Wattpad  [Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
173949628-256-k241844.jpg

[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
Tác giả: __TuyetTuyet__
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm đầu tay về Đồng Nhân.

Mong được ủng hộ ạ.💞💞💞💞
Câu chuyện kể về cô gái tên Miko xuyên không từ thời đại nhuốm máu về Dragon Ball.

Mọi nhân vật thuộc về tác giả gốc của truyện.

Một số nhân vật sẽ thuộc về mình ^^
#Yuki Tags: dongnhandragonballdragonballsuperxuyênkhông​
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 1


____________________________________
Nhật Bản năm XXXX.Trong một thành phố hoang tàn toàn khói lửa.

Mùi máu tanh tỏa ra đến ghê người."

Két!"_ Cánh cửa một tòa nhà cũ kĩ đã bị phá hủy một bên hiện ra.

Một thân ảnh nhỏ dính đầy máu tươi vụt vào.

Nhìn ngó xung quanh một lúc, thân ảnh đó thận trọng mở cánh cửa ở dưới sàn đã được ngụy trang bằng những viên đá đổ nát, nhảy xuống dưới hầm.- Đã về rồi sao?!_ Một người đàn ông mặc trên mình chiếc áo màu trắng, đeo mắt kính đang ngồi bấm bấm vào bàn phím.

Nghe thấy tiếng động thì quay ra.Người đó không thèm trả lời ông ta mà chỉ đi vào trong, cởi chiếc áo vấy đầy máu tanh ra.

Đến lúc này, dung nhan tuyệt mĩ của cô mới hiện ra.

Mái tóc đỏ rực như lửa.

Đôi mắt dù mang hồng sắc nhưng vẫn tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Cô đang khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ đồ được chuẩn bị lại là đồ trang bị.

Nét mặt hơi cau có nhưng sau đó cũng thản nhiên mặc vào.

Cô mở cánh cửa bước ra ngoài.

Nét mặt giận dữ:- Này, ông già!

Tôi đã nói rằng một ngày chỉ thực hiện nhiệm vụ ba lần thôi.

Ngày hôm nay ông đã bắt tôi phải đi ra ngoài đến bốn lần, tại sao lại còn muốn tôi đi nữa?Người đàn ông đang bấm máy, nghe thấy con gái của mình cáu gắt thì dừng lại, thở dài bước đến chỗ cô:- Miko à!

Nhiệm vụ lần này... là nhiệm vụ cuối cùng!Cô hơi ngạc nhiên vì tiếng gọi của ông vừa rồi.Miko_ chính là tên cô.

Cô vốn dĩ cũng có thể là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác.

Nhưng một sự nghiệt ngã đã giáng lên đầu cô.

Đó là ngày mà cô cảm thấy ám ảnh nhất trong cuộc đời.

Chưa bao giờ cô nhìn thấy những con người ở bên cạnh mình lại trở nên điên dại ngông cuồng như thế.

Mẹ cô, chính là người muốn ăn thịt cô.

Sau đó xuất hiện rất nhiều kẻ khác từ khắp nơi đổ tới.

Họ đều chỉ có một mục đích: ăn thịt cô.Miko đã phải chạy trốn gần một tuần khỏi mẹ, người thân và cả người xa lạ cho đến khi bố cô xuất hiện và giải cứu.

Nhưng vì vết thương quá nặng, ông_ một nhà khoa học nổi tiếng đã phải tái tạo lại toàn bộ gen trong cơ thể con gái mình.

Từ đó, cô trở thành đứa bé của thần, có khả năng thao túng nước, có sức mạnh phi phàm mà con người hay kể cả người máy không có được.

Cô trở thành kẻ đồ sát, tự tay giết chết tất cả những kẻ điên ấy, xuống tay không một chút ghê tay.

Thoáng chốc từ những nơi vô cùng yên bình mà cô đã từng thấy, từng sống lại trở thành một nơi toàn những con quỷ ăn thịt người.

Thật chẳng còn gì ghê rợn hơn.Còn bố cô, từ cái ngày ấy trở đi đã không còn là người bố vui vẻ hay cười của trước kia nữa.

Ông ít nói, hay ra lệnh cho cô, suốt ngày chỉ ngồi trước màn hình, lăm lăm chế tạo một cỗ máy trong suốt 10 năm.

Và đặc biệt, ông ấy đã không gọi tên cô từ rất lâu rồi.Đó là lí do làm Miko ngạc nhiên.

Ông ấy vừa gọi tên cô, làm cô cảm thấy có chút mềm lòng.

Cô nhỏ giọng lại:- Vậy lần này là tới nơi nào?Ông bố mỉm cười, chỉ tay về phía cỗ máy mà ông đã nhọc công chế tạo suốt 10 năm qua và nói:- Ở đây!

Ngay trong cỗ máy này!- Ông lại muốn tôi làm cái gì thế hả?- Hãy coi như...

đây là lần cuối ta cầu xin con, hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mình đi...- Này ông già!

Ông đang nói vớ vẩn cái gì đấy?

Cái gì mà cuối đời?

Ông còn khỏe lắm!

Tôi cũng không cho phép ông ra đi!- Ta... ta chỉ là đang giả định thôi!

Dù sao thì, con cũng có thể thử máy cho ta chứ?Miko thở dài:- Ra là giả định.

Muốn thử thì tốt thôi.

Dù gì các cỗ máy trước đây của ông, tôi cũng là người thử đầu tiên mà.Rồi cô nhảy phốc lên cỗ máy.

Lập tức nó đóng cửa lại.

Trong lòng Miko bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Quả nhiên, ông già khóa cửa rồi.

Cô đập cửa:- Lão già kia!

Ông đang định đưa tôi đi đâu?

Người cha ấy mỉm cười đầy mãn nguyện.

Đúng lúc đó, tiếng cửa hầm vang lên đinh tai nhức óc.- Con thấy rồi chứ?

Ta đã phát hiện ra cách đây không lâu.

Lũ quỷ đó đã kéo đến đây rồi.- Chết tiệt!

Mau mở cửa ra!

Tôi sẽ tiêu diệt chúng!- Không còn kịp nữa rồi!

Con nghe thấy chứ?

Tiếng lũ quỷ đó đang phá cửa.

Cả thế giới chỉ còn hai chúng ta, ta đã già, nhưng con mới chỉ 17 tuổi thôi.

Cái tuổi này, con phải được tận hưởng chứ không phải đi chém giết...- Lão già kia, đừng nói nữa!

Mau mở cửa cho tôi!

Có chết tôi cũng không để ông chết ở đây!_ Cô hét lên rồi dùng hết sức phá cái cửa ra nhưng không được.

Bố cô thừa biết sức mạnh của cô, nên đã đặc chế ra một loại lồng kính không thể phá vỡ.

Ngoài ra ông không đặt thêm bất kì thiết bị điều khiển nào bên trong.

Chỉ có một cái công tắc khởi động trên tay mình mà thôi.Người cha mỉm cười, ngón tay đã bấm vào công tắc:- Miko, cảm ơn con!

Nhưng ta không thể làm như thế!Cỗ máy phát sáng và dần bay lên không trung.

Miko gào thét trong nước mắt:- KHÔNG!!!!

CHA!

MAU THẢ CON XUỐNG!

CON KHÔNG THỂ ĐI MÀ KHÔNG CÓ NGƯỜI!!!!!- RẦM!!!_ Lũ quỷ đã phá được cửa vào.

Người cha mãn nguyện lấy ra một cái công tắc khác.- Miko!

Cảm ơn con!

Cảm ơn con vì đã cho ta nghe lại tiếng "cha" sau hơn 10 năm.

Có thế này, ta thanh thản ra đi được rồi.Nói rồi ông bấm nút cái công tắc còn lại và "BÙM!!!"_ ánh sáng lóe lên đến chói mắt.

Cha cô đã đặt bom để tự sát.- KHÔNG!!!!

CHA!!!!Miko với tay theo, nhìn hình ảnh khói bụi xa dần... xa dần... tan vào hư vô...
___________________________________

Để hình cho đẹp hoy.

Mỗi chap 2 tấm ^^#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 2


Bao ngầu chưa?!____________________________________

Tại Satan City,

- RẦM!!!_ Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên làm những người trong thành phố hoảng sợ.

Cột khói dâng lên cao vút.- Krillin!

Phía tây có chuyện rồi, chúng ta mau đến đó xem!_ Một người mặc đồng phục cảnh sát chỉ tay về phía cột khói.

Mặt thì quay về phía đồng nghiệp bên cạnh ông ta.

