Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 130: Suy nghĩ



Rõ ràng chỉ mới mười ngày không gặp, nhưng Văn Đàn lại có cảm giác như đã qua cả một đời.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, cho đến khi đèn cảm ứng bên ngoài tắt, tất cả chìm vào bóng tối.

Văn Văn chạy đến: “Chị Văn Đàn, sao chị lại đứng…”

Những lời còn lại bị cô ấy nuốt ngược vào bụng, rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ.

Nhờ tiếng gọi của Văn Văn, đèn bên ngoài lại sáng lên.

Văn Đàn mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, cố gắng tỏ ra bình thường: “Thầy Minh… sao lại đến đây?”

Minh Trạc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

Trên tờ giấy nhớ mà Văn Đàn đưa cho anh, viết là cô ấy muốn ngủ bù.

Cô há miệng, ánh mắt lảng tránh, trả lời không liên quan: “Cũng tạm, em… tối nay phải về Khánh An.”

Minh Trạc nói: “Khi nào em về, anh đến đón em.”

“Không cần đâu.” Giọng Văn Đàn rất nhỏ, “Em cũng không biết, có thể… em sẽ bay thẳng từ Khánh An đến Paris.”

Khóe miệng Minh Trạc mím lại, giọng nói rất trầm: “Không đi gặp bà nội anh nữa sao?”

Văn Đàn lại nhìn vào mắt anh: “Anh đã nói với bà nội anh em làm nghề gì chưa?”

“Nói rồi.”

“Vậy bà vẫn còn muốn gặp em sao?”

Tối hôm đó Minh Trạc đến tìm bà cụ Minh, bà đã nói với anh bằng giọng điệu chân thành.

“Tiểu Trạc, cô gái cháu thích, nếu chỉ là xuất thân từ gia đình bình thường thì bà sẽ không nói gì. Nhưng cô ấy là diễn viên, là minh tinh, phải sống dưới ánh đèn sân khấu. Cô ấy làm tốt công việc của mình thì không thể làm tốt người vợ của cháu, làm tốt người vợ của cháu thì không thể làm tốt công việc của mình.”

“Chắc là cháu hiểu rõ hơn bà, lý tưởng và hiện thực, cuối cùng chỉ có thể chọn một, không có cách nào để có được cả hai. Bà hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ càng, dù cháu lựa chọn như thế nào thì thân phận của hai người cũng không tương xứng.”

“Hoặc là cô ấy ở trên, cháu ở dưới. Hoặc là cô ấy ở dưới, cháu ở trên. Hai người vốn dĩ là người của hai thế giới, nếu cố gắng đến với nhau, lâu dần, dù là cháu hay là cô ấy, đều sẽ cảm thấy mệt mỏi.”

“Chuyện đưa cô ấy đến gặp bà, có thể hoãn lại.”

Văn Đàn không đợi Minh Trạc trả lời, cũng đã biết kết quả.

Cô khẽ nói: “Anh đợi em một chút.”

Văn Đàn xoay người, nhanh chóng quay về phòng ngủ, lấy hai chiếc hộp gỗ từ trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra.

Cô quay lại, đưa đồ cho Minh Trạc: “Anh trả lại cho bà nội giúp em nhé.”

Minh Trạc cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó đoán: “Em muốn chia tay với anh sao?”

Cổ họng Văn Đàn nghẹn lại, một lúc sau mới nói: “Hai chữ chia tay quá nặng nề, em chỉ là cảm thấy, chúng ta nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ…”

Minh Trạc lại nhìn cô: “Suy nghĩ gì?”

Văn Đàn siết chặt tay: “Suy nghĩ xem, có phải nhất định phải là đối phương hay không. Nếu không phải, thì vẫn nên sớm…”

Minh Trạc cắt ngang lời cô: “Nếu phải thì sao?”

Văn Đàn cười cười: “Không đâu, anh có rất nhiều sự lựa chọn. Em cũng cần suy nghĩ xem, liệu em có thể dứt khoát rời đi sau khi anh chán ghét mối quan hệ này hay không, nhưng rất có thể em không làm được… Thà rằng đến lúc đó em phải van xin anh, chi bằng nhân lúc bây giờ vẫn chưa lún quá sâu, buông tay vẫn còn kịp.”

“Tại sao lại đặt mình vào vị trí không tương xứng với anh?” Minh Trạc lạnh lùng nói, “Em sợ anh sẽ chán ghét mối quan hệ này, anh cũng sợ em sẽ như vậy, em nói van xin là ý gì? Bây giờ anh đang van xin em sao?”

Văn Đàn không ngờ anh lại nghĩ như vậy, thấy nhói trong lòng: “Em không có ý đó…”

Minh Trạc tiến lên một bước: “Có phải em cảm thấy, thật trùng hợp, hôm nay em vừa về, anh đã đuổi theo đến đây? Đó là vì mỗi ngày tan làm anh đều đến đây, xem em đã về chưa.”

Anh tiếp tục nói: “Văn Đàn, em thấy anh phiền đúng không? Rõ ràng em không muốn gặp anh, nhưng anh lại cứ xuất hiện trước mặt em.”

Văn Đàn quay mặt đi, cổ họng như bị nghẹn lại, nói không nên lời.

Minh Trạc dịu giọng: “Chuyện của Lâm Sơ Dao, là anh không tốt, xin lỗi em. Nhưng dù em có tức giận đến đâu, cũng không nên nói chia tay với anh, suy nghĩ xem có phải nhất định phải là đối phương hay không.”

“Không phải.” Văn Đàn nước mắt lưng tròng, “Em không phải vì chuyện này mà giận.”

“Vậy là vì chuyện gì?”

Văn Đàn hít sâu một hơi, nhìn anh với đôi mắt ươn ướt: “Anh nói em đặt mình vào vị trí không tương xứng với anh, đó là vì chúng ta vốn dĩ chưa bao giờ tương xứng. Anh có thể thích em, có thể yêu đương với em, nhưng người bạn đời tương lai của anh sẽ không bao giờ là em.”

Vì vậy, cô cảm thấy mình nên suy nghĩ kỹ, có nên dừng lại đúng lúc hay không.

Văn Đàn yêu đương với Minh Trạc, tuy không phải là ngay từ đầu đã muốn kết hôn, nhưng cô cũng không thể tiếp tục ở bên anh khi biết rõ họ không có kết quả.

Cô thực sự không làm được, cũng không nỡ.

Trước đây người khác đều nói là cô đang đùa giỡn tình cảm của Minh Trạc, giữa họ sẽ không có tương lai.

Nhưng chưa được bao lâu, đã có sự thay đổi long trời lở đất.

Lời của Mạnh Trần An tuy khó nghe, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Gia thế như Minh Trạc, sẽ không cho phép anh ở bên một minh tinh.

Chơi đùa thì được, nhưng kết hôn tuyệt đối không thể.

Minh Trạc lạnh lùng nói: “Ai nói với em, người bạn đời tương lai của anh sẽ không phải là em.”

Văn Đàn nhắm mắt lại: “Ngay cả bà nội anh cũng không muốn gặp em, chẳng phải điều này đã nói lên vấn đề sao.”

“Bà ấy không phải không muốn gặp em, chỉ là nói hoãn lại.”

“Có gì khác nhau sao?” Văn Đàn không kìm được nước mắt, “Thầy Minh, chúng ta hãy bình tĩnh lại, được không? Em thực sự cần suy nghĩ kỹ.”

Minh Trạc mím chặt môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: “Anh có thể cho em thời gian để bình tĩnh, cũng có thể cho em thời gian để suy nghĩ, nhưng đừng nói lời chia tay như vậy nữa. Bà nội anh chưa chuẩn bị tâm lý mà anh đã để em đến gặp bà, đó là lỗi của anh, sẽ không có lần sau.”

Văn Đàn nghe anh nói vậy, càng khóc dữ dội hơn.

Minh Trạc hạ giọng: “Dù anh là ai, dù người khác gán cho anh thân phận gì, trái tim anh vẫn luôn chỉ có một, và nó ở chỗ em.”



Sau khi Minh Trạc rời đi, Văn Đàn ngồi co ro trong góc tường, khóc nức nở.

Văn Văn đứng cách đó không xa, muốn đến gần nhưng không dám.

Một lúc lâu sau, cô ấy thấy điện thoại Văn Đàn cứ rung liên tục, mới dè dặt lên tiếng: “Chị Văn Đàn, chị có điện thoại…”

Văn Đàn ôm đầu gối, hai mắt đỏ hoe, dần dần bình tĩnh lại.

Năm phút sau, cô mới vịn tường đứng dậy.

Là điện thoại của Lâm Sơ Dao, tổng cộng ba cuộc gọi nhỡ.

Văn Đàn không gọi lại, chỉ nhắn tin cho cô ấy.

Văn Đàn: [Tớ không sao, đang dọn đồ, lát nữa sẽ về Khánh An.]

Lâm Sơ Dao: [Hu hu hu, bé cưng, cậu không giận tớ là tốt rồi.]

Lâm Sơ Dao: [Anh họ tớ thật ra cũng không phải là cố ý, là tớ miêu tả quá đáng sợ, anh ấy không dám nói thật với cậu.]

Lâm Sơ Dao còn gửi lịch sử trò chuyện hôm đó của cô ấy và Minh Trạc cho Văn Đàn.

Văn Đàn nhìn ngày tháng, là lúc họ xem nửa sau bộ phim “Titanic” ở nhà anh, nước mắt lập tức lại rơi xuống.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 131: Làm khách



Chuyến bay từ Giang Thành đến Khánh An mất ba tiếng đồng hồ. Khi Văn Đàn đáp xuống, vừa đúng sáu giờ sáng.

Khánh An là một thị trấn nhỏ, sân bay cũng khá cũ kỹ. Xuống máy bay đi vài bước là đến khu vực lấy hành lý, rồi ra ngoài chỉ có duy nhất một lối ra.

Bầu trời buổi sớm mai phủ đầy sương giá, lẫn trong tiếng rao mời chào của các nhà nghỉ gần đó.

Văn Đàn đeo khẩu trang và đội mũ len che kín nửa khuôn mặt, lách qua đám đông, gọi một chiếc taxi rời đi.

Vừa lên xe, bác tài xế đã hỏi: “Cô bé, về quê ăn Tết à?”

Văn Đàn mỉm cười đáp: “Vâng ạ.”

“Công việc của cô chắc nghỉ muộn lắm nhỉ, hôm nay đã là giao thừa rồi, chắc là đợt cuối cùng về nhà rồi đấy.”

Văn Đàn nói: “Đợt cuối cùng phải là những người tan làm hôm nay mới được nghỉ chứ ạ.”

Bác tài gật gù: “Ồ đúng đúng đúng, vẫn còn người chưa được nghỉ mà. Người trẻ các cô vất vả quá, đi làm ăn xa, chắc một năm chỉ về nhà được một lần vào dịp Tết thôi nhỉ.”

“Gần như vậy ạ.”

Văn Đàn không nói chuyện nhiều, báo địa chỉ xong, cô dựa vào ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này trời đã hửng sáng, những tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ dần dần hiện ra trong tầm mắt.

Mười tám năm đầu đời, Văn Đàn sống ở Khánh An, mãi đến khi học đại học mới thi đỗ vào Giang Thành.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà chung cư cũ kỹ.

Không có thang máy, Văn Đàn xách vali leo bộ lên tầng năm.

Cô lấy chìa khóa trong túi mở cửa, một làn bụi bay ra.

Văn Đàn ho hai tiếng, bước vào trong, mở hết cửa sổ để thông gió.

Mọi thứ trong nhà vẫn được giữ nguyên như cũ, y như trong ký ức của cô.

Trên tường dán đầy giấy khen của cô từ nhỏ đến lớn, còn có cả poster năm cô mới ra mắt.

Văn Đàn gỡ tấm vải trắng phủ trên đồ đạc, dành cả buổi sáng để dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Cô xuống lầu ăn trưa qua loa rồi mua một bó hoa đến nghĩa trang.

