52 - Đoàn du lịch Vịt Vàng Nhỏ
Lộ Viễn lúc nãy nói chọn hướng trái hoàn toàn là vì mê tín.
Còn đám trùng tộc thì đương nhiên chẳng tin mấy chuyện kiểu “trái cát phải hung” ấy.
Dựa theo thiết bị dò quét, phía bên phải số lượng biến dị chủng ít hơn rõ rệt, nhìn qua đúng là có vẻ an toàn hơn, dù thật ra chẳng ai biết được trong đó còn tiềm ẩn những gì.
Tình hình mơ hồ thế này, họ chỉ có thể tin vào công nghệ.
Lộ Viễn đã mở lời như thế, tiếp tục tranh cãi cũng vô ích.
Thượng tướng Safir trầm ngâm một lát rồi quyết định ra lệnh cho cả đội rẽ phải.
Vậy nhưng khi vừa đặt chân vào con đường nhỏ âm u ấy, tất cả lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải vì có gì tấn công họ.
Mà là... quá yên tĩnh.
Một thứ yên tĩnh không phải im lặng đơn thuần, mà là tĩnh mịch đến rợn người, cái chết được gói gọn trong từng phân không khí.
Họ thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập, tiếng máu chảy tí tách qua từng tĩnh mạch.
Phía cuối con đường.chỉ là một màu đen đặc quánh.
Từ bốn phía, sương mù dày đặc như thể sống dậy nuốt trọn mọi ánh sáng.
Những gốc cổ thụ che trời như những con quái vật khổng lồ, cành lá vặn vẹo như tay chân đang cố vươn ra khỏi đất, uốn lượn dưới lớp sương xám, dị dạng đến nghẹt thở.
“Cót… két…”
“Cót… két…”
Một âm thanh giòn tan, khẽ khàng vang lên từ phía trước, như thể… có ai đó đang gặm thứ gì đó cứng và giòn, giống như… xương.
Trong không khí đặc quánh ấy, âm thanh này chẳng khác nào tiếng còi báo động, khiến ai nấy đều nín thở, mở mắt nhìn nhau đầy cảnh giác.
Nhưng họ không thể quay đầu mà chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, tay siết chặt súng năng lượng, mỗi bước chân đều sẵn sàng đón lấy một cơn ác mộng.
Lộ Viễn là người đầu tiên phát hiện điều khác thường, phía trước lớp sương mờ mịt thấp thoáng hiện ra bóng dáng của một con chim đen khổng lồ, đang quay lưng lại với họ, cúi đầu cắn xé thứ gì đó.
Lông vũ của nó lấm tấm loang lổ, nhưng đến phần cổ thì đột ngột biến mất, thay vào đó là một mái tóc dài, đen rủ xuống như của con người.
Nếu không nhìn đến đôi chân chim sắc nhọn bên dưới, chỉ thoáng nhìn từ lưng, trông nó… giống như một con người đang ngồi ăn thịt trong rừng.
Một luồng khí lạnh từ xương sống chạy dọc lên gáy Lộ Viễn.
Anh rùng mình: “Cái thứ quỷ gì thế kia…?!”
Không cần ra lệnh, Justus đã phản ứng theo bản năng, không một tiếng động kéo Lộ Viễn ra sau lưng mình, đồng thời giơ tay ra hiệu cho toàn đội lập tức dừng lại.
Một cái chỉ tay nữa rút lui, im lặng quay lại.
Ngay cả Faus cũng không lên tiếng đùa giỡn như thường lệ, sắc mặt âm trầm như nước, lạnh lùng hạ lệnh cho binh lính rút lui trong im lặng, tuyệt đối không được gây ra tiếng động nào.
Đội quân tinh nhuệ tuân lệnh ngay lập tức.
Từng bước, từng người… rút lui như nước chảy.
Nhưng đúng lúc ấy một tiếng động chói tai xé tan toàn bộ yên tĩnh.
“Tách!”
Tiếng vang lạnh lẽo mà quen thuộc, là tiếng chụp hình.
Quay đầu lại, mọi người chết lặng khi thấy phóng viên Maus không biết đã rút máy ảnh ra từ lúc nào, và hắn đã bấm máy.
Tia flash lóe lên, trong bóng tối trở nên vô cùng chói mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, con quái vật kia hay bất kể là thứ gì đều ngừng lại.
Nó không còn ăn nữa.
Nó từ từ… xoay người.
Và khi khuôn mặt nó hiện rõ dưới ánh sáng mờ… toàn bộ đội ngũ không hẹn mà cùng hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy sinh vật đó,một con chim khổng lồ kỳ quái có đôi mắt hẹp dài xếch lên, hàng mi rậm như được chuốt kỹ, toát lên vẻ âm hiểm khác thường.
Mũi của nó không phải dạng chỉ có hai lỗ như các loài chim thường, mà nhô cao, thẳng như sống mũi con người.
Mỏ ngắn, sắc nhọn, cổ dài lại không phủ lông mà lốm đốm những khối u đỏ rực như máu.
Trên đỉnh đầu, từng sợi tóc dài như tơ rũ xuống, nửa che nửa hở, cả gương mặt mơ hồ mang dáng dấp nhân loại khiến người ta nhìn một cái mà sống lưng lạnh buốt.
“Khặc khặc khặc ~~~”
Một tràng cười the thé như tiếng phụ nữ vang lên từ cổ họng con chim, âm thanh ấy quẩn quanh trong rừng sâu âm u, sắc lạnh như dao, sắc bén đến mức khiến tim gan người ta co rút lại.
Tiếp đó, đôi cánh dài đến mấy mét của nó dang rộng trong một chuyển động đầy đe dọa, rồi lao vút về phía đội của Lộ Viễn như bóng quỷ giáng thế.
Sắc mặt Thượng tướng Safir lập tức biến đổi, giọng trầm khẩn cấp: “Không ổn!
Mau rút lui!
Đó là biến dị thể cấp T4!”
Tính đến hiện tại, đế quốc Sallyland mới chỉ từng ghi nhận biến dị chủng tối đa đến cấp T2.
Nhưng sinh vật trước mắt không những hình thái dị thường mà còn có dấu hiệu rõ rệt của ý thức và trí tuệ, ít nhất cũng thuộc cấp T4 trở lên!
