Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 40 : Cách Kiếm Linh Thạch Tương Đối Nhanh


Kim Châu Hoành nhìn chằm chằm Giang Hạo, không nói gì.

Rơi vào hồi ức ngắn ngủi.

Hắn đã không còn cơ hội sống sống sót rời khỏi đây, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nghĩ về Vân Nhược sư muội.

Nhất thời, hình ảnh Vân Nhược sư muội làm bạn với hắn, cổ vũ hắn thoáng hiện lên trong đầu.

"Kim sư huynh, nếu ngươi đánh thắng yêu thú này, ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn."

"Sao không có ai yêu thích Kim sư huynh vậy? Ta lại rất yêu thích Kim sư huynh."

"Sư huynh, ngươi nhìn ta xem, quần áo và trang sức có đẹp không?"

Nhớ lại đoạn hồi ức này, khóe miệng Kim Châu Hoành bất giác mỉm cười, cùng lúc đó một ánh đao quét ngang tới.

Vù!

Ánh đao màu bạc lóe sáng như ánh trăng, xuyên qua mọi thứ, dập tắt ngọn nến, cuối cùng tất cả bình tĩnh lại.

Ngay cả những suy nghĩ của Kim Châu Hoành cũng dừng lại.

Phản chiếu trong đôi mắt của hắn là hình ảnh Giang Hạo đang chậm rãi thu đao.

"Ngươi…"

Hắn không nói nên lời.

Bởi vì sinh cơ đang cực tốc tan biến.

Keng!

Giang Hạo thu hồi Bán Nguyệt đao, sắc mặt bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt, nói:

"Cứ như vậy đi."

Nghe vậy, ánh mắt Kim Châu Hoành bắt đầu mơ hồ, cả người hắn ngã về phía sau.

Bịch một tiếng, từ từ ngã xuống đất.

Hắn thấy ánh mặt trời chiếu sáng.

Cuối cùng, suy nghĩ dừng lại tại hình ảnh sư muội đang mỉm cười với hắn.

Cứ… Như vậy đi.

Nhìn đối phương ngã xuống, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không biết Vân Nhược sư tỷ có thật sự đối xử tốt với người này hay không, nhưng đối phương chỉ nên nhớ rõ hình ảnh tốt đẹp của Vân Nhược sư tỷ thì tốt hơn.

Thật hay giả cũng đều đã qua.

Giang Hạo không phải người vô tình, nhưng người khác muốn sống thì hắn cũng muốn sống.

Cho nên, hắn không thể thả đao trong tay ra.

Lấy ra mấy tấm Vạn Kiếm phù, lúc này Giang Hạo mới chắc chắn đối phương thật sự đã chết.

Hắn đứng tại chỗ rất lâu, tấn thăng Kim Đan khiến hắn có cảm giác không chân thật. Chưa tới một năm, hắn từ Trúc Cơ sơ kỳ tấn thăng Kim đan sơ kỳ.

Bình tĩnh lại, hắn liền đi tìm sư phụ.

Lần này dùng thực lực Trúc Cơ trung kỳ, đao pháp là Thiên Đao thức thứ nhất Trảm Nguyệt.

Như mong đợi.

Nếu không phải đánh lén, thì khó có thể thực hiện.

Lát sau.

Khổ Ngọ Thường nhìn thi thể Kim Đan, yên lặng rất lâu.

Nhưng mà, hắn nhìn lại một đao trí mạng, mới quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, giọng nói âm u: "Là ngươi giết sao?"

"Vâng." Giang Hạo gật đầu.

"Tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ rồi à?" Khổ Ngọ Thường hỏi.

Hiện tại, Giang Hạo biểu hiện ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hắn khẽ gật đầu: "Là cơ duyên trong Ma Quật."

"Đao pháp thì sao?" Khổ Ngọ Thường lại hỏi.

"Trong Ma Quật lấy được một thức đao pháp vô danh." Giang Hạo trả lời.

Nếu sư phụ muốn, hắn chỉ có thể viết ra Thiên Đao thức thứ nhất.

Nữ nhân kia cũng không nói rằng không thể truyền ra ngoài, may mà chỉ là thức thứ nhất.

Thế nhưng, không thể tiếp tục lặp lại tình huống gặp cơ duyên này, nếu không sư phụ chắc chắn sẽ hoài nghi.

May mắn thay, sư phụ không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ yêu cầu hắn nói một chút sự việc đã xảy ra.

Sau đó hắn đại khái nói ra.

Không có ý giấu diếm.

Ngoại trừ việc liên quan đến tu vi.

"Không nắm chắc phần thằng, nên chọn cách đánh lén à?" Khổ Ngọ Thường nhìn chằm chằm Giang Hạo hỏi.

Đối diện với ánh mắt của sư phụ, Giang Hạo gật đầu trả lời: "Vâng."

Sau đó, Khổ Ngọ Thường mang thi thể đi, dặn dò Giang Hạo gần đây nên cẩn thận một chút, người của Chấp Pháp đường có lẽ sẽ còn đi tìm tới.

Thấy sư phụ đã rời đi, Giang Hạo thở phào một hơi.

Thật ra có chút tiếc nuối, nếu như sư phụ chịu thu hắn làm đệ tử chân truyền.

Như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Ít nhất, vị kia của Thiên Hoan các sẽ khó tìm đến hắn gây chuyện.

Hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.

Trở lại sân nhỏ, hắn nhìn Thiên Hương Đạo Hoa, mày chau lại.

Không có bọt khí.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn ló rạng, hắn nghĩ sẽ phải chờ một lát, nhưng đến khi mặt trời đã hoàn toàn ló rạng rồi, thế mà vẫn không có bọt khí.

Chuyện gì đây?

Ngoài chuyện này, có thêm một chuyện khác cũng làm hắn hơi hiếu kỳ.

Sư phụ có biết trong sân nhỏ của hắn trồng Thiên Hương Đạo Hoa không?

Một lát sau, hắn từ bỏ suy nghĩ, trừ khi đến hỏi trực tiếp, nếu không rất khó biết đáp án.

Ngày thứ hai.

Giang Hạo nhìn Thiên Hương Đạo Hoa trong sân nhỏ, vẫn không thấy bọt khí.

Ngày thứ ba, bọt khí xuất hiện.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

"Biến thành ba ngày mới xuất hiện bọt khí một lần sao?"



Ba ngày tiếp theo.

Quả nhiên lại tới một lần thu bọt khí.

Sự thật chứng minh, đúng là biến thành ba ngày mới xuất hiện bọt khí một lần.

Không chỉ Thiên Hương Đạo Hoa, thời hạn Tuyết Liên hoa xuất hiện bọt khí màu lam cũng thay đổi lớn.

Trước kia ba ngày một lần, bây giờ ba ngày xuất hiện đều là bọt khí màu xanh lá và màu trắng.

Mãi đến ngày thứ chín mới xuất hiện bọt khí màu lam.

Chuyện này khiến Giang Hạo cực kỳ kinh ngạc.

Một tháng sau khi Tấn thăng Kim Đan.

Giang Hạo thấy tu vi và khí huyết đều hơn mười điểm, bắt đầu rút ra tu luyện.

Hắn muốn thử xem mười điểm bây giờ so với mười điểm trước kia có gì khác nhau hay không.

Sau khi rút tu vi ra, lượng linh khí khổng lồ tràn vào thân thể hắn, nồng hậu dày đặc bàng bạc hơn so với mười điểm trước kia không biết bao nhiêu.

Không dám suy nghĩ nhiều, Giang Hạo bắt đầu củng cố tu vi.

Hồng Mông Tâm Kinh vận chuyển, hấp thu linh khí và khí huyết.

Thật lâu sau, Giang Hạo chậm rãi mở mắt.

Lúc này, hắn đã củng cố toàn bộ tu vi, cũng đã hiểu bọt khí ít đi có liên quan tới cảnh giới của hắn.

Trước kia, tích lũy đủ một trăm điểm có thể lập tức tấn thăng tu vi, hiện tại cũng vẫn là như thế.

Chỉ cần tích lũy đủ bốn lần một trăm điểm, sẽ có thể cố gắng tấn thăng Nguyên Thần.

Chỉ là tốc độ sẽ trở nên chậm hơn.

Nhưng tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Trước kia, mấy năm hắn mới tích lũy đầy một lần, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ một năm, thật ra vẫn rất nhanh.

Tuy nhiên… Có thanh đao treo trên đỉnh đầu, không nhanh chóng tấn thăng sẽ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Đi vào sân nhỏ, hắn nhìn Thiên Hương Đạo Hoa, thầm nghĩ nếu có ba cây Thiên Hương Đạo Hoa thì tốt.

Nhưng có thể đi mua linh dược thay thế.

Tuy nhiên lại thiếu linh thạch.

Trong khoảng thời gian này, hắn bán linh phù kiếm lời được khoảng năm trăm linh thạch, cộng thêm lúc trước, tất cả được một ngàn linh thạch.

Một ngàn nhìn như rất nhiều, thế nhưng trước mắt Kim Đan thì quá ít.

Lần trước, hắn nhìn pháp bảo cấp bậc Kim Đan, một thanh đao bình thường cũng tám ngàn linh thạch.

Tốt hơn thì một, hai vạn linh thạch.

Vậy cần phải tích lũy bao lâu?

Kim Đan kiếm linh thạch ở đâu ra?

Hôm nay đến Linh Dược viên, hắn thuận miệng hỏi thăm Trình Sầu quản lý Linh Dược viên, hắn chỉ trả lời hai chữ.

"Đi cướp."

Thì ra là thế!

"Đúng rồi, có chuyện cần sư huynh hỗ trợ." Trình Sầu chỉ phía linh điền nói:

"Trong ruộng hình như có linh thú gì đó chạy loạn khắp nơi, chúng ta không bắt được."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 41 : Có Khả Năng Ra Tử Kim


"Linh thú?" Giang Hạo có chút bất ngờ.

Một tháng qua bình tĩnh lạ thường, Liễu Tinh Thần không tới tìm hắn, sư phụ cũng không hỏi thăm gì.

Kim Châu Hoành chết, dường như không dẫn tới bất cứ biến động gì.

Một Kim Đan, không có lý gì lại bình tĩnh như vậy mới phải.

Nhưng trước khi Chấp Pháp đường tìm đến, hắn cũng không thể làm gì, trước mắt chỉ có thể nỗ lực góp nhặt tu vi, sau đó củng cố tu vi.

Làm tốt việc mình nên làm là được.

Đột nhiên xuất hiện linh thú, cũng trong phạm vi hắn quản lý.

Đi vào linh điền, Giang Hạo tìm kiếm bốn phía.

Không có ảnh hưởng lớn, chứng tỏ mức độ nguy hiểm không cao.

Nhưng mắt mũi đệ tử Luyện Khí vụng về, có lẽ không biết mức độ nguy hiểm của linh thú.

Rì rào!

Khi Giang Hạo tới gần, có linh dược bắt đầu lắc lư, chứng tỏ linh thú đã chú ý đến hắn.

