Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 60


Hạ Vãn Chi chậm rãi lê bước đến cửa phòng tắm nhìn Tạ Kỳ Diên đang kiểm tra vòi sen.

Anh ta cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi trắng lên, để lộ nửa cánh tay rắn chắc, những đường gân xanh nhạt khẽ nổi lên.

Hạ Vãn Chi từng sờ qua một lần, cảm giác rất tốt.

Vòi sen bị rò rỉ nhưng anh ta không sửa, chỉ vặn vài cái là tháo ra ngay rồi đi đến tủ dưới bồn rửa mặt lấy vòi sen dự phòng ra thay.

Hạ Vãn Chi sững sờ, đi vào khẽ ngồi xổm xuống lục lọi cái tủ đó.

Ngoài vòi sen dự phòng, trong tủ còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân dự phòng cũng như toàn bộ dụng cụ sửa chữa.

Trước đó cô chưa bao giờ biết ở đây còn cất giấu những thứ này.

Đây là lần đầu tiên cô mở tủ dưới bồn rửa mặt.

Hạ Vãn Chi có chút không hiểu.

Làm sao Tạ Kỳ Diên biết trong cái tủ này có thứ anh ta cần?

“Xong rồi.” Tạ Kỳ Diên thay xong vòi sen mới rồi thử nước, không có vấn đề gì liền đặt vòi sen lại chỗ cũ, quay đầu lại thấy vẻ mặt Hạ Vãn Chi nửa ngơ ngác nửa khó tin, mới từ từ nhận ra mình vừa tiện tay làm gì.

Hơi quá tự nhiên rồi.

“Chỉ thay cái vòi sen thôi, không cần phải ngưỡng mộ tôi như vậy đâu.” Tạ Kỳ Diên chẳng chút chột dạ, rửa tay lau khô rồi kéo Hạ Vãn Chi đang ngồi xổm đứng dậy.

Hạ Vãn Chi hoàn hồn, gạt tay anh ta ra: “Sao anh biết nhà tôi có vòi sen dự phòng?”

“Đây không phải là kiến thức thường thức sao?” Tạ Kỳ Diên nói tỉnh bơ.

Hạ Vãn Chi nghẹn lời: “Kiến… kiến thức thường thức à?”

Đại tiểu thư chưa từng tự mình sắm sửa đồ dùng sinh hoạt đúng là không có chút kiến thức thường thức nào.

Tạ Kỳ Diên mặt không đỏ tim không đập gật đầu: “Nếu không thì sao?”

Hạ Vãn Chi lập tức tin ngay: “Ồ, vất vả cho Tạ tổng hạ cố thay vòi sen cho tôi.”

“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tạ Kỳ Diên đi qua cô ra khỏi phòng tắm, rất tự nhiên đi vào bếp kiểm tra tất cả những chỗ có thể bị rò rỉ nước.

Hạ Vãn Chi: “…”

Người này sao lại như vào nhà mình vậy.

“Đi thôi, qua lấy đồ của cô.” Kiểm tra không có vấn đề gì, Tạ Kỳ Diên từ bếp đi ra đứng bên cạnh Hạ Vãn Chi, rất thuận tiện vỗ nhẹ vào đầu Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi ôm đầu, vẻ mặt uất ức: “…”

Vô lễ, động tay động chân.

Acnes
“Tôi không để quên đồ gì ở chỗ anh đâu.” Miệng nói vậy nhưng Hạ Vãn Chi vẫn theo sau.

Trường Sinh ngồi xổm ở cửa đợi, mắt Hạ Vãn Chi sáng lên, chưa đợi Tạ Kỳ Diên rút tay khỏi tay nắm cửa đã cúi người chui qua cánh tay Tạ Kỳ Diên trực tiếp ôm Trường Sinh vào lòng.

Trường Sinh đã già rồi, tính tình rất điềm tĩnh, Tạ Kỳ Diên đi công tác đều là Hạ Vãn Chi cho ăn, có lẽ đã quen với cô, Trường Sinh dụi đầu vào ngực Hạ Vãn Chi, hoàn toàn không có ý định nhìn Tạ Kỳ Diên một cái.

Đôi mắt Tạ Kỳ Diên khẽ nheo lại.

Nuôi mười bốn năm, chưa từng thấy Hạ Trường Sinh dụi đầu vào ngực ai.

Đồ h/áo sắc này.

Tạ Kỳ Diên lại thầm “hít” một tiếng.

Nhưng rõ ràng nó không có trứng cơ mà.

Trong lúc Tạ Kỳ Diên lơ đãng, Hạ Vãn Chi đã ôm Trường Sinh vào phòng mèo, rất tự nhiên và thành thạo đổ thức ăn mới vào bát mèo rồi dọn dẹp khay cát.

Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ cho Trường Sinh dùng khay cát tự động và máy cho ăn tự động.

Anh ta không ngại phiền phức, ngược lại thích tự mình làm mọi việc.

“Người không biết còn tưởng Trường Sinh đổi chủ rồi đấy.” Tạ Kỳ Diên khoanh tay trước ngực dựa vào cửa phòng mèo nhìn cô.

Một người một mèo, vô cùng hòa hợp.

Bản thân Trường Sinh đang ngồi xổm bên chân Hạ Vãn Chi, còn đang ra sức dụi dụi.

Hạ Vãn Chi khẽ nhướng mày, không để ý đến giọng điệu kỳ quái của Tạ Kỳ Diên, vừa chạy ra ngoài rửa tay rồi lại chạy vào định ôm Trường Sinh.

Người còn chưa kịp ngồi xổm xuống đã bị Tạ Kỳ Diên nắm lấy cánh tay.

“Lau khô tay đi.” Tạ Kỳ Diên ra lệnh.

Hạ Vãn Chi đưa hai tay ra cho anh ta kiểm tra: “Lau khô rồi.”

“Mu bàn tay.” Tạ Kỳ Diên lật tay cô lại.

Những giọt nước rõ ràng đang chảy trên đó.

Hạ Vãn Chi: “…”

Tạ Kỳ Diên thấy cô phồng má vẻ mặt không phục nhưng lại ngoan ngoãn đi vào bếp lấy giấy lau tay, bất giác cảm thấy buồn cười.

Trường Sinh theo Tạ Kỳ Diên ra phòng khách, nhảy lên hộp quà cổ điển tinh xảo đặt trên bàn trà.

Tầm mắt Hạ Vãn Chi theo Trường Sinh, rất khó không chú ý đến chiếc hộp này.

Cô đột nhiên nhận ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tạ Kỳ Diên bảo cô qua lấy đồ của mình.

Đây là món quà anh ta mang về từ chuyến công tác ở Nam Thành cho cô.

Hai chiếc hộp vuông.

Hai phần.

Tạ Đàn cũng chỉ có một phần.

Hạ Vãn Chi hơi không tự nhiên: “Đều… của tôi à?”

