Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 190: Phim chiếu



Rạng sáng ngày 1 tháng 10, mùa phim Quốc khánh chính thức bắt đầu.

Quốc khánh năm nay có thể nói là “thần tiên đánh nhau”, không chỉ có phim điệp viên của đạo diễn Quách Thụ do ảnh đế Hàn Việt đóng chính, mà còn có phim thảm họa do Đặng Văn Sơn và đạo diễn nổi tiếng Hollywood Pitt hợp tác chỉ đạo, Giải trí Hoàn Vũ chi mạnh tay sản xuất, còn mời các chuyên gia địa chất trong và ngoài nước làm cố vấn.

Hai bộ phim này tuy thể loại rất khác nhau, nhưng đều có một điểm chung.

Đó là đều có sự tham gia diễn xuất của Văn Đàn, tuy nói là vai khách mời nhưng đất diễn không hề ít.

Có người đi xem vì bản thân bộ phim, cũng có người đi xem vì Văn Đàn. Họ muốn xem thử, hơn một năm cô gia nhập Hoàn Vũ, tài nguyên phim ảnh liên tục, tài nguyên thời trang thăng hạng, rốt cuộc có thực sự xứng đáng với danh tiếng, hay chỉ đơn giản là vì người bạn trai đứng sau lưng cô.

Khá nhiều người mang theo thái độ phán xét bước vào rạp chiếu phim, đến lúc ra về thì đã cho thẳng năm sao.

[Phim của Quách Thụ thì không chê vào đâu được, trước khi xem tôi còn lo Văn Đàn diễn quá tệ, kéo chất lượng tổng thể xuống, không ngờ lúc cô ấy xuất hiện thật sự quá xuất sắc, nói cô ấy là điểm nhấn của bộ phim này cũng không quá lời.]

[Văn Đàn đẹp chết mất, gương mặt cô ấy thật sự rất hợp với màn ảnh rộng. Mỗi ánh mắt, mỗi biểu cảm đều có hồn, nếu không phải bị công ty cũ làm lỡ dở thì cô ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi!]

[Không nói nhiều, hai bộ phim Văn Đàn đóng tôi đều xem rồi, cứ nhắm mắt mà đi xem thôi, diễn xuất của cô ấy thật sự tốt hơn mấy tiểu hoa cùng lứa cả trăm lần.]

[Aaaa, bộ phim thảm họa cô ấy đóng với Quý Hồi làm tôi khóc lụt nhà luôn, chỉ muốn chết thay cô ấy thôi!]

[Đây có thể coi là bộ phim thảm họa hay nhất mấy năm gần đây, chi tiết logic điểm mười, không lừa gạt khán giả, cũng không có nhân vật “thánh mẫu”. Tuy biết nhân vật của Văn Đàn sẽ chết, nhưng lúc xem vẫn thấy rất đau lòng.]

[Cảnh đất sụt lún đó thật sự tuyệt đẹp! Nói nhỏ nè, thật sự rất muốn ship cô ấy với Quý Hồi ha ha ha!]

Sau khi phim chiếu, đã nhận được vô số lời khen ngợi.

Văn Đàn hiện đang rất nổi tiếng, Quách Thụ và Đặng Văn Sơn tất nhiên không thể bỏ qua sức hút tự thân của cô, các buổi roadshow đều muốn cô tham gia.

May mà Từ Thu đã sớm liệu trước tình hình này, ngay từ đầu trong hợp đồng đã quy định tỷ trọng cho hai bộ phim là ngang nhau, không ai thiệt thòi.

Tuy nhiên, dịp Quốc khánh vàng này ai cũng muốn nắm bắt. Văn Đàn cũng không muốn làm khán giả và người hâm mộ thất vọng, cơ bản là mỗi ngày bay đến một thành phố, có khi một ngày bay đến hai thành phố, cố gắng không bỏ lỡ buổi quảng bá nào của cả hai bộ phim.

Thời gian ngủ của cô, phần lớn đều ở trên máy bay.

Trong một buổi giao lưu trước khi chiếu của bộ phim thảm họa, có khán giả hỏi Văn Đàn: “Không biết có thể hỏi chị một câu hỏi hơi riêng tư một chút được không ạ?”

MC chương trình vừa định ngăn lại, Văn Đàn đã cầm micro mỉm cười nói: “Không sao đâu, nhưng tốt nhất vẫn nên hỏi những câu liên quan đến bộ phim.”

“Liên quan mà, liên quan mà!” Cô gái đặt câu hỏi kích động nói, “Em muốn hỏi là, nghe nói bộ phim này có mời các chuyên gia địa chất trong và ngoài nước đến làm cố vấn. Bạn trai chị là chuyên gia địa chất, vậy em muốn hỏi, bộ phim này… anh ấy có tham gia cố vấn không ạ?”

Câu hỏi này vừa được đặt ra, cả hội trường tức thì trở nên xôn xao.

Quý Hồi đứng bên cạnh, đưa tay che miệng cười.

Khóe môi Văn Đàn cong lên, nhưng lại trả lời úp mở: “Đợi đến khi phim kết thúc, bạn có thể xem phần credit cuối phim.”

Hai tiếng sau, đáp án được hé lộ.

Sau khi phần credit cuối phim hiện tên đạo diễn, diễn viên, nhân viên đoàn phim.

Còn có hai dòng chữ được in đậm.

Đặc biệt cảm ơn: Viện Nghiên cứu Địa chất Trung Quốc

Tổng chỉ đạo: Minh Trạc.

Ngay trong ngày hôm đó, chuyện tình cảm của Văn Đàn lại một lần nữa lên hot search.

Ngoài ra, còn có không ít fan hâm mộ chụp được ảnh, trong suốt một tuần Văn Đàn chạy roadshow khắp cả nước, Minh Trạc đều ở bên cạnh cô.



Quốc khánh kết thúc, công việc của Văn Đàn vẫn tiếp tục, Minh Trạc trở lại viện nghiên cứu làm việc.

Anh vừa đến văn phòng, Trần Ngôn Chu đã sáp lại gần, cười toe toét: “Thầy Minh, không ngờ anh lại lãng mạn đến thế!”

Wechat của Minh Trạc có rất nhiều bạn, bạn bè cũ, đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, và cả sinh viên các lớp tự chọn.

Khá nhiều người đã xem tin tức trên mạng, nhưng không một ai dám đến hóng chuyện.

Trước đó, ngoài việc chia sẻ một số tài liệu liên quan đến địa chất học, Minh Trạc gần như không cập nhật gì khác lên Khoảnh khắc.

Cho đến khi anh đăng dòng trạng thái đó.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đa số bọn họ đều không dám tin rằng bạn trai của Văn Đàn lại thực sự là anh.

Minh Trạc cuộn tài liệu lại, gõ nhẹ vào đầu cậu ta, cất giọng lười biếng: “Làm việc đi.”

Trần Ngôn Chu “dạ” một tiếng, lùi lại hai bước, rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, giáo sư Triệu nói, khi nào anh đến thì qua gặp ông ấy.”

Minh Trạc đứng dậy: “Biết rồi.”

Ngày Văn Đàn công khai tình cảm, Trần Ngôn Chu ở trong phòng thí nghiệm đến tận tối mới ra, lúc xem tin tức thì toàn là những lời chúc phúc, nên đã bỏ lỡ một số tình tiết quan trọng ở giữa.

Nhưng sau khi thân phận của Minh Trạc bị moi ra, giáo sư Triệu lại nhận được không ít cuộc điện thoại, cũng hiểu sơ qua tình hình.

Tiếng gõ cửa vang lên, giáo sư Triệu thổi nhẹ lớp bọt nổi trên mặt nước trong bình giữ nhiệt: “Vào đi.”

Minh Trạc dáng người cao thẳng: “Thầy tìm em.”

Giáo sư Triệu ra hiệu: “Ngồi đi.”

Minh Trạc đóng cửa lại, ngồi đối diện ông.

Giáo sư Triệu đặt tách trà xuống: “Năm ngoái cậu dẫn đội đi khảo sát ở sa mạc vất vả rồi, đợi cậu kết hôn, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép cưới nhiều thêm mấy ngày.”

Minh Trạc khẽ ngước mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Thầy không cần cố ý thăm dò em đâu.”

Giáo sư Triệu trợn mắt, râu dựng ngược: “Tôi thăm dò cậu cái gì, tôi…”

“Em biết ảnh là do ai chụp.”

Giáo sư Triệu lập tức im bặt, im lặng vài giây mới nói: “Chuyện này nói ra cũng tại tôi, là tôi se duyên lung tung, nếu không cũng không có những chuyện này.”

Minh Trạc không nói gì.

Giáo sư Triệu thở dài một hơi rồi mới tiếp tục: “Cô ấy đã xin nghỉ việc ngay hôm đó rồi, chắc là không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.”

Lúc Hứa Linh Nguyệt đến xin nghỉ việc, giáo sư Triệu hỏi cô ta tại sao lại làm vậy.

Hứa Linh Nguyệt mặt mày tái nhợt: “Em không cam tâm, em không thua kém gì cô ta, nhưng Minh Trạc lại cứ…”

Nói cô ta có hối hận không, chắc chắn là có.

Nhưng cô ta hối hận không phải vì mình đã làm chuyện đó, mà là hối hận vì đã gửi ảnh đi khi không biết gì cả.

Hứa Linh Nguyệt vẫn luôn chờ đợi, chờ một thời cơ thích hợp.

Nhưng cô ta không bao giờ ngờ được, cô gái đó lại là em họ của Minh Trạc, mà thân phận của anh cũng không hề tầm thường.

Trước đó, Hứa Linh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy, gia thế của mình tốt hơn Minh Trạc, vì vậy mới không thể chấp nhận được việc anh bỏ qua cô ta mà chọn một nữ diễn viên.

Việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích.

