Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 54


Chương 54Cả cuộc đời Lâm Song Ngọc mạnh mẽ có tiếng, cứng cỏi ngâm nước không mềm, va đập không vỡ, bẻ gãy cũng không đứt lìa.

Là người thoắt cái biến gian lao thành đĩa dưa muối dồn vào bánh bao nhai nuốt xuống bụng.Hồi đó, khỏi phải nói cũng biết thừa, cuộc hôn nhân của bà và Kiều Tư Sơn là do có người mai mối cho, kéo hai người nam và nữ không can hệ gì đến nhau buộc lại thành một cặp khác nào nghĩ một đằng nói một nẻo.

Kiều Tư Sơn lề mề ì ạch cả đời, không cương không mềm dẻo, là loại không hợp mắt người ta nhất; Lâm Song Ngọc thì dữ dội gai góc, mọi điều trong bụng bà xưa nay tự do bà đo đạc định đoạt theo ý muốn của bản thân.Kiều Phụng Thiên nghe Lâm Song Ngọc mắng mỏ Kiều Tư Sơn hơn nửa đời người, cũng chứng kiến bà bấm bụng chăm sóc ông không kêu thán một chữ nửa đời người.

Hồi y còn đi học, bà vẫn còn sức vừa chửi mắng vừa giơ chổi đuổi đánh một, hai vòng Lang Khê, rồi gồng gánh mãi thành mụ đàn bà cứng đầu cứng miệng.Bây giờ đến đi lại mấy bước hái mớ ngò với xà lách ngoài vườn còn chẳng nhanh nhẹn nhẹ nhàng nổi.

Lưng còm, không phải trông như có tuổi nữa mà là già thật rồi.Kiều Phụng Thiên biết mình giống Lâm Song Ngọc nhất nhà, là đứa thừa hưởng mọi cố chấp xảo trá suốt đời bà.

Thế là, hai cực giống nhau sẽ luôn tuân theo định luật bài xích nhau.Thực ra Lâm Song Ngọc và Kiều Phụng Thiên luôn ngầm hiểu lẫn nhau.

Con mất tự nhiên khi chạm mặt mẹ, mẹ cũng chẳng vui vẻ gì khi gặp con.

Vậy sao cả hai không cùng lùi lại một bước, và thế là mối quan hệ mẹ con tưởng như gãy lìa mà vẫn còn dính líu đến nhau này trở nên kiệm lời và hiếm khi gặp mặt.

Sự ăn ý cân bằng ấy sẽ im lìm đến lúc Lâm Song Ngọc mồ yên mả đẹp, khóc trước chiếc hộp gỗ, khóc trước vốc hài cốt.Mối quan hệ ấy sẽ kết thúc như thế.Mẹ nó phiền thật chứ.Bởi thế nên mặc cho Lâm Song Ngọc có căm ghét, tệ hại, coi mình là đồ gay lọ hạ đẳng biến thái, Kiều Phụng Thiên không hận bà, không oán trách bà.

Quá lắm chỉ như miếng xương cá diếc không nuốt trôi, người ta cứ tưởng là mềm rục, ngờ đâu tình cờ nuốt phải vẫn sẽ thấy đau.Găm lấy, nhắc nhở bản thân từng giây từng phút: Đừng quay đầu, cứ bước nhanh đi.Đỗ Đông bắt một chiếc taxi, Lý Lệ với Kiều Thiện Tri đeo cặp ngồi sau, còn anh ta mở cửa ghế phụ.

Đầu cao quá lên lúc chui vào đập xương lông mày vào khung xe, nghe cộp một tiếng vang dội.Tài xế nghe tiếng nhíu mày hít một hơi: "Uây!

Có đau không?"

Lý Lệ vội vàng chúi lên trước xoa xoa trán Đỗ Đông: "Anh ngốc à, đi đứng không nhìn ngó gì, bộ anh muốn vận may bay vào đầu hả."

"Ai rồi rồi rồi."

Đỗ Đông giơ tay che một bên mặt né ra sau, tay kia khua khoắng lung tung: "Bác tài, đến bệnh viện thành phố Lợi Nam, khu nội trú ở cổng Nam ấy."

"Ok."

Đỗ Đông nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi sao Kiều Phụng Thiên nằng nặc đòi đón Tiểu Ngũ Tử về.

Vấn đề là không phải đưa về nhà, mà dẫn tới bệnh viện.

Gì đây?

Tính khai à?

Dắt đứa con nít tới cửa phòng bệnh, chỉ vào người đang nằm trên giường bệnh bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ bảo nhìn đây, ba con đây, bị đụng xe, giờ không nói được không cử động được nữa, con chuẩn bị tinh thần nhanh đi.Bộ hết cách rồi hay gì!Trên đường Đỗ Đông bấm điện thoại nhắn tin cho Kiều Phụng Thiên."

Cậu tính làm cái quái gì vậy!"

Kiều Phụng Thiên trả lời lại rất nhanh: "Sắp đến chưa?"

"Đến mẹ nhà cậu."

"Cậu tới đây, đứng trước mặt mẹ tôi mà nói, thể nào bà cũng cho cậu ăn một cái tát lộn ba vòng mới về."

"Má chứ tôi nói cái kiểu vậy đệt, đù đệt cụ sao mẹ cậu lại ở đây?

Mẹ cậu biết chuyện rồi hả?

Sao bảo không tính nói với mẹ sợ ba bệnh tim không chịu được cú sốc ủa sao đòi giấu hết cái này tới cái nọ cuối cùng không giấu nổi cái đách gì vậy thằng ranh kia!"

"Cậu gõ dấu chấm phẩy vào đàng hoàng hộ tôi cái?

Tôi có nói gì đâu, bà tự biết đấy."

"Ai bô bô cái mồm nói linh tinh suốt ngày vậy!"

"Tôi chưa kể vụ Trương Phong với cậu à?"

"Thằng đó là ai, cậu nói với tôi lúc đéo nào?!

Mấy bữa nay tôi gọi cậu có nghe cuốc nào đâu?

Không kêu chờ tí cũng cúp cái rụp!

Ngoài tin báo anh trai cậu không phải chịu trách nhiệm hình sự ra cậu có kể thêm cái rắm chó gì nữa đâu!"

Kiều Phụng Thiên không trả lời, Đỗ Đông vẫn nhắn tiếp."

Bỏ qua Phong Phiếc gì đi!

Ài, mẹ cậu đã biết rồi thì càng không thể để Tiểu Ngũ Tử biết chứ!

Lỡ mẹ cậu đòi rước Tiểu Ngũ Tử về Lang Khê không cho nó học ở trường nữa thì tính sao?

Cậu có cho nó đi học nữa không?

Có muốn cho nó thành tài nữa không?

Có muốn nó cắm mặt ở đất Lang Khê cả đời này như anh trai cậu không?"

Đỗ Đông sốt ruột, nói toẹt ra rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.Kiều Phụng Thiên vẫn không trả lời.Đỗ Đông vả vào miệng mình, quẳng điện thoại lên đùi.

Chừng bốn, năm phút sau điện thoại mới lại rung bần bật."

Chuyện này không phải một mình tôi bảo nghĩ là được, cũng không phải một mình tôi quyết là xong.

Cậu tới đi, tôi đợi ngoài cổng."

Lâm Song Ngọc chỉ từng nổi đóa om sòm trước mặt người ngoài, chứ xưa nay chưa khóc bao giờ.

Trong suy nghĩ của bà, cảm xúc đau buồn là chuyện cá nhân tới cực độ, buộc phải cắn răng nhịn xuống chứ nhất quyết không được cho người ta nhìn thấy.Bà nhìn Đỗ Đông dắt tay Tiểu Ngũ Tử đi trên hành lang đằng xa xa.Kiều Phụng Thiên đứng ngay ngắn bên tường, nhìn đăm đăm cậu bé hồi lâu rồi nghĩ, hình như đen với gầy đi rồi.

Lưng Lâm Song Ngọc và Kiều Phụng Thiên thẳng thớm lạ thường, không khác nào xài cùng cây thước.Đo rồi vẽ ra cùng một hình dạng, chỉ khác cái một người đứng còn người kia thì ngồi."

Tiểu Ngũ Tử..."

Bàn tay đặt trên quần của Lâm Song Ngọc bấu chặt, co quắp nhổm dậy, vẫn chìa bàn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán Kiều Thiện Tri, tay kia vòng qua vai cầm cặp đi học cậu bé đeo.Lâm Song Ngọc cười như không, đôi mày cong lên đầy gượng gạo."

Ôi trời, cặp của nhóc con nhà bà nặng quá ha."

Đã lâu rồi Tiểu Ngũ Tử không gặp bà nội, cậu bé cũng nhớ bà, giơ tay nắm vạt áo bà mãi, đôi mắt đen láy chớp chớp."

Sao nội tới đây ạ?"

Lâm Song Ngọc chỉ nhìn Tiểu Ngũ Tử, vuốt ve cháu trai, không đáp.Kiều Phụng Thiên bấu siết tay áo, mới thơ thẩn một tí đã bị Đỗ Đông với Lý Lệ lôi ra góc."

Sao rồi?"

"Cậu hỏi ai?"

"Tôi hỏi tôi đấy!"

Mắt Đỗ Đông trợn ngược: "Lảm nhảm gì vậy, anh cậu ấy, anh cậu giờ sao rồi?"

Kiều Phụng Thiên khựng một lúc không động đậy, tiếp đó khoanh tay dựa lưng vào tường, cúi gằm đầu."

Nối thì nối được rồi, tay trái tạm thời không có dấu hiệu hoại tử, nhưng trông chờ hồi phục tới mức độ có thể cầm nắm hay viết vẽ thì không thể nào.

Bây giờ lúc tỉnh lúc mê, không nhận ra ai với ai, không nói được, không ăn được."

Đỗ Đông nhướng mày trợn trừng: "Tình trạng như này còn đưa Tiểu Ngũ Tử tới bệnh viện làm mẹ gì, sao không đào cái hố tự chôn thây xuống cho rồi anh tôi ơi?!"

Kiều Phụng Thiên nghe vậy bực bội vuốt tóc mái, ngoái đầu.Lý Lệ thấy thế kéo Đỗ Đông, hạ giọng ghé lại nói: "Anh đừng gào um lên nữa được không, người ta còn chưa nói hết câu anh đã xổ một đống rồi.

