Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 69


Chương 69Một phần gà om măng, một phần bò hầm cam, một phần ớt xanh với diếp ngồng bày lên bàn ăn, xới thêm một bát cơm nhỏ với một bát canh rong biển.

Trịnh Tư Kỳ dẫn y ngồi ở góc phía Tây cạnh cửa sổ, vắng người, lẻ tẻ mấy tiếng bát đũa va vào nhau."

Ăn đi."

Trịnh Tư Kỳ nín cười đưa đũa lấy trong tủ khử trùng cho y.

Kiều Phụng Thiên nhăn mày, nghiêm túc nhìn món bò hầm cam không ừ hử gì, thoáng nghiêng đầu."

Trường thầy có vườn trái cây của riêng trường luôn đúng không?"

Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, bật cười không tin nổi: "Có, ở khu giảng đường mới Tây Thục đấy.

Vườn của viện Sinh học, sao cậu biết?"

Kiều Phụng Thiên xoay đôi đũa trong tay: "Bài của căn tin hết mà.

Trái cây thu hoạch không xài hết để đó cũng hư thối, không bằng đem hết vô xào nhỉ?"

"Thông minh đấy chứ, cơ mà cách này chỉ là một trong số rất nhiều thôi."

"Cách khác thì sao?"

Kiều Phụng Thiên lại xoay đũa.Trịnh Tư Kỳ xòe ba ngón tay: "Top ba món ăn kỳ dị sinh viên bầu chọn.

Bò hầm cam sành, ớt xanh xào que cay, chè trôi nhân đậu ve ngâm."

"Đậu ve..."

Kiều Phụng Thiên chịu hết nổi chau mày nhăn nhíu hơn nữa, nom như thể có nguyên bát chè trôi nước nóng hôi hổi ngay trước mặt.

Y lặng lẽ đặt đũa xuống bàn."

Loại ngâm chua ấy."

Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, so tay ra hình đậu ve vừa mảnh vừa dài, "Có điều hôm nay cậu không có lộc ăn rồi, mấy món kia phải qua nhà ăn khác mới thưởng thức được.

Sức tưởng tượng đầu bếp bên đó còn phong phú hơn bên đây."

Kiều Phụng Thiên khều múi cam trong dĩa: "Hồi đi học, đầu bếp căn tin tòa là mướn trong thôn với trên trấn về, tụ nhau lại nấu được mấy món ăn vào là muốn ọc ra, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn phước đức lắm."

"Trường tôi nhiều đầu bếp, thư giãn tí thì đầu óc hoạt động nhanh nhạy hơn."

Trịnh Tư Kỳ chỉ tay lên rồi xuống: "Viện Sinh học còn một ruộng dưa hấu nữa, chừng nào vào hè biết đầu chừng lại động não ra món mới."

"Xào với thịt à?"

Trịnh Tư Kỳ thả tay: "Chưa đoán được gà vịt hay thịt cá đâu, chừng nào ra món tôi mua về cho cậu thử nhé?"

"Thầy thôi đi."

Kiều Phụng Thiên hoảng hồn nhún vai lắc đầu nguầy nguậy, mắt trợn trừng trừng.Để mà chờ mong sự kết hợp giữa hai thứ không liên quan đến nhau sẽ là đáng mừng thay vì kinh dị, phải trông vào phận số.Kiều Phụng Thiên gắp một miếng cam lên, kề đến gần mũi ngửi thử, thấy mùi thơm hết sức bình thường mới hơi chớp mắt, do dự đút vào miệng.

Trịnh Tư Kỳ nhìn bộ dạng bi tráng chịu chết không khác gì uống rượu độc tự sát của Kiều Phụng Thiên, suýt nữa cười ra tiếng ngay trước mặt y: "Ai biết thì rõ là cậu đang ăn cơm, không biết còn tưởng cậu sắp đi nổ lô cốt."

"Thầy tạm thời xem là thế đi."

Y gắp vừa miếng cam vừa thịt bò cùng cho vào miệng ăn thử."

Thế nào?"

Kiều Phụng Thiên nhai kỹ nuốt hết, đặt đũa xuống gật đầu rất chắc chắn: "Ngửi thấy hơi mù mịt tịt đường, mà ăn vào lại thấy thanh mát lắm, mùi cam nồng át cả, vị thì ngọt thanh."

"Thật à?"

Trịnh Tư Kỳ nghe y diễn tả cũng có lý."

Um sùm nửa buổi trời hóa ra thầy chưa ăn bao giờ, dắt tôi tới đây thử độc chứ gì?"

Y đẩy dĩa thịt bò về trước, "Thầy ăn thử đi, có tiền bối cách mạng xung phong mở đường cho thầy rồi đó, ăn không chết."

Nhất thời Kiều Phụng Thiên không cảm thấy ăn cùng một lúc có vấn đề gì bất ổn, Trịnh Tư Kỳ cũng thấy tương tự.

Kiều Phụng Thiên nhìn anh gắp thịt đút vào miệng giống mình, thoạt tiên sắc mặt vẫn bình thường, rồi tích tắc sau giữa chân mày bắt đầu ẩn hiện chữ 川, tiếp đó cứ nhăn nhíu sâu dần rồi cuối cùng quai hàm cứng đơ khựng lại nuốt xuống."

Sao thầy?"

Kiều Phụng Thiên mím môi."...

Đồ lừa đảo."

Trịnh Tư Kỳ đưa tay ấn nhân trung mình, ra sức dày công cố không để mình phun cái thứ kinh hoàng trong miệng ra: "Cậu cố tình."

Nhìn cũng bình thường thôi mà sao sát thương giết người khủng khiếp thế không biết!"

Ai bảo thầy bắt tôi về viết ba ngàn chữ."

Kiều Phụng Thiên buồn cười không nín nổi, đặt muỗng vào bát canh rong biển đẩy tới trước mặt anh, "Mình hòa nhau."

"Tôi giả bộ bắt cậu viết còn cậu thật dạ ép tôi ăn, tôi bị thiệt."

Trịnh Tư Kỳ bưng bát canh húp một hơi hết phân nửa."

Tôi còn tỉnh bơ ăn cả miếng to đây này."

Khóe miệng Kiều Phụng Thiên giương lên tức thì, "Sắp chửi um lên đến nơi còn ráng nhịn được đó."

Trịnh Tư Kỳ hướng mắt chằm chằm vào miệng y, chợt cụp mi, cái nhìn tĩnh lặng nặng trĩu: "Vui vậy à?"

"Đâu có."

Kiều Phụng Thiên sờ cổ."

Cười vui thế kia mà."

Gò má nhô cao lên theo nụ cười của Kiều Phụng Thiên bắt đầu hạ dần xuống, y hắng giọng: "Vậy tôi không cười nữa."

"Đừng."

Trịnh Tư Kỳ nuốt sạch vị mặn ngọt hổ lốn không tả được thành lời trong khoang miệng, lại đưa tay chống trán lần nữa: "Cười đi mà, cậu cười đẹp lắm."

Chập choạng tối, trời nổi gió tan vào trong cái nóng hệt như làn hơi thốc từ xửng hấp ra.

Từ hồi Kiều Lương chuyển về phòng bệnh thường Kiều Phụng Thiên phải canh đêm.

Ban ngày thì thay phiên Lâm Song Ngọc lo cơm nước cho Tiểu Ngũ Tử, còn đêm nào Kiều Phụng Thiên cũng ở bệnh viện.

Lâm Song Ngọc vừa thiếu ngủ vừa ngủ nông, để bà ở Kiều Phụng Thiên biết chắc cả đêm bà không ngủ được mấy.Đỗ Đông cứ liên tục xua Kiều Phụng Thiên ra khỏi tiệm đi về nhà, Kiều Phụng Thiên không nghe, cố gắng có mặt vào giờ mở cửa và đóng cửa, cố gắng chăm chút chỉn chu cho mái tóc của từng vị khách ghé đến, cố gắng chu toàn hết mọi mặt.

Giấc ngủ rút ngắn, con đường phải đi cũng nhiều hơn, rồi cùng lấp đầy hết được chỗ hổng của đủ thứ chuyện.Đi học theo hàng tử đằng quanh hồ Thúy, đúng vào độ mùa hoa, nụ hoa tử đằng nhạt màu kết thành chùm leo dày khắp những phiến lá hệt như thác nước.

Vai Trịnh Tư kỳ ngang với mũi Kiều Phụng Thiên, y ngước lên nhìn mái tóc hơi dài của anh, đuôi tóc chạm vào cổ áo sơ mi có chiều hướng hơi vểnh ra ngoài."

Nếu không vội về tôi cắt tóc cho thầy nhé?"

Kiều Phụng Thiên cầm xấp ảnh thật dày Trịnh Tư Kỳ cho mình, "Chuẩn bị vào hè, nóng đến nơi rồi."

"Có giảm giá không?"

Trịnh Tư Kỳ đút hai tay trong túi quần, nếu không cúi xuống đỉnh đấu sẽ chạm phải ngọn hoa tử đằng buông rủ như những chiếc lục lạc trên cây."

Miễn phí."

"Thế ông chủ tiệm mấy cậu không được cho tôi vào danh sách đen đâu đấy."

Có gì đó mỏng tênh nhè nhẹ rơi trên đầu mình, Kiều Phụng Thiên rụt lại, sờ sờ đỉnh đầu: "Sợ gì chứ, ông chủ hai bảo kê thầy."

Trịnh Tư Kỳ đưa tay nhón lấy, đặt vào lòng bàn tay cho Kiều Phụng Thiên xem, ra là nhụy hoa đã thành hình: "Đi."

