Wattpad  (Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.

(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 9: Đại chiến gối


Đợi đến khi tất cả thay đồ xong, tắm rửa sạch sẽ thì Okiniri cũng làm xong bữa ăn tối mới.

Cũng hên là nhà gần siêu thị a.Đến tám giờ thì đám thanh niên kia đã chực xông vào ăn như hổ đói."

Tránh ra Shuji, miếng thịt đó là của tôi."

Byodoin gào lên với con cừu trắng đang cướp mất thức ăn của mình."

Ha hả, không có miếng thịt mà tôi không ăn được cả!"

Shuji kiêu ngạo đáp."

Akuto, trả lại em dĩa salat nào ~" Irie cười hiền hậu."

Tới đây nếu cậu có thể."

Akuto ôn nhu đáp lại."

Tsukimitsu, cái đó của em."

Tokugawa mặt lạnh chặn đôi đũa từ người đang lăm le miếng bánh ngọt của mình."

Ồ?

Cậu muốn chiến?"

Tsukimitsu trái lại còn để lộ ra đôi mắt âm u của mình."

Oni, trước giờ chúng ta luôn là thầy trò nhỉ?"

Saitou mỉm cười."

Nó chỉ tồn tại trong trại, ra đây chúng ta là địch thù."

Oni không nhân nhượng nhìn huấn luyện viên của mình."

Làm ơn cư xử như người bình thường khi ăn giùm tôi!"

Kurobe quát to.

Đồ ăn thôi mà tính lôi cả skill tennis ra là sao?"

Cháu lại thấy rất thú vị đó chứ."

Okiniri ngồi bên khúc khích cười."

Đừng theo tụi đấy học xấu, Kakumi."

Ăn uống xong xuôi đã là chín giờ, với tư cách là đàn anh đâu thể ăn no rồi để lại đống chén dĩa cho đàn em rửa được?

Nên đám cao trung đi ra dọn dẹp.

Xong việc đã là chín rưỡi và giờ đây cuộc chiến thực sự mới bắt đầu."

Các cậu cho rằng ai là trùm ở đây?"

Byodoin kiêu ngạo nói."

Cậu cũng đã từng thua tôi thôi, Byodoin!"

Oni cắt ngang."

Phư phư, vậy xin hãy nhẹ tay với tôi nhé!

Đùa thôi."

Irie đẩy mắt kính cười."

Không có cái gối nào mà tôi không ném trả lại được cả."

Shuuji nhếch môi."

Ơ kìa, đó chẳng phải là dùng trong tennis sao?"

Akuto mỉm cười."

Tôi sẽ không thua."

Tokugawa trầm giọng nói."

Dù không phải là luyện tập nhưng có vẻ vui đấy."

Tsukimitsu trầm lặng."

Nha ~ nhân sinh khó bình yên mà."

Okiniri cười cười đáp."

CHIẾN ĐÊ!!!"

Chẳng biết ai hô nhưng tất cả cứ thế mà xông lên không nhường bất cứ ai."

Sweet Spot!!"

"Black Jack Knife!"

"Ăn này!"

"Đi chết đi mấy người!"

"Tất cả chết đi."

Okiniri lợi dụng cơ thể nhỏ bé mà len lỏi qua từng cú ném, bé con bám lên người Tsukimitsu vì anh ấy cao tận 2m lận, rất thích hợp để chơi nha."

Tsukimitsu tiền bối, đánh đôi không?"

Okiniri hỏi."

Nếu đó là nhóc."

Tsukimitsu khẽ nhếch môi, xem ra Okiniri rất muốn chỉnh người rồi đi.Okiniri 1m4 trực tiếp bám lên cổ vị tiền bối kia, ôm đống gối với vũ khí bí mật bên trong."

Này thì Irie tiền bối!!"

Đem gối nhét thêm trái tennis, trực tiếp tống lên người Irie."

Này đợi đã---Ặc!"

"Irie làm gì nhóc sao?"

Tsukimitsu vừa né cú ném của Oni, tiện hỏi."

Hừ, anh ta tốt nhất không nên tồn tại trên cõi đời này."

Okiniri bực dọc đáp.Hẳn là Irie nghiệp đi!"

Chết đi con nhóc kia."

Byodoin ném một cái gối bự, Tsukimitsu phản xạ nhanh bắt được, Okiniri lia thẳng một cái gối ôm vào đầu vị đội trưởng."

Này này, hai người chơi vậy là không vui nhé."

Shuuji bật cười ném một lúc ba cái gối."

Chỉ ba thôi sao?"

Oni trầm giọng."

Cậu coi thường bọn tôi quá rồi đó."

Tokugawa phóng lại năm cái gối vào mặt vị tóc trắng."

Thực không khôn ngoan đâu ~" Akuto với vũ khí cơm nắm ác mộng nhét vào miệng Shuuji."

Tàn bạo quá đi."

Okiniri bên cạnh nhẹ giọng nói."

Một lũ quái vật."

Tsukimitsu đáp."

Cậu cũng chung một giống thôi, Tsukimitsu!"

Irie đã tỉnh dậy."

Tất cả các tiền bối đều là quái vật!"

Okiniri cười rạng rỡ chuẩn bị gối chỉnh Irie tiếp."

Nhóc không ngoại lệ đâu."

Byodoin sống lại ném tám cái gối về phía cặp đấu đôi kia."

Bịch bịch bịch!"

Cả đám đang chiến nghe tiếng bước chân vội vã tắt đèn chui vào chăn, huấn luyện viên đang tới!"

Từ từ đừng chen!"

Oni nói."

Byodoin, cậu đè lên tui rồi."

Shuji đẩy tên nào đó ra."

Tsukimitsu, cậu dài quá."

Irie chen lấn."

Mấy cậu bình tĩnh, kính tôi đâu rồi."

Akuto hoảng loạn."

Chui vào nhanh lên!"

Tokugawa nhét cả đám vào chăn."

Tránh ra coi!"

Byodoin nhỏ giọng gào."

Okiniri bị đè chết rồi kìa!"

Tsukimitsu kéo Okiniri dưới đống gối."

Nhanh!

Nhanh!

Gần tới cửa rồi!"

Okiniri hối hả nhét mấy vị cao to kia vào nệm còn chính mình vội vã vào chỗ.Kurobe cùng Saitou như một vị ác thần mở cửa nhòm vào, thấy tất cả đã ngủ say, ngoan ngoãn nằm vào chỗ.

Cháu hắn vẫn bình yên."

Chắc cậu nghe lộn thôi Kurobe."

Saitou nhún vai nói."

Ừ."

Mong là vậy.Bình thường đám kia thức xuyên đêm hắn không bận tâm nhưng mai Kakumi phải đi học nên không thể để con bé thức khuya được.Đám người trong phòng sau khi chắc chắn hai vị hung thần kia đi xa mới thở dài, chậm rãi ló đầu ra."

Uầy xém tí là toi."

Shuuji thở phào."

Trận chiến tạm dời, lần sau tôi sẽ xử lý từng người một."

Byodoin khà khà cười."

Tới lúc đó bọn tôi sẽ hội đồng cậu."

Oni cười đáp."

Okiniri-chan ra tay độc ác quá, hỏng mất cả nhan sắc anh rồi."

Irie xoa mặt."

Cậu thì có cái gì đẹp?"

Tokugawa chậm rãi nói."

Dù sao thì Okiniri cũng không định về lại trại sao?"

Tsukimitsu trực tiếp hỏi vấn đề chính mà họ đến đây."

Em sẽ về mà.

Nhưng dù sao hiện tại các anh cũng có thể ghé qua đây chơi sau giờ học mà."

Okiniri cười nói."

Phải ha, vậy cuối tuần này Okiniri đi xem phim với anh không?"

Irie vui vẻ nói."

Cầm thú!"

Oni bĩu môi."

Không bằng cầm thú!"

Byodoin."

Cậu định làm gì với đứa trẻ ấy?"

Tokugawa sắc bén hỏi."

Đã mang danh kẻ đeo mặt nạ giờ đến cái danh cầm thú cậu cũng ham sao?"

Akuto thở dài."

Tôi thất vọng về cậu!"

Shuuji chống cằm nói.Irie: ". . ."

Hắn chỉ đi xem phim thôi mà."

Có nhà sách mới, em đi cùng anh không?"

Tsukimitsu bỏ qua mấy tên kia, hỏi Okiniri."

Này này tên kia!"

Oni chỉ tay vào Tsukimitsu."

Làm người ai lại làm thế?"

Byodoin chép miệng."

Không ngờ cậu cũng. . ."

Akuto lắc đầu."

Vậy mà bất lâu nay tôi còn tượng cậu ra dáng nam tử hán lắm chứ."

Shuuji thất vọng."

Một giống Irie."

Tokugawa đáp.Irie: ". . ."

Tôi là giống gì cơ, Tokugawa?Tsukimitsu: ". . ."

Mấy người thôi bổ não đi."

Thực tế em cũng không muốn ra nhà sách đâu ạ, tiền bối."

Okiniri trịnh trọng nói.

Thiếu nữ 1m4 đi cùng anh zai 2m2 ra thể thống gì?

Okiniri còn chưa cao tới thắt lưng anh ta a.Sau đó cả đám nói chuyện quyết định xem là muốn đi nơi nào.

Công viên, rạp chiếu phim, siêu thị, nhà sách, nhà hàng. . .Kết quả, ba giờ sáng mới ngủ. :>
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 10: Oan ức


Tối qua tận ba giờ sáng mới ngủ mà năm giờ các đàn anh đã dậy ra sân tennis của nhà Okiniri tập luyện rồi.

Trong khi đó vị thiếu nữ còn ngủ ngon trên nệm, Kurobe vốn định kêu dậy nhưng lại nghĩ để con bé ngủ xíu vậy.

Dạo gần đây con bé giảm mấy ký hẳn là mất ăn mất ngủ lắm.

Saitou với tình thương cô học trò của mình dĩ nhiên sẽ không nỡ phá giấc ngủ của con bé rồi.

Còn các đàn anh hả?"

Uy uy, tiểu ma nữ khi ngủ thực đáng yêu a."

Byodoin trầm trồ."

Phải ha, không nghĩ tới em ấy đáng yêu như vậy."

Irie bật cười."

Phải chi lúc thức cũng vậy thì hay biết mấy."

Oni trầm ngâm."

Mềm mại, sờ thật thích."

Akuto nựng nhẹ hai cái má khả ái."

