Wattpad  (Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.

(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 35: Ác ý đến từ thế giới


Okiniri thực sự muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống, Chúa ơi, thà gặp một thì thôi.

Đằng này là cả ba trường cùng một lúc, chưa kể còn có cả ba người thiếu nữ không muốn gặp nhất, Sanada, Atobe và cả Yukimura.

Không phải chị ấy đang ở bệnh viện sao?Ông trời là muốn chơi thiếu nữ sao?Thôi được rồi, cách đơn giản nhất - giả ngu.

"Seigaku?

Atobe-san?

Cả Yukimura-san và Kirihara-san nữa, sao mọi người lại ở đây?"

Chúng vương tử bất ngờ, Okiniri tỉnh lại cũng không nhớ gì sao?

Chỉ có Yukimura ở bên vẫn tươi cười, bác sĩ bảo bệnh tình hắn có thể ra ngoài vài ngày.

Đúng lúc lại đi giải lao ở Osaka, còn gặp cả Okiniri-chan nữa.

Nha ~ thật may mắn."

Bọn anh được nhà trưởng thưởng cho chuyến đi này."

Inui đẩy kính."

A ~ ân, bổn đại gia đi xem lâu đài mới xây ở Osaka."

Atobe vuốt tóc, đáy mắt hơi trầm xuống, thật sự là quên sao?"

Trùng hợp, bọn này cũng ghé Osaka giải khuây."

Yanagi nói.

"Cũng tiện lúc Yukimura có thể xuất viện vài ngày."

"Còn Okiniri-chan?"

Fuji híp mắt cười, lập tức tầm mắt tất cả dán lên người thiếu nữ."

Em là về ngoại, không nghĩ sẽ gặp mọi người."

Như một phép lịch sự, thiếu nữ vén tóc, tao nhã cười.Bên Rikkaidai đồng loạt nhìn thiếu nữ, vậy ra là bé con huyết sát chúng ta đó sao?"

Như vậy cũng duyên đi, chi bằng chúng ta giới thiệu với nhau nào."

Yukimura mỉm cười ôn hòa."

Sớm đã biết nhau cả."

Tiếng lòng của những người còn lại.

Okiniri: "Đừng nhắc tới hắc lịch sử kia."

"Puri, anh là Niou Masaharu, rất vui được gặp em, Okiniri-chan."

Niou mị mắt cười, lớn lên cũng thật đáng yêu."

Yagyu, rất vui được gặp tiểu thư."

Okiniri khá ấn tượng với vị thân sĩ này, vì anh ta còn giữ được cái giá của chính bản thân."

Marui Bunta, anh có thể gọi em là Okiniri chứ?"

Người này thì mất giá ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Vâng, vậy em cũng gọi là Bunta-san nhé."

Okiniri hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại.Lập tức tất cả tầm mắt lại đặt trên người vị thiếu niên tóc đỏ kia.Tezuka: ". . ."

Không thể khinh thường.Fuji: ". . ."

Phư phư, Marui-kun à. ^^Echizen: ". . ."

Mada mada dane.Atobe: ". . ."

Cái tên không hoa lệ chút nào.Ohtori: ". . ."

Thật không vui.Yukimura: ". . ."

Ha hả, chạy thêm vài vòng đi.Sanada: ". . ."

Thật lơi lỏng!"

Yanagi Renji, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"

Yanagi dù nhắm mặt nhưng Okiniri cảm nhận rõ đôi mắt kia đang soi thẳng vào tâm mình."

Em không nghĩ vậy, hẳn đây là lần đâu."

Tui còn lâu mới khai."

Anh gọi là Kuwamura Jackal, em bị bắt cóc cùng Akaya phải không?"

Vị tiền bối này cảm giác giống như Oishi tiền bối vậy."

À, chuyện đó cũng qua lâu rồi.

Cũng nhờ Kirihara-san giúp đỡ em."

"Ồ, Akaya ngoan quá nhỉ?"

Yukimura híp mắt cười, hắc bách hợp sau lưng đã nở rộ.Ô ô ô, cậu đã làm gì đâu?

QAQ"Sanada Genichirou."

Sanada thấp giọng, kéo mũ.Okiniri: ". . ."

Nói gì đây."

Rất vui được gặp Sanada tiền bối."

Thực sự đã quên hết sao?

Sanada có chút không cam lòng, cảm giác mình bị vứt bỏ a.Ngồi trên tàu điện ngầm, khuôn mặt luôn tươi cười nhưng tâm lại không ngừng khẩn cầu thần linh mong họ không phát hiện ra điều gì, huhuhu, danh dự và nhân phẩm của con đó QAQChỉ là vị Yanagi cùng Sanada kia thỉnh thoảng cứ liếc mắt sang khiến Okiniri ăn bánh cũng không yên, đừng nhìn nữa!!"

Sao vậy Okiniri?

Em không hợp khẩu vị sao?"

Oishi hơi lo lắng, nãy giờ nhìn con bé cứ miễn cưỡng, phải chăng lại phát bệnh."

Nya ~ nếu vậy ăn bánh của anh nè."

Kikumaru nhìn đàn em đáng yêu miễn cưỡng vậy cũng thật không thích a."

Mỹ nữ, mỹ nữ, bánh của Jirou thì sao?"

Cừu bông tham gia."

Anh đây mới là trùm bánh ngọt."

Marui không chịu thua."

Okiniri thích vị trà xanh nhỉ?"

Ohtori bảo bảo mỉm cười đem dĩa bánh matcha ra."

Trùng hợp vậy sao?

Em ăn chung với anh không?"

Fuji híp mắt."

Ơ, cũng thật trùng hợp.

Anh đút em ăn nhé."

Mỹ nhơn mỉm cười đến rực rỡ."

Bánh của hai cậu chỉ có 30% là trà xanh, 40% là kem và, không hợp.

Đây mới là trà xanh chân chính."

Yanagi đem một hộp bánh mở ra."

Nhưng bánh của cậu cũng tận 70% lượng trà xanh rồi, sẽ rất đắng."

Inui đẩy kính."

Puri, bánh để trong hộp nguội rồi.

Chi bằng uống trà sữa thì sao?"

Niou cười trong lòng, con gái ai lại không thích trà sữa?"

Niou, trà sữa không tốt cho em gái, trà xanh mới tốt."

Mama Jackal lên tiếng."

Chẳng phải nó nguội rồi sao?"

Yagyu đẩy mắt kính."

Vậy ăn sushi thì sao?"

Takashi nói."

Bánh mochi?"

Momoshiro hỏi."

Fshh, ngu ngốc.

Okiniri chỉ thích matcha."

Kaido khinh bỉ."

Okiniri-chan ăn rong biển không?"

Shishido: ". . ."

Ăn cái đầu cậu ấy, Kirihara."

Nha nha, bánh vị cherry thì sao?"

Mukahi bật cười, tham gia cuộc vui.Shishido: ". . ."

Hết bệnh rồi sao, bọ xít?"

Mada mada dane."

Echizen chậm rãi kéo mũ nhìn đám người vây quanh thiếu nữ, ánh kim sắc nhuốm sắc đen.

Thật khó chịu.Sự trùng hợp này thật khó chịu.

Khó chịu muốn đem đánh vỡ.Tezuka đứng một bên, tầm mắt rơi trên người thiếu nữ, rõ ràng gương mặt không biểu lộ gì bàn tay đã nổi gân xanh trong túi áo có chút kỳ lạ.

Thật. . .đối lập nhỉ?"

Các ngươi thật không hoa lệ chút nào cả."

Atobe ngồi bên cạnh khép mi mắt, búng tay một cái lập tức cả một bàn bánh ngọt trải dài xuất hiện.Oshitari bên cạnh khẽ đẩy mắt kính, nha, không nghĩ tới lại nhiều kẻ cần loại bỏ như vậy.Mà, càng đông thì càng vui, nhỉ?Ánh mắt xanh thẫm liếc tới thiếu nữ tóc bạch kim, đem thiếu nữ kia khóa chặt lại.Thật trùng hợp nhỉ?Trùng hợp đến mức khó tin.Khiến hắn nhếch môi cười, bản năng săn mồi cũng lộ rõ.Okiniri: ". . ."

Thiết nghĩ nên gọi cậu tới bảo kê không?

'-'
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 36: Kintaro Tooyama


Okiniri thầm cảm tạ thần linh, bởi tất cả không chung đường đi.

