Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 130


Số lượng người theo dõi vẫn không ngừng tăng lên.

Tạ Kỳ Diên liên tục bấm vào Weibo, nhìn con số người theo dõi tăng lên hàng nghìn đơn vị mà rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Mười phút trước bấm vào là một vạn bảy nghìn, mười phút sau bấm vào là một vạn tám nghìn.

Bấm vào nữa, hai vạn mốt.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ như bị hơn hai vạn người xem nhật ký của mình.

Nhưng nhìn thấy hàng vạn bình luận tung hô lại không nén được nụ cười trên khóe miệng.

Dư Phi ngượng ngùng thu lại ánh mắt, lúc nghỉ ngơi ở phòng trà kéo Hoắc Dương ra hóng chuyện: “Cậu nói xem Tạ tổng có phải nghiện mạng không?”

Hoắc Dương lườm một cái.

Dư Phi chậc một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nói thật đó, Tạ tổng cứ một lát lại vào Weibo lướt bình luận, không biết xem gì mà nghiện như vậy.”

Hoắc Dương liếc anh một cái: “Trợ lý Dư, đừng quên cậu là trợ lý, không phải bà già nhiều chuyện.”

Ý là, chuyện không phải của mình thì bớt quản.

Dư Phi khịt mũi: “Người không thích hóng chuyện, chắc chắn rất nhàm chán, giống như cậu vậy, thư ký Hoắc.”

Hoắc Dương: “…”

“Cậu có phát hiện hôm nay trên tay Tạ tổng có thêm một thứ gì không?” Dư Phi hơi nhướng mày.

Hoắc Dương cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy mắt cũng không thèm chớp: “Nhẫn.”

“Cậu biết à?” Dư Phi kinh ngạc.

Hoắc Dương ngẩng đầu: “Tôi có mắt.”

Nói xong, đưa điện thoại cho Dư Phi.

“Làm gì…” Lời còn chưa nói xong, ánh mắt chạm vào tiêu đề được đánh dấu trên video ngắn, đồng tử co rút.

#MộHạHoànTử #NhậtKýTìnhYêu #BloggerTìnhCảm #CâuChuyệnTìnhYêuCủaMộHạ

Nội dung video là ảnh chụp màn hình trang chủ của một blogger tên Mộ Hạ, chỉ riêng lượt thích đã có hơn mười mấy vạn.

Dư Phi chỉ xem ảnh chụp màn hình Weibo ở hình đầu tiên, trong đầu bỗng dưng hiện ra hình ảnh Tạ Kỳ Diên đang ngồi trong văn phòng lướt điện thoại.

Mộ Hạ…

Tiểu Hoàn Tử…

Siêu sale bách hóa
Cuối video là những bức ảnh gốc ——

Bàn chải đánh răng đôi trước bồn rửa mặt.

Cốc đôi trên bàn trà.

Còn có một bức ảnh nhân vật chính ăn bánh chẻo trước bàn ăn, bối cảnh là Lan Đình Biệt Viện quen thuộc.

Là nhà của Tạ tổng bọn họ.

Vậy Mộ Hạ và Hoàn Tử này…

Mộ Hạ không phải là Hạ Vãn Chi sao?

Tiểu Hoàn Tử không phải là Hạ Vãn Chi sao?

Dư Phi kinh ngạc nhìn Hoắc Dương.

“Cậu đừng nói với tôi cái này cái này…cái này… là thật chứ?

Hoắc Dương đón nhận ánh mắt, khẽ gật đầu rồi khịt mũi: “Tôi không hóng chuyện, tôi lướt mạng 8G, cậu phải tin vào tốc độ mạng của tôi, không giả được đâu.”

Dư Phi: “…”

Bây giờ anh ta không có tâm trạng tranh luận thắng thua, bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh Tạ tổng nhà mình đang khoe khoang.

Đây là hình tượng gì vậy?

Tổng tài bá đạo biến thành “chồng ngoan”?

Và lúc này, vị “chồn ngoan” vẫn đang ngồi trong văn phòng quan tâm đến tốc độ tăng người theo dõi của mình, còn chưa biết mình đã bị lộ thân phận.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của Trung tâm thương mại Tinh Diệu, Hạ Vãn Chi đang tiếp khách, chậm rãi rót trà cho đối phương, khẽ mỉm cười: “Miêu tả giấc mơ của chị đi, em cần ghi chép lại.”

Khách hàng mới không ai khác, chính là Khương Hữu Dung quen thuộc.

Em gái của Khương Bách Xuyên.

Hạ Vãn Chi nghiêm túc là vì Khương Hữu Dung đến tìm cô để vẽ lại giấc mơ.

Khương Hữu Dung chứng kiến sự nghiêm túc trong công việc của cô, những tâm tư hóng chuyện tạm thời bị dẹp xuống, mím môi, lên tiếng: “Chị mơ thấy anh trai chị kết hôn, ba năm sinh hai đứa.”

“Khụ…” Hạ Vãn Chi dù có nghiêm túc với công việc đến đâu, nghe thấy lời này cũng không nhịn được.

Thấy Hạ Vãn Chi cười, Khương Hữu Dung cũng theo đó mà cười: “Chị nói thật đó, em cứ vẽ theo lời chị nói. Lát nữa chị gửi cho em một tấm ảnh gia đình, em cứ vẽ theo đó, nhớ vẽ cả chị dâu tương lai của chị vào, thêm hai đứa trẻ con nữa, vẽ xong chị sẽ mang đi đóng khung treo trong phòng sách của ông nội để lấy may.”

Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười: “Khương Bách Xuyên biết được có tìm chị tính sổ không?”

Khương Hữu Dung trừng mắt: “Anh ấy dám à? Nếu có hỏi thì nói đây là giấc mơ của chị, chuyện giấc mơ không cần biết thật hay giả, cứ coi như kỷ niệm. Hơn nữa đây là em vẽ, anh ấy không dám có ý kiến, giấc mơ đẹp như vậy, anh ấy chắc chắn mong thành sự thật.”

Hạ Vãn Chi bị trêu đến không chịu được, cười xong rồi mới hắng giọng: “Được, em biết rồi, đến lúc vẽ xong em sẽ nói với chị.”

Chuyện chính đã nói xong, Khương Hữu Dung trực tiếp từ đối diện ngồi xuống bên cạnh Hạ Vãn Chi, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi cười.

Hạ Vãn Chi không hiểu gì, bị nhìn đến toàn thân không thoải mái.

Một lúc lâu sau Khương Hữu Dung mới kéo dài giọng gọi một tiếng: “Tiểu Hoàn Tử?”

Hạ Vãn Chi hơi sững sờ, bỗng dưng có chút bối rối: “Chị Dung Dung, chị có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”

Khương Hữu Dung nhướng mày, cười lắc đầu: “Chị chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Ánh mắt Khương Hữu Dung nhìn cô rõ ràng không đúng.

Có ma, chắc chắn có ma.

“Em cầu hôn Tạ tổng rồi à?” Khương Hữu Dung vẻ mặt ranh mãnh chỉ vào chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út của Hạ Vãn Chi.

Chiếc nhẫn kim cương kia của Tạ Kỳ Diên quá chói lọi, không thích hợp đeo hàng ngày, cho nên sáng sớm hôm nay Hạ Vãn Chi đã bàn bạc với anh cùng nhau đeo nhẫn trơn.

Xoa xoa chiếc nhẫn, má Hạ Vãn Chi hơi nóng, rồi lại lập tức phản ứng lại: “Ai nói với chị là em cầu hôn Tạ Kỳ Diên?”

Chuyện này xảy ra tối qua.

Dù Tạ Kỳ Diên có ra ngoài khoe khoang cũng sẽ không khoe khoang đến chỗ Khương Hữu Dung trước.

Khương Hữu Dung cười hì hì: “Tạ tổng nhà em tối qua hơn hai giờ sáng liên tục đăng ba bài Weibo, khoe với cả mạng là em tặng anh ta một chiếc nhẫn. Ban đầu chị không chắc có phải cầu hôn không, nhưng nhìn thấy trên tay em cũng có nhẫn, chị liền đoán ra.”

“Có thể khiến Tạ tổng nửa đêm xòe đuôi công chắc chắn là em đã làm gì đó với anh ta.” Khương Hữu Dung vẻ mặt như mẹ chồng nhìn con dâu.

Đầu óc Hạ Vãn Chi chưa kịp xoay chuyển.

Thông tin hơi nhiều.

“Đợi chút… chị vừa nói gì? Tạ Kỳ Diên đăng Weibo?”

Chuyện Tạ Kỳ Diên dùng Weibo ghi lại cuộc sống cô biết.

Dù sao thì đây cũng tương đương với việc viết nhật ký, cộng thêm Tạ Kỳ Diên đặt mật khẩu, chắc chắn không muốn người khác biết, cho nên lúc đó Hạ Vãn Chi không muốn xem.

Nhưng tại sao chuyện này Khương Hữu Dung cũng biết?

Không chỉ biết, mà còn xem qua nội dung Weibo của Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi cau mày.

Weibo của Tạ Kỳ Diên là công khai sao?

“Weibo đó, em không biết sao?” Khương Hữu Dung trợn tròn mắt, vẻ mặt kích động, “Trời ơi! Em lại không biết?”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Trời ơi, Tạ Kỳ Diên đúng là… hai người thật là… ngọt chết tôi rồi!” Khương Hữu Dung vẻ mặt như vừa hóng được tin lớn, kích động nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, giọng điệu hùng hồn, “Đối xử tốt với chồng yêu nhỏ của em đi, anh ấy yêu em thật lòng đó.”

Hạ Vãn Chi vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn bộ dạng này của Khương Hữu Dung, cơ thể hơi căng cứng: “Weibo của anh ấy tên gì, em vào xem thử.”

Khương Hữu Dung ngồi thẳng dậy, vừa luyên thuyên vừa đẩy tài khoản Weibo của Tạ Kỳ Diên cho cô: “Hai người cuối tháng chín mới ở bên nhau phải không? Từ đó đến nay Tạ tổng nhà em liên tục ghi lại nhật ký tình yêu của hai người.”

“Chắc là ông trời cũng đang hóng chuyện tình yêu của hai người đó, fan của anh ấy toàn là fan chất lượng, có người còn bỏ tiền ra quảng bá Weibo cho Tạ Kỳ Diên nữa kìa. Chưa hết đâu, còn có một đống fan trung thành chụp màn hình bài đăng đem đăng lên các nền tảng xã hội, rồi thì…”

Khương Hữu Dung nháy mắt cười: “Rồi video nổi tiếng luôn! Chị vừa vào xem, thấy nội dung Weibo là sốc luôn, vừa Mộ Hạ vừa Hoàn Tử, đây không phải là Tạ tổng sao!”

Ngón tay run rẩy của Hạ Vãn Chi vừa bấm vào trang chủ của blogger Mộ Hạ, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung Weibo, màn hình bỗng dưng hiện ra một thông báo theo dõi.

Tay trượt một cái, Hạ Vãn Chi bấm theo dõi.

Hơi thở Hạ Vãn Chi nghẹn lại.

Nhìn chằm chằm màn hình.

Mộ Hạ.

Số lượng người theo dõi: ba vạn. Avatar là một con mèo cam.

Mèo cam là Hạ Trường Sinh.

Hoàn toàn không cần xem nội dung Weibo là gì, Hạ Vãn Chi đã chắc chắn một trăm phần trăm blogger tên Mộ Hạ này chính là đối tượng cầu hôn tối qua của cô…

Tạ Kỳ Diên.

Khương Hữu Dung ho nhẹ, cố gắng nén cười: “Chị chỉ là rảnh rỗi thích hóng chuyện tình yêu thôi, em đừng trách chị đường đột nhé, do hóng trúng người quen nên có chút kích động.”

Hạ Vãn Chi vẫn chưa tiêu hóa xong, tim đập loạn xạ, một lúc sau mới phản ứng lại, dở khóc dở cười: “Không trách chị, nếu không phải nhờ chị thì em còn không biết anh ấy…”

Hạ Vãn Chi không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.

Dân lướt mạng 8G không chỉ tốc độ mạng tốt mà đầu óc cũng tốt, đoán được tâm trạng hiện tại của Hạ Vãn Chi, Khương Hữu Dung dọn dẹp chuẩn bị rời đi: “Vậy chúng ta cứ thế nhé, chị đi trước, đơn hàng của chị không vội, có thời gian rồi vẽ cũng được. Người yêu của em quan trọng hơn.”

