Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 425 : Chỉ Là Một Bài Thơ


Nhìn bóng lưng của bọn hắn, Giang Hạo hiểu rõ con đường của Sở Xuyên mới chỉ bắt đầu.

Sau khi tiến vào Minh Nguyệt Tông, hắn có lẽ sẽ bị nhằm vào.

Mấy chuyện này không thể ép đổ được hắn.

Tất cả giết không chết hắn, cuối cùng sẽ khiến cho hắn mạnh mẽ hơn.

Chỉ là, Giang Hạo không thể suy đoán hai người bọn họ sẽ đi theo phương hướng nào.

Lòng người rất khó hiểu, Sở Xuyên còn khá hơn một chút, hắn không hiểu rõ Sở Tiệp một chút nào, cũng không thể nào phỏng đoán.

Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm cánh hoa.

Hồng Vũ Diệp muốn tắm gội, lại không muốn dùng cánh Ngân Nguyệt Hoa.

Muốn cánh Thanh Tuyết Hoa, cánh hoa này cũng không đắt, BNuBfḥ TfmlBṶ nhưng không thấy nhiều.

Chỉ trên con đường này mới có.

Đường phố này là do một số tiền bối mở trong lúc rảnh rỗi, một số đồ thủ công, đan dược, pháp bảo, đều là mấy thứ bọn hắn không muốn nên mới quăng ra mua bán.

Cho nên giá cả bất định, chủng loại vô số.

Tìm rất lâu, hắn mới hỏi được cánh Thanh Tuyết Hoa.

Năm trăm linh thạch một phần, vẫn tính là rẻ.

Tổng cộng có năm phần, Giang Hạo mua hết.

Phòng ngừa sau này còn cần.

Còn lại ba vạn năm linh thạch.

Lúc trở về, hắn cảm thấy Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.

Xem xét là đêm nay tụ hội.

Đại khái là tụ hội tạm thời, chính là vì Thiên Đạo Trúc Cơ.

Trở lại khách sạn, Hồng Vũ Diệp liền bắt đầu tắm gội, mà Giang Hạo vẫn ngồi ở trong phòng của nàng, quay lưng về phía bình phong.

Vì để cho mình không nghĩ ngợi gì thêm, hắn nói đến chuyện tụ hội.

"Đêm nay?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Ừm, chính là đêm nay." Giang Hạo gật đầu.

Ngay sau đó là tiếng nước tưới lên người.

Khiến cho hắn vô thức mà suy nghĩ nhiều.

Trước tụ hội, hắn đến Song Thành Phong một chuyến, xác định tình huống một chút.

"Có bản đồ của Minh Nguyệt Tông không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Có." Giang Hạo gật đầu.

Lúc hắn bày quầy bán hàng từng thấy, tiện tay mua một phần.

Cũng không đắt, nhưng mà cũng không rẻ, bản đồ không quá toàn diện, chỉ có một số tên đường ở xung quanh.

Chờ lúc hắn lấy ra, bản đồ trực tiếp bay lên, rơi xuống phía sau tấm bình phong.

"Ngươi muốn đi chỗ kia?"

"Song Thành Phong."

Giang Hạo chờ mong Hồng Vũ Diệp mở miệng.

Có lẽ nàng có thể nhìn ra cái gì đó.

Chẳng qua là đợi một hồi lâu, cũng không thấy nàng mở miệng.

Dường như không có gì đáng nói.

Tiếng nước tiếp tục vang lên, là Hồng Vũ Diệp đang tắm.

Giang Hạo tò mò không biết Hồng Vũ Diệp còn nhìn bản đồ hay không.

Nhưng mà nếu hắn quay đầu lại sẽ dễ dàng rước lấy mầm tai vạ.

Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Sau một hồi, Giang Hạo nghe thấy tiếng người đi ra từ trong nước.

Chỉ chốc lát, Hồng Vũ Diệp đã mặc xong quần áo và đứng ở bên cạnh hắn.

Mùi hương nhàn nhạt xông vào bên trong mũi.

Có chút tương tự với trước đó, lại có chút khác biệt.

Giống như là mùi thơm cơ thể của nàng, mà không phải là hương hoa.

Nghiêng đầu nhìn lại, phần đuôi tóc của Hồng Vũ Diệp đang còn ẩm ướt, xem ra vừa rồi tóc có rơi ở trong nước.

"Đi ra xem một chút." Nói xong, Hồng Vũ Diệp liền mở cửa đi phía ngoài.

Giang Hạo nhìn về phía thùng tắm gội.

Hắn khẽ vẫy tay, nước liền được xử lý sạch sẽ, sau khi trở về không cần dọn dẹp nữa.

---

Bên trong Minh Nguyệt Tông.

Trong một khoảng sân rộng lớn, Hà Độc đang lĩnh hội, thế nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy thiếu gì đó.

Hắn đứng dậy bắt đầu đi dạo, hy vọng có thể hiểu rõ chính mình đang thiếu cái gì.

"Có lẽ là tâm cảnh, như vậy cần phải có tâm cảnh như nào mới có thể sử dụng Hòa Quang Đồng Trần đây?"

Hắn hiểu rõ nên tu luyện như thế nào, nhưng mà lại phát hiện cánh cửa có chút cao.

Lúc này, một vị nam tử trung niên đi đến, thấy Hà Độc thì nói khẽ:

"Còn đang nhớ thương Hòa Quang Đồng Trần của ngươi? Đừng học nữa, vô dụng thôi, nếu nó thật sự lợi hại như vậy thì người lưu lại công pháp lúc trước sẽ không buồn bực sầu não mà chết."

"Không, Thường tiền bối nói không đúng rồi." Hà Độc kích động nói:

"Lần này vãn bối đã chứng kiến Hoàn Quang Đồng Trần chân chính, dưới ánh trăng, bên trong bụi trần đều là thân ảnh của hắn, lại không thấy thân ảnh của hắn."

"Đây là thân pháp sao?" Thường Tự Tại hỏi.

"Đúng vậy, đây là Hòa Quang Đồng Trần." Hà Độc gật đầu nói:

"Vãn bối được vị tiền bối kia chỉ đạo, thế nhưng vẫn không thể khai ngộ, có lẽ là thiếu tâm cảnh. Thứ quan trọng nhất của Hòa Quang Đồng Trần dường như không phải là công pháp, mà là tâm cảnh."

"Tâm cảnh?" Thường Tự Tại lắc đầu: "Có không ít người tâm cảnh cao nhưng vẫn không ai học được Hòa Quang Đồng Trần, ngươi nói người kia là ai?"

"Ách…" Hà Độc suy tư một hồi, sau đó lắc đầu:

"Không biết, thế nhưng Hoa Hàn tiên tử của Minh Nguyệt Tông chắc là biết. Hình như nàng từng quen biết một vị tiền bối trong đó."

"Nói lại quá trình cho ta nghe một chút." Thường Tự Tại nói.

Hắn lập tức được nghe kể lại toàn bộ, chỉ là có chút quỷ dị, ba vị kia dường như có chút tùy tính.

