Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
363157059-256-k155057.jpg

[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Tác giả: pubding
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Phiên dịch: Pubding
-

Văn án:
Ngày hôm đó, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, một bóng râm khó có thể diễn ta hiện lên ở không trung, bao phủ cả địa cầu.

Ngày hôm đó, máu rơi bảy ngày không ngừng.

Ngày hôm đó, Lê Bạch Thành cũng giống như rất nhiều người khác lựa chọn ở trong nhà đón nhận hồi kết của thế giới, chờ đợi cái chết rơi xuống.

Nhưng một ngày, hai ngày...cho đến khi mưa máu ngừng hẳn, tử vong vẫn chưa đến.

Dùng hết những thức ăn cuối cùng, để không phải chết đói, Lê Bạch Thành không thể không một mình rời khỏi chung cư để mua thức ăn.

Thành phố của cậu hình như rất may mắn, bởi vì cả thành phố đều được bảo tồn, ngoại trừ bên ngoài nhìn có hơi tồi tàn, toàn bộ đều giống hệt như trước ngày tận thế, mấy bác gái vẫn nhảy quảng trường, mấy đứa nhóc vẫn ăn vạ, dân đi làm làm sống làm chết, sếp của cậu thậm chí còn gọi điện kêu cậu về tăng ca.

-
Cho đến một ngày, cậu gặp phải một nhóm người ngoại lai.

Từ miệng bọn họ, cậu mới biết được, ngày tận thế đã đến, thế giới đã bị hủy diệt từ lâu.

Ngày mà mưa máu thấm vào mặt đất, vô số nguồn ô nhiễm được sinh ra, người chết hàng loạt, tất cả mọi người cho rằng nhân loại sẽ chấp nhận diệt vong, một bức tường cao đột ngột từ mặt đất dâng lên, con người mới có thể ở trong bức tường cao kéo dài hơi tàn.

Mà thành thị nơi cậu sinh sống chính là vùng hoang vu mà thế hệ trước đã đặt tên "Thần Quốc" - nguồn ô nhiễm SSS, danh sách ô nhiễm số 001 - Thiên tai di động.

Lí Bạch Thành không chút suy nghĩ theo người ngoại lai rời Tags: dammyeditnhatchivokeđammỹ​
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 1 - Độc thoại tận thế


Note: Truyện này mình dịch, một là do rất thích, hai là hiện tại mình đang học tiếng trung, muốn trau dồi thêm về từ vựng.

Mình dịch hoàn toàn từ raw tiếng trung nên là sẽ có hơi lâu một chút, mọi người xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.Công việc của mình rất bận, hiện tại những truyện khác mình xin phép drop vô thời hạn ạ.

Cảm ơn đã bỏ thời gian để đọc đôi lời này của mình........................Bỏ qua phòng khách có hơi bừa bộn, Lý Bạch Thành cầm một ly cà phê, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên trong một vùng biển mây rối loạn, một đường kẽ nứt rất lớn treo giữa trời cao giống như bầu trời bị vỡ vụn, trên thực tế nó quả thật đã vỡ tan.Bầu trời như một quả cầu thủy tinh kém chất lượng bị nứt ra, tuy rằng thứ này hoàn toàn không hề khoa học, nhưng không có một ai đặt ra nghi vấn về chuyện này.------- Sau ngày hôm đó.Cái hôm, sương mù xuất hiện, che phủ bầu trời.Cái hôm, nhân loại trở thành một thể cộng đồng thật như ý nghĩa của nó.

Hôm đó, tất cả mọi người đều cho rằng là ngày tận thế, mà cậu cũng vậy.Chỉ là ngày tận thế trong tưởng tượng không có đến.Mưa máu rơi suốt bảy ngày, mặt đất đều nhuộm đỏ, mà khi cậu ăn hết những thực phẩm cuối cùng thì không thể không rời khỏi nhà ra ngoài.Thành phố nơi cậu ở như rất may mắn, cả thành phố đều được bảo tồn, ngoại trừ một số cửa hàng bị mọi người hốt sạch, đất màu đen bị nhuộm thành màu đỏ, hầu như không có gì thay đổi.Ba ngày sau, những người trốn trong hầm trú ẩn lục tục chui ra ngoài.Một tuần sau, thành phố khôi phục vận hành.Ông sếp nhà tư bản đèn đường* của cậu thậm chí còn vào ngày thứ bảy sau tận thế gọi về tăng ca, ngay cả cơ hội cho cậu thở gấp cũng không có. ( Việc đặt các nhà tư bản lên đèn đường thể hiện sự xóa bỏ giai cấp tư sản và sự kết thúc của hệ thống tư bản chủ nghĩa, đồng thời thay thế nó bằng sở hữu công cộng xã hội chủ nghĩa.

Trong quá trình này, các nhà tư bản sẽ được cách mạng hóa.

Tất nhiên, nếu họ vẫn ngoan cố chống cự thì chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt về mặt thể chất, giống như bọn địa chủ tàn ác đã bị tiêu diệt trong Cách mạng Nông nghiệp.

Đây là cuộc đấu tranh giai cấp.)Trên thực tế, nếu không phải vết rách trên trời còn tồn tại, Lê Bạch Thành sẽ nghi ngờ ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Cho dù đến hiện tại, đôi khi Lê Bạch Thành sẽ có cảm giác không chân thật, nghi ngờ bản thân có phải vẫn còn đang nằm mơ hay không, chỉ là giấc mộng này thật dài, nếu không thật khó để giải nghĩa về vết rách trên bầu trời......và một âm thanh máy móc mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu xuất hiện: [Không sai, nó quả thật đã bị chia cắt, đừng hỏi vì sao bầu trời lại nứt ra như một quả cầu thuỷ tinh, con người cũng có thể rách ra mà, vậy tại sao bầu trời lại không thể?

Làm người đừng có tiêu chuẩn kép.]Lê Bạch Thành xem nhẹ tiếng nói trong đầu, im lặng uống cà phê, bắt đầu suy nghĩ hôm nay ra ngoài nên mặc gì.[Đừng nghĩ nữa, thời tiết hôm nay từ 15-20 độ, độ ấm thích hợp, tui đề nghị cậu mặc áo sơ mi quần jean, năng động và nhẹ nhàng, đương nhiên ngoài nhẹ nhàng năng động, nguyên nhân chủ yếu chính là mặc như vậy rất đẹp trai!]Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ một chút rồi mở điện thoại ra xem dự báo thời tiết.

Tầm mắt dừng ở dòng chữ nhiệt độ vài giây, biểu cảm trên mặt hơi chút thay đổi.

Thật sự là 15-20 độ.[Kiến thức cơ bản thôi, không cần 6.]Lê Bạch Thành yên lặng thở ra một hơi.

Bệnh phân liệt nhân cách của cậu giống như nặng hơn rồi.

Đến mức không biết vì sao mà cậu lại biết về nhiệt độ, thật ra việc này có thể dùng khoa học để giải thích.

Đoán rằng trước đó trong lúc lướt điện thoại, vô tình nhìn thấy nhiệt độ hiển thị, mà bản thân cậu không chú ý, giống với một loại trí nhớ tức thời của con người, chỉ tồn tại trong thời gian ngắn tầm vài giây rồi phai nhạt, mà nhân cách thứ 2 của cậu lại chú ý đến nhiệt độ, đồng thời làm trí nhớ khắc sâu.[???][Có khi là một khả năng khác, cậu vốn không có bệnh, tui cũng không phải nhân cách thứ hai cậu ảo tưởng ra, mà là một loại thiên phú, một loại năng lực đặc biệt?

Một loại năng lực gọi là Biết Trước!

Tui nói thật, thiên phú của tui rất mạnh!]Nghe âm thanh máy móc trong đầu, mí mắt Lê Bạch Thành không thèm giật lấy một cái, lạnh nhạt nói: "Không, tôi có."

Nếu không cậu cũng sẽ không có nhân cách phân liệt thứ hai, nhìn ai cũng thấy không giống người. [????][..........]Có lẽ lời nói của cậu tác động quá lớn, chủ nhân của âm thanh kia nghẹn lời, chẳng nói thêm gì nữa.

Lê Bạch Thành vừa mở cửa chống trộm, cửa nhà hàng xóm bên cạnh cũng có tiếng động.

Lê Bạch Thành lẳng lặng đánh giá người hàng xóm của mình.Có một số người trời sinh đã tự mang theo hào quang, như có một ngọn đèn vô hình lúc nào cũng chiếu lên người đàn ông này, khiến ánh mắt của mọi người luôn tập trung vào anh ta.

Anh ta thật đẹp.

Lê Bạch Thành đang muốn đi vào trong, âm thanh lạ trong đầu lần nữa vang lên.[Không thể không thừa nhận anh ta quả thật dậy thì rất thành công, dựa vào tiêu chuẩn của loài người, ít nhất anh ta cũng được 9 điểm.][Đương nhiên rồi, cậu ——— 99 điểm.]Lê Bạch Thành: ......Cứu mạng, nhân cách thứ hai của cậu không chỉ ngốc nghếch mà còn tự kỷ nữa.

Mặc dù bản thân cậu đẹp trai thật, nhưng cũng không cần lố đến như vậy được chưa![Tự kỷ?

Không có chuyện đó!

Chỉ là ăn ngay nói thật thôi!

Dù sao cậu cũng là nguòi đàn ông mà công chúa thích!] Lê Bạch Thành đang nghĩ thì nhận được tầm mắt từ trên người đàn ông kia, âm thanh trong đầu lại vang:[Thẩm Hi Vũ, vật ô nhiễm hạng S, danh sách ô nhiễm S-07: Ác mộng của Thần.

Tôi cho rằng danh sách này không hợp lí, ít ta tôi phải xếp trước nó!

Đáng ghét!][Không sai, nguồn gốc của tên gọi này chính là giống như cậu nghĩ ——— nó có thể kéo người khác vào cõi mộng ngay lập tức.][Khi nó ngủ, tất cả mọi người sẽ cùng nó đi vào cõi mộng, có thể đồng hóa cả người và sự việc.][Ghi chú: Cuối cùng là Trang Chu mộng hồ điệp hay là hồ điệp mộng Trang Chu, vẫn còn là một nan đề.][Nói một chuyện mà cậu không chú ý đến, từ khi nó chuyển đến đây, thời gian cậu ngủ ngày càng sớm có phải không?]Bình thường Lê Bạch Thành sẽ không thèm để ý đến nhân cách thứ hai, nhưng lần này cậu không nhịn được nữa, châm chọc trong lòng: "Cậu chắc chắn không phải ngủ nhiều là do thay đổi thời tiết ư?"[Tui chắc chắn.]"Ra ngoài à?"

Thẩm Tây Vũ nhướng mày nhìn cậu, hỏi thăm.

"Ừm."

Sau khi Lê Bạch Thành trả lời, thuận miệng hỏi lại: "Anh cũng vậy sao?"

Thẩm Tây Vũ gật đầu, khách sáo và xa cách đáp: "Ra ngoài làm chút việc."

Kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa, Lê Bạch Thành đi theo hàng xóm, hai người một trước một sau xuống lầu.

Lê Bạch Thành đang đi, nhân cách thứ hai lại mở miệng: [Chậc, nói cho cậu biết một tin tốt, theo tui quan sát, nó đang bị thương, mà còn là thương nặng.][Cho cậu một đề nghị —— nhân lúc nó đang bị thương lấy mạng nó!

Giết nó!

Dù sao nó dọn đến sát nhà cậu cũng chẳng phải có ý tốt gì.]Không có ý tốt?Lê Bạch Thành hơi sững người, hình như biết anh đang nghi ngờ, âm thanh máy móc đó lại vang lên. [Ác mộng nhỏ có ý xấu gì đâu?

Chỉ là muốn giết cậu, tu hú chiếm tổ mà thôi.][Đề nghị cầu đừng cứng chọi cứng với nó, viết một bức thư cho đối thủ Ăn Uống Quá Độ là một lựa chọn không tệ, để hai chúng nó tự đấm nhau!

Cậu hiểu mà, mượn dao giết người gì đó, đổ máu mà không cần vũ khí!

Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!

Dù sao khả năng của Ăn Uống Quá Độ cũng rất tuyệt vời!

Hây dô hây dô!]Vẻ mặt bình tĩnh của Lê Bạch Thành không nhịn được hơi nứt ra, cái nhân cách thứ hai ngu ngốc này không có bình thường chút nào!

Không chỉ ngốc nghếch và tự kỷ, còn mẹ nó có bệnh phản xã hội!Bệnh của cậu hình như càng ngày càng nặng rồi.

Lê Bạch Thành vừa đi ra khỏi toà nhà, thì bị một con chó ngăn cản.

Nói chính xác hơn là 1 con corgi ngậm sợi dây dắt chó lắc mông chạy về phía cậu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tha thiết như đang nói với cậu: Cho anh dắt, cho anh dắt!

Mau mang em về nhà!Lê Bạch Thành không nhịn được cười, chịu không nổi, chú chó này là do hàng xóm nhà đối diện cậu nuôi, lần nào cũng như thế này, không biết có phải do quá thích cậu không, mấy lần trước còn chạy thẳng vào nhà cậu, sống chết cũng không chịu theo chủ về nhà.Đợi Lê Bạch Thành cười xong, âm thanh trong đầu vang lên:[Một con vật ô nhiễm thực lực không tệ, nó đã từng mộng tưởng rằng sẽ chinh phục toàn thế giới, nhưng ước mơ bây giờ chính là được làm chó của cậu, đừng nghi ngờ, nó chính là một con chó simp trăm phần trăm.][Tui nói thật, không bằng cậu đồng ý với nó đi.

Cũng đã đến đây tám trăm lần rồi, Lưu Bị tìm Gia Cát Lượng cũng chỉ có ba lần!][Nó của ngày trước đã từng cảm thấy làm chó thật là sỉ nhục vật ô nhiễm, nhưng nó của bây giờ cho rằng làm chó không có gì là không tốt, quan trọng ai là chủ của nó kìa!

Rốt cuộc là một người chủ tốt, có thể để nó chó gậy thế chủ, mắt chó nhìn người thấp.]Lê Bạch Thành: ???Cậu có thể vớ vẩn hơn nữa không?Khóe miệng Lê Bạch Thành giật giật, không để ý tới âm thanh trong đầu, mà cầm lấy dây dắt chó đưa lại cho chủ của nó, mà nhóc chó kia nằm trong lòng chủ, lưu luyến nhìn cậu, giống như thật sự muốn đổi chủ vậy.Lê Bạch Thành có trong chớp mắt cảm thấy "nhân cách thứ hai" không phải đang lừa cậu.[Một vật ô nhiễm có ước mơ, biết điều, có ánh mắt, đối với việc không thể trờ thành chó của cậu, nó tỏ vẻ thật đau đớn.]Lê Bạch Thành: ................Sao cứ cảm thấy câu này lạ thế nào ấy!Lê Bạch Thành đi thật nhanh, sau lưng truyền đến tiếng sủa của nhóc corgi."

Gâu gâu!"[Em sẽ không từ bỏ, em nhất định sẽ trở thành thú cưng của anh!

--- Bản phiên dịch chuẩn xác đến từ bổn dị năng]Lê Bạch thành cúi đầu mắng một câu: "Đồ điên."

Làm lơ âm thanh máu móc trong đầu, Lê Bạch Thành ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện, bởi vì bệnh của cậu có hơi đặc biệt, lần trước kiểm tra vẫn chưa xác định được việc cậu có thật sự bị tâm thần phân liệt hay không, cho nên bây giờ chỉ dùng phương pháp giải tỏa tâm lý là chủ yếu, mà không dùng thuốc........"

Gần đây cậu ta có còn nói bậy nói bạ trong đầu cậu không?"

"Còn."

Lê Bạch Thành bất đắc dĩ gật đầu, "Theo tôi quan sát, nó có hội chứng Chunibyo* rất nặng, chứng vọng tưởng, ngoài ra còn bị tự kỷ."(Chūnibyō (中二病 ) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".)"Thí dụ?"

Bác sĩ trị liệu chính của Lê Bạch Thành đặt bệnh lý trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu."

Nó sẽ gọi tất cả những người, động vật, thậm chí là vật phẩm mà tôi nhìn thấy là vật ô nhiễm."

Lê Bạch Thành xoa ấn đường, có chút bực dọc nói."

Có thể nói cụ thể hơn không?"

Bác sĩ Đường nhìn thoáng qua người trẻ tuổi trước mặt, nói.[Đường Quan, vật ô nhiễm cấp A, danh sách ô nhiễm A-98: Viện trưởng Bệnh viện nhân dân số 4.][Ghi chú: Chuẩn xác hay không chính là sự khác biệt giữa giải phẫu và giết mổ, ai không muốn có một vị bác sĩ chữa bệnh giỏi làm đội viên dự bị chứ?]Lê Bạch Thành nhớ lại lúc mình vừa nhìn thấy bác sĩ Đường, âm thanh máy móc đó có nói một câu, khóe miệng hơi nhếch.Bác sĩ Đường người ta là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ ngoại khoa!

Mắc gì lôi bác sĩ ngoại khoa vào!Lê Bạch Thành bực bội dựa ra sau, để cả người tựa vào sô pha, rồi mới mở miệng, "Ví dụ như nó nói bác sĩ Đường anh đây không phải bác sĩ mà viện trưởng."

Bác sĩ Đường: ".........."

Nhìn vẻ mặt như vừa gặp ma của bác sĩ Đường, Lê Bạch Thành im lặng mấy giây, có chút không xác định nhìn về phía bác sĩ Đường: "Anh thật sự là viện trưởng?"

Bác sĩ Đường lễ phép lại không làm mất tác phong gật đầu: "Hôm qua vừa mới được xét duyệt."

