Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 780 : Nữ Ma Đầu Cuối Cùng Cũng Xuất Hiện


Lúc này đã là tháng mười, tại Thi Giới nhìn không ra cái gì cả.

Giang Hạo ngày này vẫn đào quáng như thường lệ.

Hiện nay hắn lại nhiều thêm ba vạn linh thạch.

Là lấy được từ chỗ của Đa Nhĩ.

Có mười lăm vạn linh thạch cần chia.

Bản thân hắn có hơn 24 vạn.

Có thể nói là vô cùng giàu có, mà để phía sau an toàn hơn, hắn để Quan Trung Phi đi bốn phía hỏi thăm chuyện Cửu Nguyệt Xuân.

Hồng Vũ Diệp đã lâu rồi chưa xuất hiện, không biết lúc xuất hiện sẽ có yêu cầu gì mới.

Chuẩn bị sớm một chút luôn không sai.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng! !

Giang Hạo không ngừng vung cuốc.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn nhìn về sau một cái, trong nháy mắt nhịp tim đột nhiên ngừng một lát.

Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng nhiều thêm một thân ảnh màu đỏ.

Nàng đang nhìn mình với vẻ hứng thú.

"Tiếp tục đi, nhìn ta làm gì?" Hồng Vũ Diệp tựa cười như không phải cười.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không dám động lung tung.

Đối phương đột nhiên xuất hiện, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Hơn nữa, đối phương rốt cuộc là xuất hiện vào lúc nào.

May mà vừa rồi cũng không có bọt khí gì cả.

"Xin ra mắt tiền bối." Hắn cung kính nói.

Lúc này mình tuyệt đối không thể đào quáng.

"Ngươi tại sao lại chạy tới đào quáng rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vì kiếm linh thạch." Giang Hạo trả lời.

"Thật sao?" Hồng Vũ Diệp cười cười, nói: "Lần này vẫn là không kiếm được bao nhiêut linh thạch sao?"

"Không phải." Giang Hạo giải thích: "Lần này kiếm lời được bốn vạn linh thạch, đủ mua cho tiền bối hai tiền Cửu Nguyệt Xuân."

"Ồ?" Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn, nói:

"Ngươi mua Cửu Nguyệt Xuân rồi?"

"Tại Thi Giới không dễ mua, nhưng mà vãn bối đã để cho người đi hỏi thăm bốn phía. Không chỉ có như thế, vãn bối còn đặc biệt chuẩn bị Thiên Thanh Hồng." Giang Hạo cúi đầu, nói nghiêm túc.

Hắn đúng là đã tìm người hỏi, cũng đã chuẩn bị Thiên Thanh Hồng.

Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng hỏi: "Ngươi tu vi gì rồi?"

"Kim Đan trung kỳ." Giang Hạo đáp.

"Kim Đan trung kỳ?" Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói:

"Ta còn tưởng rằng ngươi đã Kim Đan hậu kỳ."

Nói xong, nàng cất bước đi ra phía ngoài.

Giang Hạo cất đồ, vội vàng đuổi theo.

"Gần đây có tụ hội?" Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

Hồng Vũ Diệp dừng lại, vươn tay.

Giang Hạo dừng lại, lấy ghi chép về tụ hội ra.

"Giao Mật Ngữ Thạch Bản cho ta luôn đi." Hồng Vũ Diệp tiếp nhận thư tịch rồi nói.

Giang Hạo không dám chần chờ, lập tức đưa Mật Ngữ Thạch Bản qua.

Sau khi nhận được Thạch Bản, Hồng Vũ Diệp cau mày:

"Ngươi đúng là biết cách giày vò."

Giang Hạo rũ mắt, chưa từng giải thích.

Chuyện này rất khó giải thích, cho nên chỉ có thể giữ yên lặng.

Sau đó, ánh sáng màu đỏ bao trùm Mật Ngữ Thạch Bản, Thạch Bản đang dần dần khôi phục.

Một đạo phù văn tiến thêm vào bên trong Thạch Bản.

Không bao lâu sau, nàng trả Thạch Bản lại cho Giang Hạo.

Hồng Vũ Diệp lần nữa cất bước đi ra phía ngoài, nàng vừa đi vừa mở thư tịch ra.

Nhìn ghi chép của tụ hội, Hồng Vũ Diệp để Giang Hạo giải thích.

"Hiện tại Đan Nguyên tiền bối đang chú ý đến trang sách Tiên Hiền, tiền bối có hiểu rõ về trang sách này không?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi hiểu rõ rất nhiều?" Hồng Vũ Diệp nhìn thư tịch rồi hỏi.

"Hiểu được một chút từ chỗ của Cổ Kim Thiên, hắn nói trang sách xuất hiện sẽ dẫn tới các loại biến hóa. Nếu như là nội dung bình thường thì còn tốt, một khi là nội dung đặc thù thì sẽ xuất hiện biến hóa khó mà dự liệu. Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Đạo Trúc Cơ… đều từng được ghi lại ở bên trong trang sách Tiên Hiền." Giang Hạo nói rõ.

"Trang sách Tiên Hiền đùng là rất đặc thù, tin đồn cũng rất nhiều. Nhưng mà không có người biết được sự tồn tại chân chính." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

"Chúng ta muốn tìm không?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi muốn tìm?" Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn Giang Hạo, cười nhạt, nói:

"Ngươi muốn bảo lãnh người tại Tây Bộ cũng là vì cái này?"

"Ánh mắt của tiền bối đúng là sáng như đuốc." Giang Hạo cung kính nói.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười khẽ hai tiếng, nói:

"Nói một chút về tính toán của người đi."

"Đa Nhĩ là một người rất dễ lợi dụng, hiện nay quan hệ của vãn bối và hắn không tệ. Mà hắn có khí vận bất phàm, nhất định sẽ có hành động tại Tây Bộ. Hiện nay là thời cơ tốt để đầu tư hắn. Hơn nữa, vãn bối hoài nghi Tây Bộ cũng có kế hoạch của Vạn Vật Chung Yên, người của Đại Thiên Thần Tông cũng cần để ý. Hải ngoại chúng ta có Xích Điền, Tây Bộ có Đa Nhĩ. Còn Đông Bộ và Bắc Bộ, nếu có cơ hội thì vãn bối cũng muốn bố trí quân cờ để mở ra đủ con đường vì tiền bối, tìm ra người phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. Chúng ta bây giờ chỉ thiếu một chút thời gian." Giang Hạo nghiêm túc nói.

Nghe Giang Hạo thao thao bất tuyệt, Hồng Vũ Diệp hơi kinh ngạc.

Nàng trầm mặc hồi lâu mới nói:

"Ngươi đúng là tận tâm tận lực."

Giang Hạo cúi đầu: "Vì tiền bối xông pha khói lửa."

Hồng Vũ Diệp nói nghiêm túc: "Con thỏ không so được với ngươi."

Giang Hạo rũ mắt, cũng không trả lời vấn đề này.

Hồng Vũ Diệp cũng không nhiều lời.

Lúc này nàng đi ra phía ngoài, bên cạnh lập tức xuất hiện cái bàn.

Sau khi ngồi xuống, nàng để Giang Hạo pha trà.

Liền Thiên Thanh Hồng.

Hắn không chút do dự, hiện nay hắn có linh thạch.

Chỉ là Thiên Thanh Hồng thôi, không đáng kể.

Hồng Vũ Diệp thì tiếp tục xem thư tịch rồi nói:

"Tên mà Cổ Kim Thiên lưi lại cho ngươi đâu?"

Giang Hạo vội vàng đưa tay ra, nói: "Chỗ này."

Hồng Vũ Diệp liếc qua, cũng không nói thêm cái gì.

Giang Hạo có chút không hiểu.

Đối phương có ý gì?

Do dự một chút, hắn hỏi: "Cái này có vấn đề gì sao?

"Giữ đi, ngươi không phải muốn đi Tây Bộ bày quân cờ sao?" Hồng Vũ Diệp cười nói: "Có cái này ngươi ở Tây Bộ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Giang Hạo: "…"

Cái tên này tất nhiên sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, hắn cũng không muốn như thế.

Nhưng Hồng Vũ Diệp nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.

"Ngươi biết hắc hải?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vâng, hắc hải của Thi Giới." Giang Hạo gật đầu nói.

"Thấy qua?" Hồng Vũ Diệp liếc nhìn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu trong tay Giang Hạo.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Ngươi dự định mang theo thứ đồ xúi quẩy này bao lâu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Cái này…" Giang Hạo do dự một chút, sau đó thu vào.

Quanh thân không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Quả nhiên, có Hồng Vũ Diệp ở đây, nguy hiểm sẽ biến mất.

"Tiền bối từng tiến vào hắc hải sao?" Giang Hạo hỏi.

"Không có." Hồng Vũ Diệp lắc đầu: "Thi Giới còn lâu mới đơn giản như vậy."

Giang Hạo kinh ngạc, ngay cả Hồng Vũ Diệp đều nói như vậy, vậy chỗ này thật sự là có chút đặc thù.

Hắn đã nghiên cứu cuộc nói chuyện của mấy người trước đó hồi lâu, nhưng vẫn không thể tìm được cách phiên dịch thích hợp.

Dịch ngược lại cũng không được, không biết là vì sao.

Nếu không, hắn đã có thể biết được bọn họ đang nói chuyện gì.

Có lẽ những người kia thật sự là thổ dân của Thi Giới, nơi này nhưng thật ra có tồn tại người sống.

"Có thể thử tìm kiếm trang sách Tiên Hiền, biết nội dung phía trên sẽ có thể biết thời đại hiện tại sẽ như thế nào. Là tốt hay xấu, đều có thể nhìn trộm một hai." Hồng Vũ Diệp nói.

"Tiền bối cảm thấy trang sách Tiên Hiền sẽ xuất hiện ở chỗ nào?" Giang Hạo rót cho Hồng Vũ Diệp một chén trà rồi hỏi.

Theo lý thuyết thì sẽ ở Tây Bộ, nhưng mà từ tin tức của đám Tinh thì trang sách lần này có thể xuất hiện tại chỗ mà mọi người không nghĩ tới.

Do dự một lúc, Giang Hạo hỏi một vấn đề khác:

"Tiền bối, khi trang sách Tiên Hiền xuất hiện mới có thể xuất hiện việc ghi lại những chuyện xảy ra sao? Hay là mấy chuyện đó vốn có sẵn, trang sách Tiên Hiền đã dự báo từ sớm?"

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 781 : Người Không Thể Chọc


Trang sách Tiên Hiền rốt cuộc là cái gì, Giang Hạo cũng không xác định được.

Nhưng mà từ một số tin tức thì nó nhất định không đơn giản.

Chỉ là không rõ tại sao đoán được Thiên Cực Ách Vận Châu nhưng lại phải chờ đợi xuất hiện.

Hình như không có sự khác biệt tiên phàm, bất kỳ vật gì đều có thể xuất hiện.

"Trang sách có trước hay là truyền kỳ có trước?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Không phải chỉ có mấy thứ bình thường thôi sao?” Giang Hạo nghi hoặc, sao có thể nói đều là truyền kỳ được.

"Thứ bình thường?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.

Giang Hạo cũng không chắc lắm.

Hồng Vũ Diệp nghiêm túc hỏi: "Trước khi đồ ăn ngon xuất hiện, mọi người đang ăn cái gì? Trước khi kiến trúc hùng vĩ đột ngột mọc lên từ mặt đất, mọi người đều đang ở chỗ nào? Trước khi dệt vải xuất hiện, mọi người đã mặc cái gì? Trước khi trang giấy xuất hiện, con người lại dùng cái gì để ghi chép?

Người tu hành có thế giới và tầm mắt của người tu hành. Nhưng cũng không phải là chuyện ảnh hưởng đến người tu hành mới là chuyện truyền kỳ. Đứng ở trên đại địa, nhìn thời gian thay đổi, ngươi sẽ phát hiện, vạn vật sinh linh đều đang trải qua vô số truyền kỳ. Mỗi một truyền kỳ trôi qua mới có thế giới bây giờ. Mà bây giờ con người cảm thấy mấy thứ đó là bình thường, đó là bởi vì bọn họ sớm đã sinh hoạt ở bên trong truyền kỳ."

Đứng ở trên vai người khổng lồ, Giang Hạo có thể hiểu rõ ý này.

Cho nên trang sách Tiên Hiền xuất hiện, thật ra đang ảnh hưởng tới thế giới.

"Thứ mà trang sách Tiên Hiền ghi lại vốn đã tồn tại, cho dù không có trang sách thì một ngày nào đó trong tương lai nó cũng sẽ xuất hiện. Mà trang sách xuất hiện cung cấp thông tin liên quan tới những thứ sẽ xuất hiện, thậm chí là cho phương pháp. Đổi một cách nói khác, trang sách Tiên Hiền ghi chép mọi thứ, chỉ chờ người có duyên đi lấy." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo suy tư một lát, có thể hiểu rõ đại khái.

Đó chính là, lúc lịch sử phát triển đến một bình cảnh nào đó, sắp nghênh đón biến hóa thì trang sách Tiên Hiền sẽ xuất hiện.

Thông báo cho mọi người biến hóa là gì.

Ai đạt được thì có thể đi trước người khác một bước.

Nhưng mà có thể làm được hay không lại là một chuyện.

Mặc kệ là Thiên Cực Ách Vận Châu, hay là Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như thế. Những thứ này đều không phải là thứ mà một người có thể làm được, dù có đạt được trang sách thì cũng vô dụng. Mà ẩn giấu trang sách, cũng không thể ngăn cản những thứ này xuất hiện.

Thiên Cực Ách Vận Châu vẫn sẽ xuất hiện, Thiên Đạo Trúc Cơ vẫn được sinh ra.

Trang sách Tiên Hiền chiếm cứ tiên cơ.

Đi trước mọi người một bước, khó trách rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với trang sách.

Sau khi xem hết thư tịch, Hồng Vũ Diệp liền trả lại cho Giang Hạo.

"Tiền bối cảm thấy nguyền rủa Bách Dạ liệu có liên quan tới Thi Giới không?" Giang Hạo hỏi.

Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, không nói gì mà là uống trà.

Giang Hạo cũng ngồi xuống và uống trà.

"Ngươi ở chỗ này bao lâu rồi." Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Tới vào tháng sáu, bây giờ đã tháng mười, hơn bốn tháng rồi." Giang Hạo đáp.

"Ngươi muốn tiếp tục đào quáng kiếm linh thạch sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Làm việc vì tiền bối đương nhiên là phải gấp rồi." Giang Hạo đáp.

Do dự một chút, hắn lại nói: "Trong lúc vãn bối bế quan tu luyện có nghe được tiếng sóng biển, không biết bắt nguồn từ nơi nào.”

Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía dãy núi, nói: "Ngươi muốn đi vào vùng biển kia?"

"Cũng không phải là không vào thì không được, chỉ là cảm thấy tò mò." Giang Hạo nói.

Đúng là không cần thiết phải đi vào, có duyên đương nhiên có thể vào xem một chút.

Vô duyên thì bỏ đi.

Gặp nguy hiểm cũng bỏ đi.

"Sắp rồi, qua một thời gian ngắn nữa ngươi sẽ có thể tiến vào vùng biển kia." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nói cách khác, thứ xuất hiện trong này chính là Thi Hải.

Chỉ là không biết có thể nhìn thấy người sáng lập Thi Thần Tông kia hay không.

Đối phương không lưu lại thân ảnh ở Thiên Bi Sơn, hình như có chút tiếc nuối.

Hỏi thăm hắn có lẽ có thể biết rõ chuyện của Thi Giới.

Đương nhiên, cũng có thể biết được có thể vào đây thông qua truyền tống hay không.

Hai người không tiếp tục nói nữa, mà là yên lặng uống trà.

Sau khi uống được nửa ấm.

"Tiểu Li cũng ở bên trong?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Ngươi không đi tìm nàng?"

"Tiểu Li không còn nhỏ nữa, dù sao cũng phải học cách ra ngoài một mình."

"Không nhỏ?"

"Ừm, không nhỏ."

Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, sau đó chỉ một cái vào hư không, một ánh sáng màu đỏ bay ra.

Không biết nó bay về hướng nào, lại muốn làm gì.

Lúc Đa Nhĩ tiến vào Kiến Nguyệt Hồ lần nữa, không còn dám bán khoáng thạch một cách quang minh chính đại được nữa.

Còn phải cẩn thận hơn so với trước đó rất nhiều.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, không có pháp bảo nào che đậy cả.

Nếu không thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Hiện nay một mình hắn mang theo rất nhiều khoáng thạch, giá trị liên thành.

Đời này có lẽ đều chưa thấy qua nhiều linh thạch như vậy.

Mặc dù còn chưa có bán đi, nhưng mà đã bị hắn xem như là linh thạch.

Hồi lâu sau.

Hắn nhìn thấy một Kim Đan hậu kỳ, tu vi của đối phương cũng không mạnh.

Lại nhìn cách ăn mặc, dáng vẻ như có chút linh thạch.

Sau khi hơi chút do dự, hắn âm thầm đi ra.

Đối phương giật nảy mình.

"Đạo hữu đừng sợ, tại hạ cũng không có ác ý gì." Đa Nhĩ vội vàng mở miệng.

Sau đó, nam tử vốn chỉ là đang cảnh giác, khi nhìn thấy Đa Nhĩ thì lập tức bị dọa cho mất hồn.

Hắn vô thức lui lại, vội vàng nói:

"Đạo hữu chuyện gì cũng từ từ."

Hắn có biết chuyện, bởi vì người trước mắt mà toàn bộ Kiến Nguyệt Hồ không còn cường giả dám làm càn.

Tất cả người nhằm vào Đa Nhĩ đều chết hết, mặc kệ lai lịch ra sao, mặc kệ gặp được cơ duyên cỡ nào, tất cả đều bị chém giết.

Chỉ vì đắc tội người này.

Cho nên người ở Kiến Nguyệt Hồ hiện tại sợ nhất chính là Đa Nhĩ.

"Đạo hữu ta thật sự không có ác ý, không cần sợ hãi như thế." Đa Nhĩ ôn tồn nói.

"Ngươi, ngươi có chuyện gì không? "Nam tử hỏi.

"Ta muốn hỏi đạo hữu muốn khoáng thạch hay không, chỗ của ta có một…"

"Muốn, ta mua."

"…"

Sau đó, Đa Nhĩ mơ mơ hồ hồ đã bán ra ba ngàn linh thạch.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đối phương hình như vô cùng sợ hãi mình.

Sau đó, hắn lại gặp mấy người, vẫn là như thế.

Bọn hắn hình như là có bao nhiêu linh thạch đều dùng để mua khoáng hết.

Chuyện này khiến hắn có một loại cảm giác như đang ăn cắp bốn phía.

Nơi xa, có hai người đang quan sát Đa Nhĩ.

Tu vi của các nàng cực cao, Kim Đan viên mãn. Đa Nhĩ đương nhiên không thể cảm giác ra được.

Hai tiên tử, một người khoác một áo choàng lông báo, để lộ không ít đùi, có khí tức cuồng dã. Mà bên cạnh nàng là một tiên tử nhã nhặn văn nhã.

"Xem ra thật là Đa Nhĩ của tông môn chúng ta.” Tiên tử mặc da thú có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, thật sự là hắn, đắc tội hắn thật sự sẽ chọc phải họa sát sinh sao?" Tiên tử nhã nhặn có chút kinh ngạc.

"Không nhìn thấy sao? Người mua khoáng thạch là Kim Đan viên mãn, nhưng thật ra là Nguyên Thần viên mãn giả vờ. Nhưng hắn vẫn không dám đắc tội Đa Nhĩ, xem ra lời đồn là thật. Ở chỗ này, Đa Nhĩ đúng là không thể trêu chọc. Nhưng mà hình như có không ít người để mắt tới hắn." Tiên tử da thú thở dài một tiếng, nói:

"Sau khi ra ngoài hắn chắc là phải chết."

"Có nên nhắc nhở hắn một chút hay không? Nếu như có thể lựa chọn, có lẽ có thể lựa chọn ở lại chỗ này, ít nhiều cũng có một chút hi vọng sống.” Tiên tử nhã nhặn có chút do dự.

"Bỏ đi, hiện nay hắn đã đắc tội với rất nhiều tông môn. Chúng ta chỉ là tông môn nhất lưu, nghe nói người chết phần lớn là đệ tử của đại tông. Một khi bọn họ nghi ngờ chúng ta quen biết hắn thì nhất định sẽ gặp tai hoạ.”

"Cũng đúng, chỉ là cảm thấy không hề làm gì lại có chút băn khoăn."

"Sau khi rời khỏi đây lại chú ý một chút đi.”

---

Bên ngoài, Thiên Văn Thư Viện, Nhan Nguyệt Chi tìm đến Cảnh Đại Giang.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 782 : Thi Giới Chân Chính?


Vẫn là hậu viện của Thiên Văn Thư Viện.

Nhan Nguyệt Chi do dự hồi lâu, vẫn muốn mượn lực lượng của thư viện.

Mặc dù tông môn của Đa Nhĩ bình thường, nhưng mà hắn được người giữ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu mở miệng muốn bảo vệ.

Lực lượng của một mình nàng có lẽ là không đủ.

Nếu như đã muốn quyển sách kia, như vậy thì phải làm cho chu toàn.

Một khi thất bại thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Không nhắc tới chuyện không lấy được sách, giao dịch sau đó cũng dễ bị ảnh hưởng.

Dù sao nàng cũng đã nhìn nội dung của sách.

Huống hồ, nàng vốn định dùng hứa hẹn của vị tiền bối kia.

Nếu như chậm một bước, vậy thì hối hận cũng không kịp.

Nếu đã như vậy, lúc bắt đầu nên vận dụng át chủ bài lớn nhất.

Nàng không quá thích việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Tiểu oa tử, ngươi lại tới? Lần này lại muốn chúng ta làm gì?" Cảnh Đại Giang ngồi dưới tàng cây, dựa vào ghế dựa, vẻ mặt nhàn nhã.

Nhan Nguyệt Chi cung kính hành lễ, nói: "Tiền bối trước đó đã đồng ý với ta, có thể để cho ta đưa ra một điều kiện."

"Đúng vậy, ngươi muốn làm tiên sinh thì ta cũng có thể sắp xếp người dạy ngươi." Cảnh Đại Giang nhìn qua người trước mắt, cười nói:

"Cho nên ngươi nghĩ kỹ muốn cái gì rồi?"

"Vâng, vãn bối đã nghĩ kỹ, chỉ là có thể có chút phiền phức.” Nhan Nguyệt Chi nói.

Trong chốc lát.

Cảnh Đại Giang nhìn qua học sinh trước mắt, mày nhăn lại: "Ngươi chắc chắn.”

"Chắc chắn." Nhan Nguyệt Chi gật đầu.

Lại qua một lúc.

Nhan Nguyệt Chi đi ra khỏi hậu viện, rời khỏi Thiên Văn Thư Viện.

Một đường hướng tới Sơn Thủy Cốc.

Sau nửa tháng.

Nàng dừng lại ở trước một tông môn.

Nơi này chính là Sơn Thủy Cốc, nhưng mà không có tìm được người tên là Đa Nhĩ.

Sau khi điều tra mới phát hiện, đối phương đã tiến vào Thi Giới.

Chuyện này khiến nàng cực kì kinh ngạc.

Còn chưa ra khỏi Thi Giới, Tỉnh vì sao lại bảo đảm cho hắn?

Suy tư một lát, nàng có suy đoán.

Tỉnh đang ở trong Thi Giới, hơn nữa còn biết được Đa Nhĩ đi ra nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên muốn bảo vệ đối phương.

Còn chuyện tại sao, nàng không thể nào suy đoán.

Nhưng mà đối phương nhất định có đủ giá trị, nếu không không đáng để Tỉnh dùng điều kiện như vậy.

"Xem ra cần chờ ở chỗ này một đoạn thời gian."

Nhan Nguyệt Chi cầm thư tịch lên rồi quan sát, vừa nhìn vừa chờ.

Quyển sách này là thư tịch lĩnh ngộ phương pháp tu luyện của nàng, trước kia không cách nào lĩnh hội được nhiều hơn.

Bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nhìn thư tịch lại có thể hiểu ra.

Nàng lập tức tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

---

Nửa tháng.

Giang Hạo phát hiện Hồng Vũ Diệp căn bản không đi, không biết đang đợi cái gì.

Mình ngay cả đào quáng đều không có cách nào đào.

Thậm chí quản lý linh dược đều không dám.

Sợ toát ra bọt khí rồi bị mình hấp thu, lần một lần hai có lẽ không có gì.

Nhưng mà càng nhiều lần, nhất định sẽ bị hoài nghi.

Hơn nữa, trà trên người mình đã uống gần hết rồi.

Nếu lại tiếp tục, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Mặc dù linh thạch rất nhiều, nhưng dù nhiều linh thạch cũng không có chỗ nào bán lá trà, đó cũng chỉ là linh thạch.

Không pha được trà.

Chỉ là đột nhiên, hắn giống như nghe được tiếng nước chảy.

Thời gian dần trôi qua, âm thanh trở nên vang dội, giống như đang va phải cái gì đó.

Giang Hạo quay đầu nhìn về phía dãy núi, âm thanh truyền tới từ bên trong.

"Thi Hải?" Hắn có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới vận khí của mình cũng không tệ, thế mà thật sự chờ được Thi Hải.

Chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, Thi Hải thế mà ở trong dãy núi.



Khó trách chưa ai từng thấy qua.

Lúc này Hồng Vũ Diệp cũng đứng lên, nói:

"Ngươi không muốn đi vào vùng biển kia thôi? Đi thôi."

Giang Hạo: "…"

Có Hồng Vũ Diệp đi vào chung, đúng là an toàn hơn rất nhiều.

Chỉ là sẽ có rất nhiều chuyện không làm được, có được có mất.

Loại chỗ này, chỗ tốt lớn nhất có lẽ chính là gặp được bảo vật vô số năm chưa từng bị nhúng chàm.

Có lẽ xoa một chút đều là cơ duyên của hắn, nhưng bây giờ dù là nhìn thấy cũng phải vứt bỏ.

Cũng không sợ ra bọt khí màu lam, chủ yếu là lo lắng bọt khí màu trắng.

Màu lam và màu lục sẽ không bị phát hiện, chỉ có màu trắng thêm vào lực lượng tinh thần mới có thể bị phát hiện ra.

Sau đó, hai người đi lại ở trong hầm mỏ.

Thấy thế nào thì nơi này cũng là quặng mỏ bình thường, nhưng mà càng đi vào bên trong thì tiếng sóng biển lại càng lớn.

Giống như biển cả đang ở ngay bên cạnh.

Lại đi một chút, Giang Hạo phát hiện dưới chân bắt đầu xuất hiện ẩm ướt.

Hơn nữa, thông đạo hình như xuất hiện biến hóa.

Khác với sự chật hẹp lúc hắn đào quáng, lần này là càng thêm trống trải.

Sau khi đi một hồi, chỉ thấy một vùng biển đập vào mi mắt.

Giang Hạo đứng ở biên giới thông đạo, dưới chân giống như là vực sâu vạn trượng, chính là mặt biển âm u.

"Tại sao biển này lại có chút u ám? Thi Giới rõ ràng không có gì khác biệt với bên ngoài, sinh cơ bừng bừng. Mà ở trong này lại u ám âm trầm, tử khí tràn ngập. "

Quan sát một lát, Giang Hạo phát hiện vị trí của mình bây giờ chính là trong sơn động của một vách núi.

Mà phía dưới chính là hải vực.

Đối mặt với hải vực này, Giang Hạo không dám tùy tiện bay ra.

Hắn cảm giác nên chôn Tử Hoàn ở phía ngoài, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới dự định đi lên mặt biển quan sát.

"Tiền bối, biển này rất nguy hiểm sao?" Trước khi xuất phát, hắn muốn hỏi Hồng Vũ Diệp một chút.

Nhưng mà đối phương không có trả lời câu hỏi của hắn.

Giang Hạo dùng thuật pháp thử một chút, phát hiện sẽ bị khí tức của Thi Hải bao trùm.

Cũng may không có khoa trương như vậy, có thể đi xuống xem một chút.

Còn về việc làm thế nào để tìm được người sáng lập kia, trên tư liệu không có.

Sau đó, Giang Hạo bước ra một bước, xuất hiện ở trên bầu trời của Thi Hải.

Lúc này hắn mới nhìn thấy hình dạng của vách núi.

Đây là một tòa núi không cao.

"Tiền bối, chúng ta muốn lên đi xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.

Đối phương chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Nói cách khác là để tự hắn nhìn xem mà xử lý.

Sau đó, Giang Hạo đi tới phía trên ngọn núi.

Lúc này hắn mới phát hiện sơn phong kết nối với đại lục mênh mông vô bờ, ánh mắt nhìn đến đâu đều là khô bại và tử khí.

Hải vực trước đó cũng mênh mông vô bờ, khí tức cũng giống nhau.

Phía trước là Thi Hải, như vậy phía sau lục địa là cái gì?

Trong lúc nhất thời, hắn có chút mờ mịt.

Mà phía dưới cửa hang lại nối liền với Thi Giới bình thường.

"Nơi này chắc là bờ của Thi Hải." Giang Hạo nói.