- Oh!

Tôi thấy rồi!

Chúng ta mau đi thôi!_ Krillin trả lời.Nói rồi cậu nhảy lên chiếc xe của mình và lao đến đó.Tại nơi xảy ra vụ nổ, các cảnh sát đã rất bất ngờ khi phát hiện ra một cỗ máy, một cỗ máy có hình dáng con tàu.

Phía sau lớp kính bám bụi đó, là một cô gái với mái tóc đỏ rực đang ngất xỉu.- Oh!

Xem này!

Phía trong tàu có một cô gái!_ Cảnh sát mở cửa khoang ra.Krillin chạy đến, lay lay Miko dậy:- Này!

Cô gì ơi!

Cô gì ơi!

Mau tỉnh lại đi!Hồng nhãn thấm đầy nước mắt từ từ mở ra.

Miko hoảng hốt khi nhìn thấy đám người lạ trước mặt.

Không nói không rằng, cô tung một quả đấm long trời lở đất về phía bụng Krillin làm anh không kịp phản ứng mà văng ra xa.

Miko lườm mấy kẻ xung quanh một lượt, rồi nhào vào đấm từng tên một.

Ai cũng bị hạ đo ván chỉ sau một đòn.Cô đứng ngay ngắn dậy sau khi biết không còn ai đứng nổi nữa.

Sờ vào bộ quần áo của mình, cô vừa khóc vừa nhủ thầm:- Lão già chết tiệt!

Bảo sao lại không mở được cái lồng kính!

Hóa ra quần áo trang bị thiết bị niêm phong.

Nếu không có cái này thì lúc nãy mình đã đánh chết lũ người này rồi.- Này cô gái!

Đấm đau đấy!

Ta không ngờ cô mạnh vậy!_ Krillin bước ra sau khi bị ấn vào một tảng đá.- Ngươi còn đứng dậy được cơ à?

Ta có lời khen đấy!_ Miko phủi bụi trên quần áo.

- Xem ra không thể đùa với cô được rồi!

Đây là lần đầu tiên ta mặc đồ cảnh sát mà phải lên sức mạnh đấy!_ Krillin nói rồi vận khí.

Lúc này bao bọc quanh cậu là một luồng khí trắng rất mạnh.- Ha!

Có sức mạnh đấy!

Nhưng mà... cũng lâu lắm rồi không vận động mạnh nhỉ?_ Miko cười một cái, bỏ lớp niêm phong trên trang phục, thủ thế chiến đấu.Trong lúc đó thì, tại một ngọn núi nào đó, Goku đang tập luyện sau bữa ăn trưa.

Còn Goten, thằng con thứ hai của Goku đang lái máy kéo cho bố.

Chợt cả hai đều dừng lại.

- Bố ơi!

Con cảm nhận được ki của chú Krillin!_ Gonten nói với bố.- Ờ!

Ta cũng cảm nhận được!

Mà không biết là ai có thể làm Krillin tung sức mạnh được nhỉ?_ Goku thắc mắc.- Sao bố không đến thử xem nhỉ?

Ở đây con sẽ lo hộ bố!_ Goten gợi ý.- Ồ!

Ý kiến hay đấy!

Vậy con giúp bố nhé!_ Goku nói rồi dùng thuật dịch chuyển biến mất.

Goten lại tiếp tục làm công việc của bố mình là cày đất."

Xoẹt!"

Goku hiện tại đã dịch chuyển đến chỗ Krillin và Miko đang đánh nhau.

Cậu xem xét cẩn thận mọi động tác của Miko và nghĩ thầm:- Cô bé này là ai thế nhỉ?

Tốc độ đánh tuy không nhanh bằng Krillin nhưng lại có thể áp đảo Krillin bằng những cú đánh chí mạng..."

RẦM!!"_ Trong lúc Goku còn đang thắc mắc thì Krillin đã bị Miko đá bay và một lần nữa bị ghim vào tảng đá.- Oi!

Người bên kia!

Ông còn định đứng đấy đến bao giờ?!_ Miko đang lơ lửng trên không trung, khoanh tay nhìn về phía Goku.Goku cười một cái rồi bay lên ngang tầm với cô.- Haha!

Cô bé!

Cháu biết chú ở đây từ lúc nào?!- Vừa mới đây thôi!

Ông đến đây bằng cách nào mà nhanh thế?- Đó là dịch chuyển tức thời!

Cháu không biết à?- Có!

Tôi đã thử nhiều lần và hoàn toàn th...

Ủa mà khoan... lạc đề rồi.

Quay lại chính truyện.

Ông cũng muốn bắt tôi về như hắn ta à?_ Miko chỉ tay về phía Krillin đang ôm lấy bụng.- Không... không có!

Ta thấy cháu rất mạnh nên muốn đấu với cháu một trận thôi!

Cháu sẵn sàng chứ?_ Goku bẻ khớp ngón tay làm nó kêu lên tiếng "rốp rốp" một cách giòn giã.

Ánh mắt thách thức nhìn cô.- Được thôi!

Ông đã có lòng thì tôi cũng nhận vậy!

Chiến đi!_ Miko thủ thế tấn công.Hét lên một tiếng "Ha!", cả hai lao vào đánh nhau, kẻ đánh người đỡ."

Cô bé này, tấn côn thật dữ dội!

Toàn là đòn chí mạng!"

"Ông chú này, di chuyển nhanh, phản xạ cũng thật tốt."

Thế là cả hai cứ lao vào đấm đá nhau như vậy.

Chợt Miko dừng lại, vận khí ra một thanh kiếm bằng băng, rồi lại lao vào uýnh tiếp.

Goku cũng không kém cạnh, bật mode Super saiyan lên chiến tiếp.

Cả hai thực lực ngang ngửa nhau.

Nhưng Goku đã bắt được điểm yếu của Miko, liền tung đòn tấn công liên hoàn làm cô không kịp trở tay.

Nhưng Miko cũng không chịu thua.

Cô tạo xung quanh mình một lá chắn để ngăn đòn đó.Goku đã rất thành công trong việc cản trở tầm nhìn của Miko.

Thoáng một cái anh đã sử dụng dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay sau lưng cô và tung một đòn đấm.

Miko phản xạ nhanh liền lấy tay lên đỡ.

Kết quả là cô bị đánh bay xuống đất.

Mặt đất hình thành một cái hố lớn.

Miko nằm bất động, mắt nhắm nghiền.Goku và Krillin hốt hoảng chạy về phía cô:- Này cô gái!

Tỉnh lại đi!!- Tớ ra tay mạnh quá sao?- Tớ không quan sát được.

Mà quan trọng hơn là... chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi...- Đừng đưa cô ta đến bệnh viện.Một tiếng nói ở phía sau vọng lại.

Goku liền nhận ra đó là giọng của Dende.- Dende!

Sao cháu lại nói là không được đưa đến bệnh viện?

Cô ấy đang ngất đi mà!- Hiện tại cháu chưa điều tra được nhiều.

Nhưng mà cơ thể cô gái ấy rất đặc biệt.

Nếu mang cô ấy đến bệnh viện sẽ làm loạn mất.

Chú tốt nhất nên đưa đến nhà chú Vegeta.

Hôm qua chú ấy vừa đến lấy đậu thần ở chỗ cháu đấy.Krillin ôm lấy cánh tay của mình:- Ừm!

Cũng phải đến đó thôi.

Tớ cũng bị thương rồi.

Đến đó lấy một hạt đậu thần.- Cũng được.

Vậy giờ ta sẽ đến nhà Bulma.

Dende, cảm ơn cháu.- Không có gì ạ!____________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 3


___________________________________Tại nhà Bulma.

- Son-kun, cậu hãy nói cho tớ biết cô gái này là ai hả?!_ Bulma gặng hỏi khi nhìn thấy Goku và Krillin xuất hiện tại nhà mình.

Càng đáng ngạc nhiên hơn là Goku cõng theo một cô gái.- Haha!

Có một số chuyện phức tạp đã xảy ra!

Mà cậu có biết Vegeta ở đâu không?

Tớ đang cần senzu._ Goku gãi đầu.- Haizz... cậu đấy, suốt ngày chỉ lo đánh đấm.

Giống y như Vegeta vậy.

Thôi được rồi, anh ấy đang ở trong phòng tập đấy!_ Bulma thở dài.

- Cảm ơn nhé!_ Krillin nói rồi theo Goku đi về phía phòng tập.Trong phòng tập luyện,Trunks và Vegeta đều đang cùng tập luyện dưới trọng lực cao và các tia laze bắn ra tứ tung.

