Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 70: Ý trung nhân



Khoảnh khắc bước vào suối nước nóng, cuối cùng Văn Đàn cũng cảm thấy mình sống lại, máu huyết toàn thân như bắt đầu lưu thông trở lại, kinh mạch cũng dần dần thư giãn.

Hai phút sau, Văn Đàn lại lên tiếng: “Thầy Minh, vừa nãy tôi chỉ đùa thôi. Tôi căng thẳng quá nên muốn nói gì đó để giảm bớt sự ngại ngùng, tôi biết thầy Minh là chính nhân quân tử.”

Giọng Minh Trạc khàn đi không ít: “Nhìn ra từ đâu?”

“Quân tử luận tích không luận tâm.”

Minh Trạc cười khẽ, không nói gì.

Văn Đàn lại nói: “Thầy Minh, hôm nay tôi thực sự nghĩ mình sắp chết rồi.”

“Sẽ không đâu.”

“Vì người ác thường sống lâu sao?”

“Ai nói cô là người ác?”

Văn Đàn nói: “Rất nhiều người, còn có cả sếp Chu, anh ta coi tôi như một khối u ác tính.”

Minh Trạc nói: “Đừng để ý đến cậu ta.”

Văn Đàn khua nước, giọng nói nhẹ nhàng: “Thực ra khi bị ngựa đưa đến đây một mình tôi rất sợ. Tôi sợ không ai tìm thấy tôi, cũng sợ mình sẽ chết đói ở đây. Nhưng mà…”

Cô đổi giọng, “Chỉ cần nghĩ đến, ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế, anh ấy nhất định sẽ lái xe việt dã đến cứu tôi, thì tôi chẳng còn gì phải sợ nữa.”

Minh Trạc: “…”

Văn Đàn cảm thấy, không biết là do mình vừa thoát chết nên tinh thần phấn chấn quá mức hay là bị Văn Văn lây nhiễm, mà lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới nói: “Thầy Minh.”

“Ừ.”

Giọng nói ấy, vang lên từ bên tai.

Da đầu Văn Đàn tê dại, đột nhiên quay đầu lại.

Minh Trạc đang dựa vào bờ suối nước nóng, vẫn quay lưng về phía cô.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Minh Trạc chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đã nói tôi không phải chính nhân quân tử rồi mà.”

Cả vai Văn Đàn bất giác chìm xuống một chút, may mà cô chưa cởi hết, còn giữ lại lớp cuối cùng.

Tai cô đỏ bừng, lông mi run rẩy, giọng nói có chút ẩm ướt: “Nhưng mà… sao anh đi mà không có tiếng động gì cả.”

Minh Trạc cong khóe môi, quay đầu nhìn về phía sa mạc trước mặt: “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Minh Trạc nói: “Ngâm thêm chút nữa đi.”

Văn Đàn chậm rãi dựa người ra sau, lưng tựa vào bờ suối nước nóng.

Cô không nói gì nữa, xung quanh yên tĩnh, đến cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy.

Mặt trời ở đằng xa, dần dần khuất núi.

Giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Có thể đi rồi.”

“Ồ, vâng.”

Cô lặng lẽ nhìn anh, Minh Trạc đứng dậy, đi đến phía sau tảng đá đứng.

Trong suốt quá trình, anh không hề quay đầu lại để lợi dụng cô.

Khi Văn Đàn ra khỏi nước, cô lạnh đến run người, đồng thời cũng nhìn thấy chiếc khăn tắm được đặt bên cạnh.

Khóe môi cô cong lên, lau khô người rồi mặc quần áo vào.

Văn Đàn chỉnh lại tóc, cầm khăn tắm đi ra ngoài.

Minh Trạc một tay đút vào túi quần, dáng người cao lớn, lạnh lùng.

Văn Đàn đi đến bên cạnh anh: “Thầy Minh, tôi xong rồi.”

Minh Trạc bước lên phía trước: “Đi thôi.”

Văn Đàn nhìn chiếc xe việt dã, rồi lại nhìn con ngựa bên cạnh: “Tôi cưỡi ngựa đi theo sau anh nhé.”

Minh Trạc mở cửa xe, lấy một chiếc áo khoác gió từ bên trong đưa cho cô: “Em không sợ lại bị ngã sao?”

Văn Đàn nhận lấy, mặc vào người: “Cũng không thể cứ để nó ở lại đây được.”

Minh Trạc nói: “Để xe lại đây, mai quay lại lấy.”

Văn Đàn kinh ngạc nói: “Mai vẫn tìm thấy được sao?”

“Trên xe có hệ thống định vị vệ tinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể tìm thấy.”

Minh Trạc đi đến bên cạnh con ngựa, vỗ vào bờm của nó: “Lý do nó chạy ra khỏi đoàn làm phim, chắc là vì lâu rồi không được ăn gì, nổi cáu thôi.”

Văn Đàn “à” một tiếng, thì ra là vậy.

Cô nói: “Huấn luyện viên cưỡi ngựa của đoàn chúng tôi bị ốm phải vào viện, nhưng đáng lẽ phải có nhân viên cho nó ăn, có thể là có vấn đề ở khâu nào đó.”

Minh Trạc đưa tay về phía cô: “Lên đi.”

Ký ức của Văn Đàn ngay lập tức quay trở lại đêm hôm đó ở làng Suosong, nhất thời không nhúc nhích.

Minh Trạc khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: “Em nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ đến ý trung nhân của em sẽ cưỡi ngựa đưa em về sao?”

Cả người Văn Đàn đột nhiên đỏ bừng, ôm lấy quần áo bước qua anh, tự mình dẫm lên bàn đạp trèo lên ngựa, nói lấp lửng: “Chưa từng nghĩ.”

Giây tiếp theo, Minh Trạc ngồi phía sau cô.

Anh nắm lấy dây cương: “Ngồi vững.”

Con ngựa hí lên một tiếng, sau đó phi nhanh về phía trước.

Cơ thể Văn Đàn theo quán tính ngả ra sau, vai tựa vào lồng ngực anh.

Cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía xa.



Tại trại của đoàn làm phim, hai chiếc xe đi tìm Văn Đàn đều trở về tay không.

Văn Văn khóc đến mức đứt ruột đứt gan, sắc mặt Lưu Triết cũng tái mét.

Một diễn viên nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, để đội cứu hộ tìm kiếm.”

Cũng có ý kiến khác: “Sa mạc rộng lớn như vậy, đội cứu hộ cũng chưa chắc đã tìm thấy.”

“Vậy phải làm sao, cứ mặc kệ như thế ư?”

“Tôi không nói là mặc kệ, nhưng mà…”

“Thôi được rồi.” Lưu Triết lạnh lùng nói, “Tất cả xe của đoàn làm phim đều được điều động đi tìm, trong vòng hai tiếng nếu vẫn chưa có tin tức của Văn Đàn thì báo cảnh sát.”

Nếu báo cảnh sát mà tìm thấy được thì còn may, nhưng nếu không tìm thấy, không chỉ bộ phim này tiêu tùng, mà sự nghiệp của ông cũng đi tong.

Văn Đàn không phải là diễn viên nhỏ vô danh, mà là người đang được Hoàn Vũ lăng xê, thời gian trước lại rất được chú ý tại liên hoan phim, nếu cô ấy vì biện pháp bảo vệ của đoàn làm phim không tốt mà mất tích trong sa mạc thì chuyện này sẽ ồn ào lắm.

Ngay khi tất cả xe tập hợp xong chuẩn bị xuất phát, thì đột nhiên có người nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng vó ngựa.”

“Tôi cũng nghe thấy, nhìn kìa!”

Giây tiếp theo, một bóng người từ từ xuất hiện trong bóng tối.

Con ngựa chở Văn Đàn chạy đi không chỉ trở về, mà Văn Đàn cũng trở về, chỉ là còn có một người đàn ông lạ mặt ngồi cùng cô trên lưng ngựa, dáng người cao lớn, tùy ý nắm lấy dây cương, tư thế ung dung, điêu luyện.

Trần Ngôn Chu và những người khác vẫn còn chưa đi, nhìn thấy cảnh này thì mắt đều trợn tròn: “Trời ơi, thầy Minh ngầu quá!”

Một thành viên nam cũng thán phục: “Trước đây cũng chưa từng nghe nói thầy Minh biết cưỡi ngựa, đỉnh quá đi mất!”

Trần Ngôn Chu rất tự hào: “Thầy Minh không chỉ biết cưỡi ngựa, thầy ấy còn biết leo núi nữa.”

Cậu ta vốn định nói thầy Minh còn là huấn luyện viên leo núi của Văn Đàn, nhưng nghĩ lại vẫn thôi.

Chuyện nhỏ nhặt này, đối với thầy Minh mà nói, không đáng nhắc tới.

Hứa Linh Nguyệt nhìn cảnh này, sắc mặt sa sầm.

Đinh Giai ở bên cạnh nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, chắc chắn thầy Minh quen thuộc địa hình ở đây hơn bọn họ, hơn nữa dù sao cũng là một mạng người, thầy ấy không thể không cứu.”

Hứa Linh Nguyệt gượng cười, không nói gì.

Bên kia, Văn Đàn đã được Minh Trạc đỡ xuống ngựa.

Văn Văn lập tức chạy đến, ôm chầm lấy Văn Đàn khóc nức nở: “Chị Văn Đàn, cuối cùng chị cũng về rồi, em còn tưởng sau này không gặp lại chị nữa!”

Văn Đàn mỉm cười vỗ lưng cô ấy: “Ngoan, đừng khóc nữa, chị không sao rồi mà.”

Văn Văn khóc rất thương tâm, mãi không nín được.

Nhân viên nữ của đoàn làm phim bên cạnh không nhìn nổi nữa, kéo cô ấy ra.

Lưu Triết cũng nhanh chóng đi tới, nhìn Văn Đàn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Không sao là tốt, làm cô sợ rồi.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 71: Khác biệt



Không ai mong muốn xảy ra những tai nạn như thế này, Văn Đàn cũng không có ý trách cứ ai, đoàn phim dừng lại một ngày thì tổn thất một ngày.

Dù sao cô cũng đã trở về an toàn, đó là kết quả tốt nhất, những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Văn Đàn mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn, đã làm mọi người lo lắng rồi.”

“Đừng nói vậy.” Lưu Triết vỗ vai cô, “Mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai cho cô nghỉ, ngày kia lại tiếp tục quay.”

Văn Đàn nói: “Không cần đâu, ngày mai tôi có thể tiếp tục quay.”

Lưu Triết nghĩ, điều kiện ở sa mạc khắc nghiệt, ở lại thêm một ngày là chịu khổ thêm một ngày, quay xong sớm cũng tốt.

Ông nói với giọng ôn hòa: “Vậy cũng được, chúng ta sẽ quay những cảnh khác trước, đợi vài ngày nữa người hướng dẫn cưỡi ngựa đến rồi sẽ quay cảnh cưỡi ngựa, có thể sẽ hơi vất vả một chút.”

Văn Đàn gật đầu, nhớ đến những gì Minh Trạc nói với cô: “À đúng rồi, con ngựa hôm nay có lẽ là do lâu rồi không được ăn gì, còn lại…”

Cô quay đầu nhìn Minh Trạc, “Chắc không sao nhỉ?”

Minh Trạc “ừm” một tiếng: “Không sao.”

Trên đường trở về, con ngựa rất bình thường.

Lưu Triết vội vàng gọi nhân viên phụ trách cho ngựa ăn đến hỏi tình hình, mới biết được là anh ta cho ngựa ăn được một nửa thì bận việc khác, khi quay lại cũng không phân biệt được con nào đã cho ăn, con nào chưa.

Điều này dẫn đến việc có con được cho ăn hai lần, có con thì không được ăn.

Lưu Triết phê bình anh ta một trận, dặn dò sau này phải cẩn thận hơn, rồi dắt con ngựa đó về cho ăn no.

Sau khi nhân viên rời đi, Lưu Triết nhìn Minh Trạc, rồi dè dặt hỏi Văn Đàn: “Đây là bạn của cô à? Nếu cậu ấy rảnh thì có thể…”

“Không thể.” Văn Đàn biết ý định của ông ấy, liền ngắt lời, “Anh ấy bận lắm.”

