Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 64


Chương 64Kiều Phụng Thiên không hỏi lý do, Trịnh Tư Kỳ cũng không giải thích.Từng tấm ảnh lướt qua với tốc độ rất chậm, Kiều Phụng Thiên được xem ảnh rất kỹ lưỡng, từ màu sắc khung cảnh đến kết cấu và tỉ lệ.

Trịnh Tư Kỳ chuyên sử dụng khoảng trống trong kỹ thuật vẽ tranh, lúc chụp thường thích đặt Tiểu Ngũ Tử hoặc bé Táo ở vị trí hơi lệch một đôi chút, lấp đầy phông nền bằng hoa cỏ bầu trời, mỗi một tấm ảnh hệt như một bức họa phong cảnh cổ điển.Khi chụp cận Trịnh Tư Kỳ cũng bắt khoảnh khắc cực kỳ chuẩn xác.

Hiểu rõ đòi hỏi "thời điểm quyết định" về mặt lý luận, chỉ trong một phần ngắn ngủi của một giây mọi sự vật có ý nghĩa mang tính quyết định đều được khái quát hóa làm bật lên.

Mỗi tấm ảnh chụp cận mặt Tiểu Ngũ Tử đều đặc tả biểu cảm một cách tinh tế và mang lại cảm giác dư âm, như thể gợi lên được suy nghĩ trong lòng y.Trong số đó có một tấm góc nghiêng, Tiểu Ngũ Tử cầm bong bóng màu xanh lam ngửa đầu nhìn ngắm chăm chú dưới bầu trời ánh sắc xanh biếc, đường quai hàm non nớt và hàng mi cong của cậu bé trở nên sắc nét vô cùng.Kiều Phụng Thiên thấy tấm nào cũng đẹp, tấm nào y cũng thích cả.Trịnh Tư Kỳ lăn chuột, gác một chân lên ghế, màn hình máy tính nhuộm tròng kính anh thành mảng màu xanh nhạt."

Tiểu Ngũ Tử có đôi mày rậm, mặt mũi rất ăn ảnh đấy chứ."

"Cơ mà không có thần được như mấy đứa trẻ khác."

Kiều Phụng Thiên cười, đưa mắt nhìn màn hình thêm vài lần: "Vừa khờ vừa im lìm."

"Cậu thấy vậy không được à?"

Trịnh Tư Kỳ hỏi y.Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ không quá lâu: "Đương nhiên là không tốt rồi."

Không có tính cách của một đứa trẻ làm sao mà tốt cho được."

Vậy cậu có nghĩ, những nét đó cũng có thể biến thành điểm trội của cậu bé không."

Trịnh Tư Kỳ chạm mu bàn tay vào cốc sứ trên bàn: "Không uống nữa là lạnh đó, lạnh thì tanh."

"Thầy bảo là điểm trội?"

Kiều Phụng Thiên ôm cốc bằng hai tay, nhìn Trịnh Tư Kỳ còn đang nhìn mình, trông không khác gì đứa nhỏ bị người lớn canh phải uống thuốc ngoan ngoãn.

Y bưng cốc kề lên miệng, ngửa cổ uống cạn, uống xong y quét quanh miệng một lượt, xem đầu ngón tay thử không biết có dính gì không."

Con người đâu phải thứ rạch ròi không là đen thì tức là trắng, không kể đến việc vi phạm đạo đức, tính cách cũng đâu phải không tốt thì nghĩa là xấu đúng không?

Bây giờ cậu cho là không tốt ở đâu, chưa chắc tương lai không có điểm nào hơn người."

Trịnh Tư Kỳ rút cho y một tờ giấy, "Đừng sờ, không dính."

Điểm hơn người?"

Đơn giản là càng ngày càng trầm lặng kiệm lời, cái gì cũng giấu nhẹm trong lòng không nói ra thôi mà?"

"Thế cũng chỉ là suy đoán bây giờ của cậu thôi đúng không."

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Tính cách không phải thứ đã hình thành là sẽ không bao giờ thay đổi, cũng đâu phải vừa đặt chân là trôi tuột một đường thẳng tắp.

Từ nhỏ tới lớn tôi bị mọi người chê bai là du đãng bất lương, nhưng cậu cảm thấy con người tôi, hiện tại, có vẫn còn láu cá không đáng cậy dựa nữa không?"

Kiều Phụng Thiên lắc đầu."

Vì tôi đã thu lấy những gì xấu xí và làm cho nó trở nên tốt hơn, bởi vì không ai dạy nên mất hơi nhiều thời gian.

Nhưng nếu Tiểu Ngũ Tử có người dẫn lối đưa đường, tôi nghĩ cậu bé sẽ hiểu sớm thôi."

Kiều Phụng Thiên dựng thẳng vai đầy bất đắc dĩ: "Chính tôi còn sống loạn xì ngầu lên kia."

"Vậy à?"

"Chẳng lẽ không?"

Kiều Phụng Thiên hỏi ngược lại.

Đó là chuyện quá dễ thấy mà nhỉ."

Cậu nhớ vớ cậu để đâu không?"

Trịnh Tư Kỳ hỏi kỳ quặc hết sức, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Kiều Phụng Thiên ngây ra một hồi mới gật đầu: "Nhớ rõ chứ."

"Ngày nào cậu cũng dậy đi làm đúng giờ, không nằm ì trong chăn ngủ nướng được phải không?"

"Được."

"Cậu ăn cơm ngày ba bữa đúng cữ được phải không?"

"Được."

"Thế nếu đầu cậu nảy ra chuyện gì đó, cậu sẽ làm ngay?"

Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi vài giây: "Tôi sẽ làm ngay."

Cứ như đang làm bài kiểm tra trắc nghiệm tâm lý mù mờ nào đó vậy."

Những điều vừa rồi tôi không làm được.

Tôi hơn cậu sáu tuổi, tôi không làm được.

Bảo sống loạn khéo tôi còn loạn hơn, tôi chỉ làm được chuyện giả bộ thong dong hơn cậu mà thôi."

Trịnh Tư Kỳ tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, "Cậu chỉ đang đặt nặng quá nhiều thứ, thứ cần coi trọng lại xem quá nhẹ nên mới khiến bản thân cậu thấy mình đi chậm.

Thật ra cậu làm tốt hơn rất nhiều người khác rồi, thật đó."

Kiều Phụng Thiên mỉm cười không tin tưởng cho lắm, đảo mắt nhìn sang tay vịn ghế."

Ở phương diện nhân cách, chắc hẳn rằng ngày xưa cậu cũng có khuyết điểm không vẹn toàn.

Nhưng đứng xem ở góc nhìn người râu ria như tôi, đến giờ phút này chúng đều đã trở thành ưu điểm chiếu sáng con người cậu, tôi thấy được chúng, và tôi đánh giá cao chúng."

Trịnh Tư Kỳ không tiếc lời khẳng định như một bậc đàn anh hay cha chú ấm áp và hòa nhã mà chắc có lẽ cả đời này Kiều Phụng Thiên không có may mắn gặp được.

Trong đầu y đang phát khúc tỳ bà vang vọng nhiễu động tâm can y, tràng im ắng không tiếng động làm nảy sinh cơn nôn nao mà vui sướng."

Nên sau này cậu có làm chuyện gì không ổn có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu hết sức mình."

Trịnh Tư Kỳ tự nhiên đưa tay vén tóc Kiều Phụng Thiên.Ma xui quỷ khiến, Kiều Phụng Thiên muốn mở miệng bật thốt, xin tay Trịnh Tư Kỳ đừng rời đi nhanh quá.Bóng tối bất giác dày nặng thêm, Trịnh Tư Kỳ để Kiều Phụng Thiên ở lại nhà mình một đêm."

Phiền phức cho thầy lắm phải không?"

"Cậu phiền người khác cũng là phiền, phiền tôi cũng là phiền."

Trịnh Tư Kỳ mở tấm đếm sô pha gấp chồng lên, trải qua thành chiếc giường thấp rộng rãi.

Anh ấn xuống đệm: "Mét hai nhân mét tám, một người ngủ là vừa đủ, không chiếm diện tích nữa."

"Ý thầy bảo tôi lùn chứ gì."

Trịnh Tư Kỳ phủi sợi chỉ vàng nhạt trên nệm xuống: "Tôi quanh co thế mà cậu nghe ra hết, max điểm đọc hiểu văn bản rồi."

"...

Cái đệt."

Kiều Phụng Thiên nhỏ giọng, ngồi xuống thử độ êm của giường sô pha.Trịnh Tư Kỳ chỉ y cách chỉnh nước nóng trong phòng tắm, lục ra bộ đồ mặc ở nhà giặt sạch sẽ xếp gọn trong ngăn tủ.

Trước lúc tắt đèn, anh lại vòng về, đưa tay định xoay cổ Kiều Phụng Thiên: "Tôi xem."

Chỗ Lâm Song Ngọc tát chẳng hiểu sao đã không còn đau nữa, vén mớ tóc lộn xộn ra, Trịnh Tư Kỳ ấn tay vào cũng không thấy đau, thay vào đó là cảm giác nhiệt độ nơi đầu ngón tay lan ra đầy ứ."

Ngày mai là tiêu sưng thôi, cậu đừng nghĩ gì cả, gắng ngủ đi, ngủ ngon."

Kiều Phụng Thiên tuyệt nhiên không dám mặc bộ quần áo đó.

Y nằm vào giữa sô pha mà thấy như đang dìm mình giữa nồi nước sôi, thấy cả căn phòng này chỉ toàn là mùi hương của Trịnh Tư Kỳ.

Dưới tầm nhìn tối tăm, y trở mình sang trái, Trịnh Tư Kỳ đang ở trong tay trái y cúi đầu lật sách; y trở mình sang phải, Trịnh Tư Kỳ đang ở trong tay phải y chống cằm nhìn y.

