Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 10: Đổi Ý, Muốn Kết Hôn


Vừa rồi suýt nữa là nói thẳng ra “Cút đi cho nhanh”.

Hà Văn Huân hoàn hồn, đưa tay xoa cổ vẫn còn đau, dưới ánh mắt của Lục Trường Chinh, đành phải cáo từ trước.

Sau khi anh ta đi rồi, trong sân chỉ còn lại Lục Trường Chinh và Giang Đường.

“Chiều nay nhà ăn có bánh bao nhân thịt, tôi đã mua mấy cái mang về.

Tối nay ăn bánh bao nhân thịt được không?”

Ngay cả bản thân Lục Trường Chinh cũng không nhận ra, giọng nói của anh với Giang Đường dịu dàng hơn nhiều so với khi nói chuyện với người khác.

Giang Đường đáp: “Em vẫn chưa đan xong hàng rào.”

“Vậy tôi đi chiên trứng, nấu thêm canh.

Đến lúc nấu xong thì hàng rào cũng gần xong rồi.”

Ở cùng nhau một thời gian, Lục Trường Chinh đã hiểu rõ khả năng làm việc của Giang Đường.

Phần hàng rào còn lại cũng không nhiều, anh không tranh việc với cô nữa, mà tự giác đi nấu cơm thì hợp lý hơn.

Giang Đường không phản đối.

Cô tiếc nuối tháo dỡ hàng rào xấu xí mà Hà Văn Huân đã làm, vuốt thẳng từng sợi lau sậy, rồi tiếp tục đan theo cách của mình.

Hàng rào đan ngay ngắn, từng ô trống, từng đoạn khoảng cách đều như thể được đo lường bằng thước.

Lục Trường Chinh nấu xong, bước ra từ bếp.

Nhìn thấy hàng rào đứng vững trong sân, ánh mắt anh khẽ trầm xuống.

Anh bước đến bên cạnh Giang Đường.

“Đi rửa tay trước đi, chỗ này cứ để tôi lo.”

Phần việc còn lại, Lục Trường Chinh tự mình hoàn thành.

Trên bàn cơm, Giang Đường vẫn ăn uống rất tận hưởng, thưởng thức từng món ăn ngon của ngày hôm nay.

Nhìn cô ăn uống chăm chú như vậy, khẩu vị của Lục Trường Chinh cũng tốt lên không ít.

Nhưng khi nhớ lại ánh mắt của Hà Văn Huân khi nhìn Giang Đường, lòng anh lại trầm xuống.

Anh là đàn ông, anh hiểu rõ ánh mắt đó.

Đó là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn người phụ nữ mình thích, ánh mắt đầy sự tán thưởng và yêu thích.

Dù đối phương có thể sẽ không làm gì, nhưng chỉ riêng ánh mắt ấy cũng đủ khiến Lục Trường Chinh khó chịu rồi…

Mà điều khiến anh khó chịu hơn còn ở phía sau.

Ngay trong bữa ăn, Giang Đường chủ động nhắc đến Hà Văn Huân.

“Anh ấy giỏi lắm đúng không?

Có thể mời nhiều người ăn cơm như vậy.” Cô ánh mắt sáng rực, suy nghĩ đơn thuần, chỉ cảm thấy Hà Văn Huân trông có vẻ rất lợi hại.

Lục Trường Chinh gắp một miếng trứng bỏ vào bát của cô.

“Đồng chí Giang Đường thích anh ta sao?”

“Thích?”

Giang Đường nhíu mày: “Có thể giúp em ăn no không?”

Ký ức của cô, cộng với ký ức còn sót lại trong thân thể này, đều nhắc nhở cô rằng, không được ăn no là một chuyện rất đáng sợ.

Thế nên, bất kể là chuyện gì, với cô, quan trọng nhất là có thể ăn no hay không.

Lục Trường Chinh nghe vậy, đặt đũa xuống, đột ngột đứng dậy.

“Đồng chí Giang Đường.”

Giang Đường ngẩng đầu chớp mắt, nhanh chóng nuốt miếng trứng trong miệng: “Lục Trường Chinh, anh sao vậy?”

“Đồng chí Giang Đường, tôi tên Lục Trường Chinh, năm nay sắp 27 tuổi, hôm nay vừa được thăng chức Phó Đoàn trưởng.

Tôi không hút thuốc, không nghiện rượu, có chút tiền tiết kiệm, sau khi kết hôn sẽ giao hết cho em.

Sau này tôi sẽ cố gắng chăm lo cho em, nuôi dưỡng gia đình.”

“Xin hãy kết hôn với anh, được không?”

Lúc đầu, giọng nói của Lục Trường Chinh vang vọng mạnh mẽ, nhưng đến câu cuối cùng, thanh âm lại chùng xuống mấy phần.

Rõ ràng, anh không có đủ tự tin.

Trong đầu Giang Đường ong ong, cô phải vận dụng hết toàn bộ kinh nghiệm từ khi làm người đến nay mới hiểu được ý của anh.

“Anh muốn cùng em sinh bé mập ư?”

“Không tìm người khác giúp em nữa sao?”

Giang Đường suy nghĩ một lát, rồi cảm thấy có gì đó không đúng: “Không đúng nha, trước đây chẳng phải anh nói không có tâm tư yêu đương sao?”

“Chỉ mới mười ngày trôi qua, sao anh lại đổi ý rồi?”

Cô không có ý chế nhạo Lục Trường Chinh, mà thực sự không hiểu tại sao anh lại thay đổi suy nghĩ.

Quả nhiên, kinh nghiệm làm người của cô vẫn chưa đủ, chưa thể hiểu được những chuyện sâu xa như thế này.

Mặt Lục Trường Chinh thoáng hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, nhất là khi chạm phải đôi mắt trong trẻo đang nhìn anh chăm chú, anh ho khẽ, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Nhưng không hề né tránh câu hỏi.

“Đồng chí Giang Đường, trước kia là anh nói bừa, là anh tự đánh giá mình quá cao.”

Cũng đánh giá quá thấp sức hút của cô.

Dù sao thì bây giờ, Lục Trường Chinh cũng không ngại bị Giang Đường chê cười nữa, chỉ cần cô đồng ý kết hôn, những chuyện khác không quan trọng.

