Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 770 : Bắt Chước Chưởng Trung Tinh Thần


Kiếm Vô Cực không phải là kiếm bình thường, Giang Hạo chỉ cần nhìn một chút liền biết.

Nhưng mà kiếm như này nhất định sẽ bị Sơn Hải Kiếm Tông chú ý.

Mình không cần thiết phải mang theo phiền phức.

Hơn nữa, để kiếm lưu lạc phong trần thì lại có chút đáng tiếc, không bằng tiếp tục giữ lại.

Người hữu duyên dĩ nhiên chính là Kiếm Vô Cực còn chưa tỉnh lại.

Về việc đối phương có muốn hay không thì không biết được.

Thiên chi kiêu tử đều có sự ngông cuồng của mình.

Cho nên hắn cũng không trực tiếp giao cho đối phương, mà là để lại cho người hữu duyên.

Giang Hạo không tiếp tục để ý những thứ này nữa mà là nhìn về phía bia đá.

Tấm bia đá này không có bất kỳ nội dung gì, mà hắn cũng không thèm để ý bên trong chứa bí mật gì.

Chỉ cần lau là được.

Lần trước chưa có lau xong, hiện tại không thể bỏ qua.

Giang Hạo lấy khăn lau ra.

Khăn này từng lau Thiên Đao, Hiên Viên Kiếm và rất nhiều bia đá.

Đúng là rất thích hợp.

Trước đó hắn từng lau qua, bọt khí rơi xuống là màu trắng.

Chuyện này cũng không có gì là cả, muốn có đồ tốt thì phải lau chỗ trước đó chưa từng lau qua.

Sau đó hắn lau qua những chỗ đã bị chà xát, không có bọt khí màu lam.

Ngay sau đó là chỗ chưa từng bị lau.

Lau một chút.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

Tới, tới rồi.

Lại lau một chút.

【 Khí huyết +1 】

Tiếp tục.

【 Tu vi +1 】

Nhìn một bọt khí rồi lại hai bọt khí rơi xuống, Giang Hạo cảm giác rung động.

Bọt khí ở chỗ này có chút nhiều.

Nhưng mà mấy lần tiếp theo đều không có, cũng may không bao lâu lại xuất hiện.

Một lúc sau.

Giang Hạo đứng trước tấm bia đá.

Lau xong.

Hắn đưa tay chạm vào tấm bia đá, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Lần này lướt qua, trong vòng mấy trăm năm sau dù có đi lên cũng không có ý nghĩa gì cả.

Chỉ có chồng chất đủ lâu, đi lên mới có thể xuất hiện bọt khí màu lam.

Nếu không đều là màu trắng và xanh lá.

Sẽ chỉ lãng phí tro bụi.

Sau đó hắn cảm giác một chút, trong lúc nhất thời bia đá xuất hiện biến hóa.

Bia đá trống không bỗng lần lượt xuất hiện từng thân ảnh.

Có người tay cầm nhật nguyệt, có người múa kiếm chém núi sông, có người có ánh sáng thánh hiền chiếu rọi, có người một mình hóa chín thân.

Mà bên trong các thân ảnh, Giang Hạo nhìn thấy một đoàn tử khí, trong

Đây là thân ảnh của hắn.

Giang Hạo có chút kinh ngạc, thì ra thật sự có thân ảnh.

Chỉ là thân ảnh này có tác dụng gì sao?

Hắn quan sát lần lượt từng thân ảnh, cuối cùng phát hiện tổng cộng có mười tám thân ảnh lưu tại trên tấm bia đá, trong đó có ba thân ảnh đã ảm đạm.

Ba thân ảnh ảm đạm ý là đã chết rồi sao?

Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.

Nhưng hắn lại không rõ chuyện cụ thể.

Hắn thu tay lại, những thân ảnh kia liền biến mất theo.

Giang Hạo không rõ bí mật trong đó, nhưng mà không ảnh hưởng đến hắn thì đều không quan trọng.

Sau đó, hắn quay người rời đi.

Nên trở về đi đào quáng rồi.

Trước khi đi hắn lại liếc mắt nhìn bảng.

【 Khí huyết:82/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi:79/100 (có thể tu luyện) 】

Tổng cộng tăng thêm khoảng một trăm năm mươi.

Còn kém một chút, nhưng mà cũng gần rồi, lại đi đào khoáng một hai tháng là có thể thử tấn thăng.

Chỉ là có một chuyện cần để ý, đó chính là sau khi tấn thăng, mình còn có thể an toàn hay không.

Có Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, theo lý thuyết thì sẽ không quá nguy hiểm.

Nhưng mà tấn thăng dưới ánh sáng của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, thật thích hợp sao?

Giang Hạo thở dài một cái, không biết nên như thế nào cho phải.

Sau đó hắn một đường đi xuống, sau khi tìm được Đa Nhĩ, để lại tin tức rồi biến mất tại chỗ.

Hắn muốn trở về trước.

Bay trở về quá lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp truyền tống về vậy.

Trong hầm mỏ có Tử Hoàn, cho nên rất thuận tiện.

Lúc hắn xuất hiện lần nữa, hắn đã ở bên trong hầm mỏ của Bách Trượng Sơn.

Nhìn qua tình huống xung quanh một chút, hắn liền bắt đầu đào quáng.

Phải mau chóng tấn thăng Vũ Hóa, sau đó tiếp tục đào quáng, nếu đã tới đương nhiên là không thể bỏ qua cơ duyên nơi này được.

Còn về linh dược phía ngoài thì đều quá bình thường, không cho ra được bọt khí màu lam.

Tiếng loảng xoảng vang lên, Giang Hạo bắt đầu toàn tâm toàn ý đào quáng.

Một tháng sau.

Đầu tháng tám.

Giang Hạo phát hiện cách tấn thăng còn không ít, có lẽ cần khoảng hơn một tháng nữa.

Ích lợi của quặng mỏ bắt đầu giảm xuống.

Nơi này tương đối dựa vào vận khí, cũng may một tháng chắc chắn sẽ được mười cái.

Hiện nay còn thiếu hơn hai mươi cái.

Nhiều nhất là hai tháng nữa hắn sẽ có thể thử tấn thăng Vũ Hóa.

Tích lũy đầy không tấn thăng, sẽ khiến cho hắn không muốn đào quáng nữa.

Bởi vì đào chẳng khác nào không có bọt khí, không bằng chờ lần sau có cơ hội lại đi vào tiếp tục đào.

Giang Hạo đi ra từ trong hầm mỏ, ngồi ở trước nhà gỗ mà Đa Nhĩ dựng, hắn phát hiện đúng thật là có thể ngưng tụ linh khí.

Hơnn nữa, linh dược đều có thể sống sót.

"Thiên phú trận pháp của Đa Nhĩ có chút cao." Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn phát hiện không ít người có thiên phú trận pháp cũng không tệ, duy chỉ có mình là rối tinh rối mù.

Cũng không biết là vì sao.

Ngây người trong quặng mỏ quá lâu, linh khí trên người đều bị hao hết.

Hiện tại hắn muốn nghỉ ngơi một hai ngày, xử lý một chút linh dược.

Như vậy thì sau đó đào quáng cũng có thể đào một cách tốt hơn.

Hai ngày sau.

Giang Hạo tiếp tục đào quáng.

Bảy ngày sau.

Hai người Đa Nhĩ trở về.

Giang Hạo lấy khoáng thạch ra, để bọn hắn đi bán.

Nhìn khoáng thạch chồng chất thành núi, Đa Nhĩ và Quan Trung Phi có chút chấn kinh.

Người ta đều đến Thiên Bi Sơn để thu hoạch cơ duyên, ngươi thì lại đi đào quáng?

Quan Trung Phi rất muốn hỏi nhưng lại cũng không dám.

"Tiếu đạo hữu là gặp phải trở ngại ở Thiên Bi Sơn sao?" Đa Nhĩ mở miệng hỏi.

"Còn tốt, chỉ là cảm thấy đào quáng càng tốt hơn một chút." Giang Hạo nói khẽ.

Đa Nhĩ do dự một chút, sau đó đưa một quyển sách ra: "Đạo hữu cầm cái này đi.”

Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút, tiếp nhận thư tịch rồi nhìn xuống.

Phát hiện phía trên ghi chép phương pháp rèn đúc.

Cái này…

Hắn hoàn toàn không biết.

"Đây là phương pháp rèn đúc cao thâm mà ta lĩnh ngộ được, ta không có thiên phú trên phương diện này, cho nên đưa cho đạo hữu. Dù sao đạo hữu cũng thích đào quáng như thế, chắc là sẽ có hứng thú với cái này." Đa Nhĩ nói.

Giang Hạo gật đầu, thu vào: "Đa tạ Đa đạo hữu."

"Không ngại." Đa Nhĩ lắc đầu nói.

Lúc này Giang Hạo liếc nhìn Quan Trung Phi.

Người kia lập tức cảm thấy chợt lạnh trong lòng, lập tức nói:

"Ta lĩnh ngộ được một thức thần thông, Chưởng Trung Tinh Thần, mặc dù ta rất muốn dạy các ngươi, nhưng mà đây không phải là ghi chép. Ta không học được nên không cách nào dạy."

"Đại khái là như nào?" Giang Hạo hỏi.

Bởi vì cái tên này có chút tương tự với Chưởng Trung Càn Khôn, cho nên hắn mới hỏi thăm.

"Ta làm mẫu một lần." Quan Trung Phi vươn tay chụp vào cự thạch phía xa.

Lực lượng mở rộng bao trùm cự thạch, sau đó năm ngón tay khép lại.

Cự thạch bị thu nhỏ và bị vây ở trong lòng bàn tay.

Sau đó lực lượng tán đi, cự thạch khôi phục như cũ.

"Không thể duy trì?" Giang Hạo hỏi.

"Không thể duy trì." Quan Trung Phi lắc đầu.

Giang Hạo gật đầu, xem ra chênh lệch với Chưởng Trung Càn Khôn có chút lớn.

Thần thông này hình như là bắt chước Chưởng Trung Càn Khôn.

Nhưng Chưởng Trung Càn Khôn chỉ là thuật pháp, cũng không phải là thần thông.

Thần thông khó dạy, thuật pháp dễ học.

Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo bắt đầu bắt chước Chưởng Trung Tinh Thần.

Bởi vì biết Chưởng Trung Càn Khôn, cho nên chắc là có thể bắt chước được.

Qua một lúc sau, hắn vươn tay chụp vào một tảng đá bình thường, tảng đá bỗng thu nhỏ rồi bị hút vào trong tay.

Hắn không sử dụng đến tử khí.

Lực lượng tán đi, tảng đá khôi phục kích thước bình thường.

Quan Trung Phi nhìn mà ngây ngẩn cả người, đây là đã học xong?

Giang Hạo viết lại đại khái tâm đắc của mình, sau đó giao cho Đa Nhĩ: "Sư huynh xem giúp một chút. Ta cảm giác ta lĩnh ngộ được cái này ở Thiên Bi Sơn, nhưng mà luôn cảm thấy không đúng lắm."

Nghe vậy, Đa Nhĩ đương nhiên là đồng ý.

Sau đó, Giang Hạo liền đi vào tiếp tục đào quáng.

Một bên khác, n Tuyết Ny vẫn luôn chờ cho đến khi Thiên Bi Sơn biến mất, đều không chờ được người muốn đợi.

Hắn có chút mờ mịt.

Chẳng lẽ đối phương thật sự không thèm để ý đến cơ duyên.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 771 : Sắp Đến Vũ Hóa


Kiến Nguyệt Hồ.

Người không hiểu không chỉ có là n Tuyết Ny, mà còn có nữ tử hắc bào và mấy người bên cạnh nàng .

Bọn họ đều cảm thấy không hiểu.

"Thế mà không bắt được, vì sao lại như này?" Nữ tử hắc bào cau mày.

Bọn hắn vẫn cho là Giang Hạo sẽ đến nơi này, không nghĩ tới đối phương lại chưa hề lộ diện.

"Nếu như không thể bắt đầu từ chỗ Thiên m Tông thì nghĩ những biện pháp khác đi." Nam tử bình tĩnh nói.

Nơi này nhiều người như vậy, tóm lại sẽ có người có thể lợi dụng.

Chỉ là tu vi của n Tuyết Ny không tệ, người có thể giết nàng cũng không nhiều.

Cũng may Bách Trượng Sơn ở ngay bên này, nơi đó chắc là có không ít người có thể động thủ.

"Xem tình huống xung quanh trước đó, sau đó quyết định kế hoạch sau.” Nam tử nói.

Nữ tử hắc bào gật đầu, chợt nói: "Người Đọa Tiên tộc sắp tới, sư huynh định làm gì?"

"Mục đích của bọn hắn là gì?" Nam tử hỏi.

"Khó mà nói được, chờ người của bọn hắn tới có lẽ sẽ biết." Nữ tử hắc bào nói.

"Vậy thì chờ một chút." Nam tử nói.

Bọn hắn cũng không vội rời đi, dù sao còn phải quan sát Bách Trượng Sơn một chút, có lẽ sẽ có không ít thu hoạch.

---

Tất cả mọi người đều đạt được cơ duyên của Thiên Bi Sơn, phía sau sẽ tự do hơn rất nhiều.

Giang Hạo vẫn luôn đào quáng ở bên trong hầm mỏ.

Ngọn núi rất lớn, hơn nữa càng hướng xuống, cũng không cần lo lắng sẽ đào đến chỗ khác.

Chỉ là càng là hướng xuống, hắn cảm thấy linh khí tiêu hao lại càng lớn.

Phía dưới chắc chắn là có thứ gì đó, nhưng mà không xác định được là cái gì.

Có lẽ sẽ mang theo nguy hiểm.

Giang Hạo cũng không muốn hung hăng đào xuống, cứ đào xong khoáng thạch xung quanh rồi lại nói.

