Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 59: Dụng ý


Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiDụng ý

Thanh toán tiền công xong, sếp Lâm thoạt nhìn không lạnh lùng nữa.Hàn Thanh Túc ôm người ta, hết sức thỏa mãn.

Hắn nhìn chằm chằm khóe mắt hơi đỏ lên của Lâm Mộc Hàn, áp lòng bàn tay lên, thong thả xoa nhẹ: "Cưng ơi, em đẹp thật."

Lâm Mộc Hàn quay đầu, ánh mắt thâm sâu mang theo ý vị xâm lược mãnh liệt, như thể có thể cắn xé nuốt chửng hắn vào bụng bất cứ lúc nào.

Hàn Thanh Túc rướn lên hôn y một cái: "Nghỉ ngơi chút đi, lần sau tới em."

Ánh mắt lạnh lẽo của y dịu đi phần nào, để mặc cho Hàn Thanh Túc đùa nghịch ngón tay mình, hỏi: "Anh vừa đánh Tần Phù, ngay sau đó Sở Cảnh Nguyên liên lạc với anh, anh nghĩ chuyện này là trùng hợp à?"

"Khó nói."

Hàn Thanh Túc cùng y đan mười ngón tay vào nhau, "Có lẽ Sở Cảnh Nguyên thật sự cùng đường, muốn tìm anh dùng tin tức đổi lấy tiền; cũng có thể hắn thông đồng với Tần Phù, định bắt cóc anh đòi tiền em.

Dù sao đi nữa, hắn đòi tiền là thật."

"Cho rồi?"

"Anh ngu hả?"

Hàn Thanh Túc chậc một tiếng, bắt lấy tay y đặt lên mặt mình, chân thành thắm thiết nhìn y, "Toàn bộ tài sản của anh là của em.

Em xem, anh mua ba thùng sơn còn khai báo với em."

Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, nhìn thẳng vào hắn: "Trong điện thoại anh đồng ý rồi."

"Anh đồng ý cũng không có nghĩa anh sẽ cho thật."

Hàn Thanh Túc hùng hồn nói, "Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không có."

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn.Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, em giúp anh phân tích đi."

Lâm Mộc Hàn: "Anh tin em?"

"Em là vợ anh, không tin em thì tin ai?"

Hàn Thanh Túc không thể hiểu nổi, "Hơn nữa anh cảm thấy em biết dùng đầu óc hơn anh, người trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, hiểu chưa?"

Lâm Mộc Hàn nắm lấy tay hắn đặt bên môi hôn một cái: "Đúng vậy."

"Khiêm tốn chút đi."

Hàn Thanh Túc nói."

Không khiêm tốn được."

Lâm Mộc Hàn xoay người nằm nghiêng, đối mặt với hắn, "Anh mà có đầu óc thì còn bị Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên xoay mòng mòng sao?"

Hàn Thanh Túc nheo mắt: "Nói người chớ nói chỗ đau, ai mà không có lúc phạm sai lầm?"

Lâm Mộc Hàn không nặng không nhẹ vỗ vỗ mặt hắn: "Ngốc chết đi được."

Hàn Thanh Túc ngông nghênh nhìn y: "Xin lỗi ngay, bằng không anh hôn chết em."

Lâm Mộc Hàn nhướng mày: "Còn có chuyện tốt đến vậy sao?"

Hàn Thanh Túc nhếch khóe miệng: "Lâm Hàn Hàn, em càng lúc càng không biết xấu hổ."

"Học theo anh."

Lâm Mộc Hàn ghé sát vào hắn một chút.Yết hầu Hàn Thanh Túc khẽ động, nhích đến hôn y một cái: "Ban nãy nói đến đâu rồi?"

Lâm Mộc Hàn nói: "Giúp anh phân tích ý đồ của Sở Cảnh Nguyên."

"Vậy em cảm thấy thế nào?"

Hàn Thanh Túc hỏi."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đeo đuổi anh."

Lâm Mộc Hàn khẳng định.Hàn Thanh Túc gật gù: "Có lý."

"Anh khiêm tốn chút đi."

Lâm Mộc Hàn nói."

Không khiêm tốn được."

Hàn Thanh Túc chọc vào mặt y, "Ở đây còn có một kẻ kiên trì đeo đuổi anh tận mười năm này."

Lâm Mộc Hàn ý tứ không rõ nhìn chằm chằm hắn.Hàn Thanh Túc chột dạ dời mắt, chợt nghe Lâm Mộc Hàn nói: "Anh, năm đó tại sao đột nhiên muốn chia tay?"

Đây là cái gai cắm sâu trong lòng Lâm Mộc Hàn, mười năm qua y nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không thể hiểu nổi tại sao ngày hôm trước người này còn tình nồng ý đượm với mình, hôm sau đã quyết liệt đòi chia tay.

Y không muốn thừa nhận Hàn Thanh Túc là thứ khốn nạn, nhưng sự thật là vậy.

Vậy nên, cho dù hiện tại bọn họ thân mật gắn bó, Lâm Mộc Hàn cũng không chút nghi ngờ, một khi Hàn Thanh Túc cảm thấy chán, hắn sẽ bỏ đi không hề lưu luyến.Nhưng Hàn Thanh Túc vẫn luôn có thể dễ như trở bàn tay mà tỏ ra thâm tình, còn Lâm Mộc Hàn thì mãi mãi không thể đoán được khi nào hắn sẽ chán.

Y giống như một người đi dây trên vách núi, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến y rơi xuống vực sâu, tinh thần luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, không cách nào dỡ xuống hoài nghi và phòng bị.Y có yêu Hàn Thanh Túc hay không, chuyện này đã chẳng còn quan trọng nữa.

Y sa vào quá khứ, cố chấp với nỗi đau, thậm chí còn có thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn trong khổ sở và tra tấn...

Thứ ái dục và khống chế méo mó bệnh hoạn này khiến y cảm thấy an tâm.Nhưng hiện tại, Hàn Thanh Túc đang từng bước công phá phòng tuyến của y, buộc y một lần nữa bước lên đất bằng, thậm chí khiến y tin rằng mảnh đất này sẽ không biến thành một vực sâu khác.

Y rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hỏi đến chuyện này.Lâm Mộc Hàn nhìn theo từng nhất cử nhất động của Hàn Thanh Túc, không mảy may buông tha chút cảm xúc nào của hắn.

Y thậm chí còn có phần vặn vẹo mà trông mong Hàn Thanh Túc sẽ cho y câu trả lời giống hệt năm xưa, như vậy y sẽ không cần do dự lưỡng lự, ôm lấy những suy đoán nực cười ấy mà sống trong những ngày bấp bênh lo lắng nữa.Hàn Thanh Túc lại dường như không hề ý thức được tầm quan trọng của đáp án này, thản nhiên như không đáp: "Lúc đó anh buộc phải come out, nếu chúng ta ở bên nhau, em chắc chắn sẽ bị xử lý, nói không chừng còn bị đẩy ra nước ngoài, cả đời không thể quay về."

Hắn nói: "Em không quyền không thế, lại là sinh viên ưu tú, tương lai xán lạn, không nên lãng phí thời gian với anh."

Vẻ mặt Lâm Mộc Hàn thoáng trống rỗng: "Chỉ vì vậy?"

Hàn Thanh Túc cảnh giác nhìn y: "Anh nói thì em không được đánh anh."

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn âm trầm: "Nói."

Hàn Thanh Túc lắc đầu: "Em chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận."

Lâm Mộc Hàn cắn răng: "Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em?"

Hàn Thanh Túc thở dài: "Lúc đó em mới bao lớn?

Anh đâu thể trì hoãn em cả đời, em lại không giống những người khác."

Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn như muốn giết người."

Mọi người đều chỉ là chơi bời thôi, em lại thật lòng, anh cảm thấy chúng ta thật sự không đi cùng đường, cứ tiếp tục sẽ làm em lỡ dở."

Hàn Thanh Túc xoa đầu y, "Ai mà ngờ em là chó, cắn rồi không chịu buông."

Lâm Mộc Hàn cười lạnh: "Nói vậy em còn phải cảm ơn anh?"

"Đừng khách sáo."

Hàn Thanh Túc mặt dày vô sỉ gật đầu.Lâm Mộc Hàn nhếch miệng, đứng dậy: "Anh, em quay lại công ty đây."

Hàn Thanh Túc vẫy tay: "Đi đường cẩn thận."

Cửa bị đóng lại, Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, 10 rưỡi tối rồi.Giờ này trong công ty biết còn có ai không, tăng ca cái quỷ gì – Hàn Thanh Túc ngồi trên giường vò đầu – Nhưng nếu giữ Lâm Mộc Hàn lại, không chừng y sẽ giết hắn mất.

Lẽ ra hắn nên giữ người ta lại, nhưng giữ lại cũng không thể thay đổi chuyện năm xưa...

Mẹ nó đang êm đang đẹp, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện chia tay?Ở cạnh Lâm Mộc Hàn một thời gian dài như vậy, hắn hiếm có một lần cảm thấy bực bội.

Rõ ràng chỉ cần dỗ dành mấy câu, nhưng hiện tại hắn lại không biết nên dỗ như thế nào.——Lâm Mộc Hàn cũng không có sở thích tăng ca lúc nửa đêm, đến thẳng nhà Cố Vạn Thanh.Cố Vạn Thanh thấy y ngồi dưới sàn nhà thất thần vuốt chó, nhìn Cố Phát Phát bị y nhéo lỗ tai mà đau lòng: "Anh nhẹ tay chút đi, đừng hành hạ Phát Phát nhà tôi."

