Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:09[Bắc Phỉ Thúy]


Chương 9Vương quốc Bắc Phỉ Thúy gần như quanh năm chìm trong băng tuyết, phía bắc giáp với vùng băng nguyên Xisar mênh mông, phía nam là dòng sông Kela cuộn trào dữ dội.

Vương thành Feiling nằm ở khu vực trung bắc, khí hậu lạnh khô, dù đã bước sang tháng năm, khi đi ngoài trời hơi thở vẫn có thể phả ra thành khói trắng.Vì phía dưới vương thành có nhiều mạch sông băng nên nhiệt độ dưới lòng đất thấp hơn trên mặt đất rất nhiều, không khí vừa lạnh lại vừa ẩm ướt.Nhà ngục khắc nghiệt nhất của Bắc Phỉ Thúy được xây dựng bên dưới lòng đất, sát với mạch sông băng - điều kiện còn tệ hơn cả nơi nhốt thú nuôi.
.....Kevin ngồi trên nền đất gồ ghề, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo của địa lao, đôi chân thon dài nhàn nhã bắt chéo vô cùng thoải mái, anh cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình.Ngoài những lỗ thông khí nhỏ cỡ nắm tay trên trần nhà, trong địa lao hoàn toàn không còn chỗ nào khác thông ra bên ngoài.

Đèn tường trong hành lang thì ít đến đáng thương, ngọn lửa yếu ớt sắp tắt, như thể chỉ còn thoi thóp hơi tàn.Bàn tay phải của Kevin...

Miễn cưỡng gọi tạm là "tay" đi! dưới ánh sáng lờ mờ trông càng thêm khủng khiếp.Phần da thịt lành lặn dở dang đứt đoạn ở cổ tay, dưới cổ tay đầy thịt vụn là những đoạn xương trắng hếu.

Ngay cả phần xương cũng không hoàn chỉnh, bàn tay thiếu nửa bên xương, ngón tay chỉ còn hai ngón là còn nguyên, các xương đốt tay của ba ngón còn lại ngắn dài nham nhở."

Chậc, xấu quá đi."

Kevin cụp mắt đánh giá một chút, rồi tự giễu: "Ít ra thì cũng mọc lại được vài mẩu xương rồi!"

Quay ngược về chỉ vài phút trước thôi, nửa bàn tay nham nhở như bị chó gặm kia của anh hoàn toàn trống hoác.Bỗng có một con chuột nhắt chui ra từ khe đá nơi góc tường, lớp lông thô ráp của nó quẹt vào vết thương đang chảy máu của Kevin, cảm giác vừa buốt vừa ngứa, vô cùng kỳ dị.

Kevin khẽ hít một hơi, liếc nhìn chuột nhắt, rồi linh hoạt cử động những khớp xương ngón tay, búng nó văng ra xa.Chỉ trong chớp mắt, bàn tay bị chó gặm nham nhở của anh dường như lại hồi phục thêm chút nữa - ngón tay giữa đã mọc thêm hai đốt xương.Con chuột nhắt rít lên một tiếng, chắc vì bị xương cứng búng vào người hoặc bị chính Kevin doạ, nó liền quay ngoắt bỏ chạy.

Nhưng nó chạy sai đường, đâm sầm vào cánh tay rắn chắc của Oswid đang nằm đó, lăn mấy vòng rồi mới cuống cuồng chạy biến.Bị chuột nhắt va trúng rất nhẹ, nhưng cũng khiến Oswid nhíu mày, các ngón tay khẽ giật mấy cái, rồi từ từ mở mắt ra.Hắn nheo mắt quan sát tình hình một lúc, vẻ mặt có hơi ngơ ngác, sau đó từ từ chống người ngồi dậy."

Ui..."

Oswid đưa tay ôm vết thương sau gáy, khẽ rên lên một tiếng, rồi ngẩng đầu hỏi: "Chỗ quái quỷ nào đây?"

Kevin rất tùy tiện đưa tay trái lên chỉ: "Nhìn là biết, trong ngục."

Còn bàn tay phải trông rất doạ người kia thì được anh giấu khéo vào bóng tối phía sau người, từ góc nhìn của Oswid thì hoàn toàn không thể thấy được.Kevin chỉ tiếp vào ký hiệu được khắc bên cạnh xích khóa chân, nói thêm: "Trong ngục của Bắc Phỉ Thúy."

Sắc mặt Oswid lập tức tối sầm: "Lũ Sa Quỷ phí công ra tay bắt người, cuối cùng lại nhốt vào ngục của Bắc Phỉ Thúy?"

Chuyện này đúng là kỳ quái.

Bắc Phỉ Thúy trước giờ là tay sai của Sa Quỷ, Sa Quỷ có thể giúp bọn chúng ra oai một chút thì được, ở đâu ra mà lại đi giúp chúng bắt người?"

Bắc Phỉ Thúy nhiều lúc phải bôn ba khắp nơi, còn Sa Quỷ thì chỉ ngồi không hưởng lợi.Tình thế hiện tại hệt như Bắc Phỉ Thúy từ tay sai của Sa Quỷ trở thành đối tác ngang hàng, cùng nhau chờ thời vậy."

Đã hợp tác thì không thể thiếu việc trao đổi lợi ích.

Biết đâu được lão già Sapir mãi không chịu chết ở Bắc Phỉ Thúy đột nhiên có thêm quân bài giá trị trong tay, ví dụ như đào được kho báu vô giá chẳng hạn..."

Kevin nghịch xích khoá chân, dường như đang nghiên cứu xem nên dùng cách nào để mở nó ra."

Nếu là trao đổi lợi ích..."

Oswid cau mày: "Con Sa Quỷ hôm nay rốt cuộc là thứ gì vậy?

Biến thể à!

Ai đụng vào nó cũng chết?!"

Kevin qua loa đáp: "Không chừng nó chính là kết quả của việc trao đổi lợi ích đấy."

Oswid: "..."

"Làm ơn đừng dùng cái giọng đó để phun ra những suy đoán đáng sợ thế chứ!"

Giọng Mio vang lên từ căn phòng bên cạnh qua cái lỗ chuột, nghe rất u uất: "Vừa mở mắt ra đã nghe các ngài ăn nói kiểu này, ta thấy thà cứ ngất đi cho đỡ mệt đầu."

"Ngươi còn sống à?"

Kevin ngạc nhiên nói.Mio: "...

Ta đâu phải là đồ vô dụng."

Có tiếng xột xoạt của quần áo cọ dưới đất, lát sau giọng Mio lại vang lên sát vách tường, nghe rõ ràng hơn: "Thật lòng mà nói, chỉ với một con Sa Quỷ biến dị mà đã giết chết bao nhiêu người của chúng ta, nếu có nhiều thêm vài con nữa thì còn đánh đấm kiểu gì..."

Ai mà đánh nổi bọn chúng?Đừng nói là Kim Sư hay Bắc Phỉ Thúy, tất cả mọi chủng tộc trên lục địa này chắc chắn sẽ bị bọn chúng đạp dưới chân."

Thế mà chúng vẫn đang hợp tác với Bắc Phỉ Thúy."

Oswid tiếp lời: "Cho nên chuyện này rất đáng ngờ.

Hoặc là trạng thái của chúng không thực sự đáng sợ như vẻ bề ngoài, hoặc là có thứ gì đó đang kiềm chế chúng trong tay Bắc Phỉ Thúy hay chúng đang e sợ một thứ gì khác."

Kevin vẫn ngồi nghịch xích chân, nghe xong thì "ừ" một tiếng tỏ ý đồng tình.Nói đến trong tay...Oswid đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kevin: "Tay phải của ngươi đâu?!"

Kevin: "...

Ngươi đổi chủ đề có hơi nhanh quá không đấy?"

Anh buông sợi xích chân ra, nhướng mắt nhìn Oswid: "Tự dưng hỏi tay phải của ta làm gì?"

"Đừng lắm lời -" Oswid thấy Kevin cứ lảng tránh, sắc mặt lại trở nên u ám, không nói hai lời liền nghiêng người túm lấy cánh tay phải mà Kevin giấu phía sau lưng."

Hỏi thì hỏi cho đàng hoàng, mắc mớ gì cứ động tay động chân thế?"

Kevin bất lực bị Oswid túm kéo, thuận thế chìa tay phải ra: "Rồi rồi, tay phải thì làm sao?"

Hai người giằng co một lúc, vị trí ngồi cũng thay đổi, ánh trăng lờ mờ từ lỗ thông gió phía trên đầu chiếu đúng vào bàn tay phải của Kevin.

Ngón tay anh trắng trẻo thon dài, dù thường xuyên cầm kiếm nhưng không hề có vết chai, chỉ cần hơi cử động là gân xương dưới bàn tay trắng trẻo hiện rõ lên.

Ngoài việc có hơi nhợt nhạt và gầy hơn tay Oswid ra thì chẳng có gì khác thường cả."

Sao có thể..."

Sắc mặt Oswid thoáng chốc trở nên rất phức tạp, không rõ là cảm thấy nhẹ nhõm hay là khó tin nhiều hơn: "Chính mắt ta thấy-""Thấy gì?"