Hy vọng vừa nhen nhóm của Lưu Triết lại tắt ngúm: “Thôi được rồi, vậy hai người cứ trò chuyện, tôi đi xử lý nốt công việc.”

Văn Đàn nói: “Vâng.”

Lưu Triết vẫy tay, các nhân viên xung quanh thấy cô không sao cũng tản ra, đi thu dọn thiết bị, xe cũng được lái về chỗ cũ.

Đợi mọi người đi rồi, Văn Đàn mới cởi áo khoác ra đưa cho Minh Trạc: “Cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc nhận lấy: “Về nghỉ ngơi đi.”

Văn Đàn vẫy tay chào anh, rồi quay người đi về phía lều.

Văn Văn thấy vậy, lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay cô, nghẹn ngào nói: “Chị Văn Đàn, hu hu hu…”

Văn Đàn cười nói: “Thôi nào, em làm như vậy khiến chị từ không sao cũng thành có sao đấy.”

Văn Văn dụi đầu vào vai cô: “Nếu chị có mệnh hệ gì, em cũng không sống nữa.”

“Sao, muốn chết theo chị à? Vậy em phải xếp hàng đấy.”

Họ càng đi càng xa, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ dần.

Minh Trạc thu hồi ánh mắt, vừa đi được vài bước thì Trần Ngôn Chu và những người khác đi tới: “Thầy Minh.”

Giọng điệu Minh Trạc vẫn như cũ: “Vẫn chưa về à?”

Trần Ngôn Chu nói: “Sao về được, đi ngay như vậy thật là bất lịch sự, bọn em cũng muốn xem có thể giúp được gì không.”

Giọng Hứa Linh Nguyệt vang lên: “Thầy Minh, bạn của thầy không sao chứ? Em biết chút ít về sơ cứu, cũng mang theo hộp cứu thương, có thể xem cho cô ấy.”

“Cô ấy không sao.”

Văn Đàn đúng là không có vết thương ngoài da nào, chỉ bị bầm tím một chút.

Hứa Linh Nguyệt còn muốn hỏi thêm gì đó, thì Trần Ngôn Chu và những người khác bắt đầu hỏi Minh Trạc về chuyện cưỡi ngựa, rõ ràng là sự quan tâm của nam và nữ khác nhau.

Trên đường về khu cắm trại, Đinh Giai kéo Hứa Linh Nguyệt đi phía sau cùng, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, vừa rồi thấy bọn họ cũng chẳng nói được gì. Dù sao thì nhìn thế nào, cậu và thầy Minh vẫn là xứng đôi nhất, cả về ngoại hình lẫn công việc.”

Mặc dù Văn Đàn đã rửa mặt sạch sẽ khi tắm suối nước nóng, nhưng bây giờ trời đã tối, ánh sáng trong sa mạc không mạnh, Hứa Linh Nguyệt và những người khác lại đứng cách xa, nên đương nhiên không nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Nhưng lúc này Hứa Linh Nguyệt không thể tự lừa dối bản thân được nữa. Cô ấy quen biết Minh Trạc cũng được một thời gian rồi, dù là ở Viện nghiên cứu địa chất, hay khi đến sa mạc khảo sát, anh luôn là người bình tĩnh và lý trí nhất, thái độ của anh đối với mọi người xung quanh đều như nhau, lịch sự và ga lăng với phái nữ, nhưng cũng rất giữ khoảng cách.

Hôm nay Văn Đàn gặp chuyện, chưa đến hai phút anh đã lái xe đuổi theo, buổi tối còn cưỡi chung một con ngựa với cô ấy trở về.

Rõ ràng, Minh Trạc đối xử với cô ấy hoàn toàn khác.



Trong lều, Văn Văn đã bình tĩnh trở lại, lấy chai xịt trị bầm tím cho Văn Đàn.

Cô ấy nói: “Em vào đoàn phim hơn một tuần rồi, chưa từng thấy đạo diễn Lưu nói chuyện với ai bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, đúng là thể hiện sự áy náy một cách triệt để.”

Văn Đàn xắn ống quần lên, thấy vài chỗ bầm tím.

Cô vừa xịt thuốc, vừa xoa: “Vậy cũng tốt, coi như là có được tấm kim bài miễn bị mắng ở chỗ đạo diễn Lưu rồi.”

Văn Văn ngồi đối diện cô, vẫn còn thấy sợ hãi: “Chị Văn Đàn, hôm nay thật sự nguy hiểm quá, may mà chị và thầy Minh có thần giao cách cảm, nên mới giữ được mạng sống.”

Văn Đàn: “…”

“Chuyện này thì liên quan gì đến thần giao cách cảm?”

“Sao lại không liên quan? Đoàn phim cử đi hai chiếc xe đều không tìm thấy chị, thầy Minh đi sau lại đón được chị về, đây không phải là thần giao cách cảm thì là gì?”

Văn Đàn chọc chọc đầu cô ấy: “Người ta là chuyên gia địa chất, lại ở đây một thời gian rồi, đương nhiên am hiểu địa hình sa mạc hơn người của đoàn phim.”

Văn Văn “ồ” lên một tiếng, rồi lại nói: “Vậy lúc anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt chị, hẳn là chị rung động lắm.”

Văn Đàn nhất thời không chú ý, xoa mạnh vào chỗ bầm tím trên chân.

Cô hít hà một tiếng, nói lí nhí: “Cũng không phải là hôm nay chị mới rung động vì anh ấy.”

Văn Văn không nghe rõ lắm: “Sao cơ?”

Văn Đàn nghiêm mặt: “Không có gì.”

Cô cất chai xịt đi, “Dọn dẹp một chút rồi ngủ sớm đi, chị buồn ngủ rồi.”

Văn Văn nghĩ hôm nay cô đã vất vả rồi, nên không hỏi thêm nữa.

Buổi tối, Văn Đàn nằm trên giường, trong đầu toàn là những lời Minh Trạc nói lúc ở suối nước nóng.

Anh nói, anh không phải là chính nhân quân tử.

Vậy thì… lúc đó anh đang nghĩ gì nhỉ.

Mặt Văn Đàn nóng bừng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô kéo chăn lên trùm kín mặt, ép mình bình tĩnh lại.

Có lẽ hôm nay thật sự mệt mỏi, lại được ngâm suối nước nóng thư giãn, nên cô ngủ rất say, đến sáng hôm sau chuông báo thức reo mà suýt nữa không dậy nổi.

Văn Văn ngồi xổm bên giường cô: “Hay là em nói với đạo diễn Lưu, xin nghỉ cho chị nhé.”

Văn Đàn mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, uể oải nói: “Em đúng là biết cách gọi chị dậy đấy.”

Cô vươn vai, cảm thấy người tuy vẫn còn nặng nề, nhưng ít nhất cũng không còn đau nhức nữa.

Xem ra việc cô kiên trì ngâm mình trong suối nước nóng quả là đúng đắn.

Văn Đàn vén chăn xuống giường, ngáp dài nói: “Đi thôi.”

Cô vừa ra khỏi lều thì nghe thấy một giọng nữ gọi: “Văn Đàn?”

Văn Đàn quay đầu lại, nhớ ra hôm qua cô gái này đi cùng bạn trai của Thi Nhã.

Hơn nữa, nếu Văn Đàn đoán không nhầm, cô ấy chính là người con gái nói chuyện với Minh Trạc đêm hôm đó.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 72: Trêu đùa



Văn Đàn gật đầu chào cô ấy: “Chào cô, có chuyện gì vậy?”

Hứa Linh Nguyệt đưa thứ trên tay cho cô: “Tôi có mang theo thuốc mỡ trị vết bầm tím, rất hiệu quả, cô thử xem.”

“Tôi có mang theo thuốc rồi, cảm ơn cô.”

Hứa Linh Nguyệt nắm lấy tay cô, đặt thuốc mỡ vào tay cô: “Cô cứ cầm lấy đi, cô là bạn của thầy Minh, tôi cũng muốn cô khỏi thật nhanh.”

Nghe vậy, Văn Đàn nhất thời không biết nói gì.

Hứa Linh Nguyệt lại nói: “À đúng rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Hứa Linh Nguyệt, cùng Viện nghiên cứu địa chất với thầy Minh, chuyên ngành của tôi là nghiên cứu địa chất Bắc Cực, lần này đến sa mạc cũng là để học hỏi thầy Minh và mọi người.”

“Ồ, ra vậy.”

“Thầy Minh và mọi người đã ra ngoài khảo sát từ sáu giờ sáng rồi, tôi ở lại trại, thấy chán nên đến thăm cô.”

Văn Đàn nói: “Cô với thầy Minh có vẻ rất thân thiết.”

Hứa Linh Nguyệt cười: “Cũng bình thường thôi. Trước đây khi tôi trở về từ chuyến khảo sát Bắc Cực, giáo sư Triệu đã muốn giới thiệu chúng tôi làm quen nhau. Tôi cũng rất thích thầy Minh, nên mới cố gắng giành được suất khảo sát sa mạc lần này.”

Văn Đàn cúi đầu nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, không nói gì.

Hứa Linh Nguyệt lại nói: “Vậy tôi không vòng vo nữa, tôi đến đây là muốn hỏi, cô và thầy Minh… là quan hệ bạn trai bạn gái sao?”

“Không phải.” Văn Đàn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói tiếp, “Là quan hệ anh ấy muốn xem tôi tắm.”

Nụ cười trên mặt Hứa Linh Nguyệt cứng lại thấy rõ.

Văn Đàn bổ sung thêm một câu: “Ồ, tôi cũng muốn xem anh ấy tắm.”

Công bằng rồi.

Hứa Linh Nguyệt nói: “Hai người…”

Văn Đàn thẳng thắn nói: “Chỉ là chưa đến với nhau, nhưng hai bên đều có tình cảm.”

“Chưa đến với nhau là vì công việc của cô đặc thù sao?”

Văn Đàn trả lại lọ thuốc mỡ cho cô ấy: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.”

Văn Đàn vừa định đi thì Hứa Linh Nguyệt gọi cô lại: “Thầy Minh rất ưu tú, cũng là nhân tài được viện nghiên cứu trọng điểm đào tạo, cô không nên đùa giỡn tình cảm của anh ấy.”

Văn Đàn quay đầu lại: “Tôi đùa giỡn tình cảm của anh ấy thế nào?”

“Ngành nghề của cô làm việc nhẹ nhàng, nhận thù lao cao ngất ngưởng, tiền một ngày của cô bằng lương chúng tôi mấy năm trời.” Hứa Linh Nguyệt nhíu mày, “Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người giàu có theo đuổi, cô cứ dây dưa với thầy Minh, nhưng lại không chịu đến với anh ấy, đây chẳng phải là đùa giỡn tình cảm của anh ấy sao.”

Văn Đàn tự vấn lòng mình, cảm thấy câu “Cô xinh đẹp như vậy” mà cô ấy nói đúng là sự thật.

Còn về việc dây dưa với Minh Trạc mà không chịu đến với anh thì hình như cô có, lại hình như không có.

Ở làng Suosong, cô sợ nghe được tâm ý của Minh Trạc, nên đã nói trước rằng thích là một chuyện, cô không có ý định tìm bạn trai.

Nhưng sau đó, Văn Đàn lại hôn anh.

Một loạt hành động này đúng là giống như đang đùa giỡn anh.

Nhưng khi trở về Giang Thành, cô đã muốn làm lại từ đầu. Nhưng… cho đến hiện tại, dường như đã dần đi lệch khỏi quỹ đạo.



Văn Văn phát hiện, mấy ngày nay Văn Đàn có hơi im ắng.

Khi quay phim, cô vẫn bình thường, nhưng chỉ cần rời khỏi ống kính, cô lại thường một mình ở trong góc, cũng không nói chuyện với ai.

Phải biết rằng, những ngày đầu Văn Đàn mới vào sa mạc, dù bị ngựa kéo lê, ngã đến mức đó, tâm trạng cô vẫn rất tốt.

