[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,359
- 0
- 0
[Dm/Og] Nhặt Được Tiểu Phu Lang Xinh Đẹp
Chương 39: Sắp cưới rùiiiii
Chương 39: Sắp cưới rùiiiii
Đã sắp giữa tháng Tám, ruộng ngô giờ đây đã vào độ thu hoạch.
Những thân cây cao vút đứng thẳng tắp, từng bắp ngô mập mạp trĩu nặng, hạt vàng căng mọng, trong suốt như ngọc, lặng lẽ chờ người nông dân tới gặt hái mang về.Lục Cảnh Sơn ở trên trấn làm việc cho nha môn, căn bản không có thời gian về nhà thu hoạch.
Quý Ly và Vân Xuân Lệ bèn thương lượng với nhau, qua thôn bên mời hai người có sức về hái ngô.Vừa định như thế, nhà đại bá đã đến cửa.
Lục Cảnh Hồng đẩy xe, Lục Cảnh Phong gánh sọt, Tiếu ca nhi và Thiệu thị mỗi người cầm theo một cái liềm và giỏ theo sau.Vân Xuân Lệ phấn khởi đẩy cánh cửa hàng rào chào hỏi:"Sao mọi người lại tới đây, hai ngày này đáng ra phải bận lắm mới đúng chứ."
Nhà đại bá vốn nhiều ruộng, sau khi Tiếu ca nhi nhập vào hộ tịch, thôn lại chia thêm hai mẫu ruộng cho nhà họ.
Bấy giờ, nhà đại bá cũng được gọi là nhân khẩu đông đúc rồi.Thiệu thị cười nói:"Nhà ta lại chẳng gấp, toàn trai tráng khoẻ mạnh, hai ba ngày là gặt xong ấy mà.
Nhà ngươi ấy, Lục Cảnh Sơn phải lên trấn làm việc, chuyện trong nhà chỉ có ngươi và Quý ca nhi lo liệu, có thế nào nhà ta cũng phải đến phụ một tay."
Vân Xuân Lệ cảm động rưng rưng nước mắt, không khỏi nghĩ về những ngày tháng Lục Cảnh Sơn xa nhà.
Lúc đó trong nhà chỉ có mình nàng, mỗi lần đến mùa vụ, nàng lại chôn mình cả ngày ngoài ruộng, đến cơm ăn nước uống còn không có ai lo lắng."
Những năm này may mà có ngươi phụ ta lo việc đồng áng.
Nếu không có ngươi, chắc ta đã mệt chết trong ruộng rồi."
Thiệu thị cười thoải mái:"Hai ta tuy là chị em dâu, nhưng lại thân thiết khác gì ruột thịt trong nhà đâu.
Nếu ta không giúp ngươi thì còn ai vào đây nữa?"
Vân Xuân Lệ thân mật nắm chặt tay nàng.Quý Ly bước đến trò chuyện cùng Tiếu ca nhi.
Kể từ sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.Y chăm chú quan sát Tiếu ca nhi vài lần, rồi mỉm cười nói:"Xem ra ngươi sống ở nhà Cảnh Hồng ca cũng ổn đấy.
Trông có da có thịt hơn hẳn, khác xa dáng vẻ gầy gò ngày trước."
Gương mặt Tiếu ca nhi giờ đầy đặn hơn nhiều, làn da trắng hồng, mịn màng, cả người toát lên vẻ tươi tắn, linh hoạt.
Khóe môi cũng thấp thoáng một nụ cười, vừa nhìn đã thấy rõ cậu đang có cuộc sống hạnh phúc bên nhà chồng.Tiếu ca nhi mím môi cười khẽ, ánh mắt vô thức liếc nhìn Lục Cảnh Hồng đang đứng cạnh:"Chàng ấy đối xử với ta rất tốt, cha mẹ chồng cũng hiền hậu và bao dung.
Việc trong nhà ai cũng san sẻ, phân công rõ ràng, đến mức ta đôi khi còn thấy mình hơi lười biếng nữa kìa.
Nếu vậy mà còn không mập lên thì thật uổng phí."
Quý Ly thấy cậu sống tốt, trong lòng cũng vui thay.Hai người rủ rỉ tâm sự với nhau, Tiếu ca nhi hỏi thăm y:"Nghe mẹ chồng nói, hôn sự của ngươi và Cảnh Sơn ca sắp tới rồi?"
Quý Ly ngượng ngùng rũ mắt:"Gì mà truyền nhanh vậy?"