Vù!

Đột nhiên xuất hiện thân ảnh màu trắng, công kích tới.

Giang Hạo vô thức tránh né.

Sau đó linh thú chui vào bên trong dược điền, lần nữa biến mất.

"Không lớn, tốc độ lại rất nhanh."

Giang Hạo hiểu rõ đại khái, chắc chắn Trúc Cơ sơ kỳ đều không thể bắt kịp tốc độ này, Luyện Khí đương nhiên không có cách nào.

Rì rào!

Đối phương lại công kích một lần nữa, Giang Hạo xuất ra Bán Nguyệt đao ngăn cản.

Keng!

Lực đạo mạnh mẽ khiến Giang Hạo phải lùi về sau một bước, đối phương cũng bị đánh bay, chui vào linh điền.

"Lực công kích cũng không tệ, đây là một linh thú Trúc Cơ sơ kỳ? Của ai?"

Thiên Âm tông không có nơi chuyên nuôi linh thú, phần lớn linh thú đều có chủ.

Xuất hiện ở Đoạn Tình nhai, tám chín phần là của đệ tử chân truyền hoặc Trưởng lão Chấp sự.

Vì không muốn đắc tội với những người này, Giang Hạo cũng không ra tay quá nặng.

Rì rào!

Nháy mắt cảm nhận được vị trí của đối phương, Giang Hạo vung Bán Nguyệt đao lên.

Ma Âm cuồn cuộn.

Ầm ầm!

Trường đao hạ xuống, Ma Âm cuốn đi như một làn sóng.

Nhất thời linh dược mất đi động tĩnh.

Giang Hạo lĩnh hội toàn bộ Ma Âm trảm, hiện tại hắn có khả năng chỉ xuất Ma Âm, không xuất đao phong.

Ma Âm lướt qua, những người khác nhìn sang, động tĩnh này tự nhiên kinh động đến bọn họ.

Nếu như đánh lên bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ chạy giữ mạng trước tiên, dù sao phần lớn bọn họ đều là người bình thường.

"Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục làm việc.

"Nói câu trấn an, Giang Hạo hướng đến vị trí của linh thú.

Những người khác nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu bận rộn, nhưng trong lúc bận rộn sẽ vụng trộm quan sát Giang Hạo.

Tò mò bên kia xảy ra chuyện gì.

Lúc này Giang Hạo gỡ linh dược ra, nhìn vào trong.

Một linh thú trắng như tuyết đang sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, nó có một đôi tai thật dài, dáng vẻ nhìn qua giống một con thỏ.

Giang Hạo nắm lấy tai của nó nhấc lên, phát hiện khác với con thỏ bình thường, thân hình không giống động vật, mà giống người, có hai chân hai tay.

Giống một con thỏ, nhưng cũng không xấu.

Ngược lại làm cho người ta vô cùng thích thú.

"Không biết là của vị sư huynh sư tỷ nào."

Tò mò, hắn kích hoạt giám định, để có thể sớm trả lại cho chủ nhân.

Để ở Linh Dược viên ảnh hưởng đến việc hắn quản lý linh dược.

Suy nghĩ vừa dứt, thần thông đã có phản hồi.

【 Con thỏ: Chưa khai mở linh trí, linh thú Trúc Cơ sơ kỳ, trên người có bảo vật thăm dò Thiên Hương Đạo Hoa, một khi tìm tới Thiên Hương Đạo Hoa, có thể định kỳ thu thập được địa hình và hình ảnh, chính là Thiên Thanh sơn đặc biệt dẫn vào để nằm vùng. Tiềm ẩn huyết mạch Ngoa Thú, một ngày cho ăn một khối linh thạch, bảy ngày sau có khả năng bước đầu mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Cho nó ăn linh thạch mỗi ngày có thể gia tăng độ thiện cảm. 】

Giang Hạo: "!"

Thật đúng là người hay quỷ đều có thể tới nằm vùng.

Hắn vốn cho rằng đây là linh thú của vị sư huynh sư tỷ nào đó, không ngờ là của Thiên Thanh sơn đưa tới nằm vùng.

Thiên Thanh sơn là tông môn chính đạo gần Thiên Âm tông nhất.

Thực lực đôi bên không chênh lệch nhiều, bên này cũng không thể làm gì được bên kia, nhiều năm qua vẫn bình an vô sự.

Gần đây mới có xung đột khá lớn, cũng là nơi Hàn Minh đi lịch luyện.

Bọn họ thế mà cũng vì Thiên Hương Đạo Hoa, đúng là làm người ta bất ngờ.

Bọn họ dựa vào cái gì?

Hạo Thiên tông, Thiên Thánh giáo, Lạc Hà tông, đều không dám vọng động, Thiên Thanh sơn dù cho dốc toàn bộ lực lượng đều vô dụng.

Nhấc con thỏ lên, Giang Hạo hơi hoài nghi có người của Thiên Thanh sơn đứng đằng sau, bảo vật trên người con thỏ này cũng không tệ.

Không biết lấy ra bằng cách nào.

Đương nhiên, việc cấp bách là phải xử lý con linh thú này.

Thông thường sẽ lập tức giết chết, nhưng thấy có thể giúp đối phương mở ra huyết mạch tiềm ẩn, Giang Hạo hơi lưỡng lự.

Giống tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa.

Có lẽ lại xuất hiện một bọt khí màu tử kim?

Kém hơn cũng là bọt khí màu tím.

"Mang về chẳng khác nào bị giám sát, có hơi nguy hiểm."

Do dự một chút, hắn quyết định đi mua pháp bảo vây khốn linh thú, nuôi dưỡng con thỏ ở rừng cây phía sau viện.

Nuôi bảy ngày là đủ rồi.

Sau khi xử lý xong linh dược, Giang Hạo rời khỏi Linh Dược viên.

Con thỏ bị hắn phong ấn bên trong lầu các, đi mua đồ mang theo không tiện, chờ mua đồ xong lại đến mang về.

Gần đây sư huynh sư tỷ đều tương đối bận rộn, rất ít tới, không đến mức bị mang đi.

Giang Hạo hơi xúc động.

Không phải cảm khái khắp tông môn đều là gián điệp nằm vùng.

Mà là cảm khái sau này gián điệp nằm vùng sẽ ở bên cạnh hắn.

Mặc kệ là người hay linh thú, tất cả đều nhìn chằm chằm Thiên Hương Đạo Hoa.

Chính hắn mơ mơ màng màng quấn vào trong các đại sự của tông môn, còn không có năng lực tự bảo vệ mình.

Đôi khi hắn nghĩ, nếu như không nhận nhiệm vụ chăm sóc Tịnh Dương hoa, chuyện này sẽ không rơi xuống người hắn.

Chỉ tiếc là không như ý muốn.

Lát sau.

Hắn đến thị trường, mua vòng cổ trói buộc linh thú, rồi đi mua thư tịch chế phù.

Tất cả tốn sáu trăm linh thạch.

Khó có thể tin.

Nếu là trước kia, đánh chết hắn cũng không có nhiều linh thạch như vậy.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 42 : Nữ Ma Đầu Tới Thật Thường Xuyên


Nhìn vòng cổ dành cho linh thú trong tay, Giang Hạo cảm nhận sâu sắc sự tốn kém của nuôi linh sủng.

Vòng cổ Luyện Khí kỳ đã gần một trăm linh thạch.

Vòng cổ Trúc Cơ sơ kỳ này của hắn tốn năm trăm linh thạch.

Khi linh sủng đột phá cần phải nhanh chóng thay đổi cái khác, nếu không rất dễ bị phá vỡ.

Trung kỳ cần hơn một ngàn linh thạch.

Càng nghĩ, Giang Hạo càng kinh ngạc số lượng linh thạch sư huynh sư tỷ đồng môn có.

"Vẫn còn tốt, thư tịch chế phù không phải giá trên trời."

Lần này, thư tịch chế phù là tinh phẩm lục phù.

Là sáu loại phù lục Trúc Cơ và Kim Đan hay sử dụng, giá bán một trăm linh thạch.

Thấp hơn so với dự liệu.

So với đan phương, đây được coi là tặng không.

Đan phương cấp bậc Kim Đan, một tấm cũng đắt kinh khủng.

Có lẽ Luyện Đan sư cũng không thiếu linh thạch.

Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Chế Phù sư, hình như chỉ có chế phù giá rẻ nhất.

Hôm nay tốn sáu trăm linh thạch, Giang Hạo nhất thời định bày quầy bán chút phù lục.

Nhưng nghĩ đến con thỏ trong Linh Dược viên, hắn phải từ bỏ.

Con thỏ quan trọng hơn.

Phù lục bán lúc nào cũng được.

————

Bách Hoa hồ.

Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trong đình, trên mặt bàn đặt một thanh trường đao đen kịt.

Chính là Ám Ảnh đao của Giang Hạo.

Nàng cầm đao quan sát rất lâu, sau đó nhẹ nhàng ném một phát, cắm đao vào bụi hoa trong đình.

"Nói đi."

Nàng chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Bạch Chỉ đang cúi đầu ở ngoài đình.

"Vâng." Bạch Chỉ cung kính nói, chỉ đứng đợi bên cạnh Chưởng giáo, nàng cũng cảm giác khó hô hấp, áp lực vô hình khiến nàng e ngại:

"Sau khi Thiên Thanh sơn luận đạo, đột nhiên bắt đầu ra tay với chúng ta, có thể là bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa xuất hiện."

"Xem ra phản đồ vẫn còn nhiều." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

"Thuộc hạ làm việc bất lực." Bạch Chỉ quỳ một chân trên đất thỉnh tội.

Hồng Vũ Diệp không tiếp tục nhìn Bạch Chỉ, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên không trung:

"Còn sớm, tiếp tục chờ là được, còn Thiên Thanh sơn, đây là chuyện của ngươi.

""Thuộc hạ hiểu rõ." Bạch Chỉ gật đầu, chợt nói đến Thiên Hương Đạo Hoa:

"Đoạn Tình nhai bên kia không có chuyện đặc biệt nào, tu vi Giang Hạo lần nữa tăng lên, nói là cơ duyên trong Ma Quật.

Có thể là do được người sau lưng hắn hỗ trợ, lấy Ma Quật làm cái cớ.

Cho nên, hắn vẫn chưa thể thoát khỏi đối tượng bị tình nghi.

Nằm vùng Kim đan sơ kỳ ở Lạc Hà tông một lần nữa chết trong tay hắn, tất cả những thứ này đều rất trùng hợp."

"Vậy cứ tiếp tục quan sát." Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bụi hoa, tiếp tục nói: "Nếu nổi lên xung đột với Thiên Thanh sơn, hãy đi lấy một ít công pháp và điển tịch của bọn họ về đây."

"Vâng." Bạch Chỉ cúi đầu đáp.

Vù ~

Gió nhẹ lay động bụi hoa, thấy Hồng Vũ Diệp có chút thất thần.

