Là một trò chơi chiến thuật cung đình, nhật ký chơi game của Vô Song là thay quần áo, yêu đương cùng mỹ nam, từ sau lần Nguyên Hạo Nguyệt xuất hiện giúp đỡ cô ta thoát khỏi hiểm cảnh ở Ngự Hoa viên, cô ta buông bỏ việc nâng cao độ hảo cảm của Hoàng thượng, chỉ điên cuồng nghiên cứu những mánh khóe chinh phục Nhiếp chính vương từ các người chơi khác.Vô Song đã tìm được địa điểm thời gian Nhiếp chính vương sẽ xuất hiện, hầu như ngày nào cô ta cũng tìm đủ mọi lý do để đến đó, đương nhiên đối với thanh mai trúc mã Cố Yếm "yêu cô ta sâu đậm", cô ta vẫn rất quan tâm đến cảm nhận của cậu, mỗi lần định đi tìm Nhiếp chính vương cô ta sẽ lấy vài lý do kỳ lạ để đánh lạc hướng Cố Yếm.Một hôm, Vô Song lại đổi một bộ váy màu vàng gạo thêu chỉ bạc, điểm trang rực rỡ, dặn dò Cố Yếm: "Ngươi đến chỗ Trần tổng quản ở phủ nội vụ xem thử, tơ lụa lần trước ta phân phó đã có chưa?
""Vâng."
Cố Yếm đáp, cậu đi đến phủ nội vụ thì gặp được Nghiên Thế Bảo, đối phương thấy cậu bèn lên tiếng chào hỏi, "Là Cố Yếm cô cô, trùng hợp quá."
Đợi Trần tổng quản đi khỏi đó, Nghiên Thế Bảo chạm vào tơ lụa trên bàn: "Tiến triển của Vô Song và Hoàng thượng cũng không tệ."
Gần đây sự chú ý của Vô Song đều đặt trên người Nguyên Hạo Nguyệt, nhưng vẻ ngoài hào nhoáng của cô ta vẫn khiến Hoàng thượng yêu thương không dứt, không phải lần nào Cố Yếm cũng thành công ngăn cản Vô Song và Hoàng thượng phô diễn ân ái, phe Trắng đã hoàn thành nhiệm vụ ba lần đạt được 30 điểm.Cố Yếm không trả lời, Nghiên Thế Bảo cũng không để tâm, cô ta nói tiếp: "Tâm tư của Vô Song gần đây chỉ nghĩ đến Nguyên Hạo Nguyệt."
Nói xong cô ta hừ lạnh, cũng không lạ, dù sao người như Nguyên Hạo Nguyệt có cô gái nào lại kháng cự được cơ chứ, cô ta nói: "Gần đây Kỳ quý phi luôn tìm thái y điều dưỡng thân thể."
Đối với câu nói không đầu không đuôi của cô ta, trên mặt Cố Yếm lộ chút vẻ khó hiểu.Nghiên Thế Bảo liếc nhìn cậu, giải thích: "Nữ nhân trong hậu cung muốn tranh đoạt sủng ái, cách tốt nhất đương nhiên là phải có một đứa con."
Cố Yếm vừa nghe đã hiểu ngay, nếu Kỳ quý phi có thể có con, đó sẽ là kết quả tốt cho nhiệm vụ phe Đỏ của cậu.Ác ý trong mắt Nghiên Thế Bảo không hề che giấu: "Nhưng nàng ta sẽ không được như ý đâu."
Nghĩ đến thân phận thái y của Thẩm Tri Cổ, lòng chợt nặng trĩu.Khi Cố Yếm mang tơ lụa trở về Song Hỷ cung, Vô Song đã về rồi, cô ta lẩm bẩm: "Ta đã nói đủ thứ từ thơ ca đến thiên văn địa lý, sao độ hảo cảm của Nhiếp chính vương vẫn không tăng lên tí nào thế?"
Khó khăn lắm cô ta mới sắp xếp được vài "cuộc gặp gỡ tình cờ" với Nhiếp chính vương, kết quả sau mấy ngày độ hảo cảm vẫn chẳng cải thiện, Bạch Khanh Khanh đứng bên cạnh nghe thấy thì không khỏi trợn mắt, đều là người hiện đại với nhau, nhưng nhìn cô trông LOW thật sự.Vô Song thấy Cố Yếm bước vào, ánh mắt lập tức sáng lên, "Cố Yếm ngươi về rồi."
