Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 170 : Vở Kịch Đoạt Xá


Nữ chủ nhân?

Ngươi không có nữ chủ nhân.

Trong lòng Giang Hạo cảm thấy đắng chát.

Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, hắn không có khả năng có ý nghĩ đối với phụ nữ.

Mặc dù sẽ vô thức nhớ tới thân ảnh màu đỏ kia, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là Thiên Tuyệt Cổ Độc vô hiệu đối với nàng.

Nhưng hắn cũng không bi quan, không chỉ là do chỗ tốt của Thiên Tuyệt Cổ Độc đối với hắn.

Cũng bởi vì cổ độc cũng không phải là không có thuốc nào chữa được.

Chỉ cần đủ mạnh là được.

Đối với những người khác mà nói, quá trình mạnh lên có lẽ quá mức xa xôi và gian nan.

Thế nhưng với hắn, chẳng qua là vấn đề thời gian.

Trọng điểm là, cần phải biết được mạnh thế nào, như thế mới có thể biết được là cần bao lâu.

"Chủ nhân, ta chỉ có một cái vòng cổ, có phải là hơi keo kiệt hay không?" Con thỏ nắm lấy vòng cổ, nói:

"Lúc nào mới mua thêm một hai kiện pháp bảo vậy?"

"Có cơ hội rồi nói sau." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.

Chờ có đủ linh thạch, có thể mua cho con thỏ một cái vòng cổ cấp bậc Kim Đan.

Như này chẳng khác nào có hai cái pháp bảo.

"Đến lúc đó ta có thể tự mình chọn không? Bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia ta rất biết chọn pháp bảo." Con thỏ khoe khoang nói.

"Không được." Giang Hạo đáp không chút do dự.

"Chủ nhân, ngài nên thừa nhận sự ưu tú của Thỏ gia ta." Con thỏ nói.

Giang Hạo cười ha ha.

Giây lát.

Giang Hạo đi tới trước cổng Linh Dược Viên.

"Há, đúng rồi, hôm nay phải đi tìm đệ tử ngoại môn kia." Con thỏ hưng phấn chạy ra phía ngoài.

Dường như đi đánh người, là một chuyện vô cùng thú vị đối với nó.

"Oắt con, Thỏ gia lại tới đây."

Tốc độ của con thỏ cực nhanh.

Giang Hạo nhìn bóng lưng đi xa của nó, phát hiện con thỏ lại sắp tấn thăng rồi.

"Sắp Trúc Cơ hậu kỳ rồi, tốc độ đổi mới vòng cổ có chút không đuổi kịp tốc độ tấn thăng của nó."

Lông mày Giang Hạo cau lại.

Phải biết, hắn đã bỏ ra gần một ngàn linh thạch để mua chiếc vòng cổ Trúc Cơ trung kỳ này.

Hậu kỳ cần một ngàn rưỡi.

"Xem ra mỗi lần khai quật tiềm lực cho con thỏ, thực lực của nó sẽ tăng nhanh như gió."

Theo như thường lệ, tốc độ tấn thăng của con thỏ không nhanh đến mức như vậy.

Thế nhưng không ngừng khai quật huyết mạch, thực lực sẽ tăng trưởng với tốc độ cao.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, cất bước đi vào Linh Dược Viên.

Lúc này, trong Linh Dược Viên chỉ có tốp năm tốp ba người đang làm công tác chuẩn bị.

Trời mới chỉ hơi sáng, người bình thường vừa mới dậy, còn chưa tới làm việc.

Không phải thời kỳ khai chiến, bọn hắn đương nhiên có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Một khi khai chiến giống như trước đó, như vậy thì muốn nghỉ ngơi cũng là một chuyện khó khăn.

Nếu như lời "Quỷ" nói là thật, sau đó Thiên Âm Tông chắc là sẽ nghênh đón một chút phiền toái.

Thiên Thánh Giáo và Thiên Âm Tông đều là Ma Môn, thực lực không kém nhiều.

Thiên Thánh Giáo qua đây chinh chiến, sẽ không có tỷ lệ thắng.

Người bình thường sẽ không làm như thế, nhưng Thiên Thánh Giáo lại khác .

Bọn hắn có tín ngưỡng, còn vô cùng cuồng nhiệt, cho nên có thể làm bất cứ chuyện gì.

Giang Hạo đứng trước linh điền, nhìn về phía khu vực mong đợi.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi giương lên.

Thành công.

Trong lúc nhất thời, hắn cao hứng đến mức muốn cười, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Không thể hiện ra chút vui buồn nào.

Phòng ngừa bị người nhìn rõ tâm lý.

Nhìn mảnh bọt khí màu lam nơi xa, nỗi lo lắng trong lòng hắn cũng cuối cùng buông xuống.

Một hơi thu hoạch mười mấy cái bọt khí màu lam, đây còn là lần đầu tiên.

Cảm giác này hẳn là vô cùng tốt.

Hiện tại chỉ cần đi qua là hắn đã có thể để mười mấy cái bọt khí hòa tan vào bên trong thân thể.

Quả nhiên, đây mới là con đường mạnh lên nhanh nhất.

Đáng tiếc không có nhiều linh thạch như vậy, cũng không có linh điền lớn như vậy.

Điều tiếc nuối nhất chính là, sau khi Nguyên Thần, Hắc Liên Hoa chắc không thể ra bọt khí màu lam nữa rồi.

Giang Hạo không suy nghĩ mấy thứ này nữa, bước nhanh hướng về phía đám bọt khí kia.

Khi hắn tới gần, lượng lớn bọt khí phun trào, hướng về phía hắn.

Cảm giác này đúng là chưa từng có.

Thông báo nhắc nhở liên tục xuất hiện.

【 Khí huyết +1 】

【 Tu vi +1 】

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

【 Khí Huyết Đan +1 】

Từng mảnh nhắc nhở nhỏ xuất hiện.

Bảng trị số cũng thay đổi theo.

【 Khí huyết: 80/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 82/100 (có thể tu luyện) 】



【 Khí huyết: 89/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 90/100 (có thể tu luyện) 】



【 Khí huyết: 96/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 98/100 (có thể tu luyện) 】

Cuối cùng trị số dừng lại tại chín mươi sáu và chín mươi tám.

Qua một tuần nữa, hắn có thể bắt đầu tấn thăng Nguyên Thần rồi.

Khi đó cách tiến vào Ma Quật còn một tháng.

Như này liền thong dong hơn rất nhiều, sau khi đi vào, cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng sẽ có một chút sức để phản kháng.

Sau khi bình phục tâm trạng, Giang Hạo bắt đầu tính toán số bọt khí đạt được.

"Khí huyết hẳn là tăng thêm mười bảy, tu vi hẳn là mười sáu, có một cái là đến từ các linh dược khác. Nói cách khác, 50 đóa Hắc Liên Hoa cho ra ba mươi ba bọt khí màu lam?"

Vì để xác định tính chuẩn xác của số liệu, hắn lại kiểm tra hạt giống Hắc Liên Hoa một chút.

Phát hiện mới chỉ mở ra bốn mươi tám.

Vậy chính là bốn mươi tám thu được ba mươi ba.

Mặc dù không phải trăm phần trăm, thế nhưng tỉ lệ rất cao.

Nhất là lần này lại hao tốn hơn một ngàn linh thạch.

Người Chúc Hỏa Đan Đình kiếm lời, hơn nửa tháng đã muốn lấy hoa trở về.

May mà bản thân mình không lỗ chút nào.

Sau hai ngày, Hắc Liên Hoa còn lại cũng nảy mầm.

Xuất hiện một cái bọt khí màu lam.

Lại qua bốn ngày.

Giang Hạo đi vào sân nhỏ, thu hai cái bọt khí bên trên Thiên Hương Đạo Hoa.

Đến bây giờ, tu vi và khí huyết đều đã đến một trăm.

【 Khí huyết: 100/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 100/100 (có thể tu luyện) 】

Có khả năng tấn thăng.

Nhưng hắn dự định đợi buổi tối, trận pháp cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Hôm nay cứ tiếp tục quản lý linh dược là được.

Nhưng vừa mới đi vào Linh Dược Viên, hắn đã thấy Liễu Tinh Thần đợi tại cửa ra vào rồi.

Lúc này, khí tức trên người Liễu Tinh Thần lại xuất hiện thay đổi, khói đen đã biến mất hơn phân nửa.

Giống như Vu Thuật đã ngừng lại.

Nhưng quan sát khí sắc của Liễu Tinh Thần, chắc là không có bất cứ vấn đề gì.

Sắc mặt hắn hồng nhuận phơn phớt, hai mắt có thần.

Khí tức khổng lồ vượt xa mấy tháng trước.

Giang Hạo có chút im lặng, tại sao mới không gặp mấy ngày, Liễu Tinh Thần lại càng trở nên mạnh mẽ rồi?

Hắn tò mò, cho nên lại mở giám định ra.

【 Liễu Tinh Thần: Đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, trời sinh Long Sát Chi Khí. Nhàn tới nhàm chán cho nên chế tạo cơ hội đoạt xá giúp Đại Vu, đáng tiếc vào thời khắc cuối cùng Đại Vu phát hiện ra tàn hồn của Chân Long, lo lắng nên đã chọn cách hành động cẩn thận.

Một lần cẩn thận này chính là một tháng, vì để khôi phục lòng tin của Đại Vu, hắn đã nuốt vào phần lớn thần hồn của Đại Vu, cố ý bức Đại Vu đến chỗ tàn hồn Chân Long, sau đó giả vờ không tìm được, chờ đợi Đại Vu và Chân Long hợp tác, sau đó khởi xướng đoạt xá đối với hắn. Nằm vùng ở Chấp Pháp Phong của Thiên Âm Tông, giao hảo với ngươi là vì tới gần Thiên Hương Đạo Hoa, thuận tiện xem chút kịch vui, có hứng thú rất lớn đối với ngươi. 】

Giang Hạo: "…"

Đầu tiên là Chân Long, giờ lại là Đại Vu.

Không biết hai người kia đang có cảm tưởng gì.

Thế mà lại bị Liễu Tinh Thần tra tấn như vậy.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo đều có chút tò mò, không biết lần sau giám định Liễu Tinh Thần, nội dung cốt truyện sẽ phát triển thành cái dạng gì.

Đại Vu và Chân Long còn có cơ hội lật bàn không?

Nhưng ngoài ra, hắn cũng hết sức để ý đến một câu cuối cùng.

Lần giám định trước đó là hứng thú rất lớn, lần này cũng thế.

Rõ ràng trong khoảng thời gian này hắn đã an tĩnh hơn rất nhiều, tông môn cũng không xảy ra chuyện gì.

Tại sao hứng thú của Liễu Tinh Thần vẫn cao không giảm?

Bị loại người này để mắt tới, thật ra cũng rất phiền toái.

Nhưng cho đến hiện tại, đối phương vẫn thuộc về loại vô hại.

Thậm chí có thể tìm hắn giúp đỡ.

Cũng không cần lo lắng sẽ hại đến đối phương.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 171 : Thần Uy


"Sư đệ, chào buổi sáng."

Liễu Tinh Thần nở nụ cười.

"Sư huynh tới lấy linh dược sao?" Giang Hạo hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dưới tình huống bình thường, Liễu Tinh Thần thường sẽ đến chỗ ở của hắn mới đúng.

Lần này lại trực tiếp chờ ở cổng Linh Dược Viên, cực kỳ hiếm thấy.

"Đúng là như thế."

Liễu Tinh Thần đưa đơn đặt hàng cho Giang Hạo.

Phía trên là linh dược hắn muốn.

"Nhiều như vậy sao?" Giang Hạo nhìn đơn đặt hàng, có chút khó tin.

Đây là đang thu thập linh dược với số lượng lớn.

Rất nhiều linh dược chữa thương, cùng với linh dược tăng mạnh lực lượng.

Không phải vì tu luyện, cũng không phải là vì đột phá, giống như đang chuẩn bị chiến đấu.

Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới Thiên Thánh Giáo.

"Là muốn động thủ cùng với tông môn khác sao?" Giang Hạo hỏi dò.

Hai người đi về phía Linh Dược Viên, Giang Hạo lập tức để người đi chuẩn bị linh dược.

Không thể chậm trễ loại chuyện này được.

"Có nguyên nhân là Ma Quật, cũng có nguyên nhân là xung quanh tông môn xuất hiện một chút thế lực khác, không loại trừ khả năng có người muốn nhằm vào chúng ta. Cho nên cần phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Lúc trước tiến đánh Thiên Thanh Sơn, tông môn cũng tiêu hao rất nhiều, những năm này còn đang khôi phục.

Cho nên, hiện tại không thể xuất hiện quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu phát hiện khác thường thì phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ." Liễu Tinh Thần giải thích.

Giang Hạo gật đầu, người của Chấp Pháp Phong thật sự là cẩn thận.

Nhưng như này cũng tốt, cho dù người Thiên Thánh Giáo có đánh tới, cũng chính là tự chịu diệt vong.

"Nghe nói sư đệ sắp vào Ma Quật?" Liễu Tinh Thần hỏi.

"Tháng sau sẽ đi vào." Giang Hạo nói rõ.

"Ta nghe một số sư huynh nói qua tình huống của Ma Quật, nghe nói biến hóa vô cùng lớn. Đệ tử đi vào rất nhiều, thường sẽ thay đổi trong vòng nửa năm.

Thập đại đệ tử thủ tịch chắc cũng có người đi vào, Bách Cốt Lâm và Thiên Hoan Các cũng có không ít người ở bên trong.

Bởi vì sau khi tiến vào đều vô cùng tự do, không phải chuyện lớn thì Chấp Pháp Phong cũng không đến mức đi vào điều tra.

Sư đệ ngoài phải cẩn thận một chút ra, còn phải vô cùng khắc chế một chuyện."

Liễu Tinh Thần nhìn Giang Hạo còn đang nghi ngờ, nói nghiêm túc:

"Dùng thể chất của sư đệ thì dường như rất dễ lập đại công, cho nên tuyệt đối đừng lập đại công.

Không có nguyên nhân đặc thù thì Chấp Pháp Phong cũng không muốn gỡ tên ngươi ra khỏi danh sách theo dõi."

"Tại sao?" Giang Hạo hỏi.

Trước kia là Liễu Tinh Thần giúp đỡ, hắn mới không bị gỡ xuống.

Cộng với hắn cũng không kháng cáo, cho nên Chấp Pháp Phong không để ý chút nào.

Hiện tại theo lời nói của Liễu Tinh Thần, Chấp Pháp Phong dường như cũng không có ý định để cho hắn xuống khỏi danh sách.

