Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [[Đm/Edit] Điện Giật

[BOT] Mê Truyện Dịch
[[Đm/Edit] Điện Giật
Chương 45


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 045: 2019»

Úc Tri Niên qua đêm ở khách sạn tại Hỉ Bình.Cậu không đi về trong ngày như trước kia, một là vì cậu đang cần tra chút tư liệu bên phòng lưu trữ ở Tam Văn, hai là cậu muốn chờ luật sư Lý báo kết quả ra tòa của Dương Khác.Di sản mà ông Dương để lại đối với Úc Tri Niên thay vì là vui mừng, thì phải là không biết làm sao.Ham muốn vật chất của cậu rất mờ nhạt, không cần nhiều tiền đến thế, cũng không muốn vì thế mà cuốn vào phân tranh, chuyện xưa giữa Dương Trung Uân và bà nội cậu cũng thêm vào một gánh nặng cho sự choáng ngợp này.Vừa nghĩ tới Dương Khác vì thế mà phải ra tòa, trong lòng Úc Tri Niên rất lo lắng.

Cậu hiểu rõ Dương Khác không hề muốn dính líu tới di chúc của Dương Trung Uân.

Cậu lo Dương Khác đang bị chất vấn, cũng sợ công ty của hắn bị ảnh hưởng.Nói tới nguyên nhân gây nên trận tố tụng này, Úc Tri Niên cảm thấy lòng rối bời.Luật sư Lý nói với cậu rằng vụ này ông nắm chắc phần thắng rất lớn.Mặc dù cổ đông đưa ra rất nhiều chứng cứ, cật lực chứng minh sau khi cổ phần chuyển nhượng cho Úc Tri Niên thì Dương Khác sẽ gây ra tổn hại cho công ty, ảnh hưởng nhà máy và sự ổn định.

Mong rằng tòa án có thể ra lệnh cấm, lấy lý do bảo vệ công ty để cấm việc chuyển nhượng, đổi sang chuyển nhượng cho thành viên đáng tin cậy của ban giám đốc, nhưng căn cứ phán đoán của Lý Lộc thì nói chung hi vọng của họ sẽ thất bại.Dựa vào án lệ trước kia, chỉ cần Dương Khác không làm ra hành động nào khác lạ ở trên tòa thì tòa án vẫn sẽ có khuynh hướng duy trì nội dung di chúc.Ông nói sau khi kết thúc phiên tòa sẽ gửi tin tức cho cậu đầu tiên, Úc Tri Niên không muốn vì làng Đãng không có sóng mà bỏ lỡ tin này.Từ giữa trưa Úc Tri Niên đến huyện, Hỉ Bình bắt đầu mưa ngày càng nặng hạt.Ban ngày Úc Tri Niên chạy khắp nơi tìm sóng điện thoại gọi cho Dương Khác còn có lúc mưa tạnh chốc lát, tới chạng vạng tối thì tiếng mưa đã theo sấm chớp, không ngừng đập vào cửa sổ khách sạn.Úc Tri Niên đứng bên cửa sổ ngắm mưa rơi, trời chưa tối hẳn, ngoài cửa sổ mảng đen mảng xanh, người đi đường thưa thớt.

Trong mưa bụi, đối diện đường phố lóe lên chút ánh đèn nhà dân vàng nhạt, tạo thành vầng sáng sắc ấm thưa thớt trong tranh.Úc Tri Niên ngẩn ra một lúc, cậu ngồi xuống bàn, mở máy tính, bắt wifi khách sạn.Trong máy tính của cậu ngập tràn vở ghi bút ký thực địa, cậu vừa scan bản thảo lên máy tính, vừa nhắn tin nói chuyện với Thiệu Tây Lâm, nói một chút cảm ngộ của mình khi đi thực địa.Trong phòng có hơi ẩm của mùa mưa, điều hòa cũng mở nhỏ, duy trì ở hai lăm, hai sáu độ.Dương Khác ra tòa vào một giờ chiều ở Hách Thành thì Hỉ Bình mới rạng sáng.

Cậu đã làm xong bút ký, gửi một bản sao cho Thiệu Tây Lâm để tham khảo, sau đó nằm lên giường, nhắm mắt lại.Vì vướng bận chuyện trong lòng nên Úc Tri Niên tỉnh rồi lại ngủ, lúc mơ màng cậu vuốt ve chiếc nhẫn của Dương Khác đeo trên cổ, vừa thẹn thùng vừa không dám tin.Sáu giờ sáng, điện thoại di động của cậu vang lên.

Cậu lục mò tủ đầu giường, cầm điện thoại ra trước mặt, là tin nhắn của luật sư Lý: "Phiên tòa rất thuận lợi."

Sau đó có một tin nhắn mới, là Dương Khác gửi: "Phiên tòa rất thuận lợi, em không cần lo lắng nhiều."

Trời hửng sáng, rèm cửa chưa kéo hết lên, trong phòng một màu xam xám.

Úc Tri Niên nằm quay lưng về cửa sổ, chưa tỉnh táo lắm, cậu nghĩ nghĩ, nhắn "Cảm ơn" với luật sư Lý và "Vâng" với Dương Khác.Dương Khác nhanh chóng gọi cho cậu."

Sao lại dậy rồi?"

Dương Khác hỏi cậu, bên kia hơi ồn ào, hình như Úc Tri Niên nghe tiếng ai đó đang tức giận, còn giọng của Dương Khác thì vẫn rất bình tĩnh.Úc Tri Niên cầm điện thoại, ở trong lòng nói rằng vì mình không để chế độ im lặng nên nghe tiếng chuông rồi tỉnh.

Nhưng vì cậu rất buồn ngủ, hai câu nói vòng vo trong đầu vẫn chưa nói ra.Dương Khác đợi chút lại hỏi: "Em ngủ không ngon à?

Hay em không ngủ?"

"Em có ngủ."

Úc Tri Niên mơ màng nói.Cậu rất trân trọng mỗi một cơ hội được gọi điện với Dương Khác nên ép mình ngồi dậy, cầm điện thoại, lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn chút thì xác nhận với Dương Khác: "Hôm nay thuận lợi chứ anh?"

"Ừ."

Dương Khác nói: "Không có vấn đề gì cả."

"Vậy anh có định chúc mừng chút không?"

Úc Tri Niên nói."

Chúc mừng với ai?" giọng Dương Khác có chút ý cười không rõ ràng: "Anh định về công ty làm việc."

Úc Tri Niên "À" một tiếng, Dương Khác hỏi cậu: "Sáng nay em lại về làng Đãng à."

"Chiều em về."

Úc Tri Niên nói: "Mưa ngớt hơn thì em về.Dương Khác im lặng chốc lát rồi nói: "Cũng được."

Hình như hắn ngồi vào xe nên xung quanh yên tĩnh hơn không ít, đột nhiên hắn chuyển thành gọi video, Úc Tri Niên dừng lại một chút, hơi khẩn trương nhận.