Nếu thật sự cùng họ ở một chỗ, không sớm hay muộn cũng bị lộ.

Chậc, xem ra cần phải chuyển trường rồi, để xem, nên tới trường nào đây."

Vậy em phải đi hướng này, tạm biệt mọi người."

Okiniri vẫy tay rời khỏi nhà ga, chỉ hận không thể chạy càng nhanh càng tốt."

Chắc có lẽ lần sau sẽ rủ em ấy đi chơi, nhỉ Tezuka?"

Fuji nhếch môi nhìn về phía bộ trưởng nào đó."

Akaya, lại đây."

Yukimura mỉm cười túm lấy tiểu rong biển.Ô ô ô, cíu!!

QAQ"Về thôi."

Atobe hoa lệ phất tay.Osaka là nhà ngoại của Okiniri, cũng là nơi Okiniri muốn ở lại nhưng cũng muốn rời đi nhất.

Có rất nhiều kỷ niệm của mẹ ở đây, rất muốn quay về những ngày kia.

Nhưng lại sợ bản thân không khống chế được, suốt ngày sống trong những hồi ức kia.Nghĩ tới đây, bước chân thiếu nữ dừng lại.

Đôi mắt xanh lam nhuốm sắc u buồn, nhiều năm rồi, nơi này vẫn chưa từng thay đổi.Căn nhà nhỏ nằm cuối phố đầy bụi bẩn nhưng đối với Okiniri, nơi này là bảo vật, là ký ức đẹp đẽ nhất nhưng cũng là thứ muốn lãng quên đi nhất.Nếu hỏi Okiniri ai là người thiếu nữ yêu nhất, Okiniri sẽ không ngần ngại trả lời đó là mẹ.Rất yêu, yêu đến mức trở thành một cái xác vô hồn ngay khi người kia mất đi.

Tựa như thứ ánh sáng soi sáng đã dập tắt.Vuốt vuốt mái tóc bạch kim, Okiniri tự hỏi, bây giờ đã có ánh sáng nào cho bản thân hay chưa.Không có, bởi, thứ đã mất đi vĩnh viễn không thể lấy lại.Thở dài một hơi, Okiniri ghé tiệm hoa mua một bó hoa lưu ly, màu sắc xanh lam hệt như đôi đồng tử của bản thân vậy.Hoa lưu ly - Đừng quên tôi.Người chết thì làm gì biết nhớ chứ?Đường phố ở đây không thay đổi, những lối mòn kia vẫn thân thuộc như ngày nào, tựa như mới chỉ hôm qua thôi, Okiniri vẫn còn bên mẹ của mình.Đưa mắt nhìn một góc phố, bóng hình người phụ nữ thân thương đến đau lòng kia lại xuất hiện."

Kakumi, ngoan, đừng khóc.

Mẹ ở đây."

"Kakumi, sao lại khóc rồi?Cha lại mắng con sao?"

"Kakumi, nhìn kìa, mọi người về rồi."

Okiniri giật mình trở lại thực tại, mọi nơi trong khu phố này đều gợi lại kỷ niệm về mẹ.

Mà, cũng không quan trọng nữa.Thiếu nữ quen đường, bước chân chậm rãi như đang do dự, như đang chờ đợi, chờ đợi một điều vĩnh viễn không thể thành hiện thực.Bước tới nghĩa trang nhỏ nhắn, mọi thứ ở đây không hề thay đổi, nếu có chỉ là đã nhiều phần mộ hơn.

Bước tới một bia mộ khắc dòng chữ: "Okiniri Kuromi"Đó là mẹ của Okiniri."

Mẹ, con gái tới thăm mẹ đây."

Âm thanh chua chát nơi cổ họng vang lên, tựa như những cây kim nhỏ ghim sâu vào tủy.

Đau nhưng không thể kêu lên.Đặt bó hoa xuống bia mộ, Okiniri khá bất ngờ khi bia mộ đã được quét dọn sạch sẽ, không có cỏ dại, thậm chí là bụi bẩn hay vết bùn đất, đã có người lau dọn nó sao?Okiniri cúi người ngồi xuống, bàn tay vuốt nhẹ bia mộ như đang mường tượng chạm lên gương mặt ai đó.

Okiniri khẽ cười nhưng nụ cười kia lại u buồn đến kỳ lạ, như đang kiềm nén lại.

Đôi mắt xanh lam đã hóa mịt mù, Okiniri nhớ những lúc người mẹ còn sống.Sẽ luôn có người chờ đợi mình.Sẽ luôn có người vỗ về ôm mình.Sẽ luôn có người nói rằng: "Đã ổn rồi."

Sẽ luôn có người nói rằng: "Mẹ ở đây."

Sẽ luôn có người không chê cười mình.Và sẽ luôn có người vì mình nở nụ cười.Chỉ là, người ấy đã chết rồi.Người ấy chết vì mình.

Nghe thật hài hước nhỉ?Tâm lúc đó như thế nào?

Trái tim lúc đó như thế nào?

Cảm giác lúc đó như thế nào?

Là đau khổ tới mức nào?

Tim có như đang bị khoét một lỗ không?

Có như bị moi gan móc ruột không?

Có như bị ngàn kim đâm vào tim không?Okiniri bật cười, âm thanh thê thương mệt mỏi vang lên: "Cảm giác ấy, như đứng nhìn người mình yêu thương chết dần chết mòn và bản thân thì không thể làm gì cả."

Đứng nhìn, không thể chạm tới được.

Bất lực và vô vọng.Mệt mỏi thật đấy!Rốt cuộc phải làm gì đây.Okiniri nhớ về người phụ nữ ấy.

Mái tóc bạch kim xinh đẹp, cùng đôi mắt nâu đỏ ôn nhu vỗ về.

Đôi mắt ấy rất đẹp, rất hay cười dù có chuyện gì đi nữa, người kia vẫn sẽ nở nụ cười nhu hòa, ấm áp.

Đồng dạng như khi xuân về, đẹp đẽ đến mức không nỡ lưu luyến, đẹp như tranh vậy nhưng không thể vẽ lại được.Người ta nói Okiniri là thiên tài về hội họa.

Không thứ gì không vẽ được thế nhưng Okiniri lại không thể vẽ được mẹ của mình.

Tựa như thời gian đã làm phai mờ bà ấy mất rồi, thiếu nữ chỉ nhớ nụ cười ấy rất đẹp nhưng đẹp thế nào cũng không rõ.Mơ hồ, mờ ảo, tựa như một tầng sương đã phủ người phụ nữ ấy."

Có người ở đây sao?"

Âm thanh vang lên kéo tâm trí Okiniri về lại hiện thực.

Người vừa nói là một cậu thiếu niên với chiều cao tương đương với Echizen-san, cậu ta có mái tóc đỏ nổi bật cùng bộ đồ rằn ri như một con báo vậy.

Cậu ta treo trên môi nụ cười thật tươi."

Xin chào."

Okiniri gật đầu chào hỏi."

Đó là mộ của nhà cậu đúng không?

Tui ở đây mấy năm rồi cũng chẳng thấy ai tới chăm."

Kintaro cười hỏi.Okiniri hơi nhướn mày, cậu ta đã dọn sao?"

Là cậu dọn sao?

Cảm ơn rất nhiều."

"Ha ha ha, việc nhỏ thôi.

Tại nó để lâu lắm cũng không có người tới thăm."

Kintaro đáp."

Cậu là người nơi khác sao?

Tui chưa thấy cậu ở đây bao giờ."

"À, tôi trở về lại thăm nơi này."

"Tui là Kintaro Tooyama, cậu gọi là gì?"

Kintaro tươi cười đưa tay."

Okiniri Kakumi, rất vui được gặp cậu."
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 37: Tui sẽ tìm được cậu


"Kintaro-san, hay là tôi đãi cậu một bữa coi như cảm ơn nhé."

"Oa, thật sao?

Cảm ơn cậu, cậu tốt ghê á."

Kintaro hớn hở nắm tay Okiniri lắc lắc.

"Đi nào, đi nào, tui biết một quán Takoyaki ngon lắm á."

"Vậy, phiền cậu rồi."

Kintaro dẫn Okiniri tới quán Takoyaki quen thuộc, cậu ta suốt cả đường đi không ngừng cười nói liên tục, luôn hết lời nói về quán ăn kia.

Có vẻ cậu ta rất thích ăn món đó."

