Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 560 : Thế Mà Bị Giết


Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Bản thân mình đúng là thủ vệ, thân phận địa vị cũng không cao. Nếu như đắc tội với một số người được mời thì sẽ có ảnh hưởng to lớn.

Nhưng cứ thả người đi như vậy, một khi xảy ra chuyện, như vậy vấn đề sẽ rơi xuống trên đầu hắn. Nhưng nếu như đối phương thật sự có lai lịch thì cũng là phiền toái lớn.

"Đạo hữu là được mạch nào mời đến?" Giang Hạo khách khí nói:

"Ta có thể đưa tin cho đạo hữu, để bọn hắn đi ra đón người."

"Làm sao? Ngươi không tin?" Trong ánh mắt của nam tử lộ ra vẻ khinh thường:

"Ta có thể đi đến chỗ này, không phải đã nói rõ tất cả rồi sao?"

"Nhưng mà muốn đi qua chỗ này cần tín vật." Giang Hạo nói.

Hắn cũng không muốn quản, ai biết được ngày hôm nay lại là hắn. Loại người này là khó dây dưa nhất, trực tiếp đưa tín vật lên không tốt sao? Nếu như không có thì tìm đồng môn ra đón không phải cũng được sao?

Nếu không thì cũng nói xem là người của mạch nào, bản thân mình cũng có thể gọi người đến, thuận thế đẩy trách nhiệm qua. Nhưng mà người này lại không hề làm gì, cũng không nói gì, chỉ hỏi ngươi có tin hay không.

"Có phải là bất kỳ người nào tiến vào cũng đều cần tín vật hay không?" Mộ Dung Kinh chất vấn:

"Nếu như đạo lữ của Trưởng lão Chưởng giáo các ngươi là người của những tông môn khác, các ngươi cũng ngăn cản đòi xem tin vật sao? Nói trắng ra là, còn không phải là cúi đầu khom lưng để cho người ta tiến vào."

Giang Hạo nhìn đối phương, không rõ tại sao người này lại có suy nghĩ như vậy.

Là muốn tới Thiên m Tông để thể hiện sự ưu việt của mình sao?

Đạo lữ của Trưởng lão Chưởng giáo dù sao cũng là người phía trên Phản Hư, ai dám ngăn cản loại người này? Một Kim Đan thì lấy gì so cùng bọn hắn?

Nếu như người trước mắt là một vị cường giả thành tiên, Giang Hạo sẽ chỉ hỏi nhiều một câu, sau đó liền nhường đường. Không chỉ là thành tiên, chỉ cần là người vượt qua Kim Đan thì phần lớn hắn đều tránh tiếp xúc một chút. Đây là chuyện không có cách nào khác.

Thế nhưng đối phương Kim Đan sơ kỳ, hắn không có cách nào lui lại.

"Nếu không đạo hữu có thể thử liên hệ với người trong trong môn, nếu như không tiện thì có thể nói tên, tại hạ sẽ hỗ trợ liên hệ." Giang Hạo nói.

"Mặt mũi của ngươi rất lớn sao?" Mộ Dung Kinh châm chọc nói.

Giang Hạo yên lặng, cũng không mở miệng.

"Ngươi là quyết tâm không cho ta tiến vào?" Mộ Dung Kinh lại hỏi.

Giang Hạo chỉ nói đây là việc nằm trong phận sự.

Chỉ là không đợi được bao lâu, nơi xa có hai người bay tới. Một người mặc phục sứ của Huyền Thiên Tông, một người mặc phục sức của Thiên m Tông.

Hai người đều có dáng vẻ thanh niên, thực lực vô cùng mạnh, đều là Luyện Thần.

"Mộ Dung sư đệ, sao ngươi còn ở bên ngoài?" Vị cường giả của Huyền Thiên Tông hỏi.

"Ta cũng muốn đi vào, đáng tiếc có người cầm lông gà làm lệnh tiễn." Mộ Dung Kinh liếc về phía Giang Hạo.

Lúc này, những người khác cũng nhìn sang. Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể giải thích là không có tín vật.

"Ta mang vào." Lúc này, vị Luyện Thần của Thiên m Tông mở miệng nói. Nghe vậy, Giang Hạo chỉ có thể tránh ra.

"Làm sao, không tiếp tục đòi tín vật nữa à?" Mộ Dung Kinh chất vấn:

"Ngươi mà cũng muốn cản ta đi vào."

Giang Hạo không nói lời nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi. Sau đó, hắn trở lại vị trí của mình, tiếp tục chờ đợi đám người tiếp theo.

Mấy người Nam Dư Thư bên cạnh cũng đã tỉnh lại, thấy hai vị cường giả tới, đương nhiên cũng không dám tùy ý mở miệng. Chỉ chỉ có thể nhìn Giang Hạo bị trào phúng.

---

Trong đêm.

Mấy người Huyền Thiên Tông tụ tập cùng một chỗ. Bọn hắn dường như đều có chút bất mãn đối với người giữ cửa.

"Tính tình của thủ vệ Thiên m Tông hình như đều rất lớn."

"Đúng vậy, trước đó còn không cho ta tiến vào, đây là thái độ đối đãi với khách nhân sao?"

Mấy người nói xong, Mộ Dung Kinh đột nhiên mở miệng nói:

"Tính tình rất lớn sao? Ở trước mặt La sư huynh, ta cũng không có thấy hắn mở miệng."

"Sư huynh nói người nào?" Một vị nữ tử bên cạnh hỏi.

"Vị Kim đan sơ kỳ kia, không biết tên là gì." Mộ Dung Kinh nói.

"Tên là Giang Hạo, ta biết, ta còn biết hắn ở đâu, có cần đi qua giáo huấn hắn một trận hay không?" Một vị tiên tử mở to hai mắt, nói.

Khóe mắt nàng có một nốt ruồi, tựa hồ chỉ là đơn thuần muốn chơi đùa.

"Làm sao ngươi biết được hắn ở ở đâu?" Một vị tiên tử khác nói.

"Đừng quản những thứ này, muốn đi hay không, ngày mai lại đi ra ngoài kia, xem hắn còn dám hung hăng càn quấy hay không." Nữ tử khóe mắt có nốt ruồi nói.

"Chỉ là giáo huấn thôi sao? Quá khách khí. Nơi này là Ma Môn, xảy ra chút chuyện nghiêm trọng cũng là chuyện đương nhiên, chờ sau đó ta đi đập nát miệng của hắn, trọng thương tu vi của hắn, xem hắn còn dám mạnh miệng hay không." Mộ Dung Kinh cười lạnh, nói.

"Người người đều có thể tru diệt người trong ma đạo." Nữ tử khóe mắt mang nốt ruồi ủng hộ.