Hắn nhớ kỹ người sáng lập ở chỗ này, nhưng mà phải tìm thế nào đây.

Oanh!

Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng lực lượng bùng nổ.

Giang Hạo quay đầu nhìn về phía lục địa, chỉ thấy có một người đang nhanh chóng chạy trốn, sau lưng có ba người đang đuổi giết.

"Đạo hữu cứu ta.” Đây là một nam tử trung niên.

Trên người hắn mang theo thương thế, không ngừng bay về bên này.

"Yêu nhân trốn chỗ nào.” Ba người phía sau nổi giận nói.

Giang Hạo nhìn qua đối phương, thấy người này cách mình càng ngày càng gần, trong lòng thở dài.

Sau đó Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Vào lúc đối phương đến gần, hắn chém ra một đao.

Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.

Phốc!

Không có bất kỳ lo lắng gì, một đao chém giết người cầu cứu.

Ba người đuổi tới trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, biến cố bất thình lình này khiến cho bọn hắn chấn kinh.

Giết người xong, Giang Hạo mới nhìn về phía ba người, nói:

"Các ngươi không phải gọi hắn là yêu nhân sao? Ta giúp các ngươi giết hắn, các ngươi có phải là nên giúp ta một chuyện hay không?"

Ba người: "…"

"Đạo, đạo hữu nói đúng lắm." Trong đó có người gật đầu nói phải.

"Các ngươi vẫn luôn ở nơi này, hay là vừa mới tiến đến?" Giang Hạo hỏi.

Cảm giác mà bốn người này mang đến khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Trên thân dường như mang theo tử khí, hình như sắp bị nơi này đồng hóa.

Hắn không xác định được là vừa tiến vào sẽ có, hay là ở lâu sẽ có.

Hắn sở dĩ không có, có lẽ là bởi vì Hồng Vũ Diệp ở đây, người khác không có yếu tố này.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy, nơi này mới là Thi Giới.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 783 : Lợp Nhà


Dưới bầu trời âm u đầy bụi, Giang Hạo cảm thấy có một ít sự kiềm chế, so sánh với bên ngoài thì nơi này giống không nhìn thấy hi vọng.

Tâm cảnh bất ổn nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề ở chỗ này.

Mà bốn người này chính là cùng một bọn.

Chỉ là không biết tại sao lại muốn làm vậy để tính kế hắn.

Xông lại cầu cứu, trên người căn bản không có thương thế, mặc dù người phía sau truy đuổi thế nhưng không hề sử dụng toàn lực.

Không chỉ có ba người đằng sau không dùng toàn lực mà người chạy trốn cũng thế.

Bốn người này có tu vi Luyện Thần, toàn bộ lại áp chế đến Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ.

Đây rõ ràng là coi hắn là trò vui để trêu đùa.

Nếu đã thế thì hắn cũng không cần phải khách sáo với đối phương.

Ba người nhìn qua Giang Hạo, trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ, cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi.

Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc áo choàng màu tím, hắn cân nhắc một lúc mới nói:

"Chúng ta ngoài ý muốn tiền vào chỗ này trong đoạn thời gian trước."

"Đoạn thời gian trước là lúc nào?" Giang Hạo hỏi.

"Một tháng trước." Nam tử trung niên đáp.

Một tháng trước?

Giang Hạo suy tư một luới, cảm thấy là Thi Hải từng xuất hiện ở những chỗ khác.

Chỉ là lúc này nó đúng lúc đi tới Bách Trượng Sơn.

"Sau khi các ngươi đi vào thì ở đâu?" Giang Hạo lại hỏi.

Những người này chạy ra bên trong, khiến hắn hoài nghi những người này không ở ven biển.

"Ở cạnh bờ biển." Nam tử trung niên nói.

"Sau đó thì sao? Các ngươi đã làm gì trong một tháng này?" Giang Hạo lại hỏi.

Nơi này rõ ràng không thích hợp, chẳng lẽ bọn hắn không nghĩ cách mau rời khỏi sao?

Ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng nam tử trung niên cầm đầu lên tiếng:

"Chúng ta cảm thấy nơi này không bình thường cho lắm, muốn nhìn trộm một hai, chỉ là không có phát hiện gì cả."

"Không đi ra?" Giang Hạo nhìn qua đối phương.

Bọn hắn nói không có phát hiện gì là gạt người.

Bọn hắn chắc là đã biết được cái gì đó rồi.

Nhưng mà với hắn mà nói, biết được cái gì cũng không đáng kể, mình cũng không có ý định cướp.

"Không ra được." Nam nhân trung niên thở dài, nói: "Lối vào đã biến mất."

"Các ngươi không lo lắng?" Giang Hạo hỏi.

Nơi này rõ ràng không bình thường, những người này dường như không lo lắng về việc có thể ra ngoài hay không.

Ba người nghe được vấn đề này, dường như cũng không để ở trong lòng.

Người tương đối trẻ tuổi trong đó, đáp:

"Chúng ta đã tiến vào mấy tháng, qua hai ba tháng nữa có lẽ sẽ có thể ra ngoài, ít nhất thì bốn năm tháng nữa cũng có thể ra ngoài."

Nghe vậy, Giang Hạo đã nhớ ra.

Tại Thi Giới đúng là đều có thể đáp lại trận pháp Thiên Địa Nhân, dùng cái này để ra ngoài.

Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, hắn không xác định được nơi này không giống với bên ngoài chỗ nào.

Nếu như là hắn, chắc chắn sẽ không an tâm chờ đợi ra ngoài.

Có đôi khi bản thân mình sẽ không có cách nào chống cự được với nguy hiểm không biết.

Hắn vừa mới đặc biệt cảm nhận một chút, lối vào vẫn còn ở trên vách đá.

Mà ngoại trừ cửa vào, còn có Tử Hoàn ở bên ngoài, cho nên hắn không đến mức bị vây ở chỗ này.

Một khi gặp nguy hiểm thì sẽ rời đi.

Còn về việc trận pháp Thiên Địa Nhân có hiệu quả hay khôngg, theo lý thuyết chắc là có thể.

Dù sao chưa từng nghe nói có người tới Thi Hải mà không thể trở về.

Hơn nữa, cũng có người biết Thi Hải tồn tại.

Vậy liền mang ý nghĩa có người từng thấy và rời đi.

Nhưng mà nơi này chắc là cũng đặc thù, dù sao người sáng lập kia hình như đang ở chỗ này, từ đó ở lại bên trong.

"Các ngươi đi qua những chỗ nào rồi?" Giang Hạo dự định thăm dò một chút.

"Nơi này có núi non sông ngòi, nhưng mà nơi nào cũng đều có vẻ khô bại. Không chỉ có như thế, còn có rất nhiều lực lượng cổ quái, tu vi của chúng ta không đủ nên không dám tùy ý liên quan đến." Nam tử trung niên nói.

Giang Hạo gật đầu, hỏi đối phương có bản đồ nơi này hay không.

Hắn phát hiện bên ngoài hình như không có lưu truyền bản đồ của nơi này.

Chuyện này khiến hắn có chút để ý.

Muốn tiến vào dường như cũng không có khó như vậy, nếu như có thể tùy ý ra ngoài vậy thì tại sao lại không có một cái bản đồ nào về nơi này?

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo lại câu thông Tử Hoàn lần nữa, may mà vẫn còn có thể.

Như thế, hắn cũng không quá lo lắng nữa.

Ba người cũng không có bản đồ, nhưng mà bọn hắn nói có thể vẽ.

Một lát sau, Giang Hạo đạt được một tấm bản đồ sơ lược.

Phần lớn là rừng cây sông núi, còn có hồ nước đầm lầy.

Còn có một số sơn động, tình huống bên trong có chút tương tự với bên ngoài.

Ban ngày nguy hiểm, buổi tối sẽ đỡ hơn một chút.

Bọn họ cũng không biết nguy hiểm là gì, dù sao thì người đi vào đều biến mất.

Giang Hạo hỏi một vấn đề cuối cùng.

Đó chính là có nhìn thấy những người khác ở chỗ này hay khong.

Ba người đều lắc đầu.

Nghe thế Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là dự định thuận theo bờ biển đi quan sát bốn phía.

Có lẽ có thể có phát hiện gì đó.

Còn về núi non sông ngòi, không cần thiết phải xem.

Căn cứ theo tư liệu, người sáng lập kia ở ngay tại bờ biển.

Giang Hạo cầm trữ vật pháp bảo trên mặt đất lên rồi ngự kiếm hướng về phía bờ biển.

Ba vị cường giả kia cũng nhẹ nhàng thở ra, giống như là nhặt về được một cái mạng.

Lúc Giang Hạo rời đi có quay đầu nhìn một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, trong bối cảnh u ám, ba người này càng như dung nhập vào trong, như là một bức họa đen trắng.

Người trước đó vốn còn mang theo sắc thái, dần dần biến thành đen trắng, dung nhập vào trong đó.

Loại cảm giác kỳ quái này khiến cho lòng hắn nảy sinh hoảng sợ.

Bởi vì hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, mình cũng có thể đang ở trong quá trình này mà không biết.

Chí ít thì ba người này không có loại cảm giác tự mình hiểu lấy.

Có lẽ bọn hắn còn tưởng rằng mình không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần chờ đợi Thi Giới đóng lại thì sẽ có thể rời đi.

Đây là điều đáng sợ nhất.

Đi trên con đường tử vong lại cho là mình còn hi vọng sống sót.

"Tiền bối, ba người bọn họ…"

"Chết rồi."

Trong lúc Giang Hạo còn chưa nói xong, Hồng Vũ Diệp đã đưa ra đáp án.

Đáp án ngắn gọn này lại làm cho lòng Giang Hạo run lên.

Hắn không hiểu.

Trong vô thức, hắn lấy trữ vật pháp bảo vừa mới nhặt được ra, quan sát một lúc, phát hiện bên trong rỗng tuếch.

"Chuyện này là thế nào?" Hắn cảm thấy rất không có khả năng.

Dù nghèo đi chăng nữa cũng không có khả năng không có cái gì.

"Bị người khác cầm đi rồi." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo cảm thấy quái dị, bốn người kia thật ra đều đã chết?

Chết rồi tại sao vẫn còn hoạt động ở chỗ này?

Thi Giới dường như kỳ quái hơn dự đoán của hắn nhiều.

Nhưng mà, chuyện này cũng nói rõ nơi này còn có những người khác.

Giang Hạo ném đồ đi, tiếp tục ngự kiếm dọc theo bờ biển.

Hắn thời khắc đều đang quan sát biến hóa của thân thể, lo lắng mình cũng sẽ dung nhập vào trong đó.

Một khi khí tức xuất hiện biến hóa thì phải rời khỏi nơi này.

Nếu không thì hậu quả khó mà đoán trước được.

Qua một lúc sau, bọn hắn xuất hiện trên bờ cát, nơi này nhiều hơn một số kiến trúc, chỉ là nhà tranh bình thường.

Lúc đi qua thì phát hiện còn có người ở.

Đại khái có bảy tám người.

Chắc không phải là cùng một bọn.

Bốn nhà tranh, có lẽ có người bốn phương.

Giang Hạo tới lập tức thu hút sự chú ý của bọn hắn.

Ba nữ bốn nam, tổng cộng có bảy người.

Mỗi một người đều là Phản Hư.

Trên người không có khí tức đặc thù như bốn người trước đó, không chỉ như thế, bọn hắn còn có pháp bảo hộ thân.

Người Thi Thần Tông.

Giang Hạo nhìn về phía một nam một nữ ở chỗ xa nhất, có thể xác định được, bọn hắn tu Thi Giải Pháp.

Hai hai nữ nhân bên cạnh có khí tức Đại Thiên Tinh Thần.

Ba người còn lại, hai người mình chưa từng thấy qua, người còn lại ăn mặc theo kiểu nho sinh.

Chắc là có liên quan đến Thiên Văn Thư Viện.

Bọn hắn tại sao lại ở chỗ này?

"Đạo hữu cũng đến để tìm người?" Nam tử dáng vẻ nho sinh lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

Hắn không xác định được mọi người có phải đều đang tìm cùng một người hay không.

"Tu vi của đạo hữu hình như không được cao, nhưng mà có thể tới đây khẳng định có chút bất phàm, khuyên đạo hữu nên lợp căn nhà, trời sắp mưa rồi." Nho sinh có ý tốt nhắc nhở.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 784 : Đắc Tội Nữ Ma Đầu?


Lợp nhà?

Giang Hạo có chút không hiểu.

Nhưng nhìn thấy người bốn phe đều lợp nhà, hắn quyết định cũng xây một căn.

Ngay bên cạnh nhà của nho sinh.

Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ là ngồi trên mặt đất, bàn trà đã xuất hiện, chỉ chờ nhà lợp xong.

Giang Hạo thấy thế, trong lúc lợp nhà còn tiện tay pha một bình trà.

Một ấm cuối cùng.

Sau đó, hắn bắt đầu dựng nhà, hắn vốn định dựng vũ đình.

Nhưng mà thấy người khác xây chặt chẽ, cho nên vì lý do an toàn, vẫn nên làm giống như bọn hắn mới tốt.

May mà những người này đều không có ý động thủ.

"Đạo hữu đến từ tông môn nào?" Nho sinh cười nói:

"Tại hạ là Thư Tẫn của Thiên Văn Thư Viện."

"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo đáp.

Nói xong, hắn tiếp tục lợp nhà.

"Đạo hữu tới đây là muốn tìm người nào?" Thư Tẫn hỏi.

Lúc này, hắn nhìn về hai nữ tử ở bên cạnh, phát hiện sau khi cái tên Tiếu Tam Sinh được nói ra, hai người kia hình như có chút quen biết với người của Đại Thiên Thần Tông.

"Một lão nhân." Giang Hạo đáp.

Thật ra thì hắn cũng không biết người sáng lập Thi Thần Tông là già hay trẻ, là nam hay là nữ.

Hắn chỉ thuận miệng đáp lại một câu mà thôi.

Bởi vì không ai biết rõ rốt cuộc những người kia tới đây vì mục đích gì.

Thư Tẫn cũng không nói thêm gì nữa, mà là nhìn lên bầu trời rồi nói: "Trời sắp mưa, đạo hữu tốt nhất là nhanh một chút."

Giang Hạo nói tiếng cảm ơn, sau đó tăng nhanh tốc độ.

Hồi lâu sau, hắn đã xây dựng xong một căn nhà gỗ, tốt hơn so với những người khác một chút.

Hắn có một ít kinh nghiệm.

Rất nhanh, trên bầu trời truyền đến tiếng vang.

"Đến rồi, trời sắp mưa." Thư Tẫn nói xong thì đi vào nhà, đóng cửa lại.

Không chỉ có hắn mà những người khác cũng là như thế.

Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp một chút, thấy đối phương không nói gì thêm, cũng đóng cửa lại.

Sau một lát, bên ngoài truyền đến tiếng sấm.

Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, mặc dù không có nhìn thấy bên ngoài, nhưng mà có thể cảm nhận được mưa gió bên ngoài lớn như nào.

Ngay sau đó, một số giọt nước rơi xuống bên trên nhà tranh.

m thanh càng lúc càng lớn.

Mưa to đang rơi xuống tí tách tí tách.

Giang Hạo cảm thấy một cỗ khí tức đặc thù, bên ngoài dường như bị cỗ khí tức này bao trùm.

"Tiền bối, đây là cái gì?" Hắn mở miệng hỏi người đang uống trà ở bên cạnh.

"Khí tức của Thi Giới." Hồng Vũ Diệp thuận miệng đáp lại một câu.

"Bị dính nước mưa thì sẽ như thế nào?" Giang Hạo lại hỏi.

"Sẽ giống như bốn người mà người gặp phải trước đó." Hồng Vũ Diệp uống ngụm trà rồi nói.

Soạt!

Tiếng sóng biển đột nhiên truyền đến, hình như là có sóng lớn.

Hơn nữa nó còn càng ngày càng gần, giống như thủy triều.

"Mưa này thật lớn, mau chóng tìm một chỗ tránh mưa đi." Một giọng nói truyền đến từ bên ngoài.

Con ngươi Giang Hạo co rụt lại, giọng nói này là của một trong ba người kia.

"Nơi này có nhà ở, hỏi một chút xem có người ở bên trong hay không." Có một giọng nữ truyền đến.

Cộc cộc cộc!

Cửa nhà Giang Hạo bị gõ.

"Đạo hữu, mở cửa, để chúng ta đi vào, nhất định sẽ hậu tạ." Là giọng nói của nam tử trung niên trước đó.

Giang Hạo không có trả lời.

Cửa lại bị gõ lần nữa.

Do dự một chút, hắn mở miệng nói:

"Đạo hữu tại sao lại gõ cửa?"

"Vì muốn tránh mưa." Đối phương mở miệng trả lời.

"Hiện tại nước biển dâng tới chỗ nào rồi?" Giang Hạo hỏi.

Hắn bây giờ nghe thấy cửa phòng bên cạnh cũng bị gõ, nhưng mà không ai đáp lại.

"Nhanh đến vị trí của căn nhà rồi." Người bên ngoài trả lời.

Giang Hạo cảm nhận một chút, phát hiện có loại dấu hiệu này.

Nước biển đang dâng lên.

Không bao lâu sau, hắn nghe thấy trên biển có một tiếng vang khác, điều này khiến cho hắn cảm thấy quái dị.

"Trên mặt biển có cái gì?" Giang Hạo hỏi.

"Có một chiếc thuyền lớn. "Bên ngoài có giọng nói truyền đến.

"Trên thuyền có cái gì?"

"Không biết, không thấy rõ, mưa quá lớn, ngươi mở cửa thì có thể tự mình xem."

"Ngoại trừ chiếc thuyền này ra còn có cái gì."

"Bên cạnh ta còn có một nữ tử. "

"Nữ tử?"

"Đúng vậy, hai chân, hai mắt, mười ngón tay."

Giang Hạo nghe mà cảm thấy là lạ.

Sau đó cười nói: "Thật sao? Trùng hợp như vậy, chỗ của ta cũng có một người như vậy."

Lời nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp vốn đang nâng chén trà lên đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn sang.

Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm thấy hàn ý vây quanh hắn.

Cũng may rất nhanh liền biến mất, vừa rồi là bởi vì mình vẫn là Tiếu Tam Sinh, đương nhiên cần phản kích đối phương, như thế mới đắc tội với Hồng Vũ Diệp.

May mà không có việc gì.

Hiện tại hắn có chút tò mò, rốt cuộc thuyền lớn phía ngoài là như thế nào.

"Thuyền tới, sắp đụng vào phòng ốc, mau trốn."

Tiếng kêu truyền đến, người xung quanh đang nhanh chóng thoát đi.

Giang Hạo cũng cảm nhận được một cỗ xung kích.

Thiên Đao bị hắn nắm chặt, một khi xuất hiện nguy hiểm sẽ dùng Thiên Đao mở đường, sau đó kết nối với Tử Hoàn, rời khỏi nơi này.

Mà vào lúc xung kích sắp đến nhà gỗ, tất cả dừng lại.

Giống như thuyền lớn đã dừng ở trước mặt bọn họ.

Một loại cảm giác áp bách không hiểu đột nhiên xông tới.

"Các ngươi đến tìm lão phu?"Một giọng nói già nua truyền đến từ đằng xa.

Giang Hạo có chút kinh ngạc.

Nếu như đoán không sai thì người này chắc là người sáng lập Thi Thần Tông.

Hắn căn bản không có khả năng đối kháng với dạng người này.

Trong vô thức, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.

Vẻ mặt của đối phương cũng không có chút biến hóa nào.

Thấy thế, hắn liền yên tâm hơn không ít.

"Mưa đã tạnh, có thể ra rồi." Giọng nói già nua truyền đến lần nữa.

Giang Hạo không vội ra ngoài, mà là đang chờ đợi những người khác.

Quả nhiên, Thư Tẫn là người thứ nhất mở cửa phòng.

Ngay sau đó là âm thanh bên phía Thi Thần Tông, sau đó là Đại Thiên Thần Tông, rồi đến hai người không rõ lai lịch.

Giang Hạo xác định bọn hắn không có vấn đề gì, mới mở cửa phòng.

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền lớn, thân thuyền màu xám, có chút cổ xưa lại có chút bình thường.

Giống như là một lão gia hỏa chịu đủ mưa gió ở trên biển.

Mưa quả thật đã ngừng, người xung quanh cũng không biết đã đi nơi nào rồi.

Mà thủy triều đã dâng tới trước cửa.

Lúc này, đầu thuyền có một lão giả tóc trắng khoanh chân ngồi, hắn nhìn về phía mấy người phía dưới, chỉ qua từng người: "Thi Thần Tông, Đại Thiên Thần Tông, Vạn Vật Chung Yên, Thiên Văn Thư Viện."

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Giang Hạo, lông mày cau lại, nói:

"Kim Đan trung kỳ?”

Giang Hạo cung kính hành lễ.

Câu nói này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Đối phương hình như có ý riêng.

Nhưng mà hắn cũng không để ý quá nhiều, mặc kệ đối phương có nhìn ra bọn họ là giả Kim Đan hay không thì đều không quan trọng.

"Lên đây đi, người tới là khách." Lão giả cười nói.

Giang Hạo thấy người khác bay lên thì cũng nhảy lên một cái.

Hồng Vũ Diệp và hắn cùng rơi xuống trên boong.

"Ngài thật sự là tổ sư?" Hai người Thi Thần Tông nhìn lão giả trước mắt, có chút khó có thể tin nổi.

Lão giả không trực tiếp trả lời vấn đề, hắn cười một tiếng rồi nói:

"Gọi ta là Thi Hải lão nhân đi, ta đã không thể rời khỏi nơi này."

"Tiền bối, chúng ta tới là muốn thỉnh giáo một vài vấn đề." Nữ tử của Đại Thiên Thần Tông cung kính mở miệng.

"Tới tìm ta không phải là vì vật nào đó thì chính là vì đáp án nào đó." Thi Hải lão nhân vẫn ngồi ở trên mũi thuyền, mang theo nụ cười hiền lành:

"Trả lời vấn đề của các ngươi đương nhiên là không có gì cả, chỉ là ta sẽ không trả lời vấn đề của người tầm thường. Các ngươi có năng lực gì?"

Nhìn mấy người không nói lời nào, Thi Hải lão nhân đưa tay chỉ vào trong biển:

"Như vậy đi, khoảng thời gian trước ta nhặt được một cỗ thi thể, các ngươi có thể thử công kích, sau đó căn cứ theo mức độ thương tổn để quyết định xem ta nên trả lời các ngươi bao nhiêu vấn đề."

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 785 : Kim Đan Đại Khái Chỉ Có Thể Hỏi Được Một Vấn Đề


Thi thể?

Giang Hạo đứng trên boong tàu, an tĩnh chờ đợi.

Tu vi của hắn thấp nhất, đương nhiên là phải đến cuối cùng.

Nhưng mà điều khiến hắn cảm thấ ngoài ý muốn chính là, hai người không biết kia lại là người Vạn Vật Chung Yên.

Xem ra bàn tay của bọn họ rất dài.

Không chỉ có bọn hắn, Đại Thiên Thần Tông cũng không kém một chút nào.

Nhìn như chỉ là nhiệm vụ đón người, nhưng mình chuyện cần làm hình như cũng không ít.

Hoặc là, lần này cũng là nhiệm vụ của hắn, bọn hắn chỉ là tiến đến để hoàn thành.

Hô!

Thuyền bắt đầu tiến vào trong nước, hướng về phía không biết.

Giang Hạo nhìn xung quanh, thuyền nhìn như không nhanh, trong nháy mắt đã đi tới vùng biển vô tận, đã không còn nhìn thấy bờ Thi Hải nữa.

Không chỉ như thế, bầu trời dường như nhiều thêm một vòng màu lam, không còn âm u đầy tử khí nữa.

Hải vực không có biến hóa gì.

Gió thổi phất phơ, có hương của biển cả.

"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Thi Hải lão nhân mang theo ý cười.

Hắn hình như đã lâu rồi không nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời có chút cao hứng.

Người trên thuyền đứng chia ra thành từng nhóm.

Góc bên trái là hai người của Thi Thần Tông, một nam một nữ, đều rất trẻ trung.

Bên cạnh bọn hắn là người của Đại Thiên Thần Tông, tướng mạo của hai người có chút bình thường, nhìn không thấy rõ nữ tử, là kiểu người sẽ không thể tìm thấy nếu như tiến vào trong đám người.

Tiếp theo chính là hai nam tử, một trong bọn hắn có dáng vẻ trung niên, thanh niên còn lại thì tương đối xuất chúng.

Sau đó, chính là Thiên Văn Thư Viện, Thư Tẫn.

Giang Hạo đứng ở góc bên phải.

Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh hắn, dường như không quá ưa thích nơi này.

"Đã chuẩn bị xong." Thư Tẫn mở miệng trước.

"Người của Thiên Văn Thư Viện đúng là sảng khoái.” Thi Hải lão nhân cười nói.

Sau đó, hắn phất phất tay, trong biển rộng xuất hiện vòng xoáy.

Sau đó một nam tử mặc chiến giáp xông ra từ trong nước rồi vững vàng rơi xuống trên boong tàu.

Hắn nhìn đám người, trong mắt có chiến ý vô tận.

Giang Hạo:"…"

Thì ra là thi thể là sống.

"Không phải sống." Thi Hải lão nhân cười nói: "Hắn chỉ là được giữ lại năng lực chiến đấu mà thôi. Chỉ cần không công kích hắn, hắn sẽ không động thủ. Sau khi công kích, phải xem các người có thể tổn thương hắn được bao nhiêu. Nếu như bị hắn phản sát thì sẽ trở thành một cỗ thi thể trong Thi Hải. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Thư Tẫn cười nói: "Đương nhiên không hối hận, đối phương thoạt nhìn cũng chỉ là thân thể mạnh một chút mà thôi. "

Nhìn từ mọi phương diện, thân thể đối phương đều vô cùng cường hãn.

Thủ thắng không khó, điểm khó là làm như thế nào để tổn thương đối phương một cách nghiêm trọng.

"Như vậy thì bắt đầu đi." Thi Hải lão nhân nói.

Thư Tẫn cất bước đi ra ngoài, hắn không chủ động công kích, mà là bày các loại pháp trận pháp bảo ở xung quanh thi thể, cuối cùng phát động công kích.

Oanh!

Lực lượng cường đại bộc phát.

Trực tiếp đánh bay thi thể vào trong biển.

Không bao lâu sau, đối phương xuất hiện từ trong nước, một cánh tay đã biến mất, trên thân người có rất nhiều thương thế.

Chiến lực cũng yếu đi rất nhiều.

Không bao lâu nữa sẽ bị hàng phục.

Nhưng mà thương thế không dễ gia tăng, đối phương hình như càng đánh càng mạnh.

Ban đầu mới là cơ hội.

"Đả thương ba phần, ta có thể trả lời ngươi ba vấn đề." Thi Hải lão nhân nói.

Sau đó nước biển bao trùm Thư Tẫn.

Qua một lúc sau, hắn mới được thả ra.

Lúc này Thư Tẫn cau mày, không biết đang suy tư điều gì.

Sau đó, hắn hành lễ với Thi Hải lão nhân rồi lui về phía sau một chút.

Giang Hạo cảm thấy đáng tiếc, thì ra là hỏi thăm vấn đề như này, nếu không đã có thể hiểu thêm được một vài đáp án.

Lúc đến tụ hội, có thể dùng những chuyện này để thể hiện bản thân, có thể củng cố ấn tượng.

"Tổ sư, chúng ta muốn hỏi một chút, sau khi Thiên Bi Sơn biến mất sẽ đi nơi nào." Nam tử Thi Thần Tông trực tiếp mở miệng hỏi thăm vấn đề.

"Thế nào, các ngươi muốn đi qua nhìn xem?" Thi Hải lão nhân cũng không thèm để ý chuyện đối phương phá hư quy củ.

"Là muốn tìm một vị sư huynh, hắn chưa xuống khỏi Thiên Bi Sơn cho nên biến mất." Tiên tử Thi Thần Tông nói.

"Tu vi gì?" Thi Hải lão nhân hỏi.

"Nguyên Thần trung kỳ." Tiên tử Thi Thần Tông nói.

"Chết rồi." Thi Hải lão nhân chỉ chỉ Thi Hải rồi nói: "Các ngươi có thể thử tìm xem, có lẽ ở một chỗ nào đó trong Thi Hải cũng nên. Tất cả thi thể đều sẽ tiến vào Thi Hải."

"Chẳng lẽ không thể tiến vào một không gian khác từ Thiên Bi Sơn hay sao?" Nam tử Thi Thần Tông hỏi.

"Tiến vào chỗ khác?" Thi Hải lão nhân cười nói:

"Chỉ dựa vào một Nguyên Thần sao? Nếu như Nguyên Thần có thể, vậy các ngươi còn ở chỗ này hỏi ta làm cái gì? Trực tiếp ở lại trên Thiên Bi Sơn chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Trong lúc nhất thời, hai người nghẹn lời.

"Vậy Thiên Bi Sơn sẽ biến mất đến chỗ nào?"

"Xin tổ sư cứu chúng ta…"

Phốc ~

Trong lúc hai người còn chưa nói, một ánh sáng u ám đánh trên người bọn hắn. Bọn hắn lập tức bạo thể mà chết.