Cả hai vừa phải né tia laze, vừa phải đánh đối phương.

Họ tập luyện rất tích cực.Đây là gia đình Vegeta.

- Yo!

Đã lâu không gặp!_ Goku thản nhiên mở cửa vào.

Và...

"Xoẹt!"_ một tia laze bắn tới.

Anh nhanh chóng né như siêu nhân.

Và một tia khác lại tới.

Anh vẫn né được, trong khi trên lưng còn đang cõng theo Miko.

Còn Krillin?

Cậu ta đã tìm được chỗ trốn lý tưởng ngoài cửa rồi.- Kakaroto?_ Vegeta quay lại, sau khi đã định hình được kẻ mở cửa.

Anh ta không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.- Này, cậu có thể tắt cái hệ thống này đi không?

Rồi chúng ta hãy nói chuyện...- O... oh...Vegeta trả lời rồi dùng điều khiển tắt hệ thống.

Anh lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trên lưng Goku là một cô gái.- Kakaroto, cô ta là ai thế?_ Vegeta chỉ tay về phía Miko.- À!

Tớ lỡ tay đánh ngất cô gái này rồi.

Cậu có thể cho tớ một ít senzu không?- Goku!

Cả của tớ nữa!_ Krillin bước vào.- Chú Krillin?

Ai làm chú bị thương vậy ạ?_ Trunks thắc mắc khi nhìn thấy vết thương của Krillin.- Nói ra chắc cháu không tin đâu!

Chính là cô ấy đấy!_ Krillin gượng cười, chỉ tay về phía Miko.Cả đám hắc tuyến đầy mặt nhìn nhau.

Tất nhiên phải vậy rồi.

Từ phía Miko, họ chẳng cảm nhận được chút ki nào cả.

Vậy mà cô ấy lại có thể uýnh cả Krillin, thực lực ngang hàng, hoặc có thể hơn cả Super Saiyan.

Đúng là đáng kinh ngạc mà.Nhưng dù gì...CỨU NGƯỜI VẪN QUAN TRỌNG HƠN...Trunks lấy một hạt senzu đưa cho Krillin.

Hạt còn lại thì nhét vào miệng Miko.

Cả hai sau một lúc ăn thì các vết thương liền lành lại.

Tất cả chỉ đang chờ cô gái ấy tỉnh.Chợt Vegeta nhớ ra chuyện gì đấy:- Này Kakaroto!

Ngươi có biết mấy giờ rồi không?- Hả?!_ Cả bọn quay lại.Và nhờ câu hỏi này của Vegeta, các thánh của chúng ta đã nhớ ra gì đó:- Thôi chết!

Tối mất tiêu rồi.

Số 18 dặn tớ về nhà trước 6h.- Chichi sẽ giết tớ mất.Trunks nhìn thấy vẻ hốt hoảng của hai anh chàng này thì thở dài như người lớn:- Hay hai chú cứ về nhà đi.

Chị gái này thì để cháu với mẹ lo cho.- Như vậy liệu có được không?_ Krillin hỏi lại.- Được mà được mà!

Bố cháu không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi đấy.

Các chú cũng mau về đi thôi.

Kẻo các cô ấy lại nổi khùng lên.- Vậy... bọn chú đi nhé!_ Goku đặt ngón tay lên trán.

Anh đang dùng phép dịch chuyển để đưa Krillin về nhà trước.- Tạm biệt chú!_ Trunks vẫy tay.Và "Xoẹt!"_ Họ biến mất.

Vegeta cũng ra khỏi phòng tập từ khi nào.

Trong đây chỉ còn mỗi Miko và Trunks.Tầm 3 phút sau thì Miko dần phục hồi ý thức.

Đôi mắt lạnh lùng kia dần mở ra.

Trunks mỉm cười:- Ah!

Chị tỉnh rồi!Miko trước đây vô cùng sợ những kẻ thình lình xuất hiện trước mặt mình.

Vì thế, khi vừa mới mở mắt, sự xuất hiện của Trunks đã làm cô hoảng sợ.

Miko theo phản xạ, vung chân đá Trunks.

Thằng bé đỡ được nhưng do lực quá lớn, nó bị đánh văng vào tường.

Bức tường hình thành một cái lỗ.Vegeta và Bulma nghe thấy tiếng động thì vội chạy đến.

Lúc đến nơi, trước mắt họ là cảnh tượng Miko đang bóp cổ Trunks và ấn vào tường.

Thằng bé đang nghẹt thở.- Trunks!!_ Bulma sợ hãi kêu lên.- Tên khốn kia!

Ngươi làm gì con trai ta vậy hả?_ Vegeta gồng mình, anh đang định lao tới chỗ của Miko.

Nhưng...- Ặc... b... bố...

đừng..._ Trunks cố gắng nói ra trong khi mặt đang đỏ gay vì hết oxi.

Nghe thấy thế, Vegeta liền dừng lại.Trunks quay sang nhìn Miko:- C... chị...

đang.... s... sợ..._ Trunks chỉ tay về phía Miko.Lời nói của thằng bé làm cô giật mình.

Phải!

Nó nói đúng rồi!

Cô đang sợ hãi.

Sợ tất cả những kẻ đến gần mình.Miko từ từ buông tay xuống.

Trunks thở hồng hộc như để bù lại không khí đã mất khi nãy.

Bulma thì hốt hoảng chạy đến trong khi Vegeta lại chỉ đứng khoanh tay nhìn vào.- Trunks!

Có bị làm sao không con?- Con... con ổn?- Thật may quá!_ Bulma ôm nó vào lòng.Miko vẫn đứng im ở đấy.

Vẫn chứng kiến sự việc.

Bây giờ thì cô đã tin họ là con người rồi.

Chỉ có con người mới có tình thương yêu ấm áp với nhau như thế này thôi.
___________________________________

Oa!

Cute ~~~~#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 4


____________________________________Miko vẫn đứng im ở đấy, cho đến khi có tiếng của Vegeta vang lên:- Ta không biết ngươi có ý định gì.

Nhưng nếu muốn rời đi thì cứ việc, ta sẽ không ngăn cản.Miko im lặng.

Một lúc sau cô bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Vegeta, cô nói rất nhỏ chỉ đủ cô và anh nghe thấy.- Cảm ơn!Vegeta vẫn khoanh tay đứng ở bục cửa:- Hừ!Trunks đứng lên:- Papa!

Sao người lại để chị ấy đi như vậy?

Chúng ta đã hứa sẽ chăm sóc chị ấy thay cho chú Goku mà!Vegeta không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi mất.- Mama, hôm nay papa cứ kì lạ làm sao ấy!- Hm...

Mẹ cũng thấy vậy!

Nhưng thôi kệ đi!

Có đói không?

Ăn cơm nhé?- Vâng!Thế là Bulma dắt tay Trunks đi, mặc kệ sự tồn tại của Vegeta.Trong lúc đó, Miko đang bay lượn trên bầu trời.

Cô đang cố xác minh xem nơi này là nơi nào.

Nhưng kết quả thu được vẫn là như vậy: một nơi hoàn toàn xa lạ mà chính cô cũng chưa biết đến.Nhưng Miko có thể khẳng định rằng thành phố này không có dấu chân của quỷ ăn thịt.

Trong thành phố toàn là nhân loại [một số là dị nhân].Cô bay đến một ngọn núi.

Ngồi xuống một tảng đá ở trên đỉnh núi.

Nơi đây có thể quan sát toàn thành phố đang lên đèn.- Tại sao lão già lại cứ cất công gửi mình về một nơi xa lạ như này chứ?

Bỗng từ đằng sau cô truyền đến một giọng nói lạnh đến tận xương sống:- Vậy ta giải thoát cho cô nhé!Miko giật mình quay lại nhưng không thấy ai cả.

Khắp nơi phủ lên mình ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng.

Và... rất nhiều thứ đang tiến đến gần cô.Miko dần nhận ra cái cảm giác quen thuộc đến phát sợ.

Không sai, một lũ quỷ ăn thịt người ở thế giới của cô đang dần mò đến.

Chúng lướt thướt, người ngợm dính đầy máu tanh, đôi mắt vô hồn và cách di chuyển không khác gì zombie.Miko nghiến răng:- Chết tiệt!

Làm thế quái nào mà chúng mò đến tận đây?Từ đâu đó lại vang vọng lên tiếng nói lạnh chết người vừa nãy:- Nào... hãy đến đi...

