- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 129: Xung đột
Chương 129: Xung đột
A Tuy hoàn toàn không biết Brande đang nghĩ gì trong lòng.
Cậu nghiêm túc giải quyết bữa sáng của mình: một miếng nuốt trọn bánh mì vị dâu, lại ừng ực uống sạch một hộp sữa bò.
Chợt nhớ ra mỹ nhân xinh đẹp bị nhốt trong lồng kia vẫn chưa được ăn gì, A Tuy liền bưng luôn bát canh thịt thú Lulu và trứng hấp trong khay, đặt ngay trước cửa lồng sắt.Hôm qua bị cắn một cú làm A Tuy vẫn còn sợ, trong lòng còn nguyên cảm giác bất an.
Cậu cẩn thận ngồi xổm bên ngoài lồng, dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng gõ gõ vào khay, rồi hướng về phía Brande nói ra một chữ: “Ăn.”
Brande hoàn toàn không phản ứng.
Y lạnh lùng nhắm mắt, thậm chí chẳng thèm nhìn A Tuy lấy một cái, hoàn toàn không hề sợ hành động vừa rồi sẽ khiến đối phương nổi giận rồi quất cho một trận đòn roi.A Tuy: “…”
Ồ, cái bát to quá, tay chui không lọt vào.Bây giờ mới chỉ sáu giờ rưỡi sáng, A Tuy vốn không định đi quấy rầy Hứa Sầm Phong sớm như vậy, nhưng cứ nhốt Brande trong lồng mãi cũng không phải cách.
Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ sáng bên ngoài cửa sổ phi thuyền, dứt khoát đứng dậy rời khỏi khoang, đi tìm Hứa Sầm Phong để lấy chìa khóa.Brande chỉ nghe thấy bên tai vang lên một trận sột soạt, rồi không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Có vẻ tên thủ lĩnh kia đã rời đi.
Y lặng lẽ mở mắt, cuối cùng quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy trước cửa lồng có đặt một phần đồ ăn còn hơi ấm, trong khe cửa còn nhét thêm một cây kẹo mút.Vị sữa.“…"
Brande thấy vậy, chậm rãi đưa tay cầm lấy cây kẹo mút kia, nhưng không biết nhớ ra điều gì, lại đặt nó trở về chỗ cũ.
Đã sáu ngày y không ăn uống gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù thân thể có cường tráng đến đâu cũng không cầm cự nổi.Nhưng tự tôn và kiêu ngạo trong lòng khiến y không thể cứ thế nằm trong lồng như chó mà ăn uống.Thường ngày A Tuy rất ít rời khỏi phi thuyền, nên khi cậu bất ngờ xuất hiện bên ngoài, đám tinh tặc đang bận rộn cũng không khỏi sững người, ánh mắt nhìn cậu đầy kiêng dè, rõ ràng là hình ảnh hôm nọ A Tuy vung kiếm giết sạch bọn chúng đã để lại ấn tượng quá sâu.A Tuy khoanh tay, ôm thanh trường kiếm đen tuyền trước ngực, đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó đi thẳng vào chiếc phi thuyền mà Hứa Sầm Phong ngủ lại tối qua, định tìm đối phương để lấy chìa khóa lồng, nhưng lại không thấy người đâu.“Thủ lĩnh, ngài tìm Quân sư à?
Ngài ấy trời còn chưa sáng đã dẫn một đội nhỏ ra ngoài mua vật tư rồi, chắc đến trưa mới về.”
Người lên tiếng là đầu bếp mập vừa nãy mang bữa sáng đến cho A Tuy.
Ông ôm một chậu bát đũa sạch đi ngang qua cửa phi thuyền, mặt lúc nào cũng nở một nụ cười tươi, trông chẳng giống chút nào với hình tượng tinh tặc giết người cướp của.Nghe nói mấy hôm trước, khi Liên minh Klett cướp một đoàn du lịch đã bắt theo luôn đầu bếp này.
Vì tay nghề của ông quá giỏi, nên bị giữ lại làm người nấu ăn lâu dài, mà ông thì lại hòa nhập rất tốt, sống ở đây như cá gặp nước, không có chút gì là không thích ứng.A Tuy không ngờ Hứa Sầm Phong đã ra ngoài, theo phản xạ muốn đưa tay gãi đầu nhưng lại cố nén lại, chỉ lãnh đạm “ừ” một tiếng: “Biết rồi.”
Đầu bếp mập cũng không ở lại lâu, xoay người đi chuẩn bị cơm trưa.