Cố Phát Phát chớ thèm để tâm đến tấm lòng người cha, nằm lên gối Lâm Mộc Hàn, vẫy đuôi loạn xạ, cười toe toét như một đứa ngốc.Cố Vạn Thanh đau đớn hết sức, kéo con heo Cố Phát Phát này về phía mình: "Cãi nhau à?"

Lâm Mộc Hàn: "Không."

Cố Vạn Thanh nói: "Không cãi nhau mà làm cái mặt khủng bố này?"

"Tôi sợ còn ở đó thì sẽ thật sự giết anh ta."

Lâm Mộc Hàn đoạt lại Cố Phát Phát, ôm lấy nó, "Tôi cảm thấy mình đúng là trò cười."

Hàn Thanh Túc năm xưa có lẽ không hề yêu y đến vậy, hiện tại càng khó mà xác định.Cố Vạn Thanh giơ ngón cái với y: "Ồ, ngài làm khùng làm điên mười năm, rốt cuộc nhận ra rồi."

Lâm Mộc Hàn: "..."

Cố Vạn Thanh nhất quyết cướp lại Cố Phát Phát: "Sếp à, hiện giờ đã đoạt được họ Hàn, người cũng vào tay mình rồi, anh còn muốn người ta phải yêu anh đến chết đi sống lại, như vậy không phải hơi tham lam sao?"

Lâm Mộc Hàn nhéo nhéo móng vuốt Cố Phát Phát, nó thè lưỡi làm trò, đặt một chân lên tay y hòng an ủi.Thấy Lâm Mộc Hàn không nói gì, Cố Vạn Thanh vỗ vỗ vai y: "Lâm à, cũng đủ rồi, nên buông đi."*Cố Vạn Thanh 18 tuổi thi đậu đại học, lại vì học phí mà rầu đến không ngủ nổi.Khi đó Cố An vẫn chưa tìm được cậu, cậu làm thuê suốt mùa hè, kết quả ông chủ lòng dạ hiểm ác, ỷ cậu còn nhỏ tuổi mà quỵt tiền công.

Sắp khai giảng, không xu dính túi, đêm đó Cố Vạn Thanh đi đến một đầu cầu.Sau đó cậu thấy Lâm Mộc Hàn ngồi uống bia cạnh cây cầu.Năm đó Lâm Mộc Hàn cũng còn nhỏ, nhưng tóc dài, râu xồm xoàm, đội cái mũ che hết gương mặt, Cố Vạn Thanh cứ nghĩ là một ông chú trung niên thất bại nào đó."

Chú ơi, cho xin một ngụm được không?"

Cậu chỉ vào cái lon trong tay Lâm Mộc Hàn.Trong bóng đêm, Lâm Mộc Hàn nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, giọng lạnh lẽo âm trầm: "Hết rồi."

Y nói rồi bóp bẹp cái lon, ném vào thùng rác bên cạnh.Cố Vạn Thanh chỉ vào cái lon chưa khui bên cạnh: "Uống này đi."

"Một lon ba chục."

Lâm Mộc Hàn nói.Cố Vạn Thanh khiếp sợ: "Chú ác vừa thôi, này mà cũng làm tiền?"

Lâm Mộc Hàn nói: "Không mua thì thôi."

"Không có tiền."

Cố Vạn Thanh nói, "Chết quách đi đồ rác rưởi mấy người."

Sau đó cậu ta không chút do dự leo qua lan can cầu nhảy xuống.Cây cầu này cách mặt sông không cao lắm, nhảy xuống không ngã chết, chỉ chết đuối.

Cố Vạn Thanh không biết bơi, theo bản năng vùng vẫy.

Lâm Mộc Hàn đứng bên bờ tường, vừa uống vừa nhìn cậu giãy giụa cầu cứu.

Đến khi Cố Vạn Thanh cảm thấy mình sắp sặc chết, cậu nghe có tiếng nước bắn tung tóe ngay bên cạnh, sau đó có người ôm lấy cậu từ sau lưng, lôi về phía bờ.Sống sót sau cú nhảy, Cố Vạn Thanh mặt mày trắng bệch, ở trong bụi cỏ run bần bật, cả người mềm nhũn.Lâm Mộc Hàn hao không ít sức lực, ngồi cạnh cậu nói: "Còn nhảy nữa thì tôi không cứu đâu."

Cố Vạn Thanh run lẩy bẩy: "Chú, chú cũng tới nhảy sông sao?

Mắc nợ hay bị vợ bỏ?"

Trong bóng tối, Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu kín.

Nương theo ánh trăng, Cố Vạn Thanh mới nhận ra người này cũng cỡ tuổi mình, không lớn hơn là bao, chẳng qua nhìn cực kỳ tiều tụy mệt mỏi, giống một con ma da bò từ đáy sông lên."

Ông tôi chữa bệnh cần mười mấy vạn."

Lâm Mộc Hàn nói, "Tôi vì tiền yêu đương với một gã đàn ông.

Tôi yêu anh ta, anh ta quay lưng đá tôi, hôm nay tôi vừa thôi học."

Cố Vạn Thanh trầm mặc một chút: "Anh còn thảm hơn tôi nhiều, tôi chỉ là không có tiền đi học.

Không ấy anh nhảy trước đi."

"Nhảy cái đầu cậu."

Lâm Mộc Hàn lấy trong người ra một điếu thuốc, lại sờ soạng lấy bật lửa, lạch cạch cả buổi mới châm lên được.

May mà còn nửa điếu thuốc chưa ngấm nước.Lâm Mộc Hàn nói: "Tôi yêu anh ấy."

Cố Vạn Thanh chưa từng yêu ai, xoa mặt thật mạnh: "Anh hai, cho một cây với."

"Hết rồi."

Lâm Mộc Hàn cắn điếu thuốc, tóc và quần áo đều đang nhỏ nước, "Anh ấy yêu tôi như vậy, sao đột nhiên lại không yêu nữa?"

Cố Vạn Thanh khi đó nghĩ sao nói vậy, không hề biết an ủi người khác: "Có thể cũng giống như thuốc ấy, hết rồi."

Lâm Mộc Hàn quay đầu, nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.Cố Vạn Thanh bị nhìn đến da đầu tê dại, sụt sịt mũi nói: "Anh có nhìn nữa thì tôi cũng không biết, tôi còn chưa bao giờ nắm tay con gái."

Lâm Mộc Hàn im lặng một lúc: "Tôi cũng chưa, chưa kịp yêu ai đã bị anh ta bẻ cong rồi."

"Kiểu như anh thì có thể bẻ thẳng lại không?"

Cố Vạn Thanh tò mò hỏi.Lâm Mộc Hàn dụi điếu thuốc trong tay: "Không bẻ lại được, đời này tôi chỉ yêu một mình anh ta."

Cố Vạn Thanh khó hiểu: "Nói chuyện đừng nên chắc như đinh đóng cột vậy chứ?"

Cậu nhảy sông chẳng qua là nhất thời xúc động bốc đồng, hiện tại nghĩ mà thấy sợ.

Cậu cảm thấy Lâm Mộc Hàn tuy không nhảy sông, nhưng lại giống người đã chết rồi.

Lâm Mộc Hàn nói như vậy, giống như đang ép mình sống sót.Cố Vạn Thanh không biết an ủi người khác, cứng nhắc đổi sang chuyện khác: "Anh là sinh viên nhỉ?

Sao lại thôi học?

Không phải tốt nghiệp đi làm kiếm tiền là trả nợ được sao?"

Lâm Mộc Hàn nhìn tàn thuốc đã vò nát trong tay: "Nếu cứ sống bình thường như vậy, cả đời này tôi không thể với tới anh ta, anh ta cũng sẽ không liếc nhìn tôi lấy một cái."

Cố Vạn Thanh nghe ngữ khí của y, cảm thấy thế này không giống yêu, mà giống như căm hận thấu xương."

Ừm."

Cố Vạn Thanh hắt xì một cái, khô khốc an ủi y, "Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Lâm Mộc Hàn nhìn cậu ta một cái, đứng dậy nói: "Không có tiền có thể xin khoản vay sinh viên, đại học có trợ cấp cho sinh viên nghèo, còn giới thiệu một số việc vừa học vừa làm.

Làm thêm bên ngoài cũng có thể kiếm đủ sinh hoạt phí, không cần thiết phải nhảy sông."

Cố Vạn Thanh nghe vậy sửng sốt, lại thấy y đã xoay người đi thẳng."

Ấy, khoan đã."

Cố Vạn Thanh bò dậy đuổi theo, "Tôi có thể xin vay thế nào?"

Lâm Mộc Hàn nhíu mày: "Tự tìm hiểu đi."

"Anh hai, giúp đỡ chút đi."

Không hiểu sao Cố Vạn Thanh có cảm giác nếu cậu không giữ chặt lấy Lâm Mộc Hàn, người này không chừng không sống tới hừng đông, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, anh cứu mạng tôi, còn giúp đỡ tôi, nhất định ở hiền gặp lành, nói không chừng bạn trai anh sau này sẽ hồi tâm chuyển ý."

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói: "Tôi không cần anh ta hồi tâm chuyển ý, tôi muốn anh ta mãi mãi không thể rời khỏi tôi."

Cố Vạn Thanh liên tục phụ họa: "Vậy anh càng phải sống cho tốt."

Lâm Mộc Hàn khó hiểu: "Tôi không muốn chết, chỉ là tìm một chỗ yên tĩnh để nghĩ cách thôi."