Văn Văn cảm thấy, trạng thái hiện tại của cô hơi giống với khi có tin đồn cô sẽ ký hợp đồng với Hoàn Vũ cách đây mấy tháng.

Buổi chiều sau khi quay xong, Trần Ngôn Chu ôm một giỏ trái cây đến, nói với Văn Đàn: “Xe tiếp tế của chúng tôi hôm nay đã đến, bây giờ cô rảnh… có thể chụp ảnh chung với tôi được không? Tôi nghe nói cô đã tan làm rồi.”

Văn Đàn gật đầu: “Được chứ, anh đợi vài phút, tôi đi thay quần áo.”

Vai diễn của cô cũng không cần trang điểm nhiều, sau khi thay quần áo xong, cô tháo tóc tết ra, buộc thành đuôi ngựa thấp phía sau đầu, lau sạch bụi trên tay rồi đi ra ngoài.

Trần Ngôn Chu đưa điện thoại của mình cho Văn Văn: “Làm phiền cô chụp giúp chúng tôi một tấm, cảm ơn.”

Văn Văn đã quá quen với việc này, lùi lại vài bước, tìm góc độ và ánh sáng đẹp rồi bấm máy.

Trần Ngôn Chu nhìn bức ảnh, vô cùng hài lòng: “Bạn gái tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ vui lắm!”

Nói xong, cậu ta đưa giỏ trái cây cho Văn Đàn: “À đúng rồi, cái này cho cô.”

Văn Đàn cười: “Không cần đâu, anh cứ giữ lấy đi, tôi chụp ảnh chung không lấy tiền.”

“Ồ không phải vậy, số trái cây này là thầy Minh nhờ tôi đưa cho cô.”

Văn Đàn nhất thời không nói gì.

Trần Ngôn Chu vẫn luôn không nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa Văn Đàn và Minh Trạc, bởi vì theo cậu ta thấy, giữa hai người họ chắc chỉ là ở mức độ có thể xin chữ ký, chứ không xin được video chúc phúc.

Bây giờ lại thêm chút ân tình cứu mạng.

Hơn nữa, giữa bạn bè tặng nhau trái cây là chuyện rất bình thường.

Văn Văn vừa định đưa tay ra nhận giỏ trái cây thì Văn Đàn đã nói: “Cảm ơn thầy Minh giúp tôi, tôi không thích ăn mấy thứ này.”

Trần Ngôn Chu quay về, thuật lại nguyên văn lời nói của Văn Đàn.

Minh Trạc đang cầm tài liệu chợt khựng lại, khẽ nhướng mắt.

Trần Ngôn Chu vội vàng nói: “Em thề, cô ấy nói chính xác như vậy, em không nói sai một chữ nào.”

Minh Trạc không nói gì, thu hồi ánh mắt.

Trần Ngôn Chu ngồi đối diện anh: “Thầy Minh, nghỉ ngơi một chút đi, phần còn lại để em đối chiếu.”

Mấy ngày nay đội địa chất rất bận, họ bận khảo sát, Minh Trạc bận đối chiếu số liệu khảo sát được.

Tuy nhiên, sau khi trở về trại, làm xong bản tổng kết trong ngày là họ có thể nghỉ ngơi, nhưng Minh Trạc hầu như đều đối chiếu đến nửa đêm.

Hai phút sau, Minh Trạc đẩy tài liệu về phía cậu ta: “Tôi ra ngoài một lát.”



Trong lều, Văn Văn vô cùng đau lòng: “Chị Văn Đàn, sao chị lại không nhận chứ, em nhìn thấy quả nho đó mà nước miếng chảy ròng ròng.”

“… Vài ngày nữa đoàn phim cũng sẽ có vật tư mới chuyển đến.”

“Làm sao có thể ngọt bằng trái cây thầy Minh tặng chị được.”

Văn Đàn giả vờ đánh cô ấy: “Em đang trêu chị đấy à?”

“Không có, không có.” Văn Văn vội vàng nhận lỗi, “Em nói đùa thôi, nói đùa thôi.”

Văn Đàn lại cầm kịch bản lên.

Văn Văn thấy vậy thì tiến lại gần, thăm dò hỏi: “Chị Văn Đàn, chị với thầy Minh cãi nhau à?”

Vẻ mặt Văn Đàn rất bình thường: “Không có, chúng tôi có quan hệ gì đâu mà cãi nhau.”

“Không có quan hệ gì? Thầy Minh dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của chị mà. Chị Văn Đàn, chị thật quá…” Văn Văn ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng nói hết câu, “Vong ơn bội nghĩa.”

Văn Đàn: “…”

Cô cố gắng sửa lại: “Ở nơi thiếu thốn vật tư như sa mạc này, chị nhận trái cây của anh ấy mới là vong ơn bội nghĩa, lấy oán trả ơn.”

Văn Văn nói: “Nhưng vật tư của chúng ta vài ngày nữa cũng sẽ được chuyển đến mà, chị có thể tặng quà lại cho anh ấy, có qua có lại thì tình cảm mới có thể tiến triển.”

Văn Đàn nói: “Chị cũng đâu có yêu đương với anh ấy, tiến triển tình cảm gì chứ.”

Văn Văn lập tức im bặt, cô nàng suýt quên mất đã xem hợp đồng của Văn Đàn, đúng là không được yêu đương.

Văn Đàn cảm thấy trong lều hơi ngột ngạt, bèn đứng dậy nói: “Chị ra ngoài đi dạo.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 73: Hám tiền



Văn Đàn rời khỏi đoàn phim từ phía sau, đi xuống ốc đảo.

Mặt hồ không còn xanh biếc trong vắt như ban ngày, lúc này không có gió, mặt nước cũng rất yên tĩnh.

Văn Đàn tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có lác đác vài ngôi sao, quả thật không bằng ngày đầu tiên đến đây.

Thời tiết gần đây ngày càng lạnh, ban ngày ở sa mạc thì không sao, tia tử ngoại mạnh, nhưng nhiệt độ ban đêm lại giảm mạnh.

Theo tiến độ hiện tại, ước tính có thể rời đi đúng thời gian dự kiến.

Văn Đàn ôm đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân: “Sao lại ngồi một mình ở đây?”

Văn Đàn quay đầu lại, là nam diễn viên đóng cặp với cô, mới đến đoàn phim hai ngày trước.

Cô thu hồi tầm mắt, nói: “Trong lều hơi ngột ngạt, không khí ở đây tốt hơn.”

Chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô: “Đây là lần đầu tiên cô đến sa mạc quay phim nhỉ. Nơi này là vậy đó, ở lâu cũng không quen được.”

Văn Đàn hỏi: “Anh đã đến đây rồi à?”

“Ừ, nhiều năm trước rồi. Lúc đó là kỳ nghỉ, tôi đến đây chơi với gia đình, tình cờ họ cần một diễn viên quần chúng, nên đã gọi tôi.”

Anh ta cảm khái nói tiếp: “Kể từ đó tôi đã yêu thích diễn xuất, và thi vào chuyên ngành diễn xuất. Nhưng khi thực sự bước vào nghề này mới thấy khó khăn biết nhường nào, đúng là cung không đủ cầu.”

Văn Đàn cười nhạt: “Anh mới tốt nghiệp, sau này còn nhiều cơ hội.”

Chàng trai nhìn về phía xa: “Không đâu, sau khi quay xong bộ phim này, tôi định rút lui khỏi giới giải trí, đi du học.”

Văn Đàn hơi ngạc nhiên: “Hả?”

“Tôi có một người bạn gái quen nhau từ hồi cấp ba, cô ấy sẽ đi cùng tôi.” Anh ta nói, “Trước đây tôi nghĩ còn trẻ thì nên phấn đấu, đến bây giờ mới thấy, thế giới rộng lớn như vậy, không phải cái gì cũng có thể như ý muốn.”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Cũng tốt, dù làm gì, chỉ cần bản thân không hối hận là được.”

“Thực ra tôi cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút, cảm ơn cô đã nghe tôi nói nhiều như vậy.”

Chàng trai nói tiếp: “Tôi thật sự thấy cô rất giỏi, sau này nhất định cô sẽ trở thành Ảnh hậu. Khi cô nhận giải, nếu có ai đó nhắc lại bộ phim này, biết đâu tôi cũng có thể được thơm lây, tên tuổi được nhiều người biết đến hơn.”

Văn Đàn cười: “Mượn lời chúc tốt lành của anh.”

Một lúc sau, chàng trai đứng dậy: “Tôi đi trước đây, vẫn chưa học thuộc lời thoại ngày mai, cô cũng về sớm đi.”

“Được, tôi đợi thêm vài phút nữa rồi về.”

Sau khi chàng trai rời đi, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Văn Đàn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, hơi mất tập trung.

Rút lui khỏi giới giải trí thực sự cần nhiều dũng khí hơn là tiếp tục cố gắng.

Lúc trước, Chu Kế Quang bảo cô chọn giữa Minh Trạc và ký hợp đồng với Hoàn Vũ, cô cũng không do dự quá lâu mà chọn ký hợp đồng.

Nếu là bây giờ, cô nghĩ mình vẫn khó đưa ra quyết định khác.

Tiếng gió khẽ lay động bên tai, có người ngồi xuống bên cạnh Văn Đàn.

Cô còn tưởng anh ta để quên đồ gì ở đây, quay đầu lại định hỏi thì phát hiện người ngồi bên cạnh là Minh Trạc.

Văn Đàn hơi sững sờ, há miệng một lúc mới nói: “Thầy Minh.”

Minh Trạc nhìn vào mắt cô: “Tâm trạng không tốt à?”

Văn Đàn lại nhìn về phía trước, bàn tay buông thõng vô thức nắm lấy cỏ dưới đất: “Không có, tôi chỉ ngồi đây hóng gió một chút, đang định quay về…”

“Em không thích ăn trái cây, hay là những loại Trần Ngôn Chu đưa cho em hôm nay không có loại em thích?”

Văn Đàn cụp mi xuống: “Tôi không thích ăn. Thầy Minh không biết đâu, tôi là người có rất nhiều tật xấu, rất kén chọn, lại còn rất đỏng đảnh, yểu điệu, chính là kiểu người phiền phức đáng ghét.”

Minh Trạc nhìn cô: “Em không phải là tiên nữ sao?”

“…”

Minh Trạc khẽ nhếch môi, nhìn ra mặt hồ: “Vậy em thích cái gì?”

Văn Đàn nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Minh Trạc nói: “Em không thích những thứ đó, vậy em thích cái gì?”

Văn Đàn im lặng hai giây, định tạo cho anh ấn tượng về một cô gái đào mỏ hám tiền: “Tôi thích tiền, ước mơ từ nhỏ của tôi là lấy một người giàu có, tuổi càng lớn càng tốt, đợi ông ta chết, tôi sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của ông ta.”

“Theo luật thừa kế, thứ tự ưu tiên là vợ/chồng, con cái, cha mẹ. Em muốn thừa kế toàn bộ tài sản thì người đó cần phải không có cha mẹ, không có con cái.”

Minh Trạc lười biếng nói tiếp: “Khó tìm đấy.”

Văn Đàn: “…”

Cô lúng túng nói: “Vậy thì… tôi từ từ tìm, nhất định sẽ tìm được, thành bại do người mà.”

Một lúc sau, giọng nói của Minh Trạc lại vang lên: “Tuổi không lớn lắm có được không?”

Văn Đàn hơi cứng người, lại nghe anh nói: “Biết đâu gặp tai nạn gì đó rồi chết…”

Cơ thể Văn Đàn phản ứng nhanh hơn đầu óc, quay người bịt miệng anh lại, nhíu mày nói: “Anh đừng nói bậy!”

Minh Trạc nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Ngón tay Văn Đàn khẽ cử động, từ từ rút lại.

Cô ho khan một tiếng: “Ý tôi là, dù sao cũng quen biết nhau, thầy Minh đừng nguyền rủa… chồng tương lai của tôi như vậy.”

Văn Đàn vội vàng đứng dậy, phủi quần: “Tôi về trước đây, thầy Minh cũng về sớm đi.”

Cô vừa định đi thì bị ai đó kéo tay lại.