Cố Yếm đáp: "Vừa nãy đến phủ nội vụ có gặp phải Thế Bảo cô cô của Diên Phúc cung, nghe nàng nói gần đây Kỳ quý phi đang điều dưỡng thân thể."
Vô Song là một tuyển thủ cung đấu, chỉ nghe liền biết Kỳ quý phi có ý định gì, cô ta xua tay: "Cứ yên tâm, Kỳ quý phi không mang thai được đâu."
Trong tất cả phó bản cung đấu, nhân vật như Kỳ quý phi luôn luôn hiện diện, dáng vẻ xinh đẹp, gia thế hiển hách, phụ thân và huynh trưởng đều nắm giữ trọng quyền, nhìn bên ngoài thì như cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, thật ra đã sớm có hiềm nghi công cao che trời, Hoàng thượng kiêng dè.Dù Vô Song không tranh Hậu vị, Kỳ quý phi cũng không thể ngồi lên vị trí đó.Nhắc đến Hoàng hậu, Vô Song nhớ ra một chuyện, "Qua mấy ngày nữa là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, các ngươi nghĩ ta nên chuẩn bị lễ vật gì đây?"
Cố Yếm liền biết đây lại là một cơ hội để Vô Song thể hiện, cậu yên lặng không đáp.Bạch Khanh Khanh thì tỏ ra khá hào hứng, nói với Vô Song phải chuẩn bị một món quà thật bất ngờ cho Hoàng hậu, Vô Song định mua vài viên làm đẹp trong cửa hàng tặng Hoàng hậu, nhưng lại nghĩ nếu đối phương dùng rồi trở nên xinh đẹp, cướp đi sự chú ý của Hoàng thượng thì phải làm sao?Sau vài lần cân nhắc, quyết định khiêm tốn một chút, chọn một chiếc vòng mã não đỏ.Sinh thần Hoàng hậu đương nhiên được tổ chức vô cùng trọng đại, các vũ nữ đang nhảy múa uyển chuyển trong đại điện, Hoàng hậu phục sức lộng lẫy, cùng Hoàng thượng ngồi phía trên đại điện mỉm cười thưởng thức ca múa, các phi tần khác và vương gia ngồi một hàng phía dưới.Các vương gia khác đều đi cùng vương phi, Nguyên Hạo Nguyệt ngồi một mình bỗng chốc trở nên cực kỳ nổi bật.Hoàng thượng thấy vậy không khỏi nói đùa: "Hoàng thúc ngồi một mình sớm muộn cũng thấy cô đơn, khi nào mới để trẫm thấy ý trung nhân của khanh đây?"
Nguyên Hạo Nguyệt đứng dậy, liếc nhìn Cố Yếm nói: "Hoàng thượng, ý trung nhân của thần dễ ngại ngùng, đợi đến lúc thích hợp còn phải mong Hoàng thượng ban hôn cho chúng thần."
Cố Yếm nhìn quanh, vờ như không nghe thấy gì, phản ứng của Vô Song càng mãnh liệt hơn, khóe môi không khống chế được cứ cong lên, cô ta biết Nhiếp chính vương nhất định có tình cảm với cô ta!
Trước đây chưa từng nghe Nhiếp chính vương có ý trung nhân, bọn họ chỉ gặp nhau vài ngày mà lại có rồi, còn tại sao độ hảo cảm vẫn là không, chắc chắn hệ thống bị lỗi, dù sao đây cũng chỉ là close beta thôi.Kỳ quý phi một mực không nói chuyện, sắc mặt trông vẫn hồng hào, nhưng Cố Yếm nhìn kỹ mới phát hiện tất cả là do son phấn tô vẽ mà thành, thức ăn trên bàn nàng ta cũng không hề động vào.Còn Vô Song lại ăn rất ngon miệng, lần này cô ta không định phô trương gì cả, dù sao Hoàng hậu cũng chưa từng làm khó cô ta, hơn nữa dựa theo đoạn phim giới thiệu của game, sau này Hoàng hậu sẽ nhận cơm hộp*, phụ trợ cho người chơi lên nắm quyền.*nhận cơm hộp: khi đóng phim, sau khi một nhân vật chết đi, hoàn thành vai diễn của mình, họ sẽ được nhận một hộp cơm, giới trẻ hiện nay hay dùng từ này thay cho từ chết.Vô Song muốn khiêm tốn, nhưng thân là nhân vật chính thì định sẵn không có cơ hội yên bình."
Vô Song muội muội, khẩu vị của muội trông có vẻ tốt nhỉ."