Cậu ăn thử đi Okiniri, siêu siêu siêu ngon luôn."

Món ăn được dọn ra Kintaro luyên huyên nói một hồi, Okiniri cũng không ngại ăn thử.

Bỏ bánh giòn tan chậm rãi nở ra, nước sốt đậm đà hòa quyện cùng nhân bạch tuộc nướng, nha, không tệ."

Ngon thật."

Okiniri thích thú cong môi."

Hì hì, Okiniri cười rồi."

Kintaro bồi đối diện, chống cằm nói."

Cười. . .?

Có gì lạ lắm sao?"

Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi."

Có chứ, lúc mới gặp trông cậu buồn lắm cơ, cả buổi chẳng thèm cười luôn."

Cậu ta chú ý sao?"

Vậy nên tui đã định dắt cậu đi quanh đó, thế nào?

Có vui không?"

"Cảm ơn cậu."

Okiniri mỉm cười đáp.

"Kintaro-san có người yêu quý không?"

"Có chứ, rất nhiều luôn.

Shiraishi nè, Gin-chan, Kenya, rất nhiều."

Kintaro vừa ăn vừa đưa tay đếm đếm.

"Okiniri cũng vậy chứ nhỉ?"

"A, phải.

Người tôi vừa thăm mộ lúc này là mẹ của tôi, cũng là người tôi yêu quý nhất."

Okiniri híp mắt nói, nhưng không khó để nhìn ra nỗi buồn kia trên gương mặt xinh đẹp."

Vậy đi với tui, tui sẽ làm cho cậu cười suốt luôn."

Kintaro nhảy xuống ghế, nắm tay Okiniri kéo đi."

Này, cậu muốn đi đâu?"

Okiniri có chút bất ngờ khi đột nhiên bị kéo đi."

Tới nơi sẽ làm cậu cười, Okiniri!!"

"Okiniri, cậu thử tàu lượn siêu tốc này xem sao."

"A hả. . ."

Đợi đã, tôi chưa chuẩn bị.Okiniri có chút méo mặt bị kéo lên tàu lượn siêu tốc, Kintaro cười hì hì gài dây an toàn."

Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn, không đem theo các vận dụng khác."

"Cái này chơi vui lắm đó, tui đi hoài à."

Kintaro thích thú cười, nhìn gương mặt cậu ta quả thật không nỡ dập tắt hy vọng."

Chúng ta có thể chơi-Wa a a a a a!!"

Tựa như mũi tên lao vụt đi, tàu lượn điên cuồng chạy trên đường ray, những cơn gió một mực ập thẳng vào mặt khiến Okiniri thất kinh nắm chặt dây an toàn, hai mắt nhắm tịt không mở mặc cho các giác quan bị cái lạnh bao trùm."

Ha ha ha, Okiniri, mở mắt ra nào, mở mắt ra mới vui."

Giọng Kintaro cùng âm thanh la hét vang bên tai.Okiniri hơi hé mi mở ra, khung cảnh phía trười đập tới, tàu lượn chạy ngược một vòng theo đường ray xoắn tròn, khung cảnh liên tục đảo lộn khiến tâm người không khỏi sợ hãi nhưng cũng vô cùng thích thú."

Ha ha ha, vui thật."

Okiniri vui vẻ bật cười, sự run sợ ban đầu như bị gió cuốn trôi mất, thỏa sức mà cười."

Kintaro-san, một lần nữa nào."

Thiếu nữ hớn hở kéo thiếu niên đi vào khu tàu lượn."

É é, đã năm lần rồi đó Okiniri."

Cậu trâu vậy?"

Kintaro-san, bắn nào!"

"Okiniri chơi xấu a.

Tui bắn cậu!"

"Kintaro-san, bên trái, xíu nữa, sắp được rồi."

"Mồ, thật khó.

Tui hổng muốn chơi đâu."

"A a a a a---yêu quái!!"

Kintaro thất kinh hét lên, kéo tay Okiniri chạy mất.

Dưới chân xúc cảm lạnh lẽo, một bàn tay nắm chân Kintaro kéo xuống càng khiến cậu ta khóc thét.

"A a a a, tui hông vô nhà ma nữa đâu!"

Okiniri: ". . ."

Cậu kéo tôi vào mà."

Okiniri, chúng ta lên vòng đu quay đi."

Trời đã gần hoàng hôn, Kintaro chỉ tay lên vòng đu quay to lớn kia, Okiniri cũng nhún vai đi theo."

Oaaa, Okiniri, nhìn kìa, đẹp quá."

Kintaro hai mắt sáng rực nhìn khung cảnh toàn thành phố dần thu nhỏ, chỉ còn những ánh đèn vàng và màu đen tuyền bao trùm lên vạn vật.

Từ đây hoàn toàn có thể bao quát cả thành phố xinh đẹp và lộng lẫy này."

Kakumi, đẹp đúng không?"

"Mẹ muốn năm nào cũng có thể cùng con trên đu quay ngắm cảnh đấy."

"Kakumi, con có thích không?"

"Okiniri, cậu có thích không?"

Thiếu nữ tròn xoe mắt, nhưng rồi cũng khẽ khép mi, môi vui vẻ mỉm cười:"Thích, rất thích."

"Cảm ơn cậu, Kintaro-san."

Tôi. . .vui lắm!Kintaro sững người, sau đó lại vui vẻ cười:"Ha ha ha, Okiniri cười lên rất đẹp đó.

Tui rất thích nhìn cậu cười nha."

"Mẹ rất thích nhìn Kakumi cười nha."

Đừng. . .Đừng nói như vậy. . .Tựa như sâu thẳm trong tâm có cái gì đó vụn vỡ, Okiniri chỉ im lặng không đáp.

Hình như đã lâu lắm rồi mới có người nói như vậy.

Đột nhiên, cảm thấy thật nhẹ nhàng."

Cảm ơn, Kintaro-san."

"Không có gì đâu.

Mai tui có thể gặp cậu không?"

"Có thể, cậu muốn hẹn nhau ở đâu?"

"Quán Takoyaki nha."

"Được."

Chợt nhớ ra cái gì đó, Kintaro hỏi:"Vậy bao giờ Okiniri rời đi, tui không muốn cậu rời đi chút nào."

Thiếu niên lắc đầu, chu môi làm nũng."

Cũng chưa biết, nhưng nếu rời đi sẽ nói với cậu mà."

"Hì hì, vậy sau này tui lên Tokyo tìm cậu."

Kintaro khoang tay."

Cậu biết tôi ở đâu sao?"

Okiniri ngạc nhiên."

Tui sẽ tìm cậu, dù cậu có ở nơi nào tui cũng sẽ tìm được cậu."

Kintaro híp mắt cười.

"Dù có chạy bộ hay phải bò đi tui cũng sẽ tìm cậu."

"Đừng ngốc như vậy, Kintaro-san."

Okiniri chưa từng nghĩ rằng cậu ta thực sự đã chạy bộ tới để tìm mình, đâm đầu và lao vào.

Như một kẻ ngốc vậy.Nhưng quả thật chỉ có cậu ta mới như vậy.Okiniri không biết, sẽ luôn có một kẻ ngốc nghếch chạy theo thiếu nữ.Sẽ luôn có một kẻ ngốc đứng chờ đợi thiếu nữ, dẫu là nắng hay mưa.Và cũng sẽ luôn có một kẻ ngốc bên cạnh và khiến thiếu nữ ấy tươi cười.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 38: Dạy chơi tennis


Ting![Cậu: Con ở có thỏa mái không?][Cháu gái đáng yêu: Mọi thứ vẫn ổn ạ.][Cậu: Ừm, có gì cứ nói với cậu.][Cháu gái đáng yêu: Vâng ~ ^^]Okiniri ngả người ra phía sau, vuốt vuốt mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh lam nhìn vào tập tranh vẽ đã bạc màu, tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi.

Mái tóc bạch kim xinh đẹp rũ xuống, ôm lấy khuôn mặt trái xoan tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, người kia giống như từ trong tranh bước ra vậy.

Đẹp đến mức không thực tại.

Okiniri khẽ cười, đem bức tranh ôm vào lòng liền ngủ thiếp đi."

Kin-chan, em đi đâu vậy?"

Shiraishi nhìn Kintaro chạy đi, vội gọi lại."

Em đi gặp bạn em a."

Kintaro vừa cười vừa nói."

Nhưng chẳng phải chúng ta chuẩn đi gặp Seigaku sao?"