Một số người khác lại có chút lo lắng.

"Như này hình như không được tốt cho lắm?"

Chỉ là giọng nói quá nhỏ, bị dìm đi.

"Vậy bây giờ xuất phát, tiểu sư muội dẫn đường." Khóe miệng Mộ Dung Kinh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Một nhóm mấy người dự định xuất phát trừ ma vệ đạo.

Chỉ là bọn hắn còn chưa nhích người, một bóng đột nhiên người hạ xuống.

Đứng ngay trước mặt Mộ Dung Kinh, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém ra một đao.

Ma m Trảm.

Ầm ầm!

Mộ Dung Kinh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một đao chém mất mạng, máu vẩy tại chỗ.

Những người khác sững sờ tại chỗ.

Lúc bọn hắn kịp phản ứng lại, người kia đã mang trữ vật pháp bảo và bảo vật trên người Mộ Dung Kinh đi.
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 561 : Chủ Nhân, Nó Biết Chữ


Một con thỏ nắm một con cá, khiến cho Giang Hạo cảm thấy quái dị.

Nhưng mà con thỏ này là Kim Đan Đại Yêu, nghĩ như vậy liền cảm thấy bình thường. Nhìn cá trắm đen há hốc mồm, Giang Hạo có chút im lặng.

Hắn đã dùng giám định.

Tạm thời không biết cá trắm đen muốn nói gì, cần chờ qua một chút thời gian. Do dự một lát, Giang Hạo nói với cá trắm đen:

"Ngươi nói ra suy nghĩ của mình?"

Cá trắm đen trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Không nói gì.

Trong lúc nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Chủ nhân, các ngươi đang làm gì thế?" Con thỏ vừa chuyển vòng cổ vừa hỏi.

Giang Hạo yên lặng một lát, sau đó hướng về phía bờ sông: "Đi, thả cá về."

Có lẽ ở trong nước có thể nói chuyện.

Phù phù!

Cá trắm đen bị ném vào trong sông. Lúc này nó khoan khoái di chuyển, chợt bắt đầu phun bong bóng.

Bong bóng này được xếp theo quy luật.

Chỉ là nó lập tức bị dòng nước tách ra.

Cá trắm đen vốn đang khoan khái bỗng bắt đầu lo lắng, dường như có chút ngoài dự liệu.

Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng phất tay, nước sông xung quanh cá trắm đen ngừng lưu động, giống như bị tách riêng ra từ trong sông. Thấy thế, cá trắm đen mới bắt đầu vui vẻ phun bong bóng.

Không bao lâu sau, số chút bong bóng này liền hợp lại thành một câu.

" n nhân, muốn cái gì?"

Giang Hạo nheo mắt, trầm mặc rất lâu.

Sao cảm giác như đối phương cảm thấy mình đang thừng muốn thù lao vậy?

Trước đó mình đã nói với cá trắm đen như nào?

Hỏi thăm nội dung Thương Uyên Long Châu, muốn thù lao gì có thể nói rõ. Tại sao đối phương lại hắn muốn cái gì?

Giang Hạo không khỏi cảm khái, linh trí của cá này có chút thấp.

Hắn thở dài, hắn để cá truyền một câu đi qua, nói là hắn không muốn thù lao.

Cứ truyền câu này trước đã, sau đó sẽ chậm rãi truyền tin.

Nếu không sẽ dễ xảy ra vấn đề.

Giang Hạo khôi phục nước sông, liền để cá trắm đen rời đi.

Con thỏ trầm mặc chốc lát rồi nói:

"Chủ nhân, nó biết chữ."

"Ngươi không biết chữ sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

"Những cái kia đều là bạn bè trên đường, đều biết danh tiếng của Thỏ gia ta, cũng cho Thỏ gia ta một chút tình mọn." Con thỏ cầm vòng cổ, nói.

Vậy chính là không biết chữ? Giang Hạo liếc mắt nhìn nó, cũng không nói thêm cái gì.

Theo lý thuyết đây là một vị Kim Đan Đại Yêu, không có lý do gì mà không biết chữ.

Sau khi vẽ một chút phù ở trong sân, Giang Hạo mới rời khỏi chỗ ở đi tới sơn môn. Chỉ là trước khi đi, hắn có hỏi tình huống của Lâm Tri.

Con thỏ nói với vẻ không thèm để ý: "Ta để hắn đi đào quáng rồi."

"Đào quáng?" Giang Hạo kinh ngạc.

"Đúng, đi quặng mỏ, nơi đó nhiều người đánh hắn hơn, có thể tăng năng lực bị đánh lên." Con thỏ nói.

Giang Hạo yên lặng một lát.

Cuối cùng cũng không hỏi ngươi tiễn hắn đi như thế nào.

Đáp án nhận được chắc là bạn bè trên đường nể tình. Chuyện này thật sự có khả năng, hắn cũng có thể đưa Lâm Tri đi đào quáng.

Nhưng mà mình thì không đi được, cần sư phụ sư huynh điều động hoặc là nhiệm vụ tông môn.

Bản thân mình đi sẽ dễ kéo Hồng Vũ Diệp theo.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo đang đợi tin tức, bởi vì Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ không tiếp nhận như vậy.

Chết một người tương đối quan trọng, nhất định sẽ tìm người đội nồi.

Người Chấp Pháp Phong chắc là cũng phải bàn giao. Nếu không trao đổi không thành sẽ dễ dàng dẫn phát đại chiến.

Nhất là Thiên m Tông không muốn làm to chuyện, có thể tu dưỡng thì sẽ tận lực tu dưỡng.

Chỉ là trời vừa có chút sáng lên, Giang Hạo không đợi được người Chấp Pháp Đường tới đã chờ được người của Huyền Thiên Tông. Một đạo kiếm quang tới từ bầu trời.

Mang theo một chút tức giận.

"Yêu nhân, nhận lấy cái chết!" Hào quang nở rộ, khí tức phun trào lao thẳng đến Giang Hạo.

Đối mặt với công kích bất thình lình, đám người Nam Dư Thư có chút ngoài ý muốn.

Căn bản không rõ tại sao đối phương lại ra tay.

Mà trong lòng Giang Hạo thì hiểu rõ, lại chỉ có thể giả bộ như hồ đồ. Nhưng dù cho hồ đồ, cũng không thể mặc người chém giết.

Keng!

Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Ma m Trảm.

Ầm ầm!

Đao và kiếm va chạm, lực lượng triệt tiêu lẫn nhau.

Lực trùng kích to lớn khiến cho hắn lui lại một chút.

Lúc này, hắn thấy rõ người tới.