Giáo sư Triệu là bạn của cha Hứa Linh Nguyệt, hơn nữa cô ta cũng đã đi rồi, nên không thể thông báo phê bình về chuyện này trong viện được.

Ông uống một ngụm trà nữa, nhìn Minh Trạc với vẻ không chắc chắn: “Cậu nói sao?”

Minh Trạc vẫn không đổi sắc mặt: “Chẳng phải thầy nói sẽ cho em nghỉ phép cưới nhiều thêm mấy ngày sao.”

Giáo sư Triệu xua tay một cách hào phóng: “Được, cậu nói mấy ngày cũng được, tôi…”

“Một tháng.”

Giáo sư Triệu: “…”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 191: Thoát fan



Mãi đến giữa tháng Mười, Văn Đàn mới chạy xong các buổi quảng bá phim và có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Từ Thu chia sẻ với cô tin tức mới nhất về Sáng Mỹ: “Giám đốc Tưởng chạy rồi, ông ta đẩy quản lý cũ của em ra chịu tội thay, khả năng cao cô ta sẽ phải ngồi tù hơn mười năm.”

Văn Đàn có chút bất ngờ: “Cho dù chuyện của Quý Tư Tư khiến giá cổ phiếu Sáng Mỹ trượt dài phải hủy niêm yết, công ty vẫn còn các nghệ sĩ khác mà, sao lại có thể…”

Từ Thu cười: “Sáng Mỹ không chỉ có mỗi vấn đề của Quý Tư Tư đâu.”

Khi có một con gián xuất hiện trước mặt em, điều đó có nghĩa là trong nhà đã có cả một ổ gián rồi.

Giải trí Sáng Mỹ ban đầu chính là dựa vào việc thổi phồng scandal tình cảm giữa Văn Đàn và Mạnh Trần An để lên sàn chứng khoán, trong quá trình đó cũng không thiếu những thủ đoạn khác. Không bị điều tra thì thôi, một khi đã bị điều tra thì không thể che giấu được gì nữa.

Giám đốc Tưởng vốn dĩ cũng không muốn tâm huyết bao năm gây dựng của mình cứ thế đổ sông đổ biển, đã chạy vạy khắp nơi tìm mối quan hệ hòng vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng ông ta lại đắc tội với nhà họ Minh, không ai dám nhúng tay vào giúp đỡ.

Nếu Minh Ứng Chương không lên tiếng thì còn đỡ, có lẽ Sáng Mỹ cũng cứ thế mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng oái oăm thay, Minh Ứng Chương lại đặc biệt mời cục trưởng cục thuế ăn một bữa cơm.

Sau đó liền có người đến điều tra thuế của Sáng Mỹ, phát hiện Sáng Mỹ không chỉ trốn thuế của công ty, mà phần lớn nghệ sĩ trực thuộc cũng dính líu.

Các nghệ sĩ hoàn toàn không hề hay biết, nhưng cũng buộc phải tạm dừng công việc để phối hợp điều tra.

Và khoản tiền khổng lồ này dĩ nhiên là đã chui vào túi giám đốc Tưởng.

Giám đốc Tưởng đã cao chạy xa bay ngay khi Sáng Mỹ bắt đầu bị điều tra thuế, pháp nhân của công ty đã chuyển sang chị Mạch trước đó lâu rồi.

Quý Tư Tư liên tiếp bị các nhãn hàng hợp tác hủy hợp đồng, đối phương cũng đang đòi cô ta bồi thường thiệt hại. Nhưng với tình hình của Sáng Mỹ hiện tại, Quý Tư Tư ngay cả luật sư cũng không biết tìm ai, ngoài việc phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, còn phải nộp bù thuế. Các nhà đầu tư đứng sau cũng không ai muốn dính dáng đến cô ta, thậm chí bên phía Chung Gia Tường còn có tin đồn muốn quay lại bộ phim.

Phía đoàn làm phim “Thất Ngữ” cũng hối hận không thôi, nhìn thấy độ hot của Văn Đàn lớn như vậy mà không thể ké fame được. Nếu Quý Tư Tư chỉ dính vấn đề đạo đức thì còn đỡ, phim có thể trì hoãn hai năm rồi chiếu.

Nhưng giờ cô ta lại dính líu đến vấn đề thuế má, về cơ bản đã bị cấm sóng từ cấp trên, bộ phim không còn khả năng ra rạp nữa.

Lúc Văn Đàn bước ra khỏi Giải trí Hoàn Vũ, bầu trời nắng rực rỡ, chói chang khiến người ta không mở nổi mắt.

Cô đứng đó, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Mọi chuyện dường như đã kết thúc.

Lúc này, điện thoại của Văn Đàn rung lên hai lần. Là cháu gái của bà Trương gửi tin nhắn cho cô, nói rằng khu chung cư của họ sắp giải tỏa, hỏi cô khi nào có thời gian về ký giấy tờ.

Văn Đàn chỉ có hai ngày này để nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ phải vào đoàn phim mới.

Cô bảo Văn Văn đặt vé máy bay tối nay, bay về Khánh An.

Văn Văn đi cùng cô.

Chuyến đi này của họ là đột xuất, lại là lịch trình cá nhân, nên không bị fan hay fan cuồng phát hiện, mọi việc đều khá suôn sẻ.

Khi Văn Đàn đến dưới lầu chung cư, cháu gái của bà Trương đã đợi sẵn ở đó.

Kiều Kiều nhìn thấy Văn Đàn, cười toe toét nói: “Chị Văn Đàn lại xinh đẹp hơn rồi.”

Khóe môi Văn Đàn cong lên, cô đưa món quà mua ở sân bay cho cô bé, hỏi: “Bà của em vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe ạ, chỉ là chân cẳng không còn lanh lẹ nữa. Trước đây bảo bà chuyển đến ở cùng nhà em, bà nhất định không chịu, giờ thì cuối cùng cũng có lý do rồi.”

Kiều Kiều dẫn Văn Đàn đến văn phòng giải tỏa đền bù ký giấy tờ, hẹn cô sau này có dịp đến Giang Thành sẽ cùng nhau ăn cơm rồi rời đi.

Văn Đàn dùng chìa khóa mở cửa, căn nhà vẫn y như lúc cô rời đi vào dịp Tết.

Văn Văn nhìn quanh một lượt, hỏi cô: “Chị Văn Đàn, những thứ nào cần giữ lại, những thứ nào không cần ạ?”

Văn Đàn thu lại ánh mắt: “Em cứ ngồi nghỉ đi, để chị dọn cho.”

Đây đều là những đồ vật từ rất lâu của cô, còn có một vài kỷ vật cũ của bà ngoại. Văn Đàn cũng không biết thứ nào cần giữ, thứ nào không, chỉ có thể vừa dọn dẹp vừa xem xét.

Văn Văn nói: “Vậy em xuống lầu tìm cho chị mấy cái thùng nhé.”

Văn Đàn đáp: “Được.”

Cô bước vào phòng ngủ, nhìn nơi mình đã lớn lên từ nhỏ, ít nhiều vẫn có chút lưu luyến.

Sau khi chụp xong hai tấm ảnh làm kỷ niệm, Văn Đàn bắt đầu dọn dẹp bàn học.

Khi cô cầm lấy cuốn sách dưới cùng, định đặt chung với những cuốn khác, thì có thứ gì đó bất ngờ rơi ra.

Văn Đàn cụp mắt nhìn, là một tờ giấy gấp đôi.

Cô tò mò nhặt lên, chẳng lẽ nào lại đúng như lời cô nói, hồi đi học có ai đó đã lén nhét thư tình vào sách của cô sao?

Nhưng ngay khi nhìn thấy chữ đầu tiên, Văn Đàn đã nhận ra, đó là nét chữ của Minh Trạc.

Văn Đàn còn chưa kịp xem kỹ, Văn Văn đã kích động chạy vào: “Chị Văn Đàn, chị mau xem Weibo đi!!!”

Văn Đàn cất lá thư đi, cầm điện thoại lên: “Sao vậy?”

“Chị Mạch! Chị ấy bóc phốt Sáng Mỹ với cả Mạnh Trần An rồi!”

Mười phút trước, chị Mạch đã đăng một bài viết dài trên Weibo, kể chi tiết những việc chị ta đã làm dưới sự áp bức của giám đốc Tưởng ở Sáng Mỹ trong những năm qua.

Trong đó bao gồm việc Sáng Mỹ ban đầu đã ngầm đồng ý để Mạnh Trần An dàn xếp chụp được ảnh anh ta ăn tối cùng Văn Đàn nhằm đàm phán cổ phần và lợi nhuận với Giải trí Hoàn Vũ, rồi bắt đầu chiến dịch marketing thổi phồng mối quan hệ của họ. Không chỉ dùng tiền vi phạm hợp đồng để đe dọa Văn Đàn chấp nhận trở thành người yêu hợp đồng với Mạnh Trần An, mà còn ép cô ký thỏa thuận bảo mật.

Ngoài ra, bài viết còn miêu tả chi tiết cách Quý Tư Tư cùng giám đốc Tưởng tiếp cận nhà đầu tư của “Lạc Thần Phú”, cướp đi kịch bản vốn thuộc về Văn Đàn.

Lý do giám đốc Tưởng không đưa tài nguyên cho Văn Đàn là vì cô không chịu tham gia các buổi tiệc rượu do ông ta tổ chức, không giúp ông ta lôi kéo thêm đối tác. Nhưng những bộ phim chiếu mạng mà Văn Đàn đóng tuy không nổi đình nổi đám, nhưng cũng đều kiếm ra tiền, vì vậy giám đốc Tưởng cũng không muốn để cô rời đi, muốn vắt kiệt mọi giá trị của cô.

Giờ giám đốc Tưởng đã bỏ trốn, chị Mạch với tư cách là pháp nhân, chắc chắn không tránh khỏi việc ngồi tù.