“Ừm.” Tư thế Tạ Kỳ Diên lười biếng, tay áo vừa rồi sửa vòi sen xắn lên còn chưa hạ xuống, nhìn kỹ còn có thể thấy vài giọt nước chưa khô còn sót lại trên đó.

Nói cô không lau khô tay, anh ta cũng vậy thôi.

Hạ Vãn Chi như bị ma nhập, đưa tay rút một tờ khăn giấy qua lau.

Tạ Kỳ Diên cụp mắt nhìn cô, ngón tay khẽ co lại.

Hạ Vãn Chi làm xong việc này ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh ta, lắp bắp nói: “Có vết bẩn.”

Tạ Kỳ Diên phối hợp xoay xoay cánh tay: “Không phải đang kiếm cớ sờ mó chứ?”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Thật sự có!” Hạ Vãn Chi từ nhỏ đến lớn đều muốn chiếm thế thượng phong với anh ta, dù có nói bừa cũng phải nói cho ra.

Thế là hai tay cùng lúc kéo tay áo anh ta lên cao hơn.

Tay áo bị kéo lên, một vết sẹo hơi dữ tợn trên cánh tay trên trầ/n trụi lộ ra trước mắt Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi đột nhiên sững sờ.

Thật sự có thứ gì đó.

Tạ Kỳ Diên hoàn toàn không ngờ cô lại gan dạ đến mức vén tay áo mình lên.

Trầm mắt xuống, anh ta đưa tay thản nhiên kéo tay áo sơ mi xuống.

Nếu là thường ngày, anh ta nhất định sẽ trêu chọc cô có phải muốn sàm sỡ anh ta không, nhưng bây giờ, đôi mắt đen láy như mực của anh ta lại ẩn chứa vài phần u ám.

Đây là quá khứ xấu xí của anh ta, không nên phơi bày trước mặt cô.

Anh ta cũng chưa bao giờ để lộ vết sẹo của mình trước mặt ai.

Dù là vết sẹo trên người hay trong lòng.

“Sợ à?” Tạ Kỳ Diên búng tay bên tai cô, ép cô hoàn hồn lại.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi sắc bén, nhìn anh vài giây, lại bất ngờ kéo tay áo anh lên lần nữa.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Chẳng lẽ thật sự muốn sàm sỡ anh ta.

Sơ mi chỉ có thể kéo đến vị trí sát bắp tay, nhưng vết sẹo này của Tạ Kỳ Diên dường như còn lan lên trên, Hạ Vãn Chi dùng chút sức, thực sự không kéo cao được nữa, đành phải dùng lòng bàn tay cách lớp áo để dò tìm.

Hơi thở Tạ Kỳ Diên nghẹn lại.

“Hạ Vãn Chi, muốn sờ tôi thì cứ nói thẳng.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm.

Môi Hạ Vãn Chi mấp máy: “Muốn.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Lần này anh ta không biết phải làm sao nữa.

“Anh có thể cởi cúc áo cho tôi xem được không?” Hạ Vãn Chi có chút sốt ruột, rõ ràng không phải đang quan tâm.

Quan hệ giữa anh và cô chưa đến mức đó.

Tạ Kỳ Diên khẽ nheo mắt, thầm nghĩ cô giống như đang xác nhận điều gì đó hơn.

Bảo một người đàn ông cởi cúc áo sơ mi trước mặt, thật là…

Gan to thật.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tạ Kỳ Diên do dự một lúc vẫn đưa tay ra cởi một cái cúc.

Động tác của anh ta quá chậm, như muốn cởi lại như không, Hạ Vãn Chi nhìn mà sốt ruột, dứt khoát nghiêng người qua ba phát cởi liền ba cái cúc.

Cơ ngực săn chắc đã qua rèn luyện hoàn toàn lộ ra.

Tạ Kỳ Diên bất giác thở nhẹ lại: “…”

Có hơi… quá mạnh mẽ rồi.

Nhưng tâm trí Hạ Vãn Chi hoàn toàn tập trung vào vết sẹo trên cánh tay trái của anh ta.

Tay áo bị kéo xuống một chút, toàn bộ bờ vai của Tạ Kỳ Diên lộ ra trong không khí.

Vẻ mặt Hạ Vãn Chi cứng đờ, nhìn rõ vết sẹo từ vai lan xuống cánh tay anh ta.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 61


Vết sẹo này không đều nhưng diện tích rất lớn.

Hạ Vãn Chi như bị ma nhập, đưa tay lên định chạm vào, cánh tay lơ lửng một lúc, thấy Tạ Kỳ Diên dường như không có ý từ chối, thế là mạnh dạn đưa tay lên sờ sờ.

Tạ Kỳ Diên suýt nữa không quản lý được biểu cảm của mình, cố gắng tỏ ra bình thản.

Thật sự dám sờ.

Một lúc lâu sau, Hạ Vãn Chi mấp máy môi, giọng nghẹn ngào: “Hồi nhỏ, tôi… tôi nghe nói anh vì nhặt một con diều mắc trên cây mà bị ngã xuống, vết sẹo này là do lúc đó để lại à?”

Cô đã sớm quên rồi.

Nhưng bây giờ lại nhớ ra tất cả.

Tạ Kỳ Diên liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì, kéo tay áo lên, từ tốn cài lại từng chiếc cúc.

Lời nói của Hạ Vãn Chi từng chút một gợi lại ký ức đó của anh.

Con diều nhặt được năm đó là cùng anh bị đưa vào nhà họ Tạ, được anh cất giữ đến năm mười tuổi.

Tuy nhiên, mùa hè năm đó, Tạ Lâm dẫn theo Chu Dục cố tình trộm diều của anh ra đưa cho Hạ Vãn Chi chơi.

Hôm đó gió rất lớn, diều vướng vào cành cây đứt dây, rơi lại trên cành cây vừa mới được cắt tỉa ở sân sau nhà họ Tạ.

Mấy đứa trẻ con không ai dám trèo lên cái cây cao như vậy để nhặt một con diều. Hạ Vãn Chi từng nhận được những món quà quý giá hơn diều, tất nhiên cũng sẽ không lưu luyến một con diều.

Nhưng sau ngày hôm đó, Hạ Vãn Chi nghe nói Tạ Kỳ Diên vì nhặt một con diều mà bị ngã từ trên cây rất cao xuống.

Chuyện Tạ Kỳ Diên bị bắt nạt cô biết không nhiều, cộng thêm không thân thiết với Tạ Kỳ Diên, nên chuyện nhặt diều cô cũng không mấy quan tâm. Mãi đến sau này Tạ Kỳ Diên ra nước ngoài, bà Rose vô tình nói với cô về chuyện thả diều hôm đó cô mới biết con diều đó là của Tạ Kỳ Diên.

Mà Tạ Kỳ Diên vì nhặt con diều đó mà ngã xuống bị đưa đi bệnh viện.

Là Tạ Lâm cầm đầu trêu chọc Tạ Kỳ Diên, trộm diều của anh ra cho Hạ Vãn Chi chơi.

Diều là vì cô mới rơi trên cây.

Nói cho cùng, cô cũng là đồng phạm.