Ngày Tết, rất nhiều người đến thăm viếng người thân, từng nhóm người nhỏ lẻ, cùng với những ngọn nến và tiền giấy đã cháy.

Văn Đàn dừng lại trước mộ của bà ngoại, cúi xuống đặt bó hoa lên, dùng tay lau tấm ảnh trên bia mộ, khẽ nói: “Bà ngoại, con đến thăm bà đây.”

Đáp lại cô chỉ có tiếng gió xào xạc.

Nhìn khuôn mặt hiền từ trong ảnh, Văn Đàn không khỏi cay cay sống mũi.

Bà ngoại bị bệnh nhưng vẫn giấu cô, đến khi cô biết thì chỉ kịp về gặp mặt lần cuối.

Đêm hôm đó, bà ngoại nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy bất lực và xót xa: “Từ nay về sau, chỉ còn lại mỗi Đàn Đàn của bà thôi. Con nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, bà ở trên trời sẽ luôn dõi theo và che chở cho con.”

Văn Đàn ngồi lặng lẽ trước mộ bà một tiếng đồng hồ rồi mới đứng dậy rời đi.

Lúc đi xuống bậc thang, cô lướt qua vai một người.

Văn Đàn đi được vài bước thì phía sau vang lên một giọng nói thăm dò: “Đàn Đàn?”

Văn Đàn dừng bước, quay đầu lại.

Dương Thanh Uyển rất xinh đẹp, dù đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ, nhìn vào đường nét khuôn mặt có thể thấy được bà từng là một đại mỹ nhân.

Bà đi đến trước mặt Văn Đàn, mỉm cười nói: “Quả nhiên là con, mẹ còn tưởng mình nhận nhầm người.”

Văn Đàn mấp máy môi, nhất thời không biết nên gọi bà như thế nào, chỉ nói: “Có chuyện gì sao?”

Nghe cô nói vậy, trên mặt Dương Thanh Uyển lộ rõ vẻ thất vọng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Đàn Đàn, là mẹ có lỗi với con.”

Đối với tiếng gọi “mẹ” này, Văn Đàn cảm thấy xa lạ, càng không biết nên đáp lại thế nào.

Dương Thanh Uyển tiếp tục: “Con đặc biệt về thăm bà ngoại sao?”

Văn Đàn gật đầu.

“Lúc bà ngoại con mất, mẹ không có ở Khánh An, vất vả cho con rồi.” Bà thở dài, “Bà ngoại con cũng khổ, đáng lẽ ở cái tuổi được an hưởng tuổi già rồi, vậy mà lại ra đi sớm như vậy.”

Sau khi tái hôn, Dương Thanh Uyển sợ chồng mới biết mình có con gái nên gần như cắt đứt liên lạc với gia đình, ngoài việc thỉnh thoảng gọi điện cho bà ngoại thì chưa từng về thăm.

Cũng có thể bà đã lén về, nhưng bà ngoại sợ cô buồn nên không nói cho cô biết.

Văn Đàn không giỏi, cũng không muốn xã giao với bà, tối qua cô không ngủ, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ bù.

Cô vừa định lên tiếng thì Dương Thanh Uyển đã nói: “Hôm nay là Tết, bà ngoại con không còn nữa, con ở một mình cũng không được, về nhà mẹ ăn cơm đi.”

Văn Đàn im lặng hai giây rồi mới nói: “Chồng của mẹ không biết đến sự tồn tại của con mà.”

Dương Thanh Uyển thoáng lúng túng: “Mẹ có thể nói con là con gái của bạn mẹ. Hơn nữa bây giờ con là ngôi sao lớn rồi, con gái mẹ đều biết con, con đến chơi, họ chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.”

“Không cần đâu, con còn có việc.”

Văn Đàn khẽ gật đầu chào bà rồi rời đi.

Dương Thanh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, lại gọi: “Đàn Đàn, bây giờ con vẫn ở nhà bà ngoại sao?”

Văn Đàn không dừng bước, hờ hững “ừm” một tiếng.

Về đến nhà, cô nằm vật ra sô pha, ngủ một mạch đến tối.

Văn Đàn bị tiếng pháo hoa đánh thức.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn những chùm màu sắc rực rỡ trên bầu trời.

Mặc dù hai năm nay Khánh An đã ra lệnh cấm đốt pháo hoa trong nội thành, nhưng phong tục này đã có từ bao đời nay, vẫn có những người không tin, liều lĩnh làm trái.

Hơn nữa, Khánh An không lớn, pháo hoa đốt ở ngoại ô, trong nội thành cũng có thể nhìn thấy.

Văn Đàn nhìn một lúc rồi đóng cửa sổ, trở lại phòng khách.

Điện thoại của cô rung liên tục, toàn là những lời chúc mừng năm mới, chúc tết.

Ngoài Lâm Sơ Dao và Văn Văn, Trác Mã cũng nhắn tin cho cô.

Trác Mã: [Chị Lâm, nhà em lại ủ rượu gạo, chị còn cần nữa không?]

Văn Đàn: [Không cần đâu, lần trước vẫn chưa uống hết, cảm ơn cô.]

Văn Đàn: [Chúc mừng năm mới.]

Trác Mã: [Vậy thì không thể uống được rồi, em gửi cho chị rượu mới nhé.]

Cô bé rất quyết đoán, không cho Văn Đàn cơ hội từ chối.

Văn Đàn bèn gửi cho cô một bao lì xì lớn.

Lúc đầu Trác Mã không nhận, Văn Đàn nói nếu cô ấy không nhận thì cô cũng sẽ không nhận rượu.

Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, Trác Mã mới miễn cưỡng nhận lấy.

Trác Mã: [Nhà em lần này ủ khá nhiều, em gửi cho chị nhiều hơn một chút, chị giúp em gửi cho anh Minh hai chai nhé, em sẽ không gửi riêng cho anh ấy nữa.]

Văn Đàn muốn nói, hay là em vẫn nên gửi riêng cho anh ấy đi.

Cô còn chưa kịp gửi tin nhắn thì tiếng gõ cửa vang lên.

Văn Đàn đáp: “Đến đây.”

Ban ngày lúc ở dưới lầu, cô gặp vài người hàng xóm cũ, cũng có bạn của bà ngoại.

Có thể là họ.

Văn Đàn đặt điện thoại xuống, mở cửa ra thì thấy người đứng ngoài là Dương Thanh Uyển.

Dương Thanh Uyển tay xách một hộp giữ nhiệt, nhìn vào trong, mỉm cười với cô: “Mẹ biết ngay là chắc chắn con chưa ăn cơm mà, mẹ mang cho con một ít đây.”

Vừa nói, bà vừa đi vào trong: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau vào ăn cho nóng đi.”

Văn Đàn chậm rãi đóng cửa, quay người ngồi xuống sô pha.

Dương Thanh Uyển mở từng tầng hộp giữ nhiệt ra, đặt trước mặt cô: “Mau nếm thử xem có ngon bằng bà ngoại con nấu không?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 132: Giao thừa



Pháo hoa bên ngoài vẫn nổ rền vang, tiếng này át tiếng kia.

Văn Đàn có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trước hôm nay, hình ảnh Dương Thanh Uyển trong ký ức của cô đã rất mờ nhạt.

Cô thậm chí còn không nhớ bà ấy trông như thế nào, chứ đừng nói đến việc cảm nhận được tình mẫu tử.

Đối với cô, Dương Thanh Uyển còn xa lạ hơn cả người dưng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời này sẽ còn có bất kỳ mối liên hệ nào với bà ta.

Dương Thanh Uyển đưa đũa cho cô: “Đói lắm rồi phải không, mau ăn đi.”

Văn Đàn nhận lấy đũa nhưng không muốn ăn chút nào.

Dương Thanh Uyển nhìn quanh, không nhịn được nói: “Căn nhà này bỏ trống lâu quá, ẩm thấp lắm, lát nữa con cứ về nhà mẹ ở đi, mẹ đã dọn sẵn một phòng rồi, cũng đã nói với mọi người rồi.”

Văn Đàn nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút trước mặt, lên tiếng: “Mẹ có gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo.”

Dương Thanh Uyển hơi sững người, nhìn cô như có chút tổn thương: “Đàn Đàn, mẹ không có ý đó, chỉ là thấy mấy năm nay con một mình ở ngoài vất vả quá…”

“Giới giải trí ai cũng khéo ăn nói, gặp ai cũng lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, còn có một điểm chung nữa là không có lợi thì không dậy sớm. Những chuyện như thế này, con thấy nhiều rồi.” Cô ngẩng đầu lên, “Vậy nên mẹ có việc gì cứ nói thẳng, ngày mai con đi rồi.”

“Đàn Đàn, con hiểu lầm rồi, mẹ là mẹ của con, mẹ chỉ lo lắng cho con thôi.”

Văn Đàn mỉm cười, không nói gì.

Hai tay Dương Thanh Uyển đặt trên đầu gối siết chặt, cuối cùng cũng lên tiếng: “Em gái con… nó cũng thi đỗ vào Giang Thành rồi. Con gái mà, con biết đấy, đều có ước mơ làm ngôi sao. Mẹ nghĩ, con cũng ở Giang Thành, sau này có thể giúp mẹ chăm sóc nó được không. Con bé từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng đi xa, mẹ sợ nó bị bắt nạt.”

Văn Đàn đặt đũa xuống: “Con chỉ làm việc ở Giang Thành, không phải thị trưởng Giang Thành, không thể chăm sóc nó được.”

“Sẽ không làm phiền con quá đâu, mẹ chỉ nghĩ là, hai đứa gặp mặt nhau trước, trao đổi số điện thoại, sau này có chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ đảm bảo sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến công việc của con.”

“Mẹ lại định nói với nó thế nào, con vẫn là con gái của bạn mẹ sao? Bạn nào? Họ không tò mò sao?”

Dương Thanh Uyển mím môi: “Mẹ nói hai mẹ con mình chuyển đến Giang Thành từ lâu rồi, Tết về quê thăm người thân.”

Văn Đàn thấy buồn cười, bà ấy thật thà, cái gì cũng nói với cô.

Dương Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh Văn Đàn, nắm lấy tay cô: “Đàn Đàn, mẹ biết trước đây đã có lỗi với con. Trước khi mất bà ngoại con có gọi cho mẹ, bảo mẹ phải chăm sóc con thật tốt, nhưng con lại không ở Giang Thành, mẹ muốn chăm sóc con cũng không được.”

“Tuy mẹ không ở bên con lúc nhỏ, nhưng vẫn luôn gửi tiền cho bà ngoại, để bà mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho con. Bây giờ con có thể không coi trọng số tiền đó, nhưng mẹ thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”

Văn Đàn nhắm mắt lại, không muốn ngồi đây nghe bà ta kể lể.

Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn học, lấy giấy bút viết số điện thoại đưa cho Dương Thanh Uyển: “Đây là số điện thoại của con, mẹ bảo nó có việc gì thì cứ liên lạc trực tiếp với con.”

Dương Thanh Uyển mỉm cười nhận lấy, đồng thời lấy điện thoại của mình ra: “Số này cũng có thể tìm thấy Wechat của con đúng không, bây giờ mẹ…”

Văn Đàn nói: “Mẹ không cần thêm, để nó thêm con là được.”

“Đàn Đàn…”

“Chúng ta không cần liên lạc nữa.” Văn Đàn đứng đó, “Con đồng ý giúp mẹ chăm sóc nó là vì bà ngoại.”

Văn Đàn đi tới mở cửa: “Mẹ về đi.”

Dương Thanh Uyển nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại, chậm rãi đứng dậy: “Ngày mai con đi lúc nào, mẹ đưa con đi nhé.”

Trên mặt Văn Đàn không có chút biểu cảm nào: “Không cần.”

Sau khi Dương Thanh Uyển rời đi, Văn Đàn nhìn những món ăn trên bàn trà, đổ hết vào thùng rác.

Cô cuộn mình trên sofa, cố gắng điều hòa nhịp thở.