Như mèo con vậy."

Shuuji thích thú."

Nhưng mà vẫn còn ốm quá."

Tokugawa đáp.Tsukimitsu im lặng không nói nhưng đôi tai đỏ ửng sớm đã bán đứng cậu ta.

Thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp."

Đây sẽ là món quà thú vị cho lũ kia nha ~" Irie cười khúc khích.Okiniri lúc ngủ cả người cuộn tròn lại, ôm lấy cái gối ôm bám chặt lên, hơi thở đều đặn, bạch kim tóc buông xõa.

Môi nhỏ he hé mở hô hấp, nhìn vô cùng manh a.

Đâu như lúc thức dậy y chang bà cụ non vậy.Kết quả, hôm đó Kurobe làm đơn cho Okiniri nghỉ học. :)Kurobe: "Cháu tôi là để cưng!"

Đến tám giờ, Okiniri mới chậm rãi thức dậy.

Nâng hàng mi dày lên, đồng tử xanh lam tựa bầu trời mơ màng, lơ đờ không chút tiêu cự đảo quanh."

Dậy rồi sao?

Mau đi rửa mặt."

Tsukimitsu vừa bước vào đã thấy thiếu nữ gật gù, mơ mơ màng màng thức dậy.

Okiniri ngẩng đầu đưa đôi mắt không chút tiêu cự nhìn người mới bước vào sau đó gật đầu ra ngoài.

Tsukimitsu nhìn thiếu nữ đi không vững, lượn qua lượn lại như người say rượu có chút buồn cười.

Anh một tay nhấc bổng cô bé lên đem vào nhà vệ sinh."

Tự đánh răng rửa mặt đi."

Sau đó xoay người đi ra thì bắt gặp Shuuji vừa tập luyện xong.Shuuji sững sờ nhìn Tsukimitsu, trong mắt cậu ta chính là chàng trai lạnh lùng này đem Okiniri vào nhà vệ sinh sau đó ra ngoài đóng cửa lại."

A a a a--- Cậu làm gì Okiniri-chan rồi?!!"

Shuuji trực tiếp hét banh nóc nhà.Tsukimitsu: ". . ."

Cảm giác bị bắt gian tại trận.Sau đó tất cả mọi người hoảng hồn chạy tới, cảnh tượng là Tsukimitsu đứng trước cửa nhà vệ sinh và đang để lộ đôi mắt ác ma của mình nhìn xuống Shuuji."

Tsukimitsu, vậy mà bấy lâu này tôi tưởng cậu tốt đẹp lắm!

Ai ngờ đồng dạng là cầm thú giống Kanata.

Cậu đã đưa Okiniri vào nhà vệ sinh rồi làm gì cô bé?

Sau đó xong việc cậu lại nhốt con bé ở đấy luôn sao?!

Đồ cầm thú, lòng lang dạ sói."

Shuuji lập tức tuôn một tràn mặc kệ đúng hay sai.Irie • nằm không cũng trúng đạn • Kanata: ". . ."

Tôi nhớ mình rất lương thiện với anh mà, Shuu-san."

Tsukimitsu. . . hóa ra bấy lâu cậu đã che giấu bản chất thực sự của mình dưới cái vỏ lạnh lùng ấy ư?"

Byodoin kinh ngạc."

Thật không ngờ, con bé chỉ mới mười hai tuổi thôi mà."

Oni nheo mi tâm như một người cha già biết tin con trai mình cưỡng gian gái nhà lành."

Thật đáng thất vọng."

Tokugawa chậm rãi nói."

Vậy mà tôi cứ tưởng cậu là một người không chút dục vọng nào, hóa ra đều là một dạng cầm thú như Irie."

Akuto thương tiếc đẩy mắt kính.Irie • nằm không trúng đạn part 2 • Kanata: ". . ."

Muốn lương thiện nhưng cuộc đời không cho phép."

Vậy, tội này ngồi tù mấy năm nhỉ?"

Irie cười nói."

Tôi sẽ kiện cậu tội xâm hại tình dục trẻ em dưới 16 tuổi!

Ai cho phép cậu làm vậy với học trò cưng của tôi?

Sẵn sàng ngồi tù chung thân đi."

Saitou gào lên."

Đi chết đi Tsukimitsu Ochi!"

Kurobe lạnh giọng.Tsukimitsu: ". . ."

Tôi có thể nói mình bị oan không?

Và làm ơn đừng có bổ não mấy người ra nữa."

Mọi người sao ồn ào vậy?

Tập trung làm cái gì thế?"

Okiniri đẩy cửa bước ra, khó hiểu nhìn mọi người săm soi nhìn mình."

Kakumi, tên kia có làm gì con không?"

Kurobe lên tiếng trước.

Phải ăn nói cẩn thận không khéo lại đụng vào nỗi đau của con bé."

Làm gì cơ ạ?

Tiền bối chỉ đem con tới đây thôi, do con buồn ngủ quá nên đi không vững."

Okiniri nhướn mày đáp.Tsukimitsu lập tức nhìn Okiniri như vị cứu tinh của đời, nếu em ra trễ chút nữa thôi, sẽ có án mạng đấy.Và đám còn lại sau khi biết mình đã thất thố liền vội vã đổi chủ đề hỏi Okiniri muốn ăn món gì."

Chỉ cần không phải Akuto tiền bối làm là được."

Okiniri nói vậy.Akuto: "Ơ kìa, anh thấy ngon mà."

Xử lí xong bữa trưa, Okiniri lại lấy tập vẽ quan sát mấy đàn anh kia luyện tennis, vẽ lại từng khớp xương, chuyển động của mỗi người."

Byodoin tiền bối chuyển động xương chân trái còn ảnh hưởng bởi chấn thương, đề nghị dưỡng thương thêm, ba tháng."

"Tokugawa tiền bối tránh sử dụng quá nhiều lực vào cổ tay, anh đang chèn ép xương mình quá thể.

Yêu cầu giảm bớt lực lại."

"Oni tiền bối nên tăng cường các thức ăn bổ sung canxi sau mỗi trận đấu."

"Irie tiền bối lúc diễn xuất cơ mặt hơi quá lố, coi chừng liệt luôn cơ xương mặt giờ."

"Akuto tiền bối nên đổi lại kính, xương hốc mắt đang bị ảnh hưởng bởi gọng kính, chọn cái nào đừng vướng quá ạ."

"Tanegashima tiền bối nên tăng cường luyện tâp, bớt uống nước có gas lại, xương anh đang loãng đấy."

"Tsukimitsu tiền bối, nên tập luyện thêm về các khớp xương.

Nó khá dài và nếu anh không biết tận dụng sẽ gây rắc rối lớn đấy."

Tất cả ngoan ngoãn nghe lời tiểu bác sĩ xương khớp, Okiniri Kakumi có vẻ khá thích việc phân tích xương khớp đi."

Còn Okiniri-chan nên tăng cường việc uống sữa và ăn uống đều đặn nha."

Akuto ôn nhu cười."

Em đi soạn thời gian biểu cho các tiền bối đây."

Okiniri nhanh chân chạy vào nhà."

Có vẻ chiều cao khiêm tốn là tổn thương lớn nhỉ?"

Byodoin xoa cằm."

Nhưng con bé vẫn quá lùn so với tiêu chuẩn đi."

Oni khẽ nói."

Mà Okiniri-chan không thích uống sữa thì phải, trong tủ lạnh không có lấy một hộp."

Shuuji duỗi người."

Tôi có ý kiến này."

Tokugawa hiếm khi phát biểu riêng nói.

Tsukimitsu cũng nhập cuộc.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 11: Fuji hồ ly


Okiniri lãng tránh câu hỏi của mấy đàn anh, chạy về phòng bếp làm bữa trưa.

Rất may là lúc sáng đã được Kurobe cùng Saitou bổ sung thức ăn rồi.

Cơ mà xem ra đến tối cũng nên đi mua lại.

Dân thể thao ăn nhiều lắm.

Tủ lạnh đủ thiếu nữ ăn một tuần thì đám kia ăn trong một bữa đó.Và để tránh xảy ra án mạng như hôm qua, Okiniri sẽ tự nấu tự dọn lên.

Nhìn một đám người hăng say đánh tennis không biết mệt, Okiniri thở dài.Trưa đến tất cả ăn cơm xong thì không đại chiến gối nữa.

Mở cửa nằm hóng mát, mà có vẻ khá vui.

Okiniri đem một tấm nệm trải quanh phòng, nếu chỉ là một đám người bình thường thì không cần thiết lót cả phòng nhưng đây lại là một đám quái dị.

Điển hình với chiều cao 2m2 của ai đó và cả cơ thể đô con lực lượng thì muốn phải nguyên cái phòng này mới đủ."

Tsukimitsu-san, sao anh không nằm dài ra sau đó để mọi người nằm lên người anh?"

Irie mỉm cười hỏi.Tsukimitsu: ". . ."

Cậu coi tôi là gối ôm sao?Một đám thanh niên nằm phè phỡn ra, lăn lê bò lết trên nệm.

Nằm đủ mọi tư thế, đọc sách, ăn vặt.

Chỉ có hai thanh niên nghiêm túc là Tokugawa dựa người vào tường đọc sách và Tsukimitsu đã ngoan ngoãn nằm thẳng ra ngủ."

Ê Tsukimitsu, cậu nằm ngay trước cửa chắn hết gió rồi!"

Shuujin bất mãn lên tiếng."

Tôi dài."

Ai đó đáp lại rồi tiếp tục ngủ.Shuujin: ". . ."

Cậu ngon!Giữa trưa gió mát thổi, trời trong xanh được nằm phè ra thì còn gì tuyệt vời hơn nữa?"

Lâu lắm rồi chúng ta mới có thời gian thư giãn như thế này nhỉ?"

Akuto hưởng thụ nói."

Ân, thực bình yên nha."

Oni cũng rũ mắt đáp."

Thì ở trại toàn tập luyện với luyện tập thôi."

Byodoin chồm người nói."

Sắp tới lại ôm mặt học rồi, thấy tương lai mà nản."

Shuuji rầu rĩ."

Anh có nghề người mẫu rồi, gái bu đầy lo gì vợ với việc a."

Okiniri không cho là đúng lên tiếng."

Nhưng phải hợp gu anh mới yêu nha."

Shuuji đáp."

Tôi tưởng cậu là dân ăn tạp."

Tokugawa lật sách nhàn nhã phun ra một câu."

