Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 150 : Thiếu Gia Và Nha Hoàn


Nhìn tờ giấy, Giang Hạo không nhịn được mà bật cười.

Lần thứ nhất cướp được kiểu trữ vật pháp bảo như này.

Nhưng mà trên tờ giấy không chỉ có một câu nói kia, phía sau còn có chi tiết.

"Ta đã Kim Đan viên mãn, đang góp nhặt linh thạch để trùng kích Nguyên Thần, tích sáu mươi tám năm, tổng cộng có 39.868 khối linh thạch.

Cộng với rất nhiều phù lục, pháp bảo, đan dược.

Cùng với trận pháp dùng để bế quan.

Đây đều là tích lũy cả đời của ta, đáng tiếc là ta phải chết.

Nói cho ngươi những chuyện này, chỉ là muốn cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ mấy vạn linh thạch.

Mặc dù ta chết rồi, thế nhưng ngươi hãy nhớ tên của ta, Đông Hỏa Đạo Nhân."

Nhìn những chữ này, trong lòng Giang Hạo có chút không cam lòng, cuối cùng vẫn là thở phào một hơi:

"Đông Hỏa Đạo nhân phải không? Ta nhớ kỹ rồi."

Hắn thật sự không nghĩ tới, trên đời này còn có kiểu tu chân giả kỳ quái như này.

Cảm thấy giết đi đều có chút đáng tiếc.

Thế nhưng hắn không hy vọng gặp lại loại người này.

Làm cho người ta rất tức giận.

Nếu như đối phương không nói dối thì mình đã bỏ qua cơ hội giàu to trong một đêm rồi.

Bốn vạn linh thạch.

Bốn vạn…

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhìn hơn một vạn linh thạch trong trữ vật pháp bảo của mình, không còn cảm thấy vui sướng như trước đó nữa.

Không thể không nói, Đông Hỏa Đạo nhân này thật biết cách đùa bỡn người.

Cuối cùng Giang Hạo cất tờ giấy vào, lần sau có thể đặt nó vào trong trữ vật pháp bảo của người khác.

Để người khác nhận loại nhắc nhở thân mật này một chút.

Sau khi tính toán cẩn thận số linh thạch hiện có, Giang Hạo phát hiện mình vẫn vô cùng giàu có.

Tổng cộng có một vạn hai ngàn hai trăm sáu mươi ba linh thạch.

Lần này khác với lần trước, không cần mua sắm Thiên Thanh Hồng.

Trừ đi ba ngàn của Chấp Pháp Phong, lại trừ đi ba ngàn mua sắm pháp bảo, còn lại hơn sáu ngàn.

"Có thể trói con thỏ lại."

"Nhưng mà chẳng qua chỉ được một cái bọt khí màu hoàng kim, có chút đáng tiếc, muốn đầy hai cái không biết còn phải đợi bao lâu.

Không nhắc tới chuyện con thỏ có thể thức tỉnh tiềm lực hay không, cho dù có thì cùng cần một lượng linh thạch lớn.

Linh thạch vẫn không quá đủ.

Giang Hạo lắc đầu, bắt đầu kiểm tra trạng thái của bản thân.

Hôm nay giết chết Tả Lam, trạng thái của hắn cũng không tốt.

"Mặc dù lực lượng của Tàng Linh Trọng Hiện chồng lên rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có tác dụng phụ, rất dễ mất sức. Phải ăn đan dược từ sớm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

"Bán Nguyệt lại bị rách, nhưng mà pháp bảo cấp bậc Trúc Cơ đúng là hạn chế không ít lực lượng của Thiên Đao Thất Thức. Nếu như dùng Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ, có lẽ hôm nay sẽ thong dong hơn một chút."

"Mặc dù Tả Lam có lực lượng Nguyên Thần, nhưng hắn dù sao cũng không phải là Nguyên Thần. Nguyên Thần thật sự hẳn là mạnh hơn hắn không ít. Lần sau gặp phải mình không thể bành trướng như này nữa."

Giang Hạo phân tích tình huống, thuận tiện khuyên bảo chính mình, không thể bởi vì lần này đánh bại được Tả Lam liền ngây thơ cho rằng mình có thể cứng đối cứng với Nguyên Thần thật sự.

Một khi có loại suy nghĩ này, sau này hắn sẽ có thể bởi vậy mà lâm vào trong nguy hiểm.

Phải bóp chết loại suy nghĩ này từ sớm.

Tĩnh tọa điều tức một lát, Giang Hạo xác định thân thể không có nội thương.

Sau khi điều tức qua đêm nay liền có thể khôi phục thực lực một cách hoàn toàn.

Nhưng phải ngưng tụ thần thông Tàng Linh Trọng Hiện một lần nữa, ngoài ra còn phải ghi chép lại công kích vào bao tay lần nữa.

Nhưng cũng cần phải suy nghĩ một chút xem nên lựa chọn hai thức nào.

Trảm Nguyệt, Trấn Sơn hay Lưu Tinh.

Đều có sở trường.

Thế công Trảm Nguyệt sắc bén, Trấn Sơn lấy đại thế để trấn áp, Lưu Tinh dùng tốc độ tăng trưởng.

Trấn Sơn nhất định phải có, lấy thế đè người, uy thế kinh người.

Trảm Nguyệt và Lưu Tinh…

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo vẫn chọn Trảm Nguyệt.

Lưu Tinh tương đối hà khắc, nếu như khi đó thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, có lẽ sẽ không thể phát huy được lực lượng chân chính.

Nhưng Trảm Nguyệt lại khác.

Có khả năng phóng thích trực tiếp.

Sau khi xác định rõ ràng, Giang Hạo bắt đầu tu luyện.

Sáng sớm.

Giang Hạo mở Tàng Linh, để lực lượng khôi phục hoàn toàn ngưng tụ đến mi tâm.

Sau đó tiếp tục khôi phục lực lượng.

Giữa trưa.

Giang Hạo bắt đầu ghi chép Trảm Nguyệt và Trấn Sơn.

Sau khi làm xong, hắn mới thở phào một hơi.

Như vậy coi như đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Chẳng qua còn thiếu một thanh đao.

"Đáng tiếc, phiên chợ một tháng chỉ mở một lần, chuyện này có chút không tiện lắm."

Giang Hạo cũng không miễn cưỡng, sau đó có thể tạm thời dùng đao bình thường cũng được.

Thỉnh thoảng thì bọt khí màu xanh lá cũng sẽ có đao.

Mặc dù tối hôm qua đã phí phạm rất nhiều, thế nhưng tìm kiếm hẳn là còn có một ít.

Đủ để dùng cho một quãng thời gian phía sau.

Chỉ là, nếu như muốn phát huy đủ lực lượng thì vẫn cần một thanh tốt.

Bên cửa sổ.

Giang Hạo nhìn người đến người đi phía dưới.

Thuận tiện pha cho mình một bình trà, là Tuyết Hậu Xuân.

Mặc dù đã khôi phục trạng thái, thế nhưng uống một chút linh trà thì sẽ càng tốt hơn.

Đương nhiên, cũng có một phần là bởi vì trên người có một vạn hai linh thạch.

Có tiền, hắn nhìn một số thứ cũng thấy cởi mở hơn.

Ví dụ năm mươi lăm linh thạch một bình trà, cũng không phải là không nỡ uống.

Sau đó, hắn bắt đầu tự hỏi.

Tả Lam bị giết, muốn tìm được những Thạch Bản khác là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu như ba hợp một Thạch Bản không có tính đột phá thực chất thì bọn hắn chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trong các thành trì gần đây.

"Thời gian còn hai tháng rưỡi, không biết sẽ có tiến triển gì hay không."

"Tả Vu Thiên có thể xem như là một cửa đột phá, phải nghĩ biện pháp đi tra một chút mới được."

Theo lý thuyết thì đây đều là chuyện mà Hồng Vũ Diệp cần để ý, nhưng vấn đề là Giang Hạo không còn nhiều thời gian. Hắn nhất định cần phải trở về trong vòng ba tháng.

Suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không biết cửa đột phá ở đâu. Giang Hạo liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Dự định đi bốn phía dạo chơi.

Vừa xuống, hắn đã nghe một tiểu nữ hài lớn tiếng nói:

"Không được, các ngươi không thể đưa thiếu gia rời đi, thiếu gia đi đâu thì Tiểu Tiệp sẽ đi đó."

Dưới nghi hoặc, Giang Hạo đi xuống thì thấy đám người Phương Kim đang đứng ở trong đại sảnh, dáng vẻ đau đầu.

Phía trước bọn hắn là một bé gái gầy yếu, nàng đang ôm một bé trai gầy yếu, không chịu buông tay.

Nam hẳn là mười một mười hai tuổi, nữ hẳn là mười mấy tuổi.

Nhìn kỹ tiểu nữ hài kia một chút, Giang Hạo phát hiện đôi mắt của nàng rất linh động, dù cho gầy yếu đen kịt cũng không thể ngăn cản sự linh động kia.

Không cần kiểm tra bằng ngọc giản, hắn cũng có thể xác định, cô gái này có thiên phú tuyệt hảo.

Khó trách lại được Minh Nguyệt Tông khâm định.

Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía người thiếu niên kia. Bên trong ánh mắt của hắn mang theo sự không cam lòng, lại có chút xoắn xuýt, dường như đang hạ quyết định gì đó.

Sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy người này có chút kỳ quái.

Dường như đủ loại khí tức đều có chút yếu.

"Thân thể không tốt sao?" Giang Hạo có chút tò mò.

Lúc này Bạch Quỳnh phát hiện ra hắn.

"Giang đạo hữu.”

Phương Kim cũng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo đang đi xuống, có chút khổ sở nói:

"Để đạo hữu chê cười rồi."

Lam tiên tử cúi đầu, không dám nói lời nào.

Nàng đã có kinh nghiệm.

Cũng may tính tình của nàng không đến mức kém như vậy, nếu không thì sư huynh sư tỷ cũng không che chở được nàng.

"Không có." Giang Hạo lắc đầu, nhìn tiểu nữ hài phía trước rồi nói:

"Nàng chính là sư muội của các ngươi? Thoạt nhìn dường như không nguyện ý rời đi cùng các ngươi."

"Đúng là như vậy. Trong lúc nhất thời chúng ta cũng không biết nên làm như nào, chỉ có thể chờ mấy người sư thúc đến." Phương Kim nhìn nữ hài trước mắt, sau đó giải thích đại khái tình huống.

Thiếu nữ này tên là Sở Tiệp, trước kia là nha hoàn của Sở gia.

Chẳng qua là Sở gia xuống dốc, cuối cùng chỉ còn lại vị thiếu gia Sở Xuyên này. Hai người sống nương tựa vào nhau từ ba năm trước.

Cuộc sống mặc dù cực khổ, thế nhưng Sở Tiệp vẫn là tiểu nha hoàn như trước đây, hỗ trợ chiếu sóc thiếu gia.

Đầu óc nàng không hiểu nhiều, chỉ biết mình là nha hoàn, nhất định phải ở bên cạnh thiếu gia.

Thiếu gia không thể rời bỏ nàng.
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 151 : Để Ta Thu Đồ Đệ?


Giang Hạo ngồi ở bên cạnh bàn nghe đại khái, đúng là hơi khiến người ta ngoài ý muốn.

Ở trong nhìn như phức tạp.

Nhưng tổng kết lại cũng đơn giản, chính là người hầu có thiên phú, thế nhưng không muốn rời khỏi chủ nhân.

"Đúng rồi, chúng ta đã thu xếp tốt cho những người khác, đều có thể đưa về bên cạnh cha mẹ của bọn hắn. Nếu như muốn thì người Trần gia cũng có thể thu nhận bọn hắn. Dù sao đều là người có thiên phú. Dưới tình huống bình thường, muốn tìm bảy tám người một lần như này cũng không dễ dàng." Phương Kim lại nói chuyện của người khác.

Giang Hạo gật đầu, nhìn về phía Sở Xuyên trong góc, nói với vẻ

"Thiếu niên này cũng có thiên phú, các ngươi không thể cùng mang về được sao? Chẳng lẽ với thiên phú của hắn vẫn chưa vào được ngoại môn?"

"Đúng là không được." Phương Kim thở dài, nói:

"Ta vừa mới kiểm tra, thiếu niên Sở Xuyên này đúng là có chút thiên phú, miễn cưỡng được tam tiết. Cũng không phải là không thể mang về, mà là mang về rồi thì cũng một trời một vực với Sở Tiệp sư muội. Không chỉ như thế, còn là tồn tại hạng chót trong toàn bộ Minh Nguyệt Tông.

Chuyện này sẽ mang đến đả kích càng lớn hơn đối với hắn. Không chỉ phải làm tạp dịch, mà cũng chỉ có thể tiếp xúc với mấy công pháp bình thường, còn không bằng hiện tại ta truyền cho hắn chút công pháp tốt, rồi để hắn đi chỗ khác để tu luyện.

Mặc dù ta không có danh vọng gì, nhưng lên tiếng thì vẫn có chút phân lượng ở các môn phái nhỏ. Như này, hắn sẽ có thể tu luyện một cách tốt hơn, cũng có thể có được đãi ngộ tốt hơn.

Đáng tiếc, sư muội của ta lại không chịu. Thật ra, cho dù thả hắn ở ngoại môn cũng không dễ, Giang đạo hữu hẳn cũng hiểu, mặc kệ là chỗ nào thì tu luyện trong tông môn đều luôn tồn tại cạnh tranh."

Giang Hạo hiểu rõ, có cạnh tranh đương nhiên sẽ có ưu có khuyết, trong bóng tối luôn sẽ xuất hiện một chút ức hϊế͙p͙.

Thiên phú kém thì sẽ như thế.

Trong Ma Môn lại càng sâu.

Cho nên lúc mới bắt đầu nhập môn, hắn đã biểu hiện ra thiên phú tốt, sau đó biểu hiện càng ngày càng tốt hơn.

Nhưng lại không phải là quá tốt.

Như thế mới sẽ không bị để mắt tới.

Người phía dưới không bắt nạt được hắn, người phía trên không cần thiết phải chèn ép hắn.

Nhìn hai đứa nhóc đứng ở bên cạnh, Giang Hạo cảm khái.

Hai người sống nương tựa vào nhau, cuối cùng lại phải bước trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Lúc này, Lam Cẩn tiên tử còn đang khuyên hai người.

Sở Tiệp không chịu nhượng bộ chút nào.

