[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Dm/Og] Nhặt Được Tiểu Phu Lang Xinh Đẹp
Chương 59: Đỗ Dương
Chương 59: Đỗ Dương
Thiệu thị thong thả kể: "Thẩm thẩm nhà họ Lưu vốn gốc huyện bên, ở thôn Đỗ Gia.
Nhà có một người anh, cha nương mất sớm, toàn nhờ ca ca nuôi nấng.
Sau này ca ca bà tìm được người tử tế, gả bà sang thôn Thủy Ma.
Vì đường xá xa xôi, nhà chồng lại bận rộn, ít khi về ngoại.
Cứ độ một hai năm, ca ca bà lại dẫn con trai ông - chính là đứa cháu này - sang thăm chơi.
Mấy năm gần đây bỗng dưng biệt tăm, viết thư cũng chẳng thấy hồi âm."
Vân Xuân Lệ sốt ruột: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Không thì sao đột ngột mất liên lạc!"
Thiệu thị gật đầu: "Đến khi cháu trai tìm đến, bà mới hay sự tình.
Hóa ra ba năm trước, ca ca bà khi đang làm công trình bị ngói rơi trúng đầu, khiêng về nằm liệt giường hơn tháng rồi qua đời.
Vợ goá con côi còn đèo bòng, lại thêm nợ nần chồng chất vì tiền chữa bệnh cho cha.
Chủ nợ đòi tiền ráo riết, đứa cháu tên Đỗ Dương đành phải ra bến tàu khuân vác, đi kéo đò.
Đúng là công việc khổ sai, lương thì cao đấy nhưng mỗi năm chẳng phải đều có người chết vì kiệt sức sao.
Bao trai tráng không chịu nổi, vậy mà chàng trai như nó vẫn cắn răng gồng gánh.
Quần quật suốt ngày đêm, ba năm không dám về nhà, Tết nhất cũng ngủ đại ở bến tàu."
Vân Xuân Lệ vốn không chịu được những chuyện thương tâm, lập tức rơm rớm nước mắt: "Thằng bé số khổ quá, đúng là một đứa trẻ ngoan."
Thiệu thị nói đến đây lại thở dài, nói tiếp:"Cách đây ít lâu, Đỗ Dương cuối cùng cũng trả hết nợ, dành dụm được ít vốn liếng mới dám nghỉ việc bến tàu, định về quê cày ruộng chăm lo gia đình.
Nào ngờ về đến thôn Đỗ Gia mới hay, nương hắn đã chung chạ với một gã đàn ông không ra gì, chỉ ngay khi hắn vừa rời nhà không lâu.
Đôi gian phu dâm phụ không những sống trắng trợn trong ngôi nhà cha hắn xây, mà cả tiền hắn gửi về cũng bị người làm nương này lấy cho gã ta tiêu xài.
Đứa em gái còn đỏ hỏn lúc cha mất, giờ mới vừa ba tuổi, bị hai kẻ đó ngược đãi, đói rét tơi tả.
Khi Đỗ Dương thấy nó, đứa bé mặt mày tím tái, gầy trơ xương.
Hắn tức giận đến mức định chém chết tên gian phu."
Quý Ly và Tiếu ca nhi đồng thanh hít một hơi, trời ơi, đừng nói giết người thật nha.
Thiệu thị vội nói: "May mà không chết người, nếu không giờ đang ngồi chồm hổm trong ngục rồi, sao đến thôn Tú Thủy ta được.
Nương hắn lại mù quáng, một mực bảo vệ gian phu, đứng chắn trước mặt con trai mà quát: 'Muốn giết hắn thì phải giết ta trước!'"Lục Cảnh Phong khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ.Khi nghe kể chuyện này ở nhà họ Lưu, anh đã coi thường cái loại đàn bà đê tiện này rồi.
Chỉ vì một gã đàn ông mà con ruột cũng không cần, đúng là lòng dạ độc ác!"
Đỗ Dương thấy nương mình ngược đãi muội muội lại còn hết lòng bảo vệ gã khốn đó, lòng nguội lạnh, bèn mời bô lão trong tộc đến chứng kiến việc đoạn tuyệt quan hệ.
Người đàn bà mù quáng ấy chẳng màng danh dự hay tương lai của con cái, lập tức đòi bô lão viết hưu thư, cắt đứt quan hệ với Đỗ Dương.
Đứa con gái ba tuổi cũng không cần nữa, bà ta cầm hưu thư rồi bỏ đi theo nhân tình."
Vân Xuân Lệ cực kỳ khinh miệt: "Khiếp !
Loại này cũng xứng làm nương à!
Đáng ra nên dùng gậy đánh chết cho rồi!"
Thiệu thị tiếp tục: "Một người đàn ông nuôi muội muội nhỏ tuổi vốn cũng sống được, nhưng thân thích họ hàng trong tộc lại thừa cơ hội cha nương không còn, không ai bảo vệ, tìm cách gán ghép cho hắn một mối hôn nhân tồi tệ để vơ vét tiền bạc.
