la vô định, rộng lớn cùng khắp.

Nhưng nếu nó đầy rẫy bọn quỷ dữ...

"Mình muốn có.. sức mạnh!"

Từ đáy lòng Emma nhỏ bé bật ra một khát vọng.

"Chỉ cần đủ để có thể bảo vệ mọi người được an toàn!"

Đúng thế!

Em vốn chỉ cần bấy nhiêu đấy thôi!Emma dần chìm vào suy tư riêng.- Emmaaa, có nghe tớ nói không đấy?- Ơ, hả??- Uầy!!

- Ray đảo cặp mắt cá chết chán chường.- Thì coi như là, kiểm tra camera, xem xét các thứ nằm phía sau hàng rào, và tự làm "dây thừng" cho mình, tớ thấy mọi việc khá là trôi chảy đấy!

- Cậu nghiêng đầu về sau nhìn Norman - Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?Hmm..Nó có vẻ là một câu trần thuật hơn là một câu hỏi nhỉ?"

Cậu ta đang thăm dò kế hoạch của mình sao?"

Norman lặng thinh nhìn vẻ mặt hờ hững ngớ ngẩn của thằng bạn.- Ray!

Norman!

Emma!- Hửm?

Là mama..- Bà ấy đang đi vào đây!- Hãy thảo luận sau thôi!Isabella tới gần cuối thư viện, nơi đó lấp ló ba cái đầu nhỏ.- Các con?- Vâng thưa mẹ?

- Các con đi với mẹ nào!Ba đứa trẻ nhìn nhau, gương mặt nở nụ cười tươi rồi theo sau bà.Cánh cửa đã đóng hẳn, chỉ tồn tại mỗi cá thể ở thư viện.Rui từ sau kệ sách bước ra, đôi lam đồng tử lãnh đạm lướt qua lối bốn người đi mất khi nãy, nhẹ chớp mi như cánh bướm..Tại căn phòng chính, năm đứa trẻ đứng thành hàng.Những đứa trẻ thuộc nhóm anh chị của điền trang Grace.Emma liếc sang hai đứa bạn bên cạnh, có chút thắc mắc.Sao cả Gilda và Don lại ở đây nhỉ?- Chuyện gì vậy mama?

Emma thảng thốt nhìn Mama lôi trong tạp dề chiếc đồng hồ ấy, bật cái nắp lên, bà nhìn vào như chỉ đang xem giờ.Rồi bà bảo.- Mẹ có thể nhờ mấy con.. giúp chút việc nhà không?. . .

[Đã lặng lẽ qua ba ngày, kể từ tối hôm ấy.

Cái hôm chúng nó vụt mất Conny...]

.

Những cô cậu nhóc hiện tại đang hì hục xếp chăn đệm, cọ nhà, kê lại giường, sắp xếp đồ vật linh tinh, mệt đến túa mồ hôi như tắm.

Emma cảm thấy bản thân mình vã lắm rồi!!

Em quay sang hai đứa bạn chí cốt.

- Tệ rồi đây!

Bỗng dưng nhờ tụi mình làm những việc này, thế chẳng phải là mẹ đang nghi ngờ tụi mình sao?

Thường thì kêu đứa này gọi đứa kia, còn bây giờ là như đang khoanh vùng nghi phạm vậy.

- Bình tĩnh nào!

- Ray nhỏ giọng trấn an - Hãy suy luận từ quan điểm của đối phương?- Quan điểm của đối phương?

- Em thấp tiếng hỏi.- Không có đứa trẻ nào tỏ ra sợ hãi!

Nếu là vậy thì cũng chẳng lạ khi những đứa lướn nhất nhưu chúng ta bị nghi ngờ đầu tiên!- Vậy nên không phải lo gì cả!- Ta chỉ cần cảnh giác và tỉnh táo hơn trước kia thôi!

Và đừng sợ, vì bà ấy lúc này chưa biết chúng ta là ai đâu!

- Norman tủm tỉm cười.- Cậu hoảng lạo lên, và đó là điều mama muốn!- Bình tĩnh trước mama chính là điều nên làm lúc này!

Cũng cần nên khôn khéo đôi chút!- Haha!

Đi thôi kìa!- .............Emma đờ người.Sao họ có thể.. bình tĩnh đến như thế?Lúc nào cũng vậy, ngay từ lần đầu gặp nhau.- Hai người họ thật đáng kinh ngạc nhỉ?Giọng nói trong trẻo thân thuộc bên tai làm Emma quay đầu.- Chị Rui?- Hiểu chứ?

Đó gọi là "chiến lược" đấy!

- Rui cúi đầu, mái tóc cô xen vào những lọn tóc xoăn của Emma, mềm mượt đến lạ, cọ vào cổ em có chút ngứa ngứa.- Emma!

- Cô nhẹ gọi tên em, hệt như hương mật rót vào tai, khiến Emma có chút hoảng hốt.Và đôi tay tinh xảo đặt trước tầm nhìn của đôi con ngươi lục biếc kia, những ngón tay trắng nõn hi hữu xuất hiện đôi ba vết xước bắt mắt đang tạo thành hình chữ nhật, khóa hình ảnh hai cậu con trai kia.- Quan sát, phân tích, và dự đoán bước đi kế tiếp của đối phương!

Đó đều là những chiến thuật hữu ích cả!- Emma, liệu em có muốn như bọn họ?Em ngước lên nhìn chị.Đôi mắt lục biếc đối diện đồng tử xanh thẳm, phản chiếu hình ảnh cả hai.Xa xăm mà gần gũi.Nhẹ nhàng mà dậy sóng.Rồi em thì thầm, một lời.- Vâng.. em muốn đuổi kịp hai cậu ấy, và cả chị nữa.."

