- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 586,617
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Đúng Lúc - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 19: Làm hòa
Chương 19: Làm hòa
Edit: Khách iu của chủ tiệmDịch Trần Lương mặt đầy nóng nảy muốn đánh người, lại bị Vân Phương giữ cổ tay, "Trẻ con đừng động tí là đánh người."
Dịch Trần Lương hận sắt không rèn thành thép trừng mắt với cậu một cái, nhưng rốt cuộc vẫn để ý đây là trong nhà Vân Phương, không động thủ."
Tống Tồn hai ngày trước tìm em, thoạt nhìn anh ấy rất đau khổ."
Tôn Viễn thấy thế càng không kiêng nể gì, cậu ta dường như có thiên phú trời cho trong việc kiếm chuyện để bị đánh, cậu ta lo lắng nói: "Anh, lúc trước anh theo đuổi Tống Tồn cũng không dẫn về nhà, chuyện này nếu như bị dì hai với dượng nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
"Nói xong chưa?"
Vân Phương không có biểu tình nhìn cậu ta.Tôn Viễn bị cậu làm nghẹn họng, lời muốn nói trong khoảng thời gian ngắn thế mà không nhớ ra."
Nói xong thì đi ra ngoài đóng cửa vào."
Vân Phương ấn Dịch Trần Lương vào chỗ ngồi, "Làm tiếp đi."
Sau đó tự mình kéo ghế tiếp tục làm đề vật lý.Tôn Viễn đứng tại chỗ trừng bọn họ trong chốc lát, không biết có nên tiếp tục khiêu khích hay không.Vân Phương cảm thấy việc cậu ta đứng ở cửa rất vướng víu, nhíu mày nói: "Còn việc gì nữa?"
Mặt Tôn Viễn nhanh chóng nghẹn thành màu gan heo, "Anh-----""Có việc cũng đừng nói, tôi không rảnh nghe."
Vân Phương cúi đầu khoanh đáp án trắc nghiệm, "Đi ra ngoài."
Tôn Viễn tức muốn hộc máu trở về phòng, tiếng đóng cửa vang rung trời.Lửa giận của Dịch Trần Lương đã sớm bị đề tiếng Anh dập hơn phân nửa, hắn trúc trắc làm xong một bài đọc, liếc mắt nhìn Vân Phương tâm tình bình tĩnh một cái, "Tôi thấy thằng em họ này của cậu-----""Hả?"
Vân Phương quên công thức, rút sách vật lý trên giá ra."
Thích Tống Tồn đúng không?"
Dịch Trần Lương vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi."
Sao lại nói vậy?"
Vân Phương tìm được công thức, thành thật viết lại công thức một lần nữa."
Nó nói ba câu không rời Tống Tồn."
Dịch Trần Lương xoay bút, "Có phải nó ghen ghét cậu không?
Nó thích Tống Tồn, Tống Tồn thích cậu, nhưng lúc trước cậu từ chối Tống Tồn, nó tới báo thù giúp Tống Tồn?"
"....."
Vân Phương khẽ nhếch miệng, "Cậu không có việc gì thì xem ít phim truyền hình máu chó thôi."
"Đời sống tình cảm của mấy cậu thật phức tạp."
Dịch Trần Lương cúi đầu nhìn đề, cảm thấy đời sống tình cảm của Vân Phương còn phức tạp hơn, vì thế hắn quay đầu nhìn Vân Phương, "Nếu không tôi tìm thời gian giúp cậu cho thằng nhãi này một trận?"
"Có thời gian này sao cậu không làm tốt bài tập đi?"
Vân Phương dùng bút gõ bàn, "Bài tập này cậu không làm xong thì đừng về nhà."
Dịch Trần Lương chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm bài.Đồng hồ xoay một vòng rồi một vòng, sắc trời bên ngoài cũng dần trầm xuống.Dịch Trần Lương làm xong đề toán cuối cùng, ngẩng đầu nhìn trời bên ngoài, "Tôi phải về rồi."
Vân Phương đứng lên cất bài tập, "Tôi đưa cậu về."
Dịch Trần Lương có chút kỳ quái nhìn cậu, "Cậu đưa tôi làm gì?"
Vân Phương không nói chuyện, chỉ lấy túi giấy trong ngăn kéo chuẩn bị cất bài tập của Dịch Trần Lương vào.
Nhưng lúc cậu mới vừa cầm vào túi giấy, đột nhiên cảm giác như bên trong có gì đó, cậu dừng một chút, duỗi tay lấy một cái phong bì từ bên trong ra.Vân Phương cầm phong bì, đồ bên trong có độ dày nhất định, cậu không lập tức mở ra xem, mà tùy tiện kẹp nó vào sách vật lý cho vào cặp, sau đó bỏ bài tập lúc trưa Dịch Trần Lương làm vào, đưa túi giấy cho hắn, "Đi thôi."