Anh nghe Phụng Thiên nói dứt đã đi chứ?"

Thế là cả hai đều không ai nói gì, im lặng đứng đó."

Trương Phong."

Kiều Phụng Thiên vê miết đầu ngón tay, bóc miếng da sứt ra ở kẽ ngón tay."

Là chủ chiếc xe, cậu ta chủ động liên lạc với anh tôi, bảo có mối làm ăn rồi hỏi ảnh có chịu làm không.

Anh tôi lù khù không biết trời trăng mây gió gì, nghĩ sai phạm chẳng bõ bèn nên chạy xe đen kiếm chút đỉnh.

Chạy cả ngày thứ bảy, thi thoảng chạy đêm cũng không nói cho Tiểu Ngũ Tử biết."

Da tay sứt phải xé thuận chiều mới không đau, cơ mà xé thuận lại không gọn, ngược chiều mới sạch sẽ được.

Chỉ có điều, bóc đường ấy thường sẽ sứt kèm miếng thịt miếng máu chẳng liên quan."

Ba cậu ta là hàng xóm cũ nhà tôi ở Lang Khê, xảy ra chuyện, mồm năm miệng mười truyền hoài cũng tới tai...

Có thể là do họ vô tình nói cho bà biết."

Đỗ Đông cúi đầu nhìn đầu ngón tay y ứa máu, nhíu mày thò tay qua chộp lấy: "Bên cảnh sát xử lý sao?

Ài Lý Lệ em có giấy không lau cái này nhanh nhanh hộ anh cái."

Lý Lệ vội móc bịch giấy hiệu Tâm Tương Ấn ra: "Đây, em có đem cả băng cá nhân nữa này."

"Không cần đâu."

Kiều Phụng Thiên ngậm tay vào miệng, liếm máu chảy ra, "Theo thông lệ thì phải giam xe phạt hành chính, xe không giam được rồi, phạt ba chục ngàn."

Đỗ Đông xé bịch giấy rồi rút một tờ ra: "Tính sao?"

"Cậu ta bảo không cần, cũng không cần tôi đóng phạt, không cần bồi thường xe.

Cậu ta bảo thấy có lỗi với anh tôi, không nghĩ chuyện sẽ thành ra như bây giờ.

Giờ tôi cũng chỉ có sẵn bốn chục ngàn, chuyển cho cậu ta rồi."

Kiều Phụng Thiên nuốt mùi tanh xộc trong khoang miệng.Mặt Đỗ Đông nghệch ra không tin nổi, dúi cùi chỏ huých Kiều Phụng Thiên."

Cậu bị đần à!

Nó không cần cậu trả làm đếch gì, bộ để đốt lên luộc trứng hả?

Nghĩ sau này không cần xài tiền nữa hay sao mà tự nhiên đi bồi thường cho nó bốn vạn đầu óc úng nước hay gì?!"

Kiều Phụng Thiên phẩy tờ giấy, vê một góc ấn vào đầu ngón tay mình, chợt nở nụ cười."

Tôi đần đấy, đầu tôi úng nước đấy, tôi là thằng không bao giờ nợ ân tình người khác được chưa?

Bộ cậu mới quen tôi bữa đầu tiên chắc?"

Đỗ Đông há hốc, không còn gì để phản bác.Đang trong tình thế nghèo mạt hạn nghèo sát đất, tin bán nhà gấp của Hà Tiền vẫn chưa có động tĩnh, cái động viện phí thuốc thang không đáy treo lơ lửng.

Hóa đơn thanh toán cứ gửi từng xấp về, Kiều Phụng Thiên đã tích được cả chồng giấy đỏ đỏ trắng trắng.Y thấy may khi đã không thuận miệng nói cho Đỗ Đông biết chuyện mình bán cả nhà.

Nếu nói thật, có khi Đỗ lo ngay ngáy chuyện nhà mình thể nào cũng vơ vét vốn chữ nghĩa tục tĩu mình biết hết cái kiếp này chửi bới mình xa xả một trận ra trò không ngóc đầu dậy được, bươi móc mớ vốn liếng chẳng có nhiêu của mình nhanh gọn sạch sẽ.Nói, không đủ tiền thì bảo tôi!

Tôi cho cậu mượn hết!

Đừng có mà bán nhà!Trọng tình trọng nghĩa quá mức, không lắng lo gì chuyện mình cũng có gia đình nhỏ của riêng mình.Kiều Phụng Thiên đưa mắt nhìn Lý Lệ, thầm nhắm mắt lại trong lòng.Lâm Song Ngọc ngẩng lên thấy Kiều Phụng Thiên đi đến, ngồi xuống bên chân Tiểu Ngũ Tử.Lòng Kiều Phụng Thiên đang rất rối, nếu có thể, y hy vọng Tiểu Ngũ Tử không bao giờ biết được chuyện này.

Đương nhiên y luôn mong Kiều Lương sẽ mãi cao lớn, ấm áp, oai phong, đầy tràn sức sống, như mọi người cha bình thường khác.Chắc hẳn bản thân Kiều Lương cũng không muốn con trai nhìn thấy mình trong bộ dạng hôn mê, xanh xao bệnh tật một cách trực diện như vậy.Nhưng đến cả Lâm Song Ngọc cũng biết rõ, sự che giấu khăng khăng này chỉ tốt đẹp bề ngoài.

Kiều Phụng Thiên không nghĩ Lâm Song Ngọc sẽ khuyếch đại sự thật trước mặt Tiểu Ngũ Tử, không dặn bà giả vờ câm điếc với cậu bé giống mình, làm ra chuyện mà chắc cả đời này bà cũng không làm được.Huống gì tất cả vẫn chưa giải quyết đến đâu, y thật không còn hơi sức vẽ ra câu chuyện cổ tích êm ái tuyệt đẹp cho Tiểu Ngũ Tử.Lâm Song Ngọc luôn miệng bảo ông trời tạo nghiệt đui mù không buông tha cho nhà họ Kiều.

Thực ra Kiều Phụng Thiên không nghĩ thế, đời quá ngắn ngủi để thở than, ông trời cũng chẳng nhận ra một ai, người trải qua đủ loại ngọt bùi đắng cay tất thảy đều do ngoài ý muốn, không phải do ông trời cố ý.Nếu Tiểu Ngũ Tử định sẵn phải trải qua những chuyện này, mang những gánh nặng này, vậy Kiều Phụng Thiên có trách nhiệm dạy cậu bé gánh vác thế nào dưới góc độ người chú người cha, chứ không phải cách trốn tránh.Nếu học được cách chấp nhận, vậy chắc chắn cậu bé sẽ khác với những đứa trẻ khác.Nếu học được cách kiên cường, vậy cuộc đời vẫn chưa bắt đầu của cậu bé nhất định vô tiền khoáng hậu.Kiều Phụng Thiên như đang tự thôi miên bản thân suy nghĩ theo chiều hướng lớn lao tươi sáng.

Y nắm lấy đôi tay ấm áp đang đặt trên đầu gối Tiểu Ngũ Tử, nhìn nét mặt bình yên của cháu trai thật tỉ mỉ.Tiểu Ngũ Tử căng thẳng và đau lòng lắm, Lâm Song Ngọc thấy vai cậu bé căng lên, hai chân nép chặt vào với nhau."

Chú ơi..."

"Tiểu Ngũ Tử à, ba con bị ốm, một thời gian rất dài nữa mới khỏe lên được.

Mấy bữa nay chú không nói với con, chú sợ con lo, con có giận chú không?"

Kiều Phụng Thiên cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể, biến nặng thành nhẹ.Cảm xúc của Tiểu Ngũ Tử không hề viết hết lên mặt như mọi đứa trẻ khác.

Sắc mặt cậu bé chợt cứng đờ, nét mặt trì xuống.Đỗ Đông đứng cạnh đó im ắng nghe; bụng dạ khó chịu, quay ngoắt đi không nhìn, thế nào lại nghe Lý Lệ đứng bên kiềm chế nôn khan vô cùng không đúng thời điểm..Editor có lời muốn nói:Hôm nay mình không ok cho lắm, sợ là beta trong trạng thái này thọt tùm lum nhưng không thể để mọi người chờ thêm nữa ToT, nếu các chương được đăng trong ngày hôm nay có sai sót gì nhiều mong mọi người thông cảm và chỉ ra giúp mình, mình sẽ cố gắng khắc phục thiệt sớm.

Và mình vẫn đang edit bộ này đều đặn không có bỏ đâu, hãy tin mình ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 55


Chương 55Phản ứng bình tĩnh của Tiểu Ngũ Tử nằm trong dự đoán của Kiều Phụng Thiên, nhưng khi Kiều Phụng Thiên ngẩng mặt lên nhìn cháu trai mình, lại chợt thấy cậu bé bình tĩnh quá mức.Lâm Song Ngọc nắm cánh tay Tiểu Ngũ Tử thật chặt: "Con."

Tiểu Ngũ Tử đang tiêu hóa hàm ý trong những gì Kiều Phụng Thiên nói.Cậu bé luôn thấy rằng, mỗi lần người lớn ngồi xuống trước mặt đứa trẻ con, cười với nó, làm những cử chỉ và ám hiệu ngầm dịu dàng yếu thế, thế chắc chắn không phải điềm báo tốt đẹp gì.Tiểu Ngũ Tử suy nghĩ thật nhanh nhưng vẫn cứ lùng bùng rối rắm, cậu bé cố gắng chắp vá mối liên hệ giữa "ba bị bệnh" và "một thời gian rất dài nữa mới khỏe lên được" là gì, tự bản thân hiểu lướt qua sự thật đó, xem nó sẽ mang đến tác động và hậu quả nào.Nhưng mà phức tạp quá Tiểu Ngũ Tử không nghĩ ra, chỉ nhìn thấy được mặt trực quan nhất, là có lẽ mai mốt cuộc sống của ba sẽ khó khăn vất cả hơn nữa, chú biết, bà nội biết, ông nội cũng biết.Vậy mình phải làm gì đây.Làm gì mới san sẻ được với chú và ông bà nội.

Tiểu Ngũ Tử nhìn đăm đăm khóe mắt mệt mỏi của Kiều Phụng Thiên, không nghĩ ra."

Chú ơi."

"Ừm?"

Mãi Kiều Phụng Thiên cũng nghe Tiểu Ngũ Tử lên tiếng, nghe giọng thằng bé bình ổn y cũng thoáng yên lòng.