Giọng Kỳ quý phi có chút yếu ớt.Lời này của nàng ta khiến Hoàng thường nhìn thấy bánh trôi trên bàn Vô Song: "Ái phi sao lại ăn bánh trôi"Vô Song đặt thìa xuống đứng dậy nói: "Là thần thiếp thèm ăn, nên đặc biệt phân phó trù phòng làm."
"Nàng đấy, lại còn lén mang món riêng của mình đến nữa."
Hoàng thượng dịu dàng nhìn Vô Song, nhờ công sức của cô ta, độ hảo cảm của Hoàng thượng đã trở lại mức 80."
Song phi say mê ăn như thế, bổn cung cũng muốn thử xem."
Hoàng hậu che miệng phụ họa.Hoàng thượng gật đầu: "Nếu đã vậy, ái phi mau phân phó trù phòng mang cho mọi người một bát."
Vô Song: "Vâng."
Cố Yếm theo lệnh Vô Song xuống trù phòng dặn dò, sau khi Cố Yếm rời khỏi trù phòng, Nghiên Thế Bảo từ góc khuất bước ra, ngự trù quay lưng với cô ta, không ai phát hiện sau lưng lại có thêm một người.Chẳng mấy chốc thái giám đã mang bánh trôi chuẩn bị xong ra cho từng người, Hoàng thượng cắn một miếng rồi khen ngợi: "Đúng là mỹ vị."
Vô Song đứng dậy cười nói: "Hoàng thượng quá khen."
Hoàng thượng hài lòng gật đầu, nói với Hoàng hậu bên cạnh: "Hoàng hậu, nàng cũng thử xem."
"Vâng, Hoàng thượng."
Hoàng hậu cũng thử một miếng, mỉm cười nói: "Thật sự rất ngon."
Nhưng vừa dứt lời, vẻ đau đớn bỗng hiện rõ trên mặt nàng, khóe môi trào ra một dòng máu."
Hoàng hậu!"
Sắc mặt Hoàng thượng lập tức thay đổi, vội vàng đỡ lấy Hoàng hậu, ôm lấy nàng vào lòng: "Mau truyền thái y!"
Biến cố bất ngờ khiến mọi người không thể xoay sở, thái giám hét toáng lên: "Có thích khách, hộ giá!"
Tất cả thị vệ ngoài đại điện đều ùa vào, sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, đôi tay run rẩy của Hoàng hậu được Hoàng thượng nắm chặt, khóe môi động nhẹ, dường như vẫn còn lời muốn nói.Hoàng thượng đưa tay lau máu trên môi nàng: "Kiên trì, thái y sắp đến rồi."
Lâm Gia Tuấn và Dư Hải Tiên vội vã chạy vào, thấy tình hình này cũng không biểu lộ cảm xúc gì, dù sao thì đây cũng chỉ là một trò chơi, Dư Hải Tiên còn lén lút vẫy tay với Cố Yếm.Cố Yếm không để ý đến Dư Hải Tiên, cậu biết Hoàng hậu là một điểm mấu chốt trong nhiệm vụ của phe Đỏ, chuyện này sớm muộn cũng phát sinh, nhưng cậu vẫn có cảm giác tức giận khó hiểu.Đây là một âm mưu có chủ đích.
Các thái y nhanh chóng đến bắt mạch cho Hoàng hậu.Hoàng hậu phun ra máu đen, các thái y hai mắt nhìn nhau, run rẩy quỳ xuống: "Hoàng thượng, Hoàng hậu đã trúng kịch độc, chúng thần bất lực, vô phương cứu chữa."
"Không cứu được Hoàng hậu, các ngươi cứ đợi mà chôn cùng!"
Nhưng dù Hoàng thượng có tức giận đến đâu, hơi thở của Hoàng hậu vẫn chậm rãi dừng lại, bàn tay vô lực rũ xuống bên người."
Hoàng hậu!"
Hoàng thượng căm uất, hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt khiến người ta lạnh run: "Tra, lập tức tra cho trẫm là ai hạ độc Hoàng hậu!"
Kỳ quý phi đau thương nói: "Vừa nãy Hoàng hậu ăn bánh trôi của Song phi muội muội mới xảy ra chuyện bất thường."
"Kỳ quý phi, ngươi đừng ăn nói lung tung!
Rõ ràng ai cũng ăn nhưng đều không sao!"