"Ờ."

Cố Vạn Thanh không tin, "Vậy anh nghĩ ra chưa?"

"Nghĩ ra rồi."

Lâm Mộc Hàn nói, "Đã tưởng tượng đến cảnh tôi kết hôn với anh ấy luôn rồi."

Cố Vạn Thanh: "...

Lợi hại quá.

Tôi chỉ mong kiếm được nhiều tiền, nuôi một con chó bầu bạn."

Lâm Mộc Hàn lại nhìn cậu một cái: "Tham vọng lớn ghê."

Cố Vạn Thanh cười hì hì.Hai người lội xuống nước một chuyến, giống hai con gà rớt vào nồi canh.

Trên con đường ở vùng ngoại ô, bọn họ nương ánh trăng đón gió lạnh mà chậm rì rì đi về phía trước, không ai biết tương lai có được như mình mong muốn không.*Cố Vạn Thanh bị Cố Phát Phát đè cho suýt dẹp lép, vội ôm lấy con chó cưng của mình.Lâm Mộc Hàn cho cậu câu trả lời giống hệt với mười năm trước."

Đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy."
 
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 60: Ly hôn


Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiLy hôn

Hai tiếng trôi qua, điện thoại không có bất kỳ thông báo nào, tin nhắn lẫn cuộc gọi đều không.Hàn Thanh Túc soạn rất nhiều tin nhắn, cuối cùng không hiểu sao vẫn không gửi đi.

Hắn bực bội vò đầu, gọi cho Lâm Mộc Hàn.

Qua hồi lâu, có người bắt máy."

Anh?"

Giọng Lâm Mộc Hàn truyền tới.Hàn Thanh Túc hỏi: "Đang ở đâu?"

"Công ty."

Lâm Mộc Hàn trả lời.Hàn Thanh Túc nhìn phòng sếp tổng tối om, cười hừ một tiếng, không nhanh không chậm hồi đáp: "Ồ."

Lâm Mộc Hàn nhìn định vị, thấy hiển thị Hàn Thanh Túc vẫn đang ở nhà: "Anh, anh đang ở đâu?"

"Ở đâu kệ anh."

Hàn Thanh Túc tức giận nói, "Thanh Sâm mấy người tăng ca ngoài vũ trụ đúng không?

Lâm Mộc Hàn em giỏi thật đấy, mới cưới có bao lâu đã học cái trò đi cả đêm không về."

Lâm Mộc Hàn thấp giọng nói: "Anh đâu có giữ em lại."

"Mẹ nó anh..."

Hàn Thanh Túc khựng lại một chút, "Tiếng gì đó?"

Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy Cố Phát Phát đang hồng hộc thở dốc, chồm lên muốn liếm.

Y duỗi tay đẩy đầu nó ra: "Đừng quấy."

"Anh quấy?"

Hàn Thanh Túc sửng sốt, "Đang yên đang lành tự nhiên bỏ nhà ra đi là em chứ ai?"

"Không nói anh."

Lâm Mộc Hàn bị Cố Phát Phát liếm ướt hết mặt, thở dài, "Em nói chó."

Hàn Thanh Túc: "...

Ờ, anh là chó, mẹ kiếp em đang ở cạnh ai?"

Lâm Mộc Hàn nghẹn một chút: "Cố Phát Phát, con của Cố Vạn Thanh, nửa tạ Alaska."

Hàn Thanh Túc chần chừ im lặng hai giây: "Má."

Lâm Mộc Hàn không nói gì, Hàn Thanh Túc đang lải nhải cũng đột nhiên biến thành người câm.

Hồi lâu sau hắn mới cắn răng nói: "Chó nhà em tính theo tạ à?"

"Nó mập như heo rồi."

Lâm Mộc Hàn xoa xoa đầu heo Phát Phát, "Dạo này đang giảm cân."

"Ừm."

Hàn Thanh Túc hơi nghẹn lại.

Tối nay không biết làm sao, miệng lưỡi cợt nhả không phát huy nổi.Tình huống này thật sự xưa nay chưa từng có, đại thiếu gia có chút hoang mang.

Nhưng hắn không muốn cúp điện thoại, cảm thấy mình có thể thành thạo xử lý chuyện này, chỉ cần nói mấy câu dỗ dành thôi..."

Lâm Mộc Hàn, anh..."

"Anh, chúng ta đều cần bình tĩnh lại."

Lâm Mộc Hàn cắt ngang, "Cho em chút thời gian, được không?"

Hàn Thanh Túc trầm giọng hỏi: "Lý do chia tay quan trọng với em lắm sao?"

"Anh à, là anh rất quan trọng với em."

Lâm Mộc Hàn tạm dừng một chút, giống như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nói gì, "Về nhà ngủ một giấc đi."

Hàn Thanh Túc nhìn màn hình đã tắt ngóm, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.Trước mắt là đường phố trống vắng yên tĩnh, đèn đường mờ nhạt.

Buổi đêm đầu xuân có chút lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, sau đó lái xe về nhà.——Lão Fer và Ngụy Du đã về nước, nhưng Oona và Cố An ở lại.Oona tiếp nhận Sang Đình, một công ty mà Ferlan đã thu mua ở thành phố A, tuy không lớn bằng Thanh Sâm nhưng quy mô vẫn đáng kể, có quan hệ làm ăn chặt chẽ với họ Tần và họ Thẩm, cũng từng hợp tác với họ Hàn.

Lĩnh vực kinh doanh của công ty này khá giống với Thanh Sâm, nói là đối thủ cạnh tranh cũng không sai.Còn Cố An lấy tư cách thành viên hội đồng quản trị mà gia nhập Thanh Sâm.

Trong mắt người khác, Thanh Sâm đang bị hổ sói bao vây cả trong lẫn ngoài.

Oona và Cố An liên thủ mạnh mẽ, cộng thêm Cố Vạn Thanh và Cố An là anh em ruột, một khi Cố Vạn Thanh phản bội, Lâm Túc xem như hai mặt thụ địch, bị cô lập chỉ là chuyện sớm muộn.

Dù sao thì phần lớn cổ phần của y cơ bản đang nằm trong tay Cố Vạn Thanh.Trên thực tế, Cố Vạn Thanh rầu đến mức không còn tâm trạng tắm táp cho Cố Phát Phát."

Lâm à, đừng tin tưởng tôi như vậy, lỡ tôi bị anh tôi thuyết phục thì làm sao bây giờ?"

Cố Vạn Thanh ném tài liệu lên bàn y, "Gần đây Oona lại đoạt mất một đơn hàng của chúng ta, hơn nữa hai ngày trước anh tôi còn hỏi thăm hạng mục phía tây.

Anh còn ngồi chờ chết nữa thì Thanh Sâm đi đời mất."

Lâm Mộc Hàn cầm tài liệu lên xem: "Không sao, Thanh Sâm vốn dĩ trong tay cậu, nếu Thanh Sâm đi đời, tôi về Vu Thành lái xe, năm ngoái tôi tích cóp được kha khá khách quen."

Cố Vạn Thanh đau đớn chỉ trỏ y: "Lâm Mộc Hàn, anh thay đổi rồi, hiện giờ anh không yêu đương mù quáng nữa, anh là đồ thiểu năng bị Hàn Thanh Túc gặm hết đầu óc rồi."

Lâm Mộc Hàn vui vẻ tiếp thu đánh giá này."

Tuần sau tôi sang nước R."

Cố Vạn Thanh đau đầu nói, "Cứ như thế này cũng không phải là cách."

Lâm Mộc Hàn nói: "Tôi đi."

Cố Vạn Thanh không tán thành: "Anh điên rồi à?"

"Tôi quen thuộc với bên đó.

Hơn nữa Servis không thích cậu, cậu sang đó để hắn xách đi cho gấu ăn à?"

Lâm Mộc Hàn nói.Cố Vạn Thanh cười khẩy: "Tôi xử hắn cái một."

"Cậu ở đây ổn định Cố An."

Lâm Mộc Hàn nói, "Hiện tại Oona chưa đứng vững, Cố An dù sao cũng là anh ruột cậu.

Làm thân với Thẩm Tri Trọng đi, tiếp xúc thêm với Dư Tắc Thiên nữa."

Cố Vạn Thanh hỏi: "Anh biết Hàn Thanh Nhiên đang xây dựng một công ty mới ở thành phố C chứ?"

Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu nhìn cậu."

Tuy quy mô không bằng họ Hàn trước kia, nhưng thế lực góp vốn rất mạnh, khả năng cao sẽ ngóc đầu trở lại."

Cố Vạn Thanh nói, "Anh nói chuyện với Hàn Thanh Túc đi, nếu Hàn Thanh Nhiên đồng ý hợp tác, đây sẽ là chiến lược tốt với cả hai bên, nhất là khi cậu ta vẫn còn nắm cổ phần họ Hàn."

"Không thể."

Lâm Mộc Hàn lập tức cự tuyệt.Cố Vạn Thanh nhíu mày: "Làm ăn là làm ăn, anh đừng xử trí theo cảm tính."

"Tôi biết, nhưng Hàn Thanh Nhiên sẽ không đồng ý."

Lâm Mộc Hàn nói, "Hàn Thanh Túc càng sẽ không."

Cố Vạn Thanh nhìn đáy mắt thâm quầng của y: "Ba ngày nay anh chưa về nhà à?

Không sợ đại thiếu gia giận sao?"

Lâm Mộc Hàn nói: "Bận."

"Trước đây bận cỡ nào anh cũng tranh thủ một ngày về nhà hai lần."