Lê Bạch Thành:......Trong đầu Lê Bạch Thành bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ.Có lẽ âm thanh máy móc trong đầu cậu không phải là nhân cách thứ hai, mà là một loại dị năng, một loại thiên phú...Hừ.Sao có thể!Cậu bị tên ngốc kia lây bệnh mất rồi![.......]Rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Đường, Lê Bạch Thành chậm rãi đi ra ngoài, tâm trạng cũng không ảnh hưởng vì 'bệnh tình' của bản thân, tùy duyên đi.Vẻ ngoài Lê Bạch Thành rất dễ xem, mấy cô y tá trẻ tuổi thấy cậu, không hẹn mà cùng nhau đi đến trò chuyện, dù biết cậu đến tìm bác sĩ Đường...à không, bây giờ phải là Đường viện trưởng mới đúng....Cho dù biết cậu đến bệnh viện tìm bác sĩ Đường là vì bệnh tâm thần, vẫn nhiệt tình như cũ.Ngay khi cậu bị mấy cô y tá kéo đến tán gẫu, âm thanh máy móc trong đầu đúng lúc vang lên: [Vật ô nhiễm cấp B, danh sách ô nhiễm B-28: Phân Tách.

Đừng thấy nhiều y tá thích cậu như vậy, thật ra chúng nó đều được tách ra từ một vật ô nhiễm, ngoại trừ con trong góc phòng kia.]Lê Bạch Thành nghe thấy, gần như theo bản năng nhìn về phía đó.Đừng nói, thật sự có một cô y tá ở trong góc đó.Cô ý tá đó hình như là người mới đến, mấy lần trước cậu chưa từng thấy gương mặt này, tuổi tác không lớn, nhìn như vừa mới tốt nghiệp, cột tóc đuôi ngựa cao, không biết có phải do cơ thể không được khỏe hay không, sắc mặt hơi trắng, đôi mắt như nai con đầy mơ màng mông lung.[Vật ô nhiễm bậc E, danh sách ô nhiễm - 956: Dị biến.

So sánh với vị nào trước đó hiển nhiên nó rất cùi bắp, bị ăn hiếp cũng là chuyện bình thường.][Đừng thấy dáng vẻ nhỏ yếu, đáng thương, bơ vơ đó, thật ra nó rất có dã tâm, bây giờ trốn ở trong góc chính là một cách ngụy trang của nó.] [Nó đã nghĩ kỹ rồi, dù không làm chính thất của cậu, thì là bé ba cũng không tệ, bé tư nó cũng không ngại.]
Được rồi.Cái tính tự tin ngớ ngẩn*này của nhân cách thứ hai thật sự đã xông đến cậu!(*普信男 - Phổ tín nam: Ý chỉ những người đàn ông bình thường nhưng tự tin một cách kỳ lạ.)[................]Lê Bạch Thành nói mấy câu với y tá xong mới rời đi, khi rời khỏi bệnh viện, xoay người nhìn về phía cổng lớn.Âm thanh máy móc trong đầu mới yên lặng được chút xíu lại nói nữa:[Vật ô nhiễm bậc B, danh sách ô nhiễm B-956: Dị năng không gian.

Dù hơi yếu, nhưng tốt xấu gì cũng là một hệ không gian.][Chắc cậu không thật tình nghĩ đây là một cái bệnh viện đàng hoàng đâu phải không?

Không phải chứ?

Không phải chứ?

Ở Thần quốc có cái bệnh viện nào đoàng hoàng đâu chứ!

Đây chính là Thần Quốc đó!]Lê Bạch Thành không nói gì, tiếp tục không để ý đến âm thanh trong đầu, đi về phía trước.[Vật ô nhiễm bậc B........][Vật ô nhiễm bậc C........]Lê Bạch Thành đi qua đám đông, âm thanh máy móc trong đầu không biết ngừng nghỉ mà vang, giới thiệu hết "vật ô nghiễm" ở xung quanh.Lê Bạch Thành có chút bực mình, đổi lại là trong đầu ai có một thứ cứ ríu rít ríu rít thì tính tình cũng không tốt nổi, cậu chịu không nổi nhỏ giọng mắng: "Mẹ nó cậu nhìn ai giống người chứ!

Cậu mẹ nó nhìn tôi cũng đâu giống người!

Cậu có thể câm cái miệng lại được không!"

Lê Bạch Thành vừa mắng xong, một giây sau, bị một người đâm mạnh vào, mùi máu tươi theo đầu mũi hòa tan vào hô hấp của cậu.Sau đó có một người đàn ông hình như không được khỏe đi đến, lảo đảo ngả vào người cậu, lbt vội vàng đưa tay đỡ lấy đối phương, đang định hỏi "Có cần tôi giúp không", thì giây tiếp theo đã nghe được âm thanh phiền não trong đầu---------[Không thể, bởi vì----------][Tui nhìn thấy con người.]Cả người Lê Bạch Thành đều ngẩn ra, giây tiếp theo nó lại nói, không biết có phải lỗi giác của cậu hay không, cậu cảm thấy âm thanh của nó như cao lên 8 quãng, như muốn đâm thủng màng nhĩ của cậu.[Giang Vong, dân cư trung tâm thành phố số 2, nhân viên hậu cần của trung tâm phòng chống ô nhiễm, danh sách thiên phú E-555: Nhìn tôi đáng thương như vậy nè.

Một danh sách thiên phú bị người khác đánh giá vô cùng thấp.][Hu hu hu, thằng bé thật là đáng thương, đội trưởng vì giúp cậu ấy mà bị thương nặng đến sắp chết rồi, ngay cả cậu ấy cũng bị thương, nếu không được cầm máu, thằng bé chắc chắn sống không được bao lâu!][Ghi chú: Nhìn tôi đáng thương như vậy, anh mau giúp tôi đi!]Lê Bạch Thànhnhìn người đang té xỉu trong lòng mình......trên người mặc một bộ quần áo màu đen, gương mặt căng nhưng tái nhợt, chậm rãi hiện lên một dấu "?"

Mẹ cậu lố thật sự!
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 2 - Độc thoại tận thế


Lê Bạch Thành không biết người thanh niên này đã trải qua những gì, chỉ biết quần áo trên người cậu ta đã ướt đẫm, cả người toàn là máu, cậu chỉ mới vừa đỡ lấy người này đã bị máu dính thành vết lớn lên áo.Lê Bạch Thành đỡ người này sang một bên ngồi xuống, tuy rằng cậu không học ngành y, nhưng cũng biết nếu gặp tình huống như thế này thì tuyệt đối không được cử động người bị thương, dù sao cậu không phải bác sĩ hay chuyên viên chăm sóc, chạm bậy bạ rất có thể tạo thành thương tổn lần thứ hai cho đối phương, nên Lê Bạch Thành không dám chạm vào, mà lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Đường.Điện thoại thông, Lê Bạch Thành không cho đối phương cơ hội nói bất kỳ điều gì, nói rõ tình huống lúc này cậu gặp phải."

Bác sĩ Đường, tôi là Lê Bạch Thành, tôi sẽ gửi vị trí hiện tại của tôi cho anh, phiền anh cho xe cấp cứu đến đây ngay."

Tốc độ Lê Bạch Thành nói chuyện nhanh hơn, "Ở đây đang có người bị thương rất nặng, phải nhanh chóng cầm máu!

Tôi không biết phải làm gì bây giờ..."

Người bên kia điện thoại nghe cậu nói, đợi vài giây sau, giọng nói bình tĩnh: "Được, cậu Lê đừng vội, vị trí của cậu cách bệnh viện không xa, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi, trước tiên cậu hãy kiểm tra vết thương của nạn nhân, tôi cần xác nhận tình trạng một chút.".................Lê Bạch Thành dựa theo chỉ thị của bác sĩ Đường, kiểm tra thương tích của thanh niên, kéo áo của cậu ta ra, cậu mới phát hiện trên phần bụng có một vết thương rất rất dài, không chỉ thấy máu còn thấy thịt, máu thịt lẫn lộn, máu tươi đỏ thẫm chảy ra bên ngoài."

Trên bụng cậu ta có một vết thương, rất sâu.....có thể nhìn thấy nội tạng.......máu từ miệng vết thương chảy ra ngoài."

"Ừ, được rồi, tôi cần cậu đơn giản xử lý miệng vết thương cho cậu ta, được chứ?"

Âm thanh của bác sĩ Đường như có sức lôi cuốn kỳ lạ, làm nhịp tim vốn tăng cao của cậu chậm lại.Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phần bụng người nọ, tiếp tục dựa theo lời bác sĩ Đường dặn, Lê Bạch Thành xử lý miệng vết thương, ngồi tại chỗ đợi xe cấp cứu đến.Trong lúc đợi, thời gian qua thật chậm, rõ ràng từ lúc cậu gọi điện thoại tới bây giờ chỉ mới qua ba phút, Lê Bạch Thành cảm thấy như qua rất rất lâu vậy."

Đội trưởng...."

Âm thanh của người đàn ông rất nhỏ, nhỏ đến mức Lê Bạch Thành tưởng mình nghe nhầm, nếu không phải âm thanh máy móc trong đâu đột nhiên vang lên, Lê Bạch Thành cũng không biết được đối phương muốn nói cái gì.[Hu hu hu, thằng bé thật sự làm tui khóc chết rồi!

Bản thân sắp không qua khỏi, thế nhưng vẫn nhớ đến đội trưởng của mình!] Đội trưởng.Chân mày Lê Bạch Thành nhíu lại, nhớ lại lúc cậu khi nhìn thấy chàng trai này, âm thanh máy móc đã nói qua ---[Hu hu hu, thằng bé thật đáng thương, đội trưởng vì giúp cậu ấy mà bị thương nặng đến sắp chết, ngay cả cậu ấy cũng bị thương, nếu không được cầm máu, thằng bé chắc chắn sống không được bao lâu!]Sợ âm thanh trong đầu không hiểu ý của mình, lbt còn chỉ vào người đàn ông "Người đội trưởng mà cậu ta vừa nhắc."[?]........................Trong xe cấp cứu, ngoài trừ tài xế, toàn là những người Lê Bạch Thành quen biết.Trừ mấy cô y tá trẻ tuổi, bác sĩ Đường cũng đến.Lê Bạch Thành cảm thấy có lẽ là do mình từng tận mắt chứng kiến Thiên Khải, tuy cậu thấy chuyện mình vừa trải qua có chút hoang đường, nhưng không phải không thể chấp nhận.Dù sao cậu cũng đã từng thấy một bóng mờ thật lớn bao phủ trái đất, cũng chứng kiến bầu trời vỡ vụn, trong đầu có một thiên phú hay dị năng cũng không phải là chuyện gì quá khó chấp nhận.

Bác sĩ Đường thấy Lê Bạch Thành không nói lời nào, tưởng đâu cậu bị dáng vẻ bi thảm của hai người này hù mất vía, an ủi: "Không có việc gì, cậu cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn họ chắc chắc không sao."

Lê Bạch Thành đang định nói bản thân không sao, chỉ là đang suy nghĩ linh tinh, bên tai vang lên âm thanh máy móc --------[Cậu có thể hoàn toàn tin tưởng nó!Dựa theo phương điện phẫu thuật ngoại khoa mà nói, nó nói số 2 không ai/vật ô nhiễm nào dám nói số 1, đương nhiên rồi, nếu ngay cả nó cũng trị không hết, thì tui kiến nghị cậu nên đi lựa một hủ đựng tro đẹp đẹp là vừa!

Lúc sống không được ở nhà đẹp, chết rồi còn không ở được sao?Song bên cạnh đó tôi cũng muốn nói thêm một câu, làm một bác sĩ ngoại khoa, không ai có thể bắt bẻ nó, nhưng làm một bác sĩ tâm lý, tui chỉ muốn tặng nói bốn chữ -- cái thứ rác rưởi*, chó còn giỏi hơn nó.]

Lê Bạch Thành: ..............Lê Bạch Thành gật đầu, xem như trả lời bác sĩ Đường, tiếp đó cậu nhìn xuống hai người đang nằm trên băng ca, im lặng một chút rồi vờ như hỏi: "Bác sĩ Đường, ngày trước anh là bác sĩ ngoại khoa phải không?Lê Bạch Thành phát hiện sau khi mình nói câu này, động tác của Bác sĩ Đường rõ ràng bị khựng lại, ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía cậu: "Sao cậu Lê biết được?"

Nét mặt Lê Bạch Thành không thay đổi quá lớn, bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là thấy thủ pháp xử lý vết thương của ngài rất thành thạo, giống như đã luyện cả trăm cả nghìn lần rồi vậy.". . . . . .Xe cấp cứu rất nhanh đã đến bệnh viện nhân dân số 4, Lê Bạch Thành xuống xe mới nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cửa lớn, nguyên nhân không phải do cậu, là mà hai dòng chữ chói mắt bên trên.Trên bảng có một dòng chữ lớn "Bệnh viên nhân dân số 4", bên phải tấm bảng viết một dòng chữ nhỏ hơn, là ——"Bệnh viện tâm thần tổng hợp cấp 3 quy mô lớn". [Đừng nhìn nữa, chỗ này chính là bệnh viện tâm thần, lúc đầu cậu đến Tứ Viện không phải là vì để khám bệnh tâm thần hay sao?Đừng hỏi vì sao viện trưởng bệnh viện tâm thần lại là bác sĩ ngoại khoa!

Cũng đừng hỏi tại sao bệnh viện lại để bác sĩ ngoại khoa làm bác sĩ trị liệu cho cậu!

Cậu hiểu mà, tài nguyên chữa bệnh có hạn, tui đã nói từ sớm với cậu là nó không chính thống đâu!

Một cái bệnh viện mà tính luôn cả nó, tổng cộng chỉ có bốn nhân viên thì chính thống chỗ nào?Ghi chú: Tứ viện, một bệnh viện tâm thần mà bệnh nào cũng có thể chữa khỏi trừ bệnh tâm thần!] Lê Bạch Thành:.......Nhìn theo y tá bác sĩ đưa người vào phòng giải phẫu, Lê Bạch Thành thở nhẹ một hơi, ngồi sang một bên nghỉ ngơi, để chiếc áo thấm máu dán vào cơ thể, mùi tanh nồng nặc của máu bốc lên mũi, không ngừng kích thích giác quan của cậu.

Cậu mất một thời gian mới tiêu hoá xong tin tức mà nửa tiếng trước vừa nhận được.

Cậu không có bệnh, cũng không bị tâm thần phân liệt, âm thanh máy móc trong đầu chỉ là một loại thiên phú, một thứ được gọi là dị năng. [DING DONG, chúc mừng ký chủ!

Cuối cùng cậu cũng nhận ra được tui không phải là nhân cách thứ hai mà là thiên phú, dị năng của cậu!] Dưới đèn trắng nhợt nhạt, chiếc áo bị nhuộm đỏ của Lê Bạch Thành như đậm hơn mấy lần, Lê Bạch Thành ngồi trên ghế, dựa vào phần lưng nhựa trên băng ghế.

"Cậu nói cậu là dị năng thiên bẩm, dường như tất cả dị năng thiên phú đều có một mã số danh sách," Lê Bạch Thành tiếp thu rất nhanh, trở tay xoa bóp chiếc cổ mỏi nhừ, hỏi: "Thứ tự danh sách của cậu là gì?"

Theo cậu hỏi của cậu, âm thanh máy móc trong đầu vang lên: [Danh sách thiên phú S-12: Biết Trước.

Ở đây tui nhất định phải nói một câu, cái danh sách thiên phú này không khoa học chút nào!

Tui mạnh như này, vậy mà không vô được top 3!

Đối với vấn đề này tui có sáu điểm cần nói ——][. . . . . . ]Lê Bạch Thành không biết sáu điểm đó là cái gì, nhưng trong đầu cậu thật sự cảm giác được âm thanh máy móc nêu ra sáu điểm.

Thôi vậy, cậu đều có thể dùng suy nghĩ giao lưu với thứ trong đầu mình, vậy tại sao lại còn quan tâm đến sáu điểm phản khoa học này chứ, mọi người đều là thứ phản khoa học.

Lê Bạch Thành: "Vậy tôi nên gọi cậu là gì?"[Cậu có thể gọi tui là hệ thống, hoặc một cái tên khác, chỉ cần cậu thích là được, dựa theo hiểu biết của tui về loài người, cách gọi hệ thống này có thể giúp cậu hiểu rõ tui hơn, dù sao tui và những danh sách khác cũng không giống nhau, tui là một —— danh sách có thể giao lưu với người sỡ hữu.Ghi chú: Biết tôi đặc biệt thế nào chưa!

Nhóc, có phải mê chết cậu rồi không?]Khoé miệng lbt giật giật, trải qua nửa tháng sống cùng, đối với một hệ thống thường hay nói ra mấy câu giật gân, Lê Bạch Thành đã có một sức miễn dịch nhất định, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, một câu vô nghĩa cũng không nói, tiếp đó hỏi một câu mà cậu vẫn luôn muốn biết ——"Thế giới này tàn lụi chưa?"[Về thế giới có tàn lui hay chưa, tui và loài người các cậu có cách nhìn khác nhau......]Lê Bạch Thành cảm thấy như bản thân vừa mở ra thế giới mới, tất cả hiểu biết của cậu trước kia đều bị 一一đảo ngược.

Thì ra, sau ngày hôm đó, tận thế đã đến như dự đoán, thế giới đã bị huỷ hoại từ lâu.

Những giọt mưa máu kia thẩm thấu vào trong đất gây ô nhiễm trên toàn thế giới, vô số nguồn ô nhiễm từ đó sinh ra.

80% dân số đã chết trong bảy ngày mưa máu giáng xuống, bọn họ không phải bị mưa máu ô nhiễm thành vật ô nhiễm, mà biến thành quái vật bị vật ô nhiễm giết chết.