"Được rồi, người kế tiếp." Thi Hải lão nhân bình tĩnh nói.

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều phát lạnh.

Ngay từ đầu bọn hắn còn tưởng rằng Thi Hải lão nhân là người dễ nói chuyện, bây giờ xem ra cường giả hỉ nộ vô thường, không thể nhìn thấu.

Giang Hạo vô thức đưa mắt nhìn Hồng Vũ Diệp, đối phương cũng là cường giả.

Muốn giết mình cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau này mình vẫn phải cẩn thận một chút.

Nói chuyện logic, đoán thiện tâm với cường giả không thể nghi ngờ chính là nhảy múa trên mũi đao, tự tìm đường chết.

Hai nữ tử của Đại Thiên Thần Tông tiến lên phía trước một bước, nói: "Chúng ta có thể thử một chút.

Lần này vẫn là cỗ thi thể trước đó, nhưng hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

"Người thứ nhất luôn luôn có ưu thế, không phải vậy sao? Kẻ đến sau sao có thể được như người đi trước được?" Thi Hải lão nhân nói đùa.

Lúc đầu, hai nữ tử muốn học tập Thư Tẫn, nhưng mà lần này mới chỉ khẽ dựa gần, thi thể đã chủ động xuất kích, giống như là đang đùa bỡn mấy người bọn họ để lấy lòng hắn.

Lần này, hai người Đại Thiên Thần Tông dùng tất cả lực lượng, cũng chỉ đả thương được hai phần.

Sau khi hỏi xong hai vấn đề thì lui sang bên cạnh.

Giang Hạo vẫn không biết rõ bọn hắn hỏi cái gì.

Tiếp theo là hai người của Vạn Vật Chung Yên.

Bọn hắn còn chưa dự định công kích, thi thể đã chủ động xuất kích.

"Bị công kích mấy lần, thi thể cũng dần thông minh hơn." Thi Hải lão nhân nói.

Giang Hạo trong lúc nhất thời cảm thấy mình lát nữa có thể sẽ dữ nhiều lành ít.

Đối phương chính là cố ý.

Hai người Vạn Vật Chung Yên dùng hết toàn lực cũng chỉ đả thương được một phần.

Đạt được một vấn đề.

Nhưng mà vấn đề này hỏi có chút lâu.

Ròng rã một nén nhang mà vẫn chưa kết thúc.

Giang Hạo cảm thấy đối phương không chỉ là hỏi thăm vấn đề, còn có thể là đang thương lượng cái gì đó.

Người Vạn Vật Chung Yên cũng rất khôn khéo, có lẽ có thứ gì đó có thể đả động được Thi Hải lão nhân.

"Đạo hữu, ngươi cần phải chuẩn bị kỹ càng, nếu không sẽ có nguy hiểm." Thư Tẫn có ý tốt nhắc nhở.

"Đa tạ đạo hữu." Giang Hạo cảm kích nói.

"Đạo hữu có chuyện gì muốn hỏi sao?"

"Đúng là có một ít vấn đề, Thư đạo hữu có chuyện gì còn chưa hỏi được sao?"

"Đúng, có cái vấn đề nhỏ, muốn hỏi một chút xem Thi Giới phải chăng có quan hệ với thế giới bên ngoài hay không."

"Nếu thừa vấn đề, ta sẽ hỏi thăm giúp Thư đạo hữu một chút."

Thật ra Thư Tẫn muốn đổi vấn đề với Giang Hạo.

Nhưng mà đối phương hình như cũng không đồng ý, nên đành coi như thôi.

Giang Hạo chỉ có Kim Đan, dù là không phải thật sự Kim Đan, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ được một vấn đề.

Nếu như đối phương đã không muốn, chắc chắn sẽ từ chối.

Có vấn đề dư thừa là chuyện không thể nào.

Lúc này, hai người của Vạn Vật Chung Yên đi ra, đến lượt Giang Hạo.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 786 : Tiền Bối, Ta Có Thể Hỏi Mấy Vấn Đề


Kiến Nguyệt Hồ.

Một con cự thú xông vào khu vực này, hình như là đang chạy trốn gì đó.

Oanh!

Nhưng mà mặc kệ nó giãy dụa thế nào đều không có cách nào vứt bỏ người trên lưng.

"Oa, thật sự đến rồi, bạn bè của con thỏ trên đường quả nhiên không có gạt chúng ta, tốc độ của cự thú này thật là nhanh."

Giọng nói vui sướng của Tiểu Li vang lên.

"Đúng vậy, Tiểu Li tiền bối nói rất đúng.” Bạch Sương run rẩy trả lời:

"Chúng ta đã đến Kiến Nguyệt Hồ, có thể đi xuống hay không?"

Ở trên lưng cự thú này chính là vô tận dày vò đối với bọn họ.

Bọn họ rất muốn xuống, nhưng chính là không thể đi xuống.

Nếu như rời khỏi Giang Tiểu Li, bọn hắn có thể sẽ chết tại vùng đất của cường giả này.

Đương nhiên, nếu tự tiện đi xuống cũng sẽ bị cự thú đánh giết.

Nó không giết được Giang Tiểu Li, còn không giết được mấy người bọn hắn sao?

Cho nên, biện pháp an toàn nhất chính là dễ Giang Tiểu Li, để nàng mau chóng xuống dưới.

"A, vậy chúng ta đi xuống đi. "Nói xong, Tiểu Li liền dẫn người nhảy xuống.

Cự thú xuất hiện, lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý, không ít người vây quanh.

Bọn họ nhìn bốn Trúc Cơ hạ xuống trên mặt đất với vẻ mặt mờ mịt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bốn Trúc Cơ có thể cưỡi cự thú Lôi Đình tới đây?

Bốn người này đáng sợ như vậy sao?

Hơn nữa, cự thú Lôi Đình còn mang theo dáng vẻ bối rối chạy trốn, giống như là gặp phải vật gì đó đáng sợ.

Nhất là khi còn có một đứa bé.

Lúc Tiểu Li nhảy xuống cũng rất chật vật, may mà bốn người đều không có chuyện gì.

Nhảy xuống từ phía trên, theo lý thuyết sẽ không có vấn đề gì.

Ba người Bạch Sương coi như đã hiểu rõ, năng lực khống chế của Giang Tiểu Li rất kém, rõ ràng là rất mạnh lại biến mình thành chật vật như vậy.

Ngoại trừ việc sẽ khiến cho người ta khinh thị thì cũng không có gì cả.

Nhưng nàng chính là té ngã nằm rạp trên mặt đất, nhưng mà như này vẫn không khiến cho nàng có bất kỳ tổn thương gì.

Nghĩ tới đây, ba người lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, huống hồ là cường giả như Giang Tiểu Li?

Bởi vì bọn hắn phát hiện Giang Tiểu Li có thể là cố ý, vì muốn để người ta khinh thường, sau đó nhất quyền oanh sát.

Lúc này, người xung quanh đều vây quanh, hình như muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, không có gì vấn đề quá lớn, bốn người bọn họ đại khái sẽ không được tự do.

Tiểu Li nhìn qua đối phương, tò mò hỏi:

"Bốn vị đạo hữu, có thể nói chuyện phiếm vài câu hay không?" Một vị Kim Đan viên mãn đi tới hỏi.

"Ngươi biết sư huynh ta không?"

"Biết." Nam tử Kim Đan viên mãn cười gật đầu.

"Thật sao? Hắn ở đâu? Ta tìm thật lâu rồi." Tiểu Li kinh hỉ nói.

"Bên này, ta sẽ nói rõ cho ngươi.” Kim Đan viên mãn cười nói.

Hắn có dáng vẻ hai lăm hai sáu tuổi, trên thân có khí tức sa đọa.

Ba người Bạch Sương nhìn thấy, nhưng đều không nói gì.

Bởi vì tin tưởng Giang Tiểu Li, mình cũng không có gì đáng nói.

Không khuyên nổi cũng không dám khuyên.

Tiểu Li thì tin tưởng đối phương có ý định mang người qua một bên nói chuyện.

Dù sao sư huynh đã từng nói câu này, là con thỏ nói cho nàng biết.

Con thỏ xưa nay không gạt người.

Người bên cạnh quan sát, cũng không mở miệng.

Bọn hắn cũng không nhận ra những người này, không cần thiết phải mở miệng. Nhất là Kim Đan viên mãn này có thực lực rất mạnh, đồng bạn cũng mạnh.

Xung đột với hắn có thể sẽ ảnh hưởng đến cơ duyên phía sau.

Không cần thiết phải như vậy.

Trong rừng cây, nam tử nhìn Tiểu Li, cười nói:

"Vừa rồi các ngươi làm thế nào để cưỡi được cự thú Lôi Đình?"

"Hả?" Tiểu Li khó hiểu nói:

"Trực tiếp bắt tới, sau đó cưỡi lên là được."

Từ Tiết cảm thấy mình bị vũ nhục, bắt tới rồi cưỡi lên, mình nhìn giống như là tên ngốc lắm sao?

Hơn nữa, nàng chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ, lấy đâu ra dũng khí nói loại lời này?

Không bao lâu sau, hắn phát hiện mình so đo với con nhỏ làm gì, ở đây còn có ba người hiểu chuyện.

"Ngươi còn nhỏ, không hiểu." Từ Tiết thuận miệng qua loa một câu liền định tìm ba người Bạch Sương.

"Ngươi đều đã nói rồi?" Từ Tiết buồn cười nói.

"Đúng vậy."

"Ta đều đã nói rồi, ngươi có phải là nên nói cho ta biết sư huynh ở đâu hay không?" Tiểu Li ngăn hắn lại, nghiêm túc nói.

"Ngươi nói là bắt tới rồi cưỡi lên đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì tốt, ngươi làm một lần cho ta xem thử, nếu như làm được ta liền tin."

Tiểu Li có chút khó khăn, nơi này cũng không có cự thú.

Sau đó nàng quay đầu lại, nhìn thấy một con cự mãng.

Một con cự mãng màu vàng không biết đã xuất hiện từ lúc nào, nhìn chằm chằm mấy người, giống như là đang nhìn đồ ăn hôm nay.

Trong nháy mắt nhìn thấy cự mãng màu vàng, Từ Tiết sững sờ tại chỗ, muốn thoát đi.

Không nghĩ tới cánh rừng cây này lại có cự mãng vàng này.

Đáng chết.

Sớm biết vậy đã không đến đây rồi.

Cự mãng vàng có thực lực siêu quần, đừng nói là một Kim Đan như hắn, cho dù là Nguyên Thần thì đều không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt.

Bên trong Kiến Nguyệt Hồ, tất cả mọi người đều sẽ không tiến về rừng cây có cự mãng vàng.

Chỉ cần không đi vào thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Cho nên mặc dù cự mãng vàng lợi hại nhưng mà mức độ nguy hiểm lại khá thấp.

Tiểu Li thì vô cùng hưng phấn, sau đó nàng bước ra một bước, ánh sáng màu lam vạch ra đường cong, đấm ra một quyền.

Cự mãng vàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Chờ cự mãng phản ứng lại từ trong hoảng sợ thì đã biến thành vật cưỡi.

Sau đó Tiểu Li kéo cự mãng vàng đi tới trước mặt Từ Tiết, ngay sau đó nàng đứng trên đầu cự mãng, để cự mãng tiến lên.

"Ngươi nhìn đi, chính là bắt làm thú cưỡi như vậy, ta không có lừa ngươi đúng chứ?" Tiểu Li chân thành nói:

"Con thỏ nói, gạt người không phải là đứa trẻ tốt, nó chưa từng gạt người, ta cũng không gạt người."

Trong nháy mắt, Từ Tiết cảm thấy nhận thức của mình đã nhận lấy xung kích.

Trúc Cơ này đã làm gì?

Tiểu Li huy động nắm đấm nói:

"Gạt người không phải đứa nhỏ tốt, phải bị đánh."

Từ Tiết: "…"

"Hiện tại Tiểu Li đã nói cho ngươi biết làm sao để tìm được vật cưỡi, Tiểu Li không gạt người. Ngươi cũng không thể gạt người, đến lượt ngươi nói cho ta biết sư huynh ở đâu rồi."

Hắn hối hận, không nên tới trêu chọc người này.

Sau đó Từ Tiết bị một quyền đánh bay ra ngoài.

Đám người bên ngoài còn rất tò mò tại sao cự thú Lôi Đình lại bị xem như vật cưỡi thì bỗng nghe tiếng kêu thê thảm vang lên.

Mặt của hắn vạch ra một đường thật sâu trên mặt đất.

Xương cốt đứt gãy, nội tạng bị hao tổn, máu tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng.

Mặc dù còn sống, nhưng đám người lại cảm nhận được sự hoảng sợ.

Căn bản không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Bốn người Tiểu Li đi ra từ trong rừng cây, nhìn về phía tất cả mọi người xung quanh.

Trong lúc nhất thời, không người dám mở miệng.

Lúc này bầu trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ, ánh sáng lấy tốc độ mà mắt thường khó mà thăm dò xông vào trong đầu của Tiểu Li.

"Tìm được rồi." Nàng hưng phấn chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta đi về phía bên kia đi."

Mấy người Bạch Sương căn bản không dám nói không, chỉ có thể đuổi theo.

Bọn hắn phát hiện, tiểu ma đầu Giang Tiểu Li đi đến đâu đều là quét ngang đến đó.



Giang Hạo đứng ở trước mặt thi thể.

Hiện tại đến lượt hắn.

"Tiểu đạo hữu, một mình ngươi?" Thi Hải lão nhân hỏi.

"Ừm, một người thử một chút. "Giang Hạo gật đầu nói.

"Như vậy bắt đầu đi, ngươi tự giải quyết cho tốt. "Thi Hải lão nhân cười nói.

Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, thi thể đột nhiên bộc phát, lực lượng cường đại khiến cho sóng biển bị kinh động.

Chỉ trong một chớp mắt, thi thể phóng tới Giang Hạo, phá không mà tới.

Sức mạnh đáng sợ khiến tim của mấy người ở đây đập nhanh.

Đây là muốn đánh chết Kim Đan này.

Xem ra yêu cầu của đối phương đối với người cuối cùng là, không có một vấn đề nào, đồng thời khiến cho người ta thất bại.

Giang Hạo nhìn qua thi thể, hắn biết đối phương khó đối phó, thật không nghĩ đến lại khó đối phó như thế.

Tại lúc thi thể tới gần, Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Giang Hạo tiến lên một bước.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm xuất hiện, Giang Hạo va chạm với thi thể.

Sau khi va chạm thì không còn động tác nào khác.

Tại lúc tất cả mọi người cho là Giang Hạo chết đi thì thấy hắn chậm rãi thu đao.