"Sư đệ có tiền, lại dễ tiếp nhận nhiệm vụ khó hoàn thành. Chấp Pháp Phong cũng muốn kiếm tiền từ chỗ của sư đệ." Liễu Tinh Thần nói thẳng.

Lý do này khiến cho Giang Hạo không thể lập tức phản ứng lại.

Ma Môn quả nhiên không bình thường.

Người người đều muốn kiếm tiền từ chỗ của hắn.

Liễu Tinh Thần mang theo linh dược rời khỏi Đoạn Tình Nhai.

Giang Hạo thì tiếp tục làm việc của mình.

Sau đó, nếu như Thiên Thánh Giáo đánh tới, Linh Dược Viên hẳn là sẽ rất bận rộn.

Phải nhắc nhở Trình Sầu một chút, đến lúc đó phải quản lý mọi người làm việc cho thật tốt.

Đừng để xảy ra sai lầm.

Nhưng Trình Sầu vẫn chưa về.

"Đã hơn một tháng, thế mà còn chưa trở lại."

Trình Sầu mang Tiểu Li trở về, đã qua hơn một tháng, không ngờ vẫn chưa về.

Tiêu tốn nhiều thời gian hơn so với lần trước.

"Không biết lần này bọn hắn đã gặp phải chuyện gì."

Ban đêm.

Giang Hạo bày trận pháp tại chỗ tu luyện, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn mới tiến vào trận pháp và bắt đầu tấn thăng.

Bởi vì ra ngoài một chuyến, thực lực của hắn tinh tiến hơn rất nhiều, lần này chắc là có thể còn lại một chút khí huyết và tu vi, thuận tiện dùng để củng cố cảnh giới.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Giang Hạo rút khí huyết và tu vi ra.

Con số một trăm ban đầu bắt đầu không ngừng giảm dần.

Giang Hạo cũng cảm nhận được khí huyết và linh khí mạnh mẽ.

Hắn vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh, tử khí trải rộng toàn thân.

Tất cả lực lượng đều bị tử khí dẫn dắt, tẩm bổ thần hồn.

Dưới sự tẩm bổ của lực lượng cường đại, Giang Hạo bắt đầu ngưng tụ Nguyên Thần.

Dùng Kim Đan làm hạch tâm, Nguyên Thần đang thành hình từng chút một.

Muốn tấn thăng Nguyên Thần, phải ngưng tụ thần hồn và tinh thần thành hình, như thế mới có thể nắm giữ lực lượng càng mạnh hơn, tiếp xúc với đồ vật cấp độ càng sâu hơn.

Không ngưng tụ Nguyên Thần, lực lượng cường đại quá mức có thể trực tiếp nghiền nát ý thức con người.

Trong quá trình ngưng tụ Nguyên Thần, tất cả vốn đang rất thuận lợi, nhưng giữa đường Giang Hạo đột nhiên cảm thấy trong thân thể xuất hiện một cỗ lực lượng khác. Lực lượng này bắt đầu lao về phía Nguyên Thần của hắn một cách dũng mãnh.

Mang theo một loại cảm giác mát lạnh và ôn hòa.

Cũng không quấy rầy chuyện Giang Hạo tấn thăng.

Điều này cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, nếu như lúc này bị quấy rầy, hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng mà, cảm giác này có chút quen thuộc.

Một lát sau, hắn đã nghĩ ra.

"Tuyết Thần Đan? Thì ra ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa Tuyết Thần Đan?"

"Thế nhưng nó chạy ra vào lúc này để làm gì?"

Việc đã đến nước này, Giang Hạo chỉ có thể nhìn, cũng không dám phân tâm nữa.

Sau đó, hắn phát hiện dược lực của Tuyết Thần Đan vẫn luôn mạnh mẽ lao về phía mi tâm Nguyên Thần, dường như muốn mở ra thứ gì đó ở nơi đó.

Lực lượng đang không ngừng vận chuyển.

Lúc rạng sáng, Giang Hạo nhìn thấy khí huyết và tu vi dừng lại tại con số hai mươi ba và hai mươi mốt.

Lúc này Nguyên Thần cũng đã ngưng tụ xong.

Mà mi tâm Nguyên Thần cũng xuất hiện khác thường tại một khắc cuối cùng.

Giang Hạo không vội vã xem xét, mà là cố gắng lắng Nguyên Thần lại, ma hợp lực lượng mới.

Sáng sớm.

Giang Hạo từ từ mở mắt.

Hắn đã hoàn thành tấn thăng, cũng hiểu rõ đối với tình huống thân thể.

Nhưng hắn vẫn nhìn qua bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi ba 】

【 Tu vi: Nguyên Thần sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】

【 Khí huyết: 23/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 21/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】

【 Hoàng kim truyền thuyết: 1/2 (không thể thu được) 】

Không nhắc đến chuyện tu vi thay đổi.

Thứ Giang Hạo để ý là thần thông.

Có thêm một cái Thần Uy.

Lúc vừa mới tấn thăng, hắn dường như mở thêm một con mắt chỗ mi tâm Nguyên Thần, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng Giang Hạo chính là có loại cảm giác này.

Mà loại mắt vô hình này chính là Thần Uy.

Thần thông mới.

"Chắc là do Tuyết Thần Đan, vốn cho rằng chỉ có thể khôi phục thần thông, không nghĩ tới thật sự có thể mở ra một thần thông mới."

Hắn có không ít thần thông, nhưng đây là cái đầu tiên do chính mình mở ra.

Khó trách không thể luyện chế đan dược này, bản thân mình có bốn cái thần thông rồi mà còn có thể mở ra một cái mới.

Vậy khả năng mở ra của những người khác chắc phải là trăm phần trăm.

Cho dù có đan phương của loại đan dược này thì cũng không nhất định có tài liệu luyện chế.

Giang Hạo sờ lên mi tâm, mặc dù bên trong Nguyên Thần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần thông.

Tác dụng của Thần Uy rất rõ ràng, đó chính là một loại uy áp vô hình.

Đột nhiên sử dụng trong lúc đối chiến, chắc có thể đưa đến hiệu quả bất ngờ.

Thời điểm mấu chốt có thể quyết định sinh tử.

Đồng thời cũng có thể phòng bị công kích tinh thần của người khác.

Mị thuật và một số thuật pháp tinh thần bình thường không thể ảnh hưởng đến hắn, thế nhưng công kích tinh thần có tính thực chất thì lại khác.

Bây giờ có Thần Uy, hắn liền an toàn hơn rất nhiều.

Cảm nhận lực lượng trên cơ thể, hắn lại so sánh với Tả Lam.

Hiện tại muốn giết Tả Lam hẳn là chỉ cần một đao Ma Âm Trảm là đủ rồi.

Thế nhưng lúc đối mặt với Nguyên Thần chân chính thì vẫn nên cẩn thận một chút, không thể bành trướng, không thể tự tin mù quáng.

Thực lực làm mê mắt người, hắn cần phải cảnh giác cao độ.

Hắn đứng lên kiểm tra trận pháp, phát hiện trận pháp lu mờ ảm đạm, suýt nữa đã báo hỏng.

Xem ra lúc tấn thăng đã gây ra trùng kích không nhỏ đối với xung quanh.

Hắn thu dọn trận pháp rồi đi tới sân nhỏ, dự định thu một chút bọt khí, rồi bảo con thỏ đến Linh Dược Viên một mình.

Nhưng vừa mới ra ngoài, đã thấy Hồng Vũ Diệp ngồi xổm ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.

Mà con thỏ thì bị dây thừng quấn lấy, treo ở trên tường.

Nó đang tung bay theo gió.

Nhìn qua thì có vẻ như sắp không sống được.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 172 : Ánh Mắt Nữ Ma Đầu Sáng Như Đuốc


Nhìn con thỏ sưng mặt sưng mũi.

Giang Hạo cảm thấy, treo nó còn không bằng ném nó trên mặt đất.

Từ trong xương cốt của con thỏ đã cảm thấy thân thiết đối với bị treo, còn cảm thấy có thể mạnh lên.

"Tiền bối."

Giang Hạo chắp tay cung kính nói.

Lần này hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Lá trà, Thạch Bản đều không có vấn đề gì.

"Ngươi tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đụng vào lá của Thiên Hương Đạo Hoa, thuận miệng hỏi.

"Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo trả lời.

"Trúc Cơ trung kỳ?" Hồng Vũ Diệp đứng lên, nhìn về phía nam tử trước mặt, nói với vẻ chế giễu:

"Ta cảm thấy là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiếng nói vừa dứt, khí tức cuồn cuộn liền phun trào, như có thể hóa tất cả xung quanh thành bột phấn bất cứ lúc nào.

Cảm nhận được lực lượng đáng sợ, Giang Hạo có loại cảm giác như toàn thân sắp tan ra thành từng mảnh, liền vội vàng cúi đầu nói:

"Tiền bối đúng là mắt sáng như đuốc, vãn bối quả thực là Trúc Cơ hậu kỳ."

Sau đó, hắn dừng tu vi của mình lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.

Thấy Giang Hạo nói chuyện nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì nữa, mà hỏi về chuyện Thạch Bản:

"Biết được tin tức gì từ bên trong Thạch Bản rồi?"

"Trước mắt chỉ biết là bên trong có ba người thường xuyên nói chuyện phiếm, lần lượt là Quỷ, Liễu, Tinh. Vãn bối là Tỉnh."

Hồng Vũ Diệp đứng tại chỗ im lặng một hồi, sau đó nói:

"Hết rồi sao?"

"Hết rồi." Giang Hạo cảm thấy bồn chồn trong lòng.

Thái độ của mình có vẻ hơi tiêu cực một chút, thế nhưng nằm vùng là chuyện cần có sự kiên nhẫn.

Dục tốc bất đạt.

Liễu Tinh Thần, Mính Y sư tỷ, đều là như thế.

Học tập theo bọn hắn ít nhất có thể bảo đảm bản thân mình không dễ dàng bị phát hiện chân tướng.

Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, bây giờ mình đã là Nguyên Thần sơ kỳ, giám định Hồng Vũ Diệp chắc sẽ có thêm được một chút tin tức.

Chẳng qua sẽ dễ bị đối phương phát hiện ra.

Chỉ có thể chờ đợi Hồng Vũ Diệp nhắc đến thần thông rồi mình lại giám định sau.

Hắn cũng không tin rằng mình đã có khả năng khống chế đến mức độ không bị đối phương phát hiện.

"Ngươi đã nói với bọn họ mấy câu?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

Giang Hạo nghe xong, nói khẽ:

"Nhiều câu."

"Nhiều có được ba câu không?" Hồng Vũ Diệp lạnh nhạt hỏi.

"Có." Giang Hạo gật đầu.

Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói:

"Tìm ra được ngọn nguồn của Thạch Bản thì ta sẽ không để ngươi giúp đỡ không công. Nhưng chờ đến lúc ta không còn kiên nhẫn thì ngươi cũng không cần tìm nữa. Đến lúc đó, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Tiếng nói vừa dứt, một tia nắng rơi xuống sân, Hồng Vũ Diệp biến mất ngay dưới ánh mặt trời.

Chẳng biết đi đâu.

Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Miễn cưỡng tránh thoát một kiếp, nhưng muốn tìm được ngọn nguồn từ bên trong Thạch Bản là chuyện khó như lên trời.

Chỉ có thể làm từ từ, trước cứ để cho sự tồn tại của mình lộ ra vẻ cổ xưa, như này sẽ khiến cho bọn hắn tăng thêm cảm giác thần bí, mà không phải hoài nghi hắn có phải nằm vùng hay không.

Nếu như những ngày này có người mới tiến vào thì không thể tốt hơn.

Khi đó, hắn cũng không phải là người mới nữa, mà chính là lão tiền bối đã trà trộn vào từ rất lâu.

Còn về kỳ hạn kiên nhẫn của Hồng Vũ Diệp, chuyện này không có cách nào suy nghĩ được.

Nhưng Thần Thụ và Thiên Hương Đạo Hoa vẫn còn, hẳn là còn cần hắn gieo trồng.

Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng không được tự do lớn như vậy.

Trong lúc Giang Hạo đang suy nghĩ, con thỏ bông kêu rên. Giang Hạo cởi dây thừng trên cổ nó xuống, để nó nằm rạp trên mặt đất mà kêu rên.

"Chủ nhân, gần đây có phải ngài chọc tới người khác rồi hay không? Bạn bè trên đường thường xuyên nhắc nhở ta phải cẩn thận." Con thỏ vừa kêu rên vừa hỏi.

"Ừm." Giang Hạo gật đầu.

Ta chọc phải một nữ ma đầu.

"Chủ nhân, ngài phải cố gắng nha, ngài càng cố gắng thì bạn bè của Thỏ gia ta sẽ càng nhiều." Con thỏ nói.

Giang Hạo cười ha ha.

Hắn cố gắng thì bạn bè của con thỏ cũng không nhiều hơn là bao, bởi vì trận pháp sẽ không cho hắn mặt mũi.

Mà bạn bè trận pháp trên đường của con thỏ lại cho con thỏ mặt mũi.

Sau khi bảo con thỏ đến Linh Dược Viên một mình, Giang Hạo bắt đầu tự hỏi chuyện cần làm tiếp theo.

"Sau khi củng cố tu vi cần phải đổi mới thần thông Tàng Linh Trọng Hiện, còn có hai đạo công kích của bao tay nữa."

"Sau đó là bắt đầu học tập thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh."

Giữa trưa.

Giang Hạo dùng hai mươi điểm tu vi còn lại để củng cố cảnh giới.

Thuận tiện đổi mới hai đạo công kích cùng với thần thông Tàng Linh.

Làm xong chuyện này, hắn lại bỏ ra gần phân nửa buổi chiều để khôi phục lực lượng.

Sau đó, hắn đi tới Linh Dược Viên thu thập bọt khí.

"Còn mấy ngày nữa mới có thể thu hoạch bọt khí từ chỗ Thiên Hương Đạo Hoa."

Điểm này rất quan trọng, có liên quan đến thời gian tấn thăng của hắn.

Sau khi trở về từ Linh Dược Viên, Giang Hạo dự định sẽ lĩnh hội và học tập thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh.

Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết thuật pháp mà hắn học gọi là cái gì.

Dù cho mở ra thần thông, đều khó mà lĩnh hội được.

Độ khó của việc học tập này cao không hợp thói thường.

Chủ yếu là hình thức tồn tại có chút không giống bình thường, nếu không cũng sẽ không khó như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy nội dung, dù khó đến đâu cũng có thể biết được tên của nó.