Nhân loại gần như là giống loài chiếm cứ cả trên trái đất, giống như ở thời đại khủng long của kỷ Creta gặp phải sao chổi va chạm địa cầu bị tiệt chủng hoàn toàn vậy.Nguồn ô nhiễm gây ô nhiễm cho mọi sinh vật xung quanh như nhau, làm chúng trở nên khát máu, bạo lực, đồng thời làm nhiễu sóng trên diện tích lớn, vật ô nhiễm bậc thấp chỉ có bản năng nhu cầu ăn uống, mà bản thân vật ô nhiễm cấp cao chính là một loại nguồn ô nhiễm, con người nếu đến gần sẽ bị ô nhiễm biến thành quái vật.Khi đối mặt với những vật ô nhiễm này, nhân loại quá yếu ớt, cũng vì chuyện này, từ khía cạnh nào đó con người cũng trở thành chung một thể cộng đồng, bọn họ liên hợp lại không gì có thể ngăn cách, hủy bỏ lệnh cấm trang bị kỹ thuật, bọn họ học được chia sẻ, giúp đỡ, cũng học được hòa bình.Sau khi hủy bỏ lệnh cấm trang bị kỹ thuật, những người may mắn còn sống sót lợi dụng kỹ thuật đỉnh cao lúc ấy chế tạo trang thiết bị, xây dựng từng thành phố với những bức tường cao, nhân loại không cần lúc nào cũng phải đối mặt với vật ô nhiễm đột ngột xuất hiện, có thể ở sau bức tường cao kéo dài hơi tàn.Nghe hết miêu tả của hệ thống, theo bản năng hỏi một câu: "Tường thành có thể ngăn cản vật ô nhiễm ư?"[Có thể ngăn cản một số vật ô nhiễm yếu kém, một số vật ô nhiễm mạnh nhất định phải điều động người của Bộ An Toàn.Không sai, cậu đoán đúng rồi.

Bộ An Toàn cũng là một nhánh của trung tâm phòng chống ô nhiễm, chủ yếu phụ trách xử lý những vật ô nhiễm đến gần tường thành cùng với những vật ô nhiễm mới trong thành phố, bảo đảm an toàn trong thành.Bộ An Toàn đều là những nhà dị năng thức tỉnh dị năng giống cậu, bọn họ có thể chống lại ô nhiễm ở một mức độ nhất định, rất thích hợp công việc này, hay phải nói chính xác hơn, bọn họ đã bị ô nhiễm từ lâu, chỉ là sau khi bị ô nhiễm không có biến thành vật ô nhiễm ngay, ngược lại thức tỉnh dị năng, đương nhiên tất cả người biến dị sau này đều sẽ trở thành vật ô nhiễm.]Ghi chú: Nơi không an toàn nhất ở Trung Tâm Phòng Chống Ô Nhiễm chính là Bộ An Toàn.

Đề nghị của tui là: Đừng đến đó, ngàn vạn lần đừng đến!]
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 3 - Độc thoại tận thế


[Tui biết cậu muốn hỏi vì sao, đáng tiếc phải nói cho cậu, tất cả người biến dị sau này đều sẽ trở thành vật ô nhiễm, không một ai có thể ngoại lệ, trừ khi ------ xuất hiện phép màu.Nhưng cậu yên tâm, cho dù cậu biến thành vật ô nhiễm, nhất định cũng là vật ô nhiễm cấp cao, dù sao tui cao cấp như này, cậu không thể thấp đi đâu được, có tui ở đây, cậu chắc chắn sẽ trở thành một vật ô nhiễm mạnh nhất.]Trong hành lang bệnh viện gần như chỉ có một màu trắng, Lê Bạch Thành làm lơ hệ thống mãi đang ồn ào, ngẩn ngơ nhìn về phía đèn phẫu thuật báo đỏ trước của phòng phẫu thuật.Không biết phẫu thuật bao nhiêu lâu nữa mới kết thúc?

Nhưng nhìn tình trạng của hai người bị thương, cuộc phẫu thuật chắc chắn không nhanh được, đã qua đi hơn nửa tiếng, không biết tình hình cụ thể thế nào rồi.Lê Bạch Thành đang nghĩ ngợi, đột nhiên ở xa vang lên những âm thanh ầm ĩ."

Chuyện gì vậy?"

Lê Bạch Thành cau mày, theo câu hỏi của cậu, giọng nói pha trò của hệ thống vang lên trong đầu: [Vật ô nhiễm bậc B kia vì cậu, cùng bản thân và bản thân mình đánh nhau chứ gì.]Lê Bạch Thành: ???Lê Bạch Thành có chút mơ màng nhìn về phía đại sảnh, một giây sau, hai cô y tá xuất hiện trong tầm mắt của cậu.Hai người họ đang giành giật một bộ quần áo, chính xác mà nói thì đó là một chiếc áo sơ mi nam, vì giành áo sơ mi, giữa họ thậm chí còn diễn ra một cuộc chiến võ thuật quy mô lớn.Tầm mắt Lê Bạch Thành ngừng lại trên chiếc áo hai người đang giành giật kia vài giây, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường.[Đúng vậy, giống như cậu nghĩ, chúng nó vừa ra ngoài mua áo cho cậu đó, nhưng về việc ai sẽ là người mang quần áo tặng cho cậu, chúng nó đã nảy sinh chút bất đồng nho nhỏ.Mặc dù chúng nó đều từ một vật ô nhiễm bậc B tách ra, nhưng đâu có quy định pháp luật nào nói ------ vật ô nhiễm không thể ghen tuông với bản thân và bản thân đâu chứ?

Nó có sai cái gì đâu?

Nó chỉ là thích trai đẹp mà thôi!]Lê Bạch Thành: ............Lê Bạch Thành phát hiện khi đối diện với hệ thống, tiếng mẹ đẻ của cậu đã biến thành vô ngữ, gần nhất số lần cậu không nói nên lời cộng lại còn nhiều hơn số tuổi cậu sống trên đời này.-Trong phòng bệnh, Lê Bạch Thành thản nhiên nhìn hai người đang nằm hôn mê trên giường.Giang Vọng, Đàm Ninh.

Trong lúc chờ hai người làm giải phẫu, hệ thống đã nói với cậu không ít thông tin của hai người.Hai người họ đều là người của bộ hậu cần trong Trung Tâm Phòng Chống Ô Nhiễm Thành Phố số 2, Đàm Ninh là đội trưởng, cobf Giang Vọng là một thành viên trong tiểu đội này.Đường nhiên ngoại trừ những thông tin cơ bản bên ngoài, hệ thống còn nói một ít việc khác.Ví dụ, Giang Vọng không biết bản thân đã bị ô nhiễm trong lần làm nhiệm vụ thanh lọc cấp E, đồng thời thức tỉnh danh sách thiên phú E-555: Nhìn tôi đáng thương như vậy.

Ví dụ, Đàm Ninh thật ra là một người biến dị, anh ta tham gia bộ hậu cần không phải vì bảo vệ loại người, mà vì để điều tra chân tướng một việc.Lại ví dụ, hai người có thể đến đây là vì khi làm nhiệm vụ xảy ra chút sự cố, có người trong tiểu đội hậu cần biến thành vật ô nhiễm.Nhiệm vụ lần này có 4 đội, cộng lại có hai mươi ba người, chủ yếu là giúp bộ an toàn thu xếp, bộ an toàn ở phía trước giải quyết vật ô nhiễm, bọn họ ở phía sau dọn dẹp các thể ô nhiễm, lấy hàng mẫu vân vân.Trong đó có thành viên của một đội vì muốn kiếm thêm chút tiền, đã bán mất thuốc chống ô nhiễm mà trung tâm phân phát với giá cao.Vốn dĩ gã có thể sống dựa vào số thị phần mình trộm bán ra, nếu cứ ở yên trong thành phố trung tâm số 2, cũng không đến mức bị biến thành vật ô nhiễm, nhưng vấn đề là, nhiệm vụ lần này không nằm ở trong thành, mà ở vùng hoang vu.

Số lượng vật ô nhiễm ở vùng hoang vu vượt xa trong thành, bấy kỳ ai muốn hành động ở vùng hoang vu, nhất định phải dùng đầy đủ liều lượng thuốc chống ô nhiễm.Ban đầu gã còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn suy xét đến việc sẽ nói cho trung tâm biết chuyện mình trộm bán thuốc, nhưng khi nghĩ đến việc mình có thể bị sa thải, gã đã bỏ cuộc, và ôm tâm lý may mắn, cảm thấy có lẽ sẽ không bị ô nhiễm, cho dù bị ô nhiễm, gã có thể thức tỉnh thiên phú trở thành người biến dị.Sau khi đã hoàn thành công việc, trên đường quay về, chuyện không may cũng xảy ra.Gã đã biến thành vật ô nhiễm.Chỉ mười giây ngắn ngủi, mặt gã không ngừng biến dạng, như không có xương cốt, lớp da trên mặt tách ra, để lộ máu thịt bên trong, cùng với từng lớp hàm răng lởm chởm như răng cưa.Chỉ có một thành viên biến thành vật ô nhiễm, thật ra không đủ để đội hậu cần gồm hai mươi mấy người của Giang Vọng bị diệt sạch, mặc dù Bộ hậu cần không có nhiều người dị năng mạnh như Bộ an toàn, nhưng tất cả đều đã qua huấn luyện nghiêm khắc, hoàn toàn có thể đối phó với loại tình huống đột ngột phát sinh này.Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù người của Bộ hậu cần không thể giải quyết, một mình người dị năng Đàm Ninh cũng có thể xử lý một con vật ô nhiễm mới tái sinh này.Nhưng vấn đề ở chỗ, trong lúc chiến đấu, bọn họ đã làm một vật ô nhiễm cấp B đang ngủ ở gần đó thức tỉnh.Giang Vọng, Đàm Ninh và đội hậu cần vừa giải quyết thành viên vừa biến thành vật ô nhiễm xong, đã bị vật ô nhiễm cấp B kia tập kích.

Ngoại trừ Giang Vọng và Đàm Ninh, bởi vì tiến vào Thần Quốc mà tránh được một kiếp, những người khác toàn bộ bỏ mình, bất luận là bị quái vật ăn mất hay biến thành những thứ khác......dù sao tất cả đều đã chết.Trò chuyện với hệ thống, Lê Bạch Thành phát hiện dị năng của bản thân không phải vạn năng, tuy rằng có thể thông qua Biết Trước biết được những chuyện sẽ xảy ra trong tương tai hay những chuyện đã xảy ra ở quá khứ, lấy được một số thông tin quan trọng, nhưng nó có giới hạn.Ví dụ, nó biết Đàm Ninh vì điều tra một việc mới gia nhập Trung tâm phòng chống ô nhiễm, nhưng không thể nói cụ thể là việc gì; nó biết có người trong đội hậu cần trộm bán thuốc ra ngoài, nhưng không biết đối phương vì sao lại muốn bán thuốc.[Tui cảm thấy vậy đấy, đâu thể trách tui được, dù sao tui chỉ là một dị năng nhỏ yếu đuối không thể tự lo liệu mới sinh ra được vài ngày mà thôi.]Không quan tâm đến âm thanh trong đầu, Lê Bạch Thành ngước mắt nhìn ra ngoài sửa sổ, đây là việc sáng sớm mỗi ngày khi cậu tỉnh dậy sẽ làm...................Ngày trước mỗi khi nhìn bầu trời, là do cậu luôn nghi ngờ có phải bản thân vẫn còn đang nằm mơ hay không, mà bây giờ khi nhìn bầu trời, phần nhiều là do cảm thân thế sự vô thường.Ai có thể nghĩ đến chỉ sau một buổi chiều bình thường...........thế giới cứ vậy mà bị phá hủy chứ?

Còn thành phố cậu sinh sống từ lâu lại biến thành vùng hoang vu hay còn gọi là nguồn ô nhiễm cấp SSS với danh hiệu "Thần Quốc", danh sách ô nhiễm 001 - Thiên tai di động.Rời khỏi nơi này, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.Lê Bạch Thành nghe thấy một âm thanh từ đáy lòng vang lên.Trong phòng bệnh, không có chút âm thanh, yên tĩnh đến mức làm người khác không dám thở quá mạnh.Lê Bạch Thành cũng không biết bản thân ngủ như thế nào, có thể là do quá mệt, đợi khi cậu tỉnh giấc, trời đã tối đen, đèn trong phòng biết khi nào bị tắt đi.Lê Bạch Thành đang định đứng dậy mở đèn, đột nhiên cảm giác sau ót có một vật lạnh băng, trong khoảng thời gian cậu cũng chưa phản ứng được sau ót là cái gì.Là súng.Giây tiếp theo, Lê Bạch Thành nhận ra cái gì để ở sau đầu mình."

Đừng nhúc nhích."

"Anh là ai?"

Âm thanh của thanh niên rất dễ nghe, cho dù cậu ta cố ý hạ thấp giọng nói, cũng khó dấu được chất giọng cực tốt.Xem ra trong lúc cậu vừa ngủ, hai người vốn đang hôn mê ít nhất có một người vừa tỉnh lại.Chắc không phải là Đàm Ninh, anh ta bị thương quá nặng, hắn là người tên Giang Vọng, dù sao cậu ta bị thương nhẹ hơn đôi chút.[Thông minh, người cầm súng chỉa vào cậu chính là Giang Vọng!

Nhưng cậu có thể yên tâm, đầu cậu sẽ không nở hoa đâu, cậu ấy chỉ đang phô trương thanh thế thôi, đạn của cậu ấy đã dùng hết trong lúc chiến đấu rồi.]Đây là lần đầu tiên Lê Bạch Thành cảm thấy âm thanh của hệ thống không phiền đến vậy, thậm chí còn thấy có chút thân thiết."

Lê Bạch Thành."

"Cái gì?"

"Tôi nói, tôi tên Lê Bạch Thành," Lê Bạch Thành ngồi trên ghế, để mặc người sau lưng dùng súng chỉa vào đầu cậu, "Đừng căng thẳng, tôi giống các người, chỉ là một người vào nhầm Thần Quốc thôi."

"Đương nhiên, tôi vào đây sớm hơn các cậu một ngày, đã thăm dò được một phần quy luật của Thần Quốc, nếu không sao nói hai người may mắn, may mà đụng phải tôi, bằng không hai người đã chết từ lâu rồi."

"Là anh đã cứu chúng tôi?"

"Không phải sao?"

Lê Bạch Thành hỏi ngược lại, "Còn có, chắc cậu không định dùng cây súng rỗng đó chỉ vào đầu tôi rồi nói chuyện với tôi đâu nhỉ?

Tôi tốt xấu gì cũng là một nửa ân nhân cứu mạng các cậu đấy?"

Thanh niên im lặng vài giây, cũng không biết do cảm thấy bản thân đuối lý, hay vì trong súng không có đạn, cuối cùng cất súng đi.Vật sau ót biến mất, Lê Bạch Thành xoa bóp phần cổ cứng đờ, hỏi người sau lưng: "Có để ý việc tôi bật đèn không?"

Người thanh niên không nói, Lê Bạch Thành xem như cậu ra đã đồng ý, tự ý bật đèn trong phòng bệnh.Lê Bạch Thành quay đầu nhìn về phía thanh niên, mặc dù đã từ hệ thống biết được tên của đối phương, xuất phát từ lễ phép, Lê Bạch Thành vẫn hỏi "Cậu tên là gì".Thanh niên lạnh mặt, nói ra hai chữ:"Giang Vọng."

Lê Bạch Thành phát hiện thanh niên với cái tên Giang Vọng trước mặt không chỉ có một gương mặt rất ngầu, ngay cả cách nói chuyện cũng trong ngoài như một, vừa ngầu vừa ngông.Thậm chí cậu bắt đầu tò mò, nếu nhưthanh niên cool ngầu trước mặt biết danh sách thiên phú của mình là "E-555: Nhìn tôi đáng thương như vậy"........sẽ có vẻ mặt gì.Lê Bạch Thành nhịn lắm mới không nói ra khỏi miệng, Giang Vọng còn chưa biết mình có dị năng, cậu mà nói thẳng ra thấy thế nào cũng rất khả nghi!Với tình trạng hiện tại, Lê Bạch Thành không muốn vì miệng nghiện, dẫn đến một số phiền phức không cần thiết.Lê Bạch Thành chỉ vào giường bệnh, nói: "Trên người cậu vẫn còn bị thương, chúng ta ngồi xuống rồi nói."

Giang Vọng không nói gì, chỉ im lặng đứng tại chỗ, lạnh mặt nhìn cậu.Sau một lát.".........Nếu nói...........là anh cứu tôi và đội trưởng?

Lợi dụng logic ô nhiễm của Thần Quốc?"

Giang Vọng nghi ngờ nhìn về phía lbt đưa ra câu hỏi."

Nghiêm khắc mà nói, không thể nói là tôi cứu hai người, cứu hai người là 'Bác sĩ Đường', tôi chỉ đưa hai người đến bệnh viện."

Lê Bạch Thành thong thả nói, nghĩ một chút là bổ sung một câu: "Ừm, bác sĩ Đường là viện trưởng của bệnh viện này."

"Về Thần Quốc, tôi cũng không biết gì nhiều, dù sao tôi cũng chỉ vào đây sớm hơn hai người một ngày thôi."

"Nhưng theo tôi quan sát, bên trong Thần Quốc vẫn giống như thành phố trước khi bị hủy diệt, vẫn đang vận hành như ngày cũ, như việc đến bệnh viện có thể chữa bệnh, đến quán ăn có thể ăn cơm, đến trung tâm thương mại có thể mua sắm."

"Nên khi tôi phát hiện hai người, đã đưa hai người đến bệnh viện gần nhất, ban đầu chỉ là thử vận may, không ngờ hai người rất may mắn, Thần Quốc quả thật vận hành dựa theo logic ô nhiễm nào đó, 'bác sĩ' trong bệnh viện này có thể chữa hết thương tật trên người hai người, cứu hai người từ cửa âm phủ về."

"Thì ra là thế này......."

Lê Bạch Thành đang nói, một giọng nói khàn đặc vang lên trong vòng.Ban đầu Lê Bạch Thành còn nghĩ bản thân nghe nhầm, cho đến khi thấy Giang Vọng một bước như hai bước chạy đến bên cạnh giường của Đàm Ninh, nâng người từ trên giường bệnh ngồi dậy, Lê Bạch Thành mới xác định vừa rồi bản thân không có nghe lầm.Lê Bạch Thành sững sờ, hỏi: "Anh.....khi nào thì tỉnh?"