Không còn cách nào khác nếu như mình muốn đưa mọi người an toàn rời khỏi nơi đây..

"Vậy nên em phải cùng bước chân với họ bằng mọi giá.- Hì!

Rui bật cười trước sự kiên định non nớt của Emma.Cô xoa cái đầu cam sáng xoăn tít tinh nghịch kia và dịu dàng vuốt má em.- Được thôi!

Cố lên em nhé!

Câu khích lệ của chị, như một đốm lửa nhỏ, lại bật lên đống tro tàn rối rắm đầy sợ hãi của em, một ngọn lửa, sáng lòa.- Vâng thưa chị!Em vội một nụ cười, vui vẻ đến tít mắt.Vì em còn có chị ấy, song hành và vỗ về, đứa trẻ sẽ chẳng thể nào đi lạc mất giữa những lo sợ và khó nhọc mênh mang.Em giờ đây ở sau tất cả, nhưng rồi em phải gắng lên như chị ấy động viên, vượt qua tất cả, qua bọn họ, qua cả chị.Bởi em biết, chỉ có như vậy, em mới có thể bảo vệ cho mọi người, và khiến chị yêu tự hào.Emma ôm chầm lấy Rui, hốc mũi ửng đỏ khục khịt.- Cảm ơn chị!Rui nhoẻn cười, cô nhéo má Emma.- Được rồi!

Chị tới đây còn để giúp các em một tay này!- Ơ?- Ơ cái gì con nhóc ngốc này?

Thế chẳng lẽ để các em dọn thì có mà tới sụp tối mất!- Hahaa!

Chị cứ đùa!

Nhìn vậy mà tụi em khỏe lắm đấy nhé!

Không sợ mệt đâu!- Nhưng tụi tớ mệt!!!

- Don thét lên.Emma thót cả người: "Ứ?!!!???"

- Ứ cái khỉ ấy!

Em túa mồ hôi, oẹt, Don dữ quá!!Làm việc đến háo rồ rồi hà hà =)))- Chị Rui ạ?Mấy đứa trẻ đi tới chỗ hai chị em cô.- Ừm!

Chị tới phụ!

- Rui gật đầu - Còn việc nào nữa không?- À vâng!

Nhờ chị chỗ bên kia vậy!- Được thôi!- ...~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Gió biển nhẹ miên man theo triền đồi,

mang theo lời hứa năm ấy.

Liệu người còn nhớ..

hay là quên mất cả em rồi?"

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Nắm thóp!


- Khó chịu quá![Đã là ngày thứ 3 từ lúc những đứa trẻ trong cuộc phát hiện ra sự thật kinh hoàng.Tất cả những gì chúng làm giờ đây là sắp xếp thực phẩm dự trữ, kiểm tra từng tấm ga trải giường trong nhà, và quét dọn những căn phòng không dùng tới, cho Mama.Mama đang cướp lấy khoảng thời gian tự do trong ngày bằng cách sai mấy việc vặt vớ vẩn này.Lũ trẻ nhanh chóng nhận ra, mama đang cố cho bọn chúng hoảng loạn càng nhanh càng tốt.Và khi ấy, những cái đầu bé nhỏ sẽ đặt một dấu X lớn cho kế hoạch chạy trốn của chúng.]- Òaaaaaaaa!!!

Muốn đi ra ngoài chơi quá đi mất!!

- Don hét to sự mệt mỏi đang cuộn tròn trong mình.Con người nó thiên hướng tự do bay nhảy, bắt nó ở đây dọn nhà thì khác nào hành hạ nó.- Mấy cậu nữa, sao lại là chúng ta cơ chứ?!!?

- Và nó lại gào rú với vẻ mặt sầu thộn - Bộ ta đã làm sai chuyện gì hay sao mà như bị phạt thế này hử?!?Emma: "Úi trời!

Xin lỗi nhé!"

Và rồi cũng phải để Gilda chán nản kéo nó qua chỗ khác phụ cô bé dọn.- Qua đây nào!

Mau lên!!- U oàaaa!!!Trong phòng giờ còn lại Rui, Emma, Norman và Ray.- Thật mệt mỏi!

Mình cần phải nghĩ cách thoát ra cuộc thăm dò này thôi!

- Norman cau mày - Ta sẽ chẳng thể thoát khỏi đây nếu không kịp thời chuẩn bị.

Và bộ truyền tín hiệu là thứ cần để ý ngay bây giờ!Emma bực dọc.- Từ lúc nhận ra bị theo dõi, tớ đã tìm kiếm khắp người rồi.

Chưa có một vết sẹo nào cho thấy có máy phát gắn bên trong cả!- Đúng!

Ta thậm chí còn soát cả quần áo và giày dép!Chỉ có Ray và Rui nãy giờ chẳng mở lời, cậu nhìn qua thấy chị Cả đang lặng lẽ lau kính cửa sổ thì cũng đành tiếp lời lũ bạn một mình.- Tớ đang nghĩ nếu máy truyền tín hiệu đúng là do người làm ra, khả năng cao có là loại phát sóng điện tử.- Nhưng qua những nguồn tin ta tìm được hiện giờ, tớ phát hiện đồ điện tử có thể làm điều đó cần phải sạc pin hoặc thay pin thường xuyên.- Đêm trước tớ đã thử tính toán, rằng việc tạo ra một máy phát tín hiệu đủ nhỏ để cấy vào cơ thể người trong 10 năm mà không để lại bất kì một vết sẹo nào với công nghệ khoa học năm 2015.

Nói cách khác, việc tìm và phá hủy máy phát ẩn đang tí tách trong người chúng ta chỉ với lượng thông tin hạn chế trong hiện tại là điều khó hơn tưởng tượng...Tệ hơn nữa là nếu chúng được lũ quỷ tự mình làm ra, thì chúng ta đã thua cuộc ngay từ đầu!Mặt Emma tái mét: "Thế là mình xong đời rồi sao?"