để ta giúp cô giải thoát...Miko "hừ!" một tiếng rồi lao thẳng vào đám quỷ đó.

Cô ngưng khí tạo ra một cây kiếm băng và điên cuồng chém giết.

Máu tanh ám đầy vào mặt, tay, chân và mái tóc đỏ đẹp đẽ.

Lúc này trông cô vừa nguy hiểm vừa ma mị, giống như một bông hoa ăn thịt người vậy.Âm giọng ấy lại một lần nữa truyền tới:- Cô không thắng nổi ta đâu...Vừa nói xong thì đám quỷ đó lần lượt quay đầu.

Miko hốt hoảng khi nhìn thấy chúng đang lũ lượt kéo nhau về phía thành phố.- Chết tiệt!_ Buông một câu chửi thề, Miko liền ngưng khí vào hai lòng bàn tay và giơ lên trời.

Lập tức những đám mây đen lũ lượt kéo đến, đám mây che khuất ánh trăng tròn.

"ÀO!!!"_ Một trận mưa như trút nước vừa rơi xuống ngọn núi.

Miko lập tức ngưng khí để đóng băng giọt mưa.

Tự tạo một hàng rào bao quanh núi để lũ quỷ không tràn xuống thành phố.

Nhưng do phạm vi quá lớn, sức lực của cô bị hao tổn rất nhanh.

Người cô cứng đờ không thể động đậy."

Xoẹt!"_ một ánh sáng màu đỏ bay tới.

Lưng của Miko có một vết chém lớn đang chảy máu.- Chết tiệt!

Lại bị đánh lén rồi!- Hahaha!

Đến đây là kết thúc rồi...Miko hoàn toàn không thể cử động.

Người cô cứng đờ như một tảng băng."

Xoẹt!"_ ánh sáng màu đỏ đó lại bay tới.

Miko thừa biết mình không thể tránh được nên nhắm mắt lại như đang chờ một thứ gì đấy.

Và...- Final Flash!_ Một vệt sáng màu vàng bay đến đánh bay vệt sáng đỏ kia, và tiện thể nó đã tạo cho bức tường băng một cái lỗ.Miko giật mình quay lại.

Trước mắt cô, không ai khác, chính là kẻ mà cô đã gặp tối nay: Vegeta.Vegeta bước tới.

Miko nhìn anh bằng con mắt lạnh lùng:- Sao ông nói là sẽ không cản tôi đi?

Giờ lại đi theo làm gì?- Hừ!

Tưởng ta muốn lắm chắc.

Chẳng qua ta đã nhìn thấy lũ tạp nham này ở trước nhà nên muốn ngươi đưa chúng ra xa thôi.- Oh?

Ra là vậy!

Này, ông cũng biết suy tính cho vợ con đấy nhỉ?- Bớt nhiều lời đi!

Nó đang tới kìa!"

Nó" mà Vegeta ám chỉ tới, chính là con quỷ ăn thịt người.

Miko không ngần ngại cầm cây kiếm đấm thẳng vào tim nó.- Ha!

Nhờ ông kéo dài chút thời gian mà tôi có thể di chuyển được rồi này!- Nếu đi được rồi thì chiến tiếp đi!_ Vegeta khoanh tay.- Không cần ông nhắc!Miko và Vegeta chia nhau ra giết quỷ.

Vegeta chơi đến Super Saiyan 2 thì khỏi nói, diệt quỷ như quét rác.

Nhưng Miko tấn công đã có chút không hiệu quả.

Vết thương của cô cần một thời gian để tự lành lại.

Nhưng nếu cứ vận động như này thì không biết nó rách ra đến cỡ nào nữa.

- Này!

Nếu không đánh được thì rút lui đi!

Tránh làm gánh nặng cho ta!_ Vegeta quay lại nói với Miko.

Cũng chính vì thế mà anh đã thiếu cảnh giác.

Một thứ gì đó đang bay đến chỗ anh.

Miko không kịp nghĩ gì nhiều.

Cô lấy đà nhảy bật qua chỗ Vegeta và đã kịp thời chặn thứ đó bay vào người anh ta.Nhưng kết quả đổi lại là đôi mắt dần sẫm màu.

Cô đang dần mất đi ánh sáng.

Nhưng cô chẳng hoảng sợ một chút nào hết, bởi cuộc sống của cô trước giờ đã không có ánh sáng.

Quá khứ và hiện tại đều là một màu đỏ tươi và mùi tanh nồng.

Bây giờ mất đôi mắt cũng chẳng có gì là mất mát to lớn cả.- Này ông chú!

Thiếu cảnh giác quá đó!_ Miko cười hiểm một cái rồi lao ra chém giết còn ghê rợn hơn.

Khi mất đi thị giác, các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn nhiều.

Chúng cũng có công dụng chẳng kém gì con mắt cả.- Chết tiệt...

MAU BIẾN MẤT ĐI..."

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!"_ Hàng loạt các vệt sáng màu đỏ bay tới như phi tiêu.

Miko và Vegeta chuẩn bị đánh thì...
____________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 5


____________________________________- Ha!_ Hai luồng sáng màu xanh bay tới, thổi bay toàn bộ mọi thứ nó đi qua.Từ đằng sau truyền lại một giọng nói quen thuộc:- Vegeta!

Cậu đánh một mình như vậy là ăn gian nhé!Vegeta và Miko đều quay lại.

Quả nhiên là Goku.

Mà cũng không chỉ có anh ấy.

Gohan, Picolo, Trunks, Goten, Krillin cũng đều ở đây.

Miko không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được họ rất đông và đặc biệt là: không bình thường.- Xì!

Một mình ta cũng đủ chấp hết mấy con quỷ đó!_ Vegeta khoanh tay.- Như vậy là chơi ăn gian!_ Goku phản bác.- Thôi đi mấy cha!

Mau mau kết thúc để tớ còn về ngủ!_ Krillin ngáp dài.- Phải đấy bố!

Mau làm thôi!_ Gohan nói.- Ừm... tôi có một cách hay hơn là phá hủy cái nơi này đấy!_ Miko lên tiếng làm cả bọn quay lại.- Thế là sao hả chị?!_ Goten hỏi lại.- Tôi thấy chắc sức mạnh của mọi người cũng chẳng kém gì cái ông chú tóc dựng kia đâu.

Nếu mọi người cứ tung chưởng lung tung thì nói không chừng sẽ san phẳng ngọn núi này mất.- Nếu vậy cô có cách gì?_ Picolo khoanh tay.- Chỉ cần mọi người túm hết chúng lên đỉnh núi là được.

Hãy nhớ: đừng để bị chúng cắn.- Oh... rõ rồi.Nói rồi cả đám tung ra tứ phía.

Từ dưới chân núi, tiếng ầm ầm cứ vang lên thật dữ dội.- Hử?

Còn ai ở đây sao?_ Miko nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.- Haha!

Là em!_ Trunks bước ra, gãi đầu.- Oh?

Là cậu bé tên Trunks đúng không?

Chị thấy mẹ em gọi như vậy!_ Miko khoanh tay dựa vào một gốc cây.- Đ...

đúng vậy!

Mà chị ơi!

Sao lúc nãy chị nói chuyện lạ thế?- Lạ?- Thì... là trông chị có một phong thái làm người ta sợ chết khiếp.

Vậy... vậy mà lúc nãy nói chuyện với họ, em lại không thấy chị giống như vậy...Thằng bé nói với giọng ngập ngừng.

Có vẻ nó đang căng thẳng.

Nhưng cũng chính vì sự căng thẳng đó đã làm cho Miko bật cười:- Ha ha ha ha!!!- Tại... tại sao chị lại cười thế?- Tại em nói chuyện đáng yêu quá đó!- Đáng...

đáng yêu?- Haha!

Lát nữa chị sẽ giải thích sau!

Họ về rồi kìa!Trunks quay lại.

Quả nhiên nhóm Goku đã trở về với một quả cầu nhốt đầy quỷ bên trong.

Có vẻ như họ đã bắt không sót một tên nào.- Yo!

Cô bé!

Chúng ta bắt lũ quỷ đó về rồi đây!

Ngoài ra còn bắt thêm một tên lạ mặt nữa!_ Goku tay nâng quả cầu phấn khích cười.- Tên lạ mặt?_ Miko hơi ngạc nhiên.

Trước giờ cô chỉ biết là ngoại trừ bố mình và mình thì không còn ai biết về lũ quỷ đấy nữa.

Nào ngờ vẫn có người biết.- Ờ!