Dù gì Liên minh Klett cũng có mấy trăm tên tinh tặc, nấu xong bữa sáng là phải lo ngay đến bữa trưa, nếu không sẽ không kịp chuẩn bị.Chờ đầu bếp đi rồi, A Tuy mới quay lại lục tìm trong khoang.
Hứa Sầm Phong ra ngoài mua đồ chắc chắn sẽ không mang theo chìa khóa, dù sao hai người họ cũng đâu có hứng thú gì với việc giam giữ Brande như tên Carlos kia.Mắt A Tuy rất tinh, cậu phát hiện có thứ gì đó lóe sáng trong khe giữa chỗ ngồi của Hứa Sầm Phong, lôi ra xem thử thì quả nhiên là chìa khóa.“Thấy rồi!”
A Tuy vui vẻ tung chìa khóa lên không trung rồi nhanh tay đón lấy, hoàn toàn quên mất lời dặn: không được tùy tiện mở lồng, mà trước kia Hứa Sầm Phong từng nói.
Cậu quay về khoang thuyền của mình, lập tức mở khóa cho Brande.“Cạch— —”Brande rất mẫn cảm với âm thanh xích khóa, vừa nghe thấy động tĩnh phía sau, y liền theo bản năng ngồi thẳng dậy, vừa quay đầu thì thấy tên trùng đực kia đang mở khóa cho mình, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc.A Tuy mở nắp lồng lên, sau đó ngồi xổm xuống, lần lượt lấy từng bát thức ăn trong khay đặt trước mặt Brande, làm xong hết mới lui về chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống như ban nãy.A Tuy: “Ăn đi.”
Ngồi xa thế này rồi, chắc sẽ không bị cắn nữa đâu nhỉ?Brande nhíu mày nhìn chằm chằm A Tuy, lại thấy con trùng đực tóc đen kia trên mặt chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì, tựa như thực sự chỉ đơn thuần là đưa cơm cho y ăn.
Cuối cùng, thậm chí vì bị y nhìn lâu quá, cậu ta không nói một lời mà quay lưng lại, chỉ để lộ một bóng lưng nhàn nhạt, có phần lạnh nhạt.A Tuy là người mê sắc đẹp, bị đại mỹ nhân nhìn chằm chằm một hồi khiến cậu có chút ngại ngùng.Brande: “……”
Brande chậm rãi bước ra khỏi lồng giam, vóc người cao ráo đổ xuống mặt đất một bóng tối nặng nề, cổ tay vang lên tiếng xích sắt leng keng theo mỗi cử động.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng A Tuy, trong lòng nhanh chóng cân nhắc xem có nên nhân cơ hội bắt giữ tên thủ lĩnh này để thoát thân không, đầu ngón tay thậm chí đã âm thầm dài ra, đầu móng sắc nhọn lóe lên ánh hàn quang.Brande từ từ giơ tay lên, chuẩn bị tấn công vào lưng đối phương, nhưng ánh mắt vừa dừng lại trên gáy trắng nõn nhẵn mịn của A Tuy, động tác không khỏi khựng lại trong thoáng chốc.Trùng đực ở Sallyland vì số lượng quý hiếm nên địa vị vô cùng tôn quý, đặc biệt là ở Tây Bộ, nơi theo chế độ “tôn sùng trùng đực”, bọn họ nắm giữ quyền lực tuyệt đối.
Mà Nam Bộ vì thực lực quá yếu, từ lâu đã sáp nhập vào phạm vi cai quản của Tây Bộ.
Từng trùng cái từ khi mới sinh ra đã được dạy rằng phải bảo vệ trùng đực, giới quý tộc lại càng xem đó là điều hiển nhiên.Phần lớn quân thư đều theo đuổi vinh quang, làm tổn thương trùng đực là hành vi vô cùng nhục nhã.Thân phận tinh tặc của A Tuy luôn khiến Brande vô thức xem nhẹ giới tính của cậu, mãi đến lúc này mới chậm chạp nhận ra rằng thủ lĩnh tinh tặc trước mặt cũng là một trùng đực quý giá.
Chính một giây phân tâm ngắn ngủi này đã khiến y đánh mất cơ hội ra tay tốt nhất.A Tuy cảm thấy ngồi đối mặt với bức tường trông có hơi ngốc, dứt khoát xoay người lần nữa.
Brande thấy vậy lập tức giấu tay ra sau lưng, lại thấy trùng đực kia quét trường kiếm trong tay một cái, trực tiếp dùng mũi kiếm vớt lấy cây kẹo đang mắc ở cửa lồng sắt lại đây.A Tuy sáng nay ăn chưa đủ no.