Y cười, xích lại gần thêm: "Con nói đi."

"Vậy con có được gặp ba không ạ?"

"Muốn lắm à?"

Kiều Phụng Thiên xoa đầu cậu bé.Thoạt tiên Tiểu Ngũ Tử lắc lắc đầu, cổ bỗng khựng lại rồi gật gật.

Kiều Phụng Thiên im lặng một lúc, hết sờ đầu đến xoa cổ mình, đoạn vỗ vỗ đầu gối."

Đi thôi."

Lâm Song Ngọc hừ khẽ, cau mày túm tay Kiều Phụng Thiên lại có vẻ như không đồng ý, sợ kích thích cậu bé.

Đỗ Đông cũng vậy, bước tới như định nói gì đó.Kiều Phụng Thiên xua tay, bế Tiểu Ngũ Tử đứng lên ghế: "Không sao, nhìn ngoài cửa thôi, không đi vào."

Hành lang chỗ người nhà bệnh nhân được phép đợi cách phòng điều trị một chiếc thang máy lớn.

Đèn trần cảm ứng bằng âm thanh nghe tiếng bước chân bật sáng lên, rọi thành mảng sáng trắng rời rạc hệt như bụi sương lạnh ngắt chua chát rải trên đỉnh đầu.Kiều Phụng Thiên gật đầu chào điều dưỡng viên trực ca đang đứng ghi chép hồ sơ bệnh án.

Cô điều dưỡng đưa tay ngăn lại: "Giờ này không được phép vào đâu."

"Xin lỗi cô, tôi chỉ nhìn ngoài cửa một lát, một lát thôi."

Điều dưỡng à một tiếng dài, xoay cây bút bi đang cầm giữa mấy kẽ ngón tay: "Vậy thì được."

Kiều Phụng Thiên để ý thấy tầm mắt cô đảo qua đảo lại gương mặt Tiểu Ngũ Tử mấy lần, lúc quay người đi vào phòng bệnh, y cũng nghe rõ cô hạ giọng, hơi thương xót nói nhỏ với điều dưỡng khác đứng bên."

Này, tội nghiệp thật."

Kiều Phụng Thiên bế Tiểu Ngũ Tử không khác nào bế một cây gỗ rỗng ruột, thẳng đứng, nhẹ hều chứ chẳng bồng bềnh mềm mại như đứa trẻ con tầm tuổi này.

Kiều Phụng Thiên gồng sức, ôm đầu gối đang cong lên của Tiểu Ngũ Tử.Hai tay Tiểu Ngũ Tử bám vào khung cửa sổ hình vuông, không sợ mặt kính lạnh hay bẩn mà gần như áp cả khuôn mặt vào.Kiều Lương vẫn chưa rút máy hô hấp, mặt nạ màu xanh trong suốt ôm chặt từng giây từng phút như cái lồng che chễm chệ trên mặt, nom gầy sọp đi cả nửa, hốc mắt trũng sâu thành cái đầm khô khốc, râu ria mọc xồm xoàm khắp cằm, giống hệt mớ hẹ chưa kịp nhổ gốc ở ruộng nhà Lang Khê.Kiều Phụng Thiên thấy may mắn khi không được phép vào phòng bệnh và Kiều Lương vẫn còn mê man.

Tiểu Ngũ Tử không phải trơ mắt nhìn ba nó không nhận ra con mình.

Tàn khốc đến nỗi chỉ cần tự liên tưởng thôi đã thấy khó lòng chịu đựng nổi, chứ nói gì đến Tiểu Ngũ Tử chỉ là một đứa trẻ đang học cấp một.Không có cả một người mẹ.Kiều Phụng Thiên mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc cứ như há miệng cho gió lùa vào họng hai tiếng đồng hồ.

Y nghiêng đầu ho hắng, nuốt xuống, cựa quậy đôi chân ngay đơ từ nãy giờ."

Đi chưa?"

Tiểu Ngũ Tử bấu tay vào thành cửa sổ không nói gì, im ắng nhìn vào mãi không đành lòng dời mắt đi.

Kiều Phụng Thiên cũng không nỡ giục, cụp mắt nhìn lồng ngực dính vào cửa kính của Tiểu Ngũ Tử hơi nhấp nhô."

Chú ơi, thả con xuống đi."

"Không sao, con cứ nhìn đi, con chẳng nặng xíu nào."

Ngay sau đó, Tiểu Ngũ Tử im thít rất lâu: "Hồi đó tối nào ba cũng đi suốt, con hỏi ba, ba bảo con không được hỏi nhiều, bảo con không được nói gì với chú hết."

Kiều Phụng Thiên khẽ giật mình."

Chú ơi, nếu lúc đó con không nghe lời ba nói với chú, có phải ba đã không bị gì phải không ạ..."

Kiều Phụng Thiên nhìn cậu bé vẫn yên ắng, chẳng cựa quậy dính vào cửa kính.Nếu Tiểu Ngũ Tử nói thật với y, y đã không để Kiều Lương nhúng tay vào việc làm ăn phi pháp mệt thân này chỉ vì vài đồng kiếm thêm bằng bất cứ giá nào.

Đương nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện không sao lường trước.Nhưng Kiều Phụng Thiên làm sao nói như thế với Tiểu Ngũ Tử cho được, sao có thể để cậu bé chỉ mới từng ấy tuổi phải gánh chịu sự áy náy cả đời.Nhưng Kiều Phụng Thiên không biết trả lời thế nào mới thỏa đáng.Nói phải, Tiểu Ngũ Tử sẽ đau lòng; nói không phải, vậy sự việc biến thành đã nghiễm nhiên ấn định, không thể chống lại, hoàn toàn chẳng thể quay đầu.

Làm thế có khi nào Tiểu Ngũ Tử sẽ nghĩ rằng, cuộc đời này giống như Lâm Song Ngọc vẫn hay nói, ông trời bắt mình chịu khổ là việc đã định sẵn, có muốn tránh cũng không được.Y thật lòng bội phục người như Trịnh Tư Kỳ, người luôn có logic riêng đối diện với bất kỳ sự việc nào, không thay đổi dẫu thế giới ngoài kia có đổi thay.

Vấn đề có gói ghém ra sao đi chăng nữa anh đều có thể cho ra một câu trả lời thỏa đáng.

Dù là với người lớn hay trẻ con anh cũng không chuyện trò một cách nhạt nhẽo, và luôn giữ vững được phong thái ung dung thấu tình đạt lý."

Sao lại thế này, con không được nghĩ như vậy, đây không phải lỗi của con, chuyện này không liên quan gì tới con hết, biết chưa?"

Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ thật lâu, chỉ biết thốt ra một câu nghe bất lực cùng cực như thế.Đến khi toan nói thêm gì đó, Kiều Phụng Thiên mới cảm giác cơ thể trong lòng mình đang co rúm lại.

Y đưa tay kéo mặt Tiểu Ngũ Tử, nhìn hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má cậu bé.

Tiểu Ngũ Tử khóc không hề có động tĩnh gì, chỉ biết giơ tay áo cúi gằm đầu lau mãi lau mãi, càng lau nước mắt chảy càng nhiều, tới nỗi trên mu bàn tay toàn vết nước."

Sao vậy?

Sao thế này?"

Kiều Phụng Thiên ấn đầu cậu bé vào vai mình, quay người đi ngược lại phía phòng bệnh: "Đừng khóc, nhé?

Con đừng khóc nữa được không?"

"Xưa nay không khóc sao bây giờ lại khóc thế này?"

"Nội con mà thấy chắc xót lắm cho xem, nào, nín nào."

"Không sao hết, chú nói thật, ba con không sao đâu."

"Khóc sưng cả mắt lên ngày mai bé Táo thấy lại cười con đó nha."

Kiều Phụng Thiên nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiểu Ngũ Tử như đang dỗ bé con nghịch ngợm không chịu đi ngủ.

Tay y vỗ loạn xạ chẳng có nhịp điệu gì, dường như chính y cũng đang trong cơn hoảng loạn.Lý Lễ bỗng thấy không được khỏe.

Đỗ Đông đành gọi xe đưa cô về trước, lên xe rồi còn khua tay ra dấu gọi điện thoại với Kiều Phụng Thiên.Có việc gì nhớ gọi tôi sớm."

Biết rồi, đi đường cẩn thận, nếu khó chịu quá thì đi mua thuốc về uống."

"Ài, không biết ẻm bị làm sao nữa."

Đỗ Đông mới thò được nửa người vào xe, tay chống lên khung cửa: "Tôi bảo gì cậu nhớ chưa?

Có chuyện phải nhớ tới tôi!

Đừng có suốt ngày tự tung tự tác giấu trong bụng không buồn nói với ai biết không?

Cái con người cậu..."

"Dạ dạ dạ, nhớ rồi, cậu lo về đi."

Kiều Phụng Thiên ngắt lời Đỗ Đông, xua tay cười với anh ta.Y nhìn đèn sau xe đỏ chói dịch dần về trước, khuất hẳn sau hàng cây ngay góc đường rồi mới quay đầu lại nhìn Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử.Hai bà cháu nắm tay nhau đứng ngoài cổng bệnh viện, Tiểu Ngũ Tử dụi mắt, Lâm Song Ngọc vần vò mái tóc rối bay tán loạn trong cơn gió đêm không mục đích, đứng cạnh nhau tạo thành góc nhọn không đồng đều.Biển hiệu MacDonald trong bệnh viện sáng trưng 24/24 không ngơi nghỉ.Kiều Phụng Thiên đã hỏi gần như toàn bộ món ăn vặt trên menu, Tiểu Ngũ Tử vẫn cứ lắc đầu nói không ăn.

Cô nàng thu ngân buộc tóc đuôi ngựa chờ đợi nhịp tay lạch cạch vào máy gọi món, Kiều Phụng Thiên nghe không nổi kiểu giục giã vòng vo này, gập menu lại tiện tay chỉ chỉ."

Phần ăn trẻ em A, với hai ly cà phê."

Kiều Phụng Thiên mở nắp cà phê, xé hộp sữa với đường nhỏ đổ vào, lấy muống khuấy vài ba lượt rồi kéo lại trước mặt Lâm Song Ngọc.Lâm Song Ngọc chỉ mới nhấp một ngụm đã cau mày, Kiều Phụng Thiên thấy vậy cho cả phần sữa với đường của mình vào khuấy."