Là một vị nam tử trẻ tuổi, hắn đứng lơ lửng trên không, quanh thân có ánh sáng thuật pháp, khí thế lẫm liệt.

Trong ánh mắt mang theo tức giận và không cam lòng, cầm kiếm phía trước, nhìn như có thể phát động công kích bất cứ lúc nào.

Kim Đan sơ kỳ.

Thấy thế, Giang Hạo liền biết đây là một vị đệ tử tương đối xúc động, chỉ là không ai ngăn cản khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

"Ma m Trảm, quả nhiên là ngươi." Đối phương nói với vẻ chắc chắn.

"Đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ đã có hiểu lầm?" Giang Hạo khách khí nói.

"Hiểu lầm? Ma đạo tặc nhân, hôm nay ta sẽ báo thù vì Mộ Dung sư đệ." Người tới nổi giận nói.

Giọng nói hắn hùng hậu, mang theo sức hút, hắn chợt nhìn về người tới phía sau rồi nói:

"Chư vị sư đệ sư muội, theo ta bắt yêu nhân đền tội."

Tổng cộng có sáu người tới.

Yếu nhất cũng là Trúc Cơ viên mãn, sáu người bọn hắn lên tiếng rồi đứng ở phía sau lưng người tới đầu tiên. Từng người cầm trường kiếm trong tay, trong lúc nhất thời thất kiếm liên hợp, tạo thành pháp trận công kích.

Khí tức cường đại bùng nổ, kiếm chỉ vào Giang Hạo.

Đối mặt với sức mạnh công kích như thế, người kia nhăn mày.

Khó có thể tin nổi, bọn hắn lại xúc động như thế, chỉ dựa vào một Ma m Trảm đã có thể giết người. Thật sự không coi mình là người ngoài.

Nhưng mà hắn cũng không dám khinh thường công kích bực này.

Oanh!

Trong nháy mắt kiếm quang chém tới, Bán Nguyệt cũng vung lên đọ sức. Chỉ là vừa đối mặt, Giang Hạo liền bị đánh lui.

Thất kiếm phát động công kích lần nữa, đôi mắt Giang Hạo lạnh dần.

Hắn vận chuyển Ma m Thiên Lý, tốc độ tăng vọt, bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

Ma m Thiên Trọng Trảm.

Bán Nguyệt vung lên trảm ra công kích, kiếm quang cũng tới theo đó.

Một đao đánh trực diện thất kiếm, mặc dù liên tục bại lui, thế nhưng không có mang đến tổn thương thực chất.

Còn có thể bắt đầu phản kích từ trong khe hở.

Thất kiếm liên hợp đúng là lợi hại, gần như không có sơ hở.

Ánh đao bóng kiếm va chạm giữa không trung.

Người phía dưới có chút ngoài ý muốn.

Đám người Nam Dư Thư không có vội ra tay, mà là muốn nhìn xem tình huống như thế nào.

Càng quan trọng hơn là, bọn hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tùy tiện nhúng tay khó tránh khỏi việc rước họa vào thân. Chỉ là Giang Hạo hình như sắp thua.

"Thật ra rất mạnh, dù bị thua cũng là chuyện có thể hiểu." Khổng Hộ không khỏi nói.

Phải biết bên trong thất kiếm có bốn Kim Đan sơ kỳ.

Nói cách khác bốn người cùng cấp đang liên hợp trấn áp một Kim Đan sơ kỳ, như này dù có bại thì cũng là tuy bại nhưng vinh, đừng nói đến việc hắn kiên trì đã lâu.

"Vẫn luôn nghe nói Nguyện Huyết Đạo là tu vi bùng nổ nhanh, căn cơ bất ổn. Bây giờ xem ra, có chút không chính xác." Hạ Tồn cũng có chút kinh ngạc.

Keng!

Trên không đao và kiếm va chạm, cũng chính là vào khoảnh khắc này, Giang Hạo cuối cùng cũng thấy được

Hắn không lùi mà tiến tới, tránh né một kiếm của đối phương, sau đó đi tới bên cạnh đối phương rồi chém ra một đao.

Phốc!

Bán Nguyệt hạ xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt tay cầm kiếm của nam tử cầm đầu.

Biến cố đột nhiên làm cho đối phương kinh ngạc, thậm chí là không thể nào hiểu được.

Thế nhưng tức giận tràn ngập hai con ngươi, trong lúc hắn muốn dùng thuật pháp phản kích, ánh trăng hiện ra.

Phốc!

Một đao trảm qua cổ của hắn, máu tươi như là vỡ đê, không ngừng phun ra ngoài.

Ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện ở phía trên hắn, một cước đạp ở trên đầu của hắn.

Ầm!

Nam tử cảm thấy thân thể mất đi cân bằng, tầng tầng ngã xuống đất, xương vỡ vụn.

Suy yếu và đau nhức hóa thành hoảng sợ, theo nhịp tim lan ra khắp toàn thân.

Sự phát triển của mọi chuyện đã vượt ra khỏi suy nghĩ của hắn.

Máu tươi bắt đầu khuếch tán, trải rộng quanh thân, hắn cứ nhìn như vậy, giống như đang nhìn mình tới gần đi tử vong.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 562 : Ta Vô Địch Trong Cùng Cấp


Động tác của Giang Hạo rất nhanh, không cho đối phương thời gian phản ứng.

Sau khi đánh bại Kim Đan sơ kỳ, hắn liền động.

Trong lúc bọn hắn còn đang duy trì Thất Kiếm Pháp Trận sắp phá nát, Giang Hạo liền vận dụng Ma m Thiên Trọng gia trì Ma m Thiên Lý.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đi tới trước mặt Kim Đan thứ hai, một đao chém về phía phần bụng của đối phương, răng rắc một tiếng, pháp bảo phòng ngự bị một đao chém vỡ.

Trong lúc đối phương chấn động, ánh trăng xuất hiện lần nữa.

Phốc!

Máu tươi vung vãi đại địa.

Đối phương đưa tay che cổ, chỉ là phịch một tiếng đã bị dẫm trên mặt đất. Hai Kim Đan liên tục bị đánh bại, Thất Kiếm Pháp Trận cuối cùng sụp đổ.

Nhưng mà Giang Hạo đã đi tới trước mặt Kim Đan thứ ba, đây là một vị tiên tử.

Tại lúc nàng muốn phản kháng, một thanh trường kiếm đâm vào bụng của nàng, dưới sự can thiệp của lực lượng, Giang Hạo quay người vung ra đường cong hoàn mỹ, Bán Nguyệt trảm ra.

Lần nữa trảm qua cổ đối phương, đạp người ở dưới đất.