Cuộc sống cứ trôi qua như thế.

Ba ngày sau, không ngoài dự liệu, Thiên Hương Đạo Hoa không còn bọt khí nữa.

Ngày thứ tư, vẫn không có.

Ngày thứ năm, có ra hai cái bọt khí.

【 Tu vi +1 】

【 Khí huyết +1 】

Thấy cảnh này, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, chỉ tăng thêm hai ngày, một năm kém nhất cũng có hơn bảy mươi, nhiều nhất là một năm rưỡi sẽ có thể tấn thăng.

Chẳng qua, tu vi hiện tại ít đến thảm thương.

【 Khí huyết: 5/100 (không thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 4/100 (không thể tu luyện) 】

Hai ngày sau.

Giang Hạo để người Chúc Hỏa Đan Đình đến nghiệm thu linh dược Hắc Liên Hoa.

Người tới nghiệm thu chính là một vị sư huynh Kim Đan viên mãn.

Hắn không khỏi kinh ngạc.

"Trước thời hạn nhiều như vậy? Sư đệ làm sao mà làm được thế?"

Liên Đạo Chí nhìn Giang Hạo.

"May mắn." Giang Hạo đáp.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết mình đã bỏ ra hơn một ngàn linh thạch, mới sớm hơn một chút.

Còn về chuyện bọn hắn có đoán được hay không thì chuyện này không quan trọng.

"Người có thực lực đều thích nói may mắn." Liên Đạo Chí lại cười nói:

"Tại hạ Liên Đạo Chí, sư đệ là?"

"Giang Hạo." Giang Hạo khách khí đáp lại.

"Giang sư đệ, chỗ này của ta còn có mấy chục hạt giống Hắc Liên Hoa, không biết Linh Dược Viên các ngươi có nhận hay không?" Liên Đạo Chí hỏi.

"Không được." Giang Hạo lắc đầu nói xin lỗi:

"Hai tháng trồng không được, nhóm hạt giống này đúng là gặp may, hi vọng sư huynh có thể hiểu được."

Hắn tạm thời không có hứng thú, một là không có linh thạch, hai là sắp phải đi vào Ma Quật rồi.

Những người khác tiếp nhận đó chính là tìm phiền toái cho mình.

"Như vậy sao?" Liên Đạo Chí như có điều suy nghĩ, sau đó nói:

"Vậy sau này sư đệ có hứng thú tiếp nhận loại hóa đơn này không?"

"Có là có, thế nhưng còn cần nhìn tình huống cụ thể." Giang Hạo gật đầu đồng ý.

Nếu như gieo trồng khó khăn thì luôn cần Linh Dược Viên xác định trước, không thể tùy tiện tiếp nhận đơn đặt hàng được, nếu xảy ra vấn đề thì bọn hắn sẽ phải gánh trách nhiệm.

Ai cũng không dám gánh vác.

Đương nhiên, có thể giao hảo với kiểu người này.

Hạt giống đưa tới lần sau có thể sẽ càng tốt hơn so với Hắc Liên Hoa.

Như thế, cho dù phải bỏ vào một hai ngàn, Giang Hạo cũng muốn gieo trồng ra.

Có thể sẽ thu được một mảnh bọt khí màu lam.

"Được, đến lúc đó ta sẽ để cho một số sư đệ sư muội đưa đơn đặt hàng tới." Liên Đạo Chí cũng vô cùng cao hứng, lỡ như vị sư đệ này có thiên phú trồng linh dược thì sao?

Cuối cùng hắn lại nói:

"Chúng ta cũng sẽ không khất nợ linh thạch, sư đệ có thể yên tâm về chuyện này."

Từ sau khi hơn năm mươi vị Luyện Đan Sư của Đan Đình bị cướp, chuyện thiếu tiền gần như luôn treo ở nhất mạch Đan Đình.

Rất nhiều người đều sẽ hỏi một câu là bao giờ thì thanh toán linh thạch.

Bọn hắn thậm chí còn chủ động mở miệng để đảm bảo uy tín.

Linh Dược Viên có tiếp nhận một số linh dược đơn giản hay không thì bọn hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng đắt hơn lại khác, bọn hắn cũng lo lắng Linh Dược Viên sẽ không nhận.

Bởi vì đều là cần gấp, hơn nữa còn nhất định phải đủ số lượng.

Cho nên có một số Luyện Đan Sư cũng rất chán ghét những người thiếu tiền kia, lúc thuận tay còn cướp linh dược của những người kia.

Tóm lại trong Đan Đình, có người muốn giao dịch ổn định, lại có vài người muốn dùng thân phận ép người khác.

Đây là chuyện không có cách nào khác, Luyện Đan Sư Kim Đan không thiếu linh thạch, cho nên đều muốn giao dịch ổn định.

Luyện Đan Sư Trúc Cơ lại quá thiếu linh thạch, cho nên đều muốn giảm bớt chi phí.

Tất cả mọi người chính là như thế.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 173 : Chưởng Trung Càn Khôn


Sau đó, Giang Hạo tiễn Liên Đạo Chí, người của Chúc Hỏa Đan Đình hẳn là có rất nhiều hạt giống linh dược.

Giao hảo cùng đối phương, có thể tiếp xúc với nhiều hạt giống linh dược hơn.

Đây là chuyện chủ yếu.

Một mặt, quá bất cận nhân tình sẽ dễ dàng đắc tội với người, làm việc gì đều nên chừa lại đường lui.

Sau đó, chuyện gì đến rồi lại nói sau.

Giữa trưa.

Trình Sầu mang theo Tiểu Li quay về Linh Dược Viên.

Tiểu Li mặc dù có chút chật vật, nhưng không bị thương chút nào.

Hình thành nên sự đối lập tương đối rõ ràng với Trình Sầu có không ít vết thương trên người.

Giang Hạo cho Trình Sầu một viên Khí Huyết Đan, bảo hắn tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Tiểu Li thì lấy một túi điểm tâm ra từ trên người:

"Giang sư huynh, đây là A Bà làm, nói là cho ngươi ăn."

Thấy sư huynh nhận điểm tâm, nàng thu hồi ánh mắt không nỡ, nhìn xung quanh một chút rồi nói:

"Con thỏ đâu? Cũng có phần của nó."

"Có lẽ đi tìm Sở Xuyên rồi, ngươi đi xem một chút đi." Giang Hạo thuận miệng đuổi Tiểu Li đi.

Con về chuyện bọn hắn đã gặp cái gì, hắn dự định hỏi Trình Sầu.

Rất nhiều thứ có thể nói là không đáng kể ở trong mắt của Tiểu Li.

Nhưng trước khi đi nàng còn đi xem Trình Sầu một hồi.

"Hắn không có việc gì, không cần lo lắng." Giang Hạo an ủi.

Nghe vậy Tiểu Li liền không lo lắng nữa, vèo một tiếng rồi biến mất nơi cuối đường.

Tốc độ này còn nhanh hơn cả Luyện Khí tầng năm tầng sáu bình thường.

Đối với một con rồng mà nói thì chuyện này chẳng là gì cả.

Giang Hạo ngồi xuống bên cạnh, nhìn bánh ngọt màu đỏ, nghĩ thầm chắc là đậu đỏ.

Quan sát một hồi, hắn mở giám định.

【 Bánh ngọt đậu đỏ: Là bánh ngọt Miêu Hương tự tay làm cho ngươi, Tiểu Li mang theo nó đánh nhau cùng độc hổ nên có lây dính khí độc, phối hợp với nước trà sẽ dễ ăn hơn. 】

"Có độc."

Giang Hạo cười cười, bỏ bánh ngọt vào trong miệng.

Hắn nhai cẩn thận hai cái, cảm thấy vị kém hơn so với trước đó một chút.

Nếu như không phải là trù nghệ không ổn định, thì chính là thân thể của lão nhân gia đã rất kém.

Chờ hắn ăn bánh ngọt xong, Trình Sầu cũng tĩnh toạ xong.

Giang Hạo cũng không để chút độc kia vào mắt.

Loại tâm tính này cũng phải đề phòng, phòng ngừa sau này sẽ bành trướng.

"Vết thương thế nào rồi?"

Hắn đi đến bên cạnh Trình Sầu, chậm rãi mở miệng.

"Tốt hơn nhiều rồi." Trình Sầu liền vội vàng đứng lên.

"Nói một chút về chuyến đi này đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Lần này bọn hắn ra ngoài gần hai tháng, hắn muốn biết là gặp phải phiền toái hay là Tiểu Li không muốn trở về.

Sau khi biết chuyện này, cũng tiện sắp xếp cho những chuyện phía sau hơn.

Phòng ngừa xảy ra vấn đề.

"Lần này lúc chúng ta đi, không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn." Trình Sầu thở ra một hơi rồi nói:

"Sau khi Tiểu Li sư muội trở về, nhị lão đều cao hứng, lấy hết đồ tích trữ mấy tháng ra cho sư muội ăn. Giống như đã chuẩn bị mấy tháng, chỉ chờ Tiểu Li sư muội trở về.

Tiểu Li cũng vô cùng cao hứng, thế nhưng khác với lúc ở tông môn, nàng không dám ăn lung tung, sợ hai vị lão nhân gia sẽ không có ăn.

Sau đó, nàng còn giúp A Bà xâu kim may quần áo. Nàng cũng đưa bộ quần áo rách của mình cho A Bà của nàng may. Rảnh rỗi, nàng liền đi chẻ củi, múc nước, giành công việc của A Công nàng. Thỉnh thoảng nàng sẽ nói, Tiểu Li đã lớn rồi, hiện tại có thể làm việc giúp một tay.

Nàng còn vạch chiều cao của mình lên vách tường, nói rằng chính mình đã cao lớn hơn rất nhiều. Chọc cho nhị lão cười không ngớt.

Ta có nghe ngóng xung quanh, nghe nói hai người bọn hắn thường xuyên tích lũy lương thực, sau đó thường xuyên ngồi ở cửa chính, dường như đang chờ người trong nhà trở về."

Nghe vậy Giang Hạo im lặng một hồi, trầm giọng nói:

"Tiểu Li sư muội trở về có mang theo đồ cho bọn hắn không?"

"Có, mang không ít đồ ăn ngon, thế nhưng phần lớn nhị lão đều không ăn được, nhưng bọn hắn cũng rất vui vẻ." Trình Sầu giải thích một câu, rồi tiếp tục mở miệng:

"Qua năm mới, A Công của Tiểu Li bị bệnh, cho nên chúng ta mới ở lại rất lâu, chờ sau khi bệnh của lão nhân khỏi một thời gian, mới lên đường trở lại tông môn.

Trong lúc đó, ta đã làm theo lời của sư huynh, hỗ trợ đặt mua một ít đồ, một chút thuốc cùng với lương thực củi đốt, còn giúp đỡ nuôi mấy con gà con vịt. Mặc dù bọn hắn không chắc là có thể ăn, thế nhưng cũng không đến mức quá cô độc.

Trên đường trở về, chúng ta gặp phải công kích, mặc dù Tiểu Li sư muội có thể đánh được, nhưng bởi vì số lượng không ít, cho nên khi trở về mới có hơi chật vật."

Giang Hạo gật đầu, nhìn kỹ Trình Sầu một chút rồi mới tiếp tục nói:

"Cũng tốt, coi như là một lần lịch luyện đối với người, tu vi sẽ được củng cố rất nhiều, năm nay hoặc là sang năm có thể thử tấn thăng. Ta sẽ cho ngươi đan dược."

Nghe vậy, Trình Sầu mừng rỡ: "Đa tạ sư huynh."

Sau khi do dự một chút, hắn lại nói:

"Thân thể của hai vị lão nhân nhà Tiểu Li sư muội càng ngày càng tệ, có lẽ không thể bồi được sư muội mấy năm nữa."

"Ừm." Giang Hạo nói khẽ:

"Giữa năm lại để cho nàng trở về hai tháng."

Một năm tấn thăng hai lần, thì trở về hai lần.

Tổng cộng bốn tháng, đã rất nhiều rồi.

Đủ cho nàng bồi tiếp nhị lão.

Còn về thời khắc cuối cùng… Thân là một con rồng bị gia đình bình thường nhặt về, nàng nhất định phải đối mặt với loại chuyện này, không thể tránh né.

"Nửa tháng nữa, ta phải đi vào Ma Quật, sau đó ngươi nhớ quan sát mọi người, có lẽ sẽ có lúc bận rộn." Giang Hạo nhắc nhở:

"Nhớ kỹ, không được để cho người xa lạ tiến vào giúp đỡ."

Thiên Thánh Giáo có khôi lỗi, rất dễ dàng mang đến nguy hiểm.

Hắn lại không ở đó, một khi xảy ra chuyện, những người này sẽ rất khó phát hiện.

Trình Sầu không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đồng ý.

Nhưng có con thỏ ở đó, hắn cũng an tâm hơn một chút.

Dù sao con thỏ rất lợi hại, phát hiện vấn đề rất nhanh.

Sau đó, Giang Hạo ngoại trừ chế phù thì chính là lĩnh hội thuật pháp bên trong Hồng Mông Tâm Kinh.

Tốn thời gian bảy ngày, hắn cuối cùng cũng thấy được toàn cảnh thuật pháp.

Tên là, Chưởng Trung Càn Khôn.

Đây là thuật pháp thứ nhất, Giang Hạo vốn cho rằng nó là loại hình công kích.

Nhưng nhìn kỹ lại, cảm giác giống với loại hình phong ấn hơn.

Chưởng Trung Càn Khôn, dùng tử khí bao bọc vạn vật, thu nạp trong lòng bàn tay.

Giống thuật không gian, lại giống như thuật phong ấn.

Bởi vì vẫn còn chưa học được, Giang Hạo cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào.

Thế nhưng có quan hệ với không gian, đây thật sự là thứ mà một Nguyên Thần có khả năng học được sao?

Cái thứ nhất đã khó học như vậy rồi, độ khó của thuật pháp phía sau chắc không cần nghĩ cũng biết.

Nếu như học được, xưng là thần thông đều không quá phận.

"Còn dư lại bảy ngày, không biết có thể nắm giữ được bao nhiêu."

Sau đó, Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu dùng toàn lực lĩnh hội.

Vào ngày xuất phát đi Ma Quật.

Giang Hạo tỉnh lại từ trong tham ngộ.

Hắn đứng dậy đi vào sân nhỏ, vệt trắng đã xuất hiện tại chân trời, nhưng mà mặt trời vẫn còn chưa ra.