Cố Vạn Thanh tặc lưỡi hai tiếng, "Sếp Lâm, vì công ty chúng ta, hy sinh bản thân chút đi, dùng mỹ nhân kế đắc nhân tâm gì đó kéo thêm đồng minh về, bằng không tôi lập tức nhảy lên thuyền Cố An đấy."

"Lần trước cậu còn bảo tôi buông bỏ."

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm Cố Vạn Thanh."

Buông bỏ cứ buông bỏ, kiếm tiền cứ kiếm tiền, không cản trở nhau."

Cố Vạn Thanh ngữ khí âm trầm, "Lại nói, nhìn anh là biết không buông bỏ được rồi, chi bằng tận dụng triệt để, bán mình kiếm tiền cho tôi."

Lâm Mộc Hàn nói: "Cậu không còn lương thiện nữa rồi."

Cố Vạn Thanh chỉ vào y: "Tối qua Hàn Thanh Túc đến nhà tôi bắt Cố Phát Phát đi rồi, anh mau về chuộc con cho tôi đi."

Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt, cảm thấy cái tổ hợp danh từ vừa rồi đặt cạnh nhau nghe thật kỳ cục: "Anh ấy bắt chó làm gì?"

"Sao tôi biết được?"

Cố Vạn Thanh nói, "Đống camera ở nhà anh chỉ để làm cảnh à, chuyện này mà cũng không biết."

Lâm Mộc Hàn thật sự không biết, nhưng y càng ngạc nhiên với sự bình tĩnh của Cố Vạn Thanh: "Hàn Thanh Túc nói gì với cậu."

"Anh tự đi mà hỏi."

Cố Vạn Thanh ê răng nói, "Phát Phát nhà tôi mà thiếu một sợi lông thôi, hai người các anh đừng ai hòng yên ổn."——Trên đường về, Lâm Mộc Hàn nhắn tin cho Hàn Thanh Túc nhưng mãi không thấy hồi đáp.

Nhớ đến mấy hôm nay không thấy bóng dáng con chó nào, hệ thống camera chắc chắn lại bị động tay động chân rồi, sắc mặt Lâm Mộc Hàn lập tức trở nên khó coi.Y vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng sủa vui mừng của Cố Phát Phát cùng giọng điệu lười biếng của Hàn Thanh Túc: "Đi đi, xem thử phải cha nuôi của mày về rồi không."

Cố Phát Phát vẫy đuôi chạy ù ra từ phòng khách, phi lên bổ nhào vào người Lâm Mộc Hàn.

Lâm Mộc Hàn bị nó tông cho lảo đảo, phải lùi về sau mấy bước mới ôm được hai chân trước của nó, thả con chó mập ú đó xuống.Hàn Thanh Túc khoanh tay dựa tường, ý vị sâu xa nhìn y: "Ồ, chịu về nhà rồi à?"

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, xoa đầu Cố Phát Phát: "Mấy hôm nay bận."

Hàn Thanh Túc khó chịu nói: "Vậy thì đừng về."

"Anh bắt cóc con người ta, Cố Vạn Thanh đòi thắt cổ trước cửa văn phòng em."

Lâm Mộc Hàn bước về phía trước, Cố Phát Phát vẫy đuôi đi tò tò theo sau y."

Gâu!"

Nghe nhắc đến tên cha mình, nó sủa một tiếng vang dội.Lâm Mộc Hàn cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha."

Bình tĩnh chưa?"

Hàn Thanh Túc ngồi đối diện y.Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai người: "Ngồi xa như vậy làm gì?"

"Sợ em nhất thời lên cơn giết anh."

Hàn Thanh Túc đá đá mông Cố Phát Phát, "Lại đây."

Cố Phát Phát nhìn Lâm Mộc Hàn, lại nhìn Hàn Thanh Túc, rối rắm một lúc, sau đó ghé vào chân Lâm Mộc Hàn nằm phịch xuống.

Đáng tiếc cha nuôi phản bội nó, Lâm Mộc Hàn nhấc đôi chân dài bước thẳng qua người nó, ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh Túc.Hàn Thanh Túc ngẩn ra: "Anh gọi chó."

"..."

Lâm Mộc Hàn muốn đứng dậy, ngay sau đó bị Hàn Thanh Túc câu cổ ấn trở về.Hàn Thanh Túc dựa vào người y, Lâm Mộc Hàn theo thói quen muốn duỗi tay ôm eo hắn.

Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng, giữ cằm y hôn lên.Lâm Mộc Hàn không định thân mật khi đang định nói chuyện nghiêm túc, nhưng y lại chẳng có lý do để cự tuyệt, giữ lấy gáy Hàn Thanh Túc, áp hắn xuống sô pha.Lâm Mộc Hàn hôn đến gấp gáp mãnh liệt, Hàn Thanh Túc đương nhiên không cam lòng yếu thế, nhưng đang hôn, khóe mắt hắn bắt gặp một cái bóng lao tới, lập tức có dự cảm không lành.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Cố Phát Phát đã hưng phấn nhào lên.

Nó tưởng hai người đánh nhau, muốn đến giúp một tay."

Má..."

Hàn Thanh Túc suýt bị một người một chó đè cho hộc máu.Vài phút sau, Cố Phát Phát bị nắm lỗ tai kéo ra ban công, bắt diện bích sám hối."

Không sao chứ?"

Lâm Mộc Hàn nhìn Hàn Thanh Túc sống dở chết dở nằm trên sô pha."

Con chó đó không có mắt nhìn gì cả."

Hàn Thanh Túc vỗ vỗ sô pha, "Lại đây."

Lâm Mộc Hàn không lại mà túm hắn ngồi dậy: "Anh, chúng ta nói chuyện."

Hàn Thanh Túc cong môi cười nói: "Thế nào, muốn ly hôn?"

Chỉ là ý cười không lan đến mắt.

Hắn cứ nghĩ có thể kéo Lâm Mộc Hàn về nhà, trong lòng sẽ thoải mái hơn, cũng tự nhủ ly hôn hay không ly hôn cũng không vấn đề gì, rốt cuộc hiện giờ càng thêm bực bội.Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm nụ cười nhạt của hắn, không phủ nhận: "Hiện tại Thanh Sâm gặp chút khó khăn.

Cố An đã vào Thanh Sâm, Cố Vạn Thanh bị kẹp hai đầu.

Hơn nữa Ferlan và Oona đang theo dõi anh, để đảm bảo an toàn cho anh..."

Hàn Thanh Túc cắt ngang: "Bởi vì mười năm trước anh chia tay em, nên giờ em cũng muốn chia tay anh?"

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn trầm xuống, mặt không đổi sắc.Hàn Thanh Túc gật đầu, dựa vào sô pha.

Không biết là vì tức giận hay cảm thấy chuyện này thật hoang đường, hắn cười nói: "Lâm Mộc Hàn, em giỏi thật."

Lâm Mộc Hàn bình tĩnh nói: "Em tôn trọng lựa chọn của anh."

"Được thôi, ly hôn, ai không ly là chó."

Hàn Thanh Túc nhìn thẳng vào y."

Thay đồ đi anh, chúng ta đi."

Lâm Mộc Hàn đứng dậy.Hàn Thanh Túc sửng sốt: "Hôm nay?"

Lâm Mộc Hàn từ trên cao nhìn xuống: "Anh, hai ngày qua em suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ em cũng không thật sự yêu anh, chỉ là cứ canh cánh trong lòng chuyện chia tay năm xưa, muốn có một câu trả lời.

Nếu anh chưa từng yêu em, em cũng không cần lì lợm bám víu anh nữa.

Thời gian qua em làm nhiều chuyện quá đáng với anh, em thành thật xin lỗi."

Hàn Thanh Túc chậm chạp nhíu mày.Bực bội cùng lửa giận tích tụ trong lòng, theo tiếng xin lỗi kia mà lập tức bùng nổ.
 
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 61: Cãi nhau


Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiCãi nhau

"Đừng, là tôi có lỗi với em."

Hàn Thanh Túc cười một tiếng, "Là tôi khốn nạn, năm xưa bẻ cong em rồi lại đá em.

Hiện giờ cũng vậy, tôi chẳng qua đùa giỡn với em, từ đầu đến cuối đều là vì muốn lên giường."

Hắn liếc nhìn Lâm Mộc Hàn một cái, xoay người đi lên lầu."

Anh."

Lâm Mộc Hàn theo bản năng gọi hắn."

Mẹ kiếp tôi muốn ăn gì chẳng được một hai cứ phải nhai lại!"

Hàn Thanh Túc quay đầu rống một tiếng, "Em có giỏi thì đừng đổi ý!"

Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại: "Phòng thay đồ dưới này."

"Tôi lấy giấy hôn thú!"

Hàn Thanh Túc gào lên.Lâm Mộc Hàn bình tĩnh nói: "Giấy hôn thú trong két sắt dưới tầng hầm."

Hàn Thanh Túc đứng giữa cầu thang trừng mắt nhìn y.Lâm Mộc Hàn không nhìn hắn, xoay người xuống lầu: "Em đi lấy."

Cho đến khi bóng dáng Lâm Mộc Hàn biến mất dưới cầu thang, Hàn Thanh Túc mới hồi phục tinh thần, không thể tin nổi mà lẩm bẩm một tiếng: "Đệt?"