Cỏ cây xung quanh lay động trong gió đêm, giọng Minh Trạc dường như có chút bất lực: “Em đúng là khiến anh đau đầu.”

Văn Đàn mím môi, một lúc sau mới nói: “Xin lỗi.”

Cô không muốn đùa giỡn tình cảm của anh, nhưng cô không biết phải làm sao mới không làm tổn thương anh.

Minh Trạc xoay vai cô lại, giọng nói trầm thấp: “Anh không biết làm sao để cân bằng giữa sự nghiệp của em và mối quan hệ của chúng ta. Anh muốn đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn.”

Văn Đàn nhìn anh, mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay.

Minh Trạc cúi đầu, ánh mắt giao nhau với cô: “Nhưng hình như em không định cho anh cơ hội này.”

Khoảnh khắc Văn Đàn quay đầu đi, nước mắt rơi xuống, giọng cô gần như nghẹn ngào: “Lúc trước giám đốc Chu bảo em lựa chọn, em đã chọn ký hợp đồng với Hoàn Vũ, không chọn anh. Thầy Minh, là em không xứng đáng… xin lỗi anh. Em là một người ích kỷ, vì nổi tiếng em có thể bất chấp tất cả, có thể…”

Minh Trạc ôm cô vào lòng: “Văn Đàn, lựa chọn của em không sai. Bất cứ lúc nào, em cũng không cần vì bất kỳ ai mà từ bỏ con đường mình muốn đi.”

Văn Đàn nhắm mắt lại, vai càng run dữ dội hơn.

Minh Trạc buông cô ra, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô: “Sa mạc vốn đã thiếu nước, tiết kiệm một chút đi.”

Văn Đàn bị chọc cười, cảm thấy mình khóc đúng là hơi lố.

Cô quay mặt đi, dùng tay áo lau khô nước mắt: “Thỉnh thoảng khóc một chút cũng tốt cho mắt mà.”

Minh Trạc nói: “Vậy sao?”

Văn Đàn ậm ừ đáp: “Có căn cứ khoa học đấy.”

“Để anh xem.”

Văn Đàn còn tưởng anh định dùng điện thoại tìm kiếm, ngẩng đầu lên định nói gì đó, thì bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Mắt Văn Đàn ướt đẫm, hàng mi vẫn còn đọng nước.

Tim cô bỗng đập nhanh hơn, đầu óc cũng hơi choáng váng.

Văn Đàn nhìn sang chỗ khác, cố gắng chuyển chủ đề: “Em phải về…”

Chưa nói hết câu, Minh Trạc đã cúi xuống hôn cô.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 74: Chuộc thân



Bầu trời sa mạc rất rộng lớn, những ngôi sao vốn ẩn mình trong màn đêm cũng bắt đầu lấp lánh từng chút một.

Mặt hồ ốc đảo gợn sóng lăn tăn trong gió, phản chiếu hai bóng người bên cạnh.

Không biết từ lúc nào, tay Văn Đàn đã vòng lên cổ Minh Trạc, nhắm mắt lại, hơi thở quấn quýt lấy anh.

Minh Trạc ôm eo cô, nụ hôn không hề nhẹ nhàng, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, chiếm lấy từng chút một.

Hơi thở trong lồng ngực Văn Đàn bị ép chặt, cả người gần như không thở nổi.

Minh Trạc dần dần dịu dàng hơn, nhẹ nhàng m*t lấy môi cô.

Vị mặn chát của nước mắt lúc trước đã sớm bị vị ngọt ngào bao phủ.

Một lúc lâu sau, Minh Trạc lùi lại một chút, nhìn đôi mắt long lanh ướt át của cô, cổ họng anh căng chặt, cất giọng khàn khàn hỏi: “Lần này còn muốn quên nữa không?”

Mặt Văn Đàn đỏ bừng, khẽ lắc đầu.

Minh Trạc cong khóe môi.

Tay Văn Đàn trượt xuống từ vai anh, nắm lấy khóa kéo áo khoác của anh, nhỏ giọng nói: “Thầy Minh, yêu đương với em rất vất vả, không thể để người khác phát hiện, cũng không thể thường xuyên gặp nhau. Nếu… người khác hỏi em có bạn trai không, em cũng phải nói là không có.”

Minh Trạc “ừm” một tiếng: “Anh biết có là được rồi.”

Văn Đàn không nhịn được muốn cười, nhưng sống mũi lại hơi cay cay: “Vậy… anh có thấy em đang đùa giỡn tình cảm của anh không?”

“Đùa giỡn?”

“Chính là không chịu trách nhiệm, không từ chối, cũng không chấp nhận.”

Minh Trạc cười khẽ: “Cô Văn à, những gì em làm với anh bây giờ chưa đạt đến mức độ đùa giỡn đâu.”

Hàng mi Văn Đàn run run, vô thức cựa quậy trong lòng anh: “Vậy phải thế nào?”

Ý cô ban đầu là muốn hỏi rõ ràng, sau này mới có thể né tránh.

Mí mắt Minh Trạc phủ một bóng râm, giọng nói trầm khàn: “Như bây giờ.”

“Bây… giờ?”

Nửa chữ cuối cùng bị cô nuốt trở vào.

Tuy cách mấy lớp quần áo nhưng Văn Đàn vẫn cảm nhận được cơ thể Minh Trạc rất nóng, rất cứng.

Giống như… đêm hôm đó cô mặc đồ ngủ ra mở cửa cho anh.

Cô cố gắng lờ đi những chỗ nóng bỏng khác rõ ràng hơn, lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh, đưa tay vuốt tóc, ho khan một tiếng: “Muộn rồi, em phải về đây.”

Nói xong, Văn Đàn cúi đầu chạy ra khỏi ốc đảo.

Cô chạy lên trên cát, rồi quay đầu lại gọi anh: “Thầy Minh.”

Minh Trạc nhìn cô từ xa: “Hửm?”

Văn Đàn đưa tay vào túi áo, rồi lấy ra, làm hình trái tim với anh: “Ngủ ngon.”

Minh Trạc khẽ cười: “Ngủ ngon.”

Văn Đàn kìm nén nụ cười nơi khóe môi, thu tay lại, quay người chạy về phía đoàn phim.

Minh Trạc nhìn theo bóng lưng cô, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.



Trong lều, Văn Văn thấy Văn Đàn mãi không về, đang định ra ngoài tìm thì nghe thấy tiếng hát khe khẽ bên ngoài.

Văn Văn đi tới, vừa vén rèm lều lên: “Chị Văn Đàn, chị làm gì ở đây vậy, sao không vào trong?”

“Ồ.” Văn Đàn ngồi xổm dưới đất, quay đầu lại nói, “Chị sợ em ngủ rồi, làm phiền em.”

Cô thực sự rất vui vẻ, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.

Văn Văn cảm thấy tinh thần của Văn Đàn dường như không được bình thường: “Chị… không sao chứ?”

Văn Đàn nói: “Không sao cả.”

Cô nhìn lên bầu trời đêm: “Em không thấy bầu trời đêm nay rất đẹp sao?”

Văn Văn nhìn lên: “Cũng bình thường thôi, em thấy cũng giống như mọi khi.”

Văn Đàn đứng dậy, vỗ vai cô ấy: “Vậy em nhìn kỹ lại đi.”

Sau khi Văn Đàn vào lều, Văn Văn ngửa đầu lên, xoay 360 độ, cũng không thấy bầu trời đêm nay có gì đặc biệt.

Hai phút sau, Văn Văn đi theo vào: “Chị Văn Đàn, đừng dọa em.”



Trần Ngôn Chu mới xem được một trang dữ liệu đã thấy hoa mắt chóng mặt, không biết bình thường thầy Minh làm sao mà xem được đến nửa đêm.

Cậu ta đứng dậy, vừa định đi pha cà phê để tiếp tục làm thì Minh Trạc quay lại.

Minh Trạc ngồi vào bàn, lại cầm tài liệu lên: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Trần Ngôn Chu suy nghĩ một chút, vẫn ngồi đối diện anh: “Thầy Minh, anh đi tìm Văn Đàn à?”

Minh Trạc không nói gì, coi như thừa nhận.

Trần Ngôn Chu lại nói: “Theo em quan sát mấy ngày nay, Văn Đàn cũng khá dễ nói chuyện. Thầy Minh, nếu em lại đi tìm cô ấy nhờ quay video giúp em, anh nghĩ cô ấy có đồng ý không?”

Minh Trạc: “…”

Anh ngẩng lên nói: “Không phải cậu đã tặng cậu quà cầu hôn rồi sao.”

Trần Ngôn Chu cười hề hề: “Cái đó khác mà, quà thầy Minh tặng bạn gái em chắc chắn sẽ thích, nhưng nếu Văn Đàn có thể quay video giúp em thì ý nghĩa lại khác.”

Minh Trạc đưa tay day day sống mũi: “Đừng đi.”

Trần Ngôn Chu thăm dò hỏi: “Thầy Minh nghĩ là cô ấy sẽ không đồng ý sao? Nhưng em thật sự…”

“Còn lâu cậu mới cầu hôn mà, sau này hãy nói.”

“Cũng đúng, đợi thân thiết hơn một chút, cô ấy sẽ càng không từ chối.”

Minh Trạc mặt không cảm xúc nói: “Không ngủ được thì viết báo cáo dữ liệu cho tôi.”

Anh đứng dậy, cầm bật lửa và bao thuốc trên bàn ra khỏi lều.

Trần Ngôn Chu: “…”

Khí hậu sa mạc khô hanh, Minh Trạc đến đây rất ít khi hút thuốc.

Anh châm một điếu, ngậm trên môi, một tay cầm điện thoại, mở video của Văn Đàn.

Khoảng thời gian này, Minh Trạc đã xem rất nhiều lần.

Video phát xong một lượt thì điện thoại rung lên.

Minh Trạc thoát khỏi trang.

Văn Đàn: [Được.]

Dòng chữ nhỏ bên dưới, cô trích dẫn lại câu nói trước đó: Nếu người của đoàn phim không cho tôi vào, lần này có thể nói là bạn trai của em không?

Văn Đàn: [Thầy Minh, anh về đến nơi chưa?]

Minh Trạc: [Vừa đến.]

Văn Đàn: [Vậy anh ngủ chưa?]

Minh Trạc: [Còn phải xem dữ liệu.]

Minh Trạc: [Em định ngủ rồi à?]

Văn Đàn: [Phải ngủ rồi.]

Văn Đàn: [Nhưng em không ngủ được.]

Văn Đàn: [Đều tại anh.]

Minh Trạc: [Hửm?]

Văn Đàn: [Cứ chạy lung tung trong đầu em.]

Minh Trạc khẽ nhếch môi, tiếp tục gõ chữ.

Minh Trạc: [Ở chung với trợ lý của em à?]

Văn Đàn: [Ừm ~]

Cuối cùng, Minh Trạc vẫn gọi cho người khác.

Chu Kế Quang khẽ hừ một tiếng: “Tôi đã nói mà, cậu cũng không đến mức vì một người phụ nữ mà sau này không để ý đến tôi nữa.”

Minh Trạc phủi tàn thuốc, cất giọng lười biếng: “Cậu ký hợp đồng với Văn Đàn hết bao nhiêu tiền?”

“Tất cả các chi phí cộng lại, khoảng hai ba chục triệu, sao vậy?”

“Không có gì, cúp máy đây.”

Chu Kế Quang: “…”

Anh ta còn đang thấy khó hiểu thì điện thoại nhận được khoản chuyển khoản 40 triệu tệ.

Chu Kế Quang: “?”

Anh ta lập tức gọi lại: “Không phải chứ, cậu định chuộc thân cho cô ấy à?”

Minh Trạc nói: “Cậu cứ giữ lấy, đừng nói cho cô ấy biết.”

“Cậu làm hòa với bố cậu rồi à?”

“Chưa.”

Chu Kế Quang khó hiểu: “Vậy lấy tiền ở đâu ra?”

