Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 480 : Chắc Chắn Là Lén Tu Luyện Sau Lưng Ta


"Liên quan tới Thiên Hoan Các?"

Giang Hạo có chút để ý.

Ở trong tông môn, uy hiếp lớn nhất chính là vị Các chủ này.

Bởi vì vẫn luôn không tìm được Mị thể, cho nên cơn giận của hắn vẫn không thể tiêu trừ.

Mặc dù gần đây không tiếp tục chèn ép tài nguyên của hắn, nhưng mà như này không có nghĩa là đã không có việc gì.

Chỉ là gần đây đối phương không có nhìn thấy hắn, cũng không thấy hắn đang sống rất tốt, cho nên mới không để ý tới.

Nhưng nếu như việc tu luyện phía sau xảy ra vấn đề, liền sẽ để mắt tới hắn.

Nếu như ảnh hưởng to lớn, chắc chắn giết hắn cho hả giận.

Bây giờ còn có hi vọng là vì không thể làm trái với điều lệnh của tông môn.

Cho nên vẫn tính là bình yên không có chuyện gì.

Nhưng mà người trong Ma môn hỉ nộ vô thường, không biết lúc nào đó tâm huyết dâng trào sẽ động thủ cũng nên.

Nhất là lúc không người quản thúc.

Chuyện này là một trong những nguyên nhân khiến Giang Hạo không chịu đi xuống danh sách.

Một ra ngoài, đối phương có thể tâm huyết dâng trào.

"Thật ra không tính là chuyện xấu." Liễu Tinh Thần nói nghiêm túc:

"Sau khi nói chuyện với sư phụ ngươi, vị kia của Thiên Hoan Các nói sẽ không tìm ngươi gây phiền toái trong thời gian ngắn. Có ra ngoài hay không đều như thế. Mà trong khoảng thời gian này, sư phụ ngươi cũng sẽ tìm người giúp hắn tìm được Mị thể. Sư phụ ngươi có quen biết người ở bên ngoài, cho nên sự trợ giúp của hắn không nhỏ chút nào."

Giang Hạo lắng nghe, thật ra chuyện này có trợ giúp rất lớn cho hắn.

Ít nhất là tạm thời không cần lo lắng quá mức.

Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ ý của sư phụ, dùng tốc độ tấn thăng bây giờ cùng với công tích tông môn, hắn có thể trở thành chân truyền.

Nhưng mà là chân truyền không có cảm giác an toàn bằng việc ở trên danh sách của Chấp Pháp Phong.

Chỉ còn ở trên danh sách, hắn sẽ không cần lo lắng việc bị gọi ra ngoài, mà muốn ra ngoài thì chỉ cần đi nhận một nhiệm vụ tông môn là được.

Với hắn mà nói đó là tốt nhất.

Mặc dù chân truyền có rất nhiều đặc quyền, nhưng mà sau này ra ngoài sẽ kèm theo nguy hiểm. Chuyện này lại không có liên quan gì đến chân truyền.

Ở bên ngoài thì cho dù là thủ tịch cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Sư đệ đúng là có khả năng suy tính xem có nên xuống khỏi danh sách hay không, trở thành chân truyền, làm việc tại tông môn sẽ vô cùng thuận tiện, sẽ không còn có việc vặt nào ảnh hưởng đến sư đệ nữa." Liễu Tinh Thần nhắc nhở.

Hắn lại bổ sung một câu:

"Thân phận địa vị tăng cao, cũng sẽ khiến tông môn càng coi trọng hơn, không đến mức xảy ra một chút chuyện liền bị hiểu lầm hoặc là tùy ý thành vật hi sinh."

Giang Hạo thở dài trong lòng.

Thật ra hắn đã định trước việc sau này còn phải tiếp xúc với các loại phản đồ và nằm vùng. Những người kia muốn lợi dụng hắn, mà hắn cũng muốn lợi dụng đối phương.

Sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều hiềm nghi hơn.

Thân phận của đệ tử chân truyền cao, nếu để cho bọn hắn tăng lớn cường độ thẩm tra chân tướng, không phải là gây thêm phiền toái cho mình sao?

"Nhưng mà vẫn có không ít người không hy vọng ngươi xuống khỏi danh sách, ví dụ như bên phía Nhiệm Vụ Đường." Liễu Tinh Thần đột nhiên cười nói.

Giang Hạo xấu hổ cười cười.

Hắn đã đưa cho Nhiệm Vụ Đường một vạn linh thạch.

Một Trúc Cơ đưa một vạn, khác nào đưa hết tích góp mười năm của mình.

Bọn hắn đương nhiên là không hy vọng hắn rơi xuống.

"Mị Thể khó tìm như vậy sao?" Giang Hạo hỏi.

Hắn mười chín tuổi giết Vân Nhược sư tỷ, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi.

Thời gian đã qua mười hai năm.

Mười hai năm rồi, tông môn thế mà vẫn không tìm được một Mị thể nào.

"Mị thể không phải là không có, thế nhưng rất nhiều Mị thể không dễ phát hiện. Cũng không phải là cứ nhìn qua liền biết nàng là Mị thể." Liễu Tinh Thần thở dài, nói:

"Cho nên có đôi khi gặp thoáng qua Mị thể, đều không biết mục tiêu của mình gần ngay trước mắt. Chuyện này cần sự may mắn. Cũng vì vậy mà mười hai năm rồi vẫn chưa tìm được một Mị thể nào thích hợp."

"Mị thể thích hợp?" Giang Hạo nghi hoặc.

"Tông môn khác có, thế nhưng nếu cướp đoạt sẽ gây ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa nếu gặp phải Mị thể có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên là không dễ trêu chọc." Liễu Tinh Thần giải thích.

Giang Hạo gật đầu, mấy chuyện này đúng là không quá thích hợp.

Chờ đến thời hạn cuối cùng, vị kia của Thiên Hoan Các vẫn sẽ động thủ.

Nếu như hoàn toàn thất bại thì sẽ động thủ với hắn.

"Sư huynh biết bên phía quặng mỏ xảy ra chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.

"Bên kia hình như xuất hiện một vực sâu không đáy, trước mắt đang bổ khuyết, hình như có không ít người đang lưu lại ở bên trong. Quả nhiên đúng như lời đồn, phía dưới quặng mỏ cực có khả năng tồn tại chí bảo. Nhưng mà tông môn dường như không vội vàng đi xuống. Chẳng qua là muốn khai thác một chút." Liễu Tinh Thần nói.

Giang Hạo nhớ tới Hồng Vũ Diệp từng nói phía dưới quặng mỏ có thể chôn giấu chiến trường viễn cổ.

Nếu như là thật, như vậy sát khí, tử khí cũng có thể làm cho người đi vào tan rã.

Cũng chỉ có những cường giả kia mới dám đi tìm chí bảo.

Chờ Liễu Tinh Thần rời đi, Giang Hạo mới bắt đầu quản lý Linh Dược Viên.

Thuận tiện chờ đợi một người khác tìm tới cửa.

Đợi bảy ngày liên tục.

