Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 15: Coi như con gái mà nuôi luôn rồi


Lục Trường Chinh sững sờ.

Anh đứng đơ như bị điểm huyệt, tay vẫn cầm con dao thái rau, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi hơi ấm mềm mại vừa chạm vào cánh tay đã rời đi một lúc lâu, anh mới bừng tỉnh, ý thức được vừa rồi Giang Đường đã làm gì.

Anh quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn bên bàn đọc sách, giọng hơi khàn đi:

“Ai dạy em làm thế?”

Anh đã ở chung với Giang Đường nửa tháng, tính cách cô thế nào, anh hiểu rất rõ.

Cô gái ngốc này vì hoàn cảnh gia đình mà có nhiều hành vi giống như một đứa trẻ.

Những hành động chủ động thân mật như thế này, nếu không có ai dạy, chắc chắn cô sẽ không làm.

Sau khi cơn chấn động qua đi, trong lòng Lục Trường Chinh bỗng dâng lên cơn giận âm ỉ.

Không lẽ có ai đó lợi dụng việc Giang Đường không hiểu chuyện, dạy cô những điều linh tinh để tiện bề chiếm lợi từ cô?

Là ai?

Có phải cái tên Hà Văn Huân đó không?

Nghĩ đến đây, Lục Trường Chinh nghiến răng, quai hàm căng chặt.

Giang Đường hoàn toàn không biết anh đã suy diễn nhiều đến vậy.

Cô ngẩng đầu lên suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời:

“Là Nhã Nhã lén nói cho em biết.”

“Nhã Nhã?”

“Ừm.” Giang Đường thấy anh có hứng thú với chuyện này, liền kể tường tận mọi thứ.

“Sáng nay, khi anh không có nhà, anh dặn em có gì không hiểu thì hỏi các chị dâu.

Em đã hỏi chị ấy xem có quyển sách nào nói về chuyện sinh em bé không, nhưng chị ấy không chịu nói cho em biết.”

“Sau đó em đến thư viện trường tìm, cũng không thấy sách nào viết về chuyện này.”

“Rồi Nhã Nhã đến chơi, lén bảo em rằng, mỗi lần ba nó vui, ba sẽ hôn mẹ.”

“Lúc đó Nhã Nhã còn rất nghiêm túc phân tích với em: ‘Cháu đoán cháu với anh trai chắc là được sinh ra từ việc này đấy.’”

Giang Đường nghe xong, tin sái cổ.

Thế nên vừa nãy vui quá, cô liền hôn lên mặt Lục Trường Chinh một cái.

Sau đó, cô chớp mắt nhìn anh, tò mò hỏi: “Lục Trường Chinh, vậy bây giờ trong bụng em có em bé chưa?”

Lục Trường Chinh: “…”

Lúc này, ngoài cửa, Trương Hồng Anh và Từ Vạn Dân vốn định đến tìm Giang Đường, nhưng nghe được đoạn hội thoại bên trong thì đều nhìn nhau, cuối cùng lại đồng loạt quay sang nhìn con gái nhỏ nhà mình đang ngây thơ đứng bên cạnh.

Trương Hồng Anh còn chưa kịp nói gì, mặt đã đỏ bừng trước.

Cô hoàn toàn không có mặt mũi nào đối diện với con gái nữa.

Đây là lúc mà Từ Vạn Dân, một cán bộ chính trị, cần ra tay rồi.

Anh ho khẽ, nghiêm túc chỉnh lại giọng, hỏi: “Nhã Nhã, con thấy ba hôn mẹ khi nào?”

Cô bé Nhã Nhã chớp chớp mắt, giọng non nớt đáp: “Ngày nào con cũng thấy mà!”

Từ Vạn Dân: “…”

Trương Hồng Anh: “…”

Mặt cô càng đỏ hơn.

Cô lườm Từ Vạn Dân một cái sắc lẻm, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ không thể nói thành lời, sau đó quay người về thẳng nhà.

Trương Hồng Anh cũng chẳng muốn hỏi Giang Đường về chuyện mang thai nữa.

Cô để lại chuyện này cho ông xã lo, còn mình thì không có mặt mũi nào ở lại.

Từ Vạn Dân bị vợ lườm đến ngượng ngùng, vô thức đưa tay lên gãi mũi, sau đó cười thật tươi với con gái nhỏ của mình.

“Nhã Nhã, ba nói cho con nghe nhé, những chuyện này là bí mật, sau này không được tùy tiện nói với người khác, biết không?”

Nhã Nhã chớp chớp mắt: “Vậy thím dâu cũng là ‘người khác’ sao?”

Từ Vạn Dân: “…”

Vị chính ủy luôn giỏi trong việc tư tưởng giáo dục người khác, lúc này lại bị chính con gái bé bỏng của mình làm cho cứng họng.

Trong bếp, nghe thấy tiếng động, Lục Trường Chinh và Giang Đường cùng bước ra.

Thấy cha con nhà họ Từ đứng ngoài cửa, Lục Trường Chinh chuyển ánh mắt sang Từ Vạn Dân, trong ánh mắt còn mang theo một tia… trách móc?

Từ Vạn Dân bỗng dưng chột dạ.

Anh ta khẽ ho một tiếng, lấy tay che miệng, sau đó cố lấy lại vẻ nghiêm túc: “À… Tiểu Lục này, tôi đến tìm em dâu có chút chuyện muốn hỏi.”

Dù có ngại đi nữa thì đã đến rồi, chắc chắn phải hỏi rõ ràng.

“Tiểu Đường à, chị dâu em nói, em bảo chị ấy có em bé rồi, đúng không?”

Giang Đường nghiêm túc gật đầu: “Ừm ừm!”

Từ Vạn Dân thoáng suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Vậy… em biết khám bệnh sao?”

Giang Đường lắc đầu: “Không biết.”

Cô không biết khám bệnh, nhưng cô biết bắt mạch mà!

Bắt mạch với khám bệnh không phải là một chuyện giống nhau đúng không?

Đôi mắt cô mở to đầy nghi hoặc.

Ánh mắt cô trong veo quá mức, khiến Từ Vạn Dân cũng không tiện hỏi sâu thêm, đành khẽ hắng giọng một tiếng, rồi kéo con gái về nhà.

Giang Đường nhìn theo bóng hai cha con nhà họ Từ, vẫn còn mơ màng:

“Lục Trường Chinh, biết bắt mạch là biết khám bệnh sao?”

“Không phải.”

Lục Trường Chinh rất hiểu cách suy nghĩ của Giang Đường không giống với người thường.