Mặc dù Minh Trạc đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Minh từ năm 20 tuổi, chuyển sang học địa chất, nhưng anh đã bắt đầu tự đầu tư từ khi chưa đầy 18 tuổi, số tiền kiếm được giờ đã tăng lên gấp nhiều lần.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 75: Lời đường mật



Hứa Linh Nguyệt vừa ra khỏi lều đã thấy Minh Trạc đang đứng hút thuốc ở đó.

Cô ấy bước tới, ánh mắt e lệ: “Thầy Minh, hôm nay đồ tiếp tế đã đến rồi, ngày mai em và Đinh Giai định làm một ít đồ ăn ngon, anh có muốn ăn món gì không?”

Minh Trạc nói: “Tôi ăn gì cũng được, em hỏi bọn họ đi.”

Hứa Linh Nguyệt nói: “Mỗi người họ đều nói một món rồi, em đã ghi lại hết rồi.”

Minh Trạc “ừm” một tiếng: “Vậy là được rồi.”

Anh dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị mang rác về.

“Thầy Minh.” Hứa Linh Nguyệt gọi anh lại, “Nếu anh có bạn bè muốn mời thì cũng có thể đến cùng.”

Minh Trạc nói giọng lạnh nhạt: “Không có.”

Hứa Linh Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khi cô ấy trở về lều, Đinh Giai lập tức đi tới: “Cười vui vẻ thế, thầy Minh nói gì vậy?”

Hứa Linh Nguyệt vừa tìm kiếm công thức nấu ăn trên mạng, vừa nói với giọng điệu vui vẻ: “Không có gì.”

Đinh Giai nhìn kem chống nắng của mình, thở dài: “Nhãn hiệu này tớ chưa từng nghe nói đến, không biết dùng có bị dị ứng không nữa.”

Nói xong, cô ấy lại hỏi Hứa Linh Nguyệt: “Này, cậu nói xem, nếu tớ mượn kem chống nắng của một nữ minh tinh, liệu cô ấy có cho mượn không?”

Hứa Linh Nguyệt ngừng lại một chút: “Thôi đừng mượn, tớ thấy cô ấy không dễ gần lắm, nói chuyện rất khó nghe.”

Đinh Giai bĩu môi: “Cũng chẳng phải ngôi sao lớn gì mà bày đặt làm giá. Mà minh tinh nào cũng vậy, chẳng có văn hóa, tố chất kém.”

Hứa Linh Nguyệt cười: “Người ta vốn không cùng đẳng cấp với chúng ta, kem chống nắng của tớ vẫn còn, cậu dùng của tớ đi.”

Đinh Giai ôm lấy cánh tay cô làm nũng: “Nguyệt Nguyệt, cậu tốt quá, nếu tớ là thầy Minh, tớ chắc chắn sẽ mê cậu chết mất!”

Hứa Linh Nguyệt nghe mà mặt đỏ bừng: “Thôi nào, xem thử mai nấu món gì đi, cố gắng để mọi người đều ăn được hài lòng.”

“Biết rồi biết rồi, cậu muốn nắm bắt trái tim thầy Minh thì phải nắm bắt dạ dày của anh ấy trước. Tớ hiểu mà, tớ sẽ giúp cậu, lần này nhất định phải để cậu thể hiện tài năng trước mặt anh ấy!”



Hôm nay Văn Đàn quay những cảnh chạy trốn, cần phải đi sâu vào vùng nội địa sa mạc.

Xe của đoàn phim đã chuẩn bị xuất phát từ sáng sớm.

Văn Đàn đang đánh răng thì nhìn thấy xe của đội địa chất đi ngang qua phía sau.

Ngày nào họ cũng dậy sớm như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, công việc khảo sát của họ chắc chắn phải tiến hành vào ban ngày, trời tối thì không nhìn thấy gì nữa.

Văn Đàn quay phim cả ngày bên ngoài, không ít cảnh đánh nhau và bị ngã, khi trở về, toàn thân đều đau nhức.

Sau khi xuống xe, trời đã nhá nhem tối.

Lưu Triết nói với mọi người: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, ba giờ chiều mai xuất phát, chúng ta sẽ quay nốt những cảnh đêm còn lại.”

Dương Phi và phần lớn mọi người đều phản công vào ban đêm, nên những cảnh đêm trong bộ phim này cũng chiếm tỷ lệ rất lớn.

Những cảnh quay còn lại ở sa mạc, có hai phần ba là cảnh đêm.

Mọi người hôm nay đều mệt mỏi rã rời, uể oải đáp lại một tiếng rồi tự về lều của mình.

“Đau đau đau…”

Văn Văn vốn định xoa bóp vai cho Văn Đàn, nhưng vừa chạm vào, cô đã đau đến mức né tránh.

Văn Văn nói: “Chị Văn Đàn, nếu chị không xoa bóp cơ bắp đang căng cứng, ngày mai sẽ càng đau hơn đấy.”

Văn Đàn cử động cánh tay, vẻ mặt đau đớn: “Chị biết, để lát nữa đi, chị đi tắm trước.”

Văn Văn nghĩ, nếu được tắm nước nóng thì chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng ở đây đừng nói đến tắm nước nóng, ngay cả được tắm một lần cũng là điều xa xỉ. Văn Đàn dù sao cũng là nữ chính, mỗi ngày chỉ có được một chậu nước, hơn nữa chỉ có thể dùng gáo dừa múc nước để tắm, phải kiểm soát lượng nước sử dụng, nếu không sẽ không đủ.

Những người khác thì càng không cần phải nói.

Khi tắm, Văn Đàn phát hiện sau vai mình có một vết bầm tím.

Cô thở dài một hơi, mặc quần áo vào rồi bước ra khỏi phòng tắm nhỏ do đoàn phim dựng lên.

Văn Văn đang đợi bên ngoài, thấy cô ra thì nhìn trái nhìn phải, tiến lên một bước, ra vẻ thần bí nói: “Chị Văn Đàn, thầy Minh đến tìm chị.”



Khi Văn Đàn tìm thấy Minh Trạc, anh đang cho ngựa ăn ở ốc đảo.

Những con ngựa này hôm nay cũng vất vả cả ngày, nhân viên phụ trách cho ăn không cho chúng ăn thức ăn gia súc, mà trực tiếp dắt chúng đến đây uống nước và ăn cỏ tươi.

Văn Đàn chạy đến bên cạnh anh: “Thầy Minh.”

Minh Trạc nhìn cô: “Đỡ hơn chưa?”

Văn Đàn hơi sững sờ: “Hửm?”

“Nghe trợ lý của em nói, em bị thương khá nặng.”

Văn Đàn “ồ” lên một tiếng: “Quay cảnh đánh nhau khó tránh khỏi bị thương, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Minh Trạc đặt cỏ trong tay xuống, cất giọng thong thả: “Có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”

Văn Đàn: “…”

Cô quay mặt đi, ho khan một tiếng, nói lí nhí: “Không đi đâu.”

“Chẳng phải em nói ngâm suối nước nóng có tác dụng sao?”

Tai Văn Đàn hơi nóng lên: “Thì đúng là có tác dụng, lần trước là… tình cờ suối nước nóng ở ngay đó… hơn nữa lần này chỉ là quay phim bình thường, không phải tai nạn như lần trước, tinh thần nghề nghiệp của em có thể chịu đựng được.”

Minh Trạc khẽ cong môi, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: “Như thế này có đỡ hơn không?”

Văn Đàn cười toe toét, nhưng vẫn giữ chút dè dặt cuối cùng, cố gắng nghiêm mặt nói: “Miễn cưỡng… cũng tạm được.”

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng vài con ngựa đang nhai cỏ.

Văn Đàn cảm thấy, vòng tay của Minh Trạc quả thực có ma lực thần kỳ, bây giờ cô đã không còn mệt mỏi như lúc mới về nữa.

Cô khẽ ngẩng đầu lên: “Thầy Minh, anh về lúc nào thế?”

Minh Trạc nói: “Muộn hơn mọi người vài phút.”

Văn Đàn đau lòng ôm lấy eo anh: “Mọi người vất vả quá, ngày nào cũng dậy sớm, về muộn, chắc chắn rất mệt.”

“Ừm,” Minh Trạc áp cằm lên trán cô, giọng nói trầm thấp, “Đang sạc pin đây.”

Tim Văn Đàn bỗng nhiên tê dại, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Thầy Minh, anh thật biết nói lời đường mật.”

Minh Trạc cười, chậm rãi buông cô ra: “Vậy mà đã gọi là lời đường mật rồi sao?”

Văn Đàn nghiêm nghị nói: “Thế anh còn chuẩn bị những câu khác không, để em nghe xem có gì khác biệt.”

Minh Trạc nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Anh vừa định hôn cô thì có hai người từ đoàn phim đi xuống.

Gần như cùng lúc đó, Văn Đàn quay đầu lại, rồi nhanh chóng kéo Minh Trạc trốn đi.

Hai người đó, một người là huấn luyện viên cưỡi ngựa đã xuất viện vài ngày trước, một người là nhân viên phụ trách cho ngựa ăn, thấy ngựa vẫn đang ăn cỏ nên không vội dắt về, mà đứng đó trò chuyện.

Cách đó không xa, Minh Trạc dựa vào thân cây, Văn Đàn nép trong lòng anh, thỉnh thoảng lại quan sát động tĩnh bên kia.

Thấy bọn họ vẫn chưa có ý định rời đi, chỉ tán gẫu, dường như không phát hiện ra sự tồn tại của họ.

Trái tim đang căng thẳng của Văn Đàn dần dần bình tĩnh lại.

Cô thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói: “Thầy Minh.”

Minh Trạc cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau: “Hửm?”

Văn Đàn hỏi khẽ: “Vừa rồi, có phải là anh định hôn em không?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 76: Cơ bụng



Tại khu cắm trại của đội địa chất, một bàn đầy người nhìn đống nguyên liệu phong phú trước mặt, bụng đói kêu ùng ục, mấy lần cầm đũa lên lại đặt xuống.

Trần Ngôn Chu vén rèm lều bước vào: “Sao mọi người vẫn chưa ăn vậy?”

Hứa Linh Nguyệt đang ngồi liền đứng dậy nói: “Thầy Minh vẫn chưa về.”

“Thầy Minh đã bảo chúng ta ăn trước, không cần đợi anh ấy mà.” Nói xong, Trần Ngôn Chu nhìn về phía một thành viên trong đội, “Anh Ngũ, anh không nói với bọn họ sao?”

Người được gọi là anh Ngũ cười ngây ngô, có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Đã nói rồi…”

Đinh Giai thấy vậy vội vàng nói: “Vẫn nên đợi thầy Minh cùng ăn đi, anh ấy vất vả nhất mà.”

Cô ấy nói như vậy, những người khác đương nhiên cũng không tiện nói gì nữa.

Trần Ngôn Chu đi tới ngồi xuống: “Thật đấy, đừng đợi nữa, thầy Minh đã nói với tôi rồi, anh ấy không chắc sẽ về ăn, bảo chúng ta cứ ăn trước đi.”

Nói xong, cậu ta cầm đũa lên, bắt đầu gọi tên, “Anh Ngũ, anh Lôi, đừng ngồi nữa, ăn đi.”

Hứa Linh Nguyệt mím môi: “Vậy mọi người cứ ăn trước đi, nếu lát nữa thầy Minh về, tôi sẽ làm cho anh ấy.”

Những người khác nghe cô ấy nói vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, cầm bát đũa lên.

Trần Ngôn Chu vừa và được hai miếng cơm, Hứa Linh Nguyệt đã ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Thầy Minh có nói với anh là anh ấy đi đâu không?”

Cô ấy khựng lại, rồi nói tiếp: “Anh ấy đến đoàn phim bên kia sao?”

Trần Ngôn Chu vô tư nói: “Anh ấy không nói, chắc là vậy, giờ trời đã tối rồi, anh ấy chắc chắn không thể quay lại hiện trường khảo sát được.”

Sau khi ăn xong, Hứa Linh Nguyệt dọn dẹp bát đũa: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ để em và Giai Giai lo.”

Những thành viên khác của đội địa chất đã ăn cát cả ngày ở sa mạc, hơn nữa việc ở lại trại nấu ăn cũng là một phần công việc, nên không khách sáo từ chối, lần lượt rời đi.