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên từ từ trầm xuống, đến khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Hạ Vãn Chi dần dần phủ một lớp sương mỏng, sự u ám trong mắt anh mới từ từ tan biến.

“Không phải đã thấy rồi sao, vết sẹo này chính là dấu vết để lại từ năm đó.” Anh thu lại ánh mắt, ngón tay buông thõng từ từ siết lại.

“Diều là do tôi thả.” Hạ Vãn Chi nhận lỗi rất tích cực.

“Hối hận rồi à?” Tạ Kỳ Diên dường như không muốn nhắc đến chuyện năm đó, giọng điệu hơi nhạt.

Hạ Vãn Chi cúi đầu, giọng hơi nghẹn ngào: “Xin lỗi, nếu tôi biết…”

“Ừ, tôi chấp nhận, có bồi thường gì không?” Tạ Kỳ Diên nhẹ nhàng nói.

Kiếm tiền ngay
Hạ Vãn Chi sau đó mới nhận ra anh không muốn nhớ lại những chuyện này.

Xong rồi, càng hối hận hơn.

“Có phải anh sớm đã biết diều là do tôi thả không?” Giọng Hạ Vãn Chi nghèn nghẹn.

“Biết.”

“Vậy anh…” Sao không đến tìm tôi tính sổ.

Nhưng lời chưa nói xong đã bị Tạ Kỳ Diên ngắt lời.

“Diều lại không phải do cô trộm, liên quan gì đến cô.” Thái độ Tạ Kỳ Diên thờ ơ, thấy cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, sợ giây tiếp theo cô sẽ rơi nước mắt, bất lực thở dài một tiếng, “Nếu tôi muốn truy cứu, sớm đã tìm cô gây phiền phức rồi.”

Hạ Vãn Chi mím môi không nói.

“Tôi tìm cô qua đây là để nói chuyện công việc, không phải để cô lột s.ạch quần áo của tôi rồi rơi nước mắt.” Tạ Kỳ Diên rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, “Người không biết còn tưởng tôi làm gì cô.”

Vẻ mặt Hạ Vãn Chi cứng đờ: “Tôi không rơi nước mắt.”

“Vậy thì nói chuyện cho đàng hoàng.” Không chịu nổi giọng nói mềm yếu này của cô.

Hạ Vãn Chi: “…”

“Tóm lại, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường.” Hạ Vãn Chi nói rất nghiêm túc.

“Lấy thân báo đáp à, vậy thì tôi có thể cân nhắc, những thứ khác tôi không thiếu.” Tạ Kỳ Diên nửa đùa nửa thật.

Hạ Vãn Chi có chút khó xử nhưng cũng cảm nhận được anh thật sự không muốn tính toán chuyện này nên không nhắc đến nữa.

Hít một hơi sâu, Hạ Vãn Chi nghiêm túc: “Được, vậy chúng ta nói chuyện công việc.”

Tạ Kỳ Diên liếc nhìn cô thêm vài cái.

Hạ Vãn Chi: “Có vấn đề à?”

Tạ Kỳ Diên khẽ hừ: “Xem ra ý định muốn bồi thường cho tôi của cô không hề mạnh mẽ.”

Mí mắt Hạ Vãn Chi khẽ giật: “Không bằng anh cũng để lại một dấu vết trên người tôi, như vậy là công bằng.”

Lấy thân báo đáp, mơ đẹp thật.

Tạ Kỳ Diên im lặng rất lâu.

Bất giác, yết hầu khẽ động.

“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc.” Tạ Kỳ Diên dừng những suy nghĩ linh tinh lại, đứng dậy vào phòng ngủ lấy ra một chiếc hộp khác.

Chiếc hộp không lớn nhưng rất tinh xảo.

Hơi cổ điển, mới nhìn rất giống chiếc hộp đựng của hồi môn bà Tạ để lại mà ông Tạ tặng.

Của hồi môn đó quá quý giá, Hạ Vãn Chi không mang về, nghĩ bụng dù sao cũng là giữ hộ Tạ Đàn, thế là khóa lại để ở Nam Viện nhà họ Tạ.

Đầu óc Hạ Vãn Chi nhanh chóng xoay chuyển: “Nói chuyện nghiêm túc thì nói chuyện nghiêm túc, sao lại còn mang theo quà tặng? Chúng ta lấy hợp đồng làm chuẩn, những giao dịch khác tôi không làm.”

Hạ Vãn Chi kiên quyết chống lại.

Cô hiểu đạo lý “nhận của người ta, tay ngắn lại”, nên lúc nhận quà của ai luôn phải thật cẩn trọng.

Đôi mày sâu thẳm của Tạ Kỳ Diên nhuốm chút ý cười: “Nghĩ gì vậy, người tôi muốn cô vẽ ở trong hộp.”

“Ở trong hộp!?” Hạ Vãn Chi sợ đến mức giọng nói biến đổi.

Người mà ở trong hộp thì thật sự không ổn đâu!

Tạ Kỳ Diên không đoán được đầu óc cô lại đang nghĩ gì, trực tiếp gõ nhẹ vào mặt bàn ra hiệu: “Mở ra trước, xem có vẽ được không.”

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ rung, ánh mắt nhìn anh như đang hỏi: Anh chắc chứ?

Trong này không phải chứa thứ gì đó âm u chứ.

“Không phải vẽ anh à?” Hạ Vãn Chi nghi hoặc.

Lần này Tạ Kỳ Diên thu lại vẻ mặt lười biếng, giọng điệu dường như có chút nặng nề: “Không phải.”

Lòng đầy lo lắng, Hạ Vãn Chi cố tỏ ra bình thản mở hộp ra —

Một tấm ảnh polaroid năm inch lặng lẽ nằm trong hộp.

Tấm ảnh trông hơi cũ, chắc cũng đã vài năm rồi.

Hạ Vãn Chi ngạc nhiên một lúc, theo phản xạ nghĩ người này có quan hệ gì với Tạ Kỳ Diên.

Trong ảnh là một người phụ nữ chỉ nhìn thôi cũng thấy rất dịu dàng.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh lam cổ điển ngồi lặng lẽ trong đình bát giác, phía sau là những tán lá sen rộng lớn, cô mỉm cười nhìn vào ống kính, ý cười trong mắt như chứa đựng muôn vàn vì sao.

Dù đây là một tấm ảnh tĩnh, Hạ Vãn Chi vẫn nhìn thấy trong mắt cô sự hiền từ và tình yêu dịu dàng.

“Tấm ảnh này là do anh chụp phải không.” Hạ Vãn Chi chỉ nhìn một cái đã khẳng định.

Tạ Kỳ Diên trầm ngâm nhìn cô một lúc, giọng khẽ đáp: “Ừ.”

Hạ Vãn Chi chớp mắt, cụp mắt nhìn người trong ảnh.

Đúng chuẩn một cô gái phương Nam.

Nhìn kỹ, lông mày và mắt dường như có chút giống Tạ Kỳ Diên.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hạ Vãn Chi đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào đôi mắt Tạ Kỳ Diên.