Mí mắt vừa nóng nảy vừa hưng phấn mở trừng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Trịnh Tư Kỳ lại biến thành vầng trăng lặng lẽ vằng vặc tỏa sáng đầy bên chân y.Trịnh Úc không bao giờ dám tự tắt đèn đi ngủ, nên đêm nào Trịnh Tư Kỳ cũng phải ghé vào phòng con gái đắp lại chăn, tắt hết đèn.Trịnh Tư Kỳ rón rén nhét cánh tay như ngó sen đang thò ra của Trịnh Úc vào giường.

Cô bé chầm chậm nhắm hai mắt lại, bụng không chịu cam tâm lại hất văng tay ra, anh bất đắc dĩ nhét lại lần nữa, lại vung ra, lại nhét.

Hai bố con tới lui chừng ba trăm hiệp, tới nỗi Trịnh Tư Kỳ tự nhủ trong bụng có phải nhóc con này dậy hẳn rồi không.Anh bắt chước Kiều Phụng Thiên, cũng dịu dàng vén túm tóc rơi trên má Trịnh Úc lại.Trừ vài lần chạm mặt ban đầu, Trịnh Tư Kỳ thừa nhận mỗi một lần anh đưa tay với Kiều Phụng Thiên đều là cố ý, đều có chủ đích.

Thái độ ấy giống như trêu ghẹo con thỏ trắng mềm mềm, thử sờ vào tai nó, thấy nó ngạc nhiên run rẩy bèn muốn thấy nhiều hơn, muốn đụng chạm sờ vào nhiều hơn nữa.

Trịnh Tư Kỳ không cách nào lý giải nổi thứ đòi hỏi bí ẩn gần như xấu xa này.Đã giả giờ giả vịt làm đàn ông trưởng thành mười mấy năm ròng, dù có thích người ta cũng phải đàng hoàng, lo trước liệu sau suy nghĩ cho cẩn thận.Huống hồ Trịnh Tư Kỳ vốn còn không xác định được đó là gì.

Anh xác định mình không phải đồng tính, anh xác định giữa cả hai có sự khác biệt rất lớn, anh cũng xác định Kiều Phụng Thiên không phải gu thẩm mỹ của mình.Nhưng xác định thì có tác dụng gì đâu, khi nó là một nan đề phức tạp đầy rẫy.Trong đầu hiện lên hình ảnh Kiều Phụng Thiên đeo kính ngẩng đầu.

Trịnh Tư Kỳ đã có thể xác nhận, trong khoảnh khắc ấy, ham muốn dâng lên như thanh đo nhiệt kế thủy ngân mau chóng dâng vút theo độ ấm, chân thật đến vô cùng.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 65


Chương 65Thời tiết Lợi Nam nóng lên từ rất sớm, khiến người ta có cảm giác muốn cởi phăng mớ quần áo độn bông vừa người chuẩn bị trước mà giờ không mặc được nữa.

Nắng lên mỗi ngày một sớm, côn trùng bay vo ve quanh đèn tầm chập tối cũng mỗi ngày một nhiều.Hợp đồng sang nhượng nhà ký vào cuối tháng tư, hôm đó Lâm Song Ngọc và Tiểu Ngũ Tử ở bệnh viện.

Ông Hà vẫn đi cùng người bạn già, bắt xe đi một chặng dài từ Thành Bắc, trán ông lấm tấm mồ hôi, lại còn xách theo hai bịch trái cây đúng mùa làm Kiều Phụng Thiên hết sức áy náy.Hà Tiền là bên môi giới đáng ra phải có mặt mới đúng, nhưng Kiều Phụng Thiên gọi hai cuộc không thấy bắt máy.

Y hỏi ông Hà, ông chỉ nheo mắt cười xua tay đáp, dạo này chú cũng không liên lạc, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng cháu là được đúng không.Kiều Phụng Thiên không hỏi thêm.Ký hợp đồng xong xuôi, Kiều Phụng Thiên cẩn thận đưa giấy tờ nhà đất bằng hai tay, cảm xúc ngập ngừng quyến luyến giấu nhẹm trong lòng, ngoài mặt lẫn cử chỉ lại không tỏ ra chút nao núng.

Ông Hà đưa cho Kiều Phụng Thiên tấm thẻ tiết kiệm của Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, đôi vợ chồng già tốt tính không vội nhận nhà, cũng không bắt ép Kiều Phụng Thiên vội vã chuyển đi."

Ở, cháu cứ ở đi, lúc nào tìm được chỗ mới rồi hẵng chuyển ra."

Ông chậm rãi dạo quanh một vòng, bất đắc dĩ lắc đầu than thở: "Đồ đạc cháu đưa cứ đưa, không đưa đi thì để lại cho ông bà già này trông coi cho cháu, bao giờ muốn đưa đi lại đến đây bảo cô chú."

Ông Hà nho nhã mà không lề thói cứng nhắc, con dấu đóng trên hợp đồng cũng rất đẹp.

Nhà mình tuy thật chẳng có gì đặc biệt hay quý giá, cơ mà trong lòng mình lúc nào cũng là quý giá là đặc biệt, được trao vào tay một người như thế chưa chắc là chuyện không may mắn.Ông Vương nghe Kiều Phụng Thiên muốn cho mình hết chỗ cây hoa trong nhà đã đồng ý hết lòng, chủ yếu sợ mình chăm bẵm không đủ chu toàn, dưỡng lá không được đẹp không được xanh bóng.

Đỗ Đông dắt Lý Lệ tới phụ, Kiều Phụng Thiên đứng ngoài ban công nhìn chiếc váy ngắn chỉ vừa qua bắp đùi cô nàng, đôi chân dài trắng bóc lồ lộ ra hết, chân thì đi đôi đế cao bít mũi."

Ăn diện kiểu mẹ bầu đây à?"

Kiều Phụng Thiên đưa hai người vào nhà."

Sao lại không?"

Lý Lệ bị Kiều Phụng Thiên chặn trước cửa bắt thay dép, một tay cô vịn tường, chân trái đạp lên gót chân phải: "Chỗ nào cần che em che hết rồi còn gì?"

Chân mày Kiều Phụng Thiên giật một cái: "Bộ hai người chưa nghe câu xuân che thu rét hả, mặc ít bị cảm đấy, bị cảm thì phải uống thuốc, uống thuốc sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.

Sao hai người không quan tâm mấy chuyện này một tí gì vậy?

Chuyện nhỏ hả?"

Đỗ Đông đứng sau cười thành tiếng, nhìn bộ mặt nghiêm túc của Kiều Phụng Thiên rỉ tai Lý Lệ: "Mẹ chồng thật tạm thời em chưa gặp được đâu, mà em có mẹ chồng giả ngay đây kìa."

Lý Lệ vén tóc nhún vai, cũng nghiêng đầu sang cười ha ha: "Ai không biết còn tưởng ảnh đẻ rồi chứ."

Cười cái quỷ.Thế mà làm giáo viên mẫu giáo được à?

Tội nghiệp nhà trẻ đó quá không biết.Kiều Phụng Thiên quay vào cầm chiếc cardigan len màu chì ra quơ quơ trước mặt Lý Lệ."

Em khoác vào."

"Thôi mà."

Lý Lệ cầm trái thanh long vợ chồng cô chú Hà đưa tới, "Nóng, xấu nữa."

"Xấu em cũng phải mặc vào cho anh."

"Xấu nên em mới không mặc á!"

"Lúc sinh con em còn xấu hơn, không còn miếng lông mày lông mi giả nào sất, không có son môi, mặt sưng phù như trái banh.

Nhớ nhắc anh đem điện thoại theo, tới bữa đó anh quay hết lại cho coi."

Lý Lệ quăng miếng vỏ thanh long về phía y, quay đầu bĩu môi với Đỗ Đông: "Má ơi anh xem ổng kìa!"

Đỗ Đông vui hết nói: "Em mặc vào đi, em nghe cậu ta nói cặn kẽ vậy là biết rồi, cậu ta từng đẻ thật rồi đó, có kinh nghiệm."

"Ừ đó, đẻ cái mặt cậu."

Kiều Phụng Thiên vứt vỏ thanh long vào thùng rác, lau tay."

Nghe chưa vợ ơi, mau mau gọi mẹ đi!"

"Mẹ ông nội cậu."

Kiều Phụng Thiên quẳng áo len vào mặt anh ta, cười: "Té ra mồm mép cậu lanh lẹ vậy cơ?"

"Nhờ cậu dạy giỏi chứ sao."

Lý Lệ cầm chiếc cardigan choàng lên người, vừa giơ ống tay áo lên ngửi một cái cô đã nhìn chằm chằm Kiều Phụng Thiên cười hết sức ranh ma: "Anh lẳng lơ vậy ta?"

Nói đoạn chìa tay ra trước mặt Đỗ Đông, "Anh ngửi nè."

Đỗ Đông dúi mũi vào áo, bặm môi: "Mùi gì vậy, nghe y chang trong chùa miếu."

Lý Lệ chê kiểu hình dung của anh ta thô thiển hết nói, liếc cho một cái: "Giáo viên ngữ văn của anh chắc tức tới nỗi trán không sáng nổi luôn quá, chùa miếu gì ở đây, mùi gỗ tử đàn đó.

Mấy người giỏi giang có gu thưởng thức mới xài, nhớ anh thì chắc xịt miếng nước vệ sinh khử trùng đồ là được rồi.

Phải không Phụng Thiên?"

Kiều Phụng Thiên đặt chậu hoa trong tay lên kệ, cúi đầu ngửi thử.Đúng là mùi gỗ tử đàn từ hộp tuyết nê hồng trảo trong ngăn tủ, hộp mà Trịnh Tư Kỳ tặng.