Keng!

Trong nháy mắt, đao vào vỏ, thi thể chứa đầy vết rách, sau đó phịch một tiếng, hóa thành thịt nát rớt xuống đất.

Thấy thế, Giang Hạo mới ngẩng đầu nhìn về phía Thi Hải lão nhân, cung kính nói:

"Tiền bối, vãn bối có thể hỏi mấy vấn đề?"

Một màn đột nhiên đã đánh sâu vào thị giác mọi người.

Mấy người Thư Tẫn rung động tại chỗ, có chút khó tin nổi.

Cho dù là Thi Hải lão nhân, cũng có chút không nghĩ tới.

Quá nhanh, một đao này tuyệt đối không phải Phản Hư.

Tu vi của người này cao hơn Phản Hư, hơn nữa còn có thể tùy ý lưu lại Thi Giới.

Không đơn giản như dự đoán.

"Mười vấn đề." Thi Hải lão nhân đáp.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 787 : Thiên Đao Vấn Đạo


Người xung quanh đều có chút chấn kinh về thực lực của Giang Hạo.

Mặc dù bọn hắn biết thực lực của Giang Hạo còn có thể, nhưng không nghĩ đến thế mà lại lợi hại như vậy.

Một đao chém cho thi thể trực tiếp vỡ nát.

Dù cho bọn họ thời gian chuẩn bị thì cũng không thể làm được.

Mà đối phương căn bản không cần chuẩn bị.

Có thể thấy được chênh lệch giữa hai bên là như nào.

Thư Tẫn là người cảm thấy chấn động nhất.

Vừa rồi Giang Hạo nói nếu thừa vấn đề thì có thể hỏi giúp một chút.

Ngay từ đầu hắn còn cho rằng đối phương đang từ chối hoặc là đáp qua loa.

Hiện nay xem ra, hình như là nghiêm túc.

Mười vấn đề.

Chuyện này… đúng là không thể tin được.

Người của Vạn Vật Chung Yên nhìn qua Giang Hạo, không biết đang suy nghĩ gì.

Bên trong ánh mắt của người Đại Thiên Thần Tông có chút kiêng kị.

Bởi vì một ít nguyên nhân, bọn hắn mới không đối phó với Tiếu Tam Sinh.

Hiện tại đối phương biểu hiện ra thực lực, không thể nghi ngờ là đang thả tín hiệu.

Muốn giết bọn hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn Thi Hải lão nhân.

Hắn nhìn không thấu đối phương, cho nên chỉ có thể dựa theo quy tắc của đối phương.

Thật ra hắn có chút tò mò, không biết người trước mắt có thực lực như thế nào.

Nhưng đối phương có địa vị quá lớn, giám định lỡ như bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.

Chỉ có thể chờ đợi có cơ hội lại nói.

Hiện tại hắn đã tu vi Vũ Hóa, giám định Hồng Vũ Diệp có lẽ có thể biết được càng nhiều, nhưng mà giám định sẽ bị phát hiện, nên từ đầu đến cuối hắn vẫn không dám vận dụng.

Ngày nào đó đối phương ngủ thiếp đi thì có thể thử một chút.

Lúc này nước biển bao trùm Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp.

Bọn hắn giống như tiến vào một cung điện được chế tạo từ nước biển.

Thi Hải lão nhân ngồi tại chỗ cao nhất của cung điện, cúi đầu nhìn người phía dưới.

"Ngươi lợi hại hơn ta nghĩ nhiều, ta cho là ngươi cũng chỉ mạnh hơn những người khác mạnh một chút."

"Là tiền bối thủ hạ lưu tình." Giang Hạo cung kính nói.

"Ngươi vấn đề gì muốn hỏi?" Thi Hải lão nhân nhẹ nhàng mở miệng.

"Vấn đề gì đều có thể sao?"

"Đúng, đây là vấn đề thứ nhất."

Nghe vậy, Giang Hạo có chút kinh ngạc, đây là một vấn đề.

Nhưng mà cũng không quan trọng, mình còn có chín vấn đề.

"Ta muốn biết người của Vạn Vật Chung Yên đã hỏi vấn đề gì." Giang Hạo cung kính nói.

Vấn đề này khiến cho Thi Hải lão nhân có chút ngoài ý muốn.

Hắn nhìn qua người phía dưới, cười nói: "Ngươi rất muốn biết tin tức của bọn hắn?"

Giang Hạo gật đầu.

Nếu đã gặp thì phải hỏi thăm, nhất là khi đối phương rõ ràng đang muốn làm gì đó.

Hắn không thèm để ý, Hồng Vũ Diệp cũng sẽ để ý.

Nếu đã như vậy thì nên hỏi thăm sớm một chút.

Cũng tiện thể hiện thái độ tích cực của mình trong việc tìm kiếm người phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. phòng ngừa đối phương đột nhiên bất mãn.

"Người của Vạn Vật Chung Yên nói muốn tìm cho ta một bộ phân thân, để ta có thể rời khỏi Thi Hải, tiến về thế giới bên ngoài." Thi Hải lão nhân cười nói:

"Yêu cầu của bọn hắn rất đơn giản, giúp bọn hắn dẫn nước Thi Hải tới là đủ.”

"Nếu như đưa nước Thi Hải tới thì sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.

"Nước Thi Hải cực kỳ phức tạp, nhưng mà người của Vạn Vật Chung Yên muốn mượn dùng khí tức tử xong trong thi hải để thức tỉnh một cỗ thi thể. Cỗ thi thể này có ý thức của bản thân, nhưng vẫn là chết. Một khi hắn thức tỉnh thì sẽ phục sinh, như thế sẽ cần phải thôn phệ vô tận sinh linh." Thi Hải lão nhân nói.

"Tiền bối đồng ý hay là từ chối?" Giang Hạo hỏi.

"Đây là vấn đề thứ tư?" Thi Hải lão nhân hỏi.

"Vâng." Giang Hạo gật đầu.

"Đồng ý." Thi Hải lão nhân đáp.

Giang Hạo không ngoài ý muốn đối với chuyện này.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, phía sau mỗi một chuyện đều mang các loại lợi ích.

Mặc dù chuyện này vừa nhìn liền biết là sẽ ảnh hưởng đến sinh linh đại địa, nhưng mà những cường giả này sẽ để ý tới chuyện sinh linh đại địa chết đi sao?

Cũng không phải là ai cũng sẽ rủ mắt nhìn xuống sống chết của sinh linh đại địa.

Đại địa vỡ vụn, sinh linh đồ thán, thì thế nào?

Sau năm tháng vô tận, đại địa sẽ lại có sinh cơ, sinh linh sẽ phồn vinh một lần nữa.

Ai có thể để ý chuyện nhóm sinh linh này đã từng bị thay đổi đây?

Trong lòng Giang Hạo thở dài, hắn cũng là một trong chúng sinh.

Cho nên muốn nhảy ra ngoài.

Ít nhất là phải có năng lực tự vệ.

Ít người có thể cảm nhận được nỗi khổ của chúng sinh.

Nhưng mà người chân chính vì chúng sinh đã ít lại càng ít.

Cho nên Nhân Hoàng ra đời.

Hắn khác với tất cả những người khác, được vạn tộc kính ngưỡng, được nhân tộc kính yêu.

Vì sinh linh mà chiến, chống cự tất cả cường địch.

Những mà chỉ có một Nhân Hoàng.

Mà cường giả không nhìn vạn vật sinh linh lại có rất nhiều.

Giang Hạo không biết tương lai mình sẽ như thế nào, có lẽ cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó.

"Còn có sáu vấn đề."

"Cỗ thi thể kia ở chỗ nào?"

"Tây Bộ, Hải Thiên Thụ Kâm, còn có năm vấn đề."

Giang Hạo không tiếp tục hỏi mấy chuyện này nữa, mà là dự định hỏi thăm chuyện liên quan tới Thi Hải.

Hỏi một vấn đề vừa đơn giản lại quan trọng.

"Nếu như Thi Giới đóng lại, ta vượt giới mà đến thì sẽ như thế nào?"

"Sẽ dừng lại ở trong hắc hải, sau khi Thi Giới đóng lại, Hắc Hải chính là Thi Giới, như là thủy triều, bao trùm Thi Giới."

"Tiến vào Hắc Hải sẽ như thế nào?"

"Không biết, ta cũng chưa từng tiến vào, nhưng mà ta từng quan sát Hắc Hải, có khả năng sẽ tiến vào một thế giới khác. Đương nhiên, phần nhiều chính là bị Hắc Hải thôn phệ, hóa thành xương khô. Còn có ba vấn đề."

Giang Hạo trầm mặc một lát.

Hắn đang nghĩ có nên hỏi chuyện về Hắc Hải hay không.

Hỏi đối phương chắc là cũng không cách nào biết được.

Như vậy thì không cần thiết phải hỏi.

Sau đó, hắn nghĩ tới Thiên Bi Sơn.

"Lưu lại thân ảnh ở Thiên Bi Sơn thì sẽ như thế nào?"

"Có rất nhiều cách nói, nhưng mà điều có khả năng nhất là, những người này có thể tranh đoạt một chút hi vọng sống từ trong Hắc Hải, hoặc có thể nói là có tư cách tiến vào Hắc Hải. Còn hai vấn đề."

Tư cách tiến vào Hắc Hải.

Một tin tức tốt như thế nhưng mà chỉ là khả năng, cũng không thể khẳng định được.

"Nếu như nhìn thấy được người nào đó tại Thi Giới, nghe được ngôn ngữ của Thiên Linh tộc, những người này là tồn tại chân thật hay là hư ảnh?"

"Tồn tại thật sự, còn có một vấn đề cuối cùng."

Thi Hải lão nhân nhìn qua Giang Hạo, cười nói:

"Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, mười vấn đề đơn giản hình như cũng không thể giúp ngươi hiểu rõ về Thi Giới. Đương nhiên, nếu như hỏi vấn đề mà ta không biết, vậy thì đồng nghĩa với hỏi không."

Giang Hạo cũng không có xoắn xuýt, mà là hỏi vấn đề của Thư Tẫn, cũng không phải là có ý tốt gì cả, mà là đối phương từng nhắc nhở hắn xây nhà.

Nhắc nhở này xứng với một vấn đề.

"Thi Giới có quan hệ gì với thế giới bên ngoài?"

"Vấn đề này khó trả lời." Thi Hải lão nhân suy tư chốc lát rồi nói:

"Theo ta suy đoán chắc là khá liên quan, nhưng mà đến nay vẫn không tìm được thứ gì có liên quan. Cho dù là ngôn ngữ của Thiên Linh tộc đều có chút không giống. Có lẽ có liên quan, nhưng thời đại tồn tại khác nhau. Không nói được là bên nào cổ xưa hơn bên nào. Nếu như muốn có đáp án, có thể thu thập trang sách Tiên Hiền, có lẽ có thể đạt được một chút đáp án từ chỗ đó."

Giang Hạo cảm thấy đáng tiếc, sau đó mở miệng lần nữa:

"Có thể hỏi thêm một chuyện không?"

"Vậy ta không chắc là sẽ trả lời." Thi Hải lão nhân nói.

"Người quan trọng nhất của Vạn Vật Chung Yên là ai?" Giang Hạo hỏi.

Người này hình như tiến vào hải vực nào đó rồi biến mất không thấy gì nữa.

Những người khác còn đang chờ hắn trở về.

Thi Hải lão nhân lắc đầu, không mở miệng.

Không biết là không thể nói hay là không biết rõ.

Nước biển tán đi.

Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp quay về trên thuyền.

Hắn lập tức nói lại đáp án cho Thư Tẫn.

Người kia cảm kích không thôi.

Hắn còn lấy ra một khối ngọc bội, hi vọng ngày nào đó nếu như đi Tây Bộ, mời đến Thiên Văn Thư Viện một chuyến.

Giang Hạo nhận, nhưng mà hắn chắc là sẽ không đi.

Quá xa, căn bản là không có cách đi qua.

Trước đó đi Đông Bộ, là bởi vì mấy người Tiểu Li đi, mình mượn Càn Khôn Tử Hoàn.

Hiện nay không có người nào chạy trước một chuyến giúp hắn cả.

Thật ra cũng có biện pháp, chỉ là muốn cân nhắc có nên dùng hay không.

Vấn đề đã hỏi xong, hình như cũng không cần thiết phải ở lại.

Nơi này không phải là chỗ tốt gì, Giang Hạo muốn mau chóng rời đi.

Không chỉ có hắn, những người khác cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

"Xem ra các ngươi đều muốn rời đi, Thi Hải đúng là không phải là chỗ mà các người muốn ở thì ở." Thi Hải lão nhân nhìn mọi người rồi nói:

"Có lẽ chúng ta cũng có thể gặp lại ở bên ngoài. Đúng rồi, cho các ngươi một lời khuyên, không nên tiến vào trong Thi Hải."

Lúc này bờ biển dần dần xuất hiện trong mắt bọn hắn.

Bầu trời lần nữa trở nên u ám.

"Vậy ta không lưu các ngươi nữa." Thi Hải lão nhân nói.

Giang Hạo cung kính hành lễ, cuối cùng ngự kiếm rời đi.

Người của Đại Thiên Thần Tông và Vạn Vật Chung Yên đều là người mà hắn cần cảnh giác.

Biết rõ ràng mục đích của bọn hắn cũng rất quan trọng.

Nhưng mà cũng không cần thiết gặp một người thì lại chặn đường một người.

Cũng không phải nhiệm vụ của mỗi người đều có xung đột với hắn.

Đừng nói đến hiện tại mọi người đang ở một chỗ nguy hiểm không biết.

Vẫn nên ít xung đột thì tốt hơn.

Cuối cùng mấy người tiến về phía cửa ra vào của riêng mình.

Không bao lâu sau, Giang Hạo liền đi tới chỗ vách núi, cất bước đi vào.

Tất cả thuận lợi.

Nhưng mà lúc rời đi khiến cho hắn có một loại cảm giác kỳ quái.

Giống như là xuyên thấu qua một khu vực bị cô lập.

Giang Hạo đứng ở trong hầm mỏ, thở phào một cái.

Nhưng mà Thi Hải vẫn còn, không có biến mất, giống như có thể đi vào bất cứ lúc nào.

Nhưng Giang Hạo không có ý định tiến vào nữa, nơi này luôn mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm khó có thể lý giải được.

"Còn có lá trà không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Ta sẽ đi mua giúp tiền bối." Giang Hạo vội vàng nói.

Hiện tại ngay cả lá trà bình thường đều đã uống hết, chỉ có thể đi bốn phía xem xét.

Rời khỏi quặng mỏ, Giang Hạo mang người tiến về bên trong Bách Trượng Sơn.

Cường giả nơi này khá nhiều, lá trà đương nhiên cũng nhiều hơn.

