Chương 23Cục giấy da dê bị vò nhăn nhúm kia lăn vào khe cửa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.Oswid ngồi trước bàn làm việc day mạnh vào huyệt thái dương, chút tinh thần vừa mới gượng dậy lại đột ngột bay biến.Thiếu ngủ trầm trọng khiến cả người hắn chìm trong sự mệt mỏi và tê dại đến khó tả, đâu đó còn pha lẫn chút bồn chồn, bất an.
Oswid trở nên ủ rũ chán chường, dường như giờ đây dù có thêm chuyện long trời lở đất ập xuống, hắn cũng chẳng còn tinh thần để đối phó nữa!Chim ưng trắng cũng rất thức thời, nó cảm nhận được rõ ràng xung quanh người này đang bao phủ một tầng áp suất thấp.
Dường như có thể xé xác bất cứ thứ gì đang lởn vởn quanh hắn.
Chim Ưng sau khi làm tròn nhiệm vụ đưa thư của mình liền thuận thế lăn xuống dưới bàn, nằm dang rộng tứ chi trên đất để hít thở.Khi con người ta cực kỳ mệt mỏi, tư duy thường hay lâng lâng mơ hồ.
Oswid chống khuỷu tay lên bàn, lật lật hai trang quân báo trước mặt, lát sau lại nhìn về phía màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh trong trang viên Parson ngày trước đột nhiên lại hiện về trong tâm trí hắn...Vài hình ảnh vụn vặt thoáng qua, cơn buồn ngủ lần nữa ập đến--Hình như đó là một buổi chiều cuối xuân oi bức, trời mưa rả rít.
Vài tia chớp ẩn hiện trong cơn mưa đầu mùa, kèm theo tiếng sấm ầm ầm từ xa kéo đến.Cây Trinh thụ lá rộng che khuất phân nửa cửa sổ phòng trà trên tầng hai của trang viên Parson.
Ngày mưa trời càng tối tăm âm u, cả căn phòng chìm trong bóng tối tịch mịch.Oswid đang ngồi trên ghế cạnh chiếc giường, tay đè lên một quyển sách, mắt lại không ngừng nhìn con đường nhỏ trong vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
Con đường nhỏ ấy trải dài về phía trước, dẫn đến cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn.Lão quản gia I-an vừa bước vào phòng vừa hắng giọng "khụ" một tiếng, nghiêm túc nhắc nhở: "Thiếu gia, cầm sách mà ngẩn người không phải là thói quen tốt, ngài sẽ bị phạt."
Nhóc Oswid mím môi quay đầu lại, hỏi: "Cái tên đáng ghét kia hôm nay không đến sao?"
Nếp nhăn pháp lệnh trên mặt ông I-an càng sâu hơn: "Một quý tộc lịch sự không nên xưng hô với người khác như vậy.
Các hạ Fassbinder hôm qua đã nhận được lệnh điều động từ quân đoàn, kỳ nghỉ xuân kết thúc sớm một tuần, ngài ấy đã lên đường về đại bản doanh ở vương đô rồi.
Lúc đó thiếu gia vẫn chưa hết sốt, nên ta không báo với ngài."
Oswid sau khi nghe xong, trong lòng đầu tiên là cảm thấy phấn khởi nhẹ nhõm, vì từ nay cậu có thể giảm bớt việc luyện tập mấy loại kỹ năng chiến đấu ngớ ngẩn rồi.
Nhưng ngay sau đó lại có một sự thất vọng pha chút nhạt nhẽo dâng lên trong lòng cậu.Nhóc Oswid không nói ra được cụ thể mình đang thất vọng cái gì...Cậu cảm thấy tên Fassbinder kia tuy là một tên khốn nạn, nhưng ít ra hắn ta thú vị hơn nhiều so với đám người hầu lạnh nhạt.
Trang viên cũ nát này khó khăn lắm mới có chút sinh khí, bây giờ lại tan biến hết, lại trở về như trước kia, bầu không khí lúc nào cũng tịch mịch, nhàm chán.Oswid nhìn chằm chằm cánh cổng chạm hoa văn ở cuối vườn sau một lúc, rồi quay đầu hỏi I-an: "Vậy kỳ nghỉ xuân năm sau hắn có đến nữa không?"
Ông I-an suy nghĩ một chút, rồi thành thật lắc đầu: "Trong quân đoàn thường chỉ có năm đầu tiên là có kỳ nghỉ xuân trọn vẹn, đây là phúc lợi dành cho tân binh, năm sau ngài Fassbinder có lẽ không đến được nữa đâu."
Vậy còn năm sau nữa thì sao?Cậu rất muốn hỏi, nhưng có lẽ câu trả lời cũng giống như vậy thôi...Những tiếng sấm trầm đục nối tiếp nhau vang lên.
Oswid còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng nhàn nhạt, cảnh tượng trước mắt nhoáng một cái bỗng dưng thay đổi.
Cửa sổ kính trước mặt cậu đã biến thành một bức tường, tiến về phía trước thêm hai bước nữa là một cánh cửa hé mở, mấy người hầu gái lười nhác trốn việc đang túm tụm lại cùng nhau tán gẫu bên trong.Oswid mơ hồ nghe thấy một người trong số họ hạ giọng nói: "Các ngươi có nghe nói vì sao lão gia không thích cậu chủ nhỏ không?"
Một người khác "suỵt" một tiếng, giọng nói càng hạ thấp hơn: "Không thấy cậu ta càng lớn càng không giống ngài Kno sao?"
"Cậu ấy cũng có giống phu nhân miếng nào đâu."
"Phu nhân bệnh nặng mấy năm nay rồi, gầy đến mức mất cả dáng, làm sao nhìn ra được trước đây người trông như thế nào?"
