Wattpad  [Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super

[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 30


____________________________________
"Xoẹt!"

Miko dịch chuyển đến chỗ Goku.

Khác với những người khác khi học dịch chuyển tức thời, cô không thể cảm nhận ki của những người ở đây.

Cô thường tìm họ thông qua hơi thở và năng lực chiến đấu.

Chính vì thế mà cô không bao giờ cảm nhận được kẻ đó là bạn hay thù, cũng như hắn có tấn công mình hay không.Và giờ cũng như thế.

Cô vừa dịch chuyển đến nơi đã cảm thấy có hai lực cực mạnh đang tiến về phía mình.

Cô liền nhanh trí đưa hai tay ra đỡ lấy hai nắm đấm đang bay tới.

Vì cát bụi mù mịt nên Miko chẳng biết là ai.

Cô dựa vào chuyển động và hơi thở mà đánh bay hai người đó ra ngoài.

Mọi thứ lại càng mù mịt.

Cô liền quạt tay, một trận gió lớn thổi bay toàn bộ cát bụi, trả lại tầm nhìn mênh mông cho sa mạc toàn đất cát này.- Ouchhhh!Hai con người dính đầy cát ngồi dậy xoa xoa đầu mình.

Miko chợt nhận ra ngay:- Sư phụ?

Bardock- san???- Miko- san!

Cháu có thể nhẹ tay một chút không?!_ Goku đứng lên phủi bụi trên quần áo của mình.

Bardock cũng đứng dậy.- Miko- san!_ Những người ở xa liền bay đến khi nhìn thấy cuộc chiến giữa hai cha con Goku đã kết thúc.

- Mọi người!_ Miko vẫy tay gọi họ.- Cháu đến đây làm gì thế?!_ Krillin hỏi.- Ah!

Cháu đến gọi mọi người về ăn tối!

- Thế thì mau về thôi!

Em đói sắp chết rồi!_ Trunks và Goten cảm thán, xoa xoa cái bụng mình.- Được!

Mọi người đi thôi nào!_ Miko nói rồi khoác vai Raditz đang trong tư thế phòng thủ kia.

Cô muốn anh ta đừng quá căng thẳng.

Dù gì cô cũng có ăn thịt ai đâu.

Mọi người cũng nhanh chóng bám vào Raditz và họ dịch chuyển về trước.Goku cũng nhanh chóng đưa tay ra cho Bardock:- Hãy nắm lấy tay con.

Con sẽ đưa bố về nhà!Bardock hơi ngạc nhiên.

Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên anh ta nghe Goku gọi mình bằng bố.

Rõ ràng trong lòng anh ta đang muốn trào ra cảm giác vui vẻ, nhưng lại không biểu hiện trên khuôn mặt, hành động hay lời nói.

Anh ta lẳng lặng nắm lấy cổ tay Goku và nói:- Về thôi!Goku mỉm cười và dịch chuyển về phía nhà Miko.Về đến nơi, bọn họ đã bị Chichi mắng cho một trận vì bộ dạng nhem nhuốc.

Vừa lúc đó Gine trở về.

Cô ấy nói muốn làm một món ăn truyền thống của người Saiyan nên đi tìm nguyên liệu.

Lúc về, cô mang theo một cái đĩa và một cai đùi quay to tướng.

Ai nhìn cũng phát thèm.Khoảng thời gian tiếp theo là ăn tối.

Tài nấu ăn của Chichi được tất cả mọi người công nhận.

Suất ăn cho vài trăm người mà đám dân Saiyan xử sạch sẽ.

Beerus đã nói rằng: "Tuy cô ta dữ, nhưng được cái nấu ăn ngon!", và ông ta đã bị Chichi đấm một phát.

Tất nhiên là ông ta rất muốn nổi giận nhưng đã dừng lại bởi không muốn phá hủy bữa ăn, và có một chút là do bắt gặp ánh mắt "thân cmn thiện" của Miko.Anh chàng tóc đen và Raditz đang tò mò nhìn vào món ăn của Gine.

Bởi Raditz đã chiến đấu từ khi còn nhỏ nên anh chưa bao giờ nếm món ăn truyền thống của bộ tộc mình.

Gine thấy thế liền bước tới:- Mau ăn thử đi!

Mẹ rất tự hào về khả năng nấu nướng của mình đó!Cả hai nhìn vào miếng thịt.

Họ cầm lên nhưng vẫn chưa ăn.- Nó có độc không?!_ Anh chàng tóc đen hỏi một câu xanh rờn.

Bỗng nhiên vết thương trên người anh ta đều rộ lên cơn đau làm anh ta giật nảy người lên.

Quay lại thì phát hiện Miko đang cười nhìn mình.Goku cười, trên tay anh là một miếng thịt to tướng và miệng vẫn đang nhai nhồm nhoàm:- Haha!

Không cần đề phòng vậy đâu!

Nó không có độc, mau thử đi!Nghe nói vậy hai người họ cũng yên tâm hơn và đã chịu tống cả cục thịt tổ chảng vào miệng.

Cả hai im lặng một lúc lâu sau đó lại tiếp tục ăn ngấu nghiến làm mọi người đều cười.

- Mà này!

Ngươi tên gì đấy?

Ta thật sự không muốn có một thằng em trai không tên đâu!_ Miko vỗ vai anh chàng tóc đen.Anh ta im lặng một lúc rồi trả lời bằng một giọng lạnh tanh:- Không có tên!- Vậy để ta đặt cho ngươi cái tên nhé!

Ừm...

Momo thì sao nhỉ?!_ Miko cười.Mọi người nghe xong cười phá lên.

Yamcha là người cười to nhất:- Há há há!

Momo?!

Đó là tên con gái mà!

Mà trên người cậu có cái gì màu hồng đâu?Nhưng nụ cười đó đã bị dập tắt ngay bởi cái nhìn lạnh lùng của anh ta.

Anh ta nhìn Miko tỏ vẻ khó chịu:- Ta không thích!- Vậy xem nào...

Mamoru thì sao?!_ Miko chống tay.- Đúng đó!

Mamoru nghe hay mà nhỉ!_ Whis cười.- Ta thấy nó cũng không tệ!_ Beerus ngốn thêm một xiên thịt nữa.- Vậy quyết định nha!

Mamoru, tên nhóc là Mamoru nhé!_ Miko đập tay tỏ vẻ quyết tâm.

Anh chàng tóc đen cũng chỉ cắm mặt vào ăn mà không nói thêm gì nữa.

Có lẽ anh ta hài lòng với cái tên này nha.- Tchhh.... nhảm nhí!_ Vegeta khoanh tay tỏ vẻ khó chịu.Miko không nói gì, bước đến xoa xoa đầu Vegeta làm mọi người cảm thấy buồn cười.

Lý do á?

Miko cao ngang bằng Goku, Vegeta thì chỉ tới vai anh.

Đó là lí do làm mọi người cảm thấy buồn cười đấy.

Trông nó cứ ngồ ngộ thế nào ấy.Mấy mị hỏi tại sao Bardock lại im như vậy á?

Lí do là anh ta đang nhìn chằm chằm vào Miko.

Một cái nhìn tò mò, cũng không kém phần lạnh lẽo.

Miko cũng nhìn thấy, nhưng cô giả bộ lờ đi.Ăn xong thì đến phần rửa chén.

Vì không muốn mọi người vất vả nên Bulma đã gọi toàn lực của công ty mình đến mang đống chén đi.

Rất nhanh và rất nguy hiểm.Tiếp đến là màn chơi ném bóng nước của mọi người.

Miko tạo bóng nước và làm nó vỡ ra khi chạm vào người.

Những người Saiyan có lẽ là ném nhiệt tình nhất.

Tất cả trừ Mamoru đều ướt như chuột lột.

Lý do á?!

Bởi giống như Miko, Mamoru có năng lực thao túng lửa.

Quả nào mà bay đến là anh cho next out, có khi còn tiện tay "sấy đồ" cho những người khác luôn.

Chà, trận đấu này nảy lửa theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng luôn nhỉ.____________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 31


____________________________________Trận bóng nước kết thúc.

Người chiến thắng là Mamoru mặc dù anh ta chẳng ném quả nào.

Luật chơi không phải là ai ném nhiều bóng nhất, mà là số vệt nước trên người ai ít nhất mới chiến thắng.

Vậy thử hỏi làm sao Mamoru không thắng khi anh ta khô ráo từ trên xuống chứ???- Bây giờ đi ngủ nhé!_ Miko vỗ vỗ tay sau khi mọi người đã được Mamoru sấy đồ sạch sẽ, khô ráo.Whis đứng lên và Beerus đi theo sau:- Chúng tôi sẽ về!

Beerus- sama có vẻ rất buồn ngủ rồi.

- Vậy chuyện ngày mai nhờ ông nhé!_ Miko cười rồi đưa cho Whis một túi táo.- Tất nhiên rồi!_ Whis cười.- Bữa tối nay ngon lắm đấy!_ Beerus quay lưng không thèm nhìn Miko, nhưng vẫn buông ra lời khen ngợi làm cô cảm thấy vui sướng.

Còn Beerus?

Do không ai nhìn thấy mặt nên ông ta đã che dấu được vẻ ngượng ngùng của mình cho đến khi rời khỏi đây.- Oáp!

Em buồn ngủ quá!_ Goten ngáp dài.- Chúng ta sẽ ngủ ở đâu?

Trong nhà cháu sao?!_ Goku hỏi.- Như vậy đâu có giống cắm trại đâu nhỉ?!?_ Bulma chống tay lên cằm.Miko cười.

Ngón trỏ của cô vẫy vẫy trên bàn tay:- No no!

Chúng ta sẽ ngủ ở ngoài sân này!Câu nói của cô làm mọi người ngạc nhiên hết sức.

Ngủ ngoài sân?

Giữa cái trời đêm lạnh ngắt thế này á?!- Haha!

Đừng giỡn nữa nào Miko- san!_ Yamcha cười gượng.- Cháu đâu có giỡn!- Đừng có đùa!

Ngủ dưới cái trời này thì sáng mai đi chôn bọn ta luôn là vừa!_ Vegeta gắt lên.

Chợt anh nhận ra cái sai trong lời nói của mình.

Đúng là anh sợ lạnh thật nhưng là người Saiyan, sao anh có thể bị khuất phục bởi mấy cái thứ thời tiết này chứ.

Sai quá sai!Nhưng trái lại với vẻ gắt gỏng của Vegeta, Miko lại hoàn toàn bình tĩnh và thản nhiên.

Cô cười:- Cháu sẽ cho các cô chú thấy một thế giới mới!Tất cả đều ngạc nhiên.

Miko phất tay, những giọt nước trong hồ nhà cô bay lên và tạo thành những quả bóng nước khổng lồ.

Kích cỡ chắc cũng ngang bằng cái tàu không gian mà ngày trước dân Saiyan hay sử dụng ấy.