Tiếu ca nhi cười trả lời:"Chỉ cho phép ngươi chọc ta chứ không cho ta chọc lại hả?
Nghĩa nương ngươi thân với mẹ chồng ta như thế, chắc chắn sớm đã nói cho bà biết rồi.
Chuyện vui thế này, ta nghe thôi mà còn vui lây nữa mà."
Quý Ly quàng lấy cánh tay cậu, cả đoàn người men theo con đường nhỏ giữa những cánh ruộng rộng lớn, vừa đi vừa trò chuyện:"Còn hai tháng nữa mà."
Tiếu ca nhi chớp mắt:"Hai ngươi đã tỏ rõ lòng mình rồi, trên cơ bản lại là người một nhà.
Thành thân đáng lý ra phải nhanh hơn người khác chứ, sao lại kéo dài thêm nhiều ngày thế?"
Quý Ly mỉm cười, nói cậu biết ý định của Lục Cảnh Sơn, hắn muốn gom tiền xây nhà mới rồi mới làm hôn lễ.Những trăn trở của Lục Cảnh Sơn không phải là không có lý.
Căn nhà hiện tại vốn được xây từ thời cha hắn, khi đó điều kiện còn thiếu thốn, chỉ có thể dùng bùn vàng trộn rơm rạ đúc gạch bùn để dựng tường, đến cả bức tường sân cũng không có, chỉ lấy cành cây làm hàng rào tạm.
Giờ đây năm tháng qua đi, mặt tường đã nứt nẻ, mái ngói cũng rơi rụng lổm chổm, mỗi khi trời mưa lại dột tứ phía, quả thật căn nhà này cần phải xây lại cho đàng hoàng.Hắn không muốn Quý Ly gả cho mình lại phải chịu cảnh thiệt thòi như vậy.
Mấy ngày nay càng có động lực làm việc ở nha môn, không hề nghỉ ngơi lấy một ngày, chỉ mong sớm ngày được nhận tiền công mà thôi.Tiếu ca nhi nghe thế liền yên tâm, khẽ vỗ tay Quý Ly:"Cảnh Sơn ca đúng là yêu thương ngươi thật lòng.
Lo lắng tỉ mỉ đến như thế, ngươi cứ chờ hưởng phúc là được rồi nha!"
Quý Ly trừng cậu:"Làm sao, chẳng lẽ ngươi không sung sướng hả?
Cảnh Hồng ca không thương ngươi à?"
Tiếu ca nhi xấu hổ đánh y một cái, hai tiểu ca nhi vừa đi vừa trò chuyện, nhộn nhịp vô cùng.Ra đồng, hán tử vác rổ xông ngay vào ruộng ngô, đôi tay thoăn thoắt bẻ từng bắp ngô mẩy hạt rồi ném vào rổ sau lưng.
Quý Ly và Kiều Ca sức yếu hơn nên bị bỏ lại phía sau.
Vân Xuân Lệ cùng Thiệu thị dùng liềm chặt những gốc ngô đã thu hoạch, bó thành từng đống chờ làm phân.
Trời nắng gắt, may nhờ ngô cao che bớt, nhưng lá ngô sắc lẹm cứa vào tay Quý Ly vài đường đỏ ửng, may mà chỉ vào phần da thô bên ngoài, chảy vài giọt máu nhưng không đáng kể.
Cả nhà làm việc suốt ngày cuối cùng cũng thu hoạch xong hai mẫu ngô nhà Lục Cảnh Sơn, chỉ chờ đem về tẽ hạt, phơi khô rồi cất kho là dùng cả năm.
Trên đường về, một mảnh đất bỏ hoang cỏ mọc um tùm, cao đến nửa thân người, thật là tiếc cho mảnh ruộng phì nhiêu này.Tiếu ca nhi thoáng ngoảnh nhìn lại với ánh mắt u buồn, mang chút sầu cảm.Quý Ly nhận ra đó là đất nhà Vương Ngọc Hoa - gia đình cũ của Tiếu ca nhi, liền hỏi khẽ: "Nhà họ Vương còn quấy rầy ngươi không?"
Tiếu ca nhi lắc đầu: "May mà có tướng công ta ngăn cản, bọn họ không thể đến gần.