Sau một lát, hắn liền gặp một tiên tử áo lam.

Lông mày đối phương cau lại.

Kim Đan trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ?

Hai người kia sao lại tới đây, hơn nữa còn ngăn đường đi của mình lại.

Giang Hạo thấy đối phương hơi không kiên nhẫn, mới tỉnh ngộ lại.

Sau đó trong ánh mắt có Tinh Thần Chi Hỏa thiêu đốt.

Thần Uy phát động, tinh thần Phản Hư uy áp lên người đối phương.

Trong nháy mắt, linh giác của nữ tử áo lam lóe sáng, vô thức hạ đầu.

Hai người kia căn bản không phải là Kim Đan, mà là Phản Hư còn mạnh hơn nàng.

"Muốn mua một chút là trà từ chỗ của tiểu hữu, không biết có được hay không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Thuận, thuận tiện." Đối phương gật đầu.

Cuối cùng Giang Hạo bỏ ra một vạn năm ngàn linh thạch.

Mua một tiền Thiên Thanh Hồng và mười tiền Cổ Linh Tú Trà.

Hơn 39 vạn linh thạch còn lại 38 vạn.

Xài không hết.

Sau đó, Hồng Vũ Diệp đi tới bên cạnh một dòng sông. Nàng không tiếp tục cất bước nữa, mà là để Giang Hạo dựng đình ở chỗ này dựng, nàng muốn uống trà ở chỗ này.

Thấy thế, Giang Hạo lập tức bắt đầu đốn củi.

Chỉ mất nửa ngày, đình đã được hoàn thành.

Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên trong, bảo Giang Hạo pha trà.

Lần ngồi xuống này chính là ba ngày.

Giang Hạo phát hiện lá trà đã uống hết.

Chỉ còn lại Thiên Thanh Hồng.

Chuyện này…

Chỉ có thể ra ngoài tiếp tục tìm người.

Cũng may vận khí không tệ, gặp được mấy người có dư lá trà.

Tốn hai vạn, mua hết tất cả lá trà đắt và rẻ.

Đủ cho một hai tháng.

Hắn còn lại ba mươi sáu vạn linh thạch.

Một chút ít đi hơn ba vạn, thật đúng là đáng sợ.

Uống trà thế mà phí tiền như thế.

Trở lại dưới đình, Giang Hạo tò mò không biết Hồng Vũ Diệp muốn làm gì.

Hắn mở miệng hỏi, lại không nhận được đáp án.

Thấy thế, Giang Hạo cũng ngồi xuống đọc sách.

Thức thứ năm của Thiên Đao trước đó đều không thể tu luyện, hiện nay có thể xem thật kỹ một chút, thử lĩnh hội.

Không chỉ có như thế, Sơn Hải Ấn cũng có thể tìm hiểu thêm.

Lúc tu vi yếu không cách nào thi triển uy lực, hiện tại thì khác.

Nhưng mà phải làm từng việc một.

Lĩnh hội thức thứ năm Thiên Đao trước.

Mở thư tịch ra, Giang Hạo bắt đầu đọc, phải biết rõ ràng nội dung trước rồi lại lĩnh hội đao pháp.

Thần thông Không Minh Tịnh Tâm được mở ra.

Nửa ngày sau, Giang Hạo mới xem hiểu thứ thứ năm của Thiên Đao.

Đao này tên là Vấn Đạo.

Lấy tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần làm đao.

Trảm tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần của địch.

Không thấy máu.

Một đao này thích hợp cho người có tâm cảnh cao minh, nếu như tâm cảnh của bản thân bình thường thì một đao này chẳng khác gì là gân gà cả.

Nhưng Vấn Đạo, củng cố tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần.

Lấy đao dưỡng tâm, lấy tâm đúc đao.

Vô cùng cao thâm.

"Mới đao thứ năm thôi đã lợi hại như vậy, hai đao phía sau không biết sẽ liên quan đến cái gì."

Không nhắc tới hai đao phía sau, một đao này thôi đã vô cùng khó khăn rồi, muốn học được không biết phải cần bao lâu.

Ngay cả nhập môn cũng khó khăn, chớ nói đến là tinh thông.

Lại hỗ trợ pha trà, Giang Hạo vừa nhìn sách vừa uống trà.

Nửa đường hắn ra ngoài một chuyến, lại mua một chút bánh ngọt trở về.

Cứ như vậy, hắn vừa đọc sách lĩnh hội vừa uống trà.

Mãi cho đến đầu tháng mười một.

Một ngày này, tâm hắn có cảm giác, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Hắn cảm thấy mình sắp bắt đầu lĩnh ngộ một đao này, Tỏa Thiên vận chuyển trong thân thể.

Bởi vì Tỏa Thiên có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, cho nên có thể nhận biết đạo tâm một cách rõ ràng hơn.

Thần Uy cũng được phát động.

Giống như đều đang vì hắn lĩnh hội một đao này.

Nếu như không có những nội tình này, Giang Hạo muốn lĩnh hội một đao này có lẽ cần cực kỳ lâu, hiện tại hình như đã sắp tìm hiểu được rồi.

Có lẽ đây chính là tích tiểu thành đại.

Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm thấy thế giới như yên tĩnh trở lại.

Tất cả xung quanh đều dừng lại.

Chỉ có một mình hắn ngồi trong đình, nhìn núi non sông ngòi.

Loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hắn lo lắng, nhưng lại phát hiện mình không cách nào cảm giác được bên ngoài.

Giống như bị vây ở trong đó.

Lúc này, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn một thanh đao.

Hắn nhìn đao hồi lâu, bắt đầu xuất thần.

Không biết qua bao lâu, mới lần nữa hoàn hồn.

"Vấn Đạo."

Hắn nhìn về núi non sông ngòi phía trước, hiểu rõ ý nghĩa của một đao này.

"Thiên Đao Vấn Đạo, trảm người khác cũng là trảm ta."

Lúc này, hắn đao giơ lên, không chút do dự chém xuống.

Giờ khắc này, đạo tâm như đao, tâm cảnh như đao, Nguyên Thần như đao.

Đao quang quét ngang tất cả.

Oanh!

Một đao chém xuống, sơn hà vỡ vụn.

Giang Hạo mở mắt ra từ bên trong vũ đình.

Hắn nhìn nữ tử đối diện đang uống trà, trong lòng khôi phục lại bình tĩnh.

Thức thứ năm Thiên Đao, đã nhập môn.

Giờ khắc này, hắn đã mạnh hơn trước đó, cũng hiểu rõ hơn về Thiên Đao so với trước đó.

Trong lòng có một loại xúc động không hiểu, muốn thử một đao một chút.

"Châm trà." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên.

Nghe vậy, Giang Hạo lập tức thu tâm tư, bắt đầu châm trà.



Kiến Nguyệt Hồ.

Người Đọa Tiên tộc đi tới nơi này.

Bọn hắn một đường đuổi theo Giang Tiểu Li tới đây.

Ngay từ đầu cho là người sẽ ở Huyết Triều Lâm, sau khi đến mới phát hiện đối phương đã tới Kiến Nguyệt Hồ.

Hỏi thăm lần nữa, người lại chạy tới Bách Trượng Sơn rồi.

"Một Trúc Cơ sao có thể chạy như thế?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.

"Cứ mặc kệ đi, đuổi tới rồi lại nói." Nam tử trung niên nói.

Mà nữ tử hắc bào phía sau lại chau mày.

Do dự một chút, nàng đi theo.

Lấy tốc độ của bọn hắn, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp Giang Tiểu Li.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 788 : Tẩu Tử, Ta Tới


Ánh nắng ấm áp.

Giang Hạo ngồi trong đình uống trà.

Hắn đã lâu rồi chưa trở về quặng mỏ, không biết mấy người Đa Nhĩ đã trở về hay chưa.

Linh thạch còn trên người mình, còn chưa chi cho đối phương khiến cho hắn có chút để ý.

Nhưng mà Thi Giới cũng sắp đóng lại.

Tháng sáu tiến vào, hiện nay đã tháng mười một, năm tháng rồi.

Sáu tháng sau, Thi Giới có thể đóng lại bất cứ lúc nào.

Thật ra, hắn còn có một ý định, đó chính là tìm Quan Trung Phi rồi để hắn đưa Tử Hoàn đến Tây Bộ.

Nếu như tạm thời muốn đi qua thì cũng là có thể.

Chỉ là Tây Bộ quá nguy hiểm, một khi cỗ thi thể kia tỉnh lại, mình đi qua chẳng khác gì là dê vào miệng cọp.

Tạm thời không có lý do gì để đi qua cả.

Mặc dù có liên quan tới Vạn Vật Chung Yên, nhưng không có liên quan tới tin tức Thạch Bản đương nhiên cũng không cần để ý.

Trừ khi xác định trang sách Tiên Hiền xuất hiện tại Tây Bộ, vậy thì có thể đi nhìn xem một chút.

Giang Hạo thở dài, quyết định tiếp tục ở lại tông môn quản lý linh dược.

Có lẽ là vì tu vi tăng lên mới khiến cho hắn có ý định ra ngoài.

Vũ Hóa sơ kỳ, đã rất mạnh.

Vì loại bỏ sự xúc động này, Giang Hạo nhiều lần nhớ tới Các chủ Thiên Hoan Các, thực lực của đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều.

Một khi ra ngoài gặp phải thì chính là nguy cơ sinh tử.

Lại nửa tháng trôi qua.

Giang Hạo gặp Quan Trung Phi.

Hắn là nghe nói nơi này có cường giả dừng lại, đặc biệt tới xem một chút.

Ai biết được lại là Giang Hạo.

Hơn nữa, còn nhiều hơn một nữ tử.

Trúc Cơ hậu kỳ.

Kim Đan trung kỳ đã có thể chém chết hắn trong một đao, như vậy Trúc Cơ hậu kỳ chẳng phải là có thể diệt sát hắn trong nháy mắt hay sao?

Trong lúc nhất thời, hắn cực kì cung kính: "Gặp qua hai vị tiền bối.”

Nói xong, hắn liền lấy linh thạch ra, tổng cộng có sáu vạn, là tổng thu hoạch lần này. Mặc dù không bằng lần trước nhưng mà đã tận lực.

Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.

Người kia vẫn bình tĩnh, hình như hoàn toàn không cảm thấy lời nói của đối phương có vấn đề gì.

Thu linh thạch, Giang Hạo nói hai câu với Quan Trung Phi, sau đó đưa đối phương rời đi.

Chờ đến chỗ không có người.

Giang Hạo mới nói:

"Cộng với mười lăm vạn trước đó, tổng cộng có hai mươi mốt vạn." Giang Hạo bình tĩnh nói:

"Thi Giới cũng sắp kết thúc, ngươi không cần tới tìm ta nữa. Khoáng thạch còn lại có thể tiếp tục bán, nhưng mà ta muốn giảm bớt của ngươi hai vạn. Linh thạch mua bán sau đó đều thuộc về ngươi, bên phía Đa Nhĩ cũng giống như vậy, ngươi đi nói với hắn một tiếng."

Quan Trung Phi nghe thấy có thể được chia linh thạch, căn bản không có bất cứ ý kiến gì.

"Tộng cộng có hai mươi mốt vạn, trừ đi một vạn của ta. Hai mươi vạn còn lại ta lấy tám vạn, ngươi và Đa Nhĩ mỗi người hai phần, còn lại mười hai vạn. Ngươi và Đa Nhĩ một người bốn vạn, hai người có thể chia đều số linh thạch ở bên Đa Nhĩ. Khoáng thạch cũng là của các ngươi.” Giang Hạo nhìn qua đối phương nói: "Có vấn đề gì không?"

"Không, không có." Quan Trung Phi cúi đầu cung kính nói.

Thật ra, bọn hắn đã kiếm lời.

Bên phía Đa Nhĩ nhất định còn có không ít, hơn nữa khoáng thạch cũng có thể bán được không ít linh thạch.

Sau khi giao tám vạn linh thạch cho đối phương, Giang Hạo tiếp tục nói: "Nếu như không tìm được Đa Nhĩ tại Thi Giới thì sau khi rời khỏi đây phải tìm hắn để giao linh thạch cho hắn.”

"Chuyện này…" Quan Trung Phi nhận được linh thạch thì rất cao hứng, nhưng chuyện của Đa Nhĩ lại không có đơn giản như vậy.

Sau khi do dự một chút, hắn nói: "Nếu như sau khi rời khỏi đây, phát hiện Đa Nhĩ chết rồi, vậy…"

"Vậy ngươi cũng phải đưa linh thạch đến." Giang Hạo nói.

Trong lòng Quan Trung Phi cảm thấy đắng chát, nhưng lại không dám nói không.

Giang Hạo đứng tại chỗ, trầm mặc một lúc.

Cuối cùng lấy một Càn Khôn Tử Hoàn ra, nói:

"Mang theo cái này, đặt nó ở chỗ ở của ngươi, dùng thuật pháp mở ra."

Nói xong, một đạo Sơn Hải Ấn đánh vào mi tâm của Quan Trung Phi.

Trong nháy mắt, đối phương kinh hãi, cảm nhận được một cỗ nặng nề.

Giống như có thể trấn áp hắn ở dưới sơn hải vô tận bất cứ lúc nào.

Loại lực lượng kinh khủng này khiến cho hắn lạnh mình.

Giang Hạo nhìn đối phương, trấn an: "Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần làm xong chuyện này, thứ này và vật trong mi tâm của ngươi sẽ biến mất."

"Vâng." Quan Trung Phi chỉ có thể gật đầu.

Sau khi dạy đối phương làm sao để mở Tử Hoàn, Giang Hạo liền để hắn rời đi.

Mình giữ lại mười ba vạn linh thạch.

Bây giờ còn lại hai mươi tám vạn linh thạch.

Vẫn còn có rất nhiều.

Bàn Đào Thụ niết bàn chỉ cần chừng năm vạn, như vậy còn thừa lại hai mươi ba vạn.

Có thể làm rất nhiều chuyện.

Còn về Tử Hoàn, cứ chôn một cái trước đã, có lẽ sẽ cần đi qua.

Nếu như không cần thì sau khi Tử Hoàn mở ra, đi qua thu hồi là được.

Nếu lo lắng thì lúc đi qua thu hồi, lại chôn một cái ở một chỗ bí mật gần đó.

Chỉ là điều đáng lo lắng duy nhất chính là, đối phương có mở ra hay không.

Trừ đi cái này, hắn còn thừa không nhiều Tử Hoàn nữa.

Tiểu Li, con thỏ, trong nhà, Thi Giới, Quan Trung Phi, Hồng Vũ Diệp, chiếm mất sáu cái.

Chỉ còn lại chủ vòng và hai cái Tử Hoàn.

