- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,576
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 179: Hôn một cái
Chương 179: Hôn một cái
Du Khuyết cuối cùng vẫn xách theo hộp thuốc đi theo Tang Á lên lầu.
Đám người Phỉ Văn nhìn thấy cũng chẳng hỏi han gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh cười cợt, như thể từ lâu đã ngầm mặc định giữa hai người này có chuyện gì đó không tiện nói ra.Lưng Tang Á bị thương khá nặng, thêm vài vết sẹo dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Dù sao thì trùng cái xuất thân quân đội, thân thể cường tráng, thường chẳng để tâm đến mấy vết thương nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng y lại cố tình gọi Du Khuyết lên phòng, ai cũng không đoán ra rốt cuộc y đang nghĩ gì.Lần thứ hai bước vào căn phòng tầng trên, so với cảnh hỗn loạn lần trước thì nay mọi thứ đã được dọn dẹp lại gọn gàng.
Du Khuyết một tay xách hộp thuốc nặng trịch đứng ở cửa, thấy Tang Á đã ngồi xuống giường cởi khuy áo, khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.Du Khuyết nhẹ chân đá cửa bước vào rồi đóng lại: “Lưng cậu bị thương, sao hôm qua không nói?”
Tang Á động tác ngừng lại, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt không tán thành của Du Khuyết, gương mặt kia mang chút nghiêm túc.
Y liếc nhìn sang chỗ khác, cởi phăng áo sơ mi trên người: “Bây giờ chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
Tang Á vốn không thích để ai nhìn thấy vết sẹo sau lưng, càng không muốn để Du Khuyết nhìn thấy.
Nhưng những vết thương mới này đúng là khó xử lý, hôm qua tắm không cẩn thận ngấm nước, đến giờ vẫn chưa lành.Nhìn một lần cũng là nhìn, nhìn thêm vài lần cũng thế, y coi như phá lọ tự trôi.Du Khuyết bước tới, ngồi xuống bên mép giường, nhẹ tay vén tóc sau lưng Tang Á ra.
Khi trông thấy vài vết sẹo dữ tợn, ánh mắt khựng lại một thoáng.
Hắn muốn hỏi, nhưng lại biết chắc Tang Á sẽ không trả lời, bèn chuyển sang kiểm tra vết thương mới do mảnh bình hoa hôm qua gây ra.Du Khuyết nhíu mày: “Cắt hơi sâu, vẫn nên đến bệnh viện khâu lại.”
Tang Á lười biếng đáp: “Không muốn khâu, anh bôi thuốc qua loa là được rồi.”
Du Khuyết không đáp, đây là lần đầu tiên hắn thấy một trùng cái thích hành hạ thân thể mình đến vậy.Tang Á chờ mãi cũng không nghe thấy động tĩnh gì, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Du Khuyết đang xuất thần nhìn chằm chằm vào lưng y, ánh mắt u trầm.Tang Á hạ giọng, không rõ cảm xúc: “Sao thế, thấy mấy vết thương này ghê quá, không xuống tay nổi à?”
Du Khuyết mở hộp thuốc, ngón tay lướt qua các lọ lọ chai chai, lấy ra một chai thuốc sát trùng, thản nhiên hỏi: “Vết sẹo nào chẳng xấu, trên đời làm gì có sẹo nào đẹp?”
Tang Á nghe vậy nheo mắt lại: “Vậy hôm qua anh nói không xấu, chẳng phải là đang gạt tôi?”
Du Khuyết thầm nghĩ, nói nhảm, hôm qua hắn mà không dỗ ngọt vài câu, với dáng vẻ thần kinh bất ổn lúc đó của Tang Á thì làm sao mà dàn xếp nổi.
Hắn vỗ vỗ đùi mình, nói: “Nằm xuống, bôi thuốc xong sẽ không xấu nữa.”
Câu này rõ ràng là lời dỗ trẻ con, nghe thôi đã biết không thật.Tang Á bất chợt hỏi: “Anh không cảm thấy giúp một trùng cái bôi thuốc là mất mặt à?”
Du Khuyết dường như không có khái niệm trùng đực tôn quý trùng cái thấp hèn.
Hôm qua bị cắn cũng chẳng nổi giận, hôm nay gọi lên bôi thuốc liền đi theo, nếu là trùng đực khác thì chắc chắn không thể có chuyện như vậy.Du Khuyết không đáp, cảm thấy câu hỏi này kỳ cục vô lý.
Tang Á bị thương đến mức này, hắn giúp một tay thì có gì là mất mặt?Hắn đưa tay đè nhẹ đối phương nằm xuống đùi mình, thấy vết thương trên lưng y thì cũng không dám mạnh tay.
