Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 575 : Nữ Ma Đầu: Ha Ha


"Sư đệ thật là tuyệt vời."

Một thoáng qua đi, Giang Hạo liền nghe thấy Diệu sư tỷ tán dương.

"Đây đúng thật là tuyệt vời." Mục Khởi cũng nói theo.

Giang Hạo vốn muốn nói sư huynh sư tỷ quá khen, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Diệu sư tỷ đã mở miệng."Cái gì gọi là đây đúng là thật? Lời ta nói trước đó đều là giả?"

"Cũng không hoàn toàn là vậy."

"Không hoàn toàn là vậy?"

Giang Hạo nhìn hai người bọn họ, cảm thấy vẫn không nên ở nơi này làm chướng mắt thì tốt hơn.

Hắn yên lặng thối lui.

Lúc rời đi, hắn còn nhìn thấy Hàn Minh và Tiểu Li. Hàn Minh thắng rất nhanh, Tiểu Li thắng càng nhanh hơn.

Đối phương vừa đối mặt đã ngã xuống, nàng quy công cho mặt mũi của con thỏ.

Buổi chiều.

Giang Hạo còn có một trận.

Lần này, người xem của đối phương ít hơn một chút.

"Sẽ không giống như buổi sáng đó chứ?"

"Đúng vậy, ta đều không còn mặt mũi đợi ở chỗ này, nhớ lại Lạc sư tỷ bị một đao bại lui."

Nơi xa, vẻ mặt của Lạc tiên tử có chút không tốt.

Nhất là khi thấy những người này lại là đệ tử Thiên m Tông trộn lẫn với Huyền Thiên Tông.

Đúng là vô sỉ.

Điều ghê tởm hơn chính là, bọn hắn biểu hiện ra tu vi cao hơn nàng, khiến cho nàng nghiến răng nghiến lợi.

Giang Hạo đứng trên lôi đài, nhìn xem nam tử bình tĩnh ở đối diện.

Dáng vẻ hai lăm hai sáu, thực tế khó xác định tuổi tác.

Thế nhưng khí thế mạnh hơn Lạc tiên tử trước đó không ít.

"Có thể sao?" Đối phương nhẹ giọng hỏi thăm. Giang Hạo gật đầu:

"Có thể động thủ bất cứ lúc nào."

"Như vậy ta không khách khí nữa?"

"Như nhau."

Tiếng nói vừa dứt, hai người tan biến tại chỗ.

Sau đó oanh một tiếng.

Đao kiếm cộng minh.

Đao ảnh khuếch tán, kiếm thế lẫm liệt.

Oanh!

Thân ảnh của bọn hắn đột nhiên xuất hiện lại biến mất, xung quanh lôi đài bị lực lượng oanh kích.

Tư thế này lớn hơn buổi sáng rất nhiều, rất nhiều người đều dâng lên hi vọng.

Nhưng mà, trong lúc bọn hắn cảm thấy có hy vọng thắng lợi, đột nhiên có một người rơi xuống từ giữa không trung, ngã ầm ầm xuống đất.

Một thanh trường đao đặt ngay ở trước yết hầu của hắn.

"Đa tạ."

Giang Hạo thu đao khách khí nói.

Lần này thắng, khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn rời khỏi lôi đài, ngẩng đầu quan sát, một loại thế không hiểu đang ngưng tụ quanh thân, dường như thắng càng nhiều, loại thế này sẽ càng nhiều.

Lúc đi đến cực hạn sẽ có tác dụng không tưởng tượng nổi.

Thế nhưng…

Trong mơ hồ, hắn phát hiện ra thế này hình như bị thế lực bên ngoài can thiệp, mặc dù rất mơ hồ, nhưng đúng là có.

"Thủ đoạn của Đọa tiên?"

Cho đến trước mắt, cũng là Đọa Tiên có khả năng ra tay nhất.

Vạn Vật Chung Yên đắc tội Minh Nguyệt Tông, bây giờ còn dây dưa chưa xong.

Thánh Đạo vừa mới bị đánh bại, không có khả năng lại xuất hiện, cũng chỉ có nhân thủ của Đọa Tiên là tương đối nhiều.

Mặc dù bọn hắn cũng lộ mặt tại Minh Nguyệt Tôn, thế nhưng phần lớn người đã sớm tránh tốt.

Cho nên còn dư lực.

Giang Hạo thu hồi tầm mắt rồi đi về.

"Trao đổi vừa mới bắt đầu, chắc là sẽ không đột nhiên đánh lên, đại khái phải chờ đằng sau."

Đến mức là nửa đường vẫn là cuối cùng, liền không được biết rồi.

Lần này hắn không có đi xem Hàn Minh và Tiểu Li, mà là trực tiếp trở về.

Vừa đi vào sân nhỏ, đã ngửi thấy một mùi thơm ngát quen thuộc.

Hồng Vũ Diệp.

Đây là chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Ngửi thấy mùi thơm sẽ vô thức nhớ tới.

Quả nhiên, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nàng cúi người quan sát Thiên Hương Đạo Hoa, nhẹ nhàng đụng vào lá non.

"Có tiến triển gì không?" Giọng nói của của nàng bình thản lại không thể bỏ qua.

"Thật ra hoa vẫn luôn phát triển, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài." Giang Hạo vội vàng giải thích.

Hắn cách đoạn thời gian sẽ giám định Thiên Hương Đạo Hoa một chút, cho đến trước mắt thì nó đều đang được nuôi trồng với phương thức tốt nhất.

Thế nhưng hắn không có cách nào về chuyện dáng vẻ không thay đổi. Loại thần vật như này lớn nhanh mới có vấn đề.

Ví dụ như Bàn Đào Thụ, Thần Thụ Bàn Đào chân chính có thể một năm đã chín rồi sao? Rõ ràng là không có khả năng. Cho nên dù đã niết bàn mấy lần, vẫn chỉ là bàn đào ăn ngon.

Hồng Vũ Diệp đứng lên, sau đó đi đến dưới cây, ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế.

"Ta đang hỏi chuyện tìm kiếm Mật Ngữ Thạch Bản."

Chuyện Thạch Bản? Giang Hạo cảm thấy hình như mình đã nói hết rồi, nhưng mà hắn vẫn gật đầu nói:

"Có, có tiến triển rất rõ ràng." Đúng là có tiến triển, một là Hải Minh Đạo nhân là phân thân của Phong Hoa đạo nhân.

Hai là Thiên Diện Bảo Phiến tới tay.

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo lựa chọn nói cái sau.

Thiên Diện Bảo Phiến xuất hiện ở trong tay của hắn, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Đã có khả năng liên hệ với Phong Hoa Đạo nhân."

Hồng Vũ Diệp cầm cây quạt lên, xem xét tường tận một lát, sau đó nói:

"Vậy thì chuẩn bị liên hệ đi."

"Vãn bối nên hỏi cái gì đây?" Giang Hạo hỏi.

Hồng Vũ Diệp chỉ ngẩng đầu lườm hắn, không nói gì.

Ý tứ chính là tự ngươi nhìn mà xử lý.

Giang Hạo thở dài, thật ra hắn không có ý định liên hệ với Phong Hoa đạo nhân sớm như vậy, nhưng mà có Hồng Vũ Diệp ở đây còn tốt.

Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được, qua một đoạn thời gian ngắn nữa Hồng Vũ Diệp thật sự muốn đi hải ngoại. Sau khi biết một chút tin tức từ Phong Hoa Đạo nhân liền có thể xuất phát.

Thật ra đi đến hải ngoại, sẽ dễ dàng liên quan đến người cấp độ càng sâu hơn, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Hiện tại còn quá yếu.

Tại Nam Bộ đều không thể tự vệ, đừng nói đến là những chỗ khác. Thế nhưng tất cả những chuyện này lại xảy ra từ khi hắn nói về Long Châu, sự thật chứng minh, biết quá nhiều, rất nhiều thứ sẽ không khống chế được mà phát triển theo hướng xấu.

Sau đó bị ép tiếp nhận.

Trong chốc lát.

Giang Hạo vẽ trận pháp xuống sân nhỏ, còn bố trí Thiên Cơ Ẩn Phù ở xung quanh, phòng ngừa bị tìm kiếm.

Làm xong này chút, hắn cầm lấy cây quạt, cả người xuất hiện biến hóa. Hóa thân thành một công tử văn nhã, dáng vẻ thư sinh, trong tay cầm quạt giấy trắng.

"Cũng ra dáng đấy." Hồng Vũ Diệp ngồi uống trà một bên, thanh lạnh lùng nói.

