[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,846
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Dm|Edit] Mỗi Ngày Chỉ Muốn Đi Chếch
Chương 39: Muốn đi chết ngày thứ 39 【Vô Song tiến công】(4)
Chương 39: Muốn đi chết ngày thứ 39 【Vô Song tiến công】(4)
Nguỵ Không Hoằng quả nhiên thành công đưa Hoàng thượng đến, Bạch Khanh Khanh vừa thấy lập tức nói với Vô Song: "Nương nương người xem, là Hoàng thượng!"
Vô Song ngước nhìn liền va phải ánh mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng tóc điểm vài sợi bạc, sắc mặt tiều tụy, khoảnh khắc đó sự u sầu của Hoàng thượng như cắm rễ trong lòng cô ta, cô ta quên cả Nguyên Hạo Nguyệt và Cố Yếm vẫn đang trong thuyền, cô ta muốn che chở và an ủi Hoàng thượng.Nhưng cách nghĩ của Hoàng thượng lại khác Vô Song, dáng vẻ ung dung nhàn nhã của Vô Song khiến hắn nghĩ rằng sự đau thương của cô ta trước linh đường Hoàng hậu chỉ là giả tạo, khuôn mặt bỗng chốc lạnh như băng.Vô Song đột nhiên thấy vẻ mặt của Hoàng thượng có chút khác lạ, mở giao diện hệ thống lại thấy chỉ độ hảo cảm của Hoàng thượng giảm xuống, cô ta giật mình, không biết xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng rõ ràng bây giờ có làm ra vẻ dịu dàng trìu mến cũng không thể khiến Hoàng thượng yêu thương, cô ta liếc nhìn mặt hồ, cắn răng đưa ra một quyết định, cô ta mua một kỹ năng "Phù Dung hé nở", dù cho rơi xuống nước vẫn giữ được vẻ đẹp tuyệt trần.Mua xong đồ, Vô Song giả vờ vấp ngã xuống nước, Bạch Khanh Khanh hoàn toàn không biết kế hoạch của Vô Song, cô ta hoảng hốt, hét thất thanh: "Người đâu!
Nương nương rơi xuống nước rồi!"
Cố Yếm và Nguyên Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng kêu cứu liền chạy ra, Hoàng thượng tuy rất tức giận, nhưng thấy cô ta rơi xuống hồ thì cơn giận cũng vứt lên chín tầng mây, lập tức ra lệnh: "Mau xuống nước cứu người!"
Ngay khi mấy thái giám sắp nhảy xuống nước, Vô Song nổi lên khỏi mặt nước, giọt nước từ tóc cô ta rơi xuống, lăn nhẹ trên khuôn mặt hoàn mỹ, có giọt nước vừa vặn vương nơi mi mắt, đến khi cô ta chớp mắt, nước hệt như giọt lệ lặng lẽ buông rơi, cô ta nhìn Hoàng thượng, bên trong nồng đượm tình ý: "Hoàng thượng."
Trái tim Hoàng thượng sững lại một nhịp, thấy độ hảo cảm tăng trở lại, Vô Song không khỏi đắc ý vì sự cơ trí của mình.
Vô Song bơi đến bờ, các cung nữ giúp cô ta leo lên, thuyền cũng vừa cập bến, Bạch Khanh Khanh lấy áo ngoài che cho cô ta, Thẩm Tri Cổ được Hoàng thượng triệu tập cũng vội vàng đến, vừa định bắt mạch cho Vô Song thì bị từ chối.
Vô Song xua tay: "Bổn cung không sao."
Nói xong liền hành lễ với Hoàng thượng: "Thần thiếp biết bơi, khi nãy vì quá chuyên tâm ngắm hoa, nên mới bất cẩn ngã xuống."
Hoàng thượng thấy Vô Song không sao mới thở phào, bất mãn nhìn đám người Bạch Khanh Khanh phía sau: "Tắc trách, đến bảo vệ chủ tử cũng không xong, còn cần các ngươi làm gì?"
Bạch Khanh Khanh và Cố Yếm lập tức quỳ xuống, Nguyên Hạo Nguyệt chậm rãi bước xuống thuyền: "Nếu Hoàng thượng thật sự muốn trách tội, thì trước tiên cứ trừng phạt người trong thuyền như vi thần đi."
Hoàng thượng ngạc nhiên nói: "Hoàng thúc, sao thúc lại ở đây?"