Giọng hắn trầm thấp, không cho phép phản kháng: “Nằm yên, đừng nhúc nhích.”
Vừa dứt lời, hắn đã vặn nắp chai thuốc, nhưng chưa kịp bắt đầu thì một cơ thể lạnh ngắt đã im lặng áp sát vào lòng.
Động tác của Du Khuyết khựng lại.Không biết từ lúc nào, Tang Á đã chui vào lòng hắn, cằm tựa lên vai, cánh mũi tràn ngập mùi nhàn nhạt của pheromone.
Y còn nhớ hôm qua đối phương cũng ôm y thế này.
Tang Á nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Bôi thuốc thế này được không?...”
Tang Á thấy mình lạnh, cũng thấy đau.
Ôm lấy Du Khuyết có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.Trong mối quan hệ mập mờ không rõ ràng này, rất khó nói ai là người chủ động hơn, nhưng điều chắc chắn là — không ai từ chối chút hơi ấm hiếm hoi này.Du Khuyết ôm lấy thân hình gầy gò đó, trong lòng nghĩ: trùng cái bình thường đều như Phỉ Văn, vai rộng eo thô, vì sao Tang Á lại gầy đến thế?Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, dùng tăm bông chấm thuốc sát trùng, chậm rãi bôi lên vết thương.
Tang Á rùng mình một cáiLạnh quá.Du Khuyết tưởng y đau, động tác liền nhẹ đi: “Chịu một chút là được.”
Tang Á không nói, chỉ âm thầm điều chỉnh tư thế, gần như ngồi hẳn lên đùi Du Khuyết.
Y vươn tay vòng qua eo đối phương, ánh mắt hiện lên tia chiếm hữu mơ hồ, hỏi với giọng không rõ ý vị: “Trước đây từng có ai ngồi trong lòng anh thế này chưa?”
Du Khuyết bị y chọc cười: “Cậu nghĩ sao?”
Tang Á cảm thấy chắc là chưa.
Biết bao trùng cái khách hàng ở quán bar thường xuyên trêu ghẹo Du Khuyết, vậy mà hắn chẳng đoái hoài đến một ai, trừ lần đó trong phòng riêng ép y vào tường buông tay làm bậy, những lần khác đều rất đứng đắn—Có lẽ, hắn thực sự đặc biệt với mình.Một nhận thức chậm chạp nhưng rõ ràng dâng lên trong lòng Tang Á, khiến nơi sâu nhất trong tim y được lấp đầy một cách thỏa mãn.
Y dùng ngón tay lướt nhẹ qua cổ họng Du Khuyết, giọng trầm thấp: “Vậy là đúng rồi.
Sau này không được để trùng cái khác ngồi vào lòng anh, nghe chưa?”
Du Khuyết không đáp, chỉ nhìn y một cái thật sâu: “Cho dù cậu có là ông chủ của tôi, thì cũng không quản được chuyện này đâu.”
Tang Á cười nhạt: “Vậy ai mới quản được?”
Du Khuyết thu hồi ánh mắt: “Không ai cả.”
Câu này là thật, từ nhỏ đến lớn hắn đã không chịu để ai quản thúc.Dứt lời, Du Khuyết lấy ra một tuýp thuốc mỡ chống thấm nước từ hộp thuốc, tiếp tục bôi lên miệng vết thương, tránh để Tang Á tắm rồi lại nhiễm trùng.“Lẽ ra hôm qua tôi đi thì cậu nên nói, xử lý sớm sẽ không dễ bị viêm.”
Không ngờ câu này lại bị Tang Á chộp lấy, nheo mắt hỏi: “Hôm qua anh đi đâu?”
Tang Á biết rõ tình hình trong nhà Du Khuyết, không có trùng cái cũng chẳng có trùng đực, sinh hoạt rất quy củ.
Hôm qua nghe bảo vệ nói hắn vội vã rời quán khi trời còn chưa tối, rất khả nghi.Tang Á cong môi cười: “Không lẽ anh lén đi gặp tình nhân rồi?...”
Lúc nói câu này y vẫn cười, nhưng lại có chút nguy hiểm ẩn giấu.
Ai trong quán bar cũng biết Tang Á có vài phần ý tứ khó nói với Du Khuyết, nhìn chằm chằm bao lâu vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
Nếu bị mấy “con mèo hoang” ngoài kia lừa mất thì thật sự thú vị lắm...Du Khuyết nhìn sơ đã biết y đang nghĩ bậy, liền thản nhiên phủ nhận: “Không có, chỉ đón một người thân về nhà.”
Tang Á: “Người thân gì?”