Nhưng người tên Sở Xuyên kia dường như có thể hiểu rõ tình huống.

"Đi cùng bọn họ đi." Hắn nói với nữ hài bên người, vẻ mặt chân thành:

"Chờ sau khi ta trở nên nổi bật ở chỗ này, sẽ đến tông môn tìm ngươi. Đến lúc đó ta nhất định có thể bảo hộ ngươi."

Lời nói của đám người Bạch Quỳnh có thể coi như là một lời an ủi đối với hắn.

Bởi vì tương lai Sở Tiệp sẽ bỏ xa thiếu niên này, nói là tiên phàm khác biệt đều không quá đáng.

Cho dù Giang Hạo, cũng cho rằng như vậy.

Chênh lệch thiên phú quá lớn, lớn đến mức cố gắng cũng không thể đền bù.

Trừ khi thiếu niên này gặp được kỳ ngộ khó lường.

Nếu không thì chỉ có thể ngước lên mà nhìn nha hoàn của hắn.

Không chỉ như thế, sau khi thiếu nữ đi tới Minh Nguyệt Tông, hiểu biết được sự rộng lớn của thế giới.

Loại thiếu niên tiểu thành trấn này sẽ trở nên nhỏ bé không thể tả ở trong mắt nàng.

Có lẽ nàng không xem thường, thế nhưng khoảng cách giữa hai người sẽ không cách nào tiêu trừ.

Nhưng thiếu niên này lại có chút không hài hòa ở trong mắt Giang Hạo.

"Giám định."

Xuất phát từ tò mò, hắn mở thần thông ra.

【 Sở Xuyên: Thiếu gia nghèo túng, tiên tâm long đong như lại có ý chí bất khuất, thân thể suy nhược nhưng lại có tín niệm bất khuất. Càng tàn phá hắn, tra tấn hắn, chà đạp hắn thì hắn lại càng bùng nổ mạnh, càng đánh càng mạnh, lúc gió nổi lên chín là lúc Long Du Cửu Thiên.】

Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Lại là loại người này.

Có chút giống với Chu Thiền sư tỷ.

Nếu như loại người này mà gia nhập Minh Nguyệt Tông, đại khái sẽ có thể quật khởi.

Nhất như gia nhập với thân phận tạp dịch, tất nhiên sẽ bị chèn ép.

Càng đừng nhắc đến chuyện hắn còn quen biết với một vị đệ tử cao minh.

Đương nhiên sẽ bị tra tấn chèn ép.

"Có lẽ các ngươi có thể cân nhắc đến chuyện mang hắn về cùng." Giang Hạo nói với Phương Kim.

"Nếu thực sự không được thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng sư thúc chúng ta đã xử lý tốt chuyện của Thiên Thánh Giáo, sẽ đến đây trong một hai ngày này. Vẫn nên để lão nhân gia định đoạt tình huống cụ thể thì hơn." Phương Kim nhẹ nhàng lắc đầu.

Giang Hạo cũng không nói thêm gì, không mang về có lẽ chính là tổn thất của Minh Nguyệt Tông.

"Không được, không có ta thì ai sẽ lo lắng sinh hoạt thường ngày cho thiếu gia đây?" Sở Tiệp lập tức lắc đầu từ chối.

"Vậy chờ ngươi học thành tài trở về, không phải sẽ có thể chiếu cố ta tốt hơn sao?" Sở Xuyên còn đang thuyết phục.

"Đúng vậy, qua vài năm tông môn chúng ta sẽ có luận đạo, đến lúc đó thiếu gia của ngươi sẽ có thể đến, cũng có thể nhìn một chút xem ngươi trưởng thành như thế nào." Lam tiên tử dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ:

"Ngươi trở nên lợi hại, sẽ có thể bảo hộ thiếu gia của ngươi."

Lời nói này khiến cho Sở Tiệp có chút động lòng.

Giang Hạo cười cười, sau đó cáo biệt với Phương Kim.

Hắn tạm thời không muốn tham dự, chỉ muốn đi vào trong thành dạo chơi một hồi.

Lần này Giang Hạo không có mục đích, chẳng qua chỉ tùy tiện đi một vòng.

Nhìn xem liệu có chỗ nào có bọt khí rơi xuống hay không.

Trên đường đi, hắn đang tự hỏi chuyện của Sở Xuyên, tiên tâm của đối phương bị long đong, giống như huyết mạch ẩn giấu của con thỏ.

Đáng tiếc, giúp con thỏ gỡ bỏ huyết mạch sẽ có bọt khí, giúp người đánh bóng tiên tâm lại không có bọt khí.

Nếu không, hắn nhất định sẽ hứng thú mang đối phương trở về.

Người không cách nào có bọt khí rơi xuống, Giang Hạo hiểu điểm này.

Mặc kệ là giết người hay là làm gì khác, đều sẽ không rơi xuống.

Hắn đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn liền trở lại quán trọ, tiếp tục tham ngộ bí tịch Vô Danh.

Càng lĩnh hội hắn càng cảm thấy có thể khống chế lực lượng của thân thể một cách tốt hơn.

Mặc dù không có nhiều linh khí, thế nhưng thực lực hẳn là đang tăng lên một cách vững vàng.

Sáng sớm hôm sau.

Giang Hạo đột nhiên bị bừng tỉnh.

Hắn cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại tới từ đằng xa.

Cuối cùng rơi xuống trước quán trọ.

"Thật mạnh, Tả Lam không khác gì hạt gạo ở trước mặt hắn, người này chắc chắn đã vượt qua Nguyên Thần, chỉ không biết là cảnh giới gì."

Giang Hạo lập tức nghĩ tới sư thúc của Phương Kim.

Bản thân mình vẫn nên ít gặp loại cường giả này thì hơn.

Hôm nay liền không ra ngoài, an tâm tu luyện.

Ngày kế tiếp.

Hôm nay là ngày thứ ba mà Hồng Vũ Diệp bế quan.

Cũng chắc là ngày cuối cùng.

Một ngày này, cửa phòng của Giang Hạo bị người gõ vang.

"Giang đạo hữu có đó không?"

Là giọng của Phương Kim.

Giang Hạo đang lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao lập tức tỉnh lại.

Không rõ Phương Kim tại sao lại tới gõ cửa.

Tới cáo biệt?

Khả năng này rất lớn.

Sau khi mở cửa, hắn phát hiện Phương Kim có chút xấu hổ cười nói:

"Giang đạo hữu có rảnh không? Có thể xuống lầu tụ họp một chút hay không? Thật ra là sư thúc muốn gặp ngươi. Phù, đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ là có chuyện muốn nhờ."

Có việc muốn nhờ? Giang Hạo kinh ngạc.

Nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý, sự mạnh mẽ của sư thúc của đối phương khiến cho hắn khó mà từ chối.

Nếu quả thật động thủ, cho dù Hồng Vũ Diệp có thể ứng đối thì hắn cũng phải ăn thiệt thòi.

Hiện tại vẫn nên dĩ hòa vi quý thì hơn.

Sau khi đi xuống, Giang Hạo nhìn thấy ở đại sảnh nhiều thêm ba người.

Một vị trung niên, hai vị nam tử trẻ tuổi.

Hai vị kia thì không có gì cần để ý, đều là tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Người làm cho người ta để ý chính là nam tử trung niên đang ngồi trên ghế. Sắc mặt hắn bình tĩnh, khí tức xung quanh hùng hồn, hiển lộ rõ khí thế khoáng đạt, uyên sâu như biển.

"Vãn bối Giang Hạo Thiên, gặp qua tiền bối." Giang Hạo chắp tay cung kính nói.

Người này đúng là mạnh mẽ.

Cũng không phải là tồn tại mà hắn có khả năng đối đầu.

"Ngồi." Hàn Kiêu chỉ tay vào cái ghế, bình tĩnh nói:

"Lão phu Hàn Kiêu, muốn hỏi tiểu hữu một vấn đề nhỏ."

"Tiền bối, xin cứ hỏi." Giang Hạo ngồi đối diện đối phương, khiêm tốn nói.

Hàn Kiêu nhìn Giang Hạo, lại cười nói:

"Nghe nói thực lực của tiểu hữu không tầm thường, không biết tiểu hữu có ý định thu đồ đệ hay không?"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 152 : Minh Nguyệt Tông Cho Quá Nhiều Rồi


Trong phòng khách.

Chỉ có một bàn khách của Giang Hạo.

Quanh bàn có ba người.

Hàn Hiểu, Phương Kim cùng với Giang Hạo. Hai người thanh niên đứng phía sau Hàn Kiêu, Giang Hạo ngồi đối diện với Hàn Kiêu.

Phương Kim thì ngồi ở bên cạnh.

Lúc này, Giang Hạo cau mày, đối phương lại hỏi hắn có muốn thu đồ đệ hay không.

Ra vẻ lưỡng lự, hắn uyển chuyển từ chối:

"Tư lịch của vãn bối còn thấp, thực lực không đủ, không có cách nào làm sư phụ của người ta."

"Tiểu hữu đừng vội từ chối, không bằng nghe ý kiến của chúng ta một chút đã?" Hàn Kiêu cũng không giận, lời nói vẫn khá lịch sự.

Phương Kim liền vội mở miệng nói rõ lí do:

"Giang đạo hữu chắc cũng biết tình huống của vị tiểu sư muội kia. Hai ngày này, chúng ta đã thương lượng một chút, nàng cuối cùng cũng chấp nhận. Nhưng nàng có một điều kiện, đó chính là tìm một sư phụ tốt cho thiếu gia của nàng. Còn phải đồng ý cho thiếu gia của nàng tham gia vào các đạo hội trao đổi sau này của Minh Nguyệt Tông.

Chuyện phía sau đương nhiên là dễ dàng, chuyện phía trước thì có chút khó khăn. Hơn nữa, chúng ta đều hiểu rõ thực lực của Giang đạo hữu, trong lúc nhất thời chỉ hy vọng đạo hữu có thể nhận đồ đệ."

"Ta quả thực không có dự định thu đồ đệ." Giang Hạo lắc đầu.

Mặc dù Sở Xuyên có chút đặc thù, thế nhưng thu đồ đệ là chuyện vô cùng phiền phức, bản thân mình còn không thể tự vệ.

Sao có thể nói đến chuyện thu đồ đệ?

Hơn nữa, làm sư phụ người ta vô cùng khó. Hắn cũng không muốn dạy hư học sinh. Nếu như sau này thực lực hắn mạnh lên, lại không có cừu địch thì có thể cân nhắc một chút.

Bây giờ thì không muốn cân nhắc.

Hàn Kiêu lấy một viên ngọc bội và một tấm thiệp mời ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn:

"Ngọc bội là tín vật khách quý của Minh Nguyệt Tông, nếu như sau này các hạ có chuyện thì có thể nhờ chúng ta giúp đỡ một lần. Thiếp mời có khả năng dùng cho bất cứ chuyện gì của Minh Nguyệt Tông, công việc đối ngoại, luận đạo, thăm dò… đều có thể."

Một nhân tình của Minh Nguyệt Tông? Giang Hạo nhíu mày.

Cái này có thể xem là đại lễ, nếu như tương lai mình mà đào vong thì có lẽ có thể nhờ Minh Nguyệt Tông thu lưu tạm thời.

Thứ này có giá trị liên thành.

"Nghe nói tiểu hữu thích uống trà, chỗ này của ta có một tiền lá trà, cũng có thể tặng cho tiểu hữu." Nói xong, Hàn Kiêu lấy một cái hộp đẹp đẽ ra.

Giang Hạo nhìn cái hộp, liền cảm thấy lá trà bên trong chắc là không phải bình thường.

"Mở ra nhìn một chút đi." Hàn Kiêu cười nói.

Giang Hạo khách khí cầm hộp đến gần, sau đó mở ra kiểm tra một hồi.

Lá trà xanh biếc, phần viền có một vệt đỏ, đây là… Thiên Thanh Hồng.

Giang Hạo kinh hãi, chậm rãi cài nắp hộp lại.

"Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, thu nhận Sở Xuyên, dạy hắn đạo pháp." Hàn Kiêu nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:

"Mấy năm sau, Minh Nguyệt Tông sẽ mở đại hội luận đạo, nếu như hắn muốn đến thì ngươi cứ tiễn hắn tới. Nếu như không muốn cũng không ngại."

"Tiền bối không cảm thấy Sở Xuyên có thể thành tài sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

"Tâm trí của hắn không sai, nhưng thiên phú và ngộ tính đều quá bình thường. Muốn để hắn tiến vào ngoại môn của Minh Nguyệt Tông cũng rất dễ dàng, thế nhưng có một vấn đề lớn, đó là sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của tiểu nha đầu kia.

Chẳng thà để thuận nước giong thuyền, giúp hắn tìm một chỗ tốt. Nhiều năm sau, hai người trưởng thành liền có thể hiểu rõ chênh lệch giữa người với người. Bọn họ sẽ chậm rãi quên đi, sẽ không ảnh hưởng đến tu hành."

Hàn Kiêu bình thản nói ra hiện thực tàn khốc.

Giang Hạo có thể hiểu được.

Nhiều năm về sau, chờ Sở Tiệp Trúc Cơ, với thiên phú mà Sở Xuyên biểu hiện ra thì có lẽ chỉ có thể đạt đến Luyện Khí ba bốn tầng.

Khác biệt một trời một vực.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, mấy người này của Minh Nguyệt Tông cũng có thể xem là người tốt. Bọn họ mặc dù xem thường Sở Xuyên, nhưng cũng không bỏ qua yêu cầu của Sở Tiệp.

Đổi thành Thiên Âm Tông, nếu có thể nhận người như thường thì sẽ đi theo quy trình bình thường, nếu như phiền toái thì đã sớm cướp người chạy rồi, nào còn để ý đến những thứ khác như thế?

"Tiền bối không hỏi ta đến từ sư môn nào sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Không hỏi." Hàn Kiêu lắc đầu.

Hỏi có thể sẽ phiền toái hơn, không hỏi thì nhất định sẽ không có phiền toái.

Giang Hạo hiểu rõ.

Đối phương đang muốn hất cái phiền toái này ra ngoài.

Cho nên, chỉ cần tìm người nhìn như lợi hại thu nhận cái phiền toái này là được.

Những thứ khác đều không quan trọng.

Hợp tình hợp lý.

Làm đủ nhiều, nếu còn nhiều nữa thì có vẻ hơi quá.