Đẩy cửa tiệm, tiếng máy sấy ù ù vang ra.

Cậu thợ phụ hì hục quét vụn tóc dưới đất, Đỗ Đông thì đang sấy mái tóc dài vừa hấp dầu của khách."

Cắt hay gội đầu phiền hai anh chờ —— ủa sao lại tới đây mà không ở bệnh viện đi?"

Đỗ Đông nghiêng đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, anh ta tắt máy sấy, vuốt đuôi tóc xõa bồng bềnh."

Đưa khách đến cho cậu chứ làm gì."

Kiều Phụng Thiên vuốt mái lên, cầm chiếc tạp dề nửa người màu đen treo trên tủ.Đỗ Đông nhìn ra sau thấy Trịnh Tư Kỳ: "Ơ!"

"Chào cậu."

Tính ra đây là lần thứ hai Trịnh Tư Kỳ gặp Đỗ Đông."

Uầy uầy xin chào!

Cái gì ta, Tiểu Đỗ đâu, nhóc vào xả tóc cho khách đi."

Đỗ Đông thân thiện chào hỏi, chỉ vào gian trong."

Không việc gì để tôi xả tóc cho, lo bận việc của cậu đi."

Kiều Phụng Thiên quấn hai vòng dây tạp dề quanh hông rồi thắt lại, hướng mắt sang Trịnh Tư Kỳ, "Thầy lại đây."

Trịnh Tư Kỳ lơ đãng nhìn eo y.

Nhỏ nhắn mảnh mai, hai bên thắt eo hơi hõm xuống, bình thường mặc quần áo trông có hơi phong phanh gầy gò, bây giờ có tạp dề bó khít lại mới thấy được cơ bắp và sự cao ráo dẻo dai.

Tỷ lệ cơ thể rất đẹp.Trịnh Tư Kỳ vẫn không nằm vừa giường gội đầu y hệt lần trước, chân vẫn thò ra không có chỗ đặt.

Chỉ có điều lần này Kiều Phụng Thiên chu đáo hơn lần đầu tiên, y kê thêm cho anh cái ghế thấp.Trịnh Tư Kỳ tháo kính ngửa mặt lên, Kiều Phụng Thiên cầm vòi hoa sen thử độ ấm nước bằng cổ tay mình.

Tiếng nước rào rào bên tai, Kiều Phụng Thiên rướn người lên mượn sức nhấc ghế chạm vào sàn gạch nghe lạch cạch."

Lại lật cổ áo rồi."

Y vén mái Trịnh Tư Kỳ lên, nhìn nửa người trên của Trịnh Tư Kỳ rồi thò tay vào cổ áo gấp theo kiểu bất bình thường của anh."

Thầy cứ thế là sẽ gãy chết nếp đấy, không những mòn cổ áo mà còn khó thẳng ra được nữa."

Kiều Phụng Thiên cầm khăn lau nước đọng trên tay, "Để tôi."

Tay Kiều Phụng Thiên vẫn lạnh, chỉ hơi lành lạnh chứ không phải buốt, xúc giác không khác nào làn gió mát rượi phả vào tai lúc chạy bộ vào một sớm mùa đông.

Trịnh Tư Kỳ cảm nhận được y đang gấp vào trong chứ không phải bẻ ra ngoài, bốn ngón tay luồn vào chỉnh đốn lại nếp vải cho ngay.

Lúc rụt tay về, đầu ngón tay y hoàn toàn vô thức chạm vào cổ anh miết một đường rồi mới dời đi.Cảm xúc không giống hệt như lần đầu, Trịnh Tư Kỳ đổ lỗi cho sự khác biệt tâm trạng."

Ngứa da đầu không?"

"Vẫn ổn."

Năm ngón tay luồn vào tóc khiến anh không khách nào thả lỏng, trái lại làm anh vô thức tập trung vào từng chuyển động của những ngón tay, kể cả ống tay áo sượt qua sườn mặt lẫn hơi thở ấm áp chạm trên trán mình."

Cái dấu của thầy, ở gáy ấy, ra là hình xăm à?"

Kiều Phụng Thiên đột nhiên hỏi anh."

Thấy cả cái đó hửm."

Trịnh Tư Kỳ nhắm mắt lại, cười, không hề ngần ngại gì trước câu hỏi của y."

Ừm."

Kiều Phụng Thiên đâu thể không biết xấu hổ huỵch toẹt ra mình thấy từ tám trăm nước rồi được."

Tầm lớp mười ấy nhỉ, tivi chiếu Người Trong Giang Hồ, đại ca Gà Rừng Trần Hạo Nam người ngợm toàn rồng với chẳng hổ.

Lúc đó tình cờ sao trong con hẻm nhỏ ngay cổng trường tôi có tiệm xăm mình, một đám học sinh dốt trong lớp kéo bè kéo phái nhau vô."

"Cũng to gan phết ấy chứ."

Kiều Phụng Thiên dồn lực vào lòng bàn tay vò ấn."

Cả đám đi vào dứt khoát lắm, cuối cùng chỉ có mình tôi với hai người khác là xăm thật.

Đám còn lại nhìn đao thật súng thật, rồi nghe người đàn ông to con xăm mà rên la ầm ĩ, sợ cắp cặp vở chạy mất hút."

"Thế mà thầy vẫn chơi tới cùng?"

"Bảo chơi tới cùng thì cũng không hẳn, hồi đó xương xẩu tôi còn cứng hơn gạch nữa, nhắm mắt lại nằm lên vậy thôi."

Kiều Phụng Thiên khựng lại một lúc: "...

Thầy xăm gì vậy?"

"Cái sau cổ là hình mỏ neo, công việc không cho phép nên xóa luôn."

Anh chỉ tay vào eo trái: "Bên này thì có một con chim, che được nên tôi không xóa."

Một thời gian sau đó, Kiều Phụng Thiên đã nghĩ đáng lý ra Trịnh Tư Kỳ không nên kể với mình anh có hình xăm ở chỗ khác.

Nó gần như trở thành thứ cám dỗ trá hình, quyến rũ y không nhịn được lột áo sơ mi và quần tây anh, tốc góc áo để nhìn thấy thật rõ con chim kia.

Nó giống như hình in mờ đằng sau lớp vải áo, một khi đã để ý là cứ mất kiểm soát nhìn không sao ngơi mắt.Vòng eo là địa điểm quá đỗi ẩn dụ và đầy rẫy bí hiểm .Điện thoại đổ chuông, Kiều Phụng Thiên cầm lên bằng bàn tay ướt sũng, trên màn hình hiện cái tên Hà Tiền.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 70


Chương 70Đợt trước đến Lợi Nam, Văn Lý Gia đã mê mẩn món cà tím nướng với thạch nước đường đỏ ở một quán ăn khu Bắc thành phố.

Lần này lại tới Lợi Nam một nửa vì khách hàng, nửa kia vì cà tím, còn đâu không liên quan gì tới Trịnh Tư Kỳ sất.Lợi Nam về đêm, dưới màn trời thẫm xanh là con đường ẩm thực khu Bắc kéo dài phải đến nửa cây số có hơn cùng một kiểu dựng lều bạt đỏ đơn giản và âm thanh náo nhiệt giữa lòng thành phố.

Bên ngoài treo bóng đèn vừa đủ sáng, bên trong bày vài cái bàn con với mớ ghế nhựa thấp tè màu đỏ quây chung quanh.

Bếp nướng cháy lửa bốc khói nằm ở xa xa kẹp giữa rìa đường, chủ quán phẩy quạt luôn tay, người chạy xe điện vừa bịt mũi vừa lượn vòng vèo qua."

Đi ăn nướng mà ăn bận nghiêm túc cỡ đó, tầm này sơ mi cà vạt là trang bị bất ly thân của mấy tay cò đất mà."

Văn Lý Gia xỏ luôn đôi dép lê trong khách sạn ra, đặt mông xuống cái ghế nhựa còn hơi lành lặn đủ chân, lật xấp thực đơn dinh dính tay."

Tôi vừa tan làm ra, đi đâu thay áo thun quần đùi cho cậu?"

Trịnh Tư Kỳ cởi áo khoác ngoài ra, muốn đặt tạm lên đâu cũng ngại bám dầu mỡ.

Anh nhìn quanh quất một lượt mấy cái ghế không sạch sẽ, thôi, khoác đại lên tay vậy."

Bé Táo ở nhà một mình à?"

Văn Lý Gia ngẩng đầu lên hỏi."

Vậy sao được."

Trịnh Tư Kỳ nhấp miếng trà đá trong ly giấy, nuốt phải cả mớ bã trà, "Có chị tôi ở nhà."

Trịnh Tư Kỳ lắm tật xấu, nhưng riêng chuyện ăn uống không bao giờ kén chọn.

Anh ăn được bữa ăn giá một ngàn tám tệ, cũng ăn được quán nhỏ lề đường không mấy vệ sinh.

Trước khi vào đại học Trịnh Tư Nghi quản lý tiền tiêu vặt cực kỳ chặt tay, xưa nay không để Trịnh Tư Kỳ ăn uống linh tinh ngoài đường.Nhớ hồi hai mươi tuổi, Trịnh Tư Kỳ quen ăn cơm nhà, có điều Trịnh Tư Nghi nêm nếm khá nữ tính chung quy là thiên ngọt, mà Trịnh Tư Kỳ từng ý kiến năm lần bảy lượt vẫn không thấy thay đổi.

Lên đại học với thạc sĩ thì ăn căn tin, tốt nghiệp vào thẳng đại học Lợi Nam làm trợ giảng vẫn đóng cọc ở căn tin.

Bởi thế nên anh không có yêu cầu quá cao với vấn đề chắc bụng này.