Anh quy kết điều này là đặc trưng của thiên tài.

Một thiên tài có trí nhớ siêu phàm, cách hiểu vấn đề đôi khi không thể dùng tư duy bình thường để giải thích được.

Vậy nên, anh thuận theo cô mà tiếp tục hỏi: “Nhưng mà, Giang Đường, chính ủy nói chị dâu mang thai rồi, có thật không?”

“Đúng vậy!”

Giang Đường bắt đầu kể lại cặn kẽ quá trình cô phát hiện ra Trương Hồng Anh có thai cho Lục Trường Chinh nghe.

Nói xong, cô lại hơi không vui.

“Chị dâu không chịu nói cho em biết, làm sao mới có thể mang thai.”

Cô bé nhân sâm cúi gằm mặt, vẻ mặt rầu rĩ.

Nhìn qua có vẻ như thật sự bị đả kích rất lớn.

Lục Trường Chinh: “…”

Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại quá mức bận tâm về chuyện sinh con như vậy?

Lẽ nào vì cô quá thiếu cảm giác an toàn?

Nên cô nghĩ rằng chỉ khi có con, mới thực sự có người thân thuộc của riêng mình?

Lục Trường Chinh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thấy cô cúi đầu ủ rũ thì lại thấy xót xa.

Anh trầm giọng gọi: “Đồng chí Giang Đường.”

“Những chuyện này, em không cần đi hỏi ai cả.

Đợi đến ngày chúng ta kết hôn, anh sẽ đích thân dạy em.”

Nói xong, gương mặt lúa mạch của anh thoáng ửng đỏ.

Ngay cả vành tai và cần cổ cũng dần nhuốm một màu đỏ nhạt.

Đôi mắt Giang Đường sáng rực lên: “Được nha!”

“Lục Trường Chinh, anh thật tốt!”

Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay anh, cười tít mắt.

Lục Trường Chinh nhìn cô bé ngốc nghếch còn chưa hiểu gì, trong lòng thở dài.

Không biết đến lúc đó, cô có khóc lóc mắng anh là Đ* c*m th* không nữa…



Chẳng bao lâu sau, Lục Trường Chinh đã nấu xong cơm.

Hai người ăn tối xong, anh đi rửa bát, sau đó nhân tiện nói với cô về nhiệm vụ sắp tới.

Giang Đường không hỏi nhiệm vụ là gì, cô chỉ nghe thấy sẽ phải xa Lục Trường Chinh một khoảng thời gian dài, lập tức cảm thấy không vui.

Từ khi hóa thành người, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Lục Trường Chinh.

Mức độ lệ thuộc của cô vào anh rất cao.

“Đến lúc đó, em cũng không cần tự nấu cơm.

Anh sẽ gửi chút tiền và phiếu thực phẩm cho chị dâu nhà bên cạnh.

Em có thể qua ăn cơm nhà họ, hoặc ra căn tin ăn cũng được.”

Lục Trường Chinh không phải chưa từng đi làm nhiệm vụ trước đây.

Nhưng trước kia, bất kể nhiệm vụ có nguy hiểm hay không, anh đều có thể đi mà không vướng bận gì.

Vậy mà mới quen Giang Đường có nửa tháng, lần này xuất quân lại khiến anh có chút không yên lòng…

Trước khi đi, cái gì cũng phải dặn dò thật kỹ.

Anh không sợ Giang Đường quên.

Nhưng sợ có người lừa cô.

“Bên ngoài có ai nói gì, em cũng đừng tin bừa biết không?”

Anh nhấn mạnh dặn dò, chỉ sợ lúc mình đi vắng, cô gái nhỏ này bị ai đó lừa mất.

“Đặc biệt là những người hứa cho em đồ ăn ngon, đồ chơi vui, bọn họ là đối tượng nguy hiểm nhất.

Chúng ta tuyệt đối phải tránh xa những người như thế.”

(Hà Văn Huân: Anh cứ gọi thẳng tên tôi luôn đi cho rồi!!!)

“Nhớ kỹ chưa?”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 16: Nhận nhiệm vụ, không nỡ rời xa


“Nhớ kỹ chưa?”

“Rất ngoan.”

Cô gái trước mặt ngoan ngoãn ngồi đó, vẻ đáng yêu khiến lòng Lục Trường Chinh ngứa ngáy, ngay cả tay cũng có chút ngứa muốn chạm vào.

Anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô.

Sau đó, anh lấy ra một xấp phiếu tiền đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô, dặn dò rằng muốn ăn gì cứ mua, không cần tiết kiệm.

“Anh có thể chăm sóc em, cũng có thể nuôi tốt gia đình của chúng ta.”

Giọng nói trầm thấp của anh đầy chắc chắn.

Giang Đường ôm hộp cơm đựng phiếu tiền, nhìn những tờ phiếu xanh đỏ rực rỡ bên trong rồi tò mò hỏi Lục Trường Chinh: “Nếu phiếu này hết, em có thể tự làm không?”

Lục Trường Chinh nghe vậy giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay cô, giọng có chút căng thẳng.

“Tiểu tổ tông ơi, đây là quyền hạn của nhà nước, nếu em tự làm tức là phạm pháp, đến lúc đó sẽ bị bắt giam đấy!”

“Ồ, ra là vậy!”

Giang Đường gật gù, lại học thêm được một điều mới.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Lục Trường Chinh mới rời nhà.

Trước khi đi, anh vẫn ghé qua nhà hàng xóm chào hỏi Từ Vạn Dân và mọi người, đồng thời đưa cho Trương Hồng Anh hai mươi đồng cùng một ít phiếu lương thực.

“Trong thời gian tôi đi làm nhiệm vụ, làm phiền chị dâu giúp đỡ chăm sóc đồng chí Giang Đường một chút.”

“Tiểu Lục, cậu khách sáo quá rồi, Tiểu Giang là một cô gái ngoan, chị rất thích tính cách của cô bé.”

“Phiền chị dâu rồi.

Cha mẹ cô ấy mất sớm, nhiều chuyện không ai dạy bảo, sau này còn phải nhờ chị để mắt đến cô ấy nhiều hơn.”

“Yên tâm, yên tâm.”

Thật ra Trương Hồng Anh vốn không định nhận tiền, nhưng thấy Lục Trường Chinh nhất quyết đưa, nếu không nhận thì e rằng anh sẽ không để Giang Đường qua nhà họ ăn cơm nữa.

Cuối cùng, cô đành nhận lấy tiền và phiếu, đứng ở cửa nhìn theo bóng anh rời đi.