Không đợi Đàm Ninh trả lời, âm thanh của hệ thống ở trong đầu cậu vang lên trước một bước --[Từ lúc đầu Đàm Ninh đã tỉnh rồi.Đã ba phút tôi không nói gì, thế nào, thích một thế thống im lặng ít nói như tôi không?]
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 4 - Độc thoại tận thế


Lê Bạch Thành kéo khóe miệng.Cậu đừng có vô lại như vậy được không? [Cũng không phải vậy....Nhưng tui phải nhắc nhở cậu, con cáo già Đàm Ninh này không có tin những gì cậu vừa nói đâu, đương nhiên rồi, cậu cũng chẳng cần gã tin tưởng.Cậu tốt nhất cẩn thận cái tên 'người thiện tay độc' này, nếu gã nghĩ cậu là mối đe dọa của hắn, gã sẽ không chút do dự 'làm' cậu.Bổn dị năng vẫn còn muốn cùng cậu song ca bài Lạnh Lẽo.]Thấy Lê Bạch Thành đột nhiên sững người, Đàm Ninh cho rằng bản thân bất chợt lên tiếng làm Lê Bạch Thành giật mình, cười làm lành "Xin lỗi đã làm cậu sợ, tôi chỉ vừa tỉnh lại một lúc thôi.

Những gì hai người vừa nói tôi đều nghe thấy, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi."

"Không cần cảm ơn, dù sao ở Thần Quốc gặp được con người cũng không dễ dàng gì."

Lê Bạch Thành xua tay, nói.Đàm Ninh vươn một tay, tự giới thiệu: "Thành phố trung tâm số 2, Trung tâm phòng chống ô nhiễm, Tiểu đội hậu cần, Đàm Ninh."

"Hai người quả nhiên là người của Trung tâm phòng chống ô nhiễm," Lê Bạch Thành bắt tay Đàm Ninh xong, nói "Trước đó nhìn thấy đồng phục trên người hai người, tôi đã đoán hai người không phải người bình thường, không ngờ để tôi đoán trúng."

"Tiếc là không phải Bộ an toàn."

Lê Bạch Thành cố ý kéo dài giọng nói "Lê Bạch Thành, một người bình thường dù không tính là bình thường cho lắm.

Không nói nhảm nữa, việc quan trọng nhất lúc này là nghĩ cách rời khỏi đây."

Lê Bạch Thành để lộ đồng hồ trên cổ tay, dùng tay gõ vào mặt đồng hồ: "Đa số người bình thường ở khu vực ô nhiễm cấp E liên tục từ 2 đến 3 giờ, cơ thể sẽ xuất hiện phản ứng nhiễu sóng, 5 giờ, cơ thể sẽ toàn toàn nhiễu sóng thành vật ô nhiễm.

Mà thời gian ba người chúng ta đi vào Thần Quốc đã vượt thời hạn an toàn trong quy tắc của chống ô nhiễm."

Lê Bạch Thành đang nói thì hơi ngừng lại, ".........Ừm, thời gian tôi vào đây dài nhất, tôi vào đây ước chừng đã được 38 tiếng đồng hồ, hai người đỡ hơn tôi, nhưng tôi nghĩ cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu cả."

"Chúng ta sỡ dĩ đến lúc này vẫn chưa bị ô nhiễm, nguyên nhân ắt là do chúng ta đều đã thức tỉnh danh sách thiên phú, đã có sức chống lại nhất định với những vật ô nhiễm trong Thần Quốc, nhưng Thần Quốc là nguồn ô nhiễm cấp SSS duy nhất trên Trái Đất này, mức độ ô nhiễm chắc chắc mạnh hơn những nguồn ô nhiễm bình thường, dù chúng ta có là người dị năng, cũng không chống cự được bao lâu."

"Việc cấp bách trước mắt của chúng ta chính là nghĩ cách rời khỏi chỗ này, tôi cho rằng chúng ta có thể hợp tác, chúng ta tốt nhất nên trao đổi thông tin về thiên phú."

"Đương nhiên, không cần quá chính xác, nhưng ít nhất để chúng ta có thể hiểu rõ năng lực lẫn nhau, cũng dễ dàng hơn cho hành động tiếp theo."

"Đội trưởng Đàm, anh cảm thấy thế nào?"

Lê Bạch Thành nói xong, nhìn về phía Đàm Ninh, cười nhẹ hỏi.Đàm Ninh hơi nhíu mày, đường cong cơ bắp trên mặt thay đổi theo biểu tình mấy lần.

"Được."

Đàm Ninh nhìn Lê Bạch Thành, do dự một chút, mới mở miệng: "Dị năng và sức mạnh của tôi có liên quan đến nhau, sở trường của tôi thiên về tấn công diện rộng." [Đàm Ninh, danh sách thiên phú A-28: Thiên Dẫn.

Một dị năng có thể thao túng trọng lực, loại dị năng này từ mọi mặt mà nói quả thật đều rất mạnh, phải biết trọng lực có thể nghiền nát xương người chỉ trong một khoảnh khắc.Đương nhiên, Đàm Ninh còn chưa mạnh đến mức có thể dùng thiên phú của bản thân nghiền nát xương cốt của con người hay vật ô nhiễm, bằng không anh ta cũng sẽ không bị một con vật ô nhiễm cấp B đuổi giết vào đây, điều tôi đang nói chính là tầm cao mà danh sách thiên phú này có thể đạt đến.Ghi chú: Tui sẽ gọi nó là thần kỹ tấn công diện rộng!

Dị năng này mặc dù không tệ, nhưng lấy ra so với tui thì còn kém xa, tui rất mạnh, tui biết.]Lê Bạch Thành gật đầu, không có hỏi tiếp hiệu quả cụ thể dị năng của Đàm Ninh, dù sao hệ thống cũng đã lật hết bài tẩy của Đàm Ninh trong đầu cậu rồi.

Lê Bạch Thành quay đầu nhìn về phía Giang Vọng, hình như đang đợi đối phương nói về dị năng của bản thân.

"Tôi không có dị năng, cho dù có, tôi cũng không biết dị năng của mình là gì, anh là một nhà dị năng, dù có biết một chút về danh sách thiên phú đã thức tỉnh, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có thể nào nhận biết được, tôi nghi rằng bản thân vốn không có thức tỉnh danh sách thiên phú nào, còn việc vì sao đến bây giờ vẫn chưa bị ô nhiễm, có thể......"

Gương mặt cool ngầu kia của Giang Vọng cuối cùng cũng không có vẻ lạnh lùng kia, mà là hơn vài phần bối rối, "Có thể.....nguyên nhân là do sức khoẻ của tôi khá tốt."

Lê Bạch Thành đã sớm từ hệ thống biết được việc Giang Vọng vẫn chưa biết bản thân thức tỉnh được thiên phú, cũng không làm khó cậu ta, chuyển sang giới thiệu dị năng của bản thân, đương nhiên, cậu không nói thẳng ra danh sách thiên thú là Biết Trước, mà báo ra một danh sách tương tự nhưng bậc thấp.

"Danh sách thiên phú của tôi thuộc về loại cảm quan, có thể cảm giác hoàn cảnh xung quanh có nguy hiểm hay không, tôi có thể cứu hai người, cũng là nhờ dị năng, trên người của hai người, tôi không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào."

Lê Bạch Thành nói xong, chú ý đến ánh mắt của Giang Vọng và Đàm Ninh thay đổi, nhìn về phía nhau trao đổi ánh mắt.

Cảnh báo nguy hiểm.

Đàm Ninh nghe xong, gần như liền nghĩ đến bốn chữ này.

Lê Bạch Thành nhìn hai người, không nói gì thêm về vấn đề này, mà nói tiếp: "Trong hành động tiếp theo, tôi không yêu cầu hai người sẽ nghe theo toàn bộ sắp đặt của tôi, dù sao chúng ta cũng chưa quen biết nhau lâu, lòng tin đôi bên có hạn, nhưng mà ——""Tôi hi vọng trong hành động kế tiếp, hai người có thể lắng nghe ý kiến của tôi, sau đó hãy đưa ra quyết định, đương nhiên nếu hai người cảm thấy phán đoán của tôi là sai lầm có thể thẳng thắng chỉ ra, nhưng hai người tốt nhất nên nghe theo tôi, dù sao tôi hiểu rõ nơi này hơn hai người."

Hiểu theo đủ loại ý nghĩa.

Lê Bạch Thành nói thầm trong lòng.Đàm Ninh ngồi trên giường bệnh, chớp mắt đánh giá người thanh niên trước mặt, người thanh niên nói rất chân thành, dù giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người khác có cảm giác khó mà phản đối.

Bởi vì là nhà dị năng về cảm quan......

đã quen với việc chỉ đạo người khác sao?Đàm Ninh trầm mặc một lát, hơi hơi gật đầu, biểu thị đồng ý. [Chậc, năm nay, giải Oscar không có cậu, tui không xem!Cậu đắp nặn hình tượng kẻ mạnh này rất đúng chỗ, hai người Đàm Ninh đã xem cậu như một nhà dị năng hoang dã với kinh nghiệm phong phú.]. . . . . .Khi ba người thương lượng việc rời khỏi đây, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của cả ba.Ba người yên tĩnh ngay lập tức.

"Cũng rất náo nhiệt."

Bác sĩ Đường dẫn theo cô y á mới đến đi vào, híp mắt cười nhìn ba người.

"Bác sĩ Đường, sao anh đến đây?"

Lê Bạch Thành đứng dậy hỏi.

"À, tôi đến xem tình trạng của người bệnh," Bác sĩ Đường nhìn Giang Vọng, chân mày nhíu lại, "Ai cho cậu xuống giường?

Mặc dù kỹ thuật chữa bệnh của tôi rất tốt, nhưng miệng vết thương vừa được may lại mới mấy tiếng, cậu đừng có đụng lung tung, cẩn thận bị rách, còn không mau nằm lên giường nữa?"

Giang Vọng hình như muốn nói gì đó, bị Đàm Ninh trừng mắt, cuối cùng cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn quay về giường nằm.Bác sĩ Đường xem tình trạng cho Giang Vọng trước, rồi mới xoay người đi về phía giường nằm ở Đàm Ninh, vạch áo bệnh nhân của Đàm Ninh ra, đặt ống nghe bệnh lên miệng vết thương của gã.Sau vài phút, bác sĩ Đường vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: "Mấy người trẻ tuổi các cậu xuất viện nhớ đi mua vé số."

"......Sao cơ?"

Đàm Ninh hỏi ngược lại."

Tình trạng khi cậu được đưa đến đây như thế nào bản thân cậu không biết sao?"

Bác sĩ Đường cười hỏi.

"Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cậu, cậu nói thử có cái nào lành không?

Nếu không phải bệnh viện vừa nhập lô nội tạng từ Chủ Nông Trường, cậu đã chết từ lâu rồi.

Bởi tôi mới nói thằng nhóc cậu may mắn, đợi đến khi xuất viện, đi mua vé số đi, nói không chừng sẽ trúng giải đó."

"......."

Đàm Ninh hốt hoảng nhớ lại, ký ức lúc đi vào Thần Quốc, như thuỷ triều chảy vào biển tâm trí.Đúng rồi.Gã nhớ lại rồi, nhớ đến chiếc vòi của con quái vật đó đã xuyên qua cơ thể gã như thế nào, sau đó đã khoắng ở bên trong như thế nào.Nội tạng trong cơ thể gã đã bị cắn xé trước khi vào Thần Quốc, đã bị khuấy nát rồi!Đàm Ninh vừa nghĩ vừa sờ vào phần bụng của bản thân, vẻ mặt dần trở nên phức tạp, gã bắt đầu suy ngẫm về một vấn đề ——Hiện ta gã còn được tính là một người bình thường không?Hoặc thay đổi cách nói, khí quan trong bụng gã có thật là khí quan bình thường không?Đáng tiếc thời gian để Đàm Ninh suy ngẫm không nhiều lắm, mạch suy nghĩ của gã bị tiếng ho cắt đứt."

Khụ khụ khụ."

Bác sĩ Đường đứng ở cửa, tay nắm thành đấm, đặt ở bên đôi môi có hơi nứt nẻ."

Tôi xem qua rồi, cơ thể hai người đều hồi phục rất tốt, ngày mai đã có thể xuất viện, trước khi ra viện nhớ đóng tiền viện phí, tổng cộng 563291.56, đúng rồi, ngài Lê đã ứng trước cho hai người mười ngàn phí phẫu thuật, đừng quên trả lại."

Đàm Ninh: ". . . . . ."

Giang Vọng: ". . . . . ."

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía Lê Bạch Thành.

Lê Bạch Thành cảm thấy, nếu ánh mắt có thể nói chuyện, hai người họ sẽ nói là ——Đàm Ninh: 'Trả tiền?'Giang Vọng: 'Mẹ nó, cái này mà cũng cần tiền?'Lê Bạch Thành bĩu môi.Bệnh viện chữa bệnh xong không được lấy tiền hay gì?Nhưng mà giá cả có phải hơi mắc rồi không?

Lê Bạch Thành nhìn bụng Đàm Ninh, nhớ đến lời bác sĩ Đường đã nói trước đó, đột nhiên không còn thấy mắc nữa.Cái bệnh viện nào không lấy 1 2 trăm nghìn cho một cuộc phẫu thuật lớn?

Huống chi bác sĩ Đường người ta còn một lần thay hết lục phủ ngũ tạng cho Đàm Ninh, chỉ mới thu có 560.000 tệ, quả thật là một cái giá lương tâm rồi được chứ!Bác sĩ Đường thấy hai người không nói gì, dáng cười hằng năm không đổi trên mặt chợt biến mất, hai mắt híp lại thành một độ cong nguy hiểm."

Hai người các cậu......không có tiền ư?"

Lê Bạch Thành đứng ra trước, giảng hoà: "Có chứ, sao không có được?

Tôi vừa mới trò chuyện với họ.

Tiểu Giang người ta là con của đại gia chân chính đó!

Nhà mở công ty, tài sản kếch xù!Lê Bạch Thành chỉ Giang Vọng: "Anh nhìn gương mặt này của Tiểu Giang đi!"

Bác sĩ Đường: "?"

Giang Vọng: "?"

Đàm Ninh: "?"

Ba người đồng thời nhìn Lê Bạch Thành, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ —— "Nhìn mặt cậu ta làm gì?"

Lê Bạch Thành: "Ngầu không?"

Bác sĩ Đường cẩn thận nhìn Giang Vọng, gật đầu.

Lê Bạch Thành: "Cool không?"

Bác sĩ Đường gật đầu.Lê Bạch Thành: "Muốn đánh cậu ta không?"

Bác sĩ Đường gật đầu.Lê Bạch Thành: "Vậy thì đúng rồi!

Đây là tố chất đó!

Tiểu Giang á hả, nhìn một cái là biết là đồ ăn hại con ông cháu cha từ nhà có tiền mà ra!

Tố chất này căn bản giấu không được!"

"Tôi nói đúng không, Tiểu Giang?"

Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng chớp chớp mắt, nói.Khóe miệng Giang Vọng nhịn không được giật một cái, đồng thời trong lòng chậm rãi hiện lên một dấu '?'.Mẹ nó, anh còn muốn tôi gật đầu chứng thực bản thân là đồ ăn hại mới vừa lòng đúng không?

Tôi hoài nghi mấy người cấu kết với nhau để chửi tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.

Giang Vọng nhếch khóe miệng, cuối cùng, dưới tầm mắt của ba người, bình tĩnh đến thờ ơ nhìn bác sĩ Đường gật đầu.

Thấy Giang Vọng gật đầu, mặt mũi bác sĩ Đường trong nháy mắt giãn ra, trên mặt lần nữa treo lên nụ cười phong độ không đổi.

Giang Vọng :)
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 5 - Độc thoại tận thế


Bác sĩ Đường cười rất nhã nhặn, giống hệt một bức tượng Phật Di Lặc, giải thích: "Tôi không muốn giục các cậu, chủ yếu là do trong viện đã gặp phải tình huống bệnh nhân làm xong phẫu thuật, không đưa viện phí, nhân lúc ban đêm trốn mất."

Bác sĩ Đường trước khi rời đi còn thâm ý nhìn Giang Vọng một lần, mới thoả mãn ngâm nga vài câu, đút tay vào túi rời khỏi.Giang Vọng: ". . . . . ."

Đệt, ánh mắt đó của nó là có ý gì?Nét mặt của Giang Vọng vỡ ra, xoay đầu nhìn Lê Bạch Thành.Lê Bạch Thành nhún vai.Đối với dáng vẻ như người vô tội của Lê Bạch Thành, Giang Vọng cảm thấy bản thân giống như một nắm đấm vào bông vậy, không chút sức lực.Người này chắc chắn đang trả thù mình, về việc mình vừa cầm súng chĩa vào anh ta!Nhưng cũng nhờ đoạn nhạc đệm này, bầu không khí giữa ba người trở nên hòa hợp hơn, ngay cả gương mặt luôn nghiêm nghị của Đàm Ninh cũng nhịn không được mỉm cười.Thấy Đàm Ninh cười, Giang Vọng có chút bực bội nhích về phía giường bệnh.Ánh đèn không quá sáng trong phòng bệnh càng phác họa lên đường nét gọn gàng chỉnh tề của cậu ta thêm rõ.Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng, không thể không nói ngoài việc người này lớn lên nhìn hơi cọc, nhưng khuôn mặt thật sự không có khuyết điểm,Lê Bạch Thành liếc mắt nhìn Giang Vọng, khóe môi nâng cao.Đừng nói.Nhìn thế này, thật là có chút đáng thương.Người thanh niên với tên gọi Giang Vọng này đặt chung cùng dị năng 'Nhìn tôi đáng thương như vậy' với nhau, cũng không phải không hợp.Sau khi bác sĩ Đường rời khỏi, ánh mắt tĩnh lặng của Đàm Ninh nhìn về phía Lê Bạch Thành, hỏi: "Ngài Lê, cậu lấy tiền từ đâu để ứng tạm viện phí cho chúng tôi?

Mà còn -- tận 10.000 tệ, cậu không định giải thích với chúng tôi một chút sao."