"Cũng đúng."
Oswid bất động đứng bên tường, vừa không dám bước lên phía trước để nghe rõ ràng, nhưng cũng không muốn lùi lại.Ngay lúc nhóm hầu gái sắp tiếp tục suy đoán và bàn luận sâu hơn, một bàn tay đặt lên vai cậu, vỗ nhẹ: "Thiếu gia hôm nay chưa đọc sách, không được lười biếng."
Đó là giọng nói của ông I-an, nhưng khi Oswid quay đầu nhìn lại thì người đứng trước mặt cậu đã biến thành Kevin.Oswid cảm thấy thân thể mình như cây cối vươn cao, nhanh chóng lớn lên.
Tầm mắt từ hơi ngẩng lên nhìn người đang đứng trước mặt biến thành nhìn ngang rồi thành hơi cúi nhìn xuống.Mà Kevin thì đang đưa tay vỗ vỗ túi da bò đeo bên hông, vẻ mặt thoải mái nói: "Ta đi một chuyến đến lăng mộ thần, rất nhanh sẽ về thôi."
Sau đó anh xoay lưng đi, chạy vào một bụi gai, thân thủ nhanh nhẹn rạch một đường trong cành gai.
Ngay lúc anh quay đầu lại vẫy tay với Oswid, mỉm cười nói: "Thấy chưa, ta đã bảo mình ta là quá đủ rồi mà."
Bất chợt có một cành cây đầy gai nhọn không biết từ đâu đột nhiên lao ra, trong nháy mắt đâm xuyên tim Kevin.Mắt Kevin mở to, há miệng như đang muốn nói gì đó, nhưng từ khoé miệng chỉ trào ra bọt máu, thân người anh từ từ ngã về phía sau..."
Ngươi-"Bàn tay đang chống lên má của Oswid hơi giật giật, giống như trong mơ vô tình bước hụt bậc thang, hắn choàng tỉnh giấc.Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ da dê bị thấm nước trên bàn mình hồi lâu mới lặng lẽ thở ra một hơi.Đồng hồ cát trên góc bàn chỉ mới vơi đi một lớp mỏng so với lúc hắn bị chim ưng trắng đánh thức, nhưng cảm giác buồn ngủ đã bị những mảnh ký ức lộn xộn kia quét sạch sành sanh, không còn chút nào nữa.Oswid xoa xoa má, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó đứng dậy cầm lấy áo choàng và mặt nạ đồng treo bên cạnh, định đến Y Quan Viện một chuyến.Hoàng đế sải bước ra khỏi cửa thư phòng, thị vệ tuần tra bên ngoài lập tức nghiêm trang khép chân đánh "cộp" một tiếng, rồi đi theo.
Nào ngờ chỉ mới bước được hai bước, hoàng đế phía trước bỗng nhiên đứng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống đất như đang muốn tìm kiếm gì đó.Vệ binh không phanh kịp suýt nữa đâm sầm vào người hoàng đế, y bám vào tường, vỗ ngực thùm thụp: Ôi mẹ ơi- giật hết cả mình!"
Bệ hạ cần tìm gì ạ?
Thần tìm giúp ngài."
Vệ binh cẩn thận hỏi.
Oswid nghe xong phất tay, nói: "Không cần, thấy rồi."
Hắn cúi người nhặt tờ giấy da dê bị vò thành một cục nhỏ xíu dưới chân tường lên, mở ra nhìn rồi hừ lạnh một tiếng, dường như rất khinh thường nội dung được viết bên trong.
Tuy nhiên giây tiếp theo lại cho nó vào túi.Vệ binh theo bản năng tò mò hỏi: "Thưa bệ hạ, đó là gì vậy?"
Oswid nhấc chân bước đi, không quay đầu lại ném ra hai chữ: "Rác rưởi."
Vệ binh: "..."
Ngài bỏ rác vào túi làm gì?
...Tại chân đồi Đầu Trắng ở vùng cực Bắc xa xôi, Kevin và nhóm tướng sĩ trải qua một đêm bình an vô sự, từ sớm tinh mơ đã chui ra khỏi lều trại đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường."
Đừng dắt Mã Ưng theo, cứ để chúng nó đợi ở trong rừng này đi."
Kevin thản nhiên nói: "Chúng nó không đi lên cái núi kia nổi đâu, mất công rớt xuống lại nát thành cái bánh bột đấy."
Mọi người: "..."
Thưa tổ tông, ngài đừng có nói chuyện như vậy nữa được không?Kevin lại ung dung nói tiếp: "Cũng không cần quá nhiều người theo ta lên núi.
Để lại vài người ở đây canh gác tiếp ứng, tiện thể trông coi bầy Mã Ưng."
Mọi người bị câu trước của anh doạ xanh mặt, nghe thêm câu sau thì mặt mày đều hồng hào trở lại, dường như không ai muốn ở lại đây canh gác."
Thật lòng thì..."
Kevin khoanh tay tựa vào vách núi, nghiêm mặt nói: "Mọi người đừng nên cho rằng ở lại đây là đồ chết nhát, không có chí khí.
Chiến sĩ ra trận vốn dĩ mỗi người một việc, ở đây nhất định phải giữ lại vài người.
Nếu không ai chịu mở miệng thì ta tự chọn ra vài người nhé."
Anh nói xong thì đảo mắt nhìn hết một vòng, vẫn không thấy ai chủ động, bèn dứt khoát giơ tay chỉ ra năm người.Năm người này từ hôm qua sắc mặt đã trắng hơn những người khác một chút, rõ ràng là có bệnh sợ độ cao, không cần thiết phải lên trên đó chịu tội."