Giữa tháng năm.

Sân nhỏ trước, Giang Hạo nhìn Hàn Minh hăng hái, cười nói: "Phong thái của sư đệ đúng là vượt xa trước đây."

"Sư huynh chỉ biết trốn ở Linh Dược viên, không lịch luyện không cố gắng tu luyện, bị ta vượt qua là chuyện tất nhiên." Hàn Minh nắm chặt kiếm trong tay:

"Bây giờ ta có lĩnh ngộ mới ở Minh Nguyệt Tông, đã tiến vào Trúc Cơ viên mãn. Sau khi trở về lại không ngừng rèn luyện, để cho mình đạt đến đỉnh phong. Muốn thỉnh giáo sư huynh một chút."

"Ở đây được không?" Giang Hạo hỏi.

"Bây giờ ngươi và ta đều là Trúc Cơ viên mãn, sư huynh không sợ chỗ ở bị hao tổn à?" Hàn Minh nhăn mày.

Hắn từng giao thủ với Giang Hạo vài lần, đương nhiên hiểu rõ sự nguy hiểm của đối phương.

Hơn nữa, hắn không thèm để ý đến phòng ốc, cũng đại biểu cho tự tin.

"Sư huynh, ta khuyên ngươi nên suy tính một chút." Hàn Minh nhắc nhở.

Nghe vậy, Giang Hạo di chuyển sang bên cạnh một chút để bày tỏ tôn trọng: "Nơi này đi, sư đệ, mới."

"Hi vọng sư huynh lát nữa đừng hối hận." Hàn Minh cũng không khách sáo.

Khí tức Trúc Cơ viên mãn khuếch tán, kiếm quang lấp lánh.

Keng!

Đao Giang Hạo ngăn cản kiếm Hàn Minh.

"Thật nhanh."

Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Hàn Minh sư đệ không hổ là người có tư chất thủ tịch.

Cho dù dùng tu vi Trúc Cơ viên mãn, đều cảm thấy có chút khó giải quyết.

Lúc này Hàn Minh xuất vài kiếm liên tục, nhưng Giang Hạo chỉ đứng tại chỗ đã có thể hóa giải tất cả công kích.

Lúc kiếm thứ năm xuất ra, hắn vung đao chém xuống.

Ầm ầm!

Ma m Trảm.

Giữa hô hấp, lôi đình kiếm quang vỡ nát, ánh đao quét ngang mặt đất phía sau.

Để lại một đường thật sâu.

Lúc này, kiếm rơi trên mặt đất, lươi đao Bán Nguyệt gác ở trên cổ Hàn Minh.

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của đối phương, Giang Hạo chậm rãi thu đao, bình tĩnh nói:

"Sư đệ, đa tạ."

"Kim, Kim Đan?" Trước đó dù có kinh ngạc đến đâu Hàn Minh cũng chưa từng thất thố.

Lần này thì khác, Giang Hạo thế mà đã tiến vào Kim Đan.

Nhanh như vậy, vượt xa suy nghĩ của hắn.

"Một lần kỳ ngộ, may mắn tấn thăng, khiến sư đệ chê cười rồi." Giang Hạo đáp.

Hàn Minh cắn răng, nhặt kiếm rơi trên đất lên, quay người rời đi.

Đả kích của Kim Đan đối với hắn quá lớn, khiến Giang Hạo có chút để ý.

"Giám định."

【 Hàn Minh: đệ tử chân truyền Đoạn Tình Nhai Thiên m Tông, thiên phú tối thượng đẳng, Trúc Cơ viên mãn, được Sơn Hà Chi Linh chiếu cố, thân có truyền thừa đại năng. Thần thông Di Sơn Đảo Hải hình thành lúc quan sát Thiên Đạo Trúc Cơ, vốn định dùng một chiêu này để đánh bại ngươi, không ngờ tới ngươi thế mà đã tấn thăng Kim Đan. Sau khi chấn kinh cảm thấy không cam lòng, ngươi chắc chắn là đã lén tu luyện, vụng trộm tôi luyện chính mình. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc rằng ngươi không tôi luyện bản thân ở bên ngoài, tương lai cũng không phải là đối thủ của hắn. Không cam lòng, hắn quyết định bắt đầu bước lên con đường tấn thăng, đi ở phía trước ngươi, đường đường chính chính hạ gục ngươi, thuận tiện nói một câu may mắn, đã nhường. 】

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 481 : Đích Thân Đưa Thiên Vương Rời Khỏi


Nhìn phản hồi của thần thông.

Giang Hạo không thể không thừa nhận, Hàn sư đệ thật sự phi thường ưu tú.

Trong lớp cùng thế hệ, hầu như không có ai có thể vượt qua hắn.

Tiểu Li cũng chỉ chiếm ưu thế của Long tộc, cộng thêm mất trí nhớ mất đi thực lực.

Những người khác tạm thời không thể so sánh với nó.

Trên đường đi đến Linh Dược Viên, Giang Hạo lại nhận được tin báo.

“Hải La Thiên Vương muốn gặp mình?”

Giang Hạo thở dài, nghĩ thầm Hải La Thiên Vương đây là sắp rời đi rồi, đến đây kêu gào với mình một chút sao?

"Thỏ, ngươi đi đến Linh Dược Viên trước đi." Giang Hạo nói với con thỏ đang bơi trong nước.

"Chủ nhân yên tâm, ta bơi qua đây." Con thỏ trong nước trả lời.

Giang Hạo cũng không để ý.

Sau khi bị Hồng Vũ Diệp nhét vào trong nước trôi nổi, con Pjehnḵ liền bắt đầu bơi lội.

Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Giang Hạo thở ra một hơi.

"Bây giờ sắp trở thành một vị Kim Đan, thân phận địa vị sẽ cao hơn không ít, phải thích ứng một chút."

Tiếp tục tấn thăng nữa, Nguyên Thần viên mãn có lẽ sẽ có cơ hội tranh đoạt thủ tịch.

Nhìn như có có vẻ hơi xa, mười hai năm cứ trôi qua một cách khó hiểu như vậy.

Thời gian nhanh hơn dự kiến.

Sau khi tiến vào Giang Hạo lấy chìa khóa cùng với một lá phù từ Tả Thành, đối phương bảo hắn đưa Thiên Vương đến cửa tông môn, đây là do Bạch Chỉ trưởng lão an bài.

Giang

Hắn bước nhanh tới tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Nghe được vẫn là thanh âm của Hải La Thiên Vương.

"Lão tiểu tử dường như ngươi nói rất nhiều, nói tiếp ngươi sẽ chết đấy."

"Chết? Ta sợ cái gì? Miễn là tên Trúc Cơ kia chết rồi, ta không có gì cần phải sợ nữa.”

“Vậy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn không chết được đâu.”

"Không thể nào?" Đan Thanh Tử giễu cợt: "Vì sao không thể? Trước đó ta đã nhìn thấy cánh tay của hắn, sau đó ta muốn nhìn thấy đầu của hắn.

Một Trúc Cơ mà thôi, hắn cho là hắn là ai?