Lúc này, điện thoại của Lâm Sơ Dao gọi đến: “Chúc mừng năm mới cục cưng, ăn sủi cảo chưa?”

Văn Đàn nói: “Ở quê tớ không ăn sủi cảo.”

“Ồ ồ, vậy cậu ăn tối chưa?”

Văn Đàn nhất thời không nói gì.

Cô không biết nên nói mình đã ăn hay chưa, nói dối cũng thấy mệt.

Văn Đàn im lặng hai giây rồi mới nói: “Chúc mừng năm mới. Còn cậu, ăn chưa?”

Lâm Sơ Dao nói: “Tớ đang ở nhà bà ngoại, vừa ăn xong.”

Hôm nay là giao thừa, chắc cả nhà họ đều ở đó.

Lâm Sơ Dao lại nói: “Bên đó đang bắn pháo hoa à, hình như tớ nghe thấy tiếng.”

Văn Đàn “ừm” một tiếng, đi đến bên cửa sổ, bật loa ngoài cho cô ấy nghe: “Đang bắn.”

“Hay thật, Giang Thành không cho bắn, lâu lắm rồi tớ không được xem pháo hoa.”

Văn Đàn nói: “Nghe nhiều sẽ thấy ồn.”

Lâm Sơ Dao chép miệng: “Cũng đúng. Mẹ tớ gọi rồi, lát nữa nói chuyện tiếp nhé, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Văn Đàn cất điện thoại, cảm thấy hơi đói bụng.

Cô mặc áo khoác, định ra ngoài xem có mua được gì ăn không, dù chỉ là mì gói cũng được.

Văn Đàn vừa mở cửa thì thấy Dương Thanh Uyển đang đứng trước cửa, chuẩn bị gõ cửa.

Thấy vậy, Dương Thanh Uyển hỏi: “Đàn Đàn, con định ra ngoài à?”

Văn Đàn hít một hơi, hỏi bà ta: “Còn chuyện gì nữa?”

“Mẹ quên nói với con, em gái con tên là Tưởng Tân Duyệt, sinh viên năm nhất khoa Diễn xuất, Đại học Giang Thành.”

“Biết rồi.”

Văn Đàn lại đóng sầm cửa lại.

Cô cởi áo khoác, ngồi lại trên sofa, định đợi Dương Thanh Uyển đi rồi mới ra ngoài.

Nhưng chưa đầy năm phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Văn Đàn không nhịn được nữa, giật cửa ra: “Phiền quá đấy, đã nói với bà…”

Người đứng bên ngoài cao ráo, mặc áo khoác đen, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô, không nói một lời rồi quay người xuống lầu.

Văn Đàn sững người một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, lập tức đặt hộp giữ nhiệt xuống, đuổi theo ra ngoài, thậm chí quên cả mặc áo khoác.

Mãi đến khi ra khỏi cửa tòa nhà, cô mới đuổi kịp bóng dáng đó.

Văn Đàn dang tay chắn trước mặt anh, thở hổn hển nói: “Em không có ý nói anh phiền, vừa rồi… có người cứ gõ cửa nhà em, nên em mới nói vậy…”

Minh Trạc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không lạnh sao?”

Văn Đàn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, trong đêm đông lạnh giá này, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.

Cô chậm rãi rụt tay lại: “Không sao, tạm thời chưa thấy gì…”

Lời còn chưa dứt, Văn Đàn đã hắt hơi một cái.

Minh Trạc cởi áo khoác, khoác lên vai cô.

Văn Đàn muốn trả lại cho anh: “Em lên nhà là được rồi, anh đừng để bị cảm.”

Minh Trạc trực tiếp kéo khóa áo lên tận cổ cho cô, cúi đầu nhìn cô: “Đuổi theo làm gì?”

“Sợ anh hiểu lầm…”

“Em đã muốn chia tay với anh rồi, còn sợ anh hiểu lầm sao? Trực tiếp đuổi anh đi không phải tốt hơn à.”

Văn Đàn bĩu môi: “Vậy mà anh còn lặn lội đường xa đến đây đưa cơm cho em.”

Minh Trạc nói: “Hôm nay là giao thừa, không muốn em phải đón Tết một mình.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 133: Bằng lòng



Một chùm pháo hoa khác lại nở rộ trên con phố không xa.

Ánh sáng muôn màu rọi lên hai người, như mộng như ảo.

Mấy năm nay, Văn Đàn đã quen với việc ở một mình, dù là đêm giao thừa hay bất kỳ ngày lễ nào khác, nói cho cùng, náo nhiệt nhất, khó khăn nhất cũng chỉ có một hai ngày mà thôi.

Trùm chăn ngủ một giấc, đêm nay sẽ qua, ngày mai vẫn là một ngày mới.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người vượt gần một nghìn cây số chỉ vì không muốn cô đón giao thừa một mình.

Văn Đàn ngước nhìn anh, nước mắt lưng tròng, mũi hơi cay cay: “Em xin lỗi…”

Minh Trạc đưa tay nâng mặt cô lên: “Đừng khóc, nếu em không muốn gặp anh, bây giờ anh sẽ đi.”

Nhưng anh càng nói như vậy, Văn Đàn càng không kìm được nước mắt.

Cô nức nở tiến lên một bước, vùi đầu vào lòng anh, ôm chặt eo anh, nghẹn ngào nói: “Không phải em không muốn gặp anh… Em rất nhớ anh, mỗi ngày đều rất nhớ…”

Minh Trạc ôm cô, giọng nói rất trầm thấp: “Anh cũng rất nhớ em.”

Khoảnh khắc này, tất cả những phòng tuyến trong lòng Văn Đàn đều hoàn toàn sụp đổ.

Cô muốn mặc kệ tất cả, không quan tâm tương lai sẽ ra sao, chỉ cần hiện tại.

Văn Đàn rời khỏi vòng tay Minh Trạc, nắm lấy tay anh, lạnh quá.

Cô vừa định nói gì đó thì phía sau vang lên một giọng nói: “Tiểu Đàn?”

Văn Đàn theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng ở đằng xa: “Bà Trương.”

Bà Trương cười hiền hậu nói: “Bạn trai à?”

Văn Đàn nhìn Minh Trạc, rồi nhỏ giọng đáp: “Vâng…”

Bà Trương nói: “Vậy thì tốt, bà còn lo bà ngoại con mất rồi, con chỉ có một mình.”

Văn Đàn nói chuyện với bà vài câu, rồi nói: “Bà Trương, chúng con lên nhà trước đây.”

“Được, đi đi, ở dưới này lạnh lắm, hai đứa cũng không biết mặc thêm áo ấm.”

Văn Đàn gật đầu, kéo Minh Trạc vào tòa nhà.

Cô hỏi: “Lâm Sơ Dao nói địa chỉ cho anh sao?”

Lúc bà ngoại mất, cô về một mình, Lâm Sơ Dao biết chuyện cũng đã đến.

Ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Minh Trạc “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm tay anh, lặng lẽ siết chặt.

Lên đến tầng năm, Văn Đàn định lấy chìa khóa mở cửa nhưng lại không rút tay ra được.

Cô nhỏ giọng ra hiệu: “Em phải mở cửa…”

Minh Trạc mới buông tay cô ra.

Cánh cửa sắt chống trộm đã rất cũ, khi mở cửa, không chỉ chìa khóa kêu ken két mà cả cánh cửa cũng phát ra tiếng động.

Ánh đèn trong căn nhà nhỏ không sáng lắm, là ánh sáng vàng cam kiểu cũ.

Văn Đàn đẩy cửa ra, đặt chìa khóa lên tủ giày, cởi áo khoác của anh treo lên, rồi ôm hộp giữ nhiệt vào lòng: “Anh vào đi… không cần thay giày đâu.”

Minh Trạc đi theo sau cô, đóng cửa lại.

Văn Đàn đi đến bàn ăn, đặt hộp giữ nhiệt lên, rồi vào bếp lấy hai bộ bát đũa.

Ánh mắt Minh Trạc lướt qua thùng rác trong phòng khách.

Hơi nước trong hộp giữ nhiệt quá nhiều, Văn Đàn không vặn được, bèn chạy đến trước mặt anh: “Thầy Minh.”

Minh Trạc thu hồi ánh mắt, nhận lấy hộp, vặn mở rồi đặt từng tầng lên bàn.

Thức ăn bên trong vẫn còn nóng, nhìn rất ngon miệng.

Là những món mà nhà hàng ở Khánh An không thể làm được.

Hơn nữa, bây giờ đã là đêm giao thừa, các nhà hàng cơ bản đều đã đóng cửa.

Rất có thể là anh đã mang từ Giang Thành đến.

Sau khi ngồi xuống, Văn Đàn nhìn người đối diện, không nhịn được hỏi: “Anh đi tàu cao tốc hay máy bay đến đây?”

Vé máy bay hôm nay khó mua vô cùng, tàu cao tốc chắc cũng không dễ dàng gì.

Minh Trạc nói: “Lái xe.”

Văn Đàn ngẩng phắt đầu lên: “Vậy phải mất bao lâu?”

Minh Trạc múc canh vào bát cho cô, giọng điệu bình thản: “Không lâu.”

Văn Đàn không tin, lập tức lấy điện thoại ra xem bản đồ.

Từ Giang Thành đến Khánh An, lái xe mất mười tiếng.

Bây giờ là chín giờ tối, nghĩa là anh đã xuất phát muộn nhất là mười giờ sáng.

Tối qua họ vừa cãi nhau, vậy mà sáng nay anh đã chuẩn bị vượt gần một nghìn cây số để đến đón giao thừa cùng cô.

Cổ họng Văn Đàn nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã.

Minh Trạc thở dài, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nâng mặt cô lên nhẹ nhàng lau nước mắt: “Sao lại khóc nữa rồi?”

Văn Đàn không kìm được nước mắt: “Em không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy… Ở Nyingchi cũng vậy, anh lái xe bốn năm tiếng đồng hồ để mua giày cho em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế…”

Minh Trạc nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh làm những việc này không phải vì em có xứng đáng hay không, mà là anh bằng lòng, em không cần phải cảm thấy áp lực gì cả.”

Chính vì vậy, Văn Đàn không thể tưởng tượng được, nếu sau này anh không còn yêu cô nữa, nếu anh đối xử với người khác như vậy, cô phải làm sao.

Trước đây ở làng Suosong, cô nghĩ rằng mình sẽ cần rất nhiều thời gian để quên anh.

Nhưng bây giờ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được.

Nước mắt của Văn Đàn càng lau càng nhiều, Minh Trạc bật cười: “Em đúng là được làm bằng nước.”

Câu này anh đã từng nói, nhưng không phải trong cùng một hoàn cảnh.

Tai Văn Đàn nóng ran, nhận lấy tờ giấy trong tay anh, tự lau nước mắt.

Minh Trạc quay đầu nhìn bàn ăn: “Ăn cơm trước đi được không, sắp nguội rồi.”

Văn Đàn uể oải “ừm” một tiếng, cầm đũa lên.

Từ tối qua đến giờ, cô chỉ ăn qua loa một bát mì ở dưới lầu lúc trưa, đã đói lắm rồi.

Ăn xong, Văn Đàn mới nhớ ra hỏi anh: “Hôm nay là giao thừa, anh không đón Tết cùng… bà nội và mọi người sao?”

Minh Trạc nói: “Trước đây anh sẽ ăn trưa cùng bà nội, thỉnh thoảng một lần không sao.”

“Vậy đêm giao thừa anh cũng ở một mình sao?”

“Gần như vậy.”

Văn Đàn không biết nghĩ đến điều gì, đứng dậy nói: “Anh đợi em một lát.”

Cô chạy vào phòng mình, lục lọi quanh bàn học một hồi, cuối cùng cũng lấy ra một chiếc hộp từ dưới ngăn kéo.

Khi Văn Đàn ra ngoài, Minh Trạc đang rửa bát.