Hắn cố gắng suy nghĩ thật nhanh, mất nửa giây để xác định suy nghĩ thất bại, trong đầu ong ong, hoang mang hệt như lúc nghe tin Hàn Hiên mất.Ly hôn thật sao?Không đúng, tại sao chứ?Hắn đã ngoan ngoãn đeo chip định vị, chỉ là thỉnh thoảng làm trò mới che giấu một chút; chuyện gì cũng báo cáo rõ ràng, những chuyện làm lén lút cùng lắm là kiếm thêm chút tiền tiêu vặt thôi, sao lại đòi ly hôn?Cố Phát Phát rốt cuộc lay mở được cửa ban công, hùng hùng hổ hổ lao đến chỗ Hàn Thanh Túc, phẫn nộ mắng gâu gâu.

Hàn Thanh Túc vốn đang mê mang, đầu óc càng thêm hỗn loạn."

Má nó."

Hắn chửi một tiếng, đi xuống lầu đẩy cửa tầng hầm ra, thấy Lâm Mộc Hàn đã lấy giấy hôn thú, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, đi đến gần hắn."

Anh, thay đồ đi."

Lâm Mộc Hàn nói, "Một tiếng nữa Cục Dân chính nghỉ rồi."

Hàn Thanh Túc nắm chặt then cửa, như suy tư gì mà nhìn y một cái.

Sau đó, một giây trước khi y bước ra, hắn đóng sập cửa lại.Cánh cửa lướt qua chóp mũi, theo sau đó là tiếng khóa cửa làm Lâm Mộc Hàn ngẩn ra: "Anh?"

Hàn Thanh Túc khóa cửa tầng hầm, quay đầu nhìn Cố Phát Phát, nhướng mày nói: "Hóa ra cảm giác giam cầm người ta phê như vậy."

Bên trong truyền đến tiếng Lâm Mộc Hàn gõ cửa: "Anh, anh khóa cửa làm gì."

Cửa này cách âm không tốt, có thể nghe rõ giọng Lâm Mộc Hàn.

Hàn Thanh Túc có chút bực bội vò đầu: "Cố Phát Phát khóa cửa đó, anh đi tìm chìa khóa."

Lâm Mộc Hàn tận mắt thấy hắn sập cửa mà còn dong dài: "..."

Hàn Thanh Túc cũng cảm thấy thật gượng ép, nhưng vẫn thản nhiên như thường: "Chìa khóa bị chó nuốt rồi, chờ nó ị ra đi."

Lâm Mộc Hàn thở dài: "Anh, đừng như vậy, thả em ra."

Hàn Thanh Túc khoanh tay đứng trước cửa cười lạnh: "Em muốn cưới thì cưới, muốn ly thì ly, Lâm Mộc Hàn, em xem anh là gì hả?"

Lâm Mộc Hàn cũng đứng trước cửa lạnh nhạt nói: "Năm đó anh muốn yêu thì yêu, không muốn yêu liền đá em, anh xem em là gì?"

Hàn Thanh Túc bị y làm cho nghẹn một chút."

Anh, em thà là năm đó anh đột nhiên thay lòng, không yêu em nữa, còn hơn là anh hoàn toàn chưa từng yêu em."

Lâm Mộc Hàn trầm giọng nói, "Em từng nghĩ đến vô số lý do anh muốn chia tay, hết yêu, chán rồi, thậm chí còn nghĩ anh có nỗi khổ nào đó, nhưng lý do của anh chỉ đơn giản là bị bắt phải thừa nhận xu hướng tính dục."

Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm con chó mập bên chân, nhéo nhéo lỗ tai nó."

Nếu thật sự yêu em, anh hoàn toàn có thể nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.

Dù không giải quyết được, cuối cùng vẫn phải chia tay, em cũng có thể chấp nhận."

Lâm Mộc Hàn nói, "Anh lại chọn cách làm tệ hại nhất, suy cho cùng là vì anh cảm thấy không sao cả, anh không hề yêu em...

Vậy suốt mười năm qua em cố gắng đến gần anh như vậy rốt cuộc để làm gì?"

Hàn Thanh Túc ôm Cố Phát Phát ngồi bên cửa: "Mẹ nó em cố gắng mười năm liên quan đếch gì đến anh?

Anh đã quên em sạch sẽ rồi, em đi tìm mùa xuân thứ hai cũng không ai quan tâm, là chính em không vượt qua được bản thân mình.

Em chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết năm đó anh không hề yêu em, nếu thật sự yêu thì có thể thoải mái chia tay như vậy sao?"

Trong phòng trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Lâm Mộc Hàn phẫn nộ thở dốc, hô hấp dần trở nên nặng nề."

Mở cửa."

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói."

Mở cái đầu em!"

Hàn Thanh Túc tức giận đạp cửa một cái.

Cố Phát Phát bên cạnh sợ đến mức run bắn lên."

Nếu em đã không buông bỏ được thì tiếp tục kiên trì giữ lấy đi.

Lúc trước chính em trăm phương ngàn kế phá hỏng hôn sự giữa anh và Sở Cảnh Nguyên, bằng không anh đã không mọc sừng rồi.

Em mặt dày mày dạn không từ thủ đoạn, một hai đòi cưới anh, hiện tại cũng đã đăng ký kết hôn, chỉ vì chuyện cỏn con này mà em muốn ly hôn sao?"

Hắn cười nhạo, "Mẹ nó chơi anh à?"

Lâm Mộc Hàn nói: "Không sai, em chơi anh đó, em muốn anh cũng nếm thử cảm giác bị người ta vứt bỏ."

Hàn Thanh Túc sửng sốt đứng dậy: "Lâm Mộc Hàn, em xem phim truyền hình nhiều quá rồi à?"

"Kệ em."

Lâm Mộc Hàn cắn răng nói.Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Không kệ đấy, hiện tại anh là chồng em, anh kệ em ai lo cho em?"

"Em không cãi với anh nữa."

Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, "Anh có chơi có chịu đi."

"Anh không chịu đấy thì sao?"

Hàn Thanh Túc ngông ngênh nói, "Anh không ly hôn."

"Ai không ly là chó."

Lâm Mộc Hàn nghiến răng nghiến lợi giật mạnh then cửa.Hàn Thanh Túc đập một cú lên cửa, bất cần đời nói: "Gâu gâu, vừa lòng em chưa?"

Lâm Mộc Hàn tức đến bật cười: "Anh còn biết xấu hổ không vậy?

Đừng cho rằng thế giới quay xung quanh một mình anh."

Hàn Thanh Túc cũng cười: "Thế giới đúng là quanh xung quanh anh đấy, làm sao!"

Rầm!Cánh cửa bất thình lình bị đá tung, Lâm Mộc Hàn sắc mặt âm u nhìn chằm chằm hắn: "Hôm nay anh muốn ly hôn thì ly, không muốn ly cũng phải ly."

Hàn Thanh Túc bịt tai Cố Phát Phát lại, con chó mập này đã sợ tới cụp đuôi.

Hắn thuận tay mở cửa rạp chiếu phim bên cạnh nhốt nó vào, còn không quên mở đèn, cười nói: "Ngoan nhé, tao với cha nuôi mày giỡn chơi thôi, chút nữa thả mày ra."

Ngay lúc cánh cửa vừa khép lại, trước khi Lâm Mộc Hàn kịp giơ tay túm lấy hắn, Hàn Thanh Túc đã xoay người tung một cú đấm về phía Lâm Mộc Hàn.

Lâm Mộc Hàn phản ứng còn nhanh hơn hắn nghĩ, bắt lấy cổ tay hắn rồi bẻ mạnh ra sau.

Hàn Thanh Túc thuận thế xoay người, đạp một phát lên giày da của y.Khổ nỗi hắn mang dép lê, lực công kích không lớn.

Lâm Mộc Hàn khống chế cổ tay hắn, ép hắn vào góc tường: "Hàn Thanh Túc, năm đó em dầm mưa cả đêm anh cũng không mềm lòng.

Được rồi, nếu anh không muốn ly hôn thì ra ngoài quỳ một đêm đi, em không ly nữa."

Hàn Thanh Túc lên gối vào bụng y, nhân cơ hội tránh thoát khỏi khống chế, một quyền nện thẳng lên mặt y: "Mẹ nó anh có phải dập đầu với em luôn không!?"

Lâm Mộc Hàn bị hắn đấm đến nghiêng sang một bên, khóe miệng rỉ máu.

Y nhìn Hàn Thanh Túc với ánh mắt âm trầm: "Anh đánh không lại em, tốt nhất là đừng chọc giận em."

"Có giỏi thì giết anh luôn đi."

Hàn Thanh Túc túm cổ áo y kéo lên một bước, "Chia tay cũng đã chia, dầm mưa cũng đã dầm, năm đó anh thật sự không yêu em đến mức không có em thì không sống nổi; em bị anh làm tổn thương, mười năm qua sống người không ra người quỷ không ra quỷ... những chuyện đó anh thừa nhận, em muốn làm gì anh cũng được.

Nhưng em không thể vì chuyện quá khứ mà phủ nhận hết thảy hiện tại của chúng ta."

Lâm Mộc Hàn dán sát vào hắn, cơ hồ chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao triền với nhau.

Y bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh Túc, thanh âm rất nhẹ, thậm chí có chút dè dặt: "Anh, vậy hiện tại anh yêu em sao?"

Hàn Thanh Túc buông lỏng cổ áo y, dựa vào tường, nghiêm túc nhìn y, ngữ khí trịnh trọng chưa từng có: "Yêu."

Hốc mắt Lâm Mộc Hàn dần dần đỏ lên, đôi mắt đầy tơ máu khiến người ta sợ hãi.