Chẳng cần ai ra lệnh, cả đội đồng loạt xoay người rút lui, súng máy giương lên nổ đạn liên tiếp nhằm ngăn cản con quái điểu, nhưng tất cả đều đã quá muộn.
“Vụt—!”
Trong tiếng gió xé rít, con chim quái dị đã nhào tới từ trên cao, móng vuốt cứng như thép bất ngờ vồ trúng hai binh sĩ trùng cái, mang họ lao thẳng lên trời.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Gần như đồng thời, Lộ Viễn và Justus cùng giơ súng, nhắm thẳng vào đôi mắt đáng sợ kia mà bóp cò.
Liên tục mấy phát đạn rít qua không khí, dù không trực tiếp bắn trúng điểm yếu nhưng vẫn khiến con quái đau đớn, gào lên thảm thiết rồi vung chân thả rơi hai người kia xuống.
“Đội hai, đội ba lập tức yểm hộ thiết bị và giáo sư rút lui!
Đội một ở lại chặn hậu!”
Trong cơn nguy cấp, Thượng tướng Safir quả quyết hạ lệnh, bản thân lập tức dang rộng cánh, cùng đội một cất cánh lao lên bầu trời, quyết tâm chặn đứng con quái vật.
Justus không chút do dự, rút băng đạn phụ nhét vào tay Lộ Viễn, lại còn đẩy mạnh anh một cái: “Anh mau cùng họ rút lui ngay!
Em sẽ đến sau!”
Vừa dứt lời, đôi cánh bạc phía sau cậu tung mạnh, ánh sáng kim loại loang loáng, cả người như mũi tên lao vút lên cao.
Trong khoảnh khắc, Justus đã hoàn toàn bước vào trạng thái bán hóa trùng, lồng ghép giữa hình người và năng lực của giống loài, như chiến thần giữa trời, giằng co quyết liệt cùng quái điểu.
Lộ Viễn biết rõ năng lực chiến đấu của mình không cao, nếu cố chấp ở lại cũng chỉ là gánh nặng, vì vậy chỉ có thể quay người hỗ trợ đoàn rút lui.
Nhưng khi quay lại, anh lập tức nhìn thấy tên phóng viên Maus từ mạng tinh võng vẫn còn liều mạng đứng tại chỗ “rắc rắc” chụp ảnh giữa chiến trường!
Lộ Viễn nổi giận, gân xanh trên trán bật lên, không nói không rằng, đá thẳng vào mông hắn một cú: “Chụp cái mẹ gì mà chụp?!
Muốn chết thì đợi tôi rút xong đã!”
Chính cái tên này lúc nãy chụp ảnh không tắt tiếng, khiến con quái chim phát hiện ra đội, suýt nữa khiến cả đội toi mạng!
Lộ Viễn lúc này thật sự muốn đạp hắn gãy cổ cho rồi!
Tuy Maus sẵn sàng bỏ cả mạng vì tin tức nóng hổi, nhưng sau cú đá đó cũng biết thời thế, ôm khư khư cái máy ảnh trân quý rồi len lén chạy về phía trái theo đoàn người.
Trong khi đó, binh lính phía Bắc từ đầu đến giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Ánh mắt lạnh lùng, sắc như băng tuyết, không có lấy một tia dao động.
Đối với họ, những chiến binh của phương Bắc, việc liều mình vì người khác là chuyện ngu xuẩn.
Từ nhỏ, họ đã được dạy: sinh tồn là trên hết, lợi ích là tối thượng.
Ngay cả khi xưa còn chưa phân tách với phương Tây, tín ngưỡng ấy vẫn luôn là điều cốt lõi.
Một quân nhân trùng cái ngập ngừng nhìn sang Faus, thấp giọng hỏi: “Thủ lĩnh… chúng ta có giúp không… hay cứ rút lui trước đã?”
Faus siết chặt tay, gương mặt căng cứng như bị đè nén tới cực hạn.
Bắc – Tây vốn đã tích oán sâu dày, giữa hai bên chưa bao giờ có hòa khí, giấu dao sau lưng còn không hết ai lại đi hy sinh quân mình để cứu mấy tên quý tộc đạo đức giả kia?
Nhưng đây là con đường hắn chọn.
Nếu hắn rút lui, chẳng khác nào thừa nhận Lộ Viễn mới là người đúng, còn hắn, Faus là kẻ thua cuộc.
Điều đó đối với hắn là không thể chấp nhận được.
“Lên!”
Từng chữ từng chữ nghiến răng bật ra, đầy cay độc và căm hận.
Ngay khi tiếng hô vang lên, đôi cánh thuần hắc sau lưng Faus phanh mở, gió lạnh quét qua rừng như lưỡi dao cắt ngang.
Đôi tay hắn biến hóa, móng vuốt kéo dài, lớp vảy cứng như sắt phủ đầy cánh tay rồi phóng vút lên không, không hề do dự, trực diện lao vào chiến trường.
Đám quân phương Bắc còn lại nghe lệnh, do dự đôi chút nhưng cuối cùng cũng bung cánh, thân thể nhanh chóng bước vào trạng thái bán hóa trùng, sát khí cuồn cuộn, đồng loạt lao theo thủ lĩnh.
Khoảnh khắc ấy, khi những đôi cánh đen sải ngang bầu trời như một lời phản bội với tín ngưỡng bao đời của phương Bắc.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy… một mảnh ký ức bị phong kín chợt sống dậy: Khi xưa, khi đất đai chưa chia đôi, khi máu chưa chia thành ranh giới, tổ tiên của họ cũng từng sánh cánh với nhau chiến đấu.
Khi ấy, màu da chẳng là gì, đẳng cấp cũng chỉ là vỏ ngoài.
Chỉ có lưng kề lưng, sinh tử giao hòa mới là chân tình.
Nếu ta phải chết,
Không cần vàng bạc hay gấm lụa,
Chỉ xin một đôi cánh thuần khiết.
Cánh phải màu đen, cánh trái màu trắng.
Trước mộ ta, khắc lên phiến đá,
Những chiến tích ta từng mang,
Để trong giấc ngủ ngàn thu,
Ta vẫn không quên người từng chiến đấu bên ta.
