- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 637,110
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:09[Bắc Phỉ Thúy]
C:09[Bắc Phỉ Thúy]
Chương 9Vương quốc Bắc Phỉ Thúy gần như quanh năm chìm trong băng tuyết, phía bắc giáp với vùng băng nguyên Xisar mênh mông, phía nam là dòng sông Kela cuộn trào dữ dội.
Vương thành Feiling nằm ở khu vực trung bắc, khí hậu lạnh khô, dù đã bước sang tháng năm, khi đi ngoài trời hơi thở vẫn có thể phả ra thành khói trắng.Vì phía dưới vương thành có nhiều mạch sông băng nên nhiệt độ dưới lòng đất thấp hơn trên mặt đất rất nhiều, không khí vừa lạnh lại vừa ẩm ướt.Nhà ngục khắc nghiệt nhất của Bắc Phỉ Thúy được xây dựng bên dưới lòng đất, sát với mạch sông băng - điều kiện còn tệ hơn cả nơi nhốt thú nuôi.
.....Kevin ngồi trên nền đất gồ ghề, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo của địa lao, đôi chân thon dài nhàn nhã bắt chéo vô cùng thoải mái, anh cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình.Ngoài những lỗ thông khí nhỏ cỡ nắm tay trên trần nhà, trong địa lao hoàn toàn không còn chỗ nào khác thông ra bên ngoài.
Đèn tường trong hành lang thì ít đến đáng thương, ngọn lửa yếu ớt sắp tắt, như thể chỉ còn thoi thóp hơi tàn.Bàn tay phải của Kevin...
Miễn cưỡng gọi tạm là "tay" đi! dưới ánh sáng lờ mờ trông càng thêm khủng khiếp.Phần da thịt lành lặn dở dang đứt đoạn ở cổ tay, dưới cổ tay đầy thịt vụn là những đoạn xương trắng hếu.
Ngay cả phần xương cũng không hoàn chỉnh, bàn tay thiếu nửa bên xương, ngón tay chỉ còn hai ngón là còn nguyên, các xương đốt tay của ba ngón còn lại ngắn dài nham nhở."
Chậc, xấu quá đi."
Kevin cụp mắt đánh giá một chút, rồi tự giễu: "Ít ra thì cũng mọc lại được vài mẩu xương rồi!"
Quay ngược về chỉ vài phút trước thôi, nửa bàn tay nham nhở như bị chó gặm kia của anh hoàn toàn trống hoác.Bỗng có một con chuột nhắt chui ra từ khe đá nơi góc tường, lớp lông thô ráp của nó quẹt vào vết thương đang chảy máu của Kevin, cảm giác vừa buốt vừa ngứa, vô cùng kỳ dị.
Kevin khẽ hít một hơi, liếc nhìn chuột nhắt, rồi linh hoạt cử động những khớp xương ngón tay, búng nó văng ra xa.Chỉ trong chớp mắt, bàn tay bị chó gặm nham nhở của anh dường như lại hồi phục thêm chút nữa - ngón tay giữa đã mọc thêm hai đốt xương.Con chuột nhắt rít lên một tiếng, chắc vì bị xương cứng búng vào người hoặc bị chính Kevin doạ, nó liền quay ngoắt bỏ chạy.
Nhưng nó chạy sai đường, đâm sầm vào cánh tay rắn chắc của Oswid đang nằm đó, lăn mấy vòng rồi mới cuống cuồng chạy biến.Bị chuột nhắt va trúng rất nhẹ, nhưng cũng khiến Oswid nhíu mày, các ngón tay khẽ giật mấy cái, rồi từ từ mở mắt ra.Hắn nheo mắt quan sát tình hình một lúc, vẻ mặt có hơi ngơ ngác, sau đó từ từ chống người ngồi dậy."
Ui..."
Oswid đưa tay ôm vết thương sau gáy, khẽ rên lên một tiếng, rồi ngẩng đầu hỏi: "Chỗ quái quỷ nào đây?"
Kevin rất tùy tiện đưa tay trái lên chỉ: "Nhìn là biết, trong ngục."
Còn bàn tay phải trông rất doạ người kia thì được anh giấu khéo vào bóng tối phía sau người, từ góc nhìn của Oswid thì hoàn toàn không thể thấy được.Kevin chỉ tiếp vào ký hiệu được khắc bên cạnh xích khóa chân, nói thêm: "Trong ngục của Bắc Phỉ Thúy."
Sắc mặt Oswid lập tức tối sầm: "Lũ Sa Quỷ phí công ra tay bắt người, cuối cùng lại nhốt vào ngục của Bắc Phỉ Thúy?"
Chuyện này đúng là kỳ quái.