Thật sự cái gì cũng dám biết?"

"Chỉ có người như ngươi, sớm muộn gì cũng bị Thiên m chơi chết." Trang Vu Chân lắc đầu.

“Ta cảm giác được, các ngươi đều sợ tên Trúc Cơ đó.”

Là kẻ tên là Thiên Vương?" Đan Thanh Tử trào phúng nói:

“Tên Trúc Cơ đó đã chết, ta nói, ai cũng không cứu được.”

Đan Thanh Tử ban đầu vừa kích động vừa đắc ý, đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Hắn nhìn người đến, có chút không dám tin:

"Tại sao ngươi vẫn còn sống? Cánh tay ngươi tại sao vẫn còn?"

"Ngươi là kẻ ngốc đúng không?" Hải La Thiên Vương khinh bỉ nói:

"Rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin, Thiên m Tông sẽ đi giết một người khiến ngươi thất thố tức giận?

Rõ ràng hắn còn sống, có thể uy hiếp ngươi, vì sao ngươi lại cảm thấy ngươi có thể uy hiếp ngược lại tính mạng của hắn?"

"Lừa tai? Hèn hạ, vô sỉ." Đan Thanh Tử giận dữ quát.

“Nếu không phải ngươi có thiên phú tốt, vận may cũng không tệ, đã chết từ sớm rồi.

Người như ngươi mà ở hải ngoại chúng ta, đã sớm bị lừa chết.” Hải La Thiên Vương lắc đầu.

"Dưới danh nghĩa bổn Thiên Vương cũng không thu loại phế vật này của ngươi, ngươi không xứng ngang hàng với bổn vương, nếu ngươi không đi, như vậy bổn vương quyết định rời đi."

Giang Hạo đứng trước phòng giam Hải La Thiên Vương, hắn biết Hải La Thiên Vương sắp đi.

Thập Nhất Thiên Vương liên thủ chuộc hắn.

Chỉ là nhìn thấy hắn đắc ý như vậy, là vẫn chưa biết bản thân có thể đã bị lừa gạt tình cảm.

"Thiên Vương muốn đi?" Hắn mở miệng hỏi.

Đan Thanh Tử không có gì đáng để để ý tới..

Quả nhiên là bị Thiên m Tông lừa gạt, chỉ là hiện tại hắn tới, người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp đã không thèm để ý đối phương phát hiện.

"Bổn Thiên Vương đã chán rồi, cho nên phải trở về." Hải La Thiên Vương nhìn Giang Hạo vẻ mặt tươi cười.

"Thiên Vương biết vì sao mình có thể trở về không?" Giang Hạo hỏi.

"Đương nhiên là bổn vương muốn tới nơi này thì tới, muốn đi thì đi." Hải La Thiên Vương ngạo nghễ nói.

Giang Hạo nhìn đối phương, có hơi không đành lòng,

Nếu như Diệu An Tiên thật sự là vì tài nguyên của Hải La Thiên Vương, hắn trở về kỳ thật không bằng không trở về.

Ở đây hắn vẫn có thể gìn giữ tự tin và vui vẻ.

Nhưng lòng người khó lường, không có Diệu An Tiên náo loạn như thế, Hải La Thiên Vương cũng không thể trở về.

Vạn nhất đối phương muốn chính là chuyện này thì sao?

Nhưng nàng nắm trong tay tài nguyên, là chuộc được Hải La Thiên Vương?

Chẳng lẽ không biết tung tích của Hải La Thiên Vương?

Thập Nhất Thiên Vương biết rõ không có gì đáng trách, bởi vì Mịch Linh Nguyệt chính là đi ra từ nơi này.

Mà nàng là người của Mộc Long Ngọc, tự nhiên sẽ thông báo cho đối phương nơi ở của Hải La Thiên Vương.

"Thiên Vương định khi nào đi?" Giang Hạo hỏi.

"Xế chiều hôm nay sẽ đi." Hải La Thiên Vương nói.

"Là ai đến đón ngươi." Giang Hạo lại hỏi.

"Bổn vương vì sao phải nói cho ngươi biết?" Hải La Thiên Vương đắc ý nói.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, lấy ra một lá bùa đưa qua: "Dán ở trên người."

"Chê cười bản Thiên Vương vì sao phải nghe... Khụ khụ, bổn Thiên Vương cảm thấy thứ này rất thú vị, dán lên thì sao?"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Hạo, Hải La Thiên Vương lập tức sửa lời.

Như vậy, Giang Hạo mở cửa nhà lao của Hải La Thiên Vương, cởi bỏ trói buộc tay chân.

"Đi thôi, ta đưa Thiên Vương ra ngoài."

"Chậc?"

Điều này làm Hải La Thiên Vương không thoải mái lắm.

"Mời đi, Thiên Vương." Giang Hạo ý bảo.

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của Hải La Thiên Vương đã bị bùa chú trấn áp, với hắn mà nói không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Dù gặp nguy hiểm cũng chỉ là ngoài mặt.

Hiện giờ hắn là luyện thần trung kỳ, Hải La Thiên Vương chỉ là nguyên thần hậu kỳ.

Không phải đối thủ của hắn.

Hải La Thiên Vương hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Giang Hạo đuổi theo.

"Chờ một chút." Đan Thanh Tử lập tức nói:

“Nói cho ta biết ngươi đã đi chỗ đó chưa?

Ngươi đứng lại đó cho ta, thằng chó chết, đứng lại cho ta.

“Chờ ta ra ngoài, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Nhưng mà mặc kệ Đan Thanh Tử rống giận như thế nào, Giang Hạo vẫn mắt điếc tai ngơ không nghe thấy.

Trang Vu Chân lắc đầu, không để ý tới nữa.

Đan Thanh Tử này ở lại đây không lâu.

Giang Hạo cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn phải mau chóng đi hậu sơn Thiên Thanh Sơn.

Hoặc để những người khác giúp hắn đi một chuyến.

Dù sao cũng nhất định phải tìm được phân thân kia trước khi đối phương chết.

Ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Hải La Thiên Vương nhìn lên bầu trời hít một hơi thật sâu.

"Thiên Vương có biết vì sao Thập Nhất Thiên Vương lại chuộc ngươi không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Hải La Thiên Vương vốn định mở miệng, Giang Hạo lại mở miệng trước:

"Bởi vì một nữ tử họ Diệu."

Thấy đối phương nghi hoặc, Giang Hạo không nói nhiều nữa, mà là nói:

"Đi thôi, người đón ngươi ở ngay bên ngoài."

Lúc này bên ngoài Thiên m Tông.

Mịch Linh Nguyệt đứng bên cạnh một vị trung niên, khí tức của hắn kinh người.

Những người đi cùng xung quanh, tất cả đều cúi đầu không dám thở mạnh.

"Thiên m Tông thật sự là cuồng vọng tự đại, thu tài nguyên ngay cả người tiếp đãi cũng không có.

Bọn họ không phải cũng để Hải La Thiên Vương tự mình đi ra chứ?" Mộc Long Ngọc trầm thấp nói.