"Tiền bối quá khen." Giang Hạo lúng túng nói.

Đây thật ra là hình ảnh trong quạt, cũng không phải là chính hắn tạo ra.

Chờ sau khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Giang Hạo mới kích hoạt trận pháp, bắt đầu liên hệ với đối phương. Trận pháp này chắc là có khả năng truyền hình ảnh trên trận pháp qua.

Nếu không hắn cũng không cần sửa đổi hình dạng.

Sau khi kích hoạt trận pháp, khí chất trên người Giang Hạo cũng thay đổi theo.

Khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như thư sinh yếu đuối lại không kiêng nể gì cả, kiệt ngạo không bị trói buộc.

Đây là Tiếu Tam Sinh mà hắn mô phỏng ra.

Hô!

Trận pháp xuất hiện hào quang, cũng không phải là Giang Hạo khống chế biến hóa, mà dường như đang cộng hưởng với thứ gì đó.

Thứ này cộng minh tại trung tâm Thiên Diện Bảo Phiến.

Trong hô hấp.

Một cái bóng mờ xuất hiện ở trong trận pháp. Hắn mặc hắc bào, không thấy rõ mặt.

Thứ duy nhất có thể thấy chính là chiều cao của hắn, chỉ cao đến bả vai Giang Hạo.

Giống như là một người phụ nữ.

Hắn vừa xuất hiện, liền truyền đến tiếng cười nhu hòa:

"Tiếu Tam Sinh, ngươi cuối cùng cũng liên hệ với ta rồi?" Đối mặt với câu hỏi đối phương, Giang Hạo cũng không lo lắng, hắn đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm.

Lúc này, hắn cũng không nói thêm cái gì, chỉ là giống như cười mà không phải cười nói một câu:

"Ồ?"

"Nghe nói ngươi lấy lại đượ Thiên Diện Bảo Phiến, ta vẫn đang chờ ngươi." Phong Hoa Đạo nhân chậm rãi mở miệng.

Hắn một thân áo bào đen, phảng phất đang tránh trong bóng đêm.

Giang Hạo cười lạnh: "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm đến Thiên m Tông, ngươi ở trong đây?"

"Ta nói không có, ngươi tin không?" Phong Hoa Đạo nhân hỏi ngược lại.

Giang Hạo cầm Thiên Diện Bảo Phiến trong tay, để ra sau lưng, phóng khoáng nói: "Ta cũng tại đây, gặp mặt thế nào?"

"Chúng ta vẫn nên nói thẳng giao dịch đi, gặp mặt với ngươi, ta cũng lo lắng."

Phong Hoa Đạo nhân trực tiếp từ chối.

Trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói:

"Ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của mấy người Vạn Vật Chung Yên?"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 576 : Ánh Mắt Quái Dị Của Nữ Ma Đầu


Đối với vấn đề này, đối phương trầm mặc một lát rồi nói khẽ: "Ngươi muốn biết?"

Không có nhận được câu trả lời trực tiếp, Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là khóe miệng hơi giương lên:

"Ngươi không cảm thấy Thiên m Tông vô cùng thú vị sao?"

"Thú vị chỗ nào?" Phong Hoa đạo nhân hỏi.

Nghe vậy, Giang Hạo nhếch miệng cười tà nói: "Ví dụ như ngươi có một phân thân ở trong này, không có ý nghĩa?"

Bên trong nụ cười yếu đuối này mang theo vẻ dữ tợn cùng điên cuồng, khiến người ta run sợ. Phong Hoa đạo nhân yên lặng một lát, cười nói: "Ngươi cảm thấy ta để ý đến phân thân sao?"

"Không thèm để ý sao?" Giang Hạo bày ra dáng vẻ kinh ngạc, sau đó thở phào nói:

"Không để ý thì tốt, không thèm để ý thì tốt, ta còn tưởng rằng sự hợp tác của chúng ta lại kết thúc bởi vì một bộ phân thân không khí."

Phong Hoa đạo nhân nhìn lên người trước mắt, yên lặng không nói. Giang Hạo không nhìn thấy ngũ quan của đối phương, nhưng có thể phát hiện được tầm mắt.

Người tới mang theo một chút ý cười. Tiếu Tam Sinh là hạng người gì? Bên trong điên cuồng theo vặn vẹo, không tiếp nhận bất kỳ uy hiếp của người nào, bởi vì chỉ có hắn uy hiếp người khác. Mọi chuyện hắn làm hoàn toàn dựa vào tâm trạng của bản thân, liều lĩnh, bất chấp hậu quả.

Cho nên, Giang Hạo liền không thể khách sáo với người ta giống như trước đó được, mà phải là cấp tiến, điên cuồng.

Không nghe lời liền uy hiếp, uy hiếp không thành thì giết.

Tâm ý thông suốt, không có chính là cùng ác, chỉ có tà tính.

Lúc bình thường hắn xác thực không dám làm như thế, bởi vì có quá nhiều phải lo lắng.

Thực lực không đủ, vị trí sẽ có thể bị phát hiện, không cho phép hắn buông lỏng. Thế nhưng hôm nay Hồng Vũ Diệp ở đây, như vậy hắn không cần lo lắng những phương diện khác, chỉ cần toàn lực biểu diễn là được.

Đối mặt rất lâu, Phong Hoa đạo nhân mới thu hồi ánh mắt rồi nói: "Thiên Thần Đạo nhân, Vạn Vật Chung Yên để hắn chú ý đến Thiên m Tông, cũng là người tuyên bố nhiệm vụ thường xuyên nhất. Ngươi phải biết, một số thời điểm ta chỉ hỗ trợ liên hệ, nội dung cụ thể là hai bên giao dịch tự động truyền lại. Ta cũng không biết được nhiều."

"Như vậy sao?" Giang Hạo cười cười, nói:

"Ta cũng nói cho ngươi biết một chuyện, thật ra ta đã không còn ở gần Thiên m Tông từ lâu rồi, ha ha!"

Phong Hoa đạo nhân: "…."

"Nhưng mà ta biết ngươi đang tìm ngư nhân, có muốn nghe bí mật mà ta biết hay không?" Giang Hạo ôn hòa hỏi.

"Ta đã cho đồ, ngươi cũng không nên nói với ta là cái gì cũng không biết, đúng chứ?" Phong Hoa Đạo nhân cảnh giác nói.

"Chúng ta không phải là đồng bạn hợp tác sao? Ta vô cùng thích kiểu người này?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

Phong Hoa đạo nhân cười ha ha, chợt nói: "Ngươi muốn cái gì?"

"Tất cả tư liệu về Thiên Thần Đạo nhân." Giang Hạo nói.

Trong lúc nhất thời, đối phương rơi vào trầm mặc, dường như là đang lưỡng lự.

Lúc này Giang Hạo đột nhiên cảm thấy lực lượng thân thể nhanh chóng bị rút ra, là lực lượng duy trì Thiên Diện Bảo Phiến.

Hả?

Đối phương đang thử thăm dò ta?

Hắn liền cảm thấy kỳ quái, sao động một chút lại yên lặng, thì ra là đang nhìn hắn có thể kiên trì bao lâu, dùng cái này để xác định thực lực? Cũng may hắn còn có Tàng Linh Trọng Hiện, có thể kiên trì không ít thời gian.

Nhưng mà vẫn có chút ảnh hưởng. Phương thức liên hệ này tiêu hao lớn đến khủng khiếp,

Dưới Bàn Đào Thụ, Hồng Vũ Diệp buông chén trà xuống.

Sau đó đặt ngón tay vào trong chén trà của Giang Hạo, nhẹ nhàng khuấy động.

Một giọt nước chợt bắn ra.

Trong nháy mắt, giọt nước rơi vào bên trong cây quạt trên tay Giang Hạo.

Trong tích tắc, tất cả sự hấp thu đều rút đi, không chỉ như thế, còn có thần quang hiển lộ rõ ràng, vững như bàn thạch.

"Ngươi chậm rãi cân nhắc, ta không vội."

Sau khi Giang Hạo cảm nhận được biến hóa thì đập cây quạt vào trong tay kia, hiền hoà khiêm tốn nói.