Việc chị ta đăng bài viết dài này vào phút cuối cùng chẳng khác nào “vò đã mẻ lại sứt thêm”. Đối với chị ta bây giờ, việc công khai những trách nhiệm hình sự phải gánh chịu khi vi phạm thỏa thuận bảo mật hoàn toàn chẳng là gì cả, cùng lắm là ngồi tù thêm vài năm, dù sao cả đời này cũng đã bị hủy hoại rồi.

[Trời đất ơi, Sáng Mỹ điên thật rồi, Văn Đàn cũng quá thảm thương đi…]

[Mạnh Trần An thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt… Ép người khác làm người yêu hợp đồng với mình. Trời ạ, vậy mà fan của anh ta vẫn còn chửi rủa Văn Đàn suốt ba năm trời???]

[Cứu mạng, không dám tưởng tượng mấy năm nay Văn Đàn đã sống như thế nào, vừa bị công ty bóc lột, vừa bị Mạnh Trần An lợi dụng, nếu là tôi, tôi sẽ phát điên mất!]

Mạnh Trần An nhanh chóng lên hot search, nhưng khác với việc fan của anh ta trước đây chỉ một mực chửi bới Văn Đàn, bây giờ toàn là những lời chỉ trích nhắm vào anh ta.

Ngoại trừ một bộ phận fan vẫn khăng khăng tin rằng anh ta vô tội, phần lớn còn lại đều yêu cầu anh ta ra mặt giải thích, thậm chí bắt đầu thoát fan hàng loạt, nói rằng bao nhiêu năm thanh xuân của mình đã cho chó ăn hết rồi.

Mãi đến nửa đêm Mạnh Trần An mới đăng bài phản hồi: [Quá khứ là do tôi còn trẻ người non dạ, vẫn luôn rất xin lỗi vì đã gây ra nhiều tổn thương cho Văn Đàn. Tôi cũng đã nghiêm túc kiểm điểm bản thân, thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với những người hâm mộ đã yêu mến tôi bấy lâu nay. Tôi sẽ rút lui khỏi làng giải trí kể từ hôm nay, chúc mọi người mọi điều tốt đẹp. Cuối cùng, một lần nữa chân thành xin lỗi Văn Đàn.]
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 192: Thư tình



Chiêu này của Mạnh Trần An thực ra rất thông minh. Chị Mạch đã ra mặt bóc phốt như vậy, nếu anh ta cứ im lặng không phản hồi thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Còn như hiện tại, ra mặt xin lỗi và tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, tuy sẽ mất đi phần lớn người hâm mộ, nhưng những fan trung thành thấy anh ta sắp rút lui sẽ chỉ càng thêm hết lòng vì anh ta.

Mạnh Trần An hoạt động trong làng giải trí nhiều năm, vốn dĩ đã là một nửa tư bản, năm ngoái lại cùng người khác mở một công ty điện ảnh và truyền hình, nhưng các dự án triển khai vẫn không mấy suôn sẻ.

Anh ta cũng biết lý do tại sao, nên lần này dứt khoát rút lui khỏi làng giải trí, dùng tài nguyên trong tay để lăng xê người mới, trở thành một nhà tư bản hoàn toàn, bản thân chỉ cần đứng sau ung dung đếm tiền là được.

Không làm ngôi sao, không phải đối mặt với sự phán xét của công chúng, cuộc sống còn có thể tự do tự tại hơn một chút.

Dù Mạnh Trần An đăng Weibo xin lỗi vào lúc nửa đêm, nhưng vẫn có không ít người thức hóng chuyện, Văn Đàn cũng nhận được rất nhiều lời hỏi thăm.

Ôn Thư Đồng trực tiếp gọi điện cho cô: “Cô bạn à, đồng cảm với cô ba giây.”

Văn Đàn đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, cầm điện thoại dịu dàng mỉm cười: “Đã qua lâu rồi.”

“Trước đây tôi đã thấy Mạnh Trần An khá giả tạo rồi, còn khá thắc mắc sao cô lại thích anh ta. Không ngờ, thật không ngờ.” Ôn Thư Đồng thở dài nói, “Tôi thật sự nghi ngờ, nếu không phải lúc đầu trợ lý của tôi sớm phát hiện anh ta sắp xếp paparazzi, thì người bị anh ta trói buộc thổi phồng chuyện tình cảm chính là tôi rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.”

Văn Đàn vừa định trả lời, Ôn Thư Đồng lại buôn chuyện: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái chuyện của bạn trai cô hồi đó có thật không vậy?”

Văn Đàn nhất thời không phản ứng kịp: “Chuyện gì?”

Ôn Thư Đồng nói úp mở: “Chính là chuyện mười năm trước anh ta vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia đình đó.”

Văn Đàn nhớ ra rồi, cô khẽ cười: “Không phải, là một vài lý do khác.”

Ôn Thư Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì sợ gì. Cô không biết đâu, từ khi cô công khai tình cảm, tối nào tôi cũng không ngủ ngon được, sợ không cẩn thận nghe ngóng được chuyện riêng tư của bạn trai cô, rồi lại không cẩn thận chia rẽ tình cảm của hai người, thì sự nghiệp của tôi thật sự nguy to rồi.”

“Làm gì có chuyện khoa trương như vậy.”

“Không hề khoa trương chút nào, cô cũng kín tiếng quá đi. Nếu tôi có một người bạn trai như vậy, tôi đã cho cả thế giới biết từ lâu rồi!”

Sau khi nói chuyện xong với Ôn Thư Đồng, Văn Đàn cúp máy.

Cô lại nhìn lá thư tình trong tay, khóe môi cong lên một đường cong dịu dàng.

[Em tình cờ bước vào cuộc sống không mấy tự hào của anh. Kể từ ngày đó, cuộc sống của anh đã bắt đầu thay đổi. Hô hấp của anh trở nên nhẹ nhõm hơn, những điều anh ghét cũng dần bớt đi, anh có thể tự do thưởng thức những điều đáng trân trọng. Anh yêu em, anh sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu em, không ai có thể chia cắt chúng ta. Kể cả là em, cũng không được.]



Ngày hôm sau là thứ Sáu, Văn Đàn ngủ đến trưa, gọi chuyển phát nhanh gửi đồ đạc đã thu dọn đến Giang Thành xong, rồi cùng Văn Văn ra sân bay.

Lúc xuống máy bay, đã có tài xế đến đón.

Văn Văn ngáp dài hỏi cô: “Chị Văn Đàn, về nhà ạ?”

Văn Đàn liếc nhìn đồng hồ: “Đến Đại học Giang Thành đi.”

Bây giờ qua đó, vừa kịp giờ môn tự chọn.

Một tiếng sau, xe dừng ở cổng sau trường.

Văn Đàn quen đường thuộc lối tìm đến văn phòng của Minh Trạc, định cho anh một bất ngờ.

Ai ngờ giọng nói của Minh Trạc lại vang lên từ phía sau: “Đến khi nào vậy?”

Văn Đàn xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Em định tìm cho mình một công việc làm thêm, thầy Minh còn thiếu trợ giảng không ạ?”

Minh Trạc nhìn cô cười: “Thiếu.”

Anh mặc vest, đeo kính gọng vàng, rõ ràng là vẻ xa cách từ chối người khác ngàn dặm, nhưng giờ phút này trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy lại tràn ngập bóng hình cô.

Văn Đàn hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Cô kiễng chân lên, vừa định hôn anh thì chuông vào lớp reo vang.

Văn Đàn tiếc nuối, đang định lùi lại thì Minh Trạc đã nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không dài, Minh Trạc đưa tay xoa xoa gáy cô, giọng điệu chậm rãi, từ tốn: “Tiền đặt cọc cho công việc làm thêm, phần còn lại tối về sẽ bù cho em.”

Nụ cười trên môi Văn Đàn càng thêm rạng rỡ, cô đeo khẩu trang, theo anh vào lớp học.

Trước đây khi lên lớp, Minh Trạc chưa bao giờ có trợ giảng, lần này lại dẫn theo một người, đối phương lại trang bị kín mít, tuy cả khuôn mặt che đậy rất kỹ nhưng gần như chỉ thiếu điều dán tên Văn Đàn lên trán.

Toàn bộ sinh viên trong lớp đều ngầm hiểu ý nhau, vì đang trong giờ học nên không ai lên tiếng bàn tán, tất cả đều cố gắng kìm nén, chỉ có vài người bạo dạn lấy điện thoại ra chụp lén.

Văn Đàn còn tưởng mình che giấu rất tốt, ra dáng một trợ giảng tận tâm tận lực. Cô cầm USB đứng trên bục giảng, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm thấy cổng cắm USB của máy tính ở đâu.

Minh Trạc đứng bên cạnh cô, vẻ mặt thản nhiên: “Tiết trước chúng ta đã học về cổ sinh vật học, tiết này chúng ta sẽ học về địa sử. Địa sử học không chỉ có mối liên hệ mật thiết với cổ sinh vật học, mà còn liên kết chặt chẽ với các ngành khoa học cơ bản khác của địa học, như địa chất cấu tạo, nham thạch học, địa hóa học, địa vật lý, cũng như địa chất khoáng sản, v.v.”

Anh vừa nói vừa nhận lấy USB từ tay Văn Đàn, ra hiệu cho cô xuống dưới ngồi.

Hàng ghế đầu tiên ở bên hông lớp học vẫn còn vài chỗ trống.

Các lớp tự chọn của Minh Trạc đều chật kín chỗ, lần nào cũng đều phải giành giật, lãnh đạo nhà trường thỉnh thoảng sẽ đến dự giờ, nên đều sẽ chừa sẵn chỗ ở đó.

Trợ giảng Văn Đàn còn chưa kịp tỏa sáng ở vị trí của mình thì đã thất bại thảm hại.