"Mấy người Sở Xuyên có biết tu vi của ta không?" Giang Hạo lại hỏi.

"Cũng không biết." Phương Kim mở miệng giải thích:

"Bọn hắn chỉ biết là ngươi rất lợi hại, thế nhưng không biết ngươi lợi hại thế nào, có lẽ trong mắt bọn hắn thì Trúc Cơ trung kỳ đã vô cùng lợi hại rồi.”

Sau khi trầm mặc, Giang Hạo nhìn Phương Kim, bình tĩnh nói:

"Bọn hắn biết người giết Tả Lam là ai không?"

Phương Kim đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Giang Hạo, mở miệng nói rõ lí do lần nữa:

"Không biết, thế nhưng bọn hắn biết đạo hữu có tham dự vào trong đó."

Giang Hạo luôn cố định tu vi tại Trúc Cơ trung kỳ, cho nên hắn suy đoán đối phương muốn che giấu tu vi.

Thậm chí là che giấu đối với tông môn.

Như thế thì dẫn người không biết tu vi của hắn trở về sẽ tốt hơn.

Giang Hạo đúng là có lo lắng trên phương diện này.

Vì lưu lại đường lui cho mình, hắn quyết định nhận lấy khối ngọc bội kia.

Tương lai ít nhiều sẽ có thể có tác dụng, cho dù chẳng qua chỉ là một chút tác dụng nhưng cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Thiên Thanh Hồng là thứ có được ngoài mong đợi.

Lui một vạn bước mà nói, bản thân mình có nhiệm vụ trên người, mang một người trở về, lỡ như có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao.

Không thể hoàn thành cũng sẽ không có quá nhiều tổn thất.

Lần này thấy thế nào cũng là trăm lợi không hại.

Đừng nói đến chuyện bọn hắn chỉ yêu cầu thu người, không có yêu cầu gì nhiều, thậm chí cũng không yêu cầu nhất định phải đưa Sở Xuyên đến tham gia đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Giang Hạo tỏ rõ lập trường trước:

"Vãn bối quả thực là không muốn thu đồ đệ."

Nếu như phải thu đồ đệ thì hắn tình nguyện không cần một nhân tình này.

Thấy Hàn Kiêu nhíu mày, hắn tiếp tục mở miệng:

"Thế nhưng ta sẽ mang hắn về tông môn, để hắn tiến vào một mạch của sư phụ ta, trong lúc đó cũng sẽ cố gắng làm một chút chuyện đủ khả năng. Đến lúc đó, hắn có nguyện ý tới Minh Nguyệt Tông hay không, ta cũng sẽ xem ý nguyện của hắn. Đây đã là cực hạn của ta."

Sau khi nói xong, Giang Hạo liền chờ đối phương quyết định.

Đồ đệ và sư đệ có khác biệt ngày đêm.

Phương Kim có chút không hiểu:

"Giang đạo hữu tại sao lại không muốn thu đồ đệ vậy?"

Nhìn nam tử bên người, Giang Hạo khẽ mỉm cười nói:

"Phương đạo hữu sẽ thu đồ đệ sao?"

"Tư lịch của ta trong tông môn không đủ." Phương Kim hơi ngạc nhiên, hiểu rõ đối phương cũng không thể thu đồ đệ ở trong tông môn.

Hàn Kiêu nghe xong thì trầm tư một lát, vuốt cằm trầm giọng nói:

"Được, ta đồng ý. Đây là đồ mà ta chuẩn bị cho hắn, bên trong có công pháp, đan dược, cùng với pháp bảo, đến lúc đó ngươi cứ chuyển giao lại cho hắn là được."

Nói xong, hắn lấy một túi trữ vật pháp bảo bình thường ra rồi đặt lên bàn.

"Ta có thể xem không?" Giang Hạo hỏi.

"Tùy ý." Hàn Kiêu gật đầu, chợt nhìn về phía Phương Kim:

"Chuyện phía sau liền giao cho ngươi, ta muốn ra ngoài thành một chuyến, xử lý mấy người."

Nói xong hắn liền dẫn người rời đi.

Giang Hạo suy đoán đối phương hẳn là đi đối phó với người của Thiên Thánh Giáo, dù sao ngay từ đầu bọn họ đã bị người của Thiên Thánh Giáo kiềm chế.

Chuyện này khiến hắn có chút cảm giác nguy hiểm, một khi để cho người của Thiên Thánh Giáo biết hắn ở đây thì hậu quả khó mà lường được.

"Đạo hữu nhận lấy đồ đi, nhất định phải cất kỹ ngọc bội này." Phương Kim đặt đồ vật ở trước mặt Giang Hạo, sau đó nói:

"Chắc đạo hữu cũng biết ngọc bội kia tương đương với một cái nhân tình, nhân tình này có thể lớn có thể nhỏ, Minh Nguyệt Tông đều sẽ đồng ý. Ví dụ như bái nhập

Nhưng sau khi dùng nhân tình, ngọc bội sẽ bị thu hồi. Cho dù không còn thì vẫn là khách quý của Minh Nguyệt Tông, có thân phận này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều bên trong phạm vi của Minh Nguyệt Tông."

Cuối cùng, Phương Kim lại bổ sung một câu:

"Đạo hữu tốt nhất là nên tế luyện cẩn thận, tránh bị lấy trộm."

Giang Hạo cầm ngọc bội bạch ngọc, bên trên viết hai chữ Minh Nguyệt, trong đó có ý vị đặc thù.

Vậy mà lại là pháp bảo.

Hắn không do dự, tế luyện ngay tại chỗ.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 153 : Nữ Ma Đầu Tắm Rửa Lại Muốn Ta Ở Bên Cạnh?


Sau khi tế luyện ngọc bội xong, Giang Hạo cảm thấy ấn ký mà bị xóa đi thì ngọc bội sẽ tự hủy.

Ngoại trừ xác định thân phận ra thì ngọc bội kia cũng có thể phát ra một loại khí tức ôn nhuận.

Khiến cho người ta tâm bình khí tĩnh, thần định khí nhàn.

Thấy Giang Hạo cất ngọc bội, Phương Kim chỉ vào thiếp mời rồi nói:

"Tên trên thiếp mời này là của đạo hữu và Sở Xuyên, nếu có người giả mạo, trong lúc nhất thời cũng chưa chắc có người phát hiện. Cho nên đạo hữu phải cẩn thận đừng để bị mất."

Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều, cái này chỉ có tác dụng khi tham gia đại hội luận đạo kia.

Mà hắn đã có ngọc bội rồi, thật ra không cần cái này.

Cái này chủ yếu vẫn là vì Sở Xuyên.

Sau đó hắn lại cất Thiên Thanh Hồng, phẩm chất của nó tốt hơn so với cái của hắn mua một chút.

Kiếm lời hơn một vạn linh thạch.

Cũng không cần lo lắng Hồng Vũ Diệp lại muốn một tiền nữa.

"Đạo hữu cũng cất trữ vật pháp bảo này đi, nên đưa đồ vật bên trong cho Sở Xuyên như thế nào thì đều phải xem đạo hữu rồi." Phương Kim nói.

Không hề mang đến cho Giang Hạo bất kỳ áp lực hay trói buộc gì.

Giang Hạo nhìn qua túi trữ vật, phát hiện có một quyển công pháp Luyện Khí tên là Tinh Nguyệt, đan được Luyện Khí, phù chú đơn giản, cộng thêm với mấy pháp bảo có thể dùng đến Trúc Cơ, cùng với năm trăm linh thạch.

Thực sự là… hào phóng.

Năm trăm, lúc bản thân mình Luyện Khí căn bản không có nổi loại con số khổng lồ này.

Thế nhưng có nhiều linh thạch như vậy trong một thoáng sẽ gây trùng kích to lớn đối với tâm cảnh, hơi không cẩn thận thì sẽ bành trướng.

Mà để cho người khác biết được, sẽ nghênh đón họa sát thân.

"Mỗi giai đoạn ta sẽ cho hắn một chút."

Giang Hạo bình tĩnh nói.

Nếu đã nhận chỗ tốt của Minh Nguyệt Tông, hắn sẽ cố gắng làm tốt.

Sau khi Phương Kim đồng ý, hắn lật xem Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp.

Mặc dù chỉ ghi chép đến Trúc Cơ, thế nhưng đây đúng là một công pháp Luyện Khí lợi hại.

Dường như còn hơn Thiên Âm Bách Chuyển.

Dùng tinh quang làm vật dẫn, dẫn khí vào cơ thể.

Người mới thích hợp tu luyện vào ban đêm nhất, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều, khí Tinh Nguyệt cũng tương đối khổng lồ.

Thích hợp tu luyện thuật pháp.

Thiên Âm Bách Chuyển nói về sự bùng nổ khí huyết, sục sôi trong cơ thể, nghiêng về thôi luyện thể phách hơn.

Giang Hạo không tiếp tục suy nghĩ nữa, đến lúc đó hỏi người trong cuộc là được.

Thiên Âm Tông không có yêu cầu gì đối với chuyện này, chỉ cần thân thế trong sạch, dù là tu luyện công pháp của Hạo Thiên Tông cũng không thành vấn đề.

Buổi chiều.

Đám người Phương Kim chuẩn bị rời khỏi.

"Thiếu gia, ngươi nhất định phải tới tìm Tiểu Tiệp." Sở Tiệp nức nở nói.

Sở Xuyên đồng ý.

"Giang đạo hữu, nếu rảnh rỗi thì có thể tới Minh Nguyệt Tông, để cho ta tận tình địa chủ." Phương Kim khách khí nói với Giang Hạo.

"Nhất định." Giang Hạo chắp tay đáp lễ.

"Đa tạ ân cứu mạng lúc trước của Giang đạo hữu." Bạch Quỳnh tiên tử cúi người cảm kích nói.

"Tiên tử nói đùa rồi." Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

"Trước, trước đó có nhiều mạo phạm, thỉnh đạo hữu đừng, đừng để ở trong lòng." Lam Cẩn tiên tử cúi đầu, có chút không tiện nói loại lời này.

"Tiên tử khách khí rồi, tại hạ cũng không để ở trong lòng." Giang Hạo hơi ngoài ý muốn, nhưng không mất cấp bậc lễ nghĩa.

Sau đó, đám người Phương Kim quay người rời đi, mang theo tiểu cô nương bay vút lên trời.

Giang Hạo còn có thể lờ mờ nghe được chút tiếng nói chuyện của bọn hắn truyền đến.

"Sư muội ra ngoài một chuyến đã trưởng thành hơn không ít."

"Ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa."

"Học thêm chút cách đối nhân xử thế, liền có thể mang theo sư muội sư đệ của mình ra ngoài rồi."

Nhìn đối phương rời đi, Giang Hạo cảm thấy có chút hâm mộ, mình chưa bao giờ có dạng sư huynh sư tỷ như này trong tông môn.

Thậm chí là có người đối tốt với hắn, đều sẽ bị hắn hoài nghi là nằm vùng hoặc là phản đồ.

Phần lớn thời gian ở Tiên Môn đúng là tốt hơn Ma Môn.

"Có phải ta sẽ không còn được gặp lại Tiểu Tiệp nữa hay không?" Sở Xuyên đột nhiên hỏi.

Giang Hạo nhìn sang thiếu niên bên cạnh, hỏi ngược lại:

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Nhất định có thể, ta muốn đi." Sở Xuyên nói với vẻ kiên nghị.

"Có lòng tin là chuyện tốt." Giang Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

"Có người lòng cao hơn trời, nhưng mệnh lại mỏng hơn giấy, ngươi nói xem người như này liệu sẽ có thành tựu sao?"

"Ta..." Sở Xuyên trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

"Phải nhớ kỹ, chuyện ngươi cần làm trước mắt đó chính là sống sót."

"Bị người bắt nạt cũng phải ẩn nhẫn sao?" Sở Xuyên đột nhiên hỏi.

"Hỏi chính ngươi đi, cảm giác cần thì cần, cảm thấy không cần liền không cần, ngươi gánh vác được là được." Giang Hạo đi về phía sân sau quán trọ, phát hiện Sở Xuyên đi theo hắn mới tiếp tục mở miệng:

"Môn phái của ta đúng là không nhỏ, nhưng muốn sinh tồn và mạnh lên ở bên trong là một chuyện hết sức chật vật. Thiên phú ngươi không tốt, chuyện cần phải chịu đương nhiên là sẽ nhiều hơn so với những người khác."

Giang Hạo đi vào đình trong sân sau rồi ngồi xuống, Sở Xuyên đứng ở bên cạnh. Hắn có chút khẩn trương, cũng không biết nên để tay ở chỗ nào.

"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Tông môn của ta cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì."

Câu nói này khiến cho Sở Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó mới gật đầu nói:

"Đã suy nghĩ kỹ, dù cho ta còn kém Tiểu Tiệp, cũng muốn đến tông môn của nàng một chuyến, nhìn xem cuộc sống của nàng có tốt hay không."

"Được." Giang Hạo cũng không nhiều lời nữa, mà để hắn lựa chọn công pháp:

"Ngươi bây giờ có hai loại công pháp để lựa chọn, một là Thiên Âm Bách Chuyển của Thiên Âm Tông chúng ta, hai là Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp của Minh Nguyệt Tông.”

"Trong hai cái này, cái nào lợi hại hơn?" Sở Xuyên hỏi.

Giang Hạo rót cho mình chén trà, bình tĩnh mở miệng: "Dùng ánh mắt của ta, Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp càng hơn một bậc."

"Sư phụ cảm thấy ta hẳn nên luyện loại nào?" Sở Xuyên hỏi dò.

"Gọi sư huynh đi." Sau khi thay đổi cách gọi của đối phương, Giang Hạo tiếp tục nói:

"Thiên Âm Bách Chuyển."

"Tại sao?" Sở Xuyên nghi hoặc.

"Bởi vì ta đã tu luyện qua, sau này chỉ đạo sẽ thuận tiện hơn." Giang Hạo tùy ý nói.

Sua khi trầm mặc rất lâu, Sở Xuyên gật đầu, chân thành nói:

"Chọn Thiên Âm Bách Chuyển vậy."

Giang Hạo nhìn chằm chằm đối phương, cảm giác có chút hoang đường, chẳng qua là không biết rằng chính mình hoang đường hay là đối phương hoang đường.

Tương lai của đối phương thế mà cứ định ra một cách tùy ý như vậy.

Nhưng mà Thiên Âm Bách Chuyển cũng rất thích hợp.