Nếu như phía dưới là thần vật, cũng không để ý trực tiếp đào xuống được.

Ví dụ như Hiên Viên Kiếm trước đó.

Quáng đào ra đều là quáng hiếm thấy.

Nhưng nơi này thấy thế nào cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì, cho nên trực tiếp đào xuống rõ ràng là không thích hợp.

Vẫn nên đào đến Vũ Hóa trước rồi lại nói.

Một tháng sau.

Giang Hạo đào từ tháng tám đến tháng chín.

Lúc này hắn nhìn thoáng qua bảng.

【 Kí huyết:96/100(có thể tu luyện) 】

【 Tu vi:95/100(có thể tu luyện) 】

Cách tấn thăng đã không còn bao nhiêu.

Còn khoảng tầm nửa tháng nữa.

Thấy thế, hắn liền đi ra ngoài, giao tất cả khoáng cho Đa Nhĩ và Quan Trung Phi.

Trong một tháng này, bọn họ đã dần dần mở rộng nguồn tiêu thụ, nhận được năm vạn linh thạch.

Quan Trung Phi phát hiện mình thế mà bắt đầu kiếm được linh thạch.

Lợi ích này rất khả quan.

Hơn nữa, lúc này mới chỉ bán một phần, nếu như bán hết thì có thể kiếm được không ít.

Mình tiến đến không phải là vì cơ duyên.

Không nghĩ tới bây giờ hắn vừa có được cơ duyên, lại có được cả linh thạch.

Nhất là, chỗ của bọn hắn có một người vô tình đào quáng, hình như ngoài đào quáng ra cũng không hề làm gì.

Người khác tu luyện hắn đào quáng, người khác tìm kiếm cơ duyên hắn đào quáng, người khác nghỉ ngơi hắn vẫn là đào quáng.

Tu vi cường đại đúng là không giống người thường, có thể liều lĩnh đào quáng.

Người này vừa nhìn liền biết là người chính phái, nếu không thì với tu vi của hắn đã có thể đi cướp đoạt và có một đống linh thạch rồi.

Đương nhiên, nếu làm như thế thì sẽ dễ dẫn tới phiền toái.

Phương pháp bán linh thạch đúng là biện pháp ổn thỏa nhất.

Nhất là một người đi khu vực Kim Đan, một người đi khu vực Luyện Thần.

Cũng không dễ dàng xảy ra vấn đề.

Chỉ là người quá ít, nên bán ra có chút chậm.

Nếu nhiều người thì lợi ích được chia sẽ giảm bớt. Chuyện gì cũng có tốt có xấu.

"Trong khoảng thời gian này, ta sẽ luôn đào quáng ở bên trong, đại khái cần khoảng một tháng nữa mới đi ra." Giang Hạo nhắc nhở.

Hắn muốn tấn thăng ở bên trong.

Cho nên không muốn có người quấy rầy.

Đến lúc đó, hắn sẽ mở m Dương Thủ Hoàn ra, những người khác đều khó mà tiến vào.

"Được, đúng lúc chúng ta ra ngoài bán khoáng thạch cũng cần không ít thời gian." Đa Nhĩ nói.

Hắn giao lại năm vạn linh thạch cho Giang Hạo trước, sau đó lại chia phần sau.

Dù sao ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để sau đó lại phân chia sẽ ổn thỏa hơn một chút.

Quan Trung Phi lại không quá tình nguyện, chỉ khi đồ đến trên tay mình thì đó mới là của mình. Nếu không thì đều là của người khác.

Nhưng mà hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể nói: "Đa đạo hữu đúng là suy nghĩ chu đáo."

Giang Hạo gật đầu, cất linh thạch vào.

Hắn lập tức cảm thấy mình lại có linh thạch, đáng tiếc sẽ phải chia.

Hắn thích linh thạch, nhưng không đến mức nuốt linh thạch của đồng bạn hợp tác.

Không cần thiết phải làm như vậy.

Huống hồ đối phương tín nhiệm hắn như vậy, cần gì phải làm rét lạnh trái tim của đối phương.

Sau đó, hắn quay người tiến vào quặng mỏ.

Lúc trở ra, có lẽ chính là lúc mình đã Vũ Hóa.

Vì lý do an toàn, hắn chôn Tử Hoàn ở bên ngoài quặng mỏ.

Lại chôn một cái Tử Hoàn ở bên trong.

Phòng ngừa lúc mình tấn thăng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không phải chuyện ngoài ý muốn gì khác, mà chính là vì bản thân Thi Giới.

Vùng biển vô tận.

Cho đến trước mắt, hắn vẫn không biết đó là gì, cần phải cảnh giác.

Nhìn Giang Hạo đi vào, Đa Nhĩ không khỏi cảm khái: "Tiếu đạo hữu đúng là rất thích linh thạch.”

Không thích linh thạch tại sao lại đào quáng?

Quan Trung Phi thở dài một tiếng, luôn lo lắng cho linh thạch của mình, đại khái là trong tình huống người không trở lại.

Nhưng mà bây giờ còn có nhiều khoáng như vậy, mình cũng không lỗ.

Nếu như lúc này mang theo khoáng và chạy khỏi nơi này, hình như cũng rất tốt.

Đối phương đột nhiên thông báo muốn đào quáng một tháng, rõ ràng là muốn làm gì đó.

Nếu không, trước đó cũng đào như thế nhưng tại sao lại không thông báo chứ?

Chỉ là hắn cũng không xác định được đối phương muốn làm gì, lại không dám mở miệng hỏi thăm.

Đa Nhĩ là người không biết không sợ, hắn không phải.

Nhưng mà hắn ít nhiều cũng hiểu được một ít chuyện, tại sao người kia lại để cho hắn nghe lời Đa Nhĩ, đối phương quả thật không tệ.

Chỉ là tính cách của đối phương có chút làm khó hắn.

Có thể nói Đa Nhĩ là người tốt, mà Tiếu Tam Sinh là đang lựa chọn làm người tốt.

Người trước là một tiền bối đối với kẻ yếu không tệ, mà người sau lại là kiểu người nhìn thấy người tốt thì làm người tốt, nhìn thấy kẻ ác thì làm kẻ ác.

"Chúng ta cũng phải mau chóng bán hết số khoáng thạch này." Quan Trung Phi nói.

"Được, ta bày một số trận pháp ở xung quanh, phòng ngừa việc bị người khác phát hiện." Đa Nhĩ nghiêm túc nói.

Quan Trung Phi thật sự bội phục sự hiểu biết của đối phương về trận pháp.

Hắn chợt tò mò hỏi: "Đa đạo hữu học xong thuật pháp chưa?"

Hắn đang nói đến Chưởng Trung Tinh Thần.

Thứ mà Tiếu Tam Sinh viết ra đại khái chính là thuật pháp cơ bản.

Đa Nhĩ lúng túng cười nói: "Vẫn còn chưa, còn cần một chút thời gian.”

Lại nói chuyện một hồi, bọn hắn liền bắt đầu làm việc.

Đa Nhĩ tiến về Kiến Nguyệt Hồ bán khoáng thạch.

Một số người cũng biết hắn đang bán khoáng thạch, có người nghe danh mà đến, có người dự định cướp giữa đường.

Hắn đều phải chuẩn bị cho mọi tình huống.

Vài ngày sau, hắn gặp một nữ tử hắc bào và một nam tử Kim Đan trung kỳ.

Hai người kia là cố ý tìm tới hắn.

"Hai vị đạo hữu có chuyện gì sao?" Đa Nhĩ hỏi.

"Chúng ta đến để mua khoáng." Nữ tử hắc bào nói.

Đa Nhĩ gật đầu, sau đó bọn hắn thương thảo một hồi, đối phương dùng ba ngàn linh thạch mua một chút khoáng thạch.

Vào lúc Đa Nhĩ muốn đi, nữ tử hắc bào đột nhiên hỏi: "Đạo hữu đang làm việc vì ai?"

"Một vị tiền bối ở Bách Trượng Sơn." Đa Nhĩ không chút do dự mà nói.

Bởi vì đang ở tại Bách Trượng Sơn, cho nên bọn hắn liền dùng tiền bối làm tấm chắn.

Như thế sẽ phòng ngừa được rất nhiều vấn đề.

Nữ tử hắc bào nói một tiếng cảm ơn, liền không mở miệng nữa.

Hai người cứ như vậy mà nhìn đối phương rời đi.

"Nếu như nói cho n Tuyết Ny biết Giang Hạo đang bán khoáng thạch cùng với người này, ngươi nói xem nàng có tin hay không?" Nữ tử hắc bào đột nhiên hỏi.

"Thử một chút chẳng phải sẽ biết?" Nam tử cười nói.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 772 : Tâm Ma


"Phiền toái như vậy, tại sao lại không tự mình động thủ?" Nữ tử hắc bào hỏi.

"Nghe nói trên người hắn có một bảo vật, một khi nhìn thấy người động thủ hoặc là phát hiện được khí tức, sẽ có thể bị người sau lưng phát hiện. Nếu như sư muội có lòng tin thì có thể thử một chút xem có bị phát hiện hay không." Nam tử cười nói.

"Vậy vẫn nên giữ khoáng thạch lại cho người sau lưng đi, một người dám để cho người ta đi bán khoáng, đã nói lên hắn không phải là hạng người nhân từ nương tay. Nếu như có người bắt hắn, còn giết tới, đối phương chắc chắn sẽ cho ra thủ đoạn thiết huyết?" Nữ tử hắc bào ỏi.

"Nếu như không có thủ đoạn thiết huyết thì chúng ta cứ đi qua cướp thu hoạch của bọn hắn không phải là tốt rồi sao. Như thế nào đều không lỗ. "Nam tử vừa cười vừa nói.

"Sư huynh nói có đạo lý, hiện tại phải xem n Tuyết Ny có tin hay không." Nữ tử hắc bào cười nói.

Nói xong, hai người liền đi về phía n Tuyết Ny.

Kế hoạch thành công hay không cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bọn hắn, phía sau còn có không ít thời gian.

Nếu thực sự không được thì vẫn còn biện pháp trực tiếp nhất.

Đó chính là bỏ linh thạch ra tìm người.

Tự mình động thủ là chuyện không thể nào, không cần thiết rước họa vào thân.

Còn về tìm ai…

Đọa Tiên tộc không phải cũng muốn tìm người sao?

Chẳng phải là vừa đúng lúc.

Còn về Giang Hạo, không lợi dụng được thì coi như xong.

Không thấy tăm hơi đại khái chính là dữ nhiều lành ít, ngẫm lại cũng đúng. Kim Đan trung kỳ ở chỗ này cũng không an toàn, chỉ có thể cảm khái gặp nạn không phải lúc.



Không bao lâu sau, n Tuyết Ny liền nhận được tin tức. Nàng nhìn hắc bào nữ tử, lông mày cau lại.

"Ngươi đạt được tin tức từ nơi nào?"

"Đương nhiên là vì tiên tử bôn ba, nghe nói chỉ cần tìm được quặng mỏ sẽ có thể tìm được hắn, mà bây giờ Kiến Nguyệt Hồ đúng lúc có người bán khoáng thạch, đại khái có thể biết được vị trí của quặng mỏ. Chúng ta cũng đã nhận được tin tức, quặng mỏ kia không có người nào có tu vi cao hơn tiên tử.” Nữ tử hắc bào bình tĩnh nói.

"Thật sao?" n Tuyết Ny nhìn qua đối phương, giọng nói lạnh như băng:

"Nếu như ngươi chỉ là đang muốn lợi dụng ta thì sao?"

"Tu vi của ta bày ở nơi này, nếu như thật sự đang lợi dụng tiên tử, tiên tử hoàn toàn có thể đánh giết ta." Nữ tử hắc bào đứng tại chỗ:

"Dù ngươi hiện tại muốn giết ta, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Oanh!

n Tuyết Ny trực tiếp dùng một kích đánh nữ tử trước mắt thành tro.

Sau đó, nàng mới rời khỏi.

Nàng muốn đi tìm kiếm người bán khoáng thạch kia.

Không nói về chuyện tin tức đúng hay sai, đi xem một chút là biết thôi.

Còn về nữ tử hắc bào này, thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?

Vô duyên vô cớ đến giúp đỡ, vừa nhìn liền biết không có ý tốt.

Không giết còn giữ lại làm gì?

Chờ người rời đi, nữ tử hắc bào mới đi tới từ bên cạnh, cảm khái một câu: "Đúng là vô tình."

"Hiện tại chỉ cần nhìn xem người bán khoáng kia lúc nào sẽ mang nàng tới quặng mỏ, chúng ta âm thầm đi theo là được. "Nam tử nói.

---

Sau khi Giang Hạo tiến vào quặng mỏ liền không suy nghĩ thêm về những chuyện khác, chỉ không ngừng đào quáng.

Cho đến hơn nửa tháng sau, hắn mới dừng cái cuốc trong tay lại, bởi vì hắn nhận được một bọt khí màu lam cuối cùng.

【 Tu vi +1 】

Lại nhìn bảng.

【 Khí huyết:100/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi:100/100 (có thể tu luyện) 】

"Được rồi."

Giang Hạo cất công cụ rồi đi tới phía trước Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

Lại tăng cường phong ấn, sau đó mới ngồi xuống.

Chuẩn bị tấn thăng.

Lần này tấn thăng chắc là sẽ không nhanh như vậy.

Vượt cảnh giới lớn là một chuyện, chủ yếu là Thi Giới là một chỗ rất nguy hiểm. Hắc không chắc nếu tấn thăng ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng mà, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, sẽ không có nguy hiểm gì.

Thân thể có Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu trấn áp, mà Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu sẽ không bộc phát bởi vì hắn tấn thăng.

Cũng không biết sẽ có ảnh hưởng hay không, theo lý thuyết thì lại không có.

Nhưng mà các loại đặc thù cộng lại thì vẫn nên cảnh giác một chút.