Vẫn đắng ạ?"

Lâm Song Ngọc đẩy ly cà phê ra xa: "Như thuốc ấy."

"Hay con gọi nước ép."

"Thôi không uống, hơn chục tệ bộ ăn cướp trắng trợn hay gì."

"..."

Dịp nói chuyện bình tĩnh với nhau thế này vốn đã ít ỏi, Kiều Phụng Thiên cũng muốn nhân cơ hội nhìn bà lúc không giận dữ nổi đóa nhiều hơn một tí.Khi không giận, da Lâm Song Ngọc chảy xệ trông như già trước tuổi.

Người đẹp ở tướng xương chứ không ngoài da thịt, hiển nhiên xương mặt của bà không được đẹp, lúc trẻ thì đầy sức sống, về già lại trôi tuột, chảy xệ tới nỗi không bắt giữ lại được.Ánh đèn trong quán hắt từ trên xuống khiến các khe rãnh trên khuôn mặt thêm phần rõ nét một cách có chủ đích, độ sáng tối và bóng đổ hiện ra lồ lộ.

Kiều Phụng Thiên không biết trong những nếp nhăn này có mấy đường vì giận Kiều Tư Sơn, mấy đường vì giận Lý Tiểu Kính, mà chắc phần nhiều hơn vẫn vì giận Kiều Phụng Thiên y đây.Nhà họ Kiều tướng gầy gò như nhau, đứng cạnh nhau nom hệt năm cây gậy.

Xương xẩu gồ ghề nhìn vào là biết không có phúc tướng, không giàu sang.

Lâm Song Ngọc dứt khoát đánh mắng không được phép khom lưng, nếu không đã nghèo lại càng nghèo mạt, đã thấp hèn lại càng đi xuống.Kiều Phụng Thiên chống tay lên cằm, phút chốc không nói gì.Lâm Song Ngọc đan tay đặt ở giữa bụng: "Vẫn chưa nói chuyện này cho ba mày, ông ấy còn chưa biết."

"Vâng, mẹ đừng nói với ba."

"Vậy nếu chú Trương không lắm miệng nói cho mẹ, mày cũng định im ỉm không nói gì cho mẹ biết?"

Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu về phía cửa sổ: "Giờ mẹ hỏi con đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

"Ý nghĩa cái rắm chó!"

Kiều Phụng Thiên vẫn cười, nheo mắt: "Vâng, ừ thì cái gì chướng mắt mẹ cũng là rắm chó."

Lâm Song Ngọc kiềm chế đập lên bàn.Chỉ vậy thôi, không cáu giận không cãi vã, nói qua lại chưa đến ba câu đã là quá khó khăn.

Kiều PHụng Thiên cảm thấy Lâm Song Ngọc bài trừ mình từ trong tiềm thức, không chấp nhận mình, bởi thế nên mình có nói gì làm gì bà cũng thấy sai trái vô kỷ luật.Thường có những lúc Lâm Song Ngọc có vẻ đang mở một khe hở, y sẽ bước lại gần trong tâm trạng đầy hoài nghi và nhìn thấy, đúng thật có ánh sáng phát ra.

Thế nên y vội vã nhặt nhạnh từng mảnh vụn với ý đồ gắng chen chân thật nhanh, ngặt nỗi trước khi kịp bước chân vào khe hở đã đóng sầm, ngón tay thò ra từ trước lần nào cũng bị kẹp đau hơn lần trước.Lặp đi lặp lại, lâu dần, Kiều Phụng Thiên tảng lờ như không thấy.Nói không hiểu à?

Vậy chẳng thà đừng nói từ đầu."

Nhà đang có hơn ba chục ngàn, mẹ mang tới, chắc còn không đủ mua mấy lọ thuốc!"

Lâm Song Ngọc mím môi, "Không được nữa thì mẹ hỏi han mượn thêm chút đỉnh, cố lắm không gồng nổi thì rao thử xem có ai muốn mua căn nhà nát bươm..."

"Con không cần, con —— ""Cho mày à?!

Chỗ đó là để anh mày chữa bệnh!

Mày nói không cần không cần một câu là xong chuyện chắc?!

Bệnh viện cần tiền mày tính chường mặt ra cho người ta đánh cho đúng không?"

Kiều Phụng Thiên nhíu mày bóp chặt cốc cà phê: "Nghe con nói hết câu đã được không?

Bao giờ mẹ chịu nghe con nói?"

Lâm Song Ngọc nhìn y, tạm thời không nói gì."

Tiền của ba mẹ ba mẹ cứ giữ đó dưỡng lão, không được đụng vào căn nhà ở quê.

Chừng nào Lang Khê khai hoang giải tỏa lúc đó nó sẽ là cái mỏ vàng, nếu mẹ muốn giữ vốn liếng lại cho mình với ba thì mẹ nhất định không được bán.

Bên anh con có thể tự xoay sở được, con sẽ bán nhà đi, còn chuyện đủ hay không tính sau, nếu thiếu con sẽ về xin hai người."

Kiều Phụng Thiên ngưng một chốc: "Mẹ với ba chỉ cần nghĩ tới chuyện sống cho tốt là được, mọi chuyện khác để con, con không sao hết, có khó mấy cũng không gục được.

Con ba mươi còn mẹ đã bảy mươi rồi, con với mẹ không giống nhau."

Ba chữ "không giống nhau" được tô đậm, nhấn nhá trầm bổng du dương như nẻo đường mấp mô giữa cuộc đời đầy rẫy nghịch lý.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 56


Chương 56Tiết xuân phân, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng xê xích chậm chạp hình thành luồng gió lặng dùng dằng mãi ở khu vực trên của Lợi Nam, rồi mấy chục ngày mưa dầm dề liên miên, dấu vết của đợt không khí lạnh chỉ còn nhỏ nhoi chập chờn khó lòng nhận ra.Lợi Nam phủ sắc xanh um, nào xanh biếc xanh rêu xanh lá mạ, vô cùng có lớp lang.

Chỉ cần ngắm nhìn thật kỹ ắt hẳn sẽ luôn tìm thấy bảng sắc độ phù hợp với mình nhất.

Tuy Kiều Phụng Thiên ghét cay ghét đắng đường đi ẩm mốc toàn nước đọng, nhưng cũng chưa đến mức thấy bực dọc với cảnh xuân ấm áp.Vì đây là mùa đặc biệt nhất, là ngụ ý rũ bỏ cái cũ đã qua.Nên điều tốt đẹp chiếm phần hơn.Gợn sóng trên mặt nước đọng mãi mới tĩnh thành mặt gương phản chiếu ánh mặt trời.Chẳng hạn Tiểu Ngũ Tử có hai bài kiểm tra được một trăm điểm, bệnh tình của Kiều Lương không ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần chuyên chăm học hành của cậu bé.

Chẳng hạn như tình trạng sức khỏe Kiều Lương có khởi sắc, không còn tỉnh rồi hôn mê liên tục, loáng cái là chuyển sang phòng bệnh bình thường được rồi.Hoặc chẳng hạn như Lý Lệ được toại nguyện, đến nay đã mang thai hai tháng khỏe mạnh.

Đỗ Đông và cô chưa kịp chuẩn bị gì đã chuẩn bị lên chức bố mẹ, Kiều Phụng Thiên lại có con nuôi.

Hay chẳng hạn như tin rao bán nhà gấp của Hà Tiền nay đã có hồi âm, nghe bảo đâu người mua là một đôi vợ chồng già giảng viên đại học công nghệ Lợi Nam đã về hưu, chọn căn nhà ở học khu cục đường sắt số bốn này cho cháu trai.Lại chẳng hạn như, Kiều Phụng Thiên bất ngờ phát hiện tài khoản mình cộng thêm khoản tiền chừng năm ngàn vô nguyên do.

Y khó hiểu tới ngân hàng hỏi, giao dịch viên không mấy kiên nhẫn vừa giải thích không được kỹ càng, không tra được thông tin cụ thể của người gửi.Gì đây, có thiên sứ nào gửi ấm áp từ ngàn dặm xa xôi tới cho mình à?Kiều Phụng Thiên không dám đụng vào khoản tiền ấy, chỉ âm thầm chuyển qua tấm thẻ mình không hay xài.Có cả những tin xấu.Chẳng hạn cảnh sát Lưu lại gọi tới đội cảnh sát giao thông, nói tay tài xế xe ben gây tai nạn cũng là người nhà nông, gia cảnh không khá khẩm cho lắm, có thể là không đủ khả năng bồi thường nên phải chuẩn bị tâm lý.

Mà nghe bảo gia đình cô sinh viên nọ lại đang rục rịch gây khó dễ, phải để ý.

Rồi lại chẳng hạn như dạo này tâm lý Hà Tiền có vẻ không được ổn, mắt ngày càng rũ cụp, nhìn không còn ôn hòa nữa mà ỉu xìu ủ ê, cứ như đang giữa cơn mê man hốt hoảng vậy.Lâm Song Ngọc tạm thời ở lại thành phố Lợi Nam, lo chuyện học hành với ba bữa cơm cho Tiểu Ngũ Tử.

Kiều Phụng Thiên cũng dứt được ra chạy qua chạy lại hai đầu bệnh viện với tiệm tóc —— Đỗ Đông phải chăm sóc Lý Lệ, Kiều Phụng Thiên đâu thể nào vô ý tứ giao hết công chuyện ở tiệm cho anh ta.

Cho dù mỗi lần ghé tiệm chỉ đi qua đi lại một vòng, hôm nào Kiều Phụng Thiên cũng đều đặn đến.Khi đôi vợ chồng già đến xem nhà, Kiều Phụng Thiên nhìn thấy Hà Tiền cài sai cúc cổ áo.Kiều Phụng Thiên dẫn hai vợ chồng vào nhà, chỉ chỉ vào áo Hà Tiền.Hà Tiền đang thẫn thờ nhìn mép sô pha, quên không cởi giày, quên cả cất cặp táp.

Kiều Phụng Thiên bước lại vỗ nhẹ lên vai, Hà Tiền mới hoảng hồn tỉnh lại từ dòng suy nghĩ."

Có chuyện gì à?"

"Đâu."

Hà Tiền xua tay, "Làm gì có, nhanh đi, dẫn người ta đi xem nhà.

Chú Hà với cô Cố."