Bạch Chỉ cúi đầu không dám nói gì.

Sau một hồi, nàng mới nghe thấy tiếng Chưởng giáo phá vỡ yên tĩnh: "Bạch Chỉ, ngươi nói Thiên Thanh sơn dựa vào đâu mà dám động thủ với chúng ta? Do những năm gần đây Thiên Âm tông không được như xưa, hay là Thiên Thanh sơn ngày càng mạnh mẽ hơn rồi?"

"Đều không phải." Bạch Chỉ hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Mấy chục năm này, mặc dù Thiên Thanh sơn có thay đổi mạnh hơn, nhưng Thiên Âm tông không kém cỏi hơn chút nào, thực lực của bọn họ không bằng Thiên Âm tông chúng ta."

Thân là quyền Chưởng môn, dù Thiên Âm tông kém xa lúc trước, hay đối phương ngày càng mạnh mẽ, đều là trách nhiệm của nàng.

Câu trước không đề cập tới, nhưng câu sau thì khác, những người khác có thể mạnh lên, tại sao chúng ta lại dậm chân tại chỗ?

Đây cũng là sai lầm.

Cho nên nàng mới hoảng hốt.

"Nếu như là vì Thiên Hương Đạo Hoa, thuộc hạ cảm thấy sau lưng Thiên Thanh sơn có người khác hỗ trợ." Bạch Chỉ tiếp tục giải thích:

"Nếu không, với thực lực của Thiên Thanh sơn, không thể liều lĩnh như vậy."

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp đưa ánh mắt đặt ở trên người Bạch Chỉ, thanh âm không hề dao động:

"Điều tra ra cho ta."

"Vâng." Giọng Bạch Chỉ cao hơn.

Sau đó nàng lui ra ngoài.

Trên đường trở về, Bạch Chỉ bắt đầu suy nghĩ phương án hành động.

Nàng vốn muốn tìm nữ tu sĩ qua đó dò xét Giang Hạo, thế nhưng nàng phát hiện mục đích thực sự của Chưởng giáo không phải muốn kiểm tra Giang Hạo có phải là phản đồ hay không.

"Chưởng giáo có suy nghĩ thâm sâu, nhưng không biết người trồng Thiên Hương Đạo Hoa nhất định phải là Giang Hạo, hay là ai cũng được."

Danh sách là nàng nộp lên, theo lý thuyết thì tùy tiện chọn ai cũng đều được.

Nhưng luôn có cảm giác không hợp lý.

"Chuyện phản đồ tạm hoãn một thời gian, đầu tiên phải xử lý chuyện của Thiên Thanh sơn trước, điều tra xem ai đứng sau lưng làm chủ."

————

Buổi chiều.

Giang Hạo mang con thỏ đi.

"Những ngày tới, nếu là có người tìm kiếm linh thú, thì bảo hắn tới gặp ta."

Trước khi đi, hắn chào hỏi người canh giữ Linh Dược viên.

Một phần vạn khả năng có thể tìm ra nằm vùng mới.

Về phần con thỏ này, bảy ngày sau sẽ không còn tác dụng gì.

Có thể lưu hoặc không lưu.

Đi vào rừng cây phía sau chỗ ở, hắn đeo vòng cổ cho con thỏ, cái vòng này có thể lớn có thể nhỏ, linh thú không có cách nào thoát khỏi.

Chỉ có thể dùng sức lực phá vỡ.

Lúc này con thỏ đã tỉnh lại, nó nhìn chằm chằm Giang Hạo, đang cố gắng thoát khỏi vòng cổ.

Hình như cực kỳ ghét vòng cổ.

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt rồi lại bất lực, Giang Hạo nhìn một hồi lâu.

Cuối cùng ném ra một khối linh thạch.

Quả nhiên, con thỏ từ bỏ giãy dụa, cắn linh thạch, gặm ăn.

"Bây giờ cần quy định cho nó một phạm vi."

Hắn liền tính toán dùng vòng cổ định phạm vi, đây là công năng phụ trợ của vòng cổ.

Năm trăm linh thạch, cũng đáng giá.

Nếu không sẽ phải bố trí khốn trận, Giang Hạo cũng không thông thạo cái này.

Tốn thời gian, phí sức lực, hơn nữa còn có thể thất bại, để con thỏ trốn thoát.

Thời gian ngắn dễ dàng phong bế, thời gian dài sẽ xảy ra biến cố.

Lúc hắn động thủ, đột nhiên có thanh âm từ phía sau truyền đến, bình tĩnh mà êm tai, nhưng không nghe ra cảm xúc gì:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Kinh hãi một thoáng, Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa nói chuyện chính là nữ tử mặc áo đỏ.

Chính là nữ nhân kia.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 43 : Đúng Là Nữ Ma Đầu


"Bái kiến tiền bối."

Giang Hạo làm lễ chào hỏi, không dám sơ suất, lập tức giải thích:

"Hôm nay bắt được một linh sủng, dự định nuôi dưỡng."

Hồng Vũ Diệp liếc nhìn con thỏ trên mặt đất, nhìn chằm chằm một lúc mới thu hồi ánh mắt, nói:

"Tại sao phải nuôi dưỡng ở nơi này? Mà không phải nuôi dưỡng ở nơi ngươi ở?"

"Lo lắng con thỏ không cẩn thận sẽ lấy hoa của tiền bối làm thức ăn." Nháy mắt Giang Hạo đã nghĩ ra lí do thoái thác.

Nhưng tiếng nói vừa dứt thì cuồng phong nổi lên, giống như mặt biển tĩnh lặng đột nhiên cuốn lên sóng lớn động trời.

Khí thế bàng bạc, nghe rợn cả người.

Giang Hạo kinh hãi, nhưng sóng lớn đã tới, đánh mạnh vào lồng ngực hắn.

Phịch một tiếng, hắn bay ngược ra ngoài, va vào tàng cây.

Lá cây rơi xuống ào ào.

Thấy dáng vẻ Giang Hạo chật vật, Hồng Vũ Diệp đưa tay cầm lấy con thỏ, lạnh lùng nói:

"Mặc dù miệng ngươi đầy hoang ngôn, nhưng tu vi thăng rất nhanh."

Giang Hạo đứng yên không nói gì, mặc dù không có chút thương thế nào, nhưng hắn biết nếu làm tâm tình nữ nhân này không vui, thua thiệt chắc chắn chính là hắn.

Nhưng hắn có một chút thắc mắc, đến cùng nữ nhân này có nhìn thấu được tu vi của hắn hay không.

Đối phương không nói hắn cũng không dám hỏi.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng con thỏ giãy dụa.

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nữ nhân kia nắm lấy cổ thỏ, ngón tay mảnh khảnh dường như muốn bóp chết nó.

"Tiền bối…" Giang Hạo do dự nói.

Nhưng chưa kịp để hắn nhiều lời, Hồng Vũ Diệp đã lạnh nhạt nhìn sang: "Không thể giết?"

"Chuyện này…" Nhất thời Giang Hạo không biết giải thích như thế nào.

"Hả?" Hồng Vũ Diệp phát ra tiếng hừ băng lãnh.

"Có thể." Giang Hạo thở dài trong lòng, chỉ có thể từ bỏ bọt khí.

Thấy Giang Hạo nói chuyện cuối cùng cũng nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp mới từ từ nhéo một cái.

Răng rắc một tiếng, con thỏ không có động tĩnh.

Lúc này, một hạt châu và một tấm bản đồ từ từ xuất hiện.

Chỉ trong chốc lát, hạt châu và tấm bản đồ rơi vào tay Hồng Vũ Diệp, nàng khoát tay nhẹ một cái giống như có thứ gì đó bị nàng lau sạch.

Cuối cùng thu đồ vật vào.

Xong xuôi, nàng tiện tay ném con thỏ qua cho Giang Hạo, bình thản nói:

"Nuôi ở sân nhỏ đi."

Nói xong, nàng cất bước đi về phía sân nhỏ.

Giang Hạo thấy nàng một bước ra ngoài rừng cây, lại một bước nữa đã trong tầm mắt của hắn.

Không biết là trở về, hay là đi xem Thiên Hương Đạo Hoa.

Bây giờ là giữa ban ngày, hắn hơi tò mò là sẽ có ai đến giám sát nữ nhân kia không.

Nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không có phát hiện gì, hắn mới đưa mắt nhìn con thỏ trong tay.

"Hai bảo vật kia đã bị lấy ra ngoài, có phải con thỏ này đã an toàn rồi không?"

Hắn thầm suy đoán.

Bây giờ không thể sử dụng thần thông, chỉ có thể chờ ngày mai giám định.

Nhưng mà, quả thực năng lực nhìn thấu của nữ nhân kia thật cao minh, trước mắt hắn hoàn toàn không thể trêu vào.

Thở phào một hơi, Giang Hạo mang theo con thỏ trở về chỗ ở.Con thỏ ngất đi, không biết là bị dọa hay bị thương.

"Ta có cảm thấy chỉ cần không gặp nữ nhân kia, liền trở nên rất bình tĩnh. Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, ta lại mất hết bình tĩnh, đôi khi tâm tình chập chờn rất rõ ràng." Trên đường đi, Giang Hạo bắt đầu tự suy xét:

"Gần đây ta tấn thăng quá nhanh, nhưng tâm trí lại không theo kịp, do có thiên tuyệt cổ độc nên ta mới có thể miễn cưỡng khống chế.

Nếu không, đức không xứng vị, chắc chắn có tai ương.

Phải thường xuyên tự suy xét lại, phòng ngừa bị thực lực che mờ hai mắt."

Lát sau.Hắn trở lại sân nhỏ.

Phát hiện nữ nhân kia đoan trang ưu nhã ngồi ở trong viện, tầm mắt luôn đặt lên Thiên Hương Đạo Hoa.

Nàng ngồi trên ghế, phía trước có cái bàn gỗ.

Rất phù hợp với sân nhỏ có không ít linh dược.

Bộ bàn ghế này không phải của Giang Hạo, ở đâu ra hắn cũng không quan tâm, không liên quan gì đến hắn.

"Ngươi dưỡng hoa này như thế nào?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

Giang Hạo có chút kinh ngạc, nhất thời hoài nghi có phải hắn nuôi không tốt hay không, nhưng có cảm giác không phải chất vấn, mà là hỏi thăm, hắn trước tiên trả lời: "Một ngày một bát nước."

"Vẫn luôn như vậy?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vẫn luôn như vậy." Giang Hạo trả lời.

"Thật sao?" Hồng Vũ Diệp trầm mặc rất lâu.

Trong lúc đó, Giang Hạo đặt con thỏ ở một bên, an tĩnh chờ đợi.

Thật lâu sau, hắn thấy Hồng Vũ Diệp vẫn còn đang ngẩn người, liền đặt nước trà ở trên bàn gỗ, sau đó thiết lập phạm vi cho con thỏ.

Phòng ngừa nó tỉnh lại chạy mất.

Làm xong, hắn lại trở lại đứng bên cạnh Hồng Vũ Diệp.