Con thỏ cũng đang chảy nước miếng ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.

Nó càng đến gần thì cách cái chết cũng sẽ càng gần.

Giang Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đồ uống trà trên bàn.

Hắn vươn tay vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh, tử khí bao trùm.

Tay chợt hơi dùng sức bắt một cái.

Chưởng Trung Càn Khôn.

Tử khí phun trào, bao trùm toàn bộ bộ ấm trà, ngay sau đó quay về trong tay của Giang Hạo.

Lúc này, trên mặt bàn đã không còn bóng dáng của bộ ấm nữa.

"Dùng rất tốt."

Hắn nhìn tử khí ngưng tụ thành viên cầu trong lòng bàn tay, bên trong chính là bộ ấm trà vừa mới biến mất khỏi mặt bàn.

"Đáng tiếc cũng không phải là thu nạp vào trong lòng bàn tay, chẳng qua là phong ấn thu nhỏ lại."

Hắn nhẹ nhàng phất tay, bộ ấm lại quay về trên mặt bàn.

Hắn lại nhìn về phía con thỏ.

Lại điều động tử khí một lần nữa.

Chưởng Trung Càn Khôn.

Con thỏ lập tức bị tử khí bao trùm, cuối cùng đi đến trong lòng bàn tay của hắn.

Lúc này con thỏ vẫn còn đang chảy nước miếng.

"Thực lực không đủ, sẽ không thể phá bỏ thuật pháp Càn Khôn của ta."

"Đáng tiếc vừa mới học được, phạm vi không lớn, cũng không chịu nổi đồ vật quá mạnh."

Lúc này, thông tin bay tới từ bên ngoài, hắn ném con thỏ trên mặt để nó khôi phục nguyên dạng, rồi bắt đầu tra xét phù lục.

Là lệnh tụ hợp.

Cuối cùng phải vào Ma Quật rồi.

Hiện tại hắn là Nguyên Thần sơ kỳ, có thêm Thần Uy làm át chủ bài, Chưởng Trung Càn Khôn cũng có thể làm một số việc.

Lần này đi vào, vừa vặn có thể cọ xát tu vi.

Nguy hiểm nhất định sẽ có, thế nhưng chắc là có rất ít người vượt qua Nguyên Thần sơ kỳ.

À!

Không thể bành trướng.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 174 : Ngài Có Thể Tin Tưởng Thỏ Gia Ta


"Dậy đi."

Giang Hạo nhẹ nhàng đá đá con thỏ.

Nó không ngừng chảy nước miếng, khiến hắn có chút hiểu rõ tại sao Hồng Vũ Diệp lại muốn xuất thủ.

Không hạ tử thủ, con thỏ đã phúc lớn mạng lớn rồi.

Cứ cho là bạn bè trên đường phù hộ cho nó đi.

"Chủ nhân?" Con thỏ ngồi dậy, ngáp một cái rồi nói:

"Sao gần đây ngài lại dậy sớm như vậy."

"Ngươi cầm những vật này." Giang Hạo đưa một vài linh thạch và linh dược cho con thỏ:

"Chờ sau khi Sở Xuyên Luyện Khí tầng hai, ngươi giao những vật này cho hắn, hắn chắc sẽ tấn thăng trong vòng nửa năm."

"Được rồi." Con thỏ tiếp nhận đồ vật rồi đáp.

"Nếu Sở Xuyên không yêu cầu dừng thí nghiệm tiến độ của hắn thì các ngươi không thể dừng lại, hiểu chưa?" Giang Hạo dặn dò.

"Chủ nhân, việc này cứ giao cho Thỏ Gia, bạn bè trên đường đều biết Thỏ Gia ta làm việc ổn thỏa." Con thỏ nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Lông mày Giang Hạo nhíu lại.

Hắn có chút không yên lòng về câu nói này.

Luôn cảm giác đây là lời nói dối.

Nhưng cho đến trước mắt thì con thỏ làm việc đúng là không có vấn đề gì lớn.

Mình cũng không có thời gian nghiệm chứng, chỉ có thể giao cho nó.

"Chủ nhân lại muốn ra ngoài sao?" Con thỏ hỏi.

"Không tính, vẫn ở trong tông môn." Giang Hạo thuận miệng trả lời.

Giang Hạo nhìn qua sân nhỏ một hồi, sau đó đi tưới nước cho các loại linh dược.

Nhiều ngày như vậy, ngoại trừ Thiên Hương Đạo Hoa, các linh dược khác đều chưa từng xuất hiện bọt khí màu lam nào.

Không biết qua thời gian lâu dài có thể xuất hiện hay không.

Đáng tiếc không có thời gian thí nghiệm.

Từ khi tấn thăng đến nay đã qua một tháng.

Thời gian quá ngắn.

Lúc Giang Hạo đến Chấp Pháp Phong tụ hợp, đột nhiên gặp lại Hàn Minh đã lâu không thấy.

"Sư huynh, đã lâu không gặp." Hàn Minh cầm trường kiếm trong tay, thần thái sáng láng.

"Phong thái của sư đệ đúng là càng hơn lúc trước nha." Giang Hạo tán thưởng từ tận đáy lòng.

Năm nay Hàn Minh chắc là hai mươi hai tuổi, hắn mười tám tuổi vào nội môn, Trúc Cơ sơ kỳ.

Bây giờ mới qua bốn năm, thế mà sắp Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhìn khí tức luân phiên phun trào trên người, đã vượt qua Trúc Cơ trung kỳ bình thường.

Không hổ là người được Sơn Hà Chi Linh chiếu cố, còn có đại năng truyền thừa.

Nghe thấy Giang Hạo tán dương, ý cười của Hàn Minh càng sâu, giọng hắn trầm thấp:

"Hôm nay tới đây, thật ra chính là muốn khiêu chiến sư huynh một chút. Không biết sư huynh có rảnh hay không?"

"Phải đi Chấp Pháp Phong tụ hợp, tiến về Ma Quật, nhưng vẫn có một chút thời gian." Giang Hạo đồng ý khiêu chiến.

Nếu như là những người khác, hắn sẽ không bao giờ đồng ý.

Nhưng Hàn Minh sư đệ lại có thể bồi hắn đánh nhau.

Năm đó hắn mười chín, Hàn Minh mười tám, tất cả mọi người đều là Trúc Cơ sơ kỳ.

Thoáng cái đã qua bốn năm, mình đã Nguyên Thần sơ kỳ, Hàn Minh sư đệ cũng sắp đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.

Xem như là người đồng hành thanh xuân đi.

"Ngay tại đây sao?" Hàn Minh hỏi.

"Ừm, ngay tại đây." Giang Hạo gật đầu.

Lúc này Hàn Minh cầm kiếm, khí tức phun trào.

Hắn không có vội xuất thủ, mà là đang ấp ủ.

Vù ~

Một trận gió quét ngang mà đến, mà Hàn Minh lúc này giống như là sấm sét chớp lóe.

Keng!

Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, hóa thành sấm chớp công kích Giang Hạo.

Âm vang!

Oanh!

Giang Hạo chém xuống một đao, cắt qua đất trống phía sau lưng Hàn Minh.

Keng một tiếng, một thanh trường kiếm rơi xuống từ giữa không trung, cắm ở trên mặt đất.

Chính là bội kiếm của Hàn Minh.

Lúc này, đao của Giang Hạo dừng lại ở trên vai của Hàn Minh, vừa rồi nếu như chém xuống một đao thì Hàn Minh chắc chắn sẽ trọng thương.

Mồ hôi lạnh chảy dọc gương mặt của hắn.

"Hàn sư đệ, đã nhường rồi."

Giang Hạo chậm rãi thu đao, nhẹ nhàng nói.

"Tu vi của sư huynh…" Hàn Minh có chút khó có thể tin nổi.

Hắn nhiều lần cho rằng mình sẽ đột phá sớm hơn, nhưng nhiều lần đều bị Giang Hạo nghiền ép.

"Trúc Cơ hậu kỳ." Giang Hạo ra vẻ cảm khái nói:

"Ra ngoài một chuyến, gặp một chút cơ duyên, gần đây đã tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ. May mắn thôi."

Hàn Minh nhặt kiếm trên đất lên, cúi đầu đối với Giang Hạo, sau đó quay người rời đi.

Dường như có chút không phục, cảm thấy mình bại bởi vì cách một cảnh giới.

Chờ sau khi cảnh giới của hắn đi lên, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Thắng, hắn sẽ có thể gọi là Giang Hạo sư đệ.

Thấy thế, Giang Hạo khẽ lắc đầu, cũng không thèm để ý nữa.

Hàn Minh là một người tương đối kỳ quái, nói tốt thì cũng không thấy hắn tốt chỗ nào, nói hắn xấu thì cũng không thấy hắn dùng âm mưu quỷ kế gì.

Nhưng chỉ cần có thể tiếp tục trưởng thành bình thường, hắn nhất định sẽ trở thành một vị cường giả.

Thiên phú cao, kỳ ngộ nhiều, còn cố gắng.

Khuyết điểm duy nhất chính là tâm cơ còn thiếu sót, không biết có bị người mưu hại hay không.

Hắn không trì hoãn nữa.

Giang Hạo đi vào Chấp Pháp Phong.

Lần này không nhìn thấy Liễu Tinh Thần, cũng không thấy Mính Y sư tỷ.

Thân là nội ứng, cảm giác tồn tại của Mính Y sư tỷ thật sự rất thấp.

Các nội ứng khác cũng là như thế, cho đến trước mắt thì người nội ứng thứ ba còn chưa có đi ra.

"Sư đệ tấn thăng rồi?" Mục Khởi đi đến trước mặt Giang Hạo, kinh ngạc nói.

"Trước đó ra ngoài gặp được chút kỳ ngộ, trở về rèn luyện một chút, sau đó may mắn tấn thăng." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Hắn dùng lý do thường dùng trước đây, mặc dù có chút hiếm thấy, nhưng không phải là không có.

"Kỳ ngộ của sư đệ thật sự là nhiều." Mục Khởi cười cười, cũng không truy đến cùng:

"Những người khác cũng sắp đến rồi, sau khi đi vào sư đệ có thể sẽ đi cùng với nhóm Trúc Cơ. Đến lúc đó, sư đệ cũng phải cẩn thận một chút."

"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Giang Hạo khẽ gật đầu.

Hắn cũng hiểu rõ, mình bị không ít người trong tông môn nhớ thương, chắc chắn là sẽ có một chút nguy hiểm.

Đợi một chút.

Nhân số trên đất trống không ngừng gia tăng.

Cuối cùng người của mười hai mạch đều đã đến đông đủ.

Lúc này, một vị tiên tử đứng đầu, nàng nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói:

"Chư vị sư đệ sư muội, người đã đến đông đủ, chúng ta liền lên đường thôi. Sau khi đi vào sẽ có người tiếp ứng, Kim Đan sẽ tiến về khu vực Kim Đan, Trúc Cơ sẽ tiến về khu vực Trúc Cơ.

Hành động một mình không phải là không được, nhưng nếu không đủ công tích thì sẽ bị trừng phạt."

Bồi thường tiền? Giang Hạo Minh đã hiểu.

Các nhiệm vụ bình thường của tông môn không có chuyện bù linh thạch, nhưng có một số nhiệm vụ đặc thù thì có cơ chế bồi thường.

Nhưng cốt lõi của cơ chế chính là người lĩnh nhiệm vụ, khao khát nhiệm vụ.

Ví dụ như nhiệm vụ của Chấp Pháp Phong là người muốn đi ra ngoài cầu Chấp Pháp Phong tuyên bố.

Nhiệm vụ Ma Quật cũng thế, có người muốn hạnh động tự do, mới có thể phát động cơ chế đền bù linh thạch.

Sau khi suy nghĩ một lát, Giang Hạo không có ý định hành động một mình, chí ít hắn tạm thời không thể biểu hiện quá đặc biệt được.

Sau khi xác định tình huống đại khái, đám người liền ngự kiếm tiến về Ma Quật.

Trên đường đi, Giang Hạo gặp một số người cũng coi như là quen biết.

Lôi Hỏa phong Tân Ngọc Nguyệt, Băng Nguyệt cốc Trịnh Thập Cửu, còn có Hoành Lưu bộc Nhạc Du.

Thật sự là trùng hợp, lại là những người này.

Nhất là Tân sư muội và Trịnh sư huynh, số lần bọn hắn hợp tác dường như cũng không ít.

Ma Quật.

Bọn người Giang Hạo vừa tiến đến đã gặp người tiếp ứng.

Một vị Nguyên Thần, một vị Kim Đan.

Giang Hạo đã gặp qua vị Nguyên Thần kia, là đệ tử chân truyền của Đoạn Tình Nhai, Ninh Tuyên sư tỷ.

Kim Đan là một vị nam tu, thân thể cường tráng, sau lưng là một tấm khiên khổng lồ.

Xem ra là giống với Nhạc Du sư tỷ, thuộc Hoành Lưu Bộc.

"Ai muốn hành động tự do thì có thể rời đi giữa đường, bây giờ thì đuổi theo." Ninh Tuyên tiên tử nhắc nhở một câu, liền dẫn người rời đi.

Bên phía Giang Hạo cũng nghe được câu nói tương tự.

Sau đó đám người đi theo phía sau lưng vị Kim Đan sư huynh, tiến vào bên trong.

"Giang sư đệ, lại gặp mặt rồi." Trịnh Thập Cửu lùi đến bên người Giang Hạo, chào hỏi.

Tân Ngọc Nguyệt và Nhạc Du cũng đi tới.

Tổng cộng có mười hai người, bọn hắn cũng chưa quen thuộc với những người khác.

Cho nên bọn họ đều theo bản năng mà tụ tập cùng một chỗ.

"Trịnh sư huynh, Tân sư tỷ, Nhạc sư tỷ." Giang Hạo khách khí chào hỏi.

Trịnh Thập Cửu lần này thật sự có chút cao hứng, hắn hiểu được một chút về sự lợi hại của Giang Hạo.

Mà đối phương mấy lần đều không động thủ với bọn hắn, nói rõ là không cần thiết phải động thủ.

Lần này có Giang Hạo ở đây, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 175 : Chuyện Ngoài Ý Muốn Tới Thật Nhanh


"Giang sư đệ đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi sao?"

Lông mày Nhạc Du cau lại, có vẻ hơi kinh ngạc.

Tân Ngọc Nguyệt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, mặc dù không rõ tại sao Giang Hạo lại tấn thăng nhanh như vậy.

Nhưng chuyến đi Ma Quật trước đó, khiến cho nàng biết được thực lực của Giang Hạo không tầm thường.