"Mượn đấy."

Lê Bạch Thành nhẹ nhàng đáp trả bằng hai chữ."

Mượn được?

Tìm ai để mượn?"

Đàm Ninh tò mò.

Lê Bạch Thành tuỳ ý chỉ ra ngoài cửa, ánh mắt bình tĩnh nói: "Từ mấy cô y tá ở đây."

Thấy Đàm Ninh chau mày, không để anh ta mở miệng, Lê Bạch Thành tự nói tiếp, "Nói ra chắc hai người không tin, y tá ở đây rất thích tôi, bọn chúng bởi vì tôi, thậm chí còn đánh nhau."

Lê Bạch Thành vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng cười không nhỏ.

"Xin lỗi, con người tôi bình thường không hay cười, trừ khi nhịn không được."

Khoé miệng Giang Vọng nhếch lên, giọng điệu hờ hững đến có chút lạnh nhạt, "Cho dù có mượn cớ, tôi khuyên anh nên lấy một lý do nào đó tốt hơn được đi chứ?

Anh thấy lời bản thân anh vừa nói có hợp lý không?"

"Đừng xem người khác như thằng ngốc được không!

Nói vật ô nhiễm thích anh, cho anh mượn tiền, thiệt cho anh vì có thể nghĩ ra!"

Cậu quả thật không có tìm y tá mượn tiền, dù sao làm việc nhiều năm như vậy, trong thẻ ngân hàng của cậu vẫn có tiền, cũng không đến mức có 10.000 tệ mà phải đi mượn, nhưng nếu không nói vậy cậu vốn không thể nào giải thích được tiền lấy từ đâu ra, dù sao hình ảnh của cậu hiện tại chính là một nhà dị năng vừa vào Thần Quốc không đến hai ngày.Lê Bạch Thành đang nghĩ phải giải thích thế nào, ngay lúc này, cánh cửa vừa đóng lại lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa.Nhưng không đợi ba người Lê Bạch Thành mở cửa, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào.

Là cô y tá vừa cùng bác sĩ Đường đến đây, Lê Bạch Thành nhớ hệ thống đã nói qua, cô y tá này là một vật ô nhiễm cấp E, bởi vì do yếu ớt, luôn luôn bị cái cô y khác có thể phân tách bắt nạt.Cô y tá rất đáng yêu, dáng vẻ nhún nhảy, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, chắp tay sau lưng đi vào.

"Lê tiên sinh, cái này cho anh."

Cô y tá lấy hai cái túi giấy giấu trong người ra giao cho Lê Bạch Thành, nói, "Em thấy anh vẫn luôn trông chừng hai người họ mà chưa ăn gì, nên ra ngoài gọi thức anh cho anh, tại không biết anh thích ăn cái gì, nên tuỳ tiện mua một ít.

Còn cái này nữa......"

"Đây là quần áo em mua cho anh, em biết mấy đồng nghiệp trước đó đã mua quần áo cho anh, nhưng bây giờ đang là mùa hè mà, anh đâu thể mặc một bộ hai ngày được."

Không đợi Lê Bạch Thành từ chối, cô y tá giống như con chim sẻ, líu ríu không ngừng, lúc sắp rời khỏi còn thêm bạn Wechat của Lê Bạch Thành.[ Wao, dù chỉ là một con chim yếu ớt cấp E, nhưng nó biết làm tăng sự yêu thích của cậu, không phải ngay cả Wechat cũng thêm bạn được rồi sao?

Nắm thóp được rồi!

Cuối cùng chỉ có đàn ông mới hiểu được đàn ông thôi! ]Lê Bạch Thành: ?[ Cho nên cậu tính để nó làm tiểu tam hay tiểu tứ? ]Lê Bạch Thành: Không có, tôi vốn không có ngoại tình được chứ?

Tôi không thể làm một người đàng hoàng sao?

Còn nữa đừng nghĩ tôi không nghe thấy câu cậu nói trước đó!Hệ thống: [. . . . . .

0.

0]Khoé miệng Lê Bạch Thành giật giật, một giây sau cửa phòng bệnh lại vang lên, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục y tá tay chắp sau lưng cầm theo hai túi đồ đi vào.

Giang Vọng: ?Đàm Ninh: ?Mười phút sau.

Vẻ mặt của Đàm Ninh và Giang Vọng trở nên thật kỳ lạ.Trong mười phút này bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?

Đơn giản mà nói, vật ô nhiễm trong bệnh viện này liên tiếp đi vào tặng quà cho Lê Bạch Thành.

Có đưa cơm, có đưa nước, có đưa bánh mì, có đưa trà sữa, có đưa quần áo, thậm chí còn đưa cả thảm len, nói là sợ điều hoà ở bệnh viện quá lạnh, lo lắng Lê Bạch Thành khi ngủ sẽ bị cảm.Trong mười phút ngắn ngủi, quả thật có tận sáu y tá liên tiếp đến phòng bệnh của họ, trong đó có hai người sau khi đến còn xô xát, đứng ở trước cửa cãi vã, giống hệt mấy bộ phim tình cảm trong tivi của những nước Đông Á trước khi thế giới bị huỷ diệt, bởi vì tranh giành tình yêu của nam chính, nữ chính và nữ phụ đôi co ngay tại chỗ, nếu không phải Lê Bạch Thành đúng lúc mở cửa ngăn cản, hai cô y tá thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi.

"Ầm."

Kèm theo đó là tiếng cửa bị đóng lại, Đàm Ninh mới hoàn hồn lại, vẻ mặt khó tin nhìn về phía người đàn ông nhận một đống đồ của vật ô nhiễm.

Đến nỗi Giang Vọng ở bên cạnh, cả người sững sờ, cậu ta không hiểu, hoàn toàn xem không hiểu, đồng thời vô cùng chấn động!Ở thành trung tâm không phải cậu ta chưa thấy hải vương nuôi cá, nhưng cậu ta chưa từng chứng kiến hải vương xem vật ô nhiễm như cá mà nuôi!

Không thể xem vật ô nhiễm như cá nuôi, người này thậm chí còn lừa tiền của chúng!Như đang muốn chứng minh với họ tiền phẫu thuật thật sự là đi mượn, khi mấy vật ô nhiễm này tới tặng đồ, người đàn ông này còn hỏi mượn chúng một số tiền, mà chúng cũng cho mượn, không có chút nào gọi là do dự.

Mẹ nó, chúng là vật ô nhiễm đó!Sao cậu dám!Fuck!Giang Vọng cảm thấy tam quan của bản thân đã được đổi mới, ngẫm lại lời mình vừa nói mười phút trước, thậm chí cậu có cảm giác như mặt nhìn có hơi đau, cả khuôn mặt nghiêm túc khó mà giữ được.

"Cậu xem, không phải đã mượn được rồi sao?"

Lê Bạch Thành giơ tấm thẻ ngân hàng trong tay, khóe môi hơi nâng, thuận tay đưa ly trà sữa trong tay qua.Giang Vọng: :)Chỉ cần tôi không để ý, sẽ không có ai có thể đánh mặt của tôi.Giang Vọng bĩu môi, máy móc nhận lấy trà sữa từ Lê Bạch Thành, vừa định uống, nhưng khi đến bên môi, lại cảm thấy có gì đó sai sai.Không phải......Ly trà sữa này có ổn không thế?Giang Vọng cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, trầm lặng một chút, cuối cùng vẫn là không dám uống, cho dù bụng cậu ta đã đói đến kêu âm ỉ.Lê Bạch Thành cười nói: "Thức ăn ở trong đây chắc là không có vấn đề gì, dù sao tôi cũng đã ăn qua rồi, hai người có ăn hay không tùy vào hai người.

Nói thật đó, hôm này bận cả ngày, tôi thật sự rất đói."

Lê Bạch Thành ăn không nhanh lắm, cậu ăn chậm nhai kỹ, đồng thời nói chuyện với hệ thống ở trong đầu, hỏi nó có cách nào để rời khỏi Thần Quốc hay không.Cậu vừa hỏi xong, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cậu: [Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng chỉ là một dị năng nhỏ yếu ớt mới sinh ra được vài ngày mà thôi.]Khóe miệng của Lê Bạch Thành nhịn không được co rút.Sao nói mình là biết trước?Vậy thôi đó hả?

Cuối cùng cậu biết trước được cái gì chứ?[..........Đừng có mắng, đang muốn khóc rồi, là khóc kiểu rất lớn ấy.

Cậu phải biết rằng dù sao đây cũng là Thần Quốc, nguồn ô nhiễm cấp SSS duy nhất trên cả trái đất này, ở nơi đây, rất ảnh hưởng sự phát huy của tui!]Lê Bạch Thành nhướng mày, ở trong lòng tiếp tục hỏi hệ thống: "Vậy cậu có biết người hàng xóm của tôi đi ra ngoài bằng cách nào không?

Nghe theo ý của cậu, anh ta rời khỏi Thần Quốc không phải một hai lần."

Hệ thống dùng âm thanh máy móc kỳ cục của nó ho hai tiếng, giống như con người sắp nói ra gì đó rất quan trọng, còn biết thanh giọng nữa: [ Mộng.

Tui ắt đã nói qua với cậu, danh sách ô nhiễm của nó chính là "Ác mộng của Thần", nó có thể điều khiển cảnh trong mơ, khi nó đi vào giấc ngủ, tất cả mọi người ở xung quanh nhất định phải cùng nó đi ngủ.

Ngoài việc này ra, nó có thể đi vào giấc mơ của người khác.][Nó dựa vào cảnh tượng trong mơ rời khỏi Thần Quốc, khi cảnh trong mơ của người ở bên ngoài chồng lên cảnh trong mơ của nó, nó có thể theo cảnh tượng đó rời khỏi Thần Quốc.][Cách làm của nó đối với mấy người mà nói không có giá trị tham khảo quá lớn.]Lê Bạch Thành trầm mặc đôi lát, khoảng chừng nửa phút sau, mới hỏi tiếp: "Cậu cảm thấy đi bằng tốc độ cao thế nào?"

"Tôi ở trong này lâu như vậy, nơi này vẫn luôn dựa theo cách vận hành của thành phố trước khi bị tàn phá, mà thế giới trước khi bị hủy diệt, Thần Quốc có ít nhất bảy đường cao tốc để rời khỏi thành phố."[Trên thực tế, cái cách này đã có người thử qua rồi, người đi vào Thần Quốc phát hiện Thần Quốc vẫn hoạt động hệt như còn ở thế giới cũ, muốn lợi dụng logic ô nhiễm của Thần Quốc để rời khỏi, khổ nổi tìm không thấy đường vào trạm thu phí cao tốc, cuối cùng vẫn là bị nhốt chết ở trong Thần Quốc, biến thành vật ô nhiễm.]Âm thành của hệ thống ngừng một chốc, giống như đang cố nhớ lại gì đó:[Nhưng mà.....người khác không làm được, không đại biểu cậu không làm được, dù sao cậu cũng không giống bọn họ.....]Lê Bạch Thành: "Không giống chỗ nào?"

Hệ thống: [Cậu có giấy tùy thân.....]Lê Bạch Thành sững người hai giây, giấy tùy thân thứ này còn có thể dùng ở địa phương như này ư?

Không đúng......Quả thật có thể dùng, Lê Bạch Thành đột nhiên nhớ lại nửa năm trước khi cậu từ chức đã xảy ra một việc, thứ này, giống như thật sự dùng được.Tâm trạng Lê Bạch Thành vốn đang có chút sốt ruột trở nên thả lỏng, khóe môi nổi lên chút ý cười: "Nếu nói giấy tùy thân của tôi có thể dùng được, có lẽ chúng ta không cần phải chạy xe ra đường cao tốc, vẫn còn một cách rời đi với tốc độ nhanh hơn nữa."

Hệ thống: [?]Mùi thơm của đồ ăn bay vào mũi, đã làm con sâu tham ăn trong bụng thức tỉnh, mặc dù bụng kêu rột rột, Đàm Ninh và Giang Vọng hai người vẫn không dám đụng vào mớ thức ăn đặt ở bên cạnh.Chẳng còn cách nào, đồ vật trong Thần Quốc, bọn họ thật sự không dám ăn bậy.Hai người nhìn về phía người nào đó đang ăn thật ngon lành, vẻ mặt đầy phức tạp."

Cho nên, Lê tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Rời khỏi bệnh viện sao?"

Thấy Lê Bạch Thành ăn xong, Đàm Ninh đắn đo nên dùng từ thế nào, mới mở miệng hỏi.Lê Bạch Thành lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không, tình trạng vết thương của hai người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, ít nhất phải chờ sáng sớm ngày mai mới có thể hoàn toàn bình phục, dù sao đây cũng là Thần Quốc, tôi cảm thây hai người tốt nhất nên nghe theo 'lời dặn của bác sĩ', nếu không tôi sợ dây liên kết logic sẽ bị gãy, thương thế của hai người ngược lại sẽ chuyển xấu.Thật ra khi đang ăn tôi luôn nghĩ cách để rời khỏi Thần Quốc, bây giờ tôi đã có chút ý tưởng rồi, nhưng vẫn cần phải thí nghiệm đôi chút, nếu mà thuận lợi, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể rời khỏi Thần Quốc, mà còn không có dẫn đến bất kỳ nguy hiểm nào.Hai người trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại sức, mấy chuyện khác không cần phải lo, nếu cách của tôi không dùng được để rời khỏi Thần Quốc, đội trưởng Đàm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào anh."

Lê Bạch Thành nhìn dn sai đó nhìn gv, "Đúng rồi, cơm khá ngon, hai người không định ăn thật à?"

Hai người đồng thời lắc đầu, Lê Bạch Thành đơn giản kệ bọn họ, sau khi rời khỏi phòng bệnh, lập tức đi thẳng đến phòng trực y tá.Y tá trực ban hai tay chống dưới hàm, ngủ đến mơ màng, thấy Lê Bạch Thành, còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, xoa xoa hai mắt."

Lê tiên sinh, có, có chuyện gì cần tôi giúp anh không ạ?"

Lê Bạch Thành yên lặng nhìn cô y tá xinh đẹp trước mặt mình, cau mày, giữa đôi mắt thâm thúy của cậu, để lộ sự dịu dàng khó nói nên lời, là cái kiểu diu dàng khiến người khác cảm thấy dù người đàn ông trước mặt là một tên cặn bã, cũng sẽ muốn dấn thân.Hệ thống: [?]Dưới ánh đèn của bệnh viện, cô y tá yên lặng đối diện với người đàn ông.Bỗng nhiên Lê Bạch Thành mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: "Chuyện gì cũng được phải không?"

Cô y tá không chút sức chống cự gật đầu với Lê Bạch Thành, rất kiên định, không chừa đường lui "Cái gì cũng được!"

Ánh mắt lbt đầy dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Vậy, điện thoại của em có app Công dân không?"

Nghe câu hỏi của Lê Bạch Thành xong cô y tá rõ ràng hơi bất ngờ, mặt cũng đơ ra.Cùng lúc đó, hệ thống ở trong đầu cậu chậm rãi hiện lên một dấu [?]
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 6: Độc thoại tận thế


Thân gửi ngài thị trưởng:Chào ngài.Tôi là một người dân thành phố bình thường, mỗi ngày tôi đều phải chen chúc trong giờ cao điểm để đi làm và về nhà, nhưng theo sự thay đổi của thành phố, những năm gần đây đi làm khó khăn trở thành một vấn đề phiền phức không nhỏ cho tôi.Những năm gần đây tàu điện ngầm của chúng ta xây dựng chậm chạp, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu nhanh của xãi hội hiện đại ngày nay, mấy năm trước tàu điện ngầm của thành phố chúng ta đã sửa đến thành phố lân cận, đã ba năm trôi qua, đến giờ mà tàu điện ngầm vẫn chưa thông đến trạm 'thành phố trung tâm số 2', điều này khiến tôi cảm thấy sâu sắc tiếc nuối, đi công tác thật bất tiện.Vì để dân đi làm giống tôi có một phương tiện di chuyển đơn giản, nhanh và tiện, bây giờ tôi thành khẩn cầu xin, hãy nhanh chóng mở trạm tàu đến 'Thành phố trung tâm số 2', thuận tiện cho người dân thành phố chúng ta đi xa.-Lê Bạch Thành mở đám mây công dân thành phố ra, đây là app chính phủ phục vụ mà tất cả các thành phố lớn đều dùng khi còn ở thế giới cũ, bằng vào trí nhớ tìm được hộp thư của thị trưởng, gần như đã dùng một tốc độ nhanh nhất viết một bức thư khiếu nại .Viết xong thứ khiếu nại, Lê Bạch Thành lấy nội dung mình vừa viết đưa qua cho cô y tá - Mạnh Thiển Thiển vừa mới đến, tiếp đó nhờ cô gửi vào group chat của y tá, nhờ họ giúp cậu khiếu nại.Vừa nãy khi hệ thống nói người khác có lẽ không được, cậu chợt nhớ lại nửa năm trước bởi vấn đề tiền lương, cậu và công ty cũ đã xảy ra tranh chấp lao động, lúc đó cậu cũng đã viết một bức thư tố cáo đến thị trưởng.Cái công ty cậu đi làm hồi trước luôn tìm mọi lý do để trừ lương của cậu, sau đó cậu không chịu nổi nữa, đã nộp đơn từ chức.Lúc đó công ty cũ nửa tháng lương cũng không trả cho cậu, cậu đã viết một bức thư khiếu nại cho thị trưởng.Lúc đó cậu chỉ nghĩ thử thôi, nhưng không ngờ đến ngày thứ hai, phía công ty gọi điện thoại đến trượt quỳ*, là cái kiểu rất dứt khoát.*Một kiểu ăn mừng khi ghi bàn trong bóng đá.Không chỉ trả cho cậu nửa tháng lương, còn đền thêm n+1 tiền lương cho cậu.Nếu công ty trong Thần Quốc cũng bị trách cứ, biết trượt quỳ; vậy khi tàu điện ngầm bị báo cáo, có phải cũng có thể mở ra thêm trạm đến mới không?Một mình cậu viết thư khiếu nại, có lẽ sẽ không làm Thần Quốc mở trạm dừng mới, nhưng nếu cả một nhóm người khiếu nại thì sao?