Dịch Trần Lương không có hứng thú với chuyện của người khác, tuy rằng hắn với Vân Phương cũng coi như "thân quen", nhưng cũng không thân tới nỗi hỏi thăm chuyện riêng tư, hắn nhận cái túi, gì cũng không hỏi.Hai người đi tới trạm xe đối diện khu nhà."
Tên Lý Khải này sợ phiền toái."
Vân Phương cả buổi trưa làm đề vật lý hơi đau đầu, cậu dùng sức nhéo giữa mày, "Cậu ở yên trong nhà đừng chạy lung tung, hắn ta sẽ không làm gì cậu đâu."
"Biết rồi."
Dịch Trần Lương bóp cái túi giấy, muốn nói lại thôi."
Cái loại như Vương Hữu Vi ngu xuẩn lắm, vì hắn không đáng đâu."
Vân Phương mím môi, không nhìn Dịch Trần Lương, như đang nói cho Dịch Trần Lương, lại như nói với chính mình: "Đừng vì loại người này mà tự hủy hoại bản thân."
Không đáng."
Tôi biết rồi."
Dịch Trần Lương dùng sức bóp cái túi giấy, cúi đầu nhìn chằm chằm đường cái mới được trải nhựa không lâu, "Cảm ơn."
Vân Phương hơi sửng sốt, chợt lại cười, "Cảm ơn tôi cái gì?"
"Ngày đó nếu không phải cậu đột nhiên xuất hiện ngăn tôi lại, rất có khả năng tôi sẽ đâm chết Vương Hữu Vi."
Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn cậu, "Đâm chết người, tôi sẽ phải vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên."
Hắn không dám tưởng tượng cuộc đời mình sẽ thành bộ dạng gì."
Cảm ơn cậu đã ngăn cản tôi."
Dịch Trần Lương nói ra được có chút gian nan, nhưng vẫn kiên trì nói ra miệng, "Tôi chưa từng có bạn bè, nhưng mà tôi, tôi cũng rất thích cậu."
Dịch Trần Lương dưới ánh mắt đầy ý cười của Vân Phương dần dần nóng nảy, "Đệt!
Cậu đừng nhìn tôi kiểu đấy!
Tôi nói là sự yêu thích giữa bạn bè!"
"Ừ, tôi biết."
Vân Phương không nhịn được vò đầu hắn một trận, thong thả ung dung nói: "Tôi cũng chỉ muốn làm bạn với cậu."
Dịch Trần Lương không dấu vết thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tát đánh bay tay cậu, "Còn dám sờ đầu ông đây, băm nát tay cậu!"
Vân Phương đã không còn sức để giải thích lại chuyện mình không thích con trai với thằng nhóc này, vừa lúc xe buýt chậm rãi tới muộn, cậu nhìn Dịch Trần Lương lên xe, dọc theo lề đường chậm rì rì quay về nhà.Cửa phòng ngủ Tôn Viễn trước sau vẫn đóng chặt.
Vân Phương không có hơi sức phản ứng với cậu ta.
Là một người trưởng thành, cậu thật sự không thích bọn trẻ con, càng không thích đứa trẻ tâm cơ, đứa duy nhất cậu thích vừa rồi đã ngồi xe buýt về nhà.Nhân cơ hội này, cậu xoát lại một bài thi hóa học, đối chiếu đáp án xong nhìn bài thi đỏ tươi xoa cằm lâm vào trầm tư.Chuyện này đối với học sinh cấp ba có tâm hồn sắp trung niên không thể nghi ngờ chính là cú sốc lớn.Vân Phương nhìn chằm chằm bài thi hóa học kia một lúc lâu, khóe mắt thoáng nhìn quay sách vật lý kẹp phong bì, duỗi tay lấy nó ra.Phong bì là loại bình thường, có thể mua một xấp mười tệ từ siêu thị mini ven đường.
Cậu đổ đồ trong phong bì ra, mấy tấm ảnh chụp cùng một tờ giấy viết thư rơi rụng trên bài thi hóa.Nhân vật chính trong các bức ảnh đều là Tống Tồn.Một tấm là Tống Tồn mặc đồng phục nhìn máy ảnh, cười tươi xán lạn.
Một tấm là Tống Tồn cúi đầu viết chữ, chồng sách và nửa cái cửa sổ hợp thành bối cảnh cho cậu ta, sườn mặt thiếu niên phủ một vầng sáng vàng nhạt dưới ánh mặt trời.