Nhưng thật sự, người thật lòng chu đáo khiến anh cảm thấy được ăn ngon, cảm thấy được chăm nom vỗ về ngoài những bữa khuya Trịnh Tư Nghi nấu cho anh vào năm thi lại ra, chỉ có mình Kiều Phụng Thiên.Mọi thứ trong nồi trên dĩa của em ấy, mọi thứ em nêm nếm chăm chút đều chẳng hề cứng nhắc, mà dường như nung nấu cùng cảm xúc suy tư cụ thể.Trịnh Tư Kỳ gãi chỗ tóc đã mỏng và ngắn hơn trên thái dương mình, Văn Lý Gia dời mắt khỏi thực đơn lia sang anh một cái: "Chỗ nào cắt tóc được vậy, mới nãy tôi không phát hiện luôn."

"Cũng được nhỉ?"

Trịnh Tư Kỳ hỏi anh ta."

Nói sao ta, trước lúc cắt thì tám điểm, cắt xong lên chín."

Trịnh Tư Kỳ ngồi thổi bã trà uống nước tiếp: "Cậu thế là không chuẩn rồi, còn chưa lên mười kìa."

Văn Lý Gia nhìn chằm chằm thực đơn cười không ngớt: "Mặt cậu còn to hơn cái thau rửa chân ấy nhể."

Văn Lý Gia gọi nguyên cả bàn đồ ăn, chưa tính cà tím nướng, cá trích với vài món lặt vặt khác nữa, chỉ riêng đồ nướng thôi đã tới ba bốn trăm xiên, ngoài ra còn mười lon Budweiser 500ml, bàn đầy ăm ắp không có chỗ mà thò tay vào.Văn Lý Gia khui bia đưa cho Trịnh Tư Kỳ: "Chị cậu mấy năm nay ổn không?"

"Cái nghĩ thoáng ra được thì chấp nhận rồi, cái không thoáng ra được thì vẫn thế thôi, cũng tàm tạm."

Trịnh Tư Kỳ nhận lon bia, bóp bóp vỏ lon bằng nhôm."

Không tìm nữa à?"

Văn Lý Gia cười cười: "Điều kiện tốt vậy mà."

"Đầy việc đấy chứ, con thì đi học, việc bà con cô bác thì ôm đầy tay mà không thấy lo chuyện mình."

Anh lột vỏ đậu tương muối, chậm rãi nhét đậu vào miệng, "Suốt ngày chăm chăm kiếm người yêu cho tôi."

Văn Lý Gia phụt bia xa tám thước: "Ai ai?"

"Bất kỳ cô nào chị tôi hỏi thăm với liên lạc được."

Ngoài Lục Tập Minh ra, Trịnh Tư Nghi cũng nhồi nhét kha khá số điện thoại mấy cô cho Trịnh Tư Kỳ.

Cô cháu ngoại nhà kia, cô đàn em cùng trường nhà nọ, miễn là độc thân chưa cưới với không quá lớn tuổi đều lọt vào tầm mắt của chị tất.

Trịnh Tư Kỳ nghe nhức cả đầu, giả vờ trốn tránh từ chối hết nói người ta trẻ trung chưa cưới xin gì, ai lại đi muốn cầu cạnh một ông trung niên góa vợ bao giờ.

Quan trọng nhất là giảng viên đại học kiếm có được bao nhiêu đâu, lương bổng chết ở từng đấy thôi.Trịnh Tư Nghi mở miệng ra là khen em trai ruột mình thành hình tượng trai độc thân lắm tiền nhiều của —— Chẳng phải mấy cô nàng thời nay thích người cao to đẹp trai à!

Kết hôn hay chưa có con hay chưa chỉ là thứ yêu thôi mà?

Giảng viên đại học thì sao, bao người muốn vào dạy còn tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà có vào được đâu, nhà mình có truyền thống học vấn đó!

Cậu suốt ngày ngại rồi chê bản thân với gia đình mình, rồi giờ cậu chọn đi."

Thế cậu chọn đi chứ sao."

Cà tím nướng bày lên bàn thơm nức cả quán, Văn Lý Gia vội cầm mấy cái khay nhôm chủ quán đưa tới luôn tay, "Cuối năm nay ba sáu rồi nhờ, thời này cái mã như cậu nổi tiếng là chắc rồi, hay để bên văn phòng tôi có ai ok thì tôi giới thiệu cho?"

"Thôi đi, có bốn sáu tôi cũng không chọn."

Trịnh Tư Kỳ tiếp tục cúi đầu bóc đậu tương."

Không được à?"

Trịnh Tư Kỳ ném vỏ đậu lên đầu anh ta, cười: "Không được cái đầu cậu, tôi hơi bị khỏe đấy."

"Thế cậu không lo mà tìm đi."

Văn Lý Gia gắp miếng cà tím né đầu tránh, "Đàn ông ba mươi hơn lang hơn hổ, cứ kiềm chế vậy cũng có nên chuyện đâu."

"Đấy là tôi vì."

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính."

Bớt nói vì bé Táo lại giùm đi, cậu có phải kiểu người đó đâu, tôi biết thừa."

Trịnh Tư Kỳ nhìn anh ta: "Cậu thì rõ hơn tôi rồi, vậy cậu đoán tiếp đi, lý do của tôi là vì gì?"

Văn Lý Gia ghé sát lại, nhướng mày: "Gặp được người có cảm giác rồi chứ gì?

Người bữa gọi điện cho cậu trong bãi xe phải không?"

Văn Lý Gia hếch cằm, bỗng khựng vài giây: "Uầy hay là cái người mấy tháng trước cậu gọi nhờ tôi để ý vụ tai nạn giao thông."

"Ai nữa."

Trịnh Tư Kỳ nhấp hớp bia."

Ai gì, tôi có biết là ai đâu, cậu bảo tôi đoán nên tôi rảnh miệng nhắc vậy thôi, ô đúng à?"

Trịnh Tư Kỳ cười mà như không, miết ngón tay lau bọt bia trên khóe môi.

Bọt bia trong suốt trên đầu ngón tay di một cái là thành thứ nước mùi mạch nha."

Trời ơi gấp chết xừ rồi, đố người ta mà không cho đáp án."

Văn Lý Gia nhìn Trịnh Tư Kỳ mãi không chịu hé miệng khai một chữ, quay sang trợn ngược mắt.Cơn gió đêm ẩm thấp thổi lướt qua, Trịnh Tư Kỳ rối tung trước những gì anh ta nói.Hôm sau trời râm mát, Kiều Phụng Thiên đi trung tâm kiểm soát dịch bệnh thành phố gần thành phố Thanh Dặc với Hà Tiền.

Anh ta chột dạ, chỉ cần đâm một cái là đổ vỡ, anh ta không dám nên chỉ đành bấu víu nhờ Kiều Phụng Thiên giúp làm điểm tựa chèo chống cho anh ta.Xe lao đi trên đường cao tốc, bầu trời mịt mờ u ám như từng tầng mực nhòe xếp chồng lên nhau, không lem ra được mà bồi tụ mãi thành mảng dày nhám, lật úp hao hao màu vỏ cua sông.Kiều Phụng Thiên nổi giận, giận gần như mất kiểm soát —— "Tại sao không nói sớm?

Tại sao không nói ngay lúc tôi hỏi cậu hả?!"

Kiều Phụng Thiên cầm lái thay Hà Tiền, nhìn anh ta ngửa mặt, vẫn ung dung nhàn hạ nằm dài bên ghế phụ, hai tay đan lại đặt trên bụng, lơ đãng nhịp nhịp ngón tay.Một tháng trước Hà Tiền cảm thấy không khỏe, đau họng, viêm amiđan.

Mới đầu tưởng là cảm lạnh thường thôi, nốc aspirin với thuốc cảm cả tuần.

Ngặt nỗi không những không thấy khỏe hơn mà các triệu chứng ngày một nghiêm trọng, đến khi để ý mới phát giác không chỉ amiđan mà hạch bạch huyết ở vùng bẹn cũng sưng tấy, miệng thì loét ba, bốn chỗ, dưới nách cũng nổi nốt đỏ li ti dày đặc.Mấy người như Hà Tiền Kiều Phụng Thiên luôn có quả bom không định giờ phát nổ vùi sẵn thường trực trong bụng, thanh gươm treo lơ lửng trên đầu.

Có người cẩn thận lo trước liệu sau, lại có người thẳng thừng không tin mình xui xẻo tới độ dính đạn, nên thường chẳng mấy khi nhớ tới, đến mức quên mất rằng có một đơn vị thập phân tồn tại phía sau dấu phẩy.Nói không sợ là nói dối, cố vờ như trấn định tiếp tục làm lụng cày bừa, đi làm tan ca bình thường.

Từ lúc lờ mờ nhận thức đã gần như xác định đến 60%, anh ta trằn trọc mất ngủ, công tác tư tưởng gần cả tháng trời từ tốt xấu rồi tồi tệ nhất.Làm một cú dứt điểm tuy hơi chệch choạc, nhưng vẫn nói cho Kiều Phụng Thiên biết."

Nếu thật đã vậy, khám ra sớm muộn cũng chẳng khác gì nhau."

"Có mà địt cái rắm vào mặt cậu ấy."

Lái xe không được nổi giận, Kiều Phụng Thiên kiềm chế cảm xúc, chỉ chửi một câu đó rồi thôi.Hà Tiền chọc cười y: "Thích nghe cậu chửi ghê, cậu chửi càng bẩn miệng tôi càng yên tâm."

Anh ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hàng rào cao tốc lốm đốm màu xanh lá trôi vút ngược về sau."