Là một kẻ chỉ có xương, khắp người phủ đồ đen và tay cầm lưỡi hái.

Nhìn như thần chết ấy._ Krillin vừa nhìn kẻ đó vừa miêu tả cho Miko nghe.- Phiền mọi người đặt quả cầu xuống!

Và nếu có thể thì xin hãy tránh ra xa!_ Miko bước tới.- O... oh..._ mọi người lập tức làm theo.Miko bước tới chạm vào quả cầu.

Cô đang dùng thần giao cách cảm nói chuyện với kẻ lạ mặt đó.- Ngươi... có thật là thần chết?- Phải...- Lý do ngươi đến lấy mạng ta là gì?

Tại sao lại mang cả lũ quỷ đó đến đây?- Nếu cô trả tự do cho ta... ta sẽ nói cho cô biết...Miko chợt nở một nụ cười ma mị.

Cô dùng hết sức thít chặt quả cầu vào.

Tiếng lũ quỷ gào thét trong đêm nghe đến rợn cả người.

Goten đứng bên ngoài nhìn với nét mặt hoảng sợ:- Bố... chị... chị ấy định làm gì thế?- Ta cũng không biết nữa.

Ta không nắm được suy nghĩ của cô bé này...Gohan cũng lên tiếng:- Không sao đâu bố!

Tất cả chúng ta đều ở đây mà.

Nếu có chuyện gì nguy hiểm, chúng ta sẽ ngăn được thôi!Chần chừ một lúc, Goku ngẩng mặt lên, thẳng thắn nhìn về phía Miko:- Phải!

Con nói đúng!Vegeta vẫn đứng khoanh tay, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Miko.

Trong đầu hiện lên suy nghĩ:"cô ta đang định làm gì vậy?"

Còn ở chỗ Miko, đám quỷ đó vẫn đang kêu gào vì quả cầu mỗi lúc một thít chặt hơn.

Đến cả tên thần chết cũng sắp bị ép chết rồi.- Cô mau trả tự do cho ta... ta sẽ đưa thuốc giải độc cho cô... cũng... cũng sẽ nói cho cô biết sự việc...- Ha?

Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đe dọa sao?

Ta đây, ghét nhất là bị người khác đe dọa!

Đáng tiếc thật!

Ta cho ngươi cơ hội rồi vậy mà...Quả cầu ngày một thắt chặt vào.- Ahhh... xin đừng... hãy tha cho ta...- Muộn rồi!Và "BÙM!", quả cầu vỡ tung ra.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả con người nhỏ bé.Những người bên ngoài đều rất kinh hoàng bởi cảnh tượng này.

Mặt đất nhuốm màu đỏ tươi, mùi tanh nồng đến rợn người xộc vào trong mũi.

Đây là lần đầu họ nhìn thấy cảnh giết chóc ghê rợn đến thế.Miko thở ra một hơi dài.

Cô đưa hai tay lên trời, miệng lẩm nhẩm:- Phá!Lập tức bức tường băng tan ra, tụ thành một khối nước ngay trên đầu và xối xuống như một thác nước.

Nước gột sạch máu trên người cô, cũng như máu bám trên mặt đất.

Mọi người đều chứng kiến cảnh đó.

Nhưng họ im lặng không nói tiếng nào cả.

Cả một bầu không khí vô cùng tĩnh mịch, ảm đạm.Và "Bịch!", Miko ngã xuống, cơ thể dần mất đi ý thức.

Trunks là người phản ứng nhanh nhất, thằng bé bay đến lay cô:- Nee- san!

Chị sao vậy?!

Nee- san!!!Miko trước khi hoàn toàn chìm vào trạng thái mất đi ý thức, đã gượng cười:- Haha!

C... chị ổn...Rồi cô hoàn toàn ngất đi.

Mọi người cũng đều tới.- Này!

Mau tỉnh lại đi!Goku đưa tay sờ vào mạch trên cổ của Miko:- Không sao?

Cô bé ngất đi thôi!

Không có gì đáng lo ngại.___________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 6


Bardock rất ngầu và đẹp choai:)))))____________________________________
Một thứ ánh sáng nhẹ nhang xuyên qua ô cửa, chiếu vào mắt của Miko.

Cô không thể cảm nhận được ánh sáng nhưng sự ấm áp của nó thì rõ mồn một.

Đây quả thực là...

ánh ban mai.

Đã lâu lắm rồi, 10 năm rồi cô mới có thể cảm nhận được thứ ánh sáng ấm áp này.

Quả thực có chút lạ lẫm xen lẫn xúc động.

Cô từ từ ngồi dậy, đưa tay sờ xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường."

Cạch!", cánh cửa phòng bật mở, bước vào là Goten với khay thức ăn trên tay.

Thằng bé cười.

- Chị tỉnh rồi sao?

Mẹ em có dặn rằng chị nên ăn uống để hồi sức.- Nhóc là ai thế?

Nghe giọng lạ quá!_ Miko bất thần quay về hướng giọng nói đó phát ra.

Kể từ khi cô đến đây, cô đã rất thích nơi này bởi một điều đơn giản: nơi đây tồn tại sự sống của con người- một sự sống thiêng liêng mà cô đã không nhìn thấy suốt 10 năm rồi.- Em là Son Goten, là bạn của Trunks.

Cũng là con trai của bố Son Goku.- Son Goku?- Chị không nhớ sao?

Chính bố em đã giúp chị bắt quỷ cơ mà!

Còn nói chuyện với chị nữa.- Ara!

Nhớ rồi!

Ra em là con trai của cái ông chú biến hình như siêu nhân đó!- Hahaha!

Đó không phải siêu nhân!

Mà là Super Saiyan!- Super Saiyan?

Nó như thế nào thế?- À là...Và Goten mất nguyên nửa buổi sáng để kể cho Miko nghe về mọi thứ ở đây.

Thằng bé còn nói rằng do nhà Trunks đi du lịch nên mới gửi cô qua đây.

Miko cảm thấy rất phấn khích bởi nơi đây rất kì lạ, cái gì cũng mới mẻ, không giống thế giới trước của cô, chỉ toàn giết chóc.Vừa lúc đó Chichi trở về nhà.

Nhìn thấy Miko đã tỉnh và cười nói vui vẻ, cô cười:- ara!

Cháu tỉnh rồi sao?

Miko quay lại hỏi Goten:- Goten!

Đó là ai vậy?

Chị không nhìn thấy...- A!

Quên giới thiệu với chị, đó là mẹ em, tên là Chichi.

Miko quay lại:- Hân hạnh được biết cô!

Cháu là Miko, xin lỗi vì không thể bắt tay với cô được.

- Không sao!

Không sao!

Mà vết thương của cháu như thế nào rồi?Bây giờ Miko mới nhớ đến là trên lưng mình có một vết chém, cô cười:- Không sao đâu ạ?

Lúc này chắc nó cũng liền lại rồi.- Liền lại?

Ý cháu là sao?- Có thể cô và mọi người chưa biết, cháu có khả năng phục hồi vết thương...Goten nghe thế liền thốt lên, giọng nói mang đầy sự ngưỡng mộ:- Oa!

Thật thế sao?

Còn đôi mắt của chị thì sao?!- Ừm... tùy vào độ mạnh yếu của độc nữa... chị cũng chưa biết chừng nào khỏi.- Thế thì đến lúc đó, cháu cứ ở tạm nhà cô nhé!_ Chichi lên tiếng.- Thật phiền cô quá.- Hahaha!

Không phiền!

Không phiền!

Cháu cứ ở đây chơi với Goten nhé, cô đi làm cơm trưa.- Cảm ơn cô!Sau khi Chichi đi khỏi, Goten nắm lấy áo của Miko:- Chị ơi!

Chúng ta ra ngoài chơi có được không?- Được chứ!

Cảm ơn em!Nói là ra ngoài chơi chứ thực chất chỉ là chơi ở bờ sông ngay cạnh nhà thôi.

Goten tỏ ra vô cùng thích thú trước tài năng thao túng nước của Miko.

Cô có thể làm nó đóng băng, hay tạo hình, hoặc biến thành bong bóng đều được.Buổi trưa, Goten mang thức ăn cho Goku, còn Miko ở nhà trò chuyện với Chichi.

Cả hai cười nói rất vui vẻ.

Chichi cũng rất thích Miko bởi vẻ ngoài của cô tuy có chút lạnh nhạt nhưng rất dịu dàng.Cả hai vẫn đang nói chuyện thì chợt có tiếng gõ cửa.