Mới đầu cứ nghĩ để đại ở đó thôi, đâu ngờ nó lại bay hơi thẩm thấu vào tận sâu như thế.

Bây giờ nhận ra ngửi khắp bốn phía thử, hình như mùi hương ấy đã tồn tại ở khắp mọi nơi.Kiều Phụng Thiên nhẩm tính chỗ chậu hoa to nhỏ mình có, ba chậu trầu bà lá xẻ Nam Mỹ nặng nhất, một chậu măng leo, một chậu nha đam, năm chậu mẫu tử, một chậu phát tài, ba chậu minh ty lá dài, mười tám chậu sen đá đủ loại đủ cỡ khác nhau, hai chậu cọ tre, và hai chậu lan quân tử đắt nhất.

Nếu tính cả chỗ hồng môn Trịnh Tư Kỳ tặng còn chưa héo kia thì tổng cộng có năm mươi lăm chậu.Đỗ Đông nhìn một đống xanh lè không giữ cằm lại khéo rơi xuống đất mất: "Cái đệt hồi đó có thấy nhiều vậy đâu ta?

Cả đống đấy hè không hút côn trùng à?"

Kiều Phụng Thiên phủi nước cho cây măng leo: "Dọn dẹp thường xuyên là không có thôi, giống hai người thì đảm bảo thể nào cũng cho cây sống chung với côn trùng."

"Đấy là do cậu trâu bò, lắm vầy bao giờ ba đứa mình mới chuyển xong hả."

"Tôi với cậu thôi."

Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu nguýt anh ta một cái: "Đừng có trông mong vợ cậu, không động vào không sứt mẻ tí gì được, ngồi yên dưỡng thai cho đàng hoàng đi."

Lý Lệ ngồi xổm xuống sờ chậu sen đá cười khanh khách: "Anh Phụng Thiên quan tâm người khác là nhất rồi, anh mà muốn theo đuổi con gái người ta khéo ai cũng đổ rầm rầm thôi."

Kiều Phụng Thiên mãi lâu sau vẫn không đáp.

Y ngồi xuống chọc chọc cây sen đá nọ, mấy chiếc lá mọng nước xanh bóng kết thành một búp hoa nhỏ nhắn thật đẹp điểm xuyết trên phần thân màu nâu đỏ: "Sen đá dễ chăm lắm, bảy ngày tưới nước một lần phơi nắng một lần, em thích thì lấy về với Đông Qua đi."

Lý Lệ cười cố tình hỏi: "Nuôi chết luôn anh có mắng hai tụi em không đó?"

"Chết thì xách đầu tới đây gặp anh."

Y nghiêng đầu nhìn giá gỗ rỗng tuếch, lòng chợt trống hoác cả khoảng lớn.

Thình lình lưng rung lên, y móc điện thoại đang rung bần bật ra.Chiều nọ, Trịnh Tư Kỳ đi sân bay quốc tế Lợi Nam đón người quen.

Hôm nay chỉ có duy nhất một chuyến bay từ Washington đến Lợi Nam nhưng bị hoãn gần nửa tiếng.

Anh ở khu vực hút thuốc trong sảnh sân bay làm một điếu, không vội vàng gì mà cứ thong dong chờ đợi.Nói đến Văn Lý Gia, chiếu theo nhận xét của bạn đại học thì đúng thật anh ta có vài điểm cả trong lẫn ngoài khá tương đồng với Trịnh Tư Kỳ anh.

Cả hai đều có tên như nam chính trong tiểu thuyết, đều đeo kính, đều cao ráo, đều trông thảnh thơi chẳng khi nào thấy nóng nảy, và đều đã độc thân bảy năm.

Nhưng Trịnh Tư Kỳ biết Văn Lý Gia cố tình thu liễm bớt sự sắc sảo vốn có.

Nên khách quan mà nói, anh mới là hạng xoàng xĩnh thật sự.Trịnh Tư Kỳ ngồi ở hàng ghế dài bên kia cửa kính, nhìn người đàn ông cao lớn đeo kính đen mặc áo khoác đi ra từ cổng quay mới đứng dậy."

Bữa trước bàn cuối tháng cuối tháng, hôm nay tận mùng 1 tháng 5 rồi cậu mới về."

Trịnh Tư Kỳ xách vali vào cốp sau cho anh ta, đóng cốp."

Cậu bảo không vội vụ kia nữa còn gì, thế tôi cũng nhởn nhơ mà đi thôi."

Văn Lý Gia cởi vài cái cúc, nhận điếu thuốc Trịnh Tư Kỳ quăng sang, "Sao chỗ mấy cậu nóng hơn bên tôi nhiều thế?"

"Nói thừa ghê, đại ca không coi thử coi chênh nhau bao nhiêu vĩ độ?"

Anh vừa đáp vừa lấy bật lửa thép trong hộc cạnh cần số, bật ra: "Này."

Văn Lý Gia ghé lại mồi điếu thuốc, đẩy kính ngẩng lên nhìn anh: "Mùa xuân thứ hai à?"*Chỉ tình yêu thường ở độ trung niên"Cái quỷ gì vậy?"

Trịnh Tư Kỳ hình như không sặc."

Nhìn cậu trẻ mà, đâu giống sắp đầu bốn tới nơi.

Trong phòng bọn tôi có cậu kia bé hơn cậu phải bốn, năm tuổi mà đầu gần trọc lóc luôn rồi, cậu đây xuân tươi phơi phới mọc đen thui đầu kìa."

Nói đoạn, anh ta lia mắt soi gương chiếu hậu vuốt tóc mai: "Tuần trước tôi mới vừa nhổ hai cọng tóc bạc."

Trịnh Tư Kỳ cười: "Tôi suốt ngày tiếp xúc với sinh viên thôi đâu nhọc tâm gì, mấy cậu hết vụ này tới án kia, tự bứt tóc trọc hết hả?"

"Đúng vậy, ngày nào cũng y hệt cảnh đếm ngược một trăm ngày thi đại học."

Anh ta gác tay gối sau đầu: "Bởi vậy nên bỏ chạy tới chỗ cậu làm biếng mấy bữa chứ gì nữa."

"Ông chủ mà vô tâm thế."

Văn Lý Gia cắn đầu lọc thuốc, cười: "Chứ ai sa thải tôi được?"

Trịnh Tư Kỳ đặt khách sạn ở phía Nam thành phố cho Văn Lý Gia, trên đường đi ngang tiệm chụp ảnh anh tấp vào lấy một xấp ảnh mới rửa ra.

Trịnh Tư Kỳ nhét xấp ảnh vào kính chắn gió, Văn Lý Gia cầm ngắm nghía."

Lẹ tay vậy?"

Trịnh Tư Kỳ cài dây an toàn, nhìn gương."

Bé Táo tròn hơn hồi xưa nhiều ha."

Hai chục tấm đầu toàn là hình chụp một mình Trịnh Úc, Văn Lý Gia vừa xem vừa cười: "Sao không dắt con bé theo cùng."

"Đi học rồi, làm gì dám."

Hơn phân nửa sau là hình Tiểu Ngũ Tử, tính ra phải cả chồng ảnh bé bé.

Văn Lý Gia kinh ngạc ngẩng đầu: "Thằng nhóc cậu sinh đứa thứ hai bao giờ mà không nói tôi một tiếng đấy?"

"Tôi độc thân sáu, bảy năm trời cậu biết rõ mà, tôi sinh với ai được?"

Trịnh Tư Kỳ với tay giật ảnh lại.Văn Lý Gia giơ cao tay né không cho Trịnh Tư Kỳ giật lại: "Tự một mình thôi?

Về mặt luật pháp thì không vấn đề, nhưng mặt đạo đức thì hơi bất hợp lý."

"Ài cút, càng nói càng ra ba cái gì không đâu.

Cậu nhìn sao ra con tôi được vậy?

Cháu trai bạn tôi, bữa trước dắt đi chơi chung."

"Bạn gái à?"

Văn Lý Gia nhỏ giọng hỏi.Trịnh Tư Kỳ kéo cần số rất mạnh tay, bật cười thành tiếng: "Bộ mấy năm nay cậu nghẹn lắm rồi hả, đâu ra lắm ý tưởng vậy?"

Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 66


Chương 66Nguyên cớ quen biết Văn Lý Gia vẫn còn in rõ trong ký ức Trịnh Tư Kỳ.

Hồi đó Trịnh Tư Kỳ mịt mờ như chim lạc đàn —— lê lết hơi tàn thi lại đại học, học trong trạng thái ngờ vực, cố gắng đến tuyệt vọng chen chân vào lớp ngôn ngữ Hán dự bị trường đại học Sư phạm.

Trùng hợp khi đó Trịnh Tư Nghi đang mang thai, gã đàn ông kia lại lờ mờ có dấu hiệu bạo lực gia đình; phổi trái Trịnh Hàn Ông phát hiện bóng mờ nhỏ không xác định trong một lần kiểm tra sức khỏe.Thời điểm đó, Trịnh Tư Kỳ tin vào câu chuyện súp gà cho tâm hồn nhốt mình trong thư viện không quá đa dạng đầu sách của trường đại học Sư phạm.

Từ "Đỏ Và Đen" đến "Người Xa Lạ", từ "Biên Thành" đến "Mười Năm Ở Đức", Trịnh Tư Kỳ chỉ tập trung hoàn toàn vào việc đọc, cưỡi ngựa xem hoa lướt từ giọng văn, cách xây dựng câu, cấu trúc và hình thức văn bản, nhưng không sao chạm tới được tinh thần và cốt lõi của tác phẩm, khổ sở vì đi hoài đi mãi mà không tìm được con đường đúng.Ở đây đã quá ngột ngạt quá đau khổ rồi, bên kia lại chẳng tìm ra lấy một khe cửa sáng.Trịnh Tư Kỳ vừa tự cho mình là siêu đẳng vừa chần chừ lưỡng lự tận hưởng cuộc sống cô độc không hòa nhập của bản thân.