Vô Song vội vàng nói.Thái y lấy ngân châm định kiểm tra bánh trôi trong bát Hoàng hậu, Cố Yếm nhân lúc mọi người không chú ý chợt lao ra, cướp lấy chiếc bát, ăn hết tất cả bánh trôi bên trong.Mọi người ngạc nhiên, Nghiên Thế Bảo thấy cảnh tượng này thì khẽ nhếch môi.
Nguyên Hạo Nguyệt đứng bật dậy, không màng quan tâm đến thân phận, chạy đến trước mặt Cố Yếm ép cậu nôn ra.Cố Yếm xoay đầu nhìn anh, miệng mấp máy.Nguyên Hạo Nguyệt như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu.Cố Yếm nói: Đừng đến đây, tin tôi.Tôi —— sẽ không chết.Vô Song cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, Cố Yếm lại vì cô ta mà đến mạng cũng chẳng cần, nước mắt suýt không kiềm chế được mà rơi xuống.Cố Yếm ăn xong hoàn toàn bình thường, cậu quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng minh giám, Song phi nương nương không hề liên quan đến chuyện Hoàng hậu trúng độc, nô tỳ đã dùng tính mạng chứng minh điều này!"
Việc quan trọng bây giờ là tìm ra hung thủ hạ độc, Hoàng thượng cũng không có tâm trạng truy cứu hành động của Cố Yếm, hắn hạ lệnh: "Những người từng động vào món ăn hôm nay lần lượt tra hết cho trẫm!"
Hôm nay đã định sẵn là một đêm mất ngủ, tiếng bước chân và âm thanh khóc than của ai đó thi thoảng lại vang ra từ các cung, Hoàng hậu hoăng thệ, Hoàng thượng phẫn nộ, Nguỵ Không Hoằng phụng chỉ điều tra vụ án này, anh ta biết chắc đây là trò quỷ của người chơi làm ra.Anh ta vốn muốn mượn chuyện này làm khó Cố Yếm hoặc Nguyên Hạo Nguyệt, nhưng Cố Yếm lại làm ra một màn như vậy ở đại điện, chứng minh được chuyện này không dính dáng đến Song Hỷ cung, còn anh thì có quăng tám sào cũng không tới, anh ta chỉ đành bỏ cuộc."
Nguỵ tổng quản, ngự trù của Ngự thiện phòng phụ trách yến tiệc tối nay đã sợ tội tự vẫn rồi."
Một vị thái giám nói.Nguỵ Không Hoằng tiến vào quan sát thi thể, thấy trên cổ có hai vết hằn rất rõ ràng, thầm cười lạnh trong lòng, chỉ vào thi thể nói: "Người này chính là kẻ ác hạ độc, nay lại sợ tội tự sát, chết không đáng tiếc!"
Hung thủ đã chết, cũng không ai tiếp tục đi truy cứu cái chết của Hoàng hậu, Nguỵ Không Hoằng nhớ đến bát bánh trôi, nếu vậy tại sao Cố Yếm ăn xong lại không chút vấn đề?
Chuyện tối nay nhất định là phe Đỏ làm, mượn cớ này trừ khử Vô Song.Sắc mặt Nguỵ Không Hoằng âm trầm, xem ra phe Đỏ không đợi được nữa, bắt đầu ra tay rồi.Lâm Gia Tuấn và Dư Hải Tiên cũng được trưởng thị vệ thông báo phải tuần tra thâu đêm, Dư Hải Tiên ngáp ngắn ngáp dài: "Không ngờ tối nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mà Hoàng hậu chết cũng đồng nghĩa Vô Song có thể thành Hoàng hậu rồi đúng không?"
Lâm Gia Tuấn vô cùng bất ngờ, từ khi Dư Hải Tiên vào trò chơi đến nay, mỗi ngày trừ ăn ra cũng chỉ có ngủ, xong hai việc trên thì checkin ca trực, kính nghiệp còn hơn cả NPC, đối phương có thể nghĩ tới điều này, Lâm Gia Tuấn suýt đã cho rằng Dư Hải Tiên chỉ là giả heo ăn thịt hổ.Nhiệm vụ của bọn họ là để Vô Song bày tỏ tình cảm với Hoàng thượng, trước mắt vẫn còn 7 lần, tuy ải khó lần này đã được Cố Yếm hoá giải, nhưng sau này phe Đỏ chắc chắc sẽ nghĩ cách diệt trừ Vô Song, người có thể ứng tuyển cho vị trí Hoàng hậu hiện tại chỉ có Vô Song và Kỳ quý phi."