Phong Hoa Đạo nhân sửng sốt một chút, sau đó mở miệng:

"Ta không nói những tin tức khác của Thiên Thần Đạo nhân, chính ngươi cũng có thể hiểu rõ một chút. Nhưng mà hắn có một nhược điểm trí mạng. Lúc hắn còn trẻ, người nhà của hắn bị người tu chân công kích, tận mắt thấy phụ mẫu huynh đệ tỷ muội chết đi, nhìn thấy thê tử hóa thành hư không trong nháy mắt cầu cứu hắn. Đứa con trai duy nhất cũng chỉ còn lại là một bộ thi thể lạnh băng. Hắn hận tu sĩ thấu xương, muốn giết sạch tất cả để có được lực lượng cường đại. Sau này một tồn tại nào đó của Vạn Vật Chung Yên tìm thấy hắn, giúp hắn cứu tỉnh con trai. Hiện tại đứa con trai này chính là hắn tất cả của hắn."

Nghe thấy quá khứ của Thiên Thần đạo nhân, Giang Hạo có chút kinh ngạc, nhưng mà vẫn mở miệng hỏi: "Con của hắn ở đâu?"

"Lòng quá tham." Phong Hoa Đạo nhân trầm giọng nói: "Hiện tại ngươi nên nói một chút rồi."

Giang Hạo hiểu được, chợt nói: "Thiên Hà Dĩ Đông."

"Thiên Hà Dĩ Đông? Chỉ như vậy?" Phong Hoa đạo nhân hỏi.

"Không đủ sao?" Giang Hạo lại cười nói:

"Dĩ Đông là chỗ nào, còn cần nghĩ?"

Nghe vậy, Phong Hoa đạo nhân hiểu ra, sau đó nói: "Là cái gì?"

Giang Hạo khẽ lắc đầu, nói khẽ: "Tới lượt ngươi."

"Đảo Loạn Thạch, thôn Thất Nhật." Phong Hoa Đạo nhân lần này rất quả quyết.

Giang Hạo cũng nói một câu: "Long."

Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trầm mặc.

Sau đó liên hệ bắt đầu tách ra.

"Lần sau gặp." Phong Hoa Đạo nhân nói.

Lần giao dịch này đến đây là được, không cần thiết phải tiếp tục.

"Lần sau gặp." Giang Hạo bày ra vẻ mặt ôn hòa.

Chờ tất cả tan biến, hắn mới xóa sạch trận pháp, sau đó mới hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi khôi phục hình dạng, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ."

Lúc đó nếu như không có Hồng Vũ Diệp, hắn sẽ không được thong dong như vậy. Chẳng qua điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người này vẫn luôn nhìn hắn, không biết là đang nhìn cái gì.

Qua một lát sau, Hồng Vũ Diệp mới nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Nói một chút về cảm tưởng."

Sau khi đáp một tiếng "Được", Giang Hạo thuận thế đi đến bên cạnh bàn, uống một ngụm trà, nói ra cái nhìn của mình: "Lời nói của Phong Hoa Đạo nhân không thể hoàn toàn… Tiền bối?"

Thấy nữ tử đối diện đang nhìn chằm chằm vào chính mình, Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút.

Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo với vẻ mặt cổ quái, nhất là khi thấy chén trà đã thấy đáy.

"Có cái gì không đúng sao?" Giang Hạo hỏi.

Trước đây Hồng Vũ Diệp không có ánh mắt như vậy. Ngay tại lúc hắn đang nghi hoặc, đột nhiên một cái tay duỗi tới.

Ngón tay tinh tế chỉ vào trán hắn, chợt…

Ầm!

Giang Hạo lập tức đụng vào trên tường.

Có chút đau nhức. Thế nhưng tại sao lần này đối phương lại động thủ? Uống trà?

Chuyện này rõ ràng là không có khả năng, mình uống trà hẳn là tự do.

Nhiều năm như vậy đều vô sự.

Chẳng lẽ là chưa nói xong chuyện thì không được uống? Cũng không có khả năng, trước kia cũng như này mà.

Cuối cùng chỉ có thể quy cho cường giả hỉ nộ vô thường.

Giang Hạo thở dài một cái, yên lặng quay lại vị trí của mình.

Lần này uống trà không có bất cứ vấn đề gì.

"Vãn bối cảm thấy lời nói của Phong Hoa đạo nhân không thể tin hết." Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:

"Chúng ta chọn giữ lại một phần, đối phương cũng nhất định sẽ giữ lại một phần. Thậm chí Thiên Thần đạo nhân này đều có thể là hắn muốn di chuyển tầm mắt.

Thế nhưng, dù có một phần lừa gạt nhưng tin tức này vẫn tồn tại giá trị. Tìm được Thiên Thần Đạo nhân này, chắc là có thể biết được càng nhiều, thậm chí có thể biết được chủ ý của Phong Hoa Đạo."

Hồng Vũ Diệp uống trà, vẻ mặt bình tĩnh: "Thiên Thần đạo nhân ở đâu?"

Giang Hạo hơi dừng lại, trong lúc nhất thời không đáp lại được.

Phong Hoa Đạo nhân đúng là không nói về chuyện, thế nhưng có tin tức về con của hắn.

"Có thể đi xem con trai của hắn một chút trước đã." Giang Hạo nói.

Đảo Loạn Thạch đảo, thôn Thất Nhật.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 577 : Một Buổi Sáng Thế Lên


Chỉ cần biết được hòn đảo ở đâu, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà so với Thiên Thần đạo nhân, Loạn Thạch Đảo lại càng dễ nhận được tin tức.

Cái giá phải trả cũng càng ít.

Thậm chí không cần trả giá cái gì, chỉ cần đến hỏi Hải La Thiên Vương là được rồi.

Trừ khi hòn đảo này không ở hải ngoại. Vậy thì còn có thể hỏi Trang Vu Chân.

"Hỏi rõ ràng nơi này ở đâu, sau đó chuẩn bị kỹ càng rồi đi với ta một chuyến." Hồng Vũ Diệp nói.

"Được." Giang Hạo gật đầu đồng ý.

Hơn mười năm, chuyện này cuối cùng cũng có tiến triển.

Mười năm trước, bọn hắn ra ngoài đi tìm Mật Ngữ Thạch Bản, đến cuối cùng cũng không thể biết được là ai phái tới. Chỉ biết là Đại Thiên Thần Tông tiếp nhận nhiệm vụ của Vạn Vật Chung Yên.

Mà người ủy thác Đại Thiên Thần Tông vẫn luôn không thể tra ra.

Hiện tại chưa xác định được Thiên Thần đạo nhân, nhưng cũng tính là có được một manh mối.

Có lẽ có thể thông qua hắn, biết được người giao Mật Ngữ Thạch Bản cho Đại Thiên Thần Tông rốt cuộc là ai.

"Tiền bối cảm thấy thế nào về Đại Địa Hoàng Giả?" Sau khi không có chuyện gì khác, Giang Hạo hỏi về chuyện mình cảm thấy hứng thú.

"Cái gì mà thấy thế nào?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.

Suy tư một lát, Giang Hạo nói ra nghi ngờ trong lòng: "Thiên m Tông có đại thế đặc thù ngưng tụ, có phải là vì Đại Địa Hoàng Giả. Dưới vận thế này, Đại Địa Hoàng Giả có thể trực tiếp xuất hiện sao?"

Hôm nay sau khi thắng được hai ván, trên người hắn liền xuất hiện dạng thế này, mặc dù không có tác dụng gì đối với hắn, thế nhưng đối với những người khác lại không giống.

Nhất là sau khi hắn tụ tập thế của bốn trận, một khi bại ở trận thứ năm, như vậy cỗ thế này có khả năng sẽ chuyển đi.

Nếu như người của Hiên Viên nhất tộc cạnh tranh và thu được loại thế này, như vậy sẽ có khả năng đụng vào Đại Địa Hoàng Giả.

"Đại Địa Hoàng Giả cùng loại với Thiên Đạo Trúc Cơ, muốn thành công còn lâu mới được dễ dàng như vậy. Thế nhưng lần này cũng không phải là không có hi vọng." Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nói:

"Phải xem bọn hắn có bắt được loại cơ hội này hay không."

Phía trên chắc là có các thế khác đang hình thành.

"Là Đọa Tiên tộc muốn can thiệp vào loại thế này?" Giang Hạo suy đoán.

"Có thể can thiệp liền mang ý nghĩa không xê xích nhiều lực lượng, chỉ cần Huyền Thiên Tông hoặc là Thiên m Tông có năng lực chỉnh hợp thì liền sẽ trở thành trợ lực lớn." Hồng Vũ Diệp nói.

"Thiên m Tông và Huyền Thiên Tông có loại năng lực này sao?" Giang Hạo hỏi.

Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Tầm mắt này bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Nói cách khác, không coi trọng Thiên m Tông và Huyền Thiên Tông?

Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Đạo Trúc Cơ là dưới tình huống không có bất kỳ ưu thế tự nhiên nào, cần lực lượng toàn tông của Minh Nguyệt Tông. Đại Địa Hoàng Giả cho dù chiếm được ưu thế, cũng không có một người nào có thể chủ trì toàn cục. Đây chính là khoảng cách giữa tông môn nhất lưu và Tiên tông.

"Xem ra Đại Địa Hoàng Giả không thể xuất hiện trong thời gian ngắn, cần một chút thời gian rèn luyện.” Giang Hạo thở dài trong lòng, nhưng mà cũng không cảm giác không tốt.

Đại Địa Hoàng Giả cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, xuất hiện tại Thiên m Tông, nhất định được mọi người chú ý. Tương lai sẽ không ngừng có phiền toái, thậm chí là có khả năng chết yểu.

"Có tin tức về Thương Uyên Long Châu chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Tạm thời còn không có." Giang Hạo nói.

Sau đó, Hồng Vũ Diệp liền đặt chén trà xuống, thân ảnh bắt đầu tan biến.

Trước khi đi, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Giang Hạo nói: "Phong Hoa Đạo nhân có phân thân tại Thiên m Tông?"

"Là vãn bối lừa hắn." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.

Vì để cho Phong Hoa Đạo nhân đàng hoàng, hắn không thể không nói ra chuyện này.

Còn tưởng rằng Hồng Vũ Diệp sẽ không hỏi nhiều.

Tiếng nói vừa dứt, hắn chỉ nghe thấy hai tiếng "Ha ha", sau đó thân ảnh màu đỏ hoàn toàn biến mất.

Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, ít nhiều xem như không sao. Chuyện còn lại chính là dành thời gian đi hỏi mấy người Hải La Thiên Vương một chút , chờ xác định được vị trí thì chuẩn bị ra ngoài.

Đại khái là đi tới hải ngoại.

Điều kiện tiên quyết là, tránh thoát lần va chạm đại thế lần này trước đã.

Huyền Thiên Tông và Thiên m Tông hợp lại đối kháng Đọa Tiên tộc, một khi đánh nhau sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

Trong đêm.

Giang Hạo đang ngồi, cố gắng quan sát thế đang ngưng tụ ở quanh thân.

Loáng thoáng còn cảm thấy không quá dung hợp với tử khí.

Sau mấy lần thăm dò, phát hiện loại thế cấp bậc này thật sự không có nửa điểm tác dụng đối với hắn, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng tới việc vận dụng tử khí.

"Xem ra, trận thứ năm không thể không thua." Nếu như đại thế có không ít tác dụng, hắn sẽ còn cân nhắc giữ lại.

Ngày kế tiếp.

Trận thứ ba.

Giang Hạo lần nữa đi vào lôi đài, người Huyền Thiên Tông vây xem nhiều hơn so với hôm qua.

"Ta muốn xem xem thiên tài Huyền Thiên Tông chúng ta lần nay tại sao lại thua."

"Ta đoán mười chiêu sẽ bại."

"Quá đề cao thiên tài của chúng ta rồi? Ta đoán ba chiêu, Quân Bất Kiến và Lạc tiên tử đều quăng kiếm chỉ trong một chiêu."

"Các ngươi là ở đâu ra? Căn bản không phải người tông môn chúng ta." Lạc tiên tử tức giận nhìn người nói chuyện.

Những người này nói bao lâu rồi? Càng ngày càng quá đáng.

"Đúng đấy, tông môn chúng ta sao có thể có dạng người như các ngươi được?"

"Tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ các ngươi chỉ có một chiêu vô sỉ này thôi sao?" Một số đệ tử bên cạnh mở miệng trách cứ.

Lúc này, ba người trào phúng ban đầu bị mọi người nhìn hằm hằm.

"Làm sao? Nói lời nói thật ngươi lại không thích nghe?" Một người trong đó khinh thường mở miệng:

"Có bản lĩnh thì để cho ta im miệng."

"Đúng đấy, tới đây, để cho ta im miệng." Có người phụ họa.

Oanh!

Một vị nam tử trung niên đi tới từ đằng xa, trấn áp ba người.

Không thể động đậy, khó thể mở miệng.

"Lão phu đời này cũng chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy."

Nam tử trung niên mặc phục sức của Huyền Thiên Tông, giọng nói mang theo ý cười.

Người xung quanh đều cung kính hô một tiếng trưởng lão.

Mà người không mở miệng trong ba người cảm thấy mình có chút vô tội, hắn không có loại yêu cầu này.

Giang Hạo nhìn những người này, cảm thấy có chút buồn cười.

Thật ra trong ba người chỉ có một người là người Thiên m Tông, hai người còn lại là người ngoài giả trang.

Vị tiền bối kia chắc là cũng phát hiện, cho nên mới chỉ trấn áp đơn giản.

Đối thủ trận thứ ba là một vị tiên tử, tay cầm trường thương, khí thế kinh người.

Lần này không có giới thiệu, chỉ hành lễ đơn giản, bọn hắn liền đánh nhau. Hào quang bắn ra bốn phía, lực lượng không ngừng va chạm.

Có một khoảng thời gian, Giang Hạo đều bị đè lên đánh.

Thấy thế, người phía dưới đều thét lên, lau một vệt mồ hôi vì sư tỷ của bọn hắn. Hơn nữa bọn họ cảm thấy rất có phần thắng.

Sau nửa canh giờ, Giang Hạo đánh đối phương ngã xuống đất, xương vỡ vụn.

Mà trên người hắn cũng có một chút vết thương.

"Đa tạ."

Thấy đối phương dậy không nổi, Giang Hạo khách khí nói.

Đối phương có chút không cam lòng, nhưng mà vẫn nhận thua.

Ba người liên tiếp bại trận, những người khác vô cùng nghẹn khuất.

Muốn tìm một người đánh bại Giang Hạo.

Buổi chiều.

Đối thủ của Giang Hạo là một thiếu niên.

Kim Đan sơ kỳ, thực lực kinh người.

Nhìn như thiếu niên, nhưng tuổi nhất định không nhỏ.

"Xin chỉ giáo."

"Xin chỉ giáo."

Oanh!

Đại chiến bùng nổ.

Lần này đánh ròng rã một canh giờ.

Tất cả mọi người xem mà choáng váng.

Cường giả giao thủ, khí thế khoáng đạt, tiếng đao vang thiên địa, kiếm xuất động tám phương.

Trời dần dần tối xuống.

Chiêu thức của hai người cũng dần dần chậm lại.

Cuối cùng đao kiếm giao phong về, hai người bởi vì mỏi mệt mà bị lực lượng chấn bay, rơi vào ngoài lôi đài. Mặc dù hai bên đều lập tức trở lại lôi đài, nhưng mà vẫn đến muộn.

Giang Hạo thu đao khách khí nói: "Xem ra là thế hoà không phân thắng bại."

"Không, là ta thua." Thiếu niên nhìn Giang Hạo, khách khí nói: "Nếu không phải đạo hữu buổi sáng chiến đấu tiêu hao quá lớn, thì người rơi xuống chỉ có một mình ta. Ta tâm phục khẩu phục."

Bởi vậy, Giang Hạo thắng bốn lần liên tục.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể rời đi. Chẳng qua là lúc hắn đi được không bao xa, phát hiện trên lôi đài lại có Chu Thiền sư tỷ.

Trên người nàng có đại thế hội tụ.

Trong vô thức, hắn nhớ tới một số việc.

Là lần đầu tiên giám định Chu Thiền sư tỷ.

Khi đó tin tức của sư tỷ tương đối đặc thù, ngoại trừ có thể phát hiện ra ác ý, còn có một câu khiến hắn nhớ mãi cho đến nay.

【 Một buổi sáng thế lên, cá chép hóa rồng. 】

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 578 : Các Hạ Cao Hơn Một Bậc, Là Tại Hạ Thua


Chu Thiền sư tỷ.

Lần đầu gặp nàng là vào năm mười chín tuổi, vì nhiệm vụ làm vườn.

Nàng Trúc Cơ trung, có chút quen thuộc.

Ngay từ đầu, sự nhiệt tình của nàng khiến cho người ta hoài nghi có mục đích riêng, sau này mới biết được bản tính của nàng là như thế.

Chỉ cần đối với nàng không có ác ý, nàng sẽ rất tình nguyện hỗ trợ.