Thực tế chứng minh, chỉ có thầy Minh làm tốt được công việc làm thêm ngoài chuyên môn mà thôi.

Đây là lần thứ ba Văn Đàn nghe Minh Trạc giảng bài. Khác với hai lần trước chỉ chăm chăm nhìn người, lần này, điều bất ngờ là cô đã thực sự nghe và tiếp thu hết toàn bộ nội dung anh giảng.

Minh Trạc giảng bài rất hay, chứ không hề khô khan nhàm chán. Anh sẽ đưa ra rất nhiều ví dụ sinh động và thú vị, để sinh viên trong lớp dễ hiểu hơn.

Anh đã đi qua rất nhiều nơi, từng chứng kiến những chân trời rộng lớn hơn.

Một tiếng rưỡi gần như trôi qua trong nháy mắt.

Minh Trạc dựa vào bục giảng, dáng người cao ráo.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đến phần hỏi đáp năm phút như thường lệ.

Có người nghiêm túc hỏi về địa sử học, cũng có người hỏi chuyện tình cảm: “Em muốn hỏi thầy Minh, thầy và bạn gái gặp nhau lần đầu tiên có phải ở phòng học này không ạ?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này, cả lớp đều “oa” lên đầy ẩn ý.

Tuy họ không còn là lứa sinh viên năm ngoái nữa, nhưng lờ mờ có nghe các anh chị khóa trước nói, Văn Đàn đến điểm danh hộ bạn, vô tình bị gọi lên trả lời câu hỏi, từ đó mà bắt đầu câu chuyện tình yêu với thầy Minh của họ.

Đôi môi Minh Trạc mang ý cười, liếc nhìn người đang ngồi ở dưới, giọng nói trong trẻo, chậm rãi: “Cô ấy gặp tôi thì có lẽ là vậy, còn tôi gặp cô ấy thì không phải.”

Văn Đàn rõ ràng không ngờ đến câu trả lời này, đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Lại có người kích động hỏi: “Vậy có phải là thầy Minh yêu Văn Đàn từ cái nhìn đầu tiên không ạ?”

Minh Trạc nói: “Nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ yêu cô ấy nhiều như vậy, thì nhất định là có.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 193: Lần đầu gặp gỡ



Văn Đàn cũng không ngờ rằng Minh Trạc lại tuyên bố tình cảm với cô ngay giữa lớp học.

Tiếng reo hò vang lên khắp lớp, chuông tan học cũng đúng lúc reo vang.

Rất nhiều sinh viên ùa đến vây quanh Văn Đàn, xin chữ ký cô.

Có người sau khi được ký tên còn không quên chúc phúc: “Chúc chị với thầy Minh mãi mãi bên nhau, yêu thương ngọt ngào, đầu bạc răng long!”

Nụ cười ẩn sau lớp khẩu trang của Văn Đàn càng rạng rỡ, cô dịu dàng đáp: “Cảm ơn.”

Một lát sau, trong lớp chỉ còn lác đác vài người.

Khi Văn Đàn ký xong tờ cuối cùng, ngẩng đầu lên thì thấy Minh Trạc đang tựa vào bục giảng nhìn cô, khóe môi cong cong như cười.

Cô giơ tay lên, nói: “Em cũng muốn hỏi thầy Minh một câu.”

Minh Trạc đút tay vào túi, giọng điệu lười biếng: “Giờ tan học rồi, muốn hỏi thì phải trả phí học thêm.”

Trả phí thì trả phí.

Văn Đàn đối mặt với ánh mắt anh, nghi hoặc hỏi: “Thầy nói lần đầu gặp em không phải ở đây, vậy là ở đâu?”

Từ khi quen biết Lâm Sơ Dao hồi đại học, cô chưa từng nghe nói cô ấy có người anh họ nào, càng chưa từng đến nhà cô ấy. Sao Minh Trạc lại nói đã từng gặp cô?

Minh Trạc tiến lên vài bước, cúi người chống tay lên bàn học, hơi thở gần kề: “Muốn biết không?”

Văn Đàn nhẹ gật đầu, giọng đầy thành khẩn: “Muốn.”

“Vậy trả phí trước.”

Văn Đàn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, khóe môi cố nén nụ cười, đưa tay kéo cà vạt của anh, quấn quanh đầu ngón tay: “Đang ở trong lớp học đấy, thầy Minh không sợ học trò nhìn thấy à?”

Minh Trạc hờ hững đáp: “Đỡ hơn để họ cứ tưởng chúng ta yêu đương kiểu… không đụng chạm.”

Văn Đàn: “…”

Không ngờ anh cũng thấy hot topic CP đó rồi.

Cô cũng chỉ mới biết đến hot topic đó vào hôm công khai tình cảm, khi cả hai cùng lên hot search.

Ban đầu chỉ có vài người theo dõi, vậy mà sau khi cô công khai, lập tức thu hút vô số người ùa vào “đẩy thuyền”.

Nếu không phải từng đích thân trải qua bao đêm cùng anh, cô cũng khó mà tưởng tượng được sự hoang dại ẩn sâu trong xương tủy của Minh Trạc.

Lúc này, bên ngoài lớp vang lên tiếng ồn ào, sinh viên nghe nói Văn Đàn đang ở đây liền kéo đến từ khắp nơi.

Nhưng khi họ đến nơi, lớp học đã trống không, chỉ còn cánh cửa sau khẽ đung đưa.

Văn Đàn và Minh Trạc nắm tay nhau đi trên sân thể dục, tay cô nằm gọn trong tay anh, không ai có ý buông ra.

Giờ đây, họ đã có thể công khai yêu nhau mà không cần lén lút như trước nữa.

Giống như bao cặp tình nhân bình thường khác trên thế giới này.

Dù trên sân đông người, lại bị bao phủ bởi màn đêm, nhưng tin Văn Đàn đến nghe giảng đã lan khắp trường.

Cả hai đều rất nổi bật, đặc biệt là Minh Trạc. Anh cao gần mét chín, vai rộng eo thon, dáng người khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra họ, to nhỏ với bạn bên cạnh, phân vân không biết có nên tiến lại không.

Trước khi có thêm người tiếp cận, Văn Đàn kiễng chân, ghé sát tai Minh Trạc thì thầm: “Nếu còn không chạy, hôm nay mình không về nhà nổi đâu.”

Giây tiếp theo, Minh Trạc siết chặt tay cô, kéo cô chạy về phía trước.

Sau lưng Văn Đàn là tiếng hét phấn khích của người hâm mộ.

Có người đuổi theo, cũng có người rút điện thoại ra chụp ảnh.

Gió rít qua tai Văn Đàn, tim cô cũng đập nhanh theo. Cảm giác k*ch th*ch và hạnh phúc chưa từng có trào dâng trong lồng ngực, như thể chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô có thể cùng Minh Trạc dấn thân vào những ngày tháng lang bạt chân trời góc bể.

Tối hôm đó, hot topic CP của Văn Đàn và Minh Trạc lại xuất hiện thêm vô số bức ảnh “phong thần” đủ để ghi danh vào truyền kỳ.

Còn hai nhân vật chính thì đang thảo luận nghiêm túc xem hôm nay cô làm trợ giảng, anh nên trả thù lao bao nhiêu mới hợp lý.

Văn Đàn nói là đủ rồi, nhưng Minh Trạc lại cười, bảo giá trị thương mại của cô giờ cao rồi, như vậy vẫn chưa xứng.

Tắm rửa xong, nằm lên giường, Văn Đàn mới hỏi anh về bức thư tình kia.

Minh Trạc ôm lấy cô, giọng khàn khàn mang theo dư âm sau chuyện thân mật: “Phần đầu là trích trong tập thư tình của Camus.”

Văn Đàn cố ý hỏi tiếp: “Vậy còn phần sau?”

Minh Trạc cúi xuống hôn lên môi cô: “Phần sau là cầu xin em đừng rời xa anh.”

Trái tim Văn Đàn như bị ai đó nhẹ nhàng siết chặt, vừa xót xa vừa mềm yếu.

Nếu hỏi điều khiến cô hối hận nhất trong cuộc đời này là gì, có lẽ đó chính là lần đã từng đề nghị chia tay anh.

Văn Đàn rúc vào lòng anh: “Em sẽ không rời xa anh đâu. Chúng ta sẽ mãi luôn bên nhau, không ai có thể chia cắt được.”

Trước khi ngủ, trong cơn mơ màng, cô lại nhớ ra một chuyện. Dường như Minh Trạc vẫn chưa nói rõ lần đầu tiên anh gặp cô là khi nào.

Văn Đàn lại hỏi, Minh Trạc thì thầm vào tai cô điều gì đó.

Nhưng cô khi đó đã nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không nghe rõ được lời anh nói.

Song, chỉ vài ngày sau, cô đã nhận được câu trả lời chi tiết hơn.



Bức ảnh khiến Văn Đàn nổi khắp cõi mạng ngày đó, thực ra là khi cô đi làm mẫu ảnh giúp một đàn chị thân thiết.

Trên đường trở về, họ đi ngang qua chùa Vân Thiền.

Nghe nói chùa này nổi tiếng linh thiêng, cầu duyên hay cầu tài đều rất nghiệm, đàn chị liền kéo cô vào dâng hương bái Phật.

Lúc đàn chị vào điện thắp nhang, Văn Đàn chỉ đi dạo quanh sân chùa. Đúng lúc đó, tiếng chuông chùa vang lên, khiến đàn chim bay tán loạn, ngay cả không khí dường như cũng thấm đẫm thiền ý.

Bỗng nhiên Văn Đàn cũng sinh tâm cầu nguyện, chắp tay nhắm mắt, thành tâm khấn vái.

Đàn chị vừa ra, trông thấy cảnh ấy thì cảm thấy quá đẹp, bèn tranh thủ chụp cho cô vài bức ảnh đầy thi vị từ nhiều góc độ.