Sự gia nhập của phương Bắc lập tức thay đổi cục diện.
Với số lượng vượt trội và bản tính hung hãn, các quân nhân phương Bắc nhanh chóng san sẻ áp lực cho phía Justus.
Nhưng con quái điểu kia vẫn quá mạnh, thân hình to lớn như pháo đài bay, móng vuốt thép cứng, tiếng hét xé tai… muốn diệt nó, vẫn còn một trận chiến dài.
Thượng tướng Safir hiển nhiên không ngờ Faus sẽ ra tay tương trợ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, chau mày hạ lệnh: “Cố gắng cầm cự thêm mười phút!
Nếu không được thì lập tức rút lui bằng đường không!
Không được chết vô ích!”
Theo phán đoán của Safir, mười phút đủ để Lộ Viễn và nhóm của anh rút khỏi khu vực nguy hiểm.
Nhưng ông không ngờ rằng con đường bên trái lại xuất hiện một bầy kiến bay khổng lồ, dày đặc như mây đen kéo tới, khiến nhóm Lộ Viễn không thể không quay đầu, bị ép trở lại con đường cũ.
“Đệt!”
Nhìn bầy kiến đang tràn ngập cả bầu trời lao tới như sóng thần, Lộ Viễn buột miệng mắng một tiếng.
Đám kiến bay biến dị này kích thước to bằng cả nắm tay người trưởng thành, dính đầy dịch nhầy ăn mòn và gây tê liệt thần kinh, chỉ cần mười giây thôi cũng đủ gặm sạch da thịt một người chỉ còn trơ lại bộ xương.
Lộ Viễn từng tận mắt chứng kiến bọn chúng xé xác con mồi to gấp hàng trăm lần kích thước của chúng trong khu rừng nguyên sinh.
Mỗi lần trông thấy là anh đều né đường khác mà đi, chẳng hiểu sao hôm nay lại tụ hội đông nghịt đến thế!
Những quân nhân trùng cái phụ trách bảo vệ lập tức thay băng đạn, giương súng lên điên cuồng bắn phá lên không trung.
Nhưng bầy kiến bay ào ào đổ xuống như vô tận, hết đợt này lại đợt khác, bắn mãi cũng không hết.
Một vị giáo sư già mặc đồ bảo hộ thấy tình hình mỗi lúc một tồi tệ, sốt ruột mở hộp dụng cụ ra, lớn tiếng hét lên:
“Trong hộp có súng phun lửa!
Mau dùng súng phun lửa thiêu chúng đi!”
Lạ lùng thay, lũ kiến bay ấy không hề tấn công Lộ Viễn.
Vừa nghe thấy có súng lửa, anh lập tức nhảy lên xe tải, mở hộp ra lục tìm, lôi một loạt ống tròn ra ném cho các quân nhân đang cầm cự:
“Dùng lửa!
Đốt sạch chúng!”
Hiệu quả tức thì.
So với đạn năng lượng, ngọn lửa từ súng phun lửa vừa nhanh vừa trực diện, khói cháy khét lẹt lập tức lan ra khắp nơi, từng mảng kiến bay cháy rụi thành tro đen.
Thế nhưng, lúc này, đội trưởng đội hai đột ngột cau mày, lên tiếng cảnh báo: “Không ổn!
Phía sau chúng có một con kiến chúa đang điều khiển cả bầy!”
Dõi theo hướng bầy kiến bay ken đặc, có thể thấy một con kiến khổng lồ, toàn thân trắng toát, nằm sụp giữa mặt đất, thân thể phập phồng nhẹ nhàng như đang đẻ trứng không ngơi nghỉ.
Dưới bụng nó là một khu ổ trứng khổng lồ, và trung bình mỗi phút lại có một đợt kiến bay mới nở ra.
Con kiến chúa được một tầng tầng lớp lớp kiến cao cấp hơn vây quanh bảo vệ, cần mẫn “làm việc”, tốc độ sinh sản rõ ràng vượt xa tốc độ mà lửa có thể tiêu diệt.
Lũ kiến mỗi lúc một nhiều, quân nhân trùng cái bắt đầu có dấu hiệu đuối sức.
Lộ Viễn siết chặt tay, chẳng trách giết mãi mà không hết, thì ra bọn chúng còn có khả năng… hồi sinh không giới hạn.
Dịch nhầy của kiến bay có tác dụng gây tê, sau khi bị cắn vài giây là cơ thể bắt đầu tê liệt, khó mà phản ứng.
Không ít quân nhân đã trúng độc, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ toàn đội sẽ bị tiêu diệt trong vài phút tới.
Ánh mắt Lộ Viễn dừng lại trên con kiến chúa.
Không chần chừ, anh rút khẩu súng năng lượng bên hông, ngắm bắn liên tục.
Nhưng đáng tiếc lớp da của nó quá dày, đạn bắn vào chỉ tạo ra vài vết cháy nhỏ, hoàn toàn không gây tổn hại gì nghiêm trọng.
Cắn răng hạ quyết tâm, Lộ Viễn nhặt lấy chiếc súng lửa cuối cùng trong hộp, không nói một lời, thừa lúc mọi người không để ý liền lao thẳng về phía kiến chúa.
Dù đám kiến bay không trực tiếp tấn công anh, nhưng khi hàng ngàn con cùng lúc va vào người, vẫn đau như bị dao cắt, rát bỏng từng tấc da thịt.
Phía sau có người hoảng hốt hét lên:
“Cậu làm gì vậy?!
Quá nguy hiểm!
Quay lại mau!”
Nhưng Lộ Viễn phớt lờ tất cả, lấy tay áo che miệng mũi, cầm súng lửa xông lên, vừa chạy vừa xịt lửa ra xung quanh, mở đường máu giữa biển kiến khổng lồ.
Con kiến chúa chính là trái tim của cả bầy, nhưng ngoài chức năng sinh sản thì nó hoàn toàn không có năng lực chiến đấu.
Đạn đã hết, Lộ Viễn không còn lựa chọn nào khác, anh rút con dao găm quân dụng từ sau lưng ra, mắt ánh lên một tia quyết tuyệt.