Kevin nhướn mày.Thấy tay phải của ngươi bị cát nuốt mất...Oswid há miệng, nhưng lại nuốt câu đó vào.

Hắn cau mày, có chút mờ mịt - tình huống lúc đó căng thẳng như vậy, liệu có phải do mình nhìn nhầm không.

Hay do góc nhìn nên mới hiểu nhầm."

Cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Nhưng nếu thật sự bị Sa Quỷ cắn nuốt, thì bàn tay phải này lẽ ra đã chẳng còn tồn tại, sao có thể vẫn nguyên vẹn như thế, ngay cả một vết xước cũng chẳng có.Oswid rơi vào trầm tư, đến mức quên mất mình định nói gì.

Hắn cứ vậy ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Kevin một hồi lau, rồi buột miệng nói một câu không đầu không đuôi: "Tay của ngươi sao lạnh như ma thế?"

"..."

Kevin: "Ngươi nhiều chuyện quá thể đáng rồi đấy!"

Oswid mặt không biểu cảm: "Ta cảm thấy ngươi có lẽ nên cút về học viện học lại môn lễ nghi, ví dụ như cách nói chuyện với hoàng đế thế nào để giữ mạng lâu hơn một chút."

Kevin bật cười sảng khoái: "Đáng tiếc là hoàng đế bệ hạ ngài hiện đang ngồi tù chung với ta, có sống để ra được hay không còn chưa chắc!"

Oswid: "..."

Hắn đấu mắt với Kevin một lúc, đột nhiên ném cánh tay phải của tên khốn kia sang một bên, rồi từ trong cổ áo moi ra một mặt dây chuyền bằng xương hình tròn.

Oswid nhấn một cái "cạch" - mặt dây liền tách ra làm đôi, bên trong mặt dây chuyền là ba con "bọ đen" nhỏ."

Tín Sa."

Kevin kinh ngạc nói.Túi da bò đựng Tín Sa trên người bọn họ không bị mất thì bị tịch thu, ai ngờ đâu trên người hoàng đế vẫn còn thứ hữu dụng.Oswid lấy ra một viên Tín Sa, không nói thêm lời nào, bóp nát nó, sau đó bình thản nhìn Kevin: "Cơ hội sống sót rời khỏi đây có lẽ cao hơn so với những gì các hạ dự đoán đấy.

Giờ thì ngài có thể nghiêm túc suy tính về việc nên cút về học viện học lễ nghi đàng hoàng ra sao rồi."

Kevin: "..."

Oswid nói xong thì mò mẫm khắp trên người mình một lượt, chỗ nào có thể lục được đều lục hết, sau đó hắn tiện tay mò sang cả người của Kevin.

Cuối cùng hắn nhắm vào cái móc kim loại đang dùng làm khoá cài trên chiếc quần của anh.

Oswid ngẩng đầu lên nói với Kevin đang cạn lời nhìn hắn:"Túm quần cẩn thận."

Kevin trợn trắng mắt: "...

Dù giật đứt cái móc đó thì quần ta cũng không tụt, cảm ơn bệ hạ đã lo lắng."

Oswid chẳng buồn nói gì thêm, kéo đứt luôn cái móc kim loại mảnh đó ra rồi dùng tay bẻ móc duỗi thẳng lại, sau đó chọc chọc vào ổ khoá xích chân.Kevin nhìn ổ khóa kêu "cạch" một cái rồi bung ra, vẻ mặt đầy cảm xúc khó nói thành lời."

Lúc nhỏ là thiếu gia, lớn lên thì làm hoàng đế, ngươi nói ta nghe xem ngươi học cái kỹ năng này ở đâu vậy?"

Kevin vừa mở khóa chân vừa cảm thán: "May mà lính canh ở đây không đi tuần."

"Nhưng chắc chắn sẽ canh ở lối ra."

Oswid vừa nói vừa định chọc thử ổ khóa mở cửa ngục, bỗng nghe thấy một luồng gió lùa thổi "vù" qua hành lang.Hai người lập tức khựng lại, trong nháy mắt đã dựa lại vào tường, chẳng phát ra tiếng động nào, nghiêng đầu giả vờ ngất xỉu.[Edit by TeiDii]
________"Đội mồ sống dậy" vs cả năng lực hồi phục kinh người..

Sức mạnh tiềm tàng của Kevin hẵng là khủng khiếp lắm.

Với cả anh ta lúc nào cũng chill chill nhàn nhã, giống như đi dạo quanh hái hoa bắt bướm vậy..

Chẳng có việc gì thật sự làm khó được anh.Còn năng lực của "tiểu hoàng đế"; nghe tiếng thú nè, bẻ khoá trộm đồ nè🙂))
---
Đùa thế thôi!

Os chỉ trẩu khi ở bên Kevin, anh ta là một hoàng đế rất đáng ngưỡng mộ, cực kỳ có trách nhiệm với đất nước, năng lực đương nhiên cũng ko phải dạng vừa.
.
.
 
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:10.


Chương 10Không biết là do quá ăn ý hay quá không ăn ý, Kevin và Oswid lại vừa khéo một người theo phản xạ nghiêng trái, còn người kia nghiêng sang phải, kết quả đụng mặt nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp.Kevin: "..."

Trong ngục ẩm ướt và lạnh lẽo, trên người Kevin chỉ có mỗi bộ đồ mà Oswid ép anh mặc, tuy khá khẩm hơn đống giẻ rách trước đó một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề dính dáng gì đến hai chữ "giữ ấm".

Thế nên câu "sao tay lạnh như ma thế" của Oswid đúng là nói nhảm, không chỉ tay, cả người anh đều đang lạnh cóng.Vì lạnh nên mới cảm nhận được hơi thở ấm áp của Oswid phả lên da mình rõ ràng đến vậy...

Rõ đến mức khiến anh muốn dựng hết lông tóc.Kevin "chậc" một tiếng trong lòng, âm thầm nghĩ đúng là không chịu được việc người khác đến quá gần mình, quả thật rất kỳ lạ.Anh không nhịn được nên khẽ cau mày, hé mắt liếc nhìn, lại thấy Oswid cũng đang mở nửa mắt nhìn anh, vẻ mặt hắn phức tạp, dường như rất muốn nói gì đó nhưng lại phải nhịn, có lẽ vì cảm thấy tư thế này không mấy dễ chịu.Tiếng gió vừa ngừng trong hành lang thì có tiếng bước chân vang lên, lúc nặng lúc nhẹ, báo hiệu không chỉ một người đang đến.

Động tác đổi tư thế sẽ gây ra tiếng động, Kevin không muốn mạo hiểm, đành tiếp tục duy trì tư thế khó chịu này.Nào ngờ trong tình cảnh như vậy, Oswid vẫn không biết sợ mà hé miệng.

Dựa vào "lịch sử đen tối" lúc nhỏ của hoàng đế bệ hạ, khi hắn tới cơn thì đúng là gan to bằng trời, trong tình cảnh như này vẫn dám gây chuyện cũng chẳng lạ.Kevin trừng mắt một cái cảnh cáo hắn, nhưng lại thấy hắn chỉ mấp máy môi, không phát ra tiếng.Nhìn khẩu hình thì dường như đang hỏi: "Khó chịu lắm à?"

Kevin bực bội đảo mắt – Cái này mà còn phải hỏi sao?Oswid: "Thấy ngươi khó chịu, ta cảm thấy rất thoải mái."

Kevin: "....."

Ngươi rảnh quá ha?!Ngay lúc anh còn đang dở khóc dở cười trước hành vi ấu trĩ của tiểu hoàng đế thì bước chân trong hành lang đã đi đến trước cửa phòng giam.Vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, tiếp tục giả vờ ngất."

Vẫn chưa tỉnh?"

Một giọng nói khàn khàn vang lên ở cửa.

Chất giọng có âm sắc như cát mài, ngoài tộc Sa Quỷ thì không ai có thể phát ra âm thanh đó."

Bọn này trước khi bị ném vào ngục đều bị nhỏ thuốc mê, không sót đứa nào, liều lượng đủ để hạ gục một con heo rừng khổng lồ, người thường chắc chắn chịu không nổi, e là đến hết đêm cũng chưa tỉnh lại đâu."

Một giọng nói hơi the thé đáp lại.Kevin - Trâu bò hơn cả heo rừng khổng lồ - Fassbinder: "........"

Sa Quỷ ném ra thứ gì đó "Cộc" một tiếng, nghe như là vật làm bằng chất liệu thủy tinh: "Vậy thì tốt, đây là thứ các ngươi cần, bắt một đứa ra mà thử, hiệu quả thế nào thì tự xem."

Giọng the thé nịnh nọt: "Hiệu quả bọn ta đã được thấy rồi, nếu không thì chúng đã chẳng nằm đây!"

Kevin chợt lóe lên một suy nghĩ: Khiến cả đội của họ bất tỉnh nằm đây là con Sa Quỷ khoác tấm da người kia, nhưng theo lời hai kẻ này thì trạng thái "ai đụng vào cũng chết" của Sa Quỷ khi đó có vẻ như không phải là hiện tượng phổ biến, mà là liên quan đến thứ bọn chúng đang cầm trên tay?Nhưng nếu đó là thứ quan trọng như vậy, Sa Quỷ lại có thể dễ dàng giao cho Bắc Phỉ Thúy sao?"