Tín hiệu rất yếu, dừng ở avatar Dương Khác mãi mới xuất hiện một khung chat mới.Úc Tri Niên đang mở camera trước, hiện lên bản thân cậu, Dương Khác thì để camera sau, hình ảnh cậu thấy là cái vô lăng.Âm thanh không bị ảnh hưởng nhiều, Úc Tri Niên không hài lòng với camera của Dương Khác, chưa kịp lấy dũng khí chỉ trích đã nghe thấy Dương Khác đánh giá mình: "Tóc che mắt rồi."

"Em mới ngủ dậy."

Úc Tri Niên cào cào tóc giải thích: "Với lại lâu rồi không cắt tóc."

"Không phải em ngủ không ngon giấc."

Úc Tri Niên nói với hắn: "Mà là ngủ không sâu."

"Bên ngoài mưa gió sấm sét, nửa đêm tiếng sấm to lắm, ồn cực kỳ."

Áo thun của Úc Tri Niên giặt nhiều lần nên cổ áo hơi giãn, lúc ngủ bị lệch về một bên, siết bên còn lại hơi khó chịu. câu chỉnh lại cổ áo, nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy Dương Khác yên tĩnh quá nên thuận miệng hỏi: "Sao anh không nói gì vậy?"

Dương Khác dừng mấy giây, đột nhiên nói: "Úc Tri Niên."

Âm thanh trầm thấp: "Em trắng quá!"

Úc Tri Niên ngẩn người, nhìn màn hình, mặt nóng lên rồi yên lặng.

Lát sau Dương Khác nói tháng chín sẽ về nước công tác, cậu còn xuýt nghe không hiểu.Điện thoại vẫn gọi tới tận lúc Dương Khác về tới công ty mới ngắt.Úc Tri Niên ngủ không nổi, ngẩn ngơ trong phòng mãi mới thu dọn đồ đạc, cầm ô định đi sang phòng tư liệu chính phủ phía bên kia đường.Cổng khách sạn là điểm đỗ ô tô, Úc Tri Niên đi ra cổng, đứng dưới mái hiên mới phát hiện mưa to hơn cậu nghĩ nhiều.Lái xe tuyến xe đi Tam Văn cũng đi tới cửa hút thuốc trong thời gian chờ khách.Hắn là họ hàng của Mai Tứ, biết Úc Tri Niên nên chào hỏi cậu: "Thầy Úc từ lãng Đãng lên lúc nào vậy?"

"Ngày hôm qua."

Úc Tri Niên nói: "Tôi định hôm nay về."

"Ây da, thầy vẫn chưa biết à?"

Lái xe hơi giật mình nói với cậu: "Đường lên làng Đãng hôm qua có núi lở, hôm nay thầy chưa về được đâu.

Nếu giống những lần trước thì phải bốn, năm hôm mới thông xe."

Úc Tri Niên đứng sững tại chỗ.Lái xe búng tàn thuốc, nói: "Hôm nay tôi cũng đi chuyến cuối lên Tam Văn, dự báo thời tiết nói mưa sắp to hơn, công ty xe bus của tôi cũng sắp dừng chạy."

Úc Tri Niên dừng mấy phút, trong lòng sinh ra một suy nghĩ khiến cậu bối rối lại không thể ngăn cản, cậu chần chờ hỏi lái xe: "Mấy giờ anh xuất phát về Tam Văn vậy?"

Lái xe nhìn đồng hồ: "Khoảng nửa tiếng nữa."

Úc Tri Niên cất ô, lên tầng dọn đồ, gọi cho Mai Tư, xách hành lý lên xe về Tam Văn.Mưa rất to, cửa sổ xe như một màn nước, chỉ thấy sắc xanh núi rừng bên ngoài, lái xe đi rất cẩn thận, lần này về Tam Văn lâu gấp đôi bình thường.Sắp tới Tam Văn, cậu nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Dương Khác.Xe bus đi Hỉ Bình và Tam Văn có điểm dừng tập trung, Úc Tri Niên xuống xe, mua vé xe lửa gần nhất.

Cậu mua được chiếc vé ngồi cuối cùng, tự cảm thấy bản thân rất may mắn.

Lúc ở trên tàu, cậu đứng ngồi không yên đặt vé máy bay về thành phố Hách, chuyến bay lúc sáng sớm.Thấy tin nhắn đặt vé thành công gửi về điện thoại, Úc Tri Niên như mất hồn mất vía, nhịp tim tăng nhanh, không rõ có phải là mình đang làm sai không.Đối với chuyện chủ động, Úc Tri Niên vẫn luôn sợ hãi, dù biết rõ Dương Khác cũng muốn gặp mình cậu vẫn sẽ lo lắng sợ hãi thực ra tất cả là do tự mình đa tình, hoặc bản thân đang làm việc thừa thãi.Hai giờ sau, cậu đến thành phố gần nhất có sân bay quốc tế, bắt xe đi sân bay, xuất trình vé, qua cửa an ninh.Sống mấy tháng ở làng Đãng khiến Úc Tri Niên cảm thấy mình không quá quen với sự hiện đại, cậu cảm thấy mình không hợp với những người bận rộn tới lui ở sân bay.

Úc Tri Niên mua cốc cà phê, ngồi ở trong phòng chờ máy bay, nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ sát đất.Sân bay không mưa, máy bay xuất phát đúng giờ.Úc Tri Niên xếp hàng lên máy bay, cất hành lý lên giá, ngồi vào chỗ của mình.

Nhìn tin nhắn ngủ ngon Dương Khác gửi mấy giờ trước, cậu vô cùng do dự nhưng vẫn lấy dũng khí gõ vào khung thoại rằng đường về làng Đãng bị lấp, phải mất mấy ngày mới dọn xong nên định về thành phố Hách mấy hôm.

Sau đó gửi số hiệu chuyến bay của mình.Cậu tưởng Dương Khác đang ngủ, lúc tỉnh sẽ thấy, đang định tắt máy thì một giây sau Dương Khác đã gọi đến."

Sao anh vẫn chưa ngủ?"

Úc Tri Niên chột dạ cướp lời trước."..."

Dương Khác không nói gì, Úc Tri Niên nói tiếp: "Em sắp bay rồi."

"Úc Tri Niên."

Giọng Dương Khác khàn khàn, nghe giống đang ngủ thì bị tin nhắn của Úc Tri Niên đánh thức."

Máy bay sắp đóng cửa."

Úc Tri Niên có ý đồ làm gián đoạn cuộc đối thoại nên nhấn mạnh: "Anh ngủ tiếp đi."

Qua mấy giây, Dương Khác nói: "Úc Tri Niên."

Tựa như hết cách với cậu: "Em như vậy thì sao anh ngủ được đây."☁️ Vân Tình Cung ☁️
 
[[Đm/Edit] Điện Giật
Chương 46


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 042: 2019»

Ghế phía sau Úc Tri Niên có hai đứa trẻ, từ lúc cất cánh đã bắt đầu khóc lóc, người nhà dỗ sao cũng không chịu nín.

Đến lúc máy bay ổn định, tiếp viên vừa xin lỗi rối rít vừa phát nút bịt tai cho hành khách xung quanh.Úc Tri Niên cảm ơn rồi đeo nút bịt tai vào.