Lúc này những người khác đã hoàn toàn phản ứng lại, thế nhưng đều đã trễ.

Vị Kim Đan cuối cùng muốn kéo dài khoảng cách, nhưng mà trường kiếm đã bay ra đâm vào thân thể của hắn.

Trong hơi thở tiếp theo, Giang Hạo đã ở trước mặt hắn, vung đao chém xuống.

Phốc!

Máu tươi rơi xuống như mưa, rơi vào trên rất nhiều người.

Bốn Kim Đan trọng thương toàn bộ, ba Trúc Cơ viên mãn còn lại hoảng sợ nhìn về phía Giang Hạo.

"Một Kim Đan như ngươi chẳng lẽ còn muốn động thủ với Trúc Cơ chúng ta sao?" Là một vị tiên tử chất vấn.

Phốc!

Một thanh trường đao xẹt qua cổ nàng.

Đây là câu trả lời, lưỡi đao vô tình.

Giang Hạo vượt qua nàng đi về phía hai người còn lại, bình tĩnh mà lạnh lùng. Tại Ma Môn, hắn không thể kém bất kỳ người cùng cấp nào.

Một khi động thủ mà xuất hiện vẻ yếu thế, như vậy thì sẽ có rất nhiều người muốn bắt nạt hắn.

Giang Hạo trảm về phía Trúc Cơ tiếp theo, khi đi tới người cuối cùng thì nơi xa có người hô to: "Dừng tay!"

Phốc!

Đao Giang Hạo không dừng lại chút nào, chém qua cổ đối phương, dùng một cước đánh cho người kia trọng thương.

Nhìn bảy người ngã trên đất, hắn thở dài một cái trong lòng.

Khoảng thời gian tiếp theo, có lẽ sẽ không còn ai chú ý đến hắn như trước đó nữa.

Thời gian càng lâu càng tốt, với lại qua thời gian ngắn nữa mình sẽ không còn bắt mắt như vậy.

Đương nhiên, điều đáng mừng chính là, sáng nay xung quanh không có mấy người. Như này sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Còn về Huyền Thiên Tông…

Xuất thủ hay không, cái nhìn của bọn hắn đối với mình đều giống nhau.

"Thiên m Tông thật sự là uy phong lớn." Nam tử Luyện Thần ngày hôm qua lạnh lùng nói.

Giọng nói hùng hồn, trấn áp xung quanh.

Hắn từ xa đến gần, cuối cùng rơi xuống vị trí cách Giang Hạo không xa.

Vũ Văn Thành, đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông, Luyện Thần hậu kỳ.

Hắn nhìn Giang Hạo, giống như có thể ra tay chém giết bất cứ lúc nào.

Cũng không phải là hắn không muốn, mà là hắn đã thử qua, trong nháy mắt vừa rồi công kích của hắn đã bị hóa giải.

Có những người khác tới.

Tư Đồ Kiếm theo tới chau mày.

Hắn không nghĩ tới lại có người gan lớn như vậy, không nói một lời liền đến nơi này động thủ.

Đơn giản chính là không muốn sống.

Nhậm Sương nhìn Giang Hạo, vô thức sờ lên cổ, nàng nhớ lại một màn trước kia.

Chính là người trước mắt này, lạnh lùng lại vô tình, khiến cho người ta e ngại.

Mà người bên cạnh nàng đều đang tức giận, Nhậm Sương lại không thể giống như bọn họ.

"Uy phong?" Một giọng nói truyền tới từ vùng trời:

"Uy phong của Huyền Thiên Tông lại lớn hơn, lại dám động thủ tại sơn môn chúng ta, là ai cho

Bạch Dịch rơi xuống trước mặt Giang Hạo, đối chọi gay gắt cùng Vũ Văn Thành.

Vũ Văn Thành hừ lạnh một tiếng: "Đệ tử tông môn các ngươi giết đồng môn ta, chúng ta muốn một cái công đạo, sai ở chỗ nào?"

Bạch Dịch quay người nhìn về phía Giang Hạo, nói khẽ:

"Sư đệ có giết đệ tử Huyền Thiên Tông hay không?"

"Không." Giang Hạo lắc đầu trả lời.

"Nghe thấy chưa?" Bạch Dịch nhìn về phía Vũ Văn Thành.

"Vậy hắn nói không có chính là không có sao?" Phía sau có người nhỏ giọng nói.

"Vậy các ngươi nói có là có à?" Bạch Dịch hỏi ngược lại.

"Vậy người trên mặt đất thì sao?" Có người nhỏ giọng nói:

"Hắn còn không phải đã tàn sát sư huynh của chúng ta."

"Mấy người này?" Bạch Dịch đến trước mặt Kim Đan cầm đầu, nhìn hắn còn có một số khí tức, liền đưa tay ngưng tụ thuật pháp, sau đó đánh xuống một kích.

Oanh!

Nam tử Kim Đan bị đánh chết tại chỗ.

Mà Bạch Dịch chỉ là bình tĩnh nhìn về phía người nói chuyện:

"Ngươi nói đúng, hắn chết rồi."

Mọi người ngây ngẩn cả người.

"Ngươi dám ~" Vũ Văn Thành nổi giận, sau đó lực lượng Luyện Thần hậu kỳ bùng nổ.

Oanh!

Bạch Dịch bước ra một bước, thế lực của hai người ngang nhau.

Không ai lui lại.

"Thiên m Tông muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy phải không?" Vũ Văn Thành cả giận nói.

"Đuổi tận giết tuyệt?" Bạch Dịch cười lạnh nói:

"Không phải là người của các ngươi nói sao? Ta chỉ là làm theo lời của nàng. Hơn nữa, chúng ta không giống nhau. Hôm nay sư phụ ta không ở đây, ta có tư cách đại biểu cho Đoạn Tình Nhai. Ngươi thì sao? Có thể đại biểu cho Huyền Thiên Tông sao?"

"Ngươi…" Vũ Văn Thành hơi ngừng lại.

"Quấy rầy các vị rồi." Lúc này Liễu Tinh Thần đạp không đi tới.

Phía sau hắn là một đám đệ tử của Chấp Pháp Đường. Mỗi một người đều có tu vi khoảng Nguyên Thần.

Không chỉ như thế, phía sau cùng còn có một vị Luyện Thần viên mãn.

"Xin theo chúng ta đi một chuyến, phối hợp điều tra. Nếu như nửa đường phản kháng, chúng ta sẽ coi như là mưu phản tông môn hoặc là nguy hại tông môn, có khả năng sẽ giết chết tại chỗ." Liễu Tinh Thần vây quanh tất cả mọi người lại.