Tim Hạ Vãn Chi đập thình thịch, cụp mắt xuống, lướt điện thoại xem Weibo của Mộ Hạ từ đầu đến cuối.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tạ thị, Tạ Kỳ Diên vừa tình cờ bấm vào danh sách người theo dõi, nhìn thấy trong số những người theo dõi mới có một cái tên và avatar quen thuộc, lặng lẽ hóa đá.

Hạ Vãn Chi đã theo dõi anh.

Cô đã… nhấn theo dõi.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 131


Ngày hai tháng này, cũng chính là tuần trước.

Là ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên.

Ngày hôm đó Tạ Kỳ Diên tặng cô một bó hoa và một sợi dây chuyền.

Anh không nói rõ gì cả, chỉ đơn giản bày tỏ niềm vui trong lòng, Hạ Vãn Chi liền tưởng anh vui vì trúng thầu và công ty giải trí Duyệt Hạ niêm yết.

Trong phần bình luận có người hỏi về con mèo trong avatar của Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên liền trả lời từng người một —

Tên là Trường Sinh.

Mang họ của cô ấy.

Con trai của chúng tôi.

Mười bốn tuổi rồi.

Hồi nhỏ trộm từ chỗ cô ấy.



Phần bình luận xôn xao, hóng chuyện tình yêu thanh mai trúc mã của họ.

Nhưng Tạ Kỳ Diên lại giải thích về chuyện thanh mai trúc mã —

Không phải thanh mai trúc mã, chúng tôi đã xa nhau 14 năm.

Thế là lại có người hỏi anh trộm mèo của Tiểu Hoàn Tử có phải để giữ lại chút kỷ niệm không.

Tạ Kỳ Diên trả lời không phải —

Lúc đó đầu óc có vấn đề.

Hạ Vãn Chi bật cười, cười một hồi nước mắt lại chảy ròng ròng.

Lướt Weibo đến cuối cùng, ngoài việc nhớ lại sự ngọt ngào của hơn 100 ngày yêu nhau, Hạ Vãn Chi cảm nhận được nhiều hơn là tình yêu của Tạ Kỳ Diên dành cho mình.

Tạ Kỳ Diên thật sự rất yêu cô.

Cô luôn biết điều đó.

Nhưng đến tận giây phút này, cô mới hiểu rằng tình yêu anh dành cho cô không chỉ nhiều như cô tưởng, mà là hơn thế rất nhiều, rất rất nhiều, nhiều đến vô tận.

Hạ Vãn Chi lau nước mắt, thấy Trúc Tử đưa khăn giấy qua, cô nhận lấy rồi chậm rãi lau mắt, đột nhiên lại bật cười.

Cuộc đối thoại của Khương Hữu Dung và Hạ Vãn Chi, Trúc Tử vừa rồi đều nghe thấy. Lúc này vừa thoát ra khỏi Weibo của Tạ Kỳ Diên, ôm tim với vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra tình yêu là như vậy, chị ơi, em thật không ngờ Tạ tổng yêu chị lại như vậy.”

Siêu sale bách hóa
“Ừ, được yêu anh ấy là may mắn cả đời của chị.” Hạ Vãn Chi hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ kính đứng một lúc.

Hôm nay trời nắng đẹp, vạn vật đáng yêu.

Cô bỗng dưng rất muốn gặp Tạ Kỳ Diên.

“Trúc Tử, đưa chị đi tìm Tạ Kỳ Diên, chị…”

Lời nói trong miệng dừng lại khi nhìn thấy Tạ Kỳ Diên.

Trúc Tử cười hì hì trêu chọc: “Mộ Hạ – Hoàn Tử của chúng ta thật là tâm linh tương thông, Mộ Hạ mau vào ngồi, Tiểu Hoàn Tử của chúng tôi đích thân chiêu đãi ngài.”

Phía sau Tạ Kỳ Diên còn có Dư Phi đi theo hóng chuyện, Trúc Tử lập tức bước tới kéo anh ta ra ngoài: “Không nên nhìn, mau đi đi.”

Dư Phi kêu “ê ê ê” mấy tiếng, không thoát khỏi tay Trúc Tử đang khoác tay mình, đành phải dùng miệng phản kháng: “Sao lại không nên nhìn chứ, con gái con đứa sao lại thô lỗ như vậy, cô…”

Vừa bị kéo đi vừa tò mò ngoái đầu lại nhìn, nhưng khi thấy rõ “không nên nhìn” là gì, Dư Phi lập tức quay đầu đi, nuốt lại câu chưa kịp nói—

Tạ Kỳ Diên đứng nguyên tại chỗ, Hạ Vãn Chi sải bước lao về phía anh, hai tay vòng chuẩn xác lên cổ anh, trao cho anh một nụ hôn sâu nồng cháy như dâng hiến.

Hôn nồng nhiệt, hôn say đắm.

Nhìn thấy Dư Phi đột nhiên im lặng, Trúc Tử khịt mũi: “Đã bảo không nên nhìn rồi mà.”

Tính cách của sếp nhà mình, Trúc Tử hiểu rõ nhất.

Tình đến sâu đậm, muốn chạy như bay đến gặp người mình muốn gặp, và lúc này, người mình muốn gặp lại đến trước mặt bạn một bước.

Giống như trong phim vậy.

Nữ chính lúc này sẽ rung động mãnh liệt.

Không chỉ động lòng mà còn đ*ng tình.

Dư Phi tuy thích hóng chuyện nhưng cũng không có gan trộm nhìn sếp và bà chủ nhà mình thân mật, sờ sờ mũi bắt chuyện với Trúc Tử: “Cô tuổi không lớn, không ngờ mắt nhìn cũng khá đấy.”

Trúc Tử khịt mũi: “Anh tuổi khá lớn mà mắt cũng kém.”

Dư Phi trừng mắt: “Tôi mới 26!”

Trúc Tử lười đáp lại.

“Cô trợ lý này thật là vô lễ…”

Đến cửa khu vườn trên không, Trúc Tử ngẩng đầu nhìn khung cảnh khu vườn qua cửa kính, ánh mắt hạ xuống, liếc thấy cánh hoa đầy đất và trái tim, bỗng dưng véo mạnh vào tay Dư Phi.

Dư Phi kêu như heo.

Theo ánh mắt của Trúc Tử nhìn sang, buột miệng: “Má ơi ——”

Liên tưởng đến nội dung Weibo mới nhất, hai người nhìn nhau, bỗng dưng hiểu ra.

“Sếp nhà cô dũng cảm thật.” Dư Phi giơ ngón tay cái.

“Hai người này, đúng là trời sinh một cặp.” Trúc Tử kinh ngạc khôn nguôi.

Một người lén mở Weibo ghi lại nhật ký tình yêu.

Một người vì tình yêu chủ động cầu hôn.

Tình yêu đích thực vô địch.

Trong phòng làm việc, Tạ Kỳ Diên để mặc cho Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng cắn m.út, sau đó lại phản khách làm chủ, cạy mở môi cô để nắm quyền chủ động.

Lông mi Hạ Vãn Chi hơi ướt, phối hợp theo nhịp điệu của anh.

Cho đến khi nụ hôn mãnh liệt chuyển thành triền miên dịu dàng, cô níu lấy vai anh, để mặc anh hôn lên mắt mình.

“Không sợ bị người ta nhìn thấy à?” Tạ Kỳ Diên trêu chọc.

“Nhìn thì nhìn đi, bây giờ ai cũng biết anh mở Weibo khoe ân ái, nội dung Weibo của anh rõ ràng như vậy, chắc người trong giới quen biết hai chúng ta đều đoán được Mộ Hạ là anh…”

Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Anh không ngờ lại lan truyền như vậy.”

Hạ Vãn Chi nhón chân cắn nhẹ môi dưới của anh: “Trước đây anh không nói với em Weibo của anh là công khai.”

Tạ Kỳ Diên chột dạ.

“Nếu biết Weibo của anh là công khai, lần trước em đã nên đường hoàng xem, cũng không đến nỗi hôm nay mới biết anh như vậy…”

Má Hạ Vãn Chi nóng bừng, những lời sau đó ngượng ngùng không nói ra được, dúi đầu vào lòng anh khẽ hừ một tiếng.

“Như vậy là sao? Đàn ông không được có chút bí mật nhỏ à?” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi khàn, ánh mắt đầy dịu dàng, cười xoa đầu cô, “Nếu anh biết cô giáo Hoàn Tử của chúng ta xem Weibo của anh sẽ nhiệt tình như vậy, đáng lẽ anh nên cho em xem sớm hơn.”

Hạ Vãn Chi hít hít mũi, vòng tay ôm eo anh càng siết chặt hơn.

“Tạ Kỳ Diên, ở bên anh, thật tốt.” Hạ Vãn Chi nhắm mắt lại, tham luyến mùi hương trên người anh.

Chỉ cần anh ở đây, cô sẽ cảm thấy an tâm.

Hai người vẫn đang chìm đắm trong mật ngọt, thì Dư Phi bỗng ló mặt vào.

Hạ Vãn Chi nhìn thấy, buông vòng tay ra, chọc chọc Tạ Kỳ Diên bảo anh quay lại nhìn.

Tạ Kỳ Diên không hài lòng liếc nhìn Dư Phi.

Dư Phi trong lòng cũng không muốn làm phiền đôi trẻ, nhưng hết cách, phải báo cáo tin tức: “Khương tổng bấm thích bình luận của anh, bị cư dân mạng moi ra, vô tình tiết lộ thân phận tổng giám đốc Tạ thị của anh.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Chưa kịp hỏi rõ, Khương Bách Xuyên đích thân gọi điện đến nhận tội: “Anh bạn, cậu nghe tôi giải thích, tôi quên chuyển tài khoản Weibo phụ…”

“Nói trọng điểm.” Tạ Kỳ Diên vẫn chưa biết tình hình cụ thể.

Khương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, tôi dùng tài khoản Weibo chính bấm thích cho cậu một cái.”

Tài khoản Weibo chính đã xác thực thân phận tổng giám đốc Khương thị của anh.

Bấm thích chưa đủ, ấy thế mà anh ta còn bình luận một câu ——

Sợi dây chuyền mà mấy anh em nhường cho cậu không tham gia đấu giá đó nếu không dùng đến, bán lại cho tôi được không?

Mặc dù bình luận sau đó đã bị xóa.

Nhưng đã bị cư dân mạng nhanh tay chụp màn hình lại.

Cư dân mạng thời nay rất thông minh, đoán ra Mộ Hạ và Khương Bách Xuyên quan hệ không tầm thường, lập tức moi ra Mộ Hạ chính là Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên: “…”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 132


“Dây chuyền?”

“Dây chuyền gì?”

“Sao em không biết?”

Lên mạng tìm kiếm liền ra bình luận Weibo đã xóa của Khương Bách Xuyên, Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, nhìn Tạ Kỳ Diên mở miệng hỏi liền ba câu.

Dư Phi thấy vậy nhướng mày, lặng lẽ xoay người rời đi.

Bên kia Khương Bách Xuyên nghe thấy giọng Hạ Vãn Chi liền buột miệng: “Em gái nhà họ Hạ, chúc mừng em nhé, có rảnh giúp anh nói vài câu tốt đẹp…”

Hạ Vãn Chi cười như không cười nhìn Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên bình tĩnh thản nhiên, ấn nút cúp máy rồi tiến lên một bước, khẽ ôm eo Hạ Vãn Chi: “Không để ý đến cậu ta, món nợ này có rảnh anh sẽ tính sổ với cậu ta sau.”

“Đừng có đánh trống lảng, anh Tạ.” Hai tay Hạ Vãn Chi ôm lấy áo khoác của anh, ngẩng đầu chất vấn, “Dây chuyền của em đâu?”

“Két sắt.” Tạ Kỳ Diên thuận thế nghiêng người, khẽ cười, “Quà cầu hôn cho em.”

Hạ Vãn Chi nhướng mày.

“Khương Bách Xuyên muốn à?” Hạ Vãn Chi nhất thời không phân biệt được bình luận của Khương Bách Xuyên là đùa hay thật.

Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Trước đây không muốn, bây giờ có bạn gái rồi chắc là muốn.”