Nếu Giang Đường là người khác, có lẽ cô sẽ cố ý làm khó anh một chút, hoặc cũng có thể sẽ ngượng ngùng đến mức không nói nên lời.

Nhưng cô không phải là người khác.

“Anh sẽ không đuổi em ra ngoài chứ?”

“Sẽ luôn có cơm ăn chứ?”

Dù Lục Trường Chinh rất tốt, nhưng Giang Đường vẫn không kìm được mà hỏi thêm mấy câu.

Lục Trường Chinh biết quá khứ của cô, anh gật đầu chắc nịch: “Sẽ không đuổi em ra ngoài, sẽ luôn có cơm ăn.”

“Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền, để đồng chí Giang Đường có một cuộc sống tốt hơn.”

“Oh!”

Giang Đường trầm ngâm suy nghĩ.

Ngay lúc Lục Trường Chinh thở phào nhẹ nhõm, cô đột nhiên hỏi tiếp:

“Vậy khi nào em sẽ có một tiểu nhân…”

Chữ cuối cùng bị cô mạnh mẽ nuốt lại.

Lục Trường Chinh bật cười: “Gọi là tiểu oa oa (bé con), không phải tiểu nhân.”

“Đúng rồi, tiểu oa oa.”

Đôi mắt Giang Đường sáng lên: “Vậy khi nào chúng ta sẽ có tiểu oa oa?”

“Đồng chí Giang Đường.” Lục Trường Chinh bị câu hỏi này chọc cười, “Em có biết làm thế nào mới có tiểu oa oa không?”

“Không biết!” Giang Đường trả lời không chút do dự, “Nhưng em có thể học, anh chỉ cần nói cho em biết phải làm gì, em nhất định sẽ làm tốt.”

“Giống như hôm nay học bơi vậy, Mao Đản dạy em là em biết ngay.”

Giang Đường rất tự tin vào khả năng học tập của mình.

Lục Trường Chinh cũng nhận ra điều đó.

“Đây là lần đầu tiên em thấy bọn họ bơi lội sao?”

“Ừm, trước đây chưa từng thấy.”

Tiểu nhân sâm sống trong núi, ngay cả sông suối còn chưa từng thấy, làm sao có thể từng nhìn thấy người bơi lội được chứ?

“Lần đầu tiên thấy mà đã biết rồi sao?”

Lục Trường Chinh chưa từng nghiêm túc nói chuyện với cô về vấn đề này, đúng lúc này có thể nhân cơ hội nói rõ ràng hơn một chút.

Giang Đường gật đầu, trong mắt còn có chút hoang mang: “Xây nhà, quét vôi, lợp ngói, đan hàng rào, em cũng chỉ cần nhìn một lần là làm được thôi.”

Trong suy nghĩ của cô, những việc này chẳng khác gì nhau cả.

Hoặc nói chính xác hơn, đối với cô, tất cả mọi thứ đều không khác nhau, chỉ cần có người hướng dẫn, cô có thể sao chép lại một cách hoàn hảo.

Lục Trường Chinh nắm lấy cổ tay cô: “Đồng chí Giang Đường, đi với anh.”

Giang Đường mơ mơ hồ hồ bị anh kéo vào trong nhà.

Lục Trường Chinh mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ tay rồi đưa cho cô.

“Em đọc nội dung bên trong đi.”

Đây là một cuốn sổ tay rất phổ biến vào thời điểm này.

Giang Đường mở ra xem một chút: “Có vài chữ em không nhận ra.”

Chủ nhân trước kia của cơ thể này chỉ có trình độ học vấn cấp hai, mà Giang Đường lại không tiếp nhận bao nhiêu ký ức của cô ấy, nên chuyện không biết hết chữ cũng là điều bình thường.

Nhưng Lục Trường Chinh không bắt cô phải nhận diện tất cả các chữ.

“Anh sẽ chép lại một đoạn trong sách, em đọc qua một lần, sau đó có thể viết lại y nguyên không?”

“Có thể chứ!”

Giang Đường không hiểu Lục Trường Chinh làm vậy để làm gì, nhưng cô tin tưởng anh.

Lục Trường Chinh nhanh chóng chép lại một đoạn văn khá phức tạp, sau khi viết xong, anh đưa cho cô xem một lượt.

Cô chỉ mất một chút thời gian, sau đó liền viết ra một bản y hệt.

Mức độ giống nhau đến mức nào?

Nói thế này đi, ngay cả dấu dừng bút, vệt mực đậm nhạt ở chỗ nào, cô cũng tái hiện lại chính xác từng chi tiết nhỏ.

Lục Trường Chinh cúi đầu, nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, hoàn toàn không có chút nhận thức nào về sự đặc biệt của bản thân.

Năng lực này của cô, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 11: Người Đàn Ông Hàng Đầu Trong Khu Gia Thuộc


Lục Trường Chinh tạm thời vẫn chưa thể hiểu rõ.

Nhưng có một điều anh chắc chắn—cô quá mức đơn thuần, anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.

Sau bữa cơm, Lục Trường Chinh dọn dẹp bát đũa, rửa sạch rồi lau khô bàn.

Xong xuôi đâu đấy, anh chuẩn bị trở về ký túc xá.

Dạo gần đây, Giang Đường vẫn luôn ở lại nhà khách, nhưng hôm nay giường đã được chuyển đến, cô có thể ở lại nơi này.

Nhưng Lục Trường Chinh thì không thể.

Khi đơn xin kết hôn vẫn chưa được phê duyệt, hai người vẫn chưa chính thức là vợ chồng, nếu anh ở lại đây thì sẽ không tôn trọng cô.

“Anh đi đây, em nhớ khóa cửa lại.

Nếu buổi tối có nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tuyệt đối đừng mở cửa.”

Trước khi rời đi, Lục Trường Chinh đứng ở cửa dặn dò Giang Đường.

Giang Đường gật đầu.

“Nhớ hết chưa?”

Lục Trường Chinh không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

Giang Đường mở miệng, lặp lại từng câu từng chữ mà anh vừa nói, thậm chí ngay cả chỗ ngừng lại lấy hơi cũng giống hệt.

Lục Trường Chinh vừa thán phục, vừa vui mừng vì cô gái nhỏ của anh thông minh như vậy.