Quả nhiên không phải là tiền bối bình thường gì.

"Xem ra cần phải đi hỏi một chút." Thường Tự Tại nói.

"Đúng rồi, gần đây học sinh của học viện ra ngoài Thần Đọc, bị không ít người lên án, không biết có nên dừng việc Thần Đọc lại hay không?" Hà Độc hỏi.

"Không cần, cũng không ảnh hưởng đến bọn hắn." Thường Tự Tại nói.

"Nhưng mà chúng ta không thể phản bác, cũng rất khó chịu." Hà Độc nói.

"Không cần để ý."

"Gần đây còn gặp được chuyện gì không?"

"Cũng không có, chỉ là nghe được một bài thơ tại Tinh Hà."

"Một bài thơ?"

"Phải nói là chỉ có một nửa, nội dung là, Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áo tinh hà."

Nghe vậy, Thường Tự Tại có chút ngoài ý muốn, nhưng mà lại lập tức lắc đầu nói:

"Chỉ là một bài câu thơ mà thôi, cũng không tính là gì cả, tu luyện cho tốt đi."

Hà Độc gật đầu.

Hắn cũng không để ý, bởi vì tâm tư của hắn đều đặt vào Hòa Quang Đồng Trần.

---

Trong đêm.

Giang Hạo đứng ở Song Thành Phong.

Mỏm núi nơi này cực cao, tầm mắt rộng lớn, có loại cảm giác quân lâm thiên hạ.

"Nơi này có đại thế sơn hà, thật sự chỉ là phương vị bình thường thôi sao?"

Giang Hạo kinh ngạc.

"Là phía cuối, cho nên phương vị mới không quan trọng." Hồng Vũ Diệp nói, chợt nhìn về phía Giang Hạo:

"Ngày mai tiến vào Minh Nguyệt Tông nhìn một chút."

"Được." Giang Hạo gật đầu.

Đi vào rất dễ dàng, hắn có đồ mà vị tiền bối kia cho.

Nếu như là một thân một mình, hắn nhất định không dám dùng.

Thế nhưng có Hồng Vũ Diệp, vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Bọn hắn ở trên ngọn núi đợi đến giờ Tý.

Tụ hội bắt đầu.

Giang Hạo không hề chần chờ, lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra, tiến vào bên trong Thạch Bản.

Không bao lâu sau, bốn người đã tề tụ.

Lần này Đan Nguyên tiền bối không xuất hiện.

"Lần này là tụ hội tạm thời, xem ra Đan Nguyên tiền bối có chuyện khẩn cấp." Tinh mở miệng nói.

Liễu và Quỷ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, giống như trước đó cũng từng xảy ra chuyện như này.

Giang Hạo giữ yên lặng.

"Các ngươi tới rồi sao?" Tinh hỏi.

"Ta đã ở Tinh Nguyệt Thành." Quỷ Tiên Tử nói.

"Ta cũng đã đến." Giang Hạo trầm giọng nói.

"Theo ta được biết, rất nhiều người bên ngoài đều biết đến Thiên Đạo Trúc Cơ, mặc dù không ít người đều hi vọng thành công. Nhưng mà có một ít người muốn nhân cơ hội kiếm một chén canh, cùng với phá hoại." Tinh nhìn Giang Hạo và Quỷ Tiên Tử, nói:

"Cho nên tính nguy hiểm lần này chắc là không ít, nhưng mà khu vực của các ngươi không tính là quan trọng, mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống, thế nhưng ta cũng không biết có thích hợp với các ngươi hay không. Các ngươi đã xem qua chỗ đó chưa?"

"Ta thì không có vấn đề, nhưng mà có chuyện muốn nhắc nhở các ngươi, hiện tại ta sắp đi vào khu vực kia, người của các ngươi tốt nhất đừng tới gần. Nếu không, ta không dám hứa chắc là bọn hắn có thể sống sót đi ra hay không." Quỷ Tiên Tử nói.

"Không thành vấn đề." Tinh gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Hạo:

"Tỉnh đạo hữu thì sao?"

"Ta thì đều được." Giang Hạo nói.

Hồng Vũ Diệp không đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng không biết mình nên đưa ra yêu cầu gì.

Chỉ có thể như thế.

"Ta phải nhắc nhở các ngươi, lần này Vạn Vật Chung Yên hình như cũng sẽ đi. Bọn hắn khó lòng phòng bị, tình huống của các ngươi có lẽ không lạc quan như dự đoán đâu." Liễu nhắc nhở.

Giang Hạo cảm thấy mừng rỡ.

Lần này có lẽ có thể bắt sống người của Vạn Vật Chung Yên.

Như này, chuyện điều tra cũng sẽ tiến thêm được một bước.

Không có tiến triển với hắn mà nói là chuyện rất nguy hiểm.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 426 : Cần Thiên Tài Kinh Thế


Vạn Vật Chung Yên là vì hủy diệt, cho nên tham dự vào cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Minh Nguyệt Tông cũng ứng phó được.

Chỉ là có chút phiền toái, dù sao bọn hắn lợi dụng tất cả mọi cơ hội, không ai biết được bọn hắn đã tiến vào Minh Nguyệt Tông hay chưa.

Cho dù là người của bất kỳ tông môn nào cũng có thể là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên.

"Thời gian là đầu tháng sáu, khi đó các ngươi cần phải đến khu vực tương ứng trước, ta cũng không chắc là phải ở bao lâu, thế nhưng nhiều nhất là ba tháng." Tinh nhắc nhở.

"Ba tháng là có chút nhàm chán, có thể xem đại hội luận đạo không?" Quỷ Tiên Tử hỏi.

"Có thể dùng trận pháp xoay qua chỗ khác, hoặc là lúc bình thường có thể tiến vào Minh Nguyệt Tông quan sát đại hội luận đạo, thời điểm mấu chốt nhất thì phải ở nơi đó." Tinh nói.

Giang Hạo khẽ gật đầu, đối với hắn thì như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Khoảng cách gần như thế, muốn đi qua đều rất dễ dàng.

Hơn nữa, hắn có Càn Khôn Cửu Hoàn, đi qua cũng dễ dàng hơn.

Không nhắc tới Càn Khôn Cửu Hoàn, nếu Hồng Vũ Diệp chịu động thủ, đi qua đi lại còn tiện hơn Càn Khôn Cửu Hoàn nhiều.

"Đại khái sẽ có bao nhiêu người ra tay? Ta cảm thấy không ít, hơn nữa ta nghe được một chút tin đồn, hình như nói Minh Nguyệt Tông muốn đoạt khí vận của người khác để hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ. Đây cũng không phải là tin đồn tốt, sẽ ảnh hưởng tới đại hội luận đạo." Liễu mở miệng hỏi.

"Ta cũng nghe nói, thế nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng loại chuyện này, mà không chịu nghe Tiên môn nói rõ lí do." Quỷ Tiên Tử nói.