Đừng nói nhảm nữa, mau thử đi, không có vấn đề gì thì ta quay về sa mạc, lãnh chúa đang giục."

Giọng Sa Quỷ đầy vẻ kiêu ngạo và mất kiên nhẫn.Giọng the thé vội nói: "Ngài muốn đi ngay sao?

Bệ hạ đã dặn dò ta cả trăm lần rằng phải tiếp đãi ngài thật chu đáo, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt long trọng, nếu không bệ hạ khỏi bệnh rồi chắc chắn sẽ trách tội ta."

Sa Quỷ càng thêm mất kiên nhẫn: "Không cần đâu, ngay đêm nay chúng ta sẽ rời đi."

Đi gấp vậy?Giao cho Bắc Phỉ Thúy một món đồ quý giá rồi lập tức trở về sa mạc, chẳng buồn nán lại xem bọn chúng sẽ gây ra sóng gió gì sao?

Điều này quá không hợp với phong cách ngang ngược của lũ Sa Quỷ chút nào.

Không lẽ vô tư chạy đến đây "cống hiến" hết mình rồi tay không trở về à?!Kevin cảm thấy rất đáng nghi, nhưng rất nhanh sau đó anh đã hiểu ra, mùa mưa sắp đến rồi!Bây giờ đã là tháng năm, mùa sương mù ở rừng Andoha phía Đông lục địa vừa kết thúc, điều đó có nghĩa là mùa mưa lớn và kéo dài nhất sắp bắt đầu, cùng lắm chỉ là hai, ba ngày nữa thôi.

Mà đám Sa Quỷ này sợ nhất là nước, chúng ghét sự ẩm ướt, mỗi khi mùa mưa kéo đến cả tộc sẽ ngoan ngoãn rút mình vào Sa Mạc ở khu vực phía tây.Đó cũng là lý do vì sao chúng không thể hoàn toàn áp chế các chủng tộc khác, chiếm lấy cả lục địa.Đây là nhược điểm mọi người đều biết, Sa Quỷ cũng chẳng thèm giấu giếm.

Hắn cười khẩy: "Một lọ này đủ để các ngươi thao túng rồi.

Mùa mưa kéo dài bốn tháng, với bọn ta thì đúng là quãng thời gian quá dài, bỏ lỡ rất nhiều chuyện.

Hy vọng khi chúng ta quay về, các ngươi đã có thu hoạch, cũng đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta."

"Sao có thể quên được."

Giọng the thé cười xu nịnh, rồi do dự nói: "Vậy để ta thử trước nhé?

Để xem nên thử với ai đây..."

Gã kéo dài giọng, chân cọ xát trên nền đất ẩm ướt trong ngục, dường như đang quay người quan sát một lượt các phòng giam, do dự không biết nên chọn kẻ xui xẻo nào.Kevin nghe thấy hắn bước hai bước về phía bên này, tiếng thở nặng nhọc vì hưng phấn gần như áp sát vào cánh cửa phòng giam: "Người của Đế Quốc Kim Sư thì sao nhỉ?"

Gã dùng ngón tay gõ nhẹ lên lọ thủy tinh, dường như đang đắn đo.Sa Quỷ hình như rất bất mãn với sự lề mề của gã, hắn "chậc" một tiếng rồi nói: "Nhanh lên, nhưng ta nhắc trước, thứ này không dễ điều khiển, ngươi đừng có run tay, làm rơi vỡ cái lọ thì xem như công cốc, lúc đó có quỳ khóc cũng vô ích."

Giọng the thé nghe vậy thì nghiêm túc hơn, gã lùi lại hai bước rồi quay sang phòng giam đối diện: "Vậy thử bên này trước đi, trong đó có một tiểu tế tự Linh tộc, thử hỏng cũng không sao."

Kevin nghe thấy phía bên kia vang lên tiếng động sột soạt rất nhỏ, sau đó là sự im lặng đến mức như đã ngừng thở.Ngay khi cổ anh bắt đầu mỏi nhừ vì giữ nguyên tư thế, giọng the thé bỗng reo lên: "Đến rồi, đến rồi, nó đứng dậy rồi kìa!"

Kevin: "..."

Chưa từng thấy ai đứng dậy bao giờ hả?

Có cần kinh ngạc đến thế không?Dĩ nhiên anh biết cái gọi là "đứng dậy" không đơn giản, chắc chắn là đã dùng thứ gì đó trong lọ thủy tinh lên người tiểu tế tự Linh tộc kia, mà hiệu quả hẵng không tệ."

Nó có ý thức không?" giọng the thé hỏi.Sa Quỷ: "Tất nhiên, nếu không làm sao giả trang được."

Xem ra giống với kỵ binh mang trọng giáp khi đó, mượn lớp da để giả làm người thật.Kevin dường như đã hiểu được ý đồ của Bắc Phỉ Thúy.

Nếu thứ trong chai có thể tạo ra hiệu quả như thế, bọn chúng muốn đối phó với chủng tộc nào, chỉ cần bắt vài người về, thay lớp da là xong.Nếu là chiến binh, có thể quay về làm rối loạn quân ngũ; nếu là người trong hoàng cung, có thể tiếp cận các tầng lớp phía trên; nếu bắt được nhân vật quan trọng như hoàng đế, thì lại càng tiện!

Gần như chẳng tốn ít công sức nào đã khống chế được đối phương.

Thứ vu thuật chết tiệt này là cái quỷ gì vậy?!

Kevin cảm thấy hơi nhức đầu."

Nếu có ý thức vậy thì có nghe lời không?

Bảo nó bóp chết thằng bên cạnh thử xem."

Giọng the thé âm hiểm rủ rỉ.Sa Quỷ nói: "Lọ thủy tinh đang nằm trong tay ngươi mà."

"Ồ! vậy để ta thử xem...

Này, qua bên kia, vặn gãy cổ hắn cho ta."

Giọng the thé ra lệnh, vừa nhẹ vừa rợn người, vô cùng độc địa."

Rõ."

Một giọng lạ hoắc đáp lời, chắc là tên tế tự Linh tộc đã bị thế thân.Sau đó chỉ nghe một cái "rắc" của tiếng xương gãy, giọng the thé phấn khích không kiềm được: "Tốt! tốt lắm, quá tốt rồi!"

Sa Quỷ hỏi: "Giờ đã biết nó hiệu quả thế nào rồi chứ?

Trong ngục còn nhiều người, ngươi cứ tùy ý thử.

Việc của ta xong rồi, trời cũng đã bắt đầu âm u, ta đi đây."

Hành lang lại vang lên một trận gió, rồi nhanh chóng trở lại yên ắng.Giọng the thé vẫn đứng bất động một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì, mãi sau mới thở dài rồi run rẩy lẩm bẩm một câu: "Tốt lắm."

Kevin: "..."

Nghe như tên biến thái!Tiếng bước chân của hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi về phía chỗ Kevin và Oswid.

Hành lang trong ngục không rộng, vài bước là đã áp sát đến cửa phòng giam.Kevin cảm nhận được người kia thò tay qua khe cửa, ngón tay của gã đang dần tiến về phía anh.

Anh đang nằm nghiêng, đưa cái gáy về phía giọng the thé.

Quỷ mới biết trong tay gã có cầm thứ gì không?Kevin mở hé mắt thì va ngay vào đôi mắt đang nhắm hờ của Oswid, hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nửa mở kia lại nhìn xuyên qua vai anh, gắt gao dán chặt vào khe cửa phòng giam.Kevin: "..."

Bất ngờ thấy cảnh này khiến anh giật mình.

Nhưng gã giọng the thé hình như vì quá phấn khích nên không nhận ra điều gì.Đúng lúc Kevin nín thở, Oswid đột ngột trợn to hai mắt, bật dậy như báo săn.

Kevin lập tức hiểu ra, xoay đầu vung tay hất mạnh một cái."

Chát!"

Kevin tát trúng cổ tay giọng the thé, làm gã đánh rơi lọ thủy tinh đang cầm trong tay.Oswid lập tức phóng qua người Kevin, lao đến cửa ngục, bóp chặt cổ tên giọng the thé, vặn mạnh một cái."

Bốp——"Đầu gã bị Oswid đập mạnh vào cánh cửa kim loại, phun máu.Một bóng dáng cao gầy từ nhà giam đối diện bất ngờ lao thẳng về phía bọn họ.

Người đó mặc áo bào vải thô màu trắng, trông chẳng khác nào quấn tấm vải liệm, áo bào bay phất phơ theo động tác của hắn hệt như bóng ma.

Phong cách ăn mặc này nhìn là biết ngay hắn là người của Linh tộc.Chính là tế tự bị thế thân!Tuy đang trong khoảnh khắc nguy cấp, nhưng Kevin vẫn nhớ rõ bài học trước đó.