"Ngươi luyện《 Thiên Đao Thất Thức 》?" Hồng Vũ Diệp phá vỡ bình tĩnh.

"Vâng." Giang Hạo gật đầu.

"Học được mấy thức rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Mới học được thức thứ nhất." Giang Hạo thành thật trả lời.

Thức thứ nhất đã hao phí rất nhiều thời gian của hắn, bây giờ còn chưa hoàn toàn nắm giữ.

Những thức khác đương nhiên phải chờ một khoảng thời gian nữa.

Chứ đừng nói là càng về sau càng khó học, thậm chí còn bị hạn chế về tu vi.

Muốn học cũng không học được.

Chỉ có thể xem qua sơ lược một chút.

Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lập tức đặt chén trà xuống, khí tức trở nên băng lãnh:

"Lần sau hãy mang loại trà nào có thể uống được ra."

"Tiền bối thích uống trà gì?" Giang Hạo hỏi.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp chậm rãi nói: "Thiên Thanh Hồng, Cửu Nguyệt Xuân."

Thiên Thanh Hồng? Mặc dù Giang Hạo lạ lẫm nhưng hình như đã từng nghe qua, là lá trà đỉnh cấp, đắt đỏ đến mức cộng linh thạch nhiều năm hắn kiếm được lại cũng không mua nổi một lượng.

Hắn một mặt khổ sở nói: "Tiền bối, cái này…"

Mà đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Giang Hạo chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hắn đã nhìn ra, nữ nhân này căn bản không phải người tốt.

Nói là nữ ma đầu cũng không quá đáng.

Lúc này Hồng Vũ Diệp đứng lên, đi ra phía ngoài, trước khi đi không quên nhắc nhở Giang Hạo một câu: "Nhớ nuôi dưỡng hoa của ta cho tốt."

Thấy đối phương đã hoàn toàn rời khỏi, Giang Hạo nhìn chằm chằm chén trà, trầm mặc rất lâu.

Sớm biết sẽ rước lấy phiền phức, hắn đã không mang nước trà ra.

Thở dài một hơi, hắn nhìn về phía con thỏ.

Có thể nuôi dưỡng như thường cũng coi như là có thu hoạch.

Sau khi nữ ma đầu rời đi, hắn có một nghi vấn.

Người sở hữu thiên tuyệt âm cổ có giống như hắn hay không?

Tò mò, hắn đi một chuyến đến Tàng Thư các..

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 44 : Hoàng Kim Truyền Thuyết +1


Trở về từ Tàng Kinh các, Giang Hạo có chút khó hiểu.

Hắn tìm kiếm rất nhiều thư tịch, nhưng chỉ giới thiệu sơ lược về thiên tuyệt cổ độc, không hề nhắc đến lai lịch.

Còn Âm cổ, quả thực giống như Dương cổ.

Có nghĩa là, nữ nhân kia ngoại trừ lúc gặp hắn tâm lý sẽ trở lại bình thường, còn những lúc khác cũng sẽ tiến vào trạng thái "Hiền giả".

Trạng thái nữ tính là như thế nào, Giang Hạo cực kỳ lạ lẫm.

Nhưng hắn cảm thấy Âm cổ rất có khả năng sẽ gây ảnh hưởng nhỏ đến đối phương.

Nữ ma đầu có thực lực mạnh mẽ, tuổi tác cũng không nhỏ, tâm trí trưởng thành nên tâm lý không thể bị dao động.

Cũng chỉ vì hắn còn trẻ, nên mới có ảnh hưởng rõ ràng như vậy.

Người thua thiệt quả nhiên là chính hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Giang Hạo giám định con thỏ.

【 Con thỏ: Chưa khai mở linh trí, linh thú Trúc Cơ sơ kỳ. Tiềm ẩn huyết mạch Ngoa Thú, một ngày một khối linh thạch nuôi dưỡng, bảy ngày sau có thể bước đầu mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Mỗi ngày ăn linh thạch có thể gia tăng độ thiện cảm.】

Quả nhiên không có vấn đề.

Xác thực chuyện này, trong lòng hắn mới thả lỏng, tiếp tục nuôi dưỡng.

Bảy ngày sau.

Đầu tiên Giang Hạo đi vào sân nhỏ.

Nhưng bọt khí hắn mong đợi không hề xuất hiện.

Đừng nói đến bọt khí tử kim, ngay cả một bọt khí màu tím cũng không có.

Lúc này, con thỏ trắng như tuyết đang đi đại tiện ở một góc, thấy Giang Hạo tới, nó kinh hãi trốn phía sau linh dược.

Nhe răng trợn mắt với Giang Hạo.

Tính tình không tốt lắm, cũng không có dấu hiệu mở ra huyết mạch.

"Vì sao lại như vậy?"

Nghi hoặc, hắn lại giám định con thỏ lần nữa, nhưng đáp án vẫn giống lần trước.

Vẫn là bảy ngày sau có thể mở ra huyết mạch tiềm ẩn.

Suy nghĩ một lát, Giang Hạo ném khối linh thạch cho con thỏ, sau đó quan sát.

Hôm nay hắn không đến Linh Dược viên, mà tiếp tục bí mật quan sát con thỏ.

Con thỏ cả ngày đều không chạy loạn, tình cờ gặm ăn lá linh dược.

Giang Hạo cứ như vậy nhìn nó cả ngày.

Mãi đến ngày thứ hai.

Hắn lại giám định lần nữa, nhưng tiến độ không cải thiện chút nào, vẫn là nuôi nấng bảy ngày.

"Con thỏ ngoài ăn linh thạch, chỉ ăn một chút lá cây, cũng không làm chuyện gì kỳ quái."

Giang Hạo rũ mi trầm mặc rất lâu.

"Chẳng lẽ ngoài linh thạch ra thì không được ăn những thứ khác?"

Để kiểm tra, hắn bắt lấy tai thỏ, sau đó dùng dây thừng treo ngược lên.

Thuận tiện dùng vòng khống chế lực lượng của nó.

"Vậy thì thử một chút."

Con thỏ nhìn chằm chằm Giang Hạo, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị như vậy.

Đối với chuyện này, Giang Hạo không thèm để ý, ném cho nó một khối linh thạch.

Con thỏ chỉ có thể ôm linh thạch, đưa lên gặm ăn.

Sau khi ăn xong, nó liền bắt đầu giãy giụa.

Giang Hạo tiếp tục quan sát nó.

Ngày tiếp theo, hắn tiến hành giám định.

【 Con thỏ: Chưa khai mở linh trí, linh thú Trúc Cơ sơ kỳ. Tiềm ẩn huyết mạch Ngoa Thú, một ngày một khối linh thạch nuôi dưỡng, sau sáu ngày có thể bước đầu mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Mỗi ngày cho ăn linh thạch có thể gia tăng độ thiện cảm, hiện tại độ thiện cảm nó dành cho ngươi là âm.】

Thấy sau sáu ngày, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng có tiến triển."

Sáu ngày sau đó, con thỏ đều bị Giang Hạo treo lên, không có linh trí nên nó tưởng rằng mình đã gây họa.

Ngày thứ bảy.

Trên người con thỏ xuất hiện biến hóa, khí tức có chút thay đổi.

Đúng lúc đó, bên người nó nổi lên lơ lửng một bọt khí màu vàng kim.

Điều này làm Giang Hạo mừng rỡ, mặc dù không phải tử kim, nhưng cũng chưa từng gặp bọt khí hoàng kim.

Hắn khẽ lại gần, bọt khí liền tự động bay lên, dung nhập vào thân thể hắn.

【 Hoàng kim truyền thuyết +1 】

Hoàng kim truyền thuyết, tử kim truyền kỳ, không giống với những bọt khí khác.

Nhưng hắn không biết hoàng kim đẳng cấp cao hơn hay tử kim đẳng cấp cao hơn.

Giang Hạo mở bảng hệ thống ra.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi 】

【 Tu vi: Kim Đan sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】

【 Khí huyết: 8/100 (không thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 10/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】

【 Hoàng kim truyền thuyết: 1/2 (không thể thu được) 】

"Phải cần hai cái mới có thể thu được? Tìm ở đâu ra?"

Thấy không thể lập tức thu hoạch, Giang Hạo đã biết tử kim cao hơn một cấp.

Nhưng hiện tại không thể thu được hoàng kim, khiến hắn có cảm giác tiếc nuối, dù sao cũng không biết thu thập hoàng kim tiếp theo ở đâu.

Màu tím đã khó như vậy, huống hồ là hoàng kim.

Lúc này, con thỏ giãy giụa làm Giang Hạo nảy sinh ý nghĩ.

Hắn nhớ rằng nuôi dưỡng con thỏ bảy ngày cũng chỉ là bước đầu thức tỉnh huyết mạch Ngoa Thú.

Nhìn con thỏ chằm chằm, lần nữa kích hoạt thần thông.

Trong nháy mắt, hắn thu được phản hồi.

【 Con Thỏ Ngoa Thú: Sơ bộ có linh trí, Trúc Cơ sơ kỳ. Tiềm ẩn cấp độ sâu huyết mạch Ngoa Thú, một ngày bảy khối linh thạch nuôi dưỡng, sau bốn mươi chín ngày có thể tiến thêm một bước mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Mỗi ngày cho ăn linh thạch có thể gia tăng độ thiện cảm, hiện tại độ thiện cảm nó dành cho ngươi là âm.】

Thấy còn có thể nuôi dưỡng, Giang Hạo thở phào.

Xem ra còn có thể tiếp tục thu được bọt khí.

Mặc dù phải đợi bốn mươi chín ngày.

Còn về bảy khối linh thạch, mặc dù không ít, nhưng chỉ cần tiếp tục kiếm thêm linh thạch, cũng không phải vấn đề.

Bốn mươi chín ngày cần khoảng ba trăm năm mươi linh thạch.

Đây không phải số lượng nhỏ, Giang Hạo cũng không dám mắc sai lầm nữa.

Sai lầm một cái là bắt đầu lại từ đầu, chính là lãng phí lượng lớn linh thạch.

Sau đó, con thỏ vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị treo lên.

Bốn mươi chín ngày tương đương một tháng rưỡi.

Tháng ngày yên bình trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã trôi qua bốn mươi chín ngày.

Trong khoảng thời gian này, hắn chưa rời khỏi Đoạn Tình nhai lần nào, lo sợ gặp phiền phức.

Linh thạch cũng tiêu hao gần hết.

May mắn, hôm nay hắn lại thấy được bọt khí hoàng kim.

【 Hoàng kim truyền thuyết +1 】.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 45 : Thái Sơ Thiên Đao


Hơn một tháng này, Giang Hạo đều cẩn thận từng li từng tí.

May mà không có ai tìm đến, ngay cả Liễu Tinh Thần cũng không tới, thậm chí cũng không tới nói cho hắn biết chuyện tiếp sau liên quan tới Kim Châu Hoành.