Vậy nên anh không muốn tham gia cuộc thi cúp tranh luận nhảm nhí mà học viện bắt tham gia.

Không chịu nổi thầy phụ đạo cứ giục đăng ký danh sách, thầy chủ nhiệm khuyên răn tận tình vừa ân cần vừa có uy, nói từ danh dự tập thể lan man tới tận được bình xét vào Đảng.

Đợt mua ngựa chiêu binh chớp nhoáng miễn cưỡng góp thành một đội tranh biện, không thành viên vào đam mê tự nguyện.

Cả đám chường cái mặt căng như dây đàn ra mà tranh biện, bị mọi người trong viện đùa là "đội bốn ông Diêm Vương mặt đen".

Thế mà chẳng chịu thua kém ai, nếu bỏ qua tiểu tiết thì nhìn chung đều giải quyết được cả.

Mấy người họ vượt ngàn chông gai đánh bại tôm tép trong trường bước vào vòng bán kết.Đối thủ họ đụng mặt ở vòng bán kết đến từ học viện Luật, đội kinh khủng nhất cuộc thi những năm trước đó, gần như độc chiếm bảng xếp hạng ẵm chức vô địch hằng năm, Độc Cô Cầu Bại đứng một mình trên cao chốn lạnh lẽo.

Hai bên trên sàn đấu không khác gì cây thương trên đấu trường tranh biện, ở thế trận ba người làm hàng phòng ngự chắc chắn kế bên, người duy nhất đứng ra biện luận cần tấn công một cách liên tục và chuẩn xác nhất.

Người tranh biện bên chính trị và pháp luật là Văn Lý Gia, còn bên nhân văn là Trịnh Tư Kỳ.Đến tận hôm nay Trịnh Tư Kỳ vẫn còn nhớ rõ chủ đề tranh biện cuộc thi năm đó, là câu nói của Vương Tiểu Ba —— Dù con người sống trong đời gặp đủ chuyện không được như ý, nhưng bạn vẫn có thể lựa chọn giữa may mắn và bất hạnh.

Nhân văn chọn bác bỏ.Lúc ấy, Trịnh Tư Kỳ thấy câu này quá là nhảm nhí.

Chọn?

Chọn làm sao?

Ai cho quyền được chọn?

Chọn là có hay gì?

Chọn là thực hiện được hay gì?Anh cảm thấy mình có luận điểm để nói, có luận cứ để lập luận trình bày, nhưng bật ra khỏi miệng chỉ toàn một bụng những câu phàn nàn và bực tức, thành thật mà nói thì trông anh y hệt một thằng nhóc trẻ con đầu óc non nớt.

Thế là Trịnh Tư Kỳ thấy cáu kỉnh bất an lạ thường, máy mó chiếc mic trong tay vài lần, nhăn mày nhìn chằm chằm gọng kính đen được đẩy trên sống mũi Văn Lý Gia đứng cách đó năm mét có hơn, câu từ trôi chảy như mây trôi nước chảy, bàn luận hùng hồn trên trời dưới đất.Thời đó không ai là không biết Văn Lý Gia, chủ tịch hội sinh viên trường, thành tích xuất sắc, có tài hùng biện, quen rộng biết sâu, quan hệ nhiều vô kể, nhân cách lẫn sức hấp dẫn không phải tầm thường, người theo đuổi có mà xếp từ sân bóng rổ tới căn tin 3.

Người "ru rú trong nhà" như ông già Trịnh Tư Kỳ còn biết tên.Trịnh Tư Kỳ của khi ấy rất chướng mắt những người khôn khéo như thế.Đối thủ chĩa thương không ngừng, lập từng luận điểm một, lấy cuộc đời và trải nghiệm tình cảm từ tuổi thơ đến khi trưởng thành của chính Vương Tiểu Ba làm sợi dây đi xuyên suốt những luận điểm đó, từ con người, vạn vật đến luân lý thời xưa, từ tin tức dân sinh đến tình hình chính trị đương thời, từ cốt lõi vật tự nó của Vương Dương Minh đến đạo pháp tự nhiên thượng thiên nhược thủy, từng điểm một đi thẳng vào then chốt vấn đề, sức thuyết phục cực kỳ cao.

Đồng thời sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn từ và ngôn ngữ cơ thể, cộng thêm sự phong phú về mặt cảm xúc lại càng trôi chảy liền mạch.Lúc Văn Lý Gia ngồi xuống tiếng vỗ tay kéo dài không ngơi nghỉ, người dẫn chương trình chuyển ánh đèn và quyền phát biểu cho Trịnh Tư Kỳ.

Ông già nhà anh bị người ta thuyết giáo ba hoa từ nam chí bắc từ cổ chí kim chóng cả mặt, bụng bỗng bừng đâu ra đám lửa đầy khó hiểu, đầu chỉ mới nghĩ tới chuyện giờ làm sao để dộng cho Văn Lý Gia một quả đấm rồi đi hút điếu thuốc.

Thế là Trịnh Tư Kỳ xị mặt đứng dậy, nhìn chằm chằm bốn người mặc đồ Tây đi giày da ở đối diện, thằng oắt hình người tính chó trưng cái nhếch môi quyết tâm thắng bằng được.Tụi mày thì biết cái đếch gì về may mắn với bất hạnh."

Thằng ngu."

Dàn âm thanh khuếch đại khắp hội trường bỗng phát một tiếng rít đầy lúng túng rất hợp hoàn cảnh.

Trịnh Tư Kỳ chỉ nói hai chữ, ngắn gọn và sắc bén, lập tức khiến mọi người phải sửng sốt.

Đồng đội im lặng, khán giả im lặng, dẫn chương trình im lặng, ban giám khảo im lặng; Văn Lý Gia ở đối diện thì đẩy kính nhìn Trịnh Tư Kỳ trừng trừng rất lâu, miệng há ra, lần đầu tiên không tiếp nổi chiêu kiếm lệch của đối thủ, gì mà bài vở không theo kịch bản nào sất.Vì chuyện này Văn Lý Gia cười vào mặt Trịnh Tư Kỳ hơn mười năm trời, hở ra là nhắc, hở ra là ôm bụng cười hềnh hệch thành tiếng."

Phục lăn."

Lúc đang ngang hồ Kim Kê, Văn Lý Gia hạ cửa sổ dựa lưng vào ghế, cười run cả vai, "Nói không lại cái đi chửi người ta, trần đời thế gian chưa thấy ông thần nào trâu bò như cậu."

"Lúc đấy tôi hành động nhất thời thôi."

"Ở đấy mà nhất thời, nhìn cái điệu bộ cậu lúc đó đi, tôi ngồi trước mặt cậu có khi cậu thiếu điều xắn tay áo cho tôi một đấm mất."

"Vào vấn đề đi."

Trịnh Tư Kỳ cười theo anh ta.Sau sự việc nọ, hội "Diêm Vương mặt đen" do Trịnh Tư Kỳ cầm đầu đã bị ban giám hiệu trường hạ lệnh cưỡng chế giải tán.

Tất cả kết quả các vòng thi trước đó bị xóa, hủy bỏ tư cách tham gia của viện nhân văn.

Trịnh Tư Kỳ nổi tiếng như cồn chỉ sau một trận tranh biện, chơi một lần là nổi rần rần, đứng đầu bảng chủ đề của diễn đàn đại học Sư phạm rồi chễm chệ trên đó hẳn ba tuần không chịu xuống.

Khó lắm mới hạ nhiệt dần thì Trịnh Tư Kỳ lại hút được cả đống fan nữ, ai cũng bảo thích mấy cậu đeo kính mỏ hỗn, thú vị cỡ nào, ngầu lòi cỡ nào, tréo ngoe đáng yêu cỡ nào!

Muốn thấy người ta mặc sơ mi trắng, đẩy kính ép mình vào tường nói chuyện tục tĩu quá đi!Thời đó không có mấy từ ngữ máu M cỡ đó đâu.Xe đánh lái rẽ phải ra khỏi hồ Kim Kê.Bao năm qua, ngoài bộ mặt ra tính cách bên trong Trịnh Tư Kỳ thay đổi đến độ không ai dám nhận quen.

Chỉ có mình Văn Lý Gia vẫn liên lạc thường xuyên với anh, vì cả hai đều bận rộn và vì khoảng cách địa lý xa xôi, nhiều lắm cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại hay video vậy thôi nhưng không hề đứt đoạn, cũng xem như rất hiếm có.

Năm này qua tháng nọ, Văn Lý Gia lần tìm được dấu chân trên chuyến hành trình thay đổi của Trịnh Tư Kỳ.Kể từ cuộc thi biện luận ấy, chính anh ta cũng ôm một bụng hiếu kỳ tìm được mấy người trong đội tranh biện viện nhân văn kia qua bạn bè, tính là nở nụ cười quên hết thù oán.

Ba người kia là cái cớ để Trịnh Tư Kỳ không thể nào từ chối, người anh ta thật sự thấy hứng thú chính là Trịnh Tư Kỳ.Lần đầu tiên anh ta thấy một người có thể hòa tan mùi sách sự thu liễm với tính lưu manh sự ồn ào thành một như Trịnh Tư Kỳ.Thế nhưng bất giác, những góc cạnh sắc nhọn trong Trịnh Tư Kỳ đã mài giũa mất tăm.

Như viên ngọc quý hình giọt nước dường như có khả năng xuyên thấu ánh sáng, bên trong là những đường vân vết xước hỗn loạn dường như những nét vẽ hài hòa, chạm tay vào sẽ thấy cứng ngắc và lạnh lẽo.