Mấy ngày trước ta nghe nói cả nhà lên trấn kiếm sống, nhưng hai người ca ca kia của ta đánh chết cái nết không sửa, lại làm cái trò ăn cắp ăn trộm, bị người ta bắt tại trận tóm lên nha môn, ăn hai mươi trượng rồi bị đuổi khỏi trấn Cát Tường luôn."
Quý Ly thở phào: "Thế là yên tâm rồi.
Như thế thì không quấy rầy ngươi nữa rồi."
Đoàn người tiếp tục đi thì gặp phải Vương Nhị Thẩm đang lùa vịt từ sông về.
Thẩm ta vui vẻ chào hỏi: "Cảnh Sơn nương, Cảnh Hồng nương, hai người đi thu ngô đấy à?"
Vân Xuân Lệ cười gật đầu: "Đúng rồi, tranh thủ ngô vừa chín là gặt ngay cho kịp trồng tiếp đậu vụ thu ấy mà."
Vương Nhị thẩm cảm thán: "Chả trách nhà thẩm ngày càng khấm khá.
Cảnh Sơn giờ là thợ mộc có tiếng, thế mà thẩm vẫn chăm chỉ làm đồng áng thế à, bảo sao cuộc sống không tốt lên chứ!"
Vân Xuân Lệ cười cười, nhìn bầy vịt của nàng ta: "Nhà thẩm cũng thế thôi, đàn vịt béo tốt thế kia, cuối năm bán lại chả được cả đống tiền."
Vương Nhị thẩm nghe thế lòng vui lắm, ý cười trên mặt càng sâu, cứ đà đưa nói chuyện mãi, rồi lại kéo tới Quý Ly: "Quý ca nhi cũng ở đây à, giờ hiếm có tiểu ca nhi nào chịu khó ra đồng như con lắm.
Cảnh Sơn nương à, phúc đức lắm nhá, Quý ca nhi vừa chăm chỉ lại khéo léo thế kia!"
Vân Xuân Lệ nhìn Quý Ly đầy tự hào: "Đúng là ngoan ngoãn thật.
Trời tối rồi, chúng ta phải về đây."
Vương Nhị thẩm vội lùa vịt tránh đường, không quên dặn: "Mai mốt Quý ca nhi nhớ sang nhà thẩm chơi nhé!"
Quý Ly khẽ gật đầu cười, không đáp lại.
Đi được một đoạn, Vân Xuân Lê bỗng trở mặt lạnh lùng.
Thiệu thị nhận ra liền hỏi: "Vương Nhị nhà đó..."
Vân Xuân Lệ nghiến răng: "Cả vùng này nhiều kẻ thèm muốn Quý Ly, nhưng bà ta là kẻ trơ trẽn nhất.
Hôm trước Quý Ly sang mua vịt con, bà ta níu kéo nói chuyện cả buổi.
Hôm nay lại tỏ ra thân thiết quá đáng, chắc chắn có ý đồ xấu!"
Thiệu thị gật đầu: "Quý Ly xinh đẹp lại tốt tính, tiếng lành đồn xa, bị người ta để ý cũng thường tình.
May là y với Cảnh Sơn đã rõ lòng nhau, ngươi cứ yên tâm đi."
Hôm nay, ngô thu hoạch chất đầy cả sân.
Vân Xuân Lệ đẩy cối xay ra, cười nói: "Nay ta xay ngô tươi thành bột làm bánh, bảo đảm thơm phức luôn!"
Hán tử hôm nay bỏ nhiều sức nhất, bấy giờ đang thong thả ngồi uống trà dưới mái hiên nhà.
Phụ nữ và các tiểu ca nhi ngồi quanh cối xay tẽ hạt ngô.
Ngô mới hái còn non mọng sữa, chỉ cần ấn nhẹ đã vỡ trào ra dòng nước ngọt lịm, hương ngô thơm nồng.
Sau khi tẽ xong, hạt ngô được xay nhuyễn thành thứ bột màu vàng sữa, ngọt dịu.
Quý Ly đứng lên đề nghị: "Nếu làm bánh nướng sợ là mất vị ngọt tự nhiên của ngô.
Để con làm bánh ngô hấp cho mọi người nhé, buổi tối ăn cũng dễ tiêu."
Tay nghề nấu ăn của Vân Xuân Lệ không ngon như y, tất nhiên vui vẻ đồng ý: "Con làm gì cũng ngon, tối nay cả nhà lại được ăn cao lương mỹ vị rồi!"
Quý Ly bưng thau bột ngô vào bếp, thêm chút đường mía khuấy đều cho sánh lại.