Chichi chạy ra mở cửa.

Bỗng nhiên cô la lớn:- Á!

Ngươi là ai?Miko nghe thấy tiếng la thì liền mò đường đi ra.

Bỗng dưng mọi thứ thật im lặng...- Cô Chichi?

Cô Chichi?

Cô mau trả lời cháu đi!

Cô Chichi!_ Miko vừa gọi vừa đưa tay ra dò xung quanh.

Bỗng cô nắm phải một vật gì đó, nó giống như là... một cánh tay của đàn ông vậy.Miko bất thần liền lùi lại.- Ngươi là ai?Từ bên đó vang về tiếng của một người con trai.

Nghe ra khá trẻ.- Đã lâu không gặp...

Miko- chan.Miko chợt giật mình.

Giọng nói quen thuộc quá.

Không thể sai được.

Đây là giọng của cha cô lúc còn trẻ.- Ngươi là ai?

Chắc chắn không phải cha ta!- Haizzz... sao con gái lại mau quên như vậy... ta đúng l...Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Miko đâm một phát vào vai.

Sở dĩ cô không tin kể cả hắn có giọng nói của cha mình đi chăng nữa, bởi vì cha cô chưa bao giờ gọi cô là Miko- chan.

Hơn nữa quanh người hắn toàn là mùi máu tanh.

Cha cô xưa giờ cực kì dị ứng với mùi tanh.

Kể cả bản thân có bị thương, chỉ cần ngửi thấy mùi máu là hắt xì liên tục.Bị đâm một nhát, nam nhân đó thở dài:- Vốn định trêu đùa một chút.

Ai ngờ... nóng tính quá!- Câm mồm!

Ngươi rõ ràng là cùng một giuộc với lũ hôm qua!Miko không thèm để ý mà lao đến.

Nhưng cô không nhìn thấy gì nên khả năng tấn công vô cùng hạn hẹp, chủ yếu là đánh bừa.

Và cũng vì thế mà cô đã bị một nhát đâm vào bụng.Máu chảy ra làm cô choáng váng.- Chết tiệt!Đúng lúc đó, Chichi từ đâu xuất hiện và đạp tên đó ra như một vị thần.

Cô bị kẻ lạ mặt này đánh ngất.

Nhưng may sao cô rấy khỏe nên tỉnh rất nhanh.Chichi chạy đến chỗ Miko:- Cháu không sao chứ?- Không sao!

Cháu vẫn trụ được!_ Miko ôm lấy vết thương vẫn còn chảy máu.Người đàn ông lạ mặt kia lại lên tiếng, giọng nói mang đầy nguy hiểm:- Nói chuyện xong rồi nhỉ?

Vậy ta tiếp tục chơi đùa nữa đây!Nói rồi hắn nở một nụ cười bí hiểm lao về phía Miko và Chichi.

Miko liền tạo một rào chắn băng cho Chichi, còn mình tiếp tục xông lên.

Nhưng cô đang yếu dần, làm sao mà đủ sức tấn công được kẻ lạ mặt kia chứ.

Thế là cô bị hắn mang ra chơi đùa, rạch chém lung tung.

Tay chân, mặt chỗ nào cũng có.Chichi ở trong quả cầu chứng kiến hết thảy.

Bất lực vì không làm gì được, cô bật khóc nhìn Miko đang bị hành hạ.

Cô ngửa mặt lên trời hét lớn:- GOKU- SA!!!____________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 7


____________________________________- GOKU- SA!!!!Ở một ngọn núi gần đó, Goku đang tập luyện trong khi Goten vẫn kéo cày cho bố.

Chợt anh và Goten đều dừng lại:- Bố ơi!

Con nghe thấy tiếng mẹ thì phải!- Ờ!

Bố cũng nghe thấy.

Nhưng không biết có chuyện gì nhỉ?- Hay ta về xem sao đi bố!- Ừm!Và thế là...

Goku cùng Goten dịch chuyển về phía nhà mình.

Chichi nhìn thấy họ xuất hiện thì vui mừng không tả xiết:- Goku- sa!

Mau mau cứu lấy Miko.

Con bé sắp không chịu nổi rồi!Goku và Goten lập tức lao đến.

Goku làm cho tên lạ mặt kia bị phân tâm, còn Goten tranh thủ lấy senzu cho Miko, sau đó cũng chạy lại giúp bố.

Tên này quả thật rất mạnh.

Goku và Goten cùng hợp sức cũng không thể làm gì được hắn.

Hắn thì càng phấn khích.

Coi việc trêu đùa Goku và Goten và một thú vui tao nhã.- Ngươi làm ta tức lên rồi đấy!

Goten!- Vâng!_ Thằng bé ngay lập tức hiểu ra ý của Goku.Cả hai lập tức tăng sức mạnh.

Cùng thủ một thế như nhau:- KA ME HA ME HA!!!!Hai luồng sáng màu xanh lần lượt bay đến.

Hắn chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng né từng đòn một.- Cái gì?!_ Goku bị shock toàn tập.- Fufufu!

Xong rồi đúng không?

Giờ đến ta!

Nói rồi hắn giơ tay lên trời tạo ra một quả cầu đen với những tia sét bắn ra dữ dội.

Hắn cười nham hiểm rồi ném nó về phía Goku.

Goku và Goten dùng tay không để đỡ, cũng vì thế mà cả hai bị giật, nhưng họ nhất quyết không buông tay.- Hahaha!

Cảm giác bị lôi phong cầu của ta đánh nó như thế nào hả!- Im miệng đi tên khốn!_ Goku gào lên.

Anh và Goten dùng hết sức đẩy quả cầu lại nhưng không được.

Mặt đất dần hình thành một cái hố sâu.- Goku- sa!!!

Goten- chan!!!_ Chichi gọi với ra.

Cô rất muốn ra ngoài, nhưng với sức của cô thì không thể nào phá quả cầu băng được.

Cô chỉ có thể ở trong đấy, chứng kiến tất cả.- Hahahaha!

Ngươi không thoát nổi đâu!_ Hắn nở một nụ cười đắc thắng trông rất đáng ghét.- Phá!Một giọng nói nhẹ nhàng mà cương quyết vang lên.

Quả cầu bị đóng băng và vỡ tan thành từng mảnh.

Goku và Goten được cứu rồi.Hắn ta đang chưa hết ngạc nhiên về việc quả cầu bị phá thì đã phải kinh hoàng nhận ra Miko đã hồi phục hoàn toàn và đang đứng trước mặt hắn.

Duy chỉ có đôi mắt vẫn nhắm lại, không chịu mở.Một thứ ánh sáng màu đỏ thẫm bao bọc lấy cô.

Trông cô như một vị thần thật sự vậy.

Hắn ta hơi hoảng hốt, nhưng cũng dãn nét mặt ra khi biết rằng cô vẫn bị mù.- Huh?

Lên sức mạnh được một chút mà muốn ra mặt ư?

Cô em chưa đủ tuổi đâu!Nói rồi hắn lao đến và vung kiếm.

Goku la lên:- Trước mặt!Miko nghe theo liền nhanh chóng né sang trái.

Sau đó, cô làm theo hiệu lệnh của Goku để tránh đòn.

Kẻ lạ mặt rất muốn tấn công Goku nhưng mọi đòn tấn công nếu không phải bị Goten cản lại thì là bị Miko đánh bay.

Goku rất nhanh mắt nên việc anh đọc ra chuyển động của hắn chỉ là chuyện bình thường.Không cần nói gì thêm, Miko tung một cước đá bay tên đó.

Nhưng xui thay, hắn bay thẳng vào nhà của Goku và "RẦM!!!" một cái rõ to.- Trời ơi nhà của tôi!!!_ Chichi gào ầm lên làm Goku và Goten giật mình sợ hãi.

Nhưng Miko thì không.

Bởi cô đang quá tập trung vào trận đánh.Không để mất thêm thời gian nữa, Miko đã chấm dứt mọi chuyện bằng một đòn gọi là Thiên Lôi giáng thế, cộng thêm Kamehameha của Goku.

Tên đó biến mất không còn một chút dấu vết.

Cũng không biết là đã bị tiêu diệt hay chạy trốn rồi.- Ya!

Cháu mạnh thật đó!

Có muốn đấu với ta một trận không?_ Goku nhìn Miko đầy phấn khích.- Cháu...- MẤY NGƯỜI KHOAN NÓI CHUYỆN!

MAU THẢ TÔI RA ĐÃ!!!_ Chichi gầm lên.