Không phải là người mà bọn hắn có thể chọc nổi.

"Ra ngoài gặp được kỳ ngộ, may mắn tấn thăng, còn chênh lệch rất xa so với Trúc Cơ hậu kỳ." Giang Hạo khiêm tốn nói.

"Ừm, tấn thăng quá nhanh sẽ dễ khiến căn cơ bất ổn, trong khoảng thời gian này sư đệ tốt nhất là nên dành thời gian mài giũa tu vi một chút." Nhạc Du đeo cự kiếm trên lưng, có ý tốt nhắc nhở.

Giang Hạo gật đầu cám ơn.

Lúc này hắn cũng nhìn thấy, Nhạc Du và Tân Ngọc Nguyệt đều là Trúc Cơ trung kỳ.

Trịnh Thập Cửu là Trúc Cơ viên mãn.

Ngắm nhìn bốn phía, tổng cộng có hai người Trúc Cơ viên mãn.

"Đệ tử các ngươi mang về dạy dỗ thế nào rồi?" Tân Ngọc Nguyệt thở dài một tiếng rồi nói:

"Ta mang về ba người có chút bình thường, cũng may có một người cố gắng một chút. Nếu không sợ là ta sẽ bị giáo huấn mất."

Lúc này, đám người đang ngự kiếm đi vào bên trong. Giang Hạo nhìn thấy phía dưới cũng không có thay đổi gì, xem ra vấn đề bên ngoài không lớn.

"Ba người ta mang về còn tạm được, nhưng cũng không quá xuất sắc." Trịnh Thập Cửu cảm khái nói.

"Ta nhặt được một con Hắc Mã, có lẽ qua mấy năm nữa hắn có thể nở rộ hào quang ở trong mạch của chúng ta." Nhạc Du có chút mong đợi nói.

Giang Hạo rất là tò mò, không biết Hắc Mã có phải là người thu nhận cuối cùng kia hay không.

Thiên phú của người kia kém một chút, nhưng mà nghị lực kinh người, nếu như có một chút kỳ ngộ thì có lẽ có thể nhảy lên một bậc.

Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Ta cũng không quá chú ý, nhưng có một người rất nhức đầu."

"Giang sư đệ là người không cần quan tâm nhất, dù sao cũng mang được Kim Đan trở về." Trịnh Thập Cửu có chút hâm mộ, chợt nói:

"Sau khi ta trở về nghe ngóng, Lâm Mạch tiến vào Chấp Pháp Phong kia, nghe nói có khả năng tiến vào Chấp Pháp Đường."

Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, tiếp tục nói: "Nghe nói Lâm Mạch sư đệ và Triệu sư muội có người bạn ở chỗ của Giang sư đệ.

Dường như bởi vì thực lực khác biệt quá lớn cho nên đã nhận lấy đả kích không nhỏ. Ngẫu nhiên gặp mặt thì giống như tùy tùng, bị không ít người lên án. Hiện tại hình như đã dần trở nên xa cách."

"Nằm trong dự liệu." Giang Hạo gật đầu nói.

"Đúng là như thế." Nhạc Du dường như nhớ ra cái gì đó, hơi xúc động:

"Có bạn như vậy đôi khi cũng là chuyện tốt, nhưng có đôi khi lại là áp lực. Thực lực của vị Lâm Tri sư đệ kia không đủ, nếu như cứng rắn tiếp cận thì chính là tự tìm phiền não."

"Nghe nói hắn cũng biết tránh né, nhiều lần đều là hai vị kia tìm hắn." Trịnh Thập Cửu cười nói:

"Có lẽ là có ý tốt đi, cảm thấy dù mình có thiên phú cao tu vi mạnh thì cũng là bạn của hắn ."

Giang Hạo nhìn rừng cây xẹt qua phía dưới, cũng không mở miệng.

Lâm Tri vốn đã khó hơn so với những người khác, mặc kệ là tu luyện hay là tình cảnh.

Nếu như hắn chỉ một thân một mình thì cũng chẳng có gì, đáng tiếc thiên phú của hai người bạn kia lại quá cao.

Sẽ mang đến cho hắn áp lực thật lớn.

Mặc kệ là tới tìm hắn, hay là không nhìn hắn, đều là một loại đả kích tâm lý.

Có lẽ hắn cũng không biết mình nên làm như thế nào.

Qua một vài năm nữa, có lẽ hai người bạn này sẽ xem thường hắn theo bản năng.

Cũng không phải là cố ý, chỉ là bản năng.

Cường giả và kẻ yếu, thứ kém không chỉ là tu vi, mà còn có tâm lý.

Nhưng trên người Lâm Tri hẳn là có một ít bí mật.

Giang Hạo cũng không giám định.

Không có gì gặp nhau nhiều, còn không chút để ý, chớ nói đến chú ý.

Lần sau nhìn xem có thể gặp được hay không, có thể giám định nhìn xem tình huống một chút.

"Sắp tới rồi." Giọng nói phía trước truyền đến.

Mấy người Giang Hạo không trò chuyện nữa mà nhìn về phía nơi xa.

Lúc này, bọn hắn có thể nhìn thấy màn sáng bao bọc bên trong lại, dường như là phong tỏa toàn bộ khu vực.

Ma trước màn sáng có một chỗ phòng tuyến được dựng tạm thời, có người tuần tra ở xung quanh, cũng có một chút phòng ốc.

Hẳn là chỗ đặt chân.

Sau khi đám người hạ xuống, sư huynh dẫn đường nhìn mười mấy người rồi nói:

"Các ngươi có thể ở chờ lệnh ở gần đây, nếu như sau khi mệnh lệnh tụ hợp được phát ra mà không lập tức trở về thì sẽ coi như các ngươi hành động tự do.

Mỗi ngày đều phải tới chỗ này xác định hành tung một chút. Chỗ ở tự nghĩ biện pháp, sau đó chính là thay phiên nhau đi vào dò xét tình huống.

Các ngươi được nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau sẽ đến lượt các ngươi."

Sau đó, mấy người Giang Hạo liền bắt đầu tìm kiếm chỗ ở.

Ra ngoài phải cẩn thận, Giang Hạo quan sát bốn phía một chút, muốn xác định xem có cường giả đặc thù nào hay không.

Cũng muốn hiểu rõ tình huống xung quanh một phen.

Quan sát nửa ngày, phát hiện nơi này có ba vị Kim Đan, người khác đều là Trúc Cơ.

Không có một ai là Luyện Khí.

Ma Quật đúng là không thích hợp cho Luyện Khí thí luyện.

Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau này nếu như mấy người Lâm Tri có tu vi, liệu có thể đi ra ngoài lịch luyện hay không?

Hắn lo lắng rằng mình sẽ bị liên lụy.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều nằm trong danh sách của Chấp Pháp Phong, không thể rời đi.

Như này có thể an tâm hơn rồi.

Sau khi tìm một vị trí không tệ, Giang Hạo bắt đầu dựng nhà gỗ cho mình.

Hắn duy trì trạng thái tốt nhất, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngày kế tiếp.

Trịnh Thập Cửu tìm tới.

"Nghe nói đi vào dò xét sẽ rất dễ gặp phải Ma Nhân, hơn nữa thực lực của Ma Nhân không giống nhau, có thể sẽ rất nguy hiểm. Một số đồng môn đi vào còn chưa hề đi ra."

Nghe những lời này, lông mày Giang Hạo cau lại, nói:

"Đi vào mất tích được tính là hành động tự do sao?"

"Hả?" Vấn đề này quả thực khiến cho Trịnh Thập Cửu không kịp phản ứng, chợt lắc đầu trả lời:

"Không tính là hành động tự do, sẽ tính là nhân viên mất tích."

"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.

Như vậy thì nếu như hắn muốn thoát khỏi đội ngũ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu như không cần thiết, hắn cũng không muốn rời đi.

Chờ đợi thay phiên nhau là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như có thể tìm được một chút linh dược để trồng thì không thể tốt hơn.

Nhưng mà, muốn yên ổn trong nửa năm cũng không có khả năng, phía sau chắc chắn sẽ xảy ra vài việc gì đó.

Nhất là các cửa vào khác đang có khả năng mở ra.

Dù yên tĩnh, cũng không yên tĩnh được bao lâu.

"Băng Nguyệt cốc Trịnh Thập Cửu, Đoạn Tình nhai Giang Hạo có ở đó hay không?" Đột nhiên có một giọng nói truyền đến.

Giang Hạo và Trịnh Thập Cửu lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.

Là một vị tiên tử Kim Đan sơ kỳ.

"Đến ngay đây."

Hai người đáp lại.

"Đi vào cùng ta, dò xét đội xảy ra chuyện." Dạ Cơ trầm giọng nói.

Giang Hạo kinh ngạc, không nghĩ tới bây giờ đã phải đi vào.

Nhưng hắn vẫn lập tức đuổi theo.

Lúc này hắn phát hiện Nhạc Du, Tân Ngọc Nguyệt đều ở đây.

Còn có một vị nam tử trung niên, trên mặt có một vết sẹo.

Tu vi Trúc Cơ viên mãn.

Một nhóm sáu người, xuyên qua bình chướng phòng ngự, ngự kiếm hướng về phía trong Ma Quật.

"Nếu như có phát hiện gì lớn thì các phải lập tức lui về, quá nguy hiểm thì ta sẽ không cứu các ngươi, các ngươi tốt nhất là đừng hy vọng gì ở ta." Trên đường đi, Dạ Cơ nói rõ.

Mấy người Giang Hạo không nói gì thêm.

Loại chuyện này rất bình thường, để người khác mạo hiểm cứu mình, loại chuyện này mới không thực tế.

Lại không có đủ lợi ích.

Mấy người Trịnh Thập Cửu nhíu mày, lo lắng.

Dò xét đội ngũ xảy ra vấn đề, nói rõ có cường địch.

Bọn hắn tiến lên ở thời điểm này, đồng nghĩa với việc bốc lên nguy hiểm to lớn.

Nhưng đã đến lượt bọn hắn, không tiến vào cũng không được.

Bất kể có phải là Ma Môn hay không thì đều phải chấp hành nhiệm vụ cơ sở của tông môn.

Qua một chút thời gian.

Bọn người Giang Hạo nhìn thấy dấu vết đánh nhau trong rừng cây phía trước.

"Đi xuống xem một chút."

Dạ Cơ tiên tử chậm rãi hạ xuống.

Giang Hạo cũng hạ xuống theo.

Chỉ là trong nháy mắt hắn hạ xuống đất, liền phát hiện phía trước có một đạo công kích.

May mà Dạ Cơ tiên tử cũng lập tức phát hiện ra:

"Cẩn thận."

Nàng đưa tay, thuật pháp chi thuẫn hiện ra.

Oanh!

Một tảng đá lớn bị ngăn cản ở bên ngoài.

Trong khoảnh khắc tiếng ầm ầm vang lên, Giang Hạo lập tức quan sát bên cạnh.

Hắn chau mày, lại có nhiều Ma Nhân biết ẩn giấu như vậy.

Vào lúc Ma Nhân ẩn giấu bên trong cực kỳ cao, Dạ Cơ mới phát hiện ra được.

Nàng vội vàng hô to:

"Cẩn thận."

Thế nhưng lúc này nàng bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn chặn, cho dù là muốn tránh thoát thì cũng không kịp.

Quá gần.

Nghe thấy giọng nói, mấy người Trịnh Thập Cửu cũng biết đã xảy ra vấn đề, nhưng nhất thời càng không có cách nào phát hiện ra.

Trong giây lát, bọn hắn cảm nhận được bên cạnh truyền đến một đạo công kích, cực kỳ mãnh liệt.

Lúc này, bọn họ không đủ thời gian phản kích.

Trong khoảnh khắc bọn hắn dự định mạnh mẽ chống đỡ một kích này, một đạo ánh trăng hiện ra.

Giang Hạo rút đao, vung xuống.

Trảm Nguyệt.

Oanh!

Đao quang của ánh trăng, trảm phá đạo công kích kia, thuận tiện chém vỡ lớp ngụy trang của Ma Nhân.

Giờ khắc này, một Ma Nhân Trúc Cơ hậu kỳ xuất hiện.

Bọn người Trịnh Thập Cửu kinh ngạc, bởi vì Ma Nhân chỉ cách bọn hắn hai mét.

Mà bọn hắn lại không có chút phát giác nào lúc đối phương công kích.

Giang Hạo không hề dừng lại, vận chuyển Ma Âm Thiên Lý đi tới trước mặt Ma Nhân, chém xuống một đao.

Phốc ~

Ma Âm cuồn cuộn, đầu của Ma Nhân lập tức tách rời.

Lúc này, Giang Hạo mới lui về, trường đao rơi xuống bên cạnh, bình tĩnh nói:

"Sư huynh sư tỷ cẩn thận, chắc là còn có nữa."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 176 : Sắp Bị Phản Sát Rồi?


Giang Hạo lui về, cũng không để ý tới sự kinh ngạc của mấy vị sư huynh sư tỷ.

Biểu hiện thực lực trước mắt đều là Trúc Cơ hậu kỳ bình thường.

Điều khác biệt duy nhất, là hơi nhạy cảm một chút.

Hắn lúc này càng để ý đến Ma Nhân xung quanh hơn, mặc dù thực lực không có khác biệt quá lớn so với trước đây, nhưng những Ma Nhân này thế mà lại ngụy trang tốt như vậy.

Xem ra khó đối phó hơn trước đây rất nhiều.

Mấy người Trịnh Thập Cửu cũng khôi phục lại từ bên trong kinh ngạc, đồng thời cũng biết Ma Nhân đang ẩn giấu ở xung quanh.

Lúc này, một cước của Nhạc Du giẫm trùng điệp xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Mặt đất xung quanh xuất hiện chập trùng bởi vì lực lượng chấn động.

Trịnh Thập Cửu huy động quạt giấy, thi triển thuật pháp, trong lúc nhất thời có bông tuyết bay xuống.

Thân ảnh của Ma Nhân lần lượt bị đại địa chập trùng rung lắc, thoát khỏi mặt đất thì bị bông tuyết phát hiện.

Keng!

Tân Ngọc Nguyệt cầm kiếm công kích, mỗi đạo công kích đều hiện ra lôi hỏa.

Người trung niên mặt sẹo thì nhảy lên một cái, tay không xé nát Ma Nhân.

Giang Hạo cũng gia nhập vào trong.

Lần này hắn không đánh một đao trí mạng, mà là công kích dần dần từ phần cổ yếu nhất của Ma Nhân.