“Có cho không?” Nghĩ đến sợi dây chuyền này cho đi cũng là đến tay Vân Lệ cho nên cho đi hình như cũng không sao.

Chuyện cầu hôn cô đã làm rồi, nhẫn cũng đeo rồi, không thiếu sợi dây chuyền nổi tiếng này của Tạ Kỳ Diên, tóm lại ai cũng không chạy được.

Tạ Kỳ Diên siết chặt tay ôm eo cô húc vào người mình, mũi chân Hạ Vãn Chi hơi nhón lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Không cho.” Tạ Kỳ Diên mắt hơi híp lại, giọng nói hơi trầm, “Ngày xưa mấy vị nhà họ Lục nhà họ Khúc đều tranh giành sợi dây chuyền này, anh lấy lý do cầu hôn mới giành được, đây là chiến lợi phẩm chỉ thuộc về em.”

Hạ Vãn Chi kinh ngạc một lúc, lúc này mới hiểu ra ý trong bình luận của Khương Bách Xuyên.

“Mấy anh em”, hóa ra là chỉ mấy vị đại gia khác của bốn đại gia tộc.

Nghĩ vậy, Hạ Vãn Chi hơi ngượng ngùng: “Vậy họ đều biết anh định cầu…”

Tạ Kỳ Diên cười, bế bổng cô bằng một tay rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống, hơi thở phập phồng, ánh mắt sáng rõ: “Đúng thế, ai cũng biết anh định cầu hôn.”

Hai chữ “cầu hôn” được anh cố ý nhấn mạnh, nói xong anh lại thở dài một tiếng, ghé sát tai Hạ Vãn Chi, giọng điệu đầy ý cười: “Khương Bách Xuyên gây ra chuyện này cho anh, bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết anh chưa cầu hôn, ngược lại còn được cầu hôn.”

Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chết, nắm lấy áo Tạ Kỳ Diên dúi đầu vào lòng anh: “Tiêu rồi.”

Bây giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết cô không chút e dè, nóng lòng cầu hôn Tạ Kỳ Diên.

Bên kia, Vân Lệ biết bạn trai mình làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, muốn nói lại thôi.

Siêu sale bách hóa
“Anh nói xem người ta sao lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy?”

Khương Bách Xuyên lấy một cành hoa đưa cho Vân Lệ, lòng bàn tay thuận thế bao bọc lấy tay cô, trên mặt không hề có chút hối hận: “Đây chính là ý trời.”

Vân Lệ đánh vào mu bàn tay anh, cầm hoa xoay người: “Có chuyện gì các người nói riêng không được à? Em thấy anh cố tình để lại bình luận đấy.”

Khương Bách Xuyên hơi nhướng mày: “Vẫn là bạn gái anh hiểu anh.”

Vân Lệ hơi sững sờ, cô chỉ nói bừa thôi.

Bước chân dừng lại, cô quay đầu lại: “Ý gì, anh thật sự cố ý? Anh giở trò sau lưng với Tạ Kỳ Diên à?”

Khương Bách Xuyên bị cách dùng từ của cô làm cho tức cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô đến gần.

Khóe miệng Vân Lệ khẽ giật, thầm chửi anh lại giở trò này, nhưng nhìn anh cúi người áp mặt vào, cơ thể lại bất giác ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nghiêng của Khương Bách Xuyên đột nhiên quay lại, nụ hôn không lệch một ly rơi trên môi anh.

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên đắc ý cướp được một nụ hôn, nụ cười tinh quái, lại xen lẫn chút bất đắc dĩ vì lo lắng cho anh em: “Chú Hạ và dì Rose sau này đều định cư ở nước ngoài, đồng ý cho Hạ Vãn Chi ở lại Bắc Thành là một chuyện, để cô ấy gả vào nhà họ Tạ lại là một chuyện khác, dì Rose thì còn dễ nói, nhưng chú Hạ…”

Những chuyện nhà họ Tạ, Hạ Vĩnh Thanh còn rõ hơn cả anh, tuy đồng ý cho Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ở bên nhau, nhưng họ ở bên nhau chưa đầy nửa năm đã bàn chuyện cưới xin, Hạ Vĩnh Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Khương Bách Xuyên khẽ thở dài: “Weibo đã công khai rồi, đa số mọi người cũng biết Mộ Hạ chính là Tạ Kỳ Diên, nếu đã như vậy, những nội dung Weibo này nên phát huy hiệu quả tối đa, để người cần xem xem được.”

Vân Lệ sững sờ: “Ý anh là…”

“Ý anh là, sự chân thành và tấm lòng của Tạ Kỳ Diên, cùng với việc cậu ấy yêu Hạ Vãn Chi đến mức nào, nên để Chú Hạ biết.”

Tạ Kỳ Diên người này rốt cuộc có đáng để ông giao phó con gái không, phải xem ông hiểu Tạ Kỳ Diên đến mức nào.

Mấy bài Weibo không đủ để Hạ Vĩnh Thanh cảm động đến mức lập tức gả con gái, nhưng ít nhất, ông đã trực tiếp cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của một người đàn ông khác dành cho con gái mình.

Khương Bách Xuyên làm vậy cũng coi như giúp Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi một tay.

Hơn nữa anh quả thật quên chuyển tài khoản phụ, đăng bình luận xong nhận ra chưa chuyển tài khoản, vốn dĩ có thể xóa ngay, nhưng nghĩ đến vấn đề này, liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đợi hơn mười phút rồi mới giả vờ xóa bình luận.

Bây giờ như ý nguyện thấy thân phận của Tạ Kỳ Diên bị moi ra, Khương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.

Ít nhất ba ngày sau khi Tạ Kỳ Diên đến Anh thăm hỏi cầu hôn sẽ bớt đi vài rào cản.

Thấy Vân Lệ ngẩn người, Khương Bách Xuyên xoa đầu cô: “Nhìn anh như vậy làm gì?”

Vân Lệ mím môi cười: “Anh cũng tốt bụng ghê.”

“Vậy sao, bà chủ động lòng rồi à?” Khương Bách Xuyên chấm nhẹ vào trán cô.

“Động lòng gì mà động lòng, đồ h.áo sắc nhà anh, đừng có động tay động chân.” Vân Lệ lườm anh nhưng không ngăn cản hành động của anh, mặc cho anh hôn xuống.

Quen nhau bao nhiêu ngày, Khương Bách Xuyên đã hiểu rõ tính cách cứng miệng mềm lòng của Vân Lệ, biết giới hạn và điểm mấu chốt của cô ở đâu, biết cô có thể chịu đựng được bao nhiêu.

Chỉ cần không quá đáng, hôn thế nào cũng được.

Khương Bách Xuyên hạnh phúc ngập tràn, đã bắt đầu tính toán cuối tháng làm sao giải quyết chuyện phức tạp của mẹ vợ tương lai để tết có thể đưa Vân Lệ về nhà ra mắt phụ huynh.

Từ khi Khương Hữu Dung gả đi, anh chính là mục tiêu của cả nhà, trưởng bối dù vui hay không vui, hễ gặp anh là thúc giục vài câu, mắng vài câu, hung hăng chọc vào tim anh vài nhát.

Nghĩ đến năm nay có thể “cá chép hóa rồng”, Khương Bách Xuyên trong lòng vui mừng khôn xiết.

Có vợ thật là tốt, có vợ rồi thì mong về nhà, mong tết đến, mong ánh đèn khắp nơi, đông vui náo nhiệt.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 133


#BằngChứngThép!MộHạ=TạKỳDiên#

#TổngTàiTạThịHóaThânBloggerTìnhYêu#

#NhữngMốiTìnhHàoMônKhiếnNgườiTaNgưỡngMộ#

Cư dân mạng: Vậy xin hỏi, Tiểu Hoàn Tử là ai?

Cư dân mạng không biết, nhưng cư dân mạng có một bàn phím —

1L: Tình yêu hào môn, môn đăng hộ đối, không cần đoán, chắc chắn là tiểu thư nhà nào đó!

2L: Nếu không thì là minh tinh nổi tiếng nào đó, nếu đều không phải, thì cũng nhất định là quốc sắc thiên hương!

3L: Có thể kéo Tạ Kỳ Diên, một bông hoa cao quý như vậy xuống trần gian, không phải tiên nữ thì cũng là thần nữ rồi.

4L: Chưa bàn đến thân phận và nhan sắc của cô ấy, có thể khiến Mộ Hạ thích đến vậy, chắc chắn là một cô gái rất đáng yêu.

5L: Đều đang bàn tán Tiểu Hoàn Tử là ai, Tiểu Hoàn Tử trông như thế nào, chẳng lẽ không ai tò mò Mộ Hạ trông như thế nào sao?



Chủ đề mới đốt lên ngọn đuốc mới, ngọn lửa lan rộng, bất ngờ, không ít cư dân mạng tò mò đã bắt đầu tìm kiếm thông tin trên các bản tin tài chính, phỏng vấn truyền thông.

Đáng tiếc, hăm hở đến rồi lại thất vọng ra về.

Cư dân mạng nhiệt tình xua tay —

[Thôi giải tán đi, vị tổng tài Tạ thị này từ hè năm ngoái về nước tiếp quản Tạ thị đến nay chưa từng lộ mặt trước truyền thông, còn kín tiếng hơn cả con chim hoàng yến được đại gia hào môn nuôi.]

Tìm khắp mạng, không ai tìm được một tấm ảnh nào của Tạ Kỳ Diên.

Chỉ có những hành động kinh người của Tạ Kỳ Diên.

Người ta đều nói Tạ Kỳ Diên tàn nhẫn độc ác, không nể nang tình nghĩa, nhưng một người như vậy trong lòng lại có một người, anh vì người đó mà mở Weibo riêng, công khai ghi lại tình yêu của mình dành cho đối phương, trao hết sự dịu dàng trong lòng cho một người.

Người ta đều nói người giàu biết chơi, nhưng Tạ Kỳ Diên lại chỉ chung tình với một người.

Weibo của Tạ Kỳ Diên, mỗi một chữ, mỗi một dấu câu, mỗi một bức ảnh, đều toát lên tình yêu nồng nhiệt dành cho bạn gái của mình.

Mộ Hạ Hoàn Tử vốn dĩ đã rất nổi tiếng, bây giờ lại dính líu đến Tạ Kỳ Diên, dính líu đến Tạ thị, rồi lại dính líu đến bốn đại gia tộc Bắc Thành.

Lúc đầu là câu chuyện tình yêu của giới hào môn.

Sau đó cư dân mạng làm một bản tổng kết, gọi những người đứng đầu bốn đại gia tộc Bắc Thành đều là những kẻ si tình.

Lần trước khiến cả mạng hóng chuyện tình yêu hào môn nổi tiếng, chính là Lục Bắc Đình nhà họ Lục và diễn viên nổi tiếng hiện nay Nam Tê Nguyệt.

Hóng chuyện thì hóng chuyện, nhưng xu hướng mạng luôn thay đổi nhanh chóng, cuối cùng lại nói đến chuyện bây giờ chỉ còn thiếu người đứng đầu nhà họ Khương chưa có bạn gái.

Shopee tech zone
Có cư dân mạng tinh mắt, phân tích kỹ bình luận của Khương Bách Xuyên, cuối cùng đưa ra kết luận —

[Nếu không có bạn gái, anh ta hỏi Tạ Kỳ Diên xin dây chuyền làm gì?]

Thế là cư dân mạng lại hóng được tin mới.

Tạ Kỳ Diên vạn lần không ngờ, anh – một doanh nhân – một ngày nào đó lại lên trang nhất của bảng xếp hạng giải trí.

Có lẽ để phân tán hỏa lực, hoặc là lòng tự trọng không cho phép người khác nói mình không có bạn gái, Khương Bách Xuyên tối hôm đó dùng tài khoản Weibo chính đã xác thực Vàng của mình đăng một bài viết công khai —

[Khương Bách Xuyên V: Không độc thân, có bạn gái.]

Cư dân mạng la hét một tràng.

Vân Lệ nhìn thấy Weibo lúc đang ở khách sạn Vịnh Tinh Tế, màn đêm bao trùm thành phố lạnh lẽo này, cô khoác chiếc áo khoác Khương Bách Xuyên để lại ở đây, đứng trước cửa sổ kính nhìn xuống thành phố.

Hóa ra con người thật sự có thể vì một người mà yêu một thành phố.