“Được rồi, đóng cửa lại, vào phòng ngủ sớm đi.”

Anh phải tận mắt nhìn cô vào nhà trước.

Giang Đường vui vẻ đáp “Vâng”, sau đó không hề do dự xoay người đi vào phòng.

Cửa chính đóng lại, sau đó là cửa phòng cũng nhanh chóng khép kín.

Nhìn ánh đèn trong phòng bật sáng rồi tắt đi, Lục Trường Chinh mới khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Anh ghé qua nhà Chính ủy Từ bên cạnh.

Nhờ họ buổi tối ngủ thì chú ý trông chừng giúp một chút.

Dù khu gia thuộc rất an toàn, nhưng để phòng ngừa bất trắc, có người để mắt đến vẫn hơn.

Từ Vạn Dân mỉm cười gật đầu.

“Lúc trước lão Vương còn bảo, thằng nhóc cậu lạnh như băng, ai mà lấy cậu thì khổ lắm đây.”

“Nhưng giờ xem ra, hoàn toàn không phải vậy nha.

Cậu cũng biết quan tâm, biết chăm sóc người khác đấy chứ.

Không tệ, không tệ!”

Từ Vạn Dân rất vui mừng.

Trương Hồng Anh cũng cười chen vào: “Không chỉ là không tệ đâu!

Tôi thấy trong cái khu này, chắc chẳng ai thương vợ bằng Tiểu Lục đâu!”

“Lão Từ, ông cũng phải học tập Tiểu Lục đấy.”

Bị vợ chồng Chính ủy trêu chọc, Lục Trường Chinh cũng không xấu hổ, anh đưa tay xoa xoa đầu, cười cười: “Đồng chí Giang Đường còn nhỏ tuổi, tính tình lại đơn thuần do hoàn cảnh lớn lên.

Sau này còn phiền chị dâu chăm sóc giúp.”

“Ôi chao, cái điệu quan tâm này, tôi sắp ê cả răng rồi đây này!”

Trương Hồng Anh làm bộ che mặt đầy khoa trương.

Từ Vạn Dân cũng cười hì hì, bảo anh nhanh chóng về ký túc xá, nếu không lát nữa tắt đèn rồi.

Lục Trường Chinh đứng thẳng, đáp một tiếng “Rõ!”, chào theo kiểu quân đội rồi rời đi.

Vợ chồng Từ Vạn Dân nhìn theo bóng lưng anh chạy đi, sau đó liếc nhìn sân bên cạnh, ánh mắt đều lộ vẻ hài lòng.

“Đồng chí Tiểu Giang tuổi còn nhỏ cũng có cái tốt của tuổi nhỏ, không gây sự, không rắc rối, sống cạnh nhà mình cũng yên tĩnh.”

“Hả?”

Trương Hồng Anh nghe vậy, cảm thấy chồng mình dường như có hàm ý gì đó.

Cô nghi hoặc truy hỏi: “Sao thế?

Nhà mình lại sắp có hàng xóm không yên tĩnh à?”

Kết hôn đã mười năm, cô hiểu chồng mình khá rõ.

Từ Vạn Dân cười nói: “Nghĩ gì thế?

Tôi chỉ cảm thán rằng tính cách Tiểu Giang rất tốt thôi.”

“Hơn nữa, khu này là nhà tập thể cũ, tường vách mục nát hết rồi, có ai muốn đến đây ở đâu.”

Trương Hồng Anh nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý.

Cô gật đầu, không nghĩ thêm gì nữa, xoay người về phòng ngủ.

Từ Vạn Dân thấy vậy, vội nói với vợ: “Bảo con gái ngủ sớm đi.”

Hai vợ chồng họ có ba đứa con, đứa lớn đã chín tuổi, đứa thứ hai bảy tuổi, còn đứa nhỏ nhất mới ba tuổi.

Hai đứa lớn là con trai, hai thằng nhóc nghịch ngợm có thể tự ngủ một mình.

Nhưng con gái út thì được cưng chiều hơn, ba tuổi rồi vẫn phải có mẹ dỗ ngủ mới chịu.

Trương Hồng Anh nghe chồng nói, quay đầu trừng mắt liếc ông một cái.

Vị Chính ủy vốn nho nhã, lúc này lại cười hề hề, thoáng có chút ngốc nghếch.

Trương Hồng Anh bĩu môi: “Nhớ rửa sạch cái của anh đi đấy.”

Cô là người rất chú trọng đến vệ sinh.

Từ Vạn Dân có thể không nghe theo sao?

Đương nhiên là răm rắp làm theo.

Trương Hồng Anh bước vào phòng con gái, bé con ba tuổi tròn xoe đôi mắt tò mò nhìn mẹ: “Mẹ ơi, cái đó là gì thế?”

Mặt Trương Hồng Anh lập tức đỏ bừng.

Để tránh mất mặt trước con gái, cô nhanh tay tắt đèn, rồi tự chui vào chăn của con.

“Nhóc con, có muốn nghe mẹ kể chuyện không?”

“Muốn ạ!”

Trẻ con rất dễ bị phân tâm.

Nhưng Trương Hồng Anh lại thầm cảnh cáo bản thân, sau này tuyệt đối không thể tùy tiện nói mấy lời này trước mặt bọn trẻ nữa.

Sau khi dỗ con gái ngủ xong, cô quay về phòng, không chỉ kiềm chế không nói linh tinh, mà ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra.

Chỉ sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con.

Nhưng mà… cứ nhịn như vậy, thật sự rất khó chịu nha!



Sáng Hôm Sau.

Bầu trời rực rỡ ánh nắng.

Giang Đường dậy từ rất sớm.

Cô buộc tóc thành hai bím, để chúng rủ xuống hai vai.

Sau khi rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, cô bước ra khỏi sân.

Trùng hợp thay, Trương Hồng Anh cũng vừa mở cửa, đẩy xe đạp ra ngoài.

Đằng sau xe, con gái nhỏ của cô – bé Nhã Nhã – đang ngồi ngoan ngoãn.

Thấy Giang Đường, Trương Hồng Anh mỉm cười chào hỏi.

“Tiểu Giang, chào buổi sáng!

Em ra ngoài sao?”

Giọng của cô có chút khàn.