Là tốt hay xấu thì chỉ có thể giao cho thời gian.

Sau đó, hắn truyền thụ cho Sở Xuyên tĩnh công và động công của Thiên Âm Bách Chuyển.

"Chờ ngươi nhập môn, ta đưa cho ngươi đồ mà Minh Nguyệt Tông cho ngươi, cho theo giai đoạn. Sau khi vào cửa, mỗi qua một tuần ta đều sẽ cho người đi thử sự tiến bộ của ngươi, khi đó ngươi sẽ rất khổ.

Nếu như không chịu nổi thì có thể lựa chọn không cho người thử sự tiến bộ của ngươi. Nếu như ngươi không muốn đợi ở Thiên Âm Tông nữa thì cũng có thể đi tìm ta. Ta sẽ cho người đưa ngươi rời đi. Ngươi có thể lựa chọn trước Trúc Cơ.

Sau khi Trúc Cơ, ta sẽ không chiếu cố ngươi nữa, ngươi cũng không có quyền lợi lựa chọn lần nữa. Là phúc hay họa, đều xem chính ngươi."

Sau khi khuyên bảo đối phương xong, Giang Hạo liền sắp xếp chỗ ở cho hắn, để hắn tự mình tu luyện.

Đồng thời cũng đánh tiếng với mấy người Trần Tuyền.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo đi vào gian phòng Hồng Vũ Diệp.

Mới vừa đi vào, một khối Thạch Bản đã bị ném qua.

Hắn chưa kịp xem xét cẩn thận sự thay đổi của Thạch Bản, Hồng Vũ Diệp đã nói với hắn:

"Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

Giang Hạo cũng chẳng suy nghĩ gì đối với chuyện này.

Chẳng qua, sau đó hắn lập tức sửng sốt tại chỗ.

Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói:

"Trong lúc ta tắm rửa, ngươi không thể rời khỏi phòng, nhưng nếu ngươi dám nhìn lén thì ngươi tự biết hậu quả."

Giang Hạo nhìn thùng gỗ như ẩn như hiện phía sau tấm bình phong, trong lúc nhất thời có chút lo lắng.

Nếu như phía sau là nữ tử khác tắm rửa, đừng nói là có bình phong, dù cho không có thì trong lòng hắn đều sẽ không xuất hiện mảy may dao động nào.

Cho hắn xem, hắn đều không muốn xem.

Thế nhưng Hồng Vũ Diệp thì khác, Thiên Tuyệt Độc vô hiệu đối với nàng.

Haizz!

Hắn hoàn toàn không cách nào đoán được ý nghĩ của đối phương.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 154 : Để Ta Đi Nằm Vùng?


Giang Hạo tự mình chuẩn bị nước nóng giúp Hồng Vũ Diệp.

Sau khi đưa tay thử nước nóng, xác định là không quá nóng, hắn liền rời khỏi sau tấm bình phong, nói với Hồng Vũ Diệp đang ngồi bên cửa sổ:

"Tiền bối, nước đã chuẩn bị xong."

"Đóng cửa kỹ chưa?" Hồng Diệp hơi hơi đứng dậy, hỏi.

"Đã đóng." Giang Hạo gật đầu.

"Cửa sổ cũng đóng lại đi." Lúc này Hồng Vũ Diệp đi tới sau tấm bình phong.

Chờ sau khi Giang Hạo đóng kỹ cửa sổ, liền nghe thấy giọng nói của Hồng Vũ Diệp:

"Cầm cái ghế dựa ngồi ở trước tấm bình phong, đưa lưng về phía bình phong."

Giang Hạo làm theo.

Sau khi ngồi xuống, hắn liền nghe thấy tiếng cởi quần áo phía sau lưng, sau đó nghe thấy tiếng quần áo được treo ở trên bình phong.

Chuyện này khiến hắn có chút khó chịu.

Tại chỗ của hắn, Hồng Vũ Diệp là người khác phái không giống bình thường nhất.

Mặc dù lúc đối mặt với nàng Giang Hạo có thể cảm thấy mình bình thường, nhưng lại dễ dàng thất thố.

Đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy.

Xoạt!

Đột nhiên có tiếng nước truyền tới, Giang Hạo đang nhìn vách tường đằng trước, có thể tưởng tượng được cảnh có người đạp vào trong nước.

"Đặt lực chú ý lên cửa và cửa sổ." Hồng Vũ Diệp nhắc nhở.

Rơi vào đường cùng, Giang Hạo chỉ có thể phóng thích khí tức Kim Đan viên mãn ra ngoài.

Phòng ngừa có người tới gần.

Thực ra, dùng thực lực của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo cũng không cảm thấy có ai có khả năng tới gần chỗ tắm rửa của nàng.

Này đang cố ý làm khó dễ hắn.

Ào ào ào!

Lại là tiếng nước truyền đến từ phía sau, Giang Hạo cảm thấy đây là Hồng Vũ Diệp đang giội nước lên thân thể của mình.

Sau đó, có hương hoa truyền ra.

Dưới tình huống không hiểu ra sao như này, khiến cho nội tâm Giang Hạo có chút xao động.

Thế nhưng hắn lập tức hít sâu một hơi để áp chế xao động, cố gắng di chuyển lực chú ý:

"Có chuyện muốn thương lượng với tiền bối một chút."

"Là chuyện gì?" Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói mang theo sự lười biếng của Hồng Vũ Diệp.

Giang Hạo có thể cảm nhận được, đối phương dường như vô cùng thích ngâm mình trong bồn tắm:

"Trong lúc vãn bối ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn mang một đệ tử trở về. Cho lúc trở về, có thể phải mang thêm một người."

"Đã chọn được người?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Đã chọn tốt." Giang Hạo gật đầu.

"Minh Nguyệt Tông giao cho ngươi?"

Lúc Hàn Kiêu tới, động tĩnh rất lớn.

Bản thân Giang Hạo còn có thể phát hiện ra, Hồng Vũ Diệp biết được cũng không kỳ quái.

Hơn nữa lại nhận người trong thời gian này, tám chín phần là có quan hệ với Minh Nguyệt Tông.

“Bọn hắn cho ngươi chỗ tốt gì?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.

Lúc này Giang Hạo lại có thể nghe được tiếng nước ào ào ào.

Hắn không có suy nghĩ nhiều, bình tĩnh mở miệng: "Một tiền Thiên Thanh Hồng."

"Còn có gì nữa không?"

"Một tấm thiệp mời."

"Còn nữa không?"

"Không có."

Sau khi câu nói này vừa dứt, tiếng nước bên trong hơi ngừng lại.

Một cỗ khí tức bàng bạc thật lớn như ẩn như hiện.

Chẳng qua khí tức lại lập tức biến mất, sau đó chính là giọng nói mang theo ý cười của Hồng Vũ Diệp, cùng với tiếng nước truyền đếm: “Vậy coi như không có đi."

Trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

"Ngươi có nghĩ tới chuyện trực tiếp gia nhập Minh Nguyệt Tông hay không?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp mang theo tò mò:

"Người của Minh Nguyệt Tông chắc là có một ít độ thiện cảm đối với ngươi."

"Tiền bối nói đùa, ta muốn làm vườn cho tiền bối." Giang Hạo lắc đầu nói.

"Mang theo hoa đi cùng không phải là được rồi sao?" Hồng Vũ Diệp hững hờ nói.

Bạch Chỉ Trưởng lão sẽ trực tiếp giết ta, Giang Hạo thở dài trong lòng, sau đó nói:

"Rời khỏi Thiên Âm Tông tương đương với phản tông, sẽ bị đuổi giết. Hơn nữa, ta là đệ tử Ma Môn, phong cách hành sự thiên hướng Ma Môn, khó mà phù hợp với Tiên Môn."

Mặc dù Giang Hạo có thể luôn kiên trì bản tâm, nhưng Ma Môn chính là Ma Môn.

Mười mấy năm qua, bên trong đã thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều.

Hành vi của hắn có sự khác biệt rất lớn so với đám người Phương Kim.

Hắn còn đang nhỏ yếu, vào Tiên Môn không nhất định là chuyện tốt.

Chờ sau này đi.

Tìm một cơ hội tốt.

Rất lâu sau.

Giang Hạo không tiếp tục nghe thấy giọng của Hồng Vũ Diệp, chỉ nghe được nước ào ào ào.

Trong vô thức, hắn bắt đầu suy đoán nữ tử sau tấm bình phong tắm đến đâu rồi.

Tình huống như vậy duy trì rất lâu, tiếng nước cuối cùng rơi xuống rồi tan biến, theo đó là tiếng động khi người rời khỏi mặt nước.

"Tiền bối tắm xong rồi?" Giang Hạo vô thức mà hỏi một câu.

"Ngươi muốn tắm sao?" Hồng Vũ Diệp đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn Giang Hạo, giống như cười mà không phải cười.

Mùi thơm quen thuộc truyền tới.

Mặc quần áo thật nhanh, thấy đối phương, Giang Hạo vội vàng nói:

"Không, không phải."

Lúc này Hồng Vũ Diệp đã thay quần áo, váy đỏ trắng trước đỏ đã biến thành bộ váy màu trắng tinh.

Đai lưng màu trắng, váy rơi xuống mắt cá chân, nửa người trên được bao bọc chặt chẽ, đường cong bắt mắt.

"Thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi thôi." Hồng Vũ Diệp nói.

Sau đó, Giang Hạo thu dọn một ít đồ.

Sau đó lên tiếng chào hỏi với Trần Tuyền, để hắn hỗ trợ chăm sóc Sở Xuyên.

Hắn hiện tại không mang Sở Xuyên theo cùng.

Mà là để hắn đợi ở chỗ này, chờ đến lúc hắn trở lại tông môn thì sẽ tới đón hắn cùng trở về.

Sân sau có trận pháp còn có linh dược, tu luyện ở đằng sau có thể làm ít công to.

Có người Trần gia giúp đỡ quan sát sẽ không có vấn đề gì.

Hắn cũng để lại cho Sở Xuyên một chút phù triện, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

"Ngắn thì một tháng, lâu là hai tháng rưỡi, ta sẽ đến đón ngươi." Giang Hạo nói với Sở Xuyên.

Sau đó, hắn liền theo Hồng Vũ Diệp rời khỏi Thiên Thổ Thành.

Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp bỗng hứng thú hỏi:

"Người bên trong thành liệu có cảm thấy ngươi đang bỏ lại hắn một mình hay không?"

"Chắc là có, thế nhưng bọn hắn sẽ chờ ba tháng." Giang Hạo quay đầu nhìn Thiên Thổ Thành một chút rồi nói:

"Nếu như sau ba tháng ta không trở về, đại khái sẽ cảm thấy ta đã rời đi một mình."

Hồng Vũ Diệp không hỏi thăm nữa, dường như lại mất đi hứng thú đối với chuyện này.

"Tiền bối có lấy được đầu mối gì tứ chỗ Thạch Bản hay không?" Giang Hạo nhìn về phía nữ tử bên người.

Hồng Vũ Diệp khẽ lắc đầu: "Không có, cho nên ngươi phải tự nghĩ biện pháp."

"Vậy Thạch Bản mới kia có tác dụng gì không?" Giang Hạo lấy Thạch Bản ra, dò hỏi.

"Thạch Bản này có chút thú vị." Hồng Vũ Diệp cất bước đi trên đường, cũng không biết một bước là bao nhiêu dặm:

"Bên trong có thể thấy những người khác trao đổi, nhưng mà giống như có một người có quyền hạn cao hơn thì phải. Chỉ là không cách nào xem xét vị trí của những Thạch Bản khác. Theo lý thuyết thì người bên trong biết không ít, chờ sau khi ảnh hưởng của ta đối với Thạch Bản tan biến, ngươi nằm vùng trong đó, tìm ra vị trí của bọn họ, hoặc là tìm ra chỗ của người có quyền hạn cao hơn."

"Nằm vùng?" Giang Hạo có chút nhạy cảm đối với từ nằm vùng.

Bản thân mình gặp rất nhiều người nằm vùng ở bên người.

Không nghĩ tới mình còn có một ngày làm nằm vùng.

May mà không phải là nằm vùng tại Thiên Âm Tông, nếu không…

Nhất định sẽ chết rất thảm.

Thiên Hương Đạo Hoa ở ngay sân nhỏ của hắn, Bạch Chỉ trưởng lão nhất định sẽ điều tra hắn có trong sạch hay không.

Dù cho không điều tra được, cũng có thể dùng Thiên Hương Đạo Hoa dẫn hắn đi vào khuôn khổ.

Tóm lại là một khi có chứng cứ, hắn sẽ rất nguy hiểm.

Còn về dùng Thạch Bản nằm vùng, cho dù bị phát hiện thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Ngạch…

Sau khi suy tính, Giang Hạo cảm thấy nếu như gặp nguy hiểm thì nơi phát ra nguy hiểm chính là vị nữ tữ khiến cho người ta kinh diễm ở bên cạnh này.

"Nếu như không có vị trí, vậy cũng chỉ có thể đi tìm từng tòa thành một." Giang Hạo nhíu mày:

"Chẳng qua là chuyện của Tả Lam, có thể sẽ khiến bọn hắn rời xa U Châu Phủ."

U Châu Phủ vô cùng lớn, ba tháng căn bản là không tìm được bao nhiêu chỗ cả.

Thế nhưng chỉ có thể thử tìm kiếm.

Nếu như thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể mở miệng để đối phương đưa mình trở về.

Không quay về chính là phản tông, Thiên Hương Đạo Hoa cũng không còn nữa.

Lý do này chắc là đầy đủ rồi.

Sau đó, bọn hắn đi tới thành trì gần nhất, Thủy Mộc Thành.

Sau khi dừng lại ba ngày, Giang Hạo bất đắc dĩ rời đi, nơi này không có bất kỳ thu hoạch gì.

Sau đó, bọn họ đi tới La Nguyên Thành.

Nơi này có một chỗ Linh khoáng.

Sau khi tới đây, Hồng Vũ Diệp quan sát thật lâu.

"Tiền bối cảm thấy nơi này đặc thù sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 155 : Thiên Tư Siêu Phàm


Bên rìa quặng mỏ.

Một mảnh hoang vu.

Xa hơn chút nữa, cây cối tươi tốt.

Hồng Vũ Diệp đứng ở chỗ cao, quan sát quặng mỏ, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

"Quặng mỏ cũng không có gì kỳ quái, là địa thế có chút kỳ quái, linh khí ngưng tụ không tan, đại thế tụ mà không ra, là một nơi tốt."