Chỉ đăng một tấm lên mạng thôi mà đã lập tức bùng nổ.

Sau khi Văn Đàn chính thức ra mắt, đàn chị ấy cũng chuyển đến thành phố khác, kết hôn sinh con cùng chồng hiện tại, liên lạc giữa hai người cũng dần ít đi.

Vì vậy, khi vừa hoàn thành một sự kiện thương hiệu, nhìn thấy tin nhắn từ đàn chị, Văn Đàn cảm thấy có chút kỳ diệu.

Hai người hỏi han vài câu, đàn chị đi thẳng vào vấn đề:

Đàn chị: [Tối qua chị dọn máy tính cũ thì tìm được những bức ảnh chị chụp em hôm đó, chị gửi cho em nhé.]

Văn Đàn: [Dạ được ạ.]

Sau khi ký hợp đồng với Sáng Mỹ, họ đã mua lại bản quyền hình ảnh của Văn Đàn. Ngoài tấm ảnh trước chùa ra, những bức lúc cô làm mẫu cho đàn chị đều không đăng lại nữa.

Ảnh được gửi tới từng tấm một, là ảnh gốc chụp bằng máy cơ nên dung lượng rất lớn, tải về khá chậm, vài phút mới hiện ra một tấm. Văn Đàn để đó không xem ngay mà tranh thủ làm chuyện khác.

Bộ phim thảm họa cô đóng cùng Quý Hồi dịp Quốc khánh hiện đang đứng đầu phòng vé, dù đã gần cuối tháng Mười nhưng doanh thu vẫn tăng không ngừng, lọt top 10 phim doanh thu cao nhất lịch sử điện ảnh Trung Quốc, còn có hy vọng tiếp tục leo hạng.

“Trường Phong” là phim gián điệp kết hợp nghệ thuật, doanh thu không cao bằng nhưng sớm đã vượt qua điểm hòa vốn và bắt đầu có lãi.

Quan trọng nhất là gần đây, Liên hoan phim Venice công bố giải thưởng, “Trường Phong” giành giải Phim xuất sắc nhất.

Tuy Văn Đàn chỉ là vai phụ, nhưng vì diễn xuất quá nổi bật, sau khi công chiếu mọi hoạt động quảng bá đều xoay quanh cô, nên giải thưởng này có tác động rất lớn đến sự nghiệp của cô.

Từ giờ trở đi, con đường điện ảnh của cô chỉ có thể ngày càng thuận lợi.

Trước kia là Từ Thu giúp cô tìm tài nguyên điện ảnh, giờ thì kịch bản từ các đạo diễn lớn chủ động gửi đến tới tấp, đếm không xuể.

Ngoài ra, còn có vô số kịch bản truyền hình chất lượng cao tìm đến cô, mức cát-xê đưa ra còn cao hơn cả thời kỳ đỉnh cao của Quý Tư Tư.

“Săn Cướp” ban đầu định tranh thủ Văn Đàn đang nổi để chiếu sớm, nhưng sau khi nghe tin “Trường Phong” đoạt giải thì không vội nữa mà dời lịch phát sóng sang Tết Nguyên đán, chuẩn bị đánh chắc thắng chắc, đạt cả danh lẫn lợi.

Bộ phim mới đầu năm của Quách Thụ có sự tham gia của cô hiện cũng đã hoàn tất khâu hậu kỳ. Giới chuyên môn đánh giá rất tích cực.

Nếu như trước đây khán giả bước vào rạp với tâm lý “xem thử xem Văn Đàn có thật sự biết diễn không”, thì hai bộ phim dịp Quốc khánh năm nay đã khiến họ hoàn toàn bất ngờ. Giờ đây, ngày càng nhiều người sẵn sàng vào rạp chỉ vì cái tên “Văn Đàn”, cũng sẵn sàng chi tiền vì cô.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 194: Điều ước



Tuần sau Văn Đàn sẽ vào đoàn, hôm nay cô đã nhận lời đến Giang Thủy Tiểu Tạ ăn cơm cùng bà cụ nhà họ Minh.

Minh Ứng Chương và cha mẹ của Lâm Sơ Dao cũng có mặt.

Tuy sau khi đóng máy bộ phim lần trước, cô đã gặp họ một lần ở đây, nhưng lần này vẫn cảm thấy hồi hộp.

Dạo gần đây, Minh Ứng Chương không còn nhắc đến chuyện muốn cô sinh một đứa trẻ để ông nuôi dưỡng làm người thừa kế của nhà họ Minh nữa, không biết có phải do Minh Trạc đã nói gì với ông hay không. Quan hệ cha con giữa hai người trông cũng đã dịu đi khá nhiều.

Minh Ứng Chương góp phần không nhỏ trong chuyện Sáng Mỹ nhanh chóng bị điều tra ra vấn đề, Văn Đàn đã chủ động cảm ơn ông.

Minh Ứng Chương ung dung uống trà, thản nhiên nói “Cảm ơn ta làm gì, ta chẳng qua chỉ là chân chạy vặt thôi.”

Bà cụ nhà họ Minh mỉm cười kéo Văn Đàn lại gần: “Đừng để ý đến nó, nó xưa giờ vẫn vậy, khẩu xà tâm phật. Hai bộ phim gần đây của cháu, bà đều ra rạp xem rồi. Cháu diễn rất hay! Nếu cháu ở thời của bà, chắc chắn là ảnh hậu quốc dân rồi đó.”

Lâm Sơ Dao ngồi bên cạnh cũng phụ họa: “Bà ơi, cậu ấy bây giờ cũng nổi lắm rồi mà. Còn ảnh hậu ấy à, cùng lắm là chuyện trong hai năm tới.”

Chu Kế Quang đặt cược hết vào Văn Đàn, tài nguyên đổ về liên tục. “Săn Cướp” dù là đề tài kén người xem, nhưng vốn dĩ được sản xuất với mục tiêu nhắm đến giải thưởng.

Bà cụ vui vẻ gật đầu: “Tiểu Đàn diễn xuất giỏi như vậy, ảnh hậu chắc chắn là của cháu!”

Minh Trạc vì phải tăng ca ở viện nghiên cứu nên đến muộn, vừa đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.

Anh đứng đó, nhìn thấy Văn Đàn hòa hợp với người nhà mình như vậy, môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng.

Cơm nước xong, Văn Đàn cùng bà cụ Minh, Minh Thù và Lâm Sơ Dao ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.

Minh Ứng Chương ra ngoài thì thấy Minh Trạc đang đứng ở hành lang hút thuốc.

Ông chắp tay sau lưng, đi tới nói: “Hút ít thôi. Con đừng có mà vượt mặt bố.”

Từ sau khi quen Văn Đàn, Minh Trạc đã gần như cai thuốc vì sợ cô không chịu được mùi. Hôm nay có lẽ tâm trạng tốt, nên mới nổi hứng hút lại.

Anh cười nhẹ, bẻ đôi điếu thuốc còn lại, dụi tắt rồi ném vào thùng rác: “Yên tâm, sẽ không đâu.”

Minh Ứng Chương hừ nhẹ, đang định quay người đi, Minh Trạc bỗng gọi lại: “Bố.”

Đã lâu lắm rồi, anh không gọi ông như thế.

Trong lòng Minh Ứng Chương dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Gì?”

Minh Trạc nói: “Cảm ơn bố.”

Minh Ứng Chương hiểu anh đang nói đến chuyện gì, bèn làm bộ không để tâm: “Con chỉ cần đừng đi rêu rao nói xấu ta khắp nơi là được.”

Nói xong, ông dừng lại một chút, vẫn dặn dò thêm một câu: “Đừng quên lời con đã hứa với bố.”

Mấy tháng trước, trong lúc Văn Đàn đang quay phim, Minh Trạc đã về tìm Minh Ứng Chương một chuyến.

Anh đồng ý sau này khi ông già yếu, anh sẽ quay về tiếp quản công ty.

Còn về đứa con Văn Đàn sinh ra, cả hai bên sẽ không can thiệp vào cuộc đời của nó. Đợi đến khi đứa trẻ đủ lớn, quyền lựa chọn sẽ do chính nó quyết định.

Nghe xong, Minh Ứng Chương cũng không phản bác, coi như đồng ý.



Văn Đàn nói chuyện với mọi người xong, khi về đến nhà thì đã gần mười hai giờ.

Nhà Minh Trạc là căn hộ ba phòng, một phòng đã được sửa thành phòng làm việc.

Một mình anh thì thoải mái, nhưng khi có thêm Văn Đàn, mà cô lại nhiều đồ, thì không gian bắt đầu thấy chật.

Trước đó không lâu, Minh Trạc đã nhờ Quan Trì tìm giúp một căn hộ lớn hơn để chuẩn bị làm nhà tân hôn.

Sau khi tắm xong, Văn Đàn nằm trong lòng anh, đang lim dim sắp ngủ thì đột nhiên nhớ ra một chuyện đã quên trước đó.

Cô bật dậy, cầm lấy điện thoại vừa chạy về phía phòng làm việc vừa nói: “Thầy Minh, cho em mượn máy tính của anh chút nhé.”

Văn Đàn ngồi vào bàn, đăng nhập Wechat của mình.

Những bức ảnh của đàn chị đã gửi xong cả rồi, dùng điện thoại mở từng tấm thì quá chậm, máy tính sẽ nhanh hơn nhiều.

Cô rê chuột, mở từng tấm bắt đầu xem từ đầu.

Đó là những tấm chụp ở cổ trấn, trước kia không thấy gì, giờ nhìn lại mới nhận ra khi đó trông cô thật non nớt.

Chớp mắt một cái mà đã sáu bảy năm trôi qua rồi.

Xem xong loạt ảnh ở cổ trấn, tiếp theo là mấy tấm chụp trước cổng chùa.