Du Khuyết: “Một ông già lôi thôi.”
Nghe vậy Tang Á rốt cuộc cũng không hỏi nữa, chuyển chú ý sang mấy vết thương sau lưng.
Du Khuyết đã rất nhẹ tay, nhưng vết cắt lại nằm gần xương bả vai, mỗi lần bôi thuốc đều đau đến thấu xương, khiến y toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng dần tái đi.Du Khước chỉ cảm thấy giống như mình đang ôm một con vật nhỏ đáng thương trong lòng, mỗi lần tay hắn chạm đến vết thương trên lưng, đối phương lại run lên vì đau, cố gắng cuộn mình lại như muốn trốn đi.
Hắn đặt chai thuốc sang một bên, chẳng hiểu sao lại siết chặt vòng tay: “Đau đến thế sao?”
Trái tim lạnh như đá kia, vậy mà cũng bất giác mềm xuống vài phần.Tang Á vùi mặt vào hõm cổ Du Khuyết, nhắm mắt không đáp.
Y nhớ khi bị tước cánh năm xưa, mình gần như hấp hối nằm trên bàn phẫu thuật, máu từ sau lưng nhỏ tong tong xuống nền lạnh, không ai ôm y, cũng không ai chữa thương cho y, ngoài đau vẫn là đau, ngoài đau chỉ còn lại nỗi nhục nhã và tuyệt vọng khôn cùng.Y rõ ràng chẳng làm gì sai cả, vậy mà tại sao những kẻ đó lại có thể tước đoạt đôi cánh của y?
Tại sao tòa án quân sự lại nhốt y vào ngục?
Bao năm qua, mỗi đêm tỉnh mộng, Tang Á đều tự hỏi như thế — nhưng chưa bao giờ có được đáp án.Y ôm chặt lấy Du Khuyết, đôi môi tái nhợt run run mãi mới ép ra được một chữ, gần như không nghe nổi: “Đau.”
Du Khuyết không giỏi an ủi, chỉ biết kéo tấm áo bên cạnh choàng nhẹ qua vai y, rồi xoa xoa sau đầu y, giọng trầm thấp: “Thuốc bôi xong rồi, mai đóng vảy là hết đau.”
Tang Á ngẩng đầu lên từ lòng Du Khuyết, lông mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh dưới ánh đèn càng lộ vẻ tiều tụy: “Anh lại sắp đi rồi phải không?”
Du Khuyết nghe vậy khựng lại, lời sắp nói ra lại bị nuốt xuống, đổi giọng: “Không đi, ngồi với cậu một lúc.”
Sắc mặt Tang Á cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Y lại chôn mặt vào ngực Du Khuyết, chẳng biết nghĩ đến điều gì, bỗng thấp giọng hỏi: “Du Khuyết, nếu sau này anh cưới thư quân, thì chẳng phải sẽ không thể ôm tôi như thế này nữa à?”
Câu nói này nghe vào có chút trà xanh.Nhưng Du Khuyết lại không nghe ra được, hắn chỉ cảm thấy mình vẫn là một kẻ không hộ khẩu, căn bản không có tư cách cưới thư quân, bước vào cục diện chính trị của tinh cầu thì đến cả giấy chứng nhận cũng làm không nổi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chắc vậy.”
“Cậu làm sao biết được thư quân lại không phải là cậu?”
Những lời này ngược lại bị Du Khuyết nuốt trở vào bụng.Tang Á nghe xong, ánh mắt tối sầm xuống, nghiến răng nói: “Vậy anh tính cưới một loại thư quân như thế nào?”
Du Khuyết chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Dù trong lòng hắn có chút tình cảm với Tang Á, nhưng cũng không dám chắc sau này có thể thật sự cưới được y — bởi vì thân phận là một vấn đề quá lớn: “……”
Tang Á thấy hắn không trả lời, cụp mắt cười giễu: “Dù sao thì chắc chắn cũng không phải kiểu như tôi.
Cơ thể xấu xí, lại chẳng có gia thế gì.”
Du Khuyết vốn không nhạy với kiểu nói "trà" như vậy, nghe thế chỉ lặng lẽ nhìn vào tấm lưng đầy sẹo của Tang Á, không thể hình dung y đã trải qua những gì.
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên làn da gồ ghề, giọng khẽ khàng như một lời dỗ dành: “Không xấu.”
Tang Á không tin: “Vậy anh khen tôi vài câu đi, nói tôi xinh đẹp.”
Du Khuyết thật sự không nói được lời nào trái với lòng mình, nghe vậy chỉ nghiêng đầu tránh ánh mắt y: “Không khen.”