Giang Hạo không nghe thấy mấy lời đồn này, nghe thấy cũng sẽ không tin tưởng, dựa thế mà thôi, nếu có vấn đề gì thì Hồng Vũ Diệp đã nói từ sớm rồi.

Còn nữa, tước đoạt khí vận cũng không dễ dàng, nếu làm thế thì Thiên Đạo Trúc Cơ sẽ trái thiên lý.

Căn bản là không có cách hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ, trở thành người có đại khí vận.

"Đúng là có những lời đồn này, chắc là Đọa Tiên Tộc phát tán, nếu như quá mức nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới sự thành công của Thiên Đạo Trúc Cơ. Nhưng mà Chưởng giáo của Minh Nguyệt Tông đã Hạo Thiên Tông, hình như muốn mời Thượng An Đạo nhân đến nếu như Trúc Cơ không ổn định, mượn nhờ thế của hắn có lẽ có thể ổn định tất cả.

Thật ra ta cảm thấy vị thiên tài kinh thế bên trong Thi Giới chắc là cũng có thể làm được, nhưng không cách nào biết được hắn đang ở chỗ nào. Các ngươi có tin tức gì không?" Tinh hỏi.

Hắn chủ yếu là nhìn về phía Quỷ Tiên Tử và Giang Hạo.

Dù sao cũng chỉ có hai người kia tiến vào Thi Giới.

Đáng tiếc, hai người đều lắc đầu.

Giang Hạo biết thiên tài kinh thế kia là Hồng Vũ Diệp, nàng cũng tới, như vậy sẽ không có vấn đề gì.

Cũng sẽ không cần gặp Thượng An Đạo nhân.

Lại thảo luận một chút chuyện của Minh Nguyệt Tông.

Liễu mới mở miệng nói:

"Có chuyện phải nhắc nhở các ngươi một chút, còn nhớ rõ ta nói về sự biến đổi của đáy biển không? Nghe nói có người tiến vào, hình như phát hiện nơi đó không phải là có bảo vật gì xuất thế, mà là có người nào đó phá vỡ phong ấn, chắc là chuyện mấy năm trước.

Còn có vấn đề đảo nhỏ lần trước, cũng bị người điều tra được, là người của Vạn Vật Chung Yên đang tìm kiếm đồ vật. Bây giờ bị vây công, mặc dù bị phá hỏng, thế nhưng không xác định được bọn hắn có tìm được đồ hay không."

Giang Hạo có chút để ý.

Suy tư một lát, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."

Xem xét theo thời gian, chắc là đang thông qua Địa Cực Phệ Tâm Châu để tìm kiếm Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

Giang Hạo chỉ có thể nhắc nhở, không thể tự mình tham dự.

Như này cũng tốt, sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Chỉ là những người khác lại có chút để ý.

Giang Hạo từng nói qua chuyện này, vốn cho rằng đang ở chỗ của hắn, không nghĩ tới là Vạn Vật Chung Yên đang tìm kiếm.

"Xem ra ta phải nhìn chằm chằm một chút." Liễu bất đắc dĩ nói.

Lần này, hắn có chút phiền phức tại hải ngoại.

Sau khi thảo luận một hồi, bọn hắn mới rời khỏi tụ hội.

Khi tỉnh lại, Giang Hạo nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.

Mà ở dưới ánh trăng có một bóng người đang đứng, duyên dáng yêu kiều, ba ngàn sợi tóc lay động theo gió.

Còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Lúc này, nàng quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh: "Nói một chút về nội dung đi."

Cái nhìn lại dưới ánh trăng, mặc dù bình tĩnh, nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh diễm.

Giang Hạo thở sâu một cái rồi mới nói:

"Chính là chuyện liên quan tới Minh Nguyệt Tông."

Sau đó, Giang Hạo nói lại sự sắp xếp của Tinh, cũng nói về tin đồn, còn có biện pháp ứng đối của Minh Nguyệt Tông.

Toàn bộ quá trình Hồng Vũ Diệp đều không mở miệng, nàng thậm chí còn không thèm nhíu mày khi nghe nhắc tới chuyện tin đồn.

Lúc nói đến Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nàng mới nói với ý vị thâm trường:

"Ngươi cảm thấy Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ở hải ngoại sao?"

"Chẳng lẽ không phải?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà Hồng Vũ Diệp lại không mở miệng, chỉ cười không nói.

Trong đôi mắt mang theo vẻ trêu tức.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút bất an.

Nhưng mà lại không thể biết được đáp án.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục nói, trong quá trình phía sau Hồng Vũ Diệp không hề nói chuyện.

Nói một cách đơn giản, ngoại trừ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, những chuyện khác không cần quan tâm quá mức.

Thiên Đạo Trúc Cơ, chỉ cần chờ đợi thời cơ đến là được.

Nếu xảy ra chuyện gì, bọn hắn cũng không cần để ý quá nhiều, Minh Nguyệt Tông sẽ tự mình giải quyết.

Bọn hắn làm một chút chuyện trong khả năng là được.

Chờ sau khi xác định tình huống xung quanh, bọn hắn liền đi bộ đi Minh Nguyệt Tông.

Người bình thường không thể tới gần Minh Nguyệt Tông, nơi này lúc bình thường có trận pháp bao trùm, khó mà tìm kiếm.

Bây giờ đại hội luận đạo sắp bắt đầu, cho nên tìm tới dễ dàng hơn so với trước.

Chỉ là không phải ai cũng đều có thể tiến vào cửa lớn của Minh Nguyệt Tông.

Trời còn chưa sáng, bọn hắn đã đi tới sơn môn Minh Nguyệt Tông.

Nơi này là đường đi thông lên núi, có hư ảnh ánh trăng, vô cùng mênh mông.

Giang Hạo kinh ngạc, nơi này quả nhiên khác với sơn môn của Thiên Âm Tông, to lớn mà hùng vĩ.

Lúc này, bên cạnh sơn môn có một vị tiên tử, bên cạnh tiên tử là một thanh niên đang ngồi uống rượu.

Chỉ liếc mắt thôi, Giang Hạo đã cảm thấy rung động.

Khí tức của hai người này liên miên không dứt, như biển lớn mênh mông.

Linh khí sục sôi, như sóng to gió lớn.

Chuyện này…

"Hai vị đạo hữu, có thư mời hay không?" Tiên tử cầm kiếm mở miệng hỏi.

Không kiêu ngạo không tự ti.

Giang Hạo lấy ngọc bội được người ta cho ngày hôm qua ra, phía trên có hai chữ Minh Nguyệt, có Nhật Nguyệt vờn quanh.

Nhìn thấy ngọc bội, tiên tử hơi kinh ngạc, sau đó bảo thanh niên ngồi ở dưới đất nhìn một chút.

Xem xét một chút, hắn lập tức tỉnh rượu.

Sau đó hắn đứng dậy, trả lại ngọc bội bằng hai tay:

"Không biết hai vị tiền bối đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

"Xin hai vị tiền bối thứ tội." Tiên tử cầm kiếm cũng cung kính hành lễ.