Đó là cá tính cực kỳ phù hợp để đặt chân vào thế giới này; với tư cách một người bạn, Văn Lý Gia mừng thay Trịnh Tư Kỳ; nhưng với tư cách chính bản thân mình, Văn Lý Gia cảm thấy tiếc nuối —— hình như anh ta đánh mất một điểm để tập trung nhìn vào.Trịnh Tư Kỳ đang vội về trường, tạm thời không thể đi ăn cơm với Văn Lý Gia được.

Nhân viên khách sạn đứng ở cửa vào hướng dẫn Trịnh Tư Kỳ đường vào bãi giữ xe dưới mặt đất của khách sạn."

Tối mai chắc có thời gian, tới đó tôi gửi định vị chỗ hẹn cho cậu là được."

Trịnh Tư Kỳ cầm thẻ, mở đèn xe: "Mà cũng không ngồi với cậu được mấy, sắp cuối kỳ rồi."

Văn Lý Gia cúi đầu bấm điện thoại, cười đáp: "Tôi về gặp khách hàng chứ có tới Lợi Nam chơi thật đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi, khi nào rảnh bàn tiếp."

Trịnh Tư Kỳ chưa kịp nói tiếp điện thoại đã reo, anh không xem xem ai gọi mà kết nối tai nghe bluetooth thẳng.

Đầu tiên Văn Lý Gia nghe Trịnh Tư Kỳ "ừm" một tiếng, sau đó bên kia nói gì đó khá ngắn, mặt mũi anh mới giãn ra nở nụ cười, tiếp đó đáp "Sao thế?"

Trưa nay Kiều Lương nói được câu đầu tiên.

Tháng trước anh ta được đưa về phòng bệnh thường, phòng bệnh đơn sạch sẽ, có nhà vệ sinh riêng, quay về phía Nam hướng mặt trời.

Phòng bệnh có vị trí rất tốt, theo lý thuyết mà nói làm sao người không đi cửa sau lại hưởng được.

Kiều Phụng Thiên hết sức ngạc nhiên bèn hỏi thăm bác sĩ chủ trị, bác sĩ chỉ mập mờ nói có điều dưỡng trưởng giúp mình ơn huệ nhỏ, chuyện nhỏ thôi, cứ an tâm ở đó.Lâm Song Ngọc ở bên gọt một quả táo to, một tay cầm tay còn lại lướt dao đi từng vòng vỏ một.

Người thời xưa mê tín, gọt mỗi quả táo cũng nghiên cứu lề lối, bảo là tốt nhất phải gọt sao cho được một mạch không đứt, cuộc sống, tuổi thọ, tình cảm mới trôi chảy liền mạch.Tiểu Ngũ Tử ngồi cạnh nhìn chăm chú, Lâm Song Ngọc cau mày gọt rất căng thẳng.

Thịt táo màu vàng nhạt dần xuất hiện tỏa mùi khắp phòng bệnh, vỏ táo dài mảnh cũng xếp đều đặn trên quần nỉ màu đen như mực.

Gọt tới gần cuống, Lâm Song Ngọc hơi ngừng tay, Tiểu Ngũ Tử cũng vội vàng dịch ra xa.Cậu bé biết nếu vỏ đứt mất, chắc chắn bà nội sẽ chửi mình, trách mình đứng gần quá, cản ánh sáng của nội.

Cậu bé còn nhỏ, nhưng hiểu quá rõ cái sự hay đổ lỗi của người lớn."

Mẹ..."

Lâm Song Ngọc mừng rỡ trong bụng, cầm vỏ táo cho cháu trai xem như tự đắc lắm, vậy nên không nghe tiếng kêu đầu tiên yếu ớt mơ hồ đó.

Cuối cùng Tiểu Ngũ Tử nghiêng đầu, đột nhiên kinh hoàng chỉ vào giường bệnh sau lưng Lâm Song Ngọc.

Kiều Lương như người du hành trải qua một hành trình thật dài dưới nước sắp sửa lên bờ, vô cùng lạ lẫm và nhạy cảm với mọi tiếng động của thế giới ngoài kia.

Yết hầu giữa phần cổ gầy xọp đi dao động lên rồi xuống, giọng trũng thấp đều đều như chưa nghĩ ra lên tiếng làm sao cho phù hợp.

Lâm Song Ngọc sốt ruột vội lao tới giường bấm chuông gọi điều dưỡng, Tiểu Ngũ Tử thì chạy đến chỗ điều dưỡng trực.Kiều Lương trúc trắc chậm chạp hít vào sâu một hơi, đoạn nhíu mày nói một tiếng "Mẹ".Kiều Phụng Thiên đi loanh quanh trong hành lang khu nội trú, không chịu được cắn cắn móng tay.

Y cầm điện thoại lẳng lặng nghe tiếng chờ kết nối cuộc gọi, nỗi lòng vừa mừng vừa hoảng không sao bình tĩnh, muốn kiềm chế mà không kiềm nổi.

Y biết, hẳn rằng y phải đi cảm ơn bác sĩ chủ trị trước tiên, sau đó hỏi rõ phương án điều trị kế tiếp; sau đó vào an ủi Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử, tiếp đó gọi điện cho Đỗ Đông và Lý Lệ.Nhưng mà không được.

Y muốn gọi điện thoại cho Trịnh Tư Kỳ trước hết, muốn nghe giọng nói anh, muốn nghe anh nói với mình đôi câu bằng giọng nói ấy.Là chính anh đã nói: "Chuyện cậu làm tốt, nếu cậu sẵn lòng thì cũng có thể nói cho tôi biết, vậy tôi mới khen cậu thật xứng đáng được."

Bảo Văn Lý Gia không ngạc nhiên là nói xạo.

Lần đến Lợi Nam gần nhất đã là ba năm trước, khi đó ngoài Trịnh Úc và vài người bạn thân thiết ngoại lệ ra, Trịnh Tư Kỳ không thể nào đối xử ấm áp và dịu dàng với người khác như vậy được.Kiều Phụng Thiên kể lể sự việc trong điện thoại rất ngắc ngứ, nửa chừng hình như sợ anh không hiểu nên kể lại từ đầu một lần nữa, giải thích đến cả từng chi tiết nhỏ nhặt.

Anh kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng "Ừ" một tiếng đáp lời giữa những tình tiết quan trọng, biểu thị mình vẫn đang nghiêm túc nghe y kể.

Đến khi Kiều Phụng Thiên dừng hẳn không nói gì nữa, anh mới cười nói "Cậu cứ từ từ nói thôi, tôi đang nghe đây mà."

Trịnh Tư Kỳ đón ánh mặt trời, cầm điện thoại đi về trước, bỏ Văn Lý Gia lại một quãng xa tít đằng sau.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 67


Chương 67Lần trước đến đại học Lợi Nam vì chuyện của Lữ Tri Xuân và Chiêm Chính Tinh, lúc đó lửa giận xộc lên đầu chỉ chăm chăm đuổi đánh la hét lung tung.

Bây giờ ngắm đại học Lợi Nam thêm lần nữa, những tán cây xanh um và ao hồ nông nước, người người đi lại rất chậm rãi, quang cảnh thật sự đẹp vô cùng.

Chỉ có điều tính cách y có hơi rụt rè, thấy sinh viên kề vai bá cổ nhau vui vẻ sôi nổi cứ thấy mình thua kém thế nào.Trước khi cúp điện thoại, Trịnh Tư Kỳ nói muốn đưa ảnh rửa ra cho y vào tối nay.

Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi từ chối, đáp không phiền anh mà mình sẽ tự đến lấy.

Y thừa nhận mình có ý đồ riêng, tuy nhỏ nhoi và lờ mờ.

Với điều kiện tiên quyết là Trịnh Tư Kỳ không phát giác, y muốn chủ động đến gần; ngay cả khi y chỉ có thể làm bạn với anh dù ôm tâm tư không trong sạch khó nói ra.Kiều Phụng Thiên đi men mặt hồ xanh màu phỉ thúy, theo mấy bảng chỉ đường trong trường tìm ra tòa văn phòng viện Nhân văn mà Trịnh Tư Kỳ nói với y.

Tòa nhà không mới, cùng một kiểu nhà gạch đỏ cũ kỹ giống hệ trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam.

Cuối xuân đầu hạ, thảm cỏ sữa mỗi lúc một rậm rạp, mỗi lúc một xanh tươi, mang nét cổ kính mà tĩnh mịch u hoài.Hàng lang lầu ba yên tĩnh, ô cửa sổ vuông vức cuối cùng hắt màu nắng nhạt nhòa."

Tổ 304 bộ môn ngôn ngữ Hán."

Kiều Phụng Thiên lẩm nhẩm trong miệng, kéo nón xuống gõ cửa.

Y đội mũ lưỡi trai đen, tạm che đi mái tóc ánh đỏ của mình.

Nói gì thì nói đây là chỗ làm việc của Trịnh Tư Kỳ, y sợ mình gây sự chú ý ảnh hưởng phiền phức đến anh.Người mở cửa không phải Trịnh Tư Kỳ mà là cô giảng viên buộc tóc đuôi ngựa, trên ngực đeo bảng tên đề Nhân văn Mao Uyển Tinh.

Kiều Phụng Thiên bước đến nghiêng người quan sát một lúc mới trông thấy toàn bộ văn phòng —— hóa ra không phải văn phòng riêng, bên trong là bốn bàn làm việc."

Cậu tìm ai thế?"

Mao Uyển Tinh chớp chớp mắt nhìn Kiều Phụng Thiên."

Trịnh...

Thầy Trịnh."

Trịnh Tư Kỳ không có ở đây, chiếc Macbook của anh bày ở bàn làm việc gần cửa sổ bên trái.

Một cái cốc giữ nhiệt, một cây bút nước, hai bìa giáo án cứng xếp chồng lên nhau, một chậu trầu bà đang phát triển tươi tốt, và con dấu màu xanh nhạt đặt ở bàn.