“Có vấn đề à?” Tạ Kỳ Diên khẽ nheo mắt.

“Lông mày và mắt của anh rất giống cô ấy, giống vô cùng.” Dường như đoán ra được điều gì đó, đầu ngón tay Hạ Vãn Chi từ từ miết theo tấm ảnh, cô không nhìn phản ứng của Tạ Kỳ Diên, ngược lại cảm thán cười nói, “Lông mày và mắt của tôi cũng rất giống mẹ tôi.”

Giọng cô trong trẻo, len lỏi vào tai Tạ Kỳ Diên.

Vai trĩu xuống, Tạ Kỳ Diên dựa vào lưng ghế, sau khi buông bỏ phòng bị, trong mắt hiện lên chút cảm xúc u buồn.

Giọng Hạ Vãn Chi rất hay, lúc bình tĩnh nói chuyện với người khác như dòng nước chảy vào tim, gột rửa mọi dơ bẩn và bụi trần.

Vẻ mặt Tạ Kỳ Diên có chút dao động.

“Anh rất giống bà ấy.” Hạ Vãn Chi hạ giọng.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 62


Chưa từng có ai nói anh và mẹ mình rất giống nhau.

Tính ra, cũng đã hai mươi năm rồi.

Hai mươi năm quá dài, dài đến mức ký ức của anh về Diêu Cầm đã trở nên mơ hồ.

Từ năm 5 tuổi bị nhẫn tâm đưa vào nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên chưa từng gặp lại mẹ mình.

Bên cạnh anh chỉ còn lại tấm ảnh này.

Tạ Kỳ Diên không biết Diêu Cầm bây giờ trông thế nào, ký ức của anh về bà vẫn dừng lại ở hai mươi năm trước.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được ông Tạ trực tiếp sắp xếp làm phó tổng giám đốc ở chi nhánh nước ngoài của Tạ thị, từ lúc đó anh bắt đầu cử người đi dò la trong nước.

Dò la nhiều năm không có kết quả, mãi đến khi anh về nước tiếp quản Tạ thị, bắt đầu điều tra từ Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu.

Anh như một người ôm chấp niệm chèo thuyền độc mộc giữa đại dương bao la không thấy bến bờ, lạc mất phương hướng, không thể quay đầu.

Mấy tháng qua anh nhận được vô số manh mối, nhưng khi anh tưởng sắp có tiến triển tiếp theo, những con sóng vô danh lại hung hăng vỗ vào chiếc thuyền độc mộc của anh, lần này đến lần khác dập tắt hy vọng anh khó khăn lắm mới nhen nhóm được.

Mỗi lần thất vọng, giọng nói trong đầu lại càng thêm mạnh mẽ.

Giọng nói đó bảo anh, mẹ anh không cần anh nữa.

Nhưng rõ ràng biết là vậy nhưng anh vẫn muốn tìm thấy bà.

Đặc biệt là sau khi biết năm đó Hầu Mộng Thu đã dùng những thủ đoạn hèn hạ để ép bà rời đi, quyết tâm tìm thấy bà của anh lại càng thêm mãnh liệt.

Anh muốn biết bà có bình an không.

Cũng muốn hỏi bà, năm đó tại sao lại bỏ anh lại nhà họ Tạ.

Rõ ràng anh rất ngoan.

“Bà ấy là mẹ tôi.” Giọng nói trầm ấm của Tạ Kỳ Diên vang lên bên tai Hạ Vãn Chi.

Vì động tác lột áo anh vừa rồi, Hạ Vãn Chi ở rất gần anh, gần đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ nỗi buồn ẩn giấu trong mắt anh.

Đó là một loại cảm xúc mà ngay cả tròng kính cũng không thể che khuất.

Hạ Vãn Chi thở chậm lại, nghiêm túc nghe anh nói.

“Bà ấy tên là Diêu Cầm, trong ảnh, bà ấy mới hai mươi bảy tuổi.” Tạ Kỳ Diên cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc trong lòng.

Tấm ảnh polaroid này là do anh chụp cho Diêu Cầm vào năm sinh nhật năm tuổi của mình.

Khi đó là mùa xuân, Tạ Thiên Tề còn chưa bỏ rơi họ.

Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi: “Tôi muốn nhờ cô dựa theo dáng vẻ của bà ấy, vẽ hàng ngàn hàng vạn bức tranh về bà ấy.”

Kiếm tiền ngay
Bàn tay Hạ Vãn Chi cầm tấm ảnh khẽ co lại, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Cô nghe ra được sự chấp niệm sâu sắc của anh đối với mẹ mình trong câu nói này.

Hàng ngàn hàng vạn bức tranh về bà ấy.

Hàng ngàn hàng vạn dáng vẻ khác nhau của bà ấy.

Không chỉ là Diêu Cầm hai mươi bảy tuổi.

Thứ Tạ Kỳ Diên muốn biết hơn cả là Diêu Cầm bây giờ trông thế nào.

“Hạ Vãn Chi, cô có thể làm được, phải không?” Ánh mắt anh rất nóng rực, mang theo sự khẩn thiết sâu sắc, anh biết cô có thể hiểu ý anh.

Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, khẽ thở dài một tiếng: “Ừ, tôi có thể.”

Cô không biết anh nhìn ra cô có khả năng này từ đâu, cũng không biết tại sao anh lại tin tưởng cô đến vậy, nhưng sự thật là, kỹ năng vẽ của cô quả thực có thể thông qua một tấm ảnh suy ra được Diêu Cầm bốn mươi bảy tuổi trông thế nào.

Chỉ là…đây là một quá trình dài.

Từ hai mươi bảy tuổi đến bốn mươi bảy tuổi, mỗi bức tranh trong khoảng thời gian này đều không thể thiếu, cô phải dựa vào bức tranh trước đó để so sánh, tìm ra chi tiết rồi từ từ vẽ bức tiếp theo.

Nhưng cũng có thể suy đoán sai.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tạ Kỳ Diên: “Cảm ơn.”

Hạ Vãn Chi nhìn anh không nói gì, như thể qua con người anh hiện tại nhìn thấy cậu thiếu niên kiên cường bất khuất quỳ trong sân năm nào.

Dưới vẻ ngoài mạnh mẽ đến đâu cũng ẩn chứa một trái tim yếu đuối.

Không phải lần đầu tiên Hạ Vãn Chi có cảm giác xót xa này đối với anh.

“Đại ân không cần cảm ơn, nể mặt em gái nhà họ Hạ tận tâm tận lực như vậy, sẽ không yêu cầu cô lấy thân báo đáp nữa.”

Không khí nặng nề bị một câu nói lười biếng của anh làm tan biến.

Hạ Vãn Chi ngẩn người: “…”

Như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Tạ Kỳ Diên vẫn là Tạ Kỳ Diên miệng lưỡi sắc bén đó chứ không phải Tạ Kỳ Diên vừa mới để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cô.