Sau khi do dự một chút, hắn lấy một vài thần vật ra.

Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, Thái Sơ Thiên Đao, tất cả đều đặt vào bên cạnh.

Như thế đúng là yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi nhắm mắt lại, hắn điều chỉnh trạng thái.

Sau đó bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.

Trong một nháy mắt, Giang Hạo cảm thấy có một lượng linh khí khổng lồ xông tới, thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện biến hóa rõ ràng.

Bắt đầu biến hóa từ trong hư vô.

Lực lượng đang không ngừng thuế biến, dường như đang biến hóa theo phương hướng cao hơn.

Giang Hạo cảm nhận được biến hóa, cũng đang điên cuồng vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh.

Lúc này thân thể của hắn bị tử khí bao trùm, lực lượng tràn đầy Hồng Mông Chi Ý.

Lực lượng tâm pháp hình như đang dần dần hiện ra rõ ràng.

Giang Hạo ngồi xếp bằng, trên người có khí tức thần bí.

Hắn lúc này đang cau mày, tấn thăng dường như cũng không được thuận lợi như vậy.

Hắn lúc này vốn nên giữ vững bản tâm, lâm vào bên trong tấn thăng.

Nhưng mà không biết tại sao, tư tưởng của hắn bắt đầu xuất hiện biến động.

Hắn nghĩ tới một số việc.

Nghĩ đến chuyện khi còn bé, nghĩ đến chuyện trước kia, nghĩ đến Tiểu Li gặp phải sinh ly tử biệt, nghĩ đến tiếc nuối của Lâm Tri, nghĩ đến sự cố gắng của Sở Xuyên, còn có con thỏ vô lo vô nghĩ.

Ngoài những chuyện này ra còn có sự bình thường và cẩn thận của Trình Sầu, từng màn giãy dụa cầu sống của người bình thường tại Linh Dược Viên.

Mấy chục năm ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, cũng tham dự vào không ít ở trong đó.

Hắn có thể lý giải những tình cảm này, có thể hiểu được sự khổ sở của bọn họ.

Bởi vì bị những tình cảm này ngăn cản, khiến cho việc tấn thăng của hắn xuất hiện bất ổn.

Như vậy cũng tốt hơn so với tâm ma, Giang Hạo không biết mình tại sao lại đột nhiên suy nghĩ rồi xuất hiện những biến hóa này.

Nhưng mà, cầu mong gì ngoài đạo tâm chưa bao giờ thay đổi, cho nên hắn để cho mình bình tĩnh trở lại.

Không phải là không nghĩ, mà là bình tĩnh đối diện với mấy chuyện này.

Hắn biết những chuyện này có tiếc nuối, có cảm khái, khó mà bình tĩnh.

Nhưng mà người cuối cùng đều phải đối mặt, đây là chuyện không thể tránh né.

Mặc kệ lựa chọn làm người nào, đều phải đối diện với mấy chuyện này.

Trong thoáng chốc, hắn giống như nghe được tiếng sóng biển, những âm thanh này đang đến gần từ xa.

Giang Hạo không biết đây là nơi nào, nhưng đang ở trong tấn thăng, hắn không thể gấp bách.

Chỉ có thể thong dong đối mặt.

Hiện nay không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn an tâm đột phá.

Lần đột phá này quả nhiên không có nhanh như vậy.

Duy trì ba ngày tất cả mới bình tĩnh trở lại, tấn thăng lần nữa được ổn trọng và tinh tiến.

Lần này không tốn bao nhiêu thời gian, Giang Hạo phảng phất như đã phá vỡ một cánh cửa, lực lượng nhận được sự biến đổi.

Một lực lượng hoàn toàn mới trải rộng toàn thân.

Lúc mở mắt lần nữa, Giang Hạo phát hiện mình vẫn ở trong sơn động, phía trước vẫn là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, mình vẫn ở dưới ánh sáng của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

Mấy món đồ như Thái Sơ Thiên Đao cũng đều ở đó.

Mà lúc này, hắn đã cảm nhận được lực lượng của cấp bậc Vũ Hóa.

Thành công tấn thăng Vũ Hóa sơ kỳ.

Thấy thế, Giang Hạo mới thở phào một cái.

Sau đó hắn nhìn bảng, phát hiện không có chút tu vi dư thừa nào để củng cố cả.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng năm ngày để củng cố tu vi.

Năm ngày sau đó, Giang Hạo mới đứng dậy và xem xét bốn phía.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, mình nghe được tiếng sóng biển.

Nhưng nhìn xung quanh một chút cũng không phát hiện gì cả, trong cảm giác cũng chưa từng có bất kỳ thứ gì.

"Chẳng lẽ là thiếu chút đã kéo ta vào trong hải vực?”

Giang Hạo không biết.

Khi đó, hắn không có cách nào phân tâm, chỉ có thể chờ đợi.

Cho nên không ai có thể nói cho hắn biết đáp án về tình huống lúc đó.

Sau đó hắn nhìn về phía Cửu U, nó hình như vẫn luôn ở đây.

"Ngươi vừa rồi đã nhìn thấy cái gì?"

Cửu U suy tư một lúc, sau đó lắc mình biến hoá, biến ra biển sóng.

Nói cách khác, thật sự đã xuất hiện biển?

"Là xuất hiện như thế nào?"

Lần này, Cửu U không có cách nào trả lời.

Giang Hạo có chút kinh dị, rốt cuộc là biển gì?

Hắn không có phát hiện ra.

Hơn nữa, có m Dương Thủ Hoàn ở đây, sóng biển làm thế nào để tiến đến?

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 773 : Rút Đao Giết Người


Trước khi đi vào, Giang Hạo từng suy đoán ra hai loại biển.

Một loại là Thi Hải, đây là biển sẽ xuất hiện, nhưng mà không có nguy hiểm như vậy. Chỉ là lúc bình thường sẽ không gặp được, giống như Thiên Bi Sơn.

Khả năng sẽ xuất hiện tại vài chỗ.

Ngoài ra chính là biển cả vô tận, sẽ bị kéo vào hải vực. Sau khi đi vào sẽ không còn tin tức. Không cách nào ra ngoài, cũng không thể đi vào Thi Giới.

Khi đó dù sống hay chết đều không cách nào xác định.

Là loại biển nào thì không được biết, Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều nữa mà là cất đồ vào.

Cuối cùng chỉ để lại Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

Hắn thử cất đồ vào, sau đó sự lôi kéo lập tức xuất hiện, không chỉ như thế mà sóng biển còn như có thể tới bất cứ lúc nào.

Hắc hải vô tận xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có một loại cảm giác như sắp ngã vào thâm uyên.

Không dám chần chờ, hắn lấy Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ra.

Không gian lập tức được ổn định, sự lôi kéo của thân thể biến mất.

Hải vực cũng dần dần biến mất.

Giang Hạo thở phào một cái.

Hắn có chút tò mò, Quỷ tiên tử ban đầu là vào bằng cách nào, thế mà lại không có việc gì.

Mình vừa mới Vũ Hóa mà đã bị kéo vào.

Nếu là trên Vũ Hóa, chẳng phải là trực tiếp rơi vào hắc hải vô tận hay sao?

Che giấu không có ích lợi gì, năng lực ẩn giấu tu vi của mình đã vượt qua vô số người.

Nhưng mà ở nơi này vẫn cần mượn dùng Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

"Có lẽ là cần một miếng da."

Giang Hạo nhớ tới mấy người Thượng An đều mượn thân thể của người khác để tiến vào.

Nhưng mà bản thể của Thượng An từng xuất hiện, không biết tại sao hắn lại có thể phòng ngừa.

Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Thượng An chuẩn bị rất nhiều năm, có lẽ có nhiều biện pháp hơn hắn nghĩ.

Mà hắn không có nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị.

Sau khi cất kỹ đồ vật, hắn liền đi ra ngoài.

m Dương Thủ Hoàn cũng trở về bên trên cổ tay.

Bây giờ đã sắp tháng mười, hắn dự định nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó tiếp tục đào quáng.

Bởi vì tâm của hắn vẫn còn chưa an tĩnh lại được.

Sau khi Vũ Hóa, mình nắm giữ lực lượng cường đại.

Trong lòng có một loại xúc động muốn tìm người đấu một trận.

Có lẽ là nội tâm bành trướng, có chút không biết trời cao đất rộng.

Có thể phát hiện ra cảm giác như vậy đang còn tốt, một khi có mà không phát hiện được thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Cho nên hắn muốn để mình bình phục lại, tránh rước lấy sự cố.

Đi ra khỏi sơn động, khí tức của hắn liền dần dần thu liễm, cuối cùng ổn định tại Kim Đan trung kỳ.

Nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không người.

"Còn chưa trở lại sai?"

Nơi này hoàn toàn hoang vu như trước đây, nhưng mà có không ít linh dược trồng trên mặt đất.

Linh khí cũng được tụ tập.

Hắn tấn thăng Vũ Hóa, cảm giác mình lại mạnh thêm một chút.

Phối hợp với Vô Danh Bí Tịch, thậm chí có thể nhìn thấy đại thế trong núi.

Mặc dù nơi này cằn cỗi khô cạn, nhưng dưới mặt đất có đại thế sơn hà ẩn mà không phát.

Giống như đang đợi cái gì đó.

Hơn nữa thoạt nhìn không giống đại thế thiên nhiên, giống như được hình thành bởi con người hơn.

Hắn cũng không biết chuyện cụ thể

Chỉ dùng ánh mắt và cảm giác của Vũ Hóa thật ra vẫn không đủ, còn cần Tỏa Thiên trợ giúp.

Xem ra, người bố trí nơi này có chút cao minh.

Chỉ là đợi đã lâu, hắn cũng không đợi được người trở về.

Ba ngày sau.

Quan Trung Phi trở về, gương mặt xán lạn vui vẻ.

Chỉ là nhìn thấy Giang Hạo đi ra, hắn lập tức thu liễm nụ cười, cúi đầu bày tỏ sự cung kính.

Lúc này trong lòng của hắn hơi kinh ngạc, mặc dù thoạt nhìn vẫn là Kim Đan trung kỳ.

Nhưng mà không biết tại sao, người trước mắt lại lạnh thấu xương hơn cả so với lúc trước.

Giống như chỉ cần tới gần sẽ dễ dàng bị đâm cho tổn thương.

"Bán rất tốt?" Giang Hạo nhìn qua đối phương, giọng điệu bình tĩnh.

"Vâng, tổng cộng bán được bảy vạn linh thạch." Quan Trung Phi nói xong thì lấy bảy vạn linh thạch ra.

Thu linh thạch, Giang Hạo biết đối phương đã gặp được khách hàng lớn.

Chuyện này khiến hắn nhớ tới Lãnh Điềm sư tỷ và Đoạn Quan sư huynh.

Đã lâu rồi không nhìn thấy bọn hị.

"Hiện tại có tổng cộng mười hai vạn linh thạch." Giang Hạo nói.

Phân một chút, mình cũng có thể kiếm được hơn bốn vạn.

Hắn lập tức lại cảm thấy mình giàu có.

Cộng với hai vạn trên người, lại là hơn sáu vạn linh thạch.

"Trên người ngươi có Cửu Nguyệt Xuân không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Quan Trung Phi lắc đầu.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là chờ đợi Đa Nhĩ trở về.

Nhưng mà đợi hai ngày, cũng không chờ được người.

"Đã đến thời gian." Quan Trung Phi nói.

Giang Hạo gật đầu, muộn một hai ngày cũng coi như bình thường.

Trong thời gian này hắn bắt đầu đọc qua quyển thuật rèn đúc kia, không thể không nói đúng là vô cùng huyền diệu.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, mình dường như không có duyên với cái này.

Có thể giữ lại đó, sau này có lẽ có chỗ dùng.

Ngày nào mình muốn học rèn đúc thì có thể thử một chút.

Hiện tại thì tạm thời bỏ qua.

Hiện nay mình không có nhiều thời gian để đi học chuyện rèn đúc, dù sao linh dược và chế phù đã chiếm phần lớn thời gian.

Thời gian còn lại còn bị đào quáng bao trùm.

Cũng không có biện pháp làm chuyện gì khác.

Lại qua hai ngày.

Đầu tháng mười.

Giang Hạo không đợi được Đa Nhĩ, ngược lại chờ được một Kim Đan khác.

Ba người, còn là ba người gặp phải lúc ban đầu.

Đúng là có duyên.

Nhưng mà bọn hắn tới đây, chắc không phải là vì trùng hợp.

"Đa Nhĩ chắc là đã xảy ra chuyện."

Giang Hạo đứng dậy, đi về phía ba Kim Đan kia.

"Giao mấy tiểu gia hỏa này cho ta là được." Quan Trung Phi dự định biểu hiện một phen.

Giang Hạo lắc đầu: "Không cần."

Quan Trung Phi cũng không để ý chuyện sống chết của Đa Nhĩ, cho nên mình không cần thiết phải miễn cưỡng đối phương.

Nhưng Giang Hạo muốn xem tình huống cụ thể một chút, nếu như mình bất lực thì cũng không có cách nào.

Nếu như đủ khả năng thì sẽ cố gắng đảm bảo cho hắn chu toàn.

Đa Nhĩ đang làm việc vì mình, đây là chuyện tiện tay mà thôi, không cần thiết phải làm như không thấy.

Trong chốc lát.

Hắn xuất hiện ở trước mặt ba Kim Đan kia.

Đối phương nhìn thấy hắn thì có chút hưng phấn: "Xem ra đã tìm đúng chỗ."

"Các ngươi đến đào quáng?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Đào quáng?" Nam tử cầm đầu cười nói: "Ai lại đào quáng ở chỗ này chứ? Chúng ta đương nhiên là đến cướp đoạt thành quả đào quáng của các ngươi.”