Y nhặt những lớp lá ngô non nhất, múc bột đổ vào lá rồi xếp vào xửng hấp.
Khi còn vài cái chưa làm xong, Lục Cảnh Sơn đi làm về.
Hắn chào mọi người rồi thẳng tiến vào bếp tìm Quý Ly.
"Chàng về rồi à?"
Quý Ly vừa làm vừa ngẩng lên nhìn, giọng nói mang chút ngọt ngào nũng nịu.Lục Cảnh Sơn cười, lại gần y: "Nương bảo tối nay em lại trổ tài nấu nướng."
Quý Ly khẽ cười, đặt bánh vào xửng: "Chỉ là bánh ngô mà thôi, tranh thủ ngô tươi làm cho mọi người thưởng thức."
Lục Cảnh Sơn đáp lại:"Em làm gì ta cũng thích hết."
Quý Ly trừng hắn:"Vừa về đã ăn nói ngọt xớt như thế, không biết ngượng à?"
Lục Cảnh Sơn bị mắng mà vẫn cười ngây ngô.
Bỗng hắn nhìn thấy vài vết xước trên mu bàn tay Quý Ly, liền nắm lấy tay y soi dưới ngọn đèn dầu: "Bị lá ngô cứa vào hồi chiều à?"
Quý Ly lại thấy bình thường, ở quê cứa tay thế này chẳng phải chuyện thường sao:"Không sao đâu, lại chẳng đau, hai ba hôm nữa là hết rồi."
Lục Cảnh Sơn dùng ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên vết thương, lòng quặn lại.
Quý Ly vốn là tiểu ca nhi trong đại trạch viện, dù cuộc sống cơ cực nhưng chưa từng phải làm lụng cực nhọc.
Nửa năm qua, đôi tay mềm mại ngày nào giờ đã thô ráp, in hằn những vết chai sạn mất rồi.Giọng hắn khàn đặc: "Ta sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, kiếm thật nhiều tiền để em không phải vất vả nữa."
Thấy hắn rầu rĩ thương mình như thế, Quý Ly bật cười, lòng ngọt như mật.
Bữa tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm với bánh ngô hấp thơm phức, canh cá diếc nấu đậu phụ trắng ngần.
Vị ngọt thanh thấm vào từng thớ thịt, xua tan mệt nhọc cả ngày.
Cá do Lục Cảnh Sơn mang về.
Hôm nay là ngày lành kéo xà nhà*, quan phủ muốn cầu mong mọi chuyện suôn sẻ, thế là chuẩn bị lễ vật cúng tế, đầy cả một bàn, đợi tăng nhân cúng xong là chia cho mọi người.
Là thợ mộc, Lục Cảnh Sơn đáng ra được phần nhiều.
Thế nhưng, thiết nghĩ đến đây làm công ai cũng là người có hoàn cảnh khó khăn, hắn không nỡ lấy, nên chia hết mấy phần thịt heo, thịt quả và hoa quả cho họ.
Ít nhiều gì cũng đem về chia cho người trong nhà cùng thưởng thức, được ăn miếng đồ mặn, hắn chỉ giữ lại mấy con cá diếc về bồi bổ cho nương và Quý Ly.
Vân Xuân Lệ húp xì xụp bát canh, khen ngợi: "Cá quan phủ có khác, ngọt hơn cá sông nhiều!"
Thiệu thị cười khúc khích: "Hay tại lòng ngươi vui nên miệng cảm thấy ngon?"
Lục Cảnh Hồng gắp thêm cá cho phu lang nhà mình, hào hứng: "Chẳng ngờ nhà mình cũng được nếm đồ quan phủ.
Ngày trước không bị vơ vét thuế đã may!"
Lục Cảnh Phong gật đầu: "Nhờ Cảnh Sơn ca làm thợ mộc, cả nhà ta mới được nhờ."
Quý Ly nhấp từng ngụm canh nhỏ.
Lục Cảnh Sơn ngồi yên nghe mọi người trò chuyện, trong lòng hắn cũng phấn khởi.
Hắn cố gắng như thế âu cũng chỉ muốn người trong nhà được ăn no mặc đẹp mà thôi, tay lại lặng lẽ gắp miếng bụng cá béo ngậy bỏ vào bát Quý Ly.Quý Ly nâng mắt, hai người nhìn nhau, ánh mắt đong đầy niềm tin vào tương lai tươi sáng.————
Bánh ngô hấp nhe