Tuy không hoàn toàn cách âm nhưng cậu đã đi đường cả ngày, cơ thể mỏi mệt, giữa tiếng khóc chói tai vẫn từ từ chìm vào giấc mộng.Cậu mơ thấy lúc mình học đại học.Cụ thể là tiệc đón người mới tổ chức ở nhà bạn học mà cậu đã từng ghi trong nhật ký quan sát.Cậu mơ tới mình và Dương Khác chạm mặt ở tầng hai, Dương Khác bơ cậu đi như mọi khi.

Bạn cậu gọi Dương Khác đi chơi ném phi tiêu, Dương Khác đặt cốc nước chanh của mình lên chiếc bàn hình bán nguyệt rồi đi.Úc Tri Niên lại gần cốc nước chanh, cầm lên, dán môi vào đúng vị trí Dương Khác uống nước.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi tên mình, cậu quay đầu, thấy Dương Khác mặt không cảm xúc nhìn mình, bình tĩnh nói: "Đó là cốc của tôi."

Úc Tri Niên choàng tỉnh, đỏ mặt tía tai, cậu nhìn đồng hồ, mới ngủ có hơn mười phút.

Cậu bối rối không hiểu sao mình lại mơ như này.Mộng và thực không hoàn toàn giống nhau, hiện thực là Dương Khác đã đặt cốc nước lên bàn, nhưng Úc Tri Niên chưa hề chạm vào.Đa số trường hợp, Úc Tri Niên chỉ là thuần khiết thích Dương Khác.Dù sao Úc Tri Niên không biết suy nghĩ trong đầu Dương Khác, không rõ thái độ như nào là vừa phải, tới gần bao nhiêu mới không gây phản cảm nên cậu luôn rất lễ phép, dường như sẽ làm mất đi sự thuần khiết nếu nghĩ quá nhiều về nó.

Lúc ở làng Đãng, đối với cậu, hai người nằm cạnh nhau đã là hành động thân mật sẽ xảy ra trong mộng tưởng rồi.Đêm đầu tiên Dương Khác tới Tam Văn thăm cậu, bàn tay đặt trên bụng cậu trong bóng đêm.

Làn da nóng bỏng kề sát, lời hắn nói, dấu vết có thể thấy rõ mỗi lần tắm rửa mà hắn để lại trên thân thể Úc Tri Niên mất hơn mười ngày mới phai nhạt.

Tất cả những điều này, Úc Tri Niên đều không dám nhớ lại nhiều.Đứa trẻ ở ghế sau nín khóc, yên lặng ngủ, Úc Tri Niên cũng đắp kín chiếc chăn mỏng tiếp viên phát, nhắm mắt lại.Giấc ngủ này rất sâu, không mộng mị.

Lúc máy bay bắt đầu hạ cánh, tiếng loa phát ra trong cabin cậu mới tỉnh lại.

Cậu nghe tiếng thông báo, nhận ra hai mươi phút sau mình sẽ trở về thành phố Hách.Úc Tri Niên khẩn trương, miệng hơi khô, cậu cầm bình nước khoáng uống một hớp.

Qua ô cửa sổ máy bay, cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài, còn nhìn cả thành phố về đêm quen thuộc trên mặt đất.Máy bay nhanh chóng hạ cánh, trượt trên đường băng.

Úc Tri Niên mở điện thoại, nửa phút sau nhận được tin nhắn của Dương Khác.Tin nhắn gửi vào nửa giờ trước, Dương Khác nói mình đã tới sân bay, đang chờ cậu ở cửa ra.Tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng nghĩ tới sắp sửa gặp Dương Khác thì Úc Tri Niên lại cực kỳ lo lắng.

Tay chân cậu run lên, nhịp tim tăng mạnh, thậm chí còn có suy nghĩ bỏ chạy lúc lâm trận.

Khi cậu đang nhìn màn hình điện thoại, một tin nhắn của Dương Khác hiện lên: "Hạ cánh rồi à?"

Úc Tri Niên trả lời: "Vâng."

Dương Khác nói: "Ừ."

Hành khách lục tục xuống, Úc Tri Niên lấy hành lý xuống, đi theo dòng người xuống máy bay.

Sân bay thành phố Hách vào ban đêm không náo nhiệt như ban ngày, cậu hoảng hốt nhớ lại lần trước mình về, tâm trạng hai lần vô cùng khác biệt.Ngày đó cậu gần như không ngủ, rất mệt nhưng chẳng hề lo lắng, thay vào đó là chết lặng và hoang mang nhiều hơn.

Cậu kiệt sức muốn bắt đầu cuộc sống mới, không muốn gặp luật sư Lý nhưng ông lại tới sân bay đón cậu.

Lúc đó nghĩ tới Dương Khác, trong đầu cậu chỉ còn khoảng trống.Chuyến này dùng máy bay cỡ lớn, lối ra có rất nhiều người tới đón, có gọi điện, giơ bảng tên, có ôm chầm lấy nhau.Ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên mặt người ở lối vào tái nhợt.Úc Tri Niên vòng qua những người đang gọi điện, do dự không biết nên gọi hay không, bỗng cậu nghe thấy tiếng Dương Khác gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đứng ngay gần đó.Dương Khác cao hơn hẳn đa số người ở đây nên rất dễ nhận ra, chắc là ban ngày hắn đi làm nên vẫn mặc sơ mi trắng quần tây.

Dường như hắn rất chân thành nhìn Úc Tri Niên, đi về phía cậu.Ngoại hình của Dương Khác là kiểu đẹp trai lạnh lùng.

Bạn chung của hai người đa phần cho rằng hắn rất khó làm thân, Úc Tri Niên cũng thường xuyên cảm thấy như vậy.Yêu là không có quy tắc, cũng chẳng liên quan tới chuyện Dương Khác nóng hay lạnh.Dương Khác đi đến trước mặt Úc Tri Niên, vươn tay nhận vali trên tay cậu, cúi đầu hỏi cậu: "Mệt không?"

Úc Tri Niên đáp: "Tàm tạm."

Dương Khác nói tiếp: "Về nhà trước đã."

Dù đã thổ lộ hết nỗi lòng qua điện thoại nhưng suốt nửa tháng không gặp, giờ tim Úc Tri Niên vẫn lơ lửng không yên, tim đập nhanh thấp thỏm đi sau Dương Khác.

Hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe, lúc cửa mở, Úc Tri Niên đang thất thần chưa kịp phản ứng thì mu bàn tay bỗng bị chạm vào."

Ngẩn ngơ gì vậy?"

Dương Khác nói, nắm tay cậu dắt ra ngoài.

Tay Dương Khác nóng hơn tay cậu, hai người mười ngón đan xen tự nhiên nắm chặt đến tận lúc tới bên cạnh xe mới buông ra.Dương Khác lái xe, Úc Tri Niên ngồi ghế phụ.

Đèn đường màu vàng vun vút lướt qua cửa kính từng chiếc từng chiếc.Lái xe khỏi sân bay xong, Dương Khác hỏi cậu đi khỏi Hỉ Bình như thế nào.

Lúc nghe cậu nói trời mưa rất lớn trên đường từ Tam Văn đi thì lặng yên phút chốc.Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác đang lo cho mình nên nhấn mạnh lại cậu đi đường rất thuận lợi, không hề mỏi mệt."