Đợi mọi người đi hết, Đinh Giai vừa dọn rác vừa lẩm bẩm: “Hay thật, cậu mất cả ngày trời làm một bàn đồ ăn như vậy, kết quả thầy Minh chẳng ăn miếng nào.”

Nói xong, cô nàng lại có chút bực bội: “Tớ thấy hồn vía của anh ấy đã bị nữ minh tinh kia câu đi mất rồi.”

Hứa Linh Nguyệt ngăn cô ấy lại: “Giai Giai, đừng nói như vậy.”

Đinh Giai quay đầu lại: “Chẳng lẽ cậu không thấy ấm ức sao? Nữ minh tinh đó có chỗ nào hơn cậu chứ, chẳng qua chỉ là mang hào quang minh tinh thôi. Hơn nữa, vừa nãy tớ còn nghe bọn họ nói, hôm qua Trần Ngôn Chu xin chụp ảnh chung với cô ta, cô ta đã đồng ý rất sảng khoái.”

“Với chúng ta thì làm giá, với con trai thì chiều chuộng, đây không phải là quyến rũ đàn ông thì là gì? Thật không hiểu tại sao thầy Minh lại ưu ái cô ta như vậy.”

Hứa Linh Nguyệt im lặng hai giây: “Tớ ra ngoài một lát.”

Cô ấy vào lều của Trần Ngôn Chu và Minh Trạc, hỏi một câu tượng trưng: “Thầy Minh vẫn chưa về sao?”

Trần Ngôn Chu vừa cắn một miếng táo, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Chưa, em tìm anh ấy có việc gì à?”

Hứa Linh Nguyệt cười: “Em chỉ sợ anh ấy về sẽ đói.”

“Ồ, không sao.” Trần Ngôn Chu nói, “Nếu anh ấy đói thì ăn mì gói cũng được, ở đây còn có bánh quy nén nữa.”

Hứa Linh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống đối diện cậu ta: “Thầy Minh đi tìm Văn Đàn rồi phải không?”

Trần Ngôn Chu cũng không nghĩ nhiều: “Chắc là vậy, trong đoàn phim đó hình như anh ấy chỉ quen Văn Đàn.”

“Vậy bọn họ… có phải đã ở bên nhau rồi không?”

Trần Ngôn Chu nghe vậy, mắt tròn xoe: “Sao có thể, quan hệ của thầy Minh với Văn Đàn cũng bình thường thôi. Hơn nữa, hôm qua xe tiếp tế của chúng ta đến, khi anh đến tìm Văn Đàn, thầy Minh còn tiện thể nhờ anh mang cho cô ấy một giỏ trái cây, cô ấy cũng không nhận.”

Hứa Linh Nguyệt không nói gì.

Trần Ngôn Chu cũng biết chuyện trước đây giáo sư Triệu muốn tác hợp Minh Trạc và Hứa Linh Nguyệt, cậu ta vừa nhai táo vừa nói: “Em cứ yên tâm đi, thầy Minh cùng lắm chỉ là huấn luyện viên leo núi của Văn Đàn thôi, bọn họ không thể nào quen nhau được.”

“Hơn nữa, bạn trai cũ của Văn Đàn cũng là một minh tinh nổi tiếng. Nếu cô ấy yêu đương lần nữa, chắc chắn cũng sẽ tìm người trong giới, làm sao có thể có tiếng nói chung với chúng ta chứ.”

Hứa Linh Nguyệt thăm dò hỏi: “Hình như anh rất hiểu cô ấy.”

Trần Ngôn Chu gật đầu: “Cũng tạm, bạn gái anh là fan của cô ấy, trước đây hình như có nghe nói qua một chút.”

“Vậy tại sao… cô ấy lại chia tay với bạn trai cũ?”



Nhân viên phụ trách cho ngựa ăn của đoàn phim trò chuyện với huấn luyện viên cưỡi ngựa một lúc, thấy mấy con ngựa đã ăn gần xong thì dắt chúng về.

Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Văn Đàn bị áp vào thân cây, ngửa đầu lên, trong miệng toàn là hơi thở của người khác.

Cô bám vào vai Minh Trạc, nắm chặt lấy quần áo của anh.

Xung quanh không còn ai nữa, Minh Trạc ngậm lấy môi cô, dường như hôn càng mãnh liệt hơn.

Không biết là do xung quanh quá yên tĩnh, hay là do nụ hôn của họ quá nồng nhiệt, Văn Đàn thậm chí còn nghe thấy tiếng nước hòa quyện.

Trong cơn mê man, cô vô thức rên lên một tiếng.

Minh Trạc khựng lại, chậm rãi lùi ra.

Văn Đàn bị hôn đến choáng váng, ngước mắt nhìn anh, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng, khóe mắt còn đọng một giọt lệ.

Minh Trạc đưa tay lau đi, giọng nói trầm khàn: “Muộn rồi, em nên về đi.”

Văn Đàn muốn ở bên anh thêm một lúc nữa, cổ họng cô hơi ngứa ngáy: “Đoàn em… chiều mai mới bắt đầu làm việc, quay cảnh đêm, hôm nay có thể ngủ muộn một chút.”

Minh Trạc nhìn cô, đôi mắt như phủ một lớp sương mù.

Tư thế này của Văn Đàn hơi khó chịu, vừa định cử động lại nhớ đến lời anh nói tối qua, bèn không dám động đậy nữa.

Cô nói thật khẽ: “Vậy… anh định về rồi sao?”

“Về cũng không ngủ được.”

“Còn công việc chưa làm xong à?”

Lồng ngực Minh Trạc rung lên hai cái, giống như đang cười.

Anh lại kéo Văn Đàn vào lòng, chậm rãi nói: “Phải bận nghĩ về bạn gái.”

Văn Đàn sững sờ hai giây, rồi vòng tay ôm eo anh, khóe môi cong lên: “Đây là lời đường mật mà thầy Minh đã chuẩn bị sao?”

“Gần như vậy.”

Văn Đàn bắt chước theo lời anh nói lúc trước, nghiêm túc cất giọng: “Em không cần lời nói suông.”

“Hửm?”

Văn Đàn ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, nóng lòng muốn thử: “Em có thể sờ cơ bụng của anh không?”

Minh Trạc: “…”

Ngày mai Văn Đàn phải đi quay cảnh đêm rồi, ít nhất cũng phải một tuần.

Như vậy, thời gian của hai người sẽ hoàn toàn lệch nhau.

Mỗi ngày, cô ra ngoài làm việc cũng là lúc anh kết thúc công việc trở về trại.

Mỗi ngày, cô quay xong trở về đoàn phim thì bên anh lại bắt đầu làm việc.

Mặc dù khoảng cách không xa, nhưng lại giống như yêu xa với sự chênh lệch múi giờ.

Nhiều ngày tới Văn Đàn không được gặp anh, ít nhất cũng phải để lại chút kỷ niệm chứ.

Giọng Minh Trạc hơi căng thẳng, từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Cô đúng là không hiểu tình hình hiện tại, còn có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Văn Đàn càng khó khăn càng kiên cường, tiếp tục cố gắng: “Ngày mai bạn gái anh phải đi sâu vào sa mạc quay phim rồi, biết đâu phải quay mười ngày nửa tháng, sẽ không được gặp anh mỗi ngày, ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này anh cũng không chịu đáp ứng sao?”

Cô ngừng lại hai giây, cố gắng trao đổi ngang giá: “Đổi lại… em cũng cho anh sờ.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 77: Thỏa mãn



Ba mươi năm cuộc đời Minh Trạc không thể nói là luôn tuân theo quy tắc, thậm chí đối với bố anh, có thể coi là trái ngược hoàn toàn.

Trong mắt người khác, anh trầm tĩnh, lý trí, tự chủ, lễ phép, tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều thành tựu mà người khác cả đời cũng không đạt được.

Bên cạnh Minh Trạc chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng phụ nữ, ngày nào anh cũng ở trong viện nghiên cứu địa chất hoặc đi khảo sát thực địa.

Trong mắt anh dường như chỉ có dữ liệu phức tạp và các thiết bị chính xác, không chứa đựng bất cứ thứ gì khác, vì vậy trông anh lạnh lùng và xa cách, không có chút d*c v*ng nào.

Chuyện tình cảm nam nữ không nằm trong kế hoạch của anh, càng chưa bao giờ giống như lúc này, một luồng khí nóng nghẹn lại trong cơ thể, không lên không xuống, không thể nào giải tỏa được.

Văn Đàn lại nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi, đôi mắt long lanh ướt át như đang mời gọi.

Cổ họng Minh Trạc căng chặt, suýt chút nữa đã đồng ý với điều kiện của cô.

Hai giây sau, anh đưa tay che mắt cô, giọng khàn khàn, vẫn là câu nói đó: “Không được.”

Văn Đàn bĩu môi: “Suýt thì quên, thầy Minh là chính nhân quân tử, không hợp tác mấy giao dịch này.”

Anh nhẫn nại nói: “Văn Đàn, đừng khích anh.”

“…”

Văn Đàn liền nhớ đến chuyện anh xuất hiện bên suối nước nóng hôm đó.

Cô từ từ kéo tay anh xuống: “Em biết rồi, thầy Minh cao thượng, trong sáng, lưu danh muôn đời.”

Minh Trạc nhìn cô, dường như đã mất hết kiên nhẫn, có chút bất lực: “Nhất định phải sờ sao?”

Văn Đàn lại thấy tia hy vọng, đưa ngón tay ra: “Một phút… không, một cái, một cái thôi.”

Minh Trạc quay mặt đi, đưa tay kéo khóa áo khoác xuống.

Anh còn mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong.

Minh Trạc một tay vén áo lên, một tay đặt tay Văn Đàn lên đó.

Đầu ngón tay Văn Đàn vừa chạm vào, liền bị nóng đến mức rụt lại.

Minh Trạc nắm chặt cổ tay cô, không cho cô chạm vào những chỗ khác. Yết hầu anh chuyển động mạnh, giọng nói khàn khàn hơi mất kiên nhẫn: “Không sờ nữa à?”

“Sờ… sờ.”

Mặc dù giọng Văn Đàn hơi lắp bắp, nhưng vẫn kiên trì đặt lòng bàn tay lên đó, tai đỏ bừng.

Cảm giác giống như khi sờ qua lớp áo, rất cứng.

Từng múi cơ bắp rõ ràng.

Đây là việc táo bạo nhất mà Văn Đàn từng làm, ngoài việc tắm suối nước nóng ở sa mạc hoang vu không một bóng người.

Người dũng cảm được hưởng thụ thế giới trước, người dũng cảm hơn được… hưởng thụ cơ bụng của bạn trai trước.

Văn Đàn cố gắng giữ bình tĩnh, không tỏ ra như chưa từng thấy, nhưng dường như hơi thở của cô cũng theo nhiệt độ cơ thể anh mà trở nên nóng bỏng.

Cô ổn định tinh thần, kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, vừa định di chuyển tay thì bị anh kéo ra.

Văn Đàn “hửm” một tiếng, rõ ràng là chưa thỏa mãn.

Giọng Minh Trạc càng căng thẳng hơn, nghiêm túc nói: “Em đã nói là một cái thôi mà.”

Khi Văn Đàn rút tay về, vô tình liếc mắt xuống dưới.

Dù bị bóng tối che phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy, nơi cô vừa sờ, ngay vị trí dưới eo vài tấc, đang gào thét mãnh liệt.

Đầu óc Văn Đàn trống rỗng, cả người nóng ran, tê dại, hơi thở run rẩy.

Chẳng trách Minh Trạc không cho cô sờ.

Văn Đàn nắm chặt vạt áo, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Vậy em…”

Trước khi cô nói ra, Minh Trạc đã kéo khóa áo lên tận cổ, che khuất nửa dưới khuôn mặt cô.

Hơi thở anh hơi nặng nề, nhẫn nhịn đến cực điểm: “Nợ lại đã.”

Hai mắt Văn Đàn long lanh như nước mùa thu, khẽ “ồ” một tiếng.



Trên đường về, bước chân Văn Đàn như đang đi trên mây.