Cô thực không thể chịu nổi khi nhìn thấy căn nhà đã nát tan của mình nữa rồi.Cả Miko, Goten và Goku đều giật mình.

Miko nhanh chóng phá quả cầu ra.

Chichi được giải thoát liền chạy đến trước đống đổ nát mà mới 5 phút trước nó còn là nhà mình.

Cô khóc không ra nước mắt.- Cháu xin lỗi!

Là lỗi của cháu!_ Miko cúi người.- Không!

Cô không trách cháu đâu!_ Chà!

Lời nói một đằng mà ý một nẻo.

Nếu bây giờ Miko mà nhìn được, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đáng sợ bởi nộ khí đang bao bọc lấy Chichi.- Thôi mà Chichi!

Chúng ta có thể xây căn nhà khác được mà!_ Goku gãi đầu.- Anh tưởng xây một loáng là xong sao?

Tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đâu?

Ăn cái gì?- A...

Ờ...- Bố!

Sao chúng ta không đến nhà anh Gohan nhỉ?

Không phải nhà anh ấy rất rộng sao?_ Goten gợi ý.- Gohan?!_ Miko không hiểu liền hỏi lại.- Ah!

Đó là anh trai em!

Anh ấy rất là thông minh đó!

Cũng sắp lấy vợ rồi!- Hể?Chichi thở dài:- Haizzz... cũng không còn cách nào.

Vậy tới đó đi thôi.___________________________________

Lại thêm một chap nhảm nữa.

Nhưng sau chap này thì mấy chap sau thú vị lắm nha.

Nên các bạn đừng bỏ lỡ nhé!

Yêu nè!Moah!😘😘😘😘😘😘#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 8


___________________________________Tại nhà Gohan,- Chuyện là như vậy đó!

Con có thể cho chúng ta tá túc ít hôm không?!_ Goku kể chuyện cho Gohan nghe trong phòng khách.- Ra vậy!

Bố cứ thoải mái!

Con và Videl đều sẵn sàng tiếp đón mà!

Nhưng... có một việc con muốn hỏi bố._ Gohan trả lời.- Việc gì thế?- Có thật là cô gái tên Miko đó...

đã hạ kẻ lạ mặt kia không?- Thật đó!

Chị ấy hạ hắn trong một nốt nhạc luôn!_ Goten mở cửa phòng.- Oh!

Mạnh như vậy sao?!_ Gohan ngạc nhiên.- Chính là như vậy đó.

Nhưng mà con vào đây làm gì thế?_ Goku vừa trả lời Gohan vừa quay sang hỏi Goten.- À!

Mẹ gọi bố và anh xuống ăn cơm đó mà!

Trời cũng tối rồi đó!- Ờ!

Bọn anh xuống ngay đây!

Ta đi chứ bố!- Đi thôi!

Đánh đấm có chút xíu mà bụng ta đói meo rồi đây này!

Chắc có thể ăn hết một con ngựa luôn quá!- HAHAHAHA!!!Trong một căn phòng khác.Videl đang giúp Miko thay lại một bộ quần áo khác.

Không thể cứ mặc trang bị mãi được.

- Xong rồi đây!

Em thấy thế nào hả?!_ Videl đẩy Miko đến trước gương.

Xin hãy tưởng tượng tóc chị ấy màu đỏ.

Tìm tóc đỏ khó lắm luôn ý😭😭😭- Em... em không nhìn thấy gì cả...._ Miko trả lời, giọng nói có chút buồn.

Cô đang tự cảm thấy bản thân bất lực, bất lực vì không bảo vệ được cha, đã thế còn lôi theo một mớ rắc rối khác cho mọi người, bây giờ đến cả bản thân trông như thế nào, cô cũng không biết.Videl thở dài nắm lấy vai Miko:- Chị không biết rằng em đã phải chịu đựng những gì trong quá khứ.

Nhưng những mất mát đó, nếu em cứ giữ trong lòng sẽ làm cho em trở nên nặng nề, có khi là mất kiểm soát.

Chúng ta sống không chỉ để bù đắp lại quá khứ mà còn xây dựng tương lai nữa...

Vì thế, hãy vui lên nhé!Miko im lặng, Videl cũng im lặng như thể muốn đợi câu trả lời từ cô.

Một lúc sau, Miko lên tiếng:- ... có lẽ em không đủ can đảm để gạt bỏ nỗi sợ đó...

Nhưng em chắc chắn rằng em sẽ thay đổi từ bây giờ.

Sẽ không nghĩ ngợi đến quá khứ nữa.Videl mỉm cười:- Có thế chứ!

Nào, chúng ta mau xuống ăn cơm thôi!- Vâng!Và thế là họ xuống ăn cơm.

Bữa cơm tối diễn ra rất vui vẻ và ấm cúng.

Nhưng lúc ăn xong, lại có một câu chuyện nhỏ xảy ra.

Đó chính là Goku muốn đấu với Miko thêm một trận nữa.- Không phải cháu đã thua chú một lần rồi sao Goku- san?_ Miko vừa nói vừa thu dọn chén đĩa cùng Videl.- Nhưng lúc đấu với kẻ lạ mặt kia, trông cháu rất nhanh và mạnh, hoàn toàn không giống với lần đó!_ Goku cũng phụ thu dọn.- Hm...

Cháu cũng không biết vì sao lại vậy nữa... chỉ là, cứ có sức thì uýnh tiếp thôi!_ Miko chợt dừng lại.

Cô đang cố nhớ xem tại sao mình lại có thứ sức mạnh đó.- Anh nghĩ, có thể em cũng giống như người Saiyan, có xung đột thì liền trở nên mạnh hơn._ Gohan ngồi xuống ghế sofa.- Xung đột?

Mạnh hơn?

Người Saiyan?_ đầu Miko tràn đầy thắc mắc.

Toàn là những cái mà cô chưa nghe qua bao giờ.- À!

Chắc là em chưa kể cho chị.

Em, bố em và anh Gohan đều là người Saiyan.

Người Saiyan có ưu điểm là khi va chạm và xung đột thì họ sẽ trở nên càng mạnh mẽ, ví dụ như biến thành Super Saiyan đấy._ Goten giải thích.- Oh... ra là vậy....- Vậy cháu muốn đấu một trận chứ?_ Goku bẻ khớp ngón tay.- Cháu sẵn sàng!_ Miko nhanh chóng tiếp nhận.

Cô cũng đang nôn nóng muốn biết sức mạnh của mình đã lên đến mức nào.- Này... nếu muốn đánh nhau thì lăn ra xa mà đánh.

Nếu để nơi này mà sứt mẻ... tôi cạo đầu anh đó!_ Từ đằng sau Goku truyền đến sát khí bức người.

Chichi đang nghiến răng gằn từng chữ một.- Haha!

Anh biết rồi!

Em muốn đi cùng chứ?!?- Không muốn!

Em sẽ ở nhà với Videl.Gohan cười trừ:- Vậy con đi với bố.

Goten cũng đi chứ?- Tất nhiên rồi!

Đi thôi!

Đi thôi!_ Goten phấn khích.Và "Xoẹt!", Goku dùng thuật dịch chuyển đưa Gohan, Goten và Miko đến mội bãi đất bằng phẳng rộng lớn.Miko và Goku cũng không cần nói gì nhiều, trực tiếp bay xuống dưới và vào trận luôn.- Haha!

Ta cũng rất muốn kiểm chứng thứ sức mạnh đó!_ Goku tung nắm đấm về phía Miko nhưng cô né được.Sau đó là trận đánh trên không của hai người.

Miko đã cải thiện đáng kể được tốc độ và hiệu lực tấn công của mình.- Hm... nếu anh nhớ không lầm thì Miko- san tấn công rất chậm._ Gohan quan sát trận đấu.- Đúng là như thế!

Nhưng chị ấy đã cải thiện được nó rồi đó!_ Goten trả lời.Giữa lúc hai anh em họ còn đang nói chuyện thì Goku đã bật mode Super Saiyan 2 để đấu tiếp với Miko.

Cả hai cứ kẻ đánh người đỡ.

Có lúc lại tặng nhau mấy chưởng, nhưng hầu hết là né được.

Sức lực tuy ngang nhau nhưng Miko đã để lộ cho Goku thấy điểm yếu của mình là phản xạ chậm do mất đi thị giác.Cuối cùng Goku đã hạ Miko bằng một nắm đấm.

Cô đỡ lấy nhưng lại bị đánh bay xuống đất.

Khói bụi tỏa ra tứ tung.