Hừ, gu tôi là một người cao, chân dài, tóc bạch kim."

Shuuji hếch cằm nói, đôi mắt ẩn ý nhìn Okiniri.Bất chợt đôi mắt xanh lam nhạt màu đang chăm chú vào tập vẽ chuyển sang nhìn cái người đang say sưa ngủ.

Chăm chăm nhìn đến mức khiến lông tơ trên người Tsukimitsu dựng hết cả lên.

Không đợi anh ta hỏi, Okiniri đã nói trước."

Đằng kia cũng có một người hợp gu anh kìa."

"Phụttt!"

Byodoin trực tiếp phun nước, Tokugawa bóp nát quyển sách, Oni tay bóp nát cái bánh, Irie khóe miệng run rẩy, Akuto dù mỉm cười nhưng trên kính đã có nét nứt.

Shuuji lúc này đã cứng đơ cả người nhìn vị đang ngủ duỗi người ngồi dậy.

Tsukimitsu ngồi dậy, đảo sang hướng Shuuji trong mắt anh da đen lúc này chẳng khác gì vị hung thần cả.

Đôi mắt dưới mái tóc trắng tuyết cũng trực tiếp lộ ra, âm trầm lạnh lẽo.U-17: "Cậu chết chắc, Shuuji!"

Tsukimitsu triệt để đem tinh thần tên kia phá hủy.

Sau đó mới nhu nhu xoa đầu Okiniri, nói:"Em còn nhỏ, chưa hiểu.

Còn có anh là trai."

"Nhưng cậu nói con trai với con trai cũng yêu nhau được mà."

Okiniri ngây thơ đáp.U-17: ". . ."

Huấn luyện viên, ngài đã làm gì cháu gái ngài thế?"

Sau này em sẽ hiểu."

Tsukimitsu nói xong tiếp tục ngủ.Căn phòng trở chỉ còn tiếng gió thổi qua và tiếng xoẹt xoẹt của Okiniri.Đến chiều thì tất cả phải rời đi, trở về trại giam."

Hu hu anh không đi!

Anh muốn ở đây cơ!"

Shuuji mất hết liêm sỉ mà bám vào Okiniri."

Im đi, cậu ồn quá!

Chúng ta phải trở về trước năm giờ mới kịp chuyến bay."

Byodoin cằn nhằn."

Tạm biệt nhé, Okiniri-chan."

Irie mỉm cười."

Lần sau bọn anh sẽ lại tới chơi."

Akuto ôn hòa nói."

Cẩn thận sức khỏe."

Tokugawa ngắn gọn xúc tích."

Ở nhà nhóc phải cẩn thận đấy, lỡ có tên trộm mà vô thì biết cách mà xoay sở."

Oni căn dặn."

Ôi dào, học trò cưng cứ trực tiếp dùng tâm lý ám thị là được, cùng lắm tên đó vào bệnh viện thôi."

Saitou ha hả cười."

Lần sau còn giảm ký thì cháu thu dọn trước đi nhé!"

Kurobe hơi cong khóe môi cười."

Bảo trọng."

Tsukimitsu so với Tokugawa còn ít nói hơn."

Vâng, mọi người bảo trọng."

Okiniri vẫy tay tạm biệt và Byodoin đã trực tiếp xách con người nào đó đang bám vào thiếu nữ mà ném vào xe."

Lần sau gặp lại nhé Okiniri-chan!"

Shuuji hét lên trước khi chiếc xe kịp khởi hành.Okiniri nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất rồi mới vào nhà.

Thiếu nữ nhìn đống quà mọi người tặng chất trong phòng dở khóc dở cười, nhiều như vậy làm sao mở hết.Nghĩ nghĩ, Okiniri quyết định mặc áo khoác ra khỏi nhà đi mua thêm cọ vẽ.

Bất quá sau đó, Okiniri liền hối hận muốn về nhà.

Hiệu sách nhỏ nhắn nằm giữa khu phố sầm uất, Okiniri bước vào, vui vẻ chọn lựa.

Bất chợt lông tơ thiếu nữ dựng hết cả lên, chưa kịp định thần lại nghe âm thanh quen thuộc."

Ơ, Okiniri-chan?"

Hồi chuông cảnh báo của Okiniri đang vang éo o khi nhìn thấy người tóc nâu đang cười híp mắt kia."

Fuji tiền bối?"

Okiniri ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi."

Ân, Okiniri-chan đang mua cọ vẽ sao?"

Fuji nhìn thiếu nữ đứng trước hàng cọ vẽ liền biết."

Vâng, anh mua sách đọc thêm?"

Okiniri nhìn mấy quyển vàng xanh hỏi."

À, mấy quyển truyện thôi.

Okiniri-chan, xem thử đi."

Okiniri mặt hắc tuyến nhìn tên mấy quyển truyện "Hắc Ám cùng cực", "Xác người trong đêm", "Ngôi làng xác chết", "7749 cách thủ tiêu của tội phạm", "Truy lùng xác sống."

Cậu ơi, coi xong khỏi ngủ."

Anh tính giết người thủ tiêu à?"

Okiniri vô thức nói, nói xong mới biết cái miệng hại cái thân."

Em đoán xem?"

Fuji mỉm cười ẩn ý.Okiniri: ". . ."

Nếu Echizen ở đây, sẽ lãng tránh câu trả lời lời.

Nếu Tezuka ở đây cũng sẽ lãng tránh câu trả lời.

Đáng tiếc, trên đời không có "nếu."

"Vậy cố lên nhé!

Sau này có gì em nhờ anh."

Okiniri cười cười đáp.Fuji: ". . ."

Ha hả :)Tổ Quốc rất cần những người như anh.

Okiniri tự nhủ."

Vậy Okiniri-chan cần xử lý ai sao?"

Fuji ý cười càng sâu, hỏi."

Với tư cách là một công dân gương mẫu của đất nước, dĩ nhiên em phải cống hiến hết sức mình cho tổ quốc.

Diệt trừ những mối nguy hại, bảo vệ miền quê thân yêu của em."

Okiniri âm điệu vững vãng, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.Fuji: ". . ."

Cảm giác cạn lời là đây sao?Fuji hai mắt he hé mở, lóe lên tà mị, hắn bỗng dưng hỏi:"Vậy để bảo vệ một người, Okiniri-chan sẽ tổn thương người khác sao?"

"Ha hả ~ nếu đã là người quan trọng của em, dĩ nhiên sẽ tự bảo vệ được chính mình."

Okiniri vén tóc cười.

"Bất quá em cũng không có người quan trọng nên em không quan tâm đâu."

Okiniri nói tiếp."

Vậy sao?"

Fuji vẫn giữ nguyên nụ cười ẩn ý.

"Nếu đó là người yêu em thì sao?"

Okiniri nghe vậy liền bật cười, không hiểu sao Fuji cảm thấy âm điệu như đang chế giễu, cười nhạo vậy."

Cảm xúc của em chỉ dừng lại ở mức thích, không có ngoại lệ."

Okiniri Kakumi xoay người lại, khóe môi câu lên nhưng trong mắt đều không có một chút tiếu ý.Fuji không hiểu, vì sao học muội này lại nói như vậy.

Dường như đôi mắt xanh lam kia dù trong veo đến mấy cũng chỉ đang che lấp sự thật bên trong nó."

Fuji tiền bối, xin phép."

Lại một lần nữa, Fuji cũng chẳng thể nói lại được gì cả.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 12: Đưa nhau đi trốn


Okiniri nhàm chán ngồi trong nhà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía thành phố sớm đã tắt hết đèn.

Màn đêm như thác nước, sự lãnh lẽo cùng cô độc như bao trùm cả căn nhà.

Giờ lúc này, Okiniri cảm thấy nhà mình chẳng khác gì một căn nhà hoang cả.

Sự im lặng đến đáng sợ tưởng chừng sẽ nuốt chửng bất cứ ai.Đến tận lúc bình minh thì ánh sáng Mặt Trời mới xua bớt đi cái không khí u ám của ngôi nhà.Okiniri đứng dậy chuẩn bị bữa sáng, hôm nay phải đi học a.Trên con đường đến trường, Okiniri ôm tập, bàn tay trắng nõn rảnh rỗi xoay xoay cây bút chì kim.

Bất chợt cây bút rơi xuống, Okiniri khựng người lại.

Chậc, hôm nay sẽ gặp phiền toái gì đây?Tâm Okiniri mách bảo hôm nay nên ở yên trong phòng.

Hy vọng phiền phức cũng không tìm tới tận cửa.Sau giờ học, Okiniri nhanh chóng chạy đến phòng sinh hoạt.

Hôm nay ở lại chép bài nên thiếu nữ đến trễ mất.Đi trên hành lang trường học, âm thanh xa xa truyền đến."

Bớ người ta giết người!"

Hình như là giọng của Kikumaru tiền bối?

Cơ mà sao lại có kẻ giết người ở đây?Okiniri thấy bóng đỏ của vị đàn anh, còn có một anh tóc như con nhím và Echizen-san, cả ba chạy thục mạng.

Theo sau, để xem, là Inui tiền bối.

Trên tay anh ta là cái, ừm, một ly nước màu tím sẫm hòa cùng sắc cam.

Vậy ra đó là Inui's juice sao?

Nhìn thôi đã không muốn uống rồi.Okiniri đang suy nghĩ có nên cứu ba người họ không.

Mặc dù thiếu nữ không thích phiền phức nhưng bỏ mặc họ thì tội quá.

Thôi thì dù sao cũng từng giao tiếp qua.Nghĩ như vậy chờ ba người kia chạy qua, Okiniri hết sức túm lấy mà kéo vào trong góc nhỏ.Momoshiro mộng bức chưa hiểu chuyện gì đã bị người kéo lại, bịt miệng.Okiniri không nói không rằng, kéo tất cả cúi thấp xuống, ẩn mình sao góc cầu thang."

Ơ kìa, chạy đâu rồi nhỉ?"

Inui như bóng ma lượn lờ lướt qua cùng ly nước rực rỡ sắc màu."

Vậy ra đó là tên "giết người"."

Okiniri cảm thán có nên đặt mỗi người một cái biệt danh không?

Như là "Sát nhân", "Tủ lạnh biết đi" hay "Đầu rong rêu" chẳng hạn?"

Okiniri-chan, em cứu anh hai lần rồi!"

Kikumaru sau khi thấy Inui đi liền vui vẻ hướng Okiniri nói."