Giang Hạo tiếp nhận ngọc bội, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Sự mạnh mẽ của hai người kia vượt xa hắn không biết bao nhiêu.

Hắn có được ngọc bội này, là bởi vì Hồng Diệp.

Thế nhưng hắn cũng không thể nói rõ.

Khách sáo hai câu, hắn và Hồng Vũ Diệp đi vào bên trong.

Nhìn hai người rời đi, tiên tử cầm kiếm nhẹ nhàng thở ra:

"Sư tổ ngươi khi nào xuất quan?"

"Ta làm sao mà biết được? Nhưng mà có thể có được ngọc bội của sư tổ, hai người cũng kia không đơn giản. Nhưng mà nhìn qua chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ, một Trúc Cơ viên mãn, ta còn tưởng rằng là tông môn nào đó tới tham gia náo nhiệt. " Nam tử uống rượu cảm khái.

"Công việc canh cổng này cũng không dễ dàng." Ninh Nhân tiên tử cầm kiếm thở dài nói.

"Nếu không phải bởi vì ngươi, chúng ta có đến mức bị phạt đi canh cổng trăm năm không?" Người uống rượu- Ứng Thủy Thiên nói.

"Sợ cái gì? Những sư huynh sư tỷ kia còn đang xếp hàng để đến gác cửa ở đằng sau, nghe nói đã xếp tới một ngàn năm sau. Chúng ta tới trước bọn hắn một bước , có thể kiêu ngạo." Ninh Nhân tiên tử nói.

Ứng Thủy Thiên: "…”

Ngẫm lại cũng đúng, những sư đệ sư muội kia bởi vì thực lực không đủ, chỉ có thể đi Diện Bích hối lỗi.

Không được tự do như bọn hắn, canh cổng ít nhiều còn có người nói chuyện.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 427 : Cười Chết Ta Rồi


Tiến vào Minh Nguyệt Tông.

Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái.

Người của Minh Nguyệt Tông thật sự mạnh như thế ư?

Giữ cửa mà mạnh thành dạng này, luôn cảm thấy người đứng đầu một phái bình thường đều không nhất định là đối thủ của hai vị kia

Minh Nguyệt tông như thế, Hạo Thiên Tông chắc là cũng gần như vậy, khó trách sư phụ của Thượng An ngay cả cửa lớn đều không thể vào được.

Lúc này trời đã hơi sáng.

Giang Hạo nhìn xem bên trong Minh Nguyệt Tông, đạo uẩn vờn quanh, Tiên Hạc xoay quanh không trung.

Linh khí nồng đậm vượt xa Thiên Âm Tông.

Trước đó hắn cảm thấy Thiên Âm rất khá, nhưng so với nơi này, có vẻ hơi nghèo kiết hủ lậu.

Thiên Âm Tông căn bản là không thể nào so sánh được với nội tình của Minh Nguyệt Tông.

Tại chỗ của bọn hắn, không thấy nhiều đệ tử Luyện Thần, nhưng tại nơi này đệ tử Phản Hư có lẽ đều vô cùng phổ biến.

"Nơi này quả thật có chút không tầm thường." Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo một cái, nói:

"Ngươi lấy ngọc bội kia ở đâu ra?"

"Một vị tiền bối tặng, chính là người say rượu trên Tinh Hà trước đó." Giang Hạo đáp.

"Vậy ngươi không thuận thế ở lại chỗ này sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo lắc đầu.

Bản thân mình được coi trọng, phần lớn là do bài thơ kia.

Nguyên nhân chân chính là có Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh.

Làm cho đối phương coi trọng mấy phần, như thế bọn hắn mới có thể trao đổi bình đẳng với hắn.

Cho nên, nếu muốn dùng ngọc bội này để ở lại Minh Nguyệt tông thì Hồng Vũ Diệp không thể rời đi.

Mà hắn lại không thể rời khỏi Hồng Vũ Diệp, dù đi đâu cũng không khác nhau là bao.

Hơn nữa làm thế sẽ đắc tội Thiên Âm Tông, dù cho đi tới đông hay tây thì bọn hắn cũng sẽ giết tới.

Được không bù mất.

Qua một lúc sau, bọn hắn nghe thấy tiếng đọc sách.

Giang Hạo nhìn qua, phát hiện tại vị trí cách nơi này khá xa có thư sinh đang đọc sách vào sáng sớm.

Trên người bọn họ có chính khí.

"Đúng là không thể chịu nổi mất thư sinh này nữa, ngày ngày chỉ biết ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của chúng ta. Bọn hắn không thể đi đến chỗ xa hơn một chút để đọc sao?" Giọng nói của một vị tiên tử đột nhiên truyền đến.

Giang Hạo tò mò tới gần phía bên kia.

Hồng Vũ Diệp đi theo, dường như cũng muốn nhìn những thư sinh kia một chút.

Chỉ là càng đến gần, càng cảm thấy ghét bỏ người ta.

"Lại tới, lại tới, càng ngày càng lớn tiếng, sợ người khác không biết bọn hắn đang đọc sách vào sáng sớm vậy." Một thanh niên thở dài, nói:

"Mỗi ngày ta đều phải dậy vào lúc, nghe bọn hắn đọc sách. Ban đầu đúng là có chút ly kỳ, bây giờ thì rất ồn ào."

"Ta đã phản ánh với người của Minh Nguyệt Tông, thế nhưng bọn hắn hình như không có trả lời." Một vị tiên tử bất đắc dĩ nói.

"Tại sao lại không dùng trận pháp cách âm?" Giang Hạo hỏi.

"Không có cách nào khác, chính khí hạo nhiên quá mạnh, trận pháp bình thường căn bản vô dụng, hơn nữa ảnh hưởng của chuyện này cũng không lớn, không ai muốn tốn quá nhiều sức để bày trận. Nhưng mà đúng là vô cùng phiền phức, có vài người đã bắt đầu mắng chửi, thế nhưng những thư sinh này đều không nói tiếng nào." Thanh niên oán trách trả lời Giang Hạo.

"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.

Vậy đúng là không có biện pháp gì.

"Vậy tại sao lại không chuyển sang nơi khác?" Hắn hỏi.

"Ai chuyển? Bọn hắn hay là chúng ta?" Một vị tiên tử Nguyên Thần hỏi.

"Bọn hắn không chuyển, tại sao chúng ta phải đi? Bọn hắn có thể đọc sách, chúng ta có thể nói bọn hắn, xem ai chịu không được." Có người tức giận nói.

"Vậy sao? Xem ra oán khí của các ngươi đối với thư sinh của Thiên Văn Thư viện không nhỏ, nhưng mà hạo nhiên chính khí có thể gột rửa tà khí thiên địa. Nếu như dùng tâm nghe, vẫn là có chỗ tốt." Lúc này, một người trung niên đi tới.

Hắn chính là tiền bối của thư viện Thiên Văn, Thường Tự Tại, bởi vì nghe thấy có người oán khí không nhỏ, cho nên tới xem một chút.

Muốn nhìn xem có thể thuyết phục những người này hay không.