Giang Hạo đoán là Liễu Tinh Thần đang rất bận.

Nếu không hắn đã đến.

Trừ khi thái độ thay đổi, dùng những cách khác để xem kịch.

Đối với điều này, Giang Hạo không quản được, gián điệp nằm vùng khác cũng không đến.

Nên khoảng thời gian vừa rồi tương đối yên tĩnh, chuyện hắn bắt được một linh thú những người khác cũng biết.

Không có ai tới nhận lại.

Cũng không xuất hiện người nào tới cướp linh thú.

Cho nên hắn mới an ổn thu thập hoàng kim truyền thuyết.

Lúc này, Giang Hạo không thể chờ đợi thêm, mở bảng hệ thống ra quan sát.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi 】

【 Tu vi: Kim Đan sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】

【 Khí huyết: 29/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 32/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】

【 Hoàng kim truyền thuyết: 2/2 (có thể thu được ) 】

"Tu vi và khí huyết đều gia tăng ổn định, mặc dù chậm hơn so với lúc trước, nhưng so với ban đầu thì nhanh hơn rất nhiều."

Khí huyết và tu vi, tích lũy hơn nửa năm nữa chắc sẽ đầy, đến lúc đó có thể thử tấn thăng Kim Đan trung kỳ.

Có lẽ qua một vài năm nữa, tu vi sẽ có thể vượt qua Liễu Tinh Thần.

Hiện tại Mính Y sư tỷ cũng là Kim Đan sơ kỳ, mặc dù vẫn nguy hiểm, nhưng mức độ thấp đi rất nhiều.

Nếu như nàng nằm vùng bị bại lộ và muốn ra tay với mình, đến lúc đó tìm cơ hội đánh lén chắc chắn có thể bắt giữ.

Không nắm chắc phần thắng, vẫn nên đánh lén thì hơn.

Sau khi xác nhận có thể thu hoạch hoàng kim truyền thuyết, Giang Hạo đi rửa tay.

Giống như tử kim truyền kỳ, đều là vật phẩm ngẫu nhiên.

Có thể là vật hữu dụng, cũng có thể là gân gà.

Hoàng kim truyền thuyết cực kỳ khó kiếm, nếu là gân gà sẽ rất đáng tiếc.

Rửa tay xong, Giang Hạo tới đại sảnh khoanh chân ngồi xuống, lựa chọn thu hoạch.

Nháy mắt, hắn có cảm giác chính mình đang ở trong vô tận hỗn độn, lúc hắn còn đang kinh ngạc thì bên trong hỗn độn xuất hiện dị động.

Âm thanh thanh thúy truyền đến từ phía trước.

Keng!

Hỗn độn bị lay động bởi đồ vật gì đó, ngay sau đó, hỗn độn dần dần tản đi, một ánh đao hiển lộ rõ ràng bên trong hỗn độn.

Giang Hạo nhìn rõ, phát hiện đó là một thanh đao màu trắng bạc từ trên trời hạ xuống, thuận thế chia cắt hỗn độn.

Âm thanh thanh thúy vang lên, đao rơi thẳng xuống trước mặt Giang Hạo, cắm trên mặt đất.

Khoảnh khắc thanh đao hạ xuống, một lực lượng nặng nề đập thẳng vào mặt, đao ý mãnh liệt tỏa ra bốn phía.

Nghiền nát hỗn độn.

Giang Hạo vô thức nắm chặt chuôi đao rồi rút ra.

Tiếng nổ rền vang, lúc trường đao rời khỏi mặt đất, tất cả hỗn độn tan biến.

Lấy lại tinh thần, Giang Hạo quan sát bốn phía, ngoài phòng ốc ban đầu, cũng không có thêm đồ vật nào.

Nhưng đao lại nằm trong tay hắn.

Lúc cầm thanh đao này, hắn có một loại xúc động muốn khai thiên.

Đao ý mạnh mẽ dâng trào như sóng lớn hùng vĩ.

Khiến Giang Hạo có cảm giác, chính hắn có thể nhất đao khai thiên, một đao trảm Kim Đan sơ kỳ, cho dù là trung kỳ, hắn cũng dám cùng đối phương cứng đối cứng.

Không chỉ là dám, hắn thậm chí có chút chờ mong.

Cảm nhận được điều này, Giang Hạo thở dài.

Lại tới rồi.

Thanh đao này rất không tầm thường, khiến cho hắn lại bành trướng.

Quan sát tỉ mỉ, hắn ước chừng thanh đao này dài khoảng 3 thước 3, thân đao dài khoảng 2 thước rưỡi, rộng 3 phân.

Thân đao trắng bạc, dày, có hoa văn chạy dọc toàn thân đao.

"Nhìn bề ngoài thanh đao này không tồi, ánh sáng phát ra có thể cảm nhận được một cỗ đao ý lẫm liệt, không biết có lai lịch như thế nào."

Nghi hoặc, Giang Hạo tiến hành giám định.

【 Thi Ngữ: Thái Sơ Thiên Đao, được rèn đúc bên trong hỗn độn, có Thái Sơ chi ý, Khai Thiên chi năng, có thể xem như pháp bảo bản mệnh, cùng nhau trưởng thành.】

Thi Ngữ?

Tên thanh đao này có chút nữ tính.

Nhưng tên không quan trọng, đao này quả nhiên không đơn giản.

Hiện tại, Giang Hạo đang học Thiên Đao Thất Thức, dùng đao làm pháp bảo bản mệnh chưa chắc không thể.

Càng quan trọng hơn là hắn không có pháp bảo nào tốt hơn.

Nếu kiếm linh thạch mua một cái pháp bảo, cũng còn lâu mới bằng Thái Sơ Thiên Đao này.

Tế luyện trước, Giang Hạo muốn thử xem có thuận tay không.

Lúc này, hắn nhìn về phía con thỏ trong sân.

Con thỏ bị treo hai tháng, đã an phận dần, nhất là khi đã mở ra linh trí, hiểu được tình hình.

Bây giờ nó nghĩ nó bị treo mới là phương thức sinh tồn bình thường.

Không khóc không nháo, an tâm chờ người cho nó ăn.

Đối với chuyện này, Giang Hạo cũng không thèm để ý.

Nhẹ nhàng vung Thi Ngữ lên, đao ý lẫm liệt phun trào.

Quét ngang tới.

Ban đầu con thỏ còn đang nhìn Giang Hạo chằm chằm, trong nháy mắt sợ tè ra quần.

Cảm giác mình sắp bị rơi đầu.

Phịch một tiếng.

Nó rớt xuống đất, thuận thế run chân quỳ xuống.

Chẳng qua là dây thừng bị đứt.

Thấy con thỏ bị dọa thành như vậy, Giang Hạo lắc đầu.

Sau đó nhìn thanh đao trong tay, có cảm giác thuận tay lạ thường.

Thu đao vào đan điền, hắn bắt đầu tế luyện.

Mặc dù có Thiên Đao, nhưng Giang Hạo không có ý định lấy ra, mà sử dụng như át chủ bài.

Cho nên, vẫn phải mua pháp bảo bình thường, để che mắt người khác.

Hiện tại có Bán Nguyệt đao là đủ, chờ lúc nào đao nứt thì lại thay.

Dù sao bây giờ cũng không có linh thạch.

"Nhưng mà, phải xem tình huống con thỏ này như thế nào đã."

Hai lần mở ra huyết mạch, con thỏ thông minh hơn rất nhiều, nhưng không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất chính là Giang Hạo muốn xem con thỏ này còn có thể tiếp tục thức tỉnh huyết mạch hay không, nếu như có thể, vậy thì hắn lại có thể thu được bọt khí hoàng kim.

Ngày tiếp theo.

Giang Hạo nhìn con thỏ bước đi không quen, bắt đầu giám định.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 46 : Khai Chiến Với Thiên Thanh Sơn


【 Thỏ Ngoa Thú: Có linh trí sơ khai, Trúc Cơ sơ kỳ. Tiềm ẩn cấp độ sâu huyết mạch Ngoa Thú, một ngày một trăm khối linh thạch nuôi dưỡng, sau bốn mươi chín ngày có thể tiến một bước mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Mỗi ngày cho ăn linh thạch có thể gia tăng độ thiện cảm, hiện tại nó đối với ngươi có cảm giác hoảng sợ.】

"Cũng được?"

Nhìn kết quả, Giang Hạo kinh hô.

Nhất thời hắn rất tò mò, huyết mạch này có thể mở ra mấy lần.

Nhưng lần này phải tốn một trăm linh thạch nuôi dưỡng.

Càng về sau chắc chắn càng nhiều, hai lần mở ra huyết mạch mới có thể thu hoạch hoàng kim truyền thuyết, hắn khó mà chịu đựng nổi.

Mỗi ngày một trăm, bốn mươi chín ngày là bốn nghìn chín trăm linh thạch.

Như vậy cần chế tác phù lục cấp bậc Kim Đan, việc này có chút phiền phức.

Hơn nữa, ổn định mỗi ngày một trăm linh thạch cũng không dễ dàng.

Nếu bị ngắt quãng thì rất lãng phí, vậy nên chỉ có thể để sang một bên.

Chờ tích lũy đủ linh thạch, lại đem con thỏ treo ngược lên.

Bây giờ cứ để nó tự do chuyển động.

Lúc này, con thỏ còn đang tập bước đi trong sân nhỏ, khai mở linh trí trong trạng thái bị treo ngược, nó đã quên phải bước đi như thế nào.

"Tới đây." Giang Hạo nói khẽ.

Con thỏ quay đầu nhìn Giang Hạo, sau đó liên tục run run rẩy rẩy đi đến trước mặt hắn.

"Có thể nghe hiểu ta nói gì phải không?" Giang Hạo hỏi.

Thấy con thỏ gật đầu, hắn chỉ Thiên Hương Đạo Hoa nói:

"Đóa hoa kia tuyệt đối không được đụng tới, các linh dược khác cũng không thể tùy tiện đụng vào, còn lại ngươi có thể tự do di chuyển."

Con thỏ nhìn chằm chằm Thiên Hương Đạo Hoa hồi lâu, sau đó gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Hy vọng nó nghe hiểu thật, Giang Hạo không tiếp tục ở lại, mà đi tới Linh Dược viên.

Hai tháng này trôi qua rất yên tĩnh, trước kia cũng yên tĩnh như vậy, mặc dù góp nhặt tu vi hơi chậm một chút.

Nhưng điều đáng quý là an toàn.

Hắn muốn sống một cuộc sống bình dị như thế này, cứ từ từ mạnh lên mà không bị liên lụy quá nhiều.

Nếu Thiên Âm tông lớn dần, nước lên thì thuyền lên, thân phận của hắn sẽ cao hơn.

Nếu Thiên Âm tông bị diệt, sau khi cố gắng hết sức, cũng có thể tìm cơ hội tẩy trắng.

Nhưng bây giờ… Hắn đã bị các môn các phái để mắt tới, tương lai khó mà tẩy trắng.