Đôi vợ chồng già nghe vậy gật đầu mỉm cười với Kiều Phụng Thiên, cả hai đeo kính viễn thị gọng vàng sáng bóng, nhìn thế nào cũng vô cùng nhã nhặn hiền hòa lại vừa có học thức.Kiều Phụng Thiên chìa tay ra với ông bà: "Chào cô chào chú, cháu họ Kiều ạ."

Tay ông mềm mại, lòng bàn tay như được phủ lớp bột trét dày, đường vân mờ cạn, ít đốm đồi mồi.

Chỉ có khớp ngón tay sưng to hẳn lên, vết chai dày ở đốt ngón tay nơi thường cầm bút.Hình như tay Trịnh Tư Kỳ... cũng giống thế.

Nghĩ vậy, Kiều Phụng Thiên bất giác nán lại lâu hơn một chút, thậm chí đầu ngón tay vô ý sượt qua cổ tay đang đeo chiếc đồng hồ cơ của ông thật khẽ."

Ôi chao, cậu trai này, tóc cậu đẹp đấy."

Ông nghiêng mặt nhìn vợ, đôi mắt đang cười hằn sâu những nếp nhăn, "Nhìn khỏe khoắn tươi tắn, bà nhỉ?"

Vợ ông đang chăm chú quan sát nội thất trong nhà, xoay quanh cách bố trí phòng ở đơn giản, đến khi nhìn thấy dàn cây hoa của Kiều Phụng Thiên, mặt mày bà bỗng sáng lên.Bà nhấc bên tay treo chiếc túi hoa móc bằng len, vươn tới nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chồng đứng bên cạnh: "Ông đấy, già rồi mà chẳng đứng đắn gì, cứ hỏi han chuyện người nọ người kia thôi."

"Tôi vui vì thấy cậu học sinh trẻ trung này đấy chứ."

Ông quay đầu, lại cười nheo mắt: "Cậu thiếu niên này, còn đang đi học à?"

Kiều Phụng Thiên hết cách, chưa kịp giải thích Hà Tiền đã đứng ra nói trước: "Chú Hà thôi đi ạ, thằng oắt này ba chục tuổi tới nơi rồi, không thì đứa học sinh nghèo nào lại đi bán nhà cho chú được!"

"Ô kìa!"

Ông còn cười tươi hơn cả ban nãy, nhìn Kiều Phụng Thiên từ trên xuống dưới mấy lượt.

Có lẽ vì mắt kính ngăn cách mất nên Kiều Phụng Thiên chỉ nhìn ra được nét hiền hòa và tán thưởng trên đôi mày ông, không hề có một chút soi xét nào, hết sức kín đáo, hết sức dễ chịu.Ông gật đầu, nhã nhặn đẩy gọng kính."

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, tốt, tốt lắm."*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy/ Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh/ Vẻ xinh đẹp riêng một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.Kiều Phụng Thiên không hiểu câu này cho lắm, nhưng biết là lời khen, thế là bèn ghi nhớ trong lòng.Nhà Kiều Phụng Thiên không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh với nhà bếp.

Nhà xây theo lối kiến trúc cũ năm chín mấy, nền móng vững chắc, không quá cao mà chỉ vỏn vẹn bốn tầng lầu, tầm này ở Lợi Nam đã hết hẳn.

Lúc xây dựng không có trình trạng giành giật đất đai nên các tòa thưa thớt rộng rãi, giữa lối đi còn trồng rất nhiều cây cối.Kiều Phụng Thiên thật sự rất thích nơi này.

Y rất thích những hàng cây rậm rạp chung quanh cục đường sắt số bốn, thích bức tường phủ cây leo xanh mượt, thích hơi ẩm thấm vào vách tường những ngày mây mù, thích tán hương xuân cao lớn ở đối diện ban công nhà mình.Tất thảy đều hợp ý mình.

Từng ngóc ngách Kiều Phụng Thiên mày mò sửa sang đều là tâm huyết của y, đều là vì mình cho mình, vì niềm an ủi nhỏ nhoi ít ỏi.Kiều Phụng Thiên dẫn đôi vợ chồng tham quan hết các phòng trong nhà, lúc ra tới ban công, y cứ càng đi càng thấy không nỡ, càng nhìn càng thấy mất mát.

Đến cả ổ kiến nhỏ xíu rỗng tuếch trên bệ lan can bằng xi măng kia cũng nom thật dễ thương, muốn mang theo tất, đâu đâu cũng thấy được ấp ôm vỗ về.Ngoài hiên trời đổ mưa nhỏ, ông Hà vươn tay chạm vào đám lá lan càng cua dày rủ lộn xộn xuống hai bên, khen."

Tốt, địa thế tốt, căn nhà này cũng tốt, sạch sẽ tươm tất nhìn vào rất dễ chịu."

Hà Tiền nghe vậy lia mắt ra hiệu cho Kiều Phụng Thiên, nở nụ cười.Kiều Phụng Thiên cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn Hà Tiền.Lúc tiễn đôi vợ chồng xuống tầng, Lâm Song Ngọc mới đi chợ xách vài bịch đồ ăn về, khúc măng tây xanh tươi mơn mởn ló ra khỏi túi nilon, đuôi con cá diếc nhỏ ở bịch khác còn đang ngọ nguậy giãy giụa.Hà Tiên kêu lên, gật đầu chào hỏi Lâm Song Ngọc: "Cháu chào cô Kiều."

Lâm Song Ngọc vén tóc, mím môi chợt sửng sốt: "Ô...

Tiền Tử đấy à, ở đây..."

Bà lại ngẩng lên nhìn đôi vợ chồng già: "Hai vị đây là?"

Kiều Phụng Thiên xỏ giày: "Đến xem nhà, mẹ lên trước đi, con ra tiễn."

Hai vợ chồng lịch sự gật đầu chào Lâm Song Ngọc rồi xuống lầu, Hà Tiền tay trái quàng cánh tay ông Hà, tay phải đỡ hờ lưng cô Cố đưa họ xuống lầu.Lúc đi ngang Lâm Song Ngọc, Kiều Phụng Thiên nghe tiếng bà thở dài khe khẽ, con cá diếc bỗng quẫy đuôi nghe loạt soạt."

Mang dù đi."

Lâm Song Ngọc ngoái đầu, lọn tóc ướt lại rơi rớt xuống trán: "Ngoài đó đang mưa kia kìa."

Kiều Phụng Thiên khựng bước, y đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn bà."...Này."

Nếu lược bỏ đi kha khá khía cạnh mà xem xét, thực sự thì Lâm Song Ngọc là một bà mẹ tốt.

Bà dốc hết lòng hết dạ, mọi thứ mà có thể đánh đổi cho nhà họ Kiều, biến thành cuộc đời sống tạm bợ, nở rộ hóa tàn lụi, rực rỡ sống động thành tẻ nhạt.Nhưng dẫu sao bà vẫn phải gom góp mọi cơn bực tức buồn khổ của bản thân để tìm người gánh vác.

Những lời càm ràm và năng lượng tiêu cực không dứt đối với bà chẳng bằng cái rắm, mà đặt trên vai Kiều Phụng Thiên và Kiều Lương lại chất chồng lớp lớp.Hoặc nói cách khác, sự cho đi của bà mang cảm giác bệnh hoạn và trội vượt khó lòng diễn tả.

Bà tồn tại nhờ điều ấy, có được sức lực dồi dào nhờ điều ấy, ngoan cường không quỵ ngã cũng nhờ điều ấy.Nên khi Kiều Phụng Thiên chọn bảo vệ bà để bản thân y hy sinh, sự trội vượt của bà không còn nữa, nhẹ nhõm, nhưng không hề thấy dễ chịu.

Một thứ cảm xúc rất bí ẩn và cá nhân, mong manh mịt mờ tới nỗi không thể hình dung.Nói tóm lại, Kiều Phụng Thiên biết, mình bán nhà hay không bán nhà mẹ đều chưa chắc đã vui.Chỉ là trước mắt đây không phải lúc màng tới cảm xúc, sống sót mới là điều tối căn bản.Kiều Phụng Thiên bung chiếc ô đen trong tòa nhà tối tăm sầm sì.

Cách màn mưa bụi, y trông thấy bà Cố đang vào trong chiếc taxi, Hà Tiền đang giữ cửa giúp bà.Xe đi xa rồi Hà Tiền mới xoay người che dù tới gần y."

Quá được rồi, lại đây hộ tôi coi."

Nước mưa lóng lánh đọng giữa chân mày Hà Tiền, anh ta tay với cán dù, tay kia giơ bốn ngón tay: "Lương hưu một tháng của hai vợ chồng từng đây số đó, vụ trả bằng tiền mặt cậu cứ yên tâm, có vẻ cô chú hài lòng lắm."

Kiều Phụng Thiên chỉ cúc áo trên cổ."

Bị lệch mà nguyên ngày không thấy luôn?"

"Hả?"

"Cúc thứ ba."

Hà Tiền chậc lưỡi, thẳng tay giựt phăng cả đám ra.

Đống dấu đỏ to cỡ ngón cái, chính giữa vùng đỏ là vệt bầm tím trên cổ nằm rải rác ở bên vai với xương quai xanh, nhìn qua vẫn còn mới.Kiều Phụng Thiên nhìn đau con mắt, lông mày nhướng nhướng, quay đi không nhìn nữa."

Đi, tôi dẫn cậu ra bãi giữ xe."

Hà Tiền chui rúc dưới tán dù: "Mỗi dẫn tới bãi xe thôi á?

Không mời bạn bữa cơm à?"

"Lần sau, lần sau đi."

"Cậu bớt đi, cứ nói lần sau rồi có bao giờ thấy mặt đâu.

Đừng có ra cái hạn to thế với tôi, cụ thể tí coi."

Kiều Phụng Thiên khựng mất vài giây, dường như rất cố tình cao giọng, cười nhạt."

Sau khi cậu kết hôn."

Y rõ ràng nhận thấy Hà Tiền sững người, giật lùi lại chừng một bước rưỡi, vai trái gần như chìm trong màn mưa.Kiều Phụng Thiên túm anh ta về: "Xin lỗi, tôi nói bậy."

Hà Tiền cười mà như không, tay chậm chạp thò vào cổ áo xoa xoa: "Ừ, chừng nào tôi kết hôn đi."

Xe của Hà Tiền là chiếc Ford màu bạc, sạch sẽ mới tinh.