"Nói thì là như vậy, nhưng mà lần thứ nhất đã gột rửa xong, phía sau còn gột rửa cái gì nữa? Đó không phải là tìm phiền toái cho mình sao?" Có người đứng ra phản bác.

"An tâm lắng nghe, có thể hiểu rõ sách thánh hiền, cùng với tâm cảm ngộ thánh hiền." Thường Tự Tại phản bác lần nữa.

"Đó là thư sinh của thư viện, bốn phía thiên hạ cũng không phải là Thiên Văn thư viện. Cái gì mà tâm thánh hiền, có vài người chỉ có thể là Ma môn. Đây không phải là tự tìm đường chết sao?" Một vị tiên tử tức giận nói.

"Lão đạo, ngươi thật sự đúng là càng sống càng đi lùi, đạo thiên hạ cũng không chỉ có một Thiên Văn Thư viện. Mỗi người đều có con đường thuộc về mình, lý niệm của riêng mình. Nếu như Thiên Văn Thư viện bởi vì mình mạnh liền cho rằng mình đúng, vậy ngươi xem Hạo Thiên Tông là gì đây?" Một nam tử chất vấn.

Thường Tự Tại đứng tại chỗ, sau đó mỉm cười, phát hiện đúng là như thế.

Giang Hạo chỉ đứng lắng nghe, không có tham dự vào cuộc tranh luận.

Loại chuyện này không có gì hay để phân đúng sai cả.

Dù sao cũng không ai có khả năng phân ra.

Có người cho rằng đọc sách vào sáng sớm là chuyện bình thường, dù sao thiên hạ rộng lớn, trăm hoa đua nở, một nhà sao có thể độc đại?

"Vị đạo hữu này cũng cảm thấy đọc sách vào sáng sớm là quá đáng sao?" Thường Tự Tại hỏi Giang Hạo.

"Không có." Giang Hạo lắc đầu nhìn về phía thư sinh của thư viện Thiên Văn.

Tiếng đọc sách lanh lảnh khiến cho hắn nhớ ra cái gì đó.

Thường Tự Tại nghe vậy thì vui vẻ, cuối cùng cũng có người không nói xấu bọn họ.

Mà mấy người kia liền cảm thấy không phục, bọn hắn chất vấn: "Tại sao? Bởi vì ngươi cũng là người của Thiên Văn Thư viện? Hay là cũng như bọn hắn?"

Nhìn những người này chất vấn, Giang Hạo nhìn bọn hắn, chỉ chỉ bầu trời hơi sáng, nhẹ giọng nói:

"Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."

Thường Tự Tại vốn chỉ muốn nghe lý do đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Trong miệng vẫn luôn lặp lại câu nói kia của Giang Hạo.

"Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."

"Hay, hay, quá thay."

Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức muốn thỉnh giáo Giang Hạo vế sau của câu thơ này.

Nhưng mà ngẩng đầu nhìn lên lại không thấy đạo thân ảnh kia.

Người đâu?

Hắn nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy đạo thân ảnh kia.

Không có?

Đi đâu rồi?

Hắn vừa rồi bị chấn động, lại bỏ lỡ mất cơ hội kết giao.

"Các ngươi thấy người kia đi đâu không?" Thường Tự Tại hỏi thăm người bên cạnh.

Nhưng mà bọn hắn hình như cũng bị câu thơ này làm cho kinh ngạc.

Bọn hắn đều không nhìn thấy Giang Hạo đi về phía nào.

Thường Tự Tại tức đến nổ phổi, chỉ đành rời đi.

Hắn cần phải đi tìm người này.

Mà hai người Vạn Hưu đi dạo khắp nơi vừa lúc đi đến nơi này.

Bọn hắn cũng nghe nói có người mắng Thiên Văn Thư Viện, cho nên tới tham gia náo nhiệt.

"Đợi chút nữa ta mắng, ngươi ném mấy linh thạch rồi lớn tiếng khen hay. Người khác nhất định học theo ngươi, kiếm lời linh thạch, mời ngươi uống rượu." Vạn Hưu nói.

"Ngươi thật không biết xấu hổ." Tư Trình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói:

"Trừ khi đêm nay uống Hoa Thanh Nguyệt."

"Hoa Tửu đều được." Vạn Hưu cười nói.

Hai người nghe thấy tiếng đọc sách, nhanh chóng đi vào đám người, phát hiện những người này hình như không phải đang mắng người.

Bầu không khí không đúng cho lắm.

Vạn Hưu lập tức tìm người hỏi một câu.

"Tức giận? Không, ta không còn tức giận?"

"Tại sao?"

"Bởi vì: Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."

Nói xong, hắn lấy một quyển sách ra, dự định cảm thụ bầu không khí này một chút.

Vạn Hưu kinh ngạc: "Đây là thơ ngươi làm?"

"Không phải, là của một người không quen biết, không biết đã đi đâu." Người thanh niên kia nói.

Sau đó, Vạn Hưu hỏi thăm dáng vẻ của đối phương.

Bình thường không có gì lạ, đi cùng là một nữ tử bình thường không có gì lạ.

Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ viên mãn.

Vạn Hưu ngẩn người.

Mà Tư Trình lại đột nhiên cười ha ha:

"Ngươi lại bị lừa, hắn nói hắn đã còn không nhớ rõ, hiện tại đảo mắt lại tới một câu. Đó chính là đang lừa dối ngươi, ha ha ha ha! Cười chết ta rồi."

Tư Trình ôm bụng cười.

Vạn Hưu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy có một cái hồ lớn liền lập tức đá người xuống.

Bịch một tiếng, Tư Trình bắt đầu cầu cứu.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 428 : Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga


Minh Nguyệt Tông.

Trên một con đường núi có chút nhỏ hẹp.

Thềm đá nơi này mang theo đạo uẩn, giống như là đang hun đúc cho tiên khí trở nên bất phàm, hơn nữa mỗi một bước đều mang đến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn.

Bước đi mà tâm đều bình tĩnh hơn rất nhiều.

Bụi hoa xung quanh lại càng bất phàm, khí tức tương hỗ, linh khí lưu chuyển lặp đi lặp lại.

Thường xuyên có Tiên Hạc bay vút qua.

Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp sóng vai mà đi, bước trên thềm đá.

"Câu thơ vừa rồi cũng là phụ thân ngươi dạy ngươi?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, khi còn bé nghe phụ thân nói." Giang Hạo gật đầu.

Đúng là như vậy, chỉ là không phải là phụ thân bên này.

"Rất hay sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Không phải là rất hay, chỉ là sẽ mang tới một ít cảm xúc đối với một số thư sinh, mà người tu hành thì sẽ cảm thấy là giả bộ, thậm chí là không hiểu được." Giang Hạo đáp.

Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn người bên cạnh: "Ngươi không để ý?"

Giang Hạo gật đầu, cũng không nhiều lời.

Ngàn người ngàn mặt, hắn chỉ cần trụ vững bản tâm là được.

Thời gian dần trôi, tu vi của hắn sẽ càng ngày càng cao, tuổi thọ cũng sẽ càng ngày càng dài.

Sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều người.

Có người chỉ là gặp thoáng qua, có người chỉ là gặp mặt một lần.

Mà những người này sẽ thường xuyên oán ngươi, nói ngươi chỉ vì một câu của ngươi.

Cần phải để ý đến bọn hắn sao?

Chỉ là khách qua đường, thoảng qua như mây khói mà thôi.

Loại người này biết rất nhiều, bọn hắn sẽ sẽ thành xương khô chôn vùi theo thời gian.

Nếu có thể liếc mắt nhìn tới kết cục của bọn hắn thì cần để ý cái gì chứ?

Chuyện mình cần làm chính là nghịch dòng mà lên, đứng ở phía trên vô số xương khô.

Không trở thành một trong những xương khô kia.

Tiếng bước chân vang lên, Hồng Vũ Diệp tiếp tục đi về phía mỏm núi.

Trên đường đi, nàng lại cười nói:

"Nếu có người vẫn muốn tìm ngươi làm thơ thì sao?"

"Vãn bối thật sự không biết." Giang Hạo cười khổ nói.

Hồng Vũ Diệp không lên tiếng nữa, chỉ là đi từng bước một lên trên thềm đá.

Giang Hạo đi song song.

Trong chốc lát.

Bọn hắn đi tới bên trên ngọn núi, nơi này hình như là một chỗ tu luyện thuật pháp.

Có không ít người đang cùng nhau nghiên cứu thảo luận.

Loại hoàn cảnh tu luyện này chính là một loại trợ lực đối với không ít người.

Giang Hạo quan sát bốn phía, tầm mắt đặt ở một chỗ hẻo lánh.

Là Sở Xuyên đang tu luyện.

Mặc dù hắn đã Trúc Cơ, nhưng cũng không dừng việc tu luyện, hình như muốn trở nên càng mạnh.

Lúc này, có mấy người đi về phía Sở Xuyên, chuyện này khiến Giang Hạo tò mò.

Bắt đầu quan tâm về phía bên kia.

Lúc này, Sở Xuyên đang tu luyện quyền pháp cũng nhìn thấy có người đi tới.

Ba nam hai nữ.

Hắn dừng việc tu luyện lại, nhìn năm người.

"Ngươi chính là Sở Xuyên?" Vị nam tử cầm đầu có chút ghét bỏ mà hỏi.

"Đạo hữu là?" Sở Xuyên khách khí nói.

"Nghe nói ngươi là đồng hương của Sở Tiệp sư muội?" Dư Sa cười lạnh nói:

"Với bộ dạng nghèo kiết xác này của ngươi, không phải là muốn lừa gạt linh thạch của Sở Tiệp sư muội đó chứ? Tuổi nàng còn nhỏ, không rành thế sự, loại người như ngươi có ý định gì, chúng ta lại không biết sao?"

Sở Xuyên nhướng mày, lạnh lùng nói:

"Ta có ý định gì rồi?"

"Ý định gì, ngươi không phải là tự mình biết rồi sao?" Dư Sa cất bước đi đến bên cạnh Sở Xuyên, khí tức trên người hắn khuếch tán.

Trong nháy mắt khí tức cường đại đặt ở trên người Sở Xuyên.

"Ngươi đừng có mà cho rằng mình còn trẻ như vậy mà Trúc Cơ là một chuyện rất lợi hại?" Dư Sa cười lạnh nói:

"Nhìn bộ dáng này của ngươi chính là một lòng tăng cao tu vi, các phương diện khác đều rối tinh rối mù. Ngàn dặm xa xôi tới đây lại chỉ để gặp đồng hương, nói ra chính ngươi cũng không tin tưởng nổi mà đúng không? Ah ~ Ngươi sẽ không phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga đó chứ?"

Sở Xuyên có chút tức giận mà nhìn về phía người trước mắt, giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Chẳng qua là vào lúc này, tay Dư Sa khoác lên trên bả vai hắn, trong lúc nhất thời lực lượng của hắn bị áp chế.

"Bị ta nói trúng rồi? Thẹn quá hoá giận?" Dư Sa chế giễu nói:

"Ngươi không soi gương xem, nhìn một bản thân mình là cái dạng gì, ngươi cho rằng Sở Tiệp sư muội là ai? Là hòn ngọc quý trên tay Minh Nguyệt Tông, là trăng sáng trên cao, ngươi thì tính là cái gì? Cũng xứng tới gần nàng?"

"Vậy ngươi tính là thứ gì?" Sở Xuyên hỏi lại.

"Nông thôn dã phu, không cần chọc giận ta. Chờ đến đại hội luận đạo, ta sẽ thỉnh cầu áp chế tu vi đánh với ngươi một trận, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ cái gì là tuyệt vọng, cũng sẽ hiểu rõ mình chẳng là cái gì." Dư Sa châm chọc nói.

Nói xong mấy cây này, Kim Sa thu khí tức, quay đầu rời đi.

Lúc này, vị tiên tử phía sau nhìn Sở Xuyên, có ý tốt hỏi một câu:

"Tông môn các ngươi một tháng cho bao nhiêu linh thạch?"

Sở Xuyên nhìn thiếu nữ trước mắt, có chút không hiểu, ánh mắt của đối phương mang theo một chút linh động, nhu thuận đáng yêu.

Chỉ là hắn nói không nên lời đối với vấn đề này.

Đành phải giữ yên lặng.

Thiếu nữ bất đắc dĩ, quay người rời đi.

Năm người Minh Nguyệt Tông rời đi, người xung quanh liền bắt đầu chỉ trỏ.

Dường như là đang chế giễu, lại giống như là muốn xem kịch vui.

Cuối cùng, Sở Xuyên trở lại vị trí trước kia, tiếp tục tu luyện.

Trong mắt hắn mang theo lửa giận, quyền pháp lẫm liệt hơn trước đó nhiều.

Loại nhục nhã khi bị chèn ép này không chỉ không khiến hắn suy sụp, ngược lại còn kích phát khát vọng trong nội tâm của hắn.

Giang Hạo nhìn đối phương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không có trực tiếp xảy ra xung đột là được.

Bởi vì nếu như xảy ra xung đột, khuất nhục mà Sở Xuyên phải tiếp nhận sẽ gấp mấy lần hiện tại.

Thậm chí trong mắt người khác thì chẳng khác gì chó nhà có tang.

Như thế, có thể làm cho hắn mạnh lên càng nhanh, thế nhưng nội tâm sẽt bị thôn phệ đôi chút.

Cuối cùng hắn không còn là hắn nữa.

"Hạt giống không tệ." Hồng Vũ Diệp nói.

"Là không tệ, chỉ sợ không khắc chế được mình, dẫn tới họa sát thân." Giang Hạo nói khẽ.

Nhưng mà nơi này là Minh Nguyệt Tông, hết sức thích hợp với Sở Xuyên.

Bởi vì Sở Tiệp, nhất định sẽ có người nhằm vào hắn, mà những người kia cũng không dám hạ sát thủ thật.