Hạ Vãn Chi bật cười, không nặng không nhẹ đá vào chân anh một cái: “Vậy thì anh đứng dậy đi, tôi về đây.”

Tạ Kỳ Diên đứng dậy tiễn cô, tiện thể cầm theo hai hộp quà mang từ Nam Thành xa xôi về.

Tưởng chỉ tiễn đến cửa, không ngờ người này lại rất tự nhiên mang theo đồ đi thẳng từ căn hộ bên này sang căn hộ bên kia.

Tạ Kỳ Diên nghiêm túc: “Hầu hạ đại tiểu thư là phúc của tôi.”

Khóe miệng Hạ Vãn Chi khẽ giật: “Tôi cảm ơn anh.”

Người này quen thói nói bóng nói gió.

Nhưng cũng chính vì vậy nên Hạ Vãn Chi mãi mãi không nhìn thấu anh.

Cả đêm hôm đó, Hạ Vãn Chi vẫn đang tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra.

Làm bạn gái Tạ Kỳ Diên, vẽ tranh cho Tạ Kỳ Diên.

Chỉ riêng hai chuyện này đã đặt nền móng cho việc sau này cô phải ngày ngày ở cùng Tạ Kỳ Diên.

Không biết từ lúc nào, Tạ Kỳ Diên đã âm thầm len lỏi vào cuộc sống hàng ngày của cô.

Nằm trên giường không ngủ được, Hạ Vãn Chi mới nhớ ra còn chưa mở hai hộp quà Tạ Kỳ Diên tặng mình, thế là bật dậy chạy ra ngoài ngồi trên ghế sofa, lòng đầy cảm xúc khó tả mở quà.

Hộp trên cùng là bánh ngọt tinh xảo của Nam Thành, giống hệt hộp của Tạ Đàn.

Còn hộp còn lại…

Hạ Vãn Chi nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Một hộp đường đỏ hoa hồng cổ truyền.

Tai đột nhiên hơi đỏ lên.

Đêm hôm khuya khoắt, lòng bất giác có chút ấm áp.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Hạ Vãn Chi lại chạy về phòng ngủ vùi mình vào chăn, đạp chân vài cái, một lúc lâu sau mới lật người lại nhìn lên trần nhà thở dài một hơi.

Xong đời rồi, trong đầu toàn là Tạ Kỳ Diên.

Sáng hôm sau, Hạ Vãn Chi mặt nghiêm túc dốc hết tinh thần vào công việc, mong dùng công việc để quên đi mọi chuyện. Nhưng vừa mới vào trạng thái chưa bao lâu, Trúc Tử đã cách cửa kính phòng vẽ ra hiệu cho cô: “Chu Dục đến rồi.”

Tâm trạng Hạ Vãn Chi lập tức tụt dốc.

Vốn dĩ đã vì tối qua mơ thấy Tạ Kỳ Diên mà nghẹn một cục tức, bây giờ Chu Dục đến cô càng thêm tức giận.

“Anh đến làm gì? Còn đến làm gì? Không thể làm một người yêu cũ bình thường sao? Nhất định phải ép tôi dùng bút đâm mù mắt anh anh mới chịu chết tâm đúng không? Hành vi của anh bây giờ là quấy rối tình d/ục, còn không đi tôi báo cảnh sát đấy!”

Chu Dục rõ ràng không phản ứng kịp, nghi hoặc Hạ Vãn Chi có phải bị thứ gì đó nhập vào không: “Vãn Chi…”

“Tôi không nghe, tôi không muốn nghe! Trúc Tử, mở cửa đuổi chó!” Hạ Vãn Chi một tay chống nạnh, một tay chỉ ra cửa một cách bá đạo.

Trúc Tử chớp mắt, thầm nghĩ sếp của mình vậy mà lại có một mặt bá đạo như vậy, phấn khích đáp một tiếng: “Vâng!”

Sắc mặt Chu Dục lập tức sụp xuống: “Anh hỏi xong rồi đi ngay!”

Hạ Vãn Chi cũng nghiêm mặt: “Nhanh lên.”

Chu Dục thả lỏng nắm đấm siết chặt, trầm giọng: “Chuyện em với Tạ Kỳ Diên ở bên nhau…không phải thật đúng không?”

Tối qua Tạ Lâm gửi ảnh cho anh ta, anh ta đã không tin, anh ta không thể tin, càng không thể chấp nhận cô ở bên người khác.

Hạ Vãn Chi lập tức bị câu nói này của anh ta làm cho tức cười: “Thật như chuyện anh ngoại tình vậy.”

“Anh không tin!” Mặt mày Chu Dục căng thẳng, lập tức lao đến trước mặt Hạ Vãn Chi nhìn cô thật sâu, “Đây không phải thật…”

Hạ Vãn Chi vô cùng bình thản: “Gặp phụ huynh rồi, ở cùng nhau rồi, hôn hít ôm ấp bế bồng chuyện gì cũng làm rồi, năm nay đính hôn, sang năm cưới, năm sau nữa sinh hai thằng c* bụ bẫm, đến lúc đó anh sẽ tin.”

Lời vừa nói xong, cửa vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

Đồng tử Hạ Vãn Chi đột nhiên trợn tròn, dây thần kinh não đột nhiên đứt lìa.

Cô vừa nói gì vậy.

Có thể ban cho cô một hệ thống quay ngược thời gian để cô nói lại không.

Khoảnh khắc không khí đông cứng lại, Trúc Tử vốn còn đang đứng một bên cổ vũ liền vò đầu bứt tai trốn vào phòng trưng bày sắp xếp tranh.

Đây là cảnh tượng lúng túng khó đỡ gì vậy.

Cô cũng thấy lúng túng thay sếp của mình.

“Em họ Chu còn chưa đi à, làm Hoàn Tử nhà tôi không vui, cẩn thận ngày mai sinh hai thằng c* bụ bẫm ra làm cậu tức chết đấy.” Tạ Kỳ Diên lười biếng đi vào, vẻ mặt khổ sở, “Đúng là gây chuyện cho tôi.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Chu Dục bị sỉ nhục một trận, nghiến răng nghiến lợi muốn xông ra cửa, khoảnh khắc đó lại bị Tạ Kỳ Diên chặn lại.

Lần này không còn là giọng điệu bỡn cợt nữa.

“Nếu còn có lần sau, cậu thử xem.”

Đây là lời đe dọa và cảnh cáo rõ ràng.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 63


“Anh A Diên là ai?” Tạ Kỳ Diên nhìn trời.

“À, hóa ra là tôi.”

Hạ Vãn Chi muốn rời khỏi Trái Đất: “…”

“Tôi dùng được lắm đúng không?” Tạ Kỳ Diên cười như không cười.

“Chắc là dùng được, tôi thấy cô dùng cũng khá vừa ý.” Tạ Kỳ Diên tự hỏi tự trả lời.

Thấy anh vênh váo ngồi xuống tự nhiên rót trà, Hạ Vãn Chi mặt mày căng thẳng giật lấy cốc rồi lại giật lấy ấm trà dưỡng sinh, không cho anh động đến một giọt nước.