- Đúng!

Ta tiêu chắc rồi!Norman vẫn còn rất băn khoăn.- Thôi nào!

Chúng ta không biết nhiều, nhưng vẫn có thể động não.

Nếu suy luận chặt chẽ thì có lẽ vẫn có cách!Cùng lắm thì qua mắt mama và đưa mọi người ra khỏi đây, tuy sẽ rất khó nhằn."

Nghĩ đi nào!

Bọn quỷ cũng không phải lũ ngốc!

Từ khía cạnh của chúng đâu là nơi hợp lí nhất để chúng cài lên người chúng ta?"

Ray lặng nhìn Norman và Emma, một đứa suy tư và một đứa suy sụp thì trong lòng chết thêm một chút.Rồi cậu quay qua nhìn Chị Cả.Chị Rui đã lau xong những tấm kính.Chúng sáng bóng lên, mặc dù đây là tầng trên, nhưng từ một khoảng cách có thể nhìn xuyên suốt qua ô cửa, phóng tầm mắt tới khu rừng một sắc xanh vẫy gọi, cũng có thể phản lại nhàn nhạt gương mặt nhu hòa dịu dàng của chị ấy, đặc biệt hơn cả là đôi mắt lục lam nhấn chìm một ẩn khuất xa xăm vĩnh hằng.Và cậu gọi.Hỡi cô chị Cả tài năng vẹn toàn nhất của Grace Field...- Hãy cho bọn em biết những thông tin mà chị đã thu thập được!Hãy mang em đến gần hơn với kế hoạch hoàn mỹ của chị đi nào!Câu đề nghị đã thu hút cả ba ánh mắt, trong thoáng chốc cả Norman và Emma nhớ lại cái đêm trước, đêm mà họ phát hiện ra sự thật, đêm mà chị gặp riêng họ..["Sắp tới có một đứa bé chuyển vào đây!

Phải tìm cách tiếp cận nó, các em sẽ tìm được đáp án cho cái đồng hồ kia!"]Chị đã nói như thế mà!Rui nhẹ mỉm cười nhìn bọn trẻ, rồi chỉ chỉ xuống dưới.Những đứa nhóc chạy loang quanh trong sân, vui đùa hạnh phúc và nở nụ cười hồn nhiên đến vô tư.Cô nhúng cái khăn vào xô nước và bắt đầu giặt, từ tốn nói những lời không đâu vào đâu.- Nhìn xem!

Hình như Mama rất thoải mái!

Mẹ biết rằng ta sẽ đối mặt với vấn đề này!Ba đứa trẻ nhìn nhau.- Nhìn bà ấy đi!

Có khiến các em phải lo lắng không? [Mỗi phút giây đều đáng giá.

Bà ta có thể dùng đủ mọi cách gián tiếp để đe dọa chúng ta.Nên bà cũng hiểu rõ giá trị của từng phút giây ấy.]Lũ trẻ cũng cảm nhận được, mọi thứ mama làm cho tới bây giờ, dường như đều rất mơ hồ.- Ý chị là giống như bà ấy không thèm đi tìm ư?

- Chính xác!- May là máy phát không thể nhận dạng từng người, nếu không thì ngay từ đầu ta có thể lên đĩa cả rồi!- Nhưng...Mama đúng ra phải cuống cuồng lên và đi tìm những kẻ đêm đó chứ?!- Sao bà ấy có thể thản nhiên như thế?

Rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?Không!

Em làm sao biết được, cô gái bé nhỏ này![Bởi vì...Mama vừa là mẹ vừa là cô giáo."

Tụi con cứ việc tự do hợp sức và thảo luận thoải mái với nhau nhé!

Cứ việc tấn công mẹ hết mình và tạo ra một ván cờ tuyệt nhất nào!"

Là người đã nuôi dạy chúng tôi."

Ôi nào, con phải xé nhỏ bánh và phết bơ vào trước, sau đó mới chấm xốt!

Trời, con làm đổ mất rồi kìa!

Mama lau giúp con vậy!"

Và là, người chăn nuôi.]Bà ấy là một bông hoa Oatudin rực rỡ và ngập tràn nguy hiểm.Vốn là vậy, và luôn như vậy!- Tớ có cảm giác sắp tới có chút không ổn!

- Norman cau mày - Tớ rất hi vọng là mình chỉ lo xa thôi!- Ừa!

- Rui rải bước tới chỗ thằng bé, bàn tay vươn ra xoa loạn tóc nó - Chúng ta đều hi vọng như vậy, và mong tất cả sẽ được suôn sẻ một chút!Bàn tay thiếu nữ vừa rời khỏi đầu tóc mềm mang theo chút tiếc nuối, thì chợt có đôi tay nhỏ giữ lại.- Chị Rui!

Chị bị thương à?- A?!

- Rui ngoảnh lại.Trên bàn tay búp măng trắng nõn của thiếu nữ chi chít vết xước đỏ.Những vết xước xuất hiện khi cô vội kéo mớ dây gai trong nhà kính, dù sao thì cũng đã khô, đối với Rui ngay từ đầu, chúng chẳng đáng lo ngại.- À, chỉ là chút vết thương, chị thoa thuốc mỡ rồi!

- Rui dịu dàng mà cười - Chị chẳng sao cả, đừng có lo!Rui nhìn ba cái đầu nhỏ, hàng mi khẽ rung, đôi mắt ánh lên sự suy tư thoáng chốc, mơ hồ và xa xăm.Rồi bỗng nhiên cô ôm cả ba vào lòng.- Chị Rui!

Có chuyện gì thế chị?