Thứ nhất là bởi vì Sở Tiệp, thứ hai là nơi này là Tiên môn.

Tiên môn chung quy vẫn là Tiên môn, không thể tùy ý chém giết khách đến thăm được.

Người vừa rồi hoàn toàn không có ý động thủ, hắn cũng cần tìm lý do hợp lý để động thủ.

Mà đại hội luận đạo chính là cơ hội.

"Ngươi dạy thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Tàng khí tại thân, tùy thời mà động." Giang Hạo trả lời.

“Giống như ngươi khi đối mặt với ta?" Hồng Vũ Diệp cười như không cười nói.

Trong lòng Giang Hạo run lên, vội vàng nói:

"Vãn bối không dám."

Hồng Vũ Diệp cười ha ha.

Cũng không hỏi nhiều.

Mà là đi về phía không người.

---

Thiếu nữ đi theo đám người Dư Sa rời đi cũng không đi tới chỗ khác cùng bọn hắn, mà là đi tìm người Thiên Âm Tông, sau đó đi vào một lầu các.

Nơi này có ánh trăng phù chiếu, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, có đạo uẩn vờn quanh, sao trời làm bạn.

Giống như Tiên cảnh.

Nơi này là chỗ ở của một mình Sở Tiệp.

"Sở Tiệp sư muội." Thiếu nữ Đào Vân kêu lên.

Cửa lớn mở ra, một bạch y thiếu nữ xuất hiện, lúc nàng đi ra có tinh quang quay quanh.

"Đào Vân sư tỷ tìm ta?" Sở Tiệp cười nói.

"Đúng thế." Đào Vân gật đầu.

Lúc này nàng nhìn thấy trâm cài tóc trên đầu Sở Tiệp.

"Cái này là đồng hương ngươi tặng cho ngươi sao?" Đào Vân hỏi.

"Ừm." Sở Tiệp gật đầu nói:

"Ta lo lắng hắn không có linh thạch, cũng không dám đi mua pháp bảo, cái này chỉ là trang trí, không đắt."

"Không đắt sao?" Đào Vân vốn có lời muốn nói, nhưng sau khi nghe câu không đắt thì trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.

Thật ra năm trăm đúng là không đắt.

Thế nhưng…

Chỉ là đối với mấy người như nàng mà thôi.

Do dự một chút, nàng mới nói: "Sở Tiệp sư muội, ngươi nói xem, có khi nào năm trăm linh thạch kia thật ra là một con số vô cùng lớn đối với đồng hương kia của ngươi hay không?"

"Không thể nào?" Sở Tiệp suy tư một lúc rồi nói:

"Sư huynh sư tỷ mua thứ gì đều cần mấy ngàn, thậm chí là nhiều hơn. Năm sáu trăm linh thạch đều không đủ cho bọn hắn mua thứ gì cả."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 429 : Tước Đoạt Khí Vận


Đào Vân nghe xong thì trầm mặc.

Lúc này, nàng đã đi vào trong sân của Sở Tiệp.

Sau khi ngồi xuống, nàng mới sắp xếp lại lời nói để nói chuyện:

"Sư muội, quan hệ của ngươi và đồng hương rất tốt sao?"

"Khi còn bé rất tốt, thế nhưng gần đây gặp mặt cảm giác… cảm giác có một loại ngăn cách." Sở Tiệp nói rõ.

"Vậy hắn tặng đồ cho ngươi, là muốn mang gánh nặng đến cho hắn sao?" Đào Vân hỏi.

"Dĩ nhiên là không." Sở Tiệp lập tức nói.

"Vậy sư muội nghe ta phân tích giúp ngươi." Đào Vân bắt đầu hỏi:

"Sư muội biết tông môn của đồng hương ngươi là gì không?"

"Nghe nói là Ma Môn." Sở Tiệp nói.

"Đúng vậy, Thiên Âm Tông, một tông môn vắng vẻ phía Nam, được xưng là Ma Môn. Thực lực của bọn hắn thật ra không yếu, thế nhưng sau khi tông môn mở rộng chỉ có mấy chục năm nội tình. Tông môn như này căn bản là không thể nào so sánh với Minh Nguyệt Tông chúng ta được." Đào Vân tiên tử vừa nói vừa hỏi một vấn đề:

"Như vậy tại một tông môn như này, ngay từ đầu thân là đệ tử ngoại môn, sẽ có bao nhiêu linh thạch đây? Thiên Âm Tông khác với tông môn chúng ta, bọn hắn là sau khi Trúc Cơ mới có thể trở thành đệ tử nội môn. Người đồng hương kia của ngươi chắc là mới tiến vào Trúc Cơ không bao lâu, nói cách khác, hắn mới trở thành Trúc Cơ trong một hai năm này."

"Sẽ có bao nhiêu linh thạch?" Sở Tiệp giống như nghĩ tới điều gì, có chút để ý mà hỏi.

Nhưng mà đáp án vượt xa suy nghĩ của nàng.

Đào Vân tiên tử duỗi ra một ngón tay, nói ra đáp án:

"Một khối. Đệ tử ngoại môn ngay từ đầu chỉ có một khối, mà Trúc Cơ sơ kỳ là hai mươi khối. Cho dù là hai mươi khối, năm sáu trăm linh thạch, hắn cần phải không ăn không uống mấy năm, đừng nói đến việc có tu sĩ nào mà không cần pháp bảo đan dược, phù triện? Ngươi nói xem, hắn cần tích bao lâu mới đủ năm sáu trăm đây? Hắn mới Trúc Cơ được bao lâu, lấy ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy?"

Nghe được kết luận, Sở Tiệp ngây ngốc tại chỗ.

Nàng có chút khó có thể tin nổi.

"Ta, ta không biết."

Nàng đứng lên, muốn đi tìm Sở Xuyên.

Nhưng nàng lại lập tức ngồi xuống: "Ta không đi được, sư phụ nói ta chỉ có thể đi gặp một lần, lần sau cần chờ Trúc Cơ thành công.”

Nàng chợt nhìn về phía Đào Vân: "Sư tỷ, ngươi đi nói giúp ta một chút, ta thật sự không biết."

---

Giang Hạo đi dạo trong Minh Nguyệt Tông, hắn muốn nhìn xem nơi nào có đệ tử của Hạo Thiên Tông.

Từ đó biết được thực lực của Hạo Thiên Tông mạnh bao nhiêu.

Nhưng mà hắn có chút tò mò, đến lúc đó không biết Liễu Tinh Thần có bị người của Hạo Thiên Tông nhận ra hay không.

Nếu như nhận ra sẽ như thế nào.

Thời gian đã qua gần hai năm, không biết tàn hồn trên người hắn thế nào rồi.

Không thấy Liễu Tinh Thần, hắn không thể suy đoán tình huống.

Cả ngày, hắn đều đi theo Hồng Vũ Diệp xem xét bốn phía, chẳng có mục đích gì.