Sau khi nhìn thấy hai người đều là Kim Đan trung kỳ, bọn hắn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

"Đa Nhĩ bị bắt chậm chạp không chịu mở miệng, quả nhiên là bởi vì chỗ đào quáng căn bản không có đại tiền bối gì cả. Đều là một đám Kim Đan. Cho nên hắn mới không muốn mở miệng. Nhưng vào lúc những người khác còn đang suy đoán lung tung, chỉ có chúng ta cảm thấy tên phế vật Đa Nhĩ làm vậy là bởi vì không muốn hại kẻ yếu. Thật không hiểu nổi, tại sao tông môn của hắn lại cho hắn một cái danh ngạch cơ chứ." Nam tử cầm đầu cười nhạo.

Giang Hạo nghe đối phương kêu gào, trong lòng có suy đoán đại khái.

Đa Nhĩ bị bắt.

Hơn nữa, hắn cũng không nói ra nơi này.

"Có thể nói cho ta về tình huống của Đa Nhĩ không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

Nghe vậy, ba người cười ha ha.

"Các ngươi vẫn nên suy nghĩ cho mình một chút đi, còn muốn hỏi chuyện…"

Nam tử cầm đầu còn chưa dứt lời, đã cảm thấy ánh mắt của mình bắt đầu xoay tròn.

Cuối cùng phịch một tiếng, ánh mắt rơi xuống đất, ngay sau đó nhìn thấy thân thể của mình ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút sững sờ, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Mà máu tươi của hắn lập tức bắn lên mặt của hai người khác.

Bọn hắn còn đang cười, chỉ là trong nháy mắt liền không cười được nữa.

Giọng nói của Giang Hạo vang lên lần nữa: "Có thể nói cho ta biết tình huống của Đa Nhĩ không?"

Lúc này, hai người mới kinh ngạc nhìn về phía Giang Hạo.

Chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây đao, mà cây đao này vừa mới giết đồng bọn của bọn hắn.

"Ngươi…" Tiên tử trong đó giận dữ, sau đó lao đến: "Ngươi dám…"

Phốc ~

Một đao chém qua, đối phương ngã xuống đất không dậy nổi.

Không còn sự sống.

Giang Hạo nhìn qua người cuối cùng: "Ta không thích việc phải lặp lại một câu."

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 774 : Các Vị Cùng Lên Đường Đi


Giang Hạo cầm Bán Nguyệt trong tay, cảm giác có chút hoài niệm.

Mình đã lâu rồi không xảy ra xung đột với người khác.

Mặc kệ là bên ngoài hay là trong tông môn, hắn đều rất ít khi động thủ.

Mấy năm này, hắn không phải đang củng cố tâm cảnh thì chính là đang đào mỏ trồng linh dược.

Hắn rất là thích cuộc sống như vậy.

Chém chém giết giết cũng không tốt, bởi vì lần này mình thắng, nhưng lỡ như lần nào đó thua thì sao.

Như thế sẽ là vạn kiếp bất phục.

Cho nên nếu có thể phòng ngừa thì hắn đều tận lực phòng ngừa, vấn đề có thể giải quyết đều là nhanh chóng giải quyết.

Nếu mọi người đã tới nơi này, còn tranh đoạt với hắn.

Như vậy, hắn sẽ phải chuẩn bị tốt cho mọi chuyện phía sau.

Bỏ mình đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Hắn lo lắng lúc mình yếu hơn người khác, thì bọn hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Mọi người đều muốn mình có thể đi càng xa hơn một chút.

Đúng và sai đều không quan trọng ở chỗ này, thậm chí còn không phân biệt được đúng sai. Chỉ là mọi người đang cạnh tranh trên một con đường, ngươi không chết thì chính là ta vong. Trong lòng khẽ thở dài một cái, Giang Hạo nhìn về phía Kim Đan viên mãn cuối cùng.

Đối phó Kim Đan cũng phải toàn lực chém giết, những người này đều không bình thường, không ai biết sẽ náo ra chuyện gì.

"Chúng ta vừa đi vừa nói." Giang Hạo ngự kiếm mà đi.

Hắn mang theo Kim Đan trước mắt nhanh chóng vượt qua từng khoảng cách.

Nhìn tốc độ khủng khiếp, Kim Đan cảm thấy kinh hãi. Người trước mắt dường như cũng không phải là Kim Đan trung kỳ như vẻ bề ngoài.

Cũng không phải Nguyên Thần.

Mà là cường giả cao hơn một chút.

Bọn hắn lần trước có thể còn sống, là bởi vì Đa Nhĩ cứu bọn hắn.

Hiện nay, bọn hắn lại đi tìm cái chết.

Rõ ràng đã rời khỏi Quỷ Môn Quan rồi, nhưng lại chủ động đi tìm chết.

Nhìn hành vi của mình, hắn cảm thấy có một tia buồn cười.

"Đa Nhĩ bị một người bắt, có tin tức truyền ra, Đa Nhĩ đang bán khoáng cho một tiền bối. Mà vị tiền bối này có khả năng nắm giữ một tạo hóa thiên địa, có liên quan tới Thiên Bi Sơn. Thậm chí có thể tuỳ tiện khống chế một khu vực, hiện nay bán khoáng là vì muốn kiếm đủ linh thạch để khuấy động món bảo vật này."

Nghe đối phương nói, Giang Hạo chau mày.

Chuyện ly kỳ như vậy mà cũng có người tin sao?

"Loại chuyện này từng xảy ra." Quan Trung Phi chân thành nói: "Nhưng mà chỉ là nghe đồn. Trong truyền thuyết đã từng có một người của Thiên Văn Thư Viện làm được, hơn nữa còn dẫn Thiên Bi Sơn tới, một bước đăng đỉnh. Nghe nói khi đó chỉ có một mình hắn ở trên Thiên Bi Sơn, những người khác không cách nào tiến vào khu vực kia. Bởi vì khu vực đó bị hắn khống chế. Không ai biết được hắn đạt được cái gì, nhưng mà mọi người đều biết tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, là truyền kỳ của thời đại kia."

Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Thiên Văn Thư Viện? Là vị tiền bối nào?"

Quan Trung Phi lắc đầu: "Chuyện này thì không biết, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy tồn tại chuyện khống chế một khu vực. Cho nên chỉ cần có người thả tiếng gió, nhất định có không ít người muốn nhìn tình huống một chút."

"Bởi vì như vậy, chuyện này đã khiến cho rất nhiều người chú ý?" Giang Hạo hỏi.

"Đúng vậy, mà Đa Nhĩ trở thành người duy nhất biết chuyện, bọn hắn đều đang suy đoán về người sau lưng của Đa Nhĩ. Chỉ có chúng ta cảm thấy Đa Nhĩ chắc chắn không có loại năng lực này. Đại tiền bối làm sao lại coi trọng loại người như Đa Nhĩ?" Nam tử khinh thường nói.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã nghĩ tới điều gì đó, vô thức nhìn về phía Giang Hạo.

Đa Nhĩ hình như được một vị tiền bối coi trọng.

"Hiện tại Đa Nhĩ ở đâu?" Giang Hạo hỏi.

"Bị một cường giả bắt đi, rất nhiều tin đồn đều nói vị tiền bối này đã có được bị trí của chí bảo, sau đó nàng đã bị vây lại. Nhưng mà nàng vì xác định mình không đạt được, đã để Đa Nhĩ ở khu vực công cộng, tất cả mọi người đều có thể hỏi ra nghi vấn. Nhờ vào đó để tẩy thoát hiềm nghi của mình. Mà mọi người phát hiện Đa Nhĩ đúng là rất mạnh miệng, nghe nói tứ chi hắn bị phế đều không hề nói một chữ." Nam tử trong lúc nhất thời lại có chút bội phục.

"Sau đó những người kia không đi?" Quan Trung Phi hỏi.

"Có một ít người đi, có một ít người cảm thấy người sau lưng nhất định có thể sẽ xuất hiện. Ngoài ra trên người Đa Nhĩ có không ít khoáng và linh thạch, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm." Kim Đan viên mãn nói.

Giang Hạo duy trì trầm mặc.

Chỉ là tốc độ ngự kiếm của bọn hắn lại nhanh hơn.

Lần này ngay cả Quan Trung Phi đều cảm thấy kinh dị.

Tốc độ này thật nhanh.

Hai ngày sau.

Giang Hạo đi tới bên cạnh Kiến Nguyệt Hồ.

Nơi này đúng là có không ít người, hơn nữa tu vi còn không thấp.

"Người bị giam ở đâu?" Giang Hạo hỏi Kim Đan bên cạnh.

"Ở bên kia." Kim Đan chỉ chỉ về bên trái.

Giang Hạo ngự kiếm đi qua.

Là một rừng cây, nơi này là một mảnh hỗn độn, nhìn là biết có người từng động thủ.

Nhưng mà ngoại trừ một số người ở giữa, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Đa Nhĩ.

Giang Hạo thở dài một tiếng, thế mà còn muốn hỏi.

Hắn nhìn sang, một nam nhân trung niên cũng nhìn sang.

Luyện Thần viên mãn.

"Xin hỏi đạo hữu biết Đa Nhĩ ở đâu không?”

"Tại sao ngươi lại tìm hắn?” Nam nhân trung niên nhìn Giang Hạo bình tĩnh nói.

"Hắn là người của ta, các ngươi bắt hắn, ta đương nhiên đến đòi người rồi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

"Người của ngươi?" Nam nhân trung niên sững sờ, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi là người khống chế khu vực chí bảo?"

Giang Hạo nhếch miệng lên, gật đầu nói: "Đúng, chính là ta."

Nghe vậy, bên trong ánh mắt của nam nhân trung niên bỗng hiện lên ánh sáng, người xung quanh cũng có chút kinh ngạc.

Quan Trung Phi đều trợn tròn mắt, hắn biết rõ là không.

Đây là cố ý dẫn địch.

"Thật sao?"

"Đúng vậy, cho nên có thể nói cho ta biết Đa Nhĩ ở đâu không?"

"Có thể cho ta nhìn món chí bảo kia một chút không?"

Khí tức trên người nam nhân trung niên bắt đầu khuếch tán.

Luyện Thần viên mãn ở chỗ này gần như là tồn tại cao nhất.

Mà vào nháy mắt khí tức của hắn khuếch tán, cây quạt xuất hiện trong tay Giang Hạo, sau đó thân ảnh biến mất.

Lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước mặt nam nhân trung niên.

Mà cây quạt thì gác ở trên cổ của đối phương.

Lưỡi gió vô hình rạch cổ của đối phương, máu tươi bắt đầu chảy ra.

"Đạo hữu còn muốn gặp không?” Giang Hạo hỏi.

Trong lòng người đàn ông trung niên chợt lạnh, không dám động lung tung.

"Đạo hữu biết Đa Nhĩ ở đâu không?"

"Biết, biết, bị người mang vào trong hồ, hình như có người muốn dùng đối phương để nhìn trộm chỗ của đạo hữu."

Giang Hạo gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là đi về phía trung tâm.

Không mang theo bất kỳ kẻ nào.

Mà trong hồ, một đám người đang vây quanh Đa Nhĩ tứ chi mơ hồ và đang mất đi ý thức.

n Tuyết Ny cau mày, nàng không nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến thành dạng này.

Rõ ràng chỉ là vì tìm một Kim Đan trung kỳ, không nghĩ tới cuối cùng lại đưa tới một đám Luyện Thần.

Hiện nay, nàng cũng không thể rời đi.

Bởi vì những người này vẫn đang hoài nghi nàng biết cái gì đó.

Về chuyện chưởng khống khu vực chí bảo, nàng còn chưa từng nghe nói qua.

Còn về chuyện hiện tại muốn dùng Đa Nhĩ nhìn trộm người ở sau lưng hắn, theo lý thuyết thì sẽ có lợi đối với nàng.

Nhưng chuyện quá lớn, khiến nàng muốn đánh trống lui quân.

Chỉ là nàng muốn lui nhưng người khác lại không cho.

"Chư vị, thử một chút cũng không có tổn thất gì, nếu như thật sự có người khống chế được khu vực bảo vật, có chỗ tốt gì thì mọi người đều có thể biết." Một nam tử trẻ tuổi nói.

Trong tay hắn có la bàn, dưới chân có trận pháp kéo dài.

Sáu Luyện Thần, tám Nguyên Thần liên thủ.

Bọn hắn không tin là không tìm được người sau lưng Đa Nhĩ.

"Hiện tại người kia trốn tránh không ra, chúng ta chỉ cần tìm được thì sẽ có càng nhiều cơ duyên." Một nữ tử Luyện Thần nói.

"Trốn tránh không ra?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, mang theo ý cười nồng đậm:

"Tiếu mỗ lúc nào thì cần trốn tránh vậy? Tới chậm chỉ là vì không ai cho ta biết mà thôi."

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả người.

Nam tử cầm đầu muốn xem xét tình huống, sau đó liền bị một thanh đao trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực:

"Không biết ngươi có nhìn trộm được rằng mình sẽ chết ở chỗ này không?"

Phốc phốc!

Trường đao rút ra, Giang Hạo nhìn tất cả mọi người, cười nói:

"Các vị bắt người của ta, lại tra tấn hắn như thế. Tiếu mỗ cũng không phải là người không nói đạo lý, hôm nay các vị cùng nhau lên đường đi."

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 775 : Đối Nghịch Với Hắn, Gặp Hắn Ác


Giang Hạo đột nhiên xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của tất cả mọi người.

Hơn nữa, một đao đột nhiên này khiến cho đám người sợ mất mật.

Phải biết, một đao này đâm vào trên người Luyện Thần viên mãn khiến cho đối phương thậm chí còn không có chút năng lực phản kháng nào.

Dạng cường giả này khiến cho người ta không thể không cẩn thận mà đối đãi.

Trong lúc nhất thời, đám người bắt đầu lui lại, tránh đi Giang Hạo.