Không chần chừ thêm một giây, anh gầm nhẹ một tiếng, nâng dao thật cao rồi mạnh mẽ đâm thẳng vào đỉnh đầu của kiến chúa!
“Rắc!”
Chất lỏng đen kịt tiếp tục lan ra, ngấm dần vào lớp biểu bì của ấu trùng, rồi chảy dọc xuống làn da của mẫu hậu kiến.
“Chít——!!”
Tiếng kêu thê thảm rợn người bỗng vang lên, phá tan sự yên tĩnh rùng rợn trước đó.
Mẫu hậu vốn còn đang bình thản đẻ trứng, bất ngờ gào lên đau đớn, thân thể to lớn như phát cuồng mà giãy giụa, từ đỉnh đầu tuôn ra một làn khói xanh bốc lên nghi ngút.
Nó điên cuồng triệu tập bầy đàn lao tới giết chết Lộ Viễn.
Nhưng kỳ lạ thay đám kiến bay vừa mới áp sát vào anh, như bị thứ gì đó xua đuổi lại rít lên hoảng loạn rồi đồng loạt lùi ra xa, vòng vây quanh anh trong thoáng chốc vỡ tan như thuỷ tinh.
Chỉ đến lúc đó, Lộ Viễn mới phát hiện: chúng sợ máu của mình.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh không hề do dự, rút dao, rạch một nhát sâu nơi lòng bàn tay.
Máu tươi lập tức túa ra, thấm đẫm lưỡi dao.
Anh nắm chặt cán, nhảy vọt tới, đâm thẳng xuống!
“Phập!!”
Máu anh như axit ăn mòn, lần này, mũi dao không gặp chút cản trở nào, cắm phập vào giữa đầu mẫu hậu kiến!
Một tiếng gào rú xé toang không gian, thê thiết đến độ khiến màng nhĩ anh đau buốt, vang vọng khắp cánh rừng.
Chỉ trong chớp mắt, bầy kiến bay lượn tán loạn như ong vỡ tổ, cuống cuồng bỏ chạy không còn bóng dáng.
Trên bầu trời, con quái điểu mang gương mặt người vẫn đang giằng co dữ dội với đội quân của Justus.
Không biết vì linh cảm được điều gì, nó đột nhiên phát cuồng, đôi cánh dài hàng mét vung mạnh một cái, trực tiếp đánh bay mấy quân sĩ xung quanh, rồi lao thẳng xuống đất như mũi tên bạc, nhắm thẳng vào nơi Lộ Viễn đang đứng!
Trong rừng rậm, trứng của lũ kiến đột biến là mỹ vị khó cưỡng với loài chim săn.
Mẫu hậu đã chết, lớp trứng dưới bụng nó cũng chẳng còn ai bảo hộ.
Mùi máu tươi nồng nặc, cộng với tử khí lan tràn khiến con điểu dị dạng phát ra tràng cười the thé như tiếng oan hồn giữa đêm khuya, rõ ràng nó đang chuẩn bị mở tiệc thịnh soạn.
Justus thấy vậy mới giật mình nhận ra: Lộ Viễn đang ở ngay giữa đám kiến bay.
Mắt cậu mở lớn, đồng tử co rút mạnh, đôi cánh bạc lập tức bung ra hóa thành một cơn lốc lao vút về phía trước, định kéo người kia rời đi.
Nhưng con quái điểu nhanh hơn một nhịp.
Móng vuốt sắc như lưỡi dao xẹt ngang qua không khí, một cú quét ngang trời đã đánh Justus rơi mạnh xuống đất!
Rồi nó lao thẳng về phía Lộ Viễn, như dã thú vồ mồi.
“!!!!”
Ánh mắt Lộ Viễn chợt chấn động!
Anh tận mắt chứng kiến Justus bị đánh văng, trái tim như bị bóp nghẹt, một luồng giận dữ bùng cháy dữ dội trong lồng ngực!
Không kịp nghĩ gì, anh đột ngột lao lên, tránh thoát cú mổ nhọn hoắt của con quái vật trong gang tấc, vung tay siết chặt lấy cổ họng nó, lưỡi dao đẫm máu vạch một đường thật sâu!
"Xoẹt!"
Máu đen tuôn ra như suối, tóe lên khắp người Lộ Viễn.
Con quái điểu gào lên quằn quại, không thể tin nổi một con người, chỉ với con dao tầm thường lại có thể gây tổn thương cho nó.
Nhưng thực chất, không phải dao mà là máu của anh.
Chất dịch ấy ăn mòn cổ họng sinh vật, khói xanh bốc lên từng làn, khiến con quái điểu phát cuồng.
Nó giãy giụa đập cánh dữ dội, phát ra tiếng kêu đau đớn đến nhức óc, móng vuốt vung loạn, xé rách cánh tay phải của Lộ Viễn.
Song cái giá phải trả còn lớn hơn nhiều.
Đòn phản kháng của nó chỉ khiến vết thương thêm lan rộng.
Máu anh nhỏ tới đâu là da thịt nó bỏng rát tới đó.
Lộ Viễn nghiến răng, giữ chặt lấy cổ con quái điểu, ép chặt nó xuống nền đất lạnh, đâm dao liên tiếp vào cổ họng nó, từng nhát, từng nhát, không hề nương tay!
Vừa đâm, anh vừa hét: “ĐM mày!
Người tao vừa tìm được đấy!
Còn chưa kịp ôm cho đã mà mày đã dám đụng vào em ấy?!!”
“Mày xấu đau xấu đớn thế này còn không biết trốn mẹ mày dưới ổ à?
Còn mò ra đây tìm chết làm gì?!!”
Cả nửa khuôn mặt anh bị nhuộm đỏ bởi máu, sắc mặt lạnh lùng như Tử Thần tái thế.
Đám quân sĩ vốn đang định xông lên hỗ trợ cũng khựng lại, toàn thân như bị băng lạnh bao phủ.
Không ai dám bước thêm một bước, thứ khí tức toát ra từ người Lộ Viễn rõ ràng là của một sinh vật không thể đụng vào.
Chỉ có phóng viên Maus là mắt sáng như đèn, tay run run nâng máy quay, “tách tách tách” chụp lia lịa.
Tổ kiến đột biến!
Chim mặt người!
Máu đen và dao gãy!