Còn trên ghế vắt chiếc áo khoác đồ Tây sáng màu, vẫn là cái kiểu vắt sẽ làm nhăn nhúm để lại nếp gấp đó."

Lão Trịnh à."

Mao Uyển Tinh vén tóc, cười nghiêng người cho y vào: "Cậu họ Kiều phải không?"

Kiều Phụng Thiên nhấc vành nón nhìn cô: "Cô biết tôi à?"

"Biết thì không đâu."

Mao Uyển Tinh cúi xuống rót một ly nước sôi để nguội từ máy lọc, "Trước khi đi Lão Trịnh đánh tiếng với tôi, bảo lúc nào cậu đến thì dẫn cậu qua tòa Xuân Hoa khu Nam, Lão Trịnh đang dạy sinh viên năm hai ở đó đó."

"Dạy?

Cuối tuần cũng học à?"

Kiều Phụng Thiên nhận nước, "Cảm ơn cô."

"Đại học thì thỉnh thoảng ấy mà."

Kiều Phụng Thiên không kiềm được bàn tay đang rảnh rỗi, y không xem mình là người ngoài cầm áo khoác Trịnh Tư Kỳ lên, phủi phủi vạt áo, bẻ cổ áo cứng cáp cho vuông vắn thẳng thớm lại, gấp lớp lót vào hai tay áo rồi vắt lại lên thành ghế.

Mao Uyển Tinh cười thầm nhìn chuỗi hành động của Kiều Phụng Thiên, lúc này y mới phát giác, xấu hổ, chỉ biết ho khan nói: "Thầy ấy dạy học thì tôi không đi, tôi ra ngoài chờ vậy."

"Ấy đừng, lớp dài lắm cậu chờ mệt người ra cho xem."

Mao Uyển Tinh xua tay, "Môn này Lão Trịnh dạy là môn tự chọn, tập hợp nhiều lớp lắm, không ai biết ai đâu.

Không sao, cậu cứ vào bằng cửa sau là được, không ai nhận ra cậu đâu cậu cứ yên tâm."

Kiều Phụng Thiên mân mê ly giấy không đáp, cười uống một hớp nước.Mao Uyển Tinh nghiêng đầu ghé tai y thì thầm giống như rất thân thiết: "Nói cho cậu biết nhé, Lão Trịnh dạy thú vị cực luôn, cậu đi nghe không lỗ đâu."

Bảo Kiều Phụng Thiên không háo hứng là xạo, không chỉ vì bài giảng y sắp nghe là ở đại học Lợi Nam, mà còn vì người đứng lớp là Trịnh Tư Kỳ.

Kiều Phụng Thiên đã được thấy anh lái xe, thấy anh ăn cơm, thấy anh đọc sách như ý nguyện.

Khi dạy học anh sẽ trông thế nào nhỉ, Kiều Phụng Thiên tò mò mọi thứ từ cử chỉ, nét mặt, lời nói, bao gồm cả nhịp hít thở, và đều muốn tự mình quan sát, tự mình lặng lẽ phác họa lại trong cõi lòng.Kiều Phụng Thiên leo thang bộ lên tầng hai tòa Xuân Hoa, hai lòng bàn tay ướt đẫm nóng hầm hập.

Cả khoảng lộ thiên ngoài trời tính cả hành lang nghe rõ mọi tiếng động khác biệt mà từng lớp học khác nhau truyền đến.

Mao Uyển Tinh nói với Kiều Phụng Thiên lớp Trịnh Tư Kỳ dạy ở phòng A207, là giảng đường lớn.

Thế là sau khi bước qua A201, mỗi một bước chân gần thêm, Kiều Phụng Thiên càng căng thẳng, chỉ mong cả hai sẽ không thấy khó xử.

Thỉnh thoảng y lại quay đầu nhìn quanh quất như chột dạ, sợ có ai đó đi ngang qua phát hiện y không phải người của trường.Chỉ còn cách một quãng, Kiều Phụng Thiên ngừng chân trước cánh cửa phòng A207 hơi hé.Bục giảng phòng học của đại học Lợi Nam trang bị bộ âm thanh riêng, nhìn vào từ khe hở cửa sau thì thấy sinh viên ngồi chật kín năm hàng ghế đầu, ba tới năm hàng liền sau đó chỉ lác đác.

Trịnh Tư Kỳ đứng trước màn chiếu to, giọng nói anh nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng, âm thanh chậm rãi theo dàn khuếch đại âm thanh hướng vào nhóm sinh viên trước mặt, và cũng hào phóng rót vào tai Kiều Phụng Thiên đứng bên ngoài ngưỡng cửa.Hình như Trịnh Tư Kỳ luôn ăn bận rất lịch sự khi lên lớp, chiếc sơ mi đơn sắc tối giản nhất, đeo cà vạt có họa tiết tối màu, nếu buộc phải kể ra một hành động với ý đồ nho nhỏ thì đại khái là ống tay áo xắn cao để lộ một phần cánh tay và chiếc đồng hồ nam; hoặc là do trời nóng nên anh cố ý chải chuốt mái hơi cao hơn một chút rồi vuốt ngược ra sau để lộ đôi mày và vầng trán.

Dưới ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt anh hiện ra rõ nét vô cùng.Trịnh Tư Kỳ đang chỉnh thiết bị, hình như đang định truy cập website trường.

Kiều Phụng Thiên nép mình sau cửa chỉ ló nửa khuôn mặt ra, y nhìn anh khom người cúi đầu, đôi giày da sạch sẽ lấp ló đằng sau bục giảng.

Đường sống lưng anh sao mà trôi chảy mượt mà, quá cân xứng với chiều cao của Trịnh Tư Kỳ, nhũng nhiễu làm lòng dạ Kiều Phụng Thiên rung động, muốn rón rén xích lại gần cửa trước.Nếu mở cửa, chắc hẳn có thể ngắm thời khắc hấp dẫn này rõ ràng hơn một chút nhỉ.May mà cửa mở, có điều cần hết sức chú ý thời điểm và góc rình ngắm, chỉ cần ló đầu hơi hụt một tí là nhìn không được, ló hơi lố một tí là bại lộ ngay.

Lần đầu tiên Kiều Phụng Thiên căng thẳng dồn sự tập trung vào một việc gì đó ngoài cắt tóc như thế, tay bám vào tay nắm cửa, tim đập bịch bịch trong lồng ngực.Đáng tiếc bóng dáng của người kia còn chưa lọt vào mắt mình đầy một giây đồng hồ, Trịnh Tư Kỳ bỗng nghiêng đầu sang nhìn như cảm giác được.

Kiều Phụng Thiên vội vã không chuẩn bị kịp, thế là mắt đối mắt trực diện với anh không một vật cản.

Kiều Phụng Thiên thấy Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, vội kéo vành nón ngay tắp lự định quay người chuồn êm."

Cái đệt."

"Này."

Chưa giật lùi ra được hai bước đã nghe Trịnh Tư Kỳ gọi mình.

Do nói qua loa nên tiếng gọi to rõ một cách bất thường.Trịnh Tư Kỳ dừng một lát, đẩy kính, giọng nói rõ ràng nhuốm ý cười: "Bạn sinh viên đi trễ vào cửa sau đi, lẻn chuồn về là trừ điểm chuyên cần đấy."

Vừa dứt lời, trong lớp rộ tiếng cười thầm thì ầm lên.Trịnh Tư Kỳ đang đứng lớp môn tự chọn dành cho sinh viên năm hai, tuyển chọn tác phẩm Trung Quốc cận đại và hiện đại.

Xem Powerpoint bài giảng hôm nay là "Biên Thành", tác phẩm tiêu biểu của tác giả Thẩm Tòng Văn.

Kiều Phụng Thiên chịu thua hết đường rồi, bất chấp đi vào cửa sau dưới cái ngoái nhìn khôi hài chăm chú của mấy bạn sinh viên, cắm đầu cắm cổ chọn một chỗ trong xó ngồi xuống, không dám cởi cả mũ.Trịnh Tư Kỳ không nhiều lời thêm, chỉ cười một cái đầy khó hiểu rồi đứng thẳng gõ gõ bảng đen như bình thường, đặt phấn viết hai chữ "Biên Thành" rất đẹp.

Sau đó anh thả phấn vào khay, phủi bụi phấn trên tay."

Chúng ta tiếp tục bài học."

Trùng hợp là Kiều Phụng Thiên đã từng đọc tác phẩm này.

Hồi học lớp một ở Lang Khê, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu hoàn thành bài tập đọc mục lục nhân vật tác phẩm kinh điển trong nước.

Năm này qua tháng nọ, y đã quên nội dung chung chung mình từng đọc, trong đầu chỉ còn đọng lại thủy thành Phương Hoàng ở phía Tây Hồ Nam trong quyển sách, đến tên nữ chính là Tố Tố hay Thúy Thúy y cũng đã quên sạch sẽ rồi.

Bây giờ vô tình nghe tên trong lớp học của Trịnh Tư Kỳ lại có vẻ nhắc nhớ khơi gợi ký ức.Hồi đó Kiều Phụng Thiên đang mải tần ngần lăn tăn trước nhu cầu và suy nghĩ bất bình thường của mình với con trai, sống xa cách mọi người, sống che đậy không giao tiếp, dù ngày ngày bối rối mông lung song chung quy vẫn tạm ổn, mọi chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát của Kiều Phụng Thiên, tất cả tạm thời vẫn do y tự chủ.

Bây giờ nghĩ lại, đó thực sự là quãng thời gian tự do vô cùng hiếm hoi.Cửa sổ kế bên không đóng, gió ùa vào giảng đường làm rèm cửa màu vàng nhạt chầm chậm tung bay tán loạn, ánh sáng cũng cứ chớp tắt lấp lóe trên gương mặt Trịnh Tư Kỳ.