Nếu đâm vỡ lớp da ngụy trang để Sa Quỷ hiện thân, nó động vào ai người đó sẽ chết.Anh với tay giật thanh trường kiếm của giọng the thé đang đeo bên hông, rồi đẩy cả người hắn ra phía sau, vừa vặn đụng trúng tên tế tự đang lao đến như tên bắn.

Ngay khoảnh khắc hai gã va vào nhau, Kevin lập tức vung kiếm — nhanh, hiểm, dứt khoát.Oswid đồng thời chộp lấy lọ thủy tinh đang lăn dưới đất, quát lớn: "Tránh ra!"

Tên tế tự bị thế thân theo lệnh của người cầm lọ thủy tinh đứng khựng lại.

Thanh kiếm trên tay Kevin đâm xuyên qua người giọng the thé, trồi ra sau lưng hắn, "phập" một tiếng, đâm trúng ngay ngực tên tế tự, một kiếm đâm xuyên cả hai.Trúng rồi!Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu với Sa Quỷ, Kevin đã luyện ra bản lĩnh "Một kích tất sát".

Một kiếm này của anh đã đâm xuyên tim Sa Quỷ.

Tiếng gào thét thê lương khàn đục vang lên, Oswid liền nhào đến đẩy ngã Kevin.

Lớp da của tế tự Linh tộc như bị xé toạt nổ tung, cát bay tứ tán, văng tung toé khắp nơi.

Kevin bị Oswid đè xuống góc tường tránh xa cửa ngục, tận mắt nhìn thấy tế tự và giọng the thé từ đầu đến chân sụp đổ, biến thành một đống cát dưới đất.Động tĩnh trong ngục quá lớn, nhanh chóng kinh động đến đám lính canh bên ngoài.Hai người nhanh chóng lật người dậy, chỉ ba chiêu năm thức đã phá được khóa cửa, phóng thẳng sang phòng bên cạnh, mở cửa nhà giam, giải thoát cho Mio."

Má ơi nghẹt thở muốn chết!

Ê— tỉnh dậy mau!

Đừng giả chết nữa!"

Mio bật dậy như lò xo, vừa nhận lấy que kim loại đâm mạnh vào xích chân mình, vừa xô đẩy gọi ba tên nhân thú to xác cùng phòng.Tiếng va chạm leng keng của áo giáp kim loại liên tiếp vang lên, những tiếng tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng từ đầu hành lang chạy về hướng này, chắc chắn lính canh đã xông vào!Âm thanh rầm rập vang vọng khắp nhà ngục.Tay Mio đang mở khoá bỗng run bần bật: "..."

Oswid chửi thề: "Lão già chết tiệt Sapir điều động tất cả quân lính trong thành đến giữ cái ngục nát này sao?!"

Mio mếu máo sắp khóc: "Ngài nói xem, giờ ta gọt mình cho gầy lại rồi chui qua lỗ thông gió có khả thi không?"

Kevin: "Ha-- Ngươi mơ đẹp nhỉ?"[Edit by TeiDii]
__________
.
.
 
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:11.


Chương 11Tự gọt nhỏ mình là phương án bất khả thi, nhưng cái lỗ thông gió kia thì...Kevin liếc mắt nhìn lên trên, rồi lập tức thu lại ánh nhìn, cùng Oswid hấp tấp túm lưng quần của Mio."

Á— Hai người làm gì vậy!

Úiii— đừng kéo!

Quần sắp tụt rồi đó!"

Mio vừa giữ cạp quần vừa kêu oai oái, Kevin như một tên cướp giật mạnh thêm một cái khiến cậu hốt hoảng nhảy cẫng lên.

Sau khi lấy được cái móc kim loại nhỏ trên cạp quần của Mio, Kevin liền ném qua cho Shaw: "Cầm lấy!

Đi mở khoá các phòng khác, chỉ với vài người chúng ta thì không thể đối đầu trực diện với chúng được, cố mở được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nhanh lên!"

Mấy gã người thú to lớn thô kệch xưa giờ không hề giỏi làm chuyện lén lút tỉ mỉ như thế này, Shaw cầm que kim loại mảnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo sau cơn hôn mê, ngơ ngác hỏi: "Cứu thế nào?"

"Đừng ngốc nữa, đưa cho ta!"

Oswid giật luôn cái que, bắt đầu mở khoá.Kỹ năng "tà đạo" này không biết hoàng đế bệ hạ đã học được ở đâu, xem ra đã thành thạo đến mức điêu luyện.

Oswid chẳng thèm để ý người đang bị nhốt là ai, của tộc nào, cứ gặp ai là mở cho người đó.

"Cạch, Cạch, Cạch---" tốc độ nhanh đến mức gần như ba giây xong một cái, mở liên tục ba cánh cửa phòng giam.Kevin học theo Oswid, giật thêm móc kim loại trên quần Mio, cũng nhanh chóng mở được hai phòng giam bên này.Một đội quân hùng hậu ào ào từ lối ra trên mặt đất tràn vào ngục tối.

Mio gào một tiếng: "Kệ cha nó, xông lên!" rồi cùng hai người tộc nhân thú xông ra cản đám lính canh.

Cậu tiện tay nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, trên đó vẫn còn đâm xuyên qua trái tim của Sa Quỷ.

Còn trái tim của tên giọng the thé kia hiển nhiên đã hóa thành cát."

Đừng giẫm lên đống cát dưới đất!"

Kevin vừa mở khóa vừa nhắc nhở bọn họ.Một phó chỉ huy không có thuộc hạ, trên người y chỉ mặc một chiếc áo giáp nhẹ, một người thú cao hơn hai mét tuy có thân hình cơ bắp cuồn cuộn nhưng cả người đang lâng lâng mơ màng vì tác dụng của thuốc mê cùng một con sư tử bị mù hai mắt, què một chân...

Ba kẻ nhìn kiểu gì cũng toát ra vẻ khó có thể trụ nổi ấy lại thật sự chặn đứng được cả đội quân đang tràn vào trên hành lang nhà tù, ai xông vào giết ngay kẻ đó, trông thật sự có chút khí thế "một người giữ ải, vạn người không qua".Sư tử con cũng muốn xông lên, nhưng bị vuốt của cha nó ấn đầu xuống đất."

Ban, con biết Dan không?!

Dan bị nhốt ở phòng đối diện kìa, gọi hắn ta dậy đi!

Mau lên!"

Shaw vừa đánh vừa gào về phía Ban.Ban lăn lộn bò về, dừng lại ngay trước cửa phòng giam mà Kevin đang mở: "Nhanh nhanh nhanh!"

Ổ khóa vang lên một tiếng "cách", Ban lao vào trong, nhóc dồn hết sức vừa đấm vừa đá vào một người đàn ông đang nằm dài trên đất."

Dậy mau!

Không dậy là bị đem nướng thành chim quay đấy!!

Còn muốn sống nữa không!?"

Ban kề sát vào tai Dan gào rống, sư tử con dốc hết sức để gào, suýt thì bị nước bọt của chính mình sặc chết.Chim quay?

Chim...Kevin nhìn gã đàn ông to con kia một cái, rồi lại liếc lên lỗ thông gió to bằng nắm tay trên trần.Một dãy cửa phòng giam đã được Oswid cạy mở, cả nhà ngục loạn cào cào, những người bên trong cũng dần bị đánh thức.

Kẻ ngất thật, người ngất giả, chết giả gì cũng bật dạy, chạy thoát khỏi buồng giam. loáng một cái cả hành lang nhỏ hẹp trong địa lao đã chật kín người...

Đủ loại người; Có nhóm người gầy gò toàn thân quấn vải liệm của Linh tộc, nhóm người thú cao lớn cường tráng và cả những người Ouna bình thường như nhóm người của Kevin."

Ouna" trong tiếng cổ có nghĩa là "di tích của thần".

Nhưng tiếc thay, tộc Ouna ngoài việc được sinh ra với vẻ ngoài cân đối bắt mắt hơn những tộc khác một chút thì chẳng thừa hưởng được chút xíu thần lực nào.

Linh tộc giỏi pháp thuật, tuổi thọ rất cao; tộc Nhân Thú khổng lồ trời sinh dũng mãnh, có sức mạnh thể chất vượt trội.

Còn tộc nhân Ouna thường tự chia cắt thành nhiều quốc gia nhỏ.

Họ chẳng có ưu thế bẩm sinh nào nên chỉ có thể dựa vào mưu lược, tính toán."

Khôn vặt cũng có thể cứu mạng!"

Oswid bẻ xong ổ khoá cuối cùng, ném luôn que kim loại.Các chủng tộc thường ngày ít nhiều đều có va chạm hoặc mâu thuẫn, hoặc là từng đánh nhau, hoặc là nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng không ngờ trong hoàn cảnh nguy cấp bọn họ lại có thể phối hợp với nhau hài hoà đến thế."

Ngẩn người ra đó làm gì, đánh đi!"

Oswid bực bội quát.Dù bọn Mio dựa vào địa hình chiếm được chút ưu thế lúc đầu, nhưng họ chỉ có ba người, thật sự không thể đánh lại vạn quân.

Cả bọn vừa đánh vừa lui, cuối cùng bị ép ngược trở về.