Chỉ cần đăng lên tính võng thôi cậu ta chắc chắn sẽ nổi như cồn!
Lộ Viễn đâm đến khi lưỡi dao gãy làm đôi mới dừng tay.
Anh thở hồng hộc, ngồi bật dậy, toàn thân dính đầy máu, con quái điểu dưới thân đã bị đâm thành cái rổ rách, không thể sống thêm lần nữa.
Anh ném cái chuôi dao gãy xuống đất, đầu óc vừa bừng tỉnh từ cơn giận dữ, liền nhớ ra còn có người đang chờ mình.
—— Justus!
Lộ Viễn quay người, lao tới chỗ Justus ngã xuống.
Người kia vì chiến đấu quá lâu, gần như đã kiệt sức hoàn toàn, vết thương sâu đến lộ cả xương trắng, lớp da thịt nơi bụng bị móng vuốt xé toạc rách đến mức máu nhuộm đỏ cả quân phục, biến thành một màu đỏ thẫm kinh người.
Lộ Viễn ngã xuống bên cạnh, giọng khản đặc vì lo lắng:
“Justus?!”
Justus mở mắt, ánh nhìn mờ mịt dừng lại trên gương mặt anh.
Thấy Lộ Viễn đã bình an cậu mới nhẹ thở ra một hơi, cố gắng lắc đầu, giọng thì thào:
“…Không sao… em không sao…”
Thượng tướng Safir lập tức điều động quân y lao tới chữa trị.
Lộ Viễn đành phải lui lại, nhường chỗ.
Nhưng vừa đứng lên, mắt anh chợt tối sầm, cơ thể lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Một quân y vội vàng đỡ lấy anh, kinh hãi kêu lên: “Ngài không sao chứ?!”
Lộ Viễn cố gắng gượng dậy, cắn răng lắc mạnh đầu, gương mặt trắng bệch lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Không… không sao… tôi chỉ là hơi…”
“Chỉ là hơi… gì?”
Quân y cau mày tiến lại gần.
Choáng…
Còn chưa nói dứt câu, Lộ Viễn đã nhắm mắt, cả người mềm oặt ngã xuống.
Quân y hoảng hốt đỡ lấy anh theo bản năng, rồi chợt sững lại khi nhìn thấy phía sau lưng anh có những vết cào sâu hoắm, dữ tợn kéo dài từ bả vai đến sống lưng, máu đã khô lại thành màu nâu sẫm.
“Lấy hộp cứu thương lại đây!”
Quân y gấp gáp hô lớn, giọng đầy lo lắng.
“Bên này có thương binh!”
Trong hàng ngũ ấy, một vài người chỉ huy biết rõ thân phận trùng đực của Lộ Viễn.
Vừa nghe thấy anh bị thương cả đám lập tức biến sắc, vội vàng túm lấy y tá chạy đến, bầu không khí nhất thời hỗn loạn như có kẻ tấn công trại.
Mà Lộ Viễn thì chẳng hay biết gì cả.
Anh chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất rất dài.
Trong mơ, anh ngồi trên chiếc xe buýt màu vàng, lắc lư qua từng khúc cua của con đường núi gập ghềnh, từng cú xóc nảy khiến anh choáng váng đến mức giật mình tỉnh dậy.
Khi ý thức dần trở lại, Lộ Viễn mơ màng mở mắt, cảnh đầu tiên lọt vào tầm nhìn là mái vòm xanh lục của một chiếc lều quân dụng, bên dưới là lớp đệm khí mềm mại.
Chỉ cần cử động một ngón tay, anh lập tức cảm nhận được cơn tê rần lan dọc cả nửa bả vai.
Justus vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng.
Cậu thức trắng cả đêm, gần như không rời nửa bước.
Vừa thấy Lộ Viễn tỉnh lại Justus lập tức đứng dậy, vươn tay chạm nhẹ lên trán anh để đo nhiệt độ, đôi mày cau lại, giọng khàn đi vì lo lắng: “Còn chỗ nào thấy khó chịu không?”
Lộ Viễn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác mất vài giây mới hiểu được câu hỏi, chậm nửa nhịp hỏi lại:
“...Anh đang ở đâu vậy?”
Justus hạ giọng giải thích: “Trong lều.
Chúng ta sắp đến trung tâm rừng rồi.
Đợi trời sáng thêm một chút, đi thêm nửa ngày nữa là tới nơi.”
Khi Lộ Viễn bất tỉnh, Thượng tướng Safir lo ngại việc dừng chân quá lâu sẽ thu hút dị chủng khác nên đã lệnh cho cả đội tiếp tục hành quân.
May mắn là suốt dọc đường đi họ không đụng phải kẻ địch nào quá nguy hiểm.
Mãi đến gần rạng sáng, đoàn mới tạm nghỉ lại ở khu đất an toàn này.
Lộ Viễn cúi đầu nhìn cơ thể mình, phần thân trên đã được băng bó bằng vài lớp gạc trắng, vết thương hiển nhiên đã được xử lý.
Nhưng điều khiến anh chú ý hơn chính là người bên cạnh.
Justus chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, qua cổ áo lộ ra lớp băng quấn dày cộp, thậm chí còn có vài vết máu thấm ra ngoài.
Rõ ràng, cậu bị thương nặng hơn anh rất nhiều.
Lộ Viễn khẽ nhíu mày, cố ngồi dậy, hỏi:
“Em thì sao?
Vết thương của em thế nào rồi?”
Justus lắc đầu: “Em không sao cả.”
Nói rồi, cậu quỳ một gối bên mép giường, cẩn thận kiểm tra vết thương sau lưng Lộ Viễn.
Thấy băng gạc chưa thấm máu, cậu mới khẽ nghiêng đầu in lên gò má anh một nụ hôn nhẹ, lạnh như gió đêm.
“Ngài...”
Justus thì thầm, “...nếu phải nói thật lòng, em hối hận vì đã đưa ngài đến nơi này.”
Rừng sâu, nơi dị chủng ẩn mình khắp chốn, nguy hiểm luôn rình rập từng khắc, ngay cả chiến sĩ cấp S cũng khó bảo toàn mạng sống, huống hồ còn phải gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ người khác.