Chỉ có thể cố gắng sống sót, nhanh chóng mạnh lên.

Không chỉ muốn mạnh hơn nằm vùng, còn muốn mạnh hơn nữ nhân kia.

Như vậy sẽ an toàn.

Nhưng để thực hiện từng bước một, hiện tại cần phải kiếm thêm linh thạch.

Linh Dược viên.

Giang Hạo tiếp nhận hóa đơn, phát hiện không ít đơn dược dùng để chữa thương.

"Nghe nói tông môn đánh nhau với Thiên Thanh sơn." Trình Sầu ở bên cạnh Giang Hạo giải thích.

"Đánh nhau to không?" Giang Hạo hỏi.

Gần đây hắn không hề rời khỏi Đoạn Tình nhai, sư phụ và sư huynh sư tỷ đồng môn cũng không tới giao việc cho hắn, cho nên hắn biết rất ít những chuyện như này.

"Có vẻ rất to, tông môn chúng ta xuất động rất nhiều người, có vẻ muốn đánh sập Thiên Thanh sơn.

Người bên kia cũng nhiều, người tới luận đạo đều không rời đi.

Cho nên mới cần số lượng lớn linh dược làm hậu thuẫn." Trình Sầu giải thích.

Giang Hạo chau mày, hắn biết tông môn có mâu thuẫn với Thiên Thanh sơn.

Mấy tháng trước Hàn Minh đã đi lịch luyện, hắn lấy nhiều linh dược vì mâu thuẫn lần này kéo dài rất lâu.

Không nghĩ tới sẽ trực tiếp đánh nhau.

Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn ở chỗ này căn bản không phát hiện được.

Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao hắn không bị phái đi, đối với chuyện này, bất luận là đệ tử nào cũng đều không thể từ chối.

Mặc dù hắn không muốn đi, nhưng thật sự có lệnh, hắn không thể không đi.

"Là vì Thiên Hương Đạo Hoa, hay vì tên của ta vẫn còn bị treo ở Chấp Pháp phong?" Giang Hạo trầm ngâm suy tư.

Cảm thấy chắc là vì tên của hắn vẫn còn bị treo ở Chấp Pháp phong.

Nếu như hắn là nằm vùng, một khi ra ngoài, sẽ có thể tiết lộ tin tức cho đối phương.

Không bằng cứ tiếp tục cầm tù trong tông môn.

"Đi chuẩn bị đi, nhanh một chút." Giang Hạo giao danh sách cho Trình Sầu.

"Vâng." Trình Sầu vội vàng nói.

Sau đó, Giang Hạo lại hỏi thăm một chút tình hình chiến đấu.

Trước mắt Thiên Âm tông vẫn đang chiếm ưu thế, tiền tuyến báo về như vậy.

Trình Sầu còn hỏi hắn muốn đi hay không.

Giang Hạo chỉ lắc đầu, không nói tên mình bị treo ở Chấp Pháp phong.

Trình Sầu còn nói thêm, có rất nhiều người muốn đi, muốn đoạt một chút đồ tốt, thậm chí có thể dựa vào cơ hội này để thăng tiến.

Vào nội môn hoặc chân truyền, không phải là không có khả năng.

Đối với điều này, Giang Hạo không bình luận, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Hắn yêu thích an ổn một chút.

Mấy ngày sau, Giang Hạo đều ở Linh Dược viên hỗ trợ, thỉnh thoảng đi bán một chút Vạn Kiếm phù, Trấn Thần phù, Ngưng Thần phù.

Bảy ngày trôi qua, kiếm được hơn ba trăm linh thạch.

Vượt xa trước đây, là do trận chiến với Thiên Thanh sơn, nên có nhiều người mua phù.

Bán chủ yếu là phù lục công kích, còn có rất nhiều người hỏi thăm phù lục phòng ngự.

Đáng tiếc, hắn không có.

Chữa thương cũng quá bình thường.

Nếu không có thể kiếm thêm nhiều linh thạch.

Mấy ngày nay, con thỏ đều đi theo hắn đến Linh Dược viên, sau khi bị Giang Hạo cảnh cáo, nó không dám càn rỡ ở Linh Dược viên.

Nhưng vì ở nhà quá nhàm chán, nên nó thường xuyên tới chơi.

Thường xuyên qua lại, xác nhận không có vấn đề gì, nên Giang Hạo cũng ngó lơ.

Hôm nay, Giang Hạo tới Linh Dược viên thu bọt khí như thường lệ.

Nhưng lần này hắn phát hiện Linh Dược viên có thêm một đám người xa lạ.

"Bởi vì gần đây thiếu nhân lực, cho nên Tuyết Liên các phái người đến giúp đỡ." Trình Sầu giải thích.

Giang Hạo hơi gật đầu, sau đó quan sát bốn phía.

Rất nhanh hắn phát hiện có chỗ không bình thường.

Ở giữa linh điền, một vị nam tử hình như đang chôn đồ vật gì đó.

Giang Hạo nhanh chân tiến về phía trước, xuất ra Bán Nguyệt đao, ngăn cản mu bàn tay của người đàn ông kia, lạnh lùng nói:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Trình Sầu thấy vậy lập tức lui lại, con thỏ vừa mới vào đến liền chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ chuyện gì.

Những người khác cũng bắt đầu thối lui.

Giang Hạo là đệ tử nội môn, mọi người đều biết, con người hắn như thế nào, người quen biết cũng hiểu rõ.

Từ trước tới giờ hắn đều không cố ý làm khó người khác.

Bây giờ hắn đột nhiên cầm đao, chắc chắn là có vấn đề..

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 47 : Rút Đao Giết Chết


Trong Linh Điền.

Một người thanh niên quỳ xuống, một tay đặt trên mặt đất.

Có vỏ đao đặt ngang bên mu bàn tay của hắn, còn hiện ra ánh sáng sắc bén.

"Tiên, tiên trưởng tha mạng."

Người thanh niên cúi đầu cầu khẩn.

Giang Hạo nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:

"Tên gì?"

"Bẩm tiên trưởng, ta..." Người thanh niên vừa mở miệng, Giang Hạo đã chạm vào chuôi đao.

Ánh đao hiện ra, chém đứt cánh tay của đối phương nhanh như sét đánh.

Công kích xảy ra bất ngờ này làm cho người thanh niên kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo với vẻ mặt oán hận.

Đồng thời, hắn bắt đầu lùi về phía sau.

"Ra tay." Hắn hét lớn.

Giang Hạo cắm thanh đao xuống đất và hất đồ ở bên trong lên cao.

Ầm!

Tiếng nổ mạnh vang lên trên không trung. Những người khác khiếp sợ, lập tức tản ra bốn phía để tránh né.

Giang Hạo vẫn chưa dừng lại, Bán Nguyệt đao được rút ra khỏi vỏ.

Hắn nhanh chóng đi tới phía trước, mấy nam nữ đang muốn có động tác.

Trường đao xẹt qua, lập tức giết chết.

Bọn họ tổng cộng có bốn người, Giang Hạo lấy tốc độ nhanh nhất giết chết ba người phía trước.

Khi hắn đi tới người cuối cùng, đối phương đã phát động pháp bảo trong tay.

Giang Hạo thấy vậy, vung Bán Nguyệt lên, ánh trăng hiện ra.

Thiên Đao Trảm Nguyệt.

Ầm!

Ánh đao giống như ánh trăng cắt qua chân trời, một đao này trực tiếp chém cả bàn tay của đối phương và pháp bảo ra thành hai đoạn.

Lúc này, người kia hung hăng nhìn Giang Hạo.

Trên người hắn xuất hiện khí đen, bắt đầu công kích người phía trước.

Nhưng Giang Hạo đã đi tới bên cạnh, thanh đao cũng gác ở trên cổ hắn.

Ầm!

Nam tử kêu lên một tiếng và ngã xuống.

Lúc này, Giang Hạo nhìn về phía người đầu tiên lùi lại. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, do dự một lúc rồi bắt đầu lao ra ngoài.

Chẳng qua Luyện Khí thì làm sao nhanh được bằng Trúc Cơ?

Chỉ trong chớp mắt, Giang Hạo đi tới bên cạnh hắn, sử dụng chuôi đao gõ xuống huyệt thái dương của đối phương.

Ầm một tiếng.

Đối phương ngất đi.

Sau khi làm xong những điều này, Giang Hạo mới quay đầu nhìn sang Trình Sầu bên cạnh:

"Đi gọi người."

Trình Sầu biết phải gọi ai, lập tức chạy ra ngoài.

Con thỏ lúc trước định đứng xem cuộc vui đã khiếp sợ đến mức run rẩy.

Nó nhất thời không dám tiến vào linh điền.

Linh trí của nó chưa hoàn thiện, cảm thấy mình tiến vào linh điền có thể sẽ bị chém.

Giang Hạo không để ý tới chuyện gì khác, phân phó những người khác:

"Các ngươi tiếp tục làm việc, tạm thời đừng tới gần những linh điền bị phá hỏng."

Bởi vì hắn tới chậm một bước, có một phần linh điền đã bị phá hỏng, may mà không có ảnh hưởng lớn.

Hắn vừa tới đã để ý mấy người này, vốn tưởng có người muốn gây rắc rối cho hắn.

Nhưng nhìn kỹ lại bọn họ không có lực lượng gì, cộng thêm thứ chôn ở trong đất chôn có sóng linh khí dao động.

Hắn mới biết được đó là pháp bảo.

Những người này không phải nhằm vào hắn mà tới cho nổ linh điền.

Nếu bọn họ thành công, Đoạn Tình nhai có thể sẽ tổn thất càng nặng hơn.

Hắn do dự một lúc, vẫn lựa chọn giám định.

【 Khôi lỗi giáp: Người bị Nhan Hoa của Thiên Thánh giáo chôn hạt giống khôi lỗi từ khi còn nhỏ, bị dần dần chiếm lấy. Lần này bọn họ muốn phá hủy Linh Dược điền của Thiên Âm tông với ý định để cho Thiên Thanh Sơn đánh vào Thiên Âm tông. 】

Nhan Hoa của Thiên Thánh giáo?

Giang Hạo chưa từng nghe qua người này, tuy nhiên người của Thiên Thánh giáo đúng là nguy hiểm.

Đây là ván cờ được bày ra mười năm trước?

Nhất là trong người bình thường, hoặc trong đệ tử Luyện Khí.

Căn bản khó có thể đề phòng được.

Nếu không phải lần trước từng giám định qua cho mình, Giang Hạo cũng nghi ngờ có phải mình cũng có loại hạt giống khôi lỗi này không.

Bởi vậy có thể thấy được người của Thiên Thánh giáo biết Thiên Hương Đạo Hoa tồn tại, muốn làm một con chim đầu đàn.

Cố góp sức mỏng cho Thiên Thanh Sơn.

Nếu là khôi lỗi, vậy có bắt sống cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

Trong chốc lát.