Nhóm người vừa thoát khỏi buồng giam lúc này cũng hoàn hồn, không còn đứng ngây ngốc nữa, lập tức lao vào trận chiến."

Ngươi đến từ thành Lôi Âm hay là đồng hương của bọn ta thế?!

Thôi kệ đi, đều là người Ouna cả, mẹ kiếp! ngươi tưởng mình là người thú chắc?

Tay không lao vào đánh cái rắm ấy!

Cướp kiếm đi!"

Mio vừa đánh vừa mắng, suýt nữa thổ huyết vì mấy tên Ouna đần độn tay không xông lên giết giặc."

Tộc Nhân Thú - Hình Thú xông lên trước, Hình Người theo sau!"

"Tộc Ouna - bất kể đến từ quốc gia nào, cố gắng cướp kiếm, đánh vòng từ hai cánh!"

"Linh tộc dùng pháp thuật bày trận, nhìn rõ địch ta rồi hẵng giết!"

Kevin một kiếm đâm xuyên ngực hai tên lính canh, gào lên với đám người đang chiến đấu hỗn loạn.Oswid cao lớn nổi bật giữa dòng người ào ào như thủy triều, vóc người của hắn vượt xa thể trạng trung bình của người Ouna, đứng chung với tộc người thú cũng không quá lép vế.

Hắn bẻ cổ một tên lính canh, tránh một lưỡi kiếm đâm tới, rồi dùng tay đánh văng kiếm, sau đó nắm lấy cánh tay của kẻ đó, quật mạnh, đè cả người gã xuống đống cát của Sa Quỷ.

Tên lính hét lên kinh hãi, trong chớp mắt đã bị đống cát nuốt chửng, xương cốt hoá thành bụi cát.Mio cũng dụ được một đám lính canh đuổi theo, sau đó dồn tất cả vào đống cát kia."

Không ổn..."

Oswid nhờ vào ưu thế chiều cao của mình, đảo mắt nhìn ra xa, sau đó "chậc" một tiếng: Giết xong một đợt lại đến đợt khác, lính canh vẫn liên tục tràn vào nhà ngục, không thấy điểm dừng.

Nếu cứ thế này thì chưa đánh ra đến cửa bọn họ sẽ kiệt sức.Kevin không ngoảnh đầu, ngắn gọn nhắc nhở:"Quan sát kỹ lỗ thông gió trên trần nhà, tìm Dan!"

Oswid ngửa đầu chăm chú quan sát, cuối cùng phát hiện bên cạnh lỗ thông gió có một vết nứt nhỏ như mạng nhện, lập tức hiểu ý của Kevin.

Y quay đầu túm lấy gã người thú lực lưỡng đang đánh đấm hăng máu, hét lớn giữa âm thanh hỗn loạn: "Chim quay này— Hình thú của ngươi là gì?!"

Dan: "...Chim quay con mẹ ngươi!"

"Trả lời nhanh!

Muốn sống không?!"

Oswid gần như muốn gào vào tai Dan, đáng tiếc dù hắn cao to hơn người Ouna bình thường, nhưng so với người thú vẫn thấp hơn kha khá, không thể ghé tai để quát."

Được rồi, Đại Bàng!"

Dan gầm lên.Oswid lại hạ gục thêm một lính canh, rồi tháo luôn giáp tay của tên đó, đeo vào tay mình, chỉ lên lỗ thông gió trên đầu mà quát: "Hóa thú!

Bay lên đó!"

Dan ngơ ngác nhìn đám người đang hỗn chiến, đầu đầy dấu chấm hỏi, miễn cưỡng biến hình.

Tiếng chim đại bàng kêu vang vọng khắp hành lang, thân hình mãnh điểu to hơn cả người trong không gian chật hẹp này gần như không thể vung cánh.

Dan vật lộn hồi lâu mới duỗi được đôi cánh.Oswid không chút do dự leo lên lưng đại bàng.Dan: "..."

Đại bàng vỗ cánh, một luồng gió mạnh quét qua làm lính gác gần đó ngã nhào.

Dan bỗng nhiên phát hiện ra một cách tấn công mới, lập tức hăng máu vỗ cánh phành phạch, khiến đám lính canh gần đó liêu xiêu nghiêng ngả."

Mẹ kiếp-- nhẹ tay tí!

Ta sắp bị quạt vô ổ địch rồi!!"

Shaw với khuôn mặt đầy sẹo quay đầu gầm lên.Dan rất không phối hợp, hung hăng vỗ cánh thêm hai phát nữa.Shaw: "..."

Oswid chật vật bám trên lưng đại bàng, áp sát trần nhà.Hắn đưa tay chạm vào cái lỗ thông gió, nhìn kỹ hướng nứt xung quanh, tay siết chặt thành quyền, đấm mạnh một cú vào chỗ đó.

Sức mạnh của Oswid rất kinh người, một đấm dùng toàn lực, các thớ cơ bắp trên vai, lưng hiện lên rõ nét.

Tay y đang đeo một chiếc giáp kim loại vừa lấy được từ lính gác, góc cạnh sắc bén.

Chỉ với một đấm, các vết nứt xung quanh cái lỗ thông gió càng lan rộng, đá vụn bắt đầu rơi xuống, lả tả rải khắp lưng Dan.Dan da dày lông rậm, chút bụi đất đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hắn vẫn chăm chăm nhìn bọn lính canh bên dưới, tích cực vỗ cánh gây hỗn loạn.Oswid phía trên lại tung thêm một đấm, lần này không chỉ là đá vụn, mà còn có những tảng đá lớn rơi xuống.Dan kinh hãi, đầu chim lập tức biến lại thành đầu người, trên mặt vẫn còn đầy lông chim, hét toáng lên: "Mẹ kiếp! ngươi đang làm cái quái gì đấy?!"

Oswid không đáp, hung ác tiếp tục nện từng đấm vào lỗ thông gió.Rắc——Âm thanh trần đá vỡ vụn vang lên không ngừng, giống như hiệu ứng dây chuyền, từng điểm kết nối với nhau lan rộng.

Vết nứt kéo dài như mạng nhện khổng lồ, tỏa ra từ một điểm, nối liền đến những lỗ thông gió khác.Rầm —— Rầm —— Rầm ——Oswid nện thêm ba đấm nữa, lực đấm của hắn chẳng thua gì người của tộc Nhân Thú.

Toàn bộ địa lao dường như cũng muốn rung chuyển dưới sức đập của Oswid, đất đá từ trần nhà rơi xuống trắng xoá, vừa ngột ngạt vừa cản tầm nhìn.Linh tộc trước đó đã bị tước hết pháp khí, ngoại trừ bộ "khăn liệm" đang quấn trên người, hầu như chẳng còn gì để dùng.

Nhưng bẩm sinh Linh tộc đã có năng lực pháp thuật, dù tay không họ vẫn có thể sử dụng một số thuật pháp cơ bản nhất.Cả nhóm người Linh tộc cùng nhau cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó mà chẳng ai hiểu.

Một lát sau, người đứng đầu nhóm tù binh Linh tộc đột nhiên chỉ tay về phía trước, toàn bộ lửa từ các bó đuốc trên hành lang địa lao lập tức bay về phía y, tụ lại thành một quả cầu lửa khổng lồ, rồi như một con rồng lửa bay dọc theo hành lang địa lao, phóng thẳng ra ngoài.Bộ giáp kim loại của lính canh trong nháy mắt bị nung nóng, tiếng gào thét hỗn loạn, lính canh dường như bị chiếc áo giáp trên người thiêu cháy da thịt."

Tránh ra!"

Oswid phía trên hét lớn, rồi lại tung thêm một cú đấm trời giáng.ẦM ——Một tiếng nổ trời long đất lở, trần nhà vốn đã đầy vết nứt bị Oswid đấm vỡ hoàn toàn.

Những tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống địa lao.Dan: "Mẹ kiếp!!!"

Hắn suýt bị đá đập trúng đầu choáng váng, hoảng hốt vỗ cánh bay loạn xạ.

Oswid túm chặt nhúm lông sau gáy của đại bàng, ra lệnh: "Hạ thấp xuống một chút!"

Đại bàng khom người xuống giữa cơn mưa đá đang rơi rào rào, Oswid hướng về phía đám người đang hoảng loạn hét lớn: "Người Thú nào biết bay thì mau biến hình!

Những người còn lại, leo lên lưng cũng được, bám chân cũng được!

Chỗ nào có thể bám được thì cố bám, đi thôi!"

Nói xong hắn kéo mạnh tay Kevin, rồi tóm luôn cả Mio, lôi cả hai trèo lên lưng đại bàng.Sau lưng chợt vang lên từng tiếng chim săn rít dài, tiếng thú gầm rền rĩ dồn dập vang lên.

Dan rít lên một tiếng, dẫn đầu đoàn thú, từ trong trần địa lao đổ sập lao vút ra bên ngoài.Từng đợt rung chấn dội lên dưới chân bọn họ — địa lao đổ sập hoàn toàn.Nhưng tất cả mọi người đã kịp chạy thoát.Oswid, Kevin và Mio từ tư thế nằm rạp trên lưng đại bàng loáng cái biến thành treo lủng lẳng, thiếu điều suýt nữa bị hất văng khỏi lưng Dan khi hắn lao vút lên trời.