Những quả bóng nước lần lượt hiện ra một cái lỗ tròn.

Miko cười:- Vào giường ngủ thôi nào!- Wow!

Không ngờ luôn đấy!

Em giỏi quá!_ Gohan chui vào đầu tiên.

- Hm... cảm giác dễ chịu quá!_ Bulma nằm luôn vào quả bóng đấy.- Mỗi người một quả.

Chắc là đủ.

Riêng nhóc Goten và Trunks có muốn ngủ với chị không?!_ Miko cười.- Có chứ!_ Goten và Trunks trả lời.- Ngủ với cháu sao?!_ Tien ngạc nhiên.- Vâng!

Lúc nào cũng thế mà!- Chà!

Nó làm tớ nhớ đến cảnh ngày xưa Goku ngủ với Lunch ấy!_ Krillin cười.Chichi nghe đến đây thì liền nổi giận.

Cô lộ mặt quỷ nhìn Goku làm anh sợ chết khiếp.- Goku- sa!

Thế là thế nào?!Goku vẫy vẫy tay tỏ vẻ mình vô tội:- Tại... tại lúc đó nhà Quy lão thiếu đệm.

Mà Lunch- san lại dữ quá nên...Còn chưa kịp nói xong thì Goku đã bị Chichi đấm một phát, không tự chủ được mà bay xuống hồ luôn.

Và Mamoru lại phải mất công sấy đồ nữa.- Vậy Goten và Trunks sẽ ngủ với chị nhé!

Để chị làm cái giường to hơn!_ Miko cười.- Vâ...Hai đứa nhóc còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay lạnh ngắt đặt vào vai chúng làm chúng giật mình.

Quay lại thì thấy Mamoru đang cười.

Một nụ cười "thân cmn thiện" không khác gì Miko.

Cả đám đều sợ nụ cười ấy.- Lăn sang chỗ khác mà ngủ!_ Anh nói nhỏ đến mức chỉ có anh và lũ trẻ nghe thấy.

Nhưng nhìn biểu cảm khuôn mặt thì chắc mọi người cũng đoán ra hết rồi.

Cũng may là Miko đang bận nới giường nên không để ý, chứ không chắc bây giờ anh ta cũng thân tàn ma dại rồi.- Mi...

Miko- san!

Em nghĩ có lẽ không cần nữa đâu!

Em sẽ ngủ với mẹ!_ Goten giật giật áo của Miko.- Sao thế?!

Chị làm cả quả bóng đủ to để lăn lộn rồi này!_ Miko ngạc nhiên chỉ tay về phía quả bóng to bằng cả cái hồ nhà cô.

Nhưng làm sao chúng đồng ý nổi khi có một cặp mắt hết sức "trìu mến" đang nhìn chúng cơ chứ???- Em nghĩ rằng em sẽ ngủ với mẹ!

Chúc chị ngủ ngon nhé!

Miko- san!_ Trunks nói rồi kéo Goten chạy luôn làm Miko khó hiểu.

Còn mọi người chỉ cười trừ.Cô nhìn quả bóng rồi đập tay một cái.

Một lúc sau, phân bố chỗ ngủ nó là như này: cô, Gine, Chichi, Krillin, Goten, Trunks, Yamcha, Tien, Chaozu, Videl, Bulma mỗi người một giường.

Số 18 ngủ với Marron.

Số còn lại, đa phần là Saiyan và thằng em trời đánh của cô sẽ tống hết vào trong quả cầu lớn.

Ban đầu họ không chịu nhưng sau đó đã bị cô lườm một cái và xếp chỗ ngủ không khác gì xếp lợn.

Chỉ có mỗi Bardock là người yên lặng đi ngủ nhất.

Cũng không biết anh nghĩ cái gì.

Nhưng... ngoan ngoãn nghe lời... chuyện lạ à nha!2 tiếng sau,Miko bước ra khỏi quả cầu của mình, buộc tóc lên, mặc áo khoác vào và bước ra ngoài vườn nhà mình.

Khu vườn tràn ngập các loại rau củ.

Cô nhổ vài củ cà rốt, củ cải, hái một ít cà chua và các thứ khác đầy một giỏ.

Rồi cô bước đến chỗ bờ thềm sau nhà mình, một nơi rất đẹp và có thể nhìn thấy bầu trời sao tĩnh lặng mà đẹp đẽ.

Cô đưa một quả cà chua lên miệng cắn.

Rồi nhìn về một góc tối của khu vườn:- Nếu ông không ra, tôi sẽ ăn hết đấy!Một bóng đen từ từ tiến tới.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một cái đuôi khỉ ve vẩy.

Một mái tóc với mảnh vải đỏ cột ở trán.

Một khuôn mặt với vết sẹo hình chữ thập hiện ra với ánh mắt lạnh lùng.

Miko cười:- Bardock- san...___________________________________

Nhìn trộm làm chi.

Các em nó không đánh nhau đâu:)))#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 32


Thâm niên anh em từ bé.

Bảo sao lớn lên choảng nhau :)))
____________________________________Từ trong bóng tối, khuôn mặt của Bardock dần hiện ra.

Anh nhếch mép:- Ngươi biết ta ở đấy từ bao giờ?!- Mới đây thôi!

Ông đi theo tôi mà đúng chứ?!- Haha!

Đúng vậy!- Này!

Mau đến đây ăn đi!

Củ cải ngọt lắm nha!Miko nói rồi ném củ cải cho Bardock.

Anh bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm và ngạc nhiên về vị ngọt của nó.

Miko chỉ cười nhìn anh ăn ào ào cái rổ rau củ của mình.

Chợt cô lên tiếng:- Ông có gì muốn nói với tôi sao?- Sao ngươi biết?!_ Bardock ngạc nhiên.- Cảm nghĩ thôi.

Cứ nhìn cái thái độ hồi tối của ông với tôi thì biết.

Nào, giờ thì nói đi.Bardock im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:- Ngươi... không phải người của thế giới này?!Miko ngạc nhiên:- Sao ông biết?!- Ma nói cho ta biết.

- Haha!

Đúng là vậy đấy!

Tôi đến từ một nơi rất đáng sợ.

Nó không phải nơi mà tôi nên sống.

Vì thế mà lão già đã đưa tôi về đây đấy!_ Miko ngửa mặt lên nhìn bầu trời sao.- Ra là ngươi cũng giống như vậy.- Giống như vậy?- Ngày xưa khi Kakarot còn rất nhỏ.

Ta cũng gửi nó đến hành tinh này.- Vì ông cảm nhận được hiểm họa đang đến gần sao?!- Đúng thế!

Gã Frieza quả thật đã hủy diệt hành tinh Vegeta.

Hắn ta lo sợ Super Saiyan sẽ xuất hiện.- Và ông đã bị giết từ lúc đó?- Không!

Bằng một cách nào đó, ta đã trở về quá khứ và tiêu diệt được Chilled, tổ tiên của Frieza.

Sau đó ta sống trên hành tinh Thực Vật cho đến chết.Miko chợt dừng lại:- Khoan!

Nhắc nhở tôi nếu tôi sai.

Ông nói là ông đi về quá khứ và chết đi ở đấy.

Thế quái nào mà ông vẫn còn ở đây.

Hơn nữa là cùng với vợ con ông?!Bardock ngửa mặt lên nhìn bầu trời.

Đêm nay có rất nhiều sao và ánh trăng khuyết làm khung cảnh càng đẹp hơn.

Những chiếc lá cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Một khung cảnh yên bình.

- Ta đã sống cho đến khi người Saiyan bắt đầu xâm chiếm hành tinh Thực Vật.

Những đồng hương của ta biến thành khỉ đột dưới ánh trăng tròn và tiêu diệt mọi thứ chúng nhìn thấy.

Ta đã bị chính đồng loại của mình giết chết khi còn chưa biến thân.

Sau đó khi chết đi, ta yêu cầu Diêm Vương cho mình ở lại địa ngục cho đến khi gặp được Gine và Raditz.- Chờ đã!

Raditz thì tôi còn hiểu được nhưng tại sao Gine- san cũng xuống địa ngục chứ?

Tôi thấy cô ấy rất hiền hậu và lương thiện mà.- Là cô ấy muốn xuống đó cùng ta.Bardock chống hai tay ra sau:- Ta đã ở đấy gần 20 năm cùng Gine và thêm hơn 20 năm cùng Radtiz.

Chứng kiến sự thay đổi của Raditz và cả sự trưởng thành của Kakarot.

Có lẽ chính ta cũng không ngờ được rằng mình cũng có chút thay đổi!

Nhưng ta không thể chấp nhận nó.

Ta là một người Saiyan.

Quá khứ đau thương về đồng loại cứ không ngừng hiện ra trước mắt.

Ta không thể nào quên được chúng kể cả đã mấy trăm năm qua đi.- Đó là lí do ông luôn lạnh nhạt với Goku- san?!

Chỉ vì chú ấy là một người Saiyan nhưng lại giết chết chính anh ruột của mình để bảo vệ Trái Đất.

Cũng giống như Frieza đã từng làm?!- Đúng vậy!

Ta đã từng ghét bỏ nó.

Cho đến khi nhìn thấy một con người hoàn toàn khác ở nó.

Kakarot chiến đấu và mạnh lên vì nó có thứ cần bảo vệ.

Ta rất tự hào về nó!

Nhưng, lại có một loại cảm giác xuất hiện mỗi khi ta gần gũi và muốn nói chuyện với nó, kể cả Raditz và hai đứa cháu nội cũng thế.

Ta không hiểu!

Ta không hiểu nó là gì cả!Bardock cứ nhìn chăm chăm vào bầu trời sao vô tận.

Anh nói lên nhưng suy nghĩ trong lòng mình nên cảm thấy thoải mái một chút.Còn Miko thì ngạc nhiên vô cùng.

Những cái biểu hiện vừa nãy, chẳng phải là ông ta ngại hay sao?

Mà cũng đúng, làm gì có người Saiyan nào biết đến yêu thương và những tình cảm khác.

Bởi họ đâu có được dạy dỗ, được đùm bọc.

Họ sinh ra chỉ để chiến đấu, là một bộ tộc mạnh mẽ và kiêu hãnh.

Sẽ chẳng có khi nào mà họ để ý đến ba cái thứ vớ mắt đó trong mắt họ.

Miko thở dài một hơi, khóe miệng cong lên trông rất đẹp.

Cô đẹp nhất là khi cười, bởi đôi mắt long lanh và khuôn mặt thanh tú càng làm nụ cười của cô đẹp hơn.

- Có thể ông không hiểu tình cảm của mình.

Nhưng tôi tin rằng ông rất yêu thương vợ con mình.

Mỗi con người đều làm cho hành tinh của mình có sức mạnh.

Như hành tinh Vegeta có sức mạnh chiến đấu.

Còn Trái Đất, có một loại sức mạnh gọi là tình thương.