Phối hợp với chủy thủ.

Ma Nhân lần lượt ngã xuống từng cái, hắn phát hiện có bọt khí màu trắng xuất hiện.

【 Lực lượng +1 】

【 Tinh thần +1 】

Trong chốc lát.

Tất cả Ma Nhân đền tội.

Giang Hạo đi qua từng cái thi thể, trong lòng cảm khái.

Không có một cái bọt khí màu lam nào.

Nhưng mà đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Từ sau khi hắn tiến vào Nguyên Thần, ngày càng khó có được bọt khí màu lam.

Lúc trước khi Ma Nhân cho ra nhiều bọt khí màu lam như vậy, hắn vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ.

Bây giờ Nguyên Thần sơ kỳ, hẳn là phải giết Ma Nhân cấp bậc Nguyên Thần.

Kém nhất cũng phải là Kim Đan viên mãn.

Nhưng nơi này sẽ có Ma Nhân mạnh như vậy sao?

Dù sao cũng là khu vực Trúc Cơ.

"Xác định không còn người sống." Trịnh Thập Cửu mở miệng nói.

Giang Hạo lúc này cũng đi qua tụ hợp, trong lòng của hắn có quyết định, trước hết cứ đợi như này đã.

Cho dù không có bọt khí thì cũng có thể mượn dùng khoảng thời gian này để lĩnh hội Chưởng Trung Càn Khôn và bí tịch Vô Danh.

Thực lực sẽ không dậm chân tại chỗ.

"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo?" Dạ Cơ đọc cái tên này lên lần nữa.

Chỉ là có sự khác biệt so với lúc trước.

Trong tình huống vừa rồi, nàng vốn cho rằng sẽ có không ít người trọng thương, nhưng mà Giang Hạo đột nhiên xuất thủ, trực tiếp biến nguy thành an.

Khiến cho nàng phải lau mắt mà nhìn.

"Có." Giang Hạo đáp.

"Ngươi tu luyện qua Tinh Thần Pháp sao?" Dạ Cơ lại hỏi.

"Từng tiếp xúc qua thứ này." Giang Hạo cũng không nói rõ.

Hắn không tu luyện Tinh Thần Pháp, nhưng mà hắn được gia tăng rất nhiều tinh thần.

Nếu như tính toán trong đó thì Vô Danh Bí Tịch cũng coi như là Tinh Thần Pháp.

Nhưng không thể nói rõ được, có thể để cho người khác biết về phần lớn các loại bí tịch, duy chỉ có Vô Danh Bí Tịch là không thể được.

Bí tịch này kinh khủng quá mức.

Mới đầu có lẽ sẽ không cảm thấy bí tịch này lợi hại, nhưng mà càng lĩnh hội lại càng cảm thấy đáng sợ.

Dạ Cơ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

"Cảnh giác bốn phía, nhìn xem đội dò xét trước đó có lưu lại cái gì hay không."

Năm người đồng ý, sau đó bắt đầu dò xét.

Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Có Giang Hạo ở đây, có thể an toàn hơn không ít.

Nhạc Du nhìn qua Giang Hạo, lông mày cau lại.

Thứ nàng truy cầu trong tu luyện chính là củng cố căn cơ, cho nên rất dễ dàng nhìn ra một số việc.

Vừa rồi Giang Hạo một đao giết Ma Nhân, lực lượng ổn định, căn cơ vững chắc.

Xem ra, cho dù là gặp được kỳ ngộ thì cũng rất để ý đến căn cơ.

Nghĩ tới lời nhắc nhở của mình lúc trước, nàng cảm giác trên mặt có chút đau rát.

Có loại cảm giác tự bêu xấu ở trước mặt tiền bối.

Giang Hạo đi về phía trước. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu bên trong Ma Quật.

Chân trời nơi đó vẫn sáng như trước, trong đó hình như có các ngôi sao từ Cửu Thiên rơi xuống.

Tất cả nguy cơ trong Ma Quật đều đến từ nơi đó.

Trung tâm Ma Quật.

"Không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì." Trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Hắn thở dài một tiếng, bắt đầu điều tra

Nhìn dấu vết đánh nhau, giống như là bị đuổi giết tới đây.

"Đại khái cũng có chỗ phát hiện."

"Phần lớn cây cối bị phá hư, cảm giác là bị buộc chiến đến cùng."

Giang Hạo suy đoán.

Lúc này, giọng nói của Trịnh Thập Cửu truyền đến: "Có phát hiện."

"Là ký hiệu của Băng Nguyệt Cốc." Sau khi những người khác tới, Trịnh Thập Cửu chỉ vào vệt nước trên mặt đất rồi nói.

Giang Hạo đi tới quan sát vệt nước, xác thực có linh khí không quan trọng xoay quanh trong đó.

"Có thể biết được phương hướng không?" Dạ Cơ tiên tử hỏi.

"Bên này." Trịnh Thập Cửu không hề chần chờ mà chỉ ngay hướng bên trái.

"Đi qua nhìn một chút." Dạ Cơ tiên tử nói.

Sau đó, nhóm sáu người đi về phía phương hướng của ký hiệu.

Giang Hạo đi ở phía sau cùng, phòng ngừa đó là một cạm bẫy.

Qua một khoảng thời gian.

Bọn hắn đi tới bên cạnh dòng sông.

"Theo như biểu hiện của ký hiệu thì ở dưới nước sông." Trịnh Thập Cửu nói chi tiết.

Dạ Cơ khẽ gật đầu, dường như đang tự hỏi cái gì.

Sau đó nàng đi ra một bước, lấy thực lực cường đại ngăn cách nước sông.

Soạt!

Nước sông bị ngăn lại.

Lúc này, Giang Hạo nhìn thấy trong nước có một đạo thuật pháp hiện ra.

Đúng là có người trốn ở trong nước.

Trịnh Thập Cửu và nam tử trung niên mặt sẹo lập tức hướng xuống mang người ngoài.

Tổng cộng có ba người.

Một nam hai nữ.

Trong đó, vị tiên tử Trúc Cơ viên mãn là bị thương nhẹ nhất, thương thế của hai người còn lại có vẻ như nặng hơn.

"Hạ sư tỷ?" Trịnh Thập Cửu có biết vị tiên tử này.

"Xảy ra chuyện lớn rồi." Sau khi Hạ tiên tử nhìn thấy Trịnh Thập Cửu thì lập tức nói:

"Bên trong Ma Nhân có cường giả xuất hiện, bọn hắn muốn nhốt chúng ta ở bên trong. Hiện tại hoặc là trốn đi, hoặc là cầu trợ giúp, nếu không thì khu vực này của chúng ta sắp xong rồi."

Lời nói này khiến cho Giang Hạo chấn kinh.

Bản thân mình vừa mới tới, đã gặp phải loại tình huống này rồi sao.

"Quay vể trước rồi lại nói." Dạ Cơ dẫn dắt đám người bắt đầu rời xa nơi này.

Trên đường đi, Giang Hạo nhìn về phía sau, không có cảm nhận được lực lượng đáng sợ gì.

Theo lý thuyết thì chắc là không có khả năng bị vây đánh mới đúng, nhưng lại không biết Ma Nhân sẽ dùng thủ đoạn gì, không thể không phòng loại chuyện này được.

"Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, bên trong Ma Quật có tiền bối tông môn. Chỗ của chúng ta thuộc về mảnh bên ngoài, dưới tình huống bình thường sẽ không có Ma Nhân quá cường đại xuất hiện." Dạ Cơ trấn an mọi người.

Những người khác gật đầu.

Không nói thêm gì.

Không bao lâu sau, mấy người liền trở về tuyến phòng thủ.

Dạ Cơ để bọn hắn đưa người bị thương đến chỗ đệ tử Danh Đình, mình thì mang theo Hạ tiên tử tiến về phía chỗ của Kim Đan.

Đại khái là cần xác định độ chuẩn xác của tin tức rồi cùng đưa ra quyết định.

Trên đường đưa người bị thương đi, Tân Ngọc Nguyệt tò mò nói:

"Các ngươi nói xem, lời của Hạ sư tỷ có phải là thật hay không?"

"Không có lửa làm sao có khói, ít nhiều cũng có chút nguy hiểm." Nhạc Du đeo cự kiếm trên lưng, nói nghiêm túc:

“Chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

"Nếu như chúng ta bị nhốt ngược lại ở bên trong, không biết trợ giúp của tông môn lúc nào sẽ đến?" Giang Hạo hỏi.

"Khó mà nói được." Lông mày Trịnh Thập Cửu nhíu chặt, nói:

"Nếu như bên phía chúng ta bị nhốt, có lẽ mang ý nghĩa khu vực Kim Đan cũng khó khăn. Không chỉ như thế, tiền bố ở bên trong chắc là cũng gặp phải phiền toái.

Cho nên xét từ mức độ ưu tiên, tông môn sẽ trợ giúp vị trí quan trọng nhất. Nếu như người đủ thì bên phía chúng ta cũng sẽ nhanh chóng nhận được trợ giúp."

Đủ người? Giang Hạo thở dài trong lòng, Thiên Âm Tông gần đây không được đủ người cho lắm.

Trận chiến với Thiên Thanh Giáo trước đó đã tiêu hao rất lớn, đây là chuyện thứ nhất.

Thứ hai, bởi vì quặng mỏ còn có các tông môn như Huyền Thiên Tông động thủ, cao tầng cũng bị tiêu hao.

Lúc này mới hơn hai năm, muốn khôi phục cũng không dễ dàng.

Không chỉ như thế, Thiên Thánh Giáo lại ngo ngoe muốn động, cửa thứ hai vào Ma Quật thứ có thể sẽ mở ra bất cứ lúc nào.

Loạn trong giặc ngoài.

Một khi bên phía bọn hắn bị nhốt, chỉ có thể dựa vào chính mình trong một khoảng thời gian.

Hình thức không tốt lắm.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 177 : Giết Ngươi Không Cần Chứng Cứ


Ngày kế tiếp.

Giang Hạo không có đạt được tin tức chính xác.

Có lẽ bọn hắn cũng không xác định được, hoặc là bọn hắn đang chờ đợi trợ giúp.

Chắc là không thể tùy tiện rút lui.

Nếu đã không có tin tức, Giang Hạo cũng chỉ có thể xem xét bốn phía.

Mỗi buổi sáng, hắn đều sát quan sát gần đó một lát.

Ba ngày trôi qua.

Không có chút thu hoạch nào.

Bây giờ xem ra chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, thuận tiện củng cố tu vi.

Lần này, hắn không lĩnh hội Chưởng Trung Càn Khôn nữa, mà là lĩnh hội Hòa Quang Đồng Trần và thức thứ ba của Thiên Đao.

Vẫn chưa thể học tập thức thứ tư, mà công kích khá nhanh trước mắt chỉ có thức thứ ba Thiên Đao, Lưu Tinh.

Nếu như Ma Nhân thật sự biến từ con mồi thành thợ săn.

Như vậy Lưu Tinh là lựa chọn tốt nhất để đối mặt với bọn chúng.

Chỉ là, có một chuyện làm cho hắn tò mò, đó chính là Ma Nhân lấy linh trí ở đâu ra mà vây ngược lại bọn họ?

Xem tình hình trước mắt, Ma Nhân phần lớn là hành động theo bản năng.

Dù là thực lực cao cường thì cũng không thể vây ngược được bọn họ.

"Là có người giúp chúng nó, hay là bọn chúng thật ra cũng có thể có đầy đủ linh trí?"

Giang Hạo suy tư một lát, cảm thấy khả năng phía sau cao hơn một chút.

Thực lực mạnh, linh trí càng nhiều, mấy chuyện này đều thông dụng đối với nhiều Linh thú.

Hắn cũng không biết rõ chuyện cụ thể.

Năm ngày sau.

Oanh!

Đột nhiên có người xích mích ở bên ngoài.

Giang Hạo đi ra từ trong phòng, nhìn thấy bên ngoài có hai người Trúc Cơ hậu kỳ đang bất mãn.

"Tình huống rốt cuộc là như thế nào, có thể nói rõ ràng hay không? Tại sao ta nghe nói chúng ta sắp bị vây ở chỗ này, đến lúc đó sẽ bị Ma Nhân xem như con mồi?"

"Đúng thế, nếu như là vậy, còn không bằng hiện tại để chúng ta rời đi tìm con đường sống."

Hành động của hai người, khiến cho các đồng môn khác nghi hoặc.

Giang Hạo nhìn bốn phía, phát hiện mỗi người đều không biết tình huống.

Cũng đều là lần đầu tiên nghe được tin tức này.

"Các ngươi đang nói cái gì thế?" Đột nhiên có người hỏi.

"Các ngươi vẫn không biết sao?" Một người đàn ông cao lớn trong đó khiếp sợ nói:

"Chúng ta biết được Ma Nhân dường như có thủ đoạn cường đại, muốn vây chết chúng ta ở chỗ này."

"Thật hay giả vậy?" Người xung quanh lập tức xôn xao.

Bọn hắn cũng không hiểu biết loại chuyện này.

Giang Hạo bày ra vẻ phục tùng, cảm thấy rất nhiều người đều đang bị điều động.

Dường như cảm thấy tiếp tục ở lại nơi này, không phải là hành động sáng suốt.

Nhưng đây là nhiệm vụ tông môn, cũng không thể tùy tiện rời khỏi.

Cho nên tất cả mọi người đều đang chờ mấy vị Kim Đan nói rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, thanh thế khá lớn.

Bọn hắn định giải thích thế nào? Ăn ngay nói thật?

Giang Hạo nhìn về phía Kim Đan, hắn thật ra cũng muốn biết tình huống.

Chỉ là hắn không vội vã giống như những người khác, cũng không xuất đầu lộ diện giống bọn hắn.

Yên tĩnh đợi ở chỗ này là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đã có thể biết kết quả thì cũng không lo lắng bị nhằm vào.

"Yên lặng." Một giọng nói lớn truyền đến từ trên cao.

Dạ Cơ nhìn xuống tất cả mọi người từ trên cao.

Cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người hai người Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đầu.

Dáng vẻ uy mãnh, bộc lộ ra bộ mặt hung ác.

Nhìn thôi đã biết không phải là loại lương thiện gì.

Thực lực cũng không tệ lắm.

"Dạ sư tỷ, hiện tại tất cả mọi người đều muốn biết, nếu chúng ta tiếp tục đợi có phải là sẽ bị vây lại hay không." Người đàn ông cao lớn kia mở miệng chất vấn.

Lúc này Dạ Cơ chậm rãi hạ xuống, cũng không trả lời vấn đề của hắn.