"Loại địa thế này có lợi gì không?" Giang Hạo quan sát tỉ mỉ, nhìn không ra cái gì cả.

Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo, mỉm cười nói:

"Dưới mạch khoáng, có mộ. Còn không phải

Có mộ? Giang Hạo kinh ngạc, thử thăm dò nói:

"Chúng ta cần đi xuống xem một chút không?"

Hồng Vũ Diệp cười lạnh, sau đó quay đầu rời đi.

Nhìn ánh mắt của đối phương, Giang Hạo cảm thấy nữ tử trước mắt dường như đang khinh thường đối với nơi này.

"Chỗ người chết nằm thì có gì đáng đi?" Hồng Vũ Diệp hơi ghét bỏ nói:

"Xúi quẩy."

Nghe những lời đó, Giang Hạo càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp.

Tu vi, hiểu biết, tâm tính, không có chỗ nào mà không phải là siêu phàm thoát tục.

Chẳng qua có đôi khi lại khiến cho hắn cảm thấy quái dị. Người này không chỉ muốn cướp Thiên Hương Đạo Hoa, còn muốn tiện tay cầm pháp bảo hỏng của hắn đi.

Sau khi suy nghĩ lúc, hắn nhất thời lại quên đuổi theo.

"Ngươi muốn ở lại đào quáng sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lạnh lùng hỏi.

"Không có, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy khâm phục khí phách của tiền bối." Giang Hạo kịp thời bắt kịp.

"Ngươi đang nói dối à?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh hỏi.

"Không có." Giang Hạo đáp lại.

Nghe thấy câu này, Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn về phía Giang Hạo.

Trong lúc nhất thời, nàng lộ ra ý cười.

Dường như nghe được cái gì đó vô cùng thú vị.

Giang Hạo có chút kinh hãi, nhưng chỉ có thể cúi đầu.

Sau đó, một tia ánh sáng đỏ lóe lên, bọn hắn tan biến tại chỗ.

Trong nháy mắt, Giang Hạo đi tới La Nguyên Thành, nơi này chắc là tòa thành phồn hoa và nhiều nhân khẩu nhất trong khu vực xung quanh.

Đồng thời cũng là thành thị có không ít người tu chân.

Hai người Giang Hạo dừng chân ở đây bốn ngày, trong lúc đó hắn còn bán ra được một ít đồ.

Một chút pháp bảo cùng với đan dược.

Được 2500 linh thạch.

Cộng với linh thạch vốn có, tổng cộng có hơn 14.700.

Vì để sử dụng pháp bảo thuận tay hơn, Giang Hạo lại tốn ba nghìn bảy mua một thanh trường đao.

Chế tác của đao này bình thường, nhưng chất liệu vẫn được, phù hợp với Kim Đan và Trúc Cơ.

Có thể chịu đựng được lực lượng Kim Đan tràn vào.

Thân đao khuyết thiếu cảm giác dày nặng, cũng không gia trì lực lượng, ưu điểm duy nhất chính là dùng bền.

Là pháp bảo Kim Đan thấp kém.

Nhưng ba nghìn bảy cũng tính là rẻ rồi.

Có thể dùng được.

Nếu như về Thiên Âm Tông mua, không nhất định có thể rẻ như thế…

Cũng may kiểu dáng còn không tệ, thân đao đỏ sậm, lưỡi đao trắng bạc.

Đao này không có tên, cho nên nó tiếp tục kế thừa cái tên Bán Nguyệt.

Sau bốn ngày không thu hoạch được gì, hai người Giang Hạo lại đi đến những thành trì khác.

Mỗi một lần bọn hắn đi qua một tòa thành đều sẽ dừng lại mấy ngày.

Có đôi khi gặp phải phiền toái, thế nhưng bình thường Giang Hạo đều sẽ giải quyết hết trước.

Để không ảnh hưởng đến Hồng Vũ Diệp.

Đi được nửa đường, ngân lượng của bọn hắn đã thấy đáy. Giang Hạo chỉ có thể tìm một nhà giàu thanh danh cực kém để "mượn" một chút.

Như thế mới có thể tiếp tục đi tới trạm tiếp theo.

Thời gian hơn hai tháng cứ trôi qua như thế.

Giang Hạo tính toán, đã ra ngoài hai tháng rưỡi.

Trong vòng mười ngày này, hắn nhất định phải trở về.

Đáng tiếc hai tháng lại không có bất kỳ thu hoạch gì, những thành trì mà bọn hắn đi qua, bái phỏng qua đều là các môn phái nhỏ, mặc dù có một ít manh mối.

Thế nhưng sớm đã người đi nhà trống.

Sau khi Tả Lam chết, bọn hắn không phải chạy trốn thì chính là nhận lệnh rút lui.

Trong lúc đó, Giang Hạo cũng nghiên cứu qua Thạch Bản Mới.

Phát hiện bên trong có một chỗ trao đổi tin tức công cộng.

Thế nhưng tạm thời không thể sử dụng.

Giám định qua, phát hiện là Hồng Vũ Diệp vì phòng ngừa chủ nhân Thạch Bản cảm nhận được xung quanh nên đã thực hiện ảnh hưởng.

Mặc dù xóa sạch thủ đoạn của đối phương, thế nhưng lực lượng của Hồng Vũ Diệp vẫn luôn tồn tại.

Phải cần một khoảng thời gian mới có thể biến mất.

Khi đó mới có thể sử dụng Thạch Bản.

Công năng giám định ra không khác với trước đó là bao.

Nhưng còn phải tìm hiểu tác dụng cụ thể.

Chẳng qua, Thạch Bản có khu vực trao đổi công cộng, cái này lại khiến hắn có chút quen thuộc?

Giang Hạo cũng không dám kết luận lung tung, chờ trở về lại nghiên cứu sau.

"Đây là tòa thành cuối cùng ở khu vực xung quanh, các thành khác cách nơi này cực kỳ xa xôi." Giang Hạo nhìn về thành trì nhỏ bé phía trước rồi nói.

Hồng Vũ Diệp lúc này vẫn mặc bộ máy trắng kia, trong khoảng thời gian này cũng không có tắm rửa gì.

Giang Hạo cảm thấy, lần tắm rửa trước đó có thể là vì Mật Ngữ Thạch Bản đã làm hao tổn một chút thần tâm của nàng.

"Ngươi muốn trở về sao?" Hồng Vũ Diệp đi ở phía trước, nhẹ giọng hỏi.

"Nhiệm vụ của vãn bối có thời hạn." Giang Hạo cúi thấp đầu, giọng nói mang theo áy náy.

"Vậy ngươi phải cầu nguyện cho mình nằm vùng có thể có được tin tức có ích, nếu không…" Hồng Vũ Diệp quay đầu lườm Giang Hạo, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Ngươi tự biết hậu quả?"

Giang Hạo có thể cảm nhận được khí chất băng lãnh kia, cúi đầu nói:

“Biết.”

"Ba ngày sau, nếu như không có bất kỳ phát hiện nào, ta sẽ đưa ngươi trở về." Cuối cùng, Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói:

"Ngươi có muốn biết, trong thời gian này có bao nhiêu người đang truy tìm vị trí của ngươi hay không?"

Nghe vậy, trong lòng Giang Hạo lộp bộp.

Hắn vô cùng tò mò.

Nhưng lại không rõ Hồng Vũ Diệp muốn làm cái gì.

Trong lúc nhất thời hắn không mở miệng.

Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý đối với sự yên lặng của Giang Hạo. Nàng tiếp tục đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi truyền ra:

"Tộng cộng có bốn nhóm người đang cố gắng tìm ngươi, trong đó có hai nhóm không ngại dùng lực. Ngươi không thích làm náo động như thế, không nghĩ tới bản lĩnh chọc người lại không nhỏ. Ta còn tưởng rằng đối với bất kỳ người nào người cũng là người trong suốt."

"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo thở dài.

Lại có bốn nhóm người đang cố gắng tìm hắn.

Chuyện này khiến cho Giang Hạo cảm thấy áp lực to lớn, nhất là khi hắn còn không thể xác định là bốn nhóm nào.

Điên cuồng nhất chắc là Thiên Thánh Giáo và Lạc Hà Tông.

Cái khác thì không nói trước được.

Có lẽ là Huyền Thiên Tông và Thiên Hoan Các, hoặc có lẽ là những người khác.

Nhưng bất kể là ai, hắn đều phải tránh việc ra ngoài một thân một mình.

Sau khi trở về, phải tiếp tục tu luyện.

Cho hắn thời gian một trăm năm, ân oán liền có thể hóa giải.

Nhưng cũng cần phải chú ý một điểm, đó chính là những người này đều biết khó xác định vị trí của mình.

Đây không phải là có cao nhân tương trợ, thì chính là có pháp bảo trên người.

Tốt nhất là nên để cho người ta cảm thấy hắn có pháp bảo, mà không phải là có cao nhân tương trợ.

Trước tiên cần phải tìm tốt lý do đã.

"Tiền bối, Mật Ngữ Thạch Bản có che đậy được năng lực của ta không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

"Miễn cưỡng có thể, Thạch Bản này đặc thù, ít người có thể nhìn thấu." Hồng Vũ Diệp thuận miệng trả lời.

Như thế Giang Hạo an tâm rồi.

Nếu như bị tiền bối trong tông môn phát hiện, dưới sự bất đắc dĩ, có thể đẩy tất cả vấn đề lên Mật Ngữ Thạch Bản.

Về phần lai lịch của Thạch Bản, vậy thì lại càng dễ dàng.

Kỳ ngộ chỗ nào mà không có?

Sau khi xác định xong, Giang Hạo nhìn về thành trì phía trước.

Một trạm cuối cùng.

Hai tháng này, hắn ngoại trừ tìm kiếm Mật Ngữ Thạch Bản, còn thuận tiện tìm mấy người mẹ kế.

Mặc dù mình năm tuổi bị bán, nhưng trước năm tuổi đều là sống cùng với bọn họ.

Cho dù bọn họ đối với mình không quá tốt.

Nhưng vẫn có ân dưỡng dục.

Từ nhỏ đã dạy hắn cách nói chuyện, tình cờ còn dạy hắn viết qua hai chữ.

Lúc hắn năm tuổi, không có chỗ nương tựa tại Thiên Âm Tông, cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình.

Nhưng khổ hơn nhiều so với việc chẻ củi ở nhà.

Có thể gặp lại bọn họ một lần, thì có thể giải quyết xong nỗi lòng.

Chẳng qua tìm hai tháng, vẫn không thấy tung tích của bọn họ.

Đây là tòa thành cuối cùng mà người bình thường có thể đi tới,

Nếu như bọn hắn còn ở đó, hẳn là ở ngay trong tòa thành này.

Nhưng mà… Cũng không có.

Ba ngày sau, Giang Hạo rời khỏi tòa thành này.

Hắn không thu hoạch được gì trong ba ngày qua.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới khả năng xấu nhất.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 156 : Sư Đệ Này Của Ngươi Còn Kém Nhiều Lắm


Giang Hạo đã đi qua tất cả thành trấn xung quanh Lạc Thành một lần.

Cho dù là một số thôn xóm, hắn cũng sẽ đi ngang qua.

Theo lý thuyết thì mấy người mẹ kế nhất định sẽ bám rễ sinh sống tại tòa nào đó mới đúng.

Tuy nhiên lại không có chút tung tích nào về bọn hắn cả.

Hắn vốn cho rằng chính mình có thể gặp mặt rồi giải quyết tâm sự, lại phát hiện sớm đã không có tin tức.

Lúc bị bán, hắn đã muốn nói lời tạm biệt cùng với bọn họ, nhưng cho đến nay vẫn chưa không có cơ hội.

Mười bảy năm.

Đây là một quãng thời gian dài đằng đẵng, sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa nhiều vô số kể.

Có lẽ… Giang Hạo không nghĩ thêm nữa.

Qua mấy chục năm rồi, bọn hắn muốn đi ra các thành trấn xung quanh cũng không phải là không có khả năng.

Nếu thật sự là như vậy, biển người mịt mờ như thế…

Bọn hắn chắc sẽ không cơ hội gặp mặt, nhất là lần trở về này.

Ít thì mấy năm, nhiều thì mấy chục năm sau, hắn mới có khả năng ra ngoài lần nữa.

Khi đó, nếu như bọn hắn có thể gặp nhau, như vậy mình ở bên ngoài, bọn hắn có thể là ở bên trong.

Đời người trăm năm là xa xỉ, trong thời đại này, có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi đã là trường thọ rồi.

Một thoáng đã trôi qua mười bảy năm, lại thoáng cái nữa chính là hơn ba mươi năm.

Cho dù bọn họ không tai không bệnh, nhưng có thể sống thêm được mấy lần mười bảy năm đây?

Một lần, hay là hai lần?

Đột nhiên giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên bên tai:

"Chờ sau khi ngươi nằm vùng có phát hiện, người tốt nhất phải chuẩn bị tốt để ra ngoài."

Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc, hắn khẽ gật đầu tỏ ra đã hiểu.

"Nếu như ngươi tiêu cực lười biếng, ngươi tự biết hậu quả chứ?" Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nhìn Giang Hạo.

"Hiểu rõ." Giang Hạo gật đầu.

"Đi thôi." Một bước của Hồng Vũ Diệp chính là vài dặm.

Giang Hạo quay đầu bóng thành trì dần biến mất, mỉm cười không nghĩ nhiều nữa.

Trở về thôi.

Thiên Thổ Thành.

Sở Xuyên còn đang tu luyện ở hậu viện.

Thiên phú của hắn bình thường, cho nên cần tốn càng nhiều thời gian để tu luyện hơn.

Đã hơn hai tháng, hắn vẫn còn chưa có nhập môn.

Những ngày qua, hắn cũng biết không ít thứ, ví dụ như trăm ngày nhập môn.

Chỉ cần có thiên phú hạ đẳng, dù kém trăm ngày cũng có thể nhập môn.

Nhưng đã hai tháng rồi mà hắn vẫn đang còn dẫn khí vào cơ thể, xem ra nếu muốn hoàn thành một chu thiên thì còn cần không ít thời gian.

Đối với thiên phú này, ngay cả Trần Tuyền tiền bối đều nhìn mà lắc đầu.

Sở Xuyên cũng hơi lo lắng, bản thân mình còn có thể bái nhập Thiên Âm Tông hay không.