Cả ba buộc phải nắm chặt lấy những chiếc lông cứng như thép trên người hắn."

Ta đệch mẹ nó bay không nổi nữa rồi-- Nặng quá trời quá đất đi aaaaa!"

Dan duỗi cổ gào rống, sau đó nghiêng người lượn một vòng trên không trung, như thể sắp ném cả đám người đang dính lấy hắn xuống đất.Nhưng ngay giây sau, hắn lại không dám hạ cánh nữa — Bởi vì hắn nhìn thấy trên tường thành Feiling phía xa xa, từng hàng từng hàng binh lính dày đặc đang giương cao cung tên, dây cung đã kéo căng, nhắm thẳng về phía họ.[Edit by TeiDii]
__________*Các tộc người đã lên sàn đầy đủ:-Tộc Sa Quỷ: Hung ác, biến hoá khôn lường, sống ở sa mạc phía tây.-Cự Thú Nhân(Nhân thú khổng lồ): Khả năng hoá thú, Có ưu điểm về sức mạnh, là chiến binh trời sinh (nhma tộc này không được thông minh cho lắm:'))-Linh tộc: Bẩm sinh đã có pháp thuật, tuổi thọ cao.-Người Ouna: Được gọi là "Di tích của thần".

Họ xem thần linh là tổ tiên, nhưng ngoài thừa hưởng được cái đẹp của thần ra thì chẳng có năng lực gì đặc biệt, là tộc người bình thường nhất (Oswid & Kevin là người Ouna).

Người Ouna không có ưu điểm về thể chất nhưng khá thông minh, giỏi mưu lược.Tộc Ouna còn tự xung đột lẫn nhau, phân chia ra thành nhiều quốc gia: Kim Sư, Bắc Phỉ Thúy, Thành Lôi Âm...v...v..
.
 
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:12.


Chương 12Dan lập tức vỗ cánh bay đi, lực đập cánh mạnh đến nỗi chỉ hận không thể bay cao thêm tám ngàn mét nữa, cách càng xa nhóm cung thủ càng tốt."

Đông Nam!

Bay về hướng Đông Nam!"

Oswid cố bám vào Dan giữa cơn gió mạnh kinh người, giọng của hắn gần như hoà vào tiếng gió."

Làm ơn nói trước sau trái phải đi!!

Đầu óc ta loạn đến sắp nổ tung rồi, đếch phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc đâu!"

Dan gào trả:"Tộc ta xưa nay chuyên định hướng bằng trực giác loài thú!

Không tồn tại mấy cái khái niệm phức tạp đó!"

Oswid: "..."

Trên tường thành thấp thoáng vang lên một tiếng hô lớn: "Còn đợi gì nữa?!

Bắn tên!"

Cơn mưa tên dày đặc xé gió lao đi vun vút.

Đầu tên bằng kim loại dài, nhọn từ lâu đã là niềm tự hào của Bắc Phỉ Thúy, những mũi tên do họ chế tạo vừa ổn định vừa sắc bén.

Trên đầu tên còn được gắn thêm một cái móc câu ngược nhỏ, một khi trúng sẽ mắc vào da thịt, vừa đau gấp trăm lần, lại khó cầm máu và cực khó xử lý.Bị làn mưa tên dày đặc thế này truy sát, bất cứ ai cũng thấy lạnh sống lưng, đầu tê dại, bởi vì gần như không thể né tránh.Kevin nghe thấy một mớ hỗn loạn phía sau - tiếng rít xé gió của tên bay, tiếng binh lính đứng trên tường thành gào thét phấn khích, tiếng kim loại xuyên da thịt nặng nề, và tiếng kêu la thảm thiết của những người xui xẻo trúng tên.Tiếng chim săn thét dài, tiếng thú gầm vang vọng đan xen.

Chỉ cần liếc một cái là thấy có người rơi từ trên cao xuống, ngã vào giữa bầy địch - hậu quả khỏi cần nói cũng biết."

Rẽ trái!

Đúng rồi!

Sau đó bay thẳng!

Bay qua dãy núi phía trước!

Những người còn lại cố gắng theo sát --" Kevin kiểm soát hướng bay cho Dan, một tay nắm chặt gốc lông cứng trên lưng đại bàng, tay còn lại vung kiếm chặn tên, tránh cho các mũi tên hung ác đâm trúng vào điểm yếu chí mạng của đại bàng.Dưới thành, một nhóm kỵ binh Bắc Phỉ Thúy ào ào leo lên lưng mã ưng, phi như bay.

Những con mã ưng đó dũng mãnh, cường tráng, đôi cánh vỗ mạnh như sấm, phi như gió.

Trông cả đoàn như một cơn sóng đen khổng lồ tràn tới, khí thế hùng hồn, không thể ngăn cản."

Lão già Sapir•Kim bệnh sắp chết rồi, còn ai hạ lệnh truy đuổi gắt gao dữ vậy!"

Mio cũng đang dùng kiếm chắn tên như Kevin, nhưng hắn đang chật vật bám vào đại bàng khổng lồ, chỉ sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống.

Tất nhiên, lời hắn nói hơi cường điệu, Sapir•Kim theo tin đồn là chỉ đang nằm liệt giường, chưa đến mức sắp chết.

Câu nói ấy chỉ đang thể hiện khát vọng trong lòng Mio mà thôi."

Lúc nãy khi còn ở gần tường thành, ta có liếc thấy người đang chỉ huy bọn lính đó.

Hắn người ngợm đầy thịt, trông giống thằng con trai cả đầu chứa toàn mỡ của Sapir - Mankao."

Oswid mỉa mai.Mio nghe xong liền tái mặt: "Bệ hạ ngài đừng đùa ta nữa, nếu thật sự là hắn thì chuyến này "vui" hơi lớn rồi!

Tên Mankao đó nổi tiếng là ác bá, thủ đoạn không từ, điên loạn mất nhân tính!"

Kevin đại khái có thể hiểu được tính nết của lão già Sapir•Kim, nhưng với Mankao - đứa con trai mới bắt đầu nổi danh từ vài năm trở lại đây của lão..

Ấn tượng của Kevin về người này dừng lại ở nhiều năm về trước, lúc anh chưa bị chôn xuống đất.

Mankao năm ấy chỉ là một gã thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Lúc bấy giờ ở khu vực ranh giới giáp ranh giữa Bắc Phỉ Thúy và Kim Sư, hắn là nhân vật chính trong câu chuyện được mọi người truyền tai nhau mỗi ngày.......Thị trấn Farland là một ngôi làng nhỏ nằm ở biên giới tây nam của Bắc Phỉ Thúy.

Vào mùa xuân năm ấy bỗng có liên tiếp ba, bốn người phụ nữ bị mất tích.

Người nhỏ tuổi nhất chỉ mới tầm mười lăm, người lớn nhất thì con trai đã lên bốn.

Có người nói họ bị bọn buôn người đến từ nơi khác bắt cóc, cũng có người đoán có lẽ bọn họ đã chết rồi.

Chuyện ở Farland còn chưa qua bao lâu thì ở vài thị trấn biên giới khác cũng xuất hiện tin đồn tương tự — Trùng hợp là những người mất tích đều là phụ nữ, trước sau cộng lại có đến hơn hai mươi người.Người nhà của họ tuyệt vọng tìm kiếm suốt nửa năm trời cũng không có kết quả, hầu như mọi huy vọng đều bị dập tắt.

Mãi gần đến mùa đông, một thị vệ thân cận của Mankao đã đánh cắp chìa khóa, lén mở cánh cửa nhà lao phía sau hậu viện trong cung của Mankao, giải thoát cho hơn hai mươi người phụ nữ đang điên loạn, mất trí.Họ mình trần như nhộng, tay chân đầy vết thương và vết bầm do xiềng xích sắt gây ra.

Có người toàn thân chằng chịt dấu roi, có người thì toàn thân toàn vết sẹo bỏng, nhìn mà gai hết cả người.Nhóm người này chính là những phụ nữ đã mất tích trước đó — họ bị Mankao bắt cóc, giam giữ dưới nhà lao trong hậu viện để thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn của hắn.

Mỗi người trong số họ đều bị nhốt trong một phòng giam chật hẹp, khóa chân bằng xích sắt, không được mặc quần áo, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bị hành hạ dã man suốt gần cả năm trời.Họ từ những thiếu nữ tươi tắn đầy sức sống, đã bị biến thành những cái xác điên loạn, thần trí mơ hồ.Em gái của người cận vệ kia cũng nằm trong số đó.Chuyện này lúc ấy cũng không gây ra động tĩnh lớn, vì những người phụ nữ điên đó hầu như chưa kịp chạy được bao xa thì đã bị binh lính của Mankao bắt về.

Tất cả những người phụ nữ ấy trong một đêm bị giết sạch, phi tang thi thể, cả người cận vệ kia cũng không thoát nổi.Tuy nhiên giấy không gói được lửa.