Cô quay sang nói với chồng: “Tiểu Lục này, anh thấy không, cậu ấy cứ như đang nuôi con gái vậy.”

Từ Vạn Dân nghe xong bật cười: “Nhưng đồng chí Giang Đường chẳng phải trạc tuổi con bé nhà mình sao?”

“Anh nói gì vậy?”

Trương Hồng Anh trừng mắt nhìn chồng: “Đừng có giống mấy bà tám trong khu tập thể mà coi Tiểu Giang là đứa ngốc.”

“Cô bé ấy thông minh lắm, cả khu tập thể này không có ai thông minh bằng cô ấy đâu.”

Cô dành cho Giang Đường một sự đánh giá rất cao.

Từ Vạn Dân từ trước đến nay luôn nghe theo ý kiến của vợ.

Nhưng so với việc bàn chuyện của người khác, anh quan tâm đến đứa con trong bụng vợ hơn.

“Chủ nhật là ngày nghỉ, đến lúc đó chúng ta vào thành phố khám nhé?”

Bây giờ vẫn còn chế độ nghỉ một ngày trong tuần, muốn ra ngoài cũng phải đợi đến chủ nhật mới có thể vào thành phố.

Trong khu tập thể có bệnh viện, nhưng thứ nhất là chưa chắc đã thực sự mang thai, thứ hai là điều kiện ở đây sao sánh được với bệnh viện trên thành phố.

Vợ anh cũng đã ngoài ba mươi rồi, Từ Vạn Dân không muốn sơ suất.

Trương Hồng Anh gật đầu đồng ý, hai vợ chồng lại tiếp tục bàn bạc chuyện khác.

Sáng hôm sau, khi Giang Đường vẫn còn đang ngủ say, Lục Trường Chinh đã lên đường làm nhiệm vụ.

Đi đường trong bóng tối, Lục Trường Chinh đã không phải trải qua chỉ một hai lần.

Nhưng lần này, mỗi bước đi của anh dường như đều có chút nặng nề.

“Đội trưởng Lục, không nỡ xa chị dâu nhỏ sao?”

Một đồng đội cười trêu chọc.

Lục Trường Chinh ngước mắt nhìn về phía khu nhà gia đình quân nhân, ánh mắt anh dịu đi đôi chút, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi.



Sáng sớm, Giang Đường vừa thức dậy thì Nhóc con đã chạy qua gọi cô sang ăn sáng.

Hôm nay, sau khi ăn no, cô lại đến thư viện của trường để đọc sách.

Một khi đã ngồi xuống, cô có thể đọc sách suốt cả ngày.

Nhưng lần này, rút kinh nghiệm từ hôm qua, cô đã nhớ rõ giờ tan học của Trương Hồng Anh, nên không đợi đến lúc chị ấy đến tìm mình.

Ngay khi chuông báo tan học vang lên, cô lập tức đứng dậy rời khỏi thư viện.

Nhóc con đã lén rời lớp học trước đó chạy đến tìm cô, vừa thấy cô liền líu lo kể đủ chuyện xảy ra trên lớp hôm nay.

Cô bé vẫn còn học ở lớp mầm non, nhưng sau khi kể xong lại tỏ ra một bộ dạng buồn bã không hợp với lứa tuổi.

“Haizz, cháu ước gì có thể giống như thím, chẳng cần phải làm gì cả!”

Giang Đường chớp chớp mắt, nghiêm túc bác bỏ: “Thím không phải là không làm gì cả đâu nhé, thím đang học mà.”

“Sách có nói, ‘Sách chứa nhan sắc như ngọc, sách có cả lâu đài vàng’.”

Cô từng hỏi Lục Trường Chinh về câu này, anh bảo rằng ý của nó chính là khuyến khích cô đọc nhiều sách, vì càng đọc, cô sẽ càng hiểu được nhiều đạo lý trong cuộc sống.

Thế là Giang Đường quyết tâm đọc thật nhiều sách.

Cô muốn khi Lục Trường Chinh trở về từ nhiệm vụ, sẽ dành cho anh một bất ngờ lớn.

Nhóc con vốn nghĩ thím chỉ đang chơi bời, nghe vậy có chút hoài nghi: “Nhưng thím ơi, lúc thím tự đọc sách, thím không lười biếng sao?

Không có ai giám sát thím mà.”

“Tại sao lại phải lười biếng?”

Giang Đường ngây thơ hỏi lại.

Câu hỏi này khiến Nhóc con á khẩu.

Đúng lúc đó, Trương Hồng Anh đi đến, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chị bật cười rồi bảo Giang Đường đừng bận tâm đến Nhóc con.

Con bé chẳng học được điều gì khác, chỉ biết nghĩ cách trốn học mà thôi.

Giang Đường nghe vậy liền nghiêm túc nói với Nhóc con: “Không học tập là không đúng đâu!”

Nhóc con: “…”

Thím dâu nhỏ này có chút giống mẹ bé quá nhỉ?

Quả nhiên là bị mẹ bé ảnh hưởng sao?



Những ngày sau đó, Giang Đường lại mất thêm hai ngày nữa để đọc hết toàn bộ sách trong thư viện của trường.

Đọc xong rồi, cô không cần đến trường nữa.

Nhưng không đến trường, mà Lục Trường Chinh cũng không có ở nhà, cô bắt đầu cảm thấy hơi buồn chán.

Tình cờ nghe thấy các chị dâu trong khu nhà quân nhân trò chuyện, họ nói rằng trong thành phố vô cùng náo nhiệt, Giang Đường nghĩ ngợi một chút rồi chợt nhớ ra——

Đúng rồi!

Cô có thể vào thành phố đọc sách mà!

Chị Trương từng nói, trong thành phố có hiệu sách rất lớn, chắc chắn sách ở đó sẽ nhiều hơn nữa.

Một tiểu nhân sâm lần đầu tiên học cách làm người như cô cảm thấy kinh nghiệm làm người của mình chưa đủ, vì thế, cô phải tận dụng thời gian, cố gắng đọc sách thật nhiều!

Giang Đường muốn học làm người thật tốt, cô phải cố gắng hơn nữa mới được.

Nghĩ vậy, cô lập tức đi tìm Trương Hồng Anh, báo với chị rằng mình muốn vào thành phố để đọc sách.

Trương Hồng Anh không có lý do gì để ngăn cản cô.

Chị chỉ dặn dò cô cách bắt xe vào thành phố, còn lại thì nhắc nhở cô phải cẩn thận, đừng nói chuyện với người lạ, cũng đừng dễ dàng tin tưởng ai.