Cô đi đến bên cạnh anh, dùng khăn sạch lau khô nước, rồi cất bát đũa vào tủ.

Nhà bếp rất nhỏ, hai người đứng đó, gần như không còn chỗ trống.

Nhưng cũng chính vì vậy mà càng thêm ấm cúng và hạnh phúc.

Giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Hôm nay em đã đi thăm bà ngoại chưa?”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Em đi rồi.”

Cô dừng lại một chút, rồi nói: “Còn gặp mẹ em nữa.”

“Những thứ em vứt đi là do bà ấy mang đến sao?”

Văn Đàn “ừm” một tiếng, cụp mắt xuống: “Bà ấy nói con gái bà ấy đang học đại học ở Giang Thành, học khoa Diễn xuất, nhờ em chăm sóc. Chắc là sau này muốn vào giới giải trí, muốn em giúp đỡ.”

Minh Trạc quay người lại, không hề ngạc nhiên: “Em đồng ý rồi.”

Căn nhà quá nhỏ, Văn Đàn đứng rất gần anh, gần như sắp ngã vào lòng anh.

Cô né tránh ánh mắt anh: “Dù sao thì mạng sống của em cũng là do bà ấy ban cho. Hơn nữa, trước khi mất, bà ngoại cũng không yên lòng về bà ấy, lúc hấp hối vẫn luôn gọi tên bà ấy. Đây là lần đầu tiên bà ấy mở lời cầu xin em, em cũng chỉ đồng ý lần này, coi như là vì bà ngoại.”

Nếu không có Dương Thanh Uyển thì sẽ không có Văn Đàn, lý do bà ngoại nuôi nấng cô cũng là vì Văn Đàn là con gái của con gái bà.

Mọi việc đều có nhân quả.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 134: Pháo hoa



Chỉ còn vài tiếng nữa là hết ngày, Văn Đàn không muốn vì những chuyện đó mà buồn phiền.

Cô bước ra khỏi bếp, cầm lấy thứ vừa đặt xuống, quay đầu lại nói: “Thầy Minh, chúng ta đi đốt pháo hoa đi.”

Mười phút sau, dưới lầu.

Minh Trạc nhận lấy thứ hình sợi dây sắt mà cô đưa: “Đây là pháo hoa em nói sao?”

Văn Đàn gật đầu, mượn bật lửa của anh, bật “tách” một cái châm lửa, ánh sáng vàng kim lập tức bùng lên, một chùm nhỏ xíu, cháy hết trong vòng mười giây.

Cuối cùng cũng đến lĩnh vực kiến thức của Văn Đàn, cô bắt đầu phổ cập kiến thức: “Cái này gọi là pháo hoa cầm tay, là một loại pháo hoa ánh sáng lạnh, nhưng thông thường mọi người gọi nó là que tiên nữ.”

Hộp que tiên nữ này là Văn Đàn mua từ vài năm trước. Lúc đó cô đã mua vài hộp để chụp ảnh, số còn lại cứ để đó, không ngờ vẫn còn dùng được.

Minh Trạc quả thực chưa từng thấy thứ này.

Nhà họ Minh chưa bao giờ đốt pháo hoa vào dịp Tết, kể cả khi anh rời khỏi nhà, đêm giao thừa cũng chỉ ở một mình.

Gió đêm lạnh buốt, Văn Đàn muốn châm hai que cùng lúc, nhưng cô bật lửa mấy lần đều bị gió thổi tắt.

Minh Trạc ném sợi dây sắt cháy hết vào thùng rác, đưa tay nhận lấy bật lửa, nghiêng người châm lửa, chậm rãi nói: “Anh còn tưởng nó được gọi là que tiên nữ là vì tiên nữ đang cầm nó.”

Khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, mặt Văn Đàn cũng hơi đỏ.

Cô quay người lấy điện thoại chụp một bức ảnh que tiên nữ, định lát nữa đăng lên Weibo.

Trong hộp chỉ còn lại một que cuối cùng.

Minh Trạc châm lửa, đưa cho cô.

Văn Đàn không nhận mà chỉ nhìn anh, nụ cười trên mặt thật rạng rỡ: “Thầy Minh, giao thừa vui vẻ.”

Nếu có thể, cô muốn cùng anh đón mỗi một đêm giao thừa.

Ánh mắt Minh Trạc dừng trên khuôn mặt cô, ánh mắt sâu hơn vài phần: “Thật sự mong anh hạnh phúc sao?”

Lời chúc phúc của Văn Đàn là thật lòng, cô thành khẩn gật đầu.

Minh Trạc tiến lên một bước, nghiêng đầu định hôn, nhưng lại dừng lại khi chỉ cách cô một milimet.

Lông mi Văn Đàn run rẩy, cô nhắm mắt lại, không né tránh.

Minh Trạc hôn lên môi cô, que tiên nữ cũng đồng thời tắt ngóm.

Pháo hoa lại nổ tung ở phía xa, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Minh Trạc ôm eo cô, nụ hôn không quá mạnh mẽ, từng chút từng chút xâm chiếm hơi thở của cô.

Bốn bề gió thổi lạnh lẽo, nhưng hơi thở của Văn Đàn lại ấm áp vô cùng.

Lúc này, một nhóm trẻ con không biết từ đâu chạy đến, đi ngang qua bên cạnh họ.

Văn Đàn lập tức tỉnh táo hơn, vùi đầu vào lòng Minh Trạc.

Lòng bàn tay Minh Trạc đặt sau gáy cô, khoảng trống trong lòng anh suốt nửa tháng qua cuối cùng cũng được lấp đầy.

Văn Đàn nhỏ giọng hỏi: “Chúng đi xa chưa?”

“Chưa.”

“Nói dối là cún con.”

Minh Trạc khẽ cười, lại bằng lòng làm cún con một lần.

Giọng điệu anh không thay đổi: “Chưa thật mà.”

Văn Đàn ôm eo anh, hít hít mũi rồi mới nói: “Em rút lại lời nói lúc trước, không chia tay nữa.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

Giọng Văn Đàn nhỏ nhẹ: “Ừm!”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Bây giờ em không bình tĩnh, anh đã nói rồi, sẽ cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ, chứ không phải vì nhất thời cảm động.”

“Anh cũng không bình tĩnh, lái xe xa như vậy đến tìm em.”

Minh Trạc ôm cô, nhắm mắt lại: “Anh đã không còn bình tĩnh từ lâu rồi, nhưng anh hy vọng lần này em có thể suy nghĩ cho rõ ràng, có muốn tiếp tục với anh hay không, đi được bao xa. Anh chưa bao giờ nhất thời nổi hứng với em, càng không có ý định chỉ yêu đương với em rồi lại cưới người khác.”

Văn Đàn nghe mà cay sống mũi, bây giờ nghĩ lại, những lời cô nói tối qua đúng là rất gây tổn thương.

Minh Trạc tiếp tục: “Ở bên anh, có thể em sẽ gặp phải một số rắc rối và trở ngại mà trước đây em chưa từng gặp. Đó là mâu thuẫn giữa anh và họ, anh sẽ cố gắng giải quyết, nhưng điều đó sẽ không trở thành vấn đề giữa chúng ta.”

Văn Đàn từ từ rời khỏi vòng tay anh, vừa định nói gì đó thì Minh Trạc v**t v* khuôn mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng đặt lên môi cô, giọng nói rất trầm thấp: “Không cần trả lời ngay bây giờ, anh sẽ cho em đủ thời gian để suy nghĩ kỹ.”

Đôi mắt cô long lanh nước, thăm dò hỏi: “Vậy… qua hôm nay rồi hẵng suy nghĩ được không?”



Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm phòng khách chỉ mười mấy mét vuông, ánh sáng muôn màu thỉnh thoảng chiếu vào từ cửa sổ kính kiểu cũ.

Càng về khuya, tiếng pháo hoa càng rõ ràng, đẩy không khí Tết lên đến đỉnh điểm.

Văn Đàn ngồi nghiêng trên đùi Minh Trạc, ôm và hôn anh ngay tại nơi cô lớn lên.

Giọng cô khàn khàn: “Anh lái xe mười tiếng đồng hồ, không mệt sao?”

Minh Trạc ôm cô, đặt cằm trên vai cô: “Vẫn ổn, giữa đường anh đã nghỉ ngơi nửa tiếng ở trạm dừng chân.”

Nhắm mắt nhưng không ngủ được.

Văn Đàn nói: “Ngày mai em về cùng anh, để em lái.”

Tuy cô chưa chạy đường cao tốc bao giờ, nhưng mai là mùng một Tết, chắc chắn sẽ không có nhiều xe, chạy chậm một chút là được.

“Không cần, thời gian quá dài, em sẽ rất mệt.”

“Anh có thể lái xe mười tiếng để đến tìm em, em cũng có thể lái xe mười tiếng để đưa anh về.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Dù là mười hai tiếng hay mười lăm tiếng, đều được.”

Minh Trạc lại hôn lên môi cô, sau hai giây mới nói: “Bất cứ điều gì anh làm, em đều không cần phải đáp trả tương xứng.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên, hôn lại anh: “Cái này cũng không cần sao?”

“Cái này thì được.”

Khóe môi Văn Đàn nở nụ cười.

Lúc này, pháo hoa liên tục nổ trên bầu trời, hoành tráng hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Chắc là đến không giờ rồi.

Văn Đàn nhìn người đàn ông trước mặt, tình yêu dâng trào, giữa những tiếng ồn ào, cô nói với anh: “Thầy Minh, chúc mừng năm mới.”

Minh Trạc nói: “Chúc mừng năm mới.”

Sau khi pháo hoa kết thúc, Minh Trạc đặt cô xuống sô pha, đứng dậy nói: “Anh đi trước đây.”

Văn Đàn: “?”

Cô không hiểu: “Muộn thế này rồi mà anh đi đâu?”

Đêm giao thừa thế này, khách sạn cũng khó tìm.

“Ngủ trên xe.”

Văn Đàn hơi sững sờ: “Ở đây… không ngủ được sao?”

Minh Trạc nhìn cô, tỉnh táo và lý trí: “Hôm qua đã qua rồi.”

Văn Đàn: “…”

Cô cũng đứng dậy, nói lúng búng: “Anh ngủ phòng em đi, em ngủ phòng bà ngoại.”

Minh Trạc khẽ mím môi, cũng không từ chối.

Phòng của Văn Đàn rất nhỏ, một chiếc giường 1m5, một bàn học và giá sách, một tủ quần áo, ngoài ra không còn gì khác, trên tường còn dán những tấm thẻ nhỏ và poster của thần tượng mà cô yêu thích thời thiếu nữ.

Những cuốn sách giáo khoa trước đây vẫn được giữ gìn sạch sẽ và gọn gàng ở đó.

Văn Đàn dẫn Minh Trạc vào, nhìn những thứ đó, không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Minh Trạc hỏi cô: “Có gì anh không được xem không?”

Chắc là… không có đâu.

Văn Đàn không chắc lắm.

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, chậm rãi bổ sung: “Ví dụ như, nhật ký thời trung học yêu thầm bạn nam cùng lớp.”

Văn Đàn cố gắng giữ bình tĩnh: “Từ nhỏ đến lớn đều là người khác yêu thầm em, anh cứ tìm xem, biết đâu lại tìm được thư tình của ai đó kẹp trong sách của em đấy.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 135: Lì xì



Văn Đàn nằm trên giường, tiếng pháo hoa và pháo nổ bên ngoài đã ngừng, cả thế giới chìm vào yên tĩnh.

Không biết có phải vì buổi chiều ngủ nhiều hay không mà bây giờ cô hoàn toàn không ngủ được.

Văn Đàn lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi lì xì cho những người đã gửi lời chúc mừng năm mới cho cô.

Năm nay, số người gửi lời chúc phúc cho cô nhiều gấp mấy lần so với những năm trước.

Từ hồi đi học, Văn Đàn đã dùng tài khoản Wechat này, đến giờ vẫn chưa đổi, bạn học và thầy cô cũ cũng không ít.