Bắc Thành đối với cô chứa đựng quá nhiều ký ức không tốt, cô từng thử trốn chạy nhưng Vân Mỹ Lan ở đây, cô không trốn thoát được.

Cho đến khi Khương Bách Xuyên xuất hiện.

Có lẽ như anh nói, duyên phận giữa họ sớm đã bắt đầu từ thời niên thiếu, nếu không có chuyện đó, cô sẽ không chuyển trường thời trung học.

Năm đó nếu không chuyển trường, giữa cô và anh có lẽ sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn.

Nhưng không có nếu.

May mắn thay, lần đó ở Nam Thành, số phận đã để họ gặp lại nhau.

Khương Bách Xuyên nói “vừa gặp đã khó quên”, cô cũng vậy thôi.

Yêu cái đẹp là bản tính.

Khương Bách Xuyên đẹp trai như vậy, ai gặp cũng sẽ nhớ mãi dung mạo của anh.

Nhưng so với ngoại hình, điều khiến Vân Lệ ấn tượng sâu sắc nhất là giọng nói của Khương Bách Xuyên.

Cô chưa từng nói với ai, cô thích giọng nói của anh.

Như cơn gió đầu hè, còn vương vấn hương vị của mùa xuân, mang theo sự trong trẻo của mùa hạ.

Ban đầu chỉ là ngưỡng mộ.

Cho đến khi anh nhiều lần bày tỏ tình cảm, cho đến khi cô phát hiện anh thật lòng, cho đến khi anh luôn xuất hiện bên cạnh cô, cho đến khi tim cô loạn nhịp.

Điện thoại trên ghế sofa sáng lên rồi tắt, cuộc gọi vang rồi ngắt, Vân Lệ quay đầu lại, lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt, như thể vừa xác định điều gì đó, cũng như vừa hạ quyết tâm, cô bước đến nhận cuộc gọi đã gọi đi gọi lại rất nhiều lần ấy.

“Mẹ, con yêu anh ấy.”

Bên kia lại rơi vào im lặng.

Vân Lệ lặp lại: “Con chỉ yêu anh ấy.”

Vân Mỹ Lan dường như không còn bùng nổ cảm xúc như trước, nhưng cũng phải một lúc sau mới lên tiếng: “Về rồi nói.”

“Về làm gì, về rồi lại như hồi nhỏ nghi ngờ con yêu sớm với bạn học nam, nhốt con trong phòng à?” Giọng Vân Lệ rất nhạt, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, “Mẹ, hoặc là không gả, hoặc là, con chỉ gả cho một mình anh ấy.”

Trước khi yêu Khương Bách Xuyên cô không có ham m/uốn kết hôn.

Vân Mỹ Lan bảo cô gả, cô liền gả, dù sao cũng chỉ là sống chung cho qua ngày, yêu hay không không quan trọng.

Nhưng bây giờ cô chắc chắn mình có ham m/uốn đối với Khương Bách Xuyên.

Muốn ở bên anh, muốn yêu anh, muốn cùng anh xây dựng một gia đình.



Hai ngày nay, bảng xếp hạng giải trí bị Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên chiếm trọn, người trong giới lần lượt chúc mừng, nhất là những nhà họ Khúc và họ Lục thường xuyên qua lại, mọi người đều lớn tuổi hơn anh, nhất trí theo ông cụ Khương lo lắng, ai gặp Khương Bách Xuyên cũng hỏi khi nào đưa người về nhà.

Áp lực dồn hết lên Khương Bách Xuyên.

Ngược lại Tạ Kỳ Diên, sáng sớm đã lên máy bay đi Anh.

Hai ngày nay không ít truyền thông muốn phỏng vấn Tạ Kỳ Diên, ngưỡng cửa tòa nhà Tạ thị sắp bị đạp đổ. Trước đây cũng không ít nhưng gần đây đặc biệt nhiều.

Chuyện từ chối phỏng vấn thường do Hoắc Dương quản lý, nhưng gần đây quản không xuể, dù có từ chối vẫn không ít phóng viên truyền thông cố gắng bám theo để xin cơ hội phỏng vấn.

“Tạ tổng tăng bao nhiêu người theo dõi rồi?” Dư Phi hỏi.

“Gần năm triệu.” Giọng Hoắc Dương hơi lạnh.

Hai ngày rưỡi, từ hai nghìn người theo dõi ban đầu lên đến năm triệu hiện tại, hơn nữa còn đang không ngừng tăng.

Còn việc sẽ tăng đến bao nhiêu…vẫn chưa thể nói chắc.

Sau khi thân phận Mộ Hạ bị lộ, không ít người trong giới hào môn muốn nịnh bợ Tạ Kỳ Diên đều bấm theo dõi.

Tạ Kỳ Diên là tổng giám đốc Tạ thị, là người mới nổi trong ngành, là nhà tư bản, cộng thêm gần đây công ty giải trí Duyệt Hạ niêm yết, Tạ thị bắt đầu tiến vào ngành giải trí điện ảnh, không ít nhân vật lớn nhỏ trong làng giải trí cũng bấm theo dõi.

Ngay cả mấy vị nhà họ Khúc, Lục và Khương cũng bấm theo dõi, tự xưng là fan hâm mộ của Mộ Hạ.

Cư dân mạng ăn dưa không ngớt, đua nhau theo.

Như vậy, số người theo dõi vượt mười triệu chỉ là chuyện sớm muộn.

Dư Phi ôm tay cảm thán: “Nếu những cư dân mạng này biết Tạ tổng nhà chúng ta trông như thế nào, chắc bàn phím cũng đánh ra tia lửa, liều mạng hét lên bảo Tạ tổng ra mắt tại chỗ.”

Hoắc Dương không nói gì, tỏ vẻ đồng tình.

Nhưng điều khiến Hoắc Dương quan tâm hơn là chuyến đi này của Tạ Kỳ Diên.

Lần này Tạ tổng của họ đi Anh không mang theo họ, chắc là chuyện riêng quan trọng hơn chuyện công.

Là một thư ký, trực giác mách bảo anh ta, Tạ Kỳ Diên về nước sẽ không về tay không.

“Trợ lý Dư.” Hoắc Dương gọi anh ta một tiếng, khẽ nói, “Chuẩn bị tinh thần nhận tiền thưởng đi.”

Dư Phi: “???”

Có chuyện tốt như vậy sao?
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 134


Ở Anh tuyết rơi trắng xóa, Tạ Kỳ Diên sau khi xử lý xong công việc ngày hôm sau liền đến thăm hỏi bố mẹ vợ tương lai.

Bên ngoài trang viên của gia tộc Baker, trên người Tạ Kỳ Diên phủ đầy tuyết, bàn tay phải đỏ ửng vì lạnh đang cầm điện thoại áp vào tai, chăm chú lắng nghe lời dặn dò từ đầu dây bên kia.

“Cháu biết rồi.” Tạ Kỳ Diên ghi nhớ trong lòng.

Bên kia trầm mặc một lúc, giọng cũng trầm xuống: “Già rồi, không đi máy bay nổi nữa, nếu không thì ông đã…”

“Không sao.” Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả, trong lòng dường như đã buông bỏ được điều gì đó, anh đáp lại người trong điện thoại, “Tấm lòng của ông nội, bố mẹ vợ sẽ hiểu.”

Ông cụ Tạ bên đó im lặng một lúc lâu, cho đến khi Tạ Kỳ Diên chủ động cúp máy.

Khuôn mặt già nua của ông cụ nở một nụ cười kinh ngạc, giơ bàn tay hơi run rẩy lau đi vết ướt ở khóe mắt.

Bao lâu nay, đây là lần duy nhất hai ông cháu nói chuyện điện thoại quá mười phút.

Trong trang viên, bà Rose liên tục nhìn ra ngoài, vì biết trước con rể tương lai sẽ đến nên cả nhà hôm nay đều ở nhà tiếp đãi.

Chalide và Kiều Thù đeo kính lão, cùng nhau dùng một chiếc máy tính bảng, tựa vào nhau say sưa lướt Weibo của Tạ Kỳ Diên.

Cả hai đều là người lãng mạn, vừa xem vừa mỉm cười, thỉnh thoảng lại khẽ trêu chọc, có thể thấy hai ông bà rất hài lòng với người cháu rể này.

Chỉ có Hạ Vĩnh Thanh một mình nghiêm mặt, ra vẻ bố vợ ngồi thẳng tắp một bên.

“Anh đừng có tỏ ra khổ sở như vậy, con rể mà anh còn không ưa thì anh còn muốn ưa ai nữa?” Bà Rose chịu không nổi, ghé sát vào thêm hai gói đường vào ly cà phê của ông rồi đưa tận tay bắt ông uống.

Hạ Vĩnh Thanh lạnh lùng “hừ” một tiếng, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghĩ đến con gái cưng của mình không hề báo cho người nhà một tiếng đã tự ý cầu hôn người ta là ông đã thấy khó chịu trong lòng.

Quan trọng là chuyện cầu hôn này Hạ Vãn Chi nói với Rose mà không nói với ông, ông lại càng không thoải mái.

Trước khi Tạ Kỳ Diên xuất hiện, người đàn ông mà con gái nhà mình ngưỡng mộ nhất, yêu thích nhất chính là ông, người bố già này.

Nhưng bây giờ, người bố già này sớm đã bị Tạ Kỳ Diên đẩy xuống rồi.

“Mấy bài Weibo thôi mà làm mọi người mê mẩn đảo điên.” Hạ Vĩnh Thanh tức không chịu nổi.

Chalide vẫn còn đang thưởng thức nội dung Weibo của Tạ Kỳ Diên, nghe thấy lời Hạ Vĩnh Thanh nói, hừ hừ một tiếng: “Cháu rể này của bố còn tốt hơn cả con năm xưa.”

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Bà Rose nín cười, bổ sung: “Xem kìa, Tiểu Tạ chỉ dùng chưa đầy nửa năm đã chinh phục được bố, còn anh năm đó phải mất ba năm.”

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Uống một ngụm cà phê, ngọt đến ngấy, Hạ Vĩnh Thanh trong lòng không thoải mái, đặt ly cà phê xuống đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí lạnh, tiện thể xem con heo đã ủi mất cây cải trắng nhà mình đến chưa.

Người vừa đứng dậy liền thấy người giúp việc dẫn người vào cửa.

Bước chân Hạ Vĩnh Thanh khựng lại, nới lỏng cà vạt rồi lại ngồi xuống.

Shopee tech zone
Rose và Kiều Thù vui mừng, trực tiếp đứng dậy chào đón.

Chalide thì khẽ tháo kính ra, mỉm cười nhìn, chờ Tạ Kỳ Diên gọi mình một tiếng ông ngoại.

“Lạnh rồi phải không? Tay đỏ hết cả rồi.” Rose nhận lấy quà anh mang đến đưa cho người giúp việc mang sang một bên rồi lại dặn người giúp việc lấy một chiếc khăn sạch, hiền từ nhìn Tạ Kỳ Diên, “Lau tuyết trên đầu đi, ngồi xuống uống tách trà cho ấm người.”

Rose cao một mét bảy, lại mang giày cao gót, lúc nhận khăn từ người giúp việc liền trực tiếp quấn lên đầu Tạ Kỳ Diên.

Tay chân bà dài nên vừa khéo đủ tầm với tới.

Trong lòng Tạ Kỳ Diên chấn động, vốn định tự mình cầm khăn lau, nhưng lúc này lại đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Rose.

Cảm giác được trưởng bối quan tâm là gì, anh đã quên rồi.

Hạ Vĩnh Thanh ngồi ở hướng đối diện anh, hít một hơi thật sâu, thu lại ánh mắt, loay hoay với bộ ấm trà trên bàn, rót một tách trà nóng, thấy Rose lau xong tuyết trên người anh mới chậm rãi lên tiếng: “Qua đây uống trà với tôi.”

Tạ Kỳ Diên lần lượt chào hỏi từng người, chào Chalide và Kiều Thù dùng kính ngữ, gọi là “ông” và “bà”, gọi Hạ Vĩnh Thanh và Rose thì gọi là “chú” và “dì”.

Chalide – người đang chờ được nghe gọi “ông ngoại” – sững người, nhìn người thanh niên lễ phép trước mặt mà đầy nghi hoặc.