Ngoài tấm nổi tiếng khắp mạng kia, còn vài tấm khác chụp từ nhiều góc độ.

Văn Đàn lướt mắt qua, tay theo thói quen bấm sang ảnh kế tiếp.

Nhưng chỉ hai giây sau, cô cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay lại xem kỹ hơn.

Trong bức ảnh đó… vậy mà lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Tuy chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra ngay, đó là Minh Trạc.

Anh đứng cách cô khoảng hai mét, hình như đang nghe điện thoại, đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi cô.

Tim Văn Đàn đập nhanh một cách bất ngờ. Cô bỗng nhớ ra, hôm đó sau khi cô vừa khấn nguyện xong, đàn chị đi đến bên cạnh, hạ giọng nói với vẻ mập mờ: “Có một anh đẹp trai cứ nhìn em mãi đấy.”

Sau câu đó, có mấy chàng trai tiến đến bắt chuyện, xin số điện thoại. Cô chẳng để tâm, nghĩ rằng đàn chị chỉ nói đùa thôi.

Cô không dám tưởng tượng, trai đẹp mà đàn chị nhắc đến khi ấy… có phải là Minh Trạc không?

Văn Đàn thoát khỏi trình xem ảnh, thấy đàn chị còn gửi thêm một tin nhắn khác.

Đàn chị: [Tối qua nhìn thấy tấm ảnh này mà chị sững cả người. Chị tìm ảnh bạn trai em trên mạng, so đi so lại cả buổi, chắc là anh ấy đúng không?]

Mãi mấy tiếng sau, Văn Đàn mới trả lời.

Văn Đàn: [Dạ phải… Bây giờ em thấy như đang nằm mơ vậy…]

Đàn chị: [Hahaha, vậy thì chị chính là nhân chứng đầu tiên cho tình yêu của hai người rồi còn gì!]

Văn Đàn: [Đúng! Ngày cưới chị ngồi bàn chính!]

Đàn chị: [Hehe, vậy chị không khách sáo nhé!]

Minh Trạc bước vào phòng làm việc, thấy Văn Đàn đang ngẩn người trước màn hình máy tính, như muốn khóc lại như đang cười.

Anh đi tới, chống một tay lên bàn, cúi xuống hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Văn Đàn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Lần đầu tiên anh gặp em… là ở cổng chùa phải không?”

Minh Trạc hơi nhướng mày, giọng bình thản: “Anh cứ tưởng em ngủ rồi.”

Văn Đàn lí nhí: “Đêm đó em đúng là ngủ quên mất… nhưng mà…”

Ánh mắt Minh Trạc theo hướng nhìn của cô, rơi xuống màn hình máy tính.

Anh nhìn tấm ảnh đó, thoáng ngây người, rồi bật cười: “Không ngờ lại để lại bằng chứng phạm tội.”

Ánh mắt anh nhìn cô khi đó… đúng là chẳng trong sáng gì cho cam.

Văn Đàn hỏi nhỏ: “Anh nhìn em lâu như vậy, sao không đến xin số?”

Minh Trạc tựa lên mép bàn: “Thực ra là định rồi đấy, nhưng thấy em từ chối mấy người liền, mà trông em còn nhỏ quá, chắc là vẫn đang đi học… nên không dám mở miệng.”

Anh lớn hơn cô năm tuổi. Sáu năm trước, cô hai mươi, anh hai mươi lăm. Nếu không mặt dày thì thật sự không xuống tay nổi.

Hồi đó sức khỏe của bà cụ không được tốt, đã đến chùa Vân Thiền mấy lần, Minh Trạc là người đi cùng.

Khoảnh khắc rung động là có thật, nhưng nhìn thấy cô vẫn là một cô bé, anh lại cảm thấy mình như một kẻ tồi.

Lúc Văn Đàn đi điểm danh hộ Lâm Sơ Dao, Minh Trạc đã nhận ra cô.

Anh thật sự chưa từng nghĩ rằng giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì.

Cuộc gặp gỡ thoáng qua nhiều năm trước… chỉ có anh là còn nhớ.

Minh Trạc tiếp lời: “Anh rất hối hận vì khi đó không xin em số. Dù có bị em từ chối, anh cũng sẽ bám riết không buông, nhất định phải theo đuổi được em.”

Như vậy… có lẽ đã không có những chuyện sau này.

Khóe môi Văn Đàn cong cong, nhưng mắt vẫn hoe đỏ: “Anh sẽ không làm thế đâu.”

Tính anh vốn không phải kiểu bám dai không buông.

Minh Trạc kéo cô vào lòng, vòng tay siết eo cô, chóp mũi chạm vào mũi cô, giọng trầm thấp và đầy ẩn ý: “Xem ra em vẫn chưa hiểu hết về anh đâu.”

Văn Đàn bị anh chọc cười, nước mắt cũng không còn rơi được nữa.

Thì ra… duyên phận giữa họ đã bắt đầu từ lâu như vậy.

Minh Trạc cũng có điều tò mò, anh hỏi: “Vậy, lúc đó em đã khấn nguyện điều gì?”

Văn Đàn nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Cầu Bồ Tát ban cho em một người bạn trai sẽ luôn yêu em, bảo vệ em, đối xử tốt với em, tin tưởng em vô điều kiện, tốt nhất là phải thật đẹp trai.”

Khi đó cô mới hai mươi tuổi, còn đang trong cái tuổi hay mộng mơ.

Sau này trong nhiều cuộc phỏng vấn, người ta thường hỏi cô đã ước điều gì trong bức ảnh nổi tiếng ấy. Văn Đàn luôn ngại ngùng không dám nói, vì thấy điều ước của mình thật ngốc nghếch.

Minh Trạc hỏi: “Vậy điều ước của em có thành sự thật không?”

Văn Đàn mỉm cười: “Có.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 195: Đám cưới (1)



Những năm gần đây, nếu nói đến nữ diễn viên được chú ý nhất trong thị trường điện ảnh Trung Quốc thì không ai khác ngoài Văn Đàn.

Cô nhờ vào bộ phim “Trường Phong” mà lần lượt giành được giải Nữ phụ xuất sắc nhất tại Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.

Đến năm sau, giữa thời kỳ phim hài và thương mại lên ngôi, cô lại bất ngờ tạo đột phá nhờ một bộ phim hành động kịch tính khá kén người xem “Săn Cướp”, lọt vào danh sách đề cử của Liên hoan phim Tokyo.

Tác phẩm điện ảnh mới “Bữa Tiệc Cực Hạn” do cô đóng chính được chỉ đạo bởi đạo diễn Quách Thụ, thậm chí còn được đề cử Phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất tại Oscar.

Sau khi nhận ba giải nữ phụ của ba liên hoan phim lớn nhờ “Trường Phong”, hai năm sau, Văn Đàn tiếp tục dùng chính “Bữa Tiệc Cực Hạn” để giành được danh hiệu “Ảnh hậu tam kim”.

Không thể nghi ngờ gì nữa, cô đã trở thành nữ diễn viên hạng A thế hệ mới của điện ảnh Trung Quốc.

Sau khi nhận giải Kim Kê, Văn Đàn đăng một bài viết dài để bày tỏ lòng cảm ơn. Cuối bài viết, cô để lại một câu khiến dân mạng dậy sóng:“Tôi cũng muốn cảm ơn ông xã vì đã luôn ủng hộ và đồng hành với tôi.”

Chuyện tình cảm của Văn Đàn mấy năm nay cũng rất được quan tâm, thỉnh thoảng lại leo hot search. Tuy sau khi công khai, cô chưa từng chủ động khoe khoang tình cảm, cũng không muốn dựa vào việc đánh bóng chuyện yêu đương để thu hút sự chú ý, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị bắt gặp ngoài đời.

Cá nhân Văn Đàn vốn đã rất thu hút, khi xuất hiện bên cạnh Minh Trạc lại càng nổi bật. Có nhiều người qua đường dù không nhận ra họ là ai, nhưng vẫn phải ngoái nhìn bởi sức hút từ khí chất và nhan sắc của hai người. Chỉ cần một bức ảnh chụp vội cũng có thể dễ dàng gây bão mạng.

Lần này, khi thấy cô gọi Minh Trạc là “ông xã”, fan đoán rằng có lẽ họ đã kết hôn.

Bên dưới bài đăng có vô số bình luận chúc mừng cô nhận giải, cũng có nhiều lời chúc cô nhất định phải hạnh phúc.

Văn Đàn và Minh Trạc đã đăng ký kết hôn vào mùa đông ba năm trước, đúng hôm sau khi cùng nhau đến Giang Thủy Tiểu Tạ. Họ giấu chuyện này gần nửa năm mới báo cho người thân bạn bè.

Lúc đó cô đã đoạt giải Nữ phụ xuất sắc nhất ở ba liên hoan phim lớn nhờ vai diễn trong “Trường Phong”. Chu Kế Quang cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà không nói gì. Nhưng vài hôm sau, Văn Đàn phát hiện tài khoản ngân hàng của mình đột nhiên tăng thêm bốn mươi triệu tệ.

Từ ngày cô giao thẻ ngân hàng cho Minh Trạc, số dư không những không giảm mà còn tăng vọt. Ngoài cát-xê phim và nguồn tiền từ các hợp đồng quảng cáo của cô, còn có cả khoản Minh Trạc chuyển vào.

Cô gọi cho Chu Kế Quang hỏi có phải bộ phận tài vụ chuyển nhầm không, vì gần đây cô không có khoản thu nào lớn như vậy.

Chu Kế Quang đáp: “Không nhầm. Đây là tiền mừng cưới cho cô.”

Văn Đàn còn đang định hỏi anh ta trúng số hay phát tài gì, thì chợt nhớ ra, trước đây khi cô và Minh Trạc mới yêu nhau, anh cũng từng chuyển cho Chu Kế Quang đúng bốn mươi triệu.