Tang Á liền đưa tay giữ lấy mặt Du Khuyết, ép hắn quay đầu lại, trán kề sát trán, hơi thở nóng rực phả lên môi, chỉ cách một chút nữa là hôn đến nơi: “Nói đi, đẹp.”
Du Khuyết không nói.Tang Á cau mày: “Nói.”
Du Khuyết vẫn không mở miệng, trong lòng nghĩ: có ai lại bắt người khác phải khen mình đẹp như thế chứ?Nhưng Tang Á dường như rất để tâm đến cái nhìn của Du Khuyết.
Y siết chặt ngón tay đối phương, kéo tay hắn đặt lên eo lưng mình, dẫn đường chạm vào những vết sẹo, sức mạnh ấy khiến đầu ngón tay Du Khuyết hơi tái xanh: “Một lần cũng không được sao?
Chỉ một lần thôi.”
Ánh mắt Tang Á đầy cố chấp, khàn khàn run rẩy: “Du Khuyết... mấy vết sẹo này... không xấu đúng không?”
Đôi mắt y đỏ hoe, giọng nói rạn vỡ: “Tôi cũng đâu muốn…”
Không muốn có những vết thương xấu xí này.“Đẹp.”
Du Khuyết bất ngờ lên tiếng, cắt đứt trạng thái tự giày vò của Tang Á.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hoe đỏ ấy, lòng bàn tay nóng ấm áp sát vào tấm lưng lạnh lẽo của đối phương, nghiêm túc nói từng chữ: “Mấy vết sẹo này không xấu.
Cậu rất đẹp.”
Thân thể Tang Á lập tức khựng lại.Du Khuyết còn định nói gì đó, thì ngay giây tiếp theo môi hắn đột nhiên nhói lên — hắn bị Tang Á hôn.Nụ hôn không hề báo trước của trùng cái ấy vừa vụng về lại vừa hung hăng, những chiếc răng cứng chạm vào môi lưỡi hắn, cắn ra mùi máu tanh ngọt nơi đầu lưỡi.Du Khuyết khựng lại, hoảng hốt muốn né tránh nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn.
Đầu lưỡi mềm lạnh dễ dàng cạy mở hàm răng hắn, trong khoảnh khắc ngơ ngác ấy, Du Khuyết nếm được vị mằn mặn xen lẫn mùi thuốc sát trùng, còn có cả vệt lệ lạnh buốt lăn dài trên gò má đối phương.Chỉ một chút lơ đãng ấy, Tang Á đã đè Du Khuyết xuống giường.
Y trút bỏ chiếc áo sơ mi khoác trên vai, thân hình gầy gò trắng đến chói mắt dưới ánh đèn, những vết sẹo loang lổ trên lưng càng trở nên rợn người.Tang Á đang không ngừng thử giới hạn của Du Khuyết.Y lặng lẽ cởi dây lưng, kéo quần dài xuống, toàn bộ cơ thể hiện ra trọn vẹn trước mặt đối phương.
Cặp lông mi rậm rạp khẽ rũ, y nhìn thẳng vào mắt Du Khuyết, giọng khàn khàn, chậm rãi hỏi: “Có đẹp không?”
Thanh âm trầm thấp như có móc câu giấu dưới đầu lưỡi, câu dẫn đến mức khó bề kháng cự.“……”
Du Khuyết dù từng có những giây phút mập mờ với Tang Á, nhưng chưa từng nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của đối phương.
Lúc hoàn hồn, hắn theo bản năng đẩy Tang Á ra bên cạnh, lại nghe thấy đối phương nghẹn một tiếng rên đau, thì ra là va trúng vết thương sau lưng.Sắc mặt Du Khuyết lập tức thay đổi: “Sao vậy?
Va vào vết thương rồi à?”
Tang Á cúi đầu không đáp, nhưng vết thương sau lưng quả thật lại rỉ máu.
Y chẳng trách Du Khuyết, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy đối phương lần nữa, giống như con thú nhỏ cuộn mình tìm nơi trú ẩn, nhưng lần này, y không chỉ đòi hỏi một cái ôm, Mà là nhiều hơn, mạnh bạo hơn.Tang Á vùi đầu trong lồng ngực Du Khuyết, dáng vẻ như loài rắn độc cuộn lại, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ đến nghẹt thở.
Y cắn môi, gắng nhịn cơn đau, ghé sát tai hắn thổi hơi thì thầm: “Du Khuyết… hôn lên những vết thương đó đi.”
Hôn một chút.Những vết sẹo mà khi nãy hắn từng nói là đẹp ấy.Chỉ có như vậy, Tang Á mới có thể xác nhận.
Liệu đối phương có thật sự không chán ghét y hay không...