Giang Đường lắc đầu, rồi tò mò hỏi: “Chị dâu bị bệnh à?”

Vừa dứt lời, mặt Trương Hồng Anh bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Giang Đường.

Đều là tại lão Từ!

Tối qua làm loạn, khiến cô không chỉ đau họng mà ngay cả thắt lưng cũng nhức mỏi vô cùng.

Giang Đường chớp chớp mắt, đưa tay bắt mạch cho cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Mạch tượng lưu loát, trơn tru như hạt châu lăn trên đĩa ngọc…”

“Chị dâu, chị không bị bệnh đâu, chị có tiểu oa oa rồi.”

“Cái gì?”

Trương Hồng Anh vốn còn đang xấu hổ vì chuyện tối qua, nghe thấy lời này thì giật mình, dù bình tĩnh đến đâu cũng không thể kiềm chế được.

“Tiểu Giang, em nói gì?

Em nói chị có thai á?

Thật sao?”

“Sao em biết được?”

Trương Hồng Anh nhìn Giang Đường với ánh mắt phức tạp.

Tin tức bất ngờ này khiến cô không biết nên vui hay lo nữa.

Giang Đường chớp mắt: “Là chị dâu nói cho em biết mà.”

“Chị…?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Đường, Trương Hồng Anh dần bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc rồi hỏi:

“Em biết bắt mạch sao?”

“Hả? Ừm!”

Giang Đường gật đầu: “Em biết bắt mạch.”

Cô vốn định nói rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng nhớ đến lời dặn của Lục Trường Chinh—phải khiêm tốn, thế nên cô nhịn xuống, không nói ra câu “Em sinh ra đã biết bắt mạch rồi.”

Còn chuyện Trương Hồng Anh mang thai, điều đó giúp Giang Đường càng thêm chắc chắn rằng mình đã hỏi đúng người.

“Chị dâu, làm sao chị đưa được tiểu oa oa vào trong bụng thế?”

“Em suy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu nổi.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 12: Quyển Sách Sinh Tiểu Oa Oa


Trương Hồng Anh vốn còn đang chìm đắm trong tin tức mình mang thai, nhưng vừa nghe Giang Đường nói xong, suýt nữa bị sặc nước bọt.

“Không phải…

Tiểu Giang à…”

Trương Hồng Anh dừng xe đạp, kéo cô sang một bên, hạ thấp giọng nói: “Sao em lại hỏi chuyện này?

Chuyện như vậy sau này đừng tùy tiện nói với người khác, nếu không sẽ bị cười đấy.”

“Hả?

Nhưng chị dâu không phải người khác mà!”

Giang Đường nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Lục Trường Chinh nói nếu có gì không hiểu, mà anh ấy không có nhà, thì em có thể hỏi chị dâu.”

“Chị dâu là giáo viên, chắc chắn biết nhiều thứ lắm.”

Nói xong, ánh mắt cô vô tình lướt qua Nhã Nhã đang ngồi trên yên sau xe đạp, tập trung xem truyện tranh.

Tầm mắt cô dừng lại trên cuốn sách trong tay bé con.

“Chị dâu, chị có loại sách giống thế không?

Em muốn xem, chỉ cần xem là em có thể học được ngay.”

Giọng điệu của cô rất chân thành, còn mang theo chút chu đáo.

Nhưng khi lọt vào tai Trương Hồng Anh, cô không biết nên khóc hay cười.

Nhìn vào ánh mắt đơn thuần, không vướng bụi trần của Giang Đường, trong lòng cô bỗng thấy xót xa.

Đây là một cô bé đáng thương.

Lúc nhỏ, nhà xảy ra chuyện, mẹ ruột bỏ đi, sau này còn bị chị dâu hà h**p đến mức không ra dáng một con người…

Trương Hồng Anh tự động lý giải sự ngây ngô của cô thành do không được giáo dục bài bản.

Cô không kìm được mà xoa đầu Giang Đường, giọng nói dịu dàng:

“Cô nhóc ngốc, Tiểu Lục nói đúng, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi chị.”

“Nhưng mấy chuyện riêng tư thế này, ngoài chị và Tiểu Lục ra, sau này đừng hỏi ai khác, nếu không em sẽ bị người ta cười đấy, hiểu chưa?”

Trương Hồng Anh ân cần dặn dò.

Giang Đường nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”

“Ừ, thế thì tốt.”

Trương Hồng Anh phải đi làm, không thể nán lại quá lâu, cô liền nói: “Đợi đến khi em và Tiểu Lục tổ chức tiệc cưới, chị sẽ nói cho em cách để có tiểu oa oa.”

“Tại sao ạ?”

Giang Đường không ngờ lại phải đợi lâu như vậy, cô hơi thất vọng, đưa tay xoa bụng mình.

Biểu cảm đó rơi vào mắt Trương Hồng Anh, lại khiến cô thấy buồn cười.

“Thế này đi, nếu em ở nhà cũng không có việc gì làm, hay là đi với chị đến trường?”

“Trường học có thư viện, em có thể vào đó đọc sách, sách vở sẽ dạy em rất nhiều thứ.”

Trương Hồng Anh đề nghị.

Thật ra, cô cũng hơi lo Giang Đường sẽ từ chối.

Dù sao, với mức tiền trợ cấp của Lục Trường Chinh, cô ấy chẳng cần phải lo lắng cơm áo, mỗi ngày chỉ việc ăn uống, chơi đùa, sống thảnh thơi biết bao!

Ai lại muốn tự mình chịu khổ đi đọc sách chứ?

Thế nhưng, suy nghĩ trong lòng cô còn chưa dứt, Giang Đường đã vui vẻ đồng ý ngay.

“Được ạ!”

Cô tràn đầy hào hứng.

Bị tâm trạng vui vẻ của cô lây nhiễm, Trương Hồng Anh cũng mỉm cười.

“Vậy em bế Nhã Nhã giúp chị, chị chở hai người nhé.”

“Dạ, được ạ.”

Giang Đường bế Nhã Nhã lên, ánh mắt dừng trên bóng lưng Trương Hồng Anh, cẩn thận quan sát động tác đạp xe của cô.

Cô lặng lẽ ghi nhớ từng bước trong đầu, sau đó mới dời ánh mắt đi.