Dù em mới quyết định ngay lúc đó."

Úc Tri Niên giải thích với Dương Khác: "Nhưng ở Hỉ Bình mấy ngày cũng chẳng có gì để làm."

"Ừ."

Dương Khác không nói thêm gì, tay trái vươn ra cầm tay Úc Tri Niên.Úc Tri Niên cúi đầu, nhìn hai bàn tay đan xen.

So với màu da khỏe mạnh của Dương Khác thì da cậu trắng nõn, tay cũng nhỏ hơn tay hắn một cỡ.Về nhà, người giúp việc đã ngủ, chỉ còn đầu bếp đang đợi hỏi Úc Tri Niên có muốn ăn khuya không.Úc Tri Niên không thấy đói nên bảo không, cậu lên tầng với Dương Khác.Trong hành lang u ám, đôi dép lê Úc Tri Niên đang đi gần như không phát ra tiếng động khi dẫm lên sàn nhà.

Tới cửa phòng mình, cậu mở cửa, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Dương Khác đặt vali của cậu cạnh cửa, cúi đầu nhìn Úc Tri Niên.Dương Khác nhìn rất bình thường, lại giống như rất khác thường.

Úc Tri Niên đoán hắn dậy từ sớm, giờ chắc là rất mệt nên thử thăm dò: "Chúc ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

Dương Khác từ tốn nói.Dương Khác đi ra, Úc Tri Niên đứng cạnh cửa, tay cầm tay nắm cửa, đẩy cửa lại, nhưng không được.Cậu sững sờ, nhận ra Dương Khác đang chống tay vào ván cửa, không để cậu đóng lại.

Cậu ngẩng đầu định hỏi sao thế thì thấy Dương Khác mặt không đổi sắc nhìn mình, đầu cúi xuống, từ từ tìm tới bờ môi mình."

Đêm nay anh không đi được không?"

Dương Khác hôn cậu, hỏi.☁️ Vân Tình Cung ☁️
 
[[Đm/Edit] Điện Giật
Chương 47


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 047: 2019»

Dương Khác ngủ say trên giường Úc Tri Niên, cánh tay đặt trên chăn, cũng đè lên người cậu.Úc Tri Niên tỉnh lại vì bị đè.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cậu thấy gương mặt Dương Khác ngay bên cạnh.

Đôi mắt Dương Khác nhắm nghiền, mùi hương vương lại trong phòng khiến không khí thêm phần mập mờ.Đêm qua miệt mài quá mức nên giờ Úc Tri Niên cũng chẳng còn sức.

Cậu chăm chú nhìn Dương Khác, nhích lại, đặt một nụ hôn thuần khiết lên trán Dương Khác.Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau thật ấm áp và rõ ràng.Dương Khác giật giật, chợt mở mắt.

Hắn nhìn Úc Tri Niên vài giây, vươn tay ôm chặt lấy cậu, chậm rãi vuốt ve sống lưng Úc Tri Niên, hỏi: "Sao em dậy sớm thế."

Giọng hắn trầm khàn, giống hệt lúc gọi cho Úc Tri Niên trước khi bay, nhưng giờ nó không phải qua điện thoại mà đang chân thật thì thầm bên tai cậu.

Úc Tri Niên muốn ôm lại hắn, lại sợ làm vậy thì bám người và sến súa quá nên cậu nói sang chuyện khác, hỏi Dương Khác bây giờ là mấy giờ."

Bảy giờ."

Dương Khác xem đồng hồ đeo tay: "Năm giờ chúng ta mới ngủ."

"Anh cũng dậy sớm quá!"

Úc Tri Niên giải thích: "Em đã ngủ trên máy bay rồi."

Dương Khác đột nhiên nắm cằm Úc Tri Niên, nâng mặt cậu lên.Tại sao cùng không ngủ cả đêm như nhau mà Dương Khác lại có tinh thần hơn Úc Tri Niên nhiều như vậy?

Hắn cũng chẳng thấy mệt mỏi gì cả!

Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Khác nhìn Úc Tri Niên: "Vì có người lén hôn anh."

Úc Tri Niên im, Dương Khác nói tiếp: "Anh không ngủ say như em, chỉ cần có người chạm vào là anh sẽ tỉnh."

Úc Tri Niên cảm thấy lời của Dương Khác còn có ý khác nên hỏi: "Nghĩa là sao?"

Dương Khác không trả lời, nhéo mạnh mặt Úc Tri Niên.Úc Tri Niên nói đau, Dương Khác lại sấn tới, tiếp tục hôn cậu.Dương Khác không hôn sâu mà rất dịu dàng, tay trái hắn áp vào má phải Úc Tri Niên, chiếc nhẫn ấm áp dán vào da cậu.

Trong thoáng chốc, Úc Tri Niên cảm thấy mình bị cuộc sống cá nhân của Dương Khác bao vây.Dương Khác là người tình cảm, trong căn phòng mà Úc Tri Niên đã ở hai năm, hôn nhân, thân mật và tin tưởng của hắn không hề tiếp tục keo kiệt, nhìn không rõ mà hào phóng bộc lộ hết thảy.Khiến Úc Tri Niên cảm thấy phải chăng mình rất đặc biệt.Hai người hôn rồi lại hôn, động tác dần dạn dĩ hơn.

Dương Khác ôm Úc Tri Niên, để cậu nằm sấp trên người mình.Không khí trong phòng lại trở nên hỗn loạn, mập mờ, thời gian cũng không trôi như bình thường mà gián đoạn lướt qua.Lúc nhịp tim và hơi thở của Úc Tri Niên hơi ổn định lại thì cậu đã buồn ngủ díp mắt, cậu dựa vào ngực Dương Khác, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.Dương Khác cảm nhận được nhịp tim cậu từ kịch liệt dần trở nên bình ổn lại.Dương Khác cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ lên xem kĩ.

Úc Tri Niên thấy hai chiếc nhẫn giống nhau thì rất tò mò, cậu nắm tay Dương Khác lại bị Dương Khác nắm lại, thế là ngoan ngoãn không cử động, hỏi hắn: "Hai cái nhẫn này ở đâu ra vậy?"

"Anh mua."

Câu trả lời của Dương Khác rất đơn giản.Úc Tri Niên đùa: "Chuẩn bị cho những người khác à?"

Dương Khác lập tức nghiêm nghị, sắc mặt đanh lại, ý bảo Úc Tri Niên đừng nói lung tung.Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt không chút tức giận.

Lát sau dường như hắn rất không muốn nhưng vẫn giải thích với Úc Tri Niên: "Có lần anh đi công tác nên đã mua nó để dùng lúc kết hôn, em đừng hỏi nữa."

Úc Tri Niên nhớ lại, có lẽ là lúc hai người yêu nhau nhưng lại khó để hiểu nhau.

Cậu lúng túng nói: "Vậy ư."

"Ừ."

Dương Khác đáp.Không khí trong phòng lặng im, Úc Tri Niên vừa buồn ngủ vừa ghen tuông, cậu nhắm mắt lại, nói với Dương Khác: "Dương Khác, đợi em đi Hỉ Bình về chúng ta cùng đeo nhẫn nhé!"