Ai cũng biết hắn làm ăn mấy năm chắc có của để dành, nên đua nhau tới để kiếm chác."
Nói đến đây, Thiệu thị tức giận: "Thậm chí còn giới thiệu một góa phụ cho một thanh niên chưa vợ!
Đúng là khinh người quá đáng!"
Vân Xuân Lệ gật đầu: "Thật là bừa bãi.
Thằng bé đúng là chẳng có lấy một người họ hàng tử tế."
"Thế nên, hắn không thể ở lại thôn Đỗ Gia, đành bán nhà đưa muội muội đến nương nhờ người cô duy nhất.
Bà chủ nhà họ Lưu thương cháu, hết lòng chăm sóc, ngày nào cũng mang đồ sang cho.
Đỗ Dương vốn có tính tự trọng, sợ làm phiền cô, nhưng cũng không muốn ở xa, nên mới tìm đến thôn Tú Thủy ta.
Sau khi được trưởng thôn đồng ý, hắn liền mua một miếng đất, định xây nhà định cư ở đây."
Lục Cảnh Sơn nghe rõ đầu đuôi, gật đầu: "Người này có khí phách, con cũng nên giúp một tay.
Khi xây nhà, chắc chắn con sẽ dốc sức."
Mọi người còn bàn luận thêm một lúc, đợi khi nồi canh cừu cạn đáy, Quý Ly đứng dậy mang ra mấy khay sủi cảo ba người gói chiều nay, nhẹ nhàng thả vào nồi nước sôi trên bếp than.Những chiếc sủi cảo nhân thịt cừu mọng nước được luộc trong nước dùng ngọt lịm, vỏ bánh mỏng tan trong miệng, nước thịt trào ra tê đầu lưỡi.
Kết hợp cùng sốt chấm hẹ mới làm năm nay, hương vị thơm ngon đến nuốt cả lưỡi.Ánh đèn lung linh, khói tỏa nghi ngút.Chỉ còn một đĩa sủi cảo chưa ăn hết, mọi thứ khác đều được dọn sạch.
Lê ca nhi no đến nỗi khẽ ợ hơi bên cạnh.Sau khi cùng nhau dọn dẹp, trời đã khuya.
Gia đình Lục Minh Hà ra về với những nụ cười rạng rỡ sau bữa tiệc thỏa mãn.Quý Ly còn đi lấy đèn lồng và ô, dặn dò Tiếu ca nhi phải đi đứng cẩn thận.
Lục Cảnh Hồng che ô cho phu lang, nhẹ nhàng dìu cậu về dưới ánh trăng.Sau khi mọi người về hết, Lục Cảnh Sơn đóng cửa.
Quý Ly đã chuẩn bị nước nóng trong phòng.
Đôi môi đỏ mọng vì lẩu cừu bổ dưỡng khiến Lục Cảnh Sơn nuốt nước bọt liên hồi.Hai người ngồi trên giường đất cùng ngâm chân.
Bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của Quý Ly ửng hồng trong nước nóng, gương mặt cũng ửng hồng theo.Bàn chân Lục Cảnh Sơn rộng dày, chai sạn dày đặc không sợ nóng.
Hắn bảo Quý Ly đặt chân lên mu bàn chân mình, Quý Ly nghe lời đặt đôi bàn chân tròn trịa lên đó.Sau khi ngâm chân, Lục Cảnh Sơn lấy khăn lau trên ghế, bàn tay thô ráp nắm lấy mắt cá chân Quý Ly, cẩn thận lau khô.
Khi lau đến lòng bàn chân, Quý Ly cười khúc khích vì nhột, cố gắng rút chân lại.Lục Cảnh Sơn giữ chặt mắt cá, ý đồ xấu kéo người về phía trước, ôm lấy đôi chân Quý Ly nhấc bổng lên theo tư thế đối mặt.Hai cơ thể ép sát vào nhau.
Thân nhiệt Lục Cảnh Sơn nóng rực, hơi thở gấp gáp.
Quý Ly mặt đỏ bừng, cúi mi nhỏ giọng: "Chàng ... thả em xuống đi."
Ánh mắt đen sâu của Lục Cảnh Sơn ghim chặt lấy người, giọng khàn trầm: "Không thả."
Sau khi thổi tắt đèn, hắn xoay người đè nhẹ phu lang xuống giường: "Tối nay ăn nhiều thịt cừu quá, người ta nóng rực.
Phu lang giúp ta với nhé."