Cậu xem, tôi nói anh Cố tuyệt đối là người mình mà."
Dư Hải Tiên đắc ý nói.Lâm Gia Tuấn trợn mắt, không để tâm đến cậu ta.Vô Song trở về tẩm cung, cô ta cầm tách trà định nhấp một ngụm, nhưng tay lại run rẩy không ngừng, trò chơi này quá mức chân thực, tử trạng của Hoàng hậu đã để lại bóng đen tâm lý cho cô ta, cô ta hỏi Bạch Khanh Khanh: "Cố Yếm đâu?
Nàng đi đâu rồi?
Ta muốn gặp nàng."
Bạch Khanh Khanh đáp: "Nhiếp chính vương triệu kiến Cố Yếm rồi."
Vô Song nhíu mày: "Hắn tìm Cố Yếm làm gì?"
"Có lẽ Cố Yếm thất lễ trong đại điện, nên bị gọi khiển trách."
Tuy Bạch Khanh Khanh không hoàn toàn tin Cố Yếm là phe Trắng, nhưng sự việc này đã làm giảm sự thù địch của cô ta đi khá nhiều.Cố Yếm được thị vệ đưa vào phòng, sau khi đuổi hết thị vệ, Nguyên Hạo Nguyệt tiến lại gần, cẩn thận quan sát, "Sao em lại liều lĩnh như vậy?
Em không biết nếu Hoàng thượng trách tội em, hắn có thể xử tử em sao?"
Cố Yếm nhướng mày: "Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, Vô Song chưa chắc đã chết, nhưng tôi nhất định sẽ chết."
Nguyên Hạo Nguyệt đột nhiên im bặt, rồi thấp giọng nói: "Không, tôi sẽ bảo vệ em."
Tim Cố Yếm chợt rung lên, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi lại biến mất, cậu nói: "Lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi sẽ không làm việc mình không nắm chắc."
"Em dựa vào đâu mà dám chắc bánh trôi không có độc?"
Nguyên Hạo Nguyệt hỏi."
Tôi nhìn thấy kẻ hạ độc, tôi chỉ thuận theo mọi chuyện, như vậy sẽ lấy được lòng tin của phe Trắng, để bọn họ không dám dễ dàng ra tay với tôi."
Cố Yếm nói xong thì quay đầu đi, "Nếu anh không còn việc gì khác thì tôi đi đây, tôi không nên rời đi quá lâu."
Nguyên Hạo Nguyệt bỗng lên tiếng, "Vậy nên em mặc kệ hung thủ, trơ mắt nhìn Hoàng hậu chết đi?"
Cố Yếm ngẩng đầu nhìn Nguyên Hạo Nguyệt, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Cố Yếm suýt thì bại trận, cậu siết chặt tay: "Nhiệm vụ của chúng ta là đưa Kỳ quý phi lên ngôi Hoàng hậu, tôi làm vậy có vấn đề gì sao?"
Không đợi Nguyên Hạo Nguyệt trả lời, Cố Yếm xoay người rời khỏi phòng, không hề ngoái đầu nhìn lại.Chỉ còn lại một mình Nguyên Hạo Nguyệt trong phòng, anh im lặng hồi lâu, rồi bỗng chốc bật cười, lẩm bẩm: "Nhóc lừa đảo."
Cố Yếm vừa bước ra vội vàng đi đến một góc, nôn hết chỗ bánh trôi đã ăn ra, cùng dòng máu đen trộn lẫn bên trong, nôn xong thuận thế dựa vào thân cây bên cạnh.Cậu nói dối.Cố Yếm cũng chẳng phải thần tiên, sao có thể trùng hợp gặp được người hạ độc, sau khi thấy Hoàng hậu ăn bánh trôi trúng độc hoăng thệ, cậu liền đoán rằng có người hãm hại, muốn dùng chuyện này để chèn ép toàn bộ Song Hỷ Cung, Vô Song có thể nhờ ân sủng của Hoàng thượng mà sống sót, nhưng cậu và Bạch Khanh Khanh chắc chắn sẽ bị lôi ra gánh tội, khó mà thoát khỏi cái chết.Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể giết Hoàng hậu để Vô Song có cơ hội thượng vị, vừa nhờ chuyện này xem hai người bọn họ có cùng một phe không, thủ đoạn đủ độc.
Cố Yếm về cung, chậu cây trong góc đã chuyển sang màu đen, dù là thân hay lá, tất cả đều héo úa khô cằn, ánh mắt cậu tối sầm lại.
Phó bản cung đình này đúng là thú vị.