- Emma lo lắng vuốt vuốt tay cô.Ray và Norman cũng một đợt sửng sốt.Hương hoa cỏ tự nhiên quẩn quanh trên chóp mũi chúng, thật ngọt và dịu nhẹ, cộng hưởng với một cái ôm ấm áp đến vô cùng.- À.....

- Rui khịt nhẹ mũi.- Không!

Chỉ là muốn ôm một cái!

- Cô buông tay, và nở trên gương mặt lại treo một nụ cười ôn hòa - Chị sẽ xuống bếp làm bánh thưởng cho sự vất vả của chúng ta ngày hôm nay, các em cứ dọn tiếp đi nhé!- V-vâng...Ba đứa trẻ ngơ ngẩn nhìn bóng hình thân thuộc đã khuất, chúng im lặng chẳng nói gì nữa, trở về sắp xếp dụng cụ chuẩn bị rời phòng.Cùng lúc đó, hai đứa Don và Gilda cũng chạy lên gọi chúng.- Ê!

Trên đây đã xong hết chưa?

- Don càu nhàu - Đừng có tụ tập ở đây nữa!

Mấy cậu lớn nhất nhà đấy nhé!- Coi kìa, bộ các cậu quên chuyển sạp giường kìa!

- Gilda cười cười đẩy cặp kính gọng tròn.- Xin lỗi, xin lỗi nhé!- Thôi, mau làm cho xong nào!- Ôi trời, mau cũng phải làm như thế này hả trời!!!- Chịu thôi, mẹ đã nhờ chúng ta rồi!- Chị Rui đâu?

- Gilda hỏi ba đứa bạn.- À!

- Norman nhìn qua - Chị ấy bảo sẽ đi làm b--Cậu nhóc chưa kịp nói xong thì bàn tay Emma đã đưa qua che miệng cậu lại.- Làm cái gì cơ?- Không!

- Emma nhìn cô bạn nhẹ cười - Chị ấy đi làm vườn ấy mà!- Ừa!Gilda cũng chẳng hỏi nữa, bởi vì việc chị ấy hay đi đâu đó đều là đi làm vườn cả.Norman ngạc nhiên nhìn tay Emma buông xuống.- Emma?Ray cũng ngó qua, còn Emma thì vẫn im lặng đưa lưng về phía họ.- Các cậu!

- Cô bạn nhỏ xoay người, đôi đồng tử lục bảo nhìn thẳng bọn họ.Ánh sáng xuyên qua cửa sổ đứt đoạn, vụn vỡ phủ lên khuôn mặt, nửa ôn hòa màu nắng, nửa chìm trong tối nhàn nhạt.Hai cậu nhóc sửng sốt nhìn cô bé.Con ngươi em mở to, nửa ngoài sáng hiền hòa ngô nghê như thường ngày, nửa âm u ẩn khuất tia phẫn nộ khác lạ.- Tớ không muốn chia sẻ!

Hiểu chứ?Câu hỏi ngữ khí mười phần đều là đe dọa, khiến không khí trên hành lang trùng xuống không ít.- À...

- Ray chớp cặp mắt cá chết, nhếch miệng cười, từng bước tới và khoác lên vai Emma.- Nhưng mà, bọn tớ cũng vậy!Emma vô cảm nhìn qua đứa bạn đang tùy tiện.- Này!

Thế này nhé!

- Ray khì khì cười - Chỉ có ba chúng ta thôi được chứ!

Lần nào cũng vậy mà đúng không?Bởi vì cậu giành riêng cho bản thân, thì thể nào cũng sẽ bị phát hiện.Mà may cho cậu, bọn tớ cũng chẳng muốn chia sẻ cho người khác nữa đâu...Emma cúi đầu, rồi nhanh chóng ngẩng lên cười toe toét với bọn họ như chưa hề có Emma lạ lẫm như lúc nãy.- Okay!

Chúng ta cũng nên mau lên, kẻo chị ấy lại đem bánh chia hết đấy!Emma nói xong liền tung tăng xuống lầu, để lại hai cậu bạn đứng đó.Ray chậm chạp bước tới chỗ Norman, tay bất ngờ làm động tác cắt cổ, lầm bầm với cậu ta.- Cậu vừa xuýt toi đấy, biết chứ?Norman khịt mũi nhìn Ray làm màu.- Nhưng quái, cậu ta có bao giờ thế đâu?- Cái này cậu quên rồi à, không phải là chưa bao giờ, mà là đã từng..

- Ray liếc xuống thân ảnh cô bạn chạy nhảy tinh nghịch dưới lầu.Chính là cái hôm rất lâu trước đây Emma phát hiện Norman tính trộm quyển sổ của chị Rui, và khi Ray làm vỡ bình hoa của chị ấy cắm cho cô bé.Chị Cả, là một người rất quan trọng với Emma, luôn như vậy, và còn hơn cả Mama.May là trong Nhà ai cũng thích chị ấy, chứ lỡ có ai mà nói xấu, Ray hừ hừ nhớ lại vẻ mặt lạnh tanh của nhỏ bạn lúc nãy, chả biết được cậu ta sẽ tỏ thái độ như thế nào đâu.Cả hai im lặng tiếp tục bê nốt cái sạp giường vào phòng, đóng cửa phòng lại và xuống cầu thang.Cùng lúc đó, một ánh mắt nhìn lên tầng lũ trẻ vừa rời đi.- Mama!

Một giọng non nớt khẽ gọi, làm Isabella quay đầu.- Gì thế con yêu?- Khi nào mấy anh chị mới xong việc ạ?

- Phil héo mặt buồn rầu - Con muốn sớm được chơi chung với họ!- Con cũng vậy!

- Shelly níu góc váy bà làm nũng.Trên môi Mama nở một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng.- Sẽ rất nhanh thôi, đừng lo!