Nó có thể cảm hóa bất cứ người nào và biến họ thành con người biết đến tình cảm.

Trước khi đến đây, tôi cũng là một kẻ chỉ biết chém giết, không có thứ để bảo vệ.

Bây giờ đến đây, tôi đã có mục đích để sống một cuộc sống thực sự.

Chính là bảo vệ họ, những người mà tôi yêu thương nhất!- Ngươi không vương vấn quá khứ?Miko im lặng một lúc.- ...

Có chứ!

Tôi nhớ lão già lắm.

Nhưng cứ chìm vào tuyệt vọng mãi thì được gì?!

Khoảng thời gian tôi ở đây, tôi đã hiểu được lý do lão bỏ ra 10 năm để chế tạo cỗ máy ấy.

Lão muốn tôi hạnh phúc.

Vậy tại sao tôi lại phải chìm trong đau khổ?!

Bardock cũng im lặng và nhắm mắt lại.

Anh đang dần hiểu ra những gì mà cô nói.

Từ nãy đến giờ, cô chỉ muốn nói cho anh hiểu, phải tôn trọng hiện tại, yêu thương những người ở trước mắt.

Không vấn vương quá khứ.Đôi mắt của anh dần mở ra.

Bỗng nhiên anh cất tiếng cười.

Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại cười nữa.

Miko cũng khúc khích cười theo.

Tiếng cười của cả hai người họ cứ vang lên sau khu vườn.

Nghe thật vui tai.___________________________________

Chuẩn soái ca chưa??#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 33


Nhìn cưng xỉu hà~~~~

____________________________________Sáng hôm sau,"BEEENGGGGG!!!!!"

Từ sáng sớm, một âm thanh chói tai đã vang lên trong sân vườn nhà Miko.

Và không sai, người đang cầm cái chuông đồng đánh liên tục không ai khác chính là cô.

Mọi người đều giật mình thức dậy bởi âm thanh đó, không sót một ai.- Miko- san!

Mặt trời còn chưa lên, sao cháu gọi sớm thế?!_ Goku gãi đầu bước ra khỏi quả bóng.- Đi cắm trại!!!_ Miko trả lời tỉnh bơ.- Cắm trại?!

Từ cái lúc còn tinh mơ thế này á???_ Krillin dụi mắt.- Phải đó!

Mặt trời sắp lên rồi!

Vì nhà Bardock- san không có nhiều thời gian nên chúng ta phải dậy sớm.- Cảm ơn cháu đã làm chuyện này vì chúng ta!_ Gine cười tươi.- Có sao đâu mà!

Đúng không Raditz- kun?!_ Miko nói rồi tự nhiên khoác vai Raditz như thể bạn bè quen thân lâu năm.

Chính cô cũng không để ý có ba cặp mắt khó chịu nhìn Raditz, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.- Này!

Đừng có gọi ta là Raditz- kun!!!_ Raditz gầm lên như thể một con hổ chờ xực mồi.

Nhưng trong mắt mọi người, anh ta giống như một con mèo hoang đang kêu lên mấy tiếng gầm gừ.

Cả đám đều khúc khích cười làm Raditz không hiểu gì hết.

Không chỉ có anh mà còn có Bardock và Gine nữa.

Chẳng hiểu gì cả.- Nè!

Chúng ta sẽ đi đâu thế?!_ Goten hỏi Miko sau khi đã vệ sinh cá nhân xong.- Đến sẽ biết!

Mọi người chuẩn bị xong chưa nào???_ Miko nháy mắt với Goten rồi quay mặt về phía mọi người.- Oh!

Đi thôi!!!_ Yamcha trả lời.Miko cười rồi đặt ngón tay lên trán.

Mọi người bám vào cô và "Xoẹt!", họ dịch chuyển từ căn nhà đến một hòn đảo không người.- Đây là chỗ nào thế?!_ Chichi nhìn xung quanh hòn đảo, khá lớn đó.- Một hòn đảo cháu tìm thấy cách đây không lâu.

Nó không có người và rất rộng lớn.- Chúng ta sẽ làm gì ở đây?!_ Chaozu hỏi.Miko nở một nụ cười ranh ma nhìn họ.- Sẽ có một cuộc thi gia đình diễn ra ở đây.

Chúng ta sẽ chia làm hai đội và cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ!- Nhiệm vụ?!_ Bulma hỏi lại.- Đúng vậy.

Xung quanh hòn đảo này có rất nhiều nguồn thức ăn.

Các cô chú sẽ phải làm một món ăn để thi đấu.

Món của ai ngon hơn thì người đó thắng!- Nói vậy là thi nấu ăn thôi sao?!_ Trunks ngờ vực.- Cũng không hẳn là chỉ nấu ăn.

Ngoài việc bắt cá làm nguyên liệu thì nghiêm cấm sử dụng động vật khác làm thức ăn.

Mọi dụng cụ nấu ăn đều ở trong rừng.

Đến 11h trưa phải quay về đây nhé.

Ai về muộn là bị phạt đó.- Nếu là cuộc thi thì phải có giám khảo.

Vậy em định mời ai thế???_ Gohan hỏi.- Thứ nhất là em, thứ hai là chị Videl.

Người thứ ba chắc cũng sắp đến rồi!Vừa nói xong, một luồng sáng bay xuống chỗ họ.

Whis bước ra khỏi luồng sáng:- Chào buổi sáng!- Whis???_ Mọi người ngạc nhiên.- Phải!

Whis- san chính là giám khảo thứ ba.

Hôm nay lão già không đến nên mọi người cứ thoải mái đi, không sợ ba cái vụ hủy diệt đâu!- Tchhh!

Tại sao ngươi lại có thể nghĩ ra mấy cái vụ nhảm nhí này chứ???_ Vegeta khoanh tay tỏ vẻ khó chịu.- Kìa chú!

Nếu phải dùng từ để hình dung cuộc thi nhỏ này, nó giống như là luyện tập vậy đó!- Thật sao???_ Mắt Goku sáng lên như đèn pha ô tô.- Thật đấy!

Chính tôi và Miko- san là người lên kế hoạch mà.

Đây cũng là một bài khảo sát trước khi tôi thu nhận cậu đấy Goku- san!_ Whis cười.- Yay!

Phải cố lên nhé mọi người!_ Goku mắt lóe sáng nhìn mọi người, họ đều cười khi nhìn thấy quyết tâm của anh, đây mới đúng là Goku nè!Sau một hồi rút thăm, tình hình hai đọi là thế này: Đại gia đình nhà Goku cùng Mamoru, Vegeta và Yamcha vào một nhóm.

Còn lại ở một nhóm.

Cả hai lại tiếp tục bốc thăm để chọn địa điểm bắt cá.

Nhóm Bulma may mắn rút được "Vịnh Hải Sản", còn nhóm Goku thì lại xui xẻo rút phải "Vịnh Cá Mập".

Bên Bulma thì an nhàn dùng cần câu cá, trời hửng sáng, nước biển trong vắt, gió nhè nhẹ mang hơi biển, con bé Marron thích thú nghịch nước.

Quả là một nơi lý tưởng để vui đùa.Trái ngược lại hoàn toàn với không khí an nhàn bên đó, bên Goku thì phải chồm xuống biển bắt cá mập.

Khổ nỗi mấy con cá khôn quá, cứ ở dưới nước hoài, mà trong đám người họ thì không ai có thể lặn lâu cả.

Đó là chưa kể trời chưa sáng hẳn, mò xuống biển chắc nó đớp luôn.

Cả đám đang khó xử thì Vegeta tức giận lên mode Super Saiyan và dùng hai tay rẽ nước.

Bardock và Goku nhanh chóng bay đến bắt cá ném lên bờ.

Goten và Gohan thì nhanh chóng chặn miệng ngăn không cho chúng cắn người.

Chichi dùng một dao chuẩn xác hạ hết đám cá đó luôn.- Hể?

Cũng hay đấy chứ!_ Trong lúc bên kia đang chật vật bắt cá thì Miko, Videl và Whis đang thản nhiên ăn bánh uống trà và xem cuộc thi qua màn ảnh của Whis.- Chị cũng muốn tham gia quá!_ Videl nhìn cuộc thi hết sức "thú dzị"- Chờ đến khi chị sinh rồi, em sẽ lại tổ chức một cuộc thi như này nữa!_ Miko cười.- Mà Miko- san!

Tôi có việc muốn hỏi!_ Whis nhìn Miko.- Chuyện gì thế?- Tại sao cô lại xếp họ cùng một đội?

Hơn nữa lại còn cho họ chọn Vịnh Cá Mập?
___________________________________

Ahihi!

Chào các độc giả thân mến!

Mới đấy mà truyện này đã đến được chương 33 rồi.

Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ con au này!

Arigatou!

Arigatou!Hm...

Ta đang định ra tiếp một bộ đồng nhân nữa!

Các mị có ủng hộ ta hơm???#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 34


Soái ca lịch lãm là đây chứ đâu:)))

____________________________________- Tại sao lại để họ cùng một nhóm?

Hơn nữa cho họ chọn Vịnh Cá Mập?Miko hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Whis, nhưng sau đó cô đã bình tĩnh lại.

Cô quan sát cảnh Goku và Bardock đập tay với nhau, Gine và Chichi cười với nhau, những người còn lại cũng cười.

Bất giác khóe miệng chợt cong lên làm Videl ngạc nhiên.

Miko trước nay cười với cô rất nhiều nhưng cô chưa bao giờ thấy nụ cười như vậy.

Một nụ cười thể hiện sự tin tưởng, xen lẫn yêu thương.- Chị nghĩ sao Videl- san???Videl hơi giật mình khi Miko đột ngột hỏi mình.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra khi nhìn thấy cảnh gia đình nhà Goku vui vẻ.- Whis- san?

Ông hiểu tình cảm gia đình là thế nào không?_ Miko lại lên tiếng hỏi Whis.- Ừm...

Là gì thế???- Đó là khi họ ở gần nhau, họ cảm thấy hạnh phúc, tin tưởng lẫn nhau, cùng chung ý nghĩ.

Một gia đình có thể có xung đột, nhưng thật ra họ rất muốn nhường đối phương, muốn làm hòa với nhau.

Họ hiểu nhau ngay cả khi không cần nói ra.

Đó là gia đình.

Đó là thứ mà Miko- san muốn truyền đạt khi cho họ ở cùng nhau._ Videl mỉm cười.- Oh...

Miko- san thật sâu sắc!_ Whis dần hiểu ra vấn đề.- Có gì đâu!

Thật ra... tôi cũng mong có một gia đình như vậy đấy!_ Miko vuốt lọn tóc bị gió thổi bay.

Ánh mắt có chút vui và hạnh phúc.Whis nhìn Miko.

Anh rất muốn nói cho cô biết rằng thực ra cô đã có một gia đình như vậy rồi.

