- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,363
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #191
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 189: Nhớ anh rồi
Chương 189: Nhớ anh rồi
Dù là ở thị trấn hẻo lánh Saint-Lié hay tại trung tâm thành phố như Yinchattai ở Nam Bộ, Cục mai mối vẫn là một cơ quan không thể thiếu.
Chỉ có điều khác biệt là ở các thành phố trung tâm, cục này thực sự có thực quyền — nếu có trùng nào không tuân theo sự phân phối của đế quốc thì có thể bị báo cáo và xử phạt.
Cho nên cũng không khó hiểu vì sao trùng đực trước mặt lại dám ngông nghênh đến thế.Ager nghênh ngang đi vào, thả người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, đảo mắt nhìn một vòng không thấy bóng dáng Laimy và Laixing đâu, lập tức đoán được tình hình, cười lạnh một tiếng:
“Russell, gọi hai trùng nhỏ nhà ông xuống đi, tôi đâu có ăn thịt chúng.”
Russell cố nén lửa giận: “Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi!”
Ager rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp, quăng lên bàn: “Nói với ông cũng được.
Sáu giờ tối mai, để Laimy và Laixing đến công quán của ngài Marlon để gặp mặt.
Đây là địa chỉ.”
Du Khuyết đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, lúc này mới nhấc tấm danh thiếp lên xem, lạnh giọng hỏi: “Nếu là xem mắt, tại sao lại để hai trùng đi cùng?
Hơn nữa địa điểm không phải là nơi công cộng?”
Lúc còn ở Saint-Lié, Du Khuyết từng bị Cục mai mối hành cho khổ sở nên rất rành quy tắc: xem mắt phải là một đối một, tuổi tác của song phương cũng không được chênh lệch quá xa.
Hành vi của Ager rõ ràng là đã phạm quy.Ager sững người một thoáng, mãi lo né mấy cái bình hoa lúc nãy nên giờ mới phát hiện sự hiện diện của Du Khuyết, nhíu mày hỏi: “Cậu là…?”
Gã thấy Du Khuyết có ngoại hình đoan chính, cũng không dám tùy tiện đắc tội.Du Khuyết cười nhạt: “Không cần để ý, tôi chỉ là họ hàng xa, tạm thời tá túc ở đây thôi.”
Ager vừa nghe thế thì lập tức thả lỏng cảnh giác.
Cũng phải thôi, nhà Russell là quý tộc sa sút, lấy đâu ra chỗ dựa mạnh mẽ: “Laimy và Laixing là song sinh, gả cho cùng một trùng đực thì có gì không tốt?
Ngài Marlon để ý đến chúng, mới chọn gặp mặt tại tư dinh của mình.
Cậu nên khuyên Russell một tiếng, đừng có mà không biết điều.”
Russell vừa nghe lời này liền sôi máu, đang định nổi giận thì đã bị Du Khuyết kín đáo kéo tay áo ngăn lại.
Du Khuyết lặng lẽ liếc Ager, đôi mắt sâu như hồ nước, như thể có thể nhìn thấu tâm tư đối phương: “Ngài Marlon?
Xin hỏi ngài ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ager nghẹn lời.Russell nghiến răng ken két: “Cái lão già khốn kiếp ấy đã năm mươi sáu tuổi rồi!
Còn không biết xấu hổ mà muốn lấy Laimy và Laixing làm thư hầu!
Tôi nói cho anh biết, dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!”
Du Khuyết cũng không ngờ hôn sự này lại lố bịch đến vậy.
Mặc dù tuổi thọ trùng tộc là hai trăm năm, nhưng Laimy và Laixing mới chỉ mười tám.
Theo quy định, trùng đực mai mối cho chúng phải dưới ba mươi tuổi.
Cái lão Marlon kia đúng là “trâu già gặm cỏ non” không biết ngượng.Du Khuyết liếc nhìn cái bình hoa cổ cao trên bàn trà, suýt nữa đã cầm lên ném thẳng vào đầu Ager, nhưng nghĩ tới “cha vợ tương lai” còn đang ngồi bên cạnh, hắn bèn cố nhịn lại: “Nếu tôi nhớ không nhầm, theo quy định của Cục mai mối, chênh lệch tuổi giữa trùng đực và trùng cái không được vượt quá mười lăm năm.