Chitose nhíu mày."

Ể?

Nhưng em đã hứa với cậu ấy rồi."

"Chà, vậy hãy rủ cậu ấy tới chỗ tập luôn thì sao?

Biết đâu cậu ta cũng thích tennis thì sao?"

Shiraishi vuốt tóc nói."

Ha ha ha, vậy em chắc chắn sẽ kéo cậu ấy tới."

Trong khi đó, Okiniri vừa vẽ vừa ăn Takoyaki, chỉ là đến khi nhìn lại bức tranh, thiếu nữ không khỏi lạnh mắt.

Lại suy nghĩ vớ vẩn, đúng là không nên vẽ những người này.Trông thật xấu xí.Đem tập vẽ cất vào, Okiniri tựa người vào ghế, mệt mỏi đảo mắt nhìn bên ngoài."

Okiniri!

Tui tới rồi đây."

Kintaro như một cơn bão nhào tới."

A, chào."

"Lại đây, đi với tui nào.

Tui sẽ đưa cậu tới một nơi rất vui luôn."

Vẫn như cũ, cậu ta không đợi sự đồng ý từ thiếu nữ, lập tức kéo người đi."

Ôi chao, phải chăng là trùng hợp?"

Yukimura mỉm cười nhìn đám người trước mặt."

Chà, nếu vậy chúng ta có duyên quá nhỉ?"

Fuji híp mắt mỉm cười."

A ~ Ecstacy."

Shiraishi như thường lệ, khẽ vén tóc."

Ân ~ thực không hoa lệ."

Atobe chống cằm nói.Không nghĩ tới cả bốn trường trung học nổi tiếng giờ khắc này lại chung một sân tập, nha, xem ra sắp có chuyện vui chăng?"

Như vậy, chi bằng chúng ta tập chung với nhau, thế nào?"

Tezuka đẩy kính."

Ồ, xem ra sẽ rất thú vị đi."

Yukimura ôn nhu cười."

Ha ha ha, chuẩn bị nhuộm đỏ tất cả đi."

Kirihara ranh mãnh cười."

Không được lơi lỏng!"

Sanada nghiêm giọng."

Để xem ai có thể vượt qua được ngôi sao tốc độ này nào."

Kenya bẻ khớp tay."

Ân ~ thực không hoa lệ đâu, phải không, Kabaji?"

Atobe tà mị cười."

Us."

"Lấy hạ khắc thượng."

Hiyoshi híp mắt."

Mada mada dane."

Echizen kiêu ngạo nâng cằm."

Tuyệt đối không được kém cỏi, Choutarou."

Shishido cao giọng."

Vâng, Shishido-san."

"Thật mong chờ nhỉ?

Yuji?"

Koharu vặn vẹo bật cười."

Vâng, Koharu."

Yuji đáp."

Bốn vị vương cũng gặp mặt sao."

Oshitari liếm môi."

Cũng chỉ có duy nhất một kẻ chiến thắng."

Chitose khanh khách cười."

Một núi không thể hai hổ nhỉ?"

Zaizen lạnh mắt."

Huống hồ ở đây tận bốn con cơ."

Ishida khoanh tay."

Hổ sao?

Chắc gì đã là hổ đâu, puri."

Niou khẽ cười."

Chúng ta là đương kim vô địch."

Yagyu đẩy kính."

Hiển nhiên không thể thua được."

Marui thổi bong bóng."

Tui muốn đấu với Marui!"

Jirou nhảy cẫng lên."

Chưa thử sao biết được."

Mukahi không chịu thua."

Oishi, cùng cho họ biết ai mới là "Cặp đôi vàng" nào!"

Kikumaru hào hứng."

Tất nhiên, Eiji."

Oishi gật đầu."

Burning!

Come on baby!"

Takashi đã bùng nổ rồi."

Như vậy là không được đâu, không được đâu."

Momoshiro bật cười."

Fshhh, tới đây."

Kaido khá âm trầm."

Ghê vậy cơ à."

Jackal hạ mi mắt."

Vậy tôi và Renji-""Sẽ phân đội, đúng chứ, Sadaharu?"

Yanagi quay sang nhìn Inui."

Bắt đầu luôn đi nào."

Fuji híp mắt."

Khoan đã, bên tôi còn một thành viên.

Có thể đợi một chút không?"

Shiraishi giơ tay."

Ha ha ha, em đã tới rồi đây!!"

Âm thanh vang lên, từ phía ngoài, thiếu niên tóc đỏ tươi cười chạy vào phòng tập.Okiniri: ". . ."

Vậy ra đây gọi là tự đào hố chôn mình sao?"

Shiraishi, em đem bạn em tới rồi đây!

Okiniri, đây Shiraishi!"

Kintaro đặt kéo vai thiếu nữ đến trước mặt mọi người."

Okiniri-chan!"

"A, xin chào."

Okiniri mắt cá chết cúi đầu.

"Trùng hợp nhỉ?"

Phải, trùng hợp thật.Đến mức bọn hắn không nhịn được mà cong môi cười."

Nè nè, Okiniri, cậu chơi tennis không?

Chơi tennis rất vui đó."

Kintaro hớn hở nắm tay Okiniri lắc lắc.Seigaku: !!!!Ký ức tiểu Okiniri rất ghét tennis tràn về, giờ lại đi rủ em ấy đi chơi thứ mình ghét.

Có phải hay không con bé sẽ tức giận lên mất."

Mọi người cũng chơi sao?"

Okiniri híp mắt cười nhìn sang những người còn lại."

Đúng vậy a, Okiniri muốn chơi không?"

Mỹ nhơn mở miệng tươi cười."

Ân ~ đến đây, bổn đại gia dạy nhóc chơi."

Ohtori: !!!Chúng Seigaku: ". . ."

Mấy người đừng có nói nữa!!"

Chậc, tôi cũng dạy được, Vua của bầy khỉ núi."

Echizen kéo mũ."

Thật sao?

Anh không nghĩ mình sẽ thất bại trong việc dạy em ấy đâu."

Fuji he hé đôi mắt."

Okiniri chẳng phải nên để vương giả như bọn tôi dạy sao?"

Kirihara hất cằm."

Không, em ấy nên thuộc về những thứ đẹp đẽ như Hyotei chứ."

Oshitari mị mắt đẩy kính tròn."

Đúng, đúng."

Ohtori đồng tình."

Cảm phiền chư vị đừng quên Okiniri học ở trường nào chứ."

Kikumaru nhướn mày."

Ồ?

Rikkaidai không ngại cướp người đâu."

Marui nhếch môi ranh ma."

Hyotei không có gì ngoài điều kiện, mỹ nữ vào đây mới hợp."

Jirou tỉnh ngủ ngay trong tức khắc.Chúng Hyotei: ". . ."

Sao lúc luyện tập cậu không tươi tỉnh giùm tụi này với."

Puri, thích thì tới."

Niou híp mắt."

80% Okiniri sẽ phát triển hơn khi ở Rikkaidai."

Yanagi lật sổ."

Nhưng 100% Okiniri đã học ở Seigaku."

Inui quỷ dị cười.Okiniri: ". . ."

Sanada: ". . ."

Từ bao giờ đội của hắn lại thích đi đào người thế?Tezuka: ". . ."

Rồi từ bây giờ chuyển sang cướp người rồi?Điển hình cho hai thành phần thanh niên nghiêm túc.Shitenhoji: ". . ."

Đây là đâu?

Tụi tui là ai?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mồ, không hiểu mấy người nói cái gì nhưng tui sẽ dạy Okiniri chơi tennis."

Kintaro gào lên."

Như vậy, cảm ơn mọi người rồi."

Okiniri híp mắt, lịch sử mỉm cười.

"Nhưng em xin phép ngồi xem thôi, mọi người cứ việc luyện tập."

Ngoài mặt, thiếu nữ kia vẫn tươi cười nhưng bên trong, tâm sớm đã lạnh lẽo.

Tennis?

Thật đáng tiếc.Okiniri ghét nhất. . .là tennis.Và cũng ghét bất cứai. . .chơi tennis
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 39: Đi ăn lẩu


Chúng vương tử có chút tiếc nuối vì không dạy Okiniri chơi tennis được, đành ra chỉ có một đám đực rựa chơi với nhau.

Okiniri ngồi ở một bên, một mực dán mắt vào tập vẽ."

Anh có thể ngồi đây không?"