Tới trường, Trương Hồng Anh trình bày ý định với hiệu trưởng, sau đó đưa Giang Đường đến thư viện, rồi mới đi dạy.

Giang Đường nhìn lướt qua những giá sách xung quanh, tùy tiện rút một quyển, ngồi bệt xuống đất đọc.

Nhìn kỹ sẽ thấy, đó là sách tập đọc lớp một.

Nhưng đối với Giang Đường, bất kể là sách lớp một hay những quyển phức tạp hơn, cô đều đọc say mê.

Thậm chí cô còn quên cả thời gian.

Cô chưa từng nghĩ sách lại có thể cuốn hút đến vậy.

Dù có một số chữ không nhận ra, nhưng cô đã ghi nhớ toàn bộ.

Chỉ cần nhìn qua, bảo cô viết lại cũng không sai một chữ nào.

Cô ngồi đọc trong thư viện suốt một ngày.

Trong khi đó, Lục Trường Chinh cũng đã nộp đơn xin kết hôn.

Lãnh đạo tiếp nhận xong, liền cử người điều tra lý lịch của Giang Đường.

Đồng thời, lãnh đạo còn gọi Lục Trường Chinh đến giao nhiệm vụ.

“Tiểu Lục, cậu sắp kết hôn rồi mà tôi còn giao nhiệm vụ, có vẻ hơi quá đáng nhỉ?

Nhưng tôi hứa với cậu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép vài ngày, ở nhà với vợ, không đi đâu hết.”

“Cậu thấy sao?”

Lãnh đạo dùng giọng điệu thương lượng để nói với anh.

Lục Trường Chinh dĩ nhiên sẽ không từ chối nhiệm vụ chỉ vì chuyện kết hôn.

Nhiệm vụ là nhiệm vụ, anh nhất định phải đi.

Nhưng kỳ nghỉ thì không thể không nhận.

Anh đáp một tiếng chắc nịch.

“Cảm ơn thủ trưởng!”



Giang Đường ngồi đọc sách suốt một ngày.

Lúc Trương Hồng Anh tan làm đến tìm, cô mới ngẩng đầu lên.

“Đọc thế nào rồi?”

Trương Hồng Anh cười hỏi.

Cô nghĩ Giang Đường chắc chỉ đọc đến trưa rồi về, không ngờ cô ấy lại đọc đến tận chiều.

Nếu không phải cô tới gọi, có lẽ Giang Đường vẫn tiếp tục đọc.

“Thư viện sắp đóng cửa à?”

Giang Đường hỏi, đôi mắt sáng rực.

Trương Hồng Anh bật cười, kéo cô đứng dậy, ánh mắt quét qua giá sách bên cạnh.

“Hôm nay đọc được bao nhiêu sách rồi?”

“Ba mươi quyển.”

Giang Đường nghiêm túc đáp.

Trương Hồng Anh giật mình.

Cô không biết Giang Đường có trí nhớ siêu phàm, nên chỉ nghĩ rằng cô ấy chỉ lật qua ba mươi quyển, chọn ra sách mình thích đọc kỹ hơn.

Nhưng thực tế, Giang Đường đã đọc hết cả ba mươi quyển, và nhớ rõ từng chữ.

“Chị dâu, em có thể mượn cuốn này về không?”

Cô giơ một quyển sách địa lý lên, hỏi Trương Hồng Anh.

Trương Hồng Anh lập tức dẫn cô đi làm thủ tục mượn sách.

Sau khi mượn sách xong, hai người cùng nhau về nhà.



Vừa đến cổng khu gia thuộc, họ gặp Lục Trường Chinh vừa tan làm.

Anh thấy hai người đi chung, liền mỉm cười chào hỏi Trương Hồng Anh, sau đó ánh mắt dừng trên quyển sách trong tay Giang Đường, tự nhiên cầm lấy.

“Hôm nay em đi đọc sách à?”

“Ừm!

Em đọc cả ngày, đọc ba mươi quyển lận!” Giang Đường cười tít mắt, thân thiết níu lấy tay áo anh.

Trước mặt Trương Hồng Anh, cô cư xử lễ phép, nhưng với Lục Trường Chinh, cô lại có chút nhõng nhẽo.

Lục Trường Chinh hiểu cô muốn gì.

Anh khẽ cười, khen ngợi: “Giỏi lắm.”

“Vì đọc sách, em quên cả ăn cơm.”

Cô xoa bụng, ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Lục Trường Chinh cười cưng chiều: “Vậy về nhà nấu cơm ngay đây.”

“Được!”

Nhìn cảnh này, không ít người trong khu gia thuộc đều ghen tị.

Đặc biệt là những người từng muốn gả con gái hoặc cháu gái cho Lục Trường Chinh, họ càng không chịu nổi.

Thế nên, có người không nhịn được, bước lên cố tình chọc ngoáy.

“Đồng chí Lục, đồng chí Lục chờ chút đã!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 13: Dùng thủ đoạn cũng vô ích


Lục Trường Chinh dừng bước.

Giang Đường cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn người phụ nữ vừa tiến đến.

Cô không nhận ra bà ta là ai.

Lục Trường Chinh cũng chẳng có ấn tượng gì.

Nhưng ở khu nhà tập thể này, cứ thấy ai lớn tuổi hơn mình, thì gọi là “chị dâu” cho phải phép.

“Chị dâu, có chuyện gì không?”

Giọng nói của Lục Trường Chinh ôn hòa, nhưng mang theo chút xa cách.

Từ phía trước, Hứa Hồng Mai tươi cười bước lên, ánh mắt lướt qua Giang Đường bên cạnh, như thể có chuyện muốn nói nhưng lại không tiện mở lời trước mặt cô.

Rõ ràng là đang cố tình gây chuyện.

Lục Trường Chinh hơi nhíu mày, giọng nói lãnh đạm: “Nếu chị dâu không có chuyện gì, bọn tôi xin phép về trước.”

Giang Đường nghe vậy, liền nhấc chân định đi.

Thấy hai người họ chẳng có chút khách khí nào, Hứa Hồng Mai cũng chẳng vòng vo nữa.

Nếu còn chần chừ, có khi chưa kịp nói đã bị họ bỏ đi mất.

Bà ta nghĩ một lát, rồi mở miệng đầy ẩn ý: “Tiểu Lục này, đồng chí Tiểu Giang là người thành phố à?”