Cô nhận ra tấm lòng anh ta dành cho mình, bèn không tiếc lời khen ngợi: “Cảm ơn giám đốc Chu, anh đúng là tuấn tú phong độ, khí phách ngời ngời, đẹp trai lại hào phóng…”

Chu Kế Quang chỉ hừ hai tiếng, không thèm để ý đến cô.



Việc lần này Văn Đàn công khai gọi Minh Trạc là “ông xã”, không chỉ là thông báo cho công chúng biết họ đã kết hôn, mà còn là dấu hiệu cho thấy hôn lễ đã sắp diễn ra.

Bà cụ Minh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện cưới xin kể từ khi họ đăng ký kết hôn.

Bà từng hỏi Văn Đàn muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách Trung hay Tây, Văn Đàn bảo sao cũng được, để bà quyết định.

Bà cụ Minh vốn thích phong cách truyền thống, nhưng Lâm Sơ Dao lại nói giới trẻ bây giờ chuộng phong cách Tây, vui vẻ và dễ hoạt động hơn.

Cuối cùng, bà cụ Minh chọn phương án làm hai lễ, một kiểu Trung và một kiểu Tây.

Thứ nhất, khách mời bên nhà họ Minh toàn người quyền cao chức trọng, địa vị không tầm thường. Nếu để họ hoà chung với đám trẻ sẽ không tiện, mà có họ thì đám nhỏ cũng không dám “bung xoã”.

Thứ hai, làm hai lễ vừa trọn vẹn phong tục truyền thống, vừa chiều theo hiện đại, còn giúp những bộ lễ phục tuyệt đẹp mà bà cụ Minh đã chuẩn bị cho Văn Đàn có dịp được khoe trọn.

Đặc biệt là mũ phượng bằng vàng ròng được chế tác mất cả năm và áo cưới truyền thống do hàng chục thợ thêu dày công thực hiện.

Công việc của Văn Đàn gần như đã kết thúc sau khi nhận giải với “Bữa Tiệc Cực Hạn”. Các hoạt động thương hiệu và chụp ảnh tạp chí đều được Từ Thu dời lại hai tháng sau, để cô tập trung chuẩn bị hôn lễ.

Tất cả trang phục và trang sức cho lễ cưới truyền thống đều được bên nhà họ Minh lo liệu, cô không phải bận tâm. Nhưng đối với lễ cưới kiểu Tây, từ trang sức, váy cưới, váy đi bàn đến váy tiệc, các thương hiệu lớn thi nhau gửi đến tận nhà, mong cô chọn sản phẩm của họ.

Để tránh việc họ đến tận nơi, Văn Đàn đành phải mỗi ngày đến một thương hiệu thử đồ. Có hôm thử không hết, về nhà mệt rã rời, chỉ muốn rúc vào lòng Minh Trạc mà không nhúc nhích.

Lúc ấy Minh Trạc đang làm việc trong phòng, anh đưa tay kéo cô vào lòng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Mệt rồi à?”

Văn Đàn khẽ gật đầu, mệt đến mức không mở nổi mắt.

Minh Trạc dịu dàng nói: “Hay là anh nói với bà, không làm hai lễ nữa nhé?”

Văn Đàn dụi đầu lên vai anh, giọng ngái ngủ: “Thôi, bà chuẩn bị bao lâu rồi. Với lại mấy thương hiệu em đại diện cũng rất nhiệt tình, giờ bỏ bên nào cũng không hay.”

Cô lẩm bẩm: “Hơn nữa nếu giờ bỏ giữa chừng, chẳng phải uổng công em vất vả mấy ngày nay hay sao.”

Minh Trạc bật cười: “Ngày mai anh đi với em.”

Trước đó Minh Trạc đi khảo sát thực địa suốt hai tháng, vừa mới về tuần trước, mấy ngày nay thì họp liên tục đến tận khuya.

Giờ thì công việc đã hòm hòm, từ mai là có thể rảnh rỗi.

Văn Đàn bật dậy, mắt long lanh: “Thật không?”

Minh Trạc: “Thật.”

Ngày đầu tiên anh đi cùng cô là hôm cô thử váy cưới chính. Ngoài hãng Ethereal cung cấp nhiều thiết kế đặc biệt, còn có không ít váy cưới từ các thương hiệu lớn khác.

Cô và Lâm Sơ Dao phân vân giữa hai chiếc, định để đến cuối rồi mới chọn.

Giờ có Minh Trạc, nhiệm vụ khó khăn này đương nhiên được giao cho anh.

Ethereal vốn nổi tiếng với phong cách thanh thoát, sang trọng và tối giản. Lần này thiết kế váy cưới riêng cho Văn Đàn, họ đặc biệt thêm nhiều chi tiết mộng mơ, khiến cả bộ váy như ngập tràn khí chất thần tiên.

Chiếc còn lại thiên về phong cách cầu kỳ, đính đầy kim cương lấp lánh trên tà váy dài thướt tha, tựa như dải ngân hà lộng lẫy rơi xuống trần gian.

Trong những năm qua, Văn Đàn đã mặc không biết bao nhiêu lễ phục cao cấp, thậm chí còn từng trình diễn trong show của Ethereal, tham gia nhiều sự kiện với mẫu váy cưới đặt may riêng.

Lúc cùng Lâm Sơ Dao thử đồ mấy hôm trước, cô vẫn không mấy cảm xúc, chỉ thấy như mặc lễ phục bình thường.

Nhưng khi đứng trước chiếc gương lớn trong bộ váy cưới, biết Minh Trạc đang ở phòng bên, tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Nhân viên đỡ cô xoay người, chỉnh lại tà váy giúp cô.

Tấm rèm lớn từ từ được kéo ra, Minh Trạc hiện ra trước mắt cô.

Giây phút bốn mắt chạm nhau, Văn Đàn như lạc vào cõi mộng, tim đập loạn như lần đầu gặp anh trong lớp học năm xưa.

Minh Trạc đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô.

Lâm Sơ Dao lên tiếng đúng lúc phá hỏng bầu không khí: “Anh họ à, chỉ với ánh mắt này của anh, cửa hàng váy cưới có thể tăng giá lên gấp ba rồi đó.”

Minh Trạc khẽ nhướng mày, sải bước đến gần.

Văn Đàn mỉm cười nhìn anh, hỏi nhỏ: “Đẹp không?”

Minh Trạc đáp nhẹ: “Đẹp, em mặc gì cũng đẹp.”

Lâm Sơ Dao tinh tế, lập tức kéo nhân viên ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

Văn Đàn sực nhớ ra: “Anh đến rồi thì tiện thể cũng thử đồ luôn đi, Aaron nói anh…”

Minh Trạc ôm eo cô, cúi sát thì thầm: “Không cần vội.” Minh Trạc vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, đôi môi mỏng kề sát vành tai cô, chậm rãi nói: “Em có muốn tổ chức thêm một lễ cưới nữa không?”

Văn Đàn cười rạng rỡ: “Chúng ta tổ chức mỗi năm một lần luôn nhé?”

Minh Trạc gật đầu dứt khoát: “Được.”

Văn Đàn: “… Em nói đùa thôi mà.”

Minh Trạc vuốt nhẹ mái tóc cô: “Anh đã đợi rất lâu rồi, cũng từng tưởng tượng em mặc váy cưới trông sẽ như thế nào.”

Văn Đàn vòng tay ôm lấy cổ anh: “Vậy… có giống trong tưởng tượng của anh không?”

“Không giống lắm.”

“Không giống chỗ nào?”

Minh Trạc hôn lên môi cô, hơi thở hai người quyện vào nhau: “Trong mơ không thể thế này.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 196: Đám cưới (2) (Hoàn)



Lễ cưới đầu tiên được tổ chức theo nghi thức truyền thống Trung Hoa. Tuy Văn Đàn không có nhiều họ hàng thân thích, nhưng bạn bè trong giới lại không ít. Ngoài Lâm Sơ Dao, còn có Ôn Thư Đồng, Từ Thu, Văn Văn, Quý Hồi, Quách Thụ, Đặng Văn Sơn đều đến làm phù dâu phù rể cho cô.

Nhờ thành công của hai bộ phim “Trường Phong” và “Bữa Tiệc Cực Hạn”, Văn Đàn đã đạt được nhiều giải thưởng và dần khẳng định vị trí vững chắc trên màn ảnh rộng. Là đạo diễn của cả hai bộ phim, Quách Thụ cũng nhận được không ít giải thưởng, hiện ông đã là đạo diễn có thực lực và tiếng tăm hàng đầu trong nước. Dù có rất nhiều diễn viên và nhà đầu tư tìm đến, ông vẫn luôn lấy lý do tuổi tác để từ chối, chỉ chọn làm những dự án mình thực sự muốn.

Bộ phim thảm họa năm đó cũng được đề cử tại Liên hoan phim Cannes. Nhờ vậy, độ nổi tiếng của Quý Hồi trong nước tăng vọt, giá trị của Đặng Văn Sơn cũng được nâng cao.

Năm ngoái, Quý Hồi còn nhờ một bộ phim trinh thám hình sự giành được giải Nam chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Berlin.

Lễ cưới Trung Hoa khác hoàn toàn với phương Tây, có rất nhiều chi tiết rườm rà mà dù Văn Đàn từng nghe bà cụ Minh nói qua, cô vẫn cảm thấy mơ hồ, lơ mơ không hiểu hết.

Để tránh xảy ra sai sót, bà cụ Minh còn đặc biệt sắp xếp người hướng dẫn đi theo suốt lễ.

Sau khi hoàn tất việc trang điểm và thay đồ, stylist đội lên đầu cô chiếc mũ phượng được chế tác từ vàng nguyên chất.