Hai lần?"

Echizen thắc mắc."

Đừng nói lần trước anh an toàn sống sót nhờ Okiniri chứ?"

Momoshiro nhướn mày."

Chính xác!

Anh trốn trên phòng của em ấy."

"Rốt cuộc là tại sao ba người lại chạy như bị ma đuổi thế kia?"

Okiniri hỏi.

"Không phải là lại trốn Inui's juice chứ?"

"Trốn thì đúng nhưng đúng hơn là bảo tồn tính mạng."

Echizen kéo mũ.

"Lỡ chân đá bình nước của ổng thôi mà, ai dè. . ."

"Cả ba người cũng đủ xui đi."

Okiniri nhún vai đứng lên."

Cậu đi đâu vậy?"

Echizen nghiêng đầu."

Tới phòng câu lạc bộ.

Mọi người tự lo ha."

Lời nói còn chưa dứt, Okiniri nhìn xuống đã thấy chân mình bị Kikumaru cùng Momoshiro níu kéo.

Hai người đôi mắt long lanh như cún con cầu thu lưu.

Echizen một mặt "Đây không phải là tiền bối của tôi."

"Giúp anh lần này đi mà!"

Kikumaru nũng nịu."

Sẽ bao em hamburger!"

Okiniri chán nản, vậy ra đây là thứ phiền phức sao?

Nhân sinh khó bình yên mà."

Em sẽ thu lưu về phòng sau đó muốn ở lại hay rời đi là tùy."

Từ dãy lầu mới tới khu cũ phải đi qua hơn mười lớp học, ba cái cầu thang và một dãy hành lang hơn ba mét.

Bình thường thì không sao nhưng lần này Okiniri lại cảm giác thả lỏng chút thôi là vị Sát Nhân nào đó sẽ ló mặt ra.

Và cũng không trừ khả năng Okiniri bị ghim.

Thiếu nữ chưa muốn chết!Okiniri dẫn đầu, Momoshiro đi thứ hai, Echizen đi thứ ba và Kikumaru đi cuối.

Okiniri sắp xếp như vậy vì Kikumaru có khả năng phản xạ nhạy bén phòng thủ phía sau, Momoshiro lớn nhất, đi sau Okiniri để phòng phát hiện kẻ địch liền nhét anh ta trốn trước chứ để anh ta sau cùng sợ là không có chỗ chen.

Echizen?

Ờ, không có, bỏ qua.Echizen: "Mada mada dane."

Hành trình chạy trốn bắt đầu!Đầu tiên là đi qua dãy lớp học.

Okiniri cảnh giác đi trước, ai biết được chỉ có một tên giết người đâu.

Dãy phòng họp thường ngày vô cùng yên tĩnh nhưng hôm nay sự yên tĩnh là cái khiến bốn người lạnh gáy.Vì để tránh bị phát hiện nên tất cả phải cúi người mà bò sát đất.

Đây cũng là lý do Okiniri chọn cuối cùng vì bản thân đang mặc váy, mà phía sau lại nam nhân, uầy, khác nào đem chính mình để lộ ra?Cả bốn người đều chuyên tâm mà bò, bất chợt cảm nhận được ánh mắt gắt gao dán lên mình.

Okiniri giật mình xoay người, từ cánh cửa thứ chín chậm rãi mở ra.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Ngoại truyện: Valungtung


Hôm nay là ngày Valungtung, đối với các bạn nữ dĩ nhiên sẽ làm socola tặng cho chàng trai yêu thích của mình rồi.Trên đường đến trường đều ríu rít tiếng cười nói, bàn tán về socola cho các bạn nam.

Có khi là nên mua ở đâu, nên tự làm như thế nào.

Mà tranh của Okiniri ngày càng tăng, sở dĩ còn có nhiều bạn nữa muốn tặng tranh cho crush a.Ngồi bên cửa sổ, Okiniri từ phòng sinh hoạt cũng nhìn bao quát toàn sân.

Valentine sao?

Cơ mà mình có ai đâu mà tặng chứ?"

Okiniri-chan, em thẫn thờ gì vậy?"

Âm thanh nhu mì vang lên bất giác làm Okiniri giật mình."

Fuji tiền bối, chỉ là em đang nghĩ nên làm socola không."

"Ồ?"

Okiniri: ". . ."

Chơi ngu rồi, nói với ai không nói lại là tên hồ ly này.Thiếu nữ đảo mắt, chẳng hiểu sao sáng sớm hôm nay vị tiền bối này lại lên phòng sinh hoạt ăn chực à không, ăn bánh uống trà.Fuji càng híp mắt cười càng thêm ôn nhu.

"Okiniri-chan có người trong lòng sao?"

"Không ạ.

Nhưng nhìn các bạn nữ háo hức như vậy, em cũng muốn thử."

Okiniri chống cằm đáp."

Hay là. . .em tặng cho anh nhé?"

Fuji mở đôi mắt xanh lam nhạt màu đầy ý cười nhìn Okiniri.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 12: Cùng Tezuka-san mua sắm


Hôm nay Hội Học Sinh cho gọi tất cả các câu lạc bộ lại.

Hình như đang chuẩn bị gì đó, nghe nói là một buổi biểu diễn cho các em ở trại trẻ mồ côi.Chậm rãi mở cánh cửa, bên trong toàn là nam sinh, à có hai chị thư ký nữa."

Okiniri tới rồi sao?

Vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp."

Tezuka nghiêm nghị hô.Phó Hội Trưởng đứng lên phổ biến vấn đề.

Vào tháng sau, nhà trường sẽ tổ chức một chuyến viếng thăm trại trẻ mồ côi.

Tuy nhiên lại có giới hạn về số lượng học sinh, toàn trường chỉ có khoảng dưới hai trăm người đi.

Trong đó sẽ gồm những bạn biểu diễn các tiết mục ca hát, nhảy múa, tặng quà cho các em nhỏ."

Vì vậy tôi muốn hỏi là ai có ý tưởng nào không?"

Tezuka cất giọng.Bên nhạc kịch đề nghị chỉ cần một vở kịch thôi là đủ, bên âm nhạc lại nói càng nhiều tiết mục càng tốt.

Chính là lại rối loạn cả lên về phần gói quà lẫn trang trí, rồi múa hát chính hay diễn kịch là chính.

Bên các câu lạc bộ thể dục còn đề nghị dạy các em nhỏ chơi thể thao nữa cơ.

Phần các lớp trưởng lại tranh luận về trang trí và mua quà.Okiniri: ". . ."

Đau đầu thấy mẹ luôn.Thiếu nữ chọt chọt tờ giấy phân công, đảo mắt nên chọn cái gì."

Okiniri-chan có ý tưởng gì không?"

Nữ thư ký bất chợt hỏi, cả đám ồn ào này chỉ có mình cô bé im lặng thôi.Lập tức cả phòng im re nhìn Okiniri, ai chẳng biết đứa trẻ thiên tài về hội họa này chứ."

Thực ra có thể vừa tiết mục vừa kịch mà.

Em nghĩ ai cũng muốn tham gia và làm nhiều sẽ giúp các em nhỏ vui vẻ hơn a."

Okiniri chậm rãi nói.

"Còn về phần quà chúng ta có thể làm đồ handmake nè, như vậy sẽ tiết kiệm tiền hơn.

Và bên câu lạc bộ nấu ăn cũng có thể tham gia.

Về phần các bên thể thao chơi với các em nhỏ này.

Luôn có đủ mọi việc để tất cả cùng làm mà."

Và như thế, đó cũng là lý do cho ngày hôm nay."

Tezuka-san, chúng ta cụ thể cần mua những gì ạ?"

Okiniri cùng các vị tiền bối mặt lạnh đi mua đồ cho việc trang trí lẫn gói quà. =.="Okiniri thích cái gì thì mua cái đó."

Tezuka đáp.Okiniri: "..."

O.o"Vậy chúng ta tới khu thực phẩm trước nhé.

Sẽ cần nhiều thứ cho việc làm bánh đây."

"Tezuka-san, em lấy cái này nha."

"Ừ."

"Tezuka-san, anh thích socola hay cacao?"

"Em thích gì thì lấy."

"Tezuka-san, nên lấy màu hồng hay màu xanh lam?"

"Tùy em."

Okiniri cho chút câm nín khi vị tiền bối băng lạnh giao toàn quyền quyết định cho mình.

Lỡ mua quá anh ấy có giận không nhỉ?Nhìn lại túi đồ đã đầy, đôi mắt xanh lam đảo thấy bộ màu vẽ mới ra.

Okiniri hơi sáng mắt, muốn mua!!!Nhưng lại nhìn túi đồ sách vở, giấy bao, bột mì rồi cả những túi hạt cườm.

Nhiều quá rồi.Okiniri thở dài luyến tiếc đi tính tiền."

Của em hết chín trăm tám bảy nghìn yên."

Okiniri: "..." ∑d(°∀°d) Bằng cả bộ màu của mình?

Nhiều thế.Cảm giác tội lỗi, Okiniri lén lút nhìn vị tiền bối thản nhiên rút tiền mà không chút phàn nàn nào.

Okiniri bỗng có cảm giác đi mua đồ cùng đại gia là đây."

Em mua ít vậy?

Có cần mua thêm không?"

Tezuka vừa xách túi, vừa hỏi.Okiniri: "..."

Cảm giác như anh tát em một cái vậy."

Ổn ạ.

Tezuka-san ghé vào quầy em bé một chút không ạ?

Chúng ta có thể mua thêm sữa bột và tã."

"Theo ý em."

Okiniri cùng Tezuka chọn sữa bột cho em bé khá lâu, thực sự khó mà biết nên mua loại nào nha.Mua xong đồ cũng tầm năm giờ chiều, Okiniri có chút mệt mỏi tựa lưng vào tường."

Okiniri."

Tezuka bước tới, trên tay cầm thêm một ly matcha đá xay, lập tức tâm Okiniri sáng bừng lên."

Cảm ơn anh, Tezuka-san."

Thích thú, Okiniri cười đến híp mắt.

Vị trà xanh mát lạnh lan tỏa trong khuôn miệng khiến thiếu nữ vô cùng thỏa mãn."

Gọi Tezuka được rồi."

"Vâng, Tezuka."

Okiniri thiếu nữ thế là đã bị một ly matcha đá xay mua chuộc thành công.

Nhìn người trước mặt vui vẻ, khóe môi Tezuka hơi cong lên."

Anh đưa em về."