Ngoài ra, để bảo đảm an toàn cho cả hai bên, địa điểm gặp mặt bắt buộc phải ở nơi công cộng.”
Hắn vừa nói vừa liếc bảng tên trước ngực Ager, thấy trên đó viết rõ tên cùng chức vụ tổ trưởng, liền châm chọc: “Tổ trưởng Ager, ngài đã nhớ nhầm rồi chăng?
Có lẽ ngài Marlon muốn tìm bạn đời cho trùng đực con của mình, chứ không phải cho chính ông ta tìm thư hầu?”
“Cậu!!”
Ager lập tức bật dậy, mặt mũi khó coi, chỉ tay vào Du Khuyết mắng: “Cậu thật láo xược!
Dám mỉa mai ngài Marlon?!
Trùng đực duy nhất của ngài ấy đã bị Tang Á giết chết!
Các người chẳng những không bù đắp mà còn ở đây ăn nói châm chọc?!”
Câu này coi như đã chọc trúng tử huyệt của Ager — thì ra, trùng đực từng cưỡng ép nhổ cánh của Tang Á chính là con trai nhà Marlon.Sau sự kiện năm đó, gia tộc Marlon ôm hận trong lòng, dốc sức đàn áp bọn họ, nhưng Nghị trưởng Ronnie làm việc kín kẽ, không có kẽ hở, ngay cả Russell cũng kín tiếng ẩn dật, chỉ còn lại Laimy và Laixing là mục tiêu dễ ra tay nhất.Không cần nghĩ cũng biết — gả sang đó chắc chắn là bị hành hạ đến chết.Ager là họ hàng xa của nhà Marlon, một mực đứng về phía họ.
Việc gã ba lần bảy lượt đến cửa ép hôn chỉ là thủ đoạn để buộc ép hai đứa nhỏ.
Giờ nghe Du Khuyết châm chọc như vậy, sao gã chịu nổi: “Tôi nói cho cậu biết, ngài Marlon coi trọng Laimy và Laixing là phúc phận của chúng!
Chúng muốn đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!
Nếu không thì chờ mà ngồi tù đi!”
“RẦM!”
Một tiếng vỡ giòn vang đột ngột vang lên, cả phòng khách lặng như tờ, chỉ còn tiếng mảnh sứ rơi lách tách xuống đất.Trên bàn lại mất thêm một cái bình hoa.
Nhưng lần này không phải Russell ném, mà là Du Khuyết ném.Hắn ném nửa cái bình sứ xuống sàn, “keng” một tiếng, mặt lạnh như băng, buông ra một chữ: “Cút.”
Du Khuyết hoàn toàn không ngờ kẻ hại Tang Á lại chính là nhà Marlon.
Lúc này hắn hận không thể giết người, đã cướp đôi cánh của Tang Á còn chưa đủ, giờ lại muốn chiếm cả hai đứa em trai — vô liêm sỉ đến cực điểm.Ager chỉ cảm thấy trên đầu rịn ra dòng chất lỏng ấm nóng, gã vô thức đưa tay lên lau, chỉ thấy tay đầy máu — toàn thân choáng váng, lắp bắp chỉ vào Du Khuyết:
“Cậu… cậu lại dám…”
Du Khuyết thấy gã còn chưa cút, liền tiện tay cầm thêm một chiếc bình sứ trang trí trên kệ giày: “Còn không cút?
Hay muốn tôi tiễn thêm một bình nữa?”
Ager hoảng hốt ôm đầu lùi ra phía sau: “Cậu cậu cậu… cậu là đồ điên!
Cậu biết đánh tôi sẽ phải chịu hậu quả gì không?!”
“Không biết.”
Du Khuyết lật bình sứ trong tay vài lần, nheo mắt, nhấn từng chữ: “Vừa hay muốn thử xem.”
“RẦM— —!!”
Ager chưa kịp tránh thì bình đã bay tới, cú ném chuẩn xác hơn Russell không biết bao nhiêu lần, trực tiếp đập trúng đầu— — mắt tối sầm, cả người ngửa ra sau lăn thẳng ra khỏi cửa, như quả bóng lăn xuống bậc thang.“Á— — đau quá!