Âm thang nam tính vang bên tai khiến động tác Okiniri ngừng lại.Là vị đội trưởng của Kintaro, nói sao nhỉ?

Anh ta tạo cho người khác một cảm giác khá bình yên, không quá ôn nhu cũng không quá nghiêm khắc.

Vừa ăn cứng vừa ăn mềm sao."

Vâng, xin mời."

Okiniri cũng lịch sử mở miệng, cũng không phải ghế của mình.Bên này, cả hai cười nói với nhau thì phía bên sân tennis bất chợt trở nên u ám hơn.Fuji: "Ha hả, Shiraishi sao?"^^Yukimura: "Ồ, Shiraishi cơ à."

Sanada (kéo mũ): "Shiraishi."

Tezuka: "Không được khinh thường."

Atobe: "Thật không hoa lệ."

Echizen: "Mada mada dane."

Yanagi: "70% liên quan tới vấn đề tennis."

Kikumaru: "Nya ~ Shiraishi."

Kirihara: "Tự nhiên muốn nhuộm đỏ anh ta."

Jirou: "Mỹ nữ sao lại không nói chuyện với Jirou?"

QAQOhtori: "Hmmm, không vui."

Marui: "Đội trưởng Shitenhoji cơ à."

Niou: "Puri ~"Kintaro: "Sao Okiniri hông trò chuyện với tui?"

ỤvUNhững người còn lại: ". . ."

Sao bỗng dưng lạnh vậy cà?Shiraishi: "Cảm giác không an toàn."

"Vậy, anh cần gì sao?"

Okiniri rũ mi mắt hỏi."

A, không.

Chỉ là Kin-chan có nhiều lúc sẽ khá phiền, hy vọng em không để tâm."

Shiraishi mỉm cười."

Không sao, cậu ấy là một người lạc quan."

Vì vậy tôi không cần quan tâm tới cậu ta."

Okiniri-chan, trông em có vẻ rất buồn đấy."

Shiraishi bất chợt nói.Động tác vẽ tranh trên tay thiếu nữ dừng lại, khóe môi kia lại cong lên như đang cười đùa vui vẻ."

Sao anh lại nghĩ vậy?"

"Vì nụ cười của em nó không thật."

Thiếu nữ kia vẫn thản nhiên mỉm cười, một cách hoàn hảo.

Bởi lớp mặt nạ kia vĩnh viễn chẳng thể tháo ra, giống như nó đã tồn tại theo bản năng rồi."

Vậy sao?

Em lại thấy nó bình thường cơ mà."

Chẳng phải mọi thứ đang rất ổn sao?

Mọi người vẫn có cuộc sống của riêng của họ, công việc, sở thích.

Vốn dĩ đã chẳng có gì náo loạn hay bất ổn đã thì cần gì phải tháo lớp mặt nạ ra.

Mọi thứ vẫn rất bình yên, nhỉ?"

Okiniri-chan có tâm sự gì sao?"

Shiraishi hỏi."

Không có."

Thiếu nữ nhún vai đáp.

"Có nói cũng không giúp ích được gì."

"Nha ~ sao lại không?

Biết đâu nói ra lại có thể giúp em nhẹ lòng hơn thì sao?"

Shiraishi nhướn mày."

Không thể, vì đó là anh."

Đúng, vì đó anh - một người thích tennis.Nên dù có nói ra cũng không có gì thay đổi cả.Vì vậy, im lặng và giữ kín trong lòng thì sẽ tốt hơn.

Không ai biết cũng chẳng ai hay.Quy luật này đã ổn rồi, đừng thay đổi nó làm gì cả."

Em chưa thử thì làm sao biết được?"

"Không cần đâu ạ."

"Em--""Vút"Âm thanh xé gió cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai, Yukimura từ đằng xa một phát bóng bay thẳng tới."

A, xin lỗi nhé.

Tôi lỡ tay."

Mỹ nhơn kia vẫn mỉm cười vô tội.Okiniri: ". . ."

Ừm thì đội trưởng đương kim vô địch lỡ tay không điều khiển bóng được.Shiraishi: ". . ."

Nói ra chỉ sợ thành trò cười.Chúng vương tử: "Good job, Yukimura."

"Ha ha, phiền Okiniri-chan nhặt giúp anh, được chứ?"

Yukimura tươi cười hỏi.Đôi mắt xanh lam ẩn sau hàng mi cong vút dần trở nên lạnh tanh, kết thành một tầng băng.

Dẫu vậy, nụ cười trên môi vẫn không đổi.

Hoàn hảo, hoàn hảo đến kỳ lạ.Nhưng thiếu nữ chưa kịp nhặt trái bóng, Shiraishi đã cướp mất.

Tung lên, đánh một cú sượt qua Yukimura.

Vị đội trưởng Shitenhoji tươi cười:"Xin lỗi, trình độ thấp kém của tôi không thể điều khiển bóng được, hy vọng Yukimura-san không để trong lòng chứ."

"A, không sao.

Cảm ơn nhưng tôi không nhớ là mình nhờ cậu."

Đừng xen vào chuyện của người khác."

Ngượng ngùng, chỉ là tiện tay."

Tôi thích đấy."

Ha ha ha, tiện tay thôi à."

Ghê quá cơ."

Ừm, tiện tay, tiện tay."

Rồi làm sao?Okiniri: ". . ."

Hai người đang tấu hài đấy à."

Gin-chan, tự nhiên tui thấy lạnh."

Kintaro kéo kéo góc áo Ishida."

Không phải chỉ mình cậu thấy vậy đâu."

Chúng vương tử: ". . ."

Mùa đông về sớm vậy sao?

Đến tận năm giờ thì cũng đã kết thúc mọi chuyện, chúng vương tử ra về.

Nhưng lại mắc phải một vấn đề."

Oa, hôm nay vui quá."

Kintaro vươn vai.

"Okiniri, tụi mình đi chơi đi."

Chúng vương tử: ". . ."

Đi chơi?"

Như lần trước chỉ có hai tụi mình á."

Seiagaku: "Uy uy, đó không phải là hẹn hò sao?"

Hyotei: "Thật không hoa lệ!!"

Rikkaidai: "Ha hả, dám cướp người sao?"

Shitenhoji: "Kin-chan đã lớn thật rồi."

"Được thôi, vậy cậu muốn đi đâu?"

Okiniri vén tóc hỏi."

Tui đói quá, tụi mình đi ăn cái gì đi."

"Lẩu thì sao?"

"Được nha!!"

"Ồ, nghe có vẻ hay đấy.

Lâu lâu cả đội cũng cùng đi ăn chứ?"

Yukimura nhu mì nói.Rikkaidai: ". . ."

Ai dám cãi sao?"

Như vậy chúng ta cũng tham gia luôn chứ nhỉ?"

Fuji híp mắt."

Cũng được."

Tezuka đáp."

Dĩ nhiên không thể thiếu King chứ."

Atobe vuốt vuốt tóc.

"Phải không, Kabaji?"

"Us."

"Ha ha, vậy chúng ta tham gia luôn nào.

Càng đông càng vui mà."

Shiraishi nhún vai.Okiniri: ". . ."

Không, tôi không cần.

'-'
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 40: Anh trai


Thế là cả bốn trường kéo nhau đi ăn lẩu, vừa bước vào quán.

Okiniri đã nhanh chân tìm một góc khuất ngồi vào, ồ nhưng chân em ngắn cũng vậy thôi à.

Sanada với chiều cao 1m8 đã nhanh chân ngồi vào vị trí bên phải Okiniri.Okiniri: ". . ."

Này, không phải chứ?"

'-'Và vị trí bên phải là Tezuka mặt lạnh.

Thành ra thiếu nữ tóc trắng nhỏ bé lọt trọn vào giữa hai vị mặt liệt kia.Okiniri: ". . ."

Mấy anh muốn em sống sao đây?

'-'"Chà, quả nhiên là Tezuka."

Yukimura ngồi đối diện Sanada khẽ ngân giọng."

Phải, thật không thể coi thường."

Shiraishi đối diện với Tezuka mỉm cười."

Ân, thật không hoa lệ."

Và Atobe đối diện Okiniri, tươi cười.Okiniri: ". . ."

OvO Cíu!!

Ai cíu iem đi.

Ngồi cạnh hai cái tủ lạnh, trước mặt lại là hai con hồ ly và một bông hoa thủy tiên nữa!

Tổ hợp gì thế này?Chúng vương tử: ". . ."