Lục Trường Chinh không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Chị dâu có việc gì sao?”

“Chị cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là thấy con bé này… Không biết là còn trẻ người non dạ hay do gia đình không dạy bảo, mà chẳng mấy khi thấy cô ấy chào hỏi ai trong khu.

Các chị em trong nhà tập thể gọi mà cô ấy chẳng thèm đáp lời.”

Hứa Hồng Mai nói với giọng điệu nặng nề, như thể đang thật lòng quan tâm, giống bề trên đang dạy dỗ lớp trẻ.

“Tiểu Lục à, chị biết em còn trẻ, thích con gái xinh đẹp cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng chuyện kết hôn, vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng, có đúng không?”

Lời bà ta nói đã quá rõ ràng, ám chỉ rằng Giang Đường không xứng với Lục Trường Chinh.

Hứa Hồng Mai hạ giọng, chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy: “Chị đây có một cô em gái, tuy không đẹp bằng Tiểu Giang, nhưng cũng chẳng kém là bao…”

Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt với Lục Trường Chinh, như thể đang ngầm đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn.

Lục Trường Chinh cúi xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt ngây thơ của Giang Đường.

Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Giang Đường nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, như muốn hỏi: Anh nhìn em làm gì?

Lục Trường Chinh khẽ nhếch môi cười, những khó chịu do lời nói của Hứa Hồng Mai khi nãy bỗng chốc tan biến khi đối diện với đôi mắt trong veo của cô.

Anh nhẹ nhàng siết tay Giang Đường, rồi buông ra.

“Cảm ơn chị dâu đã quan tâm.”

Ngẩng đầu, ánh mắt anh dừng lại trên người Hứa Hồng Mai.

Không phải bà ta tưởng tượng, mà thật sự cảm nhận được thái độ của Lục Trường Chinh đã lạnh đi rõ rệt, ánh mắt cũng thế.

Đôi mắt dài hẹp khi nhìn người, tựa hồ như phủ một lớp băng mỏng.

Mình nói sai gì sao?

Hứa Hồng Mai thoáng ngớ người.

Lục Trường Chinh tiếp tục lời còn dang dở.

“Vợ tôi do hoàn cảnh gia đình mà có thể không hiểu chuyện như người nhà chị, nhưng trong mắt tôi, cô ấy luôn là người tốt nhất, không ai có thể thay thế được.”

Anh vừa mới nộp đơn đăng ký kết hôn, đã gọi Giang Đường là vợ.

Hứa Hồng Mai nghe xong, nghẹn lời: “Tiểu Lục à, em còn có tiền đồ sáng lạn phía trước, có một người vợ đảm đang mới giúp em…”

“Vợ đảm đang?”

Vốn đứng bên cạnh nghe Hứa Hồng Mai nói xấu mình mà cứ tưởng bà ta đang nói về ai khác, lần này Giang Đường cuối cùng cũng hiểu ra.

Cô nghiêm túc nói:

“Thím à nghĩ cháu không thể làm một người vợ đảm đang sao?”

“Nếu vậy thì thím không cần lo đâu ạ, cháu biết một người vợ tốt cần làm gì mà.”

Cụm từ “vợ đảm đang” cô từng đọc trong sách ngày hôm nay.

“Chăm lo chồng con, san sẻ gánh nặng, cùng chồng gánh vác cuộc sống, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, cũng không rời không bỏ, bạc đầu vẫn bên nhau.”

“Cháu làm được mà, thím không cần lo lắng đâu ạ.”

Giang Đường đối với người khác, thật sự chẳng có chút ác ý nào.

Rõ ràng Hứa Hồng Mai đang nói xấu cô, vậy mà cô không những không để bụng, còn nghiêm túc giải thích về khái niệm “vợ đảm đang” theo cách mình hiểu.

Điều này khiến những người đứng xem bên cạnh đều không nhịn được cười, không biết cô đang giả vờ ngây ngốc hay thật sự không hiểu chuyện.

Hứa Hồng Mai thì khẳng định Giang Đường đang giả vờ.

Bà ta tức đến nỗi dứt khoát chuyển sang nói thẳng với cô.

“Tiểu Giang, cô là bạn gái Tiểu Lục, Tiểu Lục gọi tôi là chị dâu, vậy cô gọi tôi là thím chẳng phải là hạ bậc sao?

Ngay cả cách xưng hô cơ bản cũng không biết à?”

“Cách xưng hô cơ bản?”

Giang Đường chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ vô tội, “Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là ‘Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài’ sao?”

“Nghĩa là, rõ ràng trông đối phương già như một bà cụ, nhưng cũng không thể dựa vào ngoại hình mà gọi như thế?”

Nói xong, cô bừng tỉnh vỗ đầu một cái, quay sang hỏi Lục Trường Chinh:

“Có phải vậy không, Lục Trường Chinh?

Không thể dựa vào ngoại hình mà gọi người khác, đây là ý nghĩa của câu ‘Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài’, đúng không?”

Lục Trường Chinh mím môi, cố gắng nhịn cười.

Bên cạnh, Trương Hồng Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Ha ha ha!

Tiểu Giang, cách giải thích của em hợp lý lắm, cực kỳ hợp lý.”

Nghe có người đồng tình với mình, nụ cười trên mặt Giang Đường càng thêm rạng rỡ.

“Chị đúng là một giáo viên hiểu biết rộng, chị nói đúng thì chắc chắn là đúng rồi.”

Nói xong, cô đứng thẳng người, nghiêm túc cúi đầu xin lỗi Hứa Hồng Mai.

“Xin lỗi chị dâu, em không nên thấy chị già mà gọi là thím.

Xin lỗi chị, mong chị đừng giận em.”

Giang Đường cúi người thật sâu, dáng vẻ vô cùng chân thành.

Không chỉ Hứa Hồng Mai, mà ngay cả những người xung quanh cũng không biết phải làm sao trước dáng vẻ này của cô.

Muốn cãi nhau với Giang Đường, nhưng thái độ của cô lại khiến người ta có cảm giác như đấm vào bông, chẳng biết làm gì hơn.

Hứa Hồng Mai tức đến mức run môi, nhưng lại không thể nói ra được câu nào.