Miễn cưỡng có thể.

Lúc trở về, Giang Hạo nhướng mày.

Cảm nhận được có người tới gần Hồng Vũ Diệp.

Hơn nữa, lại là khí tức quen thuộc.

"Chị dâu." Giọng nói vang dội vang lên.

Giang Hạo: "…"

Trong lúc nhất thời, da đầu hắn run lên.

Thậm chí là muốn mau chóng rời đi.

Tiểu Li đã khiến huynh muội bọn họ lâm vào vòng xoáy tử vong trong lúc vô tình.

Một khi đối phương bất mãn, bọn họ sẽ chết một cách không rõ.

Cũng may Hồng Vũ Diệp cũng không bộc phát khí tức đáng sợ.

Giang Hạo chỉ có thể chờ đợi tại chỗ, chỉ cần chờ đợi một lát, sẽ có thể làm bộ như không có nghe được câu nói này.

Như thế cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Tiểu Li là trẻ nhỏ, kêu có lẽ không có việc gì.

Nhưng mà có người có thể gọi, không nhất định có người có thể nghe lọt tai.

Còn về ba người còn lại, đều chỉ là tiểu hữu Trúc Cơ, nghe thì nghe thôi.

Sau một lát, Giang Hạo mới cất bước đi tới.

Hắn đi dọc lên phía trên theo bờ sông.

Chỉ thấy Tiểu Li đang khoa tay trước mặt Hồng Vũ Diệp, vô cùng cao hứng.

Nói xong, nàng còn không quên ăn một miếng bánh ngọt trên bàn.

Mà ba người sau lưng nàng thì đứng ở trong đình, không dám nói chuyện.

Chỉ là bọn hắn rất tò mò, sư tỷ của Giang Tiểu Li chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.

Như vậy sư huynh của nàng chắc là cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Nhưng mà, nàng không hiểu quan hệ của Giang Tiểu Li và Trúc Cơ hậu kỳ này cho lắm.

Vừa rồi gọi chị dâu, sau đó lại nói gọi sai, đổi thành sư tỷ.

Lúc này, bọn hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn lại, là một nam tử có dáng vẻ bình thường.

Cảm giác là tu vi Kim Đan.

Chỉ Kim Đan?

Trong lúc nhất thời, bọn hắn cảm thấy vẫn là Giang Tiểu Li lợi hại nhất, có lẽ bọn hắn cũng không biết Giang Tiểu Li đáng sợ đến cỡ nào.

Không phải là bọn hắn xem thường Kim Đan, là Giang Tiểu Li thật sự đáng sợ.

Lúc này Tiểu Li cũng nhìn qua, sau đó hưng phấn gọi: "Sư huynh."

Nói xong, nàng liền chạy qua.

Giang Hạo nhìn qua Tiểu Li, lấy ra một chút thịt khô.

"Thật sự cảm ơn sư huynh." Tiểu Li hưng phấn nói.

"Ngươi tại sao lại tới?" Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.

Huyết Triều Lâm cách nơi này cũng không gần, muốn tới đây cũng không dễ dàng.

"Là con thỏ."

Tiểu Li thận trọng cất kỹ thịt khô, nói: "Mặt mũi con thỏ có thể dùng ở chỗ này, bạn bè trên đường đều chỉ đường giúp chúng ta.”

Con thỏ?

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Hỏi thăm mới hiểu được, con thỏ đã nổi danh tại Thi Giới.

Cũng không phải là bản thân nó nổi danh, mà là người không biết con thỏ đều không phải là bạn bè trên đường, đều sẽ bị Tiểu Li đánh.

Nhìn xuống long châu, Giang Hạo phát hiện lực lượng bên trong còn lại không bao nhiêu nữa.

Xem ra, đoạn đường này Tiểu Li đã động thủ không ít.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 789 : Thì Ra Chúng Ta Thật Sự Đã Gặp Đại Tiền Bối


Tiểu Li tới, khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. May mà ảnh hưởng không lớn.

Chuyện cần để ý nhất không phải Tiểu Li sẽ mang đến phiền toái gì.

Mà là có thể chọc giận Hồng Vũ Diệp hay không.

Nhưng mà sư phụ đã tính toán sai rồi, Tiểu Li có long châu tại Thi Giới đánh đâu thắng đó.

Căn bản sẽ không chạy tới tu luyện.

Bỏ ra chút thời gian, Giang Hạo mới thăm dò được hành vi của từ chỗ của ba Trúc Cơ.

Bởi vì đồ ăn bị ăn mất, cho nên nàng quét ngang Huyết Triều Lâm, thậm chí khiến cho bên kia xuất hiện biến hóa không rõ.

Sau đó, nàng còn bắt được cự thú Lôi Đình để đi đường.

Bọn hắn kể rất rõ ràng, nhưng mà Giang Hạo có thể hiểu rõ toàn bộ quá trình.

Vì đến chỗ mình tìm ăn, Tiểu Li đúng là đã dùng tất cả vốn liếng.

Lúc đầu, những chuyện này đều không có gì, vấn đề duy nhất ở chỗ, Tiểu Li sẽ chạy đến chỗ của hắn.

Như thế này, còn phóng sinh thế nào đây?

Thả ra liền chạy trở về, hơn nữa còn chọc rất nhiều phiền phức trở về.

Ý nghĩa của phóng sinh này chính là mình quá nhàn, cần tìm một chút phiền phức sao?

Tiểu Li ngồi ở bên cạnh Hồng Vũ Diệp, không ngừng kể lại chuyện mình đã gặp được dọc đường.

"Sư tỷ, ta nhìn thấy một vật kỳ quái tại rừng cây phía dưới, vụng trộm nhìn ta một chút." Tiểu Li suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cảm giác là lạ, ta quay đầu nhìn hắn một cái, nó liền chạy. Không biết là thứ gì."

Tiểu Li ở một bên nói, Giang Hạo ở một bên nghe.

Huyết Triều Lâm có thứ gì kỳ quái sao?

Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không phải là không thể có.

Có nhiều chỗ căn bản không thể đi vào, đêm tối hoặc là ban ngày.

Dù sao vẫn cần tránh một đoạn thời gian.

Nhìn như an toàn, nhưng thật ra là nguy hiểm vẫn chưa bị khuếch tán.

Chỉ cần tránh đi sẽ tốt.

Cho nên nguy hiểm quỷ dị vẫn luôn tồn tại, chỉ là không nằm trong quy tắc.

Chỉ cần không tuân thủ quy tắc của Huyết Triều Lâm thì sẽ có thể gặp được.

"Các ngươi dự định ở mãi ở chỗ này sao?" Giang Hạo hỏi ba người Bạch Sương.

"Hả?" Ba người trong lúc nhất thời có chút khẩn trương.

Phải biết, nơi này cũng không phải là Huyết Triều Lâm.

Một khi rời khỏi Giang Tiểu Li thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Bị hủy diệt trong khoảnh khắc cũng không phải là không có khả năng.

Nguy hiểm không chỉ đến từ những người khác, mà còn có hoàn cảnh nơi này.

"Chúng ta cần giúp Tiểu Li tiền bối chuẩn bị đồ ăn." Bạch Sương vội vàng nói.

Một khi không có giá trị thì bọn hắn có thể bị ném vứt bỏ.

Loại chuyện này là đáng sợ nhất.

Giang Hạo đương nhiên nhìn ra lo lắng của bọn hắn, nói:

"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn hỏi, nếu đã tới, không có ý định đi tranh thủ cơ duyên sao?"

"Tranh thủ cơ duyên?" Ba người nhìn nhau.

Nghĩ thầm cơ duyên nơi này đều là của cường giả, bọn hắn không dám nghĩ tới.

"Đúng vậy, cơ duyên." Giang Hạo gật đầu nói.

Ba người này đều ở biên giới Kim Đan chỉ cần thu hoạch được cơ duyên tương ứng thì có thể tấn thăng Kim Đan.

Bách Trượng Sơn liên quan tới cơ duyên Kim Đan, chắc là không người dám đặt chân.

Dù sao cũng vô dụng đối với bọn hắn.

"Tu vi của chúng ta thấp, không dám lỗ mãng ở nơi này." Một tiên tử khác cúi đầu nói.

Giang Hạo ngưng tụ ra ba đạo khí tức, rơi xuống xuanh quanh ba người rồi nói: "Đi đi, bên trong Bách Trượng Sơn sẽ không có người làm khó các ngươi đâu."

Câu nói này khiến cho ba người cảm thấy có chút làm vẻ.

Kim Đan mà cũng dám nói ra loại lời này?

Nhưng mà bọn hắn lại không dám mở miệng, cũng không dám từ chối.

"Yên tâm đi, sư huynh sẽ không gạt người." Tiểu Li nói.

Hồng Vũ Diệp nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.

Vẻ mặt trêu tức.

Ba đầu Bạch Sương cười khổ một cái, không thể không rời đi.

Bọn hắn cảm thấy chính là muốn đuổi bọn hắn đi.

Ba người bọn họ cùng nhau đi tới, không có công lao cũng cũng có khổ lao, thế mà lại bị ném bỏ như vậy.

Ba người bước ba bước thì quay đầu lại, hi vọng Giang Tiểu Li có thể hồi tâm chuyển ý mà giữ bọn họ lại.

Nhưng đến cuối cùng, Giang Tiểu Li đều không có mở miệng.

Rời khỏi khu vực vũ đình, ba người thận trọng đi ở trên đường lớn.

Nơi này tinh không vạn lý, nhìn như một mảnh yên tĩnh, nhưng tai hoạ ngập đầu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Vận khí của bọn hắn cũng không tệ, đi nửa ngày đều chưa từng xuất hiện vấn đề gì.

Sau đó bọn hắn phát hiện vận khí của bọn hắn không chỉ là không tệ, mà là rất tốt.

Bởi vì không đi được bao lâu, bọn hắn nhìn thấy một gốc cây phát sáng.

Trên cây kết chín quả, vừa nhìn liền biết bất phàm.

Xung quanh vẫn chưa có người nào.

"Có vẻ như sắp trưởng thành." Bạch Sương nói.

"Không biết có yêu thú gì hay không?" Nam tử trẻ tuổi Chung Phát Hoa lo lắng nói.

"Hình như không có." Tiên tử còn lại nhìn xung quanh một chút nói.

Ba người không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận tới gần từng chút một.

Không bao lâu sau, bọn hắn đi vào bên cây, lúc này quả đã chín.

Bọn hắn muốn mau chóng hái và rời đi.

Nhưng mà, lúc này có hai đạo khí tức nhanh chóng bay đến.

Một nam một nữ, khí tức va chạm.

Hai người giao thủ trong nháy mắt.

"Đạo hữu, đây là ta phát hiện trước." Tiên tử mặc đạo bào màu xám trên không trung lên tiếng.

"Nực cười, ta tới trước." Nam tử có râu ria lạnh giọng đáp lại.

Mà cảm nhận được lực lượng hai phe, toàn thân ba người Bạch Sương đều run lên.

Thật mạnh.

Bọn hắn thậm chí còn khó mà động đậy.

Cũng chính là vào lúc này, hai người trên không kết thúc đàm phán, một người một nửa.

Nhưng mà, khi bọn hắn xuống thì lại phát hiện nơi này có ba Trúc Cơ.

Bạch Sương vội vàng nói:

"Hai vị tiền bối thứ tội, chúng ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì.”

"Như này là tốt nhất." Nam tử râu ria khẽ nhúc nhích.

Trong nháy mắt uy áp khuếch tán, muốn trấn áp ba người.

Nhưng mà, vào lúc uy áp sắp chạm đến ba người, tử khí lưu chuyển.

Trong nháy mắt, nam tử râu ria giống như nhìn thấy được một đôi tròng mắt màu tím.

Ánh mắt kia nhìn qua hắn, tựa như là tầm mắt của thiên địa rủ xuống.

Trong nháy mắt, Tinh Thần Chi Hỏa thiêu đốt.

Râu ria nam tử hoảng sợ, vô thức lui lại mấy bước.

Cũng may Tinh Thần Chi Hỏa đã biến mất.

Tiên tử áo bào xám bên cạnh mặc dù không cảm nhận được, nhưng đã nhìn ra khác thường.

Trúc Cơ có thể khiến người ta nghĩ tới, chỉ có hai người kia.

"Ba vị tiểu hữu đến từ chỗ nào?" Nàng hỏi.

Nàng lập phát hiện hỏi không đúng, sửa lời:

"Ba vị tiểu hữu có người quen biết ở đây không, là ở chỗ nào."

"Chúng ta đi theo một vị tiền bối tới đây, nàng ở vũ đình cách đó không xa."

Bạch Sương lập tức nói đến Giang Tiểu Li.

"Ha ha, thì ra là hậu bối của hai vị tiền bối kia, vừa rồi là Lộc mỗ đã càn rỡ." Nam tử râu ria vội vàng cười nói:

"Nếu ba vị tiểu hữu cũng ở đây, như vậy thì người gặp được đều có phần, ý của tiên tử như thế nào?"

Tiên tử áo bào xám liền vội vàng gật đầu:

"Đúng, nên như thế. Vậy ba bên chúng ta mỗi bên một phần?"

Hai người nhìn về phía ba người Bạch Sương.

Giờ phút này, bọn hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lập trường của hai người kia hình như đã thay đổi.

Sự kiêng kị của đối phương gần như là viết lên trên mặt.

Bọn hắn kiêng kị cái gì?

Giang Tiểu Li?

Rõ ràng không có khả năng, bọn hắn nói là hai vị tiền bối kia.

Hai vị…

Trong nháy mắt, bọn hắn mới phát hiện ra tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.

Hơn nữa, sư huynh của Giang Tiểu Li cũng không phải là nói đùa, thật sự là để bọn hắn tìm kiếm cơ duyên ở chỗ này.

Mấy câu khác cũng là thật.

Bên trong Bách Trượng Sơn sẽ không có người làm khó bọn hắn.

Thì ra, bọn hắn đã gặp được tiền bối mạnh nhất ở nơi này mà không biết.

Cơ duyên ở trên người bọn hắn, bọn hắn thế mà không biết nắm chắc, suýt nữa đã bỏ lỡ.

Chờ chia xong trái cây.

Hai người kia rất khách sáo nói câu cáo từ với bọn hắn rồi mới rời khỏi.

"Các ngươi nói xem chúng ta liệu có phải là đang được đại tiền bối không biết chiếu cố hay không?" Bạch Sương hỏi.

Hai người khác, gật đầu.

Khổ tận cam lai.

Bọn hắn đi theo Giang Tiểu Li, vốn cho rằng chỉ cần có thể sống sót là đủ rồi.

Không nghĩ tới, lại có được nhiều cơ duyên hơn tưởng tượng.

------
 
Back
Top Bottom