Bạn gái cậu, gần đây có làm không?"

Kiều Phụng Thiên giữ vô lăng, hạ giọng hỏi.Hà Tiên quay đầu hờ hững nhìn y, cười cười không đáp."

Tôi hỏi cậu gần đây có làm với bạn gái không, có hay là không."

Kiều Phụng Thiên hướng mắt về trước, gằn giọng lặp lại."...

Không có, không lên nổi, tôi chưa chạm vào cô ấy."

Ngay khoảnh khắc sau đó, cảm xúc nhẹ nhõm dường như bộc lộ qua bờ vai dần sụp xuống của Kiều Phụng Thiên.

Hà Tiền ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm y, thấy buồn cười: "Thỉnh thoảng tôi thấy cậu không phải đồng hương của tôi đâu...

Tôi có bạn gái cậu chửi tôi lừa cưới, cậu còn hỏi tôi có làm với cô ấy chưa nữa...

Sao cậu cứ nghĩ thay phần người ta thế hả."

Hà Tiền hếch mũi, cụp mắt nhắm lại."

Cũng có sao đâu, tôi thay phần cậu thôi mà."

Kiều Phụng Thiên khẽ đảo vô lăng: "Một người thoi thóp vẫn tự do hơn một người bị trói.

Cậu chết chí ít vì chính cậu muốn chết, không tới mức người ta đẩy cậu vào đường chết."

Hai người ngồi trong xe im lặng rất lâu.

Hình như có mấy giọt mưa rơi trên kính chắn gió nghe tiếng lộp độp khẽ khàng tới mức khó lòng nhận ra.

Kiều Phụng Thiên định bật gạt nước, thế mà mưa chỉ rơi vài ba giọt như thế rồi ngớt hẳn."

Xì."

Hà Tiền nghiêng đầu cười phì: "Tôi mà nhiễm HIV thật, thế đệch nào tôi cũng rủa chết chóc vào mặt thằng nhóc cậu cho xem."

Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 71


Chương 71Thanh Dặc là thành phố cổ không mấy lớn nằm khá gần đây.

Trung tâm kiểm soát dịch bệnh thành phố Thanh Dặc nằm ở ngoại ô, đó là một tòa nhà ba tầng một màu xám xịt vừa nhỏ vừa cũ nát, nhìn không khác gì trạm y thế ở một huyện xã ít người biết đến.

Bảng số phòng đã tróc sơn, chữ phòng còn gãy lìa mất nửa nét.Để xét nghiệm HIV đương nhiên phải đến một trong ba địa điểm tốt nhất thành phố, thời gian xét nghiệm ngắn và xác suất chẩn đoán sai là cực kỳ thấp.

Chỉ có điều Hà Tiền không dám, công việc, xã giao bạn bè, y có quá nhiều mối quan hệ ở Lợi Nam, nếu để lọt tin thì không khác gì tự buộc chân mình.

Anh ta sợ người ta biết mình bị bệnh hơn là nhiễm phải căn bệnh này.Đại sảnh khá đông đúc chứ không hề ít người, trước khu vực đăng ký phải xếp đến hai hàng hơn chục người.

Kiều Phụng Thiên bảo Hà Tiền ngồi ghế, kêu anh ta đưa căn cước cho mình.

Hà Tiền do dự, lục lọi trong túi mất một lúc lâu mới chìa ra.

"Ngồi đó chờ chút, không sao đâu."

Trước khi đi, Kiều Phụng Thiên dặn anh ta như vậy, Hà Tiền chỉ cười xua tay áo: "Tôi không chạy đâu nhé."

Tường trung tâm kiểm soát dịch bệnh cũng dột nát, lốm đốm những vệt ố vàng hình bong bóng như vết nước đọng.

Hà Tiền hếch cằm nhìn vóc dáng thấp bé của Kiều Phụng Thiên chen lấn giữa người dân nông thôn lấm lem bụi đất, trung bình chắc phải cao hơn y đến nửa cái đầu.

Kiều Phụng Thiên nhấn mũ che mái tóc hơi phai màu, đứng thẳng tắp, nghiêng người chuẩn bị dịch về trước, tay thụt vào ống tay áo len dài quá khổ sẵn sàng nghe điều dưỡng trong ô cửa kính nói nhanh gì đó.Hà Tiền nhớ rõ, hồi nhỏ mấy người ở Lang Khê bảo Kiều Phụng Thiên chẳng giống một đứa bé sinh ra ở vùng quê.

Đứa nhỏ trắng bóc vắt chân lên cổ mà chạy theo mông Kiều Lương giữa ruộng lúa mì, nhảy nhót tung tăng trên bờ ruộng hết xuân tới hạ mà vẫn không thấy đen đi chút xíu nào —— cứ như chàng tiên ấy.

Nhưng khi con người ta tạo ra được mối liên kết hợp lẽ giữa người phàm và điều phi phàm không đủ liên hệ với mình nữa, hiển nhiên người ta khó tránh khỏi suy nghĩ muốn giữ khoảng cách.

Hà Tiền vẫn nhớ mẹ mình hay ngồi ngắt cọng rau muống, không mấy để tâm đùa nhà lão Kiều có tang, tang sự này nối tiếp tang sự kia, ai biết được có phải nuôi một đứa mang họa không.Cứ như mọi sự ở hết trong miệng bà vậy.Thật ra thời niên thiếu Hà Tiền không dính líu gì nhiều với Kiều Phụng Thiên.

Không chung trường đã đành, Kiều Phụng Thiên còn trốn chui trốn nhủi, tự bao bí mật mình lại không một kẽ hở.

Khi ấy, Kiều Phụng Thiên trong trí nhớ của Hà Tiền là một thứ nhận thức trong veo lấp lánh, bởi vì y khác biệt với mọi người.

Hình dáng, thậm chí đến gương mặt y đều rất mơ hồ, vậy mà bên trong lại rõ nét.

Hệt như con người y tại thời điểm đó dù rằng giấu trước hở sau, nhưng thực tế rất nhiều khía cạnh tính cách y chỉ cần nhìn thoáng qua là nắm rõ, lúc nào cũng như trong trạng thái hoảng loạn luống cuống lại vừa cảnh giác.

Những khía cạnh im lìm không nói ra kia từng giờ từng phút trôi qua luôn âm thầm báo hiệu bằng cách này hay cách khác.Kết quả là chuyện khiến dư luận xôn xao không ai là không hay biết, rồi người ta đồn đoán nhau Kiều Phụng Thiên không chịu nổi sỉ nhục nhảy ao Thanh Trì tự tử, tất cả mọi người trước lúc hoàn hồn xào xáo lên biến câu chuyện li kỳ này thành chỗ buôn chuyện không ai dám vội gật đầu tin ngay; chỉ riêng Hà Tiền ngầm tin chắc trong bụng, Kiều Phụng Thiên là người có khả năng làm ra chuyện như vậy.Đến tận bây giờ Hà Tiền vẫn cảm thấy y không hề thay đổi —— Nội tâm sâu thẳm tận cùng bên trong y vô cùng trong sáng, tinh khôi cứng cáp; những gì y bộc lộ ra ở nơi không người luôn đơn giản ngây thơ và có mối liên hệ trực tiếp với cách y nhìn nhận thế giới này.

Thế nhưng cũng chính vì thế mà bộ phận ấy mới dễ vỡ nát, mới sơ sẩy một tí là sai lầm.

Hà Tiền lấy bản thân làm ví dụ, anh ta đi con đường trái ngược sống khác nào một cục tẩy.

Người kia còn đang chông chênh giữa con đường gập ghềnh tìm phương hướng bước về phía trước, con đường của anh ta lại dường như đến hồi cuối đã từ lâu."

Đi thôi, lên tầng hai."

Kiều Phụng Thiên cầm hai tờ biên lai quay về, tưởng là Hà Tiền lại hoảng nên cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bạn mình.

Hà Tiền ngẩng lên nhìn, y nở nụ cười dường như trấn an.Tầng hai chắc là khu vắng vẻ nhất, hành lang chẳng những tối om đen sì mà đến cả lan can gỗ bám tay vào cũng thấy lạnh toát ẩm ướt.

Phòng lấy máu xét nghiệm HIV nằm ở cuối cùng trong góc ngoặt, lúc gõ cửa rồi đi vào, trong phòng chỉ có mỗi một điều dưỡng trực."

Cả hai đều xét nghiệm à?"

Điều dưỡng nhìn hai người một lượt.Kiều Phụng Thiên đặt biên lai lên bàn: "Một người."

Điều dưỡng quay vào trong lấy cái khay tráng men trắng trong chân tủ ra, trong khay là đôi găng tay y tế mới tinh, ống tiêm dùng một lần và hai ống nghiệm chân không nắp đỏ.

Điều dưỡng xé lớp bọc găng tay ra, lia mắt xuống cái ghế trước mặt: "Ai xét nghiệm thì lại đây ngồi đi, xắn tay áo lên, sáng nay ăn gì chưa?"

Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn Hà Tiền, Hà Tiền lắc đầu, chần chừ một lúc mới cởi áo khoác bước lại gần.Kiều Phụng Thiên nhìn bốn góc đậm màu bụi bặm trên trần phòng, rồi lia sang nhìn cái gối cũ kỹ lòi cả mút đệm dưới khuỷu tay Hà Tiền, cảm giác ngột ngạt như dòng thủy triều tích tụ dâng lên nghẹn lại trong mũi họng.Ban nãy ở quầy đăng ký thu tiền, lúc y hạ nhỏ giọng nói đăng ký xét nghiệm HIV, y đã thều thào khẽ tới mức chỉ đủ cho bác sĩ nghe thấy.

Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị nhìn bằng ánh mắt đầy gay gắt hoặc dò xét, vậy mà hóa ra bác sĩ không buồn nhấc mắt mảy may, chỉ im lặng đóng dấu trong vòng chưa đây mười giây.

Kiều Phụng Thiên gần như xem thái độ ấy là tôn trọng, rốt cuộc lúc người kia ném mớ tiền lẻ ra thối lại vẫn tỏ ra khinh thường.Giống như lần Lữ Tri Xuân nằm viện vậy.

Có chăng chỉ là một cử chỉ hành vi nhỏ và vô tình thôi, nhưng người nhạy cảm nhìn vào bằng bộ lọc thêm thắt sự kệch cỡm, thậm chí là những cảm xúc vô cớ.

Bản thân Kiều Phụng Thiên không có cảm nhận gì đáng kể khi chịu thay Hà Tiền, nhưng đặt trong bối cảnh tổng thể hỗn tạp, sao y vẫn cứ cảm thấy bị đẩy ra ngoài lề rõ rệt, khó mà nói thành lời.Hoặc có thể với quần thể người như họ, sự bài trừ khinh miệt chưa bao giờ biến mất, nó chỉ ngày càng bồi tụ, tích lũy thành mức độ cao hơn không cần thông qua cử chỉ và ngôn từ mà thôi.Kiều Phụng Thiên ngồi trên ghế chờ.

Y nhận thức được không ai phải bất cứ ai cũng giống Trịnh Tư Kỳ, không phải ai cũng nói chuyện một cách khiến người ta chẳng bao giờ cảm thấy nặng nề, xa cách, khác biệt như anh."

Cậu run cái gì?"

Kiều Phụng Thiên nghe điều dưỡng thình lình kéo khẩu trang, lạnh giọng nói với Hà Tiền.Điều dưỡng ngẩng lên chỉ vào Kiều Phụng Thiên: "Anh qua đây giữ tay anh ta lại, cứ cựa quậy làm sao tôi chọc kim vào được!"

Kiều Phụng Thiên bước tới giữ lưng Hà Tiền, y mới phát hiện cả cơ thể anh ta đang run bần bật."

Sao vậy?"

Kiều Phụng Thiên nhíu mày, khom người nhìn vào mặt Hà Tiền, dịu giọng trấn an: "Cậu cố gắng giữ yên, tí xíu thôi là lấy máu xong rồi, nhé?"

Hà Tiền không nói gì, cúi gắm đầu, yết hầu trượt lên xuống trúc trắc nuốt một cái.Kiều Phụng Thiên mím môi, ngẩng lên nói với điều dưỡng: "Xin lỗi, phiền chị cho cậu ấy ít thời gian."

"Tôi xé ống tiêm rồi, không được là phải vứt!"

Điều dưỡng quay đầu nhíu mày không hề vui vẻ gì."

Vậy tôi đi đóng tiền lại lần nữa được không, xin lỗi chị."

"Chậc."

Điều dưỡng mạnh tay tháo găng ném vào thùng rác, cầm điện thoại quay về ghế ngồi rồi phất tay với hai người.Sau trung tâm kiểm soát dịch bệnh là mảng cây thủy sam rậm rạp, đứng từ tầng hai ngắm được quá tầm ngọn cây, hướng thẳng về chân trời xám xịt.

Mưa vẫn tù đọng lại trong những đám mây dày đặc quánh chưa chịu rơi, có dấu hiệu sẽ ào xuống như trút bất cứ lúc nào.Hà Tiền chống hai tay lên tường, đầu cúi gằm giữa hai khuỷu tay, tư thế không dễ thở lắm làm giọng anh ta ồm ồm nghẹn đặc như hớp phải sương."

Tôi xin lỗi."

Kiều Phụng Thiên không nói gì, chốc chốc vỗ vai Hà Tiền."

Sao cậu không mắng tôi đi, tôi muốn nghe cậu rủa xả lắm rồi, cậu mắng là tôi hết căng thẳng."

Hà Tiền nghiêng đầu, nhìn bắp chân nhỏ xíu của Kiều Phụng Thiên, "Cậu cứ mắng đi, mắng chửi gì cũng được."

Kiều Phụng Thiên lại nhíu mày chậc lưỡi: "Cậu bớt đi..."

"Tôi nói thật."

"..."

Kiều Phụng Thiên hít vào một hơi rồi thở ra, nhìn chằm chằm Hà Tiền còn đang co rúm người lại: "Hà Tiền cái thằng ngu xuẩn sống đần độn này."

"Ừm."

"Tém bớt cái thói thác loạn buông thả đó đi."

"Ừm."

"Cậu cũng tém luôn cái điệu bỏ thanh cao tỏ ra tỉnh táo giữa lúc mọi người say sưa ngất ngây đi, đừng kể lể cái thói sống không ra thể thống gì của cậu cho tôi nghe nữa."

"Ừm."

"Cậu sống trong bùn lầy thì đi mà chết trong bùn lầy đi, đừng có nghĩ đến chuyện giá họa cho người khác, người ta không giống cậu."

"Ừm."

"Tôi cũng không giống cậu, tôi sẽ sống tốt hơn cậu."

"Ừm."

"Đáng đời cậu."

Hà Tiền nghe đến thế sắc mặt vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn cười cười.

Trái lại Kiều Phụng Thiên càng nói càng thấy mũi mình xon xót, cổ họng nghẹn lại.Trời đổ mưa như trút trong thành phố Lợi Nam, Trịnh Tư Kỳ đưa Văn Lý Gia đến sân bay để bay chuyến quá cảnh.

Trên đường về, cần gạt nước liên tục gạt phải rồi trái, trông hệt như đồng hồ quả lắc cỡ lớn không ngừng báo hiệu thời gian đang trôi.Trịnh Tư Kỳ nhân lúc chờ đèn đỏ trong hàng xe dài dằng dặc trước ngã tử châm điếu thuốc.

Văn Lý Gia là người trong ngoài bất nhất, đằng sau cái kiểu xử sự hiphop bề ngoài của anh ta là một bộ não minh mẫn và kinh khủng, cộng thêm một đôi mắt tinh nhạy hằng rất nhiều câu chuyện.Anh vẫn nhớ rõ buổi buổi tiệc tùng karaoke sau cuộc thi tranh biện nọ, lòng thì nghẹn một cục khúc mắc chẳng thấy vui, từ chối Văn Lý Gia mời rượu với làm thân tận mấy lần cực kỳ ấu trĩ.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ sẵn sàng kết bạn với Văn Lý Gia, chỉ có một mình anh giữ thái độ không mặn không nhạt hờ hững từ đầu tới cuối buổi.

Người ta rõ là đúng mực hiền hòa, cạo sạch cành giương cao ngọn cờ chương trình năm chú ý bốn đẹp ba nhiệt tình, rốt cuộc còn cái gì ngoại giao hơn thế đâu.

Trịnh Tư Kỳ không mấy hứng thú, cho đến khi cả đám ngủ vạ vật trên đường về, Văn Lý Gia đã kéo anh ra để nói riêng những lời này.Không thể nào lựa chọn may mắn hay bất hạnh, sự thật là vậy.

Trong sự sắp xếp đã được an bài từ trước, khi may mắn ta chỉ có thể từng giây từng phút trôi đi luôn tự nhắc nhớ bản thân biết đâu quay về bất hạnh vào một lúc nào đó, mới có thể biết đủ trong an phận được, và nhìn đến những người kém may mắn hơn cả bản thân đang trong tình cảnh bất hạnh mới có thể mưu cầu đến may mắn.

Đây là lời thật lòng tôi nói với cậu.Chính bởi Trịnh Tư Kỳ biết Văn Lý Gia có khả năng phán đoán như vậy, anh mới cảm giác mỗi câu chữ anh ta nói ra đều chân thật và đáng tin cậy.Bao gồm lời nhận xét mấy năm không gặp anh đã thay đổi khá nhiều, nhìn trẻ trung;Bao gồm câu đánh giá lúc nghe điện thoại Kiều Phụng Thiên, anh dịu dàng đến mức không hề giống người bạn anh ta vốn nhận biết;Bao gồm lần đoán già đoán non nhìn anh giống có đối tượng vừa ý;Thậm chí gồm cả câu nữa đùa nửa thật nói người mình vừa ý chính là người mình nghe điện thoại đó, là Kiều Phụng Thiên, anh đã bất giác vô thức tự bổ sung thêm bằng chứng cho giả định vô cùng chủ quan của bản thân.Trịnh Tư Kỳ chống trán, tay tì lên cửa sổ trái, thấy xe đằng trước đã đứng im một lúc rất lâu mới ấn vô lăng bóp còi.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 72


Chương 72Lúc đi quên mang dù, lúc về gặp mưa lớn bối rối không biết phải làm sao.Dù cẩn thận tới đâu thì hành vi tình dục cũng để lại một xác suất lây nhiễm bệnh nhất định, suy cho cùng không ai tuyệt đối đúng hay sai trong tình huống này.

Hà Tiền phải chờ báo cáo xét nghiệm, trung tâm kiểm soát như ở đây cho ra kết quả rất lâu, nhanh cũng một tuần, chậm thì phải đến nửa tháng.Không biết Hà Tiền thấy nhẹ nhõm hay là mệt mỏi, anh ta nằm dài ra ở hàng ghế sau cả đường về Lợi Nam, tay gác lên mắt ngủ thiếp đi.

Kiều Phụng Thiên tìm khắp nơi chẳng thấy có gì che chắn được, bèn cởi áo khoác đắp lên người Hà Tiền.Xe lao vút đi trên đường cao tốc, vệt mưa loang lổ trên kính chắn gió hệt như ranh giới riêng biệt ngăn cách hai không gian tĩnh và động.