Lần trước gặp, cậu ta còn là người biết chớp lấy thời cơ cơ mà.

Hạ Vĩnh Thanh cũng có cùng thắc mắc với bố vợ mình, tuy bề ngoài tỏ ra không ưa Tạ Kỳ Diên nhưng khi nghe thấy tiếng “chú” lạnh lùng đó trong lòng lại dâng lên một chút không vui.

Chỉ có Rose và Kiều Thù liếc nhìn nhau, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm.

Sự xa lạ lúc này, thể hiện sự tôn kính và lịch sự của anh.

Anh càng nghiêm túc, càng chứng tỏ chuyện anh đến thăm hôm nay là một chuyện rất quan trọng.

“Ngồi trước đi, ăn sáng chưa?” Phu nhân Kiều Thù dịu dàng cười, nhìn Tạ Kỳ Diên hỏi.

Tạ Kỳ Diên ngồi xuống, chú ý thấy tách trà mà bố vợ tương lai đẩy qua cho mình, cười cầm lên uống vài ngụm, làm ẩm cổ họng, vẫn giữ vẻ mặt lịch sự, dịu dàng nói: “Cháu ăn rồi ạ.”

Ánh mắt bốn người đều đổ dồn vào anh, lần này vốn dĩ Tạ Kỳ Diên mang theo mục đích đến cho nên cũng không vòng vo, đứng dậy cầm lấy chiếc túi quà màu đỏ lớn đặt bên cạnh, bên trong đựng sính lễ do chính tay ông cụ Tạ viết.

Sính lễ được viết trên giấy gấp, liệt kê danh sách sính lễ, kéo dài ra cũng gần một mét.

Rose mở sính lễ ra, nhận ra đây là chữ viết của ông cụ Tạ, hỏi Tạ Kỳ Diên: “Đây là?”

“Là thành ý muốn cưới Hoàn Tử của cháu.” Đầu ngón tay Tạ Kỳ Diên khẽ co lại, khoảnh khắc này không còn vẻ cao ngạo, không còn sự bình tĩnh và lạnh lùng thường ngày, anh ngồi thẳng, đầu ngón tay đặt trên hai đầu gối khẽ run.

Lúc này anh chỉ là một người bình thường đang cố gắng để cầu hôn người mình yêu.

Đối mặt với trưởng bối, bố mẹ của người mình yêu, anh sẽ căng thẳng, sẽ bối rối.

Anh nói thẳng, Rose nghe xong nhìn sang Kiều Thù, hai mẹ con nhìn nhau cười.

Chalide giơ tay ra hiệu cho Rose đưa sính lễ cho ông, nheo mắt nhìn một lúc lâu, càng xem về sau, ý cười trong mắt càng không giấu được.

“Đây là thành ý của cháu?” Chalide hỏi.

“Sính lễ do ông nội trong nhà viết, là thành ý của cháu, cũng là thành ý của nhà họ Tạ.” Tạ Kỳ Diên bày tỏ rõ ràng, chuyện cưới Hạ Vãn Chi, không phải mình anh đơn độc chiến đấu.

Hai nhà có ý, mới là mối duyên tốt đẹp.

Ông cụ tự tay viết sính lễ chính là công nhận người cháu dâu tương lai này, có ý muốn kết thân với nhà họ Hạ, mà sính lễ đầy thành ý này lại thể hiện sự coi trọng của nhà họ Tạ đối với Hạ Vãn Chi. Đối với hôn sự này, thể hiện rằng sau này Hạ Vãn Chi gả vào nhà họ Tạ, nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không để cô chịu một chút uất ức nào.

Chalide cầm sính lễ không buông, Hạ Vĩnh Thanh không dám đưa tay ra xin, đành phải tự mình đứng dậy ghé sát vào xem.

Nội dung sính lễ có hai nét chữ khác nhau, nửa đầu là thành ý của nhà họ Tạ, còn nửa sau…

Liệt kê toàn bộ tài sản của Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vĩnh Thanh nhìn thấy sững sờ, bất giác liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.

Đây đâu chỉ là thành ý tràn đầy, đây là muốn cả tiền cả mạng đều cho nhà họ.

Hạ Vĩnh Thanh vẻ mặt phức tạp, ngồi lại vị trí của mình cầm tách trà định uống.

Tách trà rỗng, ông lại đặt xuống, liền thấy Tạ Kỳ Diên rất biết ý nhắc ấm trà lên rót trà.

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Làm đến mức này, Hạ Vĩnh Thanh không biết nói gì.

Ông không còn lời nào để nói.

Trước đó, ông trách con gái mình không đủ e dè, chuyện cưới xin là chuyện lớn, ông trách cô không bàn bạc với gia đình mà tự ý định chuyện chung thân.

Nhưng lúc này, thấy con gái mình không hề bị phụ lòng, thấy có người vì cưới con gái mình mà tốn bao công sức, cảm nhận được thành ý tràn đầy của người con rể tương lai này, những bất mãn và sự cố chấp của ông lập tức tan biến.

Có thể làm được đến mức này, trên đời không có mấy người.

Có thể khiến Hạ Vãn Chi buông bỏ sự e dè và kín đáo, cầm nhẫn cầu hôn một cách nồng nhiệt, đời này, có lẽ cũng chỉ có một mình Tạ Kỳ Diên.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 135


“Còn hơn một tuần nữa là đến đêm tiểu niên, ta với bà ngoại con bàn bạc xong rồi, ông nội con nếu không đến được, vậy thì lúc đó chúng ta sẽ bay một chuyến đến Bắc Thành, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đón tiểu niên, tiện thể chốt luôn hôn sự của hai đứa.”

(“Đêm Tiểu Niên” là một khái niệm trong văn hóa Trung Quốc, dùng để chỉ đêm trước đêm giao thừa)

Chuyện Hạ Vãn Chi cầu hôn anh, cả nhà đều biết, Rose còn là người giúp đặt làm nhẫn, bà hiểu sự vội vàng của con gái mình, cũng ủng hộ quyết định của con gái.

Sáng nay cả nhà nói chuyện vui vẻ với Tạ Kỳ Diên, Kiều Thù và Chalide lúc xem Weibo trong lòng đã công nhận anh là cháu rể rồi.

Hạ Vĩnh Thanh tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cuối cùng người thật sự đồng ý hôn sự lại là Hạ Vĩnh Thanh.

Tạ Kỳ Diên mang sính lễ đến không phải là để dạm ngõ mà là muốn nhận được sự chấp thuận và đồng ý của bốn vị trưởng bối. Chỉ khi có được sự đồng ý anh mới có thể làm những việc mình muốn làm.

Chuyện cần làm hôm nay đã được định sẵn từ lâu, còn sớm hơn cả lúc Hạ Vãn Chi cầu hôn anh.

Báo cáo xong, nhận được sự chấp thuận, anh có thể cầu hôn Hạ Vãn Chi.

Nhưng Hạ Vãn Chi đã nhanh hơn anh một bước.

Nhưng cũng chính vì vậy, hôm nay anh mới thuận lợi.

Trên con đường dẫn đến tương lai này, không chỉ một mình anh cố gắng, Hạ Vãn Chi cũng đang cố gắng.

Hốc mắt Tạ Kỳ Diên hơi ửng hồng, gật đầu cảm ơn Rose.

Rose bật cười: “Cảm ơn mẹ làm gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn chính con và Tiểu Hoàn Tử, cảm ơn con yêu nó, cũng cảm ơn nó yêu con.”

Muốn cảm ơn thì cảm ơn họ đã đồng lòng, cảm ơn họ yêu nhau, cảm ơn sự hy sinh của họ dành cho nhau.

Họ mới ở bên nhau chưa đầy nửa năm, hôn sự này, nếu thiếu đi sự cố gắng của một trong hai người thì không thể nào thành công trong ngày hôm nay.

“Chuyện xong rồi thì ngày mai mau về đi, con bé đó nhắn tin cho mẹ bảo mau trả con về, thời tiết lạnh, con vào nhà sớm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Rose vỗ vai anh, đưa nước nóng vào tay anh rồi rời đi.

Tạ Kỳ Diên chỉ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt cười, cười một hồi, hốc mắt dần ươn ướt.

Anh không chỉ có Hạ Vãn Chi.

Anh còn có gia đình, có một mái nhà.



Ngày Tạ Kỳ Diên về nước, Hạ Vãn Chi đích thân ra sân bay đón, người lái xe là Dư Phi, vẻ mặt hai người đều lộ rõ sự mong đợi và phấn khích.

Hạ Vãn Chi vui vì sắp được gặp bạn trai.

Dư Phi thì vui vì mong đợi tiền thưởng, tuy không biết tại sao Hoắc Dương lại dự đoán sẽ có tiền thưởng, nhưng anh ta tin vào câu “tin thì có, không tin thì không”.

Trong sân bay người đông như kiến, Hạ Vãn Chi xuống xe đi thẳng đến cửa đón, nhìn ngang nhìn dọc tìm bóng dáng Tạ Kỳ Diên.

Hơi thở cô lên xuống, tim đập hơi nhanh.

Shopee tech zone
Từ khi biết anh mang sính lễ đến cầu hôn, từ khi biết người nhà đều đồng ý ủng hộ hôn sự của cô và Tạ Kỳ Diên, từ khi biết đêm tiểu niên bà Rose và mọi người sẽ về nước cùng ông nội Tạ bàn bạc hôn sự, tâm trạng cô cứ bay bổng trên mây.

Sắp cất cánh, sắp bay luôn rồi.

Nhưng so với những điều này, cô càng nhớ Tạ Kỳ Diên, muốn mau chóng gặp bạn trai của mình.

Bạn trai của cô – vị hôn phu của cô.

Rõ ràng mới xa nhau ba ngày vậy mà cô lại cảm thấy như đã xa nhau rất lâu.

Xung quanh người qua lại tấp nập, Hạ Vãn Chi không giỏi định hướng, radar cũng không tốt, cầm điện thoại lên xem giờ, xác nhận Tạ Kỳ Diên giờ này đã xuống máy bay, cô sợ Tạ Kỳ Diên cũng không tìm được mình liền từ bỏ việc tìm kiếm, tìm một chỗ dễ thấy chụp ảnh gửi cho Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi: [Tạ tổng, bạn gái anh ở đây.]

Tin nhắn gửi đi, Hạ Vãn Chi cất điện thoại vào túi nhìn quanh, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, chỉ là không chú ý phía sau.

“Bạn gái, quay lại —”

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau, Hạ Vãn Chi nghe thấy vội vàng quay người lại.

Rõ ràng là nên vui, nhưng vừa thấy Tạ Kỳ Diên cô lại sững người, nụ cười còn chưa kịp hiện ra thì khóe môi đã bặm lại, nước mắt đại diện cho nỗi nhớ không biết từ đâu mà rơi xuống tí tách.

Sự ồn ào xung quanh dường như dừng lại vào khoảnh khắc này, Hạ Vãn Chi không nhìn thấy ai, không nghe thấy tiếng động nào.

Trong lòng cô, trong mắt cô, chỉ có Tạ Kỳ Diên trước mắt.

Tạ Kỳ Diên này đã chiến thắng trở về chuẩn bị cưới cô.

Tạ Kỳ Diên buông tay cầm vali, cười dang rộng vòng tay về phía cô, khẽ gật đầu: “Lại đây ôm nào.”

Tiếng cuối vừa dứt, Hạ Vãn Chi bước nhanh về phía anh.

Nơi cô đi qua, gió thổi tung mái tóc.

Khi Hạ Vãn Chi chạy về phía anh, Tạ Kỳ Diên cũng chạy về phía Hạ Vãn Chi, chỉ mất bảy bước, vòng tay dang rộng của anh ôm chặt lấy Hạ Vãn Chi đang lao vào lòng mình.

Hạ Vãn Chi chôn sâu vào lòng anh.

“Tạ Kỳ Diên…” Giọng Hạ Vãn Chi nghẹn ngào.

Tạ Kỳ Diên thì cười xoa đầu cô, xoa lưng cô: “Nhớ anh đến vậy sao, cú va này làm anh lùi lại hẳn ba bước đấy.”

Tạ Kỳ Diên khen cô.