Lần đầu tiên thấy món đồ này, Ôn Thư Đồng không khỏi cảm thán: “Trời ơi, độ tinh xảo của chiếc mũ phượng này chẳng kém gì bảo vật trong viện bảo tàng, mua ở đâu vậy?”

Lâm Sơ Dao vui vẻ đáp: “Là bà ngoại tôi tìm người chế tác trong suốt hai năm mới xong đấy.”

Nghe vậy, Ôn Thư Đồng đoán ngay giá trị không hề nhỏ, không kiềm được mà hỏi luôn giá.

Lâm Sơ Dao giơ tay làm động tác ám chỉ một con số, khiến Ôn Thư Đồng chỉ biết ngượng ngùng cười: “May mà tôi không định kết hôn, chứ làm cả năm chắc cũng chẳng đủ tiền tổ chức một lễ cưới thế này.”

Ngay sau đó, cô ấy lại nhìn thấy tờ hôn thư đặt bên cạnh, liền cầm lên: “Ê, cái này là do thầy Minh nhà cô viết à?”

Hôn lễ của Văn Đàn lần này tuân thủ đủ mũ phượng long bào, tam thư lục lễ, không thiếu thứ nào.

Cô nhìn sang, môi khẽ cong lên: “Ừ.”

Trên hôn thư viết: [Giấy hồng viết chữ hỷ, mực thắm kết duyên, tơ hồng buộc chặt. Cúi xin nhật nguyệt chứng giám, trời đất làm chứng nhân. Nguyện rằng hạ có gió mát, đông đón tuyết đầu mùa, cùng nhau đi hết năm dài tháng rộng. Xin thề ước, rượu nồng trà thơm, bên người trọn kiếp sớm hôm.]



Lễ cưới được tổ chức tại nhà họ Minh. Ngay từ cổng vào đã trải thảm đỏ dài, thực sự có thể dùng câu “mười dặm hồng trang” để miêu tả.

Có phóng viên muốn giành được tin độc quyền về lễ cưới của Văn Đàn, còn trèo cả lên cây để đợi sẵn, nhưng đã bị vệ sĩ nhà họ Minh lịch sự mời xuống trước khi hôn lễ bắt đầu.

Nhìn từ xa cũng chỉ thấy được phần đầu của đại cảnh lễ cưới, quy mô xa hoa chẳng kém gì yến tiệc hoàng gia.

Khi Văn Đàn xuất hiện trong bộ hỉ phục, mặt trời đang lên cao, ánh sáng rực rỡ.

Gương mặt giấu sau chiếc quạt tròn rạng rỡ như ánh nắng, đôi mắt đẹp láy tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.

Minh Trạc đứng nơi đó, môi khẽ cong lên, chậm rãi vươn tay về phía cô.

Lễ cưới truyền thống không có nhiều đoạn xúc động như phương Tây, chỉ đơn giản là ánh mắt luôn hướng về nhau, dưới lời chúc phúc của người chứng hôn, họ hoàn thành một nghi lễ long trọng.

Lâm Sơ Dao ngồi dưới khán đài, nước mắt tuôn như mưa, khóc mãi không dừng.

Chu Kế Quang không hiểu cảm xúc của cô ấy lắm nhưng vẫn tôn trọng, kiên nhẫn đưa khăn giấy liên tục.

Tại lễ cưới còn có một bàn khách mời đặc biệt.

Khi thấy bà Trương và mọi người, Văn Đàn vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Sau khi làm lễ xong xuôi, cô thay lễ phục đơn giản hơn, xách váy chạy vội tới.

Bà Trương nắm tay cô, mắt hoe đỏ: “Thật sự tốt quá, thấy cháu sống tốt như vậy, bà ngoại cháu trên trời cũng yên lòng rồi.”

Mũi Văn Đàn cay cay, giọng nói nghẹn ngào: “Bà Trương…”

Cô quay đầu nhìn những người bên cạnh: “Ông Chu, bà Triệu, dì Vương…”

Ngoài bà Trương và Kiều Kiều, còn có vài vị trưởng bối ở Khánh An, những người đã chứng kiến Văn Đàn lớn lên, cũng đều đến dự.

Họ mỉm cười hiền hậu: “Trước kia còn lo cháu lấy người giàu như vậy sẽ bị ức h**p, giờ xem ra chúng ta lo thừa rồi.”

Có thể nghĩ đến việc đón họ đến tham dự lễ cưới, cũng đủ thấy gia đình này có nền nếp và giáo dưỡng như thế nào.

Đợi đến lúc không ai để ý, bà Trương lặng lẽ nhét hai phong bao lì xì vào tay cô, thở dài: “Đây là bố mẹ cháu nhờ bà đưa cho cháu… Chuyện quá khứ bà cũng không tiện nói nhiều, cháu cưới là chuyện vui, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa.”

Văn Đàn nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Dù họ thực lòng chúc phúc hay chỉ để khiến bản thân an lòng, thì giờ đây Văn Đàn cũng chẳng còn bận tâm, cô đã có thể bình thản tiếp nhận mọi thứ.

Sau lễ cưới, cô hỏi Minh Trạc vì sao lại nghĩ đến việc mời bà Trương và mọi người.

Anh trả lời: “Anh từng nói rằng, khi chúng ta kết hôn, nhất định sẽ mời bà ấy.”

Nhưng cô hiểu rõ, vì cô không có cha mẹ, cũng chẳng có người thân, anh không muốn để cô đơn độc mà bước vào cuộc hôn nhân này.

Anh chưa từng nói ra những lời đó, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ qua cảm xúc của cô.



So với lễ truyền thống, bầu không khí và các tiết mục trong lễ cưới phương Tây đều nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Văn Văn và Lâm Sơ Dao làm phù dâu, Chu Kế Quang từng tranh làm phù rể nhưng bị Minh Trạc từ chối không thương tiếc. Cuối cùng, hai người được chọn là Trần Ngôn Chu và Quan Trì.

Khi được giao nhiệm vụ này, Trần Ngôn Chu có phần bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy rất vinh dự.

Vì thế, cậu ta dắt theo Thì Nhã và cậu con trai một tuổi, vui vẻ đến dự.

Lâm Sơ Dao làm phù dâu chính, đã chuẩn bị một loạt câu hỏi làm khó anh họ trong màn đón dâu, nhưng đều bị Minh Trạc dễ dàng hóa giải.

Vốn dĩ Quách Thụ và Đặng Văn Sơn là bên nhà gái, lẽ ra phải ở trong phòng để chặn cửa thử thách chú rể, nhưng do tối qua hai người uống rượu đến khuya với Minh Ứng Chương, sáng nay dậy thì đã muộn, thế là hăng hái gia nhập đội đón dâu cùng mọi người.

Còn Chu Kế Quang vì không được làm phù rể nên đương nhiên bị Lâm Sơ Dao kéo sang bên chặn cửa.

Từ Thu mỉm cười bình luận: “Với tư cách là sếp của Văn Đàn, cậu ở trong đúng là hợp lý hơn.”

Quý Hồi nói: “Tôi cũng thấy vậy.”

Chu Kế Quang xắn tay áo, hùng hồn nói: “Hôm nay tôi sẽ không cho Minh Trạc bước qua cánh cửa này!”

Tiếng Văn Đàn vang lên từ xa, nhẹ nhàng mà uyển chuyển: “Tôi khuyên chân thành, sếp Chu nên chừa cho mình một đường lui thì hơn.”

Chu Kế Quang: “…”

Chuyện anh ta và Lâm Sơ Dao quen nhau, hai bên gia đình đều đã biết và rất hài lòng, chỉ chờ hôn lễ của Minh Trạc và Văn Đàn xong là bắt đầu chuẩn bị cho họ.

Lễ cưới kéo dài cả một ngày, từ sáng với màn đón dâu, đến trưa làm lễ, chiều đãi tiệc.

Văn Đàn tưởng rằng sau lễ cưới truyền thống hôm qua, hôm nay chắc mình sẽ chẳng còn cảm giác gì.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc Minh Trạc bước vào cửa, xuất hiện trước mắt cô, khóe môi cô liền không kìm được mà cong lên, như thể dù có tổ chức bao nhiêu lễ cưới đi chăng nữa, trái tim cô vẫn sẽ luôn rung động vì anh.

Khi khách khứa ra về hết thì đã là nửa đêm.

Nhà tân hôn là căn hộ cao cấp ven sông ở trung tâm thành phố mà hai năm trước Minh Trạc đã chuẩn bị sẵn, để tiện cho công việc của Văn Đàn.

Cô rúc trong lòng anh, mệt mỏi đến kiệt sức: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

Minh Trạc ôm lấy cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Nghỉ ngơi hai ngày rồi anh đưa em đi chơi.”

Văn Đàn ngẩng đầu, đối mắt với anh: “Hay là mai đi luôn đi? Kỳ nghỉ của anh cũng không nhiều.”

Minh Trạc bật cười, vuốt tóc cô: “Yên tâm, lần này anh nghỉ dài lắm, chúng ta có thể đi thật nhiều nơi.”

Hai ngày sau, họ xuất phát từ Giang Thành, đến Trương Dịch ngắm địa mạo Đan Hà, đến Trường Bạch ngắm Thiên Trì, đến Mạc Cao ngắm bích họa ngàn năm, đến Tây Đường dạo thủy trấn Giang Nam.

Đến Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu.

Đến Mauritius ngắm thác nước dưới đáy biển.

Đến New Zealand ngắm vịnh Milford Sound.

Đến Bắc Cực ngắm cực quang, đến Nam Cực ngắm tường băng.

Họ đi qua sa mạc, thảo nguyên, núi tuyết, hoang nguyên, đại dương, rừng rậm.

Họ sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi trên thế giới này.

Nếu bạn đang đi trên đường, rất có thể sẽ vô tình lướt qua họ.
 
Back
Top Bottom