Suốt đêm qua, Justus đã hồi tưởng điên cuồng lại cảnh tấn công ngày hôm qua, tưởng tượng ra hàng vạn khả năng… và lần nào kết cục tốt nhất cũng chỉ là chết cùng nhau.
Chết cùng nhau...
Một viễn cảnh tàn nhẫn, nhưng lại khiến lòng cậu dấy lên một cảm xúc mơ hồ — vừa rung động, vừa hoảng sợ.
Cậu khao khát có thể ở bên Lộ Viễn mãi mãi, dù là trong sự hủy diệt, nhưng cậu không muốn làm tổn thương anh, không muốn chút nào cả.
Chỉ đến lúc này, Justus mới nhận ra, cậu đã hy vọng Lộ Viễn có thể sống sót, sống thật tốt, kể cả nếu cuộc sống ấy không có cậu bên cạnh.
Lộ Viễn nhìn thấy ánh mắt đầy tự trách và mâu thuẫn của cậu, lặng im vài giây rồi khẽ nói:
“...Nhưng anh thì không hối hận khi đến đây.”
Đôi mắt đỏ sẫm của Justus dừng lại trên gương mặt anh, sâu lắng mà sắc bén, như thể đã đoán được điều này từ lâu, chỉ là chưa từng nói ra.
“Ngài muốn tìm nơi mình từng đến, đúng không?”
Một nơi có thể gọi là quê hương.
Justus là người duy nhất đã tận mắt đưa Lộ Viễn ra khỏi khu rừng ấy, cậu biết rõ hơn bất cứ ai về thân phận đặc biệt của anh.
Lộ Viễn quá khác biệt với thế giới này, khác đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Ngoài ba từ “người ngoại lai”, Justus không thể tìm ra bất kỳ lời giải thích nào khác.
Justus thực ra chưa từng sợ việc Lộ Viễn sẽ cưới thêm những trùng cái khác.
Cậu vẫn luôn cho rằng Lộ Viễn chỉ đang kiếm tìm một nơi có thể gọi là quê hương.
Chính vì vậy, dù biết là không nên, cậu vẫn dẫn anh đến đây...
Chỉ đơn giản là như thế.
Thế nhưng, Lộ Viễn lại nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không còn quan trọng nữa rồi,
Justus.”
Có thể quay về hay không, với anh bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì.
Anh cùng đi chuyến hành trình này, không phải vì hi vọng, mà vì muốn ở bên người kia, dù là bảo vệ được hay không, chỉ cần ở cạnh đã đủ.
“Điều duy nhất anh quan tâm chỉ là sự an toàn của em.
Thế thôi.”
Khi một người đã chọn nơi này làm điểm dừng chân, thì gốc gác ở đâu, còn có nghĩa lý gì nữa?
Justus nghe vậy, khẽ nhíu mày, như vẫn chưa thể hiểu hết: “Nhưng em chắc chắn ngài vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó…”
Lộ Viễn không trả lời ngay.
Một lúc sau, anh mới thấp giọng nói: “Anh vẫn còn vài người bạn đồng hành đã mất liên lạc.
Anh muốn biết liệu họ có còn sống hay không.”
Ánh mắt Justus tối đi:
“Ngài còn có những đồng đội khác sao?”
Lộ Viễn khẽ “ừ”:
“Nếu anh có thể sống sót rời khỏi khu rừng đó, biết đâu họ cũng sẽ vậy.”
Justus không nỡ làm anh thất vọng, nhưng cũng không muốn che giấu hiện thực.
Cậu chậm rãi nói, giọng nặng nề như cơn gió thổi qua hẻm núi:
“Có thể sẽ khó lắm đấy, thưa ngài.
Không phải ai cũng giống ngài… mạnh mẽ đến mức ấy.”
Dù là trùng đực, cũng không phải ai cũng có thể tay không giết chết hai cá thể biến dị cấp T4, đó là một năng lực gần như vượt qua cả ranh giới thường thức.
Lộ Viễn không biết những gì đang xoay vòng trong đầu Justus.
Anh khẽ dịch người, nằm nghiêng trong đệm khí, rồi vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, ra hiệu:
“Khuya rồi.
Ngủ đi thôi.
Lần sau có gặp tình huống như hôm nay, em đừng thức canh anh nữa.
Về lều của mình mà ngủ.”
Justus lúc này mới thật sự an tâm khi thấy vết thương của Lộ Viễn không còn nghiêm trọng, thân thể cứng ngắc suốt mấy ngày cũng thả lỏng hơn đôi chút.
Cậu nằm xuống bên cạnh cùng anh đắp chăn qua loa, nhắm mắt thở dài:
“Thưa ngài, đây chính là lều của em.”
Trong quân đội, chỉ có chỉ huy cấp cao mới được ngủ riêng một lều.
Phó tướng như anh thì luôn phải ngủ chung cùng các binh sĩ.
Nói cách khác anh đã nhường chiếc giường duy nhất của mình cho Lộ Viễn.
Lộ Viễn: “…Ồ.”
Anh chẳng tỏ ra xấu hổ gì cả, chỉ nhắm mắt xoay người, thản nhiên chìm vào giấc ngủ.
Sau trận chiến lớn, tinh thần lực của các quân nhân rất dễ rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Nhất là khi bọn họ đang càng lúc càng tiến gần trung tâm của nguồn đá ô nhiễm, áp lực vô hình khiến không ít trùng cái trong đội rơi vào trạng thái đau đầu, hoảng loạn.
Thậm chí ngay cả những chiến sĩ đến từ phương Bắc, nơi có thể chất mạnh mẽ nhất cũng không tránh khỏi.
Sáng hôm sau, khi đội quân tiếp tục lên đường, Lộ Viễn dễ dàng nhận ra nhiều quân nhân ánh mắt đỏ ngầu, khí tức bức bối khó chịu, toàn thân như sắp bùng nổ.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía một vị giáo sư của Viện nghiên cứu đi cùng, hỏi nhỏ: “Họ có vẻ không ổn.
Lúc thanh tẩy nguồn đá thì phải làm sao?”
Vị giáo sư tóc bạc lắc đầu, chậm rãi đáp:
“Chuyện xử lý tinh thạch đã có chúng tôi lo.