Tuy xác suất không cao, nhưng nếu mọi người đợi ở đây gần một tuần mà chưa thấy bọn ta xuống, thì quay về nói với Os...
À, nói với bệ hạ, bảo ngài ấy tìm cách khác đi nhé."
Kevin nghĩ nghĩ rồi dặn dò thêm một câu, dù sao lần này phải mang theo cả một nhóm người đi vào trong mộ thần, mọi chuyện đều khó nói chắc chắn được.Nhóm người leo núi rất nhanh đã chuẩn bị xong.Kevin rút con dao găm giắt bên hông ra, ngón cái đẩy nhẹ lên dao, vỏ dao trượt ra để lộ lưỡi dao sắc bén.
Anh cầm chắc dao găm trong tay để tiện cho việc leo trèo.Sư tử nhỏ Ban đứng bên cạnh Kevin, không nhịn được hỏi một câu: "Sao chúng ta không đi đường vòng mà phải trèo lên trên đó?
Chẳng lẽ thác Vĩnh Sinh nằm gọn trên đỉnh núi sao?
Nhưng thác nước trên núi bình thường sẽ đổ từ trên ngọn núi xuống mà."
Thật ra đây cũng là thắc mắc trong lòng của rất nhiều người, ai cũng muốn hỏi nhưng ngại cái mặt già, chỉ đành trông mong vào đứa nhỏ vô tư có gì nói nấy như Ban.Kevin dùng dao găm thử gõ hai cái vào vách núi, sau đó lại sờ lên lưỡi dao, đáp: "Lên tới trên đó rồi biết, giờ mà nói ra có khi các ngươi nhũn chân leo không nổi."
Mọi người: "..."
Thưa ngài, cái câu vừa rồi của ngài còn mang tính sát thương khủng khiếp hơn nữa đấy, ngài biết không?!Đồi Đầu Trắng trông thì thẳng đứng, nhưng cũng không phải không có đường đi.
Nếu thực sự muốn trèo lên đó thì vẫn có chỗ để kê chân, bám tay.Kevin một mình đi đầu, trên eo buộc một sợi dây mảnh cực kỳ dẻo dai, sợi dây lần lượt nối từng người phía sau.
Nhìn từ xa, cả đoàn người giống như một con rết ngoằn ngoèo bò lên trên vách núi dựng đứng."
Nhắm kỹ vào vách đá, cố tìm chỗ bám để leo lên là được, ngàn vạn lần đừng nhìn xuống dưới."
Kevin vừa leo vừa căn dặn mọi người, giọng nói của anh vẫn trầm ổn bình tĩnh, không hề nặng nề.
Việc leo lên vách núi cao vút thẳng đứng đối với anh dường như cũng chẳng khác mấy so với đi trên đất bằng.Nếu chuyến này anh đi một mình, tốc độ leo trèo nhất định chỉ có nhanh hơn chứ không thể chậm hơn.
Vì anh biết ngọn núi này không thích hợp ở lại lâu, càng hao phí thời gian ở đây, càng dễ gặp những thứ phiền phức.Nhưng vì phía sau còn có một chuỗi người lỉnh kỉnh, anh buộc phải khống chế tốc độ.
Cứ trèo đến khi cảm thấy sợi dây nối trên eo căng lên, anh sẽ dừng lại chờ một lát, đợi đến khi bọn họ đuổi kịp rồi mới tiếp tục trèo.Người bám sát phía sau Kevin là Ban, vì thằng nhóc này vốn vô tư vô lo, nó chẳng có gì phải nghĩ ngợi nhiều, cứ cắm đầu leo theo anh.
Đoàn người phía dưới nhìn chung trình độ cũng xấp xỉ nhau, sợi dây nối giữa họ kéo căng theo mức độ đều đều.
Vì thế nên khi mới bắt đầu, họ cảm thấy trình độ của bản thân và Kevin không khác nhau nhiều lắm.Khi leo núi, đặc biệt là leo cái loại núi ngốn người như vậy, thời gian như thể trôi qua chậm hơn.
Leo cả ngày trời vẫn không thể nhìn thấy đỉnh núi.Tốc độ của mọi người rõ ràng chậm lại, tay chân ai nấy đều nặng như rót chì.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi còn dính đầy bụi bẩn cát đá, khi bám vào những cục đá nhô ra không còn chắc chắn nữa, phải túm đi túm lại vài lần mới nhấc chân leo lên được.
Cứ vòng qua vòng lại như thế, tốc độ duy chuyển của cả đội chậm lại, còn có hơi rối loạn."
Sắp đến rồi, ta nhìn thấy đỉnh núi rồi."
Kevin dừng lại suy nghĩ một chút, rồi quay đầu khích lệ mọi người.Nhìn từ góc độ của anh xuống, đám đầu người đen kịt gần như dính sát vào chân mình, bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Đoàn người như đang treo lơ lửng trên không trung, dường như chỉ cần một trận gió mạnh thổi qua là có thể quét sạch cả bọn xuống dưới.Nhưng độ cao này đối với Kevin cũng không có gì đáng sợ, anh thờ ơ ngoái đầu nhìn xuống chân núi đã mất dạng từ lâu rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục khích lệ mọi người: "Đừng quay đầu nhìn xuống, chúng ta leo được hai phần ba đoạn đường rồi.
Ngọn núi này trông thì cao đấy, nhưng thật ra nó chỉ đâu đó hơn nghìn mét thôi.
Các vị cứ nghĩ xem, khoảng cách nghìn mét bình thường cũng có xa lắm đâu."
Mọi người: "..."