Bởi vì các anh chị của con sắp không cần giúp Mama việc nhà nữa đâu!Bà khẽ xoa đầu hai đứa con thơ, đồng tử tím biếc khẽ thoáng một nét sâu xa tính toán..Chuông buổi sáng điểm đúng giờ.Một ngày mới lại đến.Grace Field, chào đón hai vị khách lạ.Lũ trẻ xuống lầu đón tiếp.Ngay từ khoảnh khắc gặp mặt đầu tiên, bộ ba chỉ còn nỗi lo sợ ngập tràn.A ~MAMA ĐÃ NẮM THÓP ĐƯỢC CHÚNG NÓ RỒI!!_____________________

"Một người chị

sẽ chăm sóc em như một người mẹ,

cười với em như một người anh em,

lắng nghe em như một người bạn.

Nhưng trên hết,

cho dù em có làm phiền đến mức nào,

chị vẫn yêu em."

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Carol và Sơ Krone


| Tin dữ: Một bức tường khác phải vượt qua. |Trước hành lang, Mama hiền từ bế một đứa bé bọc trong lớp vải trắng tinh.Bên cạnh, một người phụ nữ to lớn có nước da ngăm với mái tóc bết rít xoăn vấn lên, cười đến vui vẻ nhìn đám trẻ.- Để mẹ giới thiệu!

- Isabella dịu dàng nắm tay đứa trẻ nhỏ xíu đang còn oe oe - Đây là Carol, một trong những đứa em mới của các con!Và bà chỉ qua người phụ nữ đô con bên cạnh.- Đây là Sơ Krone, từ giờ Sơ đây sẽ giúp việc nhà!

Đón chào họ một cách thân thiện và vui vẻ như chúng con thường làm đi nào!- Yayyy!

- Lũ trẻ hào hứng nhảy lên và vẫy những cánh tay nhỏ.Còn ba đứa trẻ lớn nhất Nhà kia, chúng đã sớm không còn chút hoạt bát tự nhiên nào.

Cái quái!!

Một người trông trẻ mới sao?!Mặc dù chị Rui đã thông báo trước rằng sẽ có em bé mới, nhưng chẳng phải vẫn quá sớm để đứa bé tới đây hay sao?Vả lại chị ấy chưa hề đề cập đến vị giúp việc này.[Cả ba đã đảm bảo phải cư xử bình thường để bà ấy không phát hiện, cũng như làm công việc nhà để thỏa mãn mama.

Và thực tế, chúng đã quá tập trung vào điều đó mà không nhớ nghĩ tới số lượng người trông trẻ có thể tăng thêm.]Hóa ra mối đe dọa, việc nhà, tất cả chỉ là sự trì hoãn và chuẩn bị cho lúc này!Chẳng lẽ, Mama không để ý tới việc thăm dò phản ứng của chúng, bởi bà ấy muốn chúng cứ việc tự tung tự tác rồi đánh lạc hướng chúng, và giờ đây là muốn cho chúng biết bà đã đưa chúng vào ngõ cụt ư?["Chiếu tướng!"

- Làm sao được?!!- Giống như mẹ đã biết trước mọi kế hoạch của mình từ ban đầu vậy!- Oho!

Dĩ nhiên rồi!Người phụ nữ, danh xưng Mama, bây giờ cũng như lúc ấy, nở một nụ cười hiền hòa, nhưng thẳm sâu là đắc chí và sự mỉa mai xấu xa tột đỉnh.. ]|Xét cho cùng, mẹ là mẹ của các con kia mà! |- Sơ Krone?Mama gọi người bên cạnh, giọng điệu mang theo chút nhắc nhở.- À vâng!Bà ta tiếng lên một bước nữa, thân hình đồ sộ toát lên một bóng ảnh của con mắt khổng lồ, đang chực chờ.Ngoạm lấy lũ trẻ, và rồi nuốt chửng!Krone lấy giọng mà bà ta cho là ngọt ngào và dễ thương nhất, cười với lũ trẻ.- Bắt đầu từ hôm nay, Sơ sẽ ở đây cùng các con!

Rất vui được gặp mấy đứa!Lời chào hỏi của Krone không khiến ba đứa trẻ thấy khá khẩm tí nào, ngược lại còn như một tảng đá đè vào lồng ngực chúng.Carol, thêm một người phải cứu.Và Krone, thêm một kẻ địch nặng kí.Bởi trên hết, hơn năm mươi phần trăm chắc chắn rằng bà ta không phải đồng minh.Lẽ nào là bề tôi của lũ quỉ?Là tay sai của Mama?Nhưng chúng biết, một khi trở thành người lớn thứ hai ngang hàng mama, thì Grace Field sẽ có thêm một cặp mắt giám sát.Mọi chuyện, đang ngày càng phức tạp hơn cho chúng.____________________

"Họ phải thoát khỏi số phận của chính mình!"

- The Promised Neverland -

____________________

- Rồi đó!

Mấy đứa ra ngoài chơi đi!- Còn mẹ thì sao?- Ta sẽ ra sau!

Mama còn phải nói chuyện với Sơ Krone một chút đã!Isabella mỉm cười nhìn lũ trẻ chạy ra sân, liếc nhẹ ra sau người đàn bà kia vẫn rất tự nhiên vẫy tay chào bọn chúng..- Chết tiệt!

- Một cú đấm vào gốc cây và tiếng cáu gắt đã cho biết Norman đang cực khó chịu.- Tình hình không ổn cho tụi mình rồi!

Tớ cũng không thích bà ta chuyển vào phòng đó!Phòng đó, căn phòng mà chúng đã dọn dẹp sáng nay.Và quan trọng hơn là nó chen ngay giữa phòng ngủ chung của bọn trẻ và phòng riêng của chị Rui trên tầng 2.- Sắp xếp lại thức ăn dự trữ, kiểm tra ga trải giường dư!

