Bác sĩ Đường cười rất nhã nhặn, giống hệt một bức tượng Phật Di Lặc, giải thích: "Tôi không muốn giục các cậu, chủ yếu là do trong viện đã gặp phải tình huống bệnh nhân làm xong phẫu thuật, không đưa viện phí, nhân lúc ban đêm trốn mất."
Bác sĩ Đường trước khi rời đi còn thâm ý nhìn Giang Vọng một lần, mới thoả mãn ngâm nga vài câu, đút tay vào túi rời khỏi.Giang Vọng: ". . . . . ."
Đệt, ánh mắt đó của nó là có ý gì?Nét mặt của Giang Vọng vỡ ra, xoay đầu nhìn Lê Bạch Thành.Lê Bạch Thành nhún vai.Đối với dáng vẻ như người vô tội của Lê Bạch Thành, Giang Vọng cảm thấy bản thân giống như một nắm đấm vào bông vậy, không chút sức lực.Người này chắc chắn đang trả thù mình, về việc mình vừa cầm súng chĩa vào anh ta!Nhưng cũng nhờ đoạn nhạc đệm này, bầu không khí giữa ba người trở nên hòa hợp hơn, ngay cả gương mặt luôn nghiêm nghị của Đàm Ninh cũng nhịn không được mỉm cười.Thấy Đàm Ninh cười, Giang Vọng có chút bực bội nhích về phía giường bệnh.Ánh đèn không quá sáng trong phòng bệnh càng phác họa lên đường nét gọn gàng chỉnh tề của cậu ta thêm rõ.Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng, không thể không nói ngoài việc người này lớn lên nhìn hơi cọc, nhưng khuôn mặt thật sự không có khuyết điểm,Lê Bạch Thành liếc mắt nhìn Giang Vọng, khóe môi nâng cao.Đừng nói.Nhìn thế này, thật là có chút đáng thương.Người thanh niên với tên gọi Giang Vọng này đặt chung cùng dị năng 'Nhìn tôi đáng thương như vậy' với nhau, cũng không phải không hợp.Sau khi bác sĩ Đường rời khỏi, ánh mắt tĩnh lặng của Đàm Ninh nhìn về phía Lê Bạch Thành, hỏi: "Ngài Lê, cậu lấy tiền từ đâu để ứng tạm viện phí cho chúng tôi?
Mà còn -- tận 10.000 tệ, cậu không định giải thích với chúng tôi một chút sao."
"Mượn đấy."
Lê Bạch Thành nhẹ nhàng đáp trả bằng hai chữ."
Mượn được?
Tìm ai để mượn?"
Đàm Ninh tò mò.
Lê Bạch Thành tuỳ ý chỉ ra ngoài cửa, ánh mắt bình tĩnh nói: "Từ mấy cô y tá ở đây."
Thấy Đàm Ninh chau mày, không để anh ta mở miệng, Lê Bạch Thành tự nói tiếp, "Nói ra chắc hai người không tin, y tá ở đây rất thích tôi, bọn chúng bởi vì tôi, thậm chí còn đánh nhau."
Lê Bạch Thành vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng cười không nhỏ.
"Xin lỗi, con người tôi bình thường không hay cười, trừ khi nhịn không được."
Khoé miệng Giang Vọng nhếch lên, giọng điệu hờ hững đến có chút lạnh nhạt, "Cho dù có mượn cớ, tôi khuyên anh nên lấy một lý do nào đó tốt hơn được đi chứ?
Anh thấy lời bản thân anh vừa nói có hợp lý không?"
"Đừng xem người khác như thằng ngốc được không!
Nói vật ô nhiễm thích anh, cho anh mượn tiền, thiệt cho anh vì có thể nghĩ ra!"
Cậu quả thật không có tìm y tá mượn tiền, dù sao làm việc nhiều năm như vậy, trong thẻ ngân hàng của cậu vẫn có tiền, cũng không đến mức có 10.000 tệ mà phải đi mượn, nhưng nếu không nói vậy cậu vốn không thể nào giải thích được tiền lấy từ đâu ra, dù sao hình ảnh của cậu hiện tại chính là một nhà dị năng vừa vào Thần Quốc không đến hai ngày.Lê Bạch Thành đang nghĩ phải giải thích thế nào, ngay lúc này, cánh cửa vừa đóng lại lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa.Nhưng không đợi ba người Lê Bạch Thành mở cửa, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào.