Vị tổ tông này vẫn nên im lặng thì hơn.Nhưng nghĩ kỹ lại chiều dài tổng cộng hơn một nghìn mét, bỏ đi hai phần ba, chỉ còn lại mấy trăm mét, coi như đang đi trên đất bằng thì tinh thần sẽ dễ vượt qua hơn.Chỉ là...Cái tên dẫn đầu kia mẹ nó là quái vật hả?!
Sao chúng ta đều mệt như chó mà hắn ta mặt không đỏ, tim không đập còn mở mồm ra nói được.
Nói thì thôi đi, còn dám ngoái đầu nhìn xuống nữa chứ!Một đám sĩ quan tinh nhuệ của các quân đoàn cuối cùng cũng ý thức được sự bất công của thần - Là con người với con người mà sao trình độ lại khác xa nhau vậy?!
Cái loại quái thai như gã Fassbinder này là có thật hả?Kevin lại leo lên phía trên thêm một đoạn, cho đến khi sợi dây nối giữa anh và Ban lại căng ra, lúc này anh mới dừng lại đợi.
Chỉ là lần này anh không ngoái đầu nói chuyện với ai nữa, mà áp tai lên vách núi, nín thở nghe ngóng một lát.Có tiếng cọ xát "rào rào" mơ hồ dọc theo mạch núi rắn chắc truyền đến, nghe giống như có sinh vật gì đó trong núi đang ngọ ngoậy.May mà những người khác gần như dồn hết sự chú ý vào tay chân đã sắp mất cảm giác, nên không ai để ý đến cái âm thanh khiến người ta càng nghĩ càng thấy dựng tóc gáy này.Kevin lắng nghe một lúc, nhíu mày ngẩng đầu lên, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh buông lỏng rốt cuộc cũng có dấu hiệu căng thẳng.Nói thế nào thì vẫn nên leo tới đỉnh cái núi rách này càng nhanh càng tốt.
Kevin thầm cảm thán trong lòng nhưng không hề quay đầu thúc giục những người khác, vì làm thế cũng chẳng có tác dụng gì."
Lát nữa chắc sẽ có vài thứ kỳ quái rơi từ trên đầu xuống."
Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, như đang dặn dò một chuyện rất đỗi bình thường: "Không cần để ý đến nó, cứ tập trung leo phần của các ngươi là được.
Nhưng vẫn phải tránh né một chút, đừng có vất vả lắm mới leo được đến đây, lại bị một cái đập cho ngã trở về chỗ cũ."
Sau khi nghe anh nói, mọi người đều nghĩ đến đá lở trên núi, ngoài thở dài hai hơi, cũng không thật sự cảm thấy có gì đáng sợ.
Cho đến khi họ nghe thấy xa xa phía trên đầu đột nhiên vang lên những tiếng động rất lạ.Âm thanh đó rất kỳ quái, âm điệu giống như tiếng người nhưng lại ú ớ không rõ lời.
Nếu bắt buộc phải hình dung, thì giống như một đám người bị cắt lưỡi đang tụ tập lại với nhau, giao lưu hoàn toàn nhờ vào gào thét, nhưng không ai nghe hiểu bọn chúng đang gào cái gì.Trên đỉnh núi vì sao lại có cái thứ âm thanh này?!Mọi người nghĩ kỹ hơn một chút, chỉ thấy da đầu hơi tê dại."
Thế giới rộng lớn, chúng ta phải thản nhiên chấp nhận sự tồn tại của các chủng tộc khác."
Giọng Kevin từ trên đầu thong thả truyền xuống, tên biến thái này đang trong hoàn cảnh hiện tại vẫn còn sức phun ra một câu trêu chọc: "Dù có xấu xí cũng không được kỳ thị người ta."
Mọi người: "..."
Kevin một tay bám vào tảng đá, một tay cầm dao găm cắm vào vách núi.
Anh lặng lẽ áp sát người vào vách đá, nheo mắt nhìn lớp sương mù trắng sữa bao phủ trên đỉnh núi, hệt như một con rắn đang bám mình trên núi, chờ thời cơ hành động.Trong lớp sương mù trắng sữa kia bỗng xuất hiện vài cái bóng đen nối đuôi nhau lao xuống.Cả người Kevin căng thẳng: Tới rồi!Những cái bóng đen trong sương mù lao xuống với tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đến.
Tay chân bọn đó giống như có giác hút vậy, từ trên cao nhảy vọt xuống mà vẫn bám chắc vào vách núi.
Chúng chỉ nhảy hai ba bước đã giáp mặt với Kevin.Thứ 'của nợ' này trông khủng khiếp hơn những gì Kevin nói nhiều.Kết nối giữa phần đầu và thân thể đồ sộ của bọn chúng gần như không có cái gọi là "cổ".
Cứ như tùy tiện đặt một quả bí ngô lên vai là có đầu.
Nửa thân trên của đám quái vật gầy trơ xương, có thể thấy phần xương sườn nằm lồ lộ ra bên dưới lớp da của chúng.
Ngược lại, phần bụng của chúng lại tròn căng như quả bóng hơi, hai chân bên dưới thì khô đét gầy gò như nhánh cây khô.
Cảm giác như chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ gẫy vụn.Kevin thật sự có đưa tay ra bóp thử...Da của mấy con quái vật này giống như vỏ cây trăm năm, khi bóp nát sẽ phát ra tiếng răng rắc vụn vỡ như dẫm lên lá khô, nghe có cảm giác ghê tởm khó tả.Tốc độ của bọn chúng nhanh mà sức lực cũng không nhỏ, ngón tay khô gầy hễ bắt được ai thì sẽ sống chết bám lấy người đó, một kéo một giật, người bám trên núi rất dễ bị bọn này giật rơi thẳng xuống, ngã thành đống thịt vụn dưới chân núi.Ngay khi quái vật kia sắp tóm được cánh tay của mình, Kevin một tay nắm chặt cán dao găm đã đâm sâu vào vách núi, tay kia nhanh như gió móc lấy chân tay của nó, mạnh mẽ vặn gẫy hết toàn bộ, không hề lưu luyến ném hết chúng xuống phía dưới.Bảy tám con quái vật kia nối tiếp nhau lao tới.