Cái mông của tôi!”
Ager vừa la vừa ôm mông bò dậy, ngẩng đầu thấy Du Khuyết vẫn còn đứng trước cửa, sợ đến mức không dám nán lại, vội vã ném lại một câu “Cứ chờ đấy!”, rồi quay đầu bỏ chạy như bay.Du Khuyết đứng ngay cửa, thấy thế lạnh lùng đóng sập cửa lại.
Thật sự nhìn thêm một giây cũng sợ bẩn mắt.Ai ngờ trong phòng khách, Russell đã sững sờ đến ngây người.
Du Khuyết hai ngày nay vẫn luôn lễ độ ôn hòa, ai ngờ vừa động thủ thì còn ác hơn cả ông, bình hoa ném nghe “bốp bốp” mà ông cũng thấy ê cả mặt: “Du Khuyết, cháu…”
Du Khuyết quay lại, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Russell thì tim chợt khựng một nhịp: Chết tiệt…
Hai ngày nay hắn cẩn thận giữ hình tượng ngoan hiền để lấy lòng ba thân thích người ta, ai dè chỉ vì một phút tức giận lại lộ ra bản chất.Hắn lúng túng giải thích, cố vớt vát chút hình tượng còn sót lại: “Thưa bác, xin lỗi… vừa rồi cháu hơi bực nên… thật ra bình thường cháu không hay ra tay đâu…”
Nói đến đây chính hắn cũng thấy nghẹn — trộm mà không ra tay thì mất nghiệp sớm rồi.Russell còn lúng túng hơn Du Khuyết.
Trách thì không nỡ, mà không trách thì mới là lạ — nhưng Du Khuyết vừa rồi quả thật ném đẹp, ông đành cố gắng nặn ra một câu: “Nếu Ager lại đến, cứ mặc kệ hắn.
Họ hàng nhà Marlon đấy, chuyên thói hung hăng khoe mẽ.
Đuổi đi là được.”
Du Khuyết nghĩ bụng: Gã chắc chắn sẽ không đến nữa đâu.
Ít cũng phải nằm liệt giường một tháng.
Hắn gật đầu: “Bác nói đúng, là cháu hơi nóng nảy.”
Russell nghe vậy ngượng ngùng cười — vừa rồi ông là người ném bình đầu tiên, tính ra thì ông cũng nóng nảy nốt.
Du Khuyết nói vậy coi như chừa mặt cho ông rồi.Do mảnh sứ cứng quá, robot dọn dẹp không xử lý được.
Để lấy lại chút hình tượng “văn nhã”, Du Khuyết đành tự tay cầm chổi quét dọn phòng khách, dọn sạch dấu tích hiện trường.Nhà họ trong một ngày vỡ mất ba cái bình hoa, nhìn qua không khỏi có vẻ hơi trống trải.Còn ở bên kia, Tang Á lúc này đang ở quân bộ gặp “một người bạn cũ”.“Ý cậu là… muốn tôi giúp trùng đực kia làm một tấm giấy phép cư trú ở trung tâm thành phố?”
Brande ngồi sau bàn làm việc, thật không ngờ hôm nay Tang Á đến tìm mình lại vì chuyện này.
Y kéo ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Tang Á, sắc mặt có đôi chút nghi hoặc: “Nếu là vậy, sao cậu không trực tiếp đưa hắn đến sở hành chính làm lại?
Chỉ thiếu một giấy xác nhận thân tộc thôi mà, cậu hoàn toàn có thể thay hắn bổ sung.”
Tang Á mặc một bộ quân phục để che giấu thân phận, đứng lặng bên khung cửa sổ, bóng tối phủ lên đôi mắt tối tăm khó đoán, giọng trầm thấp: “Tôi định sau này kết hôn với trùng đực đó… không thể dùng giấy chứng nhận thân tộc của tôi được.”
Ở Nam Bộ, huyết thống quá gần thì không thể kết hôn.Brande: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”
Tang Á khẽ “ừ” một tiếng: “Chỉ vì chuyện đó.”
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Brande, không biết nghĩ tới chuyện gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nếu không nhờ cậu giúp, năm đó tôi căn bản trốn không khỏi nhà giam.