Mamoru tuy rằng khá lạnh lùng, nhưng cậu cũng lo cho cô nên mới chấp nhận đi theo Ma, đâm cô một nhát cũng chỉ để Ma không nghi ngờ, nhưng khi đối diện với cô lại tỏ vẻ ngần ngại như một đứa trẻ.

Beerus cũng rất có cảm tình với đứa con gái này.

Ông ấy đã bất chấp bản tính lười bẩm sinh của mình, bỏ ra hơn 20 phút để đến tận hành tinh D xem trận đấu.

Đến nơi lại thấy con gái mình bị một vết thương nặng, nhưng nó vẫn thắng, lúc đó ông ta đã rất "vui vẻ" mà hủy diệt luôn cái hành tinh đó.

Sau đó lại cùng Whis trấn an Miko.

Cái này là quan tâm bên trong nhưng bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng chảnh chó.Trong lúc Whis còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy tiếng bước chân.

Ra là nhóm Bulma đã trở về với rất nhiều hải sản ngon nha.

Trunks vẫy tay:- Bọn em về rồi đây!

Tiếp theo là đi đâu đấy Miko- san?- Rút thăm đi!_ Miko vừa nói vừa chỉ vào cái lọ với hai thanh gỗ cắm vào.

- Để cô rút!_ Số 18 nói rồi bước đến rút ra một que gỗ.

Trên thành que có ghi : Rừng sương mù.Sau đó họ đi theo chỉ dẫn của Miko đến khu rừng có sương mù bao phủ dày đặc.

Số 18 cũng vì thế mà để Marron ở lại bên Miko, cô sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm.Khi nhóm Bulma vừa đi thì nhóm Goku trở về với 2 con cá mập to tướng.

Họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lá thăm còn lại: Rừng sấm sét.Cả nhóm nhìn về phía tay Miko chỉ.

Ôi má ơi, hãy nói đấy không phải sự thật đi.

Một khu rừng đang có mưa giông bão tố dày đặc hiện ra.

Cái này hẳn cũng là do Miko chuẩn bị đi.

Nhưng mà... dụng cụ nấu ăn lẫn phụ gia đều ở trong đó.

Mà đa phần nồi niêu xoong chảo đều là thứ dẫn điện tốt.

Nhặt cái đấy về để nó đánh cho khét hả?!- Giờ mọi người có thể bỏ cuộc đó!_ Miko cười.

Videl và Whis đều ngạc nhiên.

Cô ấy vừa nói cho họ quyền bỏ cuộc?

Vậy chẳng phải công sức cô bỏ ra là vô ích sao?Nhưng hình như họ nghĩ sâu xa quá rồi.

Vegeta vì thế mà càng phấn khích hơn ấy chứ.

Raditz còn nói là người Saiyan không bao giờ bị khuất phục và xông thẳng vào đó trước tiên.

Mọi người cũng nhanh chóng theo sau.

Riêng Mamoru muốn ở lại nhưng lại bị Miko đá đít vào luôn.Ây dà!

Bên Bulma đang gặp chút ít khó khăn vì sương mù quá dày đặc, địa bàn rộng, nhưng cũng may là khôg có con thú dữ nào nên họ có thể dễ dàng chia nhóm và tìm đồ.

Họ cũng thầm cảm ơn Miko vì không đối xử quá khắt khe với họ.

Trái ngược lại hoàn toàn, bên Goku thì nhủ thầm Miko quá ác, địa bàn tuy nhỏ hẹp, nhưng lại có mưa sa bão táp, sét đánh ầm ầm, đã thế lại còn có mấy con thú khổng lồ nữa.

Goku được giao nhiệm vụ bảo vệ Gine, Yamcha, Chaozu và Chichi.

Những người còn lại thì nhanh chóng dùng những đòn mạnh nhất để thổi bay mấy đám mây đang xả mưa như xả lũ, nhưng có vẻ chẳng ăn thua gì mấy.

Đang lúc bế tắc thì Mamoru xuất hiện như một vị thần.

Anh ta dùng một chiêu gọi là Hỏa cầu để làm mấy đám mây bốc hơi lên cao hết.

Nhờ có anh, cả đám đã được cứu.

Riêng Miko thì cảm thấy cuối cùng thằng em trời đánh này đã có một chút tác dụng rồi đó.____________________________________

Ài... mấy chương rồi vẫn chưa xong vụ Bardock.

Máu lười đng dần xâm chiếm cơ thể.

Cứ thế này chắc tớ mắc bệnh lười mãn tính quá :))))#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 35


___________________________________Cả hai nhóm trở về cùng lúc.

Marron vui mừng chạy ra đón số 18.

Phía sau là mọi người vác theo rất nhiều nồi niêu xoong chảo và dao kéo.

Có thể nói bên Bulma thu hoạch rất tốt.

Trái lại, bên Goku khá thảm khi chỉ tìm được một cái chảo lớn và một con dao.- Cô buff bên kia hơi quá đà đó Miko- san!_ Whis nhìn Miko rồi lại nhìn hai đội.- Đó mới là thứ tôi cần!_ Miko mỉm cười.

Videl cũng cười theo.

Riết rồi cái nhà này ai cũng bí ẩn như nhau.Miko đứng lên nói với mọi người:- Bây giờ là 8h sáng.

Mọi người có 1 tiếng để nấu ra món ăn ngon nhất của mình.

Không giới hạn chủ đề và số lượng.

- Vậy là có thể làm bất cứ món gì?!_ Chichi hỏi lại.- Đúng vậy, mọi nguyên liệu phải tự tìm kiếm.

Giờ thì...

BẮT ĐẦU!!!Bên Bulma,- Được rồi.

Chúng ta sẽ phân bố công việc.

Tớ và số 18 sẽ ở đây chuẩn bị.

Các cậu đi tìm củi và nguyên liệu nhé!_ Bulma giao nhiệm vụ.- Cứ để bọn tớ lo!_ Krillin vỗ ngực rồi cùng mọi người đi khỏi.Bên Goku,- Này Kakarot!

Chúng ta sẽ làm món vây cá mập!_ Vegeta bàn trước.- Không!

Tớ thích Ramen cá mập hơn!_ Goku cãi lại.- Làm món cá mập quay là nhanh nhất!_ Raditz cũng xông vào.

Cả ba cứ không ngừng cãi vã.- Haizz!

Ai lại đi cãi nhau như thế này chứ?

Chẳng ra cái thể thống gì cả!_ Gine chống hông tỏ vẻ ngao ngán.Mamoru ngồi dựa vào gốc cây.

Đếch care sự đời.- Bố bình thường không kén ăn mà nhỉ?

Goten?_ Gohan nhìn họ rồi lại nhìn xuống.

Chợt anh phát hiện không thấy Goten đâu.

Cả Bardock nữa, họ đâu cả rồi.- Bardock- san và Goten sao?

Họ chạy vào đó rồi!_ Videl chỉ tay về phía Vịnh Cá Mập.- Họ đến đấy làm gì?!_ Chaozu thắc mắc.- Kệ họ đi!

Chúng ta bắt đầu trước!_ Yamcha đập tay.Họ đang định phân công thì thấy ba người kia vẫn đang cãi nhau.

Chichi lập tức lộ mặt quỷ, sát khí đằng đằng làm cả bọn im bặt.

Lúc ấy có khi còn nghe được cả tiếng muỗi bay luôn ấy chứ.- Mấy người...

ĐI TÌM NGUYÊN LIỆU NHANH LÊN!!!_ Chichi quát to làm cả bọn sợ mà chạy mất.Vịnh cá mập,Bardock đang lần mò tìm thứ gì đó dưới biển sau đó lại lên bờ lùng sục khắp nơi nhưng có vẻ anh vẫn chưa tìm thấy.- Chết tiệt!

Ở chỗ nào chứ!_ Bardock vò đầu.

Chợt trong tán cây gần đó có tiếng động.

Anh lập tức thủ thế.- Ai đấy!Từ trong bóng cây.

Goten dần đi ra, trên tay là một dải dây màu đỏ thẫm.

Thằng bé đưa nó cho anh và lắp bắp:- Ông...

ông nội...

ông đang tìm nó đúng không?Bardock nhìn thấy liền giật phắt lấy đeo lên trán.

Sau đó họ cùng nhau trở về.

Vì không khí quá ngượng ngùng nên Goten đành mở lời:- Cái... cái khăn có màu đỏ thẫm như máu ông nhỉ?- Sao ngươi biết?!_ Bardock ngack nhiên.- Hahaa... vậy là cháu...

đoán đúng sao?!_ Goten gãi đầu.Bardock im lặng một lúc để nhìn kĩ đứa cháu nội của mình.

Nó giống anh thật.

Giống y đúc.

Từ lúc về đây, trừ Miko anh vẫn chưa nói chuyện với ai.

Có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để nói chuyện với nó rồi.- Cái này là máu của anh em ta.

Họ chết hết rồi!_ Bardock ngồi phịch xuống một tảng đá.- Thật sao?_ Goten cũng ngồi theo.- Đúng.

- Cháu không biết đấy.

Hóa ra ông cũng có đồng đội._ Goten ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh.

Bardock vô cùng kinh ngạc.

Từ giọng nói, ngữ điệu đến cử chỉ đều giống y như Miko.

Anh nhìn lộn sao?- Mà ông nội...

ông đeo cái khăn đó nhìn ngầu thật đấy!

Cháu cũng muốn có một cái!Bardock không trả lời.

Anh im lặng như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Chợt anh đứng lên:- Về thôi!Sau đó bỏ đi mất mà không đợi Goten làm thằng bé phải chạy theo.Sau đó mọi người đều quy tụ lại nấu ăn.

Đến lúc này, nhóm Bulma gặp rắc rối vì cả nhóm chỉ có mình Krillin biết nấu.

Dẫu vậy họ cũng không ngồi yên mà đứng lên phụ giúp.

Không khí thật vui vẻ.Còn bên Goku, ba thanh niên vẫn cứ cãi vã nhau về việc làm món gì.

Chichi nổi điên lên nói là sẽ làm cả ba và bắt tất cả vào vị trí.

Bên Goku có 2 người biết nấu ăn nên mọi việc nhanh chong được giải quyết.

Dù vẫn lục đục nhưng họ đã vui vẻ thêm phần nào.

Đừng hỏi Bardock đâu nhé bởi anh ta vào rừng rồi.Đến giờ trình diện món ăn.Miko, Videl và Whis nếm thử món của Bulma trước.

Cả ba đều thốt lên là Ngon.

Whis đặc biệt thích món súp này và muốn nhóm Bulma để dành cho Beerus một phần.Sang đến món của Chichi.

Với tài nấu ăn thiên bẩm và sống ở núi rừng bao năm nay, phải nói không có thịt gì mà cô không thể chế biến.

Huống chi cá mập là một loại thức ăn khá phổ biến.