Nàng nhìn chằm chằm hai người, bình tĩnh nói:

"Các ngươi biết được chuyện này từ chỗ nào?"

"Đương nhiên là nghe người ta nói." Người nhìn như hung ác kia nói.

"Nghe ai nói?" Dạ Cơ tiếp tục hỏi.

"Chúng ta sao có thể tiện nói chuyện này ra được chứ, chúng ta chỉ muốn biết rốt cuộc có phải là thật hay không." Tu sĩ cao lớn uy mãnh hỏi ngược lại.

Dạ Cơ vẫn bình tĩnh, nói khẽ:

"Người biết được việc này, mấy ngày nay đều bị chúng ta khống chế lại. Các ngươi biết được loại chuyện này từ chỗ nào? Trừ khi, các ngươi là phản đồ hợp tác với Ma Nhân?"

Tội danh đột nhiên tới này khiến cho hai người kinh ngạc.

Nhưng không đợi bọn hắn mở miệng nói chuyện, Dạ Cơ đã trực tiếp động thủ.

Thực lực Kim Đan bộc phát, bàn tay cách không bóp về phía người có vẻ mặt hung ác kia.

Phốc!

Máu tươi phun ra ngoài.

Thân thể của hắn vặn vẹo, oanh một tiếng, mất mạng tại chỗ.

"Ngươi…" Tu sĩ cao lớn uy mãnh ngây ngẩn cả người, hoảng sợ nói:

"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh chúng ta là phản đồ? Ngươi tàn sát đồng môn không sợ bị trừng phạt sao?"

"Chứng cứ sao?" Dạ Cơ cười nói:

"Ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Hay là cho rằng ta là người Chấp Pháp Đường? Hoài nghi thôi đã đủ để ngươi chết rồi, còn muốn chứng cứ gì?"

Vừa dứt lời, trong tay nàng ngưng tụ lực lượng cường đại, sau đó vung ra.

Oanh!

Người Trúc Cơ hậu kỳ còn lại lập tức bị đánh cho vỡ nát chỉ trong nháy mắt.

Đám người bị dọa cho không dám lên tiếng.

Giang Hạo cũng hơi có chút ngoài ý muốn, thế mà lại trực tiếp giết chết.

Nhưng nếu không ai để lộ loại chuyện này ra, như vậy hai người này rất có khả năng là phản đồ?

Nếu không, bọn hắn lấy dũng khí ở đâu ra mà đi khiêu khích Kim Đan?

Cho rằng xung quanh nhiều người, cược rằng người ta sẽ không dám hạ sát thủ với bọn hắn sao?

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo lựa chọn giám định thi thể.

Thần thông phản hồi rất nhanh.

【 Thi thể Cao Hổ: Đệ tử nội môn Hoành Lưu Bộc, ti vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhiều lần cưỡng ép đột phá, chưa điều tiết thân thể, có rất nhiều ám thương, mỗi lần tu luyện đều sẽ nhói đau, bị Ma Nhân mê hoặc muốn đạt được lực lượng mạnh hơn, có ý đồ làm tan rã phòng thủ của Thiên Âm Tông. 】

"Thật đúng là phản đồ sao."

Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời có chút tò mò, Dạ Cơ sư tỷ rốt cuộc là chỉ tìm lý do để giết người hay là đúng thật đã nhìn ra dấu vết để lại.

Nhưng mà, mọi chuyện đã bị vạch trần rồi.

"Các ngươi không phải đã biết được thứ mình muốn biết rồi sao? Bọn hắn nói đúng. Nhưng chúng ta không nhận được mệnh lệnh rút lui. Các ngươi có thể tự mình rút lui, hoặc là lựa chọn hành động tự do, hoặc là yên tĩnh đợi chờ đợi mệnh lệnh."

Dạ Cơ tiên tử nói xong liền quay người rời đi.

Để lại những người khác còn đang kinh ngạc.

Đám người nhìn nhau, phần lớn mọi người đều lựa chọn ở lại chờ lệnh.

Tội danh rút lui quá lớn, không ai dám làm như thế.

Mà hành động tự do, một khi thật sự bị trở thành con mồi, như vậy thì chính là co mồi lạc đàn.

Còn không bằng tiếp tục chờ đợi tại chỗ.

Giang Hạo trầm tư một lát, quay về chỗ của mình, bắt đầu chờ đợi.

Phải có kết quả cuối cùng mới được.

Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ dò xét xung quanh, cũng không có người vào bên trong để dò xét nữa.

Dường như bị vây ở chỗ này đã trở thành chuyện tất nhiên.

Lúc này cũng không thấy Ma Nhân phát động công kích.

"Quá yên tĩnh."

Giang Hạo đi ra khỏi phòng, cảm thấy bình tĩnh như này khiến cho người ta rất áp lực.

Không chỉ là hắn, mà những người khác cũng có loại cảm giác này.

Rốt cuộc muốn như thế nào, tốt hay xấu, nói rõ thống khoái ra xem nào.

Những người khác có vẻ hơi bực bội, Giang Hạo cũng không định chỉ nhìn như thế.

Hắn chỉ là có chút tò mò.

Theo lý thuyết, những Kim Đan kia sẽ liên hệ tông môn, nhưng đến vẫn chưa có một kết luận nào.

Ma Quật nằm ngay trong tông môn, truyền một đạo mệnh lệnh cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng lại không có mệnh lệnh tiến đến.

Tò mò.

Giang Hạo ngự kiếm đi ra phía ngoài.

Chỗ phòng tuyến của bọn hắn cách bên ngoài cũng không xa.

Nhưng một chút thời gian, chân mày Giang Hạo hơi nhíu lại.

Không gian phía trước có xuất hiện một lực lượng nhỏ.

Hắn tăng nhanh tốc độ.

Sau khi đứng trước rừng cây và nhìn thẳng xuống, mặc dù không có vật gì, nhưng lại xuất hiện một tia lực lượng.

Giang Hạo đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào tia lực lượng kia.

Vù!

Gợn sóng vô hình ngăn cản tay của hắn.

Sau đó, Giang Hạo mới thả tay xuống, bất đắc dĩ than nhẹ:

"Thì ra là đã mất liên lạc với bên ngoài, tông môn cũng không lập tức xử lý, chắc là tình huống của mấy chỗ khác cũng không được lạc quan cho lắm."

Trong lúc hắn quay đầu trở về, lại nhìn thấy Dạ Cơ xuất hiện ở phía trước.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 178 : Muốn Giết Cứ Giết


Dạ Cơ xuất hiện, Giang Hạo cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Chỉ biểu hiện có chút ngoài ý muốn.

"Dạ sư tỷ." Hắn chắp tay khách khí nói.

Đối phương tu vi Kim Đan, nhưng so sánh với Kim Đan như Diệu Thính Liên thì người này dường như không bằng.

Đại khái không phải là đệ tử chân truyền.

Muốn làm chân truyền, có tu vi thôi không đủ, mà phải có đủ tiềm lực.

Giống như Hàn Minh, mặc dù hắn vừa mới Trúc Cơ không bao lâu, nhưng vừa nhập nội môn đã là chân truyền.

Thiên phú, tiềm lực, đều lớn hơn người tầm thường rất nhiều.

Với tốc độ tấn thăng mà mình biểu hiện ra trước mắt cũng đủ để trở thành chân truyền.

Nhưng vẫn không trở thành chân truyền là vì hai nguyên nhân, một là thiên phú không đủ, lo lắng đây đều là kỳ ngộ cưỡng ép tăng lên.

Hai là có quan hệ không rõ ràng với phản đồ, tên còn đang nằm trong danh sách theo dõi tại Chấp Pháp Đường.

Dạ Cơ tới gần Giang Hạo, vẻ mặt bình tĩnh:

"Phát hiện rồi sao?"

"Là chuyện lúc nào?" Giang

Hắn hiểu đối phương đang nói chuyện bị nhốt.

Lúc này hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, lâu như vậy mà vẫn không có phát hiện ra.

"Đại khái là ngày các ngươi tới, lúc cứu người trở về chúng ta đã lập tức muốn thông báo cho tông môn, rất đáng tiếc là không ra được." Dạ Cơ nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, nói:

"Giang sư đệ sợ sao?"

"Có chút." Giang Hạo trả lời.

"Ta lại không nhìn ra đó." Dạ Cơ nở nụ cười xinh đẹp:

"Ngươi cảm thấy ngoại trừ ba người Kim Đan chúng ta ra, ngươi là người thứ mấy biết được?"

"Hẳn không phải là người thứ nhất." Giang Hạo không biết rốt cuộc những người khác liệu có ra ngoài xem xét hay không.

"Người thứ bảy." Vẻ mặt của Dạ Cơ trở nên lạnh:

"Như vậy ngươi cảm thấy sáu người trước đó sao rồi?"

"Không biết." Giang Hạo lắc đầu.

Thật ra hắn biết, đó chính là trở về tuyến phòng thủ.

Những ngày qua, hắn mặc dù không làm cái gì, nhưng cũng có chú ý đến người của tuyến phòng thủ.

Cũng không có giảm bớt đi sáu người.

Nhiều lắm là một số người lựa chọn hành động tự do.

Dạ Cơ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, có chút kỳ quái về sự bình tĩnh của hắn.

Sau đó, nàng hạ xuống mặt đất rồi nói:

"Sư đệ rất tỉnh táo, khiến người phải khâm phục, nhưng ngươi cảm thấy tình cảnh của chúng ta bây giờ sẽ như thế nào?"

"Không quá lạc quan." Giang Hạo cũng hạ xuống trên mặt đất:

"Chỉ là có chút tò mò, tại sao tông môn lại không phái người đến?"

"Có không ít nguyên nhân." Dạ Cơ đi về phía trong rừng cây, bất đắc dĩ nói:

"Có hai điểm chủ yếu. Thứ nhất chỗ của chúng ta một tháng mới có thể báo cáo cùng tông môn một lần, lần báo cáo trước đó chính là lúc các ngươi tới.

Nói cách khác, bây giờ mới trôi qua mười một ngày, cho nên tông môn cũng không biết chúng ta mất liên lạc.

Thứ hai, chúng ta đã nghiên cứu qua kết giới, phát hiện kết giới này phát ra từ trung tâm Ma Quật, giải quyết vấn đề trung tâm thì có thể khiến kết giới biến mất.

Nếu không bên trong sẽ có lực lượng liên tục chèo chống kết giới, khó mà phá vỡ được. Cho nên…"

Dạ Cơ quay đầu nhìn về phía Giang Hạo nói:

"Cho dù tông môn biết, trước tiên cũng phải giải quyết vấn đề trung tâm đã, nhất là con đường tiến về trung tâm phải suôn sẻ. Còn về chúng ta thì phải tự cầu phúc rồi."

"Sư tỷ cần ta trợ giúp sao?" Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề.

Nếu như không phải, đối phương cũng không cần thiết phải nói nhiều như vậy.

"Đúng là cần sư đệ hỗ trợ." Dạ Cơ nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:

"Nếu như là bình thường, chúng ta cứ tiếp tục chờ đợi là được, có phòng tuyến ở đó ít nhiều cũng an toàn hơn một chút.

Nhưng mà pháp bảo trinh sát Ma Nhân của chúng ta phát ra cảnh cáo, có số lượng Ma Nhân lớn đang đến gần.

Có lẽ không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ tiến đánh phòng tuyến. Trước đó chúng ta có thể thỉnh cầu trợ giúp bất cứ lúc nào, mà bây giờ lại khác, chúng ta đã trở thành cá trong chậu."

Dạ Cơ ngừng lại, vẫn luôn nhìn Giang Hạo, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt của hắn.

Nhưng thật đáng tiếc, cũng không có quá nhiều thứ.

Không có kích động, không có e ngại, chỉ có một ít kinh ngạc.

Điều này khiến cho nàng cảm thấy người trước mắt này cũng không tệ.

Những người khác nghe xong, phần lớn sẽ thất thố, khủng hoảng.

Lúc này Giang Hạo đúng là đang kinh ngạc, Ma Nhân thật sự coi bọn họ là con mồi.

Mà tình cảnh của bọn hắn lại không lạc quan chút nào.

Nói là chó cùng rứt giậu, cũng không đủ.

"Hiện tại mấy người chúng ta cũng không phải là không có lựa chọn." Dạ Cơ quay đầu lại tiếp tục đi vào bên trong, giải thích:

"Có hai loại lựa chọn. Một là ở lại đây, đối phương muốn đối phó tiền bối khu vực trung tâm, cùng với sư huynh sư tỷ ở khu vực khác. Cho nên đại khái là không có Ma Nhân cường đại tới.

Dù sao chúng ta đã bị vây ở chỗ này, không có bao nhiêu nguy hiểm và giá trị. Chỉ là đến lúc đó, hi vọng duy nhất của chúng ta chính là chờ tông môn phát hiện và giải cứu."

"Vậy loại thứ hai thì sao?" Giang Hạo hỏi.

Thủ ở chỗ này không phải là lựa chọn tốt nhất, trừ khi tông môn lấy thế sét đánh để củng cố vị trí trung tâm một lần nữa.

Ngoài ra, còn phải đánh giết Ma Nhân cường đại.

Nhưng nếu có thể như thế thì cũng đã không kéo dài cho đến nay.

"Thứ hai chính là chủ động xuất kích." Dạ Cơ nói nghiêm túc:

"Chúng ta có tuyến phòng thủ, đối phương nhất định cũng có doanh địa tương tự. Ma Nhân bình thường chỉ như dã thú, phần lớn không có linh trí, mà chúng ta chỉ cần chặt đứt đầu nguồn phát mệnh lệnh của Ma Nhân liền có thể khiến cho Ma Nhân chia năm xẻ bảy.

Kẻ yếu không phải là đối thủ của chúng ta, cường giả thì có những người khác của tông môn đối kháng. Chỗ của chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều, cũng có đủ thời gian chờ đợi cứu viện."

"Nếu như thất bại thì sao?" Giang Hạo hỏi.

"Vậy thì…" Dạ Cơ quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:

"Bên trong nhất định sẽ được liên thông, thân là Kim Đan, nếu ta thất bại sẽ một mình tiến về khu vực Kim Đan. Có lẽ sẽ có một chút hy vọng sống."

Giang Hạo nghe xong, đối phương không có chút kiêng dè nào, nói thẳng thất bại thì sẽ một mình thoát đi.

Chỉ có thể nói người của Ma môn rất thẳng thắn, nếu như nói muốn cùng chết thì đúng là không quá hiện thực.