Có người thật lòng chúc phúc, cũng có người thấy cô nổi tiếng trong năm nay nên muốn làm quen.

Sau khi trả lời xong, Văn Đàn thấy một lời mời kết bạn.

Cô im lặng vài giây rồi mới ấn đồng ý, đổi ghi chú cho cô ấy.

Đối phương nhanh chóng gửi một sticker mèo mắt to.

Tưởng Tân Duyệt: [Xin chào, cho em hỏi đây có phải chị Văn Đàn không ạ?]

Văn Đàn: [Phải, chào em.]

Tưởng Tân Duyệt: [Oa!!! Đúng là chị thật! Mẹ em nói với em mà em vẫn không tin!]

Tưởng Tân Duyệt: [Em rất thích chị, gần đây em đang xem bộ phim “Em thích anh từ rất lâu rồi” của chị.]

Tưởng Tân Duyệt: [Hay lắm!!!]

Văn Đàn: [Cảm ơn.]

Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời bằng một sticker dễ thương.

Tưởng Tân Duyệt: [Em thật sự nằm mơ cũng không ngờ được chị lại là con gái của bạn mẹ em!]

Tưởng Tân Duyệt: [Trời ơi, em thật là may mắn!]

Tưởng Tân Duyệt: [Chị ở Khánh An đến khi nào ạ, em có thể mời chị ăn cơm không?]

Văn Đàn: [Không cần khách sáo.]

Văn Đàn: [Ngày mai tôi đi rồi.]

Văn Đàn: [Em một mình ở Giang Thành, nếu gặp rắc rối gì không giải quyết được thì có thể liên lạc với tôi.]

Tưởng Tân Duyệt: [Vâng ạ!! Cảm ơn chị Văn Đàn!]

Tưởng Tân Duyệt: [Thực ra bạn học và thầy cô của em đều rất tốt, mẹ em chỉ là thấy em chưa từng đi xa một mình nên lúc nào cũng lo lắng đủ thứ.]

Tưởng Tân Duyệt: [Làm phiền chị rồi ạ~]

Văn Đàn: [Không sao.]

Tưởng Tân Duyệt lại gửi cho cô một sticker mèo quay vòng, coi như kết thúc cuộc trò chuyện.

Lúc này, Lâm Sơ Dao gọi đến.

Cô ấy nói: “Cục cưng, chúc mừng năm mới!”

Khóe môi Văn Đàn cong lên: “Chúc mừng năm mới.”

“Tớ cảm thấy tâm trạng của cậu tốt hơn lúc tối nhiều rồi, đúng là rất vui vẻ.”

Văn Đàn: “…”

Lâm Sơ Dao cảm thán: “Cũng không uổng công người ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đưa cơm giao thừa cho cậu, bao giờ có người đối xử với tớ như vậy thì tốt biết mấy.”

Văn Đàn im lặng hai giây rồi mới nói: “Hôm nay anh ấy không đón Tết cùng gia đình cậu, người nhà cậu có nói gì không?”

“Không có, anh họ tớ chưa bao giờ đón Tết cùng người nhà.” Lâm Sơ Dao nói, “Nói chính xác là, chỉ cần có mặt cậu tớ thì anh ấy sẽ tránh mặt.”

Văn Đàn không khỏi nhíu mày: “Xích mích nghiêm trọng vậy sao?”

“Ừ, trước đây tớ chưa từng kể với cậu về anh họ tớ, chính là vì chuyện này, mười năm trước anh ấy gần như đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Từ đó về sau, anh ấy và cậu tớ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa, cùng lắm là đến thăm bà ngoại, thậm chí còn không về nhà họ Minh.”

“Vì em trai anh ấy?”

Lâm Sơ Dao nói: “Đúng vậy, anh ấy có nói với cậu chưa?”

Văn Đàn vô thức lắc đầu: “Chưa, tớ đoán thôi.”

Lần đầu tiên đến nhà Minh Trạc, nghe thấy bố anh gọi điện thoại, cô đã đoán được quan hệ của hai người không tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Người mà Minh Trạc quan tâm nhất cũng chỉ có em trai anh.

Lâm Sơ Dao lại nói: “Tóm lại là tình hình khá phức tạp, khi nào cậu về Giang Thành, tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe.”

“Không cần.” Văn Đàn vén chăn ngồi dậy, “Đợi anh ấy chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy sẽ nói với mình.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Mùi vị tình yêu nồng nàn qua màn hình điện thoại.

Văn Đàn nói: “Thôi cúp máy đây, tạm biệt, về Giang Thành gặp lại.”

“Tạm biệt~”

Văn Đàn ôm gối đi sang phòng bên cạnh.

Cô đẩy cửa ra một khe hở, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Minh, anh ngủ chưa?”

Giọng nam trong trẻo vang lên: “Chưa.”

Văn Đàn đi vào, vén chăn lên, thành thạo chui vào lòng anh.

Chưa đợi Minh Trạc lên tiếng, cô đã nói: “Đối với em, chỉ cần chưa ngủ, một ngày vẫn chưa kết thúc.”

Minh Trạc khẽ cười, đưa tay ôm eo cô: “Anh biết rồi.”

Văn Đàn ôm anh, từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Một lúc sau, Minh Trạc hạ giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”

Văn Đàn nhớ đến lời mình vừa nói, lập tức mở mắt ra, dõng dạc nói: “Chưa, em vẫn chưa buồn ngủ.”

Khóe môi Minh Trạc cong lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Văn Đàn nhỏ giọng: “Ngủ ngon.”



Ngày hôm sau, Văn Đàn đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở đâu đó.

Cô mò mẫm khắp đầu giường, rồi mới nhớ ra hôm qua sang đây không mang điện thoại theo.

Văn Đàn dụi mắt, ngáp dài đi sang phòng bên cạnh, thấy là điện thoại của Minh Trạc, nhất thời tưởng mình đang nằm mơ.

Cô bắt máy: “A lô…”

Giọng Minh Trạc vang lên: “Dậy chưa?”

Văn Đàn đáp lại một tiếng, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Dậy rồi.”

“Vậy mở cửa cho anh?”

Lúc này Văn Đàn mới hoàn hồn, nhìn quanh, không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô đặt điện thoại xuống, chạy ra cửa.

Văn Đàn mở cửa: “Anh ra ngoài từ lúc nào vậy?”

Minh Trạc nói: “Không lâu, ra xe lấy đồ, mua bữa sáng.”

Mắt Văn Đàn sáng lên: “Là của quán ông Chu phải không? Bánh bao của ông ấy rất ngon, trưa hôm qua em đến thì ông ấy đã đóng cửa rồi.”

“Hình như vậy, chỉ có quán đó mở cửa, em thử xem.”

“Em đi rửa mặt trước đã.”

Sau khi ăn bánh bao xong, Văn Đàn hài lòng nói: “Đúng là hương vị này, đã nhiều năm rồi em không được ăn.”

Minh Trạc đưa sữa đậu nành cho cô: “Lúc mua bữa sáng, anh gặp bà cụ tối qua chào hỏi em.”

Hai má Văn Đàn phồng lên, quay đầu nhìn anh: “Hả?”

Rất đáng yêu.

Minh Trạc mỉm cười, đưa cho cô một bao lì xì: “Đây là của bà ấy gửi em.”

Văn Đàn uống hai ngụm sữa đậu nành rồi mới nuốt xuống, đưa tay nhận lấy: “Bà Trương trước đây là bạn tốt của bà ngoại em. Những năm trước vào dịp Tết, bà ấy cũng chuẩn bị bao lì xì cho em, lần này về gấp quá, đáng lẽ nên mua chút quà đến thăm bà ấy.”

Minh Trạc nói: “Bao lì xì lần này chắc khác với trước đây.”

Văn Đàn tò mò mở ra, nhìn thấy số tiền hơn một nghìn tệ bên trong, cô hơi ngạc nhiên.

Người già ở đây lì xì năm mới thường chỉ mang tính tượng trưng, thường là hai trăm tệ, sao lần này lại nhiều như vậy.

Minh Trạc giải thích: “Bà ấy nói sau này chắc em sẽ không về nữa, cũng không biết khi nào chúng ta kết hôn, nên lì xì trước.”

Văn Đàn sững sờ, vì hai thông tin quan trọng trong câu nói của anh…

Kết hôn, và lì xì của bà Trương.

Văn Đàn ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… anh nói với bà ấy thế nào?”

Minh Trạc nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một: “Anh nói, khi chúng ta kết hôn, nhất định sẽ mời bà ấy.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 136: Lỗ vốn



Trước khi rời đi, Văn Đàn đã mua đồ đến thăm bà Trương.

Bà Trương đã gần bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, nhưng sức khỏe và tinh thần vẫn còn rất tốt.

Bà nắm tay Văn Đàn, vẻ mặt đầy cảm thán: “Bà nghe Kiều Kiều nói hiện tại có rất nhiều người thích con, bà ngoại con ở trên trời nếu nhìn thấy được, nhất định sẽ cảm thấy rất an ủi.”

Kiều Kiều là cháu gái của bà Trương, nhỏ hơn Văn Đàn vài tuổi.

Bà ngoại bị bệnh một thời gian dài mà không nói cho Văn Đàn biết, bà Trương vẫn luôn ở bên cạnh bà.

Văn Đàn nói: “Nếu bà có việc gì, cứ bảo Kiều Kiều liên lạc với con.”

Cô vốn định trả lại bao lì xì cho bà Trương, nhưng bà không nhận, chỉ nói: “Bà già rồi, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, coi như đây là chút tấm lòng của bà, cũng coi như bà thay bà ngoại con tiễn con đi lấy chồng.”

Tiếp đó, bà Trương nói tiếp: “Cậu bạn trai đó của con rất được, đẹp trai, lại còn lễ phép. Hôm qua bà không nhìn rõ mặt cậu ấy nên hôm nay không dám nhận, là cậu ấy chủ động chào hỏi bà.”

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, Văn Đàn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cô và Minh Trạc chỉ mới yêu nhau được vài tháng, giờ lại đang trong tình cảnh này, chuyện đó đối với cô lại càng xa vời hơn.

Lúc Văn Đàn xuống lầu, Minh Trạc đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, dáng người cao lớn, lạnh lùng.

Thấy cô, anh bẻ gãy nửa điếu thuốc còn lại, dụi tắt rồi ném vào thùng rác.

Minh Trạc nói: “Đi thôi, anh đưa em ra sân bay.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên, vô thức lùi lại một bước: “Không cần đâu.”

“Không cần ra sân bay, hay là không cần anh đưa em đi?”

Văn Đàn im lặng: “Không cần ra sân bay.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, nhìn cô mà không nói gì.

Văn Đàn né tránh ánh mắt anh, lúng búng nói: “Anh có thể đưa em ra sân bay, vậy tiện thể đưa em về Giang Thành cũng như nhau thôi. Nếu không… em tự bắt xe về cũng được.”

Vừa nói, cô vừa định mở cốp xe lấy hành lý.

Minh Trạc nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, bó tay với cô: “Lên xe.”

Khóe môi Văn Đàn khẽ cong lên, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay người mở cửa ghế phụ.

Xe chạy trong thành phố Khánh An vẫn còn hơi tắc đường, sau khi lên đường cao tốc thì đã thông thoáng hơn.

Chỉ mới ngồi hơn một tiếng đồng hồ mà Văn Đàn đã cảm thấy đau lưng mỏi gối, thật khó tưởng tượng hôm qua anh đã lái xe đường dài như vậy đến đây.

Văn Đàn nói: “Anh dừng ở trạm dừng chân tiếp theo đi, để em lái.”

Giọng Minh Trạc thờ ơ: “Em đã từng thấy xe đi nhờ nào mà để khách lái chưa?”

Văn Đàn: “…”

Cô không kiềm được nhỏ giọng nói: “Thầy Minh kiếm thêm nghề tay trái từ bao giờ vậy?”

“Làm nhiều được nhiều.”