Tất cả, kể cả bên địch cũng phải thốt lên là nó Rất Ngon.

Chichi và Gine cười nhìn nhau, trong ánh mắt họ hiện lên sự đắc ý.- Vậy quyết định rồi nhé!

Bên thắng chính là tộc người Saiyan!_ Miko chỉ tay về nhóm Goku, cả đám nhảy lên vui mừng khôn xiết.

Những người trong nhóm khoác vai nhau thành vòng tròn và cười nói vui vẻ.

Sự thật là Mamoru và Vegeta không thích cái trò này.

Nhưng họ bắt buộc phải làm bởi không muốn nhìn thấy Miko động tay chân.

Nhìn cô ấy cười mà rợn cả người.

Nhóm còn lại thì vỗ tay chúc mừng.

Videl mỉm cười nhìn họ.

Xem ra...

Miko đã thành công rồi.- Hết giờ thi đấu!

Bây giờ là phần trao phần thưởng!_ Whis cười rồi xoay gậy.

Lập tức hiện ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là vô số các thứ vật dụng linh tinh.

Cô lấy ra đưa cho từng người một.

Mỗi người một món đồ khác nhau.- Huh?

Đây là cái gì?_ Goku cầm chiếc băng đeo tay có dòng chữ kì lạ lên.- Đó là đồ của chú.

Là băng đeo tay có ghi tên chú theo tiếng Saiyan.

Của cô đây Chichi!_ Miko vừa nói vừa lục lọi đưa ra cho Chichi một chiếc khăn quàng cổ có dòng chữ lạ.- Nhưng sao em lại có thể chuẩn bị đầy đủ cho mỗi người như vậy?

Còn học tiếng Saiyan nữa.

Có khi nào là em cố tình sắp xếp bọn anh cùng đội không?!_ Gohan lên tiếng hỏi làm Miko chột dạ.

Tất nhiên là cô đã chuẩn bị cho tình huống này.

Cô tiến đến chỗ nhóm Bulma và nói:- Tiếng Saiyan là em học từ Bardock- san.

Còn việc xếp đội thì làm sao em biết được.

Mọi người tự bốc thăm cơ mà!Nói rồi cô đưa cho mỗi người một thứ vật dụng nho nhỏ.

Ở trên đều có tiếng Saiyan.- Hohoho!

Miko- san cô thật là chu đáo!_ Whis che miệng phát ra điệu cười quen thuộc.

Trong hàm ý anh ấy muốn nói là cô nói dối thật giỏi, chuẩn bị và đề phòng cũng rất tốt.- Quá khen Whis- san!_ Miko lại chột dạ lần 2.

Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, Videl phì cười.

Để giúp cô, Videl nói lớn.- Mọi người ơi!

Miko- san có chuẩn bị sân bóng chuyền ở bên kia.

Hôm nay chúng ta sẽ phân xem ai đánh bóng giỏi hơn nhé.Mọi người nghe thấy liền ùa sang sân cát như thể những đứa trẻ.

Sau đó là khoảng thời gian chơi bóng chuyền khá là "vui cmn vẻ" khi mấy người Saiyan cứ khôg ngừng phá hủy sân đấu và Whis phải sửa lại không biết bao nhiêu lần.

Miko thở dài ngao ngán.

Có lẽ lần sau phải tổ chức trên biển cho đỡ thiệt hại quá.Sau đó là ăn trưa.

Họ ăn uống và nói chuyện rất vui vẻ.

Đám người Saiyan vẫn như thể hổ đói lâu năm, cứ lao vào ăn bán sống bán chết, ăn không có điểm dừng.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Cũng đã đến lúc nhà Bardock- san phải về địa phủ rồi.

Trước khi đi họ đã ôm tập thể một lần cuối và cười rất tươi.

Khi họ đi rồi Goten còn nói to là hẹn gặp lại.

Thằng bé đã suýt khóc nhưng vẫn kìm nén được cho đến khi họ đi khuất hoàn toàn.Ở địa phủ,- Mọi người định sẽ ở lại địa ngục nữa sao?_ Goku hỏi.- Không!

Chúng ta sẽ đầu thai!

Chắc cũng sẽ gặp nhau sớm thôi!_ Raditz quay lưng.- Cháu nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất!_ Miko cười.Gine bay đến ôm lấy Goku.

Đây là lần đầu tiên cô ôm đứa con trai của mình.

Cảm giác vừa lạ vùa quen.

Cô bất giác muốn khóc.- Tạm biệt con, Kakarot!- Ờ... hẹn gặp lại, Mẹ!_ Goku cười.

Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi mẹ.

Có một cảm giác khá bỡ ngỡ.Bardock tiến đến chỗ Miko, cởi chiếc khăn trên đầu xuống và láy trong người ra một mảnh gỗ khắc hoa văn rất đẹp.

Phía trên còn có tiếng Saiyan.

Tất cả đều đưa cho Miko.- Mảnh gỗ này là cho Gohan.

Còn chiếc khăn này là cho Goten.

Nhờ cô gửi về cho nó.

Ta thấy thằng bé này cũng rất thích thú với nó.- Cháu sẽ đưa tận tay họ!_ Miko nhận lấy.Bất chợt Bardock tiến đến chỗ Goku và đưa bàn tay đã nắm lại trước mặt anh, mỉm cười.- Hẹn gặp lại, Kakarot!Goku cũng cười và đưa tay ra.

Hai nắm đấm chạm nhau.- Hẹn gặp lại, Bố!____________________________________

#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 36


____________________________________Từ sau chuyện của Bardock, mọi người càng thêm trân trọng những người xung quanh mình.

Họ đã rất xúc động khi nghe Miko nói rằng Bardock gửi lại đồ cho Goten và Gohan.

Tính ra Bardock cũng rất tình cảm chứ đâu có lạnh lùng.

Goten vừa mới nín khóc xong lại òa lên khóc một trận nữa làm Chichi phải dỗ dành.

Từ nhỏ đến lớn, thằng bé chưa bao giờ khóc nhiều như thế.

Nó cũng rất thích ông nội đấy chứ.

Còn Gohan, khi Miko vừa đưa cho anh miếng gỗ nhỏ, Vegeta đã nhận ra ngay.

Ở hành tình Vegeta, hầu như không có cây cỏ gì, họa tiết khắc trên miếng gỗ chính là hình ảnh của cái cây duy nhất có thể mọc ở hành tinh Vegeta.

Phía sau miếng gỗ còn có khắc một dòng chữ Saiyan: sinh trưởng như cây.

Gohan cũng đã suýt khóc ấy chứ.

Nhưng có vẻ anh đã kìm được.Tính từ thời gian chia tay Bardock, đến nay cũng đã hai tháng rồi.

Tất cả mọi việc lại quay về đúng quỹ đạo của nó.

Vegeta và Goku cũng đã đi luyện tập cùng Whis, đó giờ vẫn chưa thấy về.

Cứ lâu lâu Chichi lại sang nói chuyện với Miko cho khuây khỏa.Ngày hôm nay, Miko đi vắng, Videl vừa sinh xong nên cô đến bệnh viện chăm sóc cho Videl.

Ở nhà chỉ còn mỗi Mamoru, Goten và Trunks.

Cả hai đứa đang luyện tập và Mamoru phải mang tạp dề vào bếp nấu ăn.

Thật sự thì anh không muốn cũng không được.

Bởi Miko_ người chị yêu dấu của anh, trước khi ra khỏi nhà đã đe dọa là phải ở nhà lo cơm nước.

Anh mà không nghe chắc không còn răng ăn cháo luôn ấy chứ.- Huh?

Cái bà chị này!

Gia vị không còn thì nấu ăn kiểu gì?_ Mamoru bực bội mở tủ bếp, không còn gia vị gì luôn.

Cả mì ăn liền hay bánh trong tủ lạnh cũng không có.

Anh tức giận định vứt tạp dề đi mua đồ thì nhìn thấy một đống hộp các loại để trên bàn làm việc của chị mình.

Mở ra ngửi thì thấy là muối, có vị mặn nữa, chỉ là nó màu đỏ.

Thế là anh cầm luôn vào nấu ra một nồi thịt hầm Trung Quốc thơm phức.

Từ khi ở đây, Miko đã dạy anh rất nhiều, từ cách cư xử, cách nói chuyện đến cả nữ công gia chánh cũng dạy luôn.

Bây giờ có thể nói Mamoru chính là hình mẫu lí tưởng của các chị em phụ nữ: lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.- Mấy thằng quỷ!

Xuống ăn cơm!_ Mamoru bước ra cửa, ngước mặt lên trời gọi lớn.Lập tức từ trên trời xuất hiện một thằng bé tóc trắng và một thằng bé tóc đen, quấn một dải khăn đỏ trên trán.

Đó là Goten và Trunks.

Từ ngày nhận được món quà này, Goten luôn luôn đeo nó trên đầu.

- Yay!

Ăn cơm thôi!_ Goten tiến vào trước tiên.- Này Goten.

Tính ra là hôm nay cậu thua tớ ba trận nhé!

Tớ thua cậu hai trận!_ Trunks ngồi vào bàn.- Gì chứ?

Tớ thua cậu hai trận!

Cậu thua tớ ba trận!_ Goten không chịu cãi lại.- Là tớ thắng 3 trận chứ!

Ở trận giữa cậu đã bị đánh bay xuống đất nhé!- Chính cậu mới là người đáp đất!Hai đứa trẻ cứ cãi nhau liên tục không ai nhường ai cả.

Mamoru tức giận đập bàn:- Trận đó cả hai đứa bây cùng đáp đất.

Thế nên là 2 thắng 2 thua và 1 hòa.

Hôm nay hai đứa mi hòa.

Thế đã được chưa?!_ Mamoru dùng một nụ cười nham hiểm nhìn làm chúng sợ hãi và ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Nhưng còn chưa kịp mời ăn cơm thì bầu trời bỗng tối sầm lại.- Cái gì thế?!_ Trunks chạy ra xem, Mamoru cũng ra theo.

Ra là có ai đó đang triệu hồi rồng thần.- Có ai triệu hồi rồng thần sao?!_ Trunks ngạc nhiên.- Rồng thần?

Giống cái con to to xanh lè nhìn dữ tướng ở Namek ấy hả?!_ Mamoru thắc mắc.- Đúng!

Mà sao anh lại biết Namek?

Không lẽ...- Đúng!

Bọn ta cũng đã từng có ý định xâm lược hành tinh đó.

Nhưng Ma lại bỏ vì khi đó chuẩn bị giải đấu D vs Trái Đất!- Phù!

Em còn tưởng anh đã xâm chiếm cái hành tinh đó chứ!

Nếu không thì cơ hội hồi sinh mọi người cũng đi tong!_ Trunks thở phào.Chợt ánh sáng của rồng thần biến mất.

Bầu trời sáng hẳn lên.