"Kỳ lạ thật...
Rõ ràng tôi đã hạ độc vào bánh trôi của Hoàng hậu, sao Cố Yếm ăn hết mà vẫn bình an vô sự?"
Nghiên Thế Bảo gõ gõ bàn, nói với Thẩm Tri Cổ: "Này, có khi nào là độc của anh không đáng tin không?"
"Nếu Hạc Đỉnh Hồng còn không đáng tin, vậy trên đời này còn độc nào đáng tin nữa?"
Thẩm Tri Cổ vẫn giữ phong thái hòa nhã, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh gáy.
Hai người từng thi đấu cùng một khu vực, khá là hiểu nhau, sau khi cả hai xác nhận đều thuộc phe Trắng liền bắt đầu lên kế hoạch, trong khi những người phe Trắng khác phí hết tâm sức vào việc tạo cơ hội cho Vô Song, bọn họ càng chú ý hơn đến Cố Yếm.
Đối với bọn họ, Cố Yếm lấy được hạng nhất cũng chỉ vì đối thủ quá yếu, bầu không khí trong phó bản cứ như đang ăn lễ năm mới.
Trải nghiệm của họ hoàn toàn khác biệt, trong quá trình thi đấu, dù là người phe mình cũng sẽ giết hại lẫn nhau.
Lượng vàng của Cố Yếm quá đáng sợ, bọn họ muốn lợi dụng các hạn chế trong phó bản cung đình, từng bước đẩy Cố Yếm vào đường cùng, khấu trừ số vàng của cậu.
Thẩm Tri Cổ ngẫm nghĩ: "E là Cố Yếm có đạo cụ đặc biệt, trước đó khi cậu ta bị thương tôi có đến kiểm tra, còn nhân lúc cậu ta hôn mê đút thuốc độc, nhưng cậu ta chẳng những không sao, vết thương còn tự động hồi phục."
Vô Song trong phó bản này rất kỳ lạ, nên việc Cô Yếm có đạo cụ gì đó cũng không quá ngạc nhiên.
"Nếu nói theo anh, Nhất Trượng Hồng không đánh chết được, lại miễn nhiễm với độc, vậy thì khó mà đối phó với cậu ta đấy."
Nghiên Thế Bảo sốt ruột đi tới đi lui, "Cố Yếm là người thông minh, chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta hạ độc."
Thẩm Tri Cổ cười nhạt nói: "Biết thì đã sao?
Cậu ta chỉ là một cung nữ thấp kém mà thôi."
Nghiên Thế Bảo nghe thế cũng yên tâm hẳn.
Trong chốn hậu cung này, cung nữ là những người không đáng nhắc tới nhất.
"Đê tiện!"
Sắc mặt Kỳ quý phi tối sầm, nàng ta liếc nhìn bàn trà, đột nhiên vung tay lên, tất cả tách trà đều vỡ nát.
Các cung nữ lập tức quỳ xuống, không dám thở mạnh, khi Nghiên Thế Bảo bước vào thì chứng kiến cảnh tượng như vậy, cô ta bình tĩnh ra lệnh: "Dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, pha một ấm Bích Loa Xuân mà nương nương thích nhất dâng lên."
Các cung nữ nhanh chóng vào việc, Nghiên Thế Bảo nhẹ giọng hỏi: "Nương nương cớ chi phải tức giận như vậy?
Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"
"Ai dám cười bổn cung!"
Kỳ quý phi đập bàn, dọa đám cung nữ sợ đến mức quỳ xuống, nàng ta lẩm bẩm: "Cung nữ đáng ghét đó, dám lấy thân mình thử độc để giúp Song phi vượt qua hiểm nguy!"
Trước cái chết của Hoàng hậu, đương nhiên Kỳ quý phi rất vui, ngôi vị Hoàng hậu không thể để trống quá lâu, ngó khắp hậu cung, ngoài nàng ta ra còn ai có tư cách ngồi lên Hậu vị?
Chẳng qua, gần đây phụ thân của Song phi bắt đầu lấn át thanh thế của phụ thân nàng ta trong triều, nàng ta phải tìm cơ hội đối phó Song phi.
Nghiên Thế Bảo phụ họa: "Cố Yếm cô cô bên cạnh Song phi đúng thật là một nhân vật khó lường."
Kỳ quý phi cũng nhớ lại lời lẽ sắc bén của Cố Yếm trong Ngự Hoa viên, nàng ta chợt nghĩ: "Xem ra phải tìm cơ hội trừ khử kẻ chướng mắt này mới được."