"Có phiền anh không?"

"Không sao."

Trên tàu điện chen chúc đông nghịt người, Tezuka một thân cao lớn che trọn cả người Okiniri.Thiếu nữ nhìn tấm lưng vững chắc trước mặt che chắn cho mình.

Không một ai có thể va vào người mình.

Bỗng dưng Okiniri cảm động, tình cha con quả thật như núi sơn.Đến tận sáu giờ mới về tới nhà Okiniri, thiếu nữ vốn mời Tezuka vào nhà nhưng vị tiền bối có vẻ vừa nhận được tin nhắn quan trọng nên phải trở về."

Ngày hôm nay thật sự cảm ơn anh."

"Okiniri."

"Vâng?"

Okiniri kinh ngạc nhìn bộ màu vẽ đưa ra trước mặt mình, chẳng phải là thứ thiếu nữ vừa thấy lúc ở nhà sách sao.

"Cái này, Tezuka-san..."

"Xem như là cảm ơn hôm nay em đã đi mua đồ với anh."

Okiniri quả thật cảm thấy lúng túng, thiếu nữ đúng là rất thích bộ màu này nhưng mà cái giá cũng không phải rẻ."

Còn có, cái này nữa."

Tezuka lấy ra một túi xách khác màu xanh lam, hoa văn thêu một đóa hoa bạch cận (râm bụt trắng), đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt.

Okiniri lại thêm một kinh hỉ, tiền bối mặt lạnh bỗng dưng tặng quà cho mình.

Ừm, nói sao nhỉ?

Có chút rợn người."

Là con gái, em nên lo cho mình một chút."

Tezuka buông ra một câu, nhét hai thứ vào tay Okiniri rồi rời đi."

Tezuka-san, mai em làm bữa trưa cho tiền bối được không?"

Dù sao người ta cũng mua đồ cho mình mà."

Được."

Tezuka hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời.

"Gọi anh là Tezuka."

"Vâng."

Okiniri dõi mắt theo bóng lưng vị tiền bối, nơi lồng ngực vang vảng âm thanh của trái tim thiếu nữ.

Okiniri thực sự muốn chạy tới ôm Tezuka một cái rồi hét lên:"Anh làm cha em đi." :)Tiếc là không được, anh trẻ vậy mà làm cha em hơi quá.

Tiểu kịch trường:"Tiếc là không được, anh trẻ vậy mà làm cha em hơi quá."

Tezuka: "..."

Yukimura: "Anh có thể làm cha em, nhưng mà em nghĩ sao về loạn luân?" :)Marui: "Đội trưởng, liêm sỉ."

Jirou: "Oa, anh cũng làm cha."

Fuji: "Anh muốn làm chồng cơ."

Atobe: "Ta chính là người cha hoa lệ nhất."

Byodoin: "Đám trung học này thật không có liêm sỉ!"

Akuto: "Ha hả, cậu có chắc."

Kanata: "Giới trẻ bây giờ thật là."

Shuji: "Cầm thú thì im."

Kanata: "..."
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 13: Drama nóng hổi


Tối hôm đó, trên mạng đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng!!Confession Seigaku:Người đăng: DuocTuyet"Này này, mấy bạn ơi, có tin hot!Tiểu Okiniri học muội cùng Tezuka học trưởng là một cặp đấy.Mình kể cho nghe, chả là chiều hôm qua mình thấy hai người đó đi tới siêu thị.

Cả hai cùng đi nhà sách nè, quầy thực phẩm rồi còn có cả quầy ăn uống nữa.Họ mua rất nhiều đồ, giấy gói quà, socola, bột mì,...[+Ảnh]Chưa hết đâu nha, họ còn ghé quầy "Mẹ và Bé" nữa!

Okiniri mua sữa rất lâu và Tezuka đã gợi ý chọn loại sữa nào!

Có lẽ nào...[+Ảnh]Khoảng cách giữa cả cả hai rất gần, thậm chí là có thể hôn môi nhưng hai người lại tỏ ra rất bình thản, tựa như đó là điều hiển nhiên vậy.Đã vậy, tại sao Tezuka có thể biết Okiniri rất thích trà xanh và còn mua cả matcha đá xanh cho em ấy nữa?

Điều này nghĩa là gì?

Có phải họ đang quen nhau không?

Làm sao mà Tezuka bộ trưởng lại hiểu rõ em ấy như vậy?Chưa hết, lúc về trên tàu điện, Tezuka lại bảo vệ cho Okiniri không bị va chạm.

Ta nói anh để bé sát góc là được, cần gì phải nắm tay vậy?

Rồi chắn lưng cho nữa, ý anh sao?[+Ảnh]Và Tezuka thậm chí đã đưa Okiniri về tận nhà luôn!

Anh còn tặng cho em ấy bộ màu.

Nhưng vấn đề ở đây là bộ màu mới ra đó với giá hơn 900 nghìn yên!!

Anh vì bạn gái mà chi tiêu vậy luôn?

Bái phục, bái phục!Còn tặng túi xách nữa cơ, anh và em ấy đang có quan hệ gì?

Nói đi!!P/s: Nhân tiện con của hai người mấy tháng rồi?

Tên là gì vậy?

Tezuka Kumi hả hay Tezuka Kuni?

Tiệc sinh nhật đứa trẻ nhớ mời tui nhan :3"2347 lượt like và 1579 lượt chia sẻ.Bình luận:Yêu xương rồng: "Đúng là Tezuka mà."

Hồ ly đạo ngàn năm: "Hóa ra Tezuka cũng biết yêu à."

Cao 2m26: "Huấn luyện viên sẽ không vui khi biết chuyện này."

Anh là người mẫu: "Tên cầm thú, Okiniri mới 12 tuổi thôi!

TvT"
-> Oni: "Im đi, cậu có quyền nói ra câu đó sao?"

Karubin thích Ponta: "Mada mada dane."

Trong khi đó thì Okiniri đã đi ngủ từ sớm và Tezuka thì đang học bài nên chưa biết.Sáng hôm sau, Okiniri mang theo chiếc túi xách mới tới trường cùng cơm hộp hai phần tới trường.

Chỉ là ánh mắt mọi người sao nhìn mình ghê quá vậy?"

Okiniri."

Từ xa, âm thanh quen thuộc vang tới."

A, Tezuka!"

"Gọi là Tezuka kìa!!"

"Hổng lẽ là thật?"

"Bento của anh đây."

"Tặng Bento kìa!!"

"Okiniri-chan!!"

"Cảm ơn em."

"Vậy là xác định...

Hai người họ là một đôi!"

"Ôi tình yêu..."

Và thế là Okiniri vẫn không hề hay biết mình đã bị ghép với Tezuka, còn là đã có thai, chỉ vì đi mua sữa em bé.

Nếu biết tin đồn này sẽ có hẳn bữa đó thiếu nữ sẽ chết dí ở nhà luôn.

Ôi, còn gì là danh dự."

Ô, kia là Tezuka và Okiniri kìa bây!"

"Người nổi tiếng đó, lại phỏng vấn nhanh."

"Xin hỏi tin đồn có phải là thật?"

"Hai người đang hẹn hò sao?

Okiniri đã có con rồi sao?"

"Tezuka là cha đứa bé sao?

Anh có chịu trách nhiệm chứ?"

"Hai người tính đặt tên con thế nào?"

"Okiniri đã có con mấy tháng rồi?"

"Hai bên gia đình đã chuẩn bị hậu sự chưa?"

"Bao giờ kết hôn ạ?"

"Nhà gái có điều kiện gì không?"

Okiniri: "..."

Wtf??!!Tezuka: "..."

Đám đông vây quanh cả hai người mà liên tục đặt ra những câu hỏi không biết vì éo gì.

Cả nam lẫn nữa đều chen kín, cứ như idol xuống sân bay vậy.

Bất chợt một bàn tay nắm lấy cổ tay Okiniri, kéo mạnh rồi vội vã chạy ra khỏi đám đông.

Tezuka hơi kinh ngạc, Fuji?

"Hộc hộc..."

"Xin lỗi nhé Okiniri-chan, lỡ kéo em chạy nhanh quá."

Là Fuji tiền bối sao?

Lông tơ lông gáy Okiniri dựng hết cả lên, ôi mẹ ơi, người trước mặt là ai đây?

Vẫn là con người mỉm cười, chỉ là sao tự nhiên đôi mắt anh ta lạnh lẽo thế này.

Fuji mỉm cười nhìn cô gái nhỏ dù muốn bỏ chạy nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nha, không chạy sao?"

Vậy Okiniri ~ chan..."

Éc, éc!!Cảm nhận cằm bị nâng lên, Fuji khẽ cười, đem gương mặt nhỏ duy chỉ nhìn về phía mình.

Cưỡng ép đôi mắt xanh lam nhạt màu đối diện đôi con ngươi xanh thẳm tựa vực sâu của Fuji.

Biểu cảm sợ hãi nhưng vẫn thản nhiên đối diện, nha, đáng yêu ghê.Huhu, vị tiền bối này muốn làm gì với mình vậy?

Không phải muốn lấy bộ màu mới của mình chứ?

Không, yamete, đó là bảo bối của iem anh ưi!!

O^Q"Fuji-Fuji tiền bối... anh cần gì sao?"

Làm ơn đừng lấy con cưng của em mà!"

Hửm?

Em với Tezuka là quan hệ thế nào?"

"Tiền bối với hậu bối ạ."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Fuji hơi nheo mắt làm Okiniri muốn thót tim."

Sao anh hỏi vậy?"

Em hem biết gì cả, em vô tội!"

Không, không có gì."

Fuji thả cằm Okiniri ra.

"Thế sao hai người đi mua đồ với nhau?"

"Anh thấy ạ?

Là chuẩn bị cho nguyên liệu làm bánh và gói quà cho buổi thăm trẻ em mồ côi sắp tới.

Anh đi không?"

Okiniri thành thật trả lời."

Ồ, Okiniri-chan đã mời sao anh nỡ nào từ chối?"

Okiniri: "..."

Lưng em sắp ướt đẫm mồ hôi.Nhưng mà Fuji tiền bối hem cướp hộp màu của mình nên cũng yên tâm rồi, nghĩ vậy, thiếu nữ thở phào một hơi."

Sao vậy?"

Fuji híp mắt hỏi."

Em tưởng tiền bối định cướp màu của em."

1s2s3sHình như mình nói cái gì không hay rồi? =.="Ha ha ha..."