“Khát nước.” Tạ Kỳ Diên vẻ mặt ngây thơ.

“Về nhà anh mà uống.” Hạ Vãn Chi hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Tạ Kỳ Diên không nhịn được, cười đến rung cả vai.

Hạ Vãn Chi lại nhớ đến chuyện tối qua mơ thấy Tạ Kỳ Diên, không tự nhiên dời ánh mắt đi, một lúc sau lại không nhịn được nhìn xem rốt cuộc anh đang cười gì.

Người này có đôi mắt đào hoa đa tình, cười lên vô cùng quyến rũ, lười biếng ngồi trên ghế, cả người trông uể oải, lúc cười khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài rõ đốt vuốt trán như đang cố tình tạo dáng quyến rũ người khác.

Hạ Vãn Chi kiên định giữ vững lập trường không dễ dàng bị anh hút hồn, mặt mày căng thẳng như sắp xù lông.

Tạ Kỳ Diên biết điểm dừng, từ từ thu lại nụ cười, sợ đùa quá lố: “Vừa họp xong qua đây, thật sự khát nước rồi.”

Hạ Vãn Chi nghi ngờ nhìn anh vài cái, hừ một tiếng rót cho anh một cốc trà: “Đơn hàng của anh là một công trình lớn, tôi định vẽ ở nhà, mỗi lần vẽ xong một bức tôi sẽ thông báo cho anh, anh đừng có thúc giục tôi.”

Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Được, nghe theo cô giáo Hoàn Tử.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên bật cười, không trêu chọc cô nữa: “Tối nay có một bữa tiệc, tôi đến mời bạn gái tôi tham dự.”

Giới hào môn không thiếu nhất chính là đủ loại tiệc tùng, Hạ Vãn Chi không mấy thích những dịp như vậy, cảm thấy rất vô vị.

Nhưng lời từ chối còn chưa nói ra thì Tạ Kỳ Diên đã đoán trước được, tốt bụng nhắc nhở: “Ông cụ sẽ để ý đấy.”

Đạo đức nghề nghiệp của Hạ Vãn Chi lập tức được nâng cao, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Vâng Tạ tổng, rất vinh hạnh được đồng hành cùng anh đến buổi tiệc tối nay.”

Màn đêm buông xuống.

Trên du thuyền sang trọng tràn ngập không khí xa hoa trụy lạc, chén rượu cụng nhau chan chát, ca múa tưng bừng. Một chiếc thuyền gần như quy tụ hơn nửa giới hào môn, nhìn kỹ còn có không ít gương mặt ngôi sao.

Hạ Vãn Chi trong bộ váy đuôi cá màu sâm panh trông như một nàng công chúa kiêu kỳ, lúc cùng Tạ Kỳ Diên vào sảnh thu hút vô số ánh mắt.

Theo lý mà nói, công chúa nhỏ đã quen với những nơi xa hoa này không nên cảm thấy căng thẳng, nhưng mọi người lại nhìn thấy Hạ Vãn Chi chưa đi được vài bước thì đôi giày cao gót đính đá giẫm lên tà váy voan lấp lánh rồi không cẩn thận ngã vào lòng Tạ Kỳ Diên.

Diêm Vương nhân gian Tạ Kỳ Diên.

Kiếm tiền ngay
Sự tồn tại khiến người ta sợ hãi khi nhắc đến tên trong giới hào môn.

Tối nay vậy mà lại mang theo bạn gái tham dự tiệc du thuyền.

Mang theo lại chính là công chúa nhỏ nhà họ Hạ đó.

“Chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi, không cần tạo dáng khi xuất hiện đâu.” Bàn tay ấm áp của Tạ Kỳ Diên khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay kia còn đút trong túi quần tây, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười, hơi thở rơi xuống bên tai Hạ Vãn Chi, “Nhiều người nhìn như vậy, tôi hơi ngại đấy.”

Hạ Vãn Chi đương nhiên cảm nhận được sự xấu hổ tột độ, xấu hổ đến mức muốn chết đưa tay ra đẩy cái đầu đang cố tình áp sát của anh, gắt gỏng một tiếng: “Anh đừng có mà giả vờ, còn không phải tại đôi giày cao gót anh chuẩn bị.”

Toàn thân cô từ trên xuống dưới bao gồm cả kiểu tóc đều do Tạ Kỳ Diên cho người chuẩn bị, đôi giày cao gót đính đá cao đến bảy centimet, lại kết hợp với bộ váy đuôi cá này, đúng là một combo hại người được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tạ Kỳ Diên như đang cười, ôm eo cô đỡ cô đứng vững: “Đều là lỗi của Dư Phi, cậu ta chuẩn bị đấy.”

Hạ Vãn Chi không không tin, đẩy anh một cái: “Anh đứng gần tôi quá rồi.”

“Tôi không đứng gần cô thì đứng gần ai.” Tạ Kỳ Diên tìm thấy Khương Bách Xuyên đang xem kịch vui trong đám đông, liền kéo Hạ Vãn Chi đi về phía đó.

Mọi người xôn xao một trận, bắt đầu lén lút bàn tán về quan hệ của hai người này.

Phần lớn người ở đây không quen Tạ Kỳ Diên nhưng đều quen Hạ Vãn Chi, tin đồn Hạ Vãn Chi nuôi trai bao dạo trước gây xôn xao dư luận, bây giờ biết tên trai bao này lại chính là người đứng đầu mới của nhà họ Tạ Bắc Thành, khiến không ít người trong lòng khó chịu.

“Đây đâu phải Hạ Vãn Chi nuôi trai bao, rõ ràng là Hạ Vãn Chi trèo cao rồi.” Trong đám đông bắt đầu có người chế giễu.

“Bớt nói đi, người nhà họ Tạ này cậu cũng dám chế giễu à?” Người đi cùng cẩn thận khuyên nhủ.

Hạ Vãn Chi suốt quãng đường bị nắm tay dắt đi, Tạ Kỳ Diên như cố tình chăm sóc cô mà đi chậm lại, cô cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống bàn tay đang bao bọc lấy tay mình.

Tay cô quanh năm đều lạnh, nhưng lúc này được anh nắm lấy, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi nóng.

Không biết là căng thẳng hay là bị nhiệt độ của Tạ Kỳ Diên làm bỏng.

“Bảo người gửi bộ đồ khác đến.” Chưa đến trước mặt Khương Bách Xuyên, Tạ Kỳ Diên đã liếc mắt một cái, nhắc nhở Khương Bách Xuyên quản cho tốt cái miệng của mình.

Khương Bách Xuyên vừa định trêu chọc một tiếng, liền từ tốn thu lại nụ cười phóng túng của mình, vẫy tay gọi phục vụ đến dặn dò.

“Đây, thẻ phòng.” Người là do anh ta mời đến, tất nhiên phải chiêu đãi cho tốt.

Tạ Kỳ Diên không nhận, khẽ nheo mắt: “Một cái?”