Mặc kệ là Thiên m Tông hay là Huyền Thiên Tông, đều không ngoại lệ.

Dưới Chấp Pháp Đường, ai cũng vô dụng.

Bạch Dịch thu hồi khí tức, biết rõ dưới tình huống có chuyện, không chọc được Chấp Pháp Đường.

Lúc này, tiên tử Huyền Thiên Tông vừa mới mở miệng nói chuyện đang che miệng hoảng sợ.

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, bởi vì một câu của mình, Thiên m Tông sẽ giết người.

Loại hành vi vặn vẹo lại tàn nhẫn này khiến cho nàng có chút mờ mịt. Vẻ mặt của Nhậm Sương tái nhợt, không nói một lời.

Giang Hạo cũng bị người vây quanh, hắn có chút ngoài ý muốn.

Ngay từ đầu hắn cho là người Chấp Pháp Đường sẽ tới trước, không nghĩ tới lại là Bạch Dịch sư huynh.

Hơn nữa còn giết người trước mặt Huyền Thiên Tông, thủ đoạn quả quyết mà tàn nhẫn.

Cũng bởi vì một câu của tiên tử Huyền Thiên Tông liền để cho nàng hiểu rõ, cái gì mới là Ma môn. Đây chính là thảm trạng của kẻ yếu, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của đối phương.

Bởi vì Bạch Dịch sư huynh giết người, hắn có thể thoát thân, chỉ là liên lụy đến sư huynh.

Nhưng mà vị đại sư này huynh đúng là có chút không giống với người khác.

Dường như không có ý định bị người khác bắt nạt.

Lúc trước cũng là như thế, không nói một lời liền để đối phương ăn thiệt thòi. Loại người này là kiểu không dễ chọc nhất.

Sau này cần phải khách sáo hơn với Bạch Dịch sư huynh mới được.

Bị giam đến Chấp Pháp Đường không bao lâu, Giang Hạo liền được thả ra.

Liễu Tinh Thần bảo hắn rời đi.

Trước khi đi, hắn hỏi một chút về Bạch Dịch sư huynh, muốn biết tình huống của hắn.

Mà đáp án của Liễu Tinh Thần lại khiến cho hắn cảm thấy quái dị.

"Không có vấn đề gì, Bạch Dịch sư huynh chỉ cần giam lại, hắn hình như đi vào vô cùng thường xuyên."

Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.

Bạch Dịch sư huynh là khách quen?

"Vậy Huyền Thiên Tông thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.

"Chuyện này thì phức tạp, chúng ta cần điều tra một chút." Liễu Tinh Thần nói.

Giang Hạo cũng không lo lắng về chuyện này.

Mộ Dung Kinh quả thật không phải do hắn giết, chỉ là hắn cũng tò mò, rốt cuộc là ai ra tay.

Có rất nhiều người biết Ma m Trảm, căn bản là không có cách nào phỏng đoán.

Lúc ngự kiếm về sơn môn, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt hắn.

Là một vị đạo nhân trung niên.

Hải Minh Đạo nhân.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 563 : Thiên Âm Tông Ta Và Hải Ngoại Không Cùng Một Thuyền


Lúc trông thấy Hải Minh Đạo nhân, Giang Hạo liền biết đối phương đến tìm mình. Chỉ là hắn không biết rõ, đối phương tại sao lại đến đây.

"Giám định."

Sau khi lại gần, hắn lập tức lựa chọn giám định tình huống.

Lần thứ nhất còn không cần để ý, lần thứ hai đã nói lên việc mình bị để mắt tới.

Hơn nữa còn trong thời kỳ nhạy cảm như này.

Mình giết người Huyền Thiên Tông, dù đi ra ngoài thì cũng có rất nhiều phiền toái.

Không có người nào muốn tới gần hắn.

Ai cũng không xác định được, lửa của Huyền Thiên Tông sẽ đốt tới đâu.

Hiện tại tới gần, hắn không tin là đối phương không mang theo chút mục đích nào.

【 Hải Minh Đạo nhân: Một trong các tinh thần phân thân của Phong Hoa Đạo nhân Đại Thiên Thần Tông, tu vi Phản Hư sơ kỳ, nằm vùng Thiên m Tông vì tìm người hợp tác, cùng với tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Đan Thanh Tử. Gần đây đang đặc biệt chú ý đến ngươi, muốn đạt được bí mật liên quan tới nhân ngư từ trên người ngươi, vốn định khiến ngươi lâm vào nguy hiểm rồi nhân lúc vắng mà vào, thế nhưng sự tàn nhẫn quả quyết và thực lực của ngươi lại vượt xa suy nghĩ của hắn. Bây giờ hắn muốn thay đổi chủ ý, chơi bài tình cảm cùng ngươi, có lẽ sau này có thể hợp tác cùng ngươi. 】

Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo chau mày.

Vốn định khiến ngươi lâm vào nguy hiểm rồi nhân lúc vắng mà vào?

Giang Hạo không hiểu ý nghĩa của những lời này cho lắm.

Hải Minh Đạo nhân làm cái gì lại có thể khiến cho mình lâm vào nguy hiểm?

Suy tư một lát, chuyện hắn có thể nghĩ tới chính là giết Mộ Dung Kinh.

Nhưng mà hắn cũng không chắc chắn lắm, có lẽ còn có chuyện khác.

Nhưng mà bất kể như thế nào, đối phương đã thay đổi suy nghĩ, như này cũng không cần lo lắng phía sau sẽ bị hắn tiếp tục ngáng chân nữa.

"Trưởng lão." Giang Hạo cung kính thi lễ gặp mặt.

"Tiểu hữu vừa đi ra từ Chấp Pháp Đường, xem ra không có việc gì." Hải Minh Đạo nhân cười ha hả nói.

"Đúng vậy, lần này là bị người ta vu oan, Chấp Pháp Đường sẽ điều tra rõ ràng." Giang Hạo đáp.

Hắn không nói việc người Chấp Pháp Đường không dám tùy tiện giam giữ người có công tích cao.

Có lẽ vị Trưởng lão vừa mới gia nhập tông môn này còn không hiểu tình huống của Thiên m Tông.

Ở bên trong đây, công tích có không ít đặc quyền, người Chấp Pháp Đường cường thế đến đâu cũng không thể tùy tiện giam giữ hắn.

"Tiểu hữu không quen nhìn người Huyền Thiên Tông sao?" Hải Minh Đạo nhân hỏi.

"Không có." Giang Hạo lắc đầu.

"Không có việc gì, ta thật ra cũng nhìn bọn hắn không thuận mắt, nhất là những người lòng dạ hẹp hòi kia." Hải Minh Đạo nhân nở nụ cười, nói:

"Tiểu hữu đắc tội bọn hắn, chắc chắn sẽ bị trả thù, đúng lúc ta đưa ngươi trở về.