Hạ Vãn Chi nắm chặt tay đấm vào lưng anh hai cái, ôm đủ rồi mới hừ hừ lẩm bẩm: “Anh lừa em nói đi công tác ba ngày, kết quả thì sao, một mình ra tiền tuyến, rất nguy hiểm anh biết không? Lỡ ông Hạ trút giận lên người anh thì sao? Lỡ họ không đồng ý thì sao? Lúc đó anh khóc cũng không có ai ôm!”

Chuyện Mộ Hạ Hoàn Tử nổi tiếng khắp nơi, Hạ Vãn Chi không cần đoán cũng biết bà Rose và mọi người đã biết.

Đây là chuyện tốt, có thể tăng thêm ấn tượng tốt của họ đối với Tạ Kỳ Diên.

Nhưng cô cũng bất an, sợ Hạ Vĩnh Thanh vì cô tự ý cầu hôn mà tức giận.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Tạ Kỳ Diên một mình đối mặt với gia đình mình, nhưng Tạ Kỳ Diên lại chọn cách đơn độc chiến đấu.

Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên ôm lấy mặt cô, cười tinh nghịch: “Không phải một mình, anh có mẹ vợ làm hậu thuẫn.”

Có những chuyện cần anh tự mình làm.

Hạ Vãn Chi bảo vệ anh, anh rất vui.

Nhưng Hạ Vĩnh Thanh nhìn con gái cưng của mình thiên vị anh, Hạ Vĩnh Thanh sẽ không vui.

Đó là con gái cưng họ nuôi lớn lại bị anh chiếm mất, Hạ Vĩnh Thanh không vui là đúng.

Tạ Kỳ Diên nghĩ, nếu sau này mình có con gái, có lẽ thái độ của anh cũng sẽ giống hệt Hạ Vĩnh Thanh, thậm chí còn không nể nang tình nghĩa hơn cả Hạ Vĩnh Thanh.

Cho nên trong chuyện này anh cần phải có trách nhiệm, có thành ý, chứ không phải dựa vào sự bảo vệ của Hạ Vãn Chi để nhận được sự chấp thuận của bố vợ tương lai.

Anh cần tự mình chứng minh rằng anh là người đáng để giao phó.

Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì anh cũng không xứng làm chồng của Hạ Vãn Chi.

Xung quanh người qua lại tấp nập, họ đứng cùng nhau vô cùng thu hút ánh nhìn, Tạ Kỳ Diên nắm tay cô đan vào nhau, tay kia kéo chiếc vali suýt bị bỏ quên.

Lên xe, ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt qua Dư Phi đang ngồi ở ghế lái.

Dư Phi rút kinh nghiệm, vì tiền thưởng có thể nhận được mà quyết không hé răng nửa lời.

Giây sau, tấm chắn trong xe nâng lên.

Hạ Vãn Chi trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Kỳ Diên véo eo nhấc lên đặt ngồi trên người anh.

Xe lăn bánh.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 136


Thứ hai – ngày làm việc đầu tuần, Dư Phi vui vẻ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, chưa đi được mấy bước đã không nhịn nổi nụ cười nơi khóe miệng, lao vèo về chỗ ngồi, túm lấy Hách Dương đang gõ máy tính, biểu cảm như thể “Con trai ngoan của bố đây rồi”.

Hoắc Dương dùng hai ngón tay gạt tay anh ta ra: “Đừng để tôi đưa cậu đến bệnh viện tâm thần.”

Dư Phi cười đến mắt sáng rực: “Thư ký Hoắc! Hoắc phi! Cậu giỏi thật! Đúng là bị cậu đoán trúng rồi, Tạ tổng phát tiền thưởng cho cả công ty!”

“Tôi, nhờ có công nghênh giá hôm qua, được thưởng cao nhất công ty luôn đó!” Dư Phi vênh váo đến mức búng tay xoay vòng giữa phòng.

Hoắc Dương vuốt phẳng nếp nhăn trên áo vest, mặt không cảm xúc: “Ồ, đoán trúng rồi.”

“Đồ giả tạo.” Dư Phi vui đến bay lên, lười để ý đến bộ dạng dửng dưng này của anh ta.

Dư Phi vui xong bắt đầu suy nghĩ lại, chuyện có thể khiến toàn bộ nhân viên công ty đều có tiền thưởng chắc chắn là chuyện cực kỳ cực kỳ vui, nhưng tổng tài nhà mình được cầu hôn cũng không vui đến mức phát tiền thưởng, vậy thì còn chuyện gì có thể vui hơn thế nữa?

Ngoài việc đăng ký kết hôn, Dư Phi không nghĩ ra được gì khác.

Để xác minh, Dư Phi lướt danh bạ, tìm ra cô trợ lý nhỏ của phòng làm việc Hạ Vãn Chi vừa mới thêm vào, bắt đầu dò la tình hình.

Hai người cùng tần số, đều là những người thích hóng chuyện, Dư Phi dùng chuyện Tạ Kỳ Diên phát tiền thưởng cho cả công ty để trao đổi với Trúc Tử, cuối cùng nhận được tin chính xác.

“Mẹ kiếp ——” Dư Phi buột miệng chửi thề.

Hoắc Dương hít một hơi thật sâu, trong bảng đánh giá nhân viên hàng tháng của Dư Phi, ở mục phẩm chất cá nhân, phần đạo đức cá nhân, trừ thẳng của anh ta năm điểm.

Bảng đánh giá chia làm tự đánh giá và cấp trên đánh giá, cấp trên trực tiếp của hai người là Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên lười đánh giá, liền để Hoắc Dương và Dư Phi tự đánh giá lẫn nhau.

Một thư ký, một trợ lý đặc biệt, gần như tháng nào cũng ghi vào bảng đánh giá của đối phương một bút.

Dư Phi liếc thấy hành động của anh ta, lườm một cái: “Có “dưa” không ăn?”

Hoắc Dương đóng nắp bút lại: “Không ăn.”

“Tin tức độc quyền, tuần sau trưởng bối nhà họ Hạ về nước…”

Hoắc Dương dừng lại, xé tờ giấy đánh giá đó ném vào thùng rác, thản nhiên xoay ghế lại: “Cậu nói đi.”

Dư Phi mặt mày hớn hở: “Hai nhà gặp mặt, chuẩn bị cùng nhau đón tiểu niên, theo tin tức đáng tin cậy là đến để bàn chuyện cưới xin.”

Nói cách khác, qua tết, họ thật sự sẽ có phu nhân tổng giám đốc rồi.

Thật đáng mừng, mọi người cùng vui.

Dư Phi đã bắt đầu nghĩ đến khoản tiền thưởng tiếp theo rồi.

Tạ Diêm Vương vui vẻ thì sẽ thưởng, thưởng lớn!

Mấy ngày tiếp theo Bắc Thành đều mưa, càng gần cuối năm trời càng lạnh, không khí tết cũng dần rõ ràng hơn.

Kiếm tiền ngay
Mấy ngày nay không ít phóng viên rình rập dưới lầu Tạ thị để chặn Tạ Kỳ Diên, đưa danh thiếp không được, hẹn phỏng vấn cũng không được.

Thế là chỉ có thể liều mình trốn trong góc vác máy quay phim chụp lén.

Cả mạng đều muốn biết Tạ Kỳ Diên trông như thế nào, hễ phóng viên nhà nào chụp được đăng lên đều sẽ trở thành tin tức gây bão, thành tích cuối năm đảm bảo ổn định.

Nhưng những chuyện Tạ Kỳ Diên không muốn, không ai có cơ hội làm được.

Dù có người chụp ảnh thì cũng không có khả năng đăng tải.

Trước mặt tư bản không có hãng truyền thông nào dám làm càn. Lâu dần, người chụp lén cũng giảm bớt, chỉ có thể không cam lòng tiếp tục đưa danh thiếp mời phỏng vấn.

Toàn bộ truyền thông Bắc Thành đều đang chờ đợi vận may chó ngáp phải ruồi này.

Vì đêm tiểu niên, bốn người nhà Rose đến Bắc Thành, Hạ Vãn Chi muốn mua lại căn nhà ở khu biệt thự Thanh Thành.

Nhưng khi liên hệ với người mua lại phát hiện người mua biệt thự Thanh Thành lại là Tạ Kỳ Diên.

Biết là Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi vừa tức vừa cười, tức vì anh giấu mình, cười vì anh luôn có thể bất ngờ khiến cô vui.

Ngày xưa bà Rose giao quyền quyết định bán hay không bán căn nhà này cho Hạ Vãn Chi. Cô nghĩ mình không ở, bố mẹ lại ở nước ngoài không về, mà cô thì đã mua căn hộ Lan Đình Biệt Viện của Tạ Kỳ Diên nên nếu bố mẹ có về thì có thể ở đó luôn, vì vậy quyết định bán căn biệt thự kia.

Cô không có gì lưu luyến với ngôi nhà.

Nhưng Tạ Kỳ Diên lại vì đó là nơi Hạ Vãn Chi sống từ nhỏ đến lớn mà mua lại.

Chỉ vì đó từng là nhà của Hạ Vãn Chi, có dấu vết cuộc sống của Hạ Vãn Chi.

“Em muốn mua lại căn biệt thự ở Thanh Thành.” Hạ Vãn Chi bàn bạc với Tạ Kỳ Diên, “Trước đây không nghĩ sẽ ở bên anh, cũng không nghĩ ông bà ngoại em cũng đến…”

Thật ra để họ trực tiếp ở Lan Đình Biệt Viện cũng được, nhưng ông Chalide là người thế nào Hạ Vãn Chi rõ nhất.

Ông thấy cô ở căn hộ chắc sẽ nghĩ cô chịu thiệt, nhất định sẽ bỏ tiền ra mua cho cô một căn biệt thự để cô ở.

Nồi lê chưng đường phèn đang bốc hơi thơm phức, Hạ Vãn Chi kéo tay áo Tạ Kỳ Diên đợi anh trả lời.

Tạ Kỳ Diên tắt bếp, quay người lại dựa vào bếp, một tay nhét vào túi, một tay chống lên bếp.

Tư thế này vừa hay ngang tầm mắt với Hạ Vãn Chi.

“Được không? Anh nói gì đi chứ.” Hạ Vãn Chi ho khan vài tiếng, chớp chớp mắt làm nũng với anh.

Mấy ngày nay mưa chuyển lạnh, nhiệt độ đều dưới không độ C, Hạ Vãn Chi đi làm về đều có Tạ Kỳ Diên đưa đón, trong xe trong nhà đều có máy sưởi nhưng Tạ Kỳ Diên không hiểu sao cô lại bị cảm.

Hạ Vãn Chi hễ bị cảm là ít nhất một tuần mới khỏi, nhưng lần này cảm kèm theo ho, cả người ủ rũ, không biết khi nào mới khá hơn.

Tạ Kỳ Diên nghĩ mọi cách trị ho cho cô, chỉ còn thiếu nước dẫn cô đi viện truyền dịch.

Nhưng Hạ Vãn Chi không muốn.

Sợ tiêm.

Thấy anh im lặng, mặt mày cau có, Hạ Vãn Chi định mở miệng thì lại ho tiếp mấy tiếng.

Thấy vậy Tạ Kỳ Diên đành lấy tay bịt miệng cô, thở dài bất lực: “Căn hộ đối diện em muốn mua thì tùy em, nhưng căn biệt thự ở Thanh Thành thì không được.”

Anh không muốn thấy Hạ Vãn Chi xa lạ với mình.

Tất cả của anh, bao gồm cả con người anh, đều là của cô.

“Em…” Hạ Vãn Chi còn định lên tiếng.

Tạ Kỳ Diên ngắt lời: “Nhà đã thêm tên em rồi, không cần mua.”

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, ngơ ngác.

“Từ bây giờ cấm nói, có gì muốn nói thì viết ra.” Tạ Kỳ Diên ra lệnh, đầu ngón tay chấm nhẹ lên môi cô, giọng điệu chân thành, “Bảo vệ cổ họng.”

Hạ Vãn Chi mím môi gật đầu lia lịa, nắm tay anh viết chữ “nhà” vào lòng bàn tay anh, rồi nghiêng đầu đợi câu trả lời.

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lóe lên ý cười, trả lời: “Nhà tân hôn.”

Căn nhà đó được niêm yết với giá tám mươi triệu, lúc Tạ Kỳ Diên định mua thì vừa hay chưa có ai mua.

Mà thời điểm mua căn nhà này là ngày thứ hai sau khi anh và Hạ Vãn Chi ở bên nhau.