Cực khổ cho em rồi.Dĩ nhiên một số người vẫn liếc mắt về phía bàn kia có chút tiếc nuối."

Vậy. . .mọi người ăn cái gì?"

Trước bầu không khí như vậy, Okiniri đành mở miệng trước."

Okiniri-chan thích cái gì cứ gọi."

Shiraishi nói."

Tùy em."

Tezuka."

Tùy."

Sanada còn ít nói hơn Tezuka."

Em ăn gì tôi ăn nấy."

Yukimura chống cằm, khóe môi câu lên."

Bổn đại gia nhường cho nhóc."

Atobe hất tóc.Okiniri: ". . ."

Sẽ tốt hơn nếu tầm mắt mấy anh đừng đặt lên tui.

UvU"Vậy, lẩu cay thì sao?"

"Được."

Tezuka đáp."

Cũng được."

Sanada trả lời."

Cũng hoa lệ đó."

Atobe nhún vai."

Okiniri-chan thích ăn cay a?"

Shiraishi nhấp một ngụm nước."

Được chứ."

"Lẩu thịt bò?"

Okiniri hỏi."

Được."

Đồng thanh."

Lẩu thập cẩm."

"Được."

Đồng thanh lần hai.Okiniri: ". . ."

'-' "Chị ơi, cho em năm phần bánh tráng ạ."

Chị phục vụ: ??? :DChúng vương tử: ". . ."

Vỗ tay."

Thêm lẩu cay, lẩu thập cẩm, lẩu hải sản, thêm thịt bò hầm và hải sản nướng."

Chúng vương tử: ". . ."

Ăn nhiều thế?!!"

Ít như vậy?

Để bổn đại gia gọi thêm.

Có bao nhiêu cứ đem bấy nhiêu."

Chúng vương tử: ". . ."

Vậy ra đây là cách sủng ái của đại thiếu gia.Trong lúc ngồi chờ thì lại là một bầu không khí mỗi lúc một khác.

Bốn vị đội trưởng không một ai nói chuyện với ai.

Okiniri lại không định mở miệng, bầu không khí này rất quen thuộc.

Ừm, nhớ lại ở trại U17 ăn uống đều như vậy, không khí xác định có chút quen thuộc.Chúng vương tử ngồi ở bạn bên cạnh không khỏi lạnh sóng lưng thay.

Ngồi giữa hai cục băng mà Okiniri còn thản nhiên ngồi vẽ nữa, bái phục, bái phục."

Okiniri-chan rất thích vẽ nhỉ?"

Shiraishi chống cằm hỏi."

À, vâng.

Vẽ là đam mê của em."

Nhắc tới thứ yêu thích, lập tức thiếu nữ ngẩng mặt lên, khóe mắt không nhịn được mà trở nên nhu hòa, đủ cho biết người kia yêu thích hội họa tới mức nào."

Vẽ à, cũng không quá hoa lệ đâu, nhưng bổn đại gia tạm chấp nhận."

Atobe cong môi, vuốt lệ chí nơi khóe mắt."

Nhưng quả thật Okiniri-chan vẽ rất đẹp."

Yukimura không keo kiệt, cảm thán.Sanada cúi đầu nhìn bức tranh cũng không khỏi kinh ngạc, bên trong vẽ một phụ nữ, mái tóc bạch kia như tuyết trắng xóa, lượn lờ mềm mại giữa không trung.

Gương mặt nhu mì cùng nụ cười hơi mím lại, khóe môi cong lên không quá sâu.

Vừa đủ để người ta biết, nụ cười kia ôn nhu tới mức nào.

Nhưng mà người phụ nữ kia lại không có mắt hay mũi, chỉ có duy nhất khóe môi đang cười nhưng cũng đẹp đẽ đến kỳ lạ.Này là trình độ vẽ cũng quá đẳng cấp rồi đi.

Sanada không phải chưa từng xem tranh vẽ nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có hứng thú với cái gọi là hội họa này."

Đúng là rất đẹp, trong trường cũng không ai sánh bằng Okiniri."

Tezuka nhấp một ngụm nước lọc.Nếu không phải từng xem Okiniri vẽ qua, sợ rằng hắn cũng không tin những bức tranh kia là do thiếu nữ tự tay vẽ."

Anh có thể xem không?"

Shiraishi hỏi."

Vâng."

Okiniri lập tức đem bức tranh đưa ra."

Em là họa sĩ đầu thai sao?

Vẽ đẹp như vậy, thiên tài cũng gọi một tiếng "sư phụ" a."

Shiraishi kinh ngạc nhìn bức tranh người phụ nữ kia.

Thực sự do một đứa trẻ mới mười hai tuổi vẽ sao?"

Cũng thường thôi ạ."

Okiniri đáp.

"Chỉ là em vẫn không thể vẽ được mẹ của mình, không nhớ rõ bà ấy như thế nào.

Chỉ có nụ cười kia là in đậm thôi."

"Không sao, từ từ rồi sẽ nhớ."

Yukimura ôn nhu nói."

Ân, để bổn đại gia giúp."

"A, em đi đây một chút."

Đẩy ghế, Okiniri rời đi.Bước chân thiếu nữ lướt qua một đám người, nếu có thể quay về quá khứ.

Okiniri sẽ ước, bản thân chưa từng đem theo tập vẽ đó.

Hoặc là chưa từng quay đầu lại.

Chỉ tiếc, chẳng có gì là "nếu" cả.Rửa tay xong, Okiniri trở về lại bàn ăn.

Một âm giọng quen thuộc như xuyên qua màn nhĩ thiếu nữ, một phát rung động vào bộ não.

Đó là thứ âm thanh đáng ghét nhất."

Tranh này ai vẽ vậy?"

Tezuka nghe giọng, ngẩng đầu lên bắt gặp một thanh niên cao lớn.

Mái tóc bạch kim vuốt ngược để lộ vần trán rộng, đôi mắt nâu đỏ hẹp và dài đầy ma mị ẩn sau lớp kiếng tròn.

Toàn thân toát lên một hơi thở tà tính mê hoặc lòng người, một vẻ đẹp mang tên sự quyến rũ của ác ma.

Chỉ là người này, có chút quen quen."

Là của một đàn em lớp dưới, có vấn đề gì sao?"

Shiraishi mở miệng, người này có chút quen mắt."

Nga ~ không có gì."

Thanh niên kia mỉm cười yêu nghiệt đáp."

Tưởng là ai quý hóa lắm.

Cơn gió nào đưa kẻ này trở về lại."

Âm thanh mỉa mai quen lên khiến chúng vương tử không khỏi ngỡ ngàng.Thiếu nữ tóc bạch kim đứng đối diện thanh niên kia, đôi mắt xanh lam trong veo thường ngày giờ khắc này lại treo một thứ cảm xúc khác lạ chưa từng xuất hiện.

Là căm hận.

Loại căm hận đến tận xương tủy, đôi mắt kia toát ra sự lạnh lẽo đầy âm trầm.

Tựa như thiếu nữ của bầu trời kia đã rơi vào hố sâu của bóng tối, hóa thành một kẻ hận thù.

Giống như muốn xé xác thanh niên trước mặt vậy."

Kakumi. . .?"

Thanh niên tóc trắng kinh ngạc."

Đừng gọi tên tôi.

Anh không xứng."

Thiếu nữ lạnh lẽo cắt ngang.

Đốt ngón tay siết chặt thanh ghế dài sớm đã trở nên trắng bệch cho thấy sự tức giận của Okiniri đã lên tới mức nào."

Kakumi, em còn giận chuyện của mẹ sao?"

Thanh niên kia hơi khàn khàn giọng, hỏi."

Tôi không giận, chưa từng giận."

Okiniri cong môi cười, nụ cười u ám nhất mà chúng vương tử từng thấy.

"Tôi chỉ hận."

Hận chính máu mủ của mình!Hận chính anh trai của mình!Kẻ trước mặt là anh trai của Okiniri Kakumi - Okiniri Akuma."

Tôi chỉ hận tại sao bản thân lúc đó lại yếu đuối đến vậy!

Tôi chỉ hận tại sao mình lại nhu nhược đến vậy!

Tôi chỉ hận tại sao lúc đó tôi không giết chết cả cái nhà này!!"

Như một sự căm hận đỉnh điểm, thiếu nữ cao giọng như một dã thú phát điên lên."

Okiniri Akuma!