Khi Úc Tri Niên chủ động nói chuyện hay làm gì đó với Dương Khác, cậu luôn cảm thấy mình đang bước trên một sợi dây thừng, chỉ một bước sai lầm sẽ ngã tan xương nát thịt.Lúc nói nhớ Dương Khác ở Hỉ Bình, khi kích động mua vé máy bay về thành phố Hách, hoặc giống như lúc này đưa ra yêu cầu đeo nhẫn cưới.

Nhưng Úc Tri Niên vẫn là Úc Tri Niên, dù có ngã bao nhiêu lần thì vẫn muốn thử, vẫn muốn dũng cảm đứng dậy lần nữa.Dương Khác nghe vậy, khựng lại chốc lát, hắn nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, hỏi: "Em đang hỏi anh à?"

Úc Tri Niên "Ừ" một tiếng: "Hỏi anh đấy."

Không biết có phải Úc Tri Niên mơ ngủ hay không, đột nhiên cậu cảm thấy nhịp tim Dương Khác tăng nhẹ, cậu ngẩng đầu lên định xem vẻ mặt của Dương Khác bây giờ nhưng lại quá mệt mỏi không còn sức.Lắng nghe nhịp đập con tim, Úc Tri Niên không biết mình chờ mất bao lâu mới nghe thấy âm thanh rầu rĩ của Dương Khác: "Không phải anh mong em ngày nào cũng đeo à?"

"Úc Tri Niên."

Dương Khác nói với cậu: "Chúng ta đi chụp ảnh đi!"

Sau đó hắn còn nói mấy câu khác nhưng sự bối rối của Úc Tri Niên đã lên tới đỉnh điểm, cậu nghe chẳng lọt tai từ nào, chỉ biết Dương Khác đang nói chuyện, thế là tùy tiện "Ừ ừ" vài tiếng có lệ rồi lăn ra ngủ.Lần thứ hai tỉnh lại, Úc Tri Niên nghe tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ.Úc Tri Niên nhìn đồng hồ điện tử bên giường, mười hai giờ hai mươi phút trưa.Dương Khác ngồi trên sofa trong phòng, tay gõ bàn phím laptop, chắc là đang làm việc.Úc Tri Niên ngồi dậy, Dương Khác ngẩng đầu nhìn cậu sau đó đặt máy tính sang bên, nói đầu bếp đang nấu cơm, hỏi cậu muốn xuống dưới ăn hay để người giúp việc bưng lên."

Xuống đi!"

Úc Tri Niên lưng đau chân run, đầu cũng hơi nhức: "Hôm nay anh không đi làm à?"

Dương Khác giữ lấy cậu, đáp: "Làm ở nhà cũng như nhau."

Vừa nói thì chuông điện thoại của Dương Khác reo, hắn nhìn màn hình, bắt máy.

Vì ở gần nhau nên Úc Tri Niên cũng nghe thấy tiếng Địch Địch: "Hiểu rồi, làm ở nhà thì hiệu suất cao hơn.

Nhưng sao chỉ có một, hai câu, gọi điện thoại là xong mà mày cũng phải nhắn tin?

Bên cạnh có người nên không tiện nghe máy à?"

"Văn bản chính xác hơn."

Dương Khác nói: "

Sau này nên mở rộng ở công ty."

"Ấy đừng, mày tự gõ chữ đi."

Địch Địch cười, hỏi Dương Khác có thể tham gia cuộc họp trực tuyến lúc hai giờ chiều không, Dương Khác đáp được.Úc Tri Niên mặc xong quần áo thì xuống tầng ăn cơm với Dương Khác.Món đầu bếp nấu rất thanh đạm, vừa ăn xong thì nghệ nhân cắm hoa tới.Cô và trợ lý ôm hoa tới, thấy Úc Tri Niên thì ngạc nhiên chào: "Lại gặp nhau rồi!"

Cô mang tới rất nhiều hoa trắng của mùa này, hoa tươi còn vương nước, hương hoa thoáng chốc tràn đầy không gian.

Cô khen Dương Khác và Úc Tri Niên rất đẹp đôi và chúc mừng hôn lễ của họ.Dưới yêu cầu của Dương Khác, Úc Tri Niên cầm máy tính đi vào thư phòng cùng làm việc với Dương Khác.Dương Khác họp trực tuyến, Úc Tri Niên mở hai văn kiện ra, vừa chỉnh sửa bút ký vừa gõ bàn phím, bắt đầu viết bản thảo dân tộc chí.Tháng tám là lúc thời tiết đẹp nhất ở thành phố Hách, ánh nắng ấm áp rải trên sàn nhà, Úc Tri Niên gõ được vài chữ thì nghe tiếng Dương Khác phát biểu.Dương Khác nói chuyện công việc rất ngắn gọn rõ ràng, Úc Tri Niên bỗng nhiên nhớ lại lúc nhỏ, trong thư phòng Dương Trung Uân mình cũng mở máy tính học bài và làm việc, còn tranh thủ lén nhắn tin với Dương Khác.Dương Khác đôi khi đang bơi, có khi đang học, lúc lại đang nghỉ, khi thì đang làm bài tập giống cậu.Lúc ấy Úc Tri Niên nhàm chán nên nhắn tin rất nhiều, Dương Khác thì nói ít, hai người trò chuyện ngắt quãng, tựa như chuyện lạ thế giới, hai người có tính cách khác biệt nhưng cùng chung cảnh ngộ làm bạn với nhau.Thời gian vùn vụt trôi, chỉ chốc lát đã từ mười bốn tuổi tới hiện tại.Lúc ấy Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác phản nghịch, thực ra bản thân cậu cũng vậy.

Sở thích của Dương Khác trái ngược ông mình, hắn không ham mê hưởng lạc, không xa xỉ, phô trương mà thích cuộc sống tự do giản đơn.Úc Tri Niên nghi ngờ mình ngày càng thích Dương Khác vì khi ôm hắn, sự chân thành của Dương Khác khiến cậu cảm thấy an toàn và chẳng còn cô đơn nữa.☁️ Vân Tình Cung ☁️
 
[[Đm/Edit] Điện Giật
Chương 48


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 048: 2019»

Ngày thứ ba quay lại thành phố Hách, Úc Tri Niên đến trường thăm giảng viên, cậu muốn báo cáo tiến triển tháng này và xin thêm lời khuyên khi viết.Dương Khác đưa Úc Tri Niên tới trường xong thì đến câu lạc bộ, cùng Trạch Địch đi thăm người phụ trách ngân sách bảo hiểm dưỡng lão của hội.

Trợ lý người đó là Vi Trì – bạn học cấp ba của hắn.Bố hai người là bạn tốt, hai người quen nhau từ nhỏ, dù ít liên lạc nhưng quan hệ vẫn khá tốt.Lần gặp này chủ yếu để giữ gìn quan hệ, mấy người trò chuyện về tình hình tài chính và kinh tế, được một lúc thì người phụ trách ra ngoài nghe điện, Vi Trì nhấp một ngụm trà, đột nhiên cảm thán dạo này Dương Khác ôn hòa hơn không ít.Dương Khác còn chưa kịp hỏi cái gì ôn hòa thì Trạch Địch đã trêu trước: "Người đã có gia đình đúng là không giống mấy người ế chúng ta đâu."