“Đặc biệt là những bà già đi cùng trẻ con, nếu họ nhờ em dẫn đường đến một nơi nào đó, tuyệt đối không được đồng ý.”

“Những người đó phần lớn là bọn buôn người.

Em xinh xắn thế này, lại đi một mình, nếu bị nhắm trúng thì tiêu đời đấy!”

Trương Hồng Anh không yên tâm mà nhắc nhở.

Giang Đường nghiêm túc ghi nhớ lời chị.

“Chị yên tâm, em sẽ cẩn thận!”

Cô vẫy tay tạm biệt Trương Hồng Anh, khoác chiếc cặp màu xanh quân đội rồi rời khỏi khu gia đình quân nhân, đi đến bến xe ở đầu thị trấn chờ xe buýt vào thành phố.

Căn cứ của Lục Trường Chinh nằm ở một thị trấn nhỏ.

Có một con sông chảy ngang qua, chia thị trấn làm hai nửa.

Một bên là khu dân cư, còn bên kia là khu nhà dành cho gia đình quân nhân và khu huấn luyện mà người ngoài không thể tùy tiện bước vào.

Giang Đường chưa chờ bao lâu thì xe buýt đã đến.

Cô vừa lên xe tìm được chỗ ngồi, liền nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.

“Đồng chí Giang Đường?

Cô cũng vào thành phố sao?”

Giang Đường quay đầu nhìn theo tiếng gọi, liền thấy vẻ mặt vui mừng của Hà Văn Huân.

Cô gật đầu, không có hứng thú nói chuyện.

Nhưng Hà Văn Huân lại không để ý.

Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lục Trường Chinh, trên mặt càng lộ ra nụ cười rạng rỡ, liền bước đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

“Thật trùng hợp, tôi cũng vào thành phố!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 17: Ý đồ không trong sáng


Hà Văn Huân tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Giang Đường nhìn anh ta đầy nghi ngờ, rồi ôm chặt chiếc cặp màu xanh quân đội vào trước ngực.

Người dưng tự nhiên tốt bụng, không phải gian thì cũng là trộm.

Trong túi của cô có mấy chục đồng và giấy giới thiệu, cô tuyệt đối không thể để Hà Văn Huân trộm mất.

Nếu Hà Văn Huân biết rằng bao nhiêu công sức bắt chuyện của mình, trong lòng Giang Đường lại chỉ nghĩ đến chuyện anh ta định trộm tiền, có lẽ anh ta sẽ tức đến hộc máu mất.

Nhưng đáng tiếc, anh ta không biết.

Hà Văn Huân vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô, tìm cách bắt chuyện.

“Đồng chí Giang Đường, cô vào thành phố có việc gì à?

Sao lại đi một mình thế?

Bạn trai cô không đi cùng à?”

Anh ta cười tươi đến mức sắp tràn cả ra ngoài.

Giang Đường nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi hoặc, ôm chặt cặp hơn rồi dịch người sang một bên.

Không trả lời lấy một câu.

Hà Văn Huân có hơi xấu hổ, nhưng cũng không thấy giận, ngược lại càng muốn tiếp tục trò chuyện.

“Lần trước đông người quá, tôi chưa kịp cảm ơn cô đàng hoàng.

Giờ tình cờ gặp lại, tôi muốn mời cô một bữa ở nhà ăn quốc doanh, được không?”

Nhà ăn quốc doanh?

Ăn cơm?

Lời của Lục Trường Chinh bỗng vang lên trong đầu cô: Những kẻ tự nhiên mời cô ăn cơm mà không có lý do, chắc chắn không phải người tốt.

Giang Đường lập tức cảnh giác, ép sát người vào cửa kính xe buýt, mắt nhìn Hà Văn Huân đầy đề phòng.

“Không cần, tôi không ăn.”

Hà Văn Huân: “???”

Hoàn toàn không hiểu vì sao Giang Đường lại căng thẳng như vậy.

“Đồng chí Giang Đường, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn mời cô ăn cơm thôi mà…”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, một bác gái ngồi gần đó liền bật cười, nói chen vào:

“Còn không phải là muốn theo đuổi con bé à!”

Lời vừa dứt, mặt Hà Văn Huân đỏ bừng.

“Không, bác đừng nói lung tung!”

Nói xong, anh ta vội vàng nhìn về phía Giang Đường, hoảng hốt giải thích:

“Đồng chí Giang Đường, cô đừng nghe bác ấy nói bừa, tôi không có…”

Nhưng khi chạm vào đôi mắt trong veo của Giang Đường, anh ta đột nhiên nghẹn lời, không thể nào nói tiếp được.

Đúng vậy, Hà Văn Huân thật sự muốn theo đuổi Giang Đường.

Anh ta đã tìm hiểu qua, biết rằng Giang Đường và Lục Trường Chinh vẫn chưa phải là vợ chồng hợp pháp, họ chưa đăng ký kết hôn, chỉ mới đang trong giai đoạn yêu đương mà thôi.

Nếu anh ta có thể khiến Giang Đường thích mình, sau đó đổi ý đến với anh ta, vậy thì cũng không được xem là phá hoại hôn nhân, không vi phạm pháp luật…

Giang Đường vốn không hiểu Hà Văn Huân có ý đồ gì, nhưng sau khi nghe bác gái tốt bụng nhắc nhở, cô đã hiểu ra.

Người dưng tự dưng tốt bụng, quả nhiên là không gian thì trộm!

Hóa ra anh ta không phải muốn trộm tiền của cô, mà là muốn “trộm” cô.

“Tôi không thích anh.”

Giang Đường nhíu mày nhỏ, giọng mang theo chút không vui.

“Anh đừng nói chuyện với tôi nữa, nếu không tôi sẽ nói với Lục Trường Chinh, cẩn thận anh ấy đánh anh đấy.”

Mặt Hà Văn Huân đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại ấp úng chẳng nên lời.

Sau khi bị dội một gáo nước lạnh, anh ta mới nhận ra, cô gái trước mặt này xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng hình như đầu óc có vấn đề?

Không thì làm gì có ai nói chuyện với người khác mà cứ hở chút là dọa mách bạn trai, còn bảo bạn trai sẽ đánh người chứ?

Lẽ nào Giang Đường không được bình thường?

Lòng Hà Văn Huân chùng xuống một nửa.

Anh ta lập tức hối hận vì sự l* m*ng của mình.

Nở một nụ cười gượng gạo, anh ta vội vàng ngồi dịch ra xa, giữ một khoảng cách nhỏ với Giang Đường.

Lúc này, Giang Đường mới yên tâm.