Tinh thần bọn họ hiện giờ quá hỗn loạn, không thích hợp đến gần nguồn ô nhiễm đâu.”
Lộ Viễn gật đầu: “Thảo nào… giờ tôi mới hiểu vì sao cứ phải mang theo mấy vị lão sư trói gà còn không chặt như ngài.”
Hóa ra, các vị ấy chính là chìa khóa để thanh tẩy thứ mà chiến lực không thể chạm đến.
Càng đi sâu vào rừng Soritia, cảnh vật xung quanh lại càng trở nên quen thuộc với Lộ Viễn.
Anh ung dung chỉ đường cho Thượng tướng Safir, dẫn dắt cả đoàn người đi xuyên qua những khu vực nguy hiểm mà không hề do dự.
Lần này, chẳng ai dám hoài nghi lời anh, kể cả Faus luôn thích châm chọc cũng trở nên im ắng lạ thường.
Suốt hành trình, họ đi ngang qua ba hồ nước, hai khu đầm lầy, và cuối cùng khi hoàng hôn buông xuống, cả đoàn đã đến nơi cần đến: một biển hoa hồng bạt ngàn xuất hiện trong tầm mắt.
Nơi đây chính là trái tim của rừng Soritia, nơi mà tinh thạch ô nhiễm bị vùi sâu trong lòng đất.
Hoàng hôn dần rút về sau rặng núi, để lại phía chân trời những vệt mây đỏ rực như máu hòa với sắc hồng dịu dàng.
Ánh chiều tà vương vấn trên mép trời như bàn tay mềm mại níu lấy góc áo một người vừa quay đi.
Màu lam của ban đêm đang lên, quyện với màu phấn của nắng cuối ngày như khảm lên bầu trời một bức tranh vĩnh hằng.
Phía dưới sông núi liên miên bất tận, và biển hoa hồng mênh mông trải rộng đến tận chân trời.
Gió chiều lướt qua cánh rừng vắng, cuốn theo hương hoa dịu nhẹ, tung bay hàng triệu cánh hoa lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống thành một cơn mưa hoa diễm lệ.
Quạ trắng giang cánh bay ngang qua chân trời.
Hoa hồng vẫn bám rễ sâu nơi rừng già, kiêu hãnh vươn mình nở rộ giống như ký ức không thể bị thời gian vùi lấp, cùng nhau chứng kiến sự suy vong và trỗi dậy của vùng đất này.
Sallyland đã bao lâu rồi chưa từng được nhìn thấy một cảnh tượng tràn đầy sự sống đến như vậy.
Ngay cả binh sĩ đã quen với chinh chiến cũng bất giác dừng lại, lặng người trước vẻ đẹp choáng ngợp ấy.
Không ai ngờ, nơi ẩn giấu nguy hiểm tột cùng thế này lại có thể mỹ lệ đến vậy.
Một vị giáo sư già cầm trên tay thiết bị cảm ứng, không biết có phải vừa dò được tín hiệu của nguồn đá ô nhiễm hay không mà đèn báo bỗng nhấp nháy đỏ rực, đồng thời vang lên hai tiếng tít tít dồn dập.
Ông theo phản xạ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy kim chỉ trên thiết bị thẳng tắp hướng về phía biển hoa hồng trước mặt.
Trong cơn chấn động, ông ngẩng đầu nhìn thượng tướng Safir, khó tin lẩm bẩm:
“Thưa thượng tướng… chúng ta… chúng ta đã tìm thấy nguồn thạch ô nhiễm rồi sao?”
Câu nói cuối cùng vỡ ra nơi cuống họng, khàn hẳn đi, như thể niềm vui ấy quá lớn đến mức cổ họng cũng không còn chịu nổi.
Ngón tay ông run lẩy bẩy, cầm thiết bị mà không kiềm được xúc động, hai mắt dần đỏ hoe, rồi nước mắt già nua lặng lẽ rơi xuống từng giọt: “Chúng ta… cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi…”
Bao nhiêu sinh mạng chiến sĩ Sa Sallyland đã ngã xuống vì thứ này…
Bao nhiêu ngày đêm khổ sở, tìm kiếm trong tuyệt vọng, rốt cuộc giờ khắc này đã đến, tựa như một giấc mộng mà người ta không dám tin là thật.
Thượng tướng Safir nghe vậy khẽ nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt thành quyền, móng tay cắm vào da thịt mà chẳng hề hay.
Cảm giác đau buốt kia chẳng đáng là gì so với nỗi xót xa dâng lên trong lòng, một loại đau đớn không thành lời, là nỗi mất mát, là tàn dư của chiến tranh còn in hằn trên thân thể và linh hồn.
Thế nhưng bên dưới vẻ mỏi mệt, trên gương mặt phong trần kia lại lộ ra một tia nhẹ nhõm hiếm thấy, tựa như gánh nặng mang suốt bao năm cuối cùng cũng có thể gỡ xuống.
Khi ông lần nữa mở mắt ra, đôi mắt ấy đã không còn u ám mà tràn đầy ý chí sắt đá.
Ông cất giọng trầm ổn, dõng dạc truyền lệnh:
“Tất cả thương binh ở lại dưỡng sức tại chỗ, những người còn lại theo ta hộ tống thiết bị, tiến vào biển hoa tiêu diệt nguồn thạch ô nhiễm!”
Lộ Viễn từng đặt chân đến nơi này, lúc trở lại không khỏi có chút thất thần.
Nghe xong mệnh lệnh của Safir, anh lập tức lấy lại tinh thần, lặng lẽ nhập vào đội ngũ cùng tiến vào biển hoa.
Thế nhưng vừa khi vừa quay đầu, đã thấy Justus cũng bước theo sau, anh lập tức cau mày: “Em bị thương mà, theo anh làm gì?!”
Sắc mặt Justus còn hơi tái, song ánh mắt vẫn kiên nghị như mọi khi.
Cậu cong môi như đang cười nhạt:
“Ngài nói như thể… bản thân ngài không bị thương vậy.”
“Nhưng Anh không phải quân nhân trùng cái,” Lộ Viễn đáp, “Anh cũng không có nguy cơ bạo loạn tinh thần lực.”
Justus chẳng hề để tâm, vừa dùng súng vạch hoa mà đi, vừa chậm rãi bước sau qanh: “Không sao cả.