Cho nên căn nhà này đã ghi tên anh và Hạ Vãn Chi.

Lúc đó không nghĩ sẽ làm nhà tân hôn, chỉ muốn ràng buộc với Hạ Vãn Chi.

Tên hai người xuất hiện trên sổ đỏ, chẳng phải là một loại giấy đăng ký kết hôn khác sao.

Hạ Vãn Chi muốn lên tiếng nói chuyện, bị Tạ Kỳ Diên cúi người dùng môi chặn lại.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng tim cô đã lỡ mất một nhịp.

Sau khi biết đó là “nhà tân hôn”, trong khoảnh khắc nụ hôn dịu dàng ấy đặt xuống, cả người cô tê dại như có dòng điện chạy qua.

Cô bệnh, tâm trạng Tạ Kỳ Diên cũng không tốt, hơi thở nặng nề, anh dụi nhẹ trán mình vào trán cô, thở dài: “Bảo bối, mau khỏe lại đi.”

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ rung, vòng tay ôm chặt eo anh.

Một lúc lâu sau, cô “ừm ừm” hai tiếng, viết chữ “bệnh viện” vào lòng bàn tay anh.

Không muốn tiêm thuốc là thật, nhưng tiêm là cách nhanh nhất để khỏi bệnh.

Thế là ngày hôm sau hai người xuất hiện ở bệnh viện, Hạ Vãn Chi tiêm ba mũi, miệng đắng ngắt, chán nản chờ đợi truyền xong ba chai thuốc.

Tạ Kỳ Diên canh chừng cô, sắc mặt rất kém.

Hạ Vãn Chi tiêm ba mũi.

Hai mũi đầu là lấy máu, mũi cuối cùng mới là truyền nước.

Anh biết sức khỏe Hạ Vãn Chi không tốt nhưng nhìn y tá lấy máu cho cô đến giữa chừng không lấy được máu phải đổi tay lấy lại, cả trái tim anh đều thắt lại.

Toàn thân căng cứng, anh thậm chí không có can đảm nhìn, đến bây giờ nhớ lại khoảnh khắc đó hơi thở vẫn còn run rẩy.

Gần đây cúm đang hoành hành, Hạ Vãn Chi đoán có lẽ là nhiễm virus phải lấy máu nên mới không muốn đến bệnh viện.

Đây không phải lần đầu tiên không lấy được máu.

Đầu ngón tay đưa ra chạm vào lòng bàn tay hơi lạnh của Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi mím môi khẽ cười, làm khẩu hình miệng: “Không sao, đừng lo.”

Tạ Kỳ Diên chỉ nghiêng người qua ôm cô.

Cảnh giới cao nhất của tình yêu…là sự xót xa vô tận.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 137


Hạ Vãn Chi chỉ ốm nhẹ một trận nhưng lại nhận được rất nhiều lời hỏi thăm và quan tâm.

Chắc là do tiêm thuốc có tác dụng, hoặc là được phúc khí này bao bọc, ba ngày sau đã gần như khỏi hẳn.

Vân Lệ đặc biệt gói một bó hoa hướng dương xanh tràn đầy sức sống mang đến cho Hạ Vãn Chi, ngón tay véo vào gò má vẫn còn chút thịt của cô, bật cười: “Được đó, Tạ tổng cũng biết chăm sóc người đấy.”

Hạ Vãn Chi chỉ cười: “Anh ấy gầy đi rồi.”

Trong nụ cười xen lẫn sự xót xa.

Vân Lệ hé miệng, muốn nói lại thôi, ôm vai Hạ Vãn Chi ngồi cạnh cô: “Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, vài ngày nữa là anh ấy khỏe lại thôi.”

Hạ Vãn Chi biết cô ấy nói gì, nhất thời hơi ngượng, lập tức chuyển chủ đề: “Còn cậu thì sao, gần đây với Khương Bách Xuyên thế nào?”

Từ khi Vân Lệ ở bên Khương Bách Xuyên, Hạ Vãn Chi ít khi đến tiệm hoa giúp, vì Khương Bách Xuyên sẽ đến, cô đến nữa thì thành ra không biết ý.

“Rất tốt.” Vân Lệ nói ngắn gọn.

Hạ Vãn Chi mắt không chớp nhìn Vân Lệ nhưng không lên tiếng.

Vân Lệ: “…”

Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của Hạ Vãn Chi, Vân Lệ đầu hàng, hắng giọng: “Thì… chị gái và em gái anh ấy đến tiệm hoa mấy lần, còn đưa bạn bè đến ủng hộ.”

Mắt Hạ Vãn Chi sáng lên: “Bạn bè nào?”

Vân Lệ không nói được tên nhưng có thể nói được đại khái thân phận: “Hai phu nhân nhà họ Lục, hai phu nhân nhà họ Khúc, còn có Dung Dung.”

Hạ Vãn Chi cười như không cười: “Ừm, đều là người quen, xem ra là không nhịn được đến xem ‘cô dâu mới’ rồi.”

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi cười rạng rỡ: “Cũng gọi là Dung Dung rồi, vai diễn chị dâu này của cậu nhập vai nhanh thật đấy.”

Vân Lệ bị trêu chọc đến đỏ mặt, đùa giỡn với cô một lúc, hung dữ kéo cô đến bàn ăn, mở hộp cơm giữ nhiệt mang theo: “Canh phổi heo nấu lê tuyết, nhuận họng đấy, ăn hết cho tớ.”

Mặt Hạ Vãn Chi đầy vẻ từ chối, quay đầu muốn trốn: “Tớ khỏi rồi mà…”

“Khỏi cũng phải ăn, tốt cho cổ họng.” Vân Lệ ấn cô ngồi xuống, “Đừng phụ tấm lòng của tớ.”

Nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi ăn gần hết một bát Vân Lệ mới đứng dậy chuẩn bị đi: “Sắp đến giờ rồi, tớ đi đón bạn trai tan làm, cậu từ từ ăn.”

Hạ Vãn Chi nhăn mũi lại: “Xì, đi đón bạn, trai, yêu…”

Vân Lệ đi được nửa đường, nghe thấy câu này lại quay lại đùa giỡn với cô một hồi, Hạ Vãn Chi cười đến mức gió lùa vào họng lại ho khan hai tiếng.

“Còn nói là khỏi rồi, cứng miệng lắm, không muốn vị hôn phu lo thì uống thêm chút canh nhuận họng đi.” Vân Lệ đội lại chiếc mũ bị Hạ Vãn Chi kéo lệch, dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đi.

Hạ Vãn Chi bĩu môi, cuối cùng gắp phổi heo ra, nhắm mắt uống cạn phần lê tuyết và canh còn lại.

Kiếm tiền ngay
Xe của Vân Lệ dừng dưới lầu Khương thị, nhắn tin cho Khương Bách Xuyên xong liền bật một bài hát, khẽ hát theo.

Trong văn phòng chủ tịch trên lầu, Khương Bách Xuyên vừa nghe bố mình nói chuyện vừa liên tục giơ cổ tay lên xem giờ.

Khương Hình liếc anh mấy cái, tưởng con trai nóng ruột muốn tan làm đi tìm bạn gái, liền cười không vui: “Xem con kìa, có tiền đồ ghê.”

“Vân Lệ đến đón con tan làm, đã đợi mười phút rồi, bố mà không thả tôi đi, lỡ cô ấy giận, bố dỗ hộ con à?”

Khương Hình trừng mắt, vớ lấy một cây bút ném về phía anh: “Thằng nhóc này…”

Khương Bách Xuyên bật cười, vững vàng bắt lấy cây bút đó đưa lại cho ông: “Chuyện dự án con đã nghĩ ra giải pháp rồi, bố không cần lo, bạn gái con đợi lâu rồi, con đi trước đây.”

Anh đi rất nhanh, Khương Hình, người bố già này, nhìn bóng lưng nhanh như gió của anh, nghĩ đến anh cuối cùng cũng sắp lập gia đình, trong lòng rất vui.

Xe của Vân Lệ màu đen, cô đậu ở vị trí không mấy nổi bật, Khương Bách Xuyên không dễ tìm, mãi đến khi thấy cô hạ cửa sổ xe vẫy tay với anh mới nhận ra.

Anh từng hỏi Vân Lệ tại sao lại chọn màu đen.

Câu trả lời của Vân Lệ chỉ có hai chữ —

Tiện lợi.

Khương Bách Xuyên không hiểu, cô mới giải thích là vì lái xe màu đỏ và hồng thường bị mặc định là tài xế nữ, tài xế nữ lái xe trên đường bị người khác cố ý chèn ép, bị chen ngang thường xuyên hơn.

Khương Bách Xuyên lại hỏi cô tại sao không chọn màu trắng.

Vân Lệ lúc đó ngẩn người một lúc lâu, rồi mới nói màu trắng quá sạch sẽ, quá trong trắng thuần khiết.

Điều cô không nói ra là câu:

Không hợp với cô.

Lên xe, Khương Bách Xuyên không vội cài dây an toàn, nghiêng người qua đòi một nụ hôn rồi mới thở hổn hển ngồi thẳng dậy.

Vân Lệ cắn môi, lườm anh một cái: “Anh là ma đói đầu thai à?”

Lồng ngực Khương Bách Xuyên khẽ rung: “Nhớ em.”

“Em nấu canh phổi heo lê tuyết, anh mang về nhà ăn hay…”

“Khách sạn đi.” Khương Bách Xuyên không chút do dự.

Vân Lệ: “…”

Vì Hạ Vãn Chi vừa ốm dậy, cũng vì Khương Bách Xuyên hai ngày nay cũng hơi ho cho nên hôm nay cô nghỉ một ngày không mở tiệm, chuyên tâm ở nhà nấu canh lê bổ phổi trị ho mang cho hai người này ăn.

Đều là những người quan trọng nhất của cô, cô không thể không lo lắng.

Ban đầu định hỏi anh có đến tiệm hoa không, nhưng bây giờ nghĩ đến khách sạn cũng được.

Ở đâu không quan trọng, chủ yếu là muốn ở bên Khương Bách Xuyên.

Đến khách sạn, nhìn Khương Bách Xuyên ăn canh phổi heo lê tuyết trông giống hệt Hạ Vãn Chi, Vân Lệ không nhịn được cười: “Khó ăn đến vậy sao?”

Khương Bách Xuyên đâu dám nói khó uống, khó khăn nuốt xuống một ngụm, giải thích: “Không phải em nấu khó ăn, là phổi heo…”

“Không được kén ăn, thuốc đắng dã tật, nhai nhai rồi nuốt xuống đi.” Vân Lệ ngồi đối diện giám sát.

Khương Bách Xuyên không dám oán thán nửa lời.

Canh còn một nửa, Khương Bách Xuyên chắc chắn ăn không hết, Vân Lệ trực tiếp ngồi qua ăn cùng anh, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Vị cũng được mà.”

Khương Bách Xuyên thì cười: “Người không ăn nội tạng không chấp nhận được vị này, giống như rau mùi, người thích thì rất thích, người không thích thì ngửi mùi đã không chịu nổi.”

Vân Lệ bĩu môi: “Vậy không phải anh cũng ăn rồi sao.”

Khương Bách Xuyên quả thật đã ăn canh ăn phổi heo, giải quyết xong phần của mình rồi lại ăn phần của Vân Lệ, anh nghiêm túc: “Đây là phổi heo sao?”

Giọng anh ấm áp dễ nghe, hùng hồn: “Không, đây là tình yêu của bạn gái anh dành cho anh, tình yêu vô bờ bến, tình yêu tràn đầy.”

Vân Lệ bị trêu đến bật cười: “Ít nói nhảm đi.”

“Không đùa đâu, nói thật đó.” Khương Bách Xuyên nắm tay cô, như đang bàn bạc hỏi, “Anh đã chấp nhận tình yêu của em, vậy bà chủ, em có bằng lòng chấp nhận tình yêu của anh không?”

Vân Lệ không hiểu gì, cười hỏi: “Cái gì?”

Lời vừa dứt, Khương Bách Xuyên tay phải lấy ra một chiếc hộp nhẫn, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Vân Lệ, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hồng.

Chưa kịp Vân Lệ phản ứng anh đã đeo vào tay cô.

Rồi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn canh.

Vân Lệ: “…………”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 138


Đầu ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh quá chân thật, Vân Lệ ngơ ngác nhìn viên kim cương hồng quý hiếm lấp lánh chói lọi cứ thế mà đeo trên tay mình.