Xe buýt nhanh chóng đến trung tâm thành phố, Giang Đường làm theo lời dặn của chị Trương, xuống xe tại trạm gần thư viện thành phố.

Cô lấy giấy giới thiệu ra, xác nhận xong liền bước vào bên trong.

Hà Văn Huân nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng có chút thắc mắc.

Cô đến đây… lẽ nào để đọc truyện tranh?

Được thôi, anh ta đã xếp Giang Đường vào nhóm “người đầu óc không bình thường” rồi.

Bây giờ, mọi hành động của cô trong mắt anh ta đều trở nên trẻ con.

Nhưng Giang Đường chẳng hề hay biết điều đó.

Mà cho dù có biết, cô cũng chẳng bận tâm.

Vào thư viện, cô nhanh chóng ôm một chồng sách xuống, đặt lên bàn rồi bắt đầu chăm chú đọc.

Có những chữ cô không nhận ra cũng không sao, cô đã mang theo từ điển.

Lục Trường Chinh đã dạy cô cách tra từ điển, Trương Hồng Anh cũng hướng dẫn qua, nhờ vậy bây giờ cô đã có thể đọc hết một cuốn sách mà không gặp trở ngại gì.

Chỉ là, vừa đọc sách vừa tra từ điển, có vẻ khá tốn thời gian.

Giang Đường suy nghĩ một chút, dứt khoát đặt sách sang một bên, nghiêm túc lật từ điển ra tra từng trang.

Vừa hay, người ngồi đối diện cô là Lưu Kiến Quốc – trưởng trạm kỹ thuật nông nghiệp, từ nãy đến giờ đã chú ý đến cô.

Không phải vì cô có vẻ ngoài nổi bật, mà vì cách cô đọc sách.

Cô như hoàn toàn chìm vào thế giới trong sách, tập trung đến mức không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì bên ngoài.

Bây giờ, cô lại đang lật từ điển, từng trang từng trang một, dường như vô cùng say mê.

Lưu Kiến Quốc tưởng rằng cô đang không tìm ra chữ mình muốn tra, nên tò mò hỏi:

“Đồng chí, cô đang làm gì vậy?”

Giang Đường ngẩng đầu, nhìn thấy người đối diện có nụ cười hiền lành, liền giơ từ điển lên.

“Đang học thuộc từ điển.”

“Học… học thuộc từ điển?”

Lưu Kiến Quốc nghi ngờ bản thân nghe nhầm:

“Đang yên đang lành, sao lại học thuộc từ điển?”

“Nhớ hết từ trong từ điển, thì khi đọc sách sẽ không gặp chữ nào không biết nữa.”

“…”

Lưu Kiến Quốc hít sâu một hơi lạnh.

Cô gái này… đang đùa sao?

Cô ấy thực sự có thể học thuộc từ điển sao?

“Làm được không đấy?”

Từ điển có rất nhiều chữ, Lưu Kiến Quốc không tin cô có thể nhớ hết từng chữ một.

“Tại sao lại không được?”

Giang Đường chớp mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu, như thể đang hỏi rằng việc học thuộc từ điển có gì khác so với học thuộc các loại sách khác đâu.

Lưu Kiến Quốc cảm thấy cô gái này thật thú vị, bật cười nói:

“Đồng chí nhỏ, chúng ta cá cược đi?”

“Cá cược?”

“Đúng vậy.”

“Không cược.”

Giang Đường từ chối thẳng thừng.

Khóe miệng Lưu Kiến Quốc giật nhẹ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

“Tại sao?”

“Tôi không quen anh, tại sao lại phải cược với anh?”

Câu trả lời của Giang Đường vẫn luôn thẳng thắn như thế.

Nghe vậy, Lưu Kiến Quốc không nhịn được cười.

Ông lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, đặt lên bàn: “Tôi là Lưu Kiến Quốc, trưởng trạm kỹ thuật nông nghiệp, đây là giấy tờ của tôi.”

“Ồ.”

Giang Đường liếc qua một cái, vẫn không mấy hứng thú.

Nhưng Lưu Kiến Quốc lại càng tò mò hơn.

Hôm nay, ông nhất định phải cược cho bằng được!

“Sao nào, đồng chí nhỏ?

Có cược không?”

“Không cược.”

Giang Đường kiên định như cũ.

Lưu Kiến Quốc cố gắng thuyết phục đủ kiểu, nhưng cô vẫn không chịu đồng ý.

Ông thật sự rất tò mò, liệu cô có thể nhớ hết từ điển hay không.

Ông suy nghĩ một lát, sau đó lên tiếng: “Thế này đi, đồng chí nhỏ, nếu cô có thể học thuộc từ điển, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc tại trạm nông nghiệp, thấy sao?”

“Công việc?”

Giang Đường, người vẫn đang chăm chú đọc sách, cuối cùng cũng có chút hứng thú.

“Lương tháng bao nhiêu?”

Cô đặt từ điển xuống, ánh mắt sáng lên:

“Muốn tôi học thuộc theo cách nào?

Đọc xuôi hay đọc ngược?

Hay bắt đầu từ giữa?”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 18: Thắng cược, có ngay công việc


Lưu Kiến Quốc sững sờ…

Cô bé này, thật sự có thể đọc ngược?

Hoặc bắt đầu từ giữa sao?

“Cô bé, cô nói thật chứ?”

“Tại sao tôi phải lừa ông?”

Giang Đường ngơ ngác.

Không phải chính ông ta nói muốn cược xem cô có thể học thuộc từ điển hay không sao?

Giờ cô đồng ý rồi, ông ta lại không tin?

Cô cau mày nhìn Lưu Kiến Quốc đầy nghi hoặc, thầm nghĩ có khi nào ông ta chỉ đang đùa cô không.

Nhìn biểu cảm của cô, Lưu Kiến Quốc lập tức hoảng hốt.

Trong lòng có một linh cảm mạnh mẽ—nếu bây giờ ông không để cô đọc thuộc, thì có lẽ sau này sẽ không bao giờ thuyết phục được cô nữa.

“Thế này đi, cô đọc xuôi trước xem nào.”

“Được!”

Giang Đường ngồi thẳng lưng, hắng giọng rồi bắt đầu.

“Từ điển Tân Hoa.”

“Tái bản sửa đổi năm 1971.”

“Do Nhà xuất bản Thương vụ ấn hành, Nhà xuất bản Nhân dân tái bản, phát hành bởi Nhà sách Tân Hoa tỉnh , in tại Xưởng in Nhân dân thành phố, kích thước 787x1092mm 1/64, gồm 11 1/32 trang in, tổng cộng 580.000 chữ, lần sửa đổi thứ nhất vào tháng 6 năm 1971…”

“Khoan đã, khoan đã!”