Nhưng sự yên tĩnh này lại là vải thưa che mắt thánh, là lời nói dối sáo rỗng tạo dựng trên tiền đề xem nhẹ đời, ở lại một thoáng chốc thì được, nhưng chùn chân lâu sẽ không thể bước ra.Về cục đường sắt số bốn, chiếc ô mượn không che được hết cơn mưa rào như trút nên cổ với tay áo ướt nhẹp phân nửa.

Kiều Phụng Thiên vẩy nước trên tán ô, chớp chớp hàng mi cụp ướt sũng mưa lên cầu thang.Vào nhà, Tiểu Ngũ Tử đang giúp Lâm Song Ngọc tách vỏ bịch đậu tương.

Khi ở Lang Khê xưa nay Lâm Song Ngọc không cho ai đụng tay vào mấy thứ như đậu, tỏi, đào lông, khoai từ, bà bảo dính hết vào người có mà ngứa chết."

Sao hôm nay con học về sớm thế?"

Kiều Phụng Thiên thay giày, gác ô ngoài cửa, mưa đập vào cửa sổ lưới cũ kỹ ngoài phòng khách nghe lạo xạo.Tiểu Ngũ Tử nhảy khỏi ghế, vào nhà vệ sinh lấy khăn lau không mới cũng không cũ cho Kiều Phụng Thiên: "Chiều thứ tư con học có một tiết thôi à."

"Con không nhắc chú quên khuấy mất."

Kiều Phụng Thiên hiếm khi quên trước quên sau.

Y cầm khăn phủ lên đầu, vần vò đại vài vài cái: "Bé Táo vẫn đang chờ ở trường à?"

Giờ này Trịnh Tư Kỳ vẫn chưa tan làm mà."

Lớp năng khiếu ạ."

Tiểu Ngũ Tử lắc đầu, ngồi xuống cạnh bàn ăn, "Ở cung thiếu nhi kế bên trường."

"Ai dẫn các bạn đi?"

"Cô chủ nhiệm ạ."

Có miếng đậu rớt dưới bàn, Tiểu Ngũ Tử vội vội vàng vàng chui xuống ghế nhặt.Kiều Phụng Thiên vẫn cảm thấy áy náy.

Lúc trước khó khăn lắm mới giúp đỡ Trịnh Tư Kỳ được chút gì đó, chăm Trịnh Úc bữa trưa vẫn dư sức.

Nhưng chuyện cứ lũ lượt kéo tới không đúng thời điểm gì cả, chiếm hết cả sức lực thời gian nên Trịnh Úc lại quay về ăn cơm nhà ăn cô bé chẳng thích chút nào.

Trịnh Úc còn bé quá, tính cách lại khác hoàn toàn với Tiểu Ngũ Tử, nét ngây thơ mà kiêu ngạo của cô bé thật đáng yêu vô cùng, y cứ áy náy mãi.

Mà đâu thể phiền Lâm Song Ngọc chăm sóc cả hai đứa, thế lại càng vô lý quá đáng hơn.Lâm Song Ngọc phủi đống vỏ đậu tương chồng chất thành ngọn núi trước mặt đi, bước lại đụng đụng lưng Tiểu Ngũ Tử: "Bóc không được thì thôi để đó, vào buồng học bài đi.

Chừng nào nấu cơm xong nội gọi."

Tiểu Ngũ Tử duỗi tay trên bàn, nắm chặt nắm tai lại, năm ngón tay nơi lỏng ra thả mấy hạt đậu xuống: "Dạ."

Dàn hoa trong nhà đã trống không, Kiều Phụng Thiên gần như ngang ngược không muốn ngừng chân nhìn quá lâu, ngẫm thấy nhà đã không còn là của mình, ngẫm thấy nơi chốn thuộc về mình đã bị gió thổi bay.

Những cành hồng môn héo hon trưng trên cao chỉ đủ bôi nhòe một nửa nỗi ưu tư không lời giải đáp."

Đi đâu từ sáng tới giờ, xem dự báo có mưa cũng không biết đường xách dù theo."

Lâm Song Ngọc rửa sạch lông tơ với đất bám trên tay đi, lại gần lau người cho Kiều Phụng Thiên.

Kiều Phụng Thiên thấp người, thế nhưng vẫn cao hơn Lâm Song Ngọc gần nửa cái đầu."

Con có việc."

Kiều Phụng Thiên không thể nào giải thích chi tiết, chỉ qua loa cho xong.

Y khom gối, giữ im lặng tường tận cho rõ lời nói hiếm khi ôn hòa nhẹ nhàng, đầy quan tâm của mẹ bằng cảm xúc gần như kinh ngạc: "Để con đi đưa cơm tối, mẹ ở nhà cho Tiểu Ngũ Tử làm bài tập, tối nay tranh thủ nghỉ ngơi sớm, sáng mai phải cắt chỉ mà."

"Nói sau đi."

Lâm Song Ngọc ấn vai y, lầm bầm: "Ngồi xổm xuống tí nữa, mẹ thấy có phải mấy nay..."

Kiều Phụng Thiên không dám cựa quậy gì sất, cứng đơ người khom chân, cẩn thận từng chút một mặc Lâm Song Ngọc lấy khăn lau từ đỉnh đầu đến đuôi tóc mình.

Cả cuộc đời mà không biết chữ dịu dàng viết ra sao, thế nên chẳng phải nhẹ nhàng gì, Kiều Phụng Thiên thấy da đầu mình bị kéo ngược ra sau đau điếng, trong tiệm tóc mà làm thế này thể nào khách cũng nổi đóa dị nghị.

Nhưng lẫn trong màn mưa mịt mùng, cái đau lúc này đây dịu nhẹ đi, lại vừa ẩn hiện vẻ khoan dung dịu dàng.Là ảo giác cũng được, là thoáng qua cũng được, từ ngày xưa Kiều Phụng Thiên đã biết cách lý giải trong tức thì."

Gầy đi rồi hả."

Mấy ngón tay khô ráo của Lâm Song Ngọc lần xuống sườn mặt Kiều Phụng Thiên.

Đường quai hàm lộ rõ nom có vẻ sắc bén."

Đâu có, con thấy cũng vậy mà có khác gì đâu."

Kiều Phụng Thiên vê nhúm tóc ướt bên miệng."

Mệt không?"

"Con không."

Kiều Phụng Thiên lắc đầu."

Ở bệnh viện sao mà ngủ ngon được, cái giường xếp bé tí làm sao thấy thoải mái hả."

Lâm Song Ngọc di từ đuôi tóc đến cổ rồi ống tay áo, "Thằng anh mày giữa đêm hôm có động tĩnh cũng phải dậy theo, ngủ chập chờn vậy sao mà khỏe được."

Kiều Phụng Thiên không đáp."

Sáng nay mẹ hỏi bác sĩ."

Tay Lâm Song Ngọc cũng thoáng khựng lại theo câu nói, "Bác sĩ nửa che nửa giấu, bảo tổn thương não đưa về nhà chăm sóc cũng được, nói được thì mọi chuyện dễ dàng hơn, gãy xương cũng không phải vấn đề quá lớn."

Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn Lâm Song Ngọc, trong phút chốc không hiểu ý bà là gì."

Ba con ở Lang Khê một mình không được.

Mẹ phải về, Kiều Lương ở đây cũng là gánh nặng mày không kham nổi, mẹ nghĩ."

Lâm Song Ngọc gấp gọn chiếc khăn lại vuông vức, "Nên đưa anh mày về Lang Khê đi vậy, nằm viện cũng như nằm nhà thôi, làm gì phải ở đó để phải đổ tiền ra như nước, nhà mình có như nhà người ta đâu."

"Mẹ nói đùa gì vậy?!"

"Mẹ nói đùa cái gì?

Xưa giờ mẹ nói đùa ai bao giờ."

Lâm Song Ngọc nhíu mày: "Mày biết nằm bệnh viện lớn tốn bao hiêu tiền một ngày, biết mình chạy tới chạy lui vừa viện vừa nhà lãng phí bao nhiêu thời gian, hộ lý thì không mướn nổi rồi, mướn phải hết bao nhiêu tiền nữa?"

"Đủ tiền!"

Kiều Phụng Thiên cau mày nhìn bà."

Đủ?

Đủ cái gì?

Đủ cái rắm!

Có đủ tiền bao giờ?

Riêng tiền mổ với viện phí nằm ICU một tuần đã mấy trăm ngàn rồi, đã tính tới tiền nằm viện sau này chưa, tiền thuốc thang ăn uống xe cộ đi về chưa?

Căn nhà này ở được bao lâu nữa?

Người ta cho tá túc lại đã là khách sáo lắm rồi, nhưng làm sao chủ cũ chiếm chỗ người ta sở hữu được mãi hả?

Bây giờ thuê nhà lại tốn thêm một khoản, mà nhà thuê không thể nào mà nhỏ được, lại tiền phải chưa?

Lại tiêu xài đúng chưa?

Tiểu Ngũ Tử đi học không tốn tiền à?"

"Chỗ rẻ ——""Vậy còn công việc, tiệm cắt tóc có còn muốn làm ăn nữa không?"

Lâm Song Ngọc đặt câu hỏi liên tục, sự hung hãn của bà luôn dễ dàng bộc phát ngay lập tức: "Kiều Lương còn nằm viện ngày nào mày sẽ không yên lòng ngày đó, muốn Đỗ Đông nghĩ như thế nào?

Người ta ngoài miệng không nói nhưng chẳng lẽ trong không nghĩ gì chắc?