Bắc Phỉ Thúy trước giờ là tay sai của Sa Quỷ, Sa Quỷ có thể giúp bọn chúng ra oai một chút thì được, ở đâu ra mà lại đi giúp chúng bắt người?"
Bắc Phỉ Thúy nhiều lúc phải bôn ba khắp nơi, còn Sa Quỷ thì chỉ ngồi không hưởng lợi.Tình thế hiện tại hệt như Bắc Phỉ Thúy từ tay sai của Sa Quỷ trở thành đối tác ngang hàng, cùng nhau chờ thời vậy."
Đã hợp tác thì không thể thiếu việc trao đổi lợi ích.
Biết đâu được lão già Sapir mãi không chịu chết ở Bắc Phỉ Thúy đột nhiên có thêm quân bài giá trị trong tay, ví dụ như đào được kho báu vô giá chẳng hạn..."
Kevin nghịch xích khoá chân, dường như đang nghiên cứu xem nên dùng cách nào để mở nó ra."
Nếu là trao đổi lợi ích..."
Oswid cau mày: "Con Sa Quỷ hôm nay rốt cuộc là thứ gì vậy?
Biến thể à!
Ai đụng vào nó cũng chết?!"
Kevin qua loa đáp: "Không chừng nó chính là kết quả của việc trao đổi lợi ích đấy."
Oswid: "..."
"Làm ơn đừng dùng cái giọng đó để phun ra những suy đoán đáng sợ thế chứ!"
Giọng Mio vang lên từ căn phòng bên cạnh qua cái lỗ chuột, nghe rất u uất: "Vừa mở mắt ra đã nghe các ngài ăn nói kiểu này, ta thấy thà cứ ngất đi cho đỡ mệt đầu."
"Ngươi còn sống à?"
Kevin ngạc nhiên nói.Mio: "...
Ta đâu phải là đồ vô dụng."
Có tiếng xột xoạt của quần áo cọ dưới đất, lát sau giọng Mio lại vang lên sát vách tường, nghe rõ ràng hơn: "Thật lòng mà nói, chỉ với một con Sa Quỷ biến dị mà đã giết chết bao nhiêu người của chúng ta, nếu có nhiều thêm vài con nữa thì còn đánh đấm kiểu gì..."
Ai mà đánh nổi bọn chúng?Đừng nói là Kim Sư hay Bắc Phỉ Thúy, tất cả mọi chủng tộc trên lục địa này chắc chắn sẽ bị bọn chúng đạp dưới chân."
Thế mà chúng vẫn đang hợp tác với Bắc Phỉ Thúy."
Oswid tiếp lời: "Cho nên chuyện này rất đáng ngờ.
Hoặc là trạng thái của chúng không thực sự đáng sợ như vẻ bề ngoài, hoặc là có thứ gì đó đang kiềm chế chúng trong tay Bắc Phỉ Thúy hay chúng đang e sợ một thứ gì khác."
Kevin vẫn ngồi nghịch xích chân, nghe xong thì "ừ" một tiếng tỏ ý đồng tình.Nói đến trong tay...Oswid đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kevin: "Tay phải của ngươi đâu?!"
Kevin: "...
Ngươi đổi chủ đề có hơi nhanh quá không đấy?"
Anh buông sợi xích chân ra, nhướng mắt nhìn Oswid: "Tự dưng hỏi tay phải của ta làm gì?"
"Đừng lắm lời -" Oswid thấy Kevin cứ lảng tránh, sắc mặt lại trở nên u ám, không nói hai lời liền nghiêng người túm lấy cánh tay phải mà Kevin giấu phía sau lưng."
Hỏi thì hỏi cho đàng hoàng, mắc mớ gì cứ động tay động chân thế?"
Kevin bất lực bị Oswid túm kéo, thuận thế chìa tay phải ra: "Rồi rồi, tay phải thì làm sao?"
Hai người giằng co một lúc, vị trí ngồi cũng thay đổi, ánh trăng lờ mờ từ lỗ thông gió phía trên đầu chiếu đúng vào bàn tay phải của Kevin.
Ngón tay anh trắng trẻo thon dài, dù thường xuyên cầm kiếm nhưng không hề có vết chai, chỉ cần hơi cử động là gân xương dưới bàn tay trắng trẻo hiện rõ lên.
Ngoài việc có hơi nhợt nhạt và gầy hơn tay Oswid ra thì chẳng có gì khác thường cả."
Sao có thể..."
Sắc mặt Oswid thoáng chốc trở nên rất phức tạp, không rõ là cảm thấy nhẹ nhõm hay là khó tin nhiều hơn: "Chính mắt ta thấy-""Thấy gì?"
Kevin nhướn mày.Thấy tay phải của ngươi bị cát nuốt mất...Oswid há miệng, nhưng lại nuốt câu đó vào.