Bạch Khanh Khanh hoảng loạn, một người đàn ông sao có thể nhìn được người phụ nữ của mình lại đi hẹn hò với người đàn ông khác, cô ta lặng lẽ nhìn Nguyên Hạo Nguyệt, hy vọng anh không nói sự thật.
Nguyên Hạo Nguyệt nói như cô ta mong muốn: "Chỉ là tình cờ gặp được nương nương."
Bạch Khanh Khanh và Vô Song nghe vậy, lòng nhẹ nhõm hẳn, đặc biệt là Vô Song, cảm thấy có chút kích thích như đang yêu đương vụng trộm.
Bọn họ không ai biết ý định thực sự của Nguyên Hạo Nguyệt, chỉ có Cố Yếm vẫn luôn bình tĩnh, nếu Nguyên Hạo Nguyệt thẳng thừng thừa nhận rằng anh và Vô Song cùng nhau đi thuyền ngắm hoa, Hoàng thương có thể sẽ vì sự quang minh chính đại của anh mà không chút so đo, nhưng anh lại phủ nhận, thậm chí còn không thèm viện cớ.
Nếu chỉ tình cờ gặp nhau, tại sao bên cạnh Hoàng thúc lại không có một người tùy tùng?
Thuyền dạo hồ cũng chỉ có một chiếc, điều này khiến Hoàng thương vốn đa nghi lại càng thêm chán ghét, độ hảo cảm với Vô Song không ngừng xuống đáy, nhưng Vô Song vẫn chưa phát hiện khác thường của Hoàng thượng.
Chuyến dạo hồ đột ngột kết thúc vì cú ngã của Vô Song, nhưng đối với Vô Song thì không hẳn là không có thu hoạch, cô ta nhận định độ hảo cảm của Cố Yếm và Nguyên Hạo Nguyệt là lỗi hệ thống, nên cũng không hoài nghi chỉ số thấp đến đáng thương của Hoàng thượng.
Trong khi đó, sau khi điều tra rõ ràng thì Hoàng thượng cũng xác nhận lời nói dối của Nguyên Hạo Nguyệt, hắn lập tức triệu anh đến tức giận chất vấn: "Hoàng thúc, thúc nói khi đó thúc và Song phi chỉ là tình cờ, tại sao phải dối gạt trẫm?
Lẽ nào giữa hai người có bí mật không thể để người khác biết sao?"
Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, nhưng Nguyên Hạo Nguyệt là một diễn viên thích nhập vai, anh không khỏi cảm thán thay cho Hoàng thượng, dựa theo hành vi gặp ai cũng gạ như Vô Song, sừng trên đầu Hoàng thượng chắc đủ cao chọc thủng hoàng cung rồi.
Anh chờ thời khắc này lâu lắm rồi: "Hoàng thượng, vi thần đúng là đã nói dối."
Hoàng thượng tức giận ngồi phịch xuống ghế: "Trẫm cần một lời giải thích."
"Thần và Song phi không có tư tình, Song phi một lòng với Hoàng thượng, hơn nữa vi thần cũng đã có ý trung nhân."
Nguyên Hạo Nguyệt nói.
"Vậy tại sao thúc lại nhận lời hẹn của Song phi?"
Hoàng thượng hừ lạnh.
"Song phi hẹn gặp vi thần là vì phụ thân của nàng."
Nguyên Hạo Nguyệt nói.
Trong triều có hai thế lực cân bằng, một phe là phụ thân của Kỳ quý phi, phe còn lại là phụ thân của Vô Song, bọn họ thường xuyên bất đồng quan điểm trong việc triều chính, đây cũng là điều khiến Hoàng thượng đau đầu, "Thế nên Song phi muốn kéo thúc vào chuyện tranh đấu?"
Nguyên Hạo Nguyệt chưa kịp nói gì, Hoàng thượng đã đập bàn.
"Hồ đồ!
Hậu cung không được can thiệp triều chính, Song phi lại dám làm ra chuyện này, xem ra bình thường trẫm quá nuông chiều nàng ta rồi!"
Nguyên Hạo Nguyệt bình tĩnh nói: "Hoàng thượng, thần thấy đây không hẳn là chuyện xấu."
Mưu trí của Nguyên Hạo Nguyệt đáng nể, Hoàng thượng nghe anh nói thế, nhướng mày hỏi: "Hoàng thúc có cao kiến chi?"