Chỉ có người cầm đầu là rơi xuống trong nước, máu tươi nhuộm đỏ mặt nước thanh tịnh.

"Các hạ là ai?" Nữ tử Luyện Thần trong đó hỏi.

"Các ngươi không phải vẫn luôn tìm ta sao?" Giang Hạo không để ý đến những người này, trực tiếp đi đến bên cạnh Đa Nhĩ.

Hắn lúc này tứ chi mơ hồ, sinh mệnh hấp hối.

Tu vi còn có dấu hiệu rơi xuống.

Gần như là tàn phế.

Hắn khẽ thở dài một cái, tiện tay vung lên một đạo tử khí vào trong thân thể của Đa Nhĩ, bảo vệ tâm mạch, tẩm bổ thân thể cho hắn.

Sau đó, hắn mới nhìn về phía những người khác, không nghĩ tới những người này thế mà không trốn.

"Đạo hữu, ngươi phải biết, một khi tu sĩ nơi này vượt qua Luyện Thần mà dùng quá nhiều lực lượng thì sẽ gặp phải kiếp nạn không rõ. Cho dù ngươi có tu vi mạnh thì cũng không có cách nào đối phó được mấy người chúng ta đâu. Không bằng lấy món chí bảo kia ra chia sẻ." Một vị nam tử hỏi.

Giang Hạo mỉm cười nói: "Đồ vật đang ở trên người ta, các ngươi có thể tới đoạt."

Giọng nói rơi xuống, những người này nhìn xung quanh một chút, cũng không lập tức động thủ.

Dường như không ai muốn làm kẻ đi đầu cả.

"Nếu đã như vậy thì ta động thủ trước vậy."

Giọng nói của Giang Hạo mang theo ý cười.

Chỉ trong giây lát, hắn đã đi tới trước mặt nam tử vừa mới nói chuyện.

Chém ra một đao.

Đối phương đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, phát động pháp bảo phòng ngự.

"Vô dụng, mặc dù thực lực của ngươi mạnh, nhưng mà pháp bảo của ta mạnh hơn. Ngươi vận dụng toàn lực có lẽ có thể phá vỡ, nhưng cũng sẽ bị Thi Giới thôn phệ." Nam tử trẻ tuổi mang theo tự tin.

Hắn còn chưa dứt lời, một ánh trăng đã hiện lên.

Không chút lưu tình, xẹt qua thân thể của hắn.

Trong lúc nhất thời, tự tin của hắn bỗng dừng lại.

Chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang dần biến mất.

Chợt, thân thể của hắn bắt đầu hoạt động, pháp bảo phòng ngự bị một đao chém đứt.

Ngạch?

Trong mờ mịt cùng kinh ngạc, thân thể của nam tử trẻ tuổi đứt gãy.

Sau đó rơi xuống trong hồ nước.

Hắn thậm chí không hiểu mình chết như thế nào.

Giang Hạo nhìn nam tử rơi xuống, ngượng ngùng nói:

"Pháp bảo của ngươi có lẽ không được phóng thích hoàn toàn."

Sau đó, hắn nhìn về phía người xung quanh.

Không ít người muốn đánh trống lui quân.

"Tiền bối, chúng ta…"

Phốc!

Ánh trăng hiện lên, Giang Hạo một đao chém ngang đối phương.

Giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng vang lên: "Đã nói là cùng lên đường rồi mà, làm người phải giữ chữ tín."

Vẻ mặt của đám người bắt đầu thay đổi.

Rất nhanh, có một bộ phận người bắt đầu phản kích.

"Đạo hữu, làm người thì khoan dung mà độ lượng, lai lịch của chúng ta đều không bình thường, cần gì phải hùng hổ dọa người."

"Lui một bước, trời cao biển rộng."

Trong lúc nhất thời, có người mở miệng khuyên bảo Giang Hạo.

Nhìn các loại thuật pháp tập kích tới, Giang Hạo vẫn giữ vẻ tươi cười:

"Kim Đan không đáng cho các ngươi thủ hạ lưu tình sao?"

Các loại thuật pháp bị hắn tiện tay ngăn lại.

"Đạo hữu, lai lịch của hắn bình thường, tu vi suy yếu. Nơi này cũng không thích với hợp hắn, nếu đã tới, đương nhiên cũng phải chuẩn bị kỹ càng từ trước. Không có bối cảnh, không có thiên phú, khác biệt với người ta. Chết cũng chính là chết rồi." Một vị tiên tử nói.

Giang Hạo gật đầu, cho rằng đối phương nói rất có lý.

Sau đó hắn liền nói: "Như vậy, các ngươi có nghĩ tới chuyện này hay không, lai lịch của Đa Nhĩ thật ra cũng không đơn giản?"

"Làm sao lại như vậy? Chúng ta rất rõ lai lịch của hắn, một đệ tử nội môn của tông môn bình thường mà thôi. Nếu không phải vì gặp được cơ duyên, hắn thậm chí còn không có cách nào tới đây. Trong tông môn kia còn không có người để ý hắn có chết ở chỗ này hay không, cho nên lai lịch của hắn không có bất kỳ điểm nhấn nào cả." Tiên tử mặc quần áo màu trắng nói với vẻ chắc chắn.

Giang Hạo gật đầu, sau đó đến bên cạnh người đối phương, thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn.

Một đao chém xuống, sinh cơ của đối phương nhanh chóng tán đi, thân thể vỡ vụn.

Giang Hạo nhìn qua nàng, nói với vẻ nghiêm túc:

"Ngươi nghĩ sai một chuyện rồi, tông môn không phải là chỗ dựa của hắn, chỗ dựa của hắn…là ta. Tiếu Tam Sinh ta chính là lai lịch đặc thù của hắn, chính là lý do mà hắn có thể ra vào Kiến Nguyệt Hồ mà không kiêng nể gì cả. Các ngươi chọc đến hắn, chính là chọc họa sát thân."

Trong nháy mắt này, Giang Hạo vung đao lên, khí tức phun trào.

Những nơi hắn đi qua đều có máu tươi rơi xuống.

Trong lúc nhất thời, đám người kinh hãi, nhìn về phía Giang Hạo với vẻ hoảng sợ.

Bọn hắn mở miệng thuyết phục, nói ra lai lịch của bản thân.

Muốn dùng các loại biện pháp để ngăn cản đối phương tiếp tục xuất thủ.

Còn có người bắt đầu chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà…

Không có một chút tác dụng nào, từng đao rơi xuống, từng cỗ thi thể rơi vào trong hồ.

Quan Trung Phi nhìn xem một màn này ở phía xa bị dọa cho không dám động lung tung.

Sợ quấy nhiễu đến người trong hồ.

Cũng may, hắn thức thời, ngay từ đầu đã không có bất kỳ ý tưởng gì, càng không nhằm vào Đa Nhĩ.

Đa Nhĩ là một người tu luyện có lai lịch bình thường, nhưng hắn gặp được quý nhân mà người khác khó mà với tới.

Quan Trung Phi cúi đầu, không còn dám nhìn nữa.

Những người kia thật sự đều không đơn giản, mà Tiếu Tam Sinh nói giết liền giết, không có chút lưu tình nào.

Người này nhìn như hiền lành, thực ra lại điên cuồng không sợ gì hết.

Đối tốt với hắn, gặp hắn thiện, đối nghịch với hắn, gặp hắn ác.

Chỉ qua một lúc, phần lớn người đã rơi xuống trong mặt hồ.

Có người muốn chạy trốn, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi cái hồ này.

Lúc này chỉ có n Tuyết Ny là còn sống.

Giang Hạo nhìn nàng, hỏi:

"Là ngươi bắt Đa Nhĩ?"

"Ta, ta cũng không có ý đắc tội với tiền bối, ta thật ra chỉ là đang tìm người, là bọn hắn muốn tìm chí bảo gì đó. Tiền bối, ta là bị bức hiếp." n Tuyết Ny khẩn trương nói.

Nàng thật sự không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển thành dạng này.

Rõ ràng chỉ là vì tìm một cái Kim Đan mà thôi.

"Tại sao ngươi lại muốn bắt Đa Nhĩ?" Giang Hạo hỏi.

Người không vì chí bảo, không có khả năng tới mà không có mục đích.

Nhất định có người trợ giúp ở sau lưng.

"Ta chỉ muốn biết được vị trí của một Kim Đan từ chỗ của hắn." n Tuyết Ny nói.

"Ngươi biết Kim Đan kia có quen biết với Đa Nhĩ sao?"

"Ta không biết, nhưng mà có người nói cho ta biết."

"Người nào?"

"Ta không biết, nhưng mà nàng đã bị ta giết."

Giang Hạo rũ mắt.

"Tiền bối, ngươi không thể giết ta, trên người của ta có bảo vật, một khi ngươi giết ta, khí tức của ngươi sẽ bị tổ phụ ta cảm nhận được, đến lúc đó tiền bối sẽ rất bất lợi."

"Như vậy sao?"

Giang Hạo có chút kinh ngạc, cuối cùng dùng một đao kết liễu đối phương dưới ánh mắt khẳng định của nàng.

Làm người phải giữ chữ tín, đã nói cùng nhau lên đường thì phải là cùng nhau lên đường.

Nếu không chẳng phải là có lỗi với những người trước đó hay sao?

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm giác bốn phía.

Nếu như đã có người lợi dụng n Tuyết Ny, như vậy người này chắc là đang ở gần đây.

Đối phương đúng là lợi hại, thế mà có thể lợi dụng nhiều người như vậy.

Chuyện này khiến hắn nhớ tới một người.

Không biết có quan hệ gì với nàng hay không.

Một lát sau, hắn mở mắt ra.

"Tìm được rồi."



Một bên khác, nữ tử hắc bào và nam tử trẻ tuổi có chút kinh ngạc.

Bọn hắn nhìn pháp bảo trong tay, có thể nhìn thấy tình huống nơi mặt hồ.

Ân Tuyết Ny bị giết.

"Mặc dù khó khăn rất lớn, hơn nữa chuyện phát triển cũng vượt qua tưởng tượng của chúng ta, nhưng mà cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ." Nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng vậy, người đột nhiên xuất hiện này đúng là rất mạnh, nhưng thì sao đây? Còn không phải làm đao trong tay chúng ta." Khóe miệng nữ tử hắc bào lộ ra nụ cười rực rỡ.

Chỉ là, một cây đao đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cổ nàng.

Nụ cười của nàng lập tức ngưng lại.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 776 : Huyết Tẩy


Một đao đột nhiên này khiến cho nữ tử hắc bào có chút khó có thể tin nổi.

Không chỉ là nàng, cho dù là nam tử trẻ tuổi bên cạnh cũng thế, hắn thế mà không có bất kỳ phát hiện nào.

Người trước mắt làm thế nào để phát hiện ra bọn hắn, lại lấy tốc độ như vậy mà tới?

"Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta chỉ là người đi ngang qua, chỉ là tò mò chuyện bên trong nên mới nhìn trộm một chút, không có làm bất kỳ chuyện gì bất kính đối với đạo hữu cả." Nữ tử hắc bào vội vàng nói.

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là đi ngang qua, chỉ là tò mò với chuyện bên trong mà thôi. Không có động thủ, cũng không có mục đích gì. Đạo hữu chớ tức giận. Nếu có chuyện gì cần làm, chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ." Nam tử trẻ tuổi nói.

Hắn một thân áo choàng màu đen, trên đó có đường vân màu lam, nhìn có chút bất phàm.

Trên người phát ra một loại vận vị không hiểu.

Dường như nắm giữ một lực lượng đặc thù, thực lực siêu quần.

Khí chất đúng là cao minh.

Giang Hạo chỉ lườm đối phương một chút, cười nói:

"Hiểu lầm sao?"

Mặc dù hắn không có nghe hết toàn bộ lời nói của bọn họ vừa rồi, nhưng những người này thật sự coi hắn là kẻ điếc hay sao.

"Đúng vậy, hiểu lầm, tiền bối tuyệt đối đừng xúc động.” Hắc bào nữ tử hoảng sợ nói.

Giang Hạo không chần chờ, một đao chém xuống, đối phương trực tiếp ngã xuống đất.

Sau đó, hắn liền đứng an tĩnh, nhìn thi thể trên đất.

Một lúc lâu, hắn mới cười nói: "Loại thuật này đúng là thú vị.”

Cỗ thân thể này cũng không phải là chân thân, là mượn thân thể của người khác.

Khí tức hỗn loạn, nhưng mà Giang Hạo có thể trực tiếp quan sát được, là có người đang thao túng cỗ thân thể này.

Hơn nữa, còn đang ở gần đây.

"Không chịu ra sao?"

Khóe miệng Giang Hạo mang theo ý cười, cũng không để ý quá nhiều.

Trốn không thoát.

Nơi này không chỉ có Nhật Nguyệt Hồ Thiên, còn có m Hoàn của m Dương Thủ Hoàn.

Có vào không ra.

Sau đó hắn nhìn về phía nam tử bên cạnh.

"Đạo hữu, nếu không ta giúp ngươi tìm nàng ra, ngươi thả ta đi?" Nam tử trẻ tuổi cười hỏi.

"Nàng không phải đồng môn của ngươi sao? "Giang Hạo hỏi.

"Đồng môn? Đạo hữu nói đùa, một người ngay cả việc trên người n Tuyết Ny có pháp bảo cũng không biết làm sao có thể là đồng môn của ta được? Đồng môn cua ta chắc là đã chết. Chỉ là thấy mục đích của nàng có chút giống với của ta nên tạm thời không nói ra thôi." Nam tử trẻ tuổi nói.

Khô Hồ Tam Hợp, đệ tử chân truyền Thiên Môn Tông, Phản Hư sơ kỳ.

Hắn bị người lợi dụng, nhưng cũng sẽ lợi dụng những người khác.