Cơ mà cũng đi vay mới mua được và tới giờ vẫn chưa trả hết, thế nên tạm thời chưa thuộc quyền sở hữu của anh ta.Hà Tiền bật cần gạt nước, ngồi trong ghế lái chuyển số hai lần rồi mới kéo cần gạt số.

Khi ly hợp chuẩn bị vận hành ở mức tối thiểu, Kiều Phụng Thiên đứng ngoài đưa tay cản lại."

Ê, dây an toàn."

"À!

Ừ ha..."

Lúc này Hà Tiền mới chợt nhớ ra, cúi đầu cười cười mò mẫm kiếm khóa dây an toàn, kéo mạnh qua ngực, ấn lạch cạch loạn xạ mấy lần mới nhét được vào.Kiều Phụng Thiên hạ thấp dù, ghé lại gần cửa kính xe."

Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, cứ là lạ."

Hà Tiền cười, tì tay trên vô lăng sờ mũi: "Giỡn hả, rốt cuộc bị sao là sao!

Tôi mà bị gì được?

Mỗi không cài được cái dây an toàn thôi thì bị gì?

Tôi lạ ở đâu, cậu thấy tôi lạ chỗ nào?

Tôi bình thường được chưa!"

Kiều Phụng Thiên nhìn Hà Tiền thoải mái cụp mắt, càng nghe Hà Tiền ồn ào bụng lại càng cảm thấy anh ta có chuyện.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 57


Chương 57Lúc nhận điện thoại Trịnh Tư Kỳ gọi tới đã là khoảng thời gian rất lâu sau đó.

Kiều Phụng Thiên chỉ thoáng lia mắt nhìn tên danh bạ hiện trên màn hình, lòng đã không kiềm được niềm vui.Có điều tự y hóa trang rất lành nghề, tích tắc sau đã biến thành tiếng "A lô" cực kỳ bình thường và nhẹ tênh.Những thứ khi đã biết rõ và thừa nhận, tự nhiên sẽ có lý do cho cảm xúc đã nảy sinh.Khi ấy Trịnh Tư Kỳ ở phòng khách hội trường lớn trường đại học Lợi Nam, trong tay là xấp quy chế mới in."

Ừ, tôi đây."

"Biết mà."

Kiều Phụng Thiên đang xách cặp lồng giữ ấm đi lại ngoài hành lang bệnh viện: "Có hiện trên thông báo gọi."

Mấy ngày trước Kiều Lương được đặt ống thông, ống hẹp dài luồn từ xoang mũi xuống dạ dày.

Lúc đặt ống Kiều Lương vô cùng khó chịu, cứ sặc ho buồn nôn suốt lại vừa không thở được.

Kiều Phụng Thiên đứng bên nhìn thái dương giật liên hồi, lưng ướt đẫm mồ hôi.Kiều Lương chưa tự ăn được, ống thông dạ dày là để tiện ăn qua đường mũi.Lâm Song Ngọc cẩn thận chọn mua đồ ăn tươi mới ngoài chợ theo lời bác sĩ dặn.

Thanh đạm, nóng ấm, đầy đủ dinh dưỡng, Kiều Phụng Thiên ghim chắc trong đầu từng giây từng phút, y mua máy xay mới xay nhuyễn mọi thứ thành cháo.Hôm nay là cải bó xôi với gà băm, thêm một ít gạo đã vo sạch.

Ngặt nỗi nguyên liệu có đẹp đẽ tới đâu xay nhuyễn ra cũng thành một bãi nát tươm hổ lốn không nhìn nổi, cũng không dám nêm nếm nhiều gia vị, chỉ có tí xíu muối cần thiết cho cơ thể con người vậy thôi."

Không có chuyện gì đâu, gọi hỏi thăm cậu xem thế nào thôi."

Phạm vi của từ thế nào rất rộng, Kiều Phụng Thiên không biết anh có ý gì.

Y không vội vào phòng bệnh mà đặt cặp lồng qua một bên, ngồi xuống hàng ghế nhựa ngoài hành lang."

Thầy hỏi thăm ai?"

Trịnh Tư Kỳ cười: "Hỏi thăm anh cậu, hỏi thăm cả cậu nữa."

"Anh tôi vẫn thế thôi, mới được cho ăn đường mũi, vừa thông được có mấy ngày nên cứ nói ê ê a a như hát hí khúc ấy tôi nghe chẳng hiểu.

Tôi hỏi anh biết tôi là ai không, anh nằm bất động nhìn chằm chằm tôi."

Kiều Phụng Thiên nhắm mắt lại ngửa cổ lên, đầu áp vào gạch men sứ ốp tường, lắng nghe giọng nói trầm nặng trĩu của Trịnh Tư Kỳ."

Vậy còn cậu?"

Kiều Phụng Thiên chợt ngơ mất vài giây: "Tôi?

Không mập cũng không ốm, bỏ bê công việc nửa tháng trời, chạy tới chạy lui nhà với bệnh viện, ông chủ chuẩn bị đá tôi đi tới nơi rồi, giờ gấp tới độ đầu mọc hạt đậu bự luôn này."

Kiều Phụng Thiên nghe người ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, làn hơi ấy dường như phả vào vành tai y."

Còn có sức pha trò, chứng tỏ tinh thần cũng tốt nhỉ."

Trịnh Tư Kỳ đáp."

Thế tôi cũng có khóc cho thầy nghe được đâu."

Kiều Phụng Thiên ấn vào nốt mụn giữa chân mày: "Kinh khủng cỡ nào chứ."

Kiều Phụng Thiên biết kiểm soát cảm xúc bản thân rất tốt, như thể có con quái vật nhỏ câm lặng sống trong lòng mình nuốt chửng hết mọi chuyện dù tốt đẹp dù không.

Có điều dạ dày con quái vật này giống hố đen trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng "Can Anyone Hear Me?", chỉ có lối đi vào, không biết đi ra từ đâu.Không biết liệu có ngày nào đó trong tương lai, tại thời khắc không đề phòng trước mọi chuyện sẽ cùng lúc nổ tung.Hai người cùng cầm điện thoại im lặng một hồi.Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Mấy hôm rồi đưa đón bé Táo đi học, tôi nghe bé Táo kể dạo này Tiểu Ngũ Tử không được vui.

Cậu... nói cho Tiểu Ngũ Tử biết rồi?"

Kiểu Phụng Thiên "ừm" một tiếng.Tiểu Ngũ Tử buồn rầu suy sụp là hết sức bình thường, đương nhiên Kiều Phụng Thiên hiểu điều này hơn ai hết.

Ba ruột nằm bệnh viện không nói năng một lời, đứa con nhỏ làm sao không dậy sóng cho được.Huống hồ Tiểu Ngũ Tử vốn đã là một đứa trẻ nhạy cảm hay nghĩ ngợi.Nhưng Kiều Phụng Thiên không mấy để tâm.

Ngoài dặn Lâm Song Ngọc không được nói gì trước mặt Tiểu Ngũ Tử ra, ngoài chăm nom kỹ lưỡng ba bữa cơm ra Kiều Phụng Thiên không chia nổi tâm trí để quan tâm cảm xúc của cậu bé.Kiều Phụng Thiên cũng muốn mình có ba đầu sáu tay làm tốt mọi việc lắm chứ.

Nhưng đó là suy tưởng viển vông xa xỉ.

Y chỉ biết bắt đầu làm những việc cấp bách nhanh nhất có thể.Đến bây giờ y mới nhận ra tầm quan trọng của thân phận người "Mẹ".Nếu Lý Tiểu Kính còn ở bên Tiểu Ngũ Tử, có lẽ chị ta chỉ cần nói vài câu cũng đủ làm cậu bé thấy an lòng."

Tôi muốn nói, ngày mai cuối tuần tôi dẫn hai đứa nhỏ đi thế giới động vật ở khu Bắc thành phố, gọi báo cho cậu chuẩn bị trước."

Kiều Phụng Thiên sửng sốt: "Thế giới động vật?"

"Ừ, ở chân núi Minh Thục phía Bắc Thành Phố, năm ngoái mới sửa chữa nâng cấp xong.

Nghe đâu trong đó có triển lãm cối xay gió cho trẻ em, đúng dịp đồng nghiệp cho hai vé."

Trịnh Tư Kỳ sờ túi quần, cúi đầu móc ra xấp giấy bóng hình chữ nhật: "Bé Táo hò hét đòi đi, tôi cũng muốn dắt Tiểu Ngũ Tử theo nữa, đi chơi giải sầu chút thì tốt mà."

Kiều Phụng Thiên sờ sờ mũi: "Được thì được, nhưng mà..."

"Tôi lái xe đến nhà cậu đưa đi, tối chở về đến tận nhà, nhé?"

Đã nói đến thế này rồi."

Vậy được, tôi sẽ nói với Tiểu Ngũ Tử.

Nhưng ngày mai phiền thầy đừng lái tới dưới tòa, đậu ngoài giao lộ là được rồi."

Trịnh Tư Kỳ vô thức muốn hỏi gì cơ, chỉ là vừa chuẩn bị lên tiếng thì bất chợt im bặt, không nói gì thêm.Hôm sau thời tiết đẹp, trời nắng to.Kiều Phụng Thiên phơi chăn, mua cho Tiểu Ngũ Tử một đôi giày mới.

Y đang cầm chổi quét bụi ngoài ban công thì nghe Lâm Song Ngọc căn dặn cậu bé."

Ra đường phải biết lễ phép, nhớ chào hỏi, ai cho tặng gì không được cầm, phải cảm ơn, con nít con nôi có cần nói hay không thì cũng nói ít thôi, nghe không."

"Dạ, dạ."

Tiểu Ngũ Tử đeo cặp, gật đầu liên tục trả lời.Cái kiểu dạy mình từ hồi nhỏ kia tới bây giờ rập khuôn y nguyên bắt đời sau cũng phải kế tục.

Hồi nhỏ chỉ biết nghe chứ chẳng thấy có gì sai trái, bây giờ nghe lại cứ cảm thấy đang dạy thằng bé thua kém người khác."

Thôi được rồi, bây giờ dạy cũng không kịp nữa đâu."

Kiều Phụng Thiên lên tiếng ngắt lời bà.Quả nhiên Lâm Song Ngọc nhăn nhíu mày, phủi bụi không tồn tại trên ống tay áo: "Lại không kịp, có muộn vẫn khá hơn chú con đấy thôi."

Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn bà, trầm giọng: "Con làm sao?"