Bây giờ mười bốn năm qua đi, vị sư tỷ này cũng đã Trúc Cơ viên mãn, mặc dù còn cách Kim Đan không ít, thế nhưng tốc độ tấn thăng cũng xem như tương đối.

Điều khiến cho người ta chú ý hơn là thế trên người nàng.

"Không biết thế này có thể giúp cho nàng khởi thế hay không."

Một buổi sáng thế lên, cá chép hóa rồng.

Bởi vậy có thể rõ ràng, một khi Chu Thiền sư tỷ khởi thế, tương lai sẽ không thể tưởng tượng.

Chỉ là có điều khiến cho hắn không hiểu, Chu Thiền sư tỷ là một người hiền hoà lại khiêm tốn.

Thậm chí rất ít khi rời khỏi Bạch Nguyệt Hồ.

Dạng người này, làm sao lại bị người Huyền Thiên Tông khiêu chiến?

Còn khiêu chiến đến hôm nay.

"Sư tỷ cố gắng lên!"

Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Giang Hạo quay đầu nhìn lại, là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc bộ váy màu tuyết trắng.

Bên người là một nam tử trẻ tuổi có chút sáng chói.

Mặc dù không lên tiếng, thế nhưng cũng đang cổ vũ cho người bên trên đài.

Lâm Mạch, Triệu Khuynh Tuyết?

Thấy bọn hắn, Giang Hạo liền nhớ tới Lâm Tri tại quặng mỏ.

Dù cho Lâm Tri đã Trúc Cơ, nhưng tạm thời vẫn kém hai người này.

Lúc này, trên người bọn họ có khí tức đặc thù vờn quanh, lực lượng quanh thân, thần quang rõ ràng.

Dưới cơ duyên, bọn hắn đã đứng vững tại Trúc Cơ trung kỳ.

Trải qua sinh tử, tương lai có thể đi càng ổn càng xa.

Bởi vậy có thể thấy rõ, lúc mình mạnh lên, bạn của ngươi hoặc là kẻ địch cũng cùng giống như ngươi, cũng đang mạnh lên.

Lại nhìn một hồi, Giang Hạo liền rời đi.

Bây giờ đại thế của Chu sư tỷ được củng cố, nhưng thấy thế nào cũng không giống như sắp khởi thế.

"Có lẽ là còn thiếu một chút gì đó."

Sau khi rời đi, hắn lại thấy Hàn Minh cũng đang khổ chiến.

Thế lực của hai người ngang nhau, thế nhưng đại thế trên thân Hàn Minh ngưng tụ vượt mức bình thường, núi non xung quanh dường như cũng đang chủ động giúp hắn.

Sơn Hà Chi Linh chiếu cố?

Thấy thế Giang Hạo mỉm cười."Hàn sư đệ cách Kim Đan không xa."

Không thể không thừa nhận, kỳ ngộ của Hàn sư đệ không tệ, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực.

Người cùng lứa tuyệt đối không thể so sánh với hắn.

Tiểu Li hôm nay cũng không thấy.

Chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy mấy người nhắc đến hôm nay có xảy ra tranh tài khủng bố.

"Các ngươi không thấy sao, thoạt nhìn mười một mười hai tuổi, đánh với người ta lại như người lớn đánh trẻ con. Người Huyền Thiên Tông ban đầu còn vô cùng hưng phấn, kích động, bây giờ nghe tên đã bị dọa cho đi đường vòng."

"Đúng thật, sau này ta tuyệt đối không dám chọc dạng người này. Ta còn chưa thấy nàng động lần thứ hai."

"Khuyên các ngươi một câu, sau này thấy tiểu nữ hài mang theo con thỏ thì tránh xa một chút."

Nghe thấy mấy lời đứt quãng này, Giang Hạo liền biết Tiểu Li biểu hiện quá khoa trương.

Nhưng mà Tiểu Li Trúc Cơ trung kỳ đều có thể cứng đối cứng cùng Kim Đan.

Đánh cùng cấp đúng là không cần hai lần.

Cũng may ra tay không quá nặng, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Trở lại chỗ ở, Giang Hạo ngồi xếp bằng, bắt đầu điều tức.

Mặc dù không bị thương thật sự, thế nhưng cũng cần lắng linh khí quanh thân lại, để cho mình khôi phục như bình thường.

Đồng thời có thể cảm nhận đại thế một chút.

Hắn thắng bốn lần liên tục, có thể phát hiện ra càng nhiều thứ.

Xung quanh Thiên m Tông ngưng tụ đại thế, sau đó thực hiện trên người bọn hắn.

Một khi có người ngưng tụ đại thế cá nhân thì sẽ có khả năng cộng hưởng với đại thế của Thiên m Tông, có xác suất dựa thế nhất phi trùng thiên.

Mà người này có khả năng nhất chính là Đại Địa Hoàng Giả.

Đây là dưới tình huống thuận lợi.

Sự thật chứng minh, lần này cũng không thuận lợi.

Đại thế của Thiên m Tông bị những vật khác lây nhiễm, có khả năng sẽ thay đổi đại thế.

Năng lực của Đọa Tiên tộc không thấp, một khi thành công, Đại Địa Hoàng Giả đừng nói đến chuyện nhất phi trùng thiên, có thể còn sống đã không tệ rồi.

"Không biết Huyền Thiên Tông và Thiên m Tông có phát hiện hay không."

Giang Hạo đi vào ban công, nhìn lên bầu trời rồi suy tư.

Theo sự nhận biết của hắn đối với cường giả, cảm thấy muốn phát hiện cái này không khó.

Phải xem ứng đối ra sao.

Nhưng mà hắn chỉ còn trận chiến cuối cùng vào ngày mai, cho nên lần phân tranh này có thể sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Đến lúc đó tiếp tục trông coi sơn môn là được.

---

Nam Bộ, U Vân Phủ.

Một nam tử mặc áo đen, tháo mũ trên đầu xuống, có chút cảm khái:

"Cuối cùng cũng đến U Vân Phủ, đoạn đường này thật đúng là vất vả."

Dáng vẻ của hắn mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, nói là thiếu niên cũng không quá đáng.

Trong tay hắn lúc này cầm một thanh trường kiếm, giống kiếm khách trong giang hồ. Lúc nhìn về phía Nam, lông mày hắn cau lại.

"Có đại thế ngưng tụ, nơi đó chính là hướng đi Thiên m Tông? Quả nhiên có chút không tầm thường."

"Không biết có thể đạt được ước muốn hay không."

Thiếu niên để thanh kiếm ra sau lưng, bắt đầu bước đi trên con đường náo nhiệt.

Không bao lâu sau, hắn mang theo một khối bánh nướng rồi tiếp tục xuất phát.

Chỉ là đi được nửa đường, lại đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó phát hiện ra thứ gì đó trên hướng đi đến Thiên m Tông.

Hắn có chút nghi hoặc: "Người Đọa Tiên tộc? Bọn hắn tại sao lại ở chỗ này, nơi này muốn xuất hiện cái gì rồi?"

Sau đó, hắn không thèm để ý nữa, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lại.

"Xem ra cần phải chậm rãi, xem xem kết quả là gì."

Mặc kệ hai phe ai thắng ai thua, hắn đều có chỗ tốt.

"Ngụy trang một chút, vào xem tình huống cụ thể một chút."

Nghĩ như vậy, hắn liền cất bước đi về phía Thiên m Tông.

Tốc độ không nhanh, lại nhanh chóng tan biến nơi góc đường.

---

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo đi vào lôi đài, hôm nay chính là trận chiến cuối cùng.

Dựa theo tình huống trước đó, cường độ chắc là mạnh nhất.

"Chủ nhân, nghe nói đối thủ của ngươi hôm nay rất mạnh, đánh không lại nhớ kỹ báo tên Thỏ gia, bạn bè trên đường đều sẽ cho một chút tình mọn." Con thỏ đứng trên bờ vai Tiểu Li, chân thành nói.

Tiểu Li nghiêm túc gật đầu: "Mặt mũi con thỏ dùng rất tốt."

Giang Hạo lườm con thỏ, cười ha ha.

Bởi vì còn chưa bắt đầu, hắn cũng không vội rời đi.

"Ai nha, đến ta rồi." Tiểu Li đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Nàng đặt con thỏ vào trong ngực Giang Hạo rồi trực tiếp chạy lên lôi đài.

Giang Hạo yên lặng, cùng con thỏ bốn mắt nhìn nhau.

"Chủ nhân, vị trí này có phải là của nữ chủ nhân hay không?" Con thỏ có chút khẩn trương hỏi.