Vợ nó sắp có con tới nơi rồi, không ít việc hơn mình đâu chẳng lẽ yên tâm phủi tay mặc kệ công việc chắc?"

Kiều Phụng Thiên hé môi: "Con quán xuyến được mà."

"Quán quán con mắt, nói miệng thì dễ lắm."

Lâm Song Ngọc đặt khăn lên bàn, "Làm sao mọi chuyện có thể dễ dàng như mày nghĩ được?

Mẹ mày đang nghĩ cho mày, đang lo lắng cho mày đấy, nhân lúc mẹ còn đi đứng hoạt động được.

Nhìn bộ dạng của ba mày đi, có ngày nhắm mắt xuôi tay ai biết chừng?

Chờ đến lúc mẹ mày xuống mồ chẳng phải trách nhiệm của thằng anh mày lại rơi vào đầu mày đấy thôi?

Bây giờ không thể nào cứ bấu riết mãi được, sau này hẵng tính tiếp!"

"Không được, với điều kiện nhà mình thì không được, lỡ đâu xảy ra chuyện gì —— ""Ngày xưa ba mày mổ hai lần cũng một tay tao ở nhà lo tiêu tiểu tắm giặt chứ ai vào đây, mày cứ ở đây lo làm ăn đi, nhà này có ai từng giặt cho tao đôi vớ nấu thay tao bữa cơm chắc?

Hôm nay mẹ mày nói thẳng, kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân của mẹ mày hơn khối người!"

"Con nói lỡ như!"

Kiều Phụng Thiên nhìn bà vào bếp tắt nồi canh đang sôi sùng sục, cũng theo vào."

Có bệnh viện trên trấn đấy thây!

Phụng Thiên à, hoàn cảnh gia đình mình ra sao cứ tự suy nghĩ trong đầu cho kỹ xem, còn chuyện lỡ như mày nói à?

Khỏe được là số mệnh của anh mày, không khỏe lên được nằm ra đó hết đời cũng là cái số của nó."

Kiều Phụng Thiên thấy bà nói không sai, mỗi câu bà nói ra gần như đều là những lý do đủ thuyết phục y.

Nhưng chuyện y không sẵn lòng lại là vấn đề chủ quan và không thể giải thích được.

Y có ảo giác cực kỳ khó tả, rằng một khi y thả Lâm Song Ngọc và Kiều Lương đi, con đường duy cuối cùng để y quay về Lang Khê sẽ đổ sụp, nghĩa là đột nhiên chỉ còn một mình, hoàn toàn cô độc không còn nơi nương tựa.Lâm Song Ngọc cẩn thận múc canh vào hộp cơm giữ nhiệt, cẩn thận lau sạch mỡ màng dính quanh viền.

Bà hé môi, thở dài: "Phụng Thiên à."

Kiều Phụng Thiên không nặn ra được biểu cảm thích hợp nào khác, nhất thời chỉ đơ ra nhìn bà."

Nếu thấy vất vả quá, thấy sống một mình ở đất Lợi Nam không suôn sẻ hay mệt mỏi, cứ về Lang Khê đi con."

Lâm Song Ngọc tháo tạp dề cuộn lại, phủi từng hạt bụi xám mênh mang đọng lại trên lớp vải nhung đen kịt: "Thấy mệt thì về nhà, về nhà sống cho thoải mái, mặc kệ người ta nói đi, cuộc sống sau cánh cửa đóng là của riêng mình mà.

Về nhà, tìm việc, sống đàng hoàng, kết hôn sinh con đẻ cái, có cái gì hơn đâu..."

Tròng trắng mắt Lâm Song Ngọc vẩn đục hơi ngả vàng, vẻ nhu nhược âu yếm vẫn quen che đậy dường như chẳng mấy rõ nét: "Con có làm không?"

Kiều Phụng Thiên dựa người vào khung cửa, cổ họng vô thức nghẹn lại.Lang Khê tốt lắm, những nhành tuyết tùng nhấp nhô bên triền núi Lộc Nhĩ xanh ngắt tốt tươi, ruộng đồng ở quê nhà hạ xanh thu vàng bát ngát không thấy điểm tận cùng; Lang Khê về đêm cũng đẹp lắm, bầu trời đêm Lợi Nam mịt mù chẳng thấy được dẫu chỉ một vì sao sáng, màn trời Lang Khê thì bao la choán tận tầm mắt; Lang Khê Thanh Trì là cột mốc, là biểu tượng, là đôi mắt thăm thẳm khảm dưới chân núi Lộc Nhĩ, là hình ảnh ẩn dụ đã từng trong Kiều Phụng Thiên về định nghĩa tổ ấm.

Chỉ cần nhắc đến cảnh đẹp nơi đây, mọi ngóc ngách trong trí nhớ rộn những khung hình không phủ bụi bặm, Kiều Phụng Thiên hằng ghi nhớ và không sao kể xiết.Nhưng ai bị rắn cắn một lần mà không sợ dây thừng mười năm, nước không không một gợn sóng, quá khứ như ngón tay chạm vào bề mặt dù cho nặng nề đến đâu rồi cũng sẽ tan, nhưng mực thì khác, ngày này qua ngày nọ, năm nọ qua năm kia, có là bao lâu vẫn cứ bẩn tưởi không sạch không trong lại được nữa, vẫn cứ làm lòng người hoài khắc khoải nỗi sợ hãi."

Con không làm."

Vẻ yếu ớt trong đôi mắt Lâm Song Ngọc tắt ngóm.

Bà im lặng tiếp tục việc trong tay, khép lại khe rãnh mong manh uốn lượn còn hé sáng trên bức vách."...

Anh không ở đây với Tiểu Ngũ Tử làm sao được.

Tiểu Ngũ Tử không có mẹ, giờ ba cũng không ở bên, làm sao nó học hành đàng hoàng."

"Về, về hết."

Lâm Song Ngọc đi vòng qua Kiều Phụng Thiên, xách hộp giữ nhiệt ra khỏi bếp: "Để đứa trẻ con ở với mày tao không an tâm.

Nếu là vàng thật thì ở đâu cũng phát sáng thôi, ba thứ kiến thức đó không việc gì phải học."

Bà bước về phía cửa nhà: "Con đâu, đi, ra đưa canh cho ba!"

"Không được, không được!"

Chẳng còn sợi dây nào nữa.

Một khi Kiều Phụng Thiên buông tay, sẽ chẳng còn ai ở lại.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Hoa Yên Chi - Ashitaka
Chương 73


Chương 73 Chiêm Chính Tinh bị quản lý ký túc xá ghi tên sáu lần, về muộn bốn lần, đi qua đêm hai lần.

Trùng hợp lúc ban giám hiệu trường đi thị sát nên quản lý ký túc xá lập danh sách bàn giao cho lớp trưởng.

Nhà trường bắt đầu truy cứu người phụ trách, đi từ giảng viên phụ đạo một hồi tới chủ nhiệm lớp là Trịnh Tư Kỳ.Trịnh Tư Kỳ âm thầm gọi điện cho ba người bạn cùng phòng còn lại của Chiêm Chính Tinh tìm hiểu tình hình, nhưng không ai biết gì hết.Nghĩa khí phết nhỉ."

Thầy ăn không?"

Mao Uyển Tinh chìa hộp bánh quy Chips Ahoy đầy ra.Trịnh Tư Kỳ day mi tâm, cầm một miếng vỡ: "Cô ăn ngọt ít thôi, tầm tuổi cô dễ phát triển bề ngang đấy."

"Phắn đi!"

Mao Uyển Tinh đập vào tay anh, "Tôi đây sắp sửa mang thai rồi tôi nói cho thầy biết, mỗi ngày ăn nguyên con ba ba còn chưa thấy bõ.

Ơ mà thầy có thấy bị ẩm không?

Sao tôi ăn cứ thấy mềm èo dặt dẹo thế nào..."

"Cũng tạm."

Trịnh Tư Kỳ phủi vụn bánh quy đi, "Chuẩn bị mang thai càng phải kiêng ngọt, cô biết tính axit không?"

"Tôi ăn vì tâm trạng vui vẻ, tinh thần cơ thể sung sướng hết được chưa."

Mao Uyển Tinh nhướng mày cười, "Thầy không nghe người ta bảo à, người không thích ăn đồ ngọt lòng đắng lắm."

Trịnh Tư Kỳ đang xé bịch cà phê thì khựng lại, anh cười hỏi: "Thật à?"

"Ai biết đâu, trên mạng bảo thế."

Trời ngoài cửa sổ ngớt mua một lúc, đám cỏ sữa màu xanh đậm nấn ná trên vách tường không còn run bần bật nữa mà chuyển sang lay khẽ theo từng giọt nước chạm trên mái hiên và làn gió hiu hiu.

Trịnh Tư Kỳ mở cửa sổ, bưng chậu trầu bà trên bàn ra bồn rửa thay nước.

Bộ rễ màu vàng nhạt rậm rạp tới mức không kéo được ra khỏi lọ thủy tinh.Trên bàn chợt có tiếng rung lên, Mao Uyển Tinh nuốt miếng bánh quy: "Lão Trịnh, điện thoại."

"Xem ai gọi vậy, tạm không có tay rồi."

Trịnh Tư Kỳ xắn tay áo.Mao Uyển Tinh đứng dậy kéo chiếc cardigan, thò tay qua vách chắn cầm điện thoại lên: "Kiều Phụng Thiên, tôi nghe máy hộ thầy nhé?"

Trịnh Tư Kỳ đặt lọ thủy tinh lên bàn, vẩy bọt nước trên tay rồi nhanh chân bước lại."