Éc, sao anh lại cười?

Đừng, iem sợ!

Q^Q"T-Tiền bối?"

Okiniri hơi ngập ngừng."

Không-Không có gì đâu.

Ha ha ha, Okiniri-chan cũng thật là."

Fuji thu lại sự thất thố của mình, vươn tay xoa đầu Okiniri.

"Trưa anh rủ em đi ăn nhé."

Okiniri: "..."

Dòng chữ "Em thử chối xem" hiện rõ trên mặt anh kìa."

Vâng."

"Thần linh ơi, cái quỷ gì đây??"

Okiniri kinh sợ nhìn đăng về mình và Tezuka chình ình trên trang nhất.

Còn hơn một ngàn lượt share?Đôi mắt xanh lam càng dãn to khi nhìn ID "Cao 2m26" và "Anh là người mẫu."

Toang thật rồi!!Ting, ting, ting, ting!Các tin nhắn ngay lập tức hàng loạt gửi tới, Okiniri run tay mở ra.Cậu: "Chiều gặp."

Không thèm chủ ngữ luôn?Sư phụ: "Ta nhớ con, chiều sẽ ghé thăm con."

Đừng!Đại ca tóc vàng: "Chiều anh rảnh, ghé em chút."

Em không rảnh!Cao: "Hiệu sách mới, chiều đi."

Em không cần.Thực phẩm có độc: "Anh có làm MATCHA ĐÁ XAY em thích này."

Anh kill em đi.Cừu nâu trắng: "Nhớ, chiều thăm."

Anh là ai?

Shuji tiền bối hông như dị.Mặt nạ: "Hihi, chiều nay đi ăn với anh nha.

Anh có mua sữa nè."

Oni tiền bối: "Chết em rồi."

Huhu, QAQ!Ôi, cuộc sống.

Mọi thứ chấm dứt rồi.

Okiniri nhìn về tương lai mà thấy một màu xám xịt không đường đi.

Cíu, huhu.Ting!"

Đại thần, trưa gặp nhau nhé."

Okiniri tròn mắt, ai đây?

P/s: Chương sau drama tiếp nhé!

Dành cho modungtruan
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 14: Bẻ lái cực gắt


Okiniri cả tiết ủ rũ nghĩ tới những việc mình phải đối mặt.

Ôi trời ạ, ai đó cứu rỗi tui đi.Hai tiết cuối, Okiniri xin phép đi sinh hoạt câu lạc bộ, phải nghĩ cách và cần bình tâm lại đã."

Okiniri."

"Echizen-san?

Sao cậu lại ở đây?"

Okiniri bất ngờ nhìn đồng học vừa bước tới, đang trong giờ học đáng lẽ phải ở trong lớp chứ nhỉ?"

Chuyện--Chuyện cậu với bộ trưởng, là sao?"

Echizen cúi thấp đầu hỏi, hai vành tai đỏ ứng lấp ló sau mái tóc xanh rêu."

Hự"Đừng nhắc tới vết thương của tui chứ, cậu làm tui đau tim đó."

Chỉ là đi mua đồ cho buổi thăm trẻ em mồ côi.

Chẳng có gì cả."

Okiniri thở dài, trả lời."

Vậy à."

Echizen cũng ngẩng mặt lên.

"Lần sau có thể vẽ cho tôi một bức tranh không?"

"Tất nhiên!

Lần sau gặp."

Nhắc tới hội họa là Okiniri cười híp mắt, vui vẻ vẫy tay.Echizen phức tạp nhìn theo thiếu nữ rời đi, cảm giác khó chịu đã biến mất rồi.Okiniri nhăn mày nhìn bức tranh của mình, tâm loạn thành ra ngòi bút cũng loạn theo.

Rõ ràng đã chú tâm vẽ, vậy mà pha màu cũng bị loãng.

Khẽ thở một hơi, Okiniri chán nản dựa vào ghế.Làm sao đây?

Nhàm chán thật.

Thôi thì mở điện thoại xem thử có gì không vậy?Okiniri vừa truy cập web, đôi mắt xanh lam kinh ngạc dãn to hết cỡ.

Này, này là chuyện gì?Có người đạo truyện của đại thần?Có người muốn đạo truyện của bạn thiếu nữ?Cái quái gì đây?

Muốn đạo là đạo, làm gì là làm nấy sao?Đôi con ngươi xanh lam trầm xuống, sắc màu bầu trời giờ phút này trở nên âm u lạnh lẽo.

Bàn tay thon dài siết chặt lại, khóe môi hơi cong lên nụ cười.

Tốt, rất tốt.

Bằng tuổi Okiniri mà loại sự việc này có thể làm ra sao?Ừ thì tôi công nhận cậu thích ý tưởng đó, thích vô cùng, thích đến mức muốn biến nó thành của mình sao?

Muốn mọi người công nhận đó là của mình, duy chỉ riêng mình sao?Ha hả, cái đó gọi là điên đấy, biết không?

Tôi tự hỏi nếu thứ cảm xúc vặn vẹo không có lý trí thì sau này có khi cậu cướp luôn người yêu kẻ khác quá.Ừ thì chỉ xin 80% ý tưởng, ủa, sao không nói trắng là cậu hốt hết luôn đi?

Chưa kể từng lời văn, câu chữ cậu nuốt hết rồi nói là "của mình", tất cười ghê hén.

Rồi sau này cậu đi chơi chung với bồ người khác rồi nói đó là bồ mình hả?

Mặt áo màu trắng, quần đen giống nhau nói là mặc đồ đôi với nhau hả?Ôi trời, cho xin đi.

Cậu học đạo đức và giáo dục công dân chưa vậy?

Đạo làm người từ lúc sinh ra cậu có chưa vậy?

Hay lúc sinh ra cậu quên não ở bệnh viện rồi?Đạo thì nói đạo cho rồi bạn ei, gì mà chỉ xin phép 80%?

Rồi cái gì mà xin phép dùng ý tưởng này để viết tiếp?

Vui hen?

Cậu thật thú dị đó.Cậu cho rằng việc viết 90 chương dễ lắm sao?

Đã vậy cậu còn dùng teencode nữa chứ?

Thứ lỗi, mỗi khi đã gọi là việc truyện thì dù cậu viết hay đến đâu mà không ai hiểu thì vứt.

Làm vậy khác nào chà đạp lên các nghề viết.

Hừ, bằng tuổi cậu tôi chưa từng viết bằng teencode nữa cơ.

Có mess hay gì đâu mà nhắn?Uầy, cô bạn à, cảm phiền coi lại nhân cách chính mình nhé.

Người ta da mặt dàu, còn cậu chắn không có da mặt đâu.Okiniri khó chịu đặt tách trà xuống, không vui.

Chả có gì vui cả.

Tâm loạn đến mức này, không chịu nổi nữa.Trốn học thôi!!Nghĩ là làm, Okiniri rời khỏi phòng.

Phía sau dãy lần cũ có một thân cây cổ thụ, trèo lên đó có có thể lên hàng rào và ra khỏi trường.

Chớ với chiều cao 1m4 này mà leo rào cho gãy xương chắc?Ngoài sân sau, Okiniri leo lên thân cây già, chống mình ngồi vắt vẻo trên cành cây.Đằng xa, những đàn anh đàn chị di chuyển từ phòng bộ môn."

Hây."

Chống hai tay, thiếu nữ chậm rãi leo ra ngoài, cẩn thận không gây ra âm thanh và không để bản thân bất chợt rơi xuống.Tezuka•đã nhìn thấy tất cả• Kunimitsu: "..."

"Tezuka?"

Một bạn nữ khẽ gọi.

"Cậu nhìn gì vậy?"

"Không, không có gì cả.

Nên đi nhanh."

Tezuka lắc đầu rời đi.Okiniri sau khi rời khỏi trường thành công, rảo bước trên đường phố tấp nập người qua lại.

Tiếng ồn của xe cổ và âm thanh của người cứ ong ong bên tay.Okiniri hơi nheo mắt, mình bị làm sao vậy chứ?Thiếu nữ ghé vào một quán bánh ngọt nhỏ, gọi hàng loạt các món bánh cùng một ly matcha đá xay."

Làm sao Tezuka biết Okiniri thích matcha cơ chứ?"

Okiniri giật mình nhớ lại câu nói kia lại lắc đầu đổi sang cà phê.

Một bàn món ăn ngon nhưng lại chẳng có hứng nuốt trôi.Đôi mắt xanh lơ đãng nhìn về khoảng không.

Tức giận về việc người mình thần tượng bị đạo truyện, nhưng buồn thì cũng buồn chứ.

Chị ấy đi lâu như vậy, chẳng biết bao giờ sẽ quay lại.Rốt cuộc cũng là do sự ham hố của những kẻ khác thôi sao?

Liệu thực sự là thích hay chỉ muốn câu like, vote?

Mệt mỏi, không muốn nghĩ."

Đại thần."

Âm thanh nhu mềm vang bên tai, Okiniri đảo mắt sang người vừa tới."

Yukimura-chan?"

"Phải, tớ ngồi đây được chứ?"

"Tất nhiên, xin mời."

Okiniri khéo léo lấy lại nụ cười trên môi."

Đại thần đang không vui."

Sera nghiêng đầu nói.Okiniri giật mình, chưa kịp lấy lại nụ cười đã bị Sera cắt ngang:"Tớ biết chuyện rồi."

Thiếu nữ nghe vậy, đầu hơi cúi xuống, mái tóc bạch kim che đi biểu cảm dưới mắt.

Việc đạo truyện lan nhanh vậy sao?"

Cho tớ làm mẹ nuôi của đứa bé nhé!!"

Okiniri: "..."

Hả?"

Đại thần yên tâm, tớ sẽ thay cậu nuôi đứa bé mà.

Tớ đã nghĩ ra rất nhiều tên đó, Kakuma, Akumi nè.

Còn có..."

Okiniri: "..."

Bạn học, cậu hiểu lầm rồi.

'-'"Tôi và tiền bối chỉ đi mua đồ cho buổi thăm trẻ em mồ côi sắp tới."

"Ể?

Vậy mà..."

Sera bĩu môi.Cậu tưởng thật chứ gì?

Ha ha, đáng tiếc."

Leng keng"Tiếng chuông cửa vang lên, một đám thiếu nam bước vào, nhìn đồng phục là biết Hyotei rồi.

Okiniri thắc mắc đang trong giờ mà các thiếu gia tiểu thư này đi đâu vậy?"