Lưu Kiến Quốc vội vàng ngắt lời cô.

Nhìn dáng vẻ Giang Đường đọc liền mạch không chút ngập ngừng, ông ta lập tức nhận ra—cô gái nhỏ này thật sự không hề đùa giỡn!

Cô thực sự có thể đọc thuộc lòng từ điển!

Ông ta vội cầm lấy cuốn từ điển trên bàn.

“Thế này nhé, tôi nói số trang, cô đọc nội dung, được không?”

“Tôi mới học đến trang 200, sau đó thì chưa đọc.” Giang Đường thẳng thắn nói.

Những gì cô đã đọc qua thì cô có thể nhớ.

Lưu Kiến Quốc nghe xong càng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn lật từ điển ra và bắt đầu kiểm tra.

“Trang 48…”

Sau đó, trong suốt một khoảng thời gian dài, Lưu Kiến Quốc liên tục kiểm tra kiến thức của Giang Đường.

Nhưng bất kể ông hỏi thế nào, cô đều có thể trả lời chính xác.

Càng hỏi, ông càng phấn khích.

Càng hỏi, ông càng kinh ngạc.

Cuối cùng, Lưu Kiến Quốc dứt khoát gập mạnh cuốn từ điển lại, hai tay vỗ bồm bộp, thậm chí còn đứng bật dậy.

“Tốt!

Tốt lắm!

Đồng chí, đồng chí giỏi quá!

Tôi đại diện trạm nông nghiệp hoan nghênh cô!

Chào mừng cô gia nhập chúng tôi!”

Giang Đường chớp mắt.

Chỉ vậy thôi mà đã có một công việc có lương rồi sao?

“Không kiểm tra tiếp à?”

“Không cần!

Không cần nữa!”

Lưu Kiến Quốc kích động đến mức nếu đối diện không phải là một nữ đồng chí, có lẽ ông ta đã nắm chặt tay cô mà lắc lắc mấy cái để bày tỏ sự hưng phấn của mình rồi.

Nhưng Giang Đường hoàn toàn không cảm nhận được sự hào hứng đó.

“Vậy ông định giao cho tôi công việc gì?

Một tháng bao nhiêu tiền?”

“Chuyện này dễ bàn!”

“Trạm nông nghiệp của chúng tôi đang thiếu một trợ lý trạm trưởng, lương một tháng là 32 đồng, 10 cân phiếu lương thực, 2 cân phiếu thịt, nửa cân phiếu dầu.”

“Ít vậy à?”

Giang Đường hỏi lại.

Lưu Kiến Quốc: “…”

Ít sao?!

Ông ta hắng giọng, nhìn cô đầy thăm dò:

“Thế này đi, tôi tăng lương cho cô lên 35 đồng mỗi tháng, được chứ?”

Phiếu thì không thể tăng, vì đây là chế độ quy định của nhà nước.

Nhưng tiền lương thì có thể nhích lên chút ít, trạm nông nghiệp có quyền quyết định.

Giang Đường khẽ đáp “Ồ”, vẻ mặt như thể vẫn chưa hài lòng lắm.

Lưu Kiến Quốc vội bổ sung:

“Tuy lương và phiếu là cố định, nhưng nếu chúng tôi hoàn thành một dự án nào đó hoặc đạt được thành tích, sẽ có phần thưởng.”

“Phần thưởng?”

Giang Đường lập tức thấy hứng thú.

“Phần thưởng là gì?”

“Có thể là tiền, phiếu, hoặc lương thực.”

“Không có thịt à?”

Lưu Kiến Quốc: “…”

Cô nhóc này thật biết đòi hỏi!

Thịt bây giờ là thứ hiếm hoi, có phiếu cũng chưa chắc mua được!

Ông ta do dự một chút, cuối cùng cắn răng quyết định, tăng phiếu thịt hàng tháng của cô lên 3 cân.

Nhưng Giang Đường vẫn chưa thấy đủ.

Lưu Kiến Quốc nhìn cô đầy nghi hoặc:

“Xin lỗi vì tôi hơi tò mò, nhưng nhà cô có đông người lắm à?”

“Bây giờ chưa đông, nhưng sau này chắc chắn sẽ đông.”

Lưu Kiến Quốc: “…”

Thôi được rồi, cứ coi như ông ta chưa hỏi gì.

“Tiền lương ở trạm nông nghiệp có thể tăng theo thâm niên.

Cô chỉ cần làm việc chăm chỉ, sau này chắc chắn sẽ có thịt ăn không hết!”

Lưu Kiến Quốc vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng để thuyết phục cô.

Giang Đường gật đầu, nhưng vẫn có một thắc mắc.

“Ở trạm nông nghiệp có tuyến xe buýt đến không?”

“Có.”

“Ồ, vậy được rồi.”

Giang Đường đáp lời một cách thờ ơ, hoàn toàn không có vẻ gì là vui mừng vì vừa có một công việc.

Thái độ này làm Lưu Kiến Quốc càng thêm tò mò, ông ta hỏi dò:

“Bố mẹ cô làm nghề gì?”

“Cô theo bố mẹ đến đây vì họ đi theo quân đội à?”

Nghe giọng nói mang âm sắc miền Nam của Giang Đường, Lưu Kiến Quốc liền cho rằng cô theo bố mẹ đến đây theo diện quân nhân.

Nhưng cô lắc đầu.

“Không phải bố mẹ.”

Cô nghiêm túc nói:

“Tôi có bạn trai rồi.”

Lưu Kiến Quốc: “…”

Được rồi, nhìn cô bé này trẻ vậy mà đã có đối tượng rồi.

Nếu không có bạn trai, thì đưa cô đi học một trường chính quy, với trí nhớ siêu phàm thế này, chắc chắn sau này sẽ trở thành nhân tài hiếm có.

Lưu Kiến Quốc yêu quý nhân tài.

Một người như Giang Đường, trong mắt ông ta, chính là hiếm có khó tìm.

Thế nên dù cô không có kinh nghiệm gì, ông ta vẫn sẵn lòng nhận cô vào trạm nông nghiệp, để cô trở thành nhân viên chính thức.

Còn về kỹ thuật?

Sau này từ từ học cũng được.

Quan trọng nhất là phải giữ cô lại trước đã.

Cứ như thế, Giang Đường có ngay một công việc.

Lưu Kiến Quốc hỏi cô khi nào có thể bắt đầu đi làm.