Ta đã bị lừa để tự chuẩn bị màn chào đón cho kẻ địch thứ 2 bước vào trò chơi!

- Norman gầm gừ cay cú thấy rõ.

- Tại sao ta lại không để ý đến những gợi ý rõ ràng như thế chứ?!!Ray một bên cũng cất lời.- Dù ta có để ý thì cũng không thể ngăn bà ta tới đây cả.

Không cần phải--- Vấn đề đâu phải chỗ đó!!

- Norman càng gắt lên - Mama đã cố tình rải rác gợi ý ngay trước mũi của tụi mình bấy lâu nay!

Và nếu mẹ thực sự muốn đánh lạc hướng thì không bắt mình chỉ làm những việc đó rồi!Rõ ràng là ta hoàn toàn có khả năng đoán được nước đi tiếp theo của mama, thế mà vẫn bị bà ấy làm cho mất cảnh giác!Đồng nghĩa với việc ta đã thua mama mất một ván rồi!"

Ta đã quá ngây thơ!

Ta cứ nghĩ rằng sẽ qua mặt được mama.

Nhưng thực sự dù muốn hay không, ta vẫn còn nằm trong lòng bàn tay bà.

Nếu cứ như vậy, thứ duy nhất chờ đợi chúng ta là cái chết!"

Norman đang tiếp tục tìm thêm chút hi vọng.- Nếu thực sự muốn bỏ trốn, ta phải đối phó được với mẹ của mình!- Nhưng đừng quên việc bọn mình hoảng loạn thế này có thể là một phần kế hoạch của mama!

- Ray nhắc nhở hai đứa bạn."

Về đường đi nước bước thì ta luôn trên cơ các con!"

"Ta nắm rõ kế hoạch của các con!"

"Từ bỏ đi!"

- Sự thật về việc mama để lại gợi ý cho chúng ta chứng minh rằng bà ấy đang cố dọa ép mình phải phục tùng!- Nếu được như vậy thì ta càng không được thoái chí!

Miễn là cuối cùng có thể thoát khỏi đây, chiến thắng vẫn thuộc về chúng ta!Cậu con trai vò nhẹ tóc đen sau đầu, từng chứ từng câu thật bình tĩnh như đôi mắt của cậu.- Cho nên cơ bản, đừng nản lòng vì đó chính là thứ kẻ địch muốn!

Nói trắng ra thì hiện giờ ta nên ăn mừng mới phải!- Hả?!- Bởi vì giờ ta đã có thêm hai nguồn thông tin mới!- Ah!!- Dù sao chúng ta cũng cần phải tìm hiểu thêm, và đây đích xác là thứ mà chúng ta muốn!- Có được thì phải có mất!Chúng ta sẽ là người chiến thắng trận đấu này!Nơi góc rừng khuất, ba đứa trẻ nở những nụ cười đầy hi vọng, nhưng chỉ là để qua ngày.Và chúng cũng biết, hi vọng chúng nung nấu, sẽ có thể lụi tàn rất nhanh nếu chúng không vững lý trí của bản thân, trong cái trò chơi trốn tìm cược cả mạng sống này!.- Yayyy!!

Cuối cùng cũng được chơi với chị Emma rồi!Hai đứa bé Shelly và Phil từ trong Nhà lúc nãy với mama, đang tung tăng chạy ra gốc cây ba anh chị lớn nhất Nhà hay ngồi thì chỉ thấy có Don, Gilda và Anna.- Hóa ra là ba anh chị à!

- Phil muốn rớt nước mắt ngắn dài.Don tự nhiên thế chỗ Ray, làm bộ nghiêm túc cầm sách.- Anh Don, thế này là sao?- Không thấy à?

Anh đang bắt chước Ray, hehe!Vậy tức là anh không có việc gì để làm à?- Thôi em chơi với anh nha!

- Phil có chút rầu rĩ."

Chỉ là chơi tạm tí thôi vậy!"

- Chị Emma đâu rồi!

- Cô nhóc 5 tuổi Shelly héo úa nhìn hai chị gái, hỏi.- Chị cũng không biết nữa!Gilda trả lời em, cúi xuống phẩy nhẹ chiếc lá nhỏ trên mái tóc vàng tơ.- Anh Norman và anh Ray có đi cùng chị ấy không?

- Cô bé nhỏ lại hỏi.- Chắc vậy rồi!

- Anna đằng sau cười lúng túng.- Ặc!

Nhưng em muốn chơi với họ cơ!

Em đã không được gặp họ bữa giờ!Cô gái mang đôi kính to tròn khẽ nhìn qua Phil thở dài ngao ngán, thì im lặng.Em cứ lặng thinh như bản chất của em.Đôi mắt tĩnh mịch được mái tóc ngắn thẫm màu lục của rừng cây, theo gió vội che đi những suy nghĩ xa xăm.Gilda, một cô bé luôn hướng về tri thức và sự bình yên, khác hẳn với Ray luôn mang nội tâm đầy bão bùng.Em đã như thế, và cứ như thế, suốt những năm lớn lên ở Grace Field.Nhưng những ngày gần đây, em vẫn thấp thỏm về những điều khác lạ.Chúng cứ bức rức trong em, một cách nào đó khiến em rất khó chịu và tò mò.Gilda đã nghĩ rằng em sẽ nói với ba người bạn ấy của em, nhưng lại thôi.Có vẻ như họ đang có một chuyện gì đó bận rộn phải giải quyết chung.Và cũng bởi em muốn một cuộc trò chuyện toàn vẹn hơn, với chị ấy.Chị Cả của Grace Field.Hàng mi khẽ đưa, qua thấu kính trong suốt, đóng lại những vấn vương của em.Em cũng không ngờ tới, tương lai tiếp theo của em, sẽ như một mớ bòng bong, khiến cho một cô gái thiên về bình yên một mình như em, phải cược đến đường cùng.- Ừm!