Mắt chớp liên tục, Vân Lệ co ngón tay lại, hơi thở từ từ chậm lại.

“Khương tổng đây là… ý gì?” Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên đang cố gắng uống hết phần canh phổi heo lê tuyết còn lại, năm ngón tay xòe ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương hồng vừa vặn với kích cỡ của mình.

Khóe miệng Khương Bách Xuyên khẽ nhếch lên, nén lại chút căng thẳng trong lòng, cười như không cười: “Nhẫn cầu hôn.”

Xung quanh im lặng như tờ.

Vân Lệ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Lông mi khẽ rung, cô cứ thế nhìn Khương Bách Xuyên, mắt bỗng dưng hơi ươn ướt.

Khương Bách Xuyên ăn xong canh, dọn dẹp hộp cơm, lau miệng rồi uống nửa ly trà nóng, hắng giọng rồi mới giải thích một cách đầy ẩn ý: “Em và Hạ Vãn Chi là chị em tốt, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em không cho anh cơ hội, học theo chiêu của cô ấy cầu hôn anh trước, cho nên anh mới…”

“Anh mơ đẹp quá, ai thèm cầu hôn anh…” Vân Lệ trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận lườm anh một cái.

Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên dù sao cũng ở bên nhau hơn một trăm ngày rồi, lại còn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.

Cô và anh thì mới quen được bao lâu chứ.

Khương Bách Xuyên đón nhận ánh mắt của cô, cười nắm lấy cả hai tay Vân Lệ, trịnh trọng nói: “Anh cầu hôn, anh là người cầu hôn em.”

Vân Lệ vô thức nuốt nước bọt.

Cô sợ anh làm thật.

Nhưng cũng mong đây là sự thật.

Khương Bách Xuyên nhìn cô chăm chú, ghi nhớ từng biểu cảm và hành động của cô.

Tặng nhẫn cho cô chỉ là để thử thái độ của cô đối với chuyện cầu hôn.

Anh trong lòng thì muốn nhưng thời điểm chưa đến, anh sợ Vân Lệ nghĩ anh quá đường đột.

Huống hồ, mẹ của Vân Lệ vẫn còn là một rào cản.

“Khương Bách Xuyên, anh nghiêm túc chứ.” Vân Lệ khẽ nói, không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống nhìn đôi tay đang bị anh nắm chặt, “Lỡ như quen nhau lâu rồi phát hiện chúng ta không hợp, lỡ như em không tốt như anh tưởng tượng, lỡ như em…”

Những lời sau đó bị anh ghé sát vào chặn lại.

Chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôn đến mức Vân Lệ lòng dạ xao xuyến.

Cô không từ chối những tiếp xúc thân mật như hôn với anh, ngược lại còn có chút thích cảm giác môi răng quyến luyến này, nhưng khi nụ hôn đó di chuyển đến vị trí khác, toàn thân cô vẫn bất giác kháng cự.

Mắt nhắm chặt, Vân Lệ nhớ lại cảnh tượng bẩn thỉu rất lâu về trước, cắn môi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Không có ‘lỡ như’, anh chỉ cần em.” Khương Bách Xuyên nắm chặt tay cô, không muốn gây áp lực cho cô, cười chuyển chủ đề, “Nhẫn cầu hôn thật sự sẽ không tùy tiện như vậy, đây là quà sinh nhật tặng em.”

Kiếm tiền ngay
Vân Lệ bất giác ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra sinh nhật mình sắp đến, bình ổn tâm trạng rồi hít hít mũi: “Quà sinh nhật thì quà sinh nhật, anh còn lấy chuyện cầu hôn ra đùa…”

“Không đùa đâu, nếu không sợ em mắng anh lưu manh, anh còn định bàn luôn chuyện ân ái sau hôn nhân với em rồi.” Giọng Khương Bách Xuyên thoải mái nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, “Em có đồng ý không?”

Vân Lệ đá nhẹ vào bắp chân anh, không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngùng này.

Cô muốn.

Nhưng cô sợ.

Dường như cảm nhận được tâm trạng tối nay của cô quá kỳ lạ, mày Khương Bách Xuyên hơi nhíu lại.

Tâm trạng tối nay của Vân Lệ như tàu lượn siêu tốc, lên đến đỉnh điểm rồi lại đột ngột lao xuống, như thể đang chịu đựng một áp lực nào đó không thể nói ra.

Khương Bách Xuyên chắc chắn trong lòng cô ẩn giấu chuyện gì đó.

Trời dần tối, hai người nép vào nhau xem một bộ phim, thời lượng phim là một tiếng hai mươi phút, kết thúc, Khương Bách Xuyên giơ cổ tay lên xem giờ, vẫn chưa định đi.

Vân Lệ xoa xoa chiếc nhẫn kim cương hồng đeo trên ngón áp út, hơi thở hơi không đều, hồn sớm đã không biết bay đi đâu mất.

Nhẫn cầu hôn nên đeo ở ngón giữa.

Còn Khương Bách Xuyên không nghĩ ngợi gì đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, ý nghĩa thật sự là gì không cần nói cũng biết.

Cô nhéo nhéo đầu ngón tay, liếc nhìn anh bằng khóe mắt. Lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại thì muốn quay đi nhưng không kịp.

Khương Bách Xuyên tắt máy chiếu, phòng khách hoàn toàn tối sầm.

Hơi thở Vân Lệ bất giác nhanh hơn, lúc Khương Bách Xuyên cúi người qua, cô giơ tay ra chắn giữa hai người.

Khương Bách Xuyên vốn không định hôn cô mà là ôm cả người cô đặt lên đùi mình.

Vân Lệ hoảng hốt, đẩy vai anh: “Khương Bách Xuyên, anh thả em xuống…”

“Nếu đã không thể nói khi bật đèn, thì nói trong bóng tối vậy.” Khương Bách Xuyên véo vào vòng eo thon của cô, khống chế cơ thể đang vặn vẹo của cô, “Vân Lệ, em sợ anh à?”

“Hay là…em đang sợ điều gì khác?”

Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Vân Lệ buông thõng vai, mũi hơi cay cay.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 139


Bóng đêm phóng đại vô số cảm quan của con người, hơi thở của Giang Bách Xuyên phả vào bên cổ khiến Vân Lệ theo bản năng lùi lại phía sau.

Anh nhận ra rồi.

Nhưng sau sự kinh ngạc, Vân Lệ lại tự giễu nghĩ, làm sao mà không nhận ra được chứ.

Cô rõ ràng đến thế cơ mà…

“Không phải sợ anh.” Cô đưa tay vuốt lên má anh, rồi rúc vào anh một chút, giọng nhẹ như gió, “Khương Bách Xuyên, không liên quan đến anh, là vấn đề của em.”

“Vấn đề gì?” Bàn tay đang giữ chặt eo cô siết lại, anh ngả người ra sau, kéo cả Vân Lệ theo.

Động tác này chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm thân mật.

Cơ thể Vân Lệ cứng đờ, không lên tiếng.

Khương Bách Xuyên đang đợi, đợi cô lên tiếng.

Nhưng chỉ đợi được một câu của Vân Lệ: “Cho em chút thời gian, anh để em thử.”

“Thử gì? Thử thế nào?” Khương Bách Xuyên không cho phép cô lùi bước, chính vì đoán được cô sẽ trốn tránh, sẽ lùi bước cho nên anh mới phải ép cô.

Anh không thể buông tay, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Vân Lệ cắn môi, vẫn im lặng, mắt đã ngân ngấn nước, nếu bật đèn lên sẽ thấy trong mắt cô là từng đợt sóng nước đang lăn tăn.

“Khương Bách Xuyên, anh không thể ép em.” Tay cô đặt lên vai anh, cơ thể theo phản xạ nghiêng ngả về sau, đó là một tư thế rút lui rất rõ ràng.

“Được.” Chỉ một câu thôi, chỉ cần cảm thấy cô có ý muốn rời xa, anh đã mềm lòng, đã hoảng sợ.

Khương Bách Xuyên ấn lưng cô vào lòng mình, giọng nói hơi trầm: “Anh không ép em, nhưng Vân Lệ, em phải hứa với anh, dù lý do trói buộc em là gì, dù em sợ hãi điều gì, em không được rời xa anh, mãi mãi không được.”

Tay từ từ hạ xuống nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, Khương Bách Xuyên nắm chặt kéo đến vị trí tim mình đập, thái độ mạnh mẽ: “Bàn tay này em đã nắm lấy rồi thì đừng có ý định buông ra, nếu em dám đi chính là lấy mạng của anh.”

Đáp lại anh là một giọt nước mắt ấm nóng.

Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh trở nên lạnh lẽo, nguội dần.

Cô khóc rồi.

Nhưng Khương Bách Xuyên lại không biết tại sao cô khóc.

Đôi môi mỏng hôn lên mắt cô, Khương Bách Xuyên ôm chặt cô: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Vân Lệ nước mắt lưng tròng.

Cô cũng không muốn khóc, nhưng sao có thể không khóc.

Gặp được Khương Bách Xuyên là may mắn lớn nhất đời cô.

Đồ hiphop trẻ em
Nếu cô cũng có một gia đình hoàn hảo, nếu cô trong sạch, cô sẽ không lùi bước.

Cô sẽ đường hoàng chấp nhận lời tỏ tình của anh, không chút lo lắng làm những việc mà một cặp đôi nên làm.

Sẽ nồng nhiệt bày tỏ tình yêu với anh, sẽ đương nhiên chấp nhận hạnh phúc từ trời ban này.

Tay Khương Bách Xuyên không lau hết được nước mắt rơi xuống của cô, cảm nhận anh định đứng dậy, Vân Lệ ấn tay anh lại, lắc đầu nghẹn ngào: “Đừng bật đèn.”

“Không bật đèn, anh lấy giấy.” Khương Bách Xuyên có chút tự trách mình đã làm cô khóc, mò mẫm tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa cố ý trêu cô cười, “Sao mà em cứ như làm từ nước vậy? Bà chủ của chúng ta ngoài việc xinh đẹp như hoa còn dịu dàng như nước…”

Tiếng cuối kéo dài, có chút dáng vẻ của yêu tinh nam.

Vân Lệ đấm vai anh hai cái, tư thế này ngồi không thoải mái chút nào.

Cấn quá.

Vặn eo vừa định điều chỉnh lại vị trí, bị một giọng nói hơi thở gấp gáp dọa cho giật mình —

“Đừng động.” Khương Bách Xuyên dường như khịt mũi một tiếng, mang theo vài phần kiềm chế và nhẫn nhịn.

Phát hiện Vân Lệ bị dọa đến mức bất động, anh lại khẽ bật cười: “Em đúng là… cục cưng ngoan của anh.”

Vân Lệ: “…”

“Bóng tối đen kịt, trong lòng lại đang ôm người trong mộng, mà người trong mộng lại cứ khiêu khích anh từng chút một.” Khương Bách Xuyên thở dài một hơi.

Vân Lệ không động đậy: “…”

Khương Bách Xuyên tiếp tục nói xuống: “Ngoan, bây giờ không phải lúc thử thách bạn trai em đâu.”

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên lúc này đang có cảm giác thế nào cô không biết, nhưng cô biết cơ thể mình đã bị mấy câu nói của anh làm cho nóng bừng.

Dỗ dành cô rõ ràng như vậy, cô không thể nào không nhìn ra.

Khương Bách Xuyên nói xong liền im lặng, dường như đang phối hợp với sự im lặng của Vân Lệ.

“Sao vậy?” Vì không nhìn thấy biểu cảm của cô, Khương Bách Xuyên cau mày, giọng điệu lộ vẻ lo lắng.

Ánh đèn từ cửa sổ sát đất hắt vào, tuy tối om tối mò không nhìn rõ ngũ quan nhưng tay Vân Lệ vẫn chuẩn xác chạm vào đôi môi hơi lạnh của Khương Bách Xuyên.

Toàn thân cô đều căng thẳng.

Nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, giọng cô hơi run: “Khương Bách Xuyên, chúng ta thử xem.”

Còn việc thử gì, thì không cần nói cũng biết khi cô gái trong lòng bỗng dưng vén áo lên.

Khương Bách Xuyên sững sờ, yết hầu trượt xuống mấy lần.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back