Mamoru quay đầu:- Vào ăn cơm.Trunks gật đầu đi vào.

Nhưng có vẻ trưa nay họ phải nhịn rồi.

Bởi Goten đã ăn sạch nồi thịt hầm đó.

Bây giờ thằng bé đang rất mãn nguyện nằm dài trên ghế.- Phu!

No quá!

Cảm ơn vì bữa ăn!- AAHHHH!!!!

Goten!

Sao cậu nỡ lòng nào ăn hết nó hả?_ Trunks bay đến túm cổ áo Goten.- Ehehe!

Tại nó ngon quá đó mà!_ Goten xoa đầu.- Còn gì khác không Mamoru- san???- Báo tin buồn là không!- Hả????Trunks thất vọng đến tột độ.

Vậy là trưa nay phải nhịn rồi.- Thịch!Bất chợt trong phòng vang lên âm thanh lạ.

Mamoru và Trunks nhìn xung quanh.

- Tiếng gì thế?- Thịch!- Nghe như tiếng tim đập nhưng sao lại rõ như thế?!_ Mamoru nhìn xung quanh.

Bất chợt cả hai nhìn về phía Goten, kẻ nãy giờ không nói chuyện, họ nhìn thấy lồng ngực Goten không ngừng giật nảy, ánh mắt vô hồn.

Xem ra tiếng tim đập này là của Goten rồi.Mamoru thấy tình hình không ổn khi cơ thể thằng bé ngày một phình to ra.

Anh nhanh chóng đá bay nó ra xa tít khỏi ngôi nhà.

Bởi người chị yêu dấu của anh đã ra lệnh nếu trong lúc đi vắng mà ngôi nhà xảy ra sự việc gì thì anh sẽ được nằm viện một tháng dưới sự chăm sóc "tận cmn tình" của chị.

Nghĩ đến cũng đủ dựng tóc gáy rồi.- Huh?

Nguồn năng lượng khổng lồ này...Miko đang ngồi nói chuyện với Videl thì chợt cảm thấy điều bất thường.

Năng lực này là của Goten, nhưng nó quá to lớn.

Rốt cuộc là chuyện gì?- Sao thế Miko- san?_ Videl ngạc nhiên khi thấy Miko đột nhiên quay đầu ra ngoài cửa sổ.- Ah!

Em chợt nhớ ra nhà còn chút việc!

Tạm biệt chị!_ Miko vội vã đứng lên rồi dùng thuật dịch chuyển đi mất.

Videl cứ nhìn theo, có việc gì mà vội vàng thế chứ?"

Xoẹt!", Miko đã dịch chuyển về nhà.

Trước mặt cô hiện ra hình ảnh hai người là Trunks và Mamoru đang chiến đấu với một con khỉ đột khổng lồ.- Momo- chan!

Có chuyện gì đấy?!_ Miko gọi lớn.- Mau lên bà chị!

Giúp tôi hạ thằng nhóc này đi!- Thằng nhóc?

Heh?

Không lẽ con khỉ đột này là Goten sao?- Đúng đó Miko- san!

Mau giúp bọn em!

Goten mạnh quá!_ Trunks dù đã bật God và chiến đấu cùng Mamoru nhưng cũng đang yếu thế rồi.Bất chợt con khỉ đột quay lại và vung tay mạnh về phía Miko.

Cô dùng một bàn tay để chặn đòn.

Ánh mắt chuyển sang vàng, dấu ấn kí hình thoi và hào quang đỏ cũng đã hiện ra.

Cô mỉm cười một cái làm Trunks và Mamoru phát sợ.

Con khỉ đột này xác định ăn hành ngập mặt rồi.Và quả nhiên là như vậy, bé khỉ đã bị Miko đánh thảm thương đến khi trở về nguyên hình mới thôi.

Goten ngất đi, mang thương tích đầy mình được Miko chữa trị.

Thằng bé lại mọc cái đuôi khỉ truyền thống của người Saiyan rồi.- Momo- chan!

Mau giải thích xem chuyện này là sao hả?_ Miko bẻ ngón tay rôm rốp nghe mà muốn dựng tóc gáy.- À... thì là... nó ăn nồi thịt hầm... rồi bị như thế!_ Mamoru lắp bắp trả lời.- Tại sao nó ăn lại bị như vậy?

Em đã cho cái gì vào?_ Miko còn tặng thêm nụ cười làm Trunks liền lùi ra xa.- Thì là... mấy cái lọ chị để trên bàn có vị mặn, em tưởng là muối..._ Mamoru cũng lùi lại một chút.Miko hắc tuyến đầy đầu.

Trời đất, thuốc kích thích tăng trưởng thực vật mà cô đang trong quá trình nghiên cứu.

Đã thế thằng em trai của cô còn trộn mấy loại đấy vào nấu một lúc.- Mo- Mo- chan!!!!_ Miko cười dịu dàng hết sức có thể.

Trunks sợ hãi liền trốn sau gốc cây.

Mamoru thì...

ĂN HÀNH NGẬP MẶT.____________________________________

Chào các mị!

Tớ muốn gắn một thông báo nhỏ, đó là: Bộ truyện thứ hai của tớ ra đời rồi.

Đồng nhân Naruto nhé.

Mong các cậu ủng hộ.Tối ấm ^^#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 37


____________________________________4 tháng sau,- Quái lạ!_ Miko nhăn mặt lục lọi khắp căn nhà.- Mất gì à?!_ Mamoru đang đọc sách, thấy chị như vậy thì quay lại hỏi.- Lọ thuốc!

Đang trong quá trình thử nghiệm, tự nhiên nó biến mất!_ Miko vẫn tiếp tục lục lọi.- Thuốc làm đứt đuôi cho thằng nhóc tóc đen kia sao?- Đúng đấy!

Nó là lọ thuốc cực độc, nếu không phải có thể chất đuôi như Goten, thì chắc thần uống vào cũng ngủm luôn ấy!_ Miko vẫn lục lọi.

Từ ngày Goten mọc đuôi đến giờ, cứ mỗi lần nó nhìn trăng tròn là lại hóa khỉ đột.

Đã thử cắt bao nhiêu lần nhưng vô ích, ngày hôm sau nó lại mọc lại.

Bởi vậy cô mới chế thuốc làm dứt triệt để cái thứ này.- Sao chị biết?!- Bữa đưa cho lão già nhờ lão uống thử.

Ai dè mới ngửi một cái đã có triệu chứng rồi!

Thế em nói xem, uống vào thì thế nào?Mamoru cũng đến bó tay với chị mình.

Chợt anh trở nên nghiêm trọng, Miko cũng dừng lại.- Chị cảm thấy đúng không?- Ờ!

1001 tên đang tiến đến đây, trong đó có một tên đầu sỏ và một tên khá mạnh!Vừa lúc đó, Goten bay đến, thiết bị liên lạc của Whis cũng phát sáng.

Cả hai nói cùng một lúc:- Miko- san!

Nguy rồi!- Có chuyện gì?_ Miko lo bắt liên lạc còn Mamoru thì hỏi Goten.- Frieza đã trở lại rồi!_ Goten làm bộ mặt lo lắng.- Frieza?_ Mamoru thắc mắc.- Là tên đã có ý định xâm chiếm trái đất nhiều lần.

Nhưng đều bị bố em đánh bại!- Thế thì kêu bố mi về mà đánh!

Ta không quan tâm!- Nhưng em không thể liên lạc với bố!Từ cái máy liên lạc, Whis nói vọng ra:- Tất nhiên là không thể!

Bởi cậu ấy đang trong tình trạng hấp hối rồi!- HẢ?????_ Cả Miko và Goten đều đồng thanh.- Ma đã đến đây!

Hắn ta tiêm vào người Goku- san một thứ thuốc gì đó làm cậu ấy tê liệt và thở gấp.

Gần như sắp ngủm rồi.- Chết rồi!

Có khi nào là Ma!_ Goten hoảng hốt.- Ờ!

Chắc chắn là hắn!

Momo- chan!

Mau theo yểm trợ nhóm Goten!

Giờ chị sẽ đến chỗ Whis- san!_ Miko vừa nói vừa lấy hộp dụng cụ của mình ra.- Sao chị không kêu ông da xanh đó chữa đi!

Ông ta có thể chữa lành mọi vết thương mà!- Nếu đó là vết thương!

Thứ mà Goku- san mắc phải là một loại bệnh!

Thiên thần không có quyền chữa bệnh được!_ Whis trả lời.- Không nói nhiều nữa!

Mau đi đi!_ Miko nói như ra lệnh, lập tức Goten và Mamoru bay đi mất.- Vegeta- san và lão già có ở đó chứ?_ Miko nói như gắt vào máy.- Đều ở đây!_ Whis trả lời.- Tốt!

Vegeta- san!

Chú mau tiến hành hô hấp nhân tạo cho Goku- san đi!- Cái gì!

Ngươi bảo ta phải hôn tên đó á?!_ Vegeta la lên.

Đến độ Miko ở bên này cũng cảm thấy gió và mưa xuân.- Không phải hôn mà là hô hấp nhân tạo!

Nó sẽ giúp Goku- san không bị hết oxi nhanh chóng!- B... biết là vậy... nhưng...- KHÔNG CÓ NHƯNG NHỊ GÌ CẢ!

LÀM NHANH LÊN!_ Miko hét lên làm đầu dây bên kia như muốn ù tai.

Vegeta phải lập tức làm ngay.

Bỗng nhiên anh lại nhớ đến Bulma, thật may vì vợ mình không có hung dữ như cô.

Sau này ai mà lấy cô chắc bị hành ra bã mất.Trong khi Vegeta đang không ngừng làm cái hành động mà Whis và Beerus cho là kinh dị đó thì Miko lại tiếp tục lên tiếng:- Lão già!

Ông đâu rồi?!- Ta đây!

Đừng có quýnh lên như vậy!_ Beerus gãi tai.- Tốt!

Bật sức mạnh lên mode cao nhất cho tôi!

Ở xa như này, chỉ có ông mới đủ khả năng làm tôi cảm nhận thôi!- Hừ!

Biết rồi!_ Beerus nói rồi bắt đầu lên sức mạnh.

Ông ta tăng đến mức cao nhất và Miko đã cảm thấy nó.

Cô lập tức đặt ngón tay lên trán và dịch chuyển đến đó.- Goku- san!_ Miko chạy đến xem tình trạng của Goku.

Cô lau mồ hôi.

Thật may quá!

Chưa đến nỗi nghiêm trọng.

Vốn dĩ thuốc này điều chế cho người Saiyan nên khi Goku uống vào sẽ có tác dụng khá chậm.

Cô lôi dụng cụ toàn là dao kéo phẫu thuật ra và nói:- Whis- san!

Tôi cần một phòng vô trùng đầy đủ ánh sáng để phẫu thuật!- Cái gì?

Phẫu thuật?!_ Vegeta ngạc nhiên.