"Tốt mà."

Ngày trước Trịnh Tư Kỳ không thích soi xét ai tường tận bao giờ.

Dẫu gì cả đời người này gặp gỡ hàng triệu những lữ khách muôn hình vạn trạng, ai cũng xét nét cẩn thận thì không thực tế và không cần thiết.

Đã là râu ria, qua rồi chỉ là quá khứ thôi.Bây giờ đi quan sát Kiều Phụng Thiên thật chăm chú kỹ lưỡng, Trịnh Tư Kỳ thấy chắc chắn đây là hành vi vô thức của mình rồi.Nhìn qua cánh cửa xe đúng thật không mập cũng chẳng gầy, cơ mà hình như sắc mặt trắng hơn, trong màu trắng ẩn hiện nét xanh xao cứng cỏi, màu xanh của gốm sứ nung mà thành.

Không biết vì sáng sớm Kiều Phụng Thiên không có tinh thần, hay vì thời gian qua ngủ không được ngon."

Chào buổi sáng."

Trịnh Tư Kỳ hạ cửa xe xuống cười với Tiểu Ngũ Tử: "Chào buổi sáng con."

"Con chào chú ạ."

Kiều Phụng Thiên nhìn quanh quất bãi đỗ một lượt, không thấy Trịnh Úc đâu: "Con gái thầy đâu?"

"Cậu lùi lại, tôi quành đầu xe."

Trịnh Tư Kỳ đánh vô lăng, đẩy mắt kính nhìn vào gương chiếu hậu: "Đang ở nhà ngủ rồi, co kéo nửa buổi trời không nổi, tôi dụ chở đi gặp anh Tiểu Kiều cũng không chịu dậy, còn bắt tôi cực khổ đi đi về về đón cô nhỏ nữa chứ, tai to mặt lớn nhất nhà đấy."

Kiều Phụng Thiên nghe vậy tựa cằm lên Tiểu Ngũ Tử vui vẻ bật cười."

Tình nhân kiếp trước của thầy mà, kiếp này thầy phải ráng chịu thôi."

Trịnh Tư Kỳ nhướng mày: "Quên vụ tình nhân đi, cô nhỏ là chủ nợ kiếp trước của tôi mới đúng."

Anh đưa mắt nhìn Kiều Phụng Thiên, cũng nhếch môi cười: "Kiểu thiếu nợ ba tỷ cộng thêm hai căn nhà ấy."

Đến khi Tiểu Ngũ Tử lên xe, Kiều Phụng Thiên khom lưng đến gần ghế lái, nốt mụn đỏ bừng trên trán hiển hiện rõ trước mắt."

Đi bệnh viện à?

Hay là cậu lên cùng luôn không?"

Kiều Phụng Thiên xua tay: "Thầy đi trước đi, tôi còn phải ghé tiệm tóc trước nữa.

Ông chủ sắp lên chức bố rồi bận bịu không gồng nổi."

Y ngoái lại nhìn Tiểu Ngũ Tử, nhẹ nhàng mỉm cười: "Còn con đó, chơi cho thoải mái, vui vẻ lên nào, mới tí tuổi đừng có trưng bộ mặt này mãi biết chưa?"

Rồi y quay sang Trịnh Tư Kỳ: "Phiền thầy rồi."

Âm tiết cuối cùng cao lên hết sức tự nhiên, hệt như cái đuôi nhỏ thò ra vươn đến, lẫn làn da trắng bóc lộ ra sau cổ áo y, cả hai đều như đang cào vào lòng Trịnh Tư Kỳ theo cách khẽ khàng đến mức khó lòng phát giác."

Đừng khách sáo."

Xe đi xa, Kiều Phụng Thiên vẫn đứng đó một lúc lâu.

Y đưa tay ôm lấy cổ, rồi dời lên bụm đến tận mặt.Không nóng, chỉ hơi sưng tí thôi.Kiều Phụng Thiên hy vọng mình tự nhiên, hy vọng về sau này mình có thể chung đụng một cách bình thường thản nhiên, hy vọng thứ không thể gọi tên là cảm tình này sẽ không tự tiện lên men nảy nở, hy vọng mình có thể che giấu thật kỹ.Núi Tây Thục tọa lạc ở bờ hồ Vị Tử nơi cực Bắc Lợi Nam.

Hồ Vị Tử là một trong vô số hồ nước ngọt thông với khu vực Tây Nam thành phố, chung quanh bờ hồ tập trung rất nhiều ngư dân hành nghề chài lưới, đại đa số ăn với nước sống với nước, lay lắt sinh tồn nhờ vào chiếc bè đánh cá dột nát.Trịnh Úc hé cửa sổ xe với ý đồ cho gió lẻn vào trong ô tô.Trịnh Tư Kỳ bỗng thấy gáy tê tái: "Đóng cửa sổ lại, kẻo gió lùa cảm lạnh."

"Không có đâu."

Trịnh Úc muốn đứng dậy ngó ra xem chiếc thuyền đánh cá đang chậm chạp đến chính giữa hồ, đang kêu tiếng "tút tút" vang vọng: "Bé Táo mới bị cảm đây mà, không bị cảm lại nữa đâu bố."

Trịnh Tư Kỳ trớ trêu thật không biết nên khóc hay cười: "Giang hồ ở đâu đồn bậy với con vậy hả?"

"Bạn này nè."

Trịnh Úc chỉ Tiểu Ngũ Tử nãy giờ cứ im thít chẳng nói chẳng rằng: "Bữa trước con bị cảm không cho bạn nói chuyện với con, bạn bảo bạn mới bị cảm đây, sắp tới không bị cảm nữa."

Tiểu Ngũ Tử bỗng thấy băn khoăn, trợn mắt: "Tớ, tớ nói sai rồi hả?"

"Theo cơ sở khoa học thì không giải thích được, nhưng khả năng đúng là có cơ sở thực tế thật."

Trịnh Tư Kỳ nhìn Tiểu Ngũ Tử qua gương chiếu hậu: "Con nói cho chú Trịnh biết, ai bảo con."

"Chú... chú con ạ."

"Chú biết ngay mà."

Khi đến nơi ngoài cổng bảo tàng đã đỗ khá nhiều xe cá nhân.

Trịnh Tư Kỳ lái lòng vòng quanh triển lãm ba vòng mới tìm được bảo vệ đeo huy hiệu chỉ cho chỗ trống đỗ tạm.Triển lãm cối xay gió mở cửa lúc mười giờ, bảo vệ tạm thời chặn không cho vào.

Theo dòng người qua sảnh chính là khu vực ngoài trời rộng rãi chia làm năm lối vào khác nhau, mỗi lối dẫn vào khu tham quan động vật khác nhau.Tiểu Ngũ Tử chủ động dắt tay Trịnh Úc, còn Trịnh Úc với tay đỡ mũ che nắng trên đầu.Trịnh Tư Kỳ thấy hai chiếc mũ lưỡi trai trong ba lô con gái, một chiếc màu vàng nhạt còn một chiếc màu đen, thế là đội cho mỗi đứa nhóc một chiếc."

Đội hết vào đi, không về lại đen thui đấy."

"Con không sợ phơi nắng ạ chú Trịnh."

Tiểu Ngũ Tử đụng đùng vành mũ che mất gương mặt: "Con không đen thêm được nữa đâu."

"Phải ha."

Trịnh Tư Kỳ nhìn hàm răng trắng bóc đều tăm tắp của cậu bé: "Hồi trước con phơi nắng nhiều lắm à?"

Tiểu Ngũ Tử lắc đầu: "Trời sinh ạ.

Ông nội con toàn nói con giống chú con như đúc, chỉ khác mỗi nước da, ông nội còn bảo con là con lai nhà họ Kiều với Trung Đông."

Trịnh Tư Kỳ không nhịn được nghiêng đầu cười thành tiếng, muốn trả lời để mà trắng được như chú con, thì đi khắp cái Lợi Nam này cũng chẳng có mấy người đâu..Tác giả có lời muốn nói:Chương này viết không nghiêm túc cho lắm.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 58


Chương 58Trịnh Tư Kỳ xách theo chiếc Canon EOS 80D, mẫu máy tầm trung đến cao cấp.

Ba năm trước anh với thầy bên viện viễn thông hùn vốn mua hàng nhà máy nên rẻ hơn giá thị trường kha khá, chưa đến tám ngàn.Trịnh Tư Kỳ không rành máy ảnh DSL lắm.

Anh không hề chỉnh khẩu độ, độ sâu trường ảnh hay màn trập, thường quá lắm cũng chỉ biết ấn nhẹ nút play để lấy nét, hoặc ấn hẳn vào nút play để chụp ảnh.Nếu không phải nghĩ cho nhiều muốn ghi lại từng khoảnh khắc tuổi thơ và quá trình trưởng thành của bé Táo, thế thì chiếc máy ảnh Sony đã ngưng sản xuất nhiều năm hồi trước là đủ rồi.Trước hết cả ba vòng qua khu động vật thủy sinh sang đến khu động vật trên cạn.

Trịnh Úc sợ cá, thích động vật chạy nhảy hơn là rùa, chim, cá, côn trùng."

Lại đây, nhìn lên ống kính trên đầu một centimet."

Trịnh Tư Kỳ hướng máy ảnh về phía Tiểu Ngũ Tử, nhìn qua lớp kính mắt ấn vào nút chụp."

Dạ?"

Tiểu Ngũ Tử ngẩng đầu, chớp mắt một cái."

Cười lên, chú chụp một tấm chỉnh sáng này."

Tiểu Ngũ Tử nghe lời cong môi, bất đắc dĩ nhếch nụ cười cứng ngắc.

Tiếng "tách" vang lên, màn hình ghi lại gương mặt nhỏ gầy của cậu bé."

Bố ơi con xem với."

Trịnh Úc kéo tay Trịnh Tư Kỳ xuống, anh vội vàng cuốn dây máy ảnh vào cổ tay thêm hai, ba vòng nữa."

Từ từ thôi, rớt một cái là bay bảy ngàn tệ đó."

Tiểu Ngũ Tử nghe thế hai hàng chân mày dựng ngược lên, lách người đi né xa máy ảnh ra một tí.Khu triển lãm rất náo nhiệt, tuy còn sớm nhưng đã có khá đông gia đình đến đây.

Nhân viên tình nguyện triển lãm phát cho Trịnh Tư Kỳ tấm bản đồ với những hình vẽ bằng chì màu sặc sỡ minh họa các cung đường đan xen nhau.