Để tự tôi nghe."

"Ôi dào."

Mao Uyển Tinh nhún vai bĩu môi, ngồi về ghế: "Làm như người ta thèm nghe giùm lắm cơ."

Trịnh Tư Kỳ cầm điện thoại ra khỏi văn phòng, ra đến cạnh ô cửa sổ cuối cùng ngoài hành lang.

Bước chân anh vội vã không như bình thường, như thể sợ còn chưa đến chỗ yên tĩnh người bên đầu dây kia đã cúp máy mất."

A lô?"

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, "Phụng Thiên à."

Nghĩ kỹ, số lần Trịnh Tư Kỳ gọi tên Kiều Phụng Thiên nghiêm chỉnh không nhiều, đọc ra nghe có vẻ trúc trắc vụng về như đang lật ra trang ký ức về một người bạn cũ của bạn học, thế nên vô thức gọi tên y thật nghiêm túc như muốn làm một phép thử."

Thầy Trịnh."

Trịnh Tư Kỳ buồn cười: "Bạn học Kiều à, gọi điện để nộp bài tập ba ngàn chữ phải không?"

Kiều Phụng Thiên bên kia máy im thít hồi lâu không đáp, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở thật rõ ràng.Trịnh Tư Kỳ bỗng lo lắng, ngoài miệng vẫn cười hỏi tiếp: "Sao vậy?"

"Tôi đến gặp thầy được không?

Muốn nói chuyện với thầy một lát thôi."

Dường như Kiều Phụng Thiên đang lúng túng, giọng đầy sự ngập ngừng, dò hỏi, cầu khẩn, chờ mong hòa vào nhau thành một khối, âm thanh truyền qua điện thoại có hơi rơi rớt nhòe nét nhưng vẫn lộ rõ chẳng chừa lại gì, khiến trái tim Trịnh Tư Kỳ bỗng chốc mềm nhũn."

Ừ, cậu đến đây đi."

Trịnh Tư Kỳ cúp máy, chợt thấy bùi ngùi mềm lòng.

Giữa cơn mưa phùn và làn gió nhẹ hiu hiu thổi, có người đang đến với anh.

Hình ảnh tràn ý thơ đến quá độ trong tưởng tượng này lại khiến anh thấy hoan vui, hệt như chú cáo trong "Hoàng Tử Bé" chờ mong được gặp người bạn thân của nó.

Dù rằng người đang tìm đến có lẽ chỉ mang theo nỗi buồn sầu, ấy thế vẫn chẳng khiến cảm giác mong ngóng thôi lên men trong lồng ngực.Đến lúc hạt mưa vồn vã rơi lộp độp xuống bệ cửa, Trịnh Tư Kỳ mới nhớ ra ban nãy mình quên hỏi Kiều Phụng Thiên có mang dù không."

Cho tôi mượn dù đi."

Không biết Mao Uyển Tinh lại xé thêm bịch bánh dứa từ hồi nào, đang cầm một cái nhét vào miệng: "Thầy quên hả?

Ở kệ ngoài cửa phòng ấy, cái màu trắng hoa tím."

"Cảm ơn cô."

Trịnh Tư Kỳ cầm áo khoác trên ghế dựa."

Ài thầy đi đâu vậy lát nữa không đón bé Táo à?"

Mao Uyển Tinh ngoái sang nhìn anh ra khỏi văn phòng."

Tôi ra đón."

"Đón ai vậy?"

Mao Uyển Tinh rướn cổ lên hỏi tiếp."

Cô nghĩ ai."

"Kiều Phụng Thiên?

Cậu nhóc mặc áo trắng đội mũ lần trước á hả?"

Cô ranh mãnh nheo mắt: "Ai vậy ta?

Không phải sinh viên trường mình hả?"

Trịnh Tư Kỳ khoác áo: "Cô đoán đi."

"Đoán em gái thầy!"

Kiều Phụng Thiên vội vã xuống cầu thang.

Y đứng đờ ra trong phòng khách mất một lúc, thình lình lao xuống lầu đuổi theo Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử cứ như bị sét đánh, hành vi bất chợt này chính y còn thấy vừa kích động vừa trẻ con.

Đuổi theo nói cái gì cũng thành kỳ quặc, cũng đều không thỏa đáng, và dường như cũng chẳng phải trong trường hợp dễ thương lượng.

Lâm Song Ngọc ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Phụng Thiên chạy xuống mà chân chỉ mang dép, không biết y định làm gì.Đừng đi được không, mọi người đừng đi hết mà được không, đâu phải con không trở về nhà, đâu phải con không muốn về nhà, nhưng con ——Nếu mọi người đều về Lang Khê, sau này ngôi nhà đó chẳng còn quan hệ gì với con nữa rồi ư?Có phải sau này con có quay về không thật ra chẳng phải chuyện quan trọng nữa?Có phải mọi người đi cả rồi, sau này cũng sẽ chẳng còn cần con nữa?Những câu ấy chỉ nghĩ thôi Kiều Phụng Thiên cũng thấy ghê tởm, làm sao thản nhiên nói ra không chút e dè.

Kiều Phụng Thiên dừng bước trong tòa nhà tối đen, phẩy tay áo: "...

Con thấy mẹ không mang dù nên ra xem thử."

Khi bóng hình cao ráo của Trịnh Tư Kỳ thấp thoáng trong màn mưa mờ đục ngoài cổng chính đại học Lợi Nam, Kiều Phụng Thiên đã dầm mưa ướt đẫm, quần áo dính vào người, tóc sũng ướt, giậm chân là rỉ ra cả vũng nước mưa.

Kiều Phụng Thiên cúi đầu, ngón chân thò ra ngoài đôi dép lê trắng nhợt xanh xao trong nước đọng nổi những đốm đỏ.

Y nghĩ người luôn giữ thể diện chuẩn mực như Trịnh Tư Kỳ, giờ mình đi gặp anh có hơi nhếch nhác quá.Mà ngẫm đi ngẫm lại Kiều Phụng Thiên thấy chẳng còn quan trọng nữa —— Có phải anh chưa thấy bộ dạng nhếch nhác của mình bao giờ đâu.Có đôi lúc cảm thấy đây gần như là một kiểu tâm trạng cố ý; cố ý bóc mở những phần bên trong con người y hiếm khi bộc lộ với người khác cho anh thấy, cố ý muốn sự dịu dàng của anh càng thêm dịu dàng, cố ý muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh phát ra những câu chữ ấm áp như đắp chiếc khăn nóng mềm mại vào tim.

Để mọi xúc động lắng lo được vỗ về, để chiếc cốc đong trong lòng được anh bước đến lấp đầy tràn."

Kiều Phụng Thiên!"

Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu, lừa mình dối người đưa tay che đầu lại."

Cậu ngốc à?!"

Trên đầu Kiều Phụng Thiên thoắt cái xuất hiện tán ô vuông vức chia cách màn mưa, vóc dáng thật cao của Trịnh Tư Kỳ ở ngay trước mắt ngăn lấy cơn gió buốt lạnh tạt vào.

Vẻ mặt anh đầy tức giận, nhíu mày rất không đồng tình, tròng kính anh đọng vài hạt mưa, hai bên vai cũng ướt nhẹp mất một nửa.So với hình tượng bình thường thì nhếch nhác hơn hẳn."

Tôi tưởng IQ cậu có 80 không biết mang dù không biết trú mưa!

Hóa ra chỉ số thông minh của cậu là số âm hả, cứ đứng đờ ra đó cho mưa dội vào đầu hả?"

Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười: "Sao mỗi lần mắng tôi thầy cứ vòng vo tam quốc thế?"

"Thế chứng tỏ tôi học nhiều biết rộng."

Trịnh Tư Kỳ đưa tay kéo y vào sâu trong tán ô, nhướng mày săm soi y từ trên xuống dưới, rồi nhìn chằm chặp vào đôi dép lê dưới chân y: "Cậu mặc cái gì đây?

Đi làm ruộng à?"

Kiều Phụng Thiên nghe vậy lại không nhịn được cười: "Xuống ruộng mà đi dép à, thầy chẳng có tí kinh nghiệm sống gì hết trơn."

"Tôi đúng kiểu ngũ cốc bất phân tứ thể bất cần, không biết chăm sóc bản thân khuyết tật hạng A mà, không có kinh nghiệm sống gì cũng phải."

Trịnh Tư Kỳ dường như quên trong tay mình vẫn còn một chiếc dù khác mới mượn, thật ra không cần phải chen chúc như thế.

Tay trái cầm dù của anh giơ cao lên giữa bả vai cả hai, hơi chếch sang phải, tay kia tự nhiên vòng qua người Kiều Phụng Thiên: "Giờ đi kiếm chỗ nào cho cậu lau người trước cái đã, đúng là hai tên đần."

Lại là mùi hương mềm mại này.Rất lâu sau này, trong một lần đọc sách, Kiều Phụng Thiên đọc được một từ "pheromone", y mới bỗng nhiên nhận ra mùi hương đã luôn tồn tại trong cuộc đời mình nay có một cách lý giải quả thật rất hợp lý.

Nó thật sự phát tán từ tế bào ra ngoài làn da, ảnh hưởng trực tiếp đến mảng tiềm thức chịu trách nhiệm cho cảm xúc.Nói một cách đơn giản hơn, nếu ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể ai đó, đồng nghĩa tượng trưng cho sự rung động khó lòng kiểm soát.

Nếu là ngửi thấy ngay ở lần đầu tiên, vậy mùi hương này chính là cảm quan cụ thể và lãng mạn nhất đại diện cho thứ mang tên rung động thuở ban đầu.Edit: tokyo2soul
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back