Kevin đổi tư thế, một tay bám chặt vào vách núi, tay kia rút dao găm chém tới.
Lưỡi dao sắt bén sáng như tuyết cắt qua người quái vật như cắt đậu hũ, rạch ngang một đường gần như mổ sống bọn chúng.Nhóm người đang bò lết phía dưới kia bị động tĩnh phía trên doạ đến muốn dựng hết lông tóc, chưa kịp trấn tĩnh đã nghe thấy một tiếng rít gào thảm thiết trên đầu mình.
Tiếng rít chói tai vang vọng khắp trời đất, khiến màng nhĩ cũng hơi đau nhức.Ngay sau đó, từng cái bóng đen phía trên liền đổ ào ào xuống, nhanh đến mức không kịp nhìn ra đó là thứ gì.Vị tướng sĩ ở cuối hàng không nhịn được liền quay đầu nhìn theo mấy cái vật thể lạ đang rơi xuống, bắp chân hắn run rẩy- mặt mũi của quái vật kia nhăn nheo dữ tợn thì thôi đi, vực sâu gần như không thấy đáy phía dưới càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn.Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, rồi trừng mắt nhìn vào vách đá trước mặt, lẩm bẩm mấy lần như đọc kinh: "Sắp đến rồi, không được quay đầu!
Sắp đến rồi, không được quay đầu..."
Trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng rồi.Oswid trước đó từng nói một câu không sai: "Dù ngươi không bị thương, nhưng cũng không thể mọc tám cái đầu bốn cái tay.
Lấy một chọi trăm chọi nghìn thì nằm mơ đi!"
Kevin dù có linh hoạt tài giỏi đến đâu đi chăng nữa, anh cũng chỉ có hai bàn tay, huống hồ còn có một tay phải bám vách núi, chỉ có thể chống đỡ lũ quái vật kia trong chốc lát.
May là đợt quái vật xuống núi này không nhiều, tổng cộng chỉ có tám chín con.
Trước khi cánh tay anh bị chuột rút may là vẫn kịp hạ gục được toàn bộ.Anh xoay xoay cổ tay, thả lỏng gân cốt một chút, rồi lại đâm dao vào vách núi, nói với đoàn người phía dưới: "Tạm thời không sao rồi, đi thôi.
Cố gắng leo nhanh hơn chút đi, nếu không rất có thể sẽ đụng phải một đợt nữa.
Đến lúc đó ta không dám chắc được các người chỉ việc đứng nhìn mà không cần động tay động chân như vừa rồi đâu."
Tâm trạng của cả đội nhất thời rất phức tạp.Khi bọn họ tập hợp đội hình bắt đầu xuất phát từ Huyền Cung, ai nấy đều mang một cỗ nhiệt tình muốn giúp đỡ Kevin.
Dù sao khi ấy mọi người đều có chung một suy nghĩ rằng việc "một thân một mình đi xông pha lăng mộ thần Fae rõ ràng là tự tìm đường chết", chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Họ cảm thấy, có nhiều người như vậy cùng đi, chắc chắn sẽ giúp Kevin đỡ vất vả hơn nhiều.Cho đến trước khi leo lên núi, cả đội vẫn giữ vững ý nghĩ như vậy.
Dù sao thì từ dựng lều trại, tìm đồ ăn, đến đun nước cho ngựa uống, kể cả trực đêm, phần lớn đều là họ làm.
Nhưng lúc này họ lại có chút xấu hổ, giống như bị ai đó vả cho cái tát trời giáng, mặt nóng rát đỏ ửng.Giúp đỡ?!
Giúp ngài chỉ huy Fassbinder đỡ vất vả hơn?
Haaa--Trong lòng mọi người đồng loạt tự cười giễu chính mình.Từ khi bắt đầu leo lên đồi Đầu Trắng, càng lên cao họ càng phát hiện cả bọn dường như không giống đồng minh đến để giúp đỡ, mà giống kẻ địch được phái đến nằm vùng bên cạnh Kevin hơn, kiểu chuyên môn kéo chân sau ấy.Nếu không có bọn họ, có lẽ giờ này Kevin đã đứng trên đỉnh núi từ lâu.
Cũng không cần phải trải qua màn cận chiến vừa rồi, dù cách Kevin nói chuyện với họ vẫn rất bình thản thoải mái."
Cái thứ đó là gì vậy?"
Vẫn là viên tướng sĩ hay hỏi chuyện kia cất giọng đầu tiên: "Sao bọn chúng lại lăn xuống từ đỉnh núi?
Chúng sống trên núi sao?"
Kevin suy nghĩ một chút xem nên miêu tả thế nào, cuối cùng đáp: "Cũng không hẳn, bọn chúng sống trong núi."
"..."
Viên tướng sĩ nhất thời mờ mịt, không thể hiểu ra được sống "trên núi" và "trong núi" khác nhau chỗ nào?"
Về phần chúng là thứ gì...
Các ngươi cứ coi chúng là thổ dân đồi Đầu Trắng đi."
Kevin cũng không biết phải giải thích sự tồn tại của thứ này ra sao, anh vừa tiếp tục leo lên trên, vừa nói: "Lúc nãy chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta phải thản nhiên chấp nhận sự tồn tại của các loại chủng tộc khác."