Giang Đường thực sự không hiểu vì sao bà ta lại giận đến thế.

Cô đã xin lỗi vì lỡ đánh giá người khác qua ngoại hình rồi mà, sao bà ta vẫn còn tức giận?

Nghĩ mãi không ra, cô chau mày đầy trăn trở.

Lục Trường Chinh không muốn lãng phí thời gian với Hứa Hồng Mai nữa, định quay về nấu cơm.

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào xen vào:

“Đồng chí Giang Đường, cô làm khó cô của tôi như vậy, thật sự không cần thiết.”

Giang Đường “a” một tiếng, theo giọng nói mà ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một nữ đồng chí mặc váy dài hoa nhí nền trắng, dịu dàng đi tới.

Tại sao Giang Đường lại nhận ra cô ấy có vẻ yếu đuối?

Bởi vì dáng vẻ của đối phương, giống hệt những cành liễu dưới chân núi mà cô từng thấy.

Chỉ cần có gió thổi qua, cành liễu sẽ đung đưa.

Cành liễu đong đưa thế nào, thì nữ đồng chí này cũng đi đến với dáng vẻ y hệt như thế.

Giang Đường quay đầu, xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình rồi nhìn Lục Trường Chinh:

“Lục Trường Chinh, về nhà được chưa?

Em đói rồi.”

Hoàn toàn không để tâm đến sự xuất hiện của Hứa Lê Hoa.

Lục Trường Chinh khẽ mỉm cười, “Được, về thôi.”

Hứa Lê Hoa đã tốn công ăn mặc thật đẹp mới xuất hiện, nhưng lại không ngờ mình bị cả hai người trực tiếp làm lơ.

Cô ta c*n m** d***, không cam lòng mà lên tiếng:

“Đồng chí Giang Đường, chẳng lẽ cô không muốn biết tôi là ai sao?”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 14: Muốn đè cô ấy? Đè không nổi đâu


Giang Đường đi được mấy bước rồi dừng lại.

Cô khó hiểu nhìn Hứa Lê Hoa, sau đó lại quay sang Lục Trường Chinh:

“Em cần biết cô ta là ai sao?”

Lục Trường Chinh trả lời gọn gàng: “Không cần.”

Giang Đường gật đầu, cười nhàn nhạt: “Nghe thấy chưa?

Lục Trường Chinh nói không cần.”

Thế nên, cô không cần biết Hứa Lê Hoa là ai.

Hứa Lê Hoa vốn tưởng do cô của mình quá nóng nảy nên mới bị Giang Đường làm cho tức giận đến mức nói không nên lời.

Nhưng bây giờ xem ra, cô gái này đích thực là kiểu người có thể làm người khác tức đến phát điên nhưng bản thân lại không hề hấn gì.

Hứa Lê Hoa siết chặt răng, gằn từng chữ: “Giang Đường, lớn thế này rồi mà ngay cả chủ kiến cũng không có à?

Việc gì cũng phải phiền đến Lục doanh trưởng quyết định hộ sao?”

“Ơ?

Phiền phức à?”

Giang Đường vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, quay sang hỏi: “Lục Trường Chinh, em làm phiền anh sao?”

“Không, không hề.”

Lục Trường Chinh siết nhẹ tay cô, giọng nói ôn hòa.

Anh định đưa cô đi, nhưng có vài chuyện vẫn cần làm rõ lập trường.

“Em là vợ anh, là người anh muốn đi cùng cả đời.

Mọi chuyện của em, với anh không bao giờ là phiền phức.”

Những lời thẳng thắn này chẳng khác nào công khai tỏ tình trước mặt bao người.

Mọi người xung quanh nghe vậy thì có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt hai dì cháu nhà họ Hứa lại trở nên vô cùng khó coi.

Họ vừa xấu hổ, vừa bực bội.

Bực bội vì Lục Trường Chinh bị vẻ ngoài của Giang Đường mê hoặc đến mất lý trí.

Người sáng suốt vừa nhìn là biết, Hứa Lê Hoa giỏi giang hơn Giang Đường rất nhiều!

Thế mà Lục Trường Chinh lại không nhận ra điều đó sao?

Hứa Hồng Mai không tài nào hiểu nổi.

Hứa Lê Hoa cũng không thể tự mình lên tiếng nói rằng cô ta giỏi hơn Giang Đường, nhưng cô ta không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Cô ta nhếch môi: “Không biết Giang Đường có từng nghe câu ‘Một cây lê đè bẹp hoa hải đường’ chưa?”

Cô ta tên là Lê Hoa.

Vậy chẳng phải trời định sẵn là cô ta sẽ đè bẹp Giang Đường sao?

Giang Đường bừng tỉnh, vui vẻ đáp: “Tôi biết chứ!”

“Uyên ương bị lý thành song dạ, nhất thụ lê hoa áp hải đường!”

Cô từng đọc qua bài thơ này, cũng biết nguồn gốc của nó, nhưng không hiểu ý nghĩa lắm.

Cô tò mò quay sang hỏi: “Lục Trường Chinh, ‘uyên ương bị’ có phải là chăn cưới không?”

Cô bé tiểu nhân sâm không hiểu thì hỏi.

Lục Trường Chinh bật cười, gật đầu.

Giang Đường “ồ” một tiếng: “Vậy chúng ta có không?”

“Anh sẽ cố gắng nhờ người tìm cho em, được không?” Lục Trường Chinh dịu dàng dỗ dành.

“Được chứ!

Nhưng anh phải tìm cái nào đẹp đẹp vào nhé!

Chăn đẹp thì ngủ mới ngon!”

“Được.”

Chỉ cần là yêu cầu của cô, Lục Trường Chinh đều đồng ý hết.

Những người xung quanh nhìn mà vừa ghen tị vừa hậm hực.

Giang Đường ngốc nghếch như thế, chẳng biết gì về đối nhân xử thế, vậy mà lại có thể được Lục Trường Chinh yêu chiều đến thế.

Thật sự không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi!

Giang Đường không biết những người kia vẫn đang nghĩ về cô.

Lúc này cô đã đói bụng, chỉ lo kéo Lục Trường Chinh về nhà nấu cơm ăn.