Một nhóm dân cư có hộ khẩu trong Thần Quốc như thế này.Phải biết rằng Thần Quốc ngày cũ trước khi chưa bị phá hoại cũng đã từng xây dựng trạm tàu điện ngầm đến thành phố khác.Trước tận thế, Thần Quốc quanh năm suốt tháng không phải sửa đường thì là đang sửa tàu điện ngầm, tuyến đường tàu ngầm thông bốn phương tám hướng, dữ dằn nhất chính là Thần Quốc xây sửa một tuyến đường nối đến gần thành phố bên cạnh, còn lấy tên ở nơi đó đặt cho trạm tàu ngầm, lúc đó rất nhiều người còn đùa rằng Thần Quốc muốn thâu tóm hết mấy vùng ngoại ô.Có một mốc lịch sử như vậy, cậu viết thư khiếu nại yêu cầu Thần Quốc mở rộng đường tàu điện ngầm đến thành phố khác, rất là hợp lý.Lý do Thần Quốc không thể tùy tiện ra vào, dựa theo suy đoán của hệ thống, rất có khả năng là do một số người ra vào Thần Quốc nhưng không có thân phận chứng minh dân cư tại đây, không thể nhận được dịch vụ bình thường của thành phố.Nhưng cậu thì khác.Trước tận thế, cậu đã là cư dân của Thần Quốc, có chứng minh thân phận tại địa phương, mà sau khi tận thế, cậu vẫn là dân cư ở nơi này.Vậy thì một cư dân như cậu, nên được hưởng quyền lợi mà một công dân được hưởng.Như quyền được xuất hành, quyền được khiếu nại, quyền được đề xuất.Dựa theo cách hoạt động logic của Thần Quốc hiện nay, những thứ này đều là quyền lợi mà một công dân như cậu có được, chứ không phải bị tước đi.Cả hệ thống của hệ thống bị hành động của Lê Bạch Thành làm đứng máy, sau khi gõ từng hàng từng hàng dấu chấm hỏi trong đầu, làm đầu cậu toàn đầy dấu chấm hỏi.Hình như nó đã hiểu!Biết Lê Bạch Thành có ý định gì rồi!Lê Bạch Thành định viết thư cho thị trưởng, để thị trưởng mở một trạm đường sắt ngầm chạy thẳng đến thành phố trung tâm số 2!

Dựa theo quy luật ô nhiễm của Thần Quốc, cách làm này khả năng thành công rất lớn![Mất công cậu nghĩ ra cách này để Thần Quốc mở trạm tàu điện ngầm mới!Ký chủ, tui không thể không nói một câu, cậu quả thật là thiên tài!

Một thiên tài có thể lợi dụng sơ hở giữa quy luật ô nhiễm của nguồn ô nhiễm!

Cái này mà cậu cũng nghĩ ra!

Không uổng công là người đàn ông được tui lựa chọn!Ghi chú: Cậu thật quậy!

Tôi rất yêu!]Lê Bạch Thành: Nếu không muốn nói, thật sự có thể không nói!. . . . . .

"Được rồi."

Ấn nút gửi đi, cho đến khi nhìn thấy popup gửi đi thành công, Mạnh Thiển Thiển đặt điện thoại lên bàn, để trước mặt Lê Bạch Thành, nhẹ giọng nói: Mạnh Thiển Thiển rất đẹp, cao khoảng 1m6, đôi mắt tròn long lanh như nai con, , cột tóc đuôi ngựa cao, nhìn vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, cực kỳ giống cô em gái nhà bên."

Em đã gọi mấy cô ấy rồi, chắc sẽ đến nhanh thôi."

"Làm phiền mọi người rồi."

Lê Bạch Thành nâng khóe miệng.Thời gian chờ đợi ngắn hơn so với tưởng tượng của cậu, chưa đến ba phút, mấy cô y tá chân mang giày cao gót quay lại, trong lúc giúp Lê Bạch Thành viết thư khiếu nại, một cô y tá tóc ngắn với dáng vẻ tinh xảo mở miệng nói, "Lê tiên sinh, có thể hỏi anh một câu hơi riêng tư một chút không?"

Lê Bạch Thành gật đầu, "Cô hỏi đi."

"Em có thể biết......anh thích kiểu con gái như thế nào không?

Em thật muốn biết, em có cơ hội trở thành Bà Lê không."

Cô y tá tóc ngắn nháy mắt với Lê Bạch Thành.Y tá tóc ngắn vừa hỏi ra khỏi miệng, mấy cô y tá đang giúp Lê Bạch Thành viết thư khiếu này gần như cùng một lúc dựng thẳng tai lên nghe, giống như một con thỏ vãnh tai lên, rất là dễ thương.Lê Bạch Thành lễ phép cười, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi cũng không biết, nói thật, tôi thậm chí còn không biết bản thân thích con trai hay con gái, dù sao đã nhiều năm qua tôi chưa thích một ai, thật sự không rõ cho lắm."

"Như vậy à....."

Y tá tóc ngắn sững người hai giây, mới có chút thất vọng nói.Lê Bạch Thành đặt trà sữa xem như quà đáp lễ cho mấy y tá, còn lấy tiền mà mình mượn khi ở trong phòng trả lại cho họ.Trong lúc cậu định trả tiền, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu -[Không cần thiết, thật sự không cần thiết!

Mượn tiền phải trả, vậy thì còn mượn tiền để làm gì?] Lê Bạch Thành: ???[Nghe tui khuyên, để lại nhiều tiền mặt chút, tiền của Thần Quốc ở bên ngoài có lẽ sẽ có những công dụng bất ngờ đấy, đề nghị của tui là giữ tiền lại, giữ hết toàn bộ, nếu có thể, tìm chúng nó mượn thêm, dù sao cậu cũng muốn chạy trốn rồi, mượn cũng đâu cần phải trả!Có đạo đức chỉ sẽ hại cậu!

Hệ thống đề nghị: Làm người không cần quá đạo đức, hãy tranh thủ làm một người không có đạo đức!

Chỉ cần cậu không có đạo đức, không ai có thể bắt cóc cậu. ]Lê Bạch Thành cạn lời.Bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm trọng.Chính là......Dị năng của cậu có thật là một dị năng đoàng hoàng không?Sao cứ xúi cậu lừa tiền của vật ô nhiễm vậy?

Hợp lý sao?Lê Bạch Thành vừa nghĩ đến đây, giọng hệ thống vang lên lần nữa - [Cái này tui nhất định phải nói: Bản dị năng rất đàng hoàng, danh sách thiên phú S-12: Biết trước, một dị năng duy nhất có thể đối thoại với người sở hữu.Ghi chú: Tính cách của danh sách sẽ giống như người sở hữu danh sách.]Sau khi nghe xong nội dung ghi chú của hệ thống, trong đầu Lê Bạch Thành chậm rãi hiện lên một dấu "?"

Lê Bạch Thành: "Tôi thấy.....tính cách của tôi đầu có hèn như vậy?"

Hệ thống: )
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 7 - Độc thoại tận thế


Đèn trong bệnh viện dùng là màu trắng, cũng không biết bởi vì màu này ánh sáng tốt, hay là vì màu thuần như vậy dễ dàng cho việc quan sát thương thế của bệnh nhân.Dưới ành đèn ảm đạm, một bàn tay với đốt xương rõ ràng, mu bàn tay lộ gân xanh cầm bút chậm rãi viết gì đó lên một trang giấy.Lê Bạch Thành rũ mắt, câu đầu tiên viết xuống sau khi suy nghĩ cặn kẻ ---- Kính gửi quý ngài Bạo Thực, chào anh.......Lê Bạch Thành chậm rãi viết thư, biểu cảm trên mặt bình tĩnh đến không chút gợn sóng, khác với sự yên tĩnh của cậu, âm thanh ồn ào của hệ thống vang lên không ngừng.[Đàn ông, cuối cùng cũng biết tui tốt rồi chứ gì!

Đề nghị của tôi mãi luôn là thực dụng nhất!Nhưng mà, cậu sắp đi rồi, cậu viết thư cho nó cũng đâu được gì.]Lê Bạch Thành: Bởi vì sắp phải đi, mới cần viết thư.[?]Lê Bạch Thành: Không phải câu luôn nói con vật ô nhiễm cạnh nhà muốn giết tôi sao?

Mặc dù bây giờ nó đã rời khỏi Thần Quốc, nhưng sẽ có lúc nó quay về, nhỡ đâu nó phát hiện tôi không ở nhà, cậu nghĩ nó có đi tìm tôi không?Hệ thống ngừng một chút, mới dùng âm thanh máy móc chói tai của nó nói: [Có, nhưng cậu có tui, cho dù nó đến tìm cậu, cậu cũng sẽ biết trước, sau đó tránh nó.]Khóe miệng Lê Bạch Thành hơi nhếch: Tôi biết, nhưng thay vì làm nó không tìm được tôi, tôi lại hy vọng nó không thể đến tìm tôi.Cậu nói xong câu đó, hệ thống vốn còn định nói gì đó, đợi cả buổi, hệ thống chẳng nói gì hết.Lê Bạch Thành cũng không để ý, chỉ là sau một lúc, hệ thống trong đầu cậu đột nhiên gáy như gà --[Ký chủ, ở mấy chuyện vô nhân tính như thế này, cậu thật sự vô nhân tính!

Áu áu áu, chúng ta đúng là một đôi trời đất tạo nên mà!]Lê Bạch Thành: ......?Cậu mắng ai vậy?Mọi thứ trong bệnh viện đều là màu trắng, ga giường màu trắng, chăn màu trắng, trần nhà màu trắng, ngay cả ánh đèn cũng màu trắng.Đàm Ninh ngủ không hề ngon, anh ta cứ luôn sợ rằng mình ngủ giấc này sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, hoặc là khi tỉnh lại, nhưng đã không còn là anh ta, mà là chúng nó, may mà chuyện đó không xảy ra, sau khi anh ta tỉnh lại, trong phòng bệnh rất yên ắng, chỉ có âm thanh sột soạt như ai đó đang viết chữ.Đàm Ninh khó hiểu ngước mắt, nhìn về phía phát ra tiếng động.Đàm Ninh có chút khó hiểu, nhịn không được mở miệng, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Viết thư."

Người thanh niên chẳng thèm nâng đầu lên, bình tĩnh trả lời, tựa như bản thân chỉ đang làm một việc rất bình thường.Viết thư quả thật là một việc rất bình thường, nhưng ở trong Thần Quốc viết thư thì nó không bình thường chút nào!Đàm Ninh trở người, kéo áo bệnh nhân trên người ra, vừa kiểm tra cơ thể vừa hỏi Lê Bạch Thành: "Cậu viết thư để làm gì?"

Viết xong chữ cuối cùng, gấp giấy lại bỏ vào phong thư, Lê Bạch Thành giơ bức thư trong tay lên "Không có gì, chỉ thử chút thôi, có thể mang thư từ nơi này ra ngoài hay không?"

Nghe Lê Bạch Thành nói xong, Đàm Ninh ngây người, còn chưa kịp nói gì, Giang Vọng vẫn luôn im lặng đã mở miệng trước.Giang Vọng: "...............Cho dù bưu điện ở Thần Quốc vẫn còn hoạt động, anh cảm thấy người đưa thư thật sự còn là con người sao?

Anh xác định ở chỗ này viết thư cho người khác không phải để hại người ta chứ?Lê Bạch Thành: ".........."

Thấy mặt Lê Bạch Thành đỏ lên, Giang Vọng lặng người, khóe miệng giật giật: "Anh thật sự viết thư để hại người ta hả?"

Lê Bạch Thành không chút hổ thẹn ngược lại cười như quang vinh lắm, cầm lá thư và phong thư còn dư lại trong tay lên, "Đúng vậy, hai người có muốn viết một bức cho kẻ thù của mình không?

Cho dù không hại được họ, hăm dọa bọn họ cũng được mà."

Thấy hai người không đáp, Lê Bạch Thành vừa định xem như không có gì, cất hết giấy đi, một bàn tay đưa đến trước mặt cậu, lấy giấy viết và phong thư đi.Thấy Giang Vọng nhận giấy viết thư, Đàm Ninh theo bản năng xoay đầu nhìn về phía cậu ta, ánh mắt rõ ràng đang nói ---"Cậu đang định làm gì?"

Giang Vọng ho nhẹ một cái, không quen nói: "Đội trưởng, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ định gửi một bức thư cho vật ô nhiễm đã đuổi giết chúng ta báo thù thôi, không mất mặt."

Đàm Ninh: .......Ngòi bút ma sát trên trang giấy tạo ra âm thanh sột soạt, lúc này nghe vô cùng rõ.Đàm Ninh nhìn Giang Vọng đang rất nghiêm túc viết thư, chuyển mắt nhìn Lê Bạch Thành "Lê tiên sinh, hôm qua cậu nói về việc rời khỏi Thần Quốc, cậu đã có chút ý nghĩ, nhưng vẫn cần phải thí nghiệm, vậy thì kết quả thí nghiệm đã có chưa?"

Lê Bạch Thành nhìn thời gian hiện trên màn hình điện thoại, vẫn thiếu ba phút, mới nói: "Thời gian sắp đến rồi, còn kém ba phút sẽ có kết quả ngay, so với việc này thương tích của anh sao rồi?"

"Ổn rồi."

Sau khi Đàm Ninh trả lời, nghĩ rồi nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Đã hoàn toàn lành lặn."

Tuy không xác định được tình trạng khí quan trong cơ thể thế nào, nhưng anh ta thật sự đã khỏi hẳn, thậm chí anh ta có thể nói trạng thái của mình tốt nhất từ trước đến giờ, tốt hơn cả lúc chưa bị thương!Đàm Ninh lấy tay chạm vào phần bụng của mình, cơ bụng rõ ràng, đừng nói vết thương, ngay cả đường chỉ cũng nhìn không thấy.Trong lúc hai người trò chuyện, Giang Vọng cũng đã viết thư gần xong.

Lê Bạch Thành hơi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi kim đồng hồ chỉ về số 6, Lê Bạch Thành im lặng thở ra: "Thời gian cuối cùng đã đến."

Đàm Ninh hỏi: "Cái gì thời gian đã đến?"

Lê Bạch Thành không trả lời vấn đề của anh ta, mà cầm điều khiển mở tivi, chuyển sang kênh thời sự buổi sáng của Thần Quốc.

Rất nhanh trong tivi truyền đến âm thanh dễ nghe của nữ dẫn chương trình —"Mọi người buổi sáng tốt lành, hoan nghênh quý vị lắng nghe tin tức thời sự sáng ngày hôm nay.

Để chúng ra tìm hiểu về tin tức quan trọng ngày hôm qua và ngày hôm nhé."

"Tiền hỗ trợ thất nghiệp của thành phố ta lại được tăng lên, từ 4213 đồng mỗi tháng đổi thành 5086 đồng mỗi tháng, tỷ lệ điều chỉnh vượt qua 10%....."

"Theo đó, 1 giờ 20 phút trưa hôm qua, trong thành phố xảy ra một sự cố nổ mạnh, nguyên nhân cụ thể vẫn đang trong quá trình điều tra, phán đoán đầu tiên chính là khí ga bị rò rỉ gây ra....."

Khi Đàm Ninh đang định hỏi Lê Bạch Thành mở tivi lên để xem cái gì, một giây sau đã bị nội dung tin tức đang chiếu hấp dẫn -----"Những ngày gần đây, theo yêu cầu của lượng lớn người dân, việc xây sửa tàu điện ngầm của thành phố đã được tăng nhanh.

Ngày hôm qua một line đường sắt số 0 mới được thêm vào, hôm nay chính thức cho xe lưu thông, các hành khách chuyển xe tại line số 0, hiện tại line số 0 đã mở điểm đến - Trạm Thành phố trung tâm số 2.Trạm thành phố trung tâm số 2?Đàm ninh theo bản năng xoa lỗ tai, cảm thấy bản thân đã nghe lầm, có lẽ do quá muốn rời khỏi Thần Quốc làm bộ não sinh ra ảo giác, hoặc phải nói là bị ô nhiễm ở Thần Quốc ảnh hưởng rồi.Nhưng 1 giây sau, một âm thanh vang lên, kéo anh ta về hiện thực."

Xem ra chúng ta có thể lập tức rời khỏi nơi này rồi."

Đàm Ninh và Giang Vọng gần như theo bản năng nhìn về phía người phát ra âm thanh.Người thanh niên ngồi trên ghế dựa tựa vào lưng ghế, dáng ngồi tùy ý, một tay đặt ở dưới cằm, khóe môi nâng lên như là rất hài lòng............Sau khi xác nhận bản thân không nghe nhầm, cả người Đàm Ninh ngơ ra, trong đầu có vô số câu hỏi liên tiếp hiện lên.Vì sao Thần Quốc lại đột nhiên mở thêm một line tàu ngầm?Mà line tàu này lại vì sao lại chạy thẳng đến Thành trung tâm số 2?Chuyện này có liên quan gì đến với người trước mặt đây?Còn nữa, vì sao cậu ta nhìn như đã biết trước viêc Thần Quốc sẽ mở một line tàu ngầm mới?Đàm Ninh gần như theo bản năng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Nghe được vấn đề của Đàm Ninh, Lê Bạch Thành đơn giản kể lại những chuyện mình đã làm trước đó.Đàm Ninh nuốt nước bọt, có chút sợ hãi và nghi ngờ nhìn người thanh niên trước mặtzĐể y tá viết thư khiếu nại?

Trách cứ Thần Quốc, để Thần Quốc mở một tuyến đường tàu sắt mới?Logic ô nhiễm của khu vực này xem như bị cậu chơi sạch hết rồi!Mẹ nó, rốt cuộc cậu ta là thần tiên phương nào hạ phàm vậy?Trong đầu Đàm Ninh hiện lên vô số nhà dị năng nổi danh, nhưng không tìm được ai giống như người trước mặt.