"Người của Thiên m tông làm việc ngoan ngoãn, không biết suy nghĩ cái gì." Mịch Linh Nguyệt nói.

Bởi vì chỉ có nàng hiểu rõ tình cảnh của Hải La Thiên Vương, cho nên nagf đến đây.

"Chờ người của Thiên m Tông đi ra đây, ta ngược lại muốn xem hắn có thể đứng thẳng trước mặt ta hay không." Mộc Long Ngọc lạnh lùng nói.

Chẳng bao lâu, có hai bóng dáng đi đến từ xa.

Mộc Long Ngọc cười lạnh, hơi thở bắt đầu khuếch tán.

Chỉ là Kim Đan.

Hắn muốn để đối phương hiểu rõ, cái gì gọi là lễ phép cơ bản.

Nhưng mà khi hắn muốn phóng thích khí tức, Mịch Linh Nguyệt đưa tay bắt lấy hắn.

"Ừm?"

Hắn không hiểu.

Nhìn về phía người bên cạnh.

"Đừng." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu ra hiệu, dùng thanh âm chỉ có bọn họ mới có thể nghe được nói:

"Người này không đơn giản như vậy.

Tất cả mọi người trên tầng năm của tòa tháp đó, không có ai không sợ hắn.

Trước mặt hắn tất cả mọi người dường như không có bí mật."

"Ngươi nói?" Ánh mắt Mộc Long Ngọc co rụt lại.

Đương nhiên hiểu được ý nghĩa đại khái.

Chẳng bao lâu hắn đã thu hồi hơi thở của mình.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 482 : Ngươi Há Có Thể Khống Chế Điểm Yếu Của Ta?


Mịch Linh Nguyệt?

Giang Hạo đưa Hải La Thiên Vương tới thầm kinh hãi trong lòng, không nghĩ người đến đón lại là nàng.

Mà ở bên cạnh nàng là nam tử trung niên khí độ bất phàm, khí thế như biển nội liễm trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Người này hẳn là một trong mười hai thiên vương, Mộc Long Ngọc.

'Thế mà có tận hai kẻ thù đến.’

Hắn biết được bí mật của cả hai, cũng biết sự tồn tại của con trai bọn họ, nếu đối phương đột nhiên phấn khởi diệt khẩu, có lẽ hắn sẽ nuốt hận ở đây.

Đây là chỗ xấu của việc lập công ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, dễ dàng đắc tội với một số cường giả.

Mặc kệ đó là Trang Vu Chân, Mịch Linh Nguyệt, Hải La Thiên Vương, hoặc là Cổ Thanh đã bị mang đi, v.v.

Tất cả đều muốn giết hắn cho thống khoái.

Trong tháp càng bị hắn áp chế, sau khi ra ngoài cắn trả càng nghiêm trọng.

Ví dụ như Cổ Thanh lúc trước.

Hại hắn trực tiếp bại lộ Thiên Cực Ách Vận Châu, ảnh hưởng còn không dừng lại ở đó, nếu đối phương tiếp tục theo dõi, như vậy Thiên Cực Ách Vận Châu có khả năng hoàn toàn bị bại lộ.

Bởi vì bài học này, cho nên hắn cần phải giải quyết triệt vấn đề của Đan Thanh Tử.

Phía bên kia luôn đe dọa, nếu điều kiện cho phép nhất định sẽ ra tay với hắn.

Không thể không đề phòng.

"Gặp qua hai vị tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.

Mịch Linh Nguyệt lúng túng cười một tiếng.

Thiên m Tông để Giang Hạo một mình đưa Hải La Thiên Vương đi ra, quả thật có chút kỳ quái.

Nhưng mà nàng không tin rằng không có ai nhìn chằm chằm trong bóng tối.

"Ngươi tên là Giang Hạo?" Mộc Long Ngọc mở miệng nói.

"Chính là vãn bối." Giang Hạo gật đầu.

"Hiện tại chúng ta có thể đưa Hải La đi?" Trên mặt Mộc Long Ngọc hiện lên vẻ lo lắng.

Giang Hạo gật đầu.

"Hải La còn không đi?" Mộc Long Ngọc nhìn về phía Hải La.

Hải La Thiên Vương cau mày, hắn đang suy nghĩ những gì Giang Hạo vừa nói.

Nhìn đám người rời đi, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như không có bất ngờ gì xuất hiện.

Chỉ là có một điểm hắn có chút khó hiểu, hiện giờ Hải La Thiên Vương chỉ có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, trở về thật sự hữu dụng sao?

Nhìn một trong mười hai thiên vương đến, hẳn là hữu dụng.

Lắc đầu, Giang Hạo xoay người rời đi.

Tầng năm bây giờ chỉ còn lại một Trang Vu Chân.

Theo lời của Đan Thanh Tử, có lẽ không ở lại lâu.

Tính cách của đối phương cấp tiến, thù hận đã kết, phải để cho đối phương buông xuống.

Trở lại Linh Dược viên.

Giang Hạo nhận được báo tin của Trình Sầu, sư phụ bảo hắn đi một chuyến.

"Có nói vì sao không?"

"Không."

"Được rồi, linh dược dự trữ các ngươi đừng xử lý trước, nếu buổi chiều ta còn chưa trở về, các ngươi lại xử lý tiếp."

"Được."

Chờ Trình Sầu đáp lại, Giang Hạo mới đi về phía chỗ ở của sư phụ.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng có khả năng liên quan đến việc hắn tấn thăng Kim Đan.

Hoặc là có liên quan đến những gì Liễu Tinh Thần nói.

Chốc lát.

Giang Hạo nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khổ Ngọ Thường.

"Sư phụ."

"Các chủ Thiên Hoan Các đã đáp ứng ta, tạm thời sẽ không làm khó ngươi, hơn nữa cũng sẽ ước thúc người của Thiên Hoan Các."

Giọng nói Khổ Ngọ Thường trầm thấp.

Ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên người đệ tử trước mắt, tựa hồ có ý riêng.

"Đa tạ sư phụ." Giang Hạo vẻ mặt cung kính hành lễ.

"Ngươi đến Kim Đan rồi?" Khổ Ngọ Thường đột nhiên hỏi.

.

"Vâng, bởi vì một số cơ duyên, cộng với một chút may mắn." Giang Hạo trả lời.

Đối với điều này, Khổ Ngọ Thường không hỏi nhiều.

Chỉ nhìn đối phương.

Giang Hạo cúi đầu không dám đối mặt, cũng không dám nói thêm gì.

Hắn hiểu sư phụ hắn.

Ý nghĩa là.

Muốn để hắn hạ khỏi danh sách ở Chấp Pháp phong.

"Muốn tiếp tục ở lại Linh Dược Viên không?" Khổ Ngọ thường dẫn đầu mở miệng.

Linh Dược Viên thường do đệ tử Trúc Cơ xử lý, rất ít Kim Đan ở bên trong.

Cho dù có, chỉ thỉnh thoảng đi vào ban đêm, xác định xem có vấn đề gì không.