Rất nhanh sau đó, từ hoàng thành Feiling bắt đầu rò rỉ những tin đồn, thật thật giả giả đủ loại, rồi dần dần lan rộng tới các thị trấn biên giới.

Trong hai năm sau, người thân của những phụ nữ mất tích trước kia đều lần lượt "qua đời do tai nạn", cuối cùng không còn ai sống sót.

Là trùng hợp hay là có người ra tay, tự nhiên ai cũng hiểu rõ.Oán hận chất chồng nhiều năm chỉ chờ ngày bùng nổ.

Sapir•Kim đã phải mất ba năm dùng đủ mọi biện pháp hà khắc để dập tắt vụ bê bối súc sinh này của đứa con cả, sau đó mới chật vật giữ được vẻ ngoài cân bằng hời hợt mong manh như đi trên dây.

Nếu không phải nhờ bợ đỡ lũ Sa Quỷ hùng mạnh, hai cha con cầm thú nhà này e rằng đã bị thiên hạ lột da phanh thây từ lâu, làm gì còn sống đến giờ!......Kevin bám trên lưng đại bàng, nheo mắt nhìn làn sóng đen phía dưới đang truy đuổi: "Chúng đuổi gắt thật."

Mãnh điểu của tộc cự thú xưa nay bay rất nhanh, nhưng giờ ai cũng cõng thêm người trên lưng, một số đang bị người khác bám chân, bay nổi đã là kỳ tích, còn đòi bay với tốc độ như thường ngày thì đúng là nằm mơ.

Việc này vô tình có lợi cho đám kỵ binh cưỡi mã ưng truy đuổi phía dưới.

Nếu ở trạng thái bình thường, mã ưng chắc chắn không đời nào đuổi kịp mãnh điểu của tộc nhân thú.Nhóm kỵ binh của Bắc Phỉ Thúy cũng không phải là đồ vô dụng, kỹ năng cưỡi ngựa rất đáng gờm.

Tuy cưỡi trên lưng mã ưng đang phi nước đại mà vẫn có thể giữ vững cơ thể, chúng giương cung nhắm về các mãnh điểu.Vừa phải "vắt giò lên cổ" mà chạy, lại còn phải linh hoạt né mũi tên lao đến - Dan và các đồng tộc của hắn sắp phát điên rồi.Mãnh điểu trên trời bay loạn nháo nhào, chợt có một con kền kền mỏ trắng bay sau bị ba mũi tên ghim thủng nửa cánh, kéo theo hai người đang bám trên lưng rơi lệch về một phía.

Cơ thể kền kền to lớn không giữ được cân bằng, đâm sầm vào Dan.

Cánh của nó đập trúng Oswid, vô tình hất văng một vật gì đó đang đeo ở thắt lưng của hắn."

Không ổn!"

Oswid nhíu mày."

Cái gì?"

Kevin vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy một vật gì đó phản chiếu ánh trăng nhẹ nhàng đang rơi xuống mặt đất."

Lọ thủy tinh đó!"

Oswid đáp.Kevin giật mình, nhưng bọn họ hoàn toàn không kịp vươn tay bắt lại.

Kevin nheo mắt nhìn cái lọ thủy tinh đang rơi xuống, thị lực của anh vô cùng tốt, có thể nhìn thấy người dẫn đầu nhóm kỵ binh dưới mặt đất ghìm dây cương mã cưu, đưa tay bắt lấy cái lọ thủy tinh.Kevin: "..

Hình như đó là Mankao, hắn bắt được lọ thủy tinh rồi."

Thứ đó mà rơi vào tay Mankao thì đúng là nguy hiểm chết người!Dan cũng nhận thức rõ được nguy hiểm cận kề, chim đại bàng rít lên một tiếng, dốc hết sức lực, điên cuồng bay về hướng Kevin chỉ dẫn trước đó.Cả đoàn chạy trối chết, ai cũng có cảm giác "Đầu treo lơ lửng ở cạp quần", hết lần này tới lần khác suýt bị tử thần lôi đi.

Mỗi người đều ít nhiều mang thương tích, nhẹ thì bị tên xé rách da thịt, nặng thì trúng liền mấy mũi tên, thân thể bị tên ghim như nhím nhưng vẫn cắn răng gắng gượng mà chạy.Cuối cùng Oswid chỉ tay về phía trước: "Tới rồi!"

Nhìn theo hướng tay của hắn là dòng sông Kela trải dài từ đông sang tây, nước chảy cuồn cuộn, sóng lớn cuốn trào.

Một đội kỵ binh đen kịt vững chãi như tường đồng vách sắt đang ghìm cương ngựa, trấn thủ ven bờ - Đó chính là đội Thiết Kỵ Ô Kim dưới trướng hoàng đế do Oswid đích thân chỉ huy.

Họ nhận được Tín Sa của hoàng đế, lập tức chạy đến đây.Rất đúng lúc!

Kevin thở phào nhẹ nhõm, cùng Dan dẫn theo những người khác vượt sông, hạ cánh xuống giữa đội thiết kỵ Ô Kim.

Nhưng móng vuốt đại bàng của Dan còn chưa kịp chạm đất, phía bờ bên kia sông - chỗ kỵ binh của Mankao vừa đuổi đến liền có động tĩnh lớn.

Trong tiếng ngựa hí vang rền, Kevin liếc thấy tên điên Mankao đang mở nắp lọ thủy tinh."

Lùi lại— " Oswid cũng chú ý đến hành động đó, liền quát to ra lệnh.

Cả đội thiết kỵ Ô Kim "soạt" một tiếng, đồng loạt lùi về sau một bước.Thế nhưng mọi diễn biến tiếp theo đều nằm ngoài dự liệu của họ - Mankao không hề ném thứ trong chai về phía này, hắn quay đầu, hất cả lọ thủy tình vào chính nhóm kỵ binh của hắn.[Edit by TeiDii]
___________
.
.
 
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:13.


Chương 13"Hắn ta uống nhầm thuốc à?!"

Mio sững sờ nhìn sang bờ bên kia, kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.Sông Kela so với những con sông khác thì không rộng lắm, nhưng dòng chảy rất xiết, xoáy ngầm đầy rẫy, vào mùa này sóng nước lại càng cuộn trào không ngớt.

Lượng nước bắn tung tóe khiến sương mù lượn lờ bao phủ cả mặt sông, làm cho mọi thứ ở bờ bên kia trở nên mờ ảo như không thật.Trong lọ thủy tinh dường như có một làn khói nâu nhạt bốc lên, lan dần về phía những binh lính đứng sau Mankao.

Trong quá trình lan toả còn kèm theo âm thanh vo ve trầm trầm, tựa như tiếng dây cung rung lên trong gió—Không đúng!

Thứ đó hoàn toàn không phải là khói!Kevin lập tức nhận ra, thứ từ trong lọ thoát ra ngoài không phải là khói, mà là côn trùng!

Vì kích thước quá nhỏ nên khi tụ lại, bọn chúng mờ nhạt như sương khói, một khi tản ra thì hoàn toàn không thể nhìn thấy được.

Nhóm kỵ binh phía sau Mankao đều là những dũng sĩ cao lớn, vậy mà ngay khi đám côn trùng kia tản ra, bọn họ lập tức xuất hiện những biểu hiện bất thường như cả người vặn vẹo hoặc toàn thân cứng đờ, một số thậm chí còn lên cơn co giật.

Đàn mã ưng cao lớn mà họ cưỡi vốn đã được huấn luyện kỹ lưỡng cho chiến trận, vậy mà cũng bắt đầu hỗn loạn.

Lũ côn trùng đã chui vào trong cơ thể họ rồi!Nhìn cảnh tượng vặn vẹo quái dị như thế, trong đầu Kevin chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.

Mankao điên cuồng nắm chặt cái lọ, hét lên: "Qua bờ bên kia!

Bắt chúng lại, hoặc giết chúng!"

Con ngươi Kevin co rút, anh vung tay ra hiệu cho đội thiết kỵ: "Chạy mau!"

Nhưng con người cần thời gian để phản ứng, huống chi người hạ lệnh không phải là Oswid, trước khi nhóm thiết kỵ kịp lui binh thì nhóm người từ bờ bên kia đã lao tới.

Nói đúng hơn, bọn chúng lúc này không phải là "người" nữa.

Con người không thể di chuyển một cách vặn vẹo quái dị đến vậy, cũng không thể chỉ bật một cái đã nhảy vượt qua sông Kela.

Dáng vẻ của bọn chúng hệt như chứa đựng những cơn lốc xoáy trong cơ thể, lớp da bên ngoài nhẹ như không, gào thét lao đến."

Tường chắn!"

Oswid hét lớn.Quân thiết kỵ liền đập những tấm khiên kim loại khổng lồ xuống đất, tiếng khiên nện ầm ầm vang dội, dấy lên khói bụi mù mịt.

Từng hàng khiên kiên cố xếp chồng lên nhau, dựng thành một bức tường kim loại cao lớn.

Tường chắn trong tích tắc được dựng lên, lớp "da người" dẫn đầu không kịp dừng lại, chúng đâm sầm vào tường khiên làm cho những tấm khiên nặng nề rung lên ong ong.Nhóm "da người" ở phía sau kịp thời phát hiện ra vật cản, chúng liền lột bỏ lớp da ngụy trang giữa không trung, lộ ra những xoáy cát cuộn tròn như rắn ở bên trong.