Cô co tay phải lại, đặt trước ngực, như thể vẫn đang hồi tưởng cảm giác cứng cáp đó.

Vào lều, Văn Văn nhìn cô, một lúc sau mới nói nhỏ: “Chị Văn Đàn, tay chị bị gãy rồi à?”

Văn Đàn: “…”

Cô ho khan một tiếng, buông tay xuống: “Không có.”

Văn Văn nói: “Ồ, vậy chị ăn nho đi, em vừa rửa xong đấy.”

Văn Đàn nhìn đĩa nho mọng nước bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Đồ tiếp tế của đoàn phim hôm nay đến rồi sao?”

“Không phải, lúc chị đi tắm thầy Minh mang đến.”

Văn Đàn bỏ một quả nho vào miệng, quả to mọng nước, rất ngọt.

Khi khóe môi cô cong lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt tò mò của Văn Văn.

Văn Văn tiến lại gần một chút: “Chị Văn Đàn…”

Văn Đàn nhét hai quả nho vào miệng cô ấy, dịu dàng nói: “Hôm qua không phải em ch** n**c miếng sao, ăn nhiều một chút đi.”

Nửa đêm, Văn Đàn không tài nào ngủ được.

Cô mở điện thoại, nhìn ảnh đại diện an yên của mình, bấm vào thay đổi.

Văn Đàn chọn mãi trong album ảnh, cuối cùng chọn một bức ảnh tự sướng của cô dưới chân núi tuyết Namcha Barwa.

Đó là bức ảnh Minh Trạc chụp cho cô khi đi lấy huy hiệu kỷ niệm leo núi.

Văn Đàn vừa thay xong, tin nhắn của Lâm Sơ Dao đã gửi đến.

Lâm Sơ Dao: [Cậu quay phim ở sa mạc thế nào rồi, có quen không?]

Văn Đàn: [Cũng quen, khá tốt.]

Văn Đàn: [Phong cảnh ở đây rất đẹp.]

Lâm Sơ Dao: [Tớ ít học, cậu đừng lừa tớ, môi Tr**ng S* mạc không phải rất khắc nghiệt sao.]

Văn Đàn gửi tất cả những bức ảnh chụp mấy ngày nay cho cô ấy.

Văn Đàn: [Khá khô hanh, nhưng nếu có biện pháp bảo vệ tốt thì cũng ổn.]

Lâm Sơ Dao: [Đúng là cũng được, khi nào cậu về vậy, tớ sắp chết vì chán rồi.]

Văn Đàn: [Chắc khoảng một hai tháng nữa.]

Văn Đàn: [Lúc tớ về chắc cậu cũng vừa nghỉ đông, đến lúc đó có thể đi chơi.]

Lâm Sơ Dao: [Được!!!]

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Sơ Dao xem những bức ảnh Văn Đàn gửi, càng xem càng thấy đẹp.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã đi khắp thế giới, chỉ chưa từng đến sa mạc.

Lâm Sơ Dao luôn là người nói là làm, cô ấy lập tức mua vé máy bay, chuẩn bị lên đường.

Không đến hai ngày, Lâm Sơ Dao đã hạ cánh xuống vùng nội địa phía Tây Bắc.

Cô ấy vừa đẩy vali ra khỏi sân bay, xung quanh đã có vài người ùa đến.

“Người đẹp, thuê xe không? Tiệm chúng tôi xe gì cũng có.”

“Người đẹp, đăng ký tour du lịch không? Chúng tôi là nhóm nhỏ bốn người, tuyệt đối không có chi phí phát sinh.”

“Người đẹp, cô muốn đi đâu? Chúng tôi có thể giúp cô lên lịch trình du lịch.”

Lâm Sơ Dao từ chối tất cả, đẩy vali đi ra ngoài.

Đến bên ngoài nhà vệ sinh, cô ấy hơi đau bụng.

Một dì ngồi bên cạnh thấy vậy, liền tiến lên nói: “Cháu gái, cháu muốn đi vệ sinh à? Cháu cứ đi đi, dì trông hành lý cho.”

Bà dì trông mặt mũi hiền lành, Lâm Sơ Dao thấy bà cũng xách đồ, hình như vừa xuống máy bay, hơn nữa bụng cô thực sự rất đau, bèn cúi người nói: “Vậy phiền dì rồi, cháu ra ngay.”

“Đi đi, dì đợi cháu.”

Lâm Sơ Dao đeo túi xách, quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Chuyến đi này của cô nàng quá tùy hứng, hoàn toàn quên mất kỳ kinh nguyệt của mình sẽ đến vào hai ngày nay.

Khi Lâm Sơ Dao đi ra, bà dì đang kéo vali của cô ngồi ở đó, nhìn cô với vẻ mặt hiền từ: “Cháu gái, cháu sao rồi, đỡ hơn chưa?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 78: Bị lừa



Sắc mặt Lâm Sơ Dao hơi tái, khẽ gật đầu: “Cảm ơn dì.”

“Không có gì.” Bà dì cười nói, cùng cô đi ra ngoài sân bay, “Cháu đến đây thăm người thân hay du lịch?”

“Bạn cháu làm việc ở đây, cũng coi như là du lịch ạ.” Lâm Sơ Dao nhìn vali của mình, đưa tay ra nói, “Dì ơi, để cháu tự kéo.”

Bà dì nói: “Không sao, dì thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, chỉ một đoạn đường thôi, để dì đẩy giúp cháu.”

Lâm Sơ Dao cảm khái: “Dì tốt quá.”

“Haiz, con gái dì cũng trạc tuổi cháu, dì nhìn thấy cháu liền nhớ đến nó.”

Ra khỏi sân bay, bà dì lấy điện thoại ra xem, rồi nói với Lâm Sơ Dao: “Cháu gái, hình như điện thoại của dì hết tiền rồi, cháu có thể cho dì mượn điện thoại gọi cho con gái dì báo bình an được không?”

“Đương nhiên là được rồi ạ.” Lâm Sơ Dao lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa đưa cho bà ta, “Dì cứ dùng đi ạ.”

Bà dì “ừ” một tiếng rồi nhận lấy, đứng bên cạnh bấm số.

Lâm Sơ Dao đợi, bụng đau, túi xách đeo trên vai cũng nặng, bèn đặt lên vali.

Không biết là do tín hiệu bên ngoài sân bay không tốt hay sao, bà dì “alô” mấy tiếng, hình như nghe không rõ, cứ đi về phía trước.

Lúc đầu Lâm Sơ Dao không để ý, cho đến khi thấy bà dì sắp đi sang bên kia đường, cô mới bước lên hai bước: “Dì ơi…”

Cô vừa mở miệng, bà dì năm sáu mươi tuổi đột nhiên chạy như bay về phía trước.

Lâm Sơ Dao sững sờ hai giây, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Nhưng cô vừa chạy được vài bước, lại nhớ đến vali và túi xách của mình vẫn còn ở đó, quay đầu lại định lấy thì thấy một người đàn ông lao ra, cầm đồ của cô rồi bỏ chạy.

Giống như Minh Thù đã nói, Lâm Sơ Dao từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, cơm no áo ấm, chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn nào, xung quanh toàn là người tốt, bản thân cô nàng có chút đề phòng nhưng không đáng kể.

Lâm Sơ Dao ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên đuổi theo ai trước.

Năm phút sau, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã bị lừa.

Lâm Sơ Dao ngồi thụp xuống, cơn đau quặn thắt ở bụng dưới khiến cô càng thêm yếu đuối, không kiềm được mà bật khóc nức nở.

Ít nhất… cũng phải để lại cho cô một miếng băng vệ sinh chứ.

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nam: “Lâm Sơ Dao?”

Lâm Sơ Dao nước mắt lưng tròng quay đầu lại, mất một lúc mới nhận ra, lẩm bẩm: “Anh Kế Quang…”



Văn Đàn ở sa mạc ngày đêm đảo lộn đã được mấy ngày, ngày nào cũng quay cảnh đánh nhau, người đầy vết thương.

Mỗi khi trời sáng trở về đoàn phim, nhìn thấy khu cắm trại của đội địa chất ở phía xa, cô lại nhớ đến bạn trai của mình, đồng thời cũng có chút hối hận.

Biết vậy, lúc có cơ hội sờ cơ bụng tốt như thế, cô nên đợi quay xong mấy cảnh đêm này rồi sờ một lần cho đã.

Giờ thì hay rồi, sống mà chẳng có gì để mong đợi.

Sáng ngày thứ tư, Văn Đàn vừa xuống xe đã thấy bên cạnh có thêm mấy chiếc xe chở vật tư.

Cô quay sang hỏi Văn Văn: “Vật tư của đoàn phim không phải mới được chuyển đến hôm kia sao?”

Văn Văn cũng nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ có người đến thăm đoàn phim sao? Em đi hỏi xem!”

Nhờ có Mạnh Trần An, bây giờ Văn Đàn nghe thấy hai chữ “thăm đoàn” là lại thấy PTSD (hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn).

Văn Đàn vừa vén rèm lều lên đã thấy có người nhào tới ôm lấy cô, ngay sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào của Lâm Sơ Dao: “Đàn Đàn, cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi!”

Văn Đàn sững sờ, có một khoảnh khắc còn tưởng mình đang nằm mơ.

Cô lùi lại một chút, nhìn người trước mặt, vừa kinh ngạc vừa bất ngờ: “Sao cậu lại đến đây?”

Lâm Sơ Dao bĩu môi, tủi thân nói: “Tớ đến tìm cậu chơi mà.”

Văn Đàn đang định nói gì đó thì thấy có người đi tới phía sau Lâm Sơ Dao.

Cô cất tiếng: “Chị Thu.”

Từ Thu mỉm cười gật đầu với cô: “Lo an ủi nó đi, nó bị lừa ở sân bay, mất hết đồ rồi.”

Nói xong, chị Thu ra khỏi lều, để lại không gian riêng cho họ.

Văn Đàn trợn tròn mắt, nhìn lại Lâm Sơ Dao: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Sơ Dao vùi đầu vào vai cô, nức nở nghẹn ngào: “Nước sôi quá nóng tớ không dám uống, lòng người quá lạnh tớ không nên chạm vào.”

Văn Đàn: “…”

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Lâm Sơ Dao, “Thôi được rồi, không sao rồi, đã báo cảnh sát chưa?”

Lâm Sơ Dao ngẩng đầu lên khỏi vai cô, trên mặt vẫn còn vương nước mắt: “Báo rồi, nhưng cảnh sát nói, bọn chúng là tội phạm quen thuộc, chưa chắc đã tìm được. Nhưng tớ đã mượn điện thoại của anh Kế Quang, gọi báo mất chứng minh thư, cũng đã khóa tất cả thẻ ngân hàng rồi.”

Văn Đàn cảm thấy còn khó tin hơn cả việc nghe tin cô ấy bị lừa: “Anh… Kế Quang?”

Lâm Sơ Dao lúc này đã khóc đến mức không thở nổi, nhất thời không phản ứng kịp, gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ chưa nói với cậu sao? Anh ấy là bạn thân của anh họ mình, trước đây tớ đã gặp anh ấy vài lần. Nhưng trên đường đến đây tớ mới biết, anh ấy chính là sếp của công ty cậu.”

Văn Đàn im lặng hai giây, cũng không nghĩ nhiều, người giàu vốn dĩ đều ở trong một vòng tròn.

Cô kéo Lâm Sơ Dao ngồi xuống, lau nước mắt cho cô ấy: “Cậu đến đây nên nói trước với tớ một tiếng chứ, may mà gặp được họ, nếu không thì phải làm sao?”

Lâm Sơ Dao mếu máo gật đầu.

Văn Đàn ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, cậu chạy ra ngoài thì tiết học của cậu phải làm sao?”

“Ồ, chuyện này đơn giản.” Lâm Sơ Dao có vẻ tự hào, “May mà trước khi lên máy bay tớ đã tìm người đi học thay rồi, tớ bảo cô ấy lúc điểm danh thì đeo khẩu trang vào, nói là bị cảm mệt mỏi, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Ngoại trừ anh họ, cũng không có giáo viên nào điểm danh cô ấy trong giờ học.