Hắn cũng biết một chút về Thiên Âm Tông, là tông môn cường đại nhất gần đây.

Đồng thời cũng là Ma môn.

Hắn nghe ngóng được từ chỗ Trần Tuyền tiền bối, nhưng không dám nói ra.

Sợ chính mình sẽ rước lấy tai vạ.

Thậm chí, hắn còn nói tên giả của mình với bọn họ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Còn về chuyện bọn hắn có biết tên thật của mình hay không thì hắn cũng mặc kệ.

Hắn không có bài xích gì đối với Ma Môn cả, cho dù là Ma Môn thì đó cũng là một tông môn mạnh mẽ .

"Tiểu hữu còn đang tu luyện sao?" Lúc này, Trần Tuyền đi đến.

"Trần tiền bối." Sở Xuyên cung kính nói.

“Giang tiền bối còn chưa có trở lại?" Trần Tuyền tò mò hỏi.

"Ừm." Sở Xuyên trả lời.

Những ngày qua luôn có người hỏi chuyện này, hắn cũng hiểu rõ lý do.

Thế nhưng hắn không dám nói thêm cái gì.

Chỉ có thể cầu nguyện chính mình không bị vứt bỏ, nếu như quả thật bị vứt bỏ thì hắn sẽ phải nghĩ biện pháp sống sót.

Báo tên giả cũng là vì đề phòng chuyện này.

"Chắc là Giang tiền bối bị chậm trễ ở đâu đó." Trần Tuyền vừa cười vừa nói.

Thật ra hắn không dám suy nghĩ gì nhiều, nếu người kia một năm không trở lại thì hắn cũng không dám làm cái gì.

Thủ đoạn của đối phương quá đáng sợ.

Không nói câu nào đã động thủ rồi.

Nếu như hắn thật sự có chuyện chậm trễ, một năm sau trở về, phát hiện người không còn ở đây.

Vậy… Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà Trần Tuyền đã cảm thấy lạnh run rồi.

Sở Xuyên vốn định trả lời, thế nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, cuối cùng ngã xuống.

Trần Tuyền kinh hãi, đang định đi qua, Giang Hạo đột nhiên giáng xuống từ trên trời, bắt lấy Sở Xuyên rồi thuận tiện bay vút lên không.

"Đa tạ Trần đạo hữu đã chăm sóc, linh dược trong sân nhỏ tặng lại cho đạo hữu vậy."

Trần Tuyền đang muốn đáp lại, đã không còn thấy tung tích của Giang Hạo đâu nữa.

---

Trong giây lát.

Giang Hạo về tới dưới Thiên Âm Tông.

Hồng Vũ Diệp đưa hắn tới đây, đã không thấy tung tích đâu nữa.

Sở Xuyên bị hắn bỏ qua một bên.

Nhìn tông môn quen thuộc, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Trải qua hơn hai tháng, cuối cùng cũng trở về.

Qua mấy ngày nữa mới ba tháng, vẫn còn trong kỳ hạn của nhiệm vụ.

"Ừm?" Lúc này, Sở Xuyên tỉnh lại.

Khi hắn thấy Giang Hạo thì sửng sốt một chút, vô thức phòng bị:

"Ngài, ngài là?"

Giang Hạo hơi nghi hoặc, sau đó mới hiểu rõ.

Lực lượng của Hồng Vũ Diệp đã biến mất khỏi người hắn.

Hắn không nói rõ lí do, mà chỉ nói:

"Ta mang ngươi nhập môn, sau này ngươi sẽ ở lại nơi này tu luyện, nhớ kỹ không được nhắc đến với bất kỳ người nào về cách ngươi nhập môn. Chỉ cần thông báo là ta mang về là được. Cũng không được tùy tiện cho người khác biết quan hệ giữa ngươi và Minh Nguyệt Tông." Giang Hạo nhắc nhở.

Mặc dù không đến mức có việc, nhưng vẫn nên điệu thấp một chút.

Nếu như rước lấy phiền toái, vậy lần giao dịch này sẽ có chút được không bù nổi mất.

Nhưng chút nguy hiểm này cũng đáng.

Một nhân tình của Minh Nguyệt Tông, tương lai kiểu gì cũng sẽ hữu dụng.

Còn nữa, bên ngoài chưa ai thấy qua dáng vẻ của hắn, cho nên đều có thể nghĩ cách từ chối.

"Ngài là Giang tiền bối?" Sở Xuyên khó tin nói.

Mà hắn tại sao lại ở chỗ này? Vừa rồi không phải đang ở hậu viện sao?

Nhưng nơi này giống như là tiên cảnh vậy.

"Ta là Giang Hạo, ngươi gọi ta là sư huynh là được." Giang Hạo vừa đi vào bên trong vừa nói:

"Bắt kịp, ta dẫn ngươi đi báo danh. Nhớ kỹ, nhìn nhiều nói ít."

Trên đường đi, Giang Hạo lại dặn dò một chút chuyện, bảo đảm đối phương có thể sinh tồn ở trong này.

Sau khi bàn giao xong, hắn vốn muốn hỏi về dáng vẻ của mình trong mắt đối phương trước đó.

Thế nhưng lo lắng sẽ rước lấy phiền toái nên chỉ có thể thôi.

Sở Xuyên hiểu rõ, chính mình đã tới Thiên Âm Tông rồi.

Nơi này chính là chỗ tiên nhân tụ tập, mà hắn cũng sắp thành một thành viên của nơi đây.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút hưng phấn.

Chẳng qua, còn có một vấn đề lớn.

"Sư huynh, sau này ta sẽ trở thành một ma đầu sao?"

"…” Sau khi im lặng một hồi, Giang Hạo đáp:

"Nghe theo bản tâm là được."

Giây lát.

Giang Hạo mang người tới Chấp Pháp Phong.

Hắn muốn tới đây bàn giao nhiệm vụ, mà mang Sở Xuyên về chính là nhiệm vụ lần này.

"Sư đệ, như này cũng kém quá nhiều rồi?" Nhìn người mà Giang Hạo mang về, sư tỷ chưởng quầy có chút bất đắc dĩ nói:

"Chúng ta muốn nữ hài tên là Sở Tiệp, ngươi lại…"

"Nghe nói hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, dù sao cũng hơi có quan hệ." Giang Hạo nói khẽ.

Hi vọng đối phương có thể dàn xếp một chút.

"Sư đệ, nhiệm vụ thất bại." Sư tỷ chưởng quầy trực tiếp kết luận.

Giang Hạo thở dài, không thể tiết kiệm một khối linh thạch nào.

"Sư đệ dự định khi nào thì trả hết linh thạch?" Sư tỷ chưởng quầy mỉm cười hỏi.

Giang Hạo cũng không nói thêm gì nữa, mà là giao một ngàn linh thạch trước:

"Còn lại sẽ trả hết trong vòng ba tháng."

"Được, vậy sư đệ cất kỹ chứng từ." Nói xong, vị sư tỷ kia đưa cho Giang Hạo một tấm chứng từ.

Cho thấy Chấp Pháp Phong đã thu một ngàn linh thạch.

"Sư tỷ muốn sắp xếp vị sư đệ này không?" Giang Hạo hỏi.

Mặc dù Sở Xuyên không rõ đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết là mình không thể nói nhiều.

"Sư đệ tự sắp xếp đi." Sư tỷ chưởng quầy thuận miệng nói.

"Được." Sau khi lên tiếng, Giang Hạo liền rời khỏi Chấp Pháp Phong.

Hắn dẫn người tới Đoạn Tình Nhai, bảo người giúp hắn chuẩn bị đồ vật thiết yếu cho việc nhận đệ tử mới.

Sau đó hắn đi cầu kiến sư phụ.

Thông báo cho sư phụ là mình đã trở về, đồng thời cũng nói rõ chuyện của Sở Xuyên.

Nếu như bởi vì sai lầm này, sư phụ phạt hắn đi đào quáng thì đúng là không thể tốt hơn.

Nhưng sư phụ chẳng qua chỉ lãnh đạm đáp một tiếng, không nói thêm bất cứ lời nào.

Giang Hạo cũng đã quen.

Sau khi dặn dò Sở Xuyên có

Hắn liền trở về sân nhỏ.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 157 : Nữ Ma Đầu Cho Ta Đan Dược Thất Truyền?


Trước sân nhỏ.

Giang Hạo có chút cảm khái.

Ba tháng không trở về, nơi này không thay đổi một chút nào.

Trận pháp xung quanh chưa từng xuất hiện vấn đề.

Sau khi đi vào, lập tức thấy Thiên Hương Đạo Hoa bốn lá, dáng vẻ cũng cao lớn hơn một chút.

Một mùi thơm tràn ngập trong sân, linh khí cũng nồng nặc hơn một chút.

Mấy đóa Liên Hoa sinh trưởng rất tốt.

"Xem ra những ngày này con thỏ không hề lười biếng."

Giang Hạo lắc đầu cười khẽ.

Lúc này hắn tới trước Bàn Đào Thụ, nếu bàn về thay đổi thì nó chính là thứ thay đổi lớn nhất trong cái sân này.

Cũng không phải là thay đổi về độ cao, mà là phía trên mọc đầy quả đào, có một ít đã thành thục.

Lớn rất nhanh.

Giang Hạo hái một quả đào, cắn một miếng, phát hiện thanh ngọt ngon miệng.

Nhưng trừ cái này ra thì không có gì khác nữa, chỉ là một quả đào bình thường.

Dù cho trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy thì cũng hết sức bình thường.

"Xem ra vẫn cần Niết Bàn, không biết phải làm sao để Niết Bàn đây."

Không do dự, Giang Hạo mở thần thông ra.

"Giám định."

【 Bàn Đào Thụ: Có quan hệ với Thượng Cổ Bàn Đào Thần Thụ, có một tia đặc tính thần thụ, trái cây thơm ngọt. Để một quả ở lại trên cây, đặt xung quanh 4.900 khối linh thạch rồi bố trí Tụ Linh Trận, có thể kích phát một tia đặc tính thần thụ, mở ra Niết Bàn. Niết Bàn chín lần sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Ở cùng một chỗ với thần vật sẽ càng dễ dàng Niết Bàn thành công. ]

"Xem ra phải Niết Bàn mới được."

Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Mà điều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn hơn chính là phải dùng 4.900 khối để linh thạch bày trận.

Còn có một điều kiện, đó là nhất định phải giữ lại một quả.

Nếu như không có trái cây, liệu có phải sẽ phải chờ đến năm sau hay không?

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác trái cây không chờ người, nếu như sang năm không muốn Niết Bàn thất bại thì phải chuẩn bị trước 4.900 linh thạch. Đây còn là dưới tình huống không có thay đổi gì. Nếu như tăng lên, vậy áp lực sẽ càng to lớn.

"Vốn cho rằng giàu có rồi, không nghĩ tới một nửa cho con thỏ ăn, một nửa phải cho Bàn Đào Thụ ăn."

Cũng may mà mình không vội nộp ba ngàn tiền phạt cùng một lúc.

Không phải là không có ba ngàn, mà là hắn lo lắng một hơi lấy ra ba ngàn sẽ khiến cho người khác chú ý.

Cho nên chia làm ba tháng, như vậy sẽ không có người quan tâm.

Bọn hắn nhiều lắm là cười trên nỗi đau của người khác thôi.

Như này bọn hắn sẽ không sinh ra tâm lý cừu thị.

Cuộc sống của mình càng tốt, những người khác càng không cam lòng.

Sau khi ăn quả đào, Giang Hạo đi vào nơi hẻo lánh trong sân nhỏ, hắn lấy Bán Nguyệt số hai đã hỏng ra, sau đó cắm vào trong đất xem như trang trí.

Đã bị tiện tay cầm đi hai cái, lần này chắc sẽ không thuận tay nữa đâu nhỉ?

Sau đó.

Hắn tiến vào bên trong phòng kiểm tra một chút, không có bất cứ vấn đề gì cả.

Trên ban công, Giang Hạo nhìn dòng suối trước sân nhỏ, lâm vào suy tư.

"Sau khi Bàn Đào Thụ niết bàn sẽ xuất hiện bọt khí gì đây? Màu hoàng kim hay là màu tím?"

"Nếu như niết bàn cũng tương tự như giúp con thỏ khơi gợi huyết mạch ẩn giấu, vậy thì có khả năng là màu hoàng kim."

"Thế nhưng con thỏ vốn đã có huyết mạch, chỉ là bị ẩn giấu. Còn Bàn Đào Thụ chẳng qua chỉ có một tia thần tính, nói cách khác hiện tại nó hết sức bình thường, bình thường như thế niết bàn có thể xuất hiện màu hoàng kim sao?"

Giang Hạo cũng không quá chắc chắn, nếu như có thể xuất hiện màu hoàng kim thì không thể tốt hơn, cộng với của con thỏ nữa thì vừa vặn có thể có hai cái.

Thế nhưng nếu không xuất hiện, thì chắc cũng được màu tím.

Màu tím cũng có thể tiếp nhận.

Thần thông tốt bao nhiêu, hắn là người rõ nhất.

Gom góp đủ ba cái màu tím, liền có thể có thêm một thần thông.

"Qua một thời gian ngắn rồi thử lại vậy."

Giang Hạo không suy nghĩ nữa, hắn dự định nhân dịp còn không có người biết mình trở về, đi Tàng Thư Các một chuyến.

Hắn muốn tra một chút xem lúc trước Hồng Vũ Diệp đã cho hắn ăn đan dược gì.

Nếu như có khả năng, hắn muốn tiết kiệm tiền mua một viên.

Tàng Thư Các.

Giang Hạo tra xét rất lâu ở bên trong.

Chạng vạng tối.

Hắn cuối cùng cũng tìm được miêu tả tương tự.

"Tuyết Thần Đan, ăn vào có thể tẩm bổ thần thông, chữa trị thần thông, cũng có khả năng nhất định mở ra thần thông."

"Chỉ một câu này?"

Sau khi nghi hoặc, hắn hỏi tiền bối quản lý tầng này.

Tiền bối quản lý là một vị lão giả tóc trắng xoá.

Làm người không được tốt lắm, thế nhưng cho hắn mấy khối linh thạch thì sẽ rất dễ nói chuyện.

Đây là điều mà Giang Hạo quan sát được.

Hắn đưa ba khối linh thạch qua.

Lão giả liếc mắt một chút, nói với vẻ tùy ý:

"Có vấn đề gì thì cứ hỏi đi."