Bọn hắn dù muốn làm gì đi nữa cũng không dám động thủ."

Giang Hạo ra vẻ chấn kinh, vội vàng nói:

"Không dám quấy rầy tiền bối."

"Không ngại." Hải Minh Đạo nhân cười khoát tay:

"Tiện tay mà thôi, ta rất thưởng thức người dám động thủ với Huyền Thiên Tông.

Ngươi không cần có gánh nặng trong lòng, cũng không cần suy nghĩ nhiều."

Giang Hạo từ chối liên tục, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Cứ như vậy, để cho Hải Minh tiễn hắn đến gần sơn môn, nhưng không cùng nhau tới.

Như thế cũng sẽ không bị người ta hiểu lầm cái gì, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hải Minh giống như hắn nói, chỉ là tiện đường đưa tới.

Không có ý định ở lại lâu hay là nói thêm gì cả.

Nhìn từ bên ngoài, đối phương quả thật không tệ.

Thế nhưng Giang Hạo biết, đây chỉ là mở đầu kế hoạch, phía sau nhất định còn có không ít.

Trở lại sơn môn, lúc ba người Nam Dư Thư nhìn về phía Giang Hạo, tầm mắt đã thay đổi.

Trước đó bọn hắn đều cảm thấy Giang Hạo nhất định bại, tuy bại nhưng vinh.

Nhưng bọn hắn vạn lần không nghĩ tới, Giang Hạo rõ ràng là sắp thua lại phản kích từ trong tuyệt cảnh, một đường vượt chông gai, thế như chẻ tre, trảm liên tục bảy người.

Dễ dàng nghịch chuyển cục diện.

Thực lực này vượt xa người cùng cấp.

"Hôm nay nhìn thấy sư đệ xuất đao, thật sự là được mở rộng tầm mắt." Hạ Tồn mở miệng nói với vẻ khâm phục.

Giọng điệu có một chút hư giả, thế nhưng lời nói là thật, đúng là được mở rộng tầm mắt. Mấy đao kia đúng là rất lợi hại.

Mấy người Khổng Hộ cũng mở miệng phụ họa. Bọn hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới đối với sự quả quyết và thực lực của Giang Hạo.

Chỉ là có một chuyện khiến cho bọn hắn hoài nghi, đây thật sự là Nguyện Huyết Đạo sao?

Nếu như Nguyện Huyết Đạo mạnh mẽ như này, ai mà không muốn tu luyện?

Hay là nói, chỉ có một mình hắn đi trên con đường Nguyện Huyết Đạo chính xác?

Đối với sự tán dương của sư huynh sư tỷ, Giang Hạo chỉ có thể khiêm tốn đáp lại là may mắn.

Nhưng mà hắn cảm nhận được, ba vị này có nhiệt tình hơn trước đó một chút.

Là bởi vì thực lực của mình.

Loại chuyện này có tốt có xấu.

Tốt là một số người sẽ tôn trọng hắn, xấu chính là một số người lại muốn chèn ép hắn.

May mắn là hắn bây giờ đang ở thủ sơn môn, những người muốn chèn ép hắn sẽ không dễ dàng tuỳ tiện động thủ.

Dần dần, sẽ không có người nào để ý đến nữa.

Trong khoảng thời gian sau đó, Huyền Thiên Tông có không ít người tới.

Hơn nữa đều vô cùng mạnh, mạnh đến mức Giang Hạo nhìn không thấu.

Những người này lẽ ra không nên đến vào hiện tại, bây giờ đến sớm đại khái là bởi vì có đệ tử bị giết.

Mà lúc những người này tiến vào sơn môn, phần lớn đều sẽ nhìn về phía hắn.

Có người chỉ là dò xét, có người không có ý tốt.

Thậm chí còn thể hiện rõ sát ý.

Giang Hạo biết, mối thù truyền kiếp của mình và Huyền Thiên Tông có chút khó mà hóa giải.

Từ sau khi người Huyền Thiên Tông tiến vào, chuyện liên quan tới cái chết của Mộ Dung Kinh bị cuối cùng cũng có kết quả.

Sau khi Chấp Pháp Đường đi sâu điều tra, tìm được dấu vết của hải ngoại.

Bởi vậy có thể rõ ràng, là người hải ngoại tiến hành trả thù bởi vì thành kiến đối với Huyền Thiên Tông lúc trước.

Về chuyện một tiên tử khác bị giết, Chấp Pháp Đường cũng tiến hành điều tra, cuối cùng tra ra là người Thánh Đạo ra tay.

Bởi vì Thánh Đạo bị Thiên m Tông phá hủy kế hoạch, bây giờ liền đến phá hư cuộc trao đổi giữa Huyền Thiên Tông và Thiên m Tông.

Ngày đó, cao tầng Thiên m Tông phát ra tiếng chấn nộ.

Nói mình ở thế trái ngược với hải ngoại và Thánh Đạo, thấy một người giết một người, báo thù rửa hận cho các đạo hữu của Huyền Thiên Tông.

Lúc nghe thấy mấy tin tức này, Giang Hạo trong lúc nhất thời có chút bội phục Thiên m Tông.

Lúc Bất Động Thiên Vương ở đây thì nói không cùng đường với Huyền Thiên Tông. Bây giờ Bất Động Thiên Vương mới rời đi không bao lâu, liền vì Huyền Thiên Tông mà đối đầu với hải ngoại.

Còn về Thánh Đạo, là lôi ra để góp cho đủ số.

Dù sao bọn hắn đúng thật sự là không chung chiến tuyến.

Mà đây chẳng qua là phương hướng lớn, liên quan tới chuyện cá nhân chắc là còn phải xử lý. Ví dụ như hắn và Bạch Dịch sư huynh.

Vì hai tông môn được ổn định, nhất định phải ủy khuất mấy người.

Mà hắn nhất định là một trong những vật hi sinh.

Chỉ là không biết tông môn muốn làm thế nào.

Chắc là cũng sẽ không quá nghiêm trọng, nếu như trừng phạt đi đào quáng thì không thể tốt hơn.

Xế chiều hôm đó.

Liễu Tinh Thần mang theo hai người đi tới.

"Sư đệ, có một số việc cần ngươi phối hợp một chút."

"Sư huynh mời nói." Giang Hạo đứng dậy, khách khí nói.

"Muốn đến chỗ ở của ngươi một chuyến, hiện tại có được hay không?" Liễu Tinh Thần dò hỏi.

Giang Hạo nhìn về phía ba vị khác.