Cậu xé bao bọc kẹo, quăng cây kẹo mút vào miệng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của đại mỹ nhân đang nhìn mình, không khỏi sững người: “……”
Sao y lại không chịu ăn cơm?Ngón tay giấu sau lưng của Brande khẽ động, lặng lẽ thu móng vuốt lại.
Y do dự một chốc, cuối cùng vẫn buông bỏ suy nghĩ trong lòng.Thôi vậy…Dù sao bây giờ thể lực của y cũng đã cạn kiệt, cho dù có thật sự bắt giữ trùng đực này thì cũng chưa chắc trốn thoát được.Brande thật ra cũng không có ý định tuyệt thực đến chết.
Trên phi thuyền không có bàn ăn, y chỉ có thể giống A Tuy, khoanh chân ngồi xuống đất.
Nửa người trên rắn chắc trần trụi lộ ra trong không khí, theo quy củ của Tây Bộ thì đây là điều không thể chấp nhận, nhưng Brande lại mặt không đổi sắc, bắt đầu ăn cơm trong khay.Trước khi bị Carlos bắt, y hẳn cũng là một quý tộc Đế Đô lớn lên trong môi trường giáo dục tốt.
Trong thần thái nơi khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ dịu dàng ôn hòa như ngọc, dù đã sáu ngày chưa ăn gì, nhưng giờ phút này cũng không hề ăn ngấu nghiến, mỗi cử động đều mang theo sự ưu nhã ăn sâu vào xương tủy.A Tuy từ nhỏ lớn lên ở thôn quê hẻo lánh, rất ít khi gặp người nào xinh đẹp tinh tế như vậy, không nhịn được lén nhìn thêm vài lần.
Nhưng vừa bị Brande bắt gặp, cậu lại giả vờ như không có gì, cúi đầu chăm chú lau thanh kiếm trong tay mình.Brande trước đó không để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện thủ lĩnh tinh tặc này trông cũng rất thanh tú.
Da dẻ trắng mịn, đôi mắt đen láy sáng trong, còn đẹp hơn cả nhiều trùng cái ở Nam Bộ.
Nếu đặt ở Đế Đô, chắc chắn sẽ được săn đón như báu vật, sống trong nhung lụa không phải là chuyện gì khó.Brande không hiểu vì sao đối phương lại muốn làm tinh tặc.Bữa cơm này ăn rất chậm, Brande cảm thấy ăn xong có lẽ sẽ bị nhốt trở lại lồng giam.
Dù sao hiện tại thân phận của y cũng là tù binh, là “thú cưng” của tên thủ lĩnh này.Brande ăn sạch đến hạt cuối cùng trong bát, cuối cùng đẩy chén ra một chút, yên lặng đợi A Tuy nhốt mình lại.
Nhưng đối phương chẳng có chút phản ứng nào, chỉ cúi đầu lau thanh kiếm trong tay.Thanh kiếm ấy rất dài, cực kỳ sắc bén, khắc hoa văn cổ xưa, nhìn qua có vẻ đã có tuổi đời.Brande bị Carlos dâng lên làm quà vì đôi cánh quý hiếm kia, giờ phút này không khỏi sinh ra một ý nghĩ, có lẽ tên tinh tặc này đang nghĩ làm thế nào để cắt lấy đôi cánh của y.
Y đưa tay chạm vào vết thương còn chưa lành nơi vai phải, như thể chẳng hề biết đau, cụp mắt lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở:“Cho dù cậu có giết chết tôi, cũng không thể lấy được cánh của tôi.”
Cánh của trùng cái Nam Bộ khi chết sẽ héo rụng và khô quắt lại, chỉ có thể lấy ra lúc còn sống.
Brande không sợ đau, còn đoàn tinh tặc này lại không có thuốc khiến trùng cái hiện nguyên hình.