"Vãn bối muốn hỏi về Tuyết Thần Đan một chút, đan dược này vô cùng quý hiếm hau sao?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi muốn mượn cái này để mở thần thông?" Lão giả nhìn Giang Hạo, buồn cười nói:

"Đừng có nằm mộng nữa, người thích nằm mơ giống như ngươi cũng không ít, thế nhưng chuyện này là không thể nào."

"Đan dược vô hiệu sao?" Giang Hạo thử hỏi.

Hắn không để ý đến chuyện có mở ra được thần thông mới hay không, hắn có cách của mình.

Điều hắn lo lắng chính là thần thông của mình sẽ bị hao tổn.

"Hữu hiệu." Tâm tình của lão giả nhìn như không tệ, thế là giải thích:

"Đối với người không có thần thông, Tuyết Thần Đan gần như có thể trợ giúp khai mở. Thế nhưng, không có loại đan dược này."

"Không có?" Giang Hạo kinh ngạc.

"Ừm, không có." Lão giả hơi cảm khái:

"Thất truyền rồi, có lẽ chỉ mấy Tiên Môn kia mới có một hai viên thôi.”

Thì ra là như vậy, sau khi nói một tiếng cám ơn, Giang Hạo mới rời khỏi Tàng Thư Các.

Trên đường trở về, hắn không khỏi không cảm khái, Hồng Vũ Diệp còn bất phàm hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Đồ vật thất truyền mà cũng có thể tùy tiện lấy ra.

---

Đường tắt nhiều người, Giang Hạo đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng trao đổi.

"Gần đây những người kia lại tìm ta muốn linh thạch, phiền chết đi được, ta làm việc bằng bản sự, thiếu chút tiền thì có sao chứ? Nhưng một Trúc Cơ sơ kỳ mà cũng dám tìm ta đòi linh thạch?"

"Không có chúng ta luyện đan, bọn hắn lấy đâu ra nhiều đan dược tu luyện như vậy? Thế mà còn không biết xấu hổ lại dám đòi linh thạch của chúng ta?"

"Đúng đấy, ta cũng không tin bọn hắn dám chọc đến Luyện Đan Sư chúng ta."

"Chúng ta từ bỏ phần lớn thời gian tu luyện, chỉ để luyện đan dược cho bọn hắn, cuối cùng chúng ta đạt được cái gì? Sự phỉ nhổ của bọn hắn sao?"

Nghe giọng là của một nam một nữ.

Giang Hạo không khỏi nhớ tới một chuyện.

Trước khi ra ngoài, hình như Trình Sầu đã nói với hắn chuyện người Chúc Hỏa Đan thiếu linh thạch.

"Khi đó hình như mình có nói đợi trở về sẽ xử lý."

"Xem ra cũng là một chuyện phiền toái."

"Không biết có xử lý được chuyện này hay không."

Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, hắn liền biết Luyện Đan Sư thiếu linh thạch chính là trạng thái bình thường.

Luyện Đan Sư đúng là không dễ chọc, thế nhưng trong nhận thức của Giang Hạo thì Luyện Đan Sư phải rất giàu có mới đúng.

Tại sao ngay cả linh thạch dùng để hỗ trợ gieo trồng linh dược mà cũng muốn bớt?

Sau đó, hắn đi tới phiên chợ, dự định mua chút tài liệu chế phù.

Con thỏ cần tốn linh thạch, Bàn Đào Thụ cũng cần linh thạch.

Cộng với đang thiếu Chấp Pháp Phong hai ngàn.

Tổng cộng cần một vạn hai.

Trước mắt hắn chỉ có một vạn.

Hắn phải nhanh chóng kiếm chút linh thạch trong hai tháng này mới được, nếu không thì ngay cả tiền nợ đều không trả được.

"Giang sư đệ."

Vừa tới chỗ bày quầy bán hàng, Giang Hạo đã nghe thấy có người đang gọi mình.

"Lãnh Điềm sư tỷ?"

Xem qua quầy bán đan dược của nàng ở một bên, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Lãnh Điềm sư tỷ quả nhiên là Luyện Đan Sư.

Chờ Giang Hạo tới gần, Lãnh Điềm tiên tử mới hỏi:

"Sư đệ còn bán phù chú không?"

"Sư tỷ muốn phù lục gì?" Giang Hạo hỏi.

"Có Thập Vạn Kiếm Phù không?" Lãnh Điềm tiên tử hỏi.

"Có năm tấm."

"Đều cho ta đi."

Chờ sau khi nhận được linh thạch, Giang Hạo cảm thấy có chút không hài hòa. Bản thân mình đang đi dạo phố, thế mà lại bán đồ cho chủ quán.

Nhưng thấy quầy hàng đan dược của nàng, hắn vừa vặn muốn hỏi thăm, tại sao Luyện Đan Sư lại cứ thiếu nợ không trả vậy.

Lãnh Điềm tiên tử nghe thế, liền cho một đáp án:

"Bởi vì nghèo rớt mồng tơi."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 158 : Nữ Ma Đầu Muốn Tới Chỗ Ta Tắm Rửa?


"Nghèo?"

Giang Hạo không hiểu:

"Luyện Đan Sư phải là chức nghiệp kiếm lợi nhiều nhất, vì sao lại nghèo?"

Đan dược vừa phổ biến lại quý, chỉ có đan dược bình thường mới rẻ hơn một chút.

Ví dụ như Trúc Linh Đan, là đan dược bình thường mà Trúc Cơ sơ kỳ dùng để tăng cao tu vi.

Mỗi một cảnh giới đều có đan dược này, những đan dược này thành đan dễ lại nhiều, hiệu quả bình thường, là thương phẩm thuộc về đại chúng, cho nên lợi nhuận đều không cao, thế nhưng ngoài cái này ra thì mấy cái khác đều cao mà.

Cho nên Đan Sư sao lại nghèo được chứ?

"Sư đệ cảm thấy Chúc Hỏa Đan có bao nhiêu Luyện Đan Sư?" Lãnh Điềm sư tỷ nhìn Giang Hạo rồi thở dài, trực tiếp nói đáp án:

"Hơn hai ngàn ba trăm người. Đây là Luyên Đan Sư có thể luyện đan dược Trúc Cơ trở lên, chỉ tính nhất mạch Chúc Hỏa Đan, không tính những cái khác ở bên trong.

Ngươi nói xem toàn bộ tông môn có bao nhiêu Chế Phù Sư? Chẳng qua chỉ có rải rác mấy trăm. Mặc dù cánh cửa chế phù thấp, chi phí cũng thấp, thế nhưng tương lai lại xa vời nhất. Cho nên ít người chế phù, lợi nhuận của phù triện trước đó như nào thì sau này cũng sẽ như vậy, rất khó xuất hiện biến hóa.

Luyện đan thì khác, địa vị cao, tương lai xa, một khi sáng tạo ra đan phương thì có thể kiếm được linh thạch liên tục không ngừng. Lúc luyện đan thậm chí cũng lợi cho việc tu luyện, cho nên người luyện đan cũng nhiều hơn người chế phù rất nhiều.

Đương nhiên, thật ra rất nhiều người đều biết chế tác phù đơn giản, cho nên mới không ai thèm Thần Hành Phù này. Đây cũng là sự trùng kích mà cánh cửa thấp mang tới.

Mà so sánh với chế phù, cánh cửa của luyện đan lại vô cùng cao."

Giang Hạo hơi kinh ngạc, Chúc Hỏa Đan Đình thế mà lại có nhiều Luyện Đan Sư như vậy?

Nếu như ra ngoài còn không phải kiếm điên rồi hay sao?

Nhưng nhớ tới tình huống của Thiên Thổ Thành, hắn cảm thấy sức mua của bên kia quá thấp.

Cũng không dễ kiếm tiền.

"Sư tỷ nói tiếp đi." Giang Hạo khiêm tốn nói.

Hắn muốn biết tình huống là như thế nào.

Lãnh Điềm tiên tử hơi bất đắc dĩ, nói:

"Cánh cửa cao, đã nói lên hao phí nhiều linh thạch, Đan Đình nhất mạch mặc dù cho rất nhiều viện trợ, nhưng luyện đan cần không ngừng thí luyện mới có thể tiến bộ. Mỗi một lần đều là một khoản linh thạch.

Sư đệ chế phù cũng cần phải mua tài liệu mà đúng không? Cho nên, ngươi suy nghĩ một chút xem Luyện Đan Sư cần hao phí bao nhiêu tài liệu đây.

Cộng với tỉ lệ thất bại cao, đó là mất cả chì lẫn chài. Nhưng mà, để tăng thuật Luyện Đan lên thì cần phải không ngừng luyện tập."

"Có thể hiểu được." Giang Hạo gật đầu.

Cũng là bởi vì nguyên nhân này, hắn mới từ bỏ trở thành Luyện Đan Sư.

Hiệu quả chậm, nguồn vốn lớn, còn cần thiên phú.

Vẫn là chế phù dễ dàng hơn.

"Thế nhưng có thể luyện được đan dược Trúc Cơ trở lên, chắc đều có thể kiếm được không ít linh thạch mà?" Giang Hạo hỏi.

"Bởi vì đan dược bình thường thực sự quá nhiều, giá cả bán ra không cao, bán đan dược còn bị ép giá, đây là tông môn chiếu cố chúng ta. Tuyết Liên Các cực ít bán đan dược bình thường."

Lãnh Điềm tiên tử nhún vai, nói:

"Cho nên, Luyện Đan Sư cấp Trúc Cơ thật ra rất nghèo. Nhưng có thể nhảy đến Kim Đan thì có thể thoát khỏi cảnh này.

Dù sao hai ngàn ba trăm Luyện Đan Sư, có năm phần là Trúc Cơ, Kim Đan đại khái có hai phần. Nguyên Thần chiếm một phần rưỡi, Luyện Thần hẳn cũng gần được một phần rưỡi, Phản Hư trở lên thì lác đác không có mấy."

"Phản Hư trở lên là cảnh giới gì?" Giang Hạo đột nhiên tò mò hỏi.

"Ta cũng không rõ lắm." Lãnh Điềm tiên tử lắc đầu, sau đó nói:

"Nghe nói trong Đan Đình cũng chỉ có mấy Luyên Đan Sư Phản Hư trở lên thôi, nghe một số tiền bối nói là nội tình của chúng ta quá mỏng."

Giang Hạo có thể hiểu được, Chúc Hỏa Đan Đình mặc dù có nhiều Luyện Đan Sư, nhưng chất lượng gần như đều tập trung ở Trúc Cơ.

Nhưng mà số lượng nhiều, mang ý nghĩa tương lai sẽ có nhiều người đi lên hơn.

Có Luyện Đan Sư cao cấp, như vậy nội tình sẽ càng ngày càng dày.

Rèn đúc yếu hơn một tầng, còn chế phù… căn bản không được đặt ở trong mắt.

So sánh với chế phù, tông môn để ý đến Trận Pháp Sư hơn.

Thế nhưng Trận Pháp Sư cũng không dễ kiếm tiền.

Cánh cửa không kém luyện đan là bao.

Bởi vì quá khó khăn.

"Sư tỷ là nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình sao?" Giang Hạo hỏi.

"Ừm." Lãnh Điềm tiên tử gật gật đầu, có chút xấu hổ nói:

"Thiên phú luyện đan của ta thực ra có chút thấp, nói ra có chút xấu hổ. Nhưng ta và một số sư huynh sư tỷ cũng đã nghĩ đến phương pháp phá giải, muốn trở thành Luyện Đan Sư Kim Đan, biện pháp tốt nhất là tấn thăng Kim Đan trước, sau đó tiếp tục luyện đan."

"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.

Tấn thăng trước đúng là sẽ tốt hơn một chút.

Tu vi cao, làm chuyện gì cũng đều thuận tiện hơn.

Sau đó, hắn liền cáo từ Lãnh Điềm sư tỷ.

Sau khi mua một chút tài liệu chế phù, Giang Hạo quay về sân nhỏ.

Vừa mới tiến vào sân nhỏ, đã thấy con thỏ sưng mặt sưng mũi bị treo ở trên nhánh cây, không biết sống chết.

Thấy cảnh này, Giang Hạo liền biết, Hồng Vũ Diệp tới.

Hắn lập tức quan sát bốn phía.

Trong lúc ngẩng đầu, vừa vặn thấy Hồng Vũ Diệp đi tới ban công.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đều không nói tiếng nào.

Sau đó bóng đỏ trên người Hồng Vũ Diệp xuất hiện, nàng đi tới trước mặt Giang Hạo chỉ trong nháy mắt, bình tĩnh mở miệng:

"Chỗ này của ngươi không có nơi tắm rửa à?"

Câu hỏi này khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cung kính trả lời:

"Có thì có, thế nhưng không có thùng gỗ."

"Nhớ chuẩn bị kỹ càng." Hồng Vũ Diệp đi đến dưới Bàn Đào Thụ, tiện tay ném con thỏ vào trong góc hẻo lánh, nàng hái một quả đào rồi nhìn về phía Giang Hạo:

"Nếu như lúc ta muốn dùng mà không có, ngươi phải gánh chịu lửa giận của ta."

Mặc dù không rõ tại sao Hồng Vũ Diệp lại muốn tới đây tắm rửa, thế nhưng Giang Hạo cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý:

"Vâng, vãn bối biết phải làm thế nào."

Hắn chỉ hy vọng lần sau đừng làm khó dễ hắn nữa.

"Ngươi sắp tấn thăng Nguyên Thần rồi sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

Nói xong nàng lại hái một quả đào còn chưa chín, thuận tay ném cho Giang Hạo:

"Ta nhớ rằng trước đó ngươi nói là ngọt, hiện tại ngươi thử một chút đi."

"Tiền bối, đào này…” Giang Hạo nhìn quả đào con chưa chín, muốn nói rõ lí do.

Thế nhưng đối diện với khí tức phun trào của đối phương, khiến cho hắn không thể không đổi lời:

"Vậy để ta thử một chút."

Hắn nhìn Bàn Đào Thụ, phát hiện những quả đào chín đã biến mất.

Con thỏ ăn?

Cắn một miếng, Giang Hạo cảm thấy có chút chua, thơm thì thơm, thế nhưng không đủ ngọt.

"Ngọt hay là chua?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Ngọt, thơm ngọt." Giang Hạo đáp.

"Ngọt sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, giống như cười mà không phải cười.

"Ngọt." Giang Hạo gật đầu tiếp.

Ầm!