Ồ, coi ai kìa."

Atobe liếc mắt nhìn thấy thiếu nữ ngồi trong góc.Okiniri hướng Mukahi đang trốn sau lưng Oshitari cười một cái thật tươi."

Mỹ nữ ~" Jirou vui vẻ reo lên.Okiniri vẫy tay chào, trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền bị Atobe đập nát."

Tezuka phu nhân nhỉ?"

"Keng"Chiếc muỗng rơi xuống nền đất, mái tóc bạch kim rũ rượi.

Okiniri mím môi, đôi mắt xanh lam bỗng chốc trở nên mù mịt tựa như sương mù che phủ.

Âm u lại buồn bã, bầu trời trong veo giờ đã phủ kín mây đen.

Tựa như đã có ai đó phá tan sắc lam tuyệt sắc kia mà nhuốm lên sắc xám giông tố.

Okiniri he hé miệng cất lên âm thanh tựa như vụn vỡ:"Đó, đâu phải là sự thật..."

Rồi bất giác bầu trời mây mù kia như tan vỡ mà thả từng hạt mưa nặng trĩu lăng dài.Hyotei chúng lần đầu làm một thiếu nữ "mong manh" rơi lệ liền trở nên vô cùng luống cuống."

A a a, em ấy khóc rồi!!"

Ohtori hốt hoảng."

Ai chả biết!"

Shishido giật giật mí mắt."

Atobe làm mỹ nữ khóc rồi!"

Jirou nhăn mày."

Us."

Kabaji làm phản.Mukahi?

Bảo bảo không muốn lại gần."

Thật không hoa lệ."

Oshitari nói."

Đại thần!

Đám đàn ông này!!"

Sera cau mày tức giận."

Này, đợi chút---" Atobe thiếu gia lần đầu thấy nước mắt con gái, tâm loạn hết cả lên."

Hức!"

Okiniri lao vụt ra khỏi cửa hàng, vẫn không quên kéo theo Sera.Thiếu nữ cứ chạy, mặc cho người phía sau la hét ngăn cản.

Giữa dòng người, bóng lưng ấy cô độc.

Vẫn cứ chạy mà chẳng biết đâu là nơi trở về."

Đại thần, cẩn thận!!"

"Két---""Phịch""Đại thần!!"

"Ôi trời ơi có người chết!!"

Máu tươi lên láng trên nền xi măng, thứ chất chất lỏng ấy thấm đẫm cả bộ đồng phục thiếu nữ.

Tầm mắt Okiniri mờ dần, bên tai vang vảng âm thanh nức nở của Sera.

Đôi mắt xanh lam dần dần khép lại, chìm vào giấc ngủ say.Ngày hôm đó, thiếu nữ đã ra đi.Câu chuyện đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi.

Tui đùa đấy mà! :)"Đại thần!

Cậu đợi đã."

Sera kéo Okiniri dừng lại.

"Cậu..."

"Hả?"

Okiniri quay lại."

Ơ?!!"

Sera tròn mắt ngạc nhiên.

Chẳng phải đại thần đã rơi lệ sao?

Sao mắt có đỏ đâu?

Vẫn tươi tỉnh như thường mà ta?

"Đại thần, cậu đã khóc sao?"

"Đâu có."

Okiniri nhếch môi gian tà.

"Chỉ là "nhờ" đại thiếu gia thanh toán giùm chỗ bánh đó thôi."

Sera: "..."

OvO!!?

P/s: Tui rất vui khi mọi người đã đọc chương này. :)Chắc một phần ai cũng biết việc đại thần Inari bị đạo truyện rồi nhỉ?

Nhưng mọi người đã "chỉnh" em ấy rồi nên tui cũng chỉ nói "đôi lời" thôi.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 15: Bệnh viện khám thai


Okiniri và Sera chia tay khi cô bạn nào đó phải trở lại Hyotei.

Chỉ còn mình Okiniri.Thôi thì cũng chán, về nhà vậy.Nhìn ngồi nhà trước mặt, Okiniri xác định là nhà mình.

Nhưng sao cứ thấy như bước vào động quỷ vậy trời?

Nuốt nước bọt, Okiniri nắm tay khóa mở ra.Không khóa?

Đã có ai vào nhà mình sao?Okiniri càng đau tim khi thấy đầy những đôi giày thể thao dưới sàn và hai đôi giày đen khác.Chúa ơi!

Tới nhanh vậy.Đôi mắt xanh lam đảo tới căn phòng khách, nơi đầy sát khí và tử khí.

Ực, liệu có nên chạy không?Nghĩ là làm, Okiniri xoay người chạy nhưng tay vừa đưa tới nắm cửa, âm thanh nhẹ nhàng vang lên:"Ơ, Okiniri-chan, em đi đâu vậy?"

Okiniri: "Kanata tiền bối!!!

Em hận anh!"

Lập tức nguồn sát khí càng thêm dày đặc mà hướng lên người Okiniri.

Đám người từ phòng khách bước ra không khác gì tu la từ địa ngục trồi lên vậy.Vị tiền bối tóc vàng vẫn tươi cười nếu trong mắt đều là lãnh ý."

Chào mừng trở về, Akumi ~ chan."

Sato cười đến sáng lạng nhìn Okiniri."

Nào nào, lại đây."

Byodoin tiền bối, anh đừng cười nữa!!Okiniri vừa định lùi một bước lại va vào người phía sau, ngước mặt lên, đập vào mắt thiếu nữ là sự âm trầm của Tokugawa.

Đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo tựa đáy vực sâu không khỏi khiến Okiniri muốn co giò lên mà chạy.Tokugawa không kiên nể mà nhấc bổng Okiniri lên, thiếu nữ đáng thương nằm trọn trong vòng tay vị tiền bối.

Chả khác gì người cha ôm đứa con nhỏ cả.Okiniri: "Cíu!!

Ai cíu tui dới!"

Okiniri mím môi không dám ngẩng đầu lên, bên phải là Kurobe mặt lạnh, một tay vuốt vuốt mái tóc bạch kim.

Động tác nhẹ nhàng lại khiến Okiniri tê cả da đầu, bên trái là Sato vẫn híp mắt cười.

Đảm đang chỉ cần Okiniri nhúc nhích một cái, hai đại vương kia sẽ bắt lại ngay trước khi cử động tiếp theo.Phía trước là U17, lần này vẫn là những gương mặt thân quen lần trước nhưng ai nấy đều mang vẻ thâm trầm như tra khảo phạm nhân vậy.

Chỉ có Irie vẫn mỉm cười, nụ cười của anh người mẫu."

Con biết hôm nay sao mọi người tới đây không?"

Kurobe híp đôi mắt phượng nhìn thiếu nữ."

Dạ...biết ạ."

Âm thanh nho nhỏ vang lên."

Ồ?"

Các tiền bối liền "Ồ" lên một tiếng.Lập tức Oni lấy Ipad ra, đặt trước mặt Okiniri ngay bản tin vừa lan ra.

Thiếu nữ chỉ hận chui xuống một cái hố cho rồi."

Em nói xem, đâu là sự thật?"

Akuto đẩy mắt kính."

Thực ra em và vị tiền bối ấy chỉ đi mua đồ---""Khoảng cách thế mà là tiền bối sao?"

U17 chính thức bùng nổ!"

Được rồi."

Tsukimitsu lên tiếng.

"Để con bé nói hết."

Ngay lập tức núi lửa dần hạ xuống, Okiniri chưa kịp cất giọng lại bị cắt ngang:"Tại sao em lại gọi thằng nhóc đó là "Tezuka"?"

Trong khi tôi lại là "Tanegashima-san"?

"Tại sao lại đi mua sữa?"

Irie mỉm cười "hiền hậu."

"Tại sao khoảng cách lại gần như vậy?"

Tokugawa lạnh giọng."

Tại sao phải đi với nó?"

Với con gái cũng được mà.

Byodoin cất giọng."

Tại sao lại nắm tay trên tàu điện?"

Oni khoanh tay."

Tại sao lại biết em thích matcha?"

Akuto nhướn mày."

Tại sao lại tặng quà?"

Tsukimitsu âm trầm nói."

Tại sao đi với trai?"

Sato hỏi.Kurobe: "..."

Ta còn nói gì được sao?"

Kakumi!"

Kurobe xoay sang thiếu nữ, phượng mâu nghiêm túc làm Okiniri muốn rùng cả người.

"Con đừng lo, cậu sẽ huấn luyện đứa bé trở thành một thiên tài tennis mà.

Vậy nên con cứ đ---""Không được!!"

Sato cao giọng.

"Phải là một nhà tâm lý học chứ!"

Okiniri: "Nhân sinh ai cho tui bình yên?"

"Thực ra không phải vậy..."

Okiniri thở dài kể lại lý do cho mọi người.

Ừ thì không khí đỡ hơn rồi đó nhưng vẫn chẳng lý giải nổi vì sao Tezuka biết Okiniri thích matcha hay tại sao lại nắm tay.Kết quả thành ra vậy đây...Thiếu nữ tóc bạch kim nhỏ nhắn, yên vị trong lòng nam nhân tóc nâu đỏ, xung quanh là những thiếu niên khác với chiều cao dị thường.

Okiniri ngồi trong lòng Kurobe, mím môi, tựa như động vật nhỏ sắp bị ăn thịt."

Ừm...chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Hướng này là bệnh viện chẳng phải sao?"

Đi uống cà phê ấy mà, lâu rồi tất cả chưa tụ tập nói chuyện với nhau nhỉ?"

Irie cong môi nói.Nói láo!!

Đây rõ ràng là đường đi tới bệnh viện!

Không phải chứ?

Thực sự muốn coi "con" mình sao?

Okiniri chảy mồ hôi ròng ròng."

Okiniri-chan, cho em."

Tokugawa đưa thiếu nữ một ly nước và khăn ướt lạnh."

A, cảm ơn tiền bối."

Okiniri nhận lấy nhưng trong lòng vỡ tan.Anh có ý gì đây?

Sao lại đưa cho em matcha đá xay??

Anh cố tình chứ gì?

OwOCòn có đưa khăn ướt làm gì?

Chườm bụng chắc?Okiniri thú thít nhấm nháp matcha đá xay, các tiền bối là đồ độc ác!

Xem em chỉnh các anh thế nào!Quả nhiên, tất cả đều hướng tới bệnh viện, Okiniri mở miệng:"Không phải đi uống cà phê sao?"