Là cô y tá vừa cùng bác sĩ Đường đến đây, Lê Bạch Thành nhớ hệ thống đã nói qua, cô y tá này là một vật ô nhiễm cấp E, bởi vì do yếu ớt, luôn luôn bị cái cô y khác có thể phân tách bắt nạt.Cô y tá rất đáng yêu, dáng vẻ nhún nhảy, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, chắp tay sau lưng đi vào.
"Lê tiên sinh, cái này cho anh."
Cô y tá lấy hai cái túi giấy giấu trong người ra giao cho Lê Bạch Thành, nói, "Em thấy anh vẫn luôn trông chừng hai người họ mà chưa ăn gì, nên ra ngoài gọi thức anh cho anh, tại không biết anh thích ăn cái gì, nên tuỳ tiện mua một ít.
Còn cái này nữa......"
"Đây là quần áo em mua cho anh, em biết mấy đồng nghiệp trước đó đã mua quần áo cho anh, nhưng bây giờ đang là mùa hè mà, anh đâu thể mặc một bộ hai ngày được."
Không đợi Lê Bạch Thành từ chối, cô y tá giống như con chim sẻ, líu ríu không ngừng, lúc sắp rời khỏi còn thêm bạn Wechat của Lê Bạch Thành.[ Wao, dù chỉ là một con chim yếu ớt cấp E, nhưng nó biết làm tăng sự yêu thích của cậu, không phải ngay cả Wechat cũng thêm bạn được rồi sao?
Nắm thóp được rồi!
Cuối cùng chỉ có đàn ông mới hiểu được đàn ông thôi! ]Lê Bạch Thành: ?[ Cho nên cậu tính để nó làm tiểu tam hay tiểu tứ? ]Lê Bạch Thành: Không có, tôi vốn không có ngoại tình được chứ?
Tôi không thể làm một người đàng hoàng sao?
Còn nữa đừng nghĩ tôi không nghe thấy câu cậu nói trước đó!Hệ thống: [. . . . . .
0.
0]Khoé miệng Lê Bạch Thành giật giật, một giây sau cửa phòng bệnh lại vang lên, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục y tá tay chắp sau lưng cầm theo hai túi đồ đi vào.
Giang Vọng: ?Đàm Ninh: ?Mười phút sau.
Vẻ mặt của Đàm Ninh và Giang Vọng trở nên thật kỳ lạ.Trong mười phút này bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?
Đơn giản mà nói, vật ô nhiễm trong bệnh viện này liên tiếp đi vào tặng quà cho Lê Bạch Thành.
Có đưa cơm, có đưa nước, có đưa bánh mì, có đưa trà sữa, có đưa quần áo, thậm chí còn đưa cả thảm len, nói là sợ điều hoà ở bệnh viện quá lạnh, lo lắng Lê Bạch Thành khi ngủ sẽ bị cảm.Trong mười phút ngắn ngủi, quả thật có tận sáu y tá liên tiếp đến phòng bệnh của họ, trong đó có hai người sau khi đến còn xô xát, đứng ở trước cửa cãi vã, giống hệt mấy bộ phim tình cảm trong tivi của những nước Đông Á trước khi thế giới bị huỷ diệt, bởi vì tranh giành tình yêu của nam chính, nữ chính và nữ phụ đôi co ngay tại chỗ, nếu không phải Lê Bạch Thành đúng lúc mở cửa ngăn cản, hai cô y tá thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi.
"Ầm."
Kèm theo đó là tiếng cửa bị đóng lại, Đàm Ninh mới hoàn hồn lại, vẻ mặt khó tin nhìn về phía người đàn ông nhận một đống đồ của vật ô nhiễm.
Đến nỗi Giang Vọng ở bên cạnh, cả người sững sờ, cậu ta không hiểu, hoàn toàn xem không hiểu, đồng thời vô cùng chấn động!Ở thành trung tâm không phải cậu ta chưa thấy hải vương nuôi cá, nhưng cậu ta chưa từng chứng kiến hải vương xem vật ô nhiễm như cá mà nuôi!
Không thể xem vật ô nhiễm như cá nuôi, người này thậm chí còn lừa tiền của chúng!Như đang muốn chứng minh với họ tiền phẫu thuật thật sự là đi mượn, khi mấy vật ô nhiễm này tới tặng đồ, người đàn ông này còn hỏi mượn chúng một số tiền, mà chúng cũng cho mượn, không có chút nào gọi là do dự.