Cảnh tượng "rắn lột da" đó rất ghê tởm, ngay cả những chiến binh dày dạn kinh nghiệm sa trường như quân thiết kỵ Ô Kim cũng cảm thấy rùng mình, tuy nhiên, hành động của họ vẫn liền mạch nhất quán, không bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng kinh tởm đó.Quân thiết kỵ tuân theo mệnh lệnh ngắn gọn của hoàng đế, tất cả cùng giương cung bắn về phía đàn rắn cát đang như cuồng phong kéo đến.Mong là có thể bắn xuyên tim chúng....Tất cả đều ôm hy vọng ấy, nhưng vì bọn rắn cát đó rất linh hoạt, chúng luôn duy trì khoảng cách đủ xa, vặn vẹo lách khỏi những đầu tên bén nhọn, để bắn trúng vào tim chúng thật khó hơn lên trời.Dù tình thế khó có thể xoay chuyển, nhưng không ai muốn dễ dàng bỏ cuộc.

Ngay cả tộc nhân thú cũng nhận lấy cung dài, đồng loạt lắp tên giương cung tham chiến.

Dù mong manh nhưng nếu họ cố gắng phản khán, có lẽ vẫn còn chút hy vọng tiêu diệt được đám quái vật kia.

Nếu quay đầu bỏ chạy thì họ sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn, không còn đường xoay chuyển.

Hơi sương dày đặc trên mặt sông Kela cũng gây ra đôi chút ảnh hưởng đến đám rắn cát, tốc độ di chuyển của chúng rõ ràng không nhanh bằng lúc ở đền hoang Crow's nest.

Nhưng khoảng thời gian trì hoãn ấy cũng chỉ kéo dài hơn chục giây mà thôi."

Trúng rồi!"

Tiếng reo hò vang lên trong nhóm thiết kỵ dưới làn mưa tên dày đặc, vực dậy tinh thần chiến đấu của mọi người.

Vài con rắn cát bị mũi tên xuyên tim lập tức cứng đờ, rồi tan rã thành vụn cát rơi xuống.

Nhưng khoảnh khắc vui mừng chưa kéo dài được bao lâu thì hàng loạt tiếng kêu kinh hãi lại vang lên.

Lớp bụi cát tưởng chừng như vô hại kia trong lúc rơi xuống lại bị những con rắn cát còn sống hút lấy, trở thành một phần của chúng.

Chỉ trong chốc lát, những con rắn còn lại trở nên to lớn hơn, tốc độ lao đến nhanh hơn thấy rõ.Tường khiên bị rắn cát liên tục đâm sầm vào không ngừng rung lên ong ong, còn dữ dội hơn lúc ban đầu..Một vài con rắn cát luồng lách vòng qua hai bên mép tường khiên, lao thẳng vào đội hình trung tâm quân thiết kỵ Ô Kim.Tiếng kêu của mã ưng, tiếng gào thét và tiếng gầm giận dữ hòa vào nhau hỗn loạn, cảnh tượng khi ở đền Crow's nest lại tái hiện thêm lần nữa trước mắt Kevin và mọi người.

Cùng lúc đó, con rắn cát khổng lồ đâm mạnh vào tường khiên một cú trời giáng, bức tường kim loại vững chắc hoàn toàn vỡ vụn.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi—Tường khiên bị đâm vỡ như phát nổ, những mảnh kim loại sắc nhọn văng tung tóe, còn chết người hơn cả tên bắn.

Ngay lập tức quét sạch đội tiên phong của quân thiết kỵ, người ngã ngựa đổ.Kevin đứng thẳng như một ngọn giáo đơn độc giữa biển khói nâu vàng hoà lẫn với những mảnh vỡ kim loại đang cuồn cuộn khoấy đảo đất trời.

Anh kéo căng dây cung, nheo một mắt lại, ánh mắt xuyên qua làn khói bụi mù mịt, nhắm thẳng vào Mankao đang đứng bên bờ đối diện.Đúng lúc đàn rắn cát khổng lồ phá vỡ tường khiên, hùng hổ lao thẳng vào đại quân.

Con sư tử mù giữ nguyên hình thú suốt mấy năm qua đột nhiên giật giật đôi tai, nó đẩy mạnh sư tử con đang kinh hãi tránh ra xa, rồi bất ngờ đứng thẳng dậy...Dưới ánh trăng lờ mờ, bóng sư tử in trên mặt đất bỗng kéo dài, trở nên cao lớn.

Chỉ trong chớp mắt, một người đàn ông khổng lồ hiên ngang sừng sững như một ngọn núi đứng chắn trước bầy rắn cát.Đó là Mai.Ông đứng đối mặt với đại quân, quay lưng về phía bầy rắn, hai mắt hoàn toàn mù, tay phải tàn tật, đôi môi mím chặt.

Đường nét cương nghị và quả quyết trên mặt ông không hề thay đổi so với mười năm trước.Dây cung trong tay Kevin buông ra.Vù——Mũi tên xé gió lao đi, xuyên qua những khe hở giữa bụi cát và mảnh kim loại nát vụn, lực bắn mạnh mẽ chuẩn xác, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn thấy đường tên.

Cái lọ thủy tinh trong tay Mankao vỡ nát trong tích tắc, mũi tên mang theo hơi nước trên mặt sông sau khi xuyên thủng lọ thủy tinh vẫn không giảm đà, ghim thẳng vào thân thể Mankao.Toàn bộ rắn cát do hắn điều khiển lập tức khựng lại, rồi nổ tung tan tác.

Một mảng cát lớn thổi ập về phía Kevin.Keng——Một tấm khiên sắt mục nát nặng nề rơi phịch xuống trước mặt Kevin, vừa vặn chắn ngang đám bụi cát văng tới.

Anh cảm thấy có ai đó siết chặt eo mình, mạnh mẽ nhấc cả người anh lên lưng ngựa.Lưng Kevin bị đập mạnh vào vùng cơ bắp rắn chắc như sắt thép, anh cảm nhận được một luồng hơi thở nặng nề phả lên bả vai mình, kèm theo đó là tiếng mắng như sấm rền của Oswid vang lên bên tai khiến anh muốn váng đầu: "Mẹ kiếp!!!

Ít ra cũng giơ cái gì lên để mà chắn chứ!

Ngươi cho rằng cái mặt của ngươi cứng hơn khiên thép hả?!"

Con rắn cát to lớn đã nuốt vô số đồng loại kia giờ đây cũng tan thành vụn cát, đống vụn cát ấy bị Mai - Người khổng lồ tự biến mình thành tấm khiên sống, chắn lại toàn bộ phía sau lưng.Quá trình này chắc chắn là một sự giày vò vô cùng đau đớn, nhưng ông là một chiến binh dũng mãnh của tộc nhân thú, một cựu thủ lĩnh có nỗi đau nào chưa từng trải qua, vẻ mặt ông vẫn cương nghị, không hề thay đổi.Mai dường như vẫn còn ngây dại như trước, nhưng cũng có thể đã tỉnh táo từ lâu....Có lẽ ông không thể nhận thức được sau lưng mình là con sông nào, vùng đất dưới chân là lãnh thổ của tộc nào, những người ông đang bảo vệ là ai — Nhưng hơn ai hết, ông biết rõ đây là chiến trường và ông là một chiến binh...

Con đường của chiến binh thường rất ngắn ngủi, vì họ mong những người sống sót có thể tiếp tục bước đi trên con đường dài hơn."

Không——!"

Ban gào lên, chạy lao đến.Cậu nhóc biến đổi từ hình thú chiến đấu trở lại hình người, chạy đến ôm chặt chân cha mình.Cậu chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi mà thôi, trong cái bóng của người cha cao lớn, cậu nhỏ bé đến đáng thương.Mai trí óc đã trở nên mơ hồ suốt bao năm qua, chợt sững người khi được cậu bé ôm lấy.

Ông chậm rãi khom người rồi đưa bàn tay to lớn vỗ lên mái tóc rối bù của cậu: "Con lại cao hơn rồi."

Vì quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Mai trở nên khàn đặc, nhưng lại mang theo sự bình thản và dịu dàng, như thể ông chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi một chút, khi mở mắt ra đã phát hiện con trai của mình cao thêm rồi.

Ông xoa đầu Ban thêm một cái, rồi gỡ tay cậu nhóc ra khỏi người mình, mạnh mẽ đẩy cậu ra xa thêm lần nữa.Khi Ban được Shaw đỡ lấy, thân hình cao lớn của Mai cũng đã hoàn toàn hoá thành cát bụi.

Ngọn gió từ sông Kela nhẹ nhàng lướt qua, cuốn bay lớp bụi mờ, tan biến vào không trung.[Edit by TeiDii]
_______"Con đường của chiến binh thường rất ngắn ngủi, vì họ mong những người sống sót có thể tiếp tục bước đi trên con đường dài hơn..."

Edit đến đoạn cuối tự dưng muốn rơi nước mắt.
.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back