Mãi đến lúc chạng vạng tối, Hồng Vũ Diệp mới đi ra khỏi Minh Nguyệt Tông.

Sau đó, bọn hắn trở lại quán trọ.

"Hai ngày này đừng tới quấy rầy ta."

Sau khi để lại một câu như vậy, Hồng Vũ Diệp liền trở về gian phòng của mình.

Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này.

Ngày mai có thể tiếp tục đi bày quầy bán hàng.

Nếu như dư thời gian, có thể chế phù hoặc là tu luyện.

Bây giờ hắn đã là Luyện Thần trung kỳ, theo lý thuyết thì có thể học tập thức thứ tư của Thiên Đao rồi.

Cũng có thể thuật pháp của Hồng Mông Tâm Kinh một chút.

Mấy ngày sau đó, Giang Hạo không ra ngoài bán hết đống đồ trên người thì chính là lĩnh hội thức thứ tư của Thiên Đao, thuận tiện củng cố ba thức đầu.

Hắn cũng lấy Vô Danh Bí Tịch ra lĩnh hội, còn có Hòa Quang Đồng Trần.

Đều có một chút minh ngộ.

Minh Nguyệt Tông là chỗ lớn, thế nhưng luôn gặp phải một số người mình không muốn gặp.

Ví dụ như mấy người Vạn Hưu.

Ngày thứ ba bày quầy bán hàng liền bị bọn hắn tìm được.

Còn hỏi hắn có nhớ bài thơ nào khác hay không.

Giang Hạo chỉ có thể lắc đầu, bởi vì là thời gian quá lâu nên nhớ không rõ ràng cho lắm.

Sau đó, bọn hắn bắt đầu hỏi về phụ thân hắn.

Chuyện này khiến Giang Hạo có chút không chống đỡ được.

Đại tiền bối như này mà không cẩn thận chút nào sao?

Nhất là khi hắn ra luôn đều luôn cảm thấy bị nhìn chằm chằm, không cần nghĩ cũng biết là bọn hắn.

Vì tránh né hai người kia, hắn lựa chọn không ra ngoài.

Cũng may đồ vật đều đã bán hết.

An tâm tu luyện là được.

Thời gian còn nửa tháng, hắn muốn lĩnh hội thuật pháp trước.

Nhất là Vô Danh Bí Tịch.

Luôn cảm thấy nhận thức càng sâu, càng nhiều thì sẽ chưởng khống được lực lượng.

Từ thô ráp đến rất nhỏ, lại đến vô cùng bé nhỏ.

Càng lĩnh hội, càng có thể cảm nhận được lực lượng của thân thể, từ đó khống chế lực lượng.

Nhưng mà so với Tự Bạch lúc trước thì chênh lệch vẫn còn rất lớn.

Không vội, từ từ sẽ đến.

Chỉ là nửa tháng qua rồi, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa đi ra, không biết đang làm cái gì.

Mà hắn cũng thành công hiểu rõ thức thứ tư của Thiên Đao.

Thức này tên là Vô Hối.

Thẳng tiến không lùi, không lưu đường lui, không sợ hãi.

Một đao này càng dũng cảm, uy lực thi triển ra sẽ càng lớn.

Mà sau khi dùng một chiêu này, có lẽ sẽ lâm vào chướng ngại trong thời gian ngắn, không thể dùng đao.

Xuất đao không hối hận.

Nếu như không màng sống chết, một đao này sẽ uy lực kinh người.

Có thoát lực hay không đều được quyết định bởi uy lực phóng ra.

Nếu như vượt xa sức mạnh hiện có thì sẽ thoát lực, nếu như là bình thường không có gì lạ, vậy sẽ không có ảnh hưởng gì.

"Một đao này chủ yếu xem tâm cảnh, phải có tâm cảnh tìm đường sống trong chỗ chết, như thế mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất."

Giang Hạo cảm thấy một đao này không thích hợp với hắn.

Dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không để cho chính mình lâm vào tuyệt cảnh như thế, cho dù là tuyệt cảnh thì hắn cũng sẽ giữ lại thực lực, tìm kiếm cơ hội.

Mà không phải là cứng đối cứng.

Nếu quả như thật không có bất kỳ biện pháp nào thì mới sẽ dùng đến.

Thế nhưng hắn sẽ tránh cho loại chuyện này xảy ra.

Cho nên, lúc bình thường muốn phát huy ra uy lực của một đao này chắc chắn là chuyện không thể nào.

"Cũng có thể sửa đổi một chút, giao cho Sở Xuyên nhìn một chút, hắn rất thích hợp."

Sở Xuyên là người càng đánh càng mạnh, con đường của hắn tuyệt đối sẽ không bằng phẳng, hết sức thích hợp với ý cảnh của một đao này.

Chỉ là Thiên Đao vốn là đao pháp cực kỳ lợi hại, mà hắn cũng chưa hoàn toàn lĩnh hội được.

Muốn sửa đổi cũng quá khó.

Chỉ có thể đợi đến sau này hãy nói.

Giang Hạo cất đồ, đi xuống dưới quán trọ ăn chút gì đó.

Lúc này, một số người của bàn bên cạnh đang thảo luận cái gì đó.

"Các ngươi có nghe nói về một tin đồn hay không." Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.

Giang Hạo uống trà, thuận thế nghe ngóng xem là tin đồn gì.

"Là tin đồn gì?" Một vị nam tử trẻ tuổi hỏi.

"Nghe nói lần này Minh Nguyệt Tông mời nhiều tu sĩ như thế cũng là vì một chuyện." Nam tử trung niên nhìn xung quanh một chút, thận trọng nói:

"Nói là vì tước đoạt khí vận của người đến luận đạo, từ đó giúp một vị đệ tử thiên tài Trúc Cơ. Trở thành Trúc Cơ độc nhất vô nhị."

"Tước đoạt khí vận? Thật hay giả thế?" Một thiếu nữ ngồi cùng bàn không dám tin.

"Không lửa sao có khói, hơn nữa Minh Nguyệt Tông hình như vẫn chưa đưa ra câu trả lời, cho dù không phải thật sự tước đoạt, có lẽ cũng sẽ tổn hại khí vận." Nam tử trung niên nói.

"Giả đi, Minh Nguyệt Tông là tông môn gì, làm sao đến mức này? Hơn nữa người của Hạo Thiên Tông cũng tới, Sơn Hải Kiếm Tông, Thiên Văn Thư Viện, bọn hắn đều đã tới." Nam tử trẻ tuổi không tin.

"Vậy có khả năng là bọn hắn muốn liên hợp lại để thu hoạch khí vận của chúng ta hay không?" Nam tử trung niên hỏi.

"Ta vẫn là không tin." Nam tử trẻ tuổi nói.

Giang Hạo nghe xong, trong lòng có chút cảm khái.

Bắt đầu.

Những tin đồn này về sau sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Thiên Đạo Trúc Cơ.

Nếu như quả thật đến một bước này, Thượng An Đạo nhân sẽ tới.

Không biết sau đó Minh Nguyệt Tông sẽ sắp xếp như thế nào.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back