“Vấn đề là lần nào anh cũng không lấy tiền, toàn làm ăn lỗ vốn thôi.”

Minh Trạc vừa lái xe, vừa uể oải nói: “Có rất nhiều cách để nhận thù lao, không chỉ có mỗi tiền.”

Văn Đàn không biết nghĩ đi đâu mà vành tai đỏ cả lên, không nói thêm gì nữa.

Điện thoại của cô đã kết nối với bluetooth trên xe của anh từ trước, cô bật đại một bài hát để nghe.

Ở phía xa, mặt trời đang dần mọc xuyên qua màn sương mỏng buổi sớm, chiếc xe màu đen biển số Giang Thành lướt đi trên con đường vắng vẻ, quả là mang một màu sắc khác hẳn.

Đến trưa, xe dừng ở trạm dừng chân.

Bên trong trạm dừng chân người đông phức tạp, Văn Đàn không tiện ra ngoài, Minh Trạc đỗ xe xong liền đi mua cơm trưa.

Khi anh quay lại, Văn Đàn đã ngồi trên ghế lái, nháy mắt với anh.

Minh Trạc khẽ cười: “Anh thật sự không mệt.”

“Em chưa lái xe trên đường cao tốc bao giờ, anh cho em lái thử đi, nếu không sau này em không dám lái một mình.”

Minh Trạc không nói gì nữa, ngồi vào ghế phụ.

Nhưng Văn Đàn lái chậm, đến trạm dừng chân tiếp theo đã bị Minh Trạc giành lái.

Anh nói: “Với tốc độ này của em, đến tối cũng chưa đến Giang Thành.”

Văn Đàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến muộn một chút cũng tốt mà, có thể ở bên anh lâu hơn một chút.”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy tốc độ xe chậm lại rõ rệt, còn chậm hơn cả lúc nãy cô lái.

Kim đồng hồ tốc độ dừng lại ở mức 50 km/h, không hơn không kém.

Nụ cười trên mặt Văn Đàn hơi cứng lại, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện gì vậy trời…

Một lúc sau, cô ho khan một tiếng: “Hay là anh lái nhanh lên đi.”

Đến nơi sớm, anh cũng có thể nghỉ ngơi sớm.

Minh Trạc đáp lại một tiếng, rồi tăng tốc.

Họ đến Giang Thành lúc bảy giờ tối, phố vừa lên đèn, phồn hoa gấp mấy lần Khánh An.

Minh Trạc đưa cô đến gara để xe dưới tầng hầm, lấy vali ra đưa cho cô: “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Anh cũng vậy.”

Cả hai đều không nói gì thêm.

Văn Đàn nắm chặt tay cầm của vali: “Vậy em lên đây, tạm biệt.”

Cô vừa đi được một bước thì Minh Trạc cất tiếng gọi: “Văn Đàn.”

Văn Đàn lập tức quay đầu lại: “Sao vậy anh?”

Ánh mắt Minh Trạc nhìn cô chăm chú: “Không có gì, em lên đi.”

Văn Đàn “ồ” một tiếng, thu ánh mắt lại, đi được một đoạn rồi lại buông vali ra, quay lại trước mặt anh.

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh, lại có chút mong đợi: “Có thể… cho em thêm một ngày nữa được không, ngày mai hãy suy nghĩ, hôm nay là mùng một Tết mà.”

Minh Trạc nhìn thẳng vào mắt cô, thốt ra hai chữ khá vô tình: “Không được.”

Còn cho cô thêm thời gian, anh sẽ không nỡ buông tay.

Anh không muốn cô cứ chìm đắm trong những rung động hời hợt này, nó sẽ khiến lý trí cô hỗn loạn mà đưa ra phán đoán sai lầm.

Chia tay sớm một chút thì mới có thể bình tĩnh lại sớm một chút, suy nghĩ kỹ càng về tương lai có nên tiếp tục cùng anh hay không.

Văn Đàn thất vọng cụp mi xuống: “Vậy thôi.”

Cô còn chưa kịp quay người đi thì cánh tay đã bị người ta nắm lấy.

Minh Trạc nhanh chóng thay đổi ý định, thản nhiên nói: “Thêm năm phút thì được.”

Văn Đàn nghi hoặc ngẩng đầu lên, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Từ lúc đầu chỉ chạm môi, đến sau đó mất kiểm soát, anh ôm chặt cô vào lòng, quấn lấy đầu lưỡi cô, hôn mãnh liệt và bá đạo.

Không biết đã qua bao nhiêu lần năm phút.

Cho đến khi có tiếng xe khác chạy vào lối vào.

Minh Trạc cuối cùng cũng buông cô ra, kéo khẩu trang lên cho cô, giọng nói khàn khàn: “Lên đi.”

Hai chân Văn Đàn gần như không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Minh Trạc đỡ lấy cánh tay cô, chưa kịp lên tiếng thì cô đã cố gắng bình tĩnh lùi lại, nắm lấy vali: “Em… em không sao, tạm biệt.”

Nói xong, cô chạy nhanh vào thang máy.

Minh Trạc nhìn bóng lưng cô, cổ họng khô khốc, anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc hút.

Nếu câu trả lời cuối cùng của Văn Đàn là dừng lại ở đây, liệu anh có tôn trọng quyết định của cô không?

Văn Đàn nói anh là chính nhân quân tử, nhưng Minh Trạc chưa bao giờ cho mình là như vậy. Anh muốn giữ cô lại bên mình nhưng lại sợ cô không muốn, nên mới đưa ra yêu cầu giả tạo này, cho cô thời gian bình tĩnh và suy nghĩ.

Tuy nhiên, dù cô đưa ra lựa chọn gì, anh cũng sẽ không để cô rời đi.

Dùng từ “ngụy quân tử” để miêu tả có lẽ thích hợp hơn.

Minh Trạc hút xong điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi lái xe đến Giang Thủy Tiểu Tạ.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 137: Làm khó



Giang Thủy Tiểu Tạ.

Bà cụ Minh ngồi bên cạnh hồ cá, nghe thấy tiếng bước chân phía sau: “Ta đoán cháu cũng nên đến rồi.”

Minh Trạc nói: “Trời lạnh, sao bà không vào trong?”

Bà cụ Minh không mấy thân thiện: “Trời lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng ta, lần trước chỉ nói cháu vài câu, ngay cả Tết cũng không đến thăm ta.”

Minh Trạc kéo ghế ngồi đối diện bà: “Có chút việc, chẳng phải giờ cháu đã đến thăm bà rồi sao.”

Bà cụ Minh khẽ hừ một tiếng: “Tết nhất mà cháu có thể có việc gì chứ, đi chơi với bạn gái chứ gì.”

Minh Trạc không phủ nhận cũng không khẳng định, vẻ mặt không thay đổi: “Nhờ phúc của bà mà cháu sắp không còn bạn gái rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Nghe anh nói vậy, bà cụ Minh có chút áy náy, “Liên quan gì đến ta, ta đâu có bảo hai đứa chia tay.”

“Đã hẹn trước là để cô ấy đến thăm bà vào dịp Tết, bây giờ bà lại không muốn gặp cô ấy, sao cô ấy có thể không nhận ra.” Minh Trạc hờ hững nói, “Cô ấy cảm thấy không thể đi đến cuối cùng với con, chi bằng kết thúc ngay bây giờ.”

Bà cụ Minh nói: “Nói vậy cũng không đúng, có biết bao nhiêu người cuối cùng không đến được với nhau, chia tay vì đủ loại lý do, cô ấy lo xa quá rồi.”

Minh Trạc không nói gì.

Bà cụ Minh nhìn anh rồi lại nói: “Cháu thật sự thích cô ấy đến vậy sao?”

“Giả đấy, cháu thích sống cô độc đến già hơn.”

Bà cụ Minh: “…”

Thằng nhóc này nói vài câu là bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Bà cụ Minh im lặng một lúc, rồi đưa ra lời khuyên: “Cháu muốn ở bên cô ấy cũng được, nếu cô ấy bằng lòng rút lui khỏi giới giải trí, có lẽ bố cháu sẽ đồng ý.”

Chưa đợi Minh Trạc trả lời, bà đã thở dài nói tiếp: “Ta biết, cháu không quan tâm đến ý kiến và quan điểm của bố cháu, nhưng dù sao cháu cũng là con trai trưởng của nhà họ Minh, đừng lúc nào cũng đối đầu với nó. Nó không làm gì được cháu, nhưng chẳng lẽ không làm gì được một cô gái bé nhỏ sao?”

Lời của bà cụ Minh không sai, nếu Minh Ứng Chương biết chuyện này, ông ta chỉ cần một câu nói là có thể dễ dàng cấm sóng Văn Đàn.

Minh Trạc nói: “Mười năm nay, thỉnh thoảng bà khuyên cháu làm lành với ông ấy, nhưng chưa bao giờ yêu cầu cháu nhất định phải từ bỏ nghiên cứu địa chất, quay về nhà họ Minh làm những việc cháu không muốn.”

Bà cụ Minh sững người: “Đó là vì ta biết cháu thích địa chất, dù có nói gì cháu cũng sẽ không…”

“Cháu cũng biết cô ấy thích sự nghiệp của cô ấy.”

Bà cụ Minh nhất thời không nói nên lời.

Minh Trạc tiếp tục: “Tương tự, cháu sẽ không để cô ấy từ bỏ thứ cô ấy yêu thích, để làm những việc mà cô ấy không thích.”

Bà cụ Minh nói đầy ẩn ý: “Cháu là cháu, cô ấy là cô ấy. Chính vì cả hai đều kiên trì, không ai chịu nhường nhịn, nên mới xảy ra những vấn đề này. Nếu muốn đi đường dài thì phải có một người vì đối phương mà thỏa hiệp.”

“Nếu cháu quay về tiếp quản công ty, dù bố cháu không đồng ý cho cô ấy vào cửa, cháu cũng có đủ tự tin để đối đầu với nó. Nếu cô ấy bằng lòng vì cháu mà rút lui khỏi giới giải trí, làm gì cũng được, chỉ cần không xuất hiện trước công chúng, bố cháu cũng không tìm được lý do để làm khó cô ấy.”

Minh Trạc nói từng chữ một: “Tuy trên đời này không có cách nào vẹn cả đôi đường, nhưng cháu bằng lòng vì cô ấy mà thử một lần.”

Bà cụ Minh có chút ngỡ ngàng, thái độ lần này của anh dường như còn kiên quyết hơn cả mười năm trước.

Minh Trạc lại nói: “Vậy còn bà?”

Bà cụ Minh hoàn hồn: “Ta làm sao?”

“Bà luôn nói bố cháu không đồng ý, vậy phải làm sao thì bà mới đồng ý?”

Bà cụ Minh im lặng hai giây: “Chỉ cần bố cháu đồng ý, ta sẽ đồng ý.”

Minh Trạc đứng dậy: “Được.”

Bà cụ Minh nhìn anh: “Cháu định đi rồi sao?”

“Không, cháu mệt rồi, ở lại đây nghỉ một đêm.”

Minh Trạc rất ít khi ở lại Giang Thủy Tiểu Tạ, bà cụ Minh lập tức sai người dọn dẹp phòng.

Bà không nhịn được nói: “Trước đây ta đã xem ảnh Sơ Dao gửi, cô gái đó rất xinh đẹp, thảo nào lại khiến cháu mê mẩn đến vậy.”

Minh Trạc mỉm cười, cũng không phủ nhận: “Cô ấy ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả ảnh, hơn nữa cô ấy còn có rất nhiều ưu điểm khác, nếu bà quen cô ấy, bà cũng sẽ thích cô ấy.”

Bà cụ Minh có chút ngứa ngáy: “Vậy ngày mai cháu dẫn cô ấy về đây đi.”

“Muộn rồi, bây giờ cô ấy còn không muốn gặp cháu nữa.”

Bà cụ Minh: “…”



Sau khi về nhà, Văn Đàn cảm thấy toàn thân đau nhức, nằm trên giường không muốn động đậy.