Ba người họ cứ đi đâu thế nhỉ?.- Nói tới Carol, trước đó chị Rui cũng có bảo tớ nên tìm manh mối trên người cô bé!

- Emma nhăn mày nhớ lại.- Nhưng tại sao chị ấy chỉ cho chúng ta biết Carol tới đây mà lại không nhắc nhở rằng còn có người lớn thứ hai?

- Ray quay sang cô bạn - Tớ đã nghĩ rằng chị ấy được mama cho biết mọi thông tin trong Nhà đấy!- Không thể nào!

- Norman băn khoăn, bởi vì sau khi cậu và Emma biết được sự thật, thì Rui chính là đồng minh đầu tiên.

- Thôi, chị ấy không giấu tớ chuyện gì bao giờ!

Nếu biết, chị ấy sẽ nói với tớ ngay!

- Emma có hơi bực với Ray.Chị Rui đối với Emma là cực kì dễ gần, chỉ cần em muốn cái gì thì chị ấy cũng chiều hết.Chị ấy không nói, có lẽ vì chị ấy không dám nói!"

Ừm, đúng vậy!

Lý do này thật xác thực!"

- Emma gật gù với bản thân.Và bởi vì chị ấy cũng đã nói đây là trò chơi giữa họ và Mama, chị không thể lộ liễu nói hết cho bọn họ.Cho dù là ở ngoài cuộc, chị ấy sẽ luôn đứng về phía họ, và giúp họ trong khả năng!Mặc dù Emma vẫn tự hỏi tại sao chị Rui lại không trốn thoát khi chị đã vượt tuổi hàng hóa quy định, chị cũng không hề có ý định đối đầu với mama, và cũng chỉ ra gợi ý cho em chứ không giải thích gì thêm."

Có lẽ chị ấy có ván cược lớn hơn cả, và khi mình giải mã toàn bộ sự thật, mình sẽ biết chị ấy đang gặp phải chuyện gì!"

Emma thỏ thẻ với bản thân, rồi ngay lập tức đổi đề tài.- Sơ Krone và Carol, trước hết ta cần xác minh họ đến từ đâu!- Phải!

Carol là người thay thế cho Conny.

Nói cách khác chính là được bổ sung vào nguồn cung ứng cho nông trại!

- Norman khoanh tay đứng đó, có chút miễn cưỡng khi nhắc lại Conny.- Đồng ý!

- Ray lên tiếng ngay sau lời cậu bạn - Giả sử nơi này quả thực là một "nông trại" thay cho "cô nhi viện", thì phải có nguồn nào khác mà lũ quỉ kia có thể tự sản xuất hoặc bắt cóc những đứa bé một tuổi làm hàng cung cấp!"

Nguồn thịt tiêu thụ ư?"

- Norman tự hỏi.Emma ngồi xuống bãi cỏ, u sầu nhìn hai người bạn.- Như vậy không phải tất cả chúng ta đều đến từ nơi đó sao?- Có lẽ vậy!

Và hẳn người phụ nữ kia cũng thế!Vị Sơ tên Krone ấy.

- Manh mối lớn nhất của chúng ta là ngoại trừ Mama vẫn còn có những người lớn khác ở ngoài kia!Có thể còn rất nhiều nông trại khác như thế này!Liệu đám người lớn bọn họ có phải sinh ra để phục vụ cho lũ quỉ không?

Hay chúng bắt cóc họ từ xã hội loài người?Dù chỉ một khác biệt nhỏ như vậy cũng sẽ mang lại sự thay đổi rất lớn với thế giới mà chúng ta phải đối mặt."

Tìm ra cách thức mà Mama và Sơ Krone được nuôi nấng là chìa khóa mấu chốt để ta nắm rõ thế giới xung quanh mình!"

- Norman nghĩ đây là một ý tưởng không tồi.- Việc Carol được đưa tới sớm cũng là một điểm lợi cho chúng ta!- Manh mối trên người con bé sẽ được sáng tỏ ngay thôi!- Nhưng còn Mama!

- Ray vò tóc - Bà ấy đang tỏ ra rất kì quặc!Emma: ???- Bà ấy hăm dọa ta mọi lúc!

Có thể mẹ đã thấu kế hoạch của chúng ta, những nếu vậy thì tại sao lại không mau mau đi tìm?Norman bên cạnh đồng tình gật đầu.Nếu mama muốn, bà ấy tìm chúng ta sẽ rất dễ dàng.- Hẳn phải có lý do nào đấy mà hiện tại bà ấy không thể hoặc cố tình không phanh phui!- Lý do gì mới được chứ?- Tớ không rõ!

Nhưng biết được lý do đó chính là ưu tiên hàng đầu bây giờ!Chúng không rõ mama đang nghĩ gì.Nói cách khác, chúng không thể biết được bà ấy sẽ bày trò gì tiếp theo.Và sắp tới lại là thời điểm chúng phải chết, nên trước khi trở thành món hàng như ý của mama, chúng sẽ hóa giải toàn bộ bí mật của nơi này, và cả sự tồn tại của lũ quỷ.[Không thể bỏ lỡ bất kì một cơ hội nào nữa!]- Trước hết, tớ sẽ tìm thông tin của cái máy phát trên người Carol đã!Những cô gái lớn trong Nhà sẽ là người chăm nom em bé mới, trong đó có em.Emma bừng hi vọng.Sẽ nhanh thôi!

Từng bước, từng bước một!Ta sẽ trốn thoát được khỏi đây!!| Ta sẽ không chịu thua lũ quỷ bẩn thỉu đó... |oooooooooooooooooooo

"Ta là gió!