Văn Đàn vừa định nói với cô ấy rằng Minh Trạc cũng ở đây, nếu bị phát hiện thì có thể sẽ ảnh hưởng, Văn Văn đã đi vào: “Chị Văn Đàn, em hỏi thăm rồi, là giám đốc Chu và chị Thu đến thăm đoàn phim… Ơ?”

Văn Văn đã từng gặp Lâm Sơ Dao, trước đây cô ấy đã đến đoàn phim thăm Văn Đàn.

Từ Thu đến thăm đoàn phim là chuyện bình thường, Văn Đàn không hiểu sao người khó tính như Chu Kế Quang cũng đến.

Văn Đàn cùng Lâm Sơ Dao đi ra ngoài thì thấy Lưu Triết đang nói chuyện với Chu Kế Quang.

Từ Thu không biết từ đâu đi tới, giải thích với cô: “Bộ phim này Hoàn Vũ cũng có đầu tư, giám đốc Chu đến xem tiến độ.”

Văn Đàn hiểu ra, khẽ gật đầu.

Chu Kế Quang quả thực rất tài giỏi, cũng có tầm nhìn đầu tư. Nghe nói lúc trước chính anh ta đã ký hợp đồng với Mạnh Trần An lúc bấy giờ không được đánh giá cao, đầu tư nguồn lực và nâng đỡ Mạnh Trần An lên vị trí hiện tại.

Bộ phim này, mặc dù Hoàn Vũ có đầu tư, nhưng không phải là nhà đầu tư lớn nhất, lúc trước đã nói rõ là sẽ không can thiệp vào vấn đề tuyển chọn diễn viên.

Vì vậy, khi Từ Thu bàn bạc với Văn Đàn về vai nữ chính, Lưu Triết cũng làm việc rất công bằng, đúng là Văn Đàn đáp ứng đủ mọi điều kiện, ông ấy mới đồng ý.

Chu Kế Quang còn muốn trò chuyện với Lưu Triết một lúc nữa, Văn Đàn bèn dẫn Lâm Sơ Dao đi dạo quanh đó.

Lâm Sơ Dao nhiều lần nhìn về một phía, ôm lấy cánh tay Văn Đàn, không kiềm được hỏi nhỏ: “Đàn Đàn, cậu có thấy anh Kế Quang cũng khá đẹp trai không?”

Văn Đàn: “?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 79: Nói xấu



Trên đời này, không ai lại thấy sếp của mình đẹp trai cả.

Đặc biệt là Văn Đàn.

Mấy năm trước Chu Kế Quang hết lần này đến lần khác nhắm vào cô thì thôi đi, sau khi ký hợp đồng với Hoàn Vũ, anh ta cũng không ít lần mỉa mai cô.

Có thể nói, Văn Đàn chưa bao giờ coi anh ta là một người đàn ông bình thường. Trong mắt cô, Chu Kế Quang chỉ là một nhà tư bản coi trọng lợi ích, đương nhiên không thể nhìn thấy sức hút của anh ta.

Văn Đàn cười gượng hai tiếng: “Cũng có chút đẹp trai.”

Lâm Sơ Dao lại quay đầu lại, cười ngây ngô: “Không phải rất đẹp trai sao, nhìn rất có cảm giác an toàn mà.”

Ở bên kia, Chu Kế Quang dường như nhận ra ánh mắt của cô nàng, ngẩng đầu nhìn sang.

Lâm Sơ Dao lập tức nghiêm mặt, lại giả vờ vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Kế Quang nheo mắt lại, hai người đó đang nói xấu gì anh ta thế.

Lâm Sơ Dao là con gái của cô Minh Trạc, nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, lại là con gái nên vòng tròn giao tiếp cũng khác.

Lần trước Chu Kế Quang gặp cô ấy là hai ba năm trước, vào ngày khai trương câu lạc bộ của Quan Trì.

Anh ta không hiểu rõ Lâm Sơ Dao lắm, chỉ biết cô nàng là một tiểu thư nhà giàu thích ăn chơi, tiêu tiền như nước.

Nhà họ Minh giàu có, Minh Thù, mẹ của Lâm Sơ Dao, cũng là một nữ doanh nhân thành đạt, số tiền kiếm được mỗi ngày còn nhiều hơn tiền cô ấy tiêu. Lâm Sơ Dao đúng là không cần làm gì, tiền tiêu mấy đời cũng không hết.

Chu Kế Quang và cô ấy hoàn toàn trái ngược nhau, niềm vui của Chu Kế Quang là kiếm tiền, Hoàn Vũ ngày càng lớn mạnh trong tay anh ta.

Bản thân Chu Kế Quang không có ý kiến gì với Lâm Sơ Dao, nhưng anh ta rất bất mãn với Văn Đàn. Cứ nghĩ đến việc người lý trí và tự chủ như Minh Trạc lại không chớp mắt chi 40 triệu cho cô, còn không cho anh ta nói với cô, anh ta lại thấy tức giận.

Chu Kế Quang và Minh Trạc lớn lên cùng nhau, Minh Trạc là người xuất sắc nhất trong nhóm của họ, thông minh, gia thế cũng tốt.

Theo anh ta thấy, Minh Trạc nên tìm một cô gái nhà giàu dịu dàng, hiểu chuyện, chứ không phải là nữ minh tinh như Văn Đàn, vì nổi tiếng mà có thể lợi dụng chuyện tình cảm để tạo scandal, toàn lời gian dối lại còn vướng nhiều tin đồn.

Nghe nói Lâm Sơ Dao là bạn tốt của Văn Đàn, ít nhiều cũng bị lây chút tật xấu đó.

Vì vậy, Chu Kế Quang cảm thấy, hai người họ đứng cùng nhau, vẻ mặt còn kỳ lạ như thế, chắc chắn là đang nói xấu anh ta.



Chu Kế Quang và Từ Thu muốn xem quay phim, nên buổi chiều cũng xuất phát cùng đoàn phim.

Lâm Sơ Dao lặn lội đường xa đến đây, hai ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại đang trong kỳ kinh nguyệt, nên Văn Đàn không cho cô ấy đi, bảo cô ấy ở lại lều nghỉ ngơi.

Làm sao Lâm Sơ Dao có thể ngồi yên được, sau khi Văn Đàn và mọi người đi rồi, cô ấy cũng không ngủ được nữa.

Cô ấy nằm chơi điện thoại mà Chu Kế Quang mua cho trước khi vào sa mạc một lúc, sau thấy đau đầu bèn trở mình ngồi dậy.

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, trong đoàn phim vẫn còn vài nhân viên hậu cần.

Lâm Sơ Dao đi loanh quanh gần đó, vốn định xuống ốc đảo xem thử, nhưng vừa đi được vài bước, đã có hai chiếc xe việt dã chạy ngang qua trước mặt.

Lúc đầu cô ấy còn tưởng là xe của đoàn phim nên không mấy để ý.

Nhưng hai giây sau, chiếc xe đã chạy đi một đoạn bỗng nhiên lùi lại, dừng trước mặt cô.

Lâm Sơ Dao có chút tò mò, còn nhoài người ra phía trước một chút, muốn nhìn rõ người bên trong là ai.

Cửa sổ xe bỗng chốc được hạ xuống.

Minh Trạc nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai, cứ như vậy nhìn cô.

“A a a!”

Lâm Sơ Dao co giò bỏ chạy.

Minh Trạc đưa tay túm lấy cổ áo cô, chỉ nói ngắn gọn hai chữ: “Lên xe.”

Khu cắm trại của đội địa chất.

Sau khi cuộc họp hôm nay kết thúc, Minh Trạc dẫn đầu đi ra ngoài.

Hứa Linh Nguyệt đang sắp xếp tài liệu ở đằng trước, lại nhìn về phía góc lều bị vén lên.

Cô nhỏ giọng hỏi Trần Ngôn Chu: “Cô gái đó là ai vậy? Sao lại về cùng với mọi người?”

Trần Ngôn Chu cũng rất khó hiểu: “Anh không biết, lúc đi ngang qua đoàn phim, thầy Minh bảo cô ấy lên xe, nhưng sau khi lên xe, cô ấy không hề nói một lời nào, nhìn dáng vẻ có vẻ rất sợ thầy Minh.”

Hứa Linh Nguyệt suy tư gật đầu, lại nhìn ra ngoài.

Không phải là Lâm Sơ Dao không dám nói lời nào, mà là đầu óc cô ấy đang hoạt động hết công suất, suy nghĩ xem nói gì mới có thể xoay chuyển tình thế, cứu vớt bản thân khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.

Bên ngoài lều, trời đã tối hẳn, chỉ có vài chiếc đèn cắm trại tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Lâm Sơ Dao đứng đó, buồn chán dùng chân đá cát, thấy Minh Trạc đi ra, lập tức đứng nghiêm chỉnh: “Anh họ.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, giọng điệu bình thản: “Em đến lúc nào?”

“Em… vừa đến hôm nay thôi.”

“Trường cho nghỉ rồi à?”

Minh Trạc chỉ hỏi nhẹ nhàng một câu như vậy, Lâm Sơ Dao đã cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Sơ Dao không dám thừa nhận mình trốn học đến đây, chỉ có thể dùng khổ nhục kế trước, khóc òa lên: “Anh họ, anh không biết đâu, em gặp phải kẻ lừa đảo ở sân bay, tất cả đồ đạc và giấy tờ tùy thân của em đều bị cướp hết…”

Minh Trạc nhìn cô nàng mà không nói gì, chẳng biết là tin hay không.

Lâm Sơ Dao khóc nức nở, giả vờ lau nước mắt: “Em nói thật mà, anh không tin thì có thể hỏi anh Kế Quang. Nếu không có anh ấy, biết đâu anh đã không gặp được cô em gái xinh đẹp, đáng yêu, thông minh của anh rồi.”

Minh Trạc: “…”

“Nếu em ngoan ngoãn đi học thì đã không có chuyện gì xảy ra.”

Lâm Sơ Dao lập tức khóc to hơn, cũng thực sự có chút tủi thân khi gặp được người thân ở nơi khỉ ho cò gáy này, cô nức nở nói: “Làm gì có anh họ nào như anh chứ, em đã như vậy rồi mà anh cũng không an ủi em một câu. Anh không có lương tâm, vậy mà em còn định nói cho anh biết tin tức của Văn Đàn…”

“Được rồi.” Minh Trạc bị làm ồn đến đau đầu, đưa tay day day sống mũi, “Chơi hai ngày rồi về sớm đi, đừng để bố mẹ và bà nội lo lắng.”

Lâm Sơ Dao biết, anh sẽ không vạch trần cô mà.

Cô cảm động vô cùng, ôm chầm lấy anh, nũng nịu: “Anh họ tốt quá.”

Minh Trạc vỗ nhẹ vai cô hai cái, dịu giọng nói: “Lần sau ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để mất cả người lẫn của.”

Lâm Sơ Dao hừ một tiếng, rời khỏi vòng tay anh: “Em không ngốc như vậy đâu, lần này chỉ là… sự cố ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau nữa!”

Minh Trạc thu tay lại, không thèm để ý đến cô ấy nữa.

Cách đó không xa, Hứa Linh Nguyệt đứng trong lều thấy cảnh tượng này, hai tay siết chặt điện thoại.

Mặc dù không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng…

Hứa Linh Nguyệt cúi đầu nhìn bức ảnh trên điện thoại, mím môi.

Lúc này, giọng Đinh Giai từ phía sau truyền đến: “Nguyệt Nguyệt, cậu đang xem gì vậy?”

Hứa Linh Nguyệt vội vàng tắt màn hình: “Không… không có gì.”

Đinh Giai đi tới, chỉ thấy bóng lưng Minh Trạc đưa Lâm Sơ Dao rời đi, cô nàng bĩu môi nói: “Mấy cô minh tinh nhỏ đó thật là không biết xấu hổ, hết người này đến người khác đến tìm thầy Minh. Tớ bảo này, Nguyệt Nguyệt, cậu nhát quá, nếu cậu mạnh dạn hơn một chút, biết đâu hai người đã có con rồi.”
 
Back
Top Bottom