Anh không biết là cô cũng biết phẫu thuật.- Whis!

Làm ơn nhanh giùm tôi!- Có ngay!Whis nói rồi xoay xoay cây gậy.

Một khối lập phương màu đen hiện ra.

Miko mặc áo khoác vào.

Cầm hộp dụng cụ và mang Goku vào phòng phẫu thuật.

Quả đúng như ý cô, có giường, đồ dùng, thuốc gây tê, ánh sáng đầy đủ, máy móc cũng đầy đủ luôn.

Cô đeo găng tay vào và bắt đầu phẫu thuật.Lúc này đoàn quân Frieza đã đến.

Hắn ta cứ ngồi nói mấy thứ tào lao nghe ngứa cả tai.

Rồi hắn ra lệnh cả đoàn quân đổ bộ xuống.

Mặc dù Gohan đã nói, nhưng việc giết người chắc chắn phải xảy ra.

Hơn nữa, những người quy phục quân đoàn Frieza đã đổ đốn chắc chắn cũng chẳng phải mấy kẻ tốt.

Goten và Trunks đánh ngất chúng, còn những kẻ cứng đầu ngông cuồng thì giết sạch.

Chúng mới chỉ lên Super Saiyan chứ chưa bật mode God.

Frieza cũng biết chúng ém hàng nên muốn thử sức chút.

Hắn ra lệnh cho Ginyu xử hai đứa nhóc.

Nhưng đời nào chúng làm được khi Mamoru đang ở đó.

Ginyu dù mạnh nhưng cũng bị Mamoru kết thúc nhanh chóng.Frieza bắt đầu khó chịu và bước xuống đòi solo với Gohan.

Anh đã chấp nhận và yêu cầu mọi người không can thiệp.

Kết quả là đánh không lại và bị Frieza xuyên mấy lỗ.

Cứ vậy mà họ đã phải chịu đựng suốt 2 tiếng.

Bulma đã cố gắng liên lạc với Whis, nhưng kết quả là không liên lạc được, bởi cây trượng của anh đang duy trì ánh sáng cho phòng phẫu thuật.Cũng vào lúc dầu sôi lửa bỏng đó, Miko đã bước ra khỏi phòng phẫu thuật với tình trạng mệt mỏi, kiệt sức.

Theo sau là Goku ở trong tình trạng chưa bao giờ ổn hơn lúc này.

Miko đã suýt ngã xuống, nhưng Goku đã kịp đỡ lấy.

Chẳng là cô truyền ki để vết thương mau lành và mau tỉnh nên mới kiệt sức như thế.Sau đó mọi chuyện diễn ra theo đúng nguyên tác.

Vì kiệt sức nên Miko hoàn toàn không tham gia trận chiến đó.

Cuối cùng thì Frieza đã bị Goku tiêu diệt một lần và mãi mãi. ____________________________________

Ngầu.#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 38


____________________________________Vào một ngày đẹp trời,- Ha!!!Trunks tung cú đá về phía Mamoru.

Anh nhanh chóng né sang mà quên mất có thằng nhóc Goten ở ngay bên cạnh.

Kết quả là bị nhóc đá xuống đất ngay trước nhà.

Khu quanh nhà Miko bây giờ chỗ nào cũng có hố.

Có lẽ sau này cô nên cho lũ nhóc tập luyện ở nơi khác nếu không muốn chúng phá tan căn nhà của mình.- Đủ rồi mấy đứa!

Xuống đây!_ Miko ra lệnh và lũ trẻ ngoan ngoãn làm theo.

Tất cả đáp xuống và bắt đầu giờ học của mình.

Mamoru đột nhiên đòi dạy thay, có vẻ anh đang ức vụ lúc nãy đây mà.

Quả nhiên la như thế.

Lũ trẻ lúc này đang phải xoay mòng mòng trong cái mớ kiến thức vô cùng khó hiểu của Mamoru.

Anh cười đắc chí, cô gắng giảng giải một cách xoắn não nhất có thể.Miko đứng bên cạnh mà hắc tuyến chảy đầy đầu.

Còn tưởng thằng em mình có ý muốn giúp.

Nào ngờ nó lợi dụng vụ dạy học để trả thù.

Miko tiến đến định đập cho Mamoru một cái.

Nhưng một giọng nói quen thuộc đã kéo cô lại.- Yo!

Lâu quá không gặp nhỉ?

Miko- san!Miko quay đầu lại và ngạc nhiên khi thấy những người đứng sau mình.- Whis- san!

Vegeta- san!

Sư phụ!- Còn ta nữa này!_ Beerus thò đầu ra từ sau lưng Whis.- Lão già!_ Miko cười.- Ngươi có thể gọi bằng cách nào đó kính trọng ta hơn không?!_ Beerus nhăn mặt.- Có vấn đề gì sao?!

Sao mọi người lại ở đây?_ Miko chính thức ném cả tấn bơ cho Beerus làm ông ta tức ói máu.

Sát khí ngùn ngụt tỏa ra làm Goku và Vegeta nhìn mà phát sợ.

Sống có mấy tháng trên đó thôi nhưng họ cũng biết được địa ngục là như nào.

Không sợ mới lạ.- Sao hai chú run thế?!

Lạnh ạ?!_ Miko nhìn họ run người mà thắc mắc.

Mới qua mùa xuân thôi mà, lạnh gì chứ nhỉ?!- Khụ!

Quay về vấn đề chính chút.

Thật ra chúng tôi xuống đây là muốn đề nghị cô tham gia một giải đấu._ Whis ho khan.- Giải đấu???- Là giải đấu giữa vũ trụ 6 và vũ trụ 7.

Mỗi bên có 7 thành viên chơi đấu 1 vs 1._ Vegeta.- Vậy mọi người đã chọn ra ai chưa?!- Có rồi.

Beerus- sama tự chọn một người, Vegeta, Goku, Piccolo, Buu, cô và Mamoru- san.- Hm?!

Nhiều vậy sao?!

Nghe cũng có vẻ hay đấy!_ Miko chống tay lên cằm suy nghĩ.- Heh?!

Vậy là bọn con không được tham gia sao?!_ Trunks và Goten từ xa đã nghe thấy.

Bọn chúng lộ rõ vẻ chán nản.- Tất nhiên không rồi!

Hôm đó Chichi cũng sẽ đi xem nữa, con mà thi đấu thì mẹ cạo đầu bố đó, ngoan ngoãn ngồi xem đi._ Goku chắp tay tỏ vẻ thành khẩn.- Mà tại sao tôi phải đi thi chứ?!

Tôi không phải võ sĩ, cũng không hứng thú với mấy chuyện này!_ Mamoru tỏ vẻ lạnh lùng.- Coi như là kiểm tra thực lực đi.

Trước giờ ngươi luôn nói mình bảo vệ Miko.

Tốt nhất là nên kiểm tra bản thân mạnh như thế nào, mới biết được chứ!_ Beerus khoanh tay nói.- Có khi Miko mạnh hơn Mamoru thì sao?!_ Whis tiếp tục giúp Beerus thêm mắm thêm muối.

Mục đích chính là đả kích cậu ta.- Chắc lắm chứ?!

Mamoru suốt ngày ăn đòn thôi!_ Goku gật gù nhận xét.- Ta thấy có khi con bé mạnh hơn thật!_ Vegeta khoanh tay.Và quả nhiên là đúng theo dự tính.

Miko từng nói Mamoru là con người điềm nhiên, nhưng rất háo thắng, đặc biệt ghét nhất kẻ nào săm soi mình.

Và sau bao nhiêu đả kích có tâm của Beerus.

Cậu ta đã chính thức tức giận, hai tay bẻ rôm rốp với nụ cười đặc trưng của Miko:- Hờ!

Tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lợi hại.

16 năm sống trên đời của tôi, nhất định sẽ không để kẻ nào xỉa xói.Nói xong cậu ta bay thẳng một mạch đi đâu đó.

Trunks và Goten thở phào vì đã thoát khỏi cái mớ kiến thức hỗn độn.

Lúc này Whis mới cười:- Goku- san!

Nhờ cậu và Vegeta- san đến nhà Bulma lấy máy dò ngọc rồng.

Tôi và Beerus- sama sẽ ở đây chờ.

Trông ngài ấy có vẻ buồn ngủ rồi!Beerus nghe thấy thế liền phối hợp với Whis, giả vờ ngáp ra vẻ buồn ngủ lắm.

Còn Miko, cô đã hiểu ý là Whis muốn nói chuyện riêng với mình, liền quay sang nói với hai đưa nhóc đang nằm dài trên bàn kia:- Chị có việc cần nói riêng.

Hai nhóc hãy đến nơi nào đó xa xa tập luyện nhé!- Vâng!_ Hai đứa trẻ ngoan ngoãn làm theo.Sau khi tất cả đã đi khỏi, trong sân nhà chỉ còn 3 người, Miko mới quay sang Whis và Beerus:- Thế hai người định nói gì với tôi?!- Cô biết lí do vì sao mình lại được mời tham dự giải đấu không?!- Tại sao?!- Vì Ma cũng ở đó!_ Beerus nói bằng giọng nghiêm túc.

Ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
____________________________________

Chòi má... lâu không viết hết hẳn chất xám.

Có ai buff chất xám cho ta khônggggg????#Yuki
 
[Đn Dragon Ball] Dragon Ball Super
CHƯƠNG 39


Làm tấm không?!____________________________________Giải đấu vũ trụ 6-7 đã đến.

Sau 3 tháng bị Beerus cho ăn hành ngập mặt, hôm nay Miko rất tự tin bước vào trong khối lập phương của Whis đi cùng mọi người.

Cô mặc cái bộ đồ khoa trương lòe loẹt màu mè hồi còn ở hành tinh D đến.

Suy cho cùng đây là bộ quần áo bên nhất mà cô có từ trước đến giờ.

Chắc chắn nó sẽ không rách khi thi đấu đâu.Tất cả khởi hành đến hành tinh mà Champa đã chuẩn bị sẵn để thi đấu.

Dọc đường họ được ăn thịt nướng và làm quen với người bạn mới là Monaka- kẻ được Beerus gọi với cái tên mạnh nhất vũ trụ 7.

Họ đi xuyên không gian mất khoảng một tiếng mới đến nơi cần đến.

Đó là một hành tinh mà Champa đặt tên nó là "Không Có Gì" có đầy những viên ngọc rồng to bằng cả hành tinh ấy bao quanh.

Đúng như cái tên gọi.

Nó chẳng có gì ngoài đất đá, sàn đấu, mấy quán hàng do Vados dựng lên và hai tấm hình to tướng của hai ông thần hủy diệt cả.

Nhưng sau một lúc Whis đề nghị, nó đã có thêm khán đài cho người thi đấu và nơi xem cho khán giả.Bài kiểm tra đầu tiên là lý thuyết.

Tất cả ngồi vào bàn làm bài.