Vi Trì giật mình: "Cậu kết hôn?

Lúc nào thế?"

Lúc này hắn mới chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay Dương Khác."

Ừ."

Dương Khác đáp: "Đăng ký hồi tháng Sáu."

"Chúc mừng!

Chúc mừng!"

Hắn kinh ngạc, hơi ao ước lẩm bẩm.Dương Khác cảm ơn, Vi Trì đột nhiên nói: "Nhắc mới nhớ, bố tôi rất thích làm mai, hai tháng trước ông ấy còn bóng gió hỏi tôi xem cậu có đang yêu đương không, chắc là muốn giới thiệu người cho cậu nên tôi vội bảo không rõ, cũng bảo ông ấy đừng can thiệp nhiều vào chuyện của cậu, chắc chắn cậu không thiếu người tán."

"Giờ nghĩ lại thấy đúng ghê!"

Hắn cảm thán: "May mà không đi hỏi cậu."

"Cậu với Úc Tri Niên như nào?"

Vi Trì ngừng lại, đột nhiên hỏi: "Hai người dạo này có liên lạc không?"

Trạch Địch ngồi bên cạnh Dương Khác cứng đờ.Hiểu biết của Vi Trì với Dương Khác và Úc Tri Niên có hạn, đa phần dừng lại ở thời cấp ba, có lẽ hắn đã nghe bạn học cũ, cũng có thể nghe từ bố mình chuyện hai người đã chia tay.Dương Khác không rõ."

Dù có vẻ Úc Tri Niên rất thích cậu."

Vi Trì nói ngay: "Nhưng nếu cậu không thích cũng đâu thể kết hôn."

Hắn như một tấm chiếu cũ mà trải lòng: "Tôi theo đuổi một cô gái ba năm, kết quả hôm nay nhận được thiệp cưới của cô ấy."

Ban đầu Dương Khác định nói rõ người kết hôn với mình là Úc Tri Niên, nhưng nghe Vi Trì nói lại đổi ý, hỏi: "Sao cậu biết Úc Tri Niên thích tôi?"

"À thì."

Vi Trì cười cười: "Hồi cấp ba có bao nhiêu là người thích cậu ta, nhưng cậu ta đều lấy lý do đang theo đuổi crush mà từ chối."

"Người ta thích cậu lâu lắm rồi."

Vi Trì đồng cảm thở dài.Người phụ trách gọi điện xong thì quay lại, bọn họ không trò chuyện tiếp nữa.Đến lúc chia tay, Vi Trì ra tiễn khách Dương Khác mới có cơ hội giải thích: "Tôi kết hôn với Úc Tri Niên."

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Trạch Địch với Dương Khác cùng về công ty.Trên đường, TrạchĐịch hỏi Dương Khác có làm tiếp hôn lễ không, nếu làm thì định làm lúc nào."

Đợi dự án của em ấy kết thúc đã."

Dương Khác trả lời.Hôm qua hắn đã bàn với Úc Tri Niên chuyện này, nhưng cậu cứ mơ màng ngủ, chẳng biết có nghe được gì không.Dương Khác cảm thấy ai cũng làm, nếu họ không làm sau này lúc nhớ lại có lẽ Úc Tri Niên sẽ thấy tiếc nuối, vì hắn hiểu rõ mình là kiểu bạn đời nhạt nhẽo, thiếu lãng mạn.Hai người họ đã đăng ký kết hôn, người khác có, Úc Tri Niên cũng phải có.Sáu giờ, chạng vạng tối, Dương Khác đến trường đúng giờ đã hẹn.Úc Tri Niên nói mình sắp xuống, Dương Khác lái xe đợi dưới tòa nhà khoa xã hội.Úc Tri Niên ôm một đống sách, loạng choạng bước ra.

Ánh hoàng hôn phủ lên bóng dáng cậu, gầy gầy, cái bóng ngả ra đất, kéo dài tới thảm cỏ.

Cậu đang ở trước mặt Dương Khác, khiến hắn khó mà tưởng tượng nổi mình lại sắp phải tiễn cậu đi, trong lòng có nỗi nhung nhớ nói không nên lời.Dương Khác xuống xe, tới chỗ Úc Tri Niên, cầm lấy sách trên tay cậu.Bảy tám cuốn sách không hề nhẹ, bên trên còn có túi hồ sơ dày bịch.

Dương Khác để sách ở ghế sau, đóng cửa xe, Úc Tri Niên đứng bên cạnh hoạt bát nói: "Cảm ơn, đây là tài liệu giảng viên đưa."

"Ban đầu thầy định gửi chuyển phát nhanh nhưng lại sợ thất lạc."

Úc Tri Niên và Dương Khác lên xe, cậu phấn khỏi nói: "Vừa hay em đến nên thầy đưa cho em luôn."

"Mai Tư nói với em mưa sắp ngớt rồi, gần làng Đãng có tang lễ, mưa vừa tạnh sẽ cử hành tế tự."

Úc Tri Niên nói: "Em định đặt vé ngày mai bay."

Cậu nói xong thì nhìn Dương Khác, hắn trả lời: "Để anh bảo trợ lý đặt vé cho em."

Úc Tri Niên không khách khí nói: "OK."

Trên đường về, Úc Tri Niển ngồi trên ghế mà ngẩn người, giống như buồn ngủ nhưng không ngủ được.Dương Khác đoán chắc do chênh lệch múi giờ, mấy hôm nay cậu cũng rất mệt mỏi.

Nhân lúc chờ đèn đỏ hắn suy nghĩ chốc lát, quyết định nhắn trợ lý đặt hai vé.Trưa hôm sau, Úc Tri Niên biết được Dương Khác sẽ đi cùng mình thì ngơ ra, phản ứng này khiến Dương Khác thấy quyết định của mình là chính xác."

Nhưng lúc anh đến thăm em..."

Ba lô của Úc Tri Niên không ký gửi mà do Dương Khác cầm, cậu hai tay trống không đứng trước mặt Dương Khác, xấu hổ nhìn hắn, đôi mắt mở to: "...

Em lại không đưa anh về."

Dương Khác không trả lời mà nói sang chuyện khác: "Em có thể cảm ơn anh ở cuối luận văn."

Úc Tri Niên bật cười: "Được."

"Cảm ơn Dương Khác."

Úc Tri Niên thỏa sức tưởng tượng: "Đã dung túng em lâu không về nhà."

Lúc nói, cậu không nhìn Dương Khác mà nhìn máy bay cất cánh ngoài cửa kính, Dương Khác thấy lỗ tai cậu đỏ ửng.

Cậu lại gần, dùng bàn tay ấm áp nắm tay Dương Khác, nói nhỏ: "Cảm ơn anh!"

Kể cũng trùng hợp, lúc ngồi ở phòng nghỉ, Úc Tri Niên nhận được tin của Triệu Tư Bắc.Triệu Tư Bắc nói mùa mưa ở Hỉ Bình khá nguy hiểm, hỏi Úc Tri Niên tình huống chỗ đó như nào.