Tôi đã nói rồi, anh xuất hiện một lần nào trước mặt tôi, tôi giết anh lần đó."

Đôi mắt xanh lam kia đã trở nên sắc bén, quỷ dị và nhuốm đầy tơ máu.

Sự tức giận khiến Okiniri như muốn điên lên, đến cả chúng vương tử ở bên cũng không khỏi rùng mình.Đây thực sự là Okiniri sao?"

Kakumi, em!"

Akumi nhăn mi mắt nhìn em gái mình.

Mấy năm trôi qua, em ấy vẫn ôm lư khư mối hận kia sao?

Hắn. . .không hiểu."

Tôi?

Tôi làm sao?

Tôi đã nói là đừng có gọi tên tôi và cả mẹ nữa!

Các người không xứng!"

Okiniri rít lên, âm thanh mềm mại thường ngày lúc này lại chua chát đến kỳ lạ."

Mỹ nữ. . ."

Jirou ngồi một góc nuốt nước bọt."

Nhưng em vẫn còn nhớ tới mẹ, bằng chứng là bức tranh--""Xoạt"Okiniri Akuma mở to đôi mắt ra, đồng dạng chúng vương tử cũng dãn hết đôi đồng tử.

Okiniri Kakumi vừa. . .xé tranh của mình?Này sao có thể?

Với một họa sĩ bức tranh của mình là yêu quý đến mức nào?

Là cẩn thận tới mức nào?

Huống hồ lại người con bé yêu quý nhất?Đem bức tranh vẽ mẹ mình xé làm đôi, ánh mắt Okiniri trở nên sâu thẳm và âm u."

Chuyện ngày hôm nay tôi không tính.

Đừng để tôi thấy mặt anh một lần nào nữa, bằng không có mười cái mạng tôi cũng giết chết anh."

Okiniri lạnh giọng nói.

"Và cũng đừng gọi tôi là em gái hay thân nhân, máu mủ của anh.

Đó là nỗi ô nhục nhất của tôi."

Lướt qua người Akuma còn đang sừng sờ, Okiniri rảo bước đi ra khỏi cửa.

Móng tay ghim vào da thịt sớm đã ứa máu.

"Em xin lỗi các tiền bối.

Hôm nay em không khỏe, xin lỗi vì đã làm mọi người mất vui."

Chưa kịp để ai nói lại câu nào, cánh cửa kia đã kéo lại."

Kakumi, con đã gặp Akuma sao?"

Kurobe cùng Sato vừa trở lại căn nhà cũ đã thấy Okiniri thu mình vào một góc."

Vâng."

Âm thanh lí nhí nơi cuống họng vang lên."

Học trò cưng, ra đây nào.

Chúng ta đi ăn."

Sato nỗ lực kéo cục bông kia ra."

Phải, đã gần tám giờ rồi."

Kurobe xoay màn hình điện thoại cho Okiniri thấy rõ.Bất chợt, thiếu nữ cất giọng:"Cậu, người trong điện thoại là ai vậy?"

"Ân?

Con nói gì vậy?

Là mẹ con đó."

Kurobe nhíu mày, hạ người xuống trước mặt Okiniri."

Mẹ con?"

Okiniri mờ tịt nhíu mi mắt.

"Mẹ con không phải tóc trắng sao?"

"Kakumi?

Con nói gì vậy?

Mẹ con tóc nâu đỏ mà."

Kurobe thở dài mở ảnh gia đình ra, chỉ vào người phụ nữ tóc đỏ đang ôm đứa trẻ trong tay.Okiniri cảm thấy như có một màn sương đang che mắt mình khiến thiếu nữ khó chịu nhăn chặt cả mi mắt.Vậy, người phụ nữ tóc trắng trong ký ức Okiniri là ai?
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 41: Giải tỏa


Từ tối hôm qua, Okiniri vẫn không thể ngủ.

Liên tục suy nghĩ về mẹ mình, rõ ràng rất yêu thương bà ấy nhưng lại không thể nhớ rõ cả giọng nói hay gương mặt.

Âm giọng kia mỗi lần nhớ lại khác, không phân biệt nổi.

Dẫu cố đến mấy, đáp lại là những cơn đau đầu thấu đến tận xương và thần kinh.Trằn trọc suốt đêm, Okiniri thở dài nhìn bản thân trong gương.

Người khác không biết nhưng thiếu nữ biết rõ bản thân mình như thế nào.Trong gương là một thiếu nữ tóc trắng rũ rượi, quần thăm mắt rất đậm, như phá bỏ cả gương mặt kia.Hôm nay, lại phải đeo mặt nạ che đi."

Kakumi, tới ăn sáng nào."

Kurobe nhấp một ngụm trà nhìn người vừa xuống lầu.Nhìn một bàn thức ăn ngon miệng, bánh mì nâu, bánh nướng cùng mứt dâu và bơ lạc.

Còn có thịt xông khói, salat Nga và thịt bò hầm hạt sen.

Chưa kể đến món trà xanh thiếu nữ rất yêu thích.Chỉ là, không hiểu sao nhìn một bàn đồ ăn kia.

Trong đôi mắt xanh lam chỉ toàn là dòi bọ, những con dòi mập ú loi nhoi chui ra từ ổ bánh.

Những miếng thịt xông khói lại như thịt sống còn thấm cả máu tươi.

Lẫn trong đó là đống dòi bọ cùng rắn rết bao quanh.Thiếu nữ sững sờ, lập tức một trận cuồng nôn dâng trào từ dạ dày."

Kakumi!"

"Học trò cưng!"

Kurobe cùng Sato hoảng hốt ngay khi thấy Okiniri ngất xỉu, vội vã đem con bé lên giường.

Đến nửa tiếng sau, Okiniri mới tỉnh lại nhưng cũng chẳng khiến hai vị kia bớt lo lắng hơn."

Kakumi, con sao thế?

Có chỗ nào đau sao?"

Kurobe mở giọng hỏi."

Con bị choáng sao?

Hay lại suy nhược thần kinh rồi?"

Saito nhíu mày không vui."

Dạ, con không sao đâu."

Okiniri nhưng rồi cũng mỉm cười đáp nhưng nụ cười lại nhợt nhạt đến kỳ lạ."

Con chắc không đó?"

Kurobe vẫn chưa hết lo lắng.

"Hay cậu đưa con đi bệnh viện nhé?"

"Con chỉ choáng chút thôi ạ.

Ăn xong rồi nghỉ ngơi chút là ổn ạ."

"Ừm."

Saito đăm chiêu nhìn thiếu nữ trên giường.

Lại nhấc điện thoại gọi ship thêm thức ăn tới."

Nghe đây, cậu với Saito phải tới sân huấn luyện.

Con nhớ phải ăn uống đầy đủ.

Có việc lập tức gọi cậu.

Nhớ chứ?"

"Vâng, cháu biết mà."

"Cẩn thận chút.

Còn không thì cứ chuyển về trại, ở đó sẽ tốt hơn."

"Vâng."

Đợi một lúc lâu, hai người kia mới rời đi.

Okiniri rũ mi mắt, che giấu sự buồn bã nơi đáy mắt.Người tóc trắng không phải mẹ mình thì là ai?Tại sao mình lại không có bất cứ ký ức nào về mẹ?Mẹ là người như thế nào?Những câu hỏi kia cứ xoáy sâu vào tâm thiếu nữ.

Okiniri đau đầu, môi rắn mạnh muốn rỉ máu.

Đau thật, rốt cuộc mẹ là người thế nào?Nghĩ một hồi, Okiniri cầm điện thoại lên, lướt xuống dưới.

Một dãy số chưa từng được sử dụng, giống như đóng bụi tận mấy năm vậy.Ngón tay thiếu nữ khẽ run run, cắn môi, Okiniri nhăn mày vô cùng khó chịu.

Nhưng rồi cũng nhất quyết bấm vào.Rất nhanh, đầu bên kia vang lên âm thanh từ tính trầm thấp:"Alo."

Hô hấp Okiniri ngưng trọng, bàn tay siết chặt ga trải giường."

Nhớ ai không, anh hai?"

Lập từ đầu bên kia vui vẻ reo lên:"Bé Kakumi!"

"...Phải."

"Bé Kakumi cần tìm anh sao?

Anh sẽ giúp em, nha, nói đi, đừng ngại."

Mím môi, Okiniri phát ra âm thanh:"Tôi muốn thông tin về mẹ."