Giang Hạo không nói chuyện, một tay tóm lấy con thỏ rồi vứt qua một bên.

Con thỏ lập tức bay lên, chân đạp hai vòng vàng.

Là là hai cái vòng cổ cũ.

Hiện tại con thỏ có một cái vòng cổ, tay đeo một cái Tử Hoàn, trên đầu còn có lông vũ trắng.

Nhìn toàn thể đúng là rất ra dáng.

Có chút khí chất của Kim Đan Đại Yêu.

"Chủ nhân, ngài có phải là tìm được nữ chủ nhân rồi hay không?" Con thỏ tò mò hỏi.

"Tại sao lại nói như vậy?" Giang Hạo nhìn Tiểu Li trên đài, các nàng hình như đang tự giới thiệu, không có ý động thủ.

Tiểu Li thật ra đã muốn động thủ, nhưng đều bị đối phương kêu dừng lại, vẫn luôn giới thiệu.

Lai lịch, tên, sau đó là pháp bảo.

Giang Hạo cũng không biết các nàng lúc nào mới động thủ.

"Ta nghe người Linh Dược Viên nói, ba mươi mấy tuổi đều có thể có con. Chủ nhân có nữ chủ nhân cũng là chuyện bình thường." Con thỏ vừa xoay vòng cổ vừa nói:

"Chủ nhân lúc nào thì giới thiệu cho ta một chút? Bạn bè trên đường đều biết tiềm lực của Thỏ gia ta, sẽ cho một chút tình mọn. Nữ chủ nhân thấy chủ nhân có sủng vật như Thỏ gia, nhất định sẽ càng ưa thích chủ nhân."

Giang Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn con thỏ.

Nhưng hắn cũng không nói gì, không nói về nữ chủ nhân, chỉ nói về nữ tử quen thuộc với hắn nhất.

Con thỏ ở chỗ của nàng, nửa cái mạng đều không còn.

Hi vọng chủ bằng sủng quý, là không thể nào.

"Nếu như nữ chủ nhân thẹn thùng, chủ nhân lúc nào đó lại tìm thêm một nữ chủ nhân khác?" Con thỏ nghiêm túc đề nghị:

"Ta nghe nói có người thích hợp, chủ nhân muốn gặp một chút hay không? Nàng rất cho Thỏ gia mặt mũi."

Giang Hạo có chút kinh ngạc nhìn con thỏ: "Ai nói với ngươi lời này?"

"Bạn bè trên đường nể tình, rất nhiều chuyện đều thông báo sớm." Con thỏ lấy một củ cà rốt ra, nói.

"Nói đơn giản một chút." Giang Hạo nói.

"Diệu sư tỷ cảm thấy nên ra tay từ chỗ sủng vật trước." Con thỏ lập tức nói.

Giang Hạo: "…"

Diệu sư tỷ đúng là nhiệt tình.

Chính nàng yêu đương còn chưa đủ, còn muốn kéo theo sư đệ có ân với nàng sao?

Bản thân mình một lòng hướng đạo, làm sao lại tìm đạo lữ được?

Còn nữa…

Cũng không tìm được.

Không nhắc tới Cổ Độc, còn phải qua cửa Hồng Vũ Diệp nữa.

Có đạo lữ nào có thể chịu được một nữ ma đầu đột nhiên xuất hiện?

Vẫn nên chờ hắn có đủ thực lực, lại nghĩ những chuyện này.

"Nhưng mà Tiểu Li không đồng ý." Con thỏ nói.

Giang Hạo hơi kinh ngạc: "Tại sao lại không đồng ý?"

"Không biết, nàng chính là không đồng ý, nói những người này đều không thể làm tẩu tử của nàng." Con thỏ vừa chơi đùa vòng cổ vừa nói.

Không chỉ một cái vòng cổ, nó còn lấy chiếc vòng dưới chân lên nối liền cùng nhau.

Cuối cùng treo lơ lửng ở giữa không trung.

Nó cứ như vậy mà vui sướng treo ngược mình lên.

Giang Hạo cũng không thèm để ý đến hành vi của con thỏ, chuyện thường xuyên.

Chuyện hắn để ý là Tiểu Li. Nàng sở dĩ nói không được, có thể là bởi vì Hồng Vũ Diệp.

Dù sao nàng đều muốn gọi tẩu tử.

Không biết tại sao, Tiểu Li cứ nhận định là Hồng Vũ Diệp.

Hắn lắc đầu, nhìn về phía lôi đài.

Lúc này, bọn hắn thế mà còn đang giới thiệu.

Đối diện là một thiếu nữ Trúc Cơ trung kỳ, vẻ mặt khẩn trương:

"Ta tu Thiên Huyền Công Pháp, ba tuổi tôi thể, tám tuổi Luyện Khí, mười sáu tuổi Trúc Cơ, căn cơ củng cố, cùng cấp ít có đối thủ. Cho đến nay đã liên tiếp đánh bại chín đối thủ cùng cấp. Ngươi thì sao? Hơn được ta sao?"

"Hả?" Tiểu Li suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta hình như cũng tu luyện mười năm, tấn thăng không nhanh, mấy năm trước mới Trúc Cơ. Con thỏ nói căn cơ ta không đủ củng cố, tốc độ tu luyện cũng không đủ nhanh. Nhưng mà ta từng đánh bại rất nhiều người cùng cấp, đại khái…"

Tiểu Li vươn tay đếm đếm rồi nói:

"Chắc là có mười mấy người. Đúng rồi, ngươi biết con thỏ không?"

"Mười mấy người cùng cấp?" Khả năng diễn xuất của thiếu nữ vô cùng khoa trương, nàng thở dài một tiếng, nói:

"Ngươi mười người mà ta chỉ có người cái, xem ra vẫn là tiên tử cao hơn một bậc.

Ta nhận thua."

Giang hạo: "…”

Tiểu cô nương này đúng thật là thú vị.

Đại khái là Huyền Thiên Tông cũng hiểu rõ một chuyện.

Căn bản là không thể đối đấu với Tiểu Li.

"Tiểu Li phía sau còn có trận nào nữa không?" Hắn hỏi.

"Có, còn có hai trận." Con thỏ đáp.

"Mang nàng đi, đừng có chạy lung tung." Dặn dò xong, Giang Hạo liền xoay người rời đi.

Hắn phải đến lôi đài, thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Trong chốc lát.

Trên lôi đài, hắn đang chờ đợi đối phương đến.

Lần này hắn sẽ lâm vào khổ chiến, sau đó thất bại.

Đúng lúc đưa toàn bộ thế trên người ra ngoài, nếu không thứ ảnh hưởng đến hắn sẽ không phải chỉ có một.

Nhưng mà…

Chờ nửa ngày, người Huyền Thiên Tông không tới.

Hỏi trọng tài, đối phương nhún vai: "Ta để cho người ta đi tìm một chút."

Không bao lâu sau đã nhận được đáp án.

Thân thể đối phương không thoải mái, hẹn lần sau.

Giang Hạo: "…"

Lần sau đó không phải là từ bỏ à?

"Chúc mừng sư đệ thắng năm trận liên tiếp." Trọng tài sư huynh cười nói.

Sau đó lấy một thanh trường thương ra.

"Liệt Diễm Hỏa Thương, pháp bảo cấp bậc Kim Đan, coi như không tệ."

"Đa tạ sư huynh."

Giang Hạo tiếp nhận pháp bảo rồi nói cảm ơn, thế nhưng hắn lại không dùng thương.

"Sư đệ hình như dùng đao?" Trọng tài sư huynh cười nói:

"Há, sư đệ hình như không biết ta, Chúc Hỏa Đan Đình Luyện Đan Sư Nguyên Thần, Bất Dạ."

Giang Hạo liếc mắt nhìn đối phương, hiểu rõ là có ý gì.

Trong chốc lát.

Giang Hạo thu chín ngàn linh thạch.

Giá trị Liệt Diễm Hỏa Thương không chỉ có chừng này, thế nhưng hắn giảm đi cho đối phương.

Xem như kết một thiện duyên, hơn nữa Kim Đan khác cũng không giàu có.

Điều quan trọng nhất chính là, Luyện Đan Sư Nguyên Thần đúng là rất lợi hại.

Sau này, nếu có nhu cầu trên phương diện luyện đan, tìm đối phương cũng dễ dàng hơn một chút.

Thắng năm trận liên tiếp cũng không có khiến đại thế gia tăng, có lẽ đây cũng là lý do đối phương tránh hắn.