Mục Khởi đi tới hiện trường. Hắn nhìn linh điền lại nhìn nam tử trên mặt đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Lần này may nhờ có sư đệ. Ta nghe nói Linh Dược viên ở nơi khác bị phá hỏng không ít, may mà bên phía chúng ta bình an không sao."

Mục Khởi nói với Giang Hạo với vẻ vui mừng lại khách sáo:

"Ta sẽ báo lại sự thật về chuyện này với sư phụ, tiếp sau còn phải dựa vào sư đệ đấy."

"Sư huynh khách sáo rồi." Giang Hạo cúi đầu hạ thấp phong thái.

Mục Khởi là đệ tử chân truyền.

Hắn đã gặp người này mấy lần, tu vi của đối phương cũng không kém hơn Liễu Tinh Thần.

Trước kia, Giang Hạo đã cảm thấy đối phương không dễ chọc, cho nên cố gắng tránh né.

Ở trong Ma môn chưa chắc đã không có tình cảm đồng môn.

Nhưng đệ tử chân truyền như hắn và Mục Khởi chắc chắn không có.

Phải có nhận thức đầy đủ về vị trí của mình, người nên kính trọng thì phải kính trọng, người có thể động tới thì không thể nương tay.

Sau khi Mục Khởi mang khôi lỗi giáp đi, nói có phát hiện gì sẽ báo cho biết hắn. Bây giờ Mục Khởi vội qua lo chuyện bên quặng mỏ, không có thời gian ở lại.

Giang Hạo gật đầu, bảo sư huynh cứ đi làm việc của mình đi.

"Quặng mỏ cũng xảy ra chuyện sao?"

Giang Hạo nhìn Mục Khởi rời đi, nghi ngờ tự nói.

Hắn cảm giác Thiên Âm tông gần đây rất không yên ổn, muốn chuẩn bị tốt tinh thần Thiên Âm tông sẽ bị công phá.

Nếu không, đến lúc đó sẽ quá bị động.

Chỉ là… Hắn nuôi Thiên Hương Đạo Hoa, thật sự có thể rời đi được sao?

Hắn luôn cảm thấy rất nhiều người sẽ lập tức để mắt tới hắn.

Sau này, những người khác không được phép bước vào Linh Dược viên giúp đỡ, lại không xảy ra chuyện đánh lén như vậy nữa.

Các Linh Dược viên khác quả thật bị tổn thất không ít, rất nhiều áp lực đều ép lên Đoạn Tình nhai.

Thoáng cái, số lượng linh dược cần phải cung cấp cũng trở nên nhiều hơn.

Ba tuần cứ trôi qua như vậy.

Giang Hạo bận từ sớm đến tối.

Cuối cùng, chờ đến khi các Linh Dược viên khác khôi phục trở lại, áp lực của bọn họ cũng đột nhiên giảm xuống.

Tất cả mọi người thoải mái hơn rất nhiều.

Vào lúc này, mọi người đều biết Giang Hạo có nuôi một con thỏ.

Con thỏ này cũng qua lại quen thuộc với người của Linh Dược viên. Sau hai lần thức tỉnh, nó thậm chí học được cách nói chuyện.

Tuy nhiên, người không nên dây vào thì nó cũng không dám chọc. Người mà Giang Hạo đều phải cúi đầu, nó là một linh sủng làm gì có can đảm dám kêu gào.

"Ngày hôm nay, linh thú đại nhân muốn ăn gì vậy?" Trình Sầu nhỏ giọng lấy lòng.

"Gọi Thỏ Gia." Thỏ đứng trên mặt đất, cao ngạo lại lớn lối nói.

Giọng nói của nó cũng không non nớt.

Đây là một con thỏ đực.

"Thỏ Gia, ngày hôm nay ngài muốn ăn gì ạ?" Trình Sầu không thấy bất ngờ, hình như đã sớm quen rồi.

"Ăn thịt người." Thỏ lạnh lùng nói.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 48 : Thiên Đao Thức Thứ Hai


"Ăn thịt người à?"

Trình Sầu có phần kinh ngạc.

Linh Dược viên có không ít người bình thường, linh thú không phải là không có khả năng ăn thịt người.

Ở chỗ khác trong Ma môn hình như cũng tồn tại loại linh thú này.

Trong giây lát, Trình Sầu lo lắng buồn phiền.

"Đúng, ăn thịt người." Thỏ ngẩng cao đầu kiêu căng lại cao quý nói:

"Đi bắt một số quý nhân quan lớn hiển hách tới cho ta."

"Nhất định phải là quý nhân quan lớn hiển hách sao?" Trình Sầu hỏi dò:

"Dân chúng bình thường không được sao?"

"Không được." Thỏ lắc đầu nói.

"Thỏ Gia có chú trọng gì không?" Trình Sầu tò mò hỏi.

"Mùi vị không tốt." Thỏ nhìn người bình thường bên trong Linh Dược viên, nghiêm túc nói:

"Dân chúng quá khổ rồi."

Trình Sầu: "???"

Giang Hạo đi qua vừa vặn nghe được, lườm con thỏ.

Nó sợ đến mức lập tức nhìn Trình Sầu nói năng đầy chính nghĩa:

"Ngày hôm nay ăn cà rốt, Thỏ Gia ta ngoài cà rốt thì không ăn gì khác."

Trình Sầu: "..."

Giang Hạo không để ý tới con thỏ mà hỏi thăm Trình Sầu xem có nhận được tin tức gì không.

Sau khi hỏi thăm, hắn biết Thiên Âm tông hình như đánh ép Thiên Thanh Sơn, trong lúc đó còn bắt không ít đệ tử Thiên Thanh Sơn làm tù binh.

Tất cả đều bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, sau đó sẽ bị vứt xuống quặng mỏ.

Giang Hạo nghe vậy, cảm giác điều này còn tàn nhẫn hơn cả giết bọn họ.

Sau khi tìm hiểu đại khái, hắn trở lại nơi ở.

Những ngày qua, hắn đã mệt muốn chết rồi. Linh Dược viên xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị trách hỏi. Linh Dược viên ở nơi khác xảy ra chuyện, áp lực cũng chuyển tới chỗ của hắn.

Hắn rất sợ những khôi lỗi kia lại tới lần nữa.

Bây giờ thì không có vấn đề gì nữa rồi.

Về phần con thỏ bị hắn để lại trong Linh Dược viên. Nói thế nào, nó cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.

Ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.

Lúc còn người ta thả lỏng nhất cũng có thể nguy hiểm nhất.

Thiên Âm tông đánh với Thiên Thanh Sơn, Giang Hạo không cảm nhận được áp lực bên ngoài.

Chỉ có áp lực trách nhiệm công việc lớn.

Xét về tổng thể, trong khoảng thời gian này vẫn tính là yên ổn.

Tuy hắn không có thời gian kiếm linh thạch nhưng vẫn kiếm được không ít tu vi.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi 】

【 Tu vi: Kim Đan sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】

【 Khí huyết: 47/100 (không thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 49/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】

"Được một nửa rồi, lại qua thêm mấy tháng nữa là có thể thử thăng cấp lên Kim Đan trung kỳ."

Giang Hạo nhìn bảng điều khiển suy tính.

Chỉ là hắn không xác định mấy tháng sau có thể vẫn bình yên như bây giờ không.

Ưu thế của tu sĩ là sống lâu, khuyết điểm là kẻ địch cũng sống được lâu, có thể vẫn nhớ thù.

Hắn muốn yên tâm tu luyện ở Đoạn Tình nhai cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, lấy ra "Thiên Đao Thất Thức", định tìm hiểu thức thứ hai của Thiên Đao, Trấn Sơn.

Dạo gần đây, hắn đều đang tìm hiểu thức thứ nhất, đại khái đã lĩnh ngộ xong.

Trảm Nguyệt chỉ thuần túy là công kích, đao phong lạnh thấu xương, thế không thể đỡ.

Bây giờ, hắn chỉ thiếu thực chiến.

Chỉ có thực chiến mới có thể đánh bóng thanh đao trong tay cùng với ý vung đao.

Chỉ dựa vào tìm hiểu thì rất khó hoàn thành được điều này.

Đến mức như vậy, lại có thể bắt đầu tìm hiểu thức thứ hai.

Thức thứ hai khác với thức thứ nhất. Sau khi tìm hiểu mấy ngày, Giang Hạo đã phát hiện ra trọng điểm của Trấn Sơn ở chữ trấn.

Lấy thế dồi dào, nặng như núi như biển để trấn áp kẻ địch.

Sau khi lĩnh ngộ sơ qua, hắn lại lấy Thi Ngữ ra bắt đầu tế luyện dưỡng đao.

Thanh Thái Sơ Thiên Đao này cũng vừa dày vừa nặng, rất thích hợp với thức thứ hai của Thiên Đao.

Một tháng sau.

Giang Hạo mở mắt ra, đi tới sân thu bọt khí, một đường đi ra ngoài.

Con thỏ đang nằm sấp ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa lập tức đi theo.

"Chủ nhân, sớm như vậy mà ngươi muốn đi đâu thế? Ngươi dẫn ta đi theo đi. Người trên đường đều sẽ nể mặt Thỏ Gia ta phần nào." Thỏ đi theo bên cạnh Giang Hạo nói.

"Nếu ngươi lén ra ngoài gây sự, đừng nói là ta nuôi." Giang Hạo khẽ nói.

Hắn thật sự không biết con thỏ này có tính cách như vậy, nếu không nói thế nào hắn cũng phải nghĩ cách áp chế nó mở ra linh trí.

"Không sao. Sau này Thỏ Gia bảo bọc ngươi, ngươi cứ yên tâm làm chủ nhân là được rồi." Thỏ nói khoác không biết ngượng.

Lúc này, Giang Hạo dừng lại, lặng lẽ đứng ở bên dòng suối nhỏ.

Sau một lát, thế được hình thành.

Hắn nắm Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ ở trong tay, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.

Thỏ vốn còn nghi ngờ. Trong phút chốc, nó cảm giác được từ trong thanh đao kia có một khí thế dồi dào mênh mông.

Đao lập tức chém xuống, nó dường như nhìn thấy ngọn núi lớn trải dài liên tục trấn áp xuống.

Khí thế hào hùng tới rợn cả người, khí thế đáng sợ ép cho nó lập tức nằm xuống mặt đất.

Lúc này, Giang Hạo chém một đao xuống dòng suối nhỏ.

Ầm!

Âm thanh nặng nề vang lên, mới nhìn thì không thấy dòng suối nhỏ có không tổn hại gì.

Nhưng nếu nhìn tiếp, sẽ phát hiện dòng suối nhỏ ngừng chảy.

Tiếp theo một tiếng ầm vang lên, dòng suối nước bị cắt thành vô số giọt nước, sau đó bị lực lượng bài xích bay về phía chân trời.

Sau một lúc, nước suối rơi xuống, dòng suối nhỏ trở lại bình thường, chỉ là đá vụn tạp vật trong dòng suối nhỏ đã biến mất theo.

Vô cùng sạch sẽ.