Một lúc sau, Từ Thu gọi cho cô, nói Velluto hôm nay sẽ chính thức công bố cô là người đại diện, bảo cô nhớ chia sẻ bài viết lên Weibo.

Văn Đàn ngồi dậy một chút: “Vâng.”

Từ Thu lại nói: “Bộ phim ‘Săn Cướp’ cũng sắp được công bố chính thức trong mấy ngày tới, thời gian cụ thể sẽ báo cho em sau.”

“Săn Cướp” là bộ phim Văn Đàn quay trên sa mạc.

Chín giờ tối, trang Weibo chính thức của Velluto đã đăng ảnh quảng cáo của Văn Đàn chụp ở Tam Á trước đó, chính thức công bố cô là người đại diện thương hiệu khu vực Trung Quốc của Velluto, Văn Đàn chia sẻ bài viết.

Dưới phần bình luận, có người khen ngợi, có người đăng ảnh mua hàng, cũng có người mỉa mai.

[Chúc mừng @Văn Đàn trở thành #Người đại diện thương hiệu khu vực Trung Quốc của Velluto#, tung hoa.]

[Cưng của em giỏi quá! Đã mua!]

[Vợ yêu xinh quá! Lần trước tôi đã tình cờ gặp cô ấy quay quảng cáo này ở Tam Á, cuối cùng cũng có thể đăng lên rồi!]

[Ha ha ha cười chết mất, tôi còn tưởng giỏi giang lắm cơ, kết quả đợi lâu như vậy mà chỉ là người đại diện khu vực Trung Quốc thôi à.]

[Ai nói không phải chứ, tưởng ấp ủ được chuyện gì to tát, kết quả lại là cái đống này.]

[Cô ta chỉ là người đại diện khu vực Trung Quốc thôi, sao dám lúc nào cũng so sánh với Quý Tư Tư, Quý Tư Tư toàn là người đại diện toàn cầu thôi nhé.]

[Fan đừng có tưởng Velluto là hàng cao cấp gì, chó cũng chẳng thèm mua.]

[Thông tin bên lề, tháng 10 năm ngoái, Velluto đã liên hệ với Quý Tư Tư, sau khi bị từ chối mới tìm đến Văn Đàn, rốt cuộc ai mới có nguồn lực thời trang tốt, rõ như ban ngày.]

[Cứu mạng, bình luận có gì bẩn vậy? Ai nhắc đến Quý Tư Tư đâu? Fan cứ thích bú thôi.]

[Ha ha ha ha, cái vị nói Velluto không phải hàng cao cấp kia ơi, hôm qua còn than thở bát bún ốc mười lăm tệ đắt quá mà.]

Ngay khi phần bình luận rơi vào cuộc chiến giữa fan của Văn Đàn và Quý Tư Tư, một bên thứ ba đã nhanh chóng xuất hiện.

Nguyên nhân là do năm phút sau khi Văn Đàn chia sẻ bài viết công bố chính thức của Velluto, Mạnh Trần An đã like và chia sẻ lại kèm bình luận: [Chúc mừng.]

Không ai không thích xem màn kịch tình cũ chưa dứt, đặc biệt là vào đêm mùng một Tết, khi mà ngoài thời gian ra thì người ta chỉ còn lại thời gian.

Hơn nữa, đây còn là bài viết Weibo thứ ba của Mạnh Trần An liên quan đến Văn Đàn.

Bài đầu tiên là công khai tình cảm, bài thứ hai là thông báo chia tay.

Bài thứ ba chính là chuyện này.

Thế là, #Mạnh Trần An Văn Đàn#, #Mạnh Trần An chúc mừng Văn Đàn#, #Mạnh Trần An Văn Đàn tình cũ không rủ cũng tới#, ba hashtag này đồng loạt leo lên top đầu hot search.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 138: Nặng tình



“Là đàn ông mà sao anh ta lại ghê tởm thế chứ, cứ lén lút làm mấy trò này! Bực mình chết mất!!!”

Giọng nói đầy phẫn nộ của Lâm Sơ Dao truyền đến từ điện thoại.

Văn Đàn không hề bất ngờ về điều này, cô nằm trong bồn tắm nói: “Tớ đã chặn anh ta rồi, chắc anh ta cố tình làm tớ khó chịu đấy.”

Từ khi bị đài truyền hình Bắc Hoài từ chối, Mạnh Trần An đã im hơi lặng tiếng một thời gian, nói cách khác là không có chút nhiệt nào.

Mà điều khiến anh ta dễ dàng gây chú ý nhất chính là “mối tình” trước đây với Văn Đàn.

Trước đây, anh ta không muốn tương tác với Văn Đàn trên Weibo, một là sợ fan không vui, hai là sợ Văn Đàn thật sự lợi dụng anh ta để nổi tiếng.

Bây giờ thì khác, dù là tài nguyên thời trang hay tài nguyên điện ảnh, Văn Đàn đều được lòng công chúng hơn, thỉnh thoảng lại xuất hiện trên top hot search, Mạnh Trần An chỉ cần khéo léo một chút là có thể dễ dàng gắn mình với cô, độ thảo luận tự nhiên sẽ tăng lên.

Còn trong mắt fan của anh ta, Văn Đàn trước đây đã cùng Giải trí Hoàn Vũ phản bội anh ta, bây giờ Mạnh Trần An vẫn có thể không để bụng mà chúc phúc cho cô, quả thực là một người đàn ông tốt, khiến người ta thương tiếc, càng thêm căm ghét Văn Đàn, đồng loạt công kích cô.

Lâm Sơ Dao tức giận: “Đáng lẽ phải chặn từ lâu rồi, loại người như anh ta, để trong danh sách bạn bè tớ cũng thấy bẩn!”

Văn Đàn nhớ đến lời Mạnh Trần An nói, việc anh ta bị đài truyền hình Bắc Hoài từ chối là có liên quan đến Minh Trạc.

Cô hỏi: “Trước đây cậu có nói chuyện của Mạnh Trần An với Minh… anh họ cậu không?”

Lâm Sơ Dao nói: “Hình như tớ cũng không cố ý nói, nhưng có một lần anh ấy đến nhà tớ hỏi thăm cậu, trông có vẻ rất tức giận, tớ…”

Nói được một nửa, đột nhiên nhận ra mình suýt nữa thì lỡ miệng nói ra chuyện Minh Trạc biết Văn Đàn bị trầm cảm, cô nàng vội im bặt.

Văn Đàn cảm thấy có gì đó không đúng, ngồi dậy một chút: “Anh ấy đến nhà cậu hỏi cậu chuyện gì?”

Lâm Sơ Dao cố gắng lấp l**m: “Chỉ là hỏi tớ chuyện công ty của cậu, tớ nói đại vài câu thôi.”

“Chuyện khi nào?”

“Hình như là trong hai ngày cậu đi Tam Á.”

Văn Đàn suy nghĩ vài giây, trước khi đi Tam Á, cô cũng không hề nhắc đến chuyện công ty với Minh Trạc, đều là sau này khi ở nhà anh mới nói, sao anh lại đột nhiên đến nhà Lâm Sơ Dao hỏi.

Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Cậu chắc chắn không có chuyện gì giấu tớ chứ?”

Lâm Sơ Dao: “…”

“Thôi được rồi, là tớ đã nói với anh ấy cậu bị trầm cảm. Hôm đó anh ấy đến nhà tớ hỏi tớ về chuyện trầm cảm của cậu, tớ mới kể cho anh ấy nghe chuyện fan của Mạnh Trần An đến dọa cậu.”

“À đúng rồi, hình như anh ấy có hỏi tớ lúc xảy ra những chuyện này, Mạnh Trần An không ở bên cậu sao. Tớ cũng nói với anh ấy là Mạnh Trần An vẫn luôn lợi dụng cậu.”

Như vậy, cũng có thể giải thích được tại sao Minh Trạc lại làm như thế.

Anh đang giúp Văn Đàn trút giận.

Thảo nào mỗi lần thấy cô ở bên Mạnh Trần An, anh lại mất bình tĩnh như vậy, hỏi cô có từng rất thích anh ta không.

Minh Trạc chắc chắn nghĩ rằng, Mạnh Trần An đối xử với cô như vậy, mà cô vẫn nhẫn nhịn ba năm mới chia tay.

Còn chuyện trầm cảm…

Lần đó Minh Trạc giúp cô dọn dẹp nhà cửa, chắc là đã nhìn thấy những viên thuốc trong ngăn kéo đầu giường của cô.

Nghĩ đến đây, Văn Đàn ngừng thở, anh đã nhìn thấy bức thư đó chưa?

Giọng nói của Lâm Sơ Dao vẫn tiếp tục: “Tớ thật sự không cố ý, lúc đó tớ không biết hai người đang yêu nhau, nên buột miệng nói một câu, bảo anh ấy đối xử tốt với cậu…”

Văn Đàn nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy còn nói gì khác với cậu không?”

“Khác? Không có.” Lâm Sơ Dao cố gắng nhớ lại, “Anh ấy hỏi xong thì đi luôn, hình như không nói gì khác. Hôm đó tớ chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng, không nhớ rõ lắm.”

Văn Đàn nhắm mắt lại: “Không sao đâu.”

Bức thư đó nằm dưới đáy ngăn kéo, chỉ mong anh không chú ý đến.

Lâm Sơ Dao hào hứng: “Mai đi ăn nhé? Coi như tớ chuộc lỗi.”

“Không cần, lần trước là tớ thất hứa, tớ mời cậu.”

“Nhắc mới nhớ, hôm đó sao cậu không vào, tớ luôn cảm thấy cậu không đến mức giận vì chuyện này…”

“Hôm đó tớ đến Hoàn Vũ, gặp Mạnh Trần An, anh ta nói với tớ về thân phận của Minh Trạc, nói anh ấy chỉ đùa giỡn với tớ thôi.”

Lâm Sơ Dao im lặng vài giây rồi mới chửi tục: “Mẹ kiếp! Thằng chó!”

Văn Đàn vừa bị Mạnh Trần An nói cho biết Minh Trạc vẫn luôn giấu giếm thân phận khi ở bên cô, sau đó lại phát hiện Minh Trạc và Lâm Sơ Dao đều đang lừa dối cô, sao có thể không buồn, không đau lòng cho được.

Văn Đàn nhắc nhở: “Đừng nói chuyện này với anh ấy nữa.”

Lâm Sơ Dao bị vạch trần tâm sự: “Hai người giận dỗi thì giận dỗi, cũng không thể thật sự… chia tay chứ.”

“Chia tay hay không, tớ cũng không muốn anh ấy phân tâm vì những chuyện này nữa.”

Minh Trạc có công việc phải làm, hơn nữa, vì nghiên cứu địa chất, anh đã đến mức cắt đứt quan hệ với bố mình, rõ ràng là không muốn dính líu đến những chuyện trên thương trường nữa.

Lần này, vì cô mà anh đã ra mặt tìm đến lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình Bắc Hoài, chắc chắn không thể thiếu những cuộc giao tiếp xã giao.

Văn Đàn tiếp tục: “Mạnh Trần An cũng không phải ngày đầu tiên như vậy, tớ đã quen rồi. Ở trong giới giải trí này, vốn không thể tránh khỏi những chuyện như thế. Tớ sẽ dựa vào chính mình từng bước tiến lên, tạo khoảng cách với bọn họ, thoát khỏi sự quấy rối của bọn họ.”

Hiện tại, cô chưa có tác phẩm nào để có thể đứng vững gót chân, đối đầu trực tiếp với Mạnh Trần An, nhưng bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không có.

“Được rồi được rồi, tớ sẽ không nói với anh ấy đâu.” Lâm Sơ Dao phấn chấn vô cùng, “Tớ tin, cậu nhất định có thể!!!”

Hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt vào ngày mai với Lâm Sơ Dao xong, Văn Đàn cúp máy.

Cô mở Weibo lướt xem, fan của Mạnh Trần An vẫn đang ào ạt tràn vào phần bình luận của cô, công kích cá nhân cô đủ kiểu.