Tình huống bình thường, không có bất kỳ một vị Kim Đan quản lý lâu dài.

"Vâng, hy vọng sư phụ thành toàn." Giang Hạo khẩn cầu nói.

Hắn cần lưu lại Linh Dược Viên.

Nếu không đi quặng mỏ cũng được, nhưng ở đó nguy hiểm hơn, vấn đề cũng càng nhiều hơn nữa.

Nhưng lại có thể làm hắn tấn thăng nhanh hơn, tính toán có chấp nhận được.

Khổ Ngọ Thường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Cũng không đề cập đến danh sách Chấp Pháp phong, cũng không đề cập một lời nào về chân truyền.

"Muốn học chút gì không?” Hắn hỏi.

“Muốn học thuật pháp công kích..." Giang Hạo trả lời.

Ma m Trảm là Trúc Cơ học, mặc dù còn đủ dùng, nhưng uy thế không đủ.

Nếu như có thể học thêm một trảm, tiếp theo đối phó Hàn Minh sư đệ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Chỉ là sư phụ biết Thiên Đao thức thứ nhất Trảm Nguyệt, cũng khó nói có thể tiếp tục dạy loại thuật pháp này hay không.

"Vi sư dạy ngươi Ma m Thiên Trọng." Khổ Ngọ Thường cúi đầu trầm giọng nói.

Chốc lát.

Giang Hạo rời khỏi viện.

Sư phụ truyền pháp xong bảo hắn trở về chăm chỉ tu luyện.

Mà Hàn Minh vừa tới lại bị lưu lại.

Giang Hạo hiểu, nếu mình là chân truyền, cũng có thể được lưu lại.

Ma m Thiên Trọng không phải đao pháp, nhưng có thể áp dụng lên Ma m Trảm.

Thiên Trọng Trảm, Thiên Trọng m.

Uy lực kinh người.

Ma m Thiên Lý cũng có thể bị Ma m Thiên Trọng chồng lên, tốc độ nâng lên không chỉ một tinh nửa điểm.

Tuy rằng vẫn so ra kém Trảm Nguyệt cùng Hòa Quang Đồng Trần, nhưng một số phương diện Trảm Nguyệt không có.

Đó chính là thanh thế to lớn, có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của người yếu thế.

Ma m Thiên Trọng thậm chí có thể thêm vào các thuật pháp khác, có lẽ Trảm Nguyệt cũng được, nhưng hai cái này không tương thích, có thể triệt tiêu lẫn nhau.

Chờ học xong có thể thử.

Trở lại Linh Dược Viên, Giang Hạo liền bắt đầu xử lý linh dược.

Nhân tiện, thu thập bọt khí chưa được lấy.

Hầu hết là bọt khí màu trắng và màu xanh lá cây.

Nội dung cũng chưa từng biến hóa.

Đều là sức mạnh hoặc tinh thần tăng thêm.

Nhặt được hơn hai mươi năm, tiếc là không đủ.

Nhưng mà vẫn còn thời gian, càng có nhiều ảnh hưởng hơn.

Không biết có thể xảy ra chút gì hay không.

——

Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Vị trí phòng giam chỉ có hai người, một là Trang Vu Chân của phòng giam số 1, một người là Đan Thanh Tử của phòng giam số 3.

Không giống như Trang Vu Chân nhắm mắt dưỡng thần, Đan Thanh Tử ngồi trên mặt đất, ánh mắt mang theo lệ khí.

Theo thời gian trôi qua, hắn dần dần cúi đầu, nhưng vẻ lo lắng trong mắt hắn không giảm trái lại còn tăng lên.

Chờ đợi hồi lâu, hắn dần dần nhắm mắt lại.

Khi mở ra một lần nữa, trong mắt lóe lên một tia quả quyết.

Hắn suy nghĩ minh bạch một chuyện.

Trang Vu Chân và Hải La sợ một Trúc Cơ, là bởi vì Trúc Cơ khống chế nhược điểm của bọn họ.

Mà những người khác bọn họ không sợ hãi, bởi vì điểm yếu này chỉ có một người biết.

Nói cách khác, điểm yếu của hắn, cũng chỉ có một Trúc Cơ biết được.

Nhưng một Trúc Cơ làm sao có thể triệt để nắm giữ phân thân của hắn?

Chí ít thời gian ngắn hắn suy nghĩ cũng đừng suy nghĩ.

Như thế hắn sẽ có cơ hội.

Thái độ làm việc của Ma Môn chính là giữ lại thứ có giá trị, không có giá trị không cần để ý.

Bây giờ hắn có giá trị, cho nên bị nhìn chằm chằm.

Nhưng nếu không có giá trị thì sao?

Đến lúc đó hắn hoặc là bị diệt khẩu, hoặc là tu vi hoàn toàn bị ném đến quặng mỏ.

Nhưng mặc kệ con đường nào cũng là điều hắn rất muốn.

Như thế liền có thể trốn thoát, càng sẽ không nhận hạn chế bất kỳ kẻ nào.

Thậm chí có thể đến Thiên m Tông một chuyến, giết Trúc Cơ kia rồi lại rời đi.

Hoặc tránh xa nơi đây, chờ đợi cơ hội.

Nhưng Trúc Cơ đó phải chết.

Đối với nguy cơ khác, hắn không suy xét, suy xét sẽ mềm yếu, một khi tâm khí tan rã sẽ để cho đối phương nắm bắt.

Hạ quyết tâm, hắn gọi người tới.

"Ta nói hết mọi thứ, nhưng muốn mạng của Trúc Cơ đó."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 483 : Nằm Vùng Thiên Thanh Sơn


Sáng sớm.

Giang Hạo đi vào sân nhỏ.

Thấy con thỏ ghé vào trước Thiên Hương Đạo Hoa, còn đang chảy nước miếng. Con thỏ sau khi trở về cứ như vậy, thậm chí còn ước gì được liếm một cái.

Mùi của Thiên Hương Đạo Hoa vô cùng thơm, linh thú ưa thích người cũng ưa thích.

Có lẽ chính là bởi vì Hồng Vũ Diệp ưa thích, cho nên không cho phép những người khác nhúng chàm. Con thỏ dám liếm một cái, Giang Hạo lo lắng qua ngày nó sẽ có thể xuống mồ.

Đột nhiên con thỏ giật mình một cái, ngồi dậy.

Nó xoa xoa nước miếng, phát hiện là Giang Hạo."Chủ nhân ngươi dậy sớm như vậy sao?"

"Là ngươi dậy muộn." Giang Hạo thu bọt khí rồi bắt đầu dùng nước tưới cho Thiên Hương Đạo Hoa.

Sân nhỏ có không ít hoa, nhất là Liên Hoa, số lượng nhiều nhất.

Tuyết Liên Hoa, Lam Liên Hoa, Hắc Liên Hoa, Xích Liên Hoa, lại thêm mấy đóa Thất Liên Hoa.