Giang Hạo nhìn thấy tất cả những điều này, lộ ra một nụ cười mỉm.

Trấn Sơn còn mạnh hơn hắn tưởng.

Chỉ là cần thời gian ra phát động thế, sẽ không dễ dàng sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Nhưng có thể dưỡng đao trước, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Tuy nhiên không thể bành trướng, phải ổn định tâm thần.

Sau đó, hắn cất Thái Sơ Thiên Đao, đi tới Linh Dược viên.

Hắn đã học được sơ qua thức thứ hai của Thiên Đao, về sau phải cố gắng kiếm lấy linh thạch.

Hắn không chỉ cần mua lá trà, còn muốn mua đao.

Bán Nguyệt đã có phần không chịu nổi uy lực của Thiên Đao, lại xuất hiện vết nứt.



Lúc Giang Hạo sắp đi đến Linh Dược viên thì ngừng lại. Liễu Tinh Thần mấy tháng không gặp đang đứng ở phía trước chờ hắn.

Chắc hẳn sắp xảy ra chuyện gì đó, hắn có dự cảm không tốt.

"Sư đệ, đã mấy tháng không gặp, ta nghe nói ngươi lại lập công." Liễu Tinh Thần mỉm cười chào hỏi.

"Chỉ là trách nhiệm phải làm thôi, không tính là gì cả." Giang Hạo lắc đầu nói.

Liễu Tinh Thần ra hiệu cho Giang Hạo đi cùng về phía Linh Dược viên, hắn vừa đi vừa nghiêm túc nói:

"Mục Khởi bị thương ở quặng mỏ."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 49 : Người Tiên Môn Đều Tiến Vào Quặng Mỏ?


"Mục sư huynh bị thương à? Sao có thể như vậy được?"

Giang Hạo có phần kinh ngạc.

Mục Khởi là đệ tử chân truyền của Đoạn Tình nhai, tu vi thâm hậu, chuyện bình thường làm sao có thể khiến hắn bị thương được?

Giải thích duy nhất chính là có người đánh quặng mỏ.

"Gần đây hắn bận lo chuyện ở quặng mỏ. Có lẽ sư đệ đã nghe nói chuyện tông môn và Thiên Thanh Sơn giao chiến?" Liễu Tinh Thần khẽ hỏi.

Giang Hạo gật đầu: "Ta biết, nghe nói bên chúng ta chiếm ưu thế."

"Đúng, lần này Trưởng lão Bạch Chỉ đích thân ra tay, mấy vị Trưởng lão chấp giáo khác cũng không nhàn rỗi gì.

Sư phụ ngươi và đám người Các chủ Thiên Hoan các, Phong chủ Lôi Hỏa phong, Cốc chủ Băng Nguyệt cốc đều ra tay.

Những năm gần đây, ta nghe nói trong Thiên Thanh Sơn tổn thất rất nhiều, cho nên thực lực tổng thể kém hơn chúng ta.

Tuy nhiên bọn họ vừa mở đại hội luận đạo xong, có không ít cường giả ra tay cứu giúp.

Bởi vậy, chúng ta mới đánh mấy tháng vẫn không có kết quả gì.

Mãi đến tháng trước Trưởng lão Bạch Chỉ vận dụng thế lôi đình, đánh cho Chưởng giáo Thiên Thanh Sơn bị thương nặng.

Ưu thế mới hoàn toàn nghiêng phía bên chúng ta.

Binh bại như núi đổ, sư đệ chắc hẳn cũng hiểu đạo lý này. Đối phương mất đi khí thế.

Rất nhiều người bị bắt sống, chiến công giết một người còn kém hơn bắt sống một người rất nhiều.

Cho nên gần đây Vô Pháp Vô Thiên Tháp đặc biệt náo nhiệt, điều này có nghĩa là quặng mỏ cũng rất náo nhiệt."

"Trong số những người bắt sống không chỉ có người của Thiên Thanh Sơn, còn có người của những tông môn khác à?" Giang Hạo thoáng cái đã hiểu ra.

Liễu Tinh Thần gật đầu, tiếp tục đi về phía trước:

"Cho nên chung quy sẽ có người tới cứu người, Mục Khởi vì vậy mới bị thương. Chẳng qua đối phương còn thảm hơn, bị Mục Khởi bắt sống ném vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp."

Giang Hạo gật đầu, chỉ có điều không hiểu.

Liễu Tinh Thần chạy tới đây chỉ để nói với mình điều này sao?

Tuy quan hệ giữa bọn họ vẫn tính là tạm được, nhưng không phải là chuyện gì nguy hiểm, Liễu Tinh Thần bình thường sẽ không tới nói chuyện phiếm với hắn.

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu rõ mục đích chủ yếu khiến Liễu Tinh Thần qua lần này.

"Mục Khởi rời khỏi quặng mỏ, Đoạn Tình nhai cần một người qua thế chỗ.

Trước mắt, trong Đoạn Tình nhai chỉ có chức vụ của sư đệ là nhẹ nhất." Liễu Tinh Thần có phần ám chỉ.

Giang Hạo im lặng với vẻ phục tùng, bởi vì Linh Dược viên đã hết bận, gần đây hắn quả thật không có chuyện gì gấp.

Hắn đi tới thay vị trí đó cũng không có gì đáng trách.

Linh Dược viên đã cảnh giác, không dễ xảy ra chuyện như lần trước.

Hơn nữa có con thỏ ở đó, cũng có Trúc Cơ trấn giữ.

"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Giang Hạo cảm ơn.

Hắn sớm biết tin tức này, cũng tiện ứng phó, sẽ không qua đó mà chẳng hề biết gì.

"Sư đệ còn nhớ nội ứng Kim Đan mà ngươi từng giết trước đây không?" Liễu Tinh Thần đột nhiên nhắc tới Kim Châu Hoành.

"Ta nhớ. Lần đầu tiên đối mặt với loại tu chân giả cấp bậc như vậy, ký ức vẫn còn mới mẻ." Giang Hạo gật đầu.

Hắn không biết chuyện của Kim Châu Hoành sau đó thế nào.

Từ sau khi mình giết chết đối phương, lại không nghe được tin tức về phương diện này nữa.

Cũng không có ai chạy tới hỏi thăm hắn.

Một Trúc Cơ giết chết Kim Đan, bọn họ ít nhiều cũng phải tới hỏi chi tiết chứ?

Nhưng không có ai.

"Thật ra ta xử lý chuyện này tới bây giờ mới xong, chắc hẳn còn chưa kết thúc." Liễu Tinh Thần nhìn Giang Hạo nói:

"Kim Châu Hoành đến từ Lạc Hà tông, hắn vì Vân Nhược mới tới giết sư đệ.

Hắn vừa đột phá Kim Đan không bao lâu, ở tông môn vẫn xem như thành thật chất phác, chỉ là từ nhỏ nhân duyên không tốt. Không biết Vân Nhược dùng cách gì, làm cho Kim Châu Hoành dám chảy máu rơi đầu vì nàng.

Sau khi Kim Châu Hoành bị chúng ta để mắt tới, theo lý thuyết không có năng lực phản kháng.

Nhưng vào lúc ban đêm, hắn nhận được tin tức, cho nên tránh thoát khỏi sự vây bắt của chúng ta.

Trên đường đi, chúng ta vốn đã đánh cho hắn bị thương nặng, cuối cùng lại có người đi ra ngăn cản.

Cuối cùng, hắn mới tìm được sư đệ.

Còn có người khác cũng muốn lấy mạng của sư đệ.

Người kia rất mạnh, Trận Pháp đường chúng ta tổng cộng có năm người đuổi giết hắn suốt mấy tháng.

Trước đó không lâu mới bắt sống được hắn."

Truy sát suốt mấy tháng à? Trong lòng Giang Hạo thầm kinh ngạc. Chẳng trách mình không nhìn thấy Liễu Tinh Thần suốt mấy tháng nay.

Sau đó, hắn tò mò nói:

"Người kia là ai?"

"Hắn là nội ứng của Quỷ Ảnh tông, đã bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Sau đó không lâu, hắn sẽ đưa đến quặng mỏ. Có nghĩa là trước đó, hắn chính là người của quặng mỏ.

Chúng ta còn đang điều tra về người của quặng mỏ. Trong bọn chúng chắc hẳn vẫn có kẻ phản bội. Lần này sư đệ cần phải đi qua quặng mỏ, tốt nhất nên cẩn thận thì hơn.

Ta nhắc nhở sư đệ một câu." Giọng điệu Liễu Tinh Thần trở nên nghiêm túc:

"Quặng mỏ thuộc phạm vi quản lý phạm vi của tông môn, nhưng sau khi tiến vào, Chấp Pháp đường rất khó thăm dò rõ ràng được.

Hoặc chỉ điều tra sơ qua. Bản thân quặng mỏ có năng lượng, bên trong sẽ ảnh hưởng tới kết quả truy tìm."

"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Giang Hạo cảm kích nói. Hắn suy nghĩ một lát lại nói tiếp:

"Sư huynh nói Kim Châu Hoành có thân phận và địa vị cao trong Lạc Hà tông, lại si mê sư tỷ Vân Nhược kia sao?"

"Không phải." Liễu Tinh Thần lắc đầu.

Giang Hạo không nói gì nữa.

Nói cách khác, uy hiếp của Lạc Hà tông vẫn còn.

Về phần Quỷ Ảnh tông, hắn không quá để ý.

Bởi vì đối phương chắc hẳn chủ yếu nhằm vào vào Thiên Hương Đạo Hoa, cái này trước mắt vẫn tính là an toàn.

Bây giờ, điều hắn cần phải lo lắng chính là quặng mỏ. Một khi hắn tiến vào trong động sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.

Hắn không chỉ phải lo lắng những kẻ nhìn hắn như nhìn kẻ thù, còn phải lo lắng nội ứng sẽ ra tay.

Đặc biệt còn phải chú ý tới những người của tông môn khác tới cứu người.

May mắn là Liễu Tinh Thần nói không cần quá lo lắng về Thiên Hoan các, bọn họ còn đang dồn hết sức lực đánh Thiên Thanh Sơn.

Bọn họ sẽ không phân ra tinh lực tới đối phó với một Trúc Cơ như hắn.

Tuy nhiên, chuyện nên chú ý thì hắn vẫn cần phải chú ý.

Liễu Tinh Thần rời đi, Giang Hạo một mình đi tới Linh Dược viên, lúc này nhìn thấy sư huynh Mục Khởi đứng ở cửa.

Sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức không quá ổn định.

Hắn quả thật bị thương, tuy nhiên không nặng như vẻ bề ngoài.

Giang Hạo từng tu luyện qua bí tịch vô danh, có thể biết được đại khái tình trạng vết thương của đối phương thế nào.

'Xem ra sư huynh Mục Khởi muốn mượn vết thương để rời khỏi quặng mỏ. chẳng lẽ hoàn cảnh bên kia không tốt lắm?'

------
 
Back
Top Bottom