Nam Dư Thư lập tức nói:

"Giang sư đệ có việc thì cứ đi đi, nơi này chúng ta trông coi một hồi cũng không có gì."

Giang Hạo gật đầu cảm ơn, sau đó rời đi theo Liễu Tinh Thần.

Nhìn mấy người rời đi, Nam Dư Thư tò mò nói:

"Các ngươi nói xem Chấp Pháp Đường sẽ xử lý như thế nào?"

Hạ Tồn và Khổng Hộ nhìn về phía Nam Dư Thư, cũng không mở miệng.

Bọn hắn cảm thấy người này hình như là đang cố ý.

Một người Chấp Pháp Phong lại hỏi mạch khác Chấp Pháp Đường sẽ làm thế nào?

Sau khi tỉnh táo lại, Nam Dư Thư cũng cười xấu hổ:

"Ta cũng không đạt được tin tức chính xác, nhưng mà nghe nói Giang sư đệ phải chịu trừng phạt. Nếu không sẽ không có cách nào bàn giao với Huyền Thiên Tông. Dù như thế nào đi chăng nữa, phía trên cũng không muốn trở mặt cùng Huyền Thiên Tông."

Khổng Hộ và Hạ Tồn cũng hiểu rõ, hiện tại tông môn cần tu dưỡng, không cần thiết phải đối địch với Huyền Thiên Tông vào lúc này.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 564 : Có Lẽ Có Thể Mượn Cơ Hội Chiếm Lấy Thiên Diện Bảo Phiến


"Sư huynh có điều tra ra cái gì không?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.

"Dưới sự giám sát của Huyền Thiên Tông có điều tra đơn giản một chút, cái chết của Mộ Dung Kinh và An Sương tiên tử khó tìm ra hung phạm." Liễu Tinh Thần cười nói:

"Nhưng mà có thể xác định, là hai người ra tay. Ẩn nấp như thế dĩ nhiên chính là người của hải ngoại và người Thánh Đạo rồi."

"Huyền Thiên Tông chấp nhận sao?" Giang Hạo có chút tò mò.

"Nào có dễ dàng như vậy, Huyền Thiên Tông dù sao không phải là hải ngoại." Liễu Tinh Thần bất đắc dĩ nói:

"Bọn hắn không cách hải ngoại xa như vậy, nếu thật sự muốn động thủ, vẫn là đánh được. Tông môn cũng đã suy nghĩ qua không ít tình huống. Cuối cùng đưa ra bồi thường, thuận tiện trừng phạt người động thủ phía sau. Cũng chính là…"

Nghe giọng nói, Giang Hạo liền phát hiện đối phương nhìn tới.

Hắn biết, cũng chính là hắn và Bạch Dịch sư huynh.

Mấy chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn, cho nên không tính ngoài ý muốn.

"Tông môn định trừng phạt như thế nào?" Hắn hỏi.

"Theo yêu cầu của Huyền Thiên Tông, đến chỗ ở của sư đệ kiểm tra xem có đồ vật liên quan hay không. Nếu như đồ của hai người kia ở chỗ của sư đệ, như vậy sư đệ sẽ không thoát khỏi liên quan. Nếu như không có, như vậy thì còn tốt." Liễu Tinh Thần nhìn Giang Hạo, dường như muốn nhìn ra cái gì.

Nghe vậy, vẻ mặt của người kia vẫn rất thản nhiên.

Từ sau khi chuyện giết đệ tử chân truyền bị điều tra, hắn sẽ không tái phạm sai lầm giống nhau nữa.

Sân nhỏ Đoạn Tình Nhai.

Bốn người đi vào cửa lớn.

Linh khí nồng nặc, khiến cho đệ tử Chấp Pháp Đường đang chuẩn bị điều ra sững sờ.

Đây là chỗ ở của Kim Đan?

Độ nồng đậm của linh khí mạnh hơn chỗ của bọn hắn không biết bao nhiêu lần.

Trong lúc nhất thời, bọn hắn đã hiểu rõ vì sao Nhiệm Vụ Đường lại để ý đến vị sư đệ này như vậy.

Linh thạch nhất định không ít. Chế phù kiếm được như thế sao? Bọn hắn có chút động tâm.

Đương nhiên, chỉ là động tâm.

Bởi vì chế phù cũng cần thiên phú, thiên phú không đủ thì vẫn nên đừng đi lãng phí thời gian.

Rất rõ ràng, vị sư đệ này có loại thiên phú này. Chỉ trong mấy cái hô hấp, bọn hắn liền khôi phục như thường rồi bắt đầu điều tra.

Chỉ là dùng pháp bảo kiểm trắc, không có lục lung tung.

Liễu Tinh Thần ngồi ở một bên, nhìn xem bốn phía rồi nói:

"Nơi này của sư đệ đúng là có chút không tầm thường."

"Thật ra là ngoài ý muốn." Giang Hạo thở dài một tiếng, nói:

"Từ lần trở về từ bên ngoài trước đó, linh khí bỗng đột nhiên trở nên nồng nặc.

Đến nay cũng không biết là vì lý do gì."

Ban đầu linh khí ở chỗ của hắn vốn đã có chút nồng, nhưng cũng tính là bình thường.

Từ sau khi Bạch Dạ nhúng tay, liền nồng đậm đến không hợp thói thường, khiến cho hắn đều có chút lo lắng.

Cũng may đã thăng cấp trận pháp, có thể ngăn cách không ít người dò xét.

Liễu Tinh Thần cũng không hỏi nhiều, cũng không cảm thấy hứng thú gì đối với các đồ vật trong sân nhỏ.

"Sư đệ, có đôi khi nên nhìn thẳng vào chính mình một chút." Hắn mỉm cười nói:

"Mộ Dung Kinh ban ngày mới xảy ra xung đột với ngươi, ban đêm đã bị giết. Sư đệ có phải đã chọc tới người nào hay không?" Nụ cười Liễu Tinh Thần nhìn như bình thường, thực ra lại có ý vị sâu xa.

Giang Hạo biết, Liễu Tinh Thần đang tò mò, muốn xem kịch.

"Gần đây không có đắc tội người nào." Giang Hạo lắc đầu.

Theo suy đoán trước mắt của hắn, chắc là Hải Minh đạo nhân, thế nhưng loại chuyện này sao có thể

Chỉ có thể làm như không biết.

"Sư đệ có biết tông môn muốn trừng phạt Bạch Dịch sư huynh như thế nào không?" Liễu Tinh Thần đổi đề tài, không có ý định đào sâu bí mật trên người Giang Hạo.

"Giam lại?" Giang Hạo hỏi.