Tới bệnh viện làm gì?"

Lỡ chân ghé qua thì cứ vào xem nha."

Shuuji toe toét cười, anh nhiễm Kanata tiền bối rồi.Cả một đám nam nhân đem theo một cô bé vào khoa phụ sản thử hỏi có vấn đề gì không?

Ha hả, không xảy ra chuyện mới là lạ đó."

Xin hỏi mọi người cần gì ạ?"

Nữ y tá bước tới.Kurobe bế Okiniri như bế mèo, đưa tới trước mặt nữ y tá, phun ra một câu:"Khám thai."

"Vâng?"

Nữ y tá nghệch mặt, lại nhìn sang Okiniri, cô bé chỉ mới là tiểu học.

Đừng nói là..."

Ôi chúa ơi!

Một đám cầm thú!"

Nữ y tá giật Okiniri vẫn chưa hiểu chuyện gì từ tay Kurobe.U17: "..."

Cầm thú?Kurobe: "..."

Sato: "..."

Hình như xảy ra hiểu lầm gì rồi..."

Ôi, ôi cô bé đáng thương này.

Chắc con đã sợ lắm nhỉ?"

Nữ y tá bật khóc, một đám đẹp mã thế kia lại là lòng lang dạ thú, hại con bé đến có thai ư?Okiniri: OvO??

"..."

Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Đừng lo con ơi...đừng sợ..."

Nữ y tá thút thít ôm Okiniri vào lòng.

"Con yên tâm, luật pháp sẽ bảo vệ con, xã hội này sẽ bảo vệ con.

Chẳng ai bỏ rơi con đâu."

Okiniri: "..."

Nhân sinh khó bình yên."

Ngoan nào, sẽ không đau đâu.

Chỉ khám chút thôi, cô sẽ bảo vệ con mà."

Nữ y tá ôm thiếu nữ đi tới phòng khám.Okiniri: "..."

Cậu, cíu!

Mãi một lát sau, Okiniri mới được thả ra kèm theo giấy báo là đách có thai."

Vậy là ổn rồi..."

U17 thở phào.Okiniri: "..."

Dám nghi ngờ em hả?"

May quá, học trò nhỏ."

Sato xoa đầu Okiniri.Mọi chuyện đã được giải quyết, Okiniri mong ngày mai sẽ có thể xóa bỏ được hiểu lầm."

Bọn anh phải đi sớm rồi, giữ sức khỏe nhé."

Byodoin khà khà cười."

Lần sau cẩn thận."

Oni nhắc nhở."

Nhớ uống sữa nhé bé con ~ " Irie ôn hòa cười."

Anh có để sẵn mấy thùng ở góc bếp đấy."

Akuto đẩy kính."

Lần sau lại tới chơi nha."

Shuuji xoa xoa mái tóc trắng."

Đừng đi với trai lạ."

Tokugawa nói."

Bớt uống matcha đá xay lại."

Tsukimitsu nói."

Tạm biệt, học trò nhỏ!"

Sato vẫy tay."

Có việc cứ gọi cậu."

Kurobe cất giọng."

Vâng, tạm biệt mọi người."

Nhìn đoàn người ra về dần khuất bóng, Okiniri cũng xoay người rời đi.

Chỉ là bất giác, trước mắt nhuốm màu đen tịt, mọi giác quan dần biến mất.

P/s: Tui đây rất yêu thích drama.

Chương sau Kirihara lên sàn!! >
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 16: Tiểu Rong Biển


"Cô biết gì chưa?

Hôm nay có một đám cầm thú đem một cô bé tóc trắng đi khám thai đó."

"Chúa ơi, rồi sao?

Đừng nói là..."

"Không có nhưng mặt cô bé gần như mất tất cả cảm xúc vậy.

Dù có lỡ khiến bé đau cũng chẳng la hét sợ hãi gì cả.

Ngoan ngoãn đến đáng sợ!"

"Ôi trời, cầm thú.

Chúng còn đã tra tấn tinh thần cô bé sao?"

"Nhớ không lầm thì hình như là Okiniri thì phải, ôi, thật tội nghiệp mà."

"Ừm, con bé mới về đấy."

"Cạch"Yukimura ngẩn người nghe những lời bàn tán kia, Okiniri-chan đã tới đây sao?

Em ấy không thăm mình?Nhưng tin có thai với Tezuka là giả sao?

Yukimura bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, đuổi theo em ấy chắc không sao đâu nhỉ?Nghĩ vậy, Yukimura vớ đại áo khoác chạy ra ngoài bệnh viện, chạy hơn một đoạn.

Thiếu nam dừng lại, đôi mắt hoa tử đằng kinh ngạc nhìn vật dưới chân."

Đây là..."

Okiniri chậm rãi nâng mí mắt, cảm giác mệt mỏi như cả cơ thể bị đè nặng lên vậy.Âm thanh ù ù vang lên và những âm giọng nam nhân."

Ha ha ha, hôm nay coi bộ hàng ngon phết mày ạ."

"Phải phải, bán hơn cả củ."

"Nhưng mà trước tiên phải hưởng lộc đã."

"Ừ, tụi nó ngon vậy, chơi xong rồi bán."

Cái quái gì đây?Okiniri nhíu mày, cảm nhận mình đang ở một nơi tối tăm, đã bị trói lại.

Ánh sáng le lói bên hông cùng gió lạnh ùa tới.

Đôi mắt xanh lam đảo xuống, là một khe hở.

Mặt đường sao?

Thiếu nữ mím môi, bản thân không đem theo điện thoại.

"Phịch"Một vật gì đó tựa vào người mình, Okiniri thót tim, là một thiếu niên."

Máu...?"

Dù ở trong bóng tối nhưng mùi vị tanh tưởi bởi thứ chất lỏng chảy một bên má người kia, xem ra chúng đả thương cậu ta sao?

Bàn tay bị trói chậm rãi chạm vào túi quần, Okiniri vui vẻ, là điện thoại.Đôi mắt xanh lam chậm rãi suy tư, bọn bắt cóc đã bắt nhưng không tra đồ đạc sao?

Là chúng không kiểm tra hay chưa kiểm tra.

Dựa vào vết thương, chúng nghĩ cậu ta sẽ tỉnh dậy khá lâu sao?

Đã như vậy...Bàn tay mò mẫn, Okiniri cảm giác xương cổ tay sắp trẹo luôn rồi, lấy được rồi.

Giấu nhanh, giấu nhanh!!Thành công tắt nguồn, Okiniri nhìn máu đã khô.

Dựa vào độ đông máu kia hẳn đã hơn một tiếng rồi, như vậy là mình đã ra khỏi thành phố rồi sao."

Theo như bọn chúng nói, hưởng lộ rồi bán sao?

Là bọn buôn người.

Nếu bị bán trong đất nước thì sẽ tốt hơn, nhưng nếu phải ra ngoại quốc thì đừng mong trở về."

Ngoại quốc sao?Trong đầu Okiniri lóe lên một tia sáng, nếu là cậu ta, sẽ hiểu được.

Việc còn lại chỉ là tìm ra điểm cuối và nhắn tin.Bỗng dưng Okiniri lại thấy hối hận về quyết định dọn ra ở riêng của mình, bởi sẽ chẳng ai nghĩ thiếu nữ xảy ra chuyện cả.

Bạn bè không quá thân hơn nữa mình cũng ít khi gọi điện cho cậu, đành trông chờ vào người kia vậy.

"Két--"Bọn buôn người bất chợt phanh xe lại, Okiniri nhanh chóng giả chết.

Dựa vào âm giọng hẳn là đàn ông."

A!"

Quả nhiên là không biết thương hoa tiếc ngọc, một tên vác thiếu niên, tên còn lại thì tàn nhẫn hơn, túm tóc Okiniri mà lôi đi.

Khiến cả người đều lê lết dưới bùn đất, đất chỗ này ẩm ướt và còn có những chiếc lá ướt đẫm nước mưa cọ lên da thịt.Okiniri chậm rãi ngó ngàng xung quanh, phải quan sát thật kỹ.

Thứ gì có thể cứu mạng mình."

Ào ào"Âm thanh?

Là biển sao?

Okiniri hơi híp mắt nhìn đằng xa sóng vỗ ào ào và mặt biển đã nhuốm sắc đỏ hoàng hôn.Từ lúc gặp U17 và đi tới bệnh viện hẳn đã bốn giờ và tính đến lúc này cũng ít nhất là năm giờ từ khi hoàng hôn xuống.Từ Tokyo đi mà tới một bãi biển tận một giờ.

Xem ra, chỉ có duy nhất một nơi thôi.Là bãi biển Fujisawa!Hai tên đô con kia ném cả Okiniri và thiếu niên kia vào một căn phòng khác.

Okiniri nghe thấy, âm thanh thút thít của những người khác.

Xem ra không chỉ có duy nhất hai người là bị bắt cóc."

Ê, tụi bây trị thương cho tụi nó đi."

Một tên vừa khóa xích trên tay Okiniri lại vừa hướng về những đứa trẻ khác nói."

Bông gòn và chút sát trùng, bọn này biết trị thương không vậy?"

Đợi đến khi chúng đã đi xa, Okiniri mới chậm rãi mở mắt.

Những người ở đây không ít, năm nam và sáu nữ.

Còn có người ngoại quốc nữa, ôi, thật sự muốn gây chiến tranh sao?"

A, cậu tỉnh rồi?"

Cô gái vừa bò tới thấy Okiniri tỉnh dậy liền ngạc nhiên."

Ừm, chào."

Okiniri cũng không hoảng sợ khi biết mình đã bị bắt cóc.

Nhìn qua thiếu niên kế bên với mái tóc xanh rũ xuống cùng một bên máu tươi đã khô."

Cho mình xin chút bông và nước sát trùng."

"À, vâng..."

Cô gái kia ngạc nhiên lần nữa khi thấy Okiniri vẫn bình tĩnh như vậy."

Cảm ơn."

Thiếu nữ tóc bạch kim nhanh chóng xử lý vết thương bên trán cho cậu ta, máu đã khô và cần phải rửa sạch.

Cậu ta cũng là học sinh trung học như mình sao?Lau xong máu, dùng băng cá nhân và khăn bông giữ vết thương lại.

Không quá cẩn thận nhưng với điều kiện hiện tại vậy là tốt rồi.Vậy, việc tiếp theo là xác định địa điểm mà mình sẽ tới.
 
Back
Top