"Hôm qua ngài nói trên núi có thứ phiền phức, là bọn này sao?"
Ban theo sát phía sau anh thắc mắc."
Cũng gần vậy."
Kevin nghĩ bụng cũng không hẳn là vậy, nhưng sợ nói ra đám người phía sau trượt tay lăn xuống dưới kia mất, vậy thì không hay lắm đâu:"Theo ta biết thì thứ này thích ra ngoài vào ban đêm hơn, mấy con vừa rồi chắc là vì giờ giấc sinh hoạt hơi bất thường."
Anh cố ý nói nhiều hơn một chút, để di dời sự chú ý của mọi người.
Ai cũng đang mệt mỏi, cộng thêm vừa trải qua một phen kinh hoảng, e rằng không còn sức để leo lên đến đỉnh núi.
Nói chuyện phiếm một chút để mọi người thả lỏng tinh thần, bớt mệt mỏi hơn cũng tốt."
Nếu leo lên núi từ tối hôm qua, vậy thì thứ chạm mặt chúng ta có lẽ không chỉ nhiêu đó thôi đâu, có khi còn thành đàn thành lũ mà kéo xuống."
Kevin tặc lưỡi: "Lao xuống như thủy triều thì ta cũng bó tay."
Mọi người mường tượng ra cảnh tượng đó một chút, mặt mày đều xanh mét.Trong mấy câu chuyện phiếm, họ lại leo lên phía trên thêm được một quãng.Tuy ai nấy đều nơm nớp lo sợ, nhưng vận may của họ không tệ.
Đoạn đường sau này coi như thuận buồm xuôi gió, không gặp thêm chuyện gì kỳ quái nữa, nguy hiểm duy nhất chính là trên vách núi phủ một lớp băng tuyết, sờ vào lạnh thấu xương, hơn nữa còn rất trơn.
May là trong tay ai cũng có một con dao găm cứng cáp, đâm vào vách đá đóng băng không sợ trượt, hơn nữa leo trèo cả ngày người đầy mồ hôi, lạnh một chút cũng chả sao, vừa hay hạ nhiệt."
Đến rồi."
Hai chữ này của Kevin giờ đây khiến người ta phấn chấn hơn bất kỳ loại thuốc kích thích nào trên đời.Nhóm người đang thoi thóp hơi tàn đột nhiên mắt sáng quắc lên, như được sống lại.
Cả đám như hồi quang phản chiếu, miệng còn không ngừng thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên!"
Kevin với tay bám vào tảng đá trên đỉnh núi, rồi mượn sức từ dao găm, lộn người một cái đã ngồi vững vàng trên đỉnh đồi Đầu Trắng.
Anh chìa tay xuống kéo Ban đang theo sát phía sau mình lên.Đoàn người cũng lần lượt lên theo, sau đó lũ lượt bò ra tứ phía, nằm dang tay dang chân trên mặt đất, thở hồng hộc.Kevin cũng ngồi phịch xuống đất, co một chân lên, khuỷu tay đặt hờ trên đầu gối rồi dùng tay quạt gió cho mình.Mặt đất trên đỉnh đồi phủ một lớp tuyết khá dày, không biết là bị thứ gì giẫm đạp nhiều quá, gần như nén thành băng rồi.
Một đám người cứ thế nằm xả lai trên mặt băng lạnh ngắt, người thì lười đến ngón tay cũng chẳng muốn động, kẻ thì dù lạnh cóng, nhưng vì quá mệt nên cũng không muốn động đậy.
Mãi đến khi sắp lạnh đến cứng người, cả bọn lúc này mới lần lượt ngồi dậy, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu nữa?"
Con sư tử non tuổi nhỏ tăng động nên rất nhanh đã lấy lại sức, nó chạy tung tăng quan sát tứ phía.Vì ngọn núi này quá cao và dốc, nên khi nhìn từ bên ngoài trông nó có vẻ gầy guộc, như thể lên đến đỉnh rồi thì chỉ còn một khoảng đất nhỏ bằng đầu kim.
Nhưng khi leo lên tới đây rồi mọi người mới phát hiện, chỗ này thật ra cũng khá "có da có thịt".Diện tích trên đỉnh núi lớn hơn họ tưởng rất nhiều, địa hình cũng không phải bằng phẳng một mạch mà là đá lớn đá nhỏ xen kẽ lởm chởm, đá dựng tầng tầng lớp lớp, đi vài vòng rất dễ mất phương hướng.Vì thế nên Ban không dám đi xa, cậu chỉ lượn một vòng rồi lại quay về bên cạnh Kevin, nói:"Ta đi quanh một vòng rồi, nhưng chẳng thấy cái thác Vĩnh Sinh nào cả."
Kevin khoát tay với Ban: "Đừng vội, mọi người nghỉ ngơi chút đi, lấy ít thịt khô ra ăn trước.
Giờ còn không ăn thì ta không chắc đến khi nào mới ăn được lần nữa đâu."
Anh vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy rùng mình: Cái gì mà "không chắc khi nào mới ăn được lần nữa"?!
Không lẽ chuẩn bị vào Mộ Thần luôn rồi sao?
Nhưng ở quanh đây làm gì có cái lăng mộ nào.Kevin cũng không vội giải thích rõ, anh sợ đám người này nghe xong sẽ đau bụng mất ăn.Anh lục lọi trong túi da bò của mình, moi ra một ít thức ăn vụn của chim ưng, rải thành một vòng nhỏ trên đất.