Goku vẫn không dừng ở đó, anh tiếp tục lao đến chỗ Miko và chuẩn bị tung đòn đá thì...- Dừng lại!_ Hiệu lệnh của Miko vang lên.

Goku lập tức dừng lại.

Anh vẫn đang giữ nguyên trạng thái Super Saiyan 2.- Có chuyện gì thế?

Ta vẫn chưa thấy đủ mà!_ Goku nhăn nhó.- Cháu mà ăn một cú đá nữa thì sẽ không đứng dậy nổi mất!

Chú thừa biết cháu không thấy đường mà!

Tấn công đối với một kẻ mù không phải là điểm mạnh!Gohan và Goten cũng bay xuống:- Tới đây thôi bố!

Nếu bố làm em ấy bị thương, mẹ sẽ nổi cơn lôi đình đấy!- Đúng đó bố!

Chờ đến khi mắt chị ấy khỏi hắn rồi đấu một trận khác cúng không muộn mà!

Chúng ta mau về thôi!- Ờ... vậy cũng được.

Chờ cháu khỏi hẳn... chúng ta sẽ làm một trận sảng khoái nhé!_ Goku nói bằng giọng phấn khích.- Vâng!___________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 9


Kawaii~~~~
____________________________________

Tại nhà Gohan,Từ sáng sớm nay, Videl và Gohan đã đi ra ngoài lo công việc cũng như chuẩn bị cho đám cưới của mình.

Chichi cũng ra đồng cùng Goku như thường lệ.

Trong nhà chỉ còn mỗi Goten và Miko.Cả hai đang cùng nhau ăn sáng thì có một chiếc phi cơ lớn đáp xuống sân.

- Ai thế nhỉ?

Em ra xem thử đi!_ Miko vừa thu dọn vừa nói.Goten nhanh chóng làm theo.

Thằng bé nhòm qua cửa sổ và nói:- Là gia sư mẹ thuê cho em.

Quên mất hôm nay là thứ hai.- Oh?

Gia sư sao?- Đúng!

Em không đến trường nên mẹ thuê gia sư dạy thêm ở nhà.

Chị có muốn xem em học không?- Hm... có lẽ chị sẽ làm thế!

Dù gì không có em, chị cũng chẳng biết đi nơi nào chơi.- Vậy được!

Em đi đón cô ấy đây!- Ừ!15 phút sau,Miko đang ngồi ngáp dài khi nghe gia sư giảng bài cho Goten.

Chán cũng phải.

Bởi mấy cái thứ bà cô ấy đang giảng, cô đều đã được bố dạy qua hết rồi.

- Và bây giờ, trò Goten hãy đọc lại hàng số pi cô vừa nêu nào!- À...

Ừm..._ Goten nhăn mặt, thằng bé đang cố nhớ lại, nhưng làm sao mà nhớ nổi bà gia sư ấy mới đọc hàng số dài dằng dặc đó qua ba lần.Gia sư bắt đầu tức giận:- Tôi đã đọc cho em nghe đến 3 lần.

Những học trò khác của tôi chỉ cần nghe 1 lần là đủ.

Và đây sẽ là lần cuối cùng.

Nếu em vẫn không thể nhớ, tôi sẽ không dạy em nữa!Nét mặt Goten bắt đầu biến sắc, thằng bé không hồn nhiên như lúc trước nữa.

Miko ngồi kế một bên cũng bắt đầu nhăn mặt.

Cô ghét bà ta rồi nhé!

Không biết là học sinh ở thế giới này học hành như nào, nhưng tốt nhất là không nên như vậy.

Chắc là bà này tưởng mình là giáo viên thiên tài, có thể đào tạo ra các thiên tài khác, nên mới có thái độ giống bà nội thiên hạ như vậy.- 3...

3,14..._ Goten ấp úng, thằng bé cố nhớ ra từng con số.- Nhanh lên nào, em còn 30s!- 3,1415926535897...

đó là con số xấp xỉ của số pi.

Nó là một số có giá trị bằng tỷ số giữa chu vi của một đường tròn với đường kính của đường tròn đó.Cả gia sư và Goten đều ngạc nhiên.

Không sai!

Người nói là Miko.

Cô đang ngồi dựa vào góc tường, hai tay đặt ra sau gáy, bình thản hết sức.

Cô vẫn cứ im lặng không nói gì, như là muốn thách thức bà ấy vậy.- Nào!

Vậy trò Goten đọc lại cho cô!_ Gia sư gõ cây thước xuống bàn, nói bằng giọng dữ dằn làm thằng bé sợ xanh mặt.- 3,1415926535897...

Nhưng cuối cùng, thằng bé lại đọc hết sức trôi chảy, làm bà cô kia cứng họng.

Muốn biết vì sao không?

Bởi vì Miko có thần giao cách cảm đó.

Cô có thể dùng suy nghĩ của mình để giúp Goten ghi nhớ chính xác từng con số.- Thấy chưa?

Tôi mới trả lời một lần, thằng bé đã nhớ hết.

Vậy mà bà đọc những ba lần, nó vẫn không nhớ nổi.

Bà kém quá!_ Miko chép miệng, cô đang cố ý chọc tức bà ta đây mà.Hiệu quả có vẻ khá cao đấy.

Vốn dĩ Miko chỉ nghĩ rằng bà ấy sẽ nổi giận quát mắng hay là đánh cô [lâu lâu chị thèm đòn:3].

Nào ngờ mới có nhiêu đó mà đã đứng lên xách cặp ra về luôn.

Trước khi lên phi cơ, bà ta còn chửi rủa mắng mỏ các kiểu.

Khóe mắt của Miko giật giật vì tức.

Bỗng chốc cô lại nghĩ: "Lúc nãy sao mình không nói móc thêm vài ba câu nữa nhỉ.

Mới có nhiêu đó, đã tức giận bỏ về rồi.

Xì!

Đồ khó chiều, không, đồ chảnh chó!"

Chiếc phi cơ bay vút lên, nhả khói, tiếng động cơ ầm ầm như tiếng chửi rủa của bà ta lúc nãy.

Goten nhìn theo chiếc phi cơ, rồi lại quay sang nhìn Miko:-Chị làm cô ấy bỏ đi mất rồi.

Thế này mẹ sẽ giết em đấy!- Haha!

Chị cũng không biết rằng sẽ có hậu quả như này!

Hay là chị cho em một ý kiến nhé!_ Miko cười gượng.

Nhìn mặt cô lúc này trông... ngu ngu.- Ý kiến?!_ Goten thắc mắc.- Uhm... thật ra chị cũng học được kha khá.

Tuy kiến thức không thể nhiều bằng mấy trung tâm gia sư, nhưng khả năng dạy người khác thì vẫn có thể.

Em nghĩ sao nếu chị làm gia sư cho em?!- Thật chứ?!_ Mắt Goten sáng như đèn pha.- Thật!

Chỉ cần mẹ em cho phép, chị sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Cứ nhờ vào mọi người mà không có gì báo đáp, chị thấy áy náy lắm.

Ngoài ra sau giờ học, em cũng có thể cùng chị luyện tập!- Chị nói thật sao?- Câu nào cũng thật hết!

Thế em muốn học ngay bây giờ chứ?!- Vâng!!!Buổi trưa ở nhà Gohan, lúc này trong nhà đang có Miko, Videl và Chichi.

Gohan không về buổi trưa.

Còn Goten phải đi đưa cơm cho Goku.- Vậy là em đã làm bà ấy tức giận đến mức bỏ về luôn?_ Videl khá ngạc nhiên khi nghe chuyện Miko kể trong bữa ăn.- Em xin lỗi!

Cháu xin lỗi!_ Miko tỏ vẻ hối lỗi.- Hahaha!

Không sao không sao!

Cháu giúp cho Goten học mà không lấy tiền công thì cô còn phải cảm ơn cháu đấy chứ?_ Chichi cười.- Nhưng cháu...- Thôi không nhắc đến nó nữa!

Cũng coi như là cho cháu một việc làm ổn định.

Sống một mình cũng nhàm chán lắm đấy!- Cảm ơn cô!

Cháu sẽ cố gắng làm thật tốt!Miko cứ nghĩ Chichi sẽ nổi cơn lôi đình lên chứ.

Nào ngờ cô ấy chỉ cười xòa cho qua chuyện.

Cô cũng biết Chichi rất mến mình nên mới không mắng mỏ.

Gặp Goku mà làm như vậy, chắc giờ anh đã không có cơm mà ăn luôn rồi.___________________________________

#Yuki
 
Back
Top