Khương Bách Xuyên hừ một tiếng: “Phòng suite.”

Tạo cơ hội cho Tạ Kỳ Diên ở cùng mái nhà với mỹ nhân, ngày mai phải để Tạ Kỳ Diên trao cho anh ta giải thưởng trợ thủ đắc lực mới được.

Hạ Vãn Chi vừa rồi mãi lo nghĩ vẩn vơ, giờ mới hoàn hồn lại nhưng không bắt được trọng điểm, ngược lại hỏi: “Đây là sân nhà của anh à?”

Tạ Kỳ Diên giành trả lời: “Chỉ là một cách chữa trị thất tình thôi, đừng để ý đến anh ta.”

Người khác vui thì tổ chức tiệc cho vui, riêng Khương Bách Xuyên buồn thì tổ chức tiệc để giải sầu.

Khương Bách Xuyên bị đâm trúng tim đen, hiếm khi không phản pháo lại Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi nhìn dáng vẻ đó của anh ta liền đoán chắc chắn là đã bị Vân Lệ dạy cho một trận ra trò, thế là ném cho anh ta một ánh mắt đồng cảm, nhưng trên đường bị Tạ Kỳ Diên kéo về phòng cô lại lẩm bẩm một câu: “Gặp chút khó khăn đã vung tiền như rác tổ chức cái bữa tiệc xa xỉ cả đêm thế này, đúng là hoang phí, bảo sao Vân Lệ không cần.”

Tai Tạ Kỳ Diên khẽ động: “…”

Lời này anh ta đã chuyển tiếp nguyên văn cho Khương Bách Xuyên lúc Hạ Vãn Chi thay quần áo.

Khương Bách Xuyên bị kích động dữ dội.

Hạ Vãn Chi cởi giày cao gót, toàn thân thoải mái, nhưng lúc mở hộp ra thấy bộ lễ phục Khương Bách Xuyên cho người chuẩn bị lại đỏ mặt đặt quần áo lại.

Lễ phục nhung đỏ hở vai, hở lưng lớn, phần eo bên cạnh cũng khoét rỗng, ba điểm nhấn chồng lên nhau, lạnh run người.

Tay Tạ Kỳ Diên quá nóng, lại thích động tay động chân, lát nữa chắc chắn không phải ôm eo thì cũng là sờ lưng, Hạ Vãn Chi rất có ý thức tự giác, mình chắc chắn không chịu nổi kiểu…

Thân mật da thịt này.

Cửa vừa mở, Tạ Kỳ Diên thấy cô không thay bộ váy đuôi cá trên người, khẽ nhướng mày: “Sao không thay?”

“Không thích.” Hạ Vãn Chi chân trần đi ra, nghiêm túc kéo tà váy đuôi cá quay đầu ngồi xuống, “Tôi vẫn thích bộ Tạ tổng chuẩn bị hơn.”

Tạ Kỳ Diên bật cười, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại vài cái, không bao lâu sau có người qua bấm chuông cửa.

“Chuyện quần áo là tôi chuẩn bị không chu đáo, xin lỗi.” Tạ Kỳ Diên không có kinh nghiệm đó nên giao việc cho Dư Phi chuẩn bị.

Nhưng anh quên mất Dư Phi cũng là một thanh niên độc thân từ trong trứng nước, thẳng hơn cả thép.

Đây là sai lầm của anh.

Hạ Vãn Chi khẽ mím môi, có chút không quen với vẻ nói chuyện bình thường của Tạ Kỳ Diên, ho khan một tiếng: “Quần áo không có vấn đề gì, chỉ là đôi giày đó…”

“Đổi một đôi khác.” Chưa đợi cô nói xong, Tạ Kỳ Diên đã một gối quỳ xuống, mở hộp ra lấy đôi giày bệt kiểu Pháp vừa mới được mang đến thay cho cô.

Hạ Vãn Chi đột nhiên sững sờ, tim như ngừng đập một nhịp.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 64


Cổ chân bị người ta nắm lấy, Hạ Vãn Chi căng thẳng đến không dám thở, theo phản xạ muốn co lại thì lại bị Tạ Kỳ Diên hơi dùng sức kéo lại.

“Đừng động đậy.” Giọng nói trầm ấm bất giác có thêm chút dịu dàng.

Hạ Vãn Chi hoảng loạn nhìn quanh.

Đây chắc chắn không phải Tạ Kỳ Diên.

“Anh bị thứ gì đó nhập vào rồi à?” Hạ Vãn Chi hỏi rất thẳng thắn, giày đã mang xong, cô lúng túng vén váy lên che đi chân và giày của mình.

Tạ Kỳ Diên lười biếng đáp lại một câu: “Bạn trai cô nhập vào.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Lại một lần nữa trở lại sảnh tiệc, Hạ Vãn Chi vẫn khoác tay Tạ Kỳ Diên, chỉ là lần này chiều cao với Tạ Kỳ Diên chênh lệch đến hai mươi centimet, cô đứng bên cạnh anh ta như một cô vợ nhỏ e ấp.

Có người qua mời rượu, ngấm ngầm dò la quan hệ giữa Hạ Vãn Chi và anh.

Lông mày Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng lên, từ tốn nói một câu: “Bạn gái.”

Mọi người lại xôn xao.

Mang theo một người phụ nữ tham dự tiệc là chuyện vô cùng bình thường, nhưng Tạ Kỳ Diên trước đây hoặc là một mình, hoặc là mang theo thư ký nam, trợ lý nam, tối nay lần đầu tiên mang theo phụ nữ tham dự, vậy mà lại là bạn gái.

Bạn gái này lại chính là Hạ Vãn Chi vừa mới hủy hôn với nhà họ Chu thời gian trước.

Hạ Vãn Chi ngầm nhéo cánh tay anh ta.

Lần này thật sự toi rồi.

Thanh danh không còn.

Hình như dây thần kinh cảm giác đau của Tạ Kỳ Diên không nhạy cảm lắm, cô đã nhéo mạnh như vậy rồi mà anh vẫn tỏ ra không đau không ngứa.

“Dùng thêm chút sức nữa đi.” Tạ Kỳ Diên khẽ cúi người nói nhỏ bên tai cô.

Trong mắt người khác, đây chính là sự ve v/ãn lộ liễu.

Khương Bách Xuyên ở trên lầu nhìn thấy cảnh này, “hít” một tiếng vội vàng che mắt lại.

Thật không dám nhìn.

Đôi mắt tròn xoe của Hạ Vãn Chi càng trợn to hơn.

Lần này thật sự làm người ta tức giận rồi.

Hạ Vãn Chi buông tay ra gắt gỏng một tiếng rồi bỏ mặc Tạ Kỳ Diên một mình khoe mẽ.

Tìm một chỗ yên tĩnh ở lại, Hạ Vãn Chi đứng trên boong tàu hít thở sâu vài lần mới làm dịu đi được luồng khí nóng đang cuộn trào trong người.