Cậu cũng biết rồi đấy, giờ tôi chẳng còn quyền thế gì cả.
Chuyện lần này coi như tôi nợ cậu một ân tình, sau này nếu có chỗ cần dùng đến tôi thì cứ nói một tiếng.”
Brande đặt tay lên vai y, nhíu mày lắc đầu: “Anh em với nhau, đừng khách sáo như vậy.
Tôi chỉ là không ngờ cậu lại đột nhiên trở về Nam Bộ, lại còn có bạn đời rồi.
Dù Faus đã ký lệnh ân xá cho cậu, nhưng ở Nam Bộ vẫn còn không ít kẻ thù đang nhòm ngó, lần này cậu về đúng là không đúng thời điểm.”
Tang Á: “Tôi biết, nhưng cứ trốn mãi cũng không phải cách.
Hùng phụ tôi ngày càng yếu đi, Laimy với Laixing cũng chịu liên lụy vì tôi, tôi không thể mặc kệ bọn họ để sống thong dong bên ngoài được.”
Brande cười khổ một tiếng: “Thong dong?
Nhà giam Hắc Thạch đó còn tệ hơn cả địa ngục.
Nếu họ biết mấy năm nay cậu đã sống thế nào bên ngoài, chắc chỉ thấy đau lòng cho cậu thôi.”
Y không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng, nói xong bèn chuyển đề tài: “Đúng rồi, bao giờ thì cậu dẫn trùng đực kia đến cho tôi gặp thử?
Tôi cũng muốn xem xem là ai mà khiến cậu rung động.”
Tang Á nghe thế mới sực nhớ, đưa cho Brande một tập tài liệu: “Tôi quen anh ấy ở thị trấn Saint-Lié, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu.
Đây là thông tin của anh ấy, điền theo đó là được.”
Brande nhận lấy, rút giấy tờ bên trong ra xem qua, ánh mắt lướt nhanh những dòng thông tin lặt vặt, cuối cùng dừng lại ở ảnh thẻ góc trên bên phải, bên cạnh là mục họ tên — —“Du Khuyết?”
Brande nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Hắn tên là Du Khuyết à?”
Tang Á không hiểu vì sao y lại bất ngờ như vậy: “Có gì sao?”
Brande lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, nhét lại tài liệu vào phong bì: “Không có gì, chỉ là thấy cái tên này khá hiếm thôi.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghi hoặc: Trùng hợp vậy sao?
Tên của hắn lại giống hệt bạn của A Tuy.Tang Á cũng thấy cái tên “Du Khuyết” hơi lạ: “Quê hương anh ấy ở khá xa, cách đặt tên khác với chỗ mình.”
Câu này lại khiến Brande sinh thêm chút tò mò: “Quê hương hắn xa lắm à?
Cậu từng đến đó chưa?”
Tang Á ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu: “Chưa.
Anh ấy chưa bao giờ kể.”
Brande: “Vậy cậu biết độ thuần huyết của hắn không?”
Câu hỏi này làm Tang Á nghẹn lại — hình như y thật sự chưa bao giờ hỏi qua.
Lúc Thư phụ cùng Hùng phụ hỏi, y toàn dựa theo thông tin trên giấy tờ giả mà nói:
“…Chắc là không cao, ở Saint-Lié, trùng đực có độ thuần huyết cao nhất cũng chưa đến 36%.”
Brande nghe vậy lại không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn mỉm cười nhiều hơn, như thể cuối cùng đã xác nhận được điều gì: “Chuyện này cứ để tôi lo.
Ngày mai cậu dẫn vị kia đến bệnh viện quân khu, tôi sẽ nhờ bác sĩ làm kiểm tra độ thuần huyết cho hắn.”
Tang Á nhạy bén nhận ra điều gì đó hơi khác thường: “Không đến bệnh viện liên tinh sao?”
Brande khẽ lắc đầu, không giải thích nhiều, chỉ nói: “Bệnh viện liên tinh nhiều trùng miệng lắm lưỡi, bệnh viện quân khu an toàn hơn.”