Mặt tường sân nhỏ truyền ra tiếng va đập, Giang Hạo bị khí tức bàng bạc đẩy lên trên tường.

Phía sau lưng có chút đau nhức.

Hắn lập tức lấy lại tinh thần, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng của Hồng Vũ Diệp đâu nữa.

Rất nhanh, một giọng nói dễ nghe vang lên cạnh tai:

"Ta cũng sẽ không để ngươi ra ngoài cùng ta một cách vô ích, đồ trên mặt bàn là của ngươi. Trước khi tấn thăng Nguyên Thần, ngươi tốt nhất nên tra tư liệu."

Lúc này trên mặt bàn nhiều thêm một quyển thư tịch, Giang Hạo tò mò đi đến bên cạnh bàn, cầm thư tịch lên, phía trên viết bốn chữ lớn —— ---- 《 Hòa Quang Đồng Trần 》.

"《 Hòa Quang Đồng Trần 》, đây là thư tịch gì?"

Hắn nghi hoặc lật trang thứ nhất ra, trên đó có viết một câu: Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần. Tiến, có thể đi ngàn vạn dặm. Lui, sẽ có thể biến mất không chút dấu vết ở trong đám người.

"Đây là thân pháp?"

Hắn tiếp tục nhìn xuống.

Thân pháp là thứ cần thiết trước mắt đối với hắn.

Trước đó ngoại trừ Ma Âm Thiên Lý ra, hắn không có thân pháp nào khác cả.

Bây giờ có 《 Hòa Quang Đồng Trần 》này rồi, có lẽ sau này sẽ thuận tiện hơn không ít.

Cũng không biết có thể đạt đến mức nào.

Trong lúc hắn tiếp tục lật xem, bỗng có tiếng kêu rên truyền tới.

Con thỏ tỉnh.

Lần này, nó không kêu rên bao lâu đã ngừng lại, lập tức bò dậy từ dưới đất:

"Chủ nhân, có phải ngài đã trở lại rồi không? Bạn bè trên đường đang nhắc nhở ta, ngài đã trở về."

Không bao lâu sau, con thỏ liền thấy Giang Hạo ngồi bên cạnh bàn, liền hưng phấn chạy tới.

"Chủ nhân, ngài có mang quà về cho ta không?" Con thỏ nhảy lên trên bàn, hỏi với vẻ mong đợi.

"Không có." Giang Hạo khép sách, lại lắc đầu.

"Chủ nhân, bạn bè trên đường đều mở tiệm đến rất muộn, không bằng bây giờ ngài đi mua cho ta một cái đi?" Con thỏ chuyển động vòng cổ, nói.

"Không có lễ vật, thế nhưng có mang theo những thức khác." Giang Hạo cầm sợi dây ra.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 159 : Phóng Sinh Thỏ Và Long


Dưới ánh mắt nghi hoặc của con thỏ, Giang Hạo treo dây thừng ở trên cây.

Chỉ là cột chắc trước thôi, hiện tại còn sớm để treo con thỏ lên.

Cần xem xét tình huống mấy ngày nay đã.

Sau khi xác định trong tông môn không có vấn đề gì lớn, rồi lại treo con thỏ lên.

Như vậy thì nửa đường mới không dễ mắc sai lầm.

"Chủ nhân mang theo cái gì vậy?" Con thỏ sờ gương mặt sưng vù của mình, hỏi.

"Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết." Giang Hạo nhìn quả trên Bàn Đào Thụ nói:

"Ngươi đã hái hết quả chín trên cây?"

"Là Tiểu Li hái." Con thỏ lập tức bán đứng Tiểu Li.

Giang Hạo nhìn con thỏ, nói: "Nàng sẽ tự mình tiến vào đây sao?"

Tiểu Li quấy rối thì quấy rối, thế nhưng vẫn có lễ phép.

"Chủ nhân, báo tên của Thỏ gia ta, quả đào trên đường đều sẽ cho ta mặt mũi, chúng nó sẽ tự mình đi ra ngoài. "Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.

Giang Hạo cười ha ha.

Sau đó dặn dò con thỏ không thể hái sạch quả trên cây.

Đây chỉ là quà đào bình thường, có người ăn dù sao cũng tốt hơn so với việc cứ để ở chỗ đó.

Không có gì phải so đo cả.

Lúc vào nhà, Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía nơi hẻo lánh.

Vị trí cắm Bán Nguyệt số hai trước đó đã rỗng tuếch.

"Lại không còn."

Giang Hạo thở dài trong lòng, sau đó quay về trong phòng, thuận thế khoanh chân ngồi xuống.

Hắn đang suy nghĩ về câu nói của Hồng Vũ Diệp.

Tấn thăng Nguyên Thần cần tra tư liệu.

Đúng là cần phải tìm đọc một phen, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bớt chút thời gian đến Tàng Thư Các là được.

Trước mắt đang cách tấn thăng không ít thời gian.

Đại khái còn cần tám, chín tháng.

Không vội.

Thấy con thỏ đang khôi phục thương thế ở trước Thiên Hương Đạo Hoa, Giang Hạo liền lấy 《 Hòa Quang Đồng Trần 》 ra và bắt đầu xem.

Hắn dự định xem trước một lần, sau đó lại lĩnh hội.

Nửa đêm.

Giang Hạo khép thư tịch, lông mày cau lại.

Xem không hiểu.

Công pháp này trúc trắc khó hiểu, chỉ có thể hiểu được chút đại khái.

Đúng là thân pháp, hơn nữa còn có được tốc độ cực nhanh, lại không bị phát hiện.

Nhưng cần phải để cho lực lượng của mình dung hợp cùng với khí tức xung quanh, không lộ phong mang, nội liễm ôn hoà.

Công pháp này có yêu cầu đối với tâm cảnh.

"Cái này đúng là khó học mà."

Giang Hạo cảm khái, công pháp này có cánh cửa cao nhất mà hắn gặp phải cho đến trước mắt.

Thiên Đao Thất Thức mặc dù khó, thế nhưng chỉ cần mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra là có thể tìm hiểu.

Mà Hòa Quang Đồng Trần không chỉ cần cảm ngộ, còn cần tâm cảnh phù hợp.

Nếu không phải lần này ra ngoài tâm cảnh có sự tăng lên, thì hắn ngay cả nhập môn đều không làm được.

Nhưng cánh cửa càng cao càng khó tu luyện, thì càng nói rõ sự lợi hại của công pháp.

Mấy ngày nay cứ lĩnh hội nhập môn trước đã.

"Sau khi Nguyên Thần, hẳn là có thể học tập một chút thuật pháp của Hồng Mông Tâm Kinh, đến lúc đó có thể sẽ có chút thủ đoạn khác."

Dưới ánh trăng, Giang Hạo thấy con thỏ nằm ngủ ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.

Tướng ngủ có chút xấu, chảy không ít nước miếng.

Cũng may mà mình đã bố trí màn sáng, nếu mà chảy tới trên thân hoa…

Nói không chừng một ngày nào đó, bạn hữu trên đường sẽ phải tiễn đưa nó.

Giang Hạo đứng lên quan sát căn nhà gỗ của mình, nơi này đúng là có chỗ tắm rửa, bởi lúc tu luyện cũng có lúc khó tránh khỏi chuyện làm bẩn chính mình.

Chẳng qua, gian phòng này không lớn.

Trước đó hắn còn đặc biệt thiết kế công cụ dẫn nước tự nhiên, đáng tiếc đã hoang phế.

Dùng thùng gỗ thì không cần cái này.

Đưa tay ra ước lượng một chút, Giang Hạo phát hiện nếu như đặt thùng gỗ thì sẽ chiếm không ít không gian.

"Phải mở rộng sao?"

Hắn quan sát xung quanh, nghĩ kỹ xem nên mở rộng như thế nào. Giang Hạo bỗng phát hiện chân trời có một vệt trắng nổi lên.

"Trời đã sáng rồi à?"

Nhân lúc còn một chút thời gian, hắn thu dọn đồ đạc trong nhà một chút.

Phòng ngừa lúc tu luyện hoặc là chế phù sẽ cảm thấy không quen.

Sau khi trời sáng.

Giang Hạo mang theo con thỏ đi ra khỏi sân nhỏ.

"Gần đây Linh Dược Viên có xảy ra chuyện gì không?"

"Có, xảy ra chuyện rất lớn." Con thỏ vừa theo ở phía sau vừa gật đầu nói:

"Có người cải tạo Linh Dược Viên."

Cải tạo?

Giang Hạo lập tức nghĩ đến Diệu Thính Liên sư tỷ.

Chỉ có nàng là ngày ngày nói với hắn cái này không thích hợp, cái kia không thích hợp.

Cái này quá lãng phí, cái kia cũng lãng phí.

Nếu như quả thật bị nàng cải tạo, thế thì…

Chuyện cần mình làm nhất định sẽ ít đi, đồng thời bọt khí cũng sẽ giảm bớt.

Hắn có chút hối hận vì đã mang đối phương tiến vào tông môn.

"Còn nữa không?"

"Còn có Thỏ gia ta đã cố gắng làm hết chức vụ, tận tâm tận lực vì chủ nhân."

"Nói chút chuyện không liên quan đến ngươi đi, ví dụ như Tiểu Li có gây chuyện gì hay không?"

"Quán cơm có người tìm đến chủ nhân."

Chuyện này khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Tìm ta làm gì?"

"Nói Tiểu Li thường xuyên lấy tên của chủ nhân đến ăn uống thả cửa." Con thỏ lắc lắc cổ vòng cổ, nói.

Giang Hạo: "…"

Hắn nhớ Tiểu Ly nói là sẽ báo tên con thỏ mà, như thế nào lại thành hắn rồi?

Hắc liếc nhìn con thỏ. Giang Hạo thở dài một tiếng, quả nhiên là con thỏ gây tai hoạ.

Nếu như tiếp tục mở huyết mạch ẩn ra thì nó sẽ càng lợi hại.

Sân nhỏ của mình không thể chứa nổi nói nữa.

Qua mấy năm nữa, tìm cái lý do rồi phóng sinh đi vậy.

Tiểu Li cũng là một phiền toái, như này không khác gì đang nuôi một con rồng.

"Có chút hối hận vì đã mang về, vốn cho rằng sư phụ sẽ tiếp nhận tất cả phiền toái, không nghĩ tới lại rơi xuống trong tay của mình."

"Qua mấy năm nữa, nàng có năng lực kiếm ăn rồi, cũng tìm lý do rồi phóng sinh luôn vậy."

"Có thể để bọn hắn đi cùng nhau."

Nghĩ tới đây, Giang Hạo cảm thấy như này sẽ không còn phiền toái đến gần mình nữa.

Bản thân mình còn phải đi một chuyến đến quán cơm kia.

Lúc tiến vào Linh Dược Viên, Giang Hạo thấy Trình Sầu đang nói chuyện với người nào đó.

Luyện Khí chín tầng, chắc là đệ tử ngoại môn.

Thấy Giang Hạo tới, người kia hành lễ rồi lui trở về.

"Giang sư huynh, ngươi trở về rồi?" Thấy Giang Hạo, Trình Sầu lập tức bày ra vẻ mặt hưng phấn.

Sau khi Giang Hạo rời đi, bọn hắn liền ngóng trông người trở về.

Sau khi Linh Dược Viên bị đệ tử nội môn khác tiếp nhận, bọn hắn đều có chút bất an.

Liền sợ bị để mắt tới.

Cuộc sống ba tháng này của bọn hắn thực ra cũng không được tốt cho lắm, bởi vì không ngừng thay đổi người trông coi.

Ban đầu vị Diệu Liên sư tỷ kia cũng rất tốt, thế nhưng sau khi cải tạo Linh Dược Viên xong, nàng liền đi bận chuyện khác.

Các đệ tử nội môn khác dường như đều không muốn đến, có người làm việc chậm đều bị nhằm vào.

Nhưng cũng không ai dám nói cái gì.

Sau khi tiến vào Linh Dược Viên quan sát, Giang Hạo phát hiện vẻ mặt của rất nhiều người đều không quá tốt, đều có chút lo lắng.

Nếu như là đệ tử cấp bậc Kim Đan đến trông Linh Dược Viên, vấn đề cũng không lớn.

Chỉ sợ là một số đệ tử nội môn Trúc Cơ.

Những người này trong mắt bọn hắn, đáng giết thì sẽ giết.

Đừng nói là Ma Môn, dù cho có xảy ra chuyện như vậy ở Tiên Môn thì nhiều lắm cũng chỉ quở trách hai câu, cấm túc hai ngày.

Sau đó không giải quyết được gì.

Con thỏ nói đúng một câu, những người này quá khổ.

Giang Hạo thở dài, chính mình không phải cũng đang giãy dụa bên bờ sinh tử hay sao?

"Linh Dược Viên có chuyện gì không?" Giang Hạo đi vào trong linh điền rồi hỏi.

Linh điền bị cải tạo, một số phương thức gieo trồng cũng đã được sửa lại.

Hắn cần làm quen một chút.

Bởi vì không tham dự xử lý, xung quanh không có bọt khí gì.

Chỉ có tốp năm tốp ba bọt khí màu trắng.

Có chút ít còn hơn không.

Bắt đầu từ ngày mai, lại có thể góp nhặt bọt khí một cách ổn định rồi.

Có thể tăng tốc mạnh lên.

"Vẫn là chuyện của nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình." Trình Sầu giải thích:

"Một số Luyện Đan Sư muốn lấy linh dược đã gửi ở chỗ chúng ta về. Thế nhưng bọn hắn nói tạm thời không có linh thạch, chờ lần sau sẽ thanh toán tiền một lần luôn."

"Trước kia có loại chuyện này chưa?" Giang Hạo vừa tiện tay xử lý linh dược bên người vừa hỏi.

"Có, chẳng qua là năm nay rất nghiêm trọng, hình như bọn hắn cố ý không trả." Trình Sầu nói.

"Trực tiếp giữ lại một chút linh dược cũng không được sao?" Giang Hạo hỏi.

"Chuyện này…" Trình Sầu khó xử, nói:

"Chúc Hỏa Đan Đình là một chỉnh thể, đắc tội một số Luyện Đan Sư sẽ có thể đắc tội với một đám Luyện Đan Sư. Rất ít người nguyện ý làm như thế. Có người mở lời thì cả mạch đều có thể bị nhằm vào. Chúng ta không đảm đương nổi."

Giang Hạo: "…"

------
 
Back
Top Bottom