Hoàng hậu hoăng thệ, bầu không khí của hậu cung trở nên nặng nề, Hoàng thượng và mọi người mặc tang phục ngồi trước linh đường, các phi tần nhỏ giọng nỉ non.
Tất nhiên cũng chỉ là diễn kịch, đến cả Vô Song cũng chỉ là bị không khí tang thương lây nhiễm ứa ra vài giọt nước mắt.
Đối với Vô Song, chuyện này chỉ là một trong những chuyện tất yếu trong trò chơi chiến thuật cung đình, có người chơi nào mà không muốn thành Hoàng hậu chứ?
Hoàng hậu chết là thiết lập của trò chơi, thế nên Vô Song không quá quan tâm đến chuyện hạ độc, vì Cố Yếm đã liều chết cứu cô ta, dạo gần đây cô ta luôn tìm cách đối xử tốt với Cố Yếm.
Cố Yếm cũng không tỏ ra từ chối, Vô Song càng phí hết tâm tư và sức lực vào cậu, cô ta càng không chủ động đến gần Hoàng thượng.
Hoàng thượng vì cái chết của Hoàng hậu mà không còn hứng thú với chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho Bạch Khanh Khanh sốt ruột đến phát điên.
Nếu Vô Song không tìm đến Hoàng thượng, nhiệm vụ của họ sẽ không thể hoàn thành.
Bạch Khanh Khanh khuyên nhủ: "Nương nương, Hoàng thượng đang rất đau buồn vì sự ra đi của Hoàng hậu, chắc chắn rất cần người bầu bạn bên cạnh."
Võ Song đang chơi cờ với Cố Yếm, nghe vậy bĩu môi nói: "Ta còn chưa ngại hắn giai lệ ba ngàn, hắn thì hay rồi, năm lần bảy lượt không tin tưởng ta, lần trước nếu không có Cố Yếm giúp, bây giờ chắc cỏ trên mộ cũng um tùm rồi."
Sự việc của Hoàng hậu đã khiến độ hảo cảm của Hoàng thượng giảm 20 điểm, uổng cho cô ta tiêu tốn một đống lễ vật, cuối cùng vẫn không khiến Hoàng thượng chủ động đến tìm cô ta.
"Nhưng mấy ngày nay nương nương cứ mãi trong tẩm cung, nô tỳ sợ người sẽ buồn bực sinh bệnh mất."
Bạch Khanh Khanh nói, ra hiệu cho Cố Yếm cùng vào khuyên nhủ.
Cố Yếm làm như không thấy, chuyên tâm đánh cờ.
Vô Song ngày nào cũng nhìn Cố Yếm, chưa bao giờ thấy chán!
Nhưng Bạch Khanh Khanh cũng chỉ là lo cho cô ta thôi, ở lì trong cung, người ngoài không biết còn tưởng rằng cô ta làm chuyện trái lương tâm nên chột dạ trốn không gặp người.
Vô Song đặt quân cờ xuống: "Vậy hôm nay chúng ta đi dạo một chút."
Bạch Khanh Khanh lập tức nói: "Nương nương, hay là chúng ta đi thuyền ra hồ ngắm sen nhé?"
Bạch Khanh Khanh đã lén lút gặp Ngụy Không Hoằng, anh ta nói với rằng hôm nay sẽ thuyết phục Hoàng thượng nghỉ ngơi bên hồ gần Ngự Hoa viên để giải sầu, Bạch Khanh Khanh nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
"Cũng được."
Vô Song cho rằng đây là một ý hay, cô ta nghĩ ngợi nói, "Mời Nhiếp chính vương cùng đi dạo hồ đi, nếu không thì buồn chán lắm."
Thân là phi tử cả ngày lại nghĩ đến người đàn ông khác, không sợ bị chém đầu à!
Bạch Khanh Khanh không nhịn được phỉ nhổ tính phi logic của trò chơi, nhưng đây là trò chơi chiến thuật dành cho nữ, chỉ cần đẹp trai có thể chinh phục, dù Vô Song không muốn tìm, bọn họ cũng sẽ xuất hiện trước mặt Vô Song.
Vậy nên khi Vô Song sai người chuyển lời nhắn, chỉ lát sau đã nhận được sự đồng ý của Nhiếp chính vương.
"Ghét thật chứ!"
Bạch Khanh Khanh lẩm bẩm, thầm nghĩ đợi sau khi phó bản kết thúc, cô ta cũng muốn thử Hậu cung Vô Song truyện này.