"Đánh năm trận liền có nhiều linh thạch như vậy, sau này có nên từ chối thi đâu không đây?"

Oanh!

Trong lúc Giang Hạo đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng nổ vang rền.

Một bóng người xinh đẹp hiện ra ở giữa không trung.

Định thần nhìn lại, lại là Chu Thiền sư tỷ đang huy kiếm, đại thế xung quanh thậm chí bởi vậy mà hội tụ.

Mà thực lực đối thủ của nàng cũng không yếu.

Hai người giao thủ, Giang Hạo thấy đại thế đang cố gắng giãy dụa, thế thuộc về Chu Thiền sư tỷ không biết tại sao lại giống như bị ngăn lại.

Nhìn một hồi, Giang Hạo mới phát hiện, đối thủ quá yếu.

"Luôn cảm thấy sắp khởi thế, thế nhưng những người khác không cách nào làm cho Chu sư tỷ kích phát toàn bộ thế."

Quả nhiên, Chu Thiền sư tỷ dùng tốc độ cực nhanh giành chiến thắng.

Không có khả năng kích phát.

Mấy người Triệu Khuynh Tuyết đang reo hò, nhưng Chu Thiền sư tỷ đứng trên đài lại không cao hứng.

Nàng cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ cái gì đó.

Giang Hạo bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình đi lên làm đối thủ của nàng, liệu có thể kích phát hay không.

Nếu như thất bại thì có thể chuyển hết thế trên người mình qua được hay không.

Một lát sau, hắn đưa ra kết luận, cjawsc là rất khó.

Thế lực của bọn hắn dù sao cũng không ngang nhau.

Nếu như áp chế tu vi mà được thì Bạch Chỉ Trưởng lão đã sớm động thủ.

"Sư huynh, ta muốn khiêu chiến ngươi."

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau hắn.

Quay đầu nhìn lại, lại là Hàn Minh.

Gặp lại Hàn sư đệ, Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Lúc này, đại thế quanh thân Hàn Minh nội liễm, như có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

Sơn hà đang trợ lực cho hắn.

Loại đại thế này thậm chí còn cao hơn Chu Thiền sư tỷ một bậc.

Thế nhưng không nhiều.

Mà hắn cũng đang bị vây khốn như Chu Thiền sư tỷ, cho nên mới tìm tới.

"Sư đệ tìm ta khiêu chiến cũng không thích hợp, nhưng mà có người hết sức thích hợp." Giang Hạo nói.

"Người nào?" Hàn Minh hỏi.

Hắn quả thực cần một người có thế lực ngang nhau.

"Sư đệ là Trúc Cơ viên mãn đúng không?" Giang Hạo chỉ chỉ lên trên đài:

"Chu Thiền sư tỷ hiện tại cũng là Trúc Cơ viên mãn, các ngươi hiện tại thích hợp động thủ."

Hàn Minh chỉ nhìn thoáng qua, chiến ý trong mắt liền bắn ra.

Keng!

Kiếm ra, gió nổi lên.

Kiếm ý lẫm liệt nghe tin lập tức hành động.

Thế công mạnh mẽ chấn động bốn phương.

Đám người trước kia muốn rời khỏi, đột nhiên phát hiện ra sự khác thường.

Chu Thiền cũng hơi kinh ngạc, lại có người đột nhiên động thủ.

Nàng không dám chần chờ, lập tức huy kiếm đối địch.

Oanh!

Một kích qua đi, nàng bị đánh lui ra xa.

Mà Hàn Minh cũng đã đứng ở trên lôi đài, lực lượng của hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển, như là đối mặt với kẻ địch.

Biến cố đột nhiên khiến cho người Bạch Nguyệt Hồ giật mình.

"Đoạn Tình Nhai Hàn Minh?" Có người lập tức nhận ra người tới.

Nhưng mà Hàn Minh đã phát động công kích, thế công lẫm liệt, không lưu thủ chút nào.

Người phía dưới thậm chí bắt đầu tức giận.

"Người Đoạn Tình Nhai làm sao vậy?"

Có một Kim Đan muốn xuất thủ khống chế Hàn Minh lại.

Vào thời điểm Giang Hạo muốn ngăn cản, một bàn tay trắng nõn bỗng đặt lên vai Kim Đan kia.

Khí tức băng lãnh khuếch tán, khiến người vây xem không tự chủ được mà lạnh run.

"Lãnh, Lãnh sư tỷ."

Kim Đan kia liền vội cúi đầu.

"Ai cũng đừng quấy rầy." Lãnh tiên tử nói khẽ.

Mà lúc này, Chu Thiền cũng đã tỉnh táo lại, thứ vừa bình ổn lại giờ đây lại động đậy lần nữa.

Nàng không do dự nữa, toàn lực ứng đối. Thậm chí cả người đều đắm chìm vào trong loại cảm giác này.

Có đôi lúc nàng muốn rời khỏi, cũng sẽ bị lực lượng của đối phương bức tiến vào loại trạng thái kia.

Giờ khắc này, nàng tỉnh táo trước nay chưa từng có, như có thần trợ giúp.

Đại thế xung quanh bắt đầu chuyển động theo nàng.

Thế lên!

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 579 : Đại Địa Hoàng Giả Cần Khí Phách


Đại thế xung quanh lôi đài rung chuyển.

Không trung có hai bóng người huy kiếm giao phong, Chu Thiền ở chỗ cao vung Linh Kiếm, mỗi một kiếm đều có thể dẫn động đại thế xung quanh, vung ra ánh sáng năm màu.

Mà Hàn Minh thì nghịch thế mà lên, kiếm như đại thế, mỗi một kiếm đều có thể trảm rời đường nét núi sông.

Đại thế va chạm, dẫn động phong vân xung quanh.

Rõ ràng là tu vi Trúc Cơ, lại lập tức được vạn chúng chú mục.

Giang Hạo đứng tại chỗ có chút cảm khái, Chu Thiền khởi thế. Mỗi một kiếm của nàng đều đang biến hóa, tu vi càng tinh thuần, biến hóa vô tận.

Mà Hàn Minh cũng không kém bao nhiêu, hắn không có tinh tiến mạnh giống Chu Thiền sư tỷ, nhưng lại bạo phát lực lượng tích lũy trước đó ra.

Thẳng thắn thoải mái, trong mềm mại có cứng rắn.

"Thật sự không hổ người có thiên tư thủ tịch."

Người có thiên phú bình thường tuyệt đối không thể nào làm được như Hàn Minh.

Thế nhưng hắn đã mạnh mẽ đi trên con đường vượt xa tất cả mọi người.

Nương theo sự cố gắng của mình, nghị lực, cùng với tôi luyện sinh tử, một đường hướng về phía trước. Hắn có cả thiên phú và cơ duyên, người khác đột phá Kim Đan nhất định có chút phiền phức.

Mà Hàn Minh sẽ không như thế.

Còn về chuyện hai người bọn họ cuối cùng ai thắng ai thua.

Dùng cảm giác của Giang Hạo, khả năng là Hàn Minh cao hơn. Nhưng mà động tinh bên này quá lớn, khiến cho có không ít người tới đây quan chiến, khiến cho hắn không dám ở lại lâu.

Vị Lãnh tiên tử kia càng làm cho người ta kinh hãi.

Hắn rất ít gặp người có tu vi như vậy.

Hắn không biết rõ tu vi cụ thể, nhưng tuyệt đối vượt qua Luyện Thần. Mặc dù tò mò, nhưng hắn cũng không dám quan tâm quá nhiều, cứ làm như không biết là được.

Nơi xa.

Hiên Viên Thái mang theo Hiên Viên Hòa đi tới lôi đài, bọn hắn lập tức nhận ra Chu Thiền và Hàn Minh.

"Hai người kia có chút không đơn giản, thế mà mượn nhờ đại thế nhảy lên một bậc." Hiên Viên Hòa có chút kinh ngạc, chợt lại cảm thấy có chút đáng tiếc:

"Nhưng mà hai người đều là người Thiên m Tông."

"Không có gì, hôm qua Huyền Thiên Tông chúng ta cũng xuất hiện một người." Hiên Viên Thái ôn hòa nói:

"Hình như những Trưởng lão kia không nghĩ tới chuyện đại thế ngưng tụ có thể làm cho không ít đệ tử thu hoạch được các loại cơ duyên. Bây giờ bọn họ đang lo lắng, không biết có nên thả nhiều đệ tử ra hay không, xem xem ai có thể trổ hết tài năng dưới đại thế."