Úc Tri Niên chột dạ không biết trả lời sao, nhìn Dương Khác, trái lo phải nghĩ, cuối cùng cậu gọi điện cho Triệu Tư Bắc.Cậu nói vì mình tới Hỉ Bình nên không về được làng Đãng, thế là dứt khoát ở lại thành phố Hách mấy hôm, đến giờ mới về.Không biết Triệu Tư Bắc nói gì, chỉ thấy Úc Tri Niên liên tục gật đầu đến tận lúc cúp máy.Gọi điện xong cậu bảo Triệu Tư Bắc với đồng nghiệp sắp tới Tam Văn, ông định đi Hỉ Bình thăm Úc Tri Niên luôn.Đồng nghiệp của ông chính là người làm dân tộc chí, cũng đã giúp đỡ Úc Tri Niên không ít."

Em cảm giác giáo sư Triệu biết anh đang ở cạnh em."

Úc Tri Niên nói với Dương Khác: "Nhưng lại không hỏi gì về anh."

Cậu vui vẻ cười, tươi tắn nói mình là người rất may mắn.Dương Khác nhìn Úc Tri Niên, cảm thấy mình cũng vậy.Có Úc Tri Niên bên cạnh, thời gian trôi như gió.Cả ngày chỉ để bay và hạn cánh, bên nhau hơn bảy mươi tiếng, quay về mất mười lăm tiếng giống như một sợi dây thừng kéo co, vừa kéo lại đã vụt đi xa.Dương Khác về lại thành phố Hách thì nhận được tin nhắn của Úc Tri Niên gửi từ Hỉ Bình, cậu nói mình đã mua đồ xong, chuẩn bị xuất phát tới một thôn xóm hẻo lánh để quan sát lễ tế tự, cậu nói Dương Khác cứ yên tâm, bản thân sẽ chú ý an toàn.Dương Khác đáp "Ừ", không biết sao tâm trạng không còn nặng nề nữa, hắn báo trợ lý liên hệ lấy phương án ở mấy chỗ tổ chức hôn lễ mà chị gái Trạch Địch giới thiệu, sau đó gửi cho Úc Tri Niên, để cậu xem lúc rảnh rỗi rồi chọn một chỗ.Hắn gửi danh sách khách mời dự kiến của mình cho cậu, để cậu tự thêm khách của mình vào.Chắc là Úc Tri Niên dùng máy tính của phòng hồ sơ, chỗ đó tín hiệu không tốt, cũng có thể cậu không chú ý kiểm tra tin nhắn nên hơn nửa giờ sau hắn mới nhận được hồi đáp.☁️ Vân Tình Cung ☁️
 
[[Đm/Edit] Điện Giật
Chương 49


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 049: 2019»

Sau khi chuẩn bị cho chuyến đi công tác xong, Úc Tri Niên copy tài liệu Dương Khác gửi cho mình vào USB, cất trong túi đựng laptop, sau đó Mai Tư chở cậu về làng Đãng.Lúc lên núi, trời mưa nhỏ cả đường, núi rừng xanh biếc rậm rạp, con đường lúc trước bị núi lở lấp kín nay đã được dọn dẹp, nay là một lối nhỏ phủ đầy đá vụn.Mai Tư lái xe rất cẩn thận, hai người xuất phát vào buổi chiều, lúc tới nơi trời đã tối đen.Điện thoại Úc Tri Niên lại mất sóng, cậu vào căn nhà trệt nhỏ của mình.Làng Đãng đã tạnh mưa rồi nhưng mặt đất vẫn ướt sũng, ban đêm trong núi se lạnh, tiếng ve kêu râm ran bên tai.Úc Tri Niên rất thích nơi này, mới rời mấy ngày đã vô cùng nhớ, cảm giác dù tâm trạng có bất ổn tới mấy tới đây cũng có thể bình tĩnh, nhạy bén, yên ả lại.Úc Tri Niên tắm rửa trong nhà tắm đơn sơ, bóng đèn duy nhất chiếu lên thân thể cậu, dòng nước từ ống nước trôi trên làn da vẫn còn sót dấu vết mà Dương Khác để lại.Úc Tri Niên cúi đầu nhìn dấu hôn trên ngực và bụng, nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng tắm tầng hai.

Hơi ấm của Dương Khác, yêu cầu của hắn, nụ hôn ẩm ướt, từng chuyển động, mỗi lời khích lệ, Úc Tri Niên cũng không thể hiểu nổi sao mình lại nói những lời ấy.Úc Tri Niên dời mắt, dội nước, cậu nắm chiếc nhẫn đeo trên cổ, ngẩn ngơ bắt chước Dương Khác lóng ngóng tự chạm vào mình.Cậu dựa lưng vào tường gạch men sứ lạnh lẽo trơn trượt, ống nước rơi xuống cạnh chân.Dòng nước trong suốt chảy trên mặt đất xi măng, theo ống thoát nước chảy ra ngoài.Một lúc sau, Úc Tri Niên nhũn gối nhặt ống nước lên, tắm rửa lại lần nữa rồi về phòng.Cậu còn nhiều chuyện cần làm nên chưa đi ngủ vội mà chuẩn bị sẵn hành lý để mai đi làng Kính bên cạnh.Ngoài trời mưa rơi, nhà trệt cách âm kém, cậu có thể nghe rõ tiếng nước tí tách nhảy trên phiến lá trong rừng cây phía bắc nhà.

Ở làng Kính có một nhà tiên tri nổi tiếng khắp mấy thôn xóm, tế điển đêm mai mới bắt đầu, kéo dài suốt hai ngày.

Úc Tri Niên và Thường đi đường núi sang, tá túc ở làng Kính ba hôm.Cậu soạn quần áo, đồ dùng hàng ngày, bọc bút ký cẩn thận bằng giấy chống nước.Lần này cậu không định mang máy tính theo nên trước khi đi ngủ đã mở tài liệu ra xem phần đầu của dân tộc chí mình viết.

Bộ sách này còn lâu mới hoàn thành, giờ vẫn ở giai đoạn sửa chữa, cậu tạo một trang mới, gõ chữ "Gửi lời cảm ơn tới..." mấy chữ sau đó vẫn chưa viết tiếp.Ở làng Đãng, một vạch sóng cũng chẳng có, Úc Tri Niên có nhớ cũng chẳng thể làm gì, cậu vẫn chưa quen với chuyện gặp rồi chia xa chóng vánh như vậy, khắp đầu óc cậu đều là hình bóng Dương Khác.

Thế nên cuối cùng cậu vẫn mở USB chứa những phương án tổ chức hôn lễ Dương Khác gửi ra để xem.Dương Khác gửi bốn phương án, trong đó có rất nhiều ảnh, ba ngoài trời, một trong nhà.Cái nào cũng tinh mỹ, nhưng Úc Tri Niên không thích quá xa hoa phô trương, xem đi xem lại chỉ thấy một phương án ngoài trời đơn giản nhất là hợp với ý mình, nhưng vẫn cần giảm bớt không ít trang trí không cần thiết.Danh sách khách mời dự kiến Dương Khác gửi không dài như cậu tưởng, có những người Úc Tri Niên quen, có người đã nghe tên, còn có họ hàng bên Triệu Tư Bắc.Úc Tri Niên ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng điền vài cái tên vào.Sớm hôm sau, Úc Tri Niên xuất phát đi làng Kính.Chuyến hành trình quan sát tế điển này mệt nhọc hơn so với Úc Tri Niên tưởng tượng nhiều.Họ đi đường núi mất mười mấy tiếng, Úc Tri Niên mắc mưa mấy trận.