Các khu vực chính tham quan đã được khoanh tròn và đánh dấu bằng mấy họa tiết động vật hoạt hình.Trịnh Tư Kỳ ngồi xổm xuống mở tấm bản đồ ra trước mặt Tiểu Ngũ Tử, chỉ vào vài chỗ: "Mình đi khu nào đầu tiên?

Con chọn đi."

Tiểu Ngũ Tử cực kỳ hiếm khi làm người quyết định.

Cậu bé đột ngột trở nên mất tự nhiên rõ mồn một, mân mê bình giữ nhiệt trong tay mãi."

Để, để Trịnh Úc chọn đi ạ, con đi đâu cũng được hết."

Trịnh Tư Kỳ xoa gáy cậu bé: "Hôm nay không nghe Trịnh Úc nữa mà theo lời con.

Con cứ thích cái gì chỉ cái đó, không chỉ được thì mình điểm số báo cáo lực lượng, điểm được cái nào đi cái đó."

Nói xong anh quay sang nhìn Trịnh Úc: "Đồng chí bé Táo có ý kiến gì không?"

Trịnh Úc đứng nghiêm: "Báo cáo, không!"

Đôi mắt Tiểu Ngũ Tử dán chặt vào tấm bản đồ nhìn từ trên xuống, cậu bé tần ngần nhỏ nhẹ chìa tay chỉ vào vườn hươu cao cổ.Nơi này được sắp đặt bố trí rất cẩn thận, đường dẫn vào các khu cực thiết kế giống như con đường mòn, lát bằng gạch xanh thẳng thớm uốn lượn dẫn về trước.

Chốc lát sau có nhóm ba người đeo ba lô đi nhanh chân hơn, Trịnh Tư Kỳ dắt tay hai đứa bé nghiêng người tránh.Cây cối dọc lối đi to lớn kề nhau san sát, hệt như tỏa thành mái nhà màu xanh bóng trên đầu, thi thoảng xen lẫn nhụy hoa hồng hồng trên không trung, lác đác những cánh hoa trắng hồng héo úa rơi trên nền gạch xanh khác nào dấu vết để lại.Trịnh Tư Kỳ không biết gì về cây hoa cho lắm, Trịnh Úc hỏi anh chỉ biết đáp sơ sơ mập mờ.

Nếu Kiều Phụng Thiên cũng ở đây dám chắc y sẽ giải đáp hết mọi thứ.Nãy giờ Trịnh Úc vẫn chạy ào về trước, tay cầm tờ quảng cáo xếp thành cái quạt nho nhỏ.

Trịnh Tư Kỳ thì vừa đi vừa nắm tay Tiểu Ngũ Tử.

Một chuỗi các phản xạ y hệt như ai đó vậy, cả hai đều né trước, tránh trước, xấu hổ vô cùng, rồi đến lúc hơi hơi yên tâm mới nhè nhẹ chìa một ngón tay ra hợp tác, dè dặt mà cẩn trọng.Bình thường luôn cảm thấy tiếp xúc với kiểu người này rất mệt mỏi, bây giờ lại thấy khó chịu một cách khó hiểu, cứ muốn nếu cậu lùi một bước, vậy tôi sẽ là người tiến một bước.Trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc xử sự của anh trong quá khứ.Đứng từ tít đằng xa đã thấy bóng hươu cao cổ phía sau hàng rào, cái cổ cao ngoằng thập thò giữa những tán cây rậm rạp, trên đôi mắt là hàng mi dày đen tuyền, cái cằm đung đưa trái phải nhai cỏ.Trịnh Tư Kỳ thấy hàng dài du khách đang xếp hàng chờ được cho hươu cao cổ ăn, bèn cúi xuống hỏi hai nhóc con."

Hai đứa muốn xếp hàng không?"

Trịnh Úc với Tiểu Ngũ Tử nhìn hươu cao cổ chằm chặp không dời mắt nổi, đồng thanh: "Dạ muốn!"

Được, chờ đó.Tiểu Ngũ Tử và Trịnh Úc bám hàng rào chơi đan dây.

Mới đầu Tiểu Ngũ Tử không biết chơi ra làm sao, đan đan quấn quấn thành mớ bùi nhùi giữa hai bàn tay.

Trịnh Úc không đành bỏ người đồng đội chơ vơ, quyết định chỉ cậu bé làm được tận mấy loại hoa.Trịnh Tư Kỳ nhìn Tiểu Ngũ Tử im lặng cầm sợi dây đỏ để yên cho Trịnh Úc xiên xỏ tới lui bứt rứt khua chân múa tay, nghĩ bụng cậu bé là đứa trẻ vô cùng hiền lành và dịu dàng.Anh nhìn ra cậu bé không hề thích thú với trò này.

Thế nhưng Trịnh Úc đã ngỏ lời, cậu bé sẽ đồng ý và cố gắng làm tốt một trăm phần trăm sức mình.Sự thỏa hiệp này không hề có nghĩa lấy lòng, cũng không giống vì không có chính kiến nên hùa theo mù quáng.

Nhưng là sự lương thiện bản năng nhất với mọi người xung quanh, không phô trương khoe khoang, chỉ vậy thôi.Trịnh Tư Kỳ giơ máy ảnh chụp liền mấy tấm cận mặt Tiểu Ngũ Tử, trong đó có một tấm đôi chân mày phóng to trên màn hình gần như giống Kiều Phụng Thiên như đúc.Cực khổ chờ đợi hơn mười phút cuối cùng cũng đến lượt nhóm Trịnh Tư Kỳ.

Nhân viên vườn thú đội mũ tai bèo đi ủng cao su đen kề loa phóng thanh lại gần miệng, hô to bằng chất giọng đặc ngữ địa phương Lợi Nam."

Phụ huynh dắt theo trẻ em lưu ý trông chừng các bé!

Vui lòng không để các bé chui vào rào chắn!

Hươu cao cổ không cắn người nhưng bị đạp phải cũng đau lắm!"

Nhân viên đeo bảng tên dời hai khung gỗ buộc cây du từ trong phòng ra ngoài."

Mời vào, bây giờ phụ huynh có thể lấy cây cho hươu cao cổ của chúng ta ăn rồi!

Xin ghi nhớ không được đến quá gần, nước bọt hươu cao cổ sẽ nhiễu lên người!

Các phụ huynh dắt theo trẻ em xin chú ý dưới chân, không chen lấn xô đẩy không để bị ngã xuống và chú ý an toàn!"

Trịnh Tư Kỳ bảo hai đứa nhóc đi lấy cây du, lát sau thấy Tiểu Ngũ Tử mỗi tay cầm một cành, còn Trịnh Úc thì ôm cả bó trong ngực."

Con thoải mái thật đó."

Trịnh Tư Kỳ bế Trịnh Úc lên cho cô bé ngồi lên can can, thò tay chìa cành cây du ra.Nhân viên trông coi lại hô to: "Một lần được lấy nhiều cây du!

Ít lá cây quá hươu cao cổ của chúng ta sẽ không nhìn thấy không xuống ăn đâu!"

Tiểu Ngũ Tự nhặt thêm hai cành ở dưới, đưa hết cho Trịnh Úc để cô bé cầm cho hươu cao cổ ăn."

Bố ơi bố ơi không với tới!

Bế con lên!"

Trịnh Tư Kỳ đẩy mặt kính, kéo cổ áo: "Vậy con đừng uốn éo nữa, tròn xoe như trái bóng thế này sao mà bế cho nổi!"

"Nhanh nhanh nhanh qua đây đi bố!"

Trịnh Úc sốt ruột muốn đứng lên lan can.Trịnh Tư Kỳ vội vội vàng vàng đưa tay ôm eo, tay kia giữ chắc chân cô bé: "Sợ không?"

"Không sợ không sợ!

Cao nữa cơ!"

Trịnh Úc rướn lên.Hươu cao cổ không thể cúi sâu quá được, chúng lại gần một cách chậm chạp ôn hòa, lúc ghé đến cành cây du sẽ chớp chớp mắt, miệng chu lên như muốn hôn, đảo cái lưỡi to dày, khẽ khịt mũi.Trịnh Tư Kỳ thấy mũ Trịnh Úc sắp tuột khỏi đầu, anh giơ tay ấn xuống, vén chùm tóc lòa xòa trên mặt con gái.Tiểu Ngũ Tử đứng ở dưới im lặng nhìn theo bỗng thấy mũi mình nghèn nghẹn, cậu bé cầm cành du sụt sịt mũi.Cậu bé chẳng dám sụt sịt to, chỉ len lén hít vào một tí thôi rồi nhẹ nhàng quẹt tay áo lau đi.Suy nghĩ chợt trôi đi đâu mất, tới tận khi Trịnh Tư Kỳ bế bổng Tiểu Ngũ Tử lên, lơ lửng giữa không trung rồi cậu bé vẫn chẳng mảy may phản ứng."

Hở?"

Tiểu Ngũ Tử vô thức kiềm cánh tay Trịnh Tư Kỳ: "Chú Trịnh?"

"Đừng sợ, đến lượt con."

Trịnh Tư Kỳ thốc nách Tiểu Ngũ Tử lên, bảo cậu bé đặt chân tạm lên lan can.

Tiểu Ngũ Tử hơi cao, lúc run cầm cập đứng thẳng chân có khi còn cao hơn Trịnh Tư Kỳ phải hai cái đầu.

Không có chỗ giữ vai, Trịnh Tư Kỳ đành ôm eo cậu bé, một tay đỡ lấy lưng.Tấm lưng gầy gò, cấn phải xương hồ điệp nhô lên rõ ràng của cậu bé."

Con đứng vững chưa?"

"Dạ."

Tiểu Ngũ Tử đứng ở nơi cao hơn gật đầu."

Cho nó ăn đi, con nhỏ nhỏ đằng sau hai con kia kìa, chú thấy nó ăn ngon lành lắm, con giơ cao lên."

Tiểu Ngũ Tử vừa cựa quậy cánh tay người đã hơi chao đảo, cánh tay giơ cao tức khắc rụt về cẩn thận.

Trịnh Tư Kỳ siết chắc vòng tay hơn nữa, cánh tay sau lưng đỡ lấy khuỷu tay cậu bé."

Đừng sợ, có chú ở sau con đây."

Edit: tokyo2soul
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back