Sau đó vỗ mạnh vào lưng viên tướng sĩ thích hỏi chuyện: "Nick- Lấy thịt khô trong túi ngươi ra đây, ta đói chết đi được."
Nick giật mình "À" một tiếng, dứt khoát dốc ngược cái túi hành lý của mình, gói giấy dầu đựng thịt khô cứ thế rơi xuống đất.
Kevin thản nhiên nhặt gói thịt lên, xé mở lớp giấy dầu, lấy ra một dải thịt rồi đưa lên miệng cắn hai ba miếng đã hết.Họ bắt đầu leo lên đồi Đầu Trắng vào lúc tờ mờ sáng, hiện tại khi lên được đến đỉnh núi đã quá chín ngọ rồi.
Hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều thể lực, đám đàn ông này đã đói đến mức bụng sắp dính vào lưng.Mặt trời bị một dải mây xanh đen che khuất hơn phân nửa, chỉ có thể thấy một quầng sáng mơ hồ.
Sắc trời âm u, trông như mưa to sắp kéo đến.
Gió trên đỉnh núi vừa lớn vừa hanh khô, ưu điểm duy nhất chính là đám côn trùng gây hoạ kia không thể bay lên được đến đây, không cần lo bị chúng đốt đến sưng cả người.
Kevin ăn liền một hơi ba dải thịt để lót dạ, đến dải thịt thứ tư mới dần từ tốn lại, nhai kỹ nuốt chậm.Đúng lúc anh sắp ăn hết miếng thịt cuối cùng, một tiếng chim ưng rít dài từ trên đám mây mù truyền đến, thu hút sự chú ý của anh.Kevin ngẩng đầu nhìn theo tiếng chim, liền thấy con chim ưng trắng được phái đi đưa tin kia theo đống thức ăn mà anh rải dọc đường bay ngang đỉnh núi, sau đó nó đập cánh, lao thẳng vào anh.Kevin: "..."
Anh vô cùng thắc mắc không biết mấy năm nay Huyền Cung nuôi chim ưng kiểu gì mà hình như con nào cũng tỏ ra đáng yêu rất lố lăng, lần nào cũng nhắm thẳng vào người mà lao đến, cho người ta ngậm một mồm lông.Chim ưng trắng cực kỳ thông minh duyên dáng duỗi cái chân của nó ra, rung rung cái ống tròn kim loại buộc trên đó.Kevin dứt khoát đút miếng thịt khô cuối cùng trong tay vào mỏ chim ưng, lấy ra từ ống kim loại một mảnh giấy da dê cuộn tròn.Trước khi xuất hành, để tiện cho Huyền Cung điều khiển từ xa, anh đã thoả thuận với Oswid mỗi khi tiến được một bước thì sẽ báo cáo tiến trình về, kèm theo vị trí, lộ tuyến và cách thức tiến vào lăng mộ thần.Cái nết lười của Kevin khó ai sánh bằng, anh cảm thấy việc viết thư dài dòng rất hao sức tổn trí, nên đã nghĩ ra cái "phương pháp sơ đồ" kia, rồi tự cho là đơn giản phóng khoáng, nhìn một cái hiểu ngay.Kết quả là câu trả lời của Oswid còn đơn giản hơn nhiều, trên đó không có lấy một hình vẽ gì sất, chỉ có hai hàng chữ nguệch ngoạc: "Vẽ thứ ô uế gì vậy?
Không thể nhìn nổi, lần sau mà còn vẽ bậy vẽ bạ gửi về cho ta, ta đánh gãy chân chó của ngươi."
Kevin: "..."
Gì chứ- "Ô uế" sao?
Còn "không nỡ nhìn"?!Anh trừng mắt nhìn tờ giấy hồi âm đầy kiêu căng của hoàng đế một lúc lâu, cười lạnh:"Cho rằng ta ở xa không đánh được ngươi nên lại ngứa da rồi phải không?
Rốt cuộc thì ai bị ai đánh gãy chân còn chưa biết đâu nhé!"
Kevin chẳng thèm nghĩ nữa, liền rút thêm một miếng giấy da dê nhỏ từ trong túi ra, nhanh chóng vung tay múa bút, không cho ta vẽ sao?
Mặc xác ngươi...Viết từng chữ từng chữ để trình bày diễn biến sự việc thì dài quá.
Kevin dứt khoát trong đôi ba nét đã phác thảo xong quả đồi Đầu Trắng còn thô tục hơn lúc ban đầu, trên đỉnh núi chấm thêm một đốm đen, vẽ thêm một mũi tên chú thích ngắn gọn chữ "hang", phía dưới lại rồng bay phượng múa điểm thêm hàng chữ: "Lên đỉnh rồi, chuẩn bị vào hang."
Cái tên khốn này cực kỳ khiếm khuyết nhận thức, nhất là đối với tài năng vẽ vời "hoa mỹ" của mình, nửa điểm khách quan cũng không có.
Kevin viết xong mới đại khái ngắm nghía một hồi, cảm thấy không có vấn đề gì, liền cuộn tròn tờ giấy bỏ lại vào ống thư nhỏ, bảo chim ưng truyền tin tức về cho Oswid.Chim ưng trắng ăn uống no nê, nghỉ ngơi khoẻ khoắn xong liền vỗ cánh, nghênh ngang rời đi.Ban ngậm miếng thịt khô, chứng kiến một màn viết thư bá đạo của ngài Fassbinder, vẻ mặt nó hơi mờ mịt, hỏi: "Vừa nãy ngài vẽ cái gì đó?"
"Đồi Đầu Trắng chứ còn gì."
Kevin mặt không đỏ tim không đập đáp:"Rõ ràng như vậy mà nhìn không ra?"