Như thể mỗi một chữ anh nói ra đều mang đến những dao động, lăn tăn tràn thành vệt nước rực rỡ.

Kiều Phụng Thiên chống cằm nhìn anh.Bài giảng của Trịnh Tư Kỳ súc tích rõ ràng, không rườm rà dài dòng mớ chữ nghĩa sáo rỗng mà làm nổi bật các ý then chốt kế thừa một cách tự nhiên từ tác giả và tác phẩm.

Khi điểm đến phần quan trọng, anh sẽ gõ gõ lên bàn giáo viên ra hiệu cho sinh viên tập trung nhìn lên: "Điều Thẩm Tòng Văn cần thể hiện trong tác phẩm của mình là một dạng "hình thức nhân sinh", một dạng hình thức "lành mạnh đẹp đẽ mà không đi ngược với bản chất con người."

Trịnh Tư Kỳ dừng lại một chốc: "Đã có ai từng đọc tác phẩm này chưa, mời phát biểu quan điểm?"

Bất cứ chủ đề nào xuất hiện trong lớp đều bị đáp trả bằng sự im lặng tuyệt đối.

Một cánh chim đầu đàn không e sợ hỏi một câu "Có được gì không thầy" làm cả lớp cười rần rần, Kiều Phụng Thiên cũng bật cười theo.Trịnh Tư Kỳ nhìn sinh viên nọ, đẩy kính: "Phát biểu hay cộng điểm."

Nữ sinh viên khác hỏi: "Không được thì sao thầy?"

"Cũng cộng, cộng nhiều hơn khuyến khích."

Trịnh Tư Kỳ mỉm cười nhìn nữ sinh viên, dời mắt sau khi thấy một cậu sinh viên giơ tay: "Em nói đi."

"Cảm nghĩ của em là xã hội không tưởng."

Cậu sinh viên mặc áo thun đen quần dài, trán lấm tấm mụn, dáng đứng khom khom tấm lưng gầy trông không tự tin cho lắm, vậy mà phát biểu có vẻ rất chắc nịch.Trịnh Tư Kỳ hơi suy tư gật gật đầu, hếch cằm: "Cụ thể thế nào?"

Cậu sinh viên xoa xoa gáy, chớp chớp mắt: "Đầu tiên...

đầu tiên là cảnh đẹp, Thẩm Tòng Văn, ờ, cảnh thiên nhiên trong tiểu thuyết có non xanh nước biếc, hoàng hôn vân vân, cách biệt với khói lửa chiến tranh, cho thấy dường như Thẩm Tòng Văn phác họa nên chốn bồng lai tiên cảnh xa rời trần thế."

Trịnh Tư Kỳ đi xuống bục giảng đi thẳng vào lối giữa các hàng ghế ra sau.

Kiều Phụng Thiên cứ tưởng anh muốn đến chỗ cậu sinh viên vừa phát biểu, không ngờ anh càng lúc càng đến gần chỗ mình ngồi.

Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, tiếp đó quay người nhàn nhã hơi tựa về phía bàn học của y, khoanh tay nói với cậu sinh viên cách đó hai hàng: "Tốt lắm, em nói tiếp."

Kiều Phụng Thiên nhìn chiếc sơ mi dán vào lưng gần ngay trước mắt mình nằm gọn gàng trong lưng quần Tây, mùi hương dìu dịu như có như không vấn vương quanh chóp mũi y."

Thứ hai dạ là, là vẻ đẹp của tình cảm...

đúng rồi, vẻ đẹp của tình cảm.

Tình cảm bao gồm tình thân của ông nội và Thúy Thúy, tình anh em giữa Na Tống và Thiên Bảo, vân vân.

Chúng đều, ờ, nói sao ta."

Cậu sinh viên mất tự chủ khua tay loạn xạ, "Không so đo thiệt hơn, đều không cần hồi đáp, sẵn lòng cho đi, đối xử chân thành với nhau.

Em thấy điều này rất đẹp ạ."

Kiều Phụng Thiên nâng vành nón ngắm bàn tay Trịnh Tư Kỳ, nhìn vệt bụi phấn dính lên vết chai mỏng ở khớp xương đầu tiên ở ngón giữa phải của anh."

Rất tốt, em ngồi đi, lát nữa đọc mã số sinh viên cho thầy."

Trịnh Tư Kỳ chống tay lên bàn học định đứng thẳng người dậy.

Kiều Phụng Thiên tưởng là anh muốn đi, không ngờ nổi anh sẽ quay đầu lại."

Còn bạn học nhỏ này đã nghe rõ chưa?"

Âm tiết cuối cao lên, nghe như cố tình gây khó dễ.Kiều Phụng Thiên gương mặt anh quay lại trong nháy mắt, ngơ ngác đảo tầm mắt sang chỗ khác mấy giây rồi mới chột dạ gật gật.Trịnh Tư Kỳ gập ngón trò gõ nhẹ lên vành nón Kiều Phụng Thiên, nói với y bằng âm lượng còn nhỏ hơn ban nãy như là cố tình chỉ để một mình y nghe thấy vậy."

Đi học lớp tôi mà không mang tập vở bút viết gì, thật không tưởng nổi."

Nói xong, anh không nhịn nổi bật cười.Cố tình.Chắc chắn là cố tình, cả vụ lừa mình tới đây nghe giảng chắc chắn cũng là cố tình luôn.

Kiều Phụng Thiên oán thầm chắc nịch trong lòng, vừa bụm mũi vừa che xương gò má đang bắt đầu nóng ran lên đi.

Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 68


Chương 68Nói Trịnh Tư Kỳ cố tình, anh thừa nhận.

Nhưng mục đích của anh hết sức đơn giản, suy nghĩ xấu xa nảy ra bất chợt, muốn Kiều Phụng Thiên đến nghe mình giảng bài.

Nếu buộc phải truy tận nguồn cơn thì, không có, ý tưởng xốc nổi hiện lên thôi, không đầu đuôi cũng chẳng chín chắn gì cho cam.Anh giơ tay kéo tay áo gõ bàn phím, Kiều Phụng Thiên ở dưới nhìn anh chăm chú.

Trịnh Tư Kỳ cảm nhận được cả, bởi vì ánh mắt đó khác hoàn toàn với mọi sinh viên.

Sinh viên nhìn Trịnh Tư Kỳ chỉ là một hành động bình thường, nhưng Kiều Phụng Thiên thì không.

Ánh mắt của Kiều Phụng Thiên phức tạp và tinh tế, mềm mại uyển chuyển đến độ lấn lướt một bước rồi có thể sẽ lại lưỡng lự lùi về hai bước, vừa đắn đo lại vừa thẳng thắn mà nhiệt tình.Chỉ có điều y giống như sợi bông, giống quả thương nhĩ, giống tơ ngô đồng, giống cánh bồ công anh trắng phau bị thổi bay đi, dính vào người cũng sẽ dè dặt giữ im lặng, lành lắm.

Nếu người ta muốn cứ giũ người nó sẽ rơi xuống, kể từ đó không còn bám theo nữa.Trịnh Tư Kỳ cũng thừa nhận, anh rất vui lòng nhận cái nhìn chăm chú này, không muốn giũ đi.Trịnh Tư Kỳ nhất thời hứng lên, ý đồ xấu cứ mỗi lúc một rục rịch đổ xô đến.

Thế là trước giờ tan chừng mười lăm phút, anh đã giao bài tập về nhà dài ba ngàn chữ cho sinh viên, điểm danh lần đầu tiên trong học kỳ này.

Vừa nhắc tới điểm danh sinh viên đã nháo nhào lên như ong vỡ tổ, bắt đầu xì xầm ồn ào.

Một số thấy may mắn cứ như mua vé cào trúng ngay giải nhì, một số thì sốt ruột xoay vòng vòng mượn giấy mượn bút viết đại giấy xin phép nghỉ cho bạn cùng phòng cúp tiết.Trịnh Tư Kỳ nhếch nụ cười khẽ tới mức không thể nào nhận ra, lật tờ danh sách trắng như tuyết ra."

Lại Thi Di."

"Có!"

"Trần Xuyên Diệu!"

"Có ạ."

"Đặng Viện."

"Dạ có!"

Kiều Phụng Thiên im ắng nghe anh đọc tên, y chẳng quen ai cả nên càng có cơ hội tập trung vào tiếng nói, giọng điệu, tốc độ đọc tên của anh.

Kiều Phụng Thiên nhớ thời cấp hai y có học môn phụ của giáo viên kia sinh ra lớn lên ở Lộc Nhĩ, bất cứ lúc nào cũng luôn kiềm chế ngữ âm địa phương nên mỗi khi nói chuyện cứ như thình lình thắng gấp nhảy chồm về trước.Câu dài khó phát âm, nói hai hay ba chữ cũng cần có kỹ thuật.

Nghĩ kỹ thì tính ra tiếng phổ thông của Trịnh Tư Kỳ rất tốt, tuy không tính là chuẩn xác mượt mà nhưng không phải kiểu phân tích cấu trúc rồi nói theo vẻ sâu xa hoa mỹ chằng chịt.

Mà trái lại tuôn ra một cách tự nhiên từ cổ họng, độ rộng hẹp lẫn chậm xiết của dòng chảy đều được lèo lái thong dong không để lại dấu vết."

Hoàng Cẩn."

Không ai trả lời, Trịnh Tư Kỳ dừng lại một lát: "Hoàng Cẩn?"

"Xin vắng!"

Một cô gái giơ tay lên, quơ phần phật tờ đơn xin phép to cỡ bìa đậu hũ cứng, rõ là vừa viết xong, rìa giấy còn lỉa chỉa ẩu tả chưa kịp cắt cho ngay, "Đơn xin phép ở đây ạ!"