Đêm qua trong bóng tối, tiếng thở dốc và thì thầm hòa quyện vào nhau, hoa mai vàng trong góc sân nở rộ hơn, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.Lục Cảnh Sơn đêm qua "quấy rối" nhiều lần, người đàn ông suốt ngày ở nhà không có chỗ tiêu hao sức lực, đều dồn hết lên người Quý Ly, trên giường khiến người ta mệt mỏi không chịu nổi.Sáng nay Vân Xuân Lệ dậy thấy Quý Ly bước đi còn run rẩy, tay không ngừng xoa lưng.
Là người từng trải, sao nàng lại không hiểu, nhân lúc Quý Ly ra ngoài, liền mắng: "Ngốc lắm!
Phu lang nhà mình da thịt mềm mại, mi phải biết kiềm chế chút chứ!"
Lục Cảnh Sơn được cho "ăn no", đêm qua vô cùng thỏa mãn, có bị nương mắng cũng chỉ biết nói "con biết rồi" mà thôi.Vân Xuân Lệ đành thôi, dù sao chuyện phòng the của chồng chồng trẻ, nàng là bậc trên cũng không tiện can thiệp nhiều, chỉ có thể thở dài trong lòng: Đàn ông trong thiên hạ đều vô dụng như nhau.Quý Ly ăn sáng xong liền làm ổ trên giường đất phòng khách, thêu khăn tay.
Trên bàn nhỏ đặt bếp đất nướng đậu phộng, khoai lang khô, cùng ấm trà nhỏ đang sôi sùng sục.Hôm nay trời nắng, tuyết dưới ánh mặt trời trắng xóa chói mắt, cả căn phòng sáng rực.Lục Cảnh Sơn vào phòng trò chuyện cùng y, hai người cười nói vui vẻ.
Lát sau Vân Xuân Lệ mang bài dài vào, bảo trời lạnh chơi bài cho vui.Ba người quây quần trên giường chơi bài, gia đình mà, họ không chơi tiền mà thua bằng đậu phộng.
Chẳng mấy chốc, đậu phộng trước mặt Vân Xuân Lệ và Quý Ly đều dồn về phía Lục Cảnh Sơn.
Hắn chơi bài rất giỏi, lần nào cũng thắng cả hai.Vân Xuân Lê ngáp dài, ăn vạ: "Không chơi nữa!"
Quý Ly trực tiếp giơ tay xáo trộn bài, khiến Lục Cảnh Sơn bất lực, nhìn nương và phu lang ranh mãnh ăn vạ, hắn chỉ biết lắc đầu cười.Cả nhà đang vui vẻ thì bên ngoài vang lên tiếng động.Lục Cảnh Sơn nói: "Để con ra xem."
Quý Ly và Vân Xuân Lệ trong nhà cũng không có việc, liền cùng ra ngoài.Mở cổng sân, thấy trên đường đang đỗ một chiếc xe bò, cửa nhà hàng xóm bên cạnh đang mở toang.Quý Ly ngạc nhiên: "Nhà bên cạnh không phải dọn đi lâu rồi sao?
Nhà trống mấy năm nay, giờ lại quay về à?"
Lục Cảnh Sơn nhìn kỹ rồi nói: "Không giống, có vẻ như có nhà khác chuyển đến rồi thì phải."
Một lúc sau, từ trong nhà có một bóng người cao lớn bước ra.
Người đàn ông đó dáng vóc to cao, mắt sáng mày rậm, khôi ngô tuấn tú, còn dắt theo một đứa trẻ nhỏ.Anh lại từ trên xe chuyển một số đồ đạc vào nhà, Vân Xuân Lệ mới chợt nhớ ra: "Ta nhớ ra rồi, đại bá nương của con có nói qua, đây là cháu trai của thẩm Lưu – Đỗ Dương đó.
Hiện giờ nó chưa dựng được nhà, nên tạm thời thuê căn phòng trống này để ở."
Quý Ly có chút lo lắng nói: "Căn nhà đó lâu năm không sửa chữa, e là bị gió lùa, trời lạnh giá như thế, cậu ta lại dắt theo một đứa trẻ, cuộc sống e sẽ khó khăn lắm, khó tránh khỏi bị rét."
Phu lang của mình vốn tốt bụng, không đành lòng nhìn trẻ con chịu khổ, Lục Cảnh Sơn vốn cũng là người thích giúp đỡ người khác, liền quay về lấy dụng cụ, rồi ôm thêm ít củi."
Ta qua đó giúp cậu ấy một tay, em và nương về nhà trước đi."
Quý Ly gật đầu: "Vậy chàng nhớ cẩn thận chút."
Lục Cảnh Sơn liền đi qua nhà bên cạnh.———Gửi lời chào từ Thượng Hải 🙂)))Tui lại đi công tác rùi, hy vọng có thời gian ra chương tiếp cho mọi người 🙂))) Làm đại đại mọi người đọc đỡ nhabtw reb bull của TQ dở quá huhuCó ai gợi ý chỉnh sửa xưng hô giúp tui dới 🙁(( nửa nạc nửa mỡ, kinh quá
———
Nước chấm hẹ