Giang Đường nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

“Tôi muốn đọc hết sách trong thư viện này trước đã.”

“Cô muốn đọc hết số sách này?”

Lưu Kiến Quốc nhìn quanh thư viện, ít nhất cũng phải có hàng nghìn cuốn sách, cái này phải mất bao lâu chứ?

“Thế này đi, cô đi làm trước, mỗi ngày dành ra một giờ buổi chiều để đọc sách, thế nào?”

Giang Đường chưa từng nghĩ có thể làm như vậy, cô ngẫm một lát, cảm thấy cách này cũng hợp lý, liền gật đầu đồng ý.

“Được.”

“Tốt!

Vậy tôi ghi địa chỉ cho cô, sáng mai 8 giờ rưỡi cô đến làm.”

Lưu Kiến Quốc cười tươi, viết địa chỉ cho cô, đồng thời dặn dò cách bắt xe từ thị trấn đến trạm nông nghiệp.

Giang Đường nhớ kỹ.

“Ngày mai đến trạm nông nghiệp, chỉ cần nói tìm Trưởng trạm Lưu là được.”

Sợ cô còn nhỏ tuổi, chưa từng ra ngoài một mình, Lưu Kiến Quốc dặn dò kỹ càng thêm vài câu.

Giang Đường gật đầu.

Trong lòng cô thầm nghĩ, vị trưởng trạm Lưu này hình như cũng là một người tốt.

Lưu Kiến Quốc có việc phải rời đi trước, trước khi đi còn đưa cho cô một số sách liên quan đến máy móc, bảo cô đọc khi rảnh, sau này sẽ giúp ích cho công việc.

Giang Đường nhận lời.

Đến chiều, thư viện sắp đóng cửa, cô mới rời đi, trên tay ôm hai cuốn sách về máy móc đã mượn.



Trương Hồng Anh tan làm, đã nấu cơm xong xuôi, sau đó ra cổng khu gia đình quân nhân đợi.

Cuối cùng, trên chuyến xe buýt cuối cùng từ thành phố về, chị thấy Giang Đường ôm sách bước xuống.

Chị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười tiến lên đón cô.

“Thím nhỏ về rồi!”

Nhóc con vui vẻ chạy tới, ôm chặt chân Giang Đường.

Giang Đường mở cặp sách, lấy ra một chiếc bánh bao nhân thịt đưa cho Nhóc con.

Trương Hồng Anh thấy vậy, vừa bất ngờ vừa buồn cười.

“Ôi chao, sao em lại mua đồ ăn cho con bé vậy?”

“Lễ đáp lễ.”

Giang Đường suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời:

“Ăn cơm nhà chị dâu, nên phải báo đáp chị dâu.”

“Em ấy à…”

Trương Hồng Anh bật cười.

“Khách sáo thế làm gì?

Trước khi đi Tiểu Lục đã đưa tiền và phiếu rồi, chị đâu có nấu cơm không công cho em đâu.”

“Dù vậy, chị cũng rất vất vả mà.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 19: Yêu tinh thỏ cũng xuyên đến thời đại này sao?


Giang Đường đọc rất nhiều sách, cô biết đạo lý “Lễ đáp lễ”, cũng hiểu được ý nghĩa của nó.

Những điều tốt đẹp, cô đều muốn học theo.

Cô không muốn trở thành gánh nặng của Lục Trường Chinh.

Nhìn thấy cô cư xử khách sáo như vậy, Trương Hồng Anh càng tin rằng mình không nhìn nhầm người—Giang Đường quả nhiên là một cô gái tốt.

Ba người cùng nhau đi về khu nhà gia đình quân nhân.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ mang theo vẻ mặt giận dữ bước nhanh về phía họ.

Người này có gương mặt xa lạ, nhưng trên người lại có một luồng khí tức khiến Giang Đường cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Yêu tinh thỏ?!

Cô chậm bước lại, muốn xác nhận xem đối phương có phải là con yêu tinh đã đuổi giết cô, khiến cô rơi xuống vách núi không.

Nhưng có vẻ như cô ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Trên mặt Đặng Bình hiện rõ sự tức giận, cô ta vội vàng bước về phía trạm xe buýt mà Giang Đường vừa xuống.

Dáng vẻ này, hình như muốn rời khỏi đây?

Trương Hồng Anh nhận ra cô ta.

Người phụ nữ này là vợ của một đại đội trưởng dưới trướng Từ Vạn Dân.

“Tiểu Đặng, em đi đâu đấy?”

Thấy Đặng Bình vội vàng bước lên xe buýt, Trương Hồng Anh không nhịn được, gọi cô ta lại.

Nghe thấy giọng nói của chị, Đặng Bình quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt vô tình lướt qua Trương Hồng Anh mà rơi thẳng lên người Giang Đường.

Người phụ nữ trắng đến mức chói mắt này, sao lại trông quen đến lạ?

Cô ta cau mày, không vội trả lời Trương Hồng Anh, mà chỉ chăm chú quan sát Giang Đường.

Ánh mắt đó khiến Giang Đường có chút hoảng hốt.

Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh con yêu tinh thỏ phát điên, đôi mắt đỏ ngầu đuổi cô đến tận vách núi, hại cô rơi xuống vực…

Giang Đường vô thức lùi lại, trốn ra sau lưng Trương Hồng Anh.

“Em…”

“Vợ ơi!”

Đặng Bình vừa định mở miệng, nhưng một tiếng gọi từ xa vọng tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.

Cô ta quay lại nhìn Giang Đường một lần nữa, sau đó nhanh chóng bước lên xe buýt.

Chiếc xe buýt lăn bánh, rời đi.

Lúc này, một người đàn ông từ khu nhà quân nhân chạy vội ra, thấy xe buýt sắp rời khỏi, liền dùng sức rượt theo, nhờ thể lực vượt trội mà chặn được xe lại.

Anh ta nhảy lên xe, kéo Đặng Bình xuống.

Xem ra đây là một cặp vợ chồng đang cãi nhau.

Xuống xe rồi, Đặng Bình vẫn muốn hất tay ra để rời đi.

Người đàn ông vội giữ chặt cô ta, kiên nhẫn xin lỗi.

Từ xa, Giang Đường vẫn đang nhìn theo Đặng Bình, trong lòng có chút sợ hãi.

“Tiểu Đặng và Tiểu Triệu này…”

Trương Hồng Anh đứng bên cạnh cười khẽ, ra hiệu cho Nhóc con cùng Giang Đường nhanh chóng trở về.