Và tất nhiên Miko sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt cười đến đáng ghét của Ma và Death đã hợp thể.

Phải kiềm chế lắm cô mới không lao đến đấm chúng mấy phát.

Kì thi trắc nghiệm diễn ra khá nhàm chán.

Ít nhất là với Miko.

Cái đề thi gì mà dễ quá trời.

Cái này mà đưa cho Goten với Trunks, chắc chúng cũng than y như vậy luôn ấy chứ.Và cuối cùng cũng xong.

Và đội của vũ trụ 7 đang rơi vào tình thế phải lấy 6 chọi 7 khi Buu bị tước quyền thi đấu sau bài kiểm tra lý thuyết.

Không sao, nhuệ khí vẫn tốt mà.Họ chơi oẳn tù tì và quyết định.

Goku lên trước, tiếp đó là Piccolo, Vegeta, Mamoru, Miko rồi đến Monoka.Trận đầu Goku đấu với Botamo.

Tên này là kẻ có cơ thể giống như cao su và có thể chịu đòn rất tốt.

Nhưng có vẻ đã quen với việc chịu đòn nhiều quá nên hắn không tập trung vào phòng thủ.

Cuối cùng bị anh dụ đến mép sàn và vật ra khỏi sàn đấu.Trận thứ hai Goku đấu với Frost.

Tên này có ngoại hình y chang Frieza luôn.

Nhưng có vẻ hắn là người tốt.

Ít nhất là mọi người nghĩ như vậy.

Goku đấu với hắn, đang áp đảo thì bỗng nhiên mất sức và bị hắn đấm ra khỏi sàn đấu, bất tỉnh.Piccolo cũng lên sàn đấu với Frost và bị tương tự như Goku.

Miko thấy lạ liền kiểm tra và phát hiện có một cái lỗ trên cánh tay.

Nhưng cô chưa kịp nói thì Vegeta đã one punch cho Frost bất tỉnh nhân sự.

Tranh thủ dạy thêm một người Saiyan khác lên được Super Saiyan luôn.Tranh thủ cũng có cái tên là điều tra viên trong giải ngân hà tố cáo về chất độc và được trọng tài thông qua.

Thôi kệ, đỡ mất công.Sau đó là trận chiến của Vegeta với một tên người máy khổng lồ.

Tưởng chừng mình sắp thua thì chính mấy cái câu nói thô lỗ của mình lại giúp anh thắng trận.

Quả đỉnh điểm giờ mới tới này.Trận đấu giữa Vegeta và Death.Vegeta mặc dù là người kiêu ngạo nhưng không hẳn là không biết tính toán.

Nhưng cái sở trường của Death chính là tấn công tầm xa.

Khá là bất lợi khi đối phương có thể tạo ra vũ khí ngay trên sàn đấu.

Và tất nhiên, anh ta do bất cẩn khi né đòn tấn công mà bị phạm luật bay và lập tức rời khỏi khán đài.Mamoru lên thay vị trí của Vegeta.

Rất đúng như mong đợi.

Cậu ta đập Death không chút thương tiếc bằng tay không.

Mà nào có ném xuống sàn đấu.

K.O trực tiếp trên sàn luôn.

Khỏi nói cũng biết mà, Ma nhận không ra Death luôn ấy chứ.Miko cười một cái.

Thằng em của cô có sức mạnh không nhỏ.

Tốt nhất không nên khinh thường nó.Trận tiếp theo là giữa Mamoru mà Ma.

Khỏi nói cũng biết.

Cậu ta đã thừa biết là tên này tăng sức mạnh dựa vào sức hiện có của Miko.

Nhưng vẫn cố chấp muốn đánh một trận dù biết mình không địch lại nổi.

Cuối cùng cậu ta bị ném xuống sàn đấu với thương tích đầy mình và cánh tay phải bị gãy.

Miko đỡ lấy đứa em của mình giao cho Whis.

Cô bước lên sàn với con mắt đỏ tối sầm.

Thật sự nổi giận rồi đấy nhé.Ma cười đểu:- Ya!

Cuối cùng cũng chịu bước lên rồi sao?!

Ta không nghĩ rằng cô trốn lâu đến vậy!- Bớt nhiều lời!_ Miko ngẩng mặt lên.

Tầng hào quang đỏ thẫm bao phủ lấy cô.

Đôi mắt chuyển sang màu vàng kim và dấu ấn hình thoi đỏ trên trán hiện ra.Tất cả đang vui vẻ tự nhiên im lặng hết cỡ.

Họ biết, trận đấu này không đơn giản như những trận hồi nãy đâu.- Này!

Đấu không chán lắm, chúng ta có điều kiện được chứ!_ Ma cởi chiếc áo choàng đen ra để lộ bộ đồ của hoàng tử.

Trông hắn giống như đi hẹn hò chứ không phải đánh nhau.- Được!

Nếu ta thắng, ngươi sẽ phải thành đối tượng thử thuốc của ta!_ Miko nói bằng giọng chắc nịch.- Không thành vấn đề!

Nhưng nếu ta thắng..._ Ma bước đến chỗ Miko và quỳ xuống rất lãng tử.

Còn lôi đâu ra bông hoa hồng màu đen_... nàng làm vợ ta nhé!Rắc!Đó là tiếng đám tượng người kia đang nứt ra.

Này, đi đánh nhau hay đi tỏ tình thế hả?!- Tôi nghĩ ngài nên thu sát khí lại đi Beerus- sama!_ Whis nhìn tầng hào quang tím bao quanh Beerus và ánh mắt khó chịu của ông ta.

Nhìn vậy thôi chứ nội tâm ông ta đang gào thét kiểu: ai cho ngươi nói lời ấy với con gái ta!

Ta sẽ giết ngươi tên khốn khiếp!!!!Miko tất nhiên mới là người shock nhất ở đây.

Cô không nói không rằng ngưng tụ kiếm băng chém nát bông hoa hồng của Ma.

Nộ khí càng cao lên.

Đến độ tầng ánh sáng màu đỏ chết chóc chuyển sang màu tím đen nguy hiểm.

Mái tóc đỏ rực như muốn bay lên vậy.

- Chà!

Nóng tính quá!_ Ma cười nửa miệng.

Hắn ta thích nhất lúc cô tức giận.

Tầng ánh sáng đen liền bao phủ lấy hắn.

Cả hai thật sự muốn đấu rồi.Beerus chỉ tay về phía cái chuông.

Từ tay ông ta hiện ra một tia sáng và trực tiếp đánh cái chuông rớt ngay trước mặt trọng tài.

Thay vì tiếng "Beng" thì nó tạo ra tiếng động kiểu như...RẦMMMM!!!!Chắc vậy....Hiệu lệnh vừa vang lên, cả hai bên lao vào nhau.

Một trận gió lớn theo đó phóng ra làm một số người không thể đứng vững.

Whis và Vados lập tức mở vòng bảo vệ.- Đây chính là sức mạnh của vũ trụ 7 sao?!

Thật đáng sợ!!!_ Suy nghĩ chung của mấy người vũ trụ 6.

Bao gồm cả Hit.

Champa đã gần như đông cứng khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta nghe nói Whis có con gái.

Không ngờ con bé này còn mạnh hơn mình tưởng tượng.

Rất có tiềm năng vượt qua cả thần.Ngay cả vũ trụ 7 còn hoang mang trước sức mạnh của cô cơ mà.- Mạnh quá nhỉ!

Nhưng nghe này, ta có chiêu hồi phục nàng biết không?!_ Ma cười nhìn cái lỗ thủng trên bụng mình.

Hắn đưa bàn tay lên cao, lập tức sức mạnh của mọi người bị hút vào.

Bao gồm cả thần hủy diệt và thiên thần.

Họ không cưỡng lại được.

Miko đã mở vòng bảo vệ nhưng chỉ bảo vệ ở vũ trụ 7 được thôi.Ma hồi phục ki hoàn toàn.

Hắn ta lao đến chỗ Miko đang kiệt sức và đánh.

Miko chỉ biết chống trả cho đến khi mình gục xuống.

Cô đã hứng chịu một lúc 200 đòn liên hoàn trong thời gian ngắn.

Thể chất đặc biệt không cho phép cô bất tỉnh nhưng vẫn không thể đứng dậy được.

Cô nhìn thấy nụ cười đầy đểu cáng của Ma cũng không làm gì được.

Trọng tài bắt đầu đếm.1234- NÀY BÀ CHỊ KIA!Miko giật mình cố gắng ngẩng đầu lên.

Là Mamoru.

Mới tỉnh lại mà hét loạn cái gì?!- MAU ĐỨNG LÊN!

KHÔNG ĐƯỢC GỤC NGÃ CHÍNH LÀ THỨ ĐẦU TIÊN CHỊ DẠY TÔI KHI ĐÁNH TÔI MỘT TRẬN TƠI BỜI CƠ MÀ.

CHỊ ĐANG ĐI NGƯỢC LẠI NÓ ĐẤY À?!- Im đi thằng nhóc!_ Miko tức giận bật dậy như một cái lò xo.Mọi người đều ngạc nhiên trước độ to khủng khiếp trong giọng nói của Mamoru.

Bình thường cạy miệng còn không thèm nói, hôm nay bị tăng động à?!- Đúng đó Miko- chan!

Cháu đứng lên nào!

Cô không bao giờ chấp nhận cháu lấy thằng nhóc hỗn láo vũ phu vậy đâu!_ Chichi và Bulma đồng thanh.

Vegeta và Goku đều rùng mình khi nghe thấy giọng nói đầy bạo lực của vợ mình.- Miko- san!

Chị đứng lên đi!_ Goten và Trunks cũng tham gia cổ vũ.

Lần lượt cũng đến mọi người.- Ohoho!

Mọi người giơ tay lên nào!_ Whis cười nói.

Tất cả ngơ ngác nhưng vẫn làm theo.

Đột nhiên ki của họ thoát ra khỏi cơ thể và tạo thành khối cầu lớn.

Beerus cũng tham gia luôn.

Khối cầu càng lúc càng lớn dần.

Whis không nói không rằng ném thẳng về phía Miko làm cô dùng chút lực tàn của mình đỡ lấy muốn rụng xương.

Ê Whis, ông muốn tiễn tôi sớm sao?!Miko dần dần cảm nhận được năng lượng của mọi người.

Cô đưa tay lên cưỡng ép hấp thụ hết.

Trong phút chốc đã có lại sức mạnh.

Ma gần như muốn ngăn cản nhưng không ngăn được.

Một cỗ sức mạnh ngăn hắn lại.

Hắn biết, Champa can thiệp rồi.- Nào!

Giờ đập nhau tiếp chứ?!_ Miko đứng lên.

Mái tóc cô hóa thành màu đen ánh đỏ.

Thành công thăng cấp rồi!____________________________________

Lại buff quá đà rồi....#Yuki
 
Back
Top