Mẹ nó, chúng là vật ô nhiễm đó!Sao cậu dám!Fuck!Giang Vọng cảm thấy tam quan của bản thân đã được đổi mới, ngẫm lại lời mình vừa nói mười phút trước, thậm chí cậu có cảm giác như mặt nhìn có hơi đau, cả khuôn mặt nghiêm túc khó mà giữ được.
"Cậu xem, không phải đã mượn được rồi sao?"
Lê Bạch Thành giơ tấm thẻ ngân hàng trong tay, khóe môi hơi nâng, thuận tay đưa ly trà sữa trong tay qua.Giang Vọng:

Chỉ cần tôi không để ý, sẽ không có ai có thể đánh mặt của tôi.Giang Vọng bĩu môi, máy móc nhận lấy trà sữa từ Lê Bạch Thành, vừa định uống, nhưng khi đến bên môi, lại cảm thấy có gì đó sai sai.Không phải......Ly trà sữa này có ổn không thế?Giang Vọng cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, trầm lặng một chút, cuối cùng vẫn là không dám uống, cho dù bụng cậu ta đã đói đến kêu âm ỉ.Lê Bạch Thành cười nói: "Thức ăn ở trong đây chắc là không có vấn đề gì, dù sao tôi cũng đã ăn qua rồi, hai người có ăn hay không tùy vào hai người.
Nói thật đó, hôm này bận cả ngày, tôi thật sự rất đói."
Lê Bạch Thành ăn không nhanh lắm, cậu ăn chậm nhai kỹ, đồng thời nói chuyện với hệ thống ở trong đầu, hỏi nó có cách nào để rời khỏi Thần Quốc hay không.Cậu vừa hỏi xong, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cậu: [Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng chỉ là một dị năng nhỏ yếu ớt mới sinh ra được vài ngày mà thôi.]Khóe miệng của Lê Bạch Thành nhịn không được co rút.Sao nói mình là biết trước?Vậy thôi đó hả?
Cuối cùng cậu biết trước được cái gì chứ?[..........Đừng có mắng, đang muốn khóc rồi, là khóc kiểu rất lớn ấy.
Cậu phải biết rằng dù sao đây cũng là Thần Quốc, nguồn ô nhiễm cấp SSS duy nhất trên cả trái đất này, ở nơi đây, rất ảnh hưởng sự phát huy của tui!]Lê Bạch Thành nhướng mày, ở trong lòng tiếp tục hỏi hệ thống: "Vậy cậu có biết người hàng xóm của tôi đi ra ngoài bằng cách nào không?
Nghe theo ý của cậu, anh ta rời khỏi Thần Quốc không phải một hai lần."
Hệ thống dùng âm thanh máy móc kỳ cục của nó ho hai tiếng, giống như con người sắp nói ra gì đó rất quan trọng, còn biết thanh giọng nữa: [ Mộng.
Tui ắt đã nói qua với cậu, danh sách ô nhiễm của nó chính là "Ác mộng của Thần", nó có thể điều khiển cảnh trong mơ, khi nó đi vào giấc ngủ, tất cả mọi người ở xung quanh nhất định phải cùng nó đi ngủ.
Ngoài việc này ra, nó có thể đi vào giấc mơ của người khác.][Nó dựa vào cảnh tượng trong mơ rời khỏi Thần Quốc, khi cảnh trong mơ của người ở bên ngoài chồng lên cảnh trong mơ của nó, nó có thể theo cảnh tượng đó rời khỏi Thần Quốc.][Cách làm của nó đối với mấy người mà nói không có giá trị tham khảo quá lớn.]Lê Bạch Thành trầm mặc đôi lát, khoảng chừng nửa phút sau, mới hỏi tiếp: "Cậu cảm thấy đi bằng tốc độ cao thế nào?"
"Tôi ở trong này lâu như vậy, nơi này vẫn luôn dựa theo cách vận hành của thành phố trước khi bị tàn phá, mà thế giới trước khi bị hủy diệt, Thần Quốc có ít nhất bảy đường cao tốc để rời khỏi thành phố."[Trên thực tế, cái cách này đã có người thử qua rồi, người đi vào Thần Quốc phát hiện Thần Quốc vẫn hoạt động hệt như còn ở thế giới cũ, muốn lợi dụng logic ô nhiễm của Thần Quốc để rời khỏi, khổ nổi tìm không thấy đường vào trạm thu phí cao tốc, cuối cùng vẫn là bị nhốt chết ở trong Thần Quốc, biến thành vật ô nhiễm.]Âm thành của hệ thống ngừng một chốc, giống như đang cố nhớ lại gì đó:[Nhưng mà.....người khác không làm được, không đại biểu cậu không làm được, dù sao cậu cũng không giống bọn họ.....]Lê Bạch Thành: "Không giống chỗ nào?"