"Hai phe tranh đấu gây hại rất lớn cho triều đình và dân chúng, cũng đến lúc chấn chỉnh lại rồi."
Nguyên Hạo Nguyệt ẩn ý.
Hoàng thượng im lặng chốc lát, rồi lẩm bẩm: "Trẫm hiểu ý của thúc."
Vô Song đang dùng cơm trong cung thì đũa đột nhiên rơi xuống đất, cô ta kiểm tra giao diện hệ thống thì nhận ra độ hảo cảm của Hoàng thượng giảm xuống từ lúc nào, cô ta bỗng có cảm giác hốt hoảng lạ thường, vội hỏi Bạch Khanh Khanh: "Khanh Khanh, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ai?"
Bạch Khanh Khanh đổi đũa cho Vô Song rồi nói: "Hoàng thượng lật thẻ bài của Kỳ quý phi."
"Ôi!"
Vô Song thở dài não nề, cô ta nào biết chuyện gì xảy ra!
Tám mươi phần trăm là Kỳ quý phi cáo trạng gì rồi, tên Hoàng thượng này đúng là đồ móng lợn!
Thấy Vô Song hờn dỗi, Bạch Khanh Khanh không khỏi nhắc nhở cô ta: "Nương nương, hình như Hoàng thượng đang tức giận vì hôm nay thấy Vương gia bên hồ."
Vô Song trợn mắt: "Ta và Nhiếp chính vương nói còn chưa nói được năm câu, giận cái gì chứ?"
Cô ta đổ cả đống tiền cho kỹ năng Phù Dung hé nở, kết quả chỉ một đêm lại về như cũ, cô ta buông đũa nói: "Chắc chắn Kỳ quý phi lại thổi gió bên tai Hoàng thượng, hiếp người quá đáng!"
Cố Yếm vẫn luôn yên lặng bất ngờ lên tiếng: "Nương nương thay vì ngồi im nhẫn nhịn, chi bằng chủ động xuất kích."
Vô Song tò mò hỏi: "Cố Yếm, ngươi có cách gì sao?"
Cố Yếm gật đầu, Bạch Khanh Khanh bên cạnh cũng hiếu kỳ muốn nghe xem kế hoạch của Cố Yếm, dù sao năng lực của cậu là chuyện rõ như ban ngày.
Cố Yếm nói: "Nương nương và Vương gia có quan hệ đặc biệt, nếu nương nương nhờ vả, nô tỳ tin chắc Vương gia sẽ không bỏ mặc buông tay."
Nghe Cố Yếm nói đến quan hệ đặc biệt, trên mặt Vô Song lộ chút áy náy kỳ lạ, trong mắt cô ta, Cố Yếm yêu cô ta sâu đậm nên mới lựa chọn nhượng bộ, cô ta cười gượng: "Tranh đấu giữa bổn cung và Kỳ quý phi chắc Vương gia không giúp được gì đâu?"
Cố Yếm đáp: "Hậu cung tranh đấu có liên quan mật thiết đến triều đình."
Nghe vậy, Vô Song hiểu ngay: "Ý ngươi là muốn ta lôi kéo Nhiếp chính vương về phe phụ thân sao?"
Cố Yếm gật đầu: "Chỉ cần phụ thân nương nương có sự hỗ trợ của Nhiếp chính vương, khẳng định có thể áp chế phụ thân Kỳ quý phi, nương nương sẽ có cơ hội thăng tiến, Kỳ quý phi cũng không dám kiêu ngạo nữa."
Bạch Khanh Khanh nghĩ đây quả là một cách hay, nếu Vô Song thượng vị, thậm chí là lên ngôi Hoàng hậu, đối với nhiệm vụ chỉ lợi chứ không hại, huống chi Kỳ quý phi luôn nhắm vào Vô Song, minh thương khó tránh, đừng nói chi là ám tiễn?
Diệt trừ Kỳ quý phi càng sớm càng tốt, cô ta nói: "Nương nương, Cố Yếm nói rất có lý."
Hai người cô ta tin tưởng nhất đều nói được, Vô Song đồng ý: "Được, chuẩn bị giấy bút, ta viết cho Nhiếp chính vương một bức thư."
"Vâng, nương nương."
Cố Yếm nói, môi hơi cong lên.