Lúc xem tế điển vì quá tập trung nên không cẩn thận đứng gần quá, kết quả là hít phải bao nhiêu là khói, cổ họng ấm ách, quay về làng Trang là lăn ra ốm.Cậu ốm cả tuần, đêm về tới nơi đã sốt, sau đó thì ho khan không ngừng, uống thuốc của người già trong thôn đưa cũng chẳng chút khởi sắc, cả người mê man, tay cũng không nhấc lên nổi.Mai Tư thấy cậu ốm nên rất sốt ruột, đầu tiên về Hi Bình mang thuốc tiêu kháng sinh và hạ sốt tới, sau khi thấy không hiệu quả thì lái xe chở cậu về Hỉ Bình nhập viện.Bác sĩ xét nghiệm máu cho Úc Tri Niên, kết luận là nhiễm khuẩn chuyển thành viêm phổi, cần nhập viện.

Phòng phổ thông kín giường, cậu trả thêm tiền để ở phòng VIP một người, sau khi truyền dịch nhiệt độ đã giảm, vì chỉ có mình mình trong phòng nên có thể nghỉ ngơi thoải mái, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn ho như cuốc.

Cậu ho đến mức não thiếu oxy, đầu đau ngực cũng đau, cậu tính đợi giọng nói đỡ hơn mới gọi cho Dương Khác.Không ngờ tới trưa ngày thứ hai, cậu lại nhận được tin của giáo sư Triệu: "Tri Niên, chú đã tới Tam Văn như kế hoạch, giờ đang trên đường đi Hỉ Bình, sau đó sẽ tới làng Đãng.

Không biết cháu có nhận được tin nhắn không nhưng chú vẫn báo trước cho cháu."

Giờ Úc Tri Niên mới nhớ ra giáo sư Triệu đã nói sẽ tới Hỉ Bình thăm cậu.

Nằm thêm được một lát, cậu cứng ngắc gọi cho giáo sư Triệu, trình bày tình huống của mình mấy ngày nay.Hơn một giờ sau, giáo sư Triệu và giáo sư Từ - đồng nghiệp của ông gõ cửa phòng bệnh của Úc Tri Niên.Lúc Triệu Tư Bắc thấy cậu nằm trên giường bệnh ho khan thì rất lo lắng: "Tri Niên, cháu gầy đi nhiều quá!"

Ông đặt hoa quả lên bàn thấp cạnh giường, kéo băng ghế cùng với giáo sư Từ, sau đó ngồi cạnh giường Úc Tri Niên, nói: "Dù là đi ra ngoài làm việc thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn."

Úc Tri Niên chưa kịp trả lời, y tá đã vào đo nhiệt độ cho cậu.Sau khi cô ra Triệu Tư Bắc lại hỏi: "Cháu nói cho Dương Khác chưa?"

"Vẫn chưa."

Úc Tri Niên trả lời."

Buổi sáng nó còn gọi cho chú, nói cháu đi Hỉ Bình đã lâu, nếu chú gặp cháu thì giúp nó hỏi xem cháu chọn được phương án chưa..."

Triệu Tư Bắc do dự, bỗng giáo sư Từ ngồi cạnh hỏi: "Quan hệ của Tri Niên với Dương Khác tốt vậy?"

Úc Tri Niên nhìn Triệu Tư Bắc, ông hơi dừng lại, cũng nhìn cậu, sau đó nhỏ giọng nói với giáo sư Từ: "Tri Niên là bạn đời của Dương Khác."

Giáo sư Từ giật mình, nhưng điều chỉnh trạng thái rất nhanh, mấy giây sau đã oán trách Triệu Tư Bắc: "Ông Triệu này, chẳng chịu nói sớm gì cả."

"Tôi tìm mãi chưa được cơ hội để nói."

Triệu Tư Bắc giải thích."

Tôi còn nhớ lúc bé Dương Khác có đi cắm trại với chúng ta, còn giúp tôi cõng hai nhóc béo nhà tôi về xe nữa."

Giáo sư Từ nhớ lại: "Tính cách hiền lành, rất xứng đôi với Tri Niên."

Triệu Tư Bắc cười: "Dù là con ruột nhưng tôi cũng phải thừa nhận Dương Khác không dịu dàng lắm."

Sau đó ông lại hỏi Úc Tri Niên: "Cháu định không nói cho nó à?

Còn cần nằm viện mấy ngày nữa?"

"Cháu cũng chưa biết nói như nào."

Úc Tri Niên do dự: "Còn phải nằm viện ba ngày nữa."

Điện thoại giáo sư Triệu đột nhiên đổ chuông.Ông lấy ra xem, nhìn Úc Tri Niên nói: "Là Dương Khác."

Ông hỏi Úc Tri Niên: "Chú nói được không?"

Úc Tri Niên cảm thấy khó xử, giáo sư Triệu thấy vậy thì thở dài, nói "Thôi" rồi bắt máy."

Sao thế?"

Ông tùy tiện hỏi, không biết Dương Khác đang nói gì ở đầu dây kia.Đã lâu lắm rồi Úc Tri Niên rồi không nghe thấy giọng Dương Khác, rõ ràng chỉ là chút âm thanh bé xíu xiu cũng khiến trái tim cậu như bị nắm chặt."

Bố vừa đến Hỉ Bình."

Giáo sư Triệu nói: "Đã gửi tin nhắn nhưng chưa thấy hồi âm."

"Lát nữa, giờ ăn cơm ở Hỉ Bình đã."

"Con đến làm gì?"

Giáo sư Triệu giật mình hỏi Dương Khác: "Đi công tác?

Sao lúc sáng không thấy con nói?"

"Bố có kích động đâu."

Giáo sự Triệu nhẹ giọng: "Con đi công tác phải chú tâm vào công việc, đừng đi lung tung, bố gặp Tri Niên sẽ hỏi."

Úc Tri Niên nghe mà thót tim, bỗng nhiên cổ họng ngứa, cậu cố nhịn nhưng không được, cong lưng ho khan.Giáo sư Triệu thấy vậy đứng lên, vừa đưa nước cho cậu vừa vội chỉnh điện thoại về yên lặng nhưng không kịp.

Ông ngồi gần Úc Tri Niên, Úc Tri Niên nghe rõ ràng tiếng Dương Khác nói: "Bố, không phải bố đang ở Hỉ Bình sao?

Tại sao Úc Tri Niên lại ho?"

Có lẽ cả đời này giáo sư Triệu chưa từng nói dối nên không biết cách bịa chuyện, ông cầm điện thoại sững sờ.Dương Khác chờ chỉ một chốc liền cúp máy.

Mấy giây sau chuông điện thoại Úc Tri Niên vang lên.☁️ Vân Tình Cung ☁️
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back