"Mẹ?

Em cần làm gì a?"

Đầu bên kia cau có nói."

Tôi muốn biết những kỷ niệm về mẹ."

"Làm thế quái nào có kỷ niệm gì chứ?

Bé Kakumi, anh không thích bà ấy!"

Okiniri hơi nhíu mày, không có kỷ niệm là ý gì?"

Ý anh là sao?

Có rất nhiều kỷ niệm về mẹ mà.

Tôi căn bản vẫn không hiểu vì sao các anh lại ghét bà ấy."

"Bé Kakumi...?

Em chắc rằng bản thân ổn chứ?"

"Nói rõ hơn xem."

"Gặp mặt nha ~ mai anh về nước.

Đến lúc đó em muốn hỏi gì anh cũng giải đáp."

"Được, tôi đang ở Osaka.

Ba giờ chiều mai tại quán cà phê Troulim."

"Hảo a ~ mai gặp.

Anh yêu bé---"Lập tức Okiniri ngắt máy.

Thở ra một hơi mệt mỏi.

Từ bao giờ, bản thân lại trở nên ủ rũ buồn chán đến vậy cơ chứ?

Okiniri lấy ra một tập vẽ, bắt đầu lục lại những ký ức sâu thẳm trong tâm trí, về hình ảnh người mẹ thân thương của thiếu nữ.

Rất nhanh, trên giấy trắng đã hiện lên nét bút chì, chầm chậm phát họa ra dung mạo người kia.Nhưng càng nhớ lại Okiniri càng nhíu mày, cảm giác đau đớn như tê dại chạm đến từng tế bào neron, truyền đến não bộ.

Như có một thứ gì đó rất kinh khủng đang mở ra, cũng giống như một sự thật được che đậy bằng sự mỹ lệ đẹp đẽ.Khoảng bốn tiếng sau Okiniri mới hoàn thành bức vẽ, mi mắt nâng lên bàng hoàng.

Trong tranh là một người phụ nữ tóc đen rối bù, mai mắt tròn xoe dữ tợn, cái miệng quỷ dị nhô ra như đang điên cuồng gào thét.

Người phụ nữ kia tựa ác quỷ bước ra trong kinh thánh với sự hung tợn tàn ác như muốn xông ra từ trong bước tranh mà xé nát Okiniri vậy."

Bốp"Như một bản năng, Okiniri quăng bức tranh vào tường, toàn thân run rẩy như một thứ gì đó sắp lao tới cắn xé thiếu nữ.

Cảm giác sợ hãi trong từng tế bào đều đang gào thét, điên cuồng muốn chạy trốn.Nhưng gào thét vì cái gì?Chạy trốn...vì cái gì?
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 42: Bệnh tâm lý


Onikiri day day mi tâm, vô cùng không hiểu vì sao hình ảnh quái dị kia cứ ám lấy mình.

Mẹ....đâu phải là như vậy?Co người lại, thiếu nữ úp mặt vào đầu gối, cơn đau ầm ĩ ở đầu đánh sâu vào từng tế bào tựa như muốn đem não mình phá hủy.

Rốt cuộc là bị làm sao vậy?Okiniri không hiểu, tại sao khi nhớ tới mẹ lại đau như vậy?

Chịu không được!Giống như có thứ gì đó đang cắn nuốt từng chuỗi dây thần kinh.

Giống như bị gặm nhấm, tàn nhẫn ghim răng nanh vào từng nơi yếu ớt nhất.

Có thứ gì đó đang mở ra, thiếu nữ ôm đầu quỳ bệch xuống sàn.

Bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy tóc nổi lên cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch cho thấy chủ nhân nó đang dùng sức bấu chặt như thế nào.

Thiếu nữ nhỏ thở dốc, mồ hôi thấm đẫm từng hơi thở mạnh bạo không rõ nhịp điệu dồn dập đếnĐau...Sao lại đau như vậy?Okiniri muốn phát điên lên, hai tầm mắt mơ hồ không rõ đâu là hư đâu là thực nữa.

Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Một bên em yêu mẹ nhưng một bên lại đau đớn khi nhớ lại.

Đó là một loại bệnh tâm lý.

Okiniri nghĩ như vậy, em nghĩ nên đi đến bác sĩ tâm lý hoặc em cần một ai đó sẽ lắng nghe câu chuyện của em.

Nhưng tệ thật, chính em cũng không biết phải tìm đến ai cả.

Sau một lúc đắng đo, Okiniri vẫn quyết định đi gặp anh trai của mình sẽ tốt hơn.Khi đến nơi, Okiniri mới hơi sững người lại.

Thiếu niên cao lớn dựa vào ghế sofa, chân vắt chéo và đang chăm chú lướt máy tính bảng.

Hắn im lặng và tập trung, mái tóc hơi rũ xuống.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chạm đến thiếu niên kia, đẹp đến mê người.

Đầu óc Okiniri có chút mơ hồ, anh trai em vẫn gương mặt đó, đôi mắt đó nhưng cảm giác thật kỳ lạ.

Như có ảo giác, lúc em nhìn thấy hắn với mái tóc trắng tuyết, đôi mắt đỏ rực nhưng cũng có lúc em nhìn thấy hắn với mái tóc vàng rực và đôi mắt cùng màu với em.Lạ nhỉ?Hai hình ảnh khác biệt cứ liên tục xuất hiện khiến chính em không biết, chuyện gì đã xảy ra với mình."

Bé Kakumi?"

Thiếu niên nọ nghiêng đầu nhìn em và bảo.

"Nếu đến rồi thì em cứ ngồi xuống đi.

Muốn uống gì không?"

Okiniri hơi gật nhẹ đầu và ngồi đối diện, em đã gọi một ly mattcha.

Cái vị đắng nhẹ và hương thơm của trà xanh khiến em tỉnh táo lại, một lần nữa em nhìn thẳng vào người nọ.

Tóc vàng, mắt xanh.Và đôi mắt hắn mỗi khi nhìn em đều có sự buồn bã nào đấy, luôn khó hiểu và kỳ lạ.

Dường như mỗi lần gặp nhau, anh ta đều nhìn em với đôi mắt đó.

Thứ màu xanh giống hệt đôi mắt của em nhưng lại u uất hơn nhiều...Thật kỳ lạ."

Có chuyện gì sao?

Nãy giờ em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?"

Đối với người anh trai hơn em hai tuổi này, Okiniri cảm thấy cũng mơ hồ không rõ.

Trong tiềm thức sâu xa của em, đó là anh trai.

Nhưng trong ký ức của chính em, chẳng có gì cả.

Vì vậy, Okiniri đã nghĩ..."

Có chuyện gì đã xảy với trí nhớ của em vậy?"

Thiếu niên nọ nhìn em rồi lại cười gượng.

"Sao em lại nghĩ như vậy?"

"Em chỉ cảm thấy thật kỳ lạ...

Em biết anh là anh trai em, em biết mẹ em là người có ngoại hình như nào.

Nhưng lý do vì sao em không có một chút ký ức nào của mẹ và anh trai vậy."

"Đúng hơn là, em chẳng có ký ức nào từ trước năm em mười tuổi."

Ban đầu, Okiniri nghĩ do em lớn dần nên quên mất đi.

Nhưng sau đó, hình như cũng không phải.

Em nhớ những thứ em học về hội hoạ khi em năm sáu tuổi nhưng ngoại trừ nó ra, gia đình chỉ là một thứ mơ hồ.

Dù vậy cảm xúc về gia đình của Okiniri lại mãnh liệt một cách kỳ lạ.

Vì vậy, trong mơ hồ em đoán rằng em đã gặp vấn đề nào đó khiến em quên đi những thứ đó."

Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Em không nhớ gì cả, mỗi lần cố gắng đều cảm thấy đau đầu."

"Anh lại không muốn em nhớ về nó quá nhiều đâu."

Thiếu niên kia xoa nhẹ đầu em.Okiniri không né tránh, em cảm thấy chính mình thật khó hiểu.

Lúc em ghét hắn, lúc em lại cảm thấy thân thuộc.

Trong những ký ức mơ màng không rõ, anh trai cũng xoa đầu em như vậy.

Nhẹ nhàng và kỳ lạ."

Anh không hy vọng em sẽ nhớ lại nhưng anh nghĩ cũng không nên che giấu em quá nhiều."

"Chúng ta về Tây Ban Nha nhé, Kakumi?"
 
Back
Top