Còn có một tấm chụp bóng dáng, cậu ta nhảy lên với một quả bóng bay trên cây, màn trập được ấn xuống ngay khoảnh khắc cậu ta duỗi tay nhảy lên, quả bóng màu đỏ tươi rực rỡ chói mắt.Đằng sau mấy tấm ảnh đều viết ngày, từ lớp bảy tới lớp chín, gói gọn toàn bộ thời cấp hai của Vân Phương.Vân Phương nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp trong chốc lát, duỗi tay mở tờ giấy viết thư hơi mỏng kia ra.Tờ giấy trống không.Chỉ trừ nét mực đen mở đầu bức thư, ngòi bút dừng lại trên giấy viết thư trắng tinh, lưu lại vết mực.Vân Phương lấy bức ảnh chụp chung kẹp trong sách giáo khoa vật lý lúc trước ra, cất cả bốn bức ảnh vào phong bì, lại cẩn thận gấp gọn lại tờ giấy viết thư trống không kia, cùng với bức di thư lúc trước, khóa chúng nó vào trong ngăn kéo.Thứ hai Vân Phương thấy được nhân vật chính của mấy tấm ảnh dưới tầng.Tống Tồn đeo cặp sách đứng ở cửa tòa nhà, phất tay với cậu, "Vân Phương!"
Vân Phương mắt nhìn thẳng đi tới, nụ cười tươi rói trên mặt Tống Tồn gần như giống trong ảnh chụp y như đúc, "Về sau chúng ta cứ như trước kia đi, cùng nhau đi học."
Trên mặt Vân Phương không có biểu cảm gì, "Cậu nói trước kia là bao lâu trước kia?"
Rốt cuộc từ khi cậu tỉnh lại trong cơ thể Vân Phương, trước nay không hề thấy Tống Tồn muốn đi học với mình.Nụ cười trên mặt Tống Tồn cứng đờ trong nháy mắt, "Vân Phương, cậu còn giận tôi à?"
Vân Phương không tỏ ý kiến."
Nếu cậu vẫn để ý chuyện kia, Vân Phương, lúc ấy tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi thề!"
Tống Tồn giơ tay lên, ánh mắt thành khẩn nhìn cậu, "Ý của tôi thực sự không phải như vậy, chỉ là lúc ấy nhiều người nên tôi mới nói như thế.....
Vân Phương, cậu đừng như vậy mà."
Vân Phương dừng bước, nhìn thẳng vào ánh mắt có chút trốn tránh của Tống Tồn, "Chuyện gì lúc ấy?
Cậu nói cho tôi xem."
Tống Tồn ấp úng không chịu nói, ngược lại có chút gấp gáp muốn kéo tay Vân Phương, "Cậu đừng chiến tranh lạnh với tôi nữa, Tôn Viễn nói cậu dẫn cái tên Dịch Trần Lương lớp mười kia về nhà.
Tôi nghe nói hồi cấp hai tên đó đã suýt giết người, cậu đừng bị loại người như nó dạy hư."
Vân Phương tránh tay cậu ta, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu nói trước vì sao tôi không để ý đến cậu, rồi nói chuyện Dịch Trần Lương sau."
"Tôi....."
Tống Tồn mặt mày do dự rối rắm vài giây, cắn chặt răng, "Phải!
Tôi biết cậu tức giận!
Ngày tốt nghiệp hôm đó tôi không nên làm trò như vậy, mắng cậu ghê tởm biến thái trước mặt các bạn, nói cậu đồng tính luyến ái chết tiệt, nếu cậu còn giận cứ mắng lại đi!
Cậu đánh tôi mắng tôi không sao cả, chỉ là cậu có thể đừng đối xử lạnh nhạt với tôi như thế không?"
Vân Phương hiểu rõ.Cậu chỉ chính mình, hỏi Tống Tồn, "Vậy cậu thích Vân Phương à?"
Tống Tồn lập tức kích động, căn bản không chú ý tới cách dùng từ kỳ quái của cậu, cắn răng gật đầu, sắc mặt đỏ bừng, "Tôi thích cậu, chỉ là, chỉ là sau này mới biết được....."
"Không biết mình thích, cho nên có thể mắng cậu ta ghê tởm, mắng cậu ta biến thái phải không?"
Vân Phương hỏi.Tống Tồn đỏ ửng mắt lắc đầu, "Rất xin lỗi."
"Quá muộn rồi."
Vân Phương đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mặt có chút đáng thương.Vân Phương chân chính đã sớm chết, số phận đã định sẵn cậu ta không nghe được lời xin lỗi muộn màng này, mà Tống Tồn căn bản cũng không biết rốt cuộc mình mất đi cái gì."
Cậu không xứng được Vân Phương thích."
Cậu thở dài, hiểu ra vì sao tờ giấy viết thư kia không viết được chữ nào.