"Chủ nhân, tối hôm qua ta nhìn thấy Lâm Tri, hắn qua khoảng thời gian nữa có thể sẽ trở về cùng với hai ngươi bạn kia." Con thỏ nhảy lên Bàn Đào Thụ, treo ngược ở trên cây, nói nghiêm túc:

"Hiện tại hắn vẫn là Luyện Khí tầng một, mà hai người bạn của hắn đều là Trúc Cơ sơ kỳ, áp lực dường như rất lớn."

Sau khi Trúc Cơ đều không còn là người bình thường, biểu hiện rõ ràng nhất là lực lượng và tuổi thọ.

Trong mắt bọn hắn, người bình thường thậm chí là Luyện Khí, qua một thời gian ngắn chỉ còn là một nắm cát vàng.

Ánh mắt của bọn hắn sẽ cao cao tại thượng, dù cho trong lòng sẽ áp chế loại ý nghĩ và tầm mắt này, nhưng cảm giác ưu việt sẽ phát ra trong lúc vô hình, khiến cho người ta khó mà phát giác.

"Bọn hắn về nhà thăm người thân sao?" Giang Hạo hỏi.

"Nói là lo lắng Nguyện Huyết Đạo ảnh hưởng đến bên kia, nên muốn đến xem. Vừa vặn đi lịch luyện một phiên." Con thỏ lắc qua lắc lại trên tàng cây, tình cờ sẽ cầm vòng cổ xoay vài vòng.

Hai cái không đủ, còn có thể xuất hiện cái thứ ba, cái thứ tư, không khác gì gánh xiếc.

Mấy cái vòng lấy thêm ra đều mang theo vết rách, là vòng cổ cũ.

Con thỏ không vứt cái nào đi cả.

"Gần đây tu luyện như thế nào." Giang Hạo hỏi.

"Bị đánh nên bản lĩnh tăng lên rất nhiều, Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp cũng đến giai đoạn sáu." Con thỏ đáp.

Giang Hạo không hỏi thêm nữa.

Con đường của Lâm Tri là khó khăn nhất, thế nhưng cũng là an toàn nhất. Dù sao phần lớn thời gian, hắn đều không cần rời khỏi tông môn, bởi vì tu vi thực sự quá yếu, bình thường sẽ bị phái đi làm mấy việc vặt.

Người tiếp xúc cũng đều là Luyện Khí, dù có nguy hiểm thì cũng chỉ là bị đánh một trận.

Mà hắn đã chịu đựng được mấy năm. Nhưng tâm tính là vấn đề lớn nhất, không biết hắn có thể kiên trì được hay không.

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo nói:

"Chờ lúc nào bọn hắn sắp lên đường, ngươi lại lén đi theo một chuyến. Không nên tùy tiện xuất hiện."

"Được." Con thỏ nhảy lên trên cây, vỗ ngực một cái, nói:

"Chủ nhân an tâm giao cho ta đi, bạn bè trên đường đều biết, Thỏ gia ta là người đáng tin nhất."

Giang Hạo cười ha ha, không nói chuyện.

Tưới nước xong liền xoay người rời khỏi sân nhỏ.

Chuyện cần để ý trước mắt chỉ có Đan Thanh Tử, vấn đề ở hải ngoại cần chờ đợi, Quỷ Tiên Tử có tới hay không cũng cần chờ đợi. Doãn Vệ còn chưa có tin tức, cũng có thể tiếp tục chờ.

Duy chỉ có Đan Thanh Tử này là không thể chờ, phải mau chóng xử lý.

Sau khi do dự một chút, hắn dự định đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến, lại giám định Đan Thanh Tử, để bảo đảm mức độ nguy hiểm.

Chạng vạng tối.

Giang Hạo nhìn nhà tù số ba trống rỗng, mày nhăn lại.

"Hắn đi xuống rồi sao?"

"Ừm, hôm qua đã nói hết tất cả."

Người trả lời hắn chính là Trang Vu Chân.

"Như vậy sao." Trong lòng Giang Hạo chợt lạnh, xem ra cần phải nhanh chóng ra ngoài.

Đối phương có tu vi Nguyên Thần, nếu như chủ động để Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu thì cũng cần mấy ngày. Thời gian của hắn không nhiều lắm.

"Đan Thanh Tử thật sự là quả quyết, trực tiếp muốn ta không thể sống tiếp?”

Gặp được loại người này đúng là vô cùng phiền toái.

Vẫn là Trang Vu Chân và Hải La Thiên Vương tốt hơn.

"Tiền bối ở trong này rất lâu rồi thì phải?" Giang Hạo đi đến trước mặt Trang Vu Chân, hỏi.

"Ta cũng muốn trở về, lần trước người Thi Thần Tông tới, các ngươi không phải cũng không có ý định thả ta hay sao?" Trang Vu Chân bất đắc dĩ cười nói.

"Tiền bối có thể nói một chút chuyện liên quan tới người thần bí, có lẽ có thể rời đi." Giang Hạo nói.

Chuyện liên quan tới người thần bí này, Giang Hạo suy đoán là Đan Nguyên tiền bối.

Nếu không thì chắc cũng phải là người có liên quan tới hắn.

Giống như chuyện của Minh Nguyệt Tông, Đan Nguyên tiền bối cũng kêu người của hắn đi qua.

"Không thể nào, ta biết quá nhiều về Thiên Hương Đạo Hoa, Thiên m Tông sẽ không để ta đi. Không bằng tiếp tục đợi như vậy, bọn hắn chờ được, ta cũng chờ được, không có gì là không tốt cả ." Trang Vu Chân lắc đầu cười nói.

Giang Hạo cũng không nói chuyện.

Đúng là như thế.

Trang Vu Chân biết hoa ở chỗ của hắn, cũng biết đại khái tình huống của hắn, Bạch Trưởng lão sẽ không dễ dàng để cho hắn rời đi.

Hơn nữa, một khi lấy được tin tức về người thần bí từ chỗ của hắn thì cũng sẽ quá thời hạn.

Đến lúc đó, muốn tìm cũng không cách nào tìm được, vẫn phải giam giữ đối phương.

Mà đối phương rời đi, Trang Vu Chân càng để ý đến chuyện Thi Tâm thăng hoa. Chỉ cần thăng hoa là hắn có thể rời đi, thậm chí là một cổng thành cao hơn.

Cho nên một ngày Thi tâm không ở Thiên m Tông, hắn sẽ không lâm vào tuyệt vọng.

Sau đó Giang Hạo hỏi thăm một chút về vấn đề trận pháp, liên quan tới trận pháp phong ấn.

Mặc dù Trang Vu Chân không quá am hiểu mấy cái này, thế nhưng cũng đủ để dạy một Trúc Cơ. Nhất là Trúc Cơ không biết chút gì về trận pháp.

Giang Hạo học cả một đêm.

Chỉ có thể hiểu đại khái được một chút.

Thiên phú về trận pháp quả thật có chút thấp, lúc hắn học phù lục cảm thấy vô cùng dễ hiểu. Cũng có thể là do người dạy có vấn đề, người dạy hắn trước đó chính là đại sư, hiện tại chỉ là trình độ bình thường.