Y thoáng đứng thẳng lên, có chút khó hiểu: "Vậy sao hiện tại lại yêu?

Tại sao mười năm trước không yêu?"

Hàn Thanh Túc há miệng, đầu óc hoàn toàn lộn xộn, thậm chí không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý để thuyết phục Lâm Mộc Hàn: "Anh... không biết."

Hắn giơ tay muốn lau khóe mắt ướt át của y, lại bị Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu né tránh.Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: "Lần đầu tiên em thấy anh nghiêm túc như vậy."

Hàn Thanh Túc cười một tiếng, cái tay bị né tránh thuận thế lau đi vết máu bên khóe miệng y, sau đó lại lần nữa bị Lâm Mộc Hàn ngăn lại."

Nhưng anh à, em không thể tin anh được nữa."

Trong ánh mắt bình tĩnh của Lâm Mộc Hàn mang theo một tia thoải mái, "Từ khi chúng ta gặp lại nhau ở Vu Thành, mỗi phút mỗi giây em nhìn đến anh đều là tra tấn.

Em mỗi thời mỗi khắc lo được lo mất, cẩn thận bất an, sợ anh yêu em, lại sợ anh không yêu em, càng sợ anh chỉ giả vờ yêu em."

"Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ thật sự phát điên mất."

Lâm Mộc Hàn lùi lại một bước, "Anh à, chúng ta chia tay đi."

"Khi nào anh nghĩ thông rồi thì đến gặp em ly hôn, em lúc nào cũng được."

Y đặt tờ hôn thú lên đầu tủ bên cạnh, sau đó xoay người đi lên lầu.Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Không biết qua bao lâu, Hàn Thanh Túc mới có thể lý giải ý tứ trong lời nói của Lâm Mộc Hàn, sau đó xoay người mở cửa rạp chiếu phim, bị Cố Phát Phát xô cho ngã nhào xuống đất.Cố Phát Phát tủi thân hết sức, ư ử dụi vào ngực hắn.

Hàn Thanh Túc ngồi dưới đất ôm nó, thần sắc có chút mờ mịt.

Hắn sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta chia tay, còn tặng kèm ly hôn... hơn nữa lại là vào lúc hắn đang say đắm nhất.Hắn không phải chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ ly hôn Lâm Mộc Hàn, nhưng cái ngày đó cực kỳ mơ hồ.

Hắn thậm chí cảm thấy Lâm Mộc Hàn tính tình như vậy, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn ly hôn, khả năng cao hắn sẽ bị xích lại nhốt dưới tầng hầm...

Thế thì hắn cứ ấm ức buồn tủi mà sống hết một đời với Lâm Mộc Hàn cũng không phải không được.Hắn thậm chí còn nghĩ tương lai bọn họ có thể nuôi thêm con chó, làm bạn với Cố Phát Phát.Hắn xoa đầu Cố Phát Phát, ôm nó thở dài: "Này đúng là sét đánh giữa trời quang.

Mày nói xem cha mày có đi nhảy sông nữa không?

Tao vớt ẻm lên, ẻm có thể tha thứ cho tao không?"

Cố Phát Phát: "Gâu!"

Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu nó: "Mày nói được là được."

Hắn đứng dậy, cầm tờ hôn thú trên đầu tủ xách lên lầu: "Nhưng nói đi nói lại, tao cũng không phải không có Lâm Mộc Hàn là không sống nổi.

Ly hôn rồi có thể tái hôn, người muốn cưới tao xếp hàng dài từ thành phố A đến Vu Thành."

Cố Phát Phát: "Gâu gâu!"

Hàn Thanh Túc đi vào phòng khách, quả nhiên không thấy Lâm Mộc Hàn đâu cả, thậm chí camera trong góc cũng đã tắt.

Lục Mạn Quý gửi cho hắn một dấu chấm hỏi.Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu Cố Phát Phát: "Đi, dẫn mày đi gặp anh em của mày."

Ba tiếng sau.Thành phố C.Hàn Thanh Nhiên nhìn chiếc xe thể thao màu mè, ông anh bảnh bao, cùng một con Alaska mập như heo ở ghế phụ đang thè lưỡi với mình, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ.Hàn Thanh Túc kéo kính râm xuống, cười nói: "Nhiên Nhiên yêu dấu, lâu rồi không gặp."

"Gâu!"

Đuôi Cố Phát Phát quay thành cánh quạt, đầu lưỡi vận sức chờ phát động.Hàn Thanh Nhiên hoảng sợ lui về sau một bước."

Chó của tôi đâu!!?"

Cố Vạn Thanh xốc cổ áo Lâm Mộc Hàn, hoảng loạn gào thét.Lâm Mộc Hàn đè vai cậu lại: "Tôi không ngờ Hàn Thanh Túc sẽ mang chó đi mất."

"Đó là con tôi, con trai ruột của tôi!"

Cố Vạn Thanh nổi khùng, "Các người ly hôn thì ly hôn, có giỏi thì giành Thanh Sâm này, giành con tôi làm gì!?"

"Cậu bình tĩnh một chút."

Lâm Mộc Hàn nói.Cố Vạn Thanh mặt không cảm xúc: "Trước sáng mai anh đi mà dỗ người ta về đi, tôi muốn trước khi mặt trời mọc phải nhìn thấy Cố Phát Phát.

Nếu không nhìn thấy, tôi sẽ chôn tất cả các người chung với nó."

Lâm Mộc Hàn bình tĩnh: "Được."

Cố Vạn Thanh hơi bình tĩnh lại, buông cổ áo Lâm Mộc Hàn ra, ưu nhã ngồi xuống ghế sếp tổng: "Nói đi, sao đột nhiên đòi ly hôn."

Lâm Mộc Hàn nói: "Mệt rồi."

"Xàm lờ, lời này Cố Phát Phát cũng không thèm tin."

Cố Vạn Thanh hờ hững.Lâm Mộc Hàn nhìn cậu một cái, ngồi xuống đối diện: "Cậu nhớ Mặc Vân Huyên không?"

Cố Vạn Thanh chần chừ gật đầu: "Hình nghệ thuật trắng đen?"

Lâm Mộc Hàn gật đầu: "Lúc trước hắn bất ngờ trở mặt, biết ai đón hắn đi không?"

"Không phải Tần Phù à?"

Cố Vạn Thanh nhíu mày.Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào cậu: "Là Cố An."

Cố Vạn Thanh ngồi thẳng dậy, thái độ nghiêm túc hơn nhiều: "Lâm à, nói chuyện phải có chứng cứ."

Lâm Mộc Hàn nói: "Lần tôi và Hàn Thanh Túc bị tấn công ở Vu Thành, cảnh sát tra ra thủ phạm có một khoản tiền kếch xù gửi đến từ ngân hàng nước S.

Ngân hàng đó rất quen thuộc với chúng ta, khoản vốn đầu tư đầu tiên Ferlan rót cho chúng ta cũng đến từ ngân hàng đó."

"Người mà tên sát thủ kia muốn giết, kỳ thật có lẽ là tôi."

Cố Vạn Thanh nói: "Cảnh sát vẫn chưa kết luận..."

"Hôm qua tôi mới biết Oona và Tần Phù đã quen nhau từ trước."

Lâm Mộc Hàn trầm giọng nói, "Vụ tai nạn của Hàn Hiên, họ Hàn phá sản, thậm chí cả việc chúng ta thâu tóm họ Hàn, Sở Cảnh Nguyên chỉ là một quân cờ tương đối quan trọng thôi.

Một kế hoạch khổng lồ và chi tiết như thế, cậu cảm thấy Oona và Ferlan sau lưng cô ta tham dự bao nhiêu phần?"

Đầu óc Cố Vạn Thanh có chút rối loạn, cậu giơ tay ngăn lại: "Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh muốn ly hôn với Hàn Thanh Túc?"

Lâm Mộc Hàn thần sắc lạnh lùng: "Chỉ là chán rồi."
 
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 62: Vợ


Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiVợ

Hàn Thanh Túc hứng thú bừng bừng dẫn Cố Phát Phát đi tham quan căn hộ của Hàn Thanh Nhiên ở thành phố C.

Bày trí trong nhà tràn ngập hương vị của nô lệ tư bản độc thân, không hề có chút thẩm mỹ nào, cơm hộp ăn dở cùng nhà bếp phủ một lớp bụi.Hàn Thanh Túc xoa đầu Cố Phát Phát, bất mãn nói: "Dù nhà mình phá sản, cũng không đến mức không thuê nổi một cô giúp việc chứ?

Thật sự không được thì anh nhờ dì Trương với chú Lý đến đây."

Đại thiếu gia tuy đã phá sản nhưng chất lượng cuộc sống không suy giảm chút nào.

Toàn bộ nhóm quản gia, giúp việc và tài xế đã dọn đến biệt thự Thương Sơn.

Lâm Mộc Hàn không thích trong nhà có người khác, nhưng sếp Lâm một mình có thể sắm mười vai, kiêm chức giúp việc, tài xế, quản gia, đầu bếp...

Ngoại trừ thỉnh thoảng thích nhốt hắn xuống hầm, có thể xem là cực kỳ toàn năng.Hàn Thanh Nhiên thu dọn cái bàn: "Chưa kịp tìm, hơn nữa em chỉ ở tạm chỗ này một thời gian, công ty vẫn phải về thành phố A...

Anh, có đang nghe em nói không vậy?"

Hàn Thanh Túc đột nhiên hoàn hồn: "Cái gì?"

"Anh, sao đột nhiên đến tìm em?"

Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, "Cãi nhau với Lâm Mộc Hàn à?"