Em có thuốc trấn an.”
Lộ Viễn ngẫm nghĩ rồi cũng không nói gì thêm.
Dù sao anh cũng có chất ức chế tin tức tố, đến lúc cần thì hỗ trợ Justus cũng được, thế là mặc cho cậu cùng theo.
Họ tiếp tục tiến bước đi theo kim chỉ trên thiết bị, càng lúc càng tiến gần trung tâm của nguồn thạch.
Nhưng cùng với khoảng cách thu hẹp, mức độ ô nhiễm cũng tăng cao.
Áp lực tinh thần từ nguồn thạch khiến không ít quân nhân trùng cái bị ảnh hưởng nghiêm trọng, từng người một tụt lại phía sau, rốt cuộc chỉ còn vài giáo sư mặc giáp chống nhiễm tăng cường và Lộ Viễn là vẫn cố gắng cất bước…
Và cả Justus nữa.
Hô hấp của Lộ Viễn trở nên dồn dập, anh quay đầu nhìn lại liền thấy Justus vẫn lặng lẽ theo sau.
Cậu trắng bệch như tờ giấy, tinh thần rõ ràng đã căng tới cực hạn, vậy mà vẫn không dừng lại.
“Justus, em đừng đi nữa.”
Lộ Viễn khẽ gọi: “Em dừng lại tại đây đi, chờ anh trở về.”
Càng là quân nhân trùng cái cấp cao, mức ảnh hưởng từ tinh thần lực càng nặng nề.
Đến cả Safir cũng buộc phải lui lại, Justus một giống cái cấp S chắc chắn còn chịu đựng đau đớn hơn nhiều.
Justus chỉ khẽ lắc đầu, giọng vẫn bình tĩnh: “Không sao đâu.
Ngài cứ đi đi.
Em đi không nổi nữa thì sẽ dừng lại.”
Cậu biết Lộ Viễn không sợ ô nhiễm.
Nhưng cậu vẫn muốn theo anh, dù chỉ là một bước cũng được.
Lộ Viễn trầm mặc trong chốc lát, rồi nói:
“Vậy anh đi mười bước, em mới được bước một bước.
Nếu làm được, lúc quay lại anh sẽ tặng cho em một món quà.”
Justus hơi nhướng mày, cười nhạt:
“Quà gì?”
Lộ Viễn không trả lời, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng: “Đợi anh về rồi em sẽ biết.”
Nói rồi, anh xoay người, tiếp tục đẩy thiết bị cùng các giáo sư tiến về trước.
Giữa chừng quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy Justus ngoan ngoãn tụt lại phía sau, thật sự đi mười bước mới tiến một bước.
Trời dần tối.
Lộ Viễn cũng không rõ mình đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy đôi chân như hóa đá.
Ngay lúc anh sắp không chống nổi nữa máy dò ô nhiễm bỗng tít tít tít liên hồi, âm thanh sắc nhọn và gấp gáp vang lên khiến tất cả đứng sững lại.
Mấy giáo sư vội quỳ xuống, kiểm tra thiết bị tỉ mỉ.
Chỉ chốc lát sau, một người trong số họ mừng rỡ thốt lên:
“Nguồn thạch chính là ở đây!”
Lộ Viễn sững sờ, ngạc nhiên hỏi:
“Thật sự chắc chắn sao?!”
Một vị giáo sư lớn tuổi trong nhóm cẩn thận nhặt nắm đất dưới chân lên, mở đèn thăm dò soi kỹ, rồi lại cúi đầu xác nhận lần nữa: “Không sai đâu, nguyên thạch chắc chắn nằm ở đây.
Màu đất quanh khu vực này giống hệt với mẫu vật mà phòng thí nghiệm từng kiểm chứng trước đó!”
Câu nói vừa dứt, mấy người lập tức hành động.
Họ nhanh chóng lục trong thùng thiết bị ra những chiếc xẻng chuyên dụng, không nói một lời đồng loạt đào bới khu vực mục tiêu.
Năng lượng ô nhiễm của nguyên thạch chủ yếu phát ra từ phần lõi, chỉ cần lấy được lõi ra, phong kín trong hộp cách ly đặc biệt rồi mang về phòng thí nghiệm ở Sallyland để xử lý thì xem như nhiệm vụ lần này đã hoàn thành quá nửa.
Thấy vậy, Lộ Viễn cũng tìm một chiếc xẻng khác, định tham gia đào cùng.
Nhưng ngay lúc quay người lại, ánh mắt vô tình quét qua sau lưng, anh mới nhận ra phía sau là một thung lũng thấp trũng, lặng lẽ trải dài trong màn đêm.
Dưới ánh trăng lờ mờ như sương, tận đáy thung lũng dường như có một khối đen sì đang nằm im, âm u đến rợn người.
…Là gì vậy?
Lộ Viễn cau mày, lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
Không loại trừ khả năng đó là một loại biến dị thể đang ẩn nấp dưới kia.
Anh lập tức mượn một cặp ống nhòm hồng ngoại từ vị giáo sư bên cạnh, điều chỉnh tiêu cự rồi đưa mắt nhìn xuống đáy thung lũng.
Tuy nhiên, thứ hiện ra trước mắt anh không phải sinh vật, mà là... một chiếc xe buýt.
Một chiếc xe buýt cũ kỹ, méo mó, nằm gục trong bóng tối như một thi thể bị lãng quên.
Khung xe biến dạng nghiêm trọng, lớp sơn bạc màu phủ đầy bụi bặm và tro tàn.
Trong màn hình màu lục nhạt của ống nhòm, chiếc xe hiện lên như một di vật thời đại cũ, tang thương và hoang lạnh.
Lộ Viễn điều chỉnh độ phóng đại lên mức tối đa.
Dưới lớp bụi dày đặc, có thể lờ mờ thấy vài dòng chữ méo mó in trên thân xe, mực đã nhòe, nét chữ nghiêng vẹo nhưng vẫn đủ để đọc rõ…
“Đoàn du lịch Vịt Vàng Nhỏ.”
Một cảm giác lạnh sống lưng trườn qua cột sống anh.
Thứ này... sao lại xuất hiện ở đây?