Mua ngay
Gió biển mang theo vị mặn nồng thổi tới, ánh mắt Hạ Vãn Chi có phần mơ hồ, mắt cá chân như vẫn còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay của Tạ Kỳ Diên.

Nhà ai lại có người đàn ông tốt bụng đến mức tuỳ tiện giúp phụ nữ mang giày cơ chứ?

Tới giờ cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cô day huyệt nhân trung, thầm mong có thể lập tức quay về đất liền cho rồi.

Đêm hôm gió biển lớn, Hạ Vãn Chi ở lại một lúc lâu, bị gió biển kiêu hãnh phóng túng thổi đến hơi lạnh, đang xách váy định quay lại, một người phụ nữ mặc váy đỏ thướt tha đi về phía cô.

Hạ Vãn Chi không quen, coi như người qua đường.

Nhưng người qua đường này lại vênh váo chặn cô lại, nhếch khóe môi hỏi cô: “Cô thật sự là bạn gái của Elvis à?”

“Không phải.” Hạ Vãn Chi chẳng thèm để tâm đến thái độ thù địch không lý do ấy.

Cô không quen người phụ nữ này, cũng chẳng biết Elvis là ai.

“Tôi mặc kệ thật hay giả, một đại tiểu thư phá sản như cô, không xứng với anh ấy.” Người phụ nữ đưa tay ngăn đường Hạ Vãn Chi, nở nụ cười chanh chua như mụ phù thủy, “Quên chưa giới thiệu, tôi tên là Tôn Tiêu, là bạn học kiêm cộng sự của Elvis, thật lòng khuyên cô một câu – tránh xa anh ấy ra.”

“Cô là ai liên quan gì đến tôi? Tôi không biết ai là cái gì mà Elvis, cô nhận nhầm người rồi. Mắt kém thì đi khám, não hỏng thì càng nên trị.” Hạ Vãn Chi vừa mới bình tĩnh lại, giờ bị người phụ nữ trời đánh này quấy nhiễu, bực bội chẳng buồn kiềm chế nữa, liền xả một tràng không nể nang gì.

“Cô nói gì? Đồ đàn bà nhà quê!” Tôn Tiêu chắc là sống ở nước ngoài đã lâu, nửa đầu nói tiếng Trung, nửa sau chắc là bị tức, mở miệng ra là nói một câu tiếng Anh, vừa nói vừa túm lấy cánh tay Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi nhíu mày theo phản xạ vùng ra, lúc rút tay lại theo quán tính loạng choạng một chút, lưng đập thẳng vào lan can.

Tuy cô không sợ nước nhưng lại sợ độ cao, khe hở của lan can rất rộng, khoảnh khắc đó Hạ Vãn Chi tưởng mình sắp rơi xuống, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Con mụ điên này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy.

“Elvis là ai?” Hạ Vãn Chi nghiêm túc.

Tôn Tiêu cười lạnh một tiếng: “Còn có thể là ai, chính là Tạ Kỳ Diên, tổng giám đốc Tạ thị mà cô không biết xấu hổ bám víu vào đấy.”

Hạ Vãn Chi nghiến răng nghiến lợi: “…”

Hóa ra là đào hoa thối của Tạ Kỳ Diên.

“Tạ Kỳ Diên à.” Lòng Hạ Vãn Chi thầm chửi rủa tổ tông mười tám đời của anh, “Không quen.”

Khoảnh khắc thu lại ánh mắt, ánh mắt Hạ Vãn Chi đột nhiên lạnh đi, ghi món nợ này lên đầu Tạ Kỳ Diên.

Chưa đi được vài bước, người phụ nữ bị bỏ lại trên boong tàu như bị ma nhập, đi giày cao gót mười centimet đuổi theo túm lấy cánh tay Hạ Vãn Chi: “Các người ở Bắc Thành này chỉ biết giở trò tâm cơ, nói gì mà không quen, vừa rồi tôi còn thấy cô với anh ấy vào cùng một phòng!”

“Cô không được đi, cô đánh nhau với tôi, ai thắng Elvis là của người đó!” Sức Tôn Tiêu mạnh hơn Hạ Vãn Chi gấp đôi, ngang ngược chặn đường Hạ Vãn Chi, quyết tâm không cho cô đi.

Hôm qua Tôn Tiêu mới về nước, vốn định nhân bữa tiệc tối nay tạo bất ngờ cho Tạ Kỳ Diên, không ngờ bên cạnh Tạ Kỳ Diên lại có người phụ nữ khác.

Cô nhất định phải cho Hạ Vãn Chi một đòn phủ đầu.

Như nhận ra Hạ Vãn Chi sợ đến gần lan can, đáy mắt Tôn Tiêu lóe lên một nụ cười gian xảo, cố tình kéo cô dựa vào lan can.

“Buông tôi ra—” Hạ Vãn Chi giọng run rẩy, tay còn lại nắm chặt lan can giữ thăng bằng.

Trong du thuyền, Tạ Kỳ Diên về phòng tìm một vòng không thấy Hạ Vãn Chi, thế là lại quay lại sảnh tiệc hỏi phục vụ.

Sau khi biết chính xác vị trí của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên tiện tay cầm hai ly rượu đi tìm cô, chân phải vừa bước vào boong tàu, một cơn gió biển thổi qua làm người ta tỉnh táo hẳn.

Anh đi về phía trước, tròng kính lóe lên một tia sáng, còn chưa xác nhận người cách đó không xa có phải Hạ Vãn Chi không thì đột nhiên một giọng nói hoảng sợ vang lên bên tai.

“Tủm” một tiếng, mặt biển dấy lên một làn sóng, cùng lúc có người rơi xuống biển là một tiếng kêu cứu —

“A— Cứu mạng—”

Kêu cứu là phản xạ theo bản năng, khoảnh khắc Hạ Vãn Chi rơi xuống biển, đầu óc trống rỗng.

Tôn Tiêu sợ hãi dựa vào lan can nhìn xuống, lo lắng gây ra án mạng nên vội vàng quay đầu lại lớn tiếng kêu cứu.

Bản thân Hạ Vãn Chi cũng không ngờ mình lại rơi xuống một cách “lộng lẫy” như vậy, toàn thân chìm xuống nước liền nín thở, đạp chân ngoi lên, đầu lộ khỏi mặt nước, thở hổn hển.

Đúng là sợ gì gặp nấy.

Hạ Vãn Chi vẩy tóc, vừa mừng thầm mình biết bơi, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra thì một tiếng nước bắn tung tóe như cá nổ vang lên bên tai.

Tiếng thở d/ốc nặng nề vang lên bên tai, eo Hạ Vãn Chi bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, biết là người xuống nước cứu mình, theo bản năng sinh tồn, cô theo phản xạ đưa tay ra ôm lấy cổ anh ta.

Người đó cùng cô nổi trên mặt biển, bàn tay dày rộng còn lại đỡ lấy má cô lau đi nước biển ướt át.

“Hạ Vãn Chi…”

Giọng nói trầm ấm mang theo sự khàn khàn và run rẩy rõ ràng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back