Tang Á cũng không nghĩ nhiều, nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ lúc ra đến cửa, Brande đột nhiên gọi giật lại sau lưng: “Tang Á, nếu sau này có cơ hội… cậu còn muốn quay lại quân đội không?”
“……”
Tang Á nghe vậy bước chân khựng lại, nhưng không quay đầu.
Dường như muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải trả lời thế nào.
Im lặng một giây, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.“Cạch— —”Một tiếng vang khẽ.Lúc này đã chạng vạng tối, hành lang trong quân bộ có phần trống vắng.Tang Á mặc bộ quân phục sĩ quan đơn giản, lặng lẽ bước dọc hành lang.
Ánh hoàng hôn u ám nơi chân trời đổ xuống người y, khiến bóng lưng ấy càng thêm cô tịch và trầm mặc.Khi còn tại chức thiếu tướng, y đã không biết bao nhiêu lần đi qua con đường này, nhắm mắt cũng biết lối.
Nhưng cách mấy năm rồi, mọi chuyện đều đã thay đổi đến long trời lở đất…Y bị cắt bỏ cánh, tất nhiên không thể trở lại chiến trường.
Dù có làm văn chức, với thân phận nhạy cảm hiện tại, e rằng chỉ cần vào quân bộ thôi cũng sẽ gây nên sóng gió.Lời của Brande khi nãy nghe ra chẳng khác nào chuyện hoang đường, đối phương vốn không cần hỏi, mà y cũng không cần trả lời.
Sống yên ổn suốt quãng đời còn lại, đối với Tang Á mà nói, có lẽ đã là kết cục tốt nhất rồi.Rời khỏi quân bộ, dọc đường đi chỉ có vài tân binh đi ngang qua sân huấn luyện, không ai nhận ra y.
Chỉ có bác đầu bếp đang ngồi nghỉ bên tường khẽ ngẩng đầu lên, cảm thấy bóng lưng trùng cái tóc xám kia trông quen quen — giống như một vị thiếu tướng trong ký ức đã xa.
Tên thì không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ y rất đẹp, ngày đầu nhập ngũ đã được đánh giá là mầm mống tốt, nổi danh đánh giỏi trong đám tân binh, sau này biết đâu còn vượt trội hơn.Khi Tang Á về đến nhà thì trời đã tối.Y mở cửa bước vào, thấy Russell đang ngồi trên sofa đọc sách, còn Laimy và Laixing đang bưng mâm dọn món ăn lên bàn.
Trong nhà chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác trống trải, như thể thiếu mất điều gì đó.Tang Á thay dép, cất tiếng hỏi: “Hùng phụ, Du Khuyết đâu rồi?”
Russell ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này mới phát hiện Tang Á đã về, bèn gập sách lại nói: “Hôm nay con đi đâu mà về muộn thế?
Bên ngoài dạo này không yên ổn, đừng chạy lung tung.
Du Khuyết đang ở trong bếp rửa trái cây đấy.”
Tang Á lại hỏi: “Còn Thư phụ thì sao ạ?”
Russell đáp: “Chưa tan ca, lát nữa mới về.”
Laimy và Laixing cũng nói: “Anh, cơm nấu xong rồi, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn đi.”
Tang Á gật đầu rồi bước vào bếp.Du Khuyết vừa rồi đã nghe thấy tiếng động ngoài kia, giờ thấy Tang Á trở về liền dừng tay, hỏi: “Về rồi à?
Thế nào rồi, không gặp rắc rối gì chứ?”
Tang Á vốn biết Du Khuyết không có kiểu dáng vẻ “trùng đực cao cao tại thượng”, thấy hắn đang rửa trái cây cũng chẳng ngạc nhiên: “Không gặp rắc rối gì.
Tôi bàn xong rồi, mai dẫn anh đi làm giấy chứng nhận cư trú.”
Nói đến đây, không hiểu sao y đột nhiên vươn tay ôm lấy Du Khuyết, vùi mặt vào cổ đối phương, chẳng nói lời nào, như thể chỉ đơn giản muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.Du Khuyết lập tức nhận ra cảm xúc của y có gì đó khác thường, đưa tay ôm lại y, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tang Á khẽ lắc đầu:“Không có gì, chỉ là nhớ anh thôi.”