Tạm thời bỏ qua cái tranh xấu mù mắt kia đi, Ban nghiêng đầu hỏi tiếp: "Vì sao trên đỉnh núi vẽ thêm một cái chấm, còn nói là hang?
Trên đỉnh núi này còn có hang sao?"
Kevin chỉ về một hướng: "Ở sau cái tảng đá kia kìa!
Không vội, dù sao lát nữa cũng đi từ đó."
Ban không kịp nắm bắt ý tứ trong câu nói của anh, nhóc thản nhiên "à" một tiếng.Hai mươi phút sau, khi cả đội vây quanh đứng trên cái miệng hang khổng lồ kia, Ban mới lĩnh hội được trọn vẹn cái gì gọi là "lát nữa cũng đi từ đó".Bọn họ sống đến chừng này tuổi, đã từng vô số lần nghe qua truyền thuyết về đồi Đầu Trắng và thác Vĩnh Sinh.
Mỗi lần tưởng tượng trong lòng đều vô thức đặt thác nước treo trên đỉnh núi hoặc lưng chừng núi, ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới..
Mẹ nó!
Thác nước lại có thể mọc bên trong lòng núi.Đồi Đầu Trắng không chỉ bên ngoài trông cao vút kỳ dị, bên trong cũng quái lạ y hệt vậy - vì nó rỗng ruột.Trên đỉnh núi có một cái miệng hang cực lớn, đứng ở mép hang cúi đầu xuống nhìn, có thể nhìn sâu thẳng đến tận đáy, giống như một cái giếng trời tự nhiên mọc lên từ lòng đất.
Cái gọi là thác Vĩnh Sinh chính là nằm ở "đáy giếng" đó.Còn tại sao dòng nước ở đáy giếng lại được gọi là 'thác'...Đó là vì dưới đáy giếng có một cái hố sâu cực lớn.
Hố này không giống như kiểu tự nhiên hình thành, bởi vì xung quanh miệng hố là tầng tầng lớp lớp bậc thang xoắn ốc hướng vào trong.
Nếu nó không phải nằm ở một nơi hiểm trở như thế này, thoạt nhìn có chút giống cái đài phun nước tròn với bậc thang xung quanh ở quảng trường trung tâm Saint Antis.Nước ở nơi đây cũng hoàn toàn không hiền hòa yên bình như ở đài phun nước.
Nó trào ra ồ ạt từ những bậc thang xoay tròn, dội thẳng xuống hố đen ở trung tâm, vì dòng nước quá mạnh mà tạo thành một xoáy nước khổng lồ.Ban và Nick nằm rạp bên miệng hang, trợn mắt há hốc mồm nhìn xuống, lắng nghe tiếng nước ầm ầm.Tiếng nước đổ ào ào bên trong dội vào vách núi, hết bên này đến bên khác chồng chất lên nhau, vang dội như âm thanh của cả ngàn con ngựa phi nước đại trong tiếng gió hú, chấn động đến mức khiến lòng người run rẩy."
Ngài nói "đi từ đây" là đi thế nào ạ?"
Nick hỏi, giọng run run.Kevin • Cầm Thú • Fassbinder ung dung chỉ thẳng vào cái xoáy nước, nói: "Nhảy xuống."
Ban "rầm" một tiếng, ngất luôn tại chỗ.Ngay khi cả bọn đang đứng run lập cập ở độ cao cả ngàn mét, chuẩn bị "tự sát" tập thể, thì tại Ô Kim Huyền Cung, Oswid đã khảo sát hết một vòng từ Y Quan Viện, Thần Quan Viện và doanh trại của ba quân đoàn lớn, nhìn chung cũng có một ít tiến triển.
Vào xế chiều, hắn khó khăn lắm mới có được chút thời gian trống, định tranh thủ chợp mắt một lát để hồi phục tinh thần.Kết quả chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hoàng đế xui xẻo lại mơ thấy hàng loạt cảnh tượng đẫm máu.
Tổng kết lại, có thể gói trong một câu - Các kiểu chết của Kevin.Nào là bị mũi tên trong cơ quan ở Thần Mộ bắn xuyên người, nào là bị đóng đinh lên tượng đá khổng lồ, hoặc trượt chân rơi từ trên cao xuống...
Không có ngoại lệ - Lần nào cũng bị xuyên tim mà chết.Mỗi giấc mơ đều kết thúc bằng gương mặt trống rỗng của Kevin, khóe miệng y trào ra bọt máu không ngừng, máu dưới thân cũng từ từ lan ra, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ hết chỗ đất nơi y đứng.Đồng tử màu đen trong đôi mắt xinh đẹp của y cũng dần khuếch tán ra...Ngón tay Oswid khẽ giật một cái, hắn hoảng hốt bừng tỉnh.
Toàn thân hắn đẫm mồ hôi, lại bị từng cơn gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tấp vào, quần áo dính lạnh vào người, vô cùng khó chịu.Hoàng đế trầm mặc nằm đó một hồi lâu, cuối cùng cũng lau mặt, xoay người ngồi dậy, sau đó bực bội mở ngăn kéo trên đầu giường, moi ra tấm da dê vẽ đồi Đầu Trắng nhàu nhĩ, nheo mắt nhìn một lúc.Hay là...Trong lòng hắn nảy ra một ý định, nhưng rất nhanh đã bị chính mình lắc đầu phủ nhận.Ngay lúc Oswid định xuống giường, chỉ huy kỵ binh tuần tra vương đô - Peter đến gõ cửa: "Bệ hạ, có quân báo khẩn cấp."[Edit by TeiDii]
_____Vk anh đi "nghỉ mát", mak anh lo đến mức overthinking ra hàng trăm kiểu chết:')
.