Lê Bạch Thành mặc kệ Đàm ninh và Giang Vọng nghĩ cái gì, cậu cầm điện thoại gửi wechat cho cô y tá mà hôm qua đã thêm bạn, hỏi khi nào thì y tá kiểm tra phòng, lúc Lê Bạch Thànhđợi đối phương trả lời, hệ thống phát ra âm thanh --[ Ting -- chúc mừng ký chủ, thao tác của cậu đã quấy nhiễu đến nhóc Vọng và đội trưởng của thằng bé.

Bọn họ cho rằng cậu là một nhà dị năng hoang dại có máu mặt, đồng thời quyết định trước khi rời khỏi đây sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu. ]Lê Bạch Thành đã phát hiện từ lâu, có lẽ vì dị năng lạ lùng của Giang Vọng, dị năng của cậu vô cùng thích cậu ta, không ngờ ngay cả xưng hô cũng thay đổi.....

Nhưng Vượng Tử* là cái biệt danh quỷ quái gì thế?Âm thanh bác bỏ của hệ thống vang lên: [ Tui nói là Nhóc Vọng!

Chứ không phải Vượng Tử! ]*Vượng Tử - Vọng Tử đều phát âm là wàngzǎi Lê Bạch Thành: Biết rồi, Vượng Tử.[ .......... ]Lê Bạch Thành mở khóa điện thoại, phát hiện có thêm mấy tin nhắn từ wechat của Mạnh Thiển Thiển, sau khi nhận được tin 'sáu giờ rưỡi kiểm tra phòng', Lê Bạch Thành tắt màn hình, nhìn về phía hai người đang nhìn cậu.Lê Bạch Thành tìm trong đống áo ngày hôm qua mấy y tá đưa đến, đưa cho mỗi người một cái, "Cầm trước đi, đợi chút nữa y tá kiểm tra phòng xong hãy thay vào, hai người nên mặc áo của tôi, bộ đồng phục bệnh nhân quá bắt mắt, còn quần.... mặc lại quần cũ đi."

Nửa tiếng sau.Nhìn bóng lưng rời đi của y tá sau khi kiểm tra phòng, Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu, nhìn hai người đang thay đồ trong phòng bệnh.

Có lẽ vì hoạt động thường niên, đường cong cơ bắp vòng eo của cả hai rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, đều ở mức độ vừa phải.

Lê Bạch Thành nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng chuyển tầm mắt.

Thâm tâm: Chết tiệt, có hơi hâm mộ là sao vậy nè? . . . . . .Do đã hỏi y tá về việc giao ca, nên khi ba người rời khỏi bệnh viện không hề bị nhân viên bắt gặp, vô cùng thuận lợi trốn khỏi bệnh viện.Tiền thuốc chắc chắn không trả rồi, cả đời này cũng sẽ không trả.

Trên phố không có nhiều người, có lẽ là vì vẫn còn sớm, rất nhiều cửa hàng bên lề vẫn đang đóng cửa.

Đường phố rất yên tĩnh, sáu giờ rưỡi sáng gió nổi không hề nóng, nhè nhẹ phất qua gương mặt vô cùng dễ chịu.Lê Bạch Thành đi theo chỉ dẫn trên điện thoại, cuối cùng cũng tìm được một cái hòm thư nằm gần bệnh viện số 4.Vị trí của hòm thư nằm chếch bên cạnh một bức tường thấp.Trên bức tường cạnh hòm thư còn dán tờ rơi quảng cáo vài thứ như bệnh vảy nến, vách tường còn hơi bị mốc, loang lổ giữa màu vàng và đen, sơn tường trắng bởi vì thời gian dài phơi nắng phơi sương mà bong tróc thành từng mảng, để lộ phần gạch đỏ bên trong.Lê Bạch Thành định đi đến bỏ thư vào, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu: [Tui kiến nghị cậu không nên đi, cái thứ quỷ đó không phải hòm thư đàng hoàng gì đâu.Từ bên ngoài nhìn vào nó chỉ là một cái hòm thư bình thường, nhưng trên thực tế nó là một cái hòm thư có thể ăn thịt đó, thỉnh thoảng sẽ nhân lúc người xung quanh không để ý, trộm ăn mất những người đến gửi thư.Vật ô nhiễm khác cho dù có tham ăn, cũng không dám ra tay với những vật ô nhiễm bên cạnh, dù sao ở Thần Quốc cũng có pháp luật mà, ăn vật ô nhiễm bên cạnh sẽ bị phán tử hình đó.Tuy nhiên có những vật ô nhiễm ở vùng khác nắm rõ lỗ hổng logic.

Pháp luật của Thần Quốc có thể bắt "con người", nhưng không thể bắt một cái hòm thư được, cuối cùng nó cũng chỉ là một cái hòm thư thôi!

Pháp luật có thể phán tử hình, nhưng đâu thể phán một cái hòm thư tử hình.]Nghe lời hệ thống nói, Lê Bạch Thành im lặng, cúi đầu nhìn bức thư trong tay, bức thư này của cậu có nên gửi nữa hay không?Hệ thống dùng âm thanh kỳ cục của nó pha trò: [ Cậu có thể để Đàm Ninh đi thay, dù sao nó cũng chỉ thỉnh thoảng mới ăn người chứ không phải lúc nào cũng ăn, Đàm Ninh vẫn có xác suất sống sót quay về, tuy cái tỷ lệ này không cao cho lắm.]Lê Bạch Thành: Thật ra cũng không nhất định phải gửi bức thư này, nhưng mà...... tại sao người đi lại là Đàm Ninh mà không phải Giang Vọng.[ Cậu nghe mình vừa nói gì kìa!

Nhóc Vọng đáng thương như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm để thằng bé đi gửi thư!

Lỡ cậu ấy bị ăn mất thì làm sao!

Hu hu hu, trái tim cậu quá ác độc! ]Lê Bạch Thành: Nếu Đàm Ninh chết, cậu hoàn toàn không quan tâm đúng không?Hệ thống: [ Tại sao tui phải lo cho tên đó, tên đó đâu có đáng thương.

Hu hu hu, Nhóc Vọng thật đáng thương, ở đây không được ăn ngon ngủ kỹ, đến bây giờ vẫn còn đang đói bụng, cậu mau chóng dẫn Vọng Tử rời khỏi đây đi!

Đừng để bé con đói!

Cậu nghe xem, bụng thằng bé kêu lớn thế nào! ]Lê Bạch Thành: .....?Cậu thật sự tiêu chuẩn kép.
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 8 - Độc thoại tận thế


Lê Bạch Thành hạ tầm mắt nhìn về phía chiếc hòm thư màu xanh lá ở phía xa, đang nghĩ nên làm cách nào thì tốt, chợt thấy một cách tay đặt trước mặt.

"Đưa thư cho tôi."

Lê Bạch Thành đang định lên tiếng, bức thư trong tay đã bị người khác cầm lấy。Cầm bức thư của Lê Bạch Thành, Giang Vọng đi thẳng về phía hòm thư, nghĩ rằng nhanh chóng gửi thư đi thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cậu ta vừa bước lên định đi qua đó, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.

"Đừng qua đó."

Giang Vọng quay đầu, khó hiểu nhìn người đứng sau mình, hỏi: "Sao cơ?"

Lê Bạch Thành nhìn chằm chằm vào cái hòm thư màu xanh lá ở phía xa, nói tiếp "Tôi cũng không rõ, nhưng cảm giác nói cho tôi, đi qua đó sẽ có nguy hiểm."

"Không phải chỉ gửi một bức thư thôi sao?

Có nguy hiểm gì chứ?"

Lê Bạch Thành không thể nói thẳng ra rằng thùng rác nó biết ăn thịt, lắc đầu nói, "Tôi không biết, nhưng cậu tốt nhất nên tin lời tôi."

Bởi vì hôm qua Lê Bạch Thành đã từng nói dị năng của bản thân mình chính là cảm nhận nguy hiểm, thêm những việc vừa mới xảy ra, Giang Vọng lựa chọn tin tưởng cậu vô điều kiện.

Giang Vọng buông thõng tay, tầm mắt nhìn hòm thư màu xanh lục nơi xa, nghiến răng, hiển nhiên vẫn không cam lòng.

"Chúng ta cùng đến đó đi....."

Giang Vọng cảm thấy có hơi thất vọng, "Lẽ nào phải bỏ đi..... tôi vẫn muốn lừa con vật ô nhiễm kia một vố, báo thù mà......."

Lê Bạch Thành ngước mắt tìm xem xung quanh có người không, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu ——[ Đừng tìm nữa, tui biết cậu muốn tìm cái gì, nhưng tui rất tiếc phải nói cho cậu biết, số lượng vật ô nhiễm gần đây bằng: 0.Có thể nghĩ đến việc tìm vật ô nhiễm đến gửi tin giúp, vật ô nhiễm chết chứ không phải mình chết, cậu quả thật rất hư, yêu quá yêu quá, đàn ông không xấu, hệ thống không yêu.Tuy cậu rất hư nhưng rất lấy làm tiếc, kế hoạch của cậu toang rồi. ]Lê Bạch Thành không để tâm đến tiếng nói trong đầu, lẳng lặng lấy điện thoại ra, đặt đồ ăn.[?]......Nhận đồ ăn, Lê Bạch Thành nhìn anh trai shipper mặc bộ đồng phục màu xanh dương trước mặt. [ Một vật ô nhiễm mà ngay cả cấp bậc cũng không có, dáng người dù cao to, nhưng cũng chả xài được, ngay cả Mạnh Thiển Thiển yếu nhớt cũng có thể dùng 1 ngón tay đánh nó, chú ý lời tui nói là một ngón tay chứ không phải bàn tay.

Trái già hạt non, cũng chỉ thế thôi. ]Lê Bạch Thành vỗ vai người đàn ông cao lớn nói, "Người anh em, giúp tôi một việc, giúp tôi bỏ hai phong thư này vào hòm thư ở ngã rẽ kia, tôi cho anh thêm 100 đồng, thế nào?"

Đối diện tầm mắt nghi ngờ của cậu shipper, Lê Bạch Thành một tay lấy cơm nắm, cười nhẹ giải thích: "Yên tâm đi, chỉ là thư bình thường thôi, tôi viết thư khiếu nại, không phải do sợ bị ông sếp phát hiện sao?

Giúp tôi nhé."

Cậu shipper do dự đôi chút "Bỏ thư vào hòm thư là được à?

Chỉ bỏ vào, anh cho tôi 100 đồng?

Anh không lừa tôi chứ?"

"Tôi lừa cậu làm gì?"

Lê Bạch Thành cắn một miếng cơm nắm, cười mị mắt "Cậu bỏ thư vào hòm, tôi đảm bảo đưa tiền cho cậu!

Nhưng chúng ta phải nói cho rõ, nếu sếp tôi tìm được cậu, cậu nhất định không được nói là tôi cho cậu tiền, bắt cậu giúp tôi gửi đi!"

Cậu shipper nhận bức thư Lê Bạch Thành đưa qua, bán tín bán nghi nhìn Lê Bạch Thành, sau đó cắn răng "Được!"

Thấy shipper đi về phía hòm thư, Giang Vọng dựa vào bên tường nhìn theo bóng lưng của nó.

Chỉ thấy shipper chạy chậm về phía chiếc hòm thư màu lục, hơi khom người nhét thư vào trong hòm, tất cả nhìn rất bình thường, nhưng biến cố xảy ra ngay lúc cậu shipper xoay người chuẩn bị quay về.Chiếc hòm thư nằm yên đột nhiên bắt đầu biến hình, miệng hòm vốn chỉ để nhận thư bắt đầu to ra, giống như những bộ phim hoạt hình ngày xưa của tận thế cũ, hòm thư há to miệng nuốt cả một người vào, mà người bị nuốt mất, ngay cả một tiếng động cũng không kêu lên được.

Hòm thư sau khi nuốt người, chuyển động cơ thể nhìn xung quanh, xác định không có ai nó còn ợ nhẹ một cái, tựa như rất hài lòng với thức ăn lần này.

Đệt!Mẹ nó tôi mới vừa nhìn thấy cái gì thế?

Hòm thư ăn thịt!

Ăn người thì thôi đi, cái hòm thư này còn biết ợ nữa?!Đây là nguy hiểm mà cậu nói đó hả?Giang Vọng nghi ngờ quay đầu nhìn người nào đó đang cắn cơm nắm, ăn chậm nhai kỹ.

Nhận được tầm mắt của Giang Vọng, Lê Bạch Thành nâng bao thức ăn trong tay lên, "Cậu muốn ăn hả?"

"Không, không ăn......" vẻ mặt Giang Vọng cứng ngắc "Tôi không đói?"

"Rột——"Giang Vọng vừa dứt lời, bụng rất không chịu thua kém kêu lên.

"Đây là cái cậu nói không đói đó hả?"

Lê Bạch Thành hớp một hớp sữa bò, cười nhẹ nhìn Giang Vọng vì xấu hổ mà đỏ hết cả tai, đặt túi thức ăn vào trong tay Giang Vọng, "Nếu nhịn không được nữa thì ăn một ít đi, tôi ăn qua nhiều lần rồi, chẳng thấy có vấn đề gì cả."

Nói xong, Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu nhìn con phố trống rỗng cùng với cái hòm thư màu lục yên lặng đứng ở ngã rẽ, xoa bóp phần cổ nói với hai người đang đứng đực ra: "Đi thôi, gửi thư xong rồi, chúng ta phải ngồi tàu điện ngầm rời khỏi Thần Quốc thôi."

Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Lê Bạch Thành, Giang Vọng và Đàm Ninh nuốt nước bọt, nhìn nhau, giấu không được sự kinh hoàng trong mắt.Thấy Lê Bạch Thành đã đi được mười mấy mét, hai người cũng mặc kệ sự kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, nhanh chóng đuổi theo.Sau khi mua vé ở ngoài trạm, Giang Vọng vẫn không nhịn được tò mò, mở miệng.Nếu nói cách làm trước đó của Lê Bạch Thành chỉ làm Giang Vọng chấn động, thì hiện tại Giang Vọng đã tâm phục khẩu phục hoàn toàn, không biết từ lúc nào, ngay cả cách xưng hô với Lê Bạch Thành cũng đã thay đổi.

"Anh Lê, có phải anh đã đoán được cái hòm thư kia sẽ ăn thịt đúng không?"

"Ừ, đoán được chút chút."

Một tay Lê Bạch Thành đút vào trong túi, dùng điện thoại quét hai mã thanh toán, lấy ba tấm vé từ máy in vé ra, thuận tay đưa cho Giang Vọng đang đứng bên cạnh.

"Vậy từ lúc bắt đầu anh có từng nghĩ đến việc....."

Giọng nói của Giang Vọng vang lên, nhìn Lê Bạch Thành, "Đưa một 100 đồng cho vật ô nhiễm đó không?"[ Woa, nhóc Vọng gọi cậu là anh kìa!

Thằng bé gọi cậu là anh!

Có câu là: Trước là bạn sau là anh, sau này biến thành cục cưng!

Nếu là nhóc Vọng mà nói, tui có thể!

Tui muốn thấy hai người ứ ừ! ]Lê Bạch Thành làm lơ âm thanh ồn ào của hệ thống, cười hai tiếng chứ không trả lời.Thấy Lê Bạch Thành không đáp, Giang Vọng trầm mặc.Hình như cậu ta đã có được đáp án.Tất cả đều nằm trong sự yên lặng đó rồi.Người này không chỉ nuôi vật ô nhiễm như cá, lừa tiền của vật ô nhiễm, thậm chí có 100 đồng cũng không định trả cho nó, còn lừa nó đi chịu chết.Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn, là một con Wolf Slayer*!(*狼灭 - Láng mèi - Lang Diệt: là một thuật ngữ trên Internet, là phiên bản nâng cấp của "kẻ tàn nhẫn", có nghĩa là nó tàn nhẫn hơn so với người tàn nhẫn.)Đây chính là thực lực của một nhà dị năng vùng hoang dã ?Ngay cả vật ô nhiễm cũng bị cậu dắt mũi xoay vòng vòng!Giang Vọng thật sự phục rồi, hoàn toàn bái phục!Ngay cả nét mặt cọc trời sinh của Giang Vọng khi nhìn về phía Lê Bạch Thành cũng thay đổi, cậu ta quả thật không hiểu chuyện gì cả!......Đi qua cổng xoay, xoát vé, bước vào sân ga, đợi chưa đến ba phút, tàu vào ga, ba người lên tàu.Lê Bạch Thành ngồi xuống ghế tựa, trên tấm kính thủy tinh màu đen phản chiếu gương mặt được người người yêu thích của cậu, một đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng thấy thật dịu dàng, nhìn ai cũng tình.Lê Bạch Thành dựa vào lưng ghế hơi cứng, dáng vẻ tùy ý, tầm mắt hơi ngừng lại trên những người khác, ngồi đối diện cậu chính là một nữ sinh cấp 3, mặc đồng phục trường học.

Hình như cơ thể cô bé không được ổn, gương mặt không chút máu, cứ như một giây sau sẽ ngất đi.[Một con vật ô nhiễm cấp C, ngàn lần nó cũng không thể tưởng được, dù đã biến thành vật ô nhiễm, nó vẫn phải chịu cảnh bà dì đến thăm.Ghi chú: Tôi và bà dì không đội trời chung!]Tầm mắt Lê Bạch Thành chuyển động, rơi xuống ông chú ngồi cạnh cô bé nữ sinh cấp ba đang dựa đầu vào cửa sổ ngủ.[Vật ô nhiễm cấp D, đang trải qua sự giày vò của 996, cả người lẫn trái tim của nó đã mệt mỏi lắm rồi, đừng thấy mái tóc rậm rạp trên đỉnh đầu nó mà lầm, thật ra đó là tóc giả thôi.Ghi chú: Lần đầu gặp là tóc mái dài*, lần thứ hai là Địa Trung Hải.](*齐刘海 Qí liúhǎi: Hán Việt là Tề Lưu Hải: Có nghĩa là tóc mái dài.