Mà gió thì phải được tự do!

Ta là cây!

Mà cây thì phải bén rễ sinh tồn!"

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Thông báo


Tôi đăng trả nợ hai chap, sắp tới hai chap nữa rồi sẽ tạm drop cho tới khi có thời gian.Học sinh như tôi sắp bước vào năm học khó ở nhất của cấp 3 nên tôi phải tạm hoãn Wattpad một thời gian khá dài.Nhưng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ vào để chuốt chữ mài truyện dần, trả nợ cho các cô.Sẽ trả hết thôi, và các cô sẽ được đọc, nhưng đó là chuyện của tương lai cho các cô.Còn tương lai của tôi thì mau chóng ngập hành và quen mùi đất nhanh thôi, không lâu đâu, chỉ tầm hai năm thôi!Nghĩ bây giờ mình cũng chả thể cắn lá ngón tự hủy được nữa.Cuộc đời quả giống với bài thi hóa THPT quốc gia.Nó cho ta nhiều lựa chọn, nhưng ta có biết cái lựa chọn nào là đúng đâu?Cuối cùng cả cuộc đời cũng chỉ quyết định bằng việc đánh lụi mà thôi ;_;Mẹ tôi đang chờ ngoài kia, bà vội bước tới tôi sau bao ngày xa cách, bà sẽ bóp cổ tôi, à nhầm hôn lên má tôi, rồi bà móc cái dao phay trong túi bánh ra làm quà..Không sao!

Coi như đám giỗ là nhớ lại hình ảnh của đám tang thôi!

Chả có gì sợ hết!\Điểm: Thằng chó!

Mày lừa bố mày!\.Nói chứ tôi không chắc cái "thỉnh thoảng vào gõ chữ" của tôi có thực hiện được, vì mẹ tôi, bà cũng vẫn còn ngồi đó!!!Bà mỉm cười hiền hậu và cầm chổi chào đón tôi về ;_;Ôi mẹ tôi, người phụ nữ lực điền "vai năm tấc rộng thân mười thước cao"!!Cái chổi trên vai mẹ mà bổ xuống thì đúng là "xung quanh em toàn là đất mả êyyy" đấy!Đó là chỉ mới mẹ tôi, còn chưa kể đến các vị lái đò bằng tàu chở pháo thủ tối tân đang miệt mài ngày đêm để chế tạo bài kiểm tra hòng đập cmn nát sổ điểm của tôi đâu.Năm nay covid mất mùa, các thầy cô buồn chán quá nên chuẩn bị đem tụi tôi đi làm phân bón đây này!Thôi thì điểm lẻ nó cứ trào tung tóe, các cô các thầy dốc lòng bắn điểm cho tụi tôi như các cụ bắn Pháp ngày trước...TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH ...( ;_;)~Vả lại kiến thức trong não của tôi thích trốn tìm cực kì, trốn kĩ hơn cả vẻ đẹp tiềm tàng của tôi nữa :DChà!

Tầm này thì chỉ có chơi đồ tăng sức đề kháng thôi!Để mà sống đẹp được như những con thiên nga của Chai Cốp Xki thì điểm phải đẹp trước đã!Chú Huấn cũng đã dạy rồi: Cần lao vi tiên thủ, vô vi thực đầu b**i, thực cứt!Có học thì mới có điểm cao chứ, ơ kìa!.Ừm...2 năm, 24 chap truyện và có thể sẽ hơn thế nữa!Vậy nên đừng có quên tôi ấy nhá!Thôi quyết thế này đi!Có nhớ tôi thì họa chăng là "Trông ra ngọn cỏ lá cây, thấy hiu hiu gió hay tôi về thôi" :)))Lâu lâu thì chạy vào vote cho truyện chứ đọc không thì tủi thân tôi quá!Càng gần thì lại càng xa, quan tâm nhiều quá người ta lạnh lùng.Đấy là nói các cô đấy ;_; ư ưThế nhé!

Chào đây!Cho cái hẹn trước là hai chap nữa là tạm drop đấy!Iuuu
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Spoil: Trông cậy vào cậu


"Cô sẽ là người chịu trách nhiệm trông coi bọn trẻ.

Tôi là Mama trong Nhà này, còn cô chỉ đơn thuần là người giúp việc mà thôi!"

"Tôi sẽ cho phép cô hành xử ngang hàng với tôi ở đây.

Nhưng sau bức màn, cô phải nghe theo và chấp hành mọi mệnh lệnh của tôi, chỉ tôi mà thôi!"

- Cô đã hiểu chưa, Sơ Krone?.Rõ rồi!!Cô ta đang cố che dấu tội của mình.Cô ta đã vi phạm nguyên tắc vô cùng quan trọng."

Ta có thể tự tìm hai đứa nhóc đó, và xóa sổ Isabella!"."

Nó sao có thể đang ở trong nông trại này?!!?"

"Trong danh sách làm gì có tên con nhóc đó?!?"

- Những gì cô cần làm không bao quát việc cô để ý con bé!

Đấy là mệnh lệnh!."

Bọn nhóc con, chúng bị cái quái gì thế này?!!?"."

Ngươi có muốn tới chỗ của ta chơi một chút cho giải khuây không?"

Cung kính không bằng tuân mệnh vậy!.Lũ nhóc con!|Đã có gợi ý, tìm được phép tính, giờ thì giải chúng đi! |

_____________________

"Những vì tinh tú thậm chí còn tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm sâu thẳm"

Kẻ lạ và những vệ sĩ tí hon, qua ngàn năm, lần duy nhất có thể hòa hợp đến thế?

Lời tiên tri: Lang thang vô định chính là cái giá phải trả!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back