Ngụy Không Hoằng đã đợi sẵn ngoài cung, thấy Nguyên Hạo Nguyệt xuất hiện bèn bước tới chào hỏi.
Nguyên Hạo Nguyệt dừng lại, mỉm cười nói: "Hôm nay Vô Song có cơ hội gặp Hoàng thương bên hồ đều là nhờ cậu."
Ngụy Không Hoằng lắc đầu nói: "Cho dù tôi có tạo cơ hội cho bọn họ cũng vô dụng, anh xem Vô Song rơi xuống mà Hoàng thượng không có chút tiếc thương, ngược lại là anh đấy, dạo gần đây cứ luôn qua lại với Vô Song, trong cung toàn là tin đồn của hai người."
"Vô Song là mục tiêu nhiệm vụ của tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng xem cô ấy có yêu cầu gì không, dù sao thân phận của tôi cũng có thể giúp cô ấy."
Nguyên Hạo Nguyệt nói.
Ánh mắt Ngụy Không Hoằng đầy vẻ cảnh giác.
"Với thân phận của anh tốt nhất nên tránh xa cô ta ra, Hoàng thượng đa nghi, anh như thế sẽ khiến Vô Song bị người ta hãm hại."
Anh ta thậm chí còn hơi nghi ngờ thân phận phe phái của Nguyên Hạo Nguyệt, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: "Cậu nói có lý, Hoàng thượng triệu kiến tôi đúng thật là vì nghi tôi có tư tình với Vô Song."
Ngụy Không Hoằng khẩn trương, vội vàng hỏi: "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Giữa tôi và Vô Song không có gì, tôi chỉ giải thích sơ qua là Hoàng thượng đã hết nghi ngờ rồi."
Nguyên Hạo Nguyệt nói, mắt âm thầm nhìn về phía góc tường, "Nhưng Hoàng thượng cũng cảnh cáo, nếu tôi nảy sinh bất cứ tình cảm gì với Vô Song, hắn sẽ không tha cho tôi."
"Dạo này Vô Song cứ bảo Cố Yếm gửi thư cho tôi, bên trong chỉ toàn lời tỏ tình."
"Anh đừng hứa hẹn gì với Vô Song, lỡ mà cô ta yêu anh, làm sao còn bày tỏ tình cảm với Hoàng thượng được?"
Họ mải miết nói chuyện, không để ý thấy một bóng người đứng cạnh cây cột trong góc, Thẩm Tri Cổ đứng trong bóng tối, đầu cúi thấp không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy được khóe miệng cong lên khe khẽ.
Cố Yếm cầm thư đến một gốc cây vắng vẻ, ngay lập tức có một thị vệ đi đến, Cố Yếm khẽ hành lễ, lấy bức thư trong lòng đưa cho hắn, cẩn thận nói: "Nhất định phải đưa tận tay cho Vương gia."
Thị vệ gật đầu nói: "Cố Yếm cô cô cứ yên tâm."
Hai người tách ra, thị vệ đang đi thì chợt ngửi thấy một mùi hương lạ, sau đó ngã xuống đất ngất xỉu, Thẩm Tri Cổ và Nghiên Thế Bảo từ núi giả đi ra, Nghiên Thế Bảo khom người lấy bức thư mà tên thị vệ đã giấu đi: "Chúng ta thật sự không mở ra xem à?"
Thẩm Tri Cổ lắc đầu nói: "Mở ra sẽ để lại dấu vết, dù bên trong là gì, cô chỉ cần giao nó cho Kỳ quý phi, đối phương chắc chắn sẽ trở thành món vũ khí sắc bén của chúng ta."
Nghiên Thế Bảo mỉm cười.
Sau khi hồi cung, Nghiên Thế Bảo đưa thư cho Kỳ quý phi, Kỳ quý phi vừa nghe là thư Vô Song gửi riêng cho Nhiếp chính vương thì vội vàng mở ra xem, đến khi xem hết thì không khỏi bật cười, Nghiên Thế Bảo ra hiệu cho cung nữ lui xuống, đợi tẩm cung chỉ còn cô ta và Kỳ quý phi mới tiến lên hỏi: "Nương nương, rốt cuộc Song phi đã viết gì thế?"
"Tiện nhân này đúng là gan tày trời, lại dám có tư tình với Nhiếp chính vương!"