Hệ thống: [Cậu có giấy tùy thân.....]Lê Bạch Thành sững người hai giây, giấy tùy thân thứ này còn có thể dùng ở địa phương như này ư?
Không đúng......Quả thật có thể dùng, Lê Bạch Thành đột nhiên nhớ lại nửa năm trước khi cậu từ chức đã xảy ra một việc, thứ này, giống như thật sự dùng được.Tâm trạng Lê Bạch Thành vốn đang có chút sốt ruột trở nên thả lỏng, khóe môi nổi lên chút ý cười: "Nếu nói giấy tùy thân của tôi có thể dùng được, có lẽ chúng ta không cần phải chạy xe ra đường cao tốc, vẫn còn một cách rời đi với tốc độ nhanh hơn nữa."
Hệ thống: [?]Mùi thơm của đồ ăn bay vào mũi, đã làm con sâu tham ăn trong bụng thức tỉnh, mặc dù bụng kêu rột rột, Đàm Ninh và Giang Vọng hai người vẫn không dám đụng vào mớ thức ăn đặt ở bên cạnh.Chẳng còn cách nào, đồ vật trong Thần Quốc, bọn họ thật sự không dám ăn bậy.Hai người nhìn về phía người nào đó đang ăn thật ngon lành, vẻ mặt đầy phức tạp."
Cho nên, Lê tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Rời khỏi bệnh viện sao?"
Thấy Lê Bạch Thành ăn xong, Đàm Ninh đắn đo nên dùng từ thế nào, mới mở miệng hỏi.Lê Bạch Thành lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không, tình trạng vết thương của hai người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, ít nhất phải chờ sáng sớm ngày mai mới có thể hoàn toàn bình phục, dù sao đây cũng là Thần Quốc, tôi cảm thây hai người tốt nhất nên nghe theo 'lời dặn của bác sĩ', nếu không tôi sợ dây liên kết logic sẽ bị gãy, thương thế của hai người ngược lại sẽ chuyển xấu.Thật ra khi đang ăn tôi luôn nghĩ cách để rời khỏi Thần Quốc, bây giờ tôi đã có chút ý tưởng rồi, nhưng vẫn cần phải thí nghiệm đôi chút, nếu mà thuận lợi, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể rời khỏi Thần Quốc, mà còn không có dẫn đến bất kỳ nguy hiểm nào.Hai người trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại sức, mấy chuyện khác không cần phải lo, nếu cách của tôi không dùng được để rời khỏi Thần Quốc, đội trưởng Đàm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào anh."
Lê Bạch Thành nhìn dn sai đó nhìn gv, "Đúng rồi, cơm khá ngon, hai người không định ăn thật à?"
Hai người đồng thời lắc đầu, Lê Bạch Thành đơn giản kệ bọn họ, sau khi rời khỏi phòng bệnh, lập tức đi thẳng đến phòng trực y tá.Y tá trực ban hai tay chống dưới hàm, ngủ đến mơ màng, thấy Lê Bạch Thành, còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, xoa xoa hai mắt."
Lê tiên sinh, có, có chuyện gì cần tôi giúp anh không ạ?"
Lê Bạch Thành yên lặng nhìn cô y tá xinh đẹp trước mặt mình, cau mày, giữa đôi mắt thâm thúy của cậu, để lộ sự dịu dàng khó nói nên lời, là cái kiểu diu dàng khiến người khác cảm thấy dù người đàn ông trước mặt là một tên cặn bã, cũng sẽ muốn dấn thân.Hệ thống: [?]Dưới ánh đèn của bệnh viện, cô y tá yên lặng đối diện với người đàn ông.Bỗng nhiên Lê Bạch Thành mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: "Chuyện gì cũng được phải không?"
Cô y tá không chút sức chống cự gật đầu với Lê Bạch Thành, rất kiên định, không chừa đường lui "Cái gì cũng được!"
Ánh mắt lbt đầy dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Vậy, điện thoại của em có app Công dân không?"
Nghe câu hỏi của Lê Bạch Thành xong cô y tá rõ ràng hơi bất ngờ, mặt cũng đơ ra.Cùng lúc đó, hệ thống ở trong đầu cậu chậm rãi hiện lên một dấu [?]