"Đúng rồi, người này hình như đã liên hợp với người của Đọa Tiên tộc, bọn hắn đã âm thầm trao đổi rất nhiều tin tức. Những người kia sắp đến đây, đạo hữu tốt nhất là nên xử lý nàng, sau đó mau rời khỏi." Khô Hồ Tam Hợp có ý tốt nhắc nhở.

Bởi vì thực lực của hắn đủ mạnh, cho nên có thể đủ hiểu người trước mắt đáng sợ đến cỡ nào.

Mình tuyệt không phải là đối thủ.

Có thể chạy thoát thì chuyện gì cũng dễ nói, hiện nay đối phương giết nhiều người như vậy, sát ý cũng đã biến mất đi rất nhiều.

Bỏ ra cái giá xứng đáng chắc là có thể sống sót.

Dù sao đối phương nhìn dường như cũng không phải xấu như vậy, còn cứu người, lại ra mặt cho người ta.

Người như vậy rất dễ đả động.

Mặc dù mình là một trong những kẻ giật dây, nhưng dù sao cũng không có chủ động xuất thủ.

Đối phương chỉ cần còn có một chút thiện niệm, lúc này nhiều lắm là để hắn trả giá đắt mà thôi.

Hắn có thể bỏ qua rất nhiều thứ.

"Đạo hữu, ta còn có thể đưa ra…"

Phốc phốc!

Một thanh đao đâm vào tim của hắn, không có chút do dự, không có chút ý định thương lượng nào.

"Cảm giác bày mưu nghĩ kế chắc là rất tốt?" Giang Hạo nhìn đối phương, nói:

"Cảm nhận cảm giác bày mưu nghĩ kế, đương nhiên cũng phải cảm nhận một đao của Tiếu mỗ, nếu không thì nhân sinh sẽ tràn đầy tiếc nuối."

Hắn rút đao, chém xuống.

Một đao cắt đôi.

Khô Hồ Tam Hợp hoảng sợ nhìn qua người trước mắt, làm sao cũng không nghĩ tới, mình âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy lại không có một chút tác dụng nào.

Căn bản không phòng được đối phương.

Nhìn đối phương chết đi, Giang Hạo cầm trữ vật pháp bảo.

Đợi chút nữa còn phải trở về lấy trữ vật pháp bảo của những người khác nữa.

Giết địch quan trọng, mặc dù trữ vật pháp bảo có linh thạch, thế nhưng trước tiên cần phải có một hoàn cảnh an toàn đã.

Nhất là những người kia đều không kém.

Thu trữ vật pháp bảo, Giang Hạo đi từng bước một về phía rừng cây, ánh mắt của hắn khác với những người khác.

Vô Danh Bí Tịch, Tỏa Thiên, đều là thứ mà những người khác không cách nào với tới.

Hắn đi thẳng về phía một cái cây:

"Sao tiên tử lại trốn tránh ta? Nghe nói ngươi chuẩn bị lễ vật, ta đây không phải chỉ là đến lấy lễ vật thôi sao?"

Giang Hạo nói xong liền lấy Toàn Tâm Quả cuối cùng ra và bắt đầu ăn: "Lần này thật sự là một quả cuối cùng.”

Nhưng mà cây không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì hiện tại cây đã biến thành một cái cây bình thường.

Thân ảnh nhoáng một cái, Giang Hạo lại đi tới trước một cái cây khác:

"Thuật pháp của tiên tử dường như có chút thiếu hụt, nhanh như vậy đã bị ta phát hiện."

Giang Hạo đã giám định người này.

Là phân thân của Phong Hoa đạo nhân, mà hắn sở dĩ không động thủ, là đang chờ.

Lần này có ba phân thân của Phong Hoa đạo nhân tới đây.

Phân thân còn lại đang mang theo người của Đọa Tiên tộc tới.

Hắn không muốn quan tâm đến Đọa Tiên tộc, nhưng mà hắn đang chờ một cỗ phân thân khác.

Nơi này có vào không ra, thậm chí ngay cả ký ức phân thân đều bị cắt đứt.

Có vào không ra.

Đây là phát hiện mới của Giang Hạo.

Xem ra, m Dương Thủ Hoàn đúng là lợi hại.

Thấy đối phương còn muốn thoát đi, Giang Hạo vươn tay đánh một chưởng lên trên mặt đất.

Phịch một tiếng, hắc bào nữ tử bị đánh ra.

Nàng phun máu tươi, nhìn về phía Giang Hạo:

"Tiền bối, sao phải làm khó ta chứ? Ta chỉ là con rối bị điều khiển mà thôi."

"Con rối?" Giang Hạo nhìn qua đối phương, khẽ gật đầu: "Cũng đúng, ngươi không có bất kỳ tác dụng gì."

"Ta có thể giúp tiền bối." Hắc bào nữ tử chân thành nói.

"Vậy đành làm phiền tiên tử rồi." Nói xong, Giang Hạo giơ Bán Nguyệt trong tay lên, chém xuống.

Ánh đao rơi xuống trong ánh mắt khó có thể tin nổi của đối phương.

Phốc ~

Máu tươi vẩy xuống.

Giang Hạo lại đâm hai đao, sau đó mới gật đầu.

"Lần này chết hết."

Sau khi thu trữ vật pháp bảo, Giang Hạo đi ra phía ngoài.

Những người khác cũng tới.

Xử lý xong trong một lần duy nhất, phía sau có thể an tâm đào quáng rồi.

Nếu như liên tiếp đến thì đúng thật là phiền toái.

---

Một bên khác, một nam tử trung niên vừa mới hạ xuống đã đột nhiên nhíu mày.

Phía sau hắn là hai cường giả có tu vi cao thâm.

Gần như là cực hạn của nơi này.

Bọn hắn có trọng bảo, hoàn toàn có thể phát huy toàn bộ lực lượng.

"Ngươi nói nơi này có tin tức của Giang Tiểu Li?" Một phụ nhân hỏi.

"Đúng, ở ngay phía trước." Nam nhân trung niên chỉ chỉ phía trước, nói.

Lúc này mọi người thấy một bóng người tới.

Lúc này, nam tử trung niên liền bắt đầu yên lặng lui lại.

Trong chốc lát.

Rừng cây bộc phát uy thế cường đại.

Ánh đao quét ngang.

Một lát sau.

Hai người Đọa Tiên tộc nhìn qua nam tử trước mắt với vẻ không dám tin.

Nhất là hạt châu trong tay hắn, khiến cho bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Sau khi chém hai người, Giang Hạo đi tới trước người đàn ông trung niên.

"Đã lâu không gặp, Phong Hoa tiên tử." Hắn cười nói:

"Lễ vật của ngươi đâu? Ta ra ngoài sẽ đích thân tìm ngươi lấy, cũng không biết ngươi có thể nhận được câu này hay không."

Đao lên.

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Giang Hạo, không nói gì thêm, chỉ là nhìn chòng chọc.

Đao xuống.

Một lát sau, Giang Hạo mang theo Đa Nhĩ rời khỏi Kiến Nguyệt Hồ.

Tin tức lập tức được truyền ra ngoài.

Kiến Nguyệt Hồ bị nhuộm đỏ, rất nhiều cường giả Luyện Thần Nguyên Thần bị giết chết.

Trong lúc nhất thời, người nghe nói tin tức đều không dám lỗ mãng ở nơi này lỗ mãng.

Mà thân là đầu nguồn của mọi nguyên nhân là Đa Nhĩ, đương nhiên là có vô số người nhận biết hắn.

"Đa Nhĩ? Vị sư đệ của tông môn chúng ta?" Tại một khu vực khác, đệ tử Sơn Thủy Cốc có chút kinh ngạc.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Đa Nhĩ trở thành người không thể chọc nhất trong khu vực xung quanh.

Trong truyền thuyết, có người vì hắn huyết tẩy cường giả Luyện Thần, Nguyên Thần mà không hỏi lai lịch.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 777 : Thật Sự Phát Tài


Giang Hạo quay về Bách Trượng Sơn.

Đặt Đa Nhĩ ở bên cạnh, chờ đợi hắn khôi phục.

Chuyện Kiến Nguyệt Hồ có thể xem như là kết thúc, nhưng mà ảnh hưởng phía sau lại lớn một cách khó hiểu.

Hình như có người âm thầm truyền bá tin tức.

Nếu không thì tin đồn cũng sẽ không truyền nhanh một cách không hợp thói thường như vậy.

Chắc là chuẩn bị phía sau của Phong Hoa đạo nhân. Nàng cũng không biết chuyện cụ thể, cho nên chỉ có thể đẩy tất cả lên trên người Đa Nhĩ.

Sau khi ra ngoài, Đa Nhĩ dữ nhiều lành ít.

Đây là chuyện mà Giang Hạo không cách nào khống chế.

Đừng nói là tại Tây Bộ, tại Nam Bộ đều rất khó bảo đảm cho hắn chu toàn.

Hiện tại cũng chỉ có thể nhìn tạo hóa của hắn.

Chuyện có thể làm chính là chuẩn bị một chút trợ giúp thích hợp cho hắn.

Quan Trung Phi nghe được tin đồn ở bên ngoài, cũng cảm thấy Đa Nhĩ sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù tại Thi Giới Đa Nhĩ không ai dám trêu chọc, nhưng mà sau khi đi ra thì lại khác.

Dù là tông môn của hắn cũng không giữ được hắn.

Mà Tiếu Tam Sinh, hình như không phải là người Tây Bộ.

Như thế, mỗi người một nơi, căn bản là không có cách nào ra mặt cho hắn.

Mạnh hơn cũng không thể tránh được.

Bởi vì giết một Kim Đan là chuyện cực kỳ đơn giản, nhất là những tông môn kia ở Tây Bộ.

Lần này bởi vì Đa Nhĩ mà có quá nhiều người chết, tìm không thấy Tiếu Tam Sinh cũng chỉ có thể tìm Đa Nhĩ.

Nhìn Đa Nhĩ đang khôi phục, Quan Trung Phi cũng thở dài.

Đến lúc đó hắn có thể chú ý một chút, hi vọng đối phương có thể trốn qua được một kiếp.

Quá nhiều hơn, hắn không làm được.

Mình chỉ là tu sĩ Luyện Thần, trước mặt tông môn thì Luyện Thần lại quá bình thường.

Giang Hạo ngồi tại chỗ, hắn không xem trữ vật pháp bảo của Đa Nhĩ, chỉ bắt đầu xem xét trữ vật pháp bảo của những người khác.

Mười mấy cái trữ vật pháp bảo.

Không biết có thể có bao nhiêu linh thạch.

Theo lý thuyết, tu vi của những người này không tệ, hơn nữa lai lịch cũng không kém, còn là người có chút tiềm lực trong tông môn.

Dù có nghèo chắc là cũng không đến mức quá nghèo.

Cái thứ nhất, không biết của ai.

Mấy viên đan dược, một chút linh thạch, không còn gì nữa.

"Phân thân của Phong Hoa đạo nhân sao?"

Ngoại trừ hắn, những người khác cũng không khả năng như này.

Cái thứ hai, cũng là dạng này.

Đại khái cũng là phân thân, dù sao Phong Hoa đạo nhân không quá thích việc làm áo cưới cho người khác.

Bắt đầu từ cái thứ ba bắt đầu có đồ, chỉ là cũng không nhiều.

Có một cái Cửu Hoàn Đao kỳ quái, pháp bảo cấp bậc Kim Đan.

Còn có ba ngàn linh thạch, cùng một số đan dược Kim Đan.

Cũng không tệ.

Cái thứ tư, một vạn mốt linh thạch, linh kiếm cấp bậc Nguyên Thần, rất nhiều đan dược.

Giang Hạo tiếp tục kiểm tra trữ vật pháp bảo.

Phát hiện những người này ít nhiều đều có linh thạch.

Chờ sau khi xem hết tất cả trữ vật pháp bảo, Giang Hạo phát hiện mình thật sự đã phát tài.

Hai mươi hai vạn sáu ngàn tám trăm chín mươi bốn linh thạch.

Ba pháp bảo cấp bậc Luyện Thần, năm pháp bảo cấp Nguyên Thần, chín pháp bảo cấp Kim Đan.

Rất nhiều pháp bảo.

Chỉ chút này thôi đã có giá trị liên thành rồi.

Đan dược thì càng không cần phải nói, còn có rất nhiều công pháp tu luyện.

Những thứ này chỉ có thể bán lấy linh thấy, không có một thứ nào đáng để Giang Hạo cất giữ.

Hai mươi hai vạn, từng này nên tiêu thế nào đây?

Pháp bảo tạm thời không dám bán, đến lúc nào đi hải ngoại, hoặc là Đông Bộ thì lại thử bán một chút. Nếu không sẽ bị để mắt tới, được không bù mất.

Nếu như bán ra tất cả pháp bảo, như vậy mỗi lần Hồng Vũ Diệp tới muốn uống Cửu Nguyệt Xuân thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Đương nhiên, dùng số linh thạch này đi trồng linh dược thượng phẩm cũng là lựa chọn tốt.

Chỉ là bây giờ hắn đã Vũ Hóa, tác dụng của linh dược thượng phẩm lại càng yếu đi.

Không biết một trăm hạt giống linh dược có thể mang đến cho hắn bao nhiêu bọt khí màu lam.

Hiện nay hắn có hai vạn linh thạch, nhặt được hai mươi hai vạn, đào zWxCả mười hai vạn. Tổng cộng ba mươi sáu vạn.

Trong đó có mười hai vạn cần chia.

Nhưng mà, tiếp theo còn có số linh thạch chưa bán nữa.

Chỉ chớp mắt mà lại có nhiều linh thạch như vậy, Giang Hạo cảm thấy có chút không chân thật.

Linh thạch quá nhiều, khiến tâm tính của hắn có chút không vững vàng.

Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu hắn thấy nhiều linh thạch như vậy.

Hắn ngồi tại chỗ hồi lâu, sau đó đi vào đào quáng.

Hắn cũng không vội bán linh thạch, mà là để Quan Trung Phi chăm sóc Đa Nhĩ.

Một tháng sau.

Giang Hạo đi ra từ trong hầm mỏ.

Ích lợi chợt hạ xuống, một tháng chỉ có bảy bọt khí màu lam.

Trước đó có thể có mười lăm mười sáu bọt khí.

Với tốc độ như này thì phải đào quáng hai ba năm mới có thể tấn thăng Vũ Hóa trung kỳ.

Nếu như tiến vào thành tiên thì tiến độ sẽ càng chậm hơn.

Nhưng mà so với những người khác vẫn là chuyện kinh thế hãi tục.

Ba mươi sáu tuổi hắn Vũ Hóa sơ kỳ, khiến hắn không dám tùy ý bại lộ chính mình.

Mặc dù đã vượt qua thập đại thủ tịch của tông môn, thậm chí vượt qua phần lớn đệ tử.

Nhưng mà như này còn chưa đủ.

Bất kỳ một mạch chủ nào đó cũng có thể làm cho hắn vạn kiếp bất phục.

Vẫn phải chờ đợi.

"Đa Nhĩ vẫn còn không chưa tỉnh lại?" Giang Hạo giao khoáng thạch cho Quan Trung Phi, hỏi.

"Đúng vậy." Quan Trung Phi gật đầu.

Hiện nay Đa Nhĩ đã khôi phục bình thường, Giang Hạo cho hắn rất nhiều linh dược, hiện tại chỉ chờ tử khí làm Nguyên Thần của đối phương tỉnh lại.

Tu vi bị một chút ảnh hưởng, may mà cảnh giới được bảo vệ.

Khôi phục chắc là rất nhanh.

Nhiều linh được như vậy, thậm chí còn có tử khí bảo vệ tâm mạch, cũng chỉ là khó khăn trong chuyện ổn định tu vi mà thôi.

Có thể thấy được thương thế của Đa Nhĩ nghiêm trọng như nào.

Sau khi để Quan Trung Phi đi bán khoáng thạch, Giang Hạo liền nhận được tin tức từ Thạch Bản.

Đêm nay tụ hội.

"Lâu như vậy, cuối cùng cũng tụ hội."

Giang Hạo thở ra một hơi.

Có tụ hội, như vậy hắn có xác suất nhất định có thể bảo vệ Đa Nhĩ.

Nhưng là cũng chỉ có thể hết sức.

Có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.

Lần trước tụ hội cũng không có chuyện gì quá quan trọng.

Nhưng mà vẫn nên kiểm tra lại một chút, tránh việc hình tượng của mình xảy ra vấn đề.



Bên ngoài Huyết Triều Lâm.

Một nữ tử hắc bào nói: "Hai vị tiền bối có thể vào xem, nếu như tin tức không sai thì Giang Tiểu Li đang ở bên trong."

Lúc này, hai vị nam tử nhìn qua Huyết Triều Lâm, cau mày.

Bọn hắn cảm thấy cánh rừng cây này có chút kỳ quái.

Khí tức bên trong hỗn loạn không chịu nổi, giống như có thứ gì đó đáng sợ đang chui ra phía ngoài.

Nhưng mà cẩn thận cảm giác, lại không có vấn đề đặc biệt gì.

"Nơi này thật sự là khu vực Trúc Cơ?" Đọa Tiên tộc, Hách Hưng hỏi. Hắn sao cứ cảm thấy nơi này còn quỷ dị hơn những chỗ khác.

Nhiệm vụ lần này của hắn là bắt lấy Giang Tiểu Li Trúc Cơ trung kỳ.

Nhưng mà sau khi tới đây, hắn cảm thấy nơi này khả năng không phải là chỗ của Trúc Cơ.

"Thi Giới chỉ có một khu vực Trúc Cơ, đó chính là nơi này." Nữ tử hắc bào nói bới vẻ chắc chắn.

Mấy chuyện như này chỉ cần tìm người khác hỏi một chút liền biết, không có khả năng xảy ra sai lầm.

"Đi thôi, vào xem." Hách Liên nói.

Hách Liên có dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, nhìn trầm ổn hơn rất nhiều.

Hách Hưng có dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc dù tò mò, nhưng cũng không có chút e ngại nào.

Bọn hắn không thể lại thất bại trong nhiệm vụ lần này.

Một Trúc Cơ mà thôi, nếu như bọn hắn đều không thể bắt được, như vậy toàn bộ Thi Giới còn có ai có thể làm được?

Sau đó, hai người tiến vào Huyết Triều Lâm.

Nữ tử hắc bào đứng ở bên ngoài, không có nhúc nhích.

Nàng quay đầu nhìn về phía nơi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Sau đó, nàng đi vào theo. Nàng muốn tận mắt nhìn xem Giang Tiểu Li bị bắt, sau đó bất lực cầu xin tha thứ.

Sau đó lưu lại hình ảnh rồi đưa cho Giang Hạo, nếu như hắn còn sống.

Bởi vì vẫn luôn không có tin tức của Giang Hạo, cho nên nàng không xác định được người này có phải là đã chết rồi hay không.

Chết thì thật là đáng tiếc.

Dù sao nàng cần Giang Hạo.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 778 : Bảo Đảm Cho Một Người Ở Tây Bộ


Bên trong Huyết Triều Lâm, người người cảm thấy bất an.

Bởi vì bọn hắn cảm thấy Huyết Triều Lâm hiện tại khác với nhận biết của bọn hắn.

Trước kia nơi này vô cùng ổn định, khí tức bình ổn, không có thứ gì thật đáng sợ cả.

Dù là có thì cũng rất dễ lẩn tránh.

Hiện tại thì khác.

Rất nhiều hạn chế đều biến mất.

Trước kia chỉ có đêm tối mới có thể xuất hiện thác loạn, nhưng giờ ban ngày cũng bắt đầu xuất hiện.

Trước kia chỉ có ban ngày mới có thể xuất hiện hung thú, nhưng giờ đêm tối cũng sẽ xuất hiện.

Bọn hắn thậm chí không biết nên tránh né như thế nào.

Nhất là khí tức lộ ra vẻ quỷ dị, giống như là chẳng mấy chốc sẽ bị thôn phệ.

Điều đáng sợ nhất chính là, bọn hắn muốn thoát đi lại phát hiện đã không cách nào trốn ra.

Mà người khổ não nhất trong đó chính là một nhóm bốn người Tiểu Li.

"Tại sao gần đây không tìm được đồ ăn?" Tiểu Li sờ bụng, bĩu môi.

Nữ tử áo trắng Bạch Sương nhìn thiếu nữ trước mắt, cảm thấy kinh dị.

Trong khoảng thời gian này, đối phương quét ngang tất cả, mặc kệ là ai, chỉ cần tới trêu chọc nàng thì đều sẽ bị một quyền đấm chết.

Mà đối phương không tự biết, còn cảm thấy người chạy trốn đang chạy trốn vào bên trong.

Nhất là lúc trên người nàng toát ra ánh sáng màu lam, đánh đâu thắng đó, thế không thể đỡ.

Một khi chọc giận nàng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng mà không tức giận thì rất dễ nói chuyện.

Nói cái gì cũng sẽ nghe.

Ngoại trừ chuyện diệt rừng cây ăn thịt người.

Cũng bởi vì rừng cây ăn thịt người biến mất, nơi này bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Rất nhiều thứ đều bị đánh phá.

Giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện từ dưới đất.

Bọn hắn từng cảm nhận một lần.

Loại khí tức đáng sợ kia dọa cho bọn hắn ngã xuống trên mặt đất.

Nhưng mà Giang Tiểu Li chỉ lầm bầm với phía dưới một câu, vật kia lại rúc về.

Hình như không dám mạo hiểm.

Hiện tại bọn hắn càng cảm thấy đây chính là một tiểu ma đầu không sợ trời không sợ đất.

"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi, đi tìm sư huynh." Tiểu Li đột nhiên nói.

"Rời đi?" Bạch Sương do dự một chút rồi nói:

"Đi chỗ nào tìm?"

Tiểu Li tiện tay chỉ một cái, nói: "Qua bên kia, hơn nữa chúng ta có thể sang bên cạnh hỏi thăm, hỏi bọn họ một chút xem có biết con thỏ hay không, biết chính là bạn bè trên đường, bọn hắn sẽ nói cho chúng ta biết. Nếu như không biết vậy thì không phải là bạn bè trên đường, không cần khách sáo với bọn họ.”

Ba người: "…"

Cho nên con thỏ là ai?

Bọn hắn không dám hỏi.

Nhưng mà rất nhanh đã có người hỏi.

Bởi vì sau khi bọn hắn xuất phát thì gặp được một người, đối phương hỏi con thỏ là ai, Tiểu Li trả lời: "Đại yêu thiên địa, đại năng hỗn độn.” Đối phương thế mới biết tại sao Giang Tiểu Li lại có thể trắng trợn như vậy, thì ra phía sau nàng chính là đại yêu thiên địa, đại năng hỗn độn. Cũng may đối phương thoạt nhìn vẫn là trẻ nhỏ, chỉ cần mình cẩn thận nói chuyện thì cũng không có vấn đề gì.

Cho nên, hắn nói hắn biết con thỏ.

Thân là bạn bè trên đường, đương nhiên là nên giúp đỡ chỉ đường.

Cho nên hắn nói: "Khu vực Kim Đan bình thường đều ở Kiến Nguyệt Hồ, ở chỗ kia.”

Đối phương chỉ về nơi xa.

Tiểu Li vô cùng lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó mang theo ba người Bạch Sương tiếp tục xuất phát.

Nàng vô cùng hưng phấn.

Chỉ cần tìm được sư huynh, mình cũng không cần lo lắng việc bị chịu đói nữa.

Cố gắng hồi lâu, mấy người vốn đang ở biên giới cuối cùng cũng đi ra khỏi Huyết Triều Lâm.

Mà trong nháy mắt Tiểu Li rời đi, toàn bộ Huyết Triều Lâm phảng phất như đều nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó khí tức quỷ dị dần dần biến mất.

Ba người quay đầu nhìn Huyết Triều Lâm, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bọn hắn cảm giác Huyết Triều Lâm còn nguy hiểm hơn khu vực Kim Đan rất nhiều.

Đương nhiên, sở dĩ nguy hiểm là bởi vì Giang Tiểu Li.

Hiện tại Giang Tiểu Li muốn đi tới chỗ khác.

Nguy hiểm như vậy chắc là cũng sẽ không ngừng xuất hiện.

Bọn hắn rất tò mò, sư huynh của Giang Tiểu Li có thể chịu đựng được hay không.

Một Kim Đan, chắc là không được.

Ba người liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút tuyệt vọng.

Bọn hắn hiện tại đang đi trên một con đường không có lối về.

Rời đi, muốn nghĩ trở về sẽ rất khó khăn.

Bởi vì không có Giang Tiểu Li, bọn hắn nửa bước cũng khó đi.

---

Giờ Tý.

Giang Hạo mở Dương Hoàn của m Dương Thủ Hoàn, có ra không vào.

Đồng thời còn mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên.

Sau đó, hắn tiến vào Mật Ngữ Thạch Bản.

Lúc đến, những người khác đã chuẩn bị vào chỗ.

Sau khi vấn an Đan Nguyên tiền bối, năm người ngồi xếp bằng.

"Có vấn đề tu luyện gì không?" Câu mở đầu quen thuộc.

Không người mở miệng.

Tu vi của bọn hắn tấn thăng không có nhanh như vậy.

"Có tin tức của trang sách không?" Đan Nguyên hỏi.

"Nghe nói tại Thiên Linh Hồ ở Tây Bộ, nhưng mà rất nhiều người đi, không có bất kỳ thu hoạch gì." Trương tiên tử lên tiếng.

"Người của Minh Nguyệt Tông hình như cũng đang tìm kiếm trang sách. Bọn hắn tính một quẻ, phát hiện lần này trang sách cực kì đặc thù, khó mà phát hiện, cũng khó có thể suy đoán. Chỉ biết là có trang sách xuất thế, nhưng lại không biết được rốt cuộc là gì, đã bị người thu hoạch được hay chưa.” Tinh cũng lên tiếng.

Hắn đã có thêm sự hiểu biết về trang sách Tiên Hiền, có chút sai lệch với nhận biết trước đó, trang sách dường như có chút khó lường.

"Nói như vậy, hải ngoại hình như cũng có một chút tin tức, nghe nói Uyên Hải có một chút biến hóa, nghe người Thiên Hạ Lâu nói có lẽ trang sách ở chỗ này.” Liễu cũng nói theo.

"Nam Bộ không có tin tức gì." Quỷ tiên tử lắc đầu.

Rất nhiều thứ đều ở Nam Bộ, nhưng mà tin tức ở Nam Bộ là ít nhất.

Giang Hạo không lên tiếng.

Những người khác vô thức nhìn về phía hắn.

Nhưng mà hắn vẫn không có mở miệng, cũng không ai để ý.

"Trang sách Tiên Hiền lần này dường như có chút không giống bình thường, nhớ chú ý một chút." Đan Nguyên nói.

Đám người gật đầu.

Xem ra trang sách Tiên Hiền lần này quả thật có chút đặc thù.

Sau khi Đan Nguyên tiền bối không nhiệm vụ mới, chính là khâu giao dịch của đám người.

"Ta vẫn như trước đó, muốn biết vị trí của người kia." Trương tiên tử lập tức mở miệng.

"Quan trọng là người hay là sách?" Giang Hạo mở miệng hỏi.

Giọng nói của hắn trầm thấp, giống như người ẩn núp trong bóng tối.