Kỳ quý phi lạnh lùng liếc nhìn bức thư trên bàn, "Ghê tởm hơn là nàng ta muốn lôi kéo Nhiếp chính vương để chèn ép phụ thân ta trong triều, đúng là nằm mơ!"
Ánh mắt Nghiên Thế Bảo lóe lên tia sáng, cô ta giả vờ lo lắng: "Vậy chúng ta phải làm sao đây nương nương?
Nếu Vương gia thật sự giúp Song Phi nương nương, ngày sau trong triều lão gia ắt sẽ bị phụ thân Song phi lấn át."
Kỳ quý phi nhìn thư, lẩm bẩm: "Nàng ta sẽ không được như ý đâu, có bức thư này, không chỉ nàng ta, đến Nhiếp chính vương cũng đừng mong sống tốt."
"Ngươi làm tốt lắm, bức thư này cực kỳ quan trọng."
Kỳ quý phi quay đầu khen ngợi Nghiên Thế Bảo.
Nghiên Thế Bảo cười nói: "Mọi việc nô tỳ làm đều vì nương nương, còn nữa, người phụ trách truyền thư là đại cung nữ Cố Yếm của Song Hỷ cung."
Kỳ quý phi cầm thư lên nói: "Có bức thư này vẫn chưa đủ, phải bắt tận tay một lần."
Nghiên Thế Bảo cong môi: "Nương nương yên tâm, đã có lần đầu thì ắt có lần thứ hai, mèo nào mà chịu nhịn không đi trộm cá cơ chứ?"
Kỳ quý phi nghe vậy mỉm cười hồi lâu.
Gần đây, tiến trình chơi game của Vô Song có phần bị đình trệ, tuy sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho cô ta không hề giảm sút kể từ chuyến dạo hồ đó, nhưng thái độ đối với cô ta vẫn có phần xa cách, độ hảo cảm cũng không tăng lên, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu, cô ta tiêu tiền đến mức xếp hạng nhất trong bảng thần tài rồi, kết quả người chơi close beta khác còn lên hậu vị sớm hơn cả cô ta, hoàn thành việc chinh phục Hoàng thượng, vui vẻ ôm mỹ nam.
Nhưng đến Vô Song thì dù tiêu sạch tiền thì cũng chẳng thu hoạch được gì, sau này cô ta có gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng, nhân viên kiểm tra rồi báo với cô ta rằng không hề có BUG nào.
Vô Song tức giận đánh giá một sao, sao có thể không có BUG được chứ?
Độ hảo cảm của Cố Yếm và Nguyên Hạo Nguyệt cộng lại còn chưa tới 50, gần như là chỉ số như người xa lạ, mặc dù cả hai đều cất giấu tình cảm với cô ta, còn là kiểu cực kỳ sâu đậm, cô ta chắc chắn đây là lỗi hệ thống.
Nhân viên không cho cô ta một lời giải thích hợp lý, cô ta cũng lười gọi hỏi, nhưng dù tức giận thế nào, trò chơi vẫn khiến cô ta say mê không dứt.
Vô Song đăng nhập vào trò chơi, Cố Yếm đang đứng bên cạnh, cô ta chăm chú ngắm nhìn gương mặt Cố Yếm hồi lâu rồi mới nói: "Cố Yếm, mấy hôm nay Nhiếp chính vương có hồi âm không?"
Cố Yếm lắc đầu, Vô Song thấy thế cũng có chút bực bội: "Chẳng lẽ Nhiếp chính vương thấy ta phiền sao?
Bức thư đó ta viết chân thành vậy mà!"
Cố Yếm không trả lời, sau này Nguyên Hạo Nguyệt nói với cậu, bức thư tên thị vệ đưa không phải do Vô Song viết, chứng minh kẻ địch đã bắt đầu giăng bẫy rồi.
"Có lẽ lời lẽ trong thư vẫn chưa đủ lay động lòng người, dẫu sao Nhiếp chính vương cũng là kỳ tài trong thiên hạ."
Vô Song nghĩ cũng đúng, cô ta lập tức mở cửa hàng, mua một viên thuốc giúp cải thiện khả năng viết lách trong một tiếng đồng hồ, cô ta phân phó Cố Yếm chuẩn bị giấy trắng mực đen, uống thuốc vào rồi bắt đầu viết thư, chữ vì hiệu ứng mà phát sáng, hoàn toàn không nhìn ra là đang viết cái gì.