Chỉ cần y không muốn, thì sẽ chẳng có ai lấy được cánh của y cả.Một chủng tộc từng huy hoàng nay đã gần như diệt tuyệt, những chiến sĩ vì tự do mà chết cũng đã quá nhiều rồi…A Tuy nghe vậy thì động tác khựng lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Brande, lại thấy đối phương đã tự mình ngồi trở lại trong lồng giam, còng sắt lạnh lẽo khóa trên cổ tay trắng bệch gầy gò, mang theo một vẻ đẹp kỳ dị, nhưng đồng thời cũng giam cầm tự do.Lúc trước Carlos đưa Brande đến chỉ giao chìa khóa lồng sắt, còn chìa khóa xiềng xích tay chân thì không đưa.A Tuy trở tay tra kiếm vào vỏ, đang định giải thích rằng mình không có ác ý, thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến một tràng tiếng khóc lóc ầm ĩ, trong lòng lấy làm nghi hoặc, không khỏi đẩy cửa khoang tàu bước ra.Liên minh Klett vốn là tổ chức tinh tặc theo quy tắc kẻ mạnh làm vua, mỗi lần cướp bóc đều đem những trùng đực thu được phân chia đều ra, đại thủ lĩnh chiếm phần nhiều nhất, những thủ lĩnh còn lại thì căn cứ theo thực lực mà tự phân phối.
Ở một góc độ nào đó, trùng đực đã trở thành tài sản riêng của bọn họ.Những trùng đực đó ngoài việc dùng để đổi tiền chuộc, còn có vài công dụng khác, ví dụ như...Lên giường.“Cứu mạng với!
Thả tôi ra!
Tôi thật sự không tiết ra được tin tức tố, tha cho tôi đi!”
Tam thủ lĩnh Hắc Nha đến từ Bắc Bộ nơi tôn sùng trùng cái, tính cách thô lỗ, đặc biệt thích “huấn luyện” mấy trùng đực trắng trẻo mịn màng.
A Tuy vừa bước ra khỏi khoang tàu liền trông thấy Hắc Nha ra lệnh cho thủ hạ lôi ra một loạt trùng đực bị nhốt trong tàu, cảnh tượng khóc lóc cầu xin vô cùng thê thảm.Hắc Nha túm lấy một trùng đực tóc nâu trong tay, nghe vậy liền hung hăng nhổ nước bọt xuống đất: “Phi!
Không tiết được tin tức tố?
Lừa quỷ chắc!
Nếu mày mà không thể tiết ra tin tức tố, tao sẽ để mày chảy máu khắp người!”
Trên giường, trùng cái cần tin tức tố của trùng đực để được an ủi, nếu không thì chẳng khác nào gãi ngứa qua lớp giày.
Nhưng trùng đực ở Sallyland phần lớn đều nhát gan, một khi hoảng sợ là chẳng tiết ra nổi gì, chẳng khác nào đàn ông Trái Đất không thể “lên”.Người ta không lên được, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép?“Dù ông có rút máu tôi cũng vô ích thôi!”
Hắc Nha lại không tin điều đó, bản thân hắn da vốn đen, lúc nổi giận trông càng hung ác dữ tợn hơn.
Bàn tay to như quạt lá vừa giơ lên, đang định dạy dỗ trùng đực kia một trận, ai ngờ ngay lúc ấy bên tai vang lên tiếng gió sắc lẹm, cổ liền cảm thấy lành lạnh, một thanh kiếm dài sắc bén đặt thẳng lên cổ hắn:“Thả cậu ấy ra.”
Không biết từ lúc nào A Tuy đã đứng sau lưng Hắc Nha, thanh kiếm trong tay khẽ ấn một cái, lưỡi kiếm lập tức cắt ra một đường máu mảnh.Hắc Nha kinh hãi quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc đen áo trắng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, lập tức sợ đến run lẩy bẩy, vội vàng buông tay khỏi trùng đực kia: “Đại…
đại thủ lĩnh!
Sao ngài lại ra đây?!”
A Tuy không để ý đến hắn, xoay cổ tay vung nhẹ một vòng, mũi kiếm chỉ thẳng về phía mấy trùng đực bị áp giải kia: “Từ giờ bọn họ thuộc về tôi, anh không được động vào nữa.”
Những trùng đực bị Hắc Nha bắt giữ kia chính là mấy người từng bị nhốt chung với A Tuy, trí nhớ A Tuy không tệ, còn nhớ rõ “mấy người bạn nhỏ” ấy.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, mình đã là đại thủ lĩnh rồi, muốn vài trùng đực thì chắc cũng không phải chuyện khó chứ?Hắc Nha ban nãy còn sợ đến run người, giờ nghe A Tuy muốn giành “tài sản” của mình, lập tức đổi sắc mặt: “Đại thủ lĩnh, trùng đực chúng ta cướp về đều được chia đều, không ai được cướp của đồng đội, đây là quy củ!”
A Tuy nghe vậy thì nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Chia đều?
Vậy sao trên phi thuyền của tôi không có lấy một tên trùng đực?”
Các thủ lĩnh khác ai cũng có vài chiếc phi thuyền và vô số trùng đực.