Hàn Thanh Nhiên nhìn Cố Phát Phát: "Không phải anh thề cả đời không nuôi chó sao?

Con chó này là thế nào?"

Hàn Thanh Túc che kín lỗ tai Cố Phát Phát: "Đừng nói bậy, Phát Phát nhà mình không nghe lọt tai đâu."

"Chó này không phải của anh đúng không?"

Hàn Thanh Nhiên hỏi.Hàn Thanh Túc nhướng mày: "Sao không thể là của anh?"

"Anh nuôi chó chắc chắn sẽ đặt tên là Nhiên Nhiên."

Hàn Thanh Nhiên chắc nịch.Hàn Thanh Túc vỗ vỗ Cố Phát Phát: "Hứ."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải Lâm Mộc Hàn chèn ép anh?"

Hàn Thanh Nhiên hỏi."

Không có gì, phiền quá đi."

Hàn Thanh Túc tự động mò tới sô pha, ôm chó mà nằm."

Không có gì sao anh không vui?"

Hàn Thanh Nhiên bất mãn nói, "Anh bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng cũng không thấy ủ dột như vậy.

Có phải Lâm Mộc Hàn muốn ly hôn với anh không?"

Hàn Thanh Túc trừng mắt nhìn cậu, thanh âm lại xìu xìu ỉu ỉu: "Cậu muốn đánh nhau đúng không?"

Hàn Thanh Nhiên nói: "Đây là chuyện tốt mà, anh."

"Đừng có gọi anh là anh."

Hàn Thanh Túc vùi đầu vào lông Cố Phát Phát, giống một con đà điểu vùi đầu vào cát.Hàn Thanh Nhiên hiểu rõ anh trai mình, khi phát sinh chuyện gì, cà lơ phất phơ chính là hoàn toàn không để tâm, đùng đùng phát hỏa chính là tức giận, càng tung tăng nhảy nhót ồn ào làm loạn thì càng không bận lòng, nhưng một khi héo hon ủ rũ thì xem như lớn chuyện rồi.

Giống như hồi nhỏ, Hàn Thanh Túc bình thường leo nóc nhà lật ngói, ngày ngày đánh nhau với cậu, lúc tuyệt giao với bạn thân thì nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, mắt sưng như quả óc chó.

Hay như khi ba bị tai nạn qua đời, Hàn Thanh Túc trở về nhà liền ngủ, không ồn ào không khóc lóc, giống du hồn lang thang khắp nơi.

Lúc mẹ mất vì bệnh, hắn càng không tiếp thu được, bỏ chạy thẳng tới Vu Thành, không chịu lộ mặt...So ra, lúc phát hiện bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng, hắn tức giận cãi cọ với Sở Cảnh Nguyên không biết bao nhiêu ngày, cãi xong thì đấu với Tần Phù, tinh lực tràn trề, buổi tối còn có thể ra ngoài chơi đua xe với cậu...

Thế nên hiện tại không ổn chút nào.Mỗi lần như vậy, Hàn Thanh Nhiên đều cảm thấy anh cậu sẽ rơi vào trạng thái sa sút, sống cũng được chết chẳng sao.

Cậu cầm chai rượu, ngồi xuống cạnh hắn: "Anh, uống chút không?"

Hàn Thanh Túc nằm bẹp xuống, chèn Cố Phát Phát vào giữa mình và sô pha, ỉu xìu nói: "Không uống."

Hàn Thanh Nhiên hỏi: "Ai đề nghị ly hôn?"

"Lâm Mộc Hàn."

Hàn Thanh Túc trở mình, miệng đầy lông chó.

Hắn "phụt phụt" hai tiếng, ai oán nhìn chằm chằm Hàn Thanh Nhiên, "Mẹ nó anh thật sự không hiểu, sau khi kết hôn anh không làm gì có lỗi với em ấy, ngay cả chip định vị anh còn cho em ấy gắn.

Cậu nói xem em ấy có quá đáng không?"

Hàn Thanh Nhiên đen mặt: "Ly hôn đi, anh ở cùng anh ta không có kết cục tốt đẹp đâu."

Hàn Thanh Túc ánh mắt mông lung: "Nhưng nghĩ kỹ lại, ẻm chắc chắn là cố ý.

Em ấy muốn trả thù chuyện hồi đó anh bỏ ẻm.

A, ẻm cho rằng anh sẽ vì chuyện ly hôn mà đau khổ sao?"

"Đã có xác nhận ly hôn chưa?"

Hàn Thanh Nhiên hỏi.Hàn Thanh Túc bĩu môi: "Anh không tin em ấy nói buông là có thể buông.

Anh đánh ẻm ẻm cũng không đánh trả.

Má nó, xem cái nụ hôn rạo rực trên sô pha kìa, không hề miễn cưỡng chút nào."

Hàn Thanh Nhiên nghiến răng: "Sao anh không đánh chết anh ta luôn đi?"

"Được, anh cũng muốn xem ai lì hơn ai."

Hàn Thanh Túc cười lạnh, "Dù em ấy có thể nhịn xuống không đi tìm anh, anh cũng không tin Cố Vạn Thanh có thể nhịn không đi tìm chó."

Hàn Thanh Nhiên đột nhiên ngộ ra: "Con chó này của Cố Vạn Thanh?

Anh mang chó của người ta đến thành phố C?"

"Chứ biết sao bây giờ, trong nhà còn mỗi anh với nó.

Đồ ngốc Lâm Mộc Hàn đi đến nhẹ nhàng thoải mái, anh đâu thể để đứa nhỏ này ở nhà trông nhà một mình?"

Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói."

Anh rõ ràng nghe em nói gì."

Hàn Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Lấy được xác nhận ly hôn chưa?"

"Chuyện người lớn con nít đừng có hỏi."

Hàn Thanh Túc lười biếng nói, "Đi đi, dẫn Phát Phát ra ngoài đi dạo một vòng."

Hàn Thanh Nhiên thấy chẳng hỏi ra được gì, đành phải dắt chó: "Anh, mặc kệ giữa anh và Lâm Mộc Hàn đã xảy ra chuyện gì, em đều không muốn anh chịu bất kỳ thương tổn nào.

Bất luận anh làm đúng hay sai, em cũng sẽ đứng về phía anh, cái gì làm được em cũng sẽ làm, anh cứ việc nói."

Hàn Thanh Túc trở mình, tay chống đầu, ưu nhã vẫy vẫy với cậu: "Cút đi."

Hàn Thanh Nhiên và Cố Phát Phát nhìn nhau một cái.

Cố Phát Phát vui vẻ vẫy đuôi, xáp đến gần cậu.

Hàn Thanh Nhiên đột nhiên lùi một bước, Cố Phát Phát nổi hứng muốn chơi, lao thẳng vào người cậu.

Hàn Thanh Nhiên túm dây dắt chó chạy như điên.Hai giây sau, Lâm Mộc Hàn nhắn tin tới: Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng, gửi lại tin nhắn thoại: "Thế à?

Anh còn tưởng quyền nuôi dưỡng là của anh."

Lâm Mộc Hàn trầm mặc một thoáng, gọi điện thoại tới: "Anh, mang chó về đi."

"Mang về cũng không phải không được, thái tử Thanh Sâm, giá trị ít nhất cũng phải hơn trăm triệu chứ nhỉ?"

Hàn Thanh Túc nói, "Cho anh 3% cổ phần là được."

Lâm Mộc Hàn nói: "Cố Phát Phát chỉ là một con chó thôi."

"Em đi mà nói câu đó với Cố Vạn Thanh."

Hàn Thanh Túc nhướng mày.

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng người ồn ào, "Lâm Mộc Hàn, em đang ở đâu?"

Lâm Mộc Hàn cười khẽ một tiếng: "Anh, một con chó mà thôi, anh thích nuôi thì nuôi đi."

Hàn Thanh Túc ngồi thẳng dậy: "Anh hỏi em đang ở đâu?"

"Sân bay."

Lâm Mộc Hàn ngữ khí bình thản, "Em đã giao toàn quyền Thanh Sâm cho Cố Vạn Thanh rồi, nghỉ dài hạn hai năm ra nước ngoài tu nghiệp.

Chuyện ly hôn anh có thể từ từ suy xét, nhưng chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể tự do yêu đương.

Tương tự, em cũng vậy."

"Anh à, chúc anh hạnh phúc."

Điện thoại kết thúc.

Hàn Thanh Túc đầu óc ong ong, tràn ngập lời chúc phúc của Lâm Mộc Hàn."

Bà mẹ nó..."

Hắn há miệng thở dốc, mới nhớ ra Lâm Mộc Hàn đã cúp điện thoại rồi.

Hắn âm trầm gọi trở lại."

Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

Hắn chưa từ bỏ ý định, lại gửi tin nhắn, gọi video, nhưng đối phương không trả lời, cuối cùng hắn chỉ có thể nhắn tin.......Toàn bộ tin nhắn đều như đá chìm đáy biển.Chẳng phải chỉ là ly hôn thôi sao?

Chưa ly hôn đã chia tay, thằng nhãi này muốn đi tìm mùa xuân thứ hai sao?

Không chừng là cố ý kích thích hắn...

đơn thuần là muốn trả thù hắn thôi!Trực giác mách bảo hắn chuyện này 80% là giả, đều là Lâm Mộc Hàn cố tình làm trò.Nhưng còn 20%.Lỡ là thật thì sao?Lỡ Lâm Mộc Hàn tổn thương sâu sắc, thật sự chết tâm, muốn đá hắn đi tìm người khác...