Cố Yếm gấp bức thư lại bỏ vào phong bì, khom người hành lễ rồi đi đưa thư, khi cậu đi được nửa đường, Dư Hải Tiên và Lâm Gia Tuấn đang tuần tra nhìn thấy cậu, Lâm Gia Tuấn khinh thường quay mặt đi không nhìn.
"Anh Cố!"
Dư Hải Tiên nhiệt tình chào hỏi Cố Yếm.
Cố Yếm tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Đừng hét lớn như vậy."
"Cố Yếm, sao hôm nay anh lại đi qua đây?"
Dư Hải Tiên nghi ngờ hỏi, điểm tuần tra của bọn họ cách Song Hỷ cung khá xa.
Sắc mặt Cố Yếm có chút khác thường, Lâm Gia Tuấn nhận ra điều này, bước lên hỏi: "Nếu không có phân phó của chủ tử, một cung nữ kề cận như anh không thể đến đây được, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Cố Yếm đột nhiên lùi lại, nhìn bọn họ với vẻ đề phòng: "Tôi sẽ không nói cho các cậu, ai biết được các cậu có phải phe tôi không?"
"Anh Cố, tôi thật sự là người phe mình mà!"
Dư Hải Tiên tủi thân, Cố Yếm lại không tin cậu ta.
Lâm Gia Tuấn cũng nhíu mày, Cố Yếm không nói thì bọn họ cũng không có cách cưỡng ép cậu ở lại, chỉ đành nhìn Cố Yếm quay người rời đi.
Điều bọn họ không nhận ra là giọng nói lớn của Dư Hải Tiên đã thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, trong số đó có người đến từ Diên Phúc cung, hai cung từ lâu đã không đội trời chung, cung nữ đó lập tức quay về báo cho Nghiên Thế Bảo.
Nghiên Thế Bảo biết cơ hội mong đợi bấy lâu đã đến, cô ta báo cáo với Kỳ quý phi, nàng ta đứng dậy nói: "Hôm nay ta phải khiến đôi cẩu nam nữ này thân bại danh liệt!"
Cố Yếm đứng đợi ở tường thành, nhưng không đợi được người muốn đợi, lại đợi được kiệu của Kỳ quý phi đi tới, sắc mặt cậu thay đổi, nhất thời muốn bỏ chạy.
"Bắt nàng ta lại!"
Kỳ quý phi chỉ vào Cố Yếm, nghiêm giọng quát.
Mấy tên thái giám lập tức tiến lên, túm lấy Cố Yếm, dù cậu có vùng vẫy cũng chỉ vô ích.
Kiệu hạ xuống, Kỳ quý phi thong dong đi đến, cầm lấy lá thư thái giám tìm thấy trên người Cố Yếm: "Ngươi là cung nữ kề cận của Song phi, sao lại đến đây?"
Cố Yếm im lặng, mím chặt môi.
Kỳ quý phi hừ lạnh: "Ngươi không nói cũng không sao, nếu đã là người của Song phi, vậy để Song phi đến trước mặt Hoàng thượng nói cho rõ ràng."
Cố Yếm trở nên hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Quý phi nương nương, chuyện này không liên quan đến chủ tử, thư này là thư nhà của nô tỳ!
Muốn nhờ thị vệ giúp đưa ra ngoài."
Kỳ quý phi cười nói: "Ngươi tưởng bổn cung là đồ ngốc sao?
Một cung nữ thấp hèn như ngươi sao lại có được loại giấy cao cấp như vậy?"
Kỳ quý phu lười nghe Cố Yếm tiếp tục giải thích: "Đưa đi."
"Nương nương!
Nương nương!
Đây quả thực là thư nhà của nô tỳ, không liên quan gì đến Song phi nương nương!"
Cố Yếm càng nói như vậy, Kỳ quý phi càng tin chắc đây là bằng chứng sắt thép về tư tình của Vô Song và Nhiếp chính vương.
Kỳ quý phi trình thư lên Hoàng thượng, Hoàng thượng vừa đọc bức thư đã mở thì nổi giận, vội triệu Nguyên Hạo Nguyệt vào cung, mà Vô Song cũng nhận được lệnh đến đại điện.
Người đã đủ, Hoàng thượng ném thư trước mặt Vô Song, tức giận thốt lên: "Không ngờ Song phi của trẫm lại thầm mến mộ Hoàng thúc của trẫm!