Trương Hồng Anh là người rạch ròi, không có ý định can dự vào chuyện của vợ chồng người khác.

Những chuyện trong gia đình, nếu người ngoài xen vào sẽ chỉ càng thêm rắc rối, tốt nhất vẫn nên để họ tự giải quyết.

Nếu bên ngoài tùy tiện bày tỏ ý kiến, lỡ như không giúp được gì mà còn khiến mọi chuyện thêm khó xử, thì đúng là làm ơn mắc oán.

Biết rằng Giang Đường chưa hiểu những chuyện này, trên đường về nhà, Trương Hồng Anh nhẹ giọng giải thích cho cô.

Giang Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Cô không phải kiểu người hay nói nhiều, bình thường chỉ khi ở bên cạnh Lục Trường Chinh, cô mới cởi mở trò chuyện hơn.

Còn lại, cô chỉ âm thầm quan sát, lặng lẽ ghi nhớ mọi chuyện trong lòng, rất ít khi bày tỏ quan điểm.



Về đến nhà, Giang Đường rửa tay, đặt cặp sách cùng đống sách vào phòng, sau đó mới sang nhà Trương Hồng Anh ăn tối.

Ăn no xong, cô chuẩn bị về nhà đi ngủ.

“Em gái, ngày mai có đi thành phố nữa không?”

Trương Hồng Anh hỏi.

Nghe vậy, Giang Đường mới nhớ ra chuyện này, liền gật đầu:

“Chị dâu, ngày mai em đi làm.”

“Đi làm?”

Trương Hồng Anh ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi cái bát trong tay.

Chị còn tưởng Giang Đường đang đùa.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hoàn toàn nghiêm túc, chị không nhịn được hỏi tiếp:

“Em gái, em tìm được công việc gì trên thành phố?

Là Tiểu Lục tìm cho em à?”

“Không, em tự tìm.”

Giang Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy cách nói này chưa chính xác, cô sửa lại: “Em thắng cược mà có.”

“Cược?”

Trương Hồng Anh càng thêm tò mò.

Bây giờ công việc trên thành phố rất khó tìm.

Một chỗ làm đã có người nắm giữ thì gần như không thể có vị trí trống.

Có khi còn có quy tắc thế hệ nối tiếp, cha mẹ truyền lại suất làm việc cho con cái, hoặc người thân thay thế nhau, làm gì còn chỗ dư để tuyển người ngoài?

Nếu không, tại sao lại có nhiều thanh niên phải rời thành phố về quê kiếm sống, tích góp công điểm để tự nuôi bản thân?

Công việc mà người khác đánh nhau vỡ đầu cũng không giành được, tại sao đến chỗ Giang Đường lại dễ dàng đến vậy?

Trương Hồng Anh nghĩ mãi không thông.

Chị thậm chí còn lo lắng, liệu có phải có kẻ nào đó đang lừa Giang Đường không?

Nhớ đến lời dặn dò trước khi đi của Lục Trường Chinh, chị liền quyết định:

“Thế này đi, đúng lúc mai chị cũng có việc vào thành phố, chị sẽ đi cùng em xem chỗ làm đó thế nào.”

Chị muốn tận mắt xác nhận xem đối phương có phải là kẻ lừa đảo hay không.

Giang Đường không phản đối.

Quyết định xong, cô về nhà đun nước, mang đến phòng tắm đổ vào bồn gỗ lớn, sau đó mở vòi pha thêm nước lạnh.

Nhiệt độ nước vừa đủ, cô mới ngâm mình vào trong, nhắm mắt tận hưởng làn nước ấm áp.

Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mình bị yêu tinh thỏ đuổi giết đến tận vách núi.

Con yêu tinh đó vì luyện công bị thương nặng, cần ăn nhân sâm tám trăm năm như cô để bồi bổ.

Cô đã liều mạng chạy đến vách núi, nhưng cùng đường rồi, thà nhảy xuống vực chứ không để nó ăn thịt.

May mắn thay, cô không chết, mà lại được tái sinh thành con người.

Nghĩ đến cuộc sống hiện tại, Giang Đường chậm rãi mở mắt.

Cô tuyệt đối không thể để yêu tinh thỏ phát hiện ra mình!



Sáng sớm hôm sau, cô khoác lên mình bộ quân phục nữ mà Lục Trường Chinh chuẩn bị cho, chải hai bím tóc gọn gàng, cẩn thận đánh răng rửa mặt.

Sau đó, cô đeo cặp sách nhỏ, mang theo chiếc bình nước quân dụng mà Lục Trường Chinh để lại, vui vẻ ra cửa đi làm.

Ngoài cổng, Trương Hồng Anh đã đứng đợi sẵn.

Thấy Giang Đường ra khỏi nhà, Trương Hồng Anh đóng cửa lại, rồi cùng cô đi ra khỏi khu nhà gia đình quân nhân.

“Nhóc con không đi à?”

Không thấy bóng dáng của Nhóc con đâu, Giang Đường tò mò hỏi.

Trương Hồng Anh cười đáp:

“Chị chỉ đi một lát rồi về, con bé còn phải đi học.”

“À!”

Giang Đường gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hai người cùng nhau rời khỏi khu nhà, đến trạm xe buýt chờ xe.

Bên trạm đã có mấy người đứng đợi, có người vào thành phố đi làm, có người đi mua sắm.

Giữa đám đông, Giang Đường lại nhìn thấy Đặng Bình.

Trương Hồng Anh cũng trông thấy cô ta.

Chị nhịn không được, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không biết cô Đặng này thế nào nữa?

Hôm nay lại định bỏ đi à?”

Hôm qua, vào lúc chạng vạng, Đặng Bình vội vã leo lên xe buýt, sau đó bị Triệu Kiến Quốc chạy theo kéo xuống.

Chuyện này, khi về nhà, Trương Hồng Anh có nhắc qua với chồng là Từ Vạn Dân.

Từ lời của chồng, chị mới biết được Đặng Bình không quen với cuộc sống ở đây, đòi về quê, hai vợ chồng cãi nhau, mới có cảnh một người lên xe bỏ đi, một người vội vã đuổi theo.

Nghĩ đến đây, Trương Hồng Anh khẽ thở dài.

Điều kiện sống trong khu nhà gia đình quân nhân quả thật rất khắc khổ, Đặng Bình không chịu nổi cũng là chuyện dễ hiểu.

“Em gái.”

Giang Đường đang chuẩn bị lên xe buýt thì nghe thấy tiếng gọi của Trương Hồng Anh.

Cô quay đầu lại, ánh mắt đầy thắc mắc như muốn hỏi: “Sao thế?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back