Nhưng A Tuy phát hiện từ khi lên làm đại thủ lĩnh đến giờ, mình chỉ có một chiếc tàu rách và một đại mỹ nhân trùng cái.Hắc Nha nghe vậy lập tức nghẹn lời, ấp úng không nói nổi câu nào.
Từ sau khi thủ lĩnh tiền nhiệm Klett bị ám sát, tài sản và trùng đực mà Klett cướp được đã bị hắn và Carlos chia nhau sạch sẽ.
A Tuy lại từ trên trời rơi xuống, tiếp nhận chức vị, đúng là tay trắng làm lại từ đầu.Nhưng lời này chắc chắn không thể nói ra.
Nếu lỡ A Tuy bắt bọn họ nôn hết ra thì sao?Hắc Nha gầm gừ giọng thô lỗ: “Đại thủ lĩnh, trùng đực là dựa vào bản lĩnh thật sự mà cướp được!
Chứ không phải chỉ dùng cái mồm mà giành!”
Hắn vất vả lắm mới cướp được mấy trùng đực này, dựa vào cái gì mà phải chia cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?!“Dựa vào bản lĩnh thật sự mà cướp à?”
A Tuy nghe thế thì nhai kỹ lại câu đó, như thể đã hiểu ra điều gì: “Vậy tôi có thể dùng bản lĩnh thật sự để cướp trùng đực của anh không?”
Hắc Nha nghe xong lại nghẹn lời: “Tôi...
Tôi đâu có nói vậy!”
Nhưng A Tuy đã nghĩ như thế rồi, cậu trở tay vác kiếm lên lưng, dứt khoát nói với Hắc Nha: “Anh qua đây đánh một trận với tôi, ai thắng thì đám trùng đực kia thuộc về người đó.”
Trong làng cổ võ của cậu có một quy tắc: ai có võ công cao nhất, mạnh nhất, thì sư huynh đệ đều phải nghe theo.Mà liên minh Klett vốn là ổ cướp, ai nắm đấm to người đó là lão đại.
Xét cho cùng thì cũng chẳng khác là bao, xem như cùng một đạo lý.Đám tinh tặc xung quanh thấy có trò vui liền hò reo ầm ĩ, lập tức xúm lại tạo thành một vòng tròn vây quanh:“Đánh đi!
Đánh đi!”
“Tam thủ lĩnh mau nghênh chiến!
Đánh cho hắn te tua máu chảy!”
Không biết ai hô lên câu này, tóm lại là nấp trong đám đông hỗn loạn không sao tìm được, nhưng lại dẫn đến một tràng hưởng ứng.
Rõ ràng đám tinh tặc này không phục chuyện A Tuy làm thủ lĩnh của liên minh Klett, đều đang hóng xem cậu bị lật đổ thế nào.Hắc Nha lập tức tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đêm hôm đó hắn đã tận mắt thấy những chiêu thức quỷ thần khó lường của A Tuy, mấy chục tinh tặc lao vào cũng không làm gì được cậu, giờ mà đấu tay đôi thì khác nào tự tìm đường chết?!Nhưng hắn còn có hơn trăm thuộc hạ, hôm nay mà tỏ ra yếu thế thì đám người phía dưới sao còn nể sợ hắn nữa?!A Tuy chờ mãi không nghe thấy Hắc Nha trả lời, bèn mặc định là đối phương không dám đánh, liền quay đầu gọi Heim và mấy người kia: “Qua đây, theo tôi.”
Heim nghe vậy thì mừng rỡ như điên, lập tức vùng ra khỏi tay tinh tặc, chạy nhào đến trốn sau lưng A Tuy.
Hôm ấy A Tuy nói muốn trốn khỏi ổ tinh tặc, bọn họ còn tưởng cậu bị ngốc, không ngờ mới mấy hôm mà đối phương lại thành đại thủ lĩnh của liên minh Klett rồi!Heim cảm động đến mức rưng rưng nước mắt: “A Tuy, cậu mau cứu bọn tôi đi, tên trùng cái đó đúng là điên thật rồi!
Hắn muốn bọn tôi cùng lên giường hầu hạ hắn!”
Tụi tôi có “lên” được đâu chứ!!A Tuy: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Cậu nói xong liền xoay người dẫn theo Heim và mấy người kia rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, sau lưng bỗng vang lên tiếng gió rít mạnh, chỉ thấy Hắc Nha đã bán hóa trùng, đầu ngón tay phồng lên dữ tợn, sắc mặt hung tợn nhào thẳng về phía cậu:“Đồ hùng trùng đáng chết!
Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?!”