Hay cho bức thư tình ý nồng nàn."
Trước khi đến Vô Song đã lường được có chuyện lớn, vừa nhìn hai bức thư, sắc mặt cô ta tái mét, đến quỳ cũng không còn sức, trực tiếp ngã khuỵu xuống đất.
Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, chắc mẩm đây là sự thật, hắn chộp lấy nghiên mực trên bàn đập mạnh xuống, quay sang nhìn Nguyên Hạo Nguyệt nói: "Hoàng thúc, thúc còn gì muốn nói không?"
Nguyên Hạo Nguyệt vẫn luôn đứng đó, vẻ mặt bình thản.
"Thần đương nhiên có lời muốn nói, giữa thần và nương nương không có tư tình nào cả."
Kỳ quý phi híp mắt nói: "Chuyện đã đến nước này, Vương gia vẫn còn muốn chối cãi?"
Nguyên Hạo Nguyệt phớt lờ Kỳ quý phi nói: "Hoàng thượng, thần không nhận được bức thư này, nhưng trước đó Song phi nương nương quả thật đề nghị thần thay phụ thân nương nương làm chút việc, nhưng thần đã từ chối."
Anh lại hỏi: "Dám hỏi Hoàng thượng có thư thần viết cho Song phi không?"
Hoàng thượng nhìn Kỳ quý phi, nàng ta cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, hắn đáp: "Không có."
"Nếu đã không có, bức thư này chỉ chứng minh Song phi thầm mến mộ vi thần, sao có thể nói là tư tình giữa hai người chứ?"
Nguyên Hạo Nguyệt nói.
Kỳ quý phi thấy vẻ mặt trầm ngâm của Hoàng thượng liền nói: "Hoàng thượng, bức thư này quả thực do cung nữ của thần thiếp phát hiện."
Nghiên Thế Bảo quỳ xuống đất, lập tức nói: "Đêm đó, nô tỳ thấy đại cung nữ Cố Yếm của Song Hỷ cung có biểu hiện kỳ lạ, nên đã đi theo chặn bức thư này, hơn nữa hôm nay nương nương cũng đích thân bắt được Cố Yếm của Song Hỷ cung đưa thư, bức thư thứ hai không phải chứng minh họ có qua có lại sao?"
Hoàng thượng nghe đến đây đã không muốn nghe nữa, dù gương mặt Vô Song có đẹp đến mấy cũng không khiến hắn mềm lòng, độ hảo cảm của hắn với Vô Song giảm đến 30, trong mắt cũng không còn hơi ấm dịu dàng.
Lúc này, Cố Yếm đang quỳ dưới đất đột nhiên lên tiếng: "Hoàng thượng minh giám!
Nương nương tuyệt đối không hề thư từ qua lại với Vương gia, hai bức thư đó đều là nô tỳ viết cho Vương gia."
Hoàng thượng nhíu mày, soi xét cẩn thận thì nhận ra nét chữ không phải của Song phi, bức thư đã mở cũng thế, hơn nữa bên dưới còn có một chữ "Yếm" rất khó phát hiện.
Nguyên Hạo Nguyệt nói: "Hoàng thượng còn nhớ ý trung nhân mà thần từng nhắc đến không?"
Hoàng thượng ngạc nhiên, hắn liếc nhìn Cố Yếm đang cúi đầu: "Chẳng lẽ ý trung nhân của Hoàng thúc là......"
"Đúng thế."
Nguyên Hạo Nguyệt quỳ xuống bên cạnh Cố Yếm, đây cũng là cái quỳ đầu tiên kể từ khi bước vào trò chơi, "Ý trung nhân của thần chính là Cố Yếm, đại cung nữ của Song Hỷ cung, giữa chúng thần đã trao đổi thư từ được một khoảng thời gian, chỉ là địa vị chênh lệch nên chưa thể báo với Hoàng thượng được."
Ai nấy đều sững sờ trước lời này.
Vô Song há hốc mồm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đối tượng chinh phục của cô ta —— hai tình địch vốn nên vì cô ta mà tranh giành tình cảm.
Lại ở bên nhau rồi????
----------------------
Bình luận và bình chọn là chút an ủi tinh thần con mều, nếu có thể thì cho con mều xin vài dòng hoặc 1 ngôi sao nhoé ♡ 🫳😾