Trịnh Tư Kỳ đi tới cầm giờ giấy xem lướt, giơ lên kẹp vào giáo án: "Em nói với bạn học Hoàng kia giúp, tôi là thầy Trịnh kính yêu, không phải thầy Chu kính yêu."

"Hả?!"

Cô nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thụi mạnh cùi chỏ vào cô bạn mái bằng ngồi bên: "Đù sao mày nói tao họ Chu mà!"

Cô bạn mái bằng né sang cạnh, hạ nhỏ giọng: "Có cái rắm, tao bảo họ Trịnh mày nghe lộn thành họ Chu thì có!"

"Không sao."

Trịnh Tư Kỳ gõ bàn một cái, đẩy kính: "Thầy Chu viện Nhân văn ở A204 ngay kế bên, thầy ấy không cao bằng tôi, dễ nhớ."

Dưới lớp cười rồ lên."

Tô Ý."

"Có!"

"Khúc Trí Viễn."

"Có!"

Điểm danh sĩ số tầm bốn, năm chục người, Trịnh Tư Kỳ lật đến trang cuối của danh sách, gật đầu: "Kiều Phụng Thiên."

Kiều Phụng Thiên tức khắc ngẩng phắt ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, nhìn Trịnh Tư Kỳ đang nhìn về phía mình.

Đôi mắt sau cặp kính trong suốt chỉ có mỗi mình y, đọc đầy đủ họ tên y."

Kiều Phụng Thiên."

Kiều Phụng Thiên nhấc vành nón, nghiêm mặt hạ giọng."

Có."

Sinh viên trong lớp ra về theo nhóm năm nhóm ba, Kiều Phụng Thiên ở yên tại chỗ, mân mê cằm nhìn Trịnh Tư Kỳ chậm rãi tắt máy chiếu, đóng laptop, cuộn hết dây nhợ lại ngay ngắn cất vào túi, sau đó cầm khăn lau sạch bảng."

Biết trước thầy lại đây tôi đã không đến rồi."

Trong giảng đường trống không chỉ còn hai người họ, nói chuyện không khác gì có tiếng vọng.Trịnh Tư Kỳ xắn tay áo, ngẩng đầu cười, biết rõ câu trả lời mà vẫn cố hỏi: "Tôi lại đâu cơ?"

"Điểm danh, giao bài tập, bắt lỗi tôi."

"Không gọi cậu đứng dậy phát biểu đã nên thắp nhang khấn rồi đó."

Trịnh Tư Kỳ xách giỏ đi tới, chỉ chỉ y như thật: "Bài làm đúng ba ngàn chữ không được phép ít hơn, gửi vào mail tôi trước tuần sau."

"Thôi đi tôi có biết làm đâu!"

Kiều Phụng Thiên bật cười, người một trăm năm không vẽ vời viết lách gì như y đăng mỗi cái thông báo tuyển dụng thôi còn nín họng lề mề cả tuần trời."

Thì cậu cứ viết đại đi."

Trịnh Tư Kỳ chống tay, "Tôi lén cho cậu điểm cao nhất, sao?"

Kiều Phụng Thiên nhìn anh chằm chằm, bật cười."

Tay tôi đầy mồ hôi này."

Kiều Phụng Thiên xòe tay ta, "Run muốn chết luôn."

Trịnh Tư Kỳ tiện tay nắm lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên một loáng thật nhanh, xúc giác mềm mại ẩm ướt: "Đúng thật.

Ơ kìa, lớp của tôi có bao giờ áp bức sinh viên, cũng đâu bắt cậu làm toán số cấp ba."

"Không phải ý đó."

Kiều Phụng Thiên phẩy phẩy tay: "Không phải áp bức.

Thầy giảng nhẹ nhàng lắm, rất dễ chịu luôn, tôi hiểu hết nội dung bài giảng của thầy mà.

Do suy nghĩ tôi bất thường, cảm thấy... cảm thấy mình không thích hợp ngồi ở đây.

Tôi thấy mình không giống mọi người, thấy mình ở bên ngoài trật tự, đang gây phiền nhiễu cho người khác."

Kiều Phụng Thiên vê miết hai đầu ngón trỏ vào nhau: "Nhưng có thầy đứng trên bục giảng, tôi lại thấy lòng mình rất vững vàng."

Kiều Phụng Thiên thấy Trịnh Tư Kỳ không nói gì, chỉ nhìn mình đăm đăm."

Thật đó, mọi lời tôi khen thầy đó giờ đều là sự thật, thầy giảng bài cực kỳ hay."

Kiều Phụng Thiên giơ ngón cái với anh."

Đánh giá năm sao à?"

"Năm sao vô cùng hài lòng luôn."

"Lời khen tôi xin nhận, còn 5 tệ tiền hoàn thì hiện không có rồi."*Bên nước bạn có vụ đánh giá tốt sẽ được hoàn 5 tệ khi mua hàng.Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu vui vẻ.Trịnh Tư Kỳ đút tay vào túi quần tây: "Chút nữa cậu có bận việc gì không?"

"Tạm thời không."

"Vậy đi thôi.

Tôi dẫn cậu đi ăn căn tin đại học Lợi Nam, đi thử mấy món kỳ lạ đầu bếp đại tài sáng chế ra lúc bị nhốt trong bếp."

Ngày mỗi lúc một dài, mặt trời còn sáng lúc hoàng hôn buông khuất lấp dưới lớp nền khói với bụi, con muỗi bay vòng vòng quanh chóp mũi xua mãi không chịu đi, đập mãi không chịu chết.

Ống quần hơi ẩm ướt hấp hơi nóng gần như khiến người ta đoán sáng mai ve sẽ kêu.Khuôn viên đại học Lợi Nam rộng rãi thênh thang, không đề cập tới các tòa giảng đường, chỉ riêng nhà ăn đã có đến tận năm cái, chỗ chảo nồi dầu mỡ mà được đặt hẳn những cái tên cỏ cây hoa lá hết sức thanh tao mỹ miều.

Trịnh Tư Kỳ dẫn Kiều Phụng Thiên đến căn tin Thúy Trúc, tiếp giáp hồ Thúy của trường.

Đó là tòa nhà gồm ba tầng, cửa sổ bằng gỗ, tường sơn màu xám khói, cũng có một thảm cỏ sữa rậm rạp vô cùng.Cửa chính hẹp ẩn mình sau hàng cây bụi thấp bé chỉ vừa cho ba người dàn hàng vào cùng lúc, nhìn vào lối đi thi thoảng có vài ba sinh viên xách hộp mang về kề vai nhau đi.

Chung quy thanh niên hầu như máu nóng chịu lạnh giỏi, Kiều Phụng Thiên quan sát thấy kha khá cô cậu mặc quần cộc với áo ngắn tay.Gần đến cửa nhà ăn là đã ngửi thấy mùi vị nấu nướng đặc trưng.

Tầng hai và ba là thầu tư nhân, chỉ có tầng trệt là nhà ăn của trường.

Đồ ăn đã xào nấu kỹ đặt trong máng nước nóng để giữ ấm nhờ nhiệt độ nước, món hầm chứa trong nồi cỡ lớn trên bếp lò để lửa liu riu.

Mỗi người cầm cái khay ai ăn gì lấy đó, ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu.

Khác hẳn với căn tin trường trung cấp hồi đó Kiều Phụng Thiên theo học, mỗi phần có lượng cơm canh cố định, ngại nhiều ít gì cũng phải cầm bấy nhiêu.Bất giác hoài niệm thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, không biết cuộc đời nông sâu mà vin cả vào sự ngang bướng rẻ tiền.Đến hơi trái giờ cơm nên căn tin khá thưa thớt, Trịnh Tư Kỳ lấy hai chiếc khay trong tủ khử trùng ra, đưa cho Kiều Phụng Thiên một cái còn mình giữ một cái."

Muốn ăn gì cứ gọi đó nhé.

Hai tháng nữa nghỉ hè rồi mà thẻ ăn trường phát ăn mãi không hết."

Xem qua một lượt thì chất lượng các khay thức ăn cũng ổn đấy chứ, vừa có xanh vừa có đỏ vừa có trắng: "Phúc lợi tốt thế, trường phát cả thẻ ăn cho thầy à?"

"Vô biên chế rồi mà, chẳng qua là vấn đề ổn định với phúc lợi cơ bản."

Trịnh Tư Kỳ đi kề vai y, lúc nói chuyện cũng hơi cúi thấp đầu, "Nhỏ thôi."

"Tôi nói chứ."

Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ cười cười: "Có phải thầy nấu không được, ngày nào cũng mua đồ ăn căn tin xách về lừa bé Táo đúng không?"

"Gì mà lừa với chẳng gạt chứ."

Trịnh Tư Kỳ cười: "Con bé muốn ăn cơm căn tin đó, tôi mà bảo để tôi nấu thì phải mua liền ba ngày trước đó để phòng trước."

"Cơm căn tin nhiều dầu mỡ, trẻ con ăn nhiều dễ mập đấy."

"Chẳng trách bé Táo ngày càng giống trái banh."

Trịnh Tư Kỳ "À" lên như ngộ ra: "Thế bế tắc rồi, đành đợi lớn rồi giảm thôi."

Kiều Phụng Thiên bất đắc dĩ: "Thầy không thể cố gắng học nấu ăn được à?"

Trịnh Tư Kỳ tỏ vẻ mặt khó xử: "Tôi thiếu dây thần kinh cho vụ này thật đó."

"Tôi chỉ thầy được, học chút xíu là biết thôi."

Kiều Phụng Thiên bị món thịt bò hầm cam hấp dẫn, thuận miệng đáp Trịnh Tư Kỳ.Thay vì em dạy tôi học, chẳng bằng để tôi phụ em một tay rồi đợi em nấu xong xuôi nhỉ.Trịnh Tư Kỳ không nói câu nọ ra, chỉ thầm pha trò trong lòng.Edit: tokyo2soul
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back