Xem ra bây giờ anh ta định xây dựng hình tượng người đàn ông nặng tình.

Văn Đàn thẳng tay xóa bình luận của Mạnh Trần An dưới bài viết đăng lại công bố chính thức của Velluto, đồng thời like bài viết chia tay một năm trước, coi như là phản hồi về chuyện này.

[Chết tiệt!!!!!!!]

[Ý chị tôi là đã chia tay rồi, đừng có bám lấy nữa, fan của Mạnh Trần An hiểu chưa?]

[Mạnh Trần An đúng là thích tạo hype, nửa năm trước đến đoàn phim của Văn Đàn thăm hỏi, lúc lễ trao giải mua hot search ngồi dưới khán đài xem Văn Đàn, giờ lại đăng chúc mừng. Trước đây lúc Văn Đàn chưa nổi tiếng, sao không thấy anh ta nặng tình thế nhỉ.]

[Nói lại lần nữa, đã chia tay rồi đã chia tay rồi, là anh ta tự bám lấy, mắng Văn Đàn làm gì?]

[Nặng tình muộn màng còn tệ hơn cỏ rác, fan của Mạnh Trần An lo cho nhà mình đi, Văn Đàn nhà chúng tôi sau này sẽ càng ngày càng nổi tiếng.]

[Sao mỗi lần Mạnh Trần An có chút động tĩnh thì người bị mắng đều là Văn Đàn vậy, thế giới này cũng yêu đàn ông quá rồi.]

[Ha ha ha ha fan của Mạnh Trần An tức chết rồi chứ gì, người mà họ ghét nhất lại là người mà Mạnh Trần An yêu nhất, chia tay rồi vẫn không quên được, ai mà chịu nổi chứ.]
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 139: Khách



Chuyện Mạnh Trần An đăng lại bài viết Weibo của Văn Đàn, cả giới giải trí đều đang hóng hớt, đặc biệt là việc Văn Đàn trực tiếp xóa bình luận của anh ta, thể hiện thái độ rõ ràng, càng không nể mặt anh ta chút nào.

Ôn Thư Đồng ngay lập tức đến tiền tuyến, gửi tin nhắn thoại cho Văn Đàn: “Đúng là buồn cười chết mất, bây giờ bài viết Weibo đó của anh ta, xóa cũng không được, không xóa cũng không được. Tôi đoán studio của anh ta sắp vắt óc cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào cho tốt.”

Văn Đàn vừa ra khỏi bồn tắm, vừa nghe cô ấy nói, vừa sấy tóc.

Tin nhắn thoại của Ôn Thư Đồng lại gửi đến, cười không ngừng: “Không phải chứ em gái, lúc trước cô bị mù mắt thế nào mà lại nhìn trúng loại người này vậy? Anh ta thật giỏi khoản tự biên tự diễn, thảo nào lại một lòng muốn lấn sân sang màn ảnh rộng, thì ra sân khấu màn ảnh nhỏ đã không đủ cho anh ta phát huy rồi.”

Văn Đàn sấy tóc xong, tắt máy sấy.

Cô nhấn giữ nút ghi âm, trò chuyện với Ôn Thư Đồng vài câu, rồi lại nằm xuống giường.

Chắc là Mạnh Trần An thấy mất mặt nên đã sai người gỡ những hot search liên quan xuống.

Thêm vào đó, fan của Văn Đàn vẫn luôn spam bình luận, phần bình luận cuối cùng cũng sạch sẽ, những lời mỉa mai của fan Quý Tư Tư cũng bị đẩy xuống dưới.

Văn Đàn thoát khỏi Weibo, mở Wechat lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở khung chat với Minh Trạc.

Lần cuối cùng họ nói chuyện đã là từ rất lâu rồi.

Văn Đàn vốn định nhắn tin hỏi anh đã đến chưa, nhưng nghĩ lại thì thôi.

Thầy Minh đã nói, để cô bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kỹ.

Văn Đàn thở dài, đặt điện thoại sang một bên, lặng lẽ dựa vào gối, nhìn mặt trăng hiu quạnh ngoài cửa sổ, thả hồn cho suy nghĩ trôi xa.

Một lúc sau, cô lại lấy điện thoại ra, tìm kiếm vài từ.

Những tin tức liên quan hiện ra đa phần là “Nữ minh tinh XX sau khi lấy chồng giàu quỳ gối rửa chân cho mẹ chồng”, “Nữ minh tinh XXX lấy chồng giàu bảy năm, đến nay vẫn chưa được nhà chồng công nhận, chưa đăng ký kết hôn cũng chưa tổ chức đám cưới”, “Nữ minh tinh XXX lấy chồng giàu, năm năm sinh ba đứa con, vẫn không được mẹ chồng coi trọng”, vân vân.

Ngoài ra, còn có một số bài báo được viết khéo léo hơn. Nhưng những nữ minh tinh này, về cơ bản sau khi kết hôn đều rút lui khỏi giới giải trí, chuyên tâm chăm sóc chồng con.

Cuối cùng, chẳng ai biết được họ sống có tốt hay không.

Văn Đàn không muốn quỳ gối rửa chân, cũng không muốn năm năm sinh ba đứa con, càng không muốn rút lui khỏi giới giải trí.

Cô muốn giành giải thưởng, đứng trên bục vinh quang danh giá nhất.

Muốn khi người khác nhắc đến tên cô, sẽ đều khen ngợi cô là một diễn viên giỏi.

Ngay tại khoảnh khắc này, Văn Đàn chợt hiểu ra, tại sao lúc trước khi ký hợp đồng với Hoàn Vũ, Chu Kế Quang lại đặc biệt nhấn mạnh điều khoản không được yêu đương.

Chu Kế Quang muốn cô giành giải Ảnh hậu, lại sợ cô vì muốn ở bên Minh Trạc mà bỏ dở sự nghiệp giữa chừng.

Văn Đàn hiếm khi cảm nhận được sự dụng tâm của Chu Kế Quang, bình tĩnh đặt điện thoại xuống.

Thôi không nghĩ nữa.

Chuyện gì đến rồi sẽ đến, đến lúc phải lựa chọn, cô mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.



Từ sau khi Minh Cảnh bất ngờ qua đời, Minh Trạc cắt đứt quan hệ với nhà họ Minh, căn biệt thự rộng lớn ngoài vài người giúp việc ra thì chỉ còn lại Minh Ứng Chương.

Trong mấy ngày nghỉ Tết, ông cũng cho hầu hết người giúp việc nghỉ phép, chỉ giữ lại người quản gia đã ở với mình mấy chục năm, ăn ở cùng nhà họ Minh, và người dì nấu ăn.

Vì vậy, nơi này càng thêm vắng vẻ.

Khi Minh Trạc trở về, chú Thành đang cắt tỉa cây cối trong vườn.

Thấy Minh Trạc xuống xe, ông vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Tiểu Trạc?”

Minh Trạc gật đầu chào ông: “Chú Thành .”

Rồi lại liếc nhìn chiếc xe đậu bên cạnh: “Nhà có khách ạ?”

“Phải, đến từ sáng sớm, tặng bố cháu một bức thư họa quý hiếm, bố cháu rất thích, còn nói muốn giữ cậu ấy lại ăn trưa.” Chú Thành đặt kéo xuống, “Chú đi nói với bố cháu là cháu đã về, ông ấy nhất định sẽ rất vui.”

Minh Trạc nói: “Không cần đâu ạ, đợi ông ấy xong việc đã.”

Chú Thành nhìn anh, vẻ mặt đầy an ủi: “Mười năm rồi, chú còn tưởng cả đời này cũng không thấy được ngày cháu quay về nhà họ Minh.”

“Mấy năm nay, làm phiền chú chăm sóc ông ấy rồi.”

“Đây đều là việc chú nên làm, bố cháu là người khẩu xà tâm phật, thực ra ông ấy đã hối hận từ lâu rồi. Lúc trước, việc Tiểu Cảnh gặp chuyện không may đã gây ra cú sốc quá lớn cho ông ấy, cháu lại… nên ông ấy mới nhất thời tức giận mà nói ra những lời như vậy.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, không nói gì.

Chú Thành vỗ vai anh, cảm khái: “Thôi không nói nữa, những chuyện đó đã qua rồi, bây giờ cháu quay về là tốt rồi.”

Lúc này, tiếng nói chuyện từ tầng hai dần dần truyền đến phòng khách.

Khoảnh khắc quay đầu lại, sắc mặt Minh Trạc bỗng lạnh đi.

Minh Ứng Chương vốn là người đứng sau Mạnh Trần An, giới thiệu anh ta cho người khác. Thêm vào đó, Mạnh Trần An biết chuyện anh ta bị đài truyền hình Bắc Hoài từ chối là do Minh Trạc gây ra, anh ta càng ra sức lấy lòng Minh Ứng Chương.

Trước Tết, anh ta đã nhờ người tìm kiếm mối quan hệ khắp nơi, bỏ ra một số tiền lớn mua một bức thư họa, đặc biệt chọn hôm nay mang đến tặng Minh Ứng Chương.

Quả nhiên, Minh Ứng Chương rất thích, cũng rất khen ngợi anh ta, hai người nói chuyện trong thư phòng gần một tiếng đồng hồ.

Mạnh Trần An rất thông minh, chỉ nói chuyện thư họa với ông ta mà không đề cập đến chuyện khác, trước tiên phải xây dựng mối quan hệ tốt, sau này nói chuyện gì cũng dễ dàng hơn.

Anh ta nghe nói Minh Trạc gần như đã cắt đứt quan hệ với Minh Ứng Chương, nên không ngờ lại gặp anh ở đây.

Nhìn nhau hai giây, Mạnh Trần An bình tĩnh lại, gật đầu chào: “Không ngờ hôm nay lại có may mắn được gặp con trai của chủ tịch Minh.”

Minh Ứng Chương khoanh tay ra sau, nhất thời không nói gì, dường như không hiểu tại sao Minh Trạc lại đột nhiên quay về.

Nghĩ đến chuyện anh đổi mật khẩu nhà, khiến ông ta phải chạy đến hai lần mà không được, Minh Ứng Chương lại càng tức giận.

Minh Trạc không đáp lại, nhìn về phía Minh Ứng Chương, lạnh nhạt cất giọng: “Nói chuyện.”

Minh Ứng Chương đương nhiên phải làm bộ làm tịch một chút, ông nhìn chú Thành, nghiêm nghị nói: “Chú Thành, nhà có khách sao không báo trước, còn không mau pha trà cho khách.”

Chú Thành: “…”

Người này thật là, không về thì nhớ, về rồi lại làm bộ làm tịch.

Mạnh Trần An nhìn Minh Ứng Chương: “Nếu chủ tịch Minh còn có việc, vậy tôi xin phép đi trước, hôm khác lại đến thăm.”

Minh Ứng Chương cũng không nói gì thêm, chỉ “ừm” một tiếng.

Mạnh Trần An xuống cầu thang, đi đến bên xe, lại gật đầu chào Minh Trạc một lần nữa rồi mới lên xe rời đi.

Minh Ứng Chương quay người, đi về phía phòng sách trên tầng hai.

Minh Trạc mặt không cảm xúc đi theo sau.

Vào phòng sách, Minh Ứng Chương vừa cất bức thư họa, vừa nói: “Trước đây ta muốn nói chuyện với con, con đều đóng cửa không gặp, hôm nay ngọn gió nào đưa con về vậy?”

Minh Trạc nói: “Không về sao biết được bố còn có sở thích này.”

Minh Ứng Chương ngẩng đầu lên, khó hiểu: “Ta có sở thích gì?”

“Nuôi trai bao.”

Minh Ứng Chương: “…”

Khuôn mặt ông ta lập tức đỏ lên vì tức giận: “Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy!”

Minh Trạc mặt không đổi sắc: “Thảo nào bố cứ muốn con quay về, thì ra là nhà họ Minh sắp tuyệt hậu rồi.”
 
Back
Top Bottom