Ở đây tác giả chơi chữ, ý nói lần đầu gặp thì nhiều tóc, lần sau gặp lại thì thành cái đất bằng.)Lê Bạch Thành nghe âm thanh của hệ thống, không nói gì, lẳng lặng đánh giá từng người trong toa tàu. [Vật ô nhiễm cấp B......][Cấp A......]Trong lúc cậu đánh giá người khác, âm thanh của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu cậu, giới thiệu từng vật ô nhiễm xung quanh.

Khác với một Lê Bạch Thành vô cùng thoải mái, cơ bắp cả người Giang Vọng và Đàm Ninh ngay lúc này căng chặt hết lên, chỉ sợ những vật ô nhiễm kia đột nhiên bao vây động thủ với bọn họ, dù sao họ cũng chưa từng ở cùng nhiều vật ô nhiễm như vậy.Nói thật lòng, nếu không phải có Lê Bạch Thành ở đây, bọn họ đã xoay người rời khỏi cái xe này từ lâu.Giang Vọng nhịn không được nhìn về phía Lê Bạch Thành ở bên cạnh, vốn chỉ định trò chuyện với cậu, phân tán bớt sự tập trung, nào ngờ phát hiện Lê Bạch Thành đang cầm điện thoại trò chuyện với người khác.

Giang Vọng nhanh chóng liếc nhìn màn hình điện thoại Lê Bạch Thành, chỉ thấy ở chỗ tên người liên hệ viết ba chữ "Mạnh Thiển Thiển", trí nhớ Giang Vọng không tệ, nhanh chóng nhớ ra ai là Mạnh Thiển Thiển.Mạnh Thiển Thiển: Lê tiên sinh, anh muốn ăn gì không ạ?

Em vừa xuống căn tin, có thể mang lên cho anh.Mạnh Thiển Thiển: [JPG.]Cậu ta không chú ý Lê Bạch Thành trả lời thế nào, Giang Vọng đông nhiên nhận ra một việc, cậu ta vừa nghĩ đến đã trực tiếp nói ra khỏi miệng: "Đúng rồi, anh Lê, điện thoại của anh từ đâu mà có?"

Lê Bạch Thành đang suy nghĩ phải trả lời tin nhắn thế nào thì quay đầu nhìn Giang Vọng, vẻ mặt không còn cách nào thở dài một hơi, nói: "Mmm, làm sao mà có à, mmhm, tôi vốn không định nói đâu, nếu cậu đã hỏi tới, tôi sẽ nói cho cậu biết....."

Nghe Lê Bạch Thành nói bản thân phải bán sắc thế nào, rồi uyển chuyển thế nào để lấy điện thoại từ tay vật ô nhiễm, đôi mắt hẹp dài của Giang Vọng mở to ra như mắt nai.

Bị vật ô nhiễm vấy bẩn....

Sự hi sinh này có phải quá lớn rồi không?Trong khoảnh khắc trong đầu Giang Vọng xuất hiện hình ảnh một con vật ô nhiễm dùng xúc tu của nó trói buộc Lê Bạch Thành, sau đó.......

Giang Vọng vừa nghĩ đến đây, chợt rùng mình, cả người không ổn nổi.

Trùm dù sao cũng là trùm, quả nhiên đều có nguyên nhân!Có thể chịu đựng được những thứ phàm nhân không chịu được!Đối diện với đôi mắt đầy sự khủng hoảng của Giang Vọng, Lê Bạch Thành cố ý để lộ nụ cười ba phần cay đắng, bảy phần bất đắc dĩ, yếu ớt thở ra một hơi: "Tôi làm thế cũng vì sống sót thôi, chuyện tôi bán đứng nhan sắc cho vậy ô nhiễm, cậu đừng nói cho người khác nhé, để người khác biết được, tôi sẽ......"

Giang Vọng nghe thấy, lập tức gật đầu, lấy tay làm động tác kéo khóa miệng, "Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không nói cho ai hết!"

Đàm Ninh nhìn gương mặt thành thật của Giang Vọng, khóe miệng giật giật, nhất thời thậm chí không biết nên nói cái gì.

Hai người thật là...... một người dám nói...... một người mẹ nó, dám tin!
 
[Dmed] Tôi Không Thể Nào Lại Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
Chương 9 - Độc thoại tận thế


[Con nít mà cậu cũng lừa, lương tâm của cậu không cắn rứt sao?]Lê Bạch Thành: ?Bộ tôi có cái thứ đó à?[.......]Lê Bạch Thành thấy Giang Vọng đang nhìn mình với vẻ mặt đồng cảm, thoáng nghiêng đầu, so sánh gương mặt lạnh lùng đầy tính công kích kia thì tính cách thật sự rất đáng yêu, ngốc nghếch dễ lừa.

Ghẹo Giang Vọng xong, điện thoại Lê Bạch Thành đang cầm trong tay sáng lên, Lê Bạch Thành thuận tay mở khoá màn hình xem.

Mạnh Thiển Thiển: Bác sĩ Đường vẫn chưa đến bệnh viện, bảy giờ ông ấy mới tới.Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ rồi trả lời một câu cảm ơn, đối phương gần như ôm khư cái điện thoại, thấy cậu trả lời liền đáp ngay, chỉ là cứ thấy đối phương đang nhập vào, đợi khoảng chừng qua năm phút, Lê Bạch Thành mới nhận được một tin nhắn.

Mạnh Thiển Thiển: [Trái Tim.]Lê Bạch Thành: ". . . . . ."

Cách màn hình điện thoại Lê Bạch Thành cũng có thể tưởng tượng được vật ô nhiễm cấp E nào đó trốn những vật ô nhiễm cấp B khác lét lút gửi tin nhắn cho cậu.

Không phải nói.Thật sự không cần nói.Vật ô nhiễm đó thật sự rất biết cách.

Cách màn hình cậu cũng có thể tưởng tượng con gái nhà người ta mở đôi mắt nai lên nhìn cậu, sau đó làm ra dáng vẻ như vẫn muốn nói rồi thôi.

Chậc.

Cậu thậm chí cảm thấy có chút áy náy rồi.

Quả là làm người không thể quá có đạo đức, hệ thống thật sự không lừa cậu.

Lê Bạch Thành tắt điện thoại, đoán rằng sắp đến trạm, cậu ngẩng đầu nhìn lên màn hình thông tin chuyến xe trong toa, không ngoài dự đoán, bọn họ đến trạm rồi.

"Ting —— Đã đến trạm trung tâm, hành khách cần xuống trạm hoặc chuyển sang line tàu khác vui lòng chuẩn bị xuống tàu, hai cửa phụ đã mở."

Sau khi ba người xuống xe, Lê Bạch Thành không đưa hai người họ đổi chuyến ngay, mà ngừng lại trước máy rút tiền ở trong sân ga.

Trước đó cậu trả tiền cho mấy y tá xong, hệ thống đã nhắc nhở cậu nên giữ lại nhiều tiền mặt Thần Quốc hơn, ra ngoài có lẽ sẽ cần dùng, nên trước khi rời Thần Quốc, cậu đã có kế hoạch rút một ít tiền để phòng hờ.

Bất kể tiền của Thần Quốc có tác dụng với bên ngoài như hệ thống nói hay không, những thứ thế này đương nhiên là lo trước khỏi hoạ!

Đằng nào sau khi rời khỏi Thần Quốc, tiền trong thẻ ngân hàng của cậu cũng đâu còn dùng được.

Lê Bạch Thành nhìn về phía máy rút tiền cách cậu 5 6 mét, đang định hỏi hệ thống thứ này có bình thường hay không thì âm thanh của hệ thống đã vang lên sâu trong tâm trí cậu ——[Đừng hỏi tui nó có bình thường hay không, ở trong Thần Quốc thì có cái máy ATM nào bình thường chứ?Nhưng cậu có thể yên tâm rút tiền, mặc dù mỗi khi đến đêm sâu, nó và giám sát sẽ cấu kết ăn sạch vật ô nhiễm đến rút tiền, nhưng bây giờ đang là buổi sáng.]Thấy Lê Bạch Thành lấy thẻ ra, Giang Vọng định hỏi cái thẻ này từ đâu mà có, nhưng vừa đến bên miệng đã nuốt ngược vào.

Thôi, có gì tốt lành đâu mà hỏi?Giang Vọng yên lặng thở dài, nhìn bóng lưng Lê Bạch Thành có chút đau lòng.

Cái thẻ này, chắc chắn là từ mấy vật ô nhiễm ở bệnh viện đưa cho ảnh.

Đều là tiền ảnh bán thân mà có!Bây giờ cậu ta mà hỏi, không phải đang xát muối lên vết thương của ảnh hay sao?

Giang Vọng cảm thấy bản thân nên giả vờ như không biết thì tốt hơn.

Thấy Lê Bạch Thành rút tiền, khóe miệng Đàm Ninh di chuyển.

Không phải..... rốt cuộc người này đã bòn rút bao nhiêu thứ từ tay vật ô nhiễm?

Người này vừa lấy điện thoại vừa mượn tiền của chúng......phẫn nộ nhất là, lại còn lấy cả một tấm thẻ?

Cậu như vậy ổn sao?

Quần của tụi vật ô nhiễm sắp bị cậu lừa mất luôn rồi đó!Đàm Ninh cảm thấy bản thân thái độ của bản thân thật lạ, anh ta vậy mà lại thấy đồng cảm với vật ô nhiễm!

Thật khó tin!

Đương nhiên Lê Bạch Thành không thể nào biết được hai người kia nghĩ cái gì, cậu vốn định rút hết tiền trong thẻ, nhưng ai biết cái máy ATM không đáng tin trước mặt chỉ có tổng cộng 13.000, Lê Bạch Thành không có cách này đành phải thôi.

Ba người ở sân ga đổi hết bốn tuyến xe, cuối cùng cũng đến trạm số 0 mới được mở rộng.

Sân ga trống rỗng, yên ắng không chút âm thanh, yên ắng đến kỳ dị, ngoài trừ một người an ninh và một người soát vé, thì chẳng có một ai khác.

Trong sân, tất cả mọi vật đều rất mới, giống như đang chứng minh cho hành khách thấy đây là một trạm mới.

Thật yên tĩnh, sự yên tĩnh ở đây khiến người khác cảm thấy hơi ngột ngạt.

Thấy hai người căng thẳng, Lê Bạch Thành chủ động gợi lên cuộc trò chuyện, hỏi nhiệm vụ trước đó của hai người, mặc dù đã nghe biết gần hết từ hệ thống, nhưng Lê Bạch Thành vẫn muốn nhắc đến chủ đề này.

"Không phải là vật ô nhiễm cao cấp gì, chỉ là một con cấp D mà thôi, vốn dĩ rất thuận lợi, nào ngờ trong lúc chúng tôi quay về trong đội có một đồng nghiệp bị ô nhiễm, biến thành vong......"

Giang Vọng nói xong, Lê Bạch Thành so sánh ở trong đầu một lần, cuối cùng hệ thống bổ sung thêm một số chi tiết nhỏ cho cậu: [ Nhiệm vụ lần này của họ chính là giải quyết một vật ô nhiễm cấp D, một người cá, ngạc nhiên không bất ngờ không?Đương nhiên rồi, người cá mà bọn họ giải quyết không phải là kiểu mỹ nhân ngư mình người thân cá trong truyện cổ tích, mà là một thứ xấu xí đầu cá thân người.Ở cái xã hội chó má này, nhan sắc quyết định tất cả.

Rõ ràng đều là người cá, thân cá đầu người là mỹ nhân ngư, ai ai cũng yêu; còn thân người đầu cá thì là thứ xấu xí, mọi người đòi đánh.

Thôi, xã hội bây giờ, loài người bây giờ. ]Lê Bạch Thành nghe Giang Vọng miêu tả quá trình xử lý vật ô nhiễm đó, chậm rãi gật đầu, ba người vừa nói vừa đi vào sân ga.

Lê Bạch Thành hỏi: "Làm việc này cũng nguy hiểm quá nhỉ, sao cậu lại muốn gia nhập đội hậu cần?"

"Tôi......"

Giang Vọng xoắn xuýt nhìn đi nơi khác, đợi một lúc mới ngập ngừng nói, "Nếu tôi nói hai người phải hứa không được cười, tôi mới nói!"

Lê Bạch Thành gật đầu, Đàm Ninh bên cạnh khỏi phải nói, cũng gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chăm của cả hai, Giang Vọng mở miệng."

Tôi muốn giải cứu thế giới."

Vẻ mặt của Giang Vọng rất kiên định và nghiêm túc, là ai cũng có thể nhìn ra, cậu ta nói thật lòng!Cậu ấy không nói lớn nhưng rất có lực.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, lại giống như một cú đấm đánh vào trái tim Đàm Ninh.Câu nói của Giang Vọng nghe thôi có lẽ sẽ thấy không thực tế, nhưng ít ra còn có mộng tưởng, muốn làm chút gì đó cho thế giới này, thay đổi một thế giới tuyệt vọng.Đàm Ninh không khỏi nghĩ đến bản thân khi vừa mới thức tỉnh thiên phú, lúc đó gã cũng cảm thấy mình thật đặc biệt, gã có thể thay đổi thế giới này, nhưng sự thật chính là ở trước mặt vật ô nhiễm, con người không khác gì con kiến.Gã cũng không biết từ lúc nào gã đã từ bỏ ước vọng này, nói chung là đã từ bỏ rồi."

Rất tốt."

Lê Bạch Thành nhìn sâu vào Giang Vọng, cậu thật sự cảm thấy lý tưởng của Giang Vọng rất tốt.Giang Vọng nào nghe ra ý tốt, "Anh Lê, có phải anh thấy em rất ngốc nghếch rất ngây thơ hay không?"

Lê Bạch Thành lắc đầu, thu lại nụ cười bỡn cợt của mình, nói từng chữ "Không, ngược lại tôi thấy cậu rất lợi hại, ít ra......"

"Ít ra cậu còn có dũng cảm đối mặt với thế giới này."

"Nhưng cậu không sợ hãi sao?

Đối diện với những vật ô nhiễm đó?

Cậu có thể sẽ chết."

Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ rồi hỏi Giang Vọng.

Lê Bạch Thành ngược lại cười nhẹ, thản nhiên nói: "Có gì mà sợ, dù sao chúng ta cũng chỉ tồn tại trên thế giới này có một lần.

Nếu nói chết rồi, vậy thì chết thôi."

Thấy màn hình mới tinh trong ga hiện lên nhắc nhử tàu sắp đến trạm, Lê Bạch Thành lẩm bẩm: "Đúng vậy, có cái gì để sợ, dù sao cũng chỉ tồn tại được một lần mà thôi." [Hu hu hu hu, cậu ấy thật sự làm tôi khóc chết.]Ánh đèn hiện lên trong bóng tối, sáng đến chói mắt, kèm theo tiếng chuông, đoàn tàu vào ga.

Khi đoàn tàu mở cửa, Lê Bạch Thành bước thẳng đi vào trong.

Vào tàu điện ngầm, thấy hai người phía sau vẫn đứng ở cửa, Lê Bạch Thành nhướng mày: "Hai người không đi à?"

Hai người hít sâu một hơi, bước chân vào xe đi đến cạnh Lê Bạch Thành, học theo cậu ngồi xuống ghế.

Xe rất trống, ngoài ba người bọn họ thì chẳng có ai.

Đoàn tàu khởi động ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ rơi vào trong bóng tối.

"Xình xịch——""Xình xịch——"Đoàn xe trong bóng tối trục xe ma sát trên đường ray tạo ra tiếng xình xịch, nghe vô cùng chói tai.

So với sự nhàn nhã của Lê Bạch Thành, hai người kia có chút lo lắng và hồi hộp.

Đàm Ninh nghiêng đầu nhìn Lê Bạch Thành, thấy cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, hít sâu hai cái.

Gã nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người trước mặt có thể thản nhiên đến như vậy?

Cũng không biết còn bao lâu nữa thì đến trạm......Đàm Ninh nhìn ra màn đen bên ngoài cửa sổ, đột nhiên một suy nghĩ chui vào trong đầu.

Có lẽ chuyến tàu của Thần Quốc này sẽ không bao giờ ngừng lại, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể đến trạm, mãi mãi không thể về nhà.

Gã vừa nghĩ điều này chưa được mười giây, một giọng nữ dễ nghe vang lên trong toa xe ——"Đã đến trạm tàu thành phố trung tâm số 2."

Tâm trạng Đàm Ninh đang xuống dốc, có hơi mờ mịt ngẩng đầu, xuyên qua mặt kính cửa sổ nhìn ra sân ga sạch sẽ và sáng sủa, nhìn cái chữ lớn "Thành phố trung tâm số 2" được dán trên sân ga, đáy mắt đầy sự mơ màng.Đến rồi?Vậy là mẹ nó đến rồi đó hả?

Gã vừa chuẩn bị tinh thần cho tình huống bi tráng nhất kéo dài không nổi nửa phút ư?

Lê Bạch Thành cúi đầu mở màn hình điện thoại, định nhìn thời gian trên điện thoại, âm thanh trong đầu vang lên ——[ Khỏi cần nhìn, đây chính là chuyến xe hai phút.

Đừng hỏi vì sao chuyến tàu này có thể trong hai phút có thể băng qua thành phố trung tâm số 2 cách 300km, dù sao chúng ta cũng đâu có ngồi trên cái tàu nào đàng hoàng.]Lê Bạch Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói khá có lý, thuận tay tắt màn hình bỏ vào trong túi, đứng lên đi đến cửa xe.

Cửa tàu mở, Lê Bạch Thành bước một chân ra, khoảnh khắc bàn chân đặt lên sân ga, hệ thống nhắc nhở lần nữa ——[Ting —— Chúc mừng ký chủ đến với thế giời thật!

Khác với Thần Quốc cảnh tượng tươi đẹp giả tạo trống rỗng như có như không của Thần Quốc, thế giới này càng chân thật hơn.Đương nhiên tôi không hề nói thế này tốt đẹp hơn, nhưng nó rất chân thật, mà sự thật thì không đẹp.]
 
Back
Top Bottom