Trong quá trình dạy, Trang Vu Chân cuối cùng phát hiện hắn đã Kim Đan, kinh ngạc một chút, cũng không nói thêm gì.

Giang Hạo rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đến Nhiệm Vụ Đường.

"Sư đệ ngươi lại tới? Đến, nơi này có nhiệm vụ, cho ngươi xem một chút." Sư tỷ giao nhiệm vụ cười nói.

Giang Hạo: "…"

"Lần này tương đối đơn giản, nằm vùng Thiên Thanh Sơn, tìm một người tên là Trác Khánh, cần xác định tin tức cơ bản của hắn." Sư tỷ nói.

"Nếu thất bại cần bao nhiêu linh thạch?" Giang Hạo hỏi.

"Bởi vì quá đơn giản, nên thất bại cần hai ngàn năm." Nhiệm vụ sư tỷ đáp.

"Vậy thành công thì sao?" Giang Hạo hỏi.

"Nhận công tích, có thể thêm trên Công Tích Đường, khiến bài danh công tích tăng lên. Cũng có thể khiến Chấp Pháp Đường sắp xếp lại danh sách, dễ dàng khôi phục tự do của bản thân." Nhiệm vụ sư tỷ giải thích.

Nhiệm Vụ Đường thật sự là một vốn bốn lời, không cần trả giá gì cả.

Nhưng mà lúc hắn nhận nhiệm vụ này, đối phương liền nở nụ cười, cũng bắt đầu giúp hắn tính toán việc trả nợ.

Sau đó, Giang Hạo đến Linh Dược Viên, thu một chút bọt khí. Sau đó lại trở lại chỗ ở tưới nước cho linh dược.

Làm xong mấy chuyện này, bắt đầu chế tác Thiên Lý Na Di Phù.

Luyện Thần trung kỳ, cộng với Thần Uy của Nguyên Thần gia cố, cộng với thần thông Tàng Linh Trọng Hiện gia trì, lần này thành công mà không chút thương tổn nào. Chỉ là phẩm chất có chút thấp, từ tám trăm dặm đến ngàn mốt dặm.

Sau khi dùng Thiên Cơ Ẩn Phù cho mình, Giang Hạo kích hoạt Thiên Lý Na Di Phù.

Lần này, hắn có năm ngày ra ngoài.

Trong vòng năm ngày nhất định phải trở về, nếu không phải Thiên Cơ sẽ bị nhìn trộm, nếu như còn có người nhìn chằm chằm hắn thì sẽ lập tức bị phát hiện.

Cần phòng bị nhất chính là Thiên Thánh Giáo và Đọa Tiên tộc.

Lạc Hà Tông hình như đã buông xuống, lần trước công phá quặng mỏ đều không người đến tìm hắn gây sự. Chuyện này đã nói lên đối phương từ bỏ, nhưng cũng cần phòng bị một ít.

Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tầng ba.

Đan Thanh Tử yên lặng.

Bây giờ tu vi của hắn giảm vô cùng nhanh.

"Lại qua mấy ngày, mấy ngày là đủ rồi.”

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 484 : Tiên Nhân Trường Sinh Cửu Thị, Làm Sao Đến Mức Này


Đan Thanh Tử vẫn luôn chờ đợi ở bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Mãi đến hai ngày sau. Hắn còn sót lại tu vi Trúc Cơ.

Bây giờ hắn đã nhìn thấy được hi vọng, không bao lâu nữa sẽ có thể chết đi.

Nhưng mà thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ hô hai câu hèn hạ vô sỉ.

Bởi vì Thiên m Tông lại nuốt lời, bọn hắn căn bản không có giết Giang Hạo, lần này còn không thèm đối phó qua loa, trực tiếp để cho hắn chờ đợi.

Như này cũng tốt, hắn sẽ chờ, đến lúc đó tự mình động thủ.

Sẽ có cơ hội.

Trong lúc Đan Thanh Tử còn đang lên kế hoạch, Bạch Chỉ đã đi tới chỗ cao nhất của Thiên m Tông, Bách Hoa Hồ.

Nơi này là chỗ ở của Chưởng giáo, cho dù những người khác tới cũng không cách nào tiến vào.

Trừ khi có thể giấu diếm được tai mắt của Chưởng giáo.

Lúc đi lên, nàng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ ở trong đình.

Nàng giống như là trung tâm của tất cả, trong lúc vô hình mang đến áp lực cho người ta.

"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp như lấy lại tinh thần.

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn người tới, bình tĩnh nói: "Có thu hoạch rồi sao?"

"Có thu hoạch không nhỏ." Bạch Chỉ gật đầu nói:

"Mấy ngày nay Thiên Thanh Sơn Đan Thanh Tử đã nói ra phần lớn tin tức, bao gồm việc được người nào nhờ vải."

"Ồ?" Hồng Vũ Diệp có chút hứng thú.

"Hắn thừa nhận Thiên Thanh Sơn động thủ phần lớn là vì hắn, mục đích chủ yếu là muốn nhìn trộm cực hạn của tông môn chúng ta. Ý của hắn chắc là muốn bức bách Chưởng giáo ra tay." Bạch Chỉ giải thích đơn giản rồi tiếp tục nói:

"Theo cách nói của hắn, đây không phải là ý của hắn mà là nhận ủy thác của người khác. Người này đến từ Đại Thiên Thần Tông, tên Phong Hoa Đạo nhân, mấy ngày nay điều tra về Đại Thiên Thần Tông nhưng dường như không có người này, tạm thời còn đang điều tra.

Ngoại trừ muốn xem cực hạn của tông môn ra, người này dường như còn muốn nhìn trộm Thiên Hương Đạo Hoa. Nhưng mà, Đan Thanh Tử lại không nhận ra người của Đại Thiên Thần Tông trước đó, cùng với người Thiên Thanh Sơn tiếp xúc với hải."

"Hắn còn có thể liên hệ với Phong Hoa đạo nhân không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Hắn nói đã không thể, nhưng mà có đưa ra Mật Ngữ, chỉ là chuyện bị bắt là sự thật không thể chối cãi, đối phương cũng đã nhận được tin tức, chắp nối Mật Ngữ cũng không có khả năng thành công. Tạm thời còn chưa thí nghiệm, sợ đánh rắn động cỏ." Sau khi Bạch Chỉ giải thích liền nói rõ cách làm phía sau:

"Trước mắt từ bỏ để ý tới Đan Thanh Tử, mặc cho tu vi của hắn bị hấp thu."

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn: "Ngươi có dự định gì?"

Bạch Chỉ cúi đầu, nói nghiêm túc:

"Hắn quá phối hợp, cũng không xem trọng tu vi của mình. Đồng thời hắn nhất định muốn giết Giang Hạo. Theo thuộc hạ thấy, hắn nhất định có chỗ ỷ lại, có giấu phương pháp giải thoát.

Cho nên chúng ta đang chờ hắn hành động, người đã chuẩn bị xong, phối hợp với Thiên Nguyên cảnh, dù hắn có trốn về Thiên Thanh Sơn thì cũng dễ dàng tìm được hắn.