"Không sai biệt lắm, trừ đi tài nguyên ba năm, đóng cửa suy nghĩ sáu tháng." Liễu Tinh Thần nói xong liền về phía người bên cạnh:

"Sư đệ thì nhẹ hơn một chút. Nếu như không điều tra ra bất kỳ chứng cứ gì, chỉ cần trừ đi năm năm tài nguyên tu luyện, cùng với bồi thường một ngàn rưỡi linh thạch là được, chắc là sư đệ cũng đã quen."

Giang Hạo trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói. Trừng phạt này, thoạt nhìn thì nặng hơn so với việc giết Vân Nhược.

Nhưng trên thực tế đã rất nhẹ.

Lần này trọng thương bảy người, một người bởi vì hắn mà chết, không chỉ như thế, hắn hôm nay đã là Kim Đan, một ngàn rưỡi linh thạch không coi là nhiều.

"Mặc dù trừng phạt không nặng, Huyền Thiên Tông cũng chấp nhận. Thế nhưng bọn hắn cũng là vì trao đổi thuận lợi. Mà ngoại trừ những cường giả kia, phía dưới luôn có người không phục. Sư đệ trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, không loại trừ khả năng bọn hắn sẽ động thủ." Liễu Tinh Thần nhắc nhở.

Người Huyền Thiên Tông khác với Thiên m Tông.

Thiên m Tông không dám giết đồng môn, cho nên phải thu liễm một chút. Thế nhưng Huyền Thiên Tông lại không thèm để ý, quy tắc của Thiên m Tông không quản được bọn hắn.

Một khi giết người xong trốn về Huyền Thiên Tông, Thiên m Tông cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn.

Chuyện này liên quan đến thế cờ của tông môn.

Huyền Thiên Tông cương quyết nói người không ở tông môn, Thiên m Tông có biện pháp nào? Giết rồi đi vào?

Rõ ràng không có khả năng.

Trong chốc lát.

Hai vị đệ tử Chấp Pháp Đường đi ra, bọn hắn lắc đầu.

Cho thấy không có bất kỳ phát hiện nào.

Thấy thế, Liễu Tinh Thần đứng lên: "Nếu đã như này, sư đệ nhớ kỹ nộp một ngàn rưỡi linh thạch lên sớm một chút. Tài nguyên tông môn bắt đầu khấu trừ từ hôm ngay. Sư đệ có ý kiến gì không?"

"Không có." Giang Hạo lắc đầu nói nhỏ.

Trước khi Liễu Tinh Thần sắp đi, lại có ý tốt nhắc một câu:

"Nếu như sư đệ là đệ tử chân truyền, có lẽ không cần như thế."

Giang Hạo gật đầu cảm ơn.

Gần đây Liễu Tinh Thần muốn hắn xuống khỏi danh sách, có lẽ xuống khỏi danh sách sẽ càng thú vị hơn. Dĩ nhiên, hắn sẽ không xuống.

Bởi vì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

"Mất đi tài nguyên năm năm." Giang Hạo có chút cảm khái.

Nhưng mà chuyện này đại khái đã kết thúc, phía sau chỉ cần cẩn thận Huyền Thiên Tông trả thù là đủ.

Chuyện này đúng là phiền toái.

Nhưng mà, hắn cũng phát hiện Huyền Thiên Tông có không ít cường giả tới, sự đề phòng của Huyền Thiên Tông lúc này chắc là sẽ yếu đi rất nhiều.

"Có lẽ có thể thử mưu tính đến việc chiếm lấy Thiên Diện Bảo Phiến." Giang Hạo đột nhiên nghĩ đến việc này.

Một khi đạt được Bảo Phiến, không chỉ có thể trở thành Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh chân chính, còn có thể trao đổi cùng Phong Hoa đạo nhân.

Ngoài ra, còn có thể thử tới gần Vạn Vật Chung Yên.

"Thế nhưng không có tin tức của Thiên Diện Bảo Phiến."

"Không chỉ như thế, dù cao thủ của Huyền Thiên Tông có ít đi chăng nữa, một khi bị phát hiện thì cũng rất khó thoát thân."

Mặc dù có Càn Khôn Cửu Hoàn, thế nhưng cần một khoảng thời gian không bị quấy rầy.

"Có thể hỏi thăm tình huống một chút."

Giang Hạo có một chút suy nghĩ.

Nếu như thành công, như vậy mọi chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Có thể thăm dò bên phía Phong Hoa Đạo nhân, muốn điều tra Vạn Vật Chung Yên cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Không chỉ như thế, Hồng Vũ Diệp hình như có một chút ý định đối với Long Châu, lỡ như phải đi hải ngoại, có thân phận của Thiên Nhân Thiên Diện của Tiếu Tam Sinh thì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, tất cả đều cần lượng sức mà đi, quá nguy hiểm thì bỏ.

Tiếp tục đợi tại Thiên Âm Tông, chờ thời gian lâu dài, tu vi cũng được đề cao.

Như này sẽ càng thêm vững chắc.

Phiền toái duy nhất là, Hồng Vũ Diệp muốn đi đâu, hắn không ngăn được.

---

Bách Hoa Hồ.

"Hải Minh Đạo nhân để mắt tới Giang Hạo?"

Hồng Vũ Diệp mặc tiên váy màu đỏ, ba ngàn sợi tóc lay động theo gió.

Trong giọng nói của nàng mang theo một chút tò mò.

"Đúng." Bạch Chỉ cung kính nói:

"Theo điều tra, có thể là bởi vì ngư nhân, nghe nói nhân ngư này mang theo bí mật. Mà Giang Hạo có khả năng đã thả ngư nhân đi. Theo những ghi chép về ngư nhân, Hải Minh Đạo nhân chắc là cảm thấy ngư nhân sẽ báo ân và nói ra bí mật, cho nên muốn thông qua Giang Hạo để biết bí mật này.

Mộ Dung Kinh của Huyền Thiên Tông chính là hắn giết. Những ngày qua, hắn đại khái đã điều tra công pháp và thuật pháp của Giang Hạo. Đao pháp có tổng cộng hai thức, một thức Ma m Trảm, một thức Trảm Nguyệt. Trảm Nguyệt là thu hoạch ngoài ý muốn của Giang Hạo, có chút cao thâm, cho nên Hải Minh Đạo nhân không thể mô phỏng, cũng chỉ có thể mô phỏng Ma m Trảm, dùng cái này để giết người.

Đối với Trảm Nguyệt, thuộc hạ suy đoán là người sau lưng Giang Hạo dạy, có lẽ không chỉ có một thức này, chỉ là bởi vì ngoài ý muốn mới thể hiện ra một thức này."

------
 
Back
Top Bottom