Thế nhưng, mới đi được mấy bước, cuối cùng cô cũng chậm mấy nhịp mới phản ứng lại — lúc nãy tại sao Hứa Lê Hoa lại nhắc đến câu “Một cây lê đè bẹp hoa hải đường”.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Lê Hoa, chớp mắt hỏi:

“Đồng chí Hứa, lúc nãy cô có phải muốn nói, cô là Lê Hoa, tôi là Hải Đường?

Cô có thể đè được tôi?”

Câu này vừa thốt ra, chẳng đợi Hứa Lê Hoa trả lời, Giang Đường đã tự mình tiếp lời, giọng điệu chắc nịch:

“Không đè nổi đâu nhé!

Dù cô là gì đi nữa, cũng không đè nổi tôi!”

Cô là nhân sâm đã sống hơn tám trăm năm!

Trong tự nhiên, không có loài cây nào có thể đè được cô hết!

Nói xong, cô thật sự kéo Lục Trường Chinh rời đi.

Hứa Lê Hoa và Hứa Hồng Mai cứ thế bị phơi bày tại chỗ.

Ánh mắt của đám người vây quanh đồng loạt đổ dồn về phía hai cô cháu nhà họ Hứa.

Ánh mắt đó khiến người ta muốn độn thổ vì xấu hổ.

Nhưng Hứa Hồng Mai mặt dày, trừng mắt nhìn những người xung quanh, vẫn cố chấp nói:

“Lục doanh trưởng bây giờ còn trẻ, bị vẻ ngoài mê hoặc thôi.

Cứ chờ xem đi, sau này cưới về lâu rồi, cậu ta sẽ nhận ra, phụ nữ vẫn nên chọn người biết điều thì tốt hơn.”

“Ồ, câu này của cô sao mà khó nghe thế nhỉ?”

Một giọng nói bất mãn vang lên.

Là Trương Hồng Anh.

Cô bước ra, sắc mặt không đồng tình: “Tiểu Lục nể mặt chồng cô nên mới không nói trắng ra.

Còn Tiểu Giang, cô ấy hiền lành, cũng không chấp nhặt với cô.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể lấn lướt mãi đâu.”

Cô nhìn Hứa Hồng Mai, giọng điệu sắc bén.

Câu nói này khiến mặt Hứa Hồng Mai tái xanh từng đợt.

Bà ta vốn dĩ vẫn luôn ỷ vào việc mình lớn tuổi hơn, thêm nữa chồng bà ta cũng là doanh trưởng, cứ nghĩ mình có thể ngang hàng với Lục Trường Chinh, nên mới ra vẻ dạy dỗ anh.

Nhưng đối mặt với Trương Hồng Anh thì bà ta không dám làm tới.

Dù sao chồng Trương Hồng Anh là Từ Vạn Dân, cán bộ cấp chính đoàn, còn cao hơn chồng bà ta hai cấp.

Bà ta không dám manh động.

Trương Hồng Anh tiếp tục nói thẳng: “Cô không phải trưởng bối của Tiểu Lục, chồng cô cũng không phải cấp trên của cậu ấy.

Cô đứng trên lập trường gì mà dám chỉ trích lựa chọn của người ta?”

“Tiểu Lục đã nể mặt chồng cô, thì cô cũng nên biết điều một chút.

Đừng tự tay hủy luôn thể diện của anh ấy.”

Trương Hồng Anh không phải kiểu người hợp cạ với mấy bà vợ trong khu nhà này.

Không phải cô không hòa đồng, mà là đa số những người ở đây đều giống Hứa Hồng Mai.

Hôm nay ngồi lê đôi mách chuyện nhà này, ngày mai lại soi mói chuyện nhà khác.

Mà đó chính là kiểu người cô ghét nhất.

Cô khó khăn lắm mới gặp được một cô gái như Giang Đường, sao có thể để mặc cho đám người này bôi nhọ cô ấy được?

Sau khi Trương Hồng Anh nói xong, rất nhiều phụ nữ trong khu nhà bắt đầu nghiêng về phía cô.

Không phải vì họ thật sự bị thuyết phục, mà đơn giản là họ không muốn đứng đối lập với vợ chính ủy.

Trương Hồng Anh liếc qua Hứa Lê Hoa, thầm nghĩ cô gái trẻ này tốt nhất đừng có kích động mà làm ra chuyện gì không nên làm.



Giang Đường cùng Lục Trường Chinh trở về nhà.

Lục Trường Chinh nấu cơm, cô thì ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, chống cằm nhìn anh bận rộn trước bếp.

Rất hiếm khi, cô lại nhớ đến lời của Hứa Hồng Mai.

“Lục Trường Chinh.”

“Hửm?

Đói rồi à?

Ăn tạm chút bánh quy trước đi, anh nấu xong ngay đây.”

“Không phải…”

Giang Đường đã ăn mấy cái bánh quy, còn uống nửa bát sữa lúa mạch rồi.

Giờ cô không quá đói nữa.

So với ăn cơm, cô còn để ý một chuyện khác hơn.

“Lục Trường Chinh, em không hiểu tại sao họ lại nói như vậy…

Nhưng em hứa, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh.”

Cô chưa thể trở thành một người khéo léo ngay lập tức, nhưng sau này nhất định sẽ học.

“Vậy nên, anh có thể đừng thấy em phiền, đừng đuổi em đi được không?”

Cô bé nhân sâm lúc này đáng thương vô cùng.

Đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ.

Cô sợ mình làm không tốt sẽ bị Lục Trường Chinh ghét bỏ.

Đương nhiên, trong lòng cô vẫn còn những ký ức mờ nhạt của nguyên chủ ảnh hưởng đến cảm xúc.

Nhưng Lục Trường Chinh là người tốt, anh đối xử với cô rất tốt.

Cô không muốn rời xa anh.

Người đàn ông đang thái rau chợt khựng lại, nghe cô nói mà tim cũng mềm nhũn.

“Ngốc à, đừng nghĩ lung tung.

Em quên anh vừa nói gì rồi sao?”

“Thật sao?”

Cô bé nhân sâm đang có chút buồn bã bỗng chốc lấy lại tinh thần.

Cô bật dậy khỏi ghế, chạy vài bước đến bên Lục Trường Chinh, ôm lấy cánh tay anh, nhón chân lên, hôn một cái thật kêu lên má anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back