Căn cứ theo suy đoán của thuộc, phương pháp giải thoát chắc là có liên quan tới phân thân Đại Thiên Tinh Thần. Trên người hắn có dấu vết của Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Nếu tất cả thuận lợi, chúng ta sẽ tìm được hắn, bí mật quan sát hắn."

Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, khẽ gật đầu:

"Bên phía Giang Hạo thì sao?"

"Tạm thời không có phát hiện gì mới, chỉ là hắn đã tấn thăng Kim Đan." Bạch Chỉ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa:

"Thời gian tấn thăng là sau khi đội ngũ bên ngoài trở về, cũng chính là lúc phần sự chú ý đều chuyển đi chỗ khác. Có lẽ hắn đang tìm cơ hội."

Lần ra ngoài trước đó, Bạch Chỉ đã suy đoán Giang Hạo sắp tấn thăng, chỉ là đang đợi một cơ hội tốt.

Tạm thời không có bất cứ manh mối gì về người sau lưng đối phương, cho nên không dám nói thêm.

Sau đó, nàng lại bẩm báo các chuyện khác.

Trước mắt Tông môn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên không có chuyện gì lớn.

Chuyện tạm thời cần để ý chỉ có quặng mỏ và Hải Vụ Động. Hải Vụ Động có thể sẽ dẫn tới một chút sóng gió tại hải ngoại.

Đáy biển xuất hiện hình ảnh đệ tử tông môn bọn hắn, đương nhiên sẽ có người muốn tới đây nhìn trộm một ít, như vậy cũng dễ giải quyết.

Không cần làm to chuyện.

---

Thiên Thanh Sơn.

"Tán tu?" Một vị Trúc Cơ nhìn Giang Hạo hỏi.

Nàng là đệ tử nội môn của Thiên Thanh Sơn, phụ trách lần chiêu mộ đệ tử lần này.

"Đúng, tán tu." Giang Hạo gật đầu trả lời.

Vì có thể an toàn tiến vào Thiên Thanh Sơn, hắn lựa chọn dùng thân phận tán tu gia nhập tông môn. Dáng vẻ và tên đều được thay đổi.

Cho dù là Thiên Thanh Sơn hay là Thiên m Tông thì lúc chiêu thu đệ tử thông thường đều là Trúc Cơ, cao hơn nữa chính là Kim Đan.

Cho nên thân là Luyện Thần trung, không ai có khả năng xem thấu ngụy trang của hắn, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

"Tu vi?" Trúc Cơ tiên tử hỏi.

"Luyện Khí tầng chín." Giang Hạo đáp.

"Danh Tính?"

"Giang Thiên."

"Tuổi tác?"

"Ba mươi mốt."

"Ba mươi mốt Luyện Khí tầng chín?" Trúc Cơ tiên tử nhướng mày, chợt lại cảm thấy bình thường.

Đối phương gia nhập tông môn, chắc là muốn thông qua tài nguyên của tông môn để đạt được đan dược Trúc Cơ, từ đó có hi vọng cất bước Trúc Cơ.

Nhưng mà hơn ba mươi tuổi Trúc Cơ, cũng là chuyện bình thường không có gì lạ.

"Qua một bên chờ đợi đi." Trúc Cơ tiên tử bình tĩnh nói.

Giang Hạo gật đầu, ở một bên yên lặng chờ đợi.

Sau đó hắn nhìn thấy bảng hiệu, muốn đi vào thí luyện.

Nếu như không hợp cách thì không thể nhập tông.

Giang Hạo không quá quan tâm đến chuyện này, quả nhiên tất cả đều thuận lợi, dùng thành tích trung hạ tiến vào Thiên Thanh Sơn.

Điều khác biệt với Thiên m Tông chính là, đệ tử chân truyền các mạch sẽ chọn một phần đệ tử trước, phần còn lại đưa đến ngoại môn.

Giang Hạo cố ý khiến cho khí tức của mình cho lộn xộn, cho nên thành công đi đến ngoại môn.

Như thế sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào hắn.

Vào lúc ban đêm.

Hắn đã biết rõ chỗ nhận nhiệm vụ.

Ngày kế tiếp.

Hắn nhận nhiệm vụ, một nhiệm vụ ban thưởng đan dược Trúc Cơ, muốn hoàn thành vô cùng khó khăn.

Tám chín phần sẽ chết ở bên ngoài, mà đây cũng là chuyện hắn mong muốn.

Hôm nay chính là ngày thứ tư, ngày mai hắn phải trở về.

Sau đó, hắn sẽ tan biến tại Thiên Thanh Sơn.

Chắc sẽ không ai để ý đến tán tu vì đan dược Trúc Cơ như hắn cả, dù có ấn tượng thì cũng chỉ cảm khái một câu, tới vì đan dược Trúc Cơ lại chết trên đan dược Trúc Cơ.

Nhận xong nhiệm vụ, Giang Hạo quay về chỗ ở, cũng không vội vàng đi ra phía sau núi.

Phải biết rõ ràng tình huống phía sau núi như thế nào đã.

Hắn bỏ ra một linh thạch, hắn biết được không ít chuyện từ trong miệng của một Trúc Cơ.

Hắn chỉ hỏi một số chuyện, những chuyện khác là đối phương chủ động mở miệng.

Ví dụ như sư tỷ đệ nhị thủ tịch thích sư huynh đệ nhất thủ tịch.

Còn có sau núi, rất nhiều đạo lữ sẽ đi qua đó.

Chỉ là bọn hắn sẽ không đến gần một nơi, đó chính là cây thanh trà, nghe nói tới gần sẽ bị nguyền rủa.

"Là nguyền rủa gì?" Giang Hạo cảm thấy tò mò.

"Tình cảm đạo lữ sẽ xuất hiện vết rách." Đối phương trả lời.

"Nếu không có đạo lữ thì sao?"

"Sẽ không tìm thấy đạo lữ."

"…"

Giang Hạo có chút kinh ngạc, tại sao Thiên Thanh Sơn lại có tin đồn này?

Tiên đạo mênh mông, trường sinh cửu thị.

Tại sao phải để ý chuyện đạo lữ như vậy?

Sau khi xác định phần lớn đệ tử đều có thể ra sau núi, hắn liền không lo lắng nữa.

---

Buổi chiều.

Giang Hạo đi tới sau núi.

Hắn chôn Tử Hoàn xuống trước, sau đó quang minh chính đại rời khỏi tông môn, đi hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó lại thông qua Tử Hoàn trở lại sau núi.

Trên đường đi, hắn có gặp phải mấy người, dáng vẻ có chút thân mật.

Chẳng qua là những người này đều bị hắn bỏ qua.

Trước mắt phải tìm được vị trí của cây thanh trà, đi xem phân thân mà Đan Thanh Tử lưu lại có thực lực như nào. Tu vi bản thể của đối phương tuyệt đối vượt xa Luyện Thần, phân thân nhất định cũng không kém.

"Đã bốn ngày rồi, đối phương chắc là sắp rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, phải nhanh một chút."

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back