Hàn Thanh Túc tưởng tượng ra cảnh Lâm Mộc Hàn cùng thằng khác hôn nhau rồi lên giường, lập tức đen mặt.Mẹ kiếp.Đừng nói 20%, 2% cũng không được...

Hắn thậm chí không kịp nghĩ tại sao không được, chỉ đơn giản là tuyệt đối không được!Suốt dọc đường, trong đầu hắn toàn là hình bóng Lâm Mộc Hàn.

Thậm chí bắt Cố Phát Phát theo làm con tin là để chờ Lâm Mộc Hàn đuổi theo đến thành phố C, hắn liền thuận dốc xuống lừa, làm hòa với nhau.

Kết quả, cmn sắp mất vợ luôn rồi.Hắn lái xe về thành phố A, trên đường đi nhận được điện thoại của Hàn Thanh Nhiên: "Anh, đi đâu rồi?

Đi bar hả?"

"Đang trên đường về thành phố A."

Hàn Thanh Túc dẫm chân ga sát sàn, "Lâm Mộc Hàn sắp ra nước ngoài."

"Đây là chuyện tốt..."

"Tốt cái đầu cậu!"

Hàn Thanh Túc hung hăng nói, "Mẹ nó anh sắp mất vợ tới nơi rồi!"

Hàn Thanh Nhiên: "Anh bình tĩnh một chút, lỡ anh ta chỉ lừa anh thì sao?"

"Lỡ là thật thì sao?"

Hàn Thanh Túc nghiến răng nói, "Tên oắt đó vốn thần kinh bất thường, ai biết có đi thật luôn không."

"Anh, cứ nhất định phải là anh ta sao?"

Hàn Thanh Nhiên vô cùng khó hiểu."

Ừ, nhất định phải là em ấy."

Hàn Thanh Túc bực bội nói, "Má nó anh điên thật rồi."

Hàn Thanh Nhiên hít sâu một hơi: "Phát Phát làm sao bây giờ?"

"Để ở chỗ cậu làm con tin."

Hàn Thanh Túc ngữ khí âm trầm, "Anh không tin Cố Vạn Thanh dám bỏ con mình."

Hàn Thanh Nhiên nói: "Chó vô tội mà."

"Trách nó nhận nhầm cha nuôi."

Hàn Thanh Túc cười dữ tợn, "Mỗi ngày cho nó ăn một bữa rưỡi thôi."——Trước khi lên máy bay, Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn lại một cái, sau đó nhìn chấm đỏ trên điện thoại đang từ thành phố C lao về thành phố A, tâm tình vui vẻ mà cong khóe miệng.Tin nhắn cuối cùng của Hàn Thanh Túc yên ắng được ghim lên đầu danh sách: Hình nền giao diện chat là mười ngón tay đan vào nhau của y và Hàn Thanh Túc, trên ngón tay đeo nhẫn cưới.

Màn hình tắt, máy bay gầm rú cất cánh bay vút lên.Chiếc siêu xe lướt một cú đẹp mắt, dừng trước cửa tập đoàn Thanh Sâm.

Cố Vạn Thanh vừa họp xong đi ra ngoài, bị Hàn Thanh Túc chặn ngang."

Lâm Mộc Hàn đâu rồi?"

Hàn Thanh Túc hỏi.Cố Vạn Thanh nhìn bóng tối đen đặc bên ngoài, thở dài: "Sếp Hàn, đừng lì lợm đeo bám nữa."

"Cậu muốn giữ mạng con mình, hay muốn giữ mồm giữ miệng cho Lâm Mộc Hàn?"

Hàn Thanh Túc khoanh tay ngông nghênh hỏi.Cố Vạn Thanh cả giận: "Hôm qua anh nói anh biết một chuyên gia giảm cân cho chó, tôi mới để anh đưa Phát Phát đi.

Hàn Thanh Túc, anh tốt xấu gì cũng là một đại thiếu gia, sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?"

"Mẹ nó vợ tôi bỏ đi mất rồi còn liêm sỉ cái đếch, đầu óc tôi cũng không phải để trưng."

Hàn Thanh Túc cười lạnh, "Sếp Cố, nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần môi trên chạm môi dưới nhả ra đích đến của Lâm Mộc Hàn, con trai có thể trở về với cậu.

Cho dù bây giờ cậu giữ kín như bưng, chờ đến ngày tôi bắt được Lâm Mộc Hàn rồi, vợ chồng bọn tôi đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, ân ân ái ái với nhau, cuối cùng người thiệt vẫn là cậu."

Cố Vạn Thanh: "..."

Đù, hợp lý."

Họ Cố à, cậu với vợ tôi dù sao cũng từng cùng vào sinh ra tử, hai chúng ta xem như nửa anh em."

Hàn Thanh Túc thân thiết bá vai cậu, "Lâm Mộc Hàn là đồ gian xảo, một hai kéo cậu vào chuyện này là muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta."

Cố Vạn Thanh không thể hiểu nổi, đang muốn hỏi hắn tình cảm ở đâu ra đã nghe Hàn Thanh Túc nói tiếp: "Thanh Sâm gần đây không ổn đúng không?"

Cố Vạn Thanh quay đầu nhìn hắn."

Cậu như thế là không hiểu dụng ý của anh.

Anh đưa Phát Phát nhà mình đến thành phố C, nhưng em trai anh Hàn Thanh Nhiên đích thân chăm sóc.

Tên oắt Lâm Mộc Hàn vỗ mông chạy mất rồi, anh đuổi theo, vậy là cậu có thể đường hoàng đến tìm Hàn Thanh Nhiên rồi đúng chưa?"

Hàn Thanh Túc thấp giọng nói, "Họ Hàn là công ty nhà mình, người một nhà không nói hai lời.

Lâm Mộc Hàn là anh dâu Hàn Thanh Nhiên, cậu cũng xem như nửa anh em với nó.

Anh trai anh dâu nó đang gặp khó khăn, chẳng lẽ nó không giúp?"

Cố Vạn Thanh nheo mắt: "Anh Hàn biết không ít nhỉ."

"Chậc, ở nhà sếp Lâm toàn quyền, anh biết chút chút thôi.

Một tháng em ấy cho anh có ba mươi vạn tiêu vặt, hoàn toàn không đủ xài.

Không có kinh tế không có tiếng nói, chỉ có thể nhìn sắc mặt ẻm."

Hàn Thanh Túc thở dài, "Anh biết trong lòng em ấy có oán khí, hận anh thù anh gì cũng được, nhưng cậu với em ấy là anh em bao nhiêu năm, còn không hiểu em ấy sao?

Em ấy rời xa anh là không sống nổi đâu."

Cố Vạn Thanh hắng giọng: "Chuyện này trên nguyên tắc là không được, chuyến này sếp Lâm bảo mật hành trình."

Hàn Thanh Túc vỗ cánh tay cậu: "Hạng mục phía tây anh đầu tư thêm 50%, lợi nhuận chia đôi với Thanh Sâm."

"Nhưng mà..."

Cố Vạn Thanh muốn nói lại thôi."

Đảm bảo Phát Phát nhà mình sẽ giảm cân thành công, quay lại thời kỳ đỉnh cao nhan sắc."

Hàn Thanh Túc trịnh trọng tuyên bố.Cố Vạn Thanh nói: "Anh Hàn, tôi biết anh là người tốt mà."

Hàn Thanh Túc gật đầu, chân thành vỗ vai cậu: "Hai chúng ta lẽ ra mới là anh em ruột, cậu chắc chắn đầu thai sai nhà rồi."

Cố Vạn Thanh đồng tình sâu sắc: "Nhưng anh không được để Lâm biết là tôi nói nhé."

"Yên tâm, anh hai cậu chuyện khác không được, chứ miệng tuyệt đối kín."

Hàn Thanh Túc nhướng mày, giơ tay ra với cậu, "Chúc cho họ Hàn và Thanh Sâm hợp tác thành công."

Cố Vạn Thanh nhìn hắn một cái, bắt tay: "Anh hai, nhờ anh hết đó."

Cậu không muốn chút nào đâu, nhưng Hàn Thanh Túc thật sự quá chân thành.

Cậu sắp bị tình yêu của hai người bọn họ làm cảm động đến rớt nước mắt rồi.50% đầu tư cùng quan hệ hợp tác với họ Hàn, ai có thể cự tuyệt một tình yêu vĩ đại như vậy?Trên máy bay, Lâm Mộc Hàn bất thình lình hắt xì một cái.Y mở điện thoại ra nhìn thời gian.

Trên màn hình, Hàn Thanh Túc đang ngửa đầu nằm trên giường, lưng hơi cong, hai cánh tay chống sau lưng, tư thế lười nhác.

Mái tóc ẩm ướt và chiếc sơ mi bị kéo lơi lộn xộn, lồng ngực đầy những vết hôn khiêu gợi.

Nhưng thứ gợi tình nhất vẫn là gương mặt kia, ngang tàng, cao ngạo, sắc sảo, hung hãn, lại xen lẫn vài phần nhẫn nhịn và quy phục đầy kích động.Thật lẳng lơ.Y tin Cố Vạn Thanh nhất định có thể vững vàng.

Nếu ba tháng sau y trở về, Hàn Thanh Túc vẫn chưa thay lòng đổi dạ, y có thể miễn cưỡng tin tưởng lần này hắn nghiêm túc.

Nếu Hàn Thanh Túc thay lòng...Vậy chôn cùng nhau đi.
 
Back
Top Bottom