Hắn cau mày, có chút mờ mịt - tình huống lúc đó căng thẳng như vậy, liệu có phải do mình nhìn nhầm không.
Hay do góc nhìn nên mới hiểu nhầm."
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Nhưng nếu thật sự bị Sa Quỷ cắn nuốt, thì bàn tay phải này lẽ ra đã chẳng còn tồn tại, sao có thể vẫn nguyên vẹn như thế, ngay cả một vết xước cũng chẳng có.Oswid rơi vào trầm tư, đến mức quên mất mình định nói gì.
Hắn cứ vậy ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Kevin một hồi lau, rồi buột miệng nói một câu không đầu không đuôi: "Tay của ngươi sao lạnh như ma thế?"
"..."
Kevin: "Ngươi nhiều chuyện quá thể đáng rồi đấy!"
Oswid mặt không biểu cảm: "Ta cảm thấy ngươi có lẽ nên cút về học viện học lại môn lễ nghi, ví dụ như cách nói chuyện với hoàng đế thế nào để giữ mạng lâu hơn một chút."
Kevin bật cười sảng khoái: "Đáng tiếc là hoàng đế bệ hạ ngài hiện đang ngồi tù chung với ta, có sống để ra được hay không còn chưa chắc!"
Oswid: "..."
Hắn đấu mắt với Kevin một lúc, đột nhiên ném cánh tay phải của tên khốn kia sang một bên, rồi từ trong cổ áo moi ra một mặt dây chuyền bằng xương hình tròn.
Oswid nhấn một cái "cạch" - mặt dây liền tách ra làm đôi, bên trong mặt dây chuyền là ba con "bọ đen" nhỏ."
Tín Sa."
Kevin kinh ngạc nói.Túi da bò đựng Tín Sa trên người bọn họ không bị mất thì bị tịch thu, ai ngờ đâu trên người hoàng đế vẫn còn thứ hữu dụng.Oswid lấy ra một viên Tín Sa, không nói thêm lời nào, bóp nát nó, sau đó bình thản nhìn Kevin: "Cơ hội sống sót rời khỏi đây có lẽ cao hơn so với những gì các hạ dự đoán đấy.
Giờ thì ngài có thể nghiêm túc suy tính về việc nên cút về học viện học lễ nghi đàng hoàng ra sao rồi."
Kevin: "..."
Oswid nói xong thì mò mẫm khắp trên người mình một lượt, chỗ nào có thể lục được đều lục hết, sau đó hắn tiện tay mò sang cả người của Kevin.
Cuối cùng hắn nhắm vào cái móc kim loại đang dùng làm khoá cài trên chiếc quần của anh.
Oswid ngẩng đầu lên nói với Kevin đang cạn lời nhìn hắn:"Túm quần cẩn thận."
Kevin trợn trắng mắt: "...
Dù giật đứt cái móc đó thì quần ta cũng không tụt, cảm ơn bệ hạ đã lo lắng."
Oswid chẳng buồn nói gì thêm, kéo đứt luôn cái móc kim loại mảnh đó ra rồi dùng tay bẻ móc duỗi thẳng lại, sau đó chọc chọc vào ổ khoá xích chân.Kevin nhìn ổ khóa kêu "cạch" một cái rồi bung ra, vẻ mặt đầy cảm xúc khó nói thành lời."
Lúc nhỏ là thiếu gia, lớn lên thì làm hoàng đế, ngươi nói ta nghe xem ngươi học cái kỹ năng này ở đâu vậy?"
Kevin vừa mở khóa chân vừa cảm thán: "May mà lính canh ở đây không đi tuần."
"Nhưng chắc chắn sẽ canh ở lối ra."
Oswid vừa nói vừa định chọc thử ổ khóa mở cửa ngục, bỗng nghe thấy một luồng gió lùa thổi "vù" qua hành lang.Hai người lập tức khựng lại, trong nháy mắt đã dựa lại vào tường, chẳng phát ra tiếng động nào, nghiêng đầu giả vờ ngất xỉu.[Edit by TeiDii]
________"Đội mồ sống dậy" vs cả năng lực hồi phục kinh người..
Sức mạnh tiềm tàng của Kevin hẵng là khủng khiếp lắm.
Với cả anh ta lúc nào cũng chill chill nhàn nhã, giống như đi dạo quanh hái hoa bắt bướm vậy..
Chẳng có việc gì thật sự làm khó được anh.Còn năng lực của "tiểu hoàng đế"; nghe tiếng thú nè, bẻ khoá trộm đồ nè

---
Đùa thế thôi!
Os chỉ trẩu khi ở bên Kevin, anh ta là một hoàng đế rất đáng ngưỡng mộ, cực kỳ có trách nhiệm với đất nước, năng lực đương nhiên cũng ko phải dạng vừa.
.
.