Nhưng một mình thoát đi có lẽ chính là tốt cho đối phương, đại khái là người khác chịu chết để mở một con đường sống cho nàng.

Bên ngoài thì nàng đã cố hết sức, tông môn dù có trách phạt thì cũng sẽ không quá nặng.

Lợi ích duy nhất của Ma Môn chính là nghĩ điểm xấu của tất cả mọi người thành tốt, cho nên không cần lo lắng sẽ có người hiểu lầm.

"Sư tỷ muốn ta đi cùng sao?" Hắn hỏi thẳng.

"Đúng." Dạ Cơ gật đầu nói:

"Ta phát hiện thực lực của ngươi không tầm thường, còn cực kì nhạy cảm, là một sự giúp đỡ lớn đối với ta. Bởi vì là hai lựa chọn, cho nên chắc chắn sẽ có những ý kiến khác nhau.

Nếu đã như vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ tách ra hành động. Một bên chống cự kẻ địch, một bên âm thầm tìm kiếm doanh địa Ma Nhân, sau đó phát động tập kích bất ngờ.

Trước mắt quyết định là một vị Kim Đan dẫn người phòng thủ, ta và một vị Kim Đan khác sẽ dẫn người đi xâm nhập Ma Quật. Người đi phải có thực lực mạnh hơn, hoặc là có đủ năng lực."

"Hiện tại đã đưa ra quyết định rồi sao?" Giang Hạo hỏi.

"Trong năm ngày, bởi vì Ma Nhân đại khái sẽ phát động công kích trong vòng bảy ngày." Dạ Cơ suy tư một hồi rồi nói:

"Ngươi không cần phải vội đưa ra đáp án, qua mấy ngày nữa lại trả lời cũng được."

Giang Hạo gật đầu, đột nhiên nói:

"Ta có vấn đề nhỏ muốn hỏi sư tỷ một chút."

"Ngươi hỏi đi." Dạ Cơ tùy ý nói.

"Hai vị sư huynh trước đó thật sự là phản đồ sao? Hay là sư tỷ đã phát hiện ra manh mối gì?" Giang Hạo hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nghe vậy, Dạ Cơ nhìn Giang Hạo, đùa giỡn ngọn tóc dài, nói với vẻ không thèm để ý:

"Nếu như ta nói, ta chỉ tùy tiện tìm lý do giết bọn hắn, ngươi có tin không?"

Giang Hạo thuận theo, giọng nói nhẹ nhàng:

"Sư tỷ nhất định có suy tính của mình."

Khóe miệng của Dạ Cơ có chút giương lên, không nói gì.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 179 : Ta Thành Công Cụ Hình Người


Trở lại tuyến phòng thủ.

Dạ Cơ đi ở phía trước, chợt quay đầu cười một tiếng:

"Sư đệ có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Giang Hạo gật đầu đồng ý, thuận tiện mở giám định ra.

Hắn muốn xem tình huống cụ thể của vị sư tỷ này một chút.

【 Dạ Cơ: Đệ tử nội môn Yên Vân Phong, ti vi Kim Đan sơ kỳ, trên đường đi đã sử dụng mười tám lần mị thuật đối với ngươi, muốn bắt tâm của ngươi làm tù binh trong lúc vô hình, để ngươi mê muội vì mỹ mạo và nhân cách của nàng, sau đó cam tâm tình nguyện đi theo nàng tiến vào bên trong Ma Quật, che chắn nguy hiểm cho nàng, thậm chí vì nàng mà chết. Nếu như người không thể trở thành công cụ mà nàng có thể sử dụng thì nàng sẽ muốn hủy đi. 】

"Ngày mai chắc sẽ có kết quả, ý định của ta vẫn là muốn đi mạo hiểm cùng."

Giang Hạo nói rõ.

Hắn đúng là muốn đi vào, sau khi đi vào hắn lại mất tích, liền có thể một mình đối mặt với nguy hiểm nơi này.

Không có những người khác đi cùng, muốn sống đợi đến lúc tông môn trợ giúp là một chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có thể đi tìm Ma Nhân Nguyên Thần hoặc là Kim Đan, thu thập một chút bọt khí.

Có lợi mà không hại.

Chuyện duy nhất cần để ý là đừng để bị người phát hiện.

"Được, ngày mai chúng ta đợi tin tức của sư đệ." Dạ Cơ bình tĩnh nói.

Sau khi tiễn Dạ Cơ, Giang Hạo liền trở về một mình.

Còn về kết quả giám định thì lại vô cùng bình thường.

Đúng, bình thường.

Người có loại suy nghĩ này mới là đệ tử Ma Môn bình thường.

Có thể lợi dụng liền lợi dụng, không thể lợi dụng thì chẳng khác nào không có giá trị.

Hủy đi vật không có giá trị thì cũng không có gì.

Điều khiến cho Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ là, mười tám lần mị thuật.

Hắn lại không có cảm nhận được một chút nào.

"Xem ra cần phải đọc một chút sách liên quan tới mị thuật, biết được cách thi pháp, hình thức vận chuyển lực lượng, như thế lại phối hợp với Vô Danh Bí Tịch liền có thể biết được ai đang thi triển mị thuật đối với ta. Có đôi khi cũng tiện tương kế tựu kế."

“Công pháp Mị thuật, lần trước đoạt của Luyện Đan Sư nhiều như vậy, hình như cũng có mấy quyển."

Giang Hạo trở lại chỗ ở, kiểm tra trữ vật pháp bảo.

Phát hiện đúng là có ba quyển thư tịch liên quan tới mị thuật.

Hắn vốn định mở ra xem, lại phát hiện Thạch Bản hình như có chút phản ứng nhẹ.

Hắn liền lấy Thạch Bản ra và bắt đầu quan sát.

Lúc này hình tượng bên trong, vẫn có người đang nói chuyện.

Vẫn là mấy người trước đó.

Nhưng mà Mật Ngữ Thạch Bản lúc này có phản ứng yếu ớt, Giang Hạo cảm nhận một chút, phát hiện là có người để hắn tiến vào khu vực công cộng, thời gian là giờ Tý đêm nay.

"Xem ra là tồn tại cao hơn mà Hồng Vũ Diệp nói tới, hẳn là Thạch Bản có quyền hạn vượt qua ba hợp một."

Sau khi do dự một chút, hắn quyết định đêm nay sẽ vào xem.

Dù sao thì hắn cũng phải tham dự vào trong, nếu không thì không có cách nào làm nội ứng được.

Lúc này hắn nhìn nói chuyện của hai người kia một chút.

Là "Quỷ" và "Tinh".

Quỷ: Con cự mãng mà ta truy đuổi thật lâu đã chạy mất. Đáng chết, cũng sắp bắt được rồi, nhưng mà nó cũng đừng mong trốn được quá xa. Nó trúng nguyền rủa của ta, thực lực sẽ càng ngày càng yếu, chờ ta tìm được nhất định sẽ lột da của nó. Súc sinh này, đồ của ta mà cũng dám tùy tiện ăn.

Tinh: Càng ngày càng yếu thì như thế nào? Ngươi cũng không nhất định sẽ tìm được, không phải ngươi nói nó có thiên phú che đậy thiên cơ hay sao?

Quỷ: Đúng thế, chờ ta tìm kiếm quan hệ, xem ta dùng một tay bóp nát nó.

Giang Hạo nhìn bọn hắn nói chuyện phiếm, câu chuyện xoay quanh một con cự mãng.

Dường như là đồ quan trọng của "Quỷ" bị ăn, trước mắt đang tìm kiếm con cự mãng kia khắp thế giới.

Nhưng cự mãng mang theo thần thông, hết lần này tới lần khác đều không tìm thấy người.

"Thần thông che đậy thiên cơ?"

Giang Hạo nhất thời có chút hâm mộ.

Sau chuyện cự mãng, bọn hắn lại trò chuyện về chuyện đêm nay.

Quỷ: Tiền bối Đan Nguyên đêm nay sẽ đến, không biết sẽ có mấy người rảnh.

Tinh: Chỉ cần không phải là quá bận rộn, chắc là sẽ đến không ít.

Quỷ: Người mới kia khẳng định đang nhìn chúng ta nói chuyện phiếm, không đêm nay biết hắn có tới hay không.

Tinh: Chắc là có, nếu không hắn cầm Thạch Bản còn có ý nghĩa gì?

Giang Hạo lại nhìn một hồi, sau đó cất Thạch Bản vào.

Đúng thật, trước mắt mình cầm Thạch Bản cũng không có tác dụng quá lớn, tác dụng duy nhất chính là nội ứng.

Tìm ra người phía sau Thạch Bản.

Nhưng cần mở rộng tác dụng của Thạch Bản thì cần dung nhập vào trong.

Dù là tăng tiến độ nội ứng thì cũng không thể đứng ngoài quan sát.

"Đan Nguyên? Không biết là tên hay là danh hiệu nữa."

Giang Hạo suy tư một hồi, cũng không có kết luận gì.

Đến lúc đó gặp là biết thôi.

Danh hiệu sẽ xuất hiện.

Hiện tại xem một chút Mị thuật đã, rồi chờ đến giờ Tý đêm nay.

Đi làm một nội ứng.

——

——

Tuyến phòng thủ.

Chỗ ở của Kim Đan.

Bên trong có ba người ngồi xếp bằng.

Dạ Cơ tiên tử ngồi ở bên trái, bên phải là một vị nam tử với sắc mặt trầm thấp.

Ở giữa là nam tử có thân thể cường tráng với chiếc cự thuẫn.

"Mời Trúc Cơ hậu kỳ?" Sắc mặt Lam Phong trầm thấp, giọng nói có chút khinh thường:

"Người này còn không đủ làm bia đỡ đạn? Đi vào cùng thì được cái gì?"

"Lỡ như có thể bán mạng vì ta thì sao?" Dạ Cơ mỉm cười, nói:

"Hắn rất nhạy cảm, lúc phát hiện nguy hiểm có lẽ sẽ có thể chết vì ta cũng nên."

"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo?" Kim Long ở giữa nhắc nhở:

"Tên của người này còn đang treo ở Chấp Pháp Đường, các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút."

"Chúng ta cũng sẽ không động thủ với hắn." Dạ Cơ cười nói.

"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo, cái tên này thật đúng là quen thuộc." Lam Phong cũng cười.

Kim Long không nói về Giang Hạo nữa, mà chỉ nói:

"Ma Nhân có rất nhiều bảo vật, nhưng mà khu vực này không nhất định sẽ có, nếu các ngươi muốn thì ta sẽ không ngăn cản. Nhưng muốn ta tùy ý thả người, các ngươi tốt nhất nên cố sức phá hết đồ đi."

"Đương nhiên, nếu thành công thì sẽ lập được công lớn. Dù sao ta nhất định sẽ là người sống đến cuối cùng." Dạ Cơ nói.

Lam Phong cũng không mở miệng phản bác, chỉ là cười lạnh.

"Cười đã chưa?" Dạ Cơ hỏi.

"Không buồn cười." Lam Phong nói khẽ:

"Không phải là ta xem thường người đi cùng ngươi, không nói đến cái khác, một Trúc Cơ hậu kỳ như Giang Hạo kia thì có thể làm được cái gì?

Ta biết một chút tình huống của hắn, gặp được kỳ ngộ nên tu vi mới tăng lên, trốn ở linh dược viên khoảng thời gian dài, chưa thấy qua việc đời gì cả.

Nhưng trên người hắn có lẽ có pháp bảo đặc thù, hoặc là công pháp, dù sao hắn cũng có nhiều kỳ ngộ như vậy."

Thấy Dạ Cơ trầm mặc, Lam Phong tiếp tục nói:

"Ngươi nói xem hắn chết rồi, trữ vật pháp bảo sẽ thuộc về ai?"

"Ta bảy ngươi ba." Dạ Cơ đáp.

"Ta sáu ngươi bốn." Khí thế của Lam Phong bỗng trở nên kinh người.

"Vậy thì dựa vào bản lĩnh đi." Dạ Cơ cũng không yếu thế chút nào.

"Được thôi." Lam Phong cũng không sợ hãi.

Kim Long không tham dự vào, hắn khác với những người khác.

Hắn muốn mượn nhờ trận pháp phòng ngự ở chỗ này.

Chuyện này là ổn thỏa nhất đối với hắn, tỉ lệ sinh tồn cao nhất.

Nhiều người ngưng tụ như vậy, hắn có thể kéo đến cuối cùng.

Tất cả mọi người đã bị vây ở chỗ này, vậy đành phải nghĩ tất cả biện pháp để sống sót thôi.

Trước giờ Tý.

Giang Hạo khép thư tịch về Mị thuật lại, hắn lĩnh hội không đủ nhiều.

Xem xét trước mặt, chỉ có thể nhìn ra Mị thuật được phát động thông qua động tác tay chân và ngôn ngữ ánh mắt.

Ngoài ra còn có lực lượng hiệp trợ, có thể khiến người ta vô thức phát hiện ra vẻ đẹp của đối phương, từ đó lún sâu vào trong.

Tương đương với việc phóng đại ưu điểm một cách vô hạn.

Nếu như trời sinh Mị thể thì đó chính là vũ mị tự nhiên, động tác ngôn ngữ tùy tiện cũng dễ dàng khiến cho người ta trầm luân.

Vẻ đẹp, có đôi khi chỉ là một câu đơn giản, một cái quay đầu, một nụ cười.

Nếu như một cái quay đầu cộng với một nụ cười, thuận tiện lại nói một câu, như vậy có thể sẽ tạo thành lực sát thương to lớn.

Có thể khiến người ta triệt để yêu đối phương.

Quay đầu nhìn, mỉm cười rung động lòng người.

Màu sắc nhân gian tựa như bụi bặm.

"Khó trách Vân Nhược sư tỷ có nhiều người thích như vậy, nhiều người muốn báo thù vì nàng như vậy, thậm chí vì giết ta mà không tiếc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, tự mình chạy tới làm nội ứng."

Thì ra mình đã đánh nát giấc mộng tốt đẹp nhất của bọn hắn.

Có chút hành vi quá kích là chuyện không thể tránh được.

Chỉ là lâu như vậy rồi mà vẫn có người không chịu buông xuống.

"Hiện tại Dạ Cơ sư tỷ cũng muốn để cho ta trở thành loại người này, đáng tiếc, Mị thuật không có một chút tác dụng nào đối với người trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc như ta."

Hắn cũng không biết là nên cao hứng hay là khó chịu nữa.

Lúc này, Thạch Bản lại xuất hiện chút phản ứng.

Giờ Tý đã đến.

------
 
Back
Top Bottom