"Sách quan trọng hơn, nhưng mà không tìm được người thì sẽ không chiếm được sách." Trương nói rõ.

"Ta có sách." " Giang Hạo nói.

Trương tiên tử hơi kinh ngạc, nhưng mà không chất vấn cái gì.

Bởi vì đối phương có thể dùng một câu để cho Thiên Văn Thư Viện dốc hết tất cả, không cần thiết phải nói dối.

"Ta có thể biết trước nội dung không" Trương tiên tử hỏi.

"Có thể." Giang Hạo gật đầu.

Sau đó nhìn về phía Đan Nguyên tiền bối.

Thạch Bản lập tức xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Giang Hạo để lại tất cả nội dung của « Cổ Kim Sách » lên trên.

Bao gồm cả một câu cuối cùng.

Mà sau khi xem hết « Cổ Kim Sách », trong lòng Trương tiên tử cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Đây… không phải là « Cổ Kim Sách » mà nàng từng xem, nhưng mà nàng biết quyển sách này tuyệt đối không phải giả.

Mà bản này thật ra còn quan trọng hơn, thậm chí có thể là… bản thật.

Trong lúc nhất thời, nàng có chút kích động, nếu như mình đạt được bản thật, chỗ tốt đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.

Nàng do dự một chút rồi nói: "Ta cần bỏ ra cái giá gì."

"Bảo đảm cho một người ở Tây Bộ bình an vô sự, ít nhất bảo đảm cho hắn không bị tông môn khác nhằm vào trong thời gian ngắn." Giọng nói bình tĩnh của Giang Hạo truyền ra.

Lời này khiến cho những người khác kinh ngạc.

Rốt cuộc là ai, đáng để Tỉnh bảo hộ như thế.

Trương tiên tử có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nàng cảm thấy mình chắc là có thể làm được.

Bởi vì nàng đạt được sự hứa hẹn của một người, cho nên muốn bảo lãnh cũng không khó.

Chuyện này đúng là không bằng bản thật của « Cổ Kim Sách ».

Cho nên có thể.

"Được, nếu như ta thành công, ta hi vọng đạt được quyển sách kia."

"Không có vấn đề, nhưng mà cần ngươi tới lấy, hoặc để người khác tới lấy."

"Hả?" Trương tiên tử có chút nghi hoặc.

"Chúng ta chưa từng dùng con đường truyền thống để giao dịch với Tỉnh đạo hữu, nếu như cần thì ta có thể làm thay." Quỷ tiên tử cười nói: "Nhưng mà ta cần một tin tức nho nhỏ, ví dụ như Nguyệt Luân xuất hiện ở nơi nào."

Nàng muốn đi tìm Thiên Đạo Trúc Cơ, xem có thể có duyên gặp được hay không.

Nam Bộ quá nguy hiểm, nàng muốn đi ra ngoài giải sầu một chút.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 779 : Nguyền Rủa Và Biển


Giang Hạo không có ý kiến gì về đề nghị của Quỷ tiên tử.

Dù sao hắn gặp qua Quỷ tiên tử mấy lần.

Gặp lại một lần nữa cũng không quan trọng.

Đương nhiên, người nàng nhìn thấy vẫn là Giang Hạo, chỉ có một chút xíu quan hệ với Tỉnh. Như thế cũng không cần lo lắng cái gì.

Quỷ tiên tử biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở đâu, cho nên nàng không dám làm loạn.

Trương tiên tử cũng đồng ý, làm sao thuận tiện hơn đương nhiên là tốt nhất.

Không bao lâu sau, nàng nhận được danh tự của người kia.

Một tông môn tạm được, một cái tên hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Cũng may tông môn cách nàng không phải là rất xa, không tốn bao nhiêu thời gian.

Chỉ là không rõ đối phương đã trêu chọc dạng tồn tại gì.

Chắc là sẽ không quá bình thường, nếu không Tỉnh không đến mức dùng « Cổ Kim Sách » để trao đổi.

Trong lúc nhất thời, nàng cũng cảm thấy áp lực.

Nhiệm vụ của Giang Hạo và Quỷ tiên tử kết thúc, Liễu liền mở miệng nói:

"Hải ngoại có người muốn chuyển lời cho Ngột Dương, các ngươi ai rảnh không?"

Quỷ tiên tử nhìn về phía Tỉnh, do dự một chút rồi nói: "Là lời gì?"

"Nghe nói có người bắt được một lão nhân gia, muốn dùng lão nhân gia này trao đổi một thứ với Ngột Dương." Liễu nói.

"Ta có thể đi." Quỷ tiên tử nói.

Nàng đúng lúc muốn đi gặp Giang Hạo, cho nên thuận tiện chuyển lời cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Giang Hạo không lên tiếng.

Loại nhiệm vụ này có làm hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Hải ngoại trước mắt cũng không có thứ gì cần để ý, cho nên không dùng trợ giúp.

Còn về Xích Điền, chuyện này đã nói rõ từ sớm.

Có biến hóa thì Liễu sẽ thông báo cho hắn.

Sau đó liền không có giao dịch gì.

Mọi người bắt đầu nói về chuyện xung quanh mình.

"Nghe nói Thượng An đạo nhân giảng đạo thuyết pháp tại Hạo Thiên Tông, khi đó thất thải hào quang vờn quanh, khí tức Thánh Hiền như dương quang phổ chiếu, có rất nhiều người đều muốn tới gần trò chuyện." Tinh cười nói:

"Nhưng điều làm cho tất cả mọi người không hiểu là, Thượng An đạo nhân lại dùng bóng lưng đối mặt với bọn hắn, không ai nhìn thấy chân dung của hắn. Không biết là tại sao."

"Tinh đạo hữu không phải muốn đi gặp hắn một chút sao?" Liễu tò mò hỏi.

"Đã ở trên đường, chỉ là không biết có thể nhìn thấy hay không." Tinh vừa cười vừa nói.

"Có thể giúp ta hỏi Thượng An đạo nhân một chuyện không?" Quỷ tiên tử hỏi.

"Tiên tử mời nói." Tinh mỉm cười nói.

"Hỏi hắn một chút, nếu gặp qua cơ duyên của hắn, nếu như thành tiên thì sẽ có trợ giúp à." Quỷ tiên tử nói.

Trong lúc nhất thời mấy người đều hiểu, Quỷ tiên tử hình như đã bỏ qua cơ duyên thành tiên.

Tinh lập tức đồng ý, sau đó nhìn về phía những người khác: "Các ngươi có chuyện gì muốn hỏi không?"

"Thế giới trong mắt Thánh Hiền là dạng gì." Liễu lên tiếng.

Trương tiên tử suy tư chốc lát rồi nói:

"Lấy ánh mắt của Thánh Hiền, nếu có người muốn giết ta, ta có nên tha thứ cho hắn hay không?"

Giang Hạo không có mở miệng, thật ra hắn muốn hỏi một chút, Thánh Hiền sẽ thiếu linh thạch à.

Nhưng mà với hình tượng của hắn tuyệt đối không thể hỏi vấn đề này.

Sau đó, Quỷ tiên tử nói về tình huống xung quanh mình: "Ta gần đây gặp được người Thượng Quan gia đến từ hải ngoại, đặc biệt nghiên cứu nguyền rủa của bọn hắn một chút, phát hiện nguyền rủa luôn sống. Ta đã nhìn trộm nội bộ, các ngươi đoán xem ta phát hiện cái gì?"

"Cái gì? "Liễu vô cùng phối hợp mà hỏi.

"Một vùng biển, hơn nữa không biết tại sao, hiện tại nguyền rủa đang ở trong trạng thái sinh động, chắc là do một số nguyên nhân nào đó. Ta cẩn thận quan sát vùng biển kia, là một màu đen kịt, tựa như hắc hải." Quỷ tiên tử có chút kiêng kị nói:

"Cũng may ta đã trốn thoát vào lúc nguy hiểm xuất hiện. Không rõ vì sao lại nhìn thấy biển, mà không phải là người nguyền rủa phía sau."

Hắc hải?

Giang Hạo hơi kinh ngạc, không nghĩ tới phía sau nguyền rủa của Thượng Quan gia lại liên quan tới hắc hải.

Hắc hải phải chăng có quan hệ với biển của Thi Giới?

Giang Hạo không biết.

Nhưng mà cho dù nhìn như thế nào thì nó đều không phải là thứ mà mình có thể chọc nổi.

Vẫn nên cố gắng không tiếp xúc mới đáng.

"Ta còn nghe nói người của Thượng Quan gia vừa tiến vào Nam Bộ, đã bị người của Đại Thiên Thần tông chèn ép. Nếu không phải phần lớn người của Đại Thiên Thần Tông đã rút lui, khả năng sẽ đánh còn khoa trương hơn." Quỷ tiên tử nói.

Bọn hắn không biết tại sao những người này lại đánh nhau, nhưng mà cũng không quá tò mò.

Ngược lại, bọn họ đều có chút tò mò đối với chuyện phía sau nguyền rủa, chỉ là lại không cách nào biết được cụ thể.

"Ta gần đây nghe nói Thiên Văn Thư Viện có một đại tiền bối biết Hòa Quang Đồng Trần, hiện tại một số người đang định tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm vị đại tiền bối này trở về." Trương tiên tử nói với vẻ mặt quái dị:

"Ngoại trừ Hòa Quang Đồng Trần, hình như còn có một đại tiền bối khác, nói là một người một mình đối mặt với sa mạc thú triều của Tây Bộ, vì bảo vệ đệ tử của Thiên Văn Thư Viện mà hy sinh vì nghĩa, vừa nhìn là biết chính là đại tiền bối của thư viện. Cho nên rất nhiều người lại bắt đầu tìm kiếm hắn."

Giang Hạo nghe mà cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy hình như chỉ cần là người lợi hại một chút đều có thể có liên quan với thư viện, đều là tiền bối của thư viện.

Mạnh một chút là tiền bối, mạnh rất nhiều là đại tiền bối.

Hắn cũng hoài nghi, Cổ Kim Thiên chính là gia nhập Thiên Văn Thư Viện.

Sau đó, mọi người lại nói về một số việc, tụ hội liền kết thúc.

Giang Hạo lui ra.

Chỉ là lúc lui ra ngoài, không biết xảy ra chuyện gì mà kéo dài trong một cái chớp mắt.

Sau đó, hắn thân công quay về bên trong thân thể.

Hắn nhìn Thạch Bản một chút, phát hiện nó dường như đã ảm đạm đi rất nhiều.

"Đây là có chuyện gì?"

Giang Hạo thậm chí không kịp ghi chép nội dung tụ hội.

Nhưng mà kiểm tra, phát hiện cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Cho đến khi thu hồi m Dương Thủ Hoàn, hắn phát hiện m Dương Thủ Hoàn cũng có một tia ảm đạm.

Lần này hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mật Ngữ Thạch Bản và m Dương Thủ Hoàn xuất hiện xung đột.

Mật Ngữ Thạch Bản là pháp bảo nhân quả, theo lý thuyết m Dương Thủ Hoàn sẽ không có ảnh hưởng gì.

Dù sao ở bên trong vòng tay của hắn thì nhân quả sẽ không đứt.

Chắc là ảnh hưởng do tụ hội mang tới.

"Xem ra lần sau phải cẩn thận một chút."

Sau khi cất hai món đồ kia vào, Giang Hạo bắt đầu ghi chép nội dung tụ hội lần này.

Một, nhiệm vụ của Đan Nguyên tiền bối vẫn là trang sách Tiên Hiền, trang sách lần này dường như khác với lúc trước.

Hai, dùng « Cổ Kim Sách » trao đổi bảo lãnh người với Trương tiên tử, sau đó Quỷ tiên tử sẽ tới lấy « Cổ Kim Sách », mặt khác có người hình như đang uy hiếp Ngột Dương.

Ba, Tinh muốn đi hỏi Thượng An đạo nhân mấy cái vấn đề, Thiên Văn Thư Viện đang tìm đại tiền bối, trong đó một đại tiền bối biết Hòa Quang Đồng Trần.

Bốn, nguyền rủa của Thượng Quan gia hải ngoại hình như liên kết với, có lẽ có liên quan tới Thi Giới.

Giang Hạo không ghi chép chuyện Thượng Quan gia và Đại Thiên Thần Tông giao thủ, có thể là bởi vì Phong Hoa đạo nhân.

Viết xong những chuyện này, Đa Nhĩ phát ra âm thanh.

Quay đầu nhìn sang thì thấy Đa Nhĩ mở mắt.

"Đa đạo hữu tỉnh?"

"Ta đây là?”

Đa Nhĩ nhìn xung quanh một chút, phát hiện bản thân vốn đang bị trọng thương nhưng giờ hình như đã tốt lên rồi.

Hắn có chút không rõ ràng cho lắm.

"Một vị đại tiền bối cứu được ngươi, mang ngươi về, lại chữa khỏi thương thế của ngươi." Giang Hạo nhắc nhở.

"Đại tiền bối?" Đa Nhĩ có chút khó có thể tin nổi:

"Là vị tiền bối nào đã cứu ta?"

"Không biết." Giang Hạo lắc đầu, chợt lại nói:

"Nhưng mà bên ngoài đều truyền tên của ta, đại khái là không tìm thấy người khác cho nên dùng ta để thay thế."

"Vậy đạo hữu có phải là rất nguy hiểm hay không?" Đa Nhĩ có chút để ý.

Giang Hạo gật đầu: "Cho nên ta chỉ có thể ở nơi này đào quáng."

Đa Nhĩ nghỉ ngơi hai ngày, chờ sau khi biết rõ ràng đại khái tình huống, hắn mới ra ngoài bán khoáng thạch.

Giang Hạo nhìn qua hắn, cũng không lo lắng gì.

Nguy hiểm chân chính ở Tây Bộ.

Hiện tại mình chỉ cần an tâm đào quáng là đủ.

------
 
Back
Top Bottom