Trời đã vào thu, trong gió mang theo hơi lạnh sảng khoái, Vô Song vươn hai tay, làn gió khẽ vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta, "A~ Cơn gió này ~ Đã quá!"
Khi cô ta không dùng đạo cụ từ cửa hàng, tuyệt đối sẽ không có câu từ hoa mỹ nào thốt ra từ miệng cô ta.
Nguyên Hạo Nguyệt ngồi trong thuyền, Cố Yếm quỳ bên cạnh, thỉnh thoảng rót trà cho anh.
"Vương gia, phong cảnh bên ngoài đẹp như thế, sao ngài không ra ngắm một lát?"
Vô Song quay đầu mời gọi.
Nguyên Hạo Nguyệt mỉm cười nói: "Hoa sen trong cung năm nào cũng thế, ta càng muốn thưởng trà hơn."
"Vậy ta....."
Vô Song chưa kịp nói hết, Bạch Khanh Khanh đã chỉ vào hoa sen: "Nương nương người xem!
Đóa sen kia nở rồi, đẹp quá!"
Vô Song quả nhiên bị hấp dẫn, Bạch Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô ta sẽ không bao giờ để Vô Song đến gần Nguyên Hạo Nguyệt nữa, nếu Vô Song mà mê muội thì sao còn nhớ đến Hoàng thượng.
Cố Yếm không hiểu vì sao Nguyên Hạo Nguyệt lại đến đây: "Sao anh lại đồng ý lời mời của Vô Song?"
Nguyên Hạo Nguyệt không đến để gặp Hoàng thượng, anh không mặc quan phục, mà chỉ mặc một bộ y bào xanh nhạt, bên trên thêu hoa văn bạc, toát lên vẻ cao quý tao nhã, anh nhấp một ngụm trà rồi nói: "Cầu mà không được ắt sẽ lưu luyến không quên, thay vì cứ mãi từ chối, không bằng đồng ý, qua một thời gian sẽ không còn nồng nhiệt như vậy nữa."
Cầu mà không được ắt sẽ lưu luyến không quên.....
Cố Yếm không ngừng lặp đi lặp lại, cậu nhìn Nguyên Hạo Nguyệt thật lâu, khóe miệng miễn cưỡng cong lên: "Trông anh rất giàu kinh nghiệm."
Nguyên Hạo Nguyệt mỉm cười nói: "Trong mắt tôi, Vô Song còn kém xa những fans cuồng nhiệt của tôi, còn em, sao lại một mực lạnh nhạt như vậy."
Cố Yếm bình tĩnh nói: "Tôi không phải fan của anh."
"Tôi biết, tôi cũng không hy vọng em là fan của tôi."
Nguyên Hạo Nguyệt nói.
Cố Yếm nhớ đến chậu cây khô héo trong phòng, cảm thấy cần phải nhắc nhở Nguyên Hạo Nguyệt: "Tôi từng gặp một người chơi tên là Thẩm Tri Cổ, anh ta là thái y trong phó bản cung đình, nếu gặp chuyện phải cần thuốc, đừng tìm anh ta."
Nguyên Hạo Nguyệt lập tức hiểu ý Cố Yếm, anh hỏi: "Em nghĩ anh ta có liên quan đến cái chết của Hoàng hậu?"
Cố Yếm gật đầu, cậu biết tham vọng của Vô Song chỉ có chinh phục mỹ nam, hơn nữa phản ứng sợ hãi khi thấy Hoàng hậu chết cũng không giống hung thủ.
Về phần Kỳ quý phi, nếu nàng ta thực sự lựa chọn thủ đoạn hạ độc, Vô Song sẽ là người chết đầu tiên.
"Hành vi của phe Trắng lại mang đầy phong cách phe Đỏ."
Nguyên Hạo Nguyệt bình tĩnh nói, tách trà trên tay xuất hiện một đường nứt nho nhỏ, "Thân là phe Đỏ, không thể thua khí thế được."
Cố Yếm đánh giá Nguyên Hạo Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh nắm giữ thân phận phe Đỏ, và cũng là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt anh.
Cố Yếm bất giác nhếch môi, cảm giác âm thầm bày mưu tính kế này, vậy mà cũng không tệ lắm.
----------------------
Bình luận và bình chọn là chút an ủi tinh thần con mều, nếu có thể thì cho con mều xin vài dòng hoặc 1 ngôi sao nhoé ♡ 🫳😾