"Đó không phải là sẽ có rất nhiều người chia sẻ đại thế sao? Rất bất lợi đối với sư huynh." Hiên Viên Hòa nhíu mày nói:

"Hiện tại hai người này vô cùng chói mắt, một khi nhiều thêm mấy người, thế lớn như vậy nhưng sẽ giúp ích không nhiều đối với sư huynh. Sư huynh đồng ý sao?"

"Tại sao phải hỏi ta có đồng ý hay không?" Hiên Viên Thái nói với vẻ buồn cười.

"Bởi vì sư huynh là người có hi vọng nhất trong lòng mọi người." Hiên Viên Hòa nói.

"Đúng, bọn hắn đúng là từng hỏi ta."

"Đáp án của sư huynh là gì?"

"Có gì mà không thể?"

"Đồng ý?"

Hiên Viên Thái nhẹ nhàng gật đầu, nhìn mấy người Chu Thiền rồi nói:

"Đồng ý, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì lớn."

"Đại Địa Hoàng Giả còn không phải việc lớn?" Hiên Viên Hòa không hiểu.

Nghe vậy, Hiên Viên Thái cười ra tiếng, hắn nhìn sư muội, nói nghiêm túc:

"Sư muội cảm thấy nếu như không có khí phách bực này sao có thể trở thành Đại Địa Hoàng Giả không?"

Hiên Viên Thái vươn tay, giống như bưng kín một khối đá:

"Nếu như trong mắt chỉ có cát đá trong tay, sao có thể thấy được mặt đất bao la như này? Chỉ vậy thì sẽ thất bại suy phế, sao xứng trở thành Đại Địa Hoàng Giả?"

Hiên Viên Hòa sững sờ nhìn sư huynh trước mắt, trong lúc nhất thời nàng càng phát hiện sư huynh đã không còn giống như trước.

Giống như là Đại Địa Hoàng Giả thật sự.

Hiên Viên Thái thu tay lại, nói khẽ:

"Đừng nghĩ những thứ này nữa, không phải đã nói lần này sẽ đền bù tổn thất cho Giang đạo hữu hay sao?"

"Đúng, ban thưởng bên kia là Liệt Dương Hỏa Thương, mặc kệ thất bại hay là thành công thì đều sẽ rơi vào trong tay hắn. Ta đã thu mua các vị sư đệ sư muội, dù cho thắng cũng đưa Thương ra ngoài. Bên trong thương cất giấu lòng biết ơn của chúng ta." Hiên Viên Hòa nói.

Hiên Viên Thái gật gật đầu.

Như này liền tốt. n tình của Giang Hạo đối với bọn hắn quá lớn, không có cách nào trả lại trong một lần duy nhất.

Những chuyện khác còn phải đợi về sau.

---

Giang Hạo nhìn về phía lôi đài, cảm thấy hào quang lấp lánh, có đại thế va chạm.

Thế lực của hai người ngang nhau, thắng bại phía sau đành phải xem cá nhân.

Nhưng bất kể như thế nào, thực lực của Hàn Minh sư đệ sẽ tăng lên, Kim Đan cũng là chuyện trong một hai năm này.

Đúng lúc qua một thời gian ngắn nữa Hồng Vũ Diệp muốn ra ngoài, như vậy khi trở về mình tấn thăng Kim Đan trung kỳ cũng là hợp tình hợp lý.

Hắn không đợi đến cuối cùng, liền quay người rời đi.

Sắp phải ra ngoài rồi, nếu như có thể tấn thăng Phản Hư có lẽ càng thêm an toàn hơn.

Hải ngoại không phải là một chỗ an toàn, hơn nữa giả mạo Tiếu Tam Sinh, không có thực lực Phản Hư có lẽ cũng không dễ tùy ý động thủ.

Không thể tùy ý mà làm, cũng không phải là Tiếu Tam Sinh.

Chỉ là muốn tấn thăng cũng không dễ dàng. Trước mắt có hai lựa chọn, một là gieo trồng linh dược, hai là đi quặng mỏ.

Gieo trồng linh dược thật ra có chút khó, hiện tại dù là thượng phẩm linh dược nảy mầm cũng rất ít khi cho bọt khí màu lam.

Trừ khi số lượng nhiều.

Chuyện này cần cơ hội, hoặc là liên hệ người của Chúc Hỏa Đan Đình.

Hoặc là thuyết phục sư phụ hoặc là một số có quyền lợi tiếp nhận một nhóm thượng phẩm linh dược.

Mà đào quáng cũng không còn nhanh như trước nữa, còn không dễ đi, phải đề phòng Hồng Vũ Diệp.

Bất tri bất giác, Giang Hạo đã tới trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Năm trận đấu đều đã kết thúc, có thể bận rộn chuyện của mình một chút.

Hỏi thăm một chút về đảo Loạn Thạch.

Đi vào tầng năm, Giang Hạo liền thấy Hải La Thiên Vương đang ồn ào với Trang Vu Chân. Nói gì mà một Nguyên Thần sơ kỳ không xứng khiến cho hắn ra tay bằng hai tay.

Trang Vu Chân ngồi tựa ở bên tường trước sau như một, cực kỳ ít nói.

Tu vi của Nam Cung Nguyệt cũng đã hạ xuống Nguyên Thần trung kỳ, không bao lâu nữa sẽ còn lại Nguyên Thần sơ kỳ.

Đến tận bây giờ, Hải La Thiên Vương vẫn là Nguyên Thần hậu kỳ, quét ngang cùng tầng.

Thấy Giang Hạo đến, ba người đều nhìn sang.

"Vương ngươi tới, ngươi lớn tiếng một chút." Nam Cung Nguyệt cười lạnh nói.

Nàng đã nhìn ra, Hải La Thiên Vương thật sự sợ vương của hắn.

Chỉ là một Kim Đan lại có năng lực như thế.

Giang Hạo trực tiếp đi đến trước mặt Hải La Thiên Vương, cũng không thèm để ý đến việc đối phương nghĩ gì, chỉ nói: "Muốn hỏi thăm một chút chuyện hải ngoại từ chỗ của Thiên Vương."

"Chỉ hỏi thăm?" Hải La Thiên Vương thử thăm dò.

"Đúng, chỉ nghe ngóng một địa danh." Giang Hạo gật đầu.

Nghe vậy, Hải La Thiên Vương liền cười lớn tiếng rồi nói:

"Ngươi hỏi, cứ hỏi, bản Thiên Vương rảnh đến hoảng, chỉ ưa thích trả lời vấn đề, biết gì nói nấy."

Nam Cung Nguyệt lạnh lùng liếc qua, trước đó lúc những người kia tới, ngươi không phải nói như vậy.

"Thiên Vương nghe nói qua về đảo Loạn Thạch chưa?" Giang Hạo trực tiếp vào chủ đề.

Hỏi thăm một chỗ, hắn cũng không lo lắng việc bị người nào biết.

"Đảo Loạn Thạch?" Hải La Thiên Vương có chút ngoài ý muốn:

"Đảo Loạn Thạch của Vạn Vật Chung Yên?"

Vạn Vật Chung Yên? Trong lòng Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho rằng chỉ là một đảo nhỏ, tất cả mọi người có thể đi.

Nhưng mà hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là đang chờ đợi, chờ Hải La Thiên Vương nói tiếp.

"Đảo Loạn Thạch nằm trong gió lốc Loạn Thạch, một năm chỉ có một chiếc thuyền đi qua, là Vạn Vật Chung Yên dùng để giao dịch với bên ngoài. Giao dịch này bao gồm rất nhiều loại. Mọi người đều biết Vạn Vật Chung Yên chuyện gì đều làm, cho nên thứ gì cũng có. Ngươi thích gì, ngươi hận gì, đều có thể được thỏa mãn ở nơi đó, chỉ cần có đủ linh thạch." Hải La Thiên Vương nói.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, quả nhiên mặc kệ thế lực gì, dù cho người người kêu đánh Vạn Vật Chung Yên, đều có người thích giao dịch cùng bọn hắn.

Dù sao người khác không dám làm một số việc.

Người khác có, Vạn Vật Chung Yên có, người khác không có, Vạn Vật Chung Yên cũng có. Người khác tài giỏi, Vạn Vật Chung Yên tài giỏi, người khác không dám làm, Vạn Vật Chung Yên lại dám làm.

Nhưng mà phải ngồi thuyền đi qua